454-458_ Hình tròn vuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 454

Trong khi lái xe dọc theo lối đi thứ nguyên, cả Han Sooyoung và Yoo Sangah đều không nói gì. Mặc dù vậy, nhờ đó, tôi có thể sắp xếp suy nghĩ của mình khi nhìn ra ngoài cửa sổ - về những gì tôi cần làm và muốn làm trong tương lai.

Bên cạnh tôi, Uriel cuối cùng cũng ngừng lẩm bẩm điều gì đó bằng vẻ mặt nghiêm túc và chìm vào giấc ngủ. Trong khi đó, 'Kẻ mưu phản bí mật' đang nửa dựa vào người cô, cũng bất tỉnh.

Thật kỳ lạ khi thấy hai trong số những người theo dõi lâu nhất trong kênh của tôi đang ngủ say sưa như thế.

Han Sooyoung, đang kiểm tra tôi qua gương chiếu hậu, đột nhiên lên tiếng. "Anh cười toe toét như vậy làm gì? Anh nên sẵn sàng cho bọn tôi một lời giải thích thích hợp khi chúng ta quay trở lại."

Một lời giải thích hả? Tất nhiên, khá rõ ràng là tôi cần phải giải thích cho họ những gì.

"Anh chỉ có một cơ hội."

Tôi thấy nụ cười rạng rỡ của Yoo Sangah khá đáng sợ. "Chúng ta đã đến."

Không lâu sau đó, chiếc Ferrarghini dừng lại. Chúng tôi đã trở lại Seoul.

*

Một lúc sau, tôi ngồi trước mặt những người đồng đội của mình.

Những gương mặt mà tôi rất nhớ, những người tôi muốn nhìn thấy đều đã tập trung lại một chỗ. <Kim Dokja Company> đã cùng tôi trải qua các kịch bản, bao gồm Lee Gilyoung, Shin Yoosung, Jung Heewon và Lee Jihye. Cùng với, Lee Seolhwa và Gong Pildu, những người bảo vệ Seoul khi tôi không ở đây. Cuối


cùng, tôi có thể nhìn thấy mẹ tôi và những người lang thang trong phòng khách cách xa hơn một chút.

Tôi quan sát khuôn mặt của tất cả những đồng đội của mình và cúi đầu xuống 90 độ trước khi mở miệng. "Tôi xin lỗi."

"Vì cái gì?"

"Vì tất cả những điều tôi đã làm.... Tôi thực sự xin lỗi ". "Hmm.... Chà, chắc chắn rồi."

....Đây là sao? Họ không giận tôi à?

Tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng tôi nghĩ như thế này là tốt nhất. Rốt cuộc thì tôi cũng có quá nhiều thứ để giải thích.

"Tôi muốn giải thích một vài điều, bắt đầu từ... .."

"Trước hết, hãy cho bọn tôi biết đứa trẻ này là con của ai."

Gong Pildu đã hỏi câu đó trước. Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta và thấy 'Kẻ mưu phản bí mật' lơ lửng bên trong một quả cầu trong suốt gần tôi.

[Câu chuyện của cá nhân này hiện không ổn định.]

Tôi thấy rằng anh ta vẫn chưa tỉnh lại, có vẻ như một vấn đề nghiêm trọng đã xảy ra sau khi anh ta sử dụng quá nhiều Xác suất. Có nghĩa là, anh ta sẽ không thể tự mình làm rõ tình hình.

Trong khi đó, cơn thịnh nộ bắt đầu tràn ngập trong mắt Gong Pildu khi tôi không trả lời. "Cậu bảo cậu sẽ giải quyết các kịch bản nên tôi mới bảo vệ Seoul cho cậu, vậy mà cậu lại dám xuất hiện ở đây cùng với con của cậu à?!"

Có thể cảm nhận được nỗi đau của một người đàn ông đã dành cả cuộc đời làm 'người cha Gireogi' trong giọng nói đó.

(Ghi chú của người dịch: người cha Gireogi = Gireogi appa = ngỗng cha: là một từ của Hàn Quốc, dùng để chỉ người đàn ông làm việc tại Hàn Quốc nhưng vợ con lại sống ở nước khác, thường là vì muốn đứa trẻ được học hành tốt hơn)

"Tôi thấy rằng chú đang hiểu nhầm, nhưng...."


"Của ai vậy?" Gong Pildu liếc nhìn Yoo Sangah với ánh mắt có phần sợ hãi. "....Có thể nào là?" Ông bắt gặp ánh mắt nhuốm ý cười của cô và lắc đầu. "...Phải không, không đời nào. Điều đó có nghĩa là, với cô ấy, và sau đó?"

"Ông muốn chết hả?!"

Han Sooyoung giận dữ gầm gừ, khiến ông ta hết sức bối rối.

Tôi đã không bỏ lỡ phần mở đầu đó và nhanh chóng nhảy vào. "Xin lỗi nhưng, có phải hơi quá khi nghĩ rằng anh ấy là con của ai đó không? Hơn nữa, chú thấy anh ấy trông giống một đứa trẻ sơ sinh chỗ nào vậy?? "

"Con của Han Myungoh đã lớn lên trong chớp mắt, phải không?"

Những lời đó khiến nước da của Han Myungoh tái đi. "Điều đó làm tôi không thoải mái."

"Điều khiến tôi khó chịu hơn cả là khuôn mặt của đứa nhỏ này. Nó giống hệt như cái tên khốn đó."

Gong Pildu chuyển tầm mắt sang góc phòng trong khi nói.

Đó là nơi Yoo Joonghyuk bắt chéo chân, đôi mắt trừng trừng của anh ấy đang nhìn, toàn bộ cơ thể anh ấy quấn đầy băng. Ánh mắt đáng sợ đặc trưng của anh ta khóa chặt vào tôi.

- Kim Dokja, ý nghĩa của việc này là gì?

Tôi chỉ có thể thở dài. "Hiển nhiên là anh ấy trông giống hệt như 'tên khốn' kia. Bởi vì, đứa trẻ này chính là tên khốn đó, mọi người thấy đấy."

Sự im lặng bao trùm phòng khách ngay lập tức. Gong Pildu đang nhìn tôi, ánh mắt ông ta như đang muốn hỏi tôi sẽ phun ra thứ rác rưởi gì lần này.

Có vẻ như câu chuyện của tôi sẽ dài hơn một chút so với kế hoạch ban đầu.

"Có rất nhiều Yoo Joonghyuk trên thế giới này... .. Tôi nghĩ tôi nên bắt đầu lời giải thích của mình từ đó."

*


Tôi bắt đầu lời giải thích kĩ càng của mình từ phần cuối của 'Đại chiến giữa Thần và Quỷ'.

Từ khi tôi triệu hồi Vị thần bên ngoài đã phá hủy Ma giới, 'Sương mù không tên', để ngăn chặn Rồng tận thế. (Gong Pildu: "Cậu có bị điên không?")

Và sau đó, lúc chạm trán với 'Kẻ mưu phản bí mật' và anh ta bắt cóc tôi. (Lee Seolhwa: "Ôi trời ơi.")

Sau đó, tôi phát hiện ra rằng Kẻ mưu phản không ai khác chính là Yoo Joonghyuk, người đã sống qua 1863 lượt hồi quy. (Jang Hayoung: "... .Anh đang nói cái quái gì vậy?")

Khi tôi lập một hợp đồng với anh ta, trong đó có 'Lời thề với thế giới khác'. (Shin Yoosung: ".... Em biết điều gì đó tương tự sẽ xảy ra mà, ahjussi.")

Khi tôi bước vào Câu chuyện vĩ đại ⸢Tây Du Ký⸥ mà không thể thông báo cho đồng đội của mình. (Lee Jihye: "Ahjussi, chú chắc chắn là không phải sinh ra để trở thành một diễn viên, chú biết đấy.")

Và trận chiến giữa hai Yoo Joonghyuk, một người từ lượt thứ 1863 và người còn lại từ lượt thứ 999. (Jung Heewon: "Có bao nhiêu Yoo Joonghyuk ở ngoài đó vậy??")

Rồi đến lúc mà Yoo Joonghyuk của dòng thế giới này, người nghĩ rằng anh ấy đang ở lượt thứ 3, nhận ra rằng đó thực ra là lượt thứ 1864. (Han Myungoh: "Có thể nào chính cậu cũng không thể giải thích được chuyện này và chỉ đang tưởng tượng ra những thứ ngẫu nhiên không??")

Khi tôi cố gắng vượt qua ⸢Tây Du Ký⸥ với sự giúp đỡ của những người bạn đồng hành của tôi, nhưng sau đó lại bị bắt cóc bởi Kẻ mưu phản bí mật. (Yoo Sangah không nói nên lời và thở dài.)

Và cuối cùng là sự kiện chạm trán với Uriel ở lượt thứ 999 ở đó, người đã trở thành một Vị thần bên ngoài.

Khi tôi kể đến đây, ngay cả tôi cũng bắt đầu tự hỏi mình đang nói cái quái gì vậy. Tôi ngẩng đầu lên và phát hiện ra rằng những người bạn đồng hành của tôi cũng đang mang những biểu hiện tương tự.


Người đầu tiên phản ứng là Han Myungoh. "Hừ, hừ. Vì vậy, đó là những gì đã xảy ra. Tôi nghĩ mình đã hiểu mọi thứ."

... .Nhưng, điều đó rõ ràng là không thể mà?

Mọi người đều đang nhìn anh ta. Vì vậy, Han Myungoh đã nói thêm một điều nữa. "Đối với tôi, có vẻ như cậu thực sự thích bị chết hoặc bị bắt cóc."

"... Xin lỗi, tôi đoán là không chỉ có mình tôi không hiểu, phải không? Chú đang nói cái quái gì ở đây vậy? Có đến ba người trong số các Sư phụ của tôi đang ở ngoài kia à? Và chuyện gì đã xảy ra với người từ lượt thứ 1864 này, và cả....? "

Có lẽ đó là điều hiển nhiên khi họ không hiểu.

Ngay từ đầu, cái thực tế là lượt thứ 1863 bị tách thành hai đã tạo ra sự phức tạp này.

Yoo Joonghyuk, người sống qua lượt thứ 1863 ban đầu đã tiếp tục trở thành 'Kẻ mưu phản bí mật'. Trong khi đó, Yoo Joonghyuk sống từ một lượt thứ 1863 khác lại hồi quy và trở thành cái gã mà chúng tôi đều biết.

Bởi vì tôi đã đọc 'Cách sống sót' nên tôi có thể hiểu được chuyện này, nhưng hiển nhiên những người bạn đồng hành của tôi sẽ thấy điều này khá là bí ẩn.

Jung Heewon, đang xoa bóp đầu, hỏi tôi. "Được rồi, vậy anh đang nói gì? Joonghyuk-ssi của chúng ta là lượt thứ 3, hay lượt thứ 1864?"

Câu hỏi đó khiến Yoo Joonghyuk đang ngồi ở góc giường trả lời cộc lốc. "Tôi không biết."

"Hở?"

"Tôi không nhớ."

Tôi kích hoạt [Danh sách nhân vật] và xác nhận thông tin của Yoo Joonghyuk.

+

<Danh sách tóm tắt nhân vật> Nhân vật: Yoo Joonghyuk

Thuộc tính độc quyền: Hồi quy giả <lượt thứ 3> (Thần thoại)... ..


+

Ngạc nhiên thay, thuộc tính của anh ta đã trở lại thành 'lượt thứ 3'.

"Ký ức của tôi chỉ quay trở lại một chút trong khoảng thời gian tôi mượn Câu chuyện của Kim Dokja. Nó cũng tương tự như việc xem lịch sử của người khác."

... Tôi không biết nó lại như vậy.

Yoo Joonghyuk tiếp tục. "Đây là điều tôi nghĩ. Đây ban đầu là lượt thứ 3, và tôi chắc chắn là Yoo Joonghyuk lượt thứ 3. Ngoài ra, tại một thời điểm nhất định ở đường thế giới này, những ký ức từ khi tôi sống ở lượt thứ 1864 đã tạm thời che đậy tôi."

Lee Seolhwa đang lắng nghe cũng tham gia cuộc trò chuyện. "... .Nhưng, điều đó chẳng hợp lý gì cả. Anh đang nói rằng lượt thứ 3 đã ảnh hưởng đến lượt thứ 1863, và ngược lại, lượt thứ 1863 đã ảnh hưởng đến lượt thứ 3.... Đó là điều bất khả thi về mặt logic."

"Về mặt logic thì, không." Cuối cùng, Han Sooyoung cũng lên tiếng. "Nó chỉ có thể có giá trị dưới dạng chữ viết. Điều tôi đang nói là, một điều như vậy chỉ có thể xảy ra bởi vì thế giới này ban đầu từng là một 'cuốn tiểu thuyết'."

Sau đó, cô chuyển tầm mắt sang 'Kẻ mưu phản bí mật' được bao quanh bởi quả cầu trong suốt. "Nó giống như một 'hình tròn vuông' hoặc một 'hình tam giác với tổng của các góc bên trong chúng là 720 độ' vậy."

Lee Seolhwa nghiêng đầu và hỏi cô ấy. "Nhưng, những thứ như thế không thể tồn tại, phải không?"

"Nói đúng hơn là, chúng ta thậm chí không thể tưởng tượng ra chúng. Tuy nhiên, dưới dạng văn bản, như một đoạn văn, chúng hẳn là có thể tồn tại. Những gì đang xảy ra ngay bây giờ là như vậy. Đối với chúng ta, đó có thể là một nghịch lý thời gian, nhưng với tư cách là văn bản của một cuốn tiểu thuyết, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, mọi người biết đấy. Ý tôi là, ta có thể nói rằng 'nó đang ở đây, vì vậy hãy đối mặt với nó đi'. Vấn đề không phải là hiểu nó, mà là chấp nhận nó. Vì vậy, chúng ta hãy nhìn nó một cách đơn giản hơn. Chúng ta hiện đang bị mắc kẹt trong một cuốn tiểu thuyết tào lao. Vì bản gốc rất tào lao, đây chính là kết quả."


Tôi muốn nói điều gì đó để phản đối, nhưng vì những gì cô ấy đã nói đều là sự thật, tôi thật tình chưa thể nghĩ ra được gì cả.

"Nếu tôi là tác giả của cuốn tiểu thuyết này, tôi sẽ ngừng việc bóp méo đường thế giới trong một hoặc hai lần. Độc giả thực sự không thích những câu chuyện phức tạp kiểu này, hiểu không? Ngay cả các Chòm sao có lẽ cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây."

[Chòm sao, 'Hắc Hỏa Vực Long', nói rằng Hóa thân của anh ấy thực sự là một người thông minh.]

"Một thế giới với Xác suất bị phá vỡ sẽ tự sụp đổ. Tôi biết khá nhiều câu chuyện kết thúc theo cách đó. Những thế giới mà ngay cả tác giả của chúng cũng đã từ bỏ."

Han Sooyoung tự mình là tác giả nên cô ấy có thể nói những lời này. Cô ấy có thể đã từ bỏ những thế giới như vậy trong quá khứ, và cô ấy có thể đã hối hận về điều đó cho đến tận bây giờ.

Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy có gì đó thật khó chịu.

Thế giới được tạo ra bởi tác giả của 'Cách sống sót', tls123, đã trở thành hiện thực.

- Trong trường hợp đó, bạn muốn xem một kết thúc như thế nào, Dokja-nim? Như thế nào mới là một kết thúc có hậu cho nhân vật chính?

Có thể nào tác giả đã không thể hoàn thành câu chuyện của mình và để mặc nó cho chúng tôi?

Jung Heewon gãi má và hỏi. "Được rồi, vậy kết luận của cô là gì, Han Sooyoung?"

"Chúng ta phải chiến đấu với những tên khốn đã đẩy chúng ta vào thế giới ngu ngốc này. Cho dù đó là tác giả, các Vị thần bên ngoài, hay thậm chí là lũ Dokkaebi."

"Vậy thì vẫn như mọi khi thôi."

"Không quan trọng cái gì đã xảy ra trong bản gốc, có thể tống những thứ rác rưởi vào mồm lũ chó đó là tất cả những gì mà tôi quan tâm. Dù sao thì chúng ta


cũng phải thấy được phần Kết thúc của riêng mình chứ. Chúng ta không thể cứ mãi mắc kẹt trong mớ kịch bản chết tiệt này được."

Cô ấy đã nói đúng. Đúng về tất cả mọi thứ.

Dù là Vua của các Vị thần bên ngoài hay <Cục>, đều không quan trọng. [Mọi ngôi sao trong Tinh vân <Kim Dokja Company> đều tỏa ra ánh sáng.] Không cần biết kẻ thù của chúng tôi là ai, chúng tôi chỉ có một sự lựa chọn.

Chúng tôi phải chiến đấu, chiến thắng và đạt được câu trả lời theo cách riêng của chúng tôi.

"Dokja-ssi?"

Trước khi tôi nhận ra, những người bạn đồng hành của tôi đang nhìn tôi. Họ dường như đang đợi tôi nói điều gì đó.

Biểu cảm của họ như đang hỏi tôi về những gì chúng tôi cần làm để tiếp tục, cũng như những gì chúng tôi cần chuẩn bị. Tất nhiên, tôi cũng đã suy nghĩ về những điều đó.

Tuy nhiên, tôi vẫn không thể dễ dàng cất lời.

Có lẽ đó là vì tôi cảm thấy lo lắng, biết rằng kết thúc đã gần kề. Tôi sợ rằng, mặc dù chúng tôi đã đến được đây với rất nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần có một phán đoán sai lầm từ tôi thì mọi thứ có thể đi thẳng xuống lòng đất. Đó cũng là một trách nhiệm nặng nề khi biết rằng từ giờ tôi phải đi trên con đường chưa từng được nhìn thấy trong 'tiểu thuyết gốc'.

Môi tôi nhấp nhô lên xuống nhiều lần, và cuối cùng, tôi cố gắng thốt ra một từ. "Vậy....."

"Thế này là đủ cho ngày hôm nay rồi." Yoo Sangah ngắt lời để ngăn tôi lại. "Chúng ta hãy nghỉ ngơi hôm nay, và tiếp tục vào ngày mai. Mọi người, dù sao thì chúng ta cũng đã trở lại sau một kịch bản khó khăn như vừa rồi."

*


Đêm đó tôi đã thức để lên kế hoạch.

Tôi gần như bị dụ dỗ vài lần bởi việc đọc phiên bản 'sửa đổi cuối cùng' của 'Cách sống sót', nhưng cuối cùng, tôi đã không làm như vậy. Tôi không chắc tại sao mình lại làm thế, nhưng rồi một lần nữa, tôi lại có một linh cảm.

Một cảm giác đến từ thật sâu trong lòng tôi nói rằng, ngay khi tôi đọc cuốn tiểu thuyết, tôi sẽ không thể thoát khỏi gông cùm của nó.

"...."

Tôi chìm vào giấc ngủ sâu đến nỗi tôi không thể nhớ nổi mình đã chống chọi với nó khi nào. Những mảnh ký ức cuối cùng chỉ là một đống mờ nhạt. Tôi có thể đã ngủ gật trong khi đọc sách, và tôi nghĩ mình đã uống một tách trà ấm mà Lee Gilyoung mang đến. Dù thế nào đi nữa, đó cũng là một giấc ngủ khá ngọt ngào.

Và, tôi nghĩ mình cũng đã có một giấc mơ hạnh phúc.

Giấc mơ là về cuộc trò chuyện mà tôi đã có với Yoo Sangah một thời gian trước. Lấy bối cảnh ở một thế giới nơi mà tất cả các kịch bản đã kết thúc, những người bạn đồng hành của tôi đang bận rộn kể về cuộc sống hàng ngày của họ. Nó thực sự rất yên bình. Trên thực tế, nó rất yên bình, đến nỗi tôi không cảm thấy đó là 'bình yên' thực sự. Và khi tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Shin Yoosung và Lee Gilyoung, tôi đã nhận ra sự thật một cách kì diệu.

⸢Đây là một giấc mơ phải không.⸥

Tôi cắn chặt môi, và như thể một trận động đất nổ ra, khung cảnh trong mơ của tôi rung chuyển. Ý thức vẫn còn mơ hồ, tôi từ từ mở mắt và cố gắng ngồi dậy.

....Đây là gì?

Cơ thể tôi không muốn di chuyển.

Ngoài ra, trận động đất mờ nhạt mà tôi cảm thấy trong giấc mơ cũng tiếp tục xảy ra.

Tôi cố gắng mở mắt ra, và xung quanh hiện ra dưới bóng tối lờ mờ. Điều đầu tiên chào đón tôi là cảm giác của lớp da thuộc sang trọng đang bao quanh lưng và đầu.


"Này, Kim Dokja đang cố thức dậy." "Mau đưa anh ấy vào giấc ngủ lần nữa."

Tôi cảm thấy ai đó đập vào đầu mình, và ý thức của tôi lại mờ đi. Và khi tôi dần lịm đi, tôi nghe thấy một giọng nói tinh nghịch nói với tôi.

"Đây là một cuộc nổi dậy của công nhân, đồ ngốc à." Và khi tôi mở mắt ra lần nữa...

Tôi đã ở trên một sườn núi xa lạ.

Chương 455

Tôi bắt đầu suy nghĩ về việc làm cách nào mà tình huống này lại xảy ra. Một, tôi đã bị trói chặt.

Hai, tôi bị ném vào một sườn núi xa lạ.

Dù tôi có phân tích kỹ càng đến đâu thì kết quả cuối cùng vẫn luôn là 'bắt cóc', nhưng ai lại dám xâm nhập vào <Kim Dokja Company> và bắt cóc tôi? Điều đó chỉ có thể có nghĩa là....

"....Đang....."

"... .Dokja... .. Cởi trói... ..?" "Ah?..."

Những giọng nói mờ nhạt có thể nghe thấy từ đâu đó.

Tôi càu nhàu và vật lộn để giải thoát cho bản thân, rồi sau đó, loạng choạng đi về hướng những giọng nói phát ra. Tôi lướt qua những bụi cây và khoảng 30 giây sau, tôi chạy vào một khu cắm trại khá rộng đang bị các đồng đội của tôi chiếm đóng.

"À, vậy ra anh ta đã tự mình đến." Han Sooyoung cười khúc khích và vẫy tay về phía tôi. "Nhìn cái gì? Anh chưa thấy một cuộc bãi công bao giờ à?"

"Chờ một chút, cái này...."


"Thật là một ngày đẹp trời. Dokja-ssi, sao anh không đến đây và nằm xuống? "

Jung Heewon đang nằm dài trên mặt đất ngay bên cạnh Han Sooyoung và nhìn lên bầu trời. Cô di chuyển hai cánh tay như thể chúng là đôi cánh của mình, khiến những ngọn cỏ xanh thơm ngát liên tục rũ xuống rồi lại nảy lên.

Han Sooyoung sau đó bắt đầu lẩm bẩm bằng một giọng tôn kính. "Cỏ nằm xuống. Nhanh hơn gió, nó nằm xuống."

"Ồồ."

"Jung Heewon cũng nằm xuống. Nhanh hơn gió, cô ấy nằm xuống, và trước khi cơn gió mạnh đến, cô ấy đã đứng lên trước."

"Không tệ."

Trong khi nhìn cuộc thi đọc thơ đang đột ngột diễn ra, cũng như việc Jung Heewon đang hợp thời mà động viên, tôi hỏi họ với giọng bàng hoàng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy... ..?"

"Đây là một cuộc cách mạng của công nhân, đồ ngốc à."

"Được rồi, cô đã lải nhải về một cuộc cách mạng và mấy thứ linh tinh được một lúc rồi, nhưng mà...."

"Argh, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi. Tôi có cần đánh vần nó cho anh không??"

Tôi cau mày sau khi cô ấy mắng mỏ tôi. Nghỉ ngơi?

"Cô đang nói cái gì vậy? Cô không biết bây giờ chúng ta đang ở thời đại như thế nào à?"

"Vậy thì chúng ta đang ở thời đại thế nào?"

Tôi không biết phải nói gì khi cô ấy vặn lại như vậy. Ý cô ấy là gì khi hỏi chúng tôi đang ở thời đại 'thế nào'?

[Hiện tại, Tinh vân <Kim Dokja Company> có đủ điều kiện để tham gia Kịch bản cuối cùng.]


[Thời gian còn lại để tiến vào kịch bản là: 28 ngày, 12 giờ, 15 phút và 7 giây.]

Tôi bình tĩnh trả lời để đảm bảo rằng tôi sẽ không bị cuốn vào nhịp độ của cô ấy. "Chúng ta không có thời gian cho việc này. Kịch bản cuối cùng thực sự đã sắp đến rồi."

"Và đó là lý do tại sao chúng ta cần được xả hơi ngay bây giờ. Nếu không, tới khi nào chúng ta mới có thể được như thế này lần nữa?" Han Sooyoung nói, trong khi thở dài. "Nhìn xung quanh anh đi. Đừng dành cả ngày với cái điện thoại của anh nữa, được không? Anh vẫn muốn làm việc ngay cả khi đã đến một nơi như thế này à?"

Sau khi nghe cô ấy nói xong, tôi bắt đầu nhìn quét qua địa hình xung quanh lần đầu tiên.

Thật vậy, chúng tôi đang ở trong một khu rừng xanh tươi màu mỡ. Tôi không chắc đó là ngọn núi nào - Jirisan, Seoraksan, hay Hallasan.... Bất kể là cái nào, nó cũng là một ngọn núi đẹp thực sự, được rồi. Ánh nắng không quá gắt, trong khi gió thổi qua tạo cảm giác mát mẻ trên làn da. Nói cách khác, đây là thời tiết hoàn hảo để cắm trại.

Tôi hơi do dự trước khi lên tiếng. "Ờm, không phải tôi nói rằng chúng ta không nên nghỉ ngơi, nhưng mà....Ờ, nghỉ ngơi thì tốt thôi, nhưng điều tôi đang nói là chúng ta nên hoàn thành những việc cần làm trước. Hiện tại, chúng ta đang...."

"Trời đất ơi. Dokja-ssi, anh thực sự là một 'kkondae', phải không? Có phải mọi đại diện công ty ngoài kia đều giống như anh không?" Jung Heewon vừa nói vừa gõ nhẹ vào ống chân tôi. "Đại diện-nim? Khi anh đang nghỉ ngơi, thì anh nên thật sự nghỉ ngơi."

(kkondae: tiếng lóng dùng để chỉ thế hệ "lão làng" có tuổi tại Hàn Quốc, những người này thường có tính cách cố chấp, nghiêm khắc quá mức trong công việc)

Đầu tôi trở nên phức tạp.

Han Sooyoung trừng mắt nhìn tôi khi tôi không nói gì và nói với tôi bằng một giọng chua ngoa. "Chắc chắn rồi, anh nói thật là đúng. Mọi người không nên nghỉ ngơi cùng một lúc, vì vậy nên có ít nhất một người phải xử lý kịch bản. Sao anh không làm đi?"


"Cái gì?"

"Tôi đang nói, sao anh không đi xử lý cái kịch bản mà anh yêu quý vô cùng đó đi?"

Sau khi nghe cô ấy nói, ánh mắt tôi đột ngột chuyển hướng lên không trung và phát hiện ra một cửa sổ kịch bản thực sự đang lơ lửng trên đó.

[Kịch bản phụ - 'Ngày nghỉ của nhân viên' đã được khởi tạo!]

Tôi thậm chí chưa bao giờ nghe nói về một kịch bản như vậy trước đây nên tôi nhanh chóng truy cập vào cửa sổ của kịch bản này.

+

<Kịch bản phụ - Ngày nghỉ của nhân viên> Loại: Phụ

Độ khó: ???

Điều kiện cụ thể: Bạn là đại diện chính của Tinh vân <Kim Dokja Company>. Do bị bạn bóc lột và đối xử thô bạo, nhân viên của <Kim Dokja Company> hiện đang ở trong tình trạng rất mệt mỏi. Họ rất không hài lòng với bạn, người đứng đầu Tinh vân, và đang đình công. Là sếp của họ, bạn phải lắng nghe những lời phàn nàn của họ và xoa dịu họ. Cân nhắc đến kỹ năng giao tiếp kèm cỏi của bạn, tổng mục tiêu giải quyết khiếu nại sẽ là 5 người.

Giới hạn thời gian: 12 giờ

Phần thưởng: Sự tin tưởng từ nhân viên của <Kim Dokja Company> Thất bại: Chết (?)

+

Chết?! Cái quái gì vậy, loại kịch bản này là gì....?

Tôi nhìn lên bầu trời và thấy Biyoo kêu "Ba-aht" ở trên đó.

Han Sooyoung càu nhàu thẳng thừng vơi tôi. "Thiệt tình luôn. Tên này phải được yêu cầu thông qua một kịch bản thì mới hiểu nổi chuyện đó."


*

Trong khi cảm thấy lo lắng, tôi nhìn xung quanh mình.

Những người bạn đồng hành của tôi dường như rất thích thú. Han Sooyoung đang mải mê đọc những bài thơ nhảm nhí, trong khi Jung Heewon đã ngủ quên luôn trên bãi cỏ. Lee Gilyoung và Shin Yoosung thì đang húc đầu vào nhau và gầm gừ.

"Này, Shin Yoosung. Hãy đặt cược đi. Hãy xem ai có thể bắt được bữa tối lớn hơn cho ngày hôm nay."

"Tụi mình sẽ đặt cái gì?"

"Người thua cuộc sẽ cho người thắng một điều ước, được không?" "Chơi luôn."

Những đứa trẻ nhanh chóng chạy nhanh về phía khu rừng và Yoo Sangah gọi với theo chúng. "Hãy cẩn thận nhé."

Có một thung lũng nhỏ và một con suối chảy bên cạnh khu cắm trại; Gong Pildu ngồi trên chiếc ghế câu cá mà ông ta mang theo, và trong khi nhìn vào mồi câu của mình dưới mặt nước, ông ta thoải mái ngáp dài. Han Myungoh ngồi bên cạnh đang lẩm bẩm về điều này điều nọ.

"Giá như mà chúng ta ở ngoài biển, tôi đã bắt được một con cá chẽm lớn thế này này...."

Tôi nghe thấy những âm thanh sảng khoái của nước chảy trong thung lũng cũng như tiếng chim trên núi hót vang vọng. Cảm giác như thể cây cỏ tĩnh lặng của sườn núi um tùm đang từ từ đổ ập xuống bản thân tôi.

Như thể tôi vẫn đang mơ.

Bầu không khí trìu mến kiểu này khiến tôi không thoải mái, giống như kiểu quần áo không vừa vặn. Có ổn không khi mọi thứ như thế này? Có ổn không khi trải qua những khoảnh khắc như thế này?

Tôi đã tìm kiếm Yoo Joonghyuk.


Thật vậy, chúng tôi không nên như thế này. Nếu là anh ta, anh ta nhất định sẽ đồng ý với tôi. Anh ta chắc đang đứng đâu đó xung quanh trong khi nhìn chằm chằm vào cả nhóm. Cùng với một ánh mắt đáng sợ, anh ấy sẽ bắt đầu giảng bài cho mọi người, bắt đầu bằng câu "Đồ ngốc các người....!"

Tôi nhanh chóng nhìn thấy anh ta.

Tôi định giơ tay và gọi anh ta, nhưng rồi, tôi dừng lại sau khi nhận ra có điều gì đó không ổn.

Chi-eeeik.

Anh ấy thực sự đang nấu ăn ở đó. Đứng trước một tấm vỉ lớn, đôi tay của anh di chuyển xung quanh một cách phô trương để nướng một ít thịt. Rau đang xèo xèo và run rẩy bên trong chảo rán. [Phá thiên kiếm pháp] có khả năng phá hủy bầu trời giờ đã được dùng để băm rau và thịt.

Tôi thậm chí quên gọi anh ta và nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó một cách sững sờ.

... .Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?

Trong giây tiếp theo, mắt anh ta chuyển hướng sang tôi. Sau đó, anh ta lặng lẽ truyền đạt lời nói của mình bằng ánh mắt đáng sợ đặc trưng đó. Tôi không cần phải dùng đến [Quan điểm của độc giả toàn trí] để biết đôi mắt đó đang nói gì - chắc chắn là...

⸢Cậu có thể nhìn cả ngày, nhưng cậu sẽ không ăn được bất kỳ miếng nào đâu.⸥

... .Đó là điều mà đôi mắt đó có lẽ muốn nói.

Cả Yoo Mia và Lee Jihye đều chiếm chỗ ở hai bên cạnh của anh ta, ánh mắt của họ tràn ngập sự quan tâm và mong đợi sâu sắc.

"Ngay lúc này."

Yoo Mia mở miệng, và Yoo Joonghyuk di chuyển đũa với khuôn mặt vô cảm. Anh như chim mẹ gắp miếng thịt cho vào miệng cô. Cô bé cười rạng rỡ.

"Nó thực sự ngon tuyệt."


Lee Jihye ngây người đứng cạnh cũng mở miệng. Anh quan sát cô trong một hoặc hai giây, trước khi đặt nhiều thịt hơn vào miệng Yoo Mia. Chuyện đó tiếp tục thêm bốn, có thể là năm lần nữa, và cuối cùng, Lee Jihye ngậm miệng lại.

"Sư phụ, người thật nhẫn tâm."

Không thể chịu đựng thêm nữa, cô tự mình động đũa. Tuy nhiên, chiếc chảo rán của anh ta chuyển động theo quỹ đạo bắt mắt của [Red Phoenix Shunpo] và tránh khỏi tay cô. Cô ấy đã rơi nước mắt trước khi cố tỏ ra cứng đầu về chuyện này.

"Ồ, vậy là người muốn chiến với con, đúng không??"

Tôi thực sự không thể phân biệt được liệu mình đang ở trong thế giới của 'Cách sống sót', hay thế giới của 'Hồi quy giả đẹp trai lạnh lùng Yoo Joonghyuk không thể làm điều này'.

Anh ta tiếp tục tránh khỏi đũa của Lee Jihye và đút cho em gái Yoo Mia của mình mà không thèm nhíu mày một lần, hoàn toàn vô cảm. Tuy nhiên, có điều gì đó mà tôi có thể thu thập được từ việc này.

Và tôi nhận ra rằng, anh ta thực sự nghiêm túc khi ở đây.

⸢ Mặc dù chúng ta đang ở trong một khoảng thời gian như vậy, tại sao Yoo Joonghyuk lại để chuyện này xảy ra?? ⸥

Tôi không phải là người đại diện đứng đầu duy nhất của <Kim Dokja Company>. Theo nhiều cách thì, Yoo Joonghyuk là một người cố chấp hơn nhiều so với tôi, và cũng tự hào về kinh nghiệm thành thạo trong việc điều hành một nhóm như thế này.

Tuy nhiên, một người như vậy lại sẵn lòng tham gia chuyến cắm trại này.

⸢K im Dok ja thật s ự khôn g thể đ oán ra? ⸥

Cùng với giọng nói của [Bức tường thứ 4], một số đoạn văn mở ra trước mắt tôi.

⸢Tác giả-nim, cho họ đi biển trong lượt hồi quy này thì sao? ⸥

Đó là một bình luận tôi đã đăng cách đây rất lâu.


Mặc dù tôi nhớ rất nhiều về 'Cách sống sót', tôi lại quên hết những bình luận mà tôi đã đăng. Bây giờ nghĩ lại thì, có một sự kiện mà Yoo Joonghyuk không bao giờ bỏ lỡ trong vô số lần hồi quy lặp đi lặp lại của mình.

⸢ "Hôm nay, chúng ta sẽ nghỉ ngơi." ⸥

Đó sẽ là một ngày nghỉ.

Nó đã xảy ra trong 'Cách sống sót' bản gốc, nhưng chưa từng xảy ra ở thế giới này cho đến nay.

Mỗi khi họ sắp gặp phải một trở ngại quan trọng khác, anh ấy sẽ đưa những người bạn đồng hành của mình đến các địa điểm du lịch của hành tinh khác. Tất nhiên, anh ta viện cớ tìm những vật dụng cần thiết cho những tình huống sắp tới, nhưng anh ta không hề ép nhóm của mình làm những việc giống mình.

⸢ "Sư phụ, đến tham gia cùng bọn con và vui chơi một chút đi!" ⸥

⸢ "Này, Lee Jihye. Kekeke. Hãy ngắm nhìn cơ bụng của tôi đi nè. Ngay cả Hắc Hỏa Long của tôi cũng khen ngợi t.... "⸥

⸢ "Hôm nay chúng ta sẽ được ăn món Joonghyuk-ssi nấu, phải không?" ⸥

Ngay cả Yoo Joonghyuk cũng làm vậy, vậy mà tôi lại như thế nào?

⸢... .Chúng ta phải sẵn sàng cho kịch bản tiếp theo.⸥

Chúng tôi luôn vội vàng như thể chúng tôi đang bị truy đuổi. Chúng tôi không bao giờ có bất kỳ sự chậm trễ nào. Và khi chúng tôi tiến tới các kịch bản sau này, xu hướng đó thậm chí còn tăng lên. Mục tiêu của chúng tôi 'luôn luôn' ở ngay trước mắt chúng tôi. Tôi đã hành động như thể kịch bản sẽ thất bại nếu chúng tôi không giải quyết kịp thời. Nhưng bây giờ khi tôi bắt đầu suy nghĩ kĩ càng về nó, các kịch bản sẽ ổn ngay cả khi chúng tôi không vội vàng làm gì đó với chúng.

"N-này, Lee Gilyoung!! Bọn mình đã thống nhất là không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào cơ mà?!"

"Tôi nói vậy hồi nào?! Cậu phải luôn cố gắng hết sức mình!"

Tôi nghe thấy tiếng của bọn trẻ khi chúng quay lại với con mồi săn được.


Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng gọi lớn của Han Sooyoung vang vọng khắp thung lũng. "Được rồi. Sự kiện truy tìm kho báu từ bây giờ sẽ bắt đầu! Giải thưởng là Di tích Ngôi sao từ Hắc Hỏa Long!"

"Wow, thật à? Từ tên Hắc Hỏa Long đó?"

"Tôi đã giấu nó ở đâu đó trong thung lũng, vì vậy người đầu tiên tìm thấy nó sẽ là người chiến thắng! À, đúng rồi. Mọi người bị cấm sử dụng các kỹ năng của mình. Hiểu chưa? Ngoài ra còn có các giải thưởng khác nữa nên là... .. "

"Di tích Ngôi sao đó là của tôi!"

Han Myungoh vội vàng vứt bỏ chiếc cần câu của mình và nhảy vào trong con suối, nhưng chỉ một lúc sau, Jung Heewon đã nắm lấy đầu anh ta và ném anh ra khỏi mặt nước. Ngay lập tức, Lee Jihye và những đứa trẻ trở về sau chuyến đi săn của chúng đều nhảy xuống dòng nước trong thung lũng.

"Ê, khoan đã, Jihye-noona!! Đó là [Hạm đội ma] mà! Chị nghĩ rằng em sẽ không nhìn thấy nó chỉ vì bây giờ chúng nhỏ xíu sao?? "

"Lee Gilyoung! Em thực sự dã thuần hóa lũ bọ nước đó hả? Đồ ăn gian!?" "Cả hai người, bị loại!"

Đã bao lâu rồi những người bạn đồng hành của tôi mới có thể cười đùa với nhau như thế này? Có lẽ, đây chính là lần đầu tiên của chúng tôi. Họ đã có thể mỉm cười mặc dù các kịch bản vẫn chưa kết thúc. Họ có thể trò chuyện với nhau trong niềm hạnh phúc như thế, và chia sẻ những câu chuyện của họ.

⸢Và khi nhìn cảnh tượng đó, Kim Dokja đột nhiên cảm thấy cô đơn vì một lý do nào đó.⸥

Có lẽ nào tôi đã không hiểu gì về 'Cách sống sót' cả - không, khoan đã, phải là không hiểu gì về những người bạn đồng hành của tôi mới đúng nhỉ? Có thể, vì say trong mộng tưởng chứng kiến Kết thúc, tôi thực sự đã bỏ lỡ vô số từ ngữ phải đọc để đạt được Kết thúc chân chính?

[Bạn hiện đã giải quyết được 0 khiếu nại.]

Một kịch bản vốn tưởng chừng như không có gì quan trọng lúc này bỗng trở nên to lớn và khó khăn như một 'Câu chuyện vĩ đại'.


Tôi ngồi phịch xuống bên dưới một chiếc dù che nắng và hoang mang nhìn. Ai đó chạm nhẹ vào vai tôi.

"Kịch bản của anh thế nào rồi?" Yoo Sangah cười sảng khoái.

Tôi đáp lại bằng một nụ cười bất lực, cô ấy lại nói với tôi. "Chà, Dokja-ssi, kỹ năng giao tiếp của anh luôn hơi bị thiếu một chút, thế nên cũng không thể tránh được, tôi đoán vậy. Anh cũng đã từng như vậy hồi chúng ta còn làm việc ở công ty."

"....Tôi đã như vậy à?"

"Anh thực sự không nói chuyện nhiều như vậy với người khác."

Tôi hoàn toàn không nói nên lời sau khi bị cô ấy ném thẳng sự thật một cách không thương tiếc. Nhưng một lần nữa, sau khi suy nghĩ một chút, nó hoàn toàn có lý. Tôi lớn lên mà không có bạn bè từ nhỏ. Tôi đã không tập trung vào việc làm thế nào để giao tiếp với người khác, và hồi đó, tôi chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để thoát khỏi bữa tiệc tụ tập của công ty. Tôi cho rằng, thay vì lãng phí thời gian để làm điều đó, tôi thà đi đọc 'Cách sống sót' một lần nữa còn hơn.

⸢K im Dok ja đ ang c ó một ng ười bạ n rồi m à.⸥

Và giờ, có một loại 'vật chất vô cơ' đang cố gắng làm tôi phấn chấn bằng cách nói rằng nó là bạn của tôi.

Yoo Sangah cũng ngồi xuống bên dưới chiếc dù che nắng và quan sát những người bạn đồng hành của chúng tôi với ánh mắt thoải mái. Có lẽ cô ấy từng tự mình đi cắm trại, bởi vì thay vì chiếc áo choàng Phật giáo thông thường, cô ấy bây giờ đang mặc một bộ đồ bình thường với một chiếc mũ rơm rộng vành. Cô ấy chắc chắn biết làm thế nào để phù hợp với bầu không khí bất kể cô ấy đang ở đâu. Cô ấy là một người đủ tốt để được giữ lại <Kim Dokja Company> được điều hành bởi một nhà lãnh đạo khá vô dụng, ít nhất là như vậy.

"Sangah-ssi, cô có bao giờ hối hận vì đã lên tàu điện ngầm ngày hôm đó không?"

Tôi không chắc tại sao tôi lại hỏi cô ấy như vậy. Ngay cả bây giờ, những sự kiện của kịch bản đầu tiên vẫn còn sống động trong tâm trí tôi.


⸢ Giá như chiếc xe đạp của Yoo Sangah không bị đánh cắp. ⸥

Nếu cô ấy bắt đầu từ một nơi khác, thì cô ấy có thể đã không trở thành Hóa thân của <Olympus>. Có lẽ, cô ấy cũng sẽ không phải chết. Cô ấy cũng sẽ không phải trải qua nỗi đau luân hồi....

"Không, tôi không hối hận."

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết như vậy trên khuôn mặt cô ấy trước đây.

"Vậy, Dokja-ssi. Anh cũng không được hối tiếc về bất cứ điều gì." "Hả? Về cái gì cơ.....?"

"Ý tôi là, về tất cả mọi thứ."

Tôi không biết phải nói gì với cô ấy. Có cảm giác như thể tôi sẽ trở thành một kẻ tồi tệ nếu tôi cảm ơn cô ấy hoặc bày tỏ lòng biết ơn của mình. 'Cách sống sót' chưa bao giờ chỉ cho tôi rằng nên nói gì trong những thời điểm như thế này.

Như thể cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi, cô ấy cười sảng khoái và chỉ về phía ai đó đang ngồi phía sau.

"Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên nói chuyện với người đó trước."

Chương 456

"Mối quan tâm của tôi?"

"Đúng vậy. Ừm, giống như.... Nếu cô không hài lòng về công việc của mình, hoặc là...."

Người đầu tiên tôi đến nói chuyện là Lee Seolhwa. Cô ấy mặc một bộ quần áo như một nhà khoa học ở ngoài trời, và cầm một chiếc kính lúp nhỏ, quan sát mọi ngóc ngách trên khuôn mặt tôi như thể tôi là một loại thảo mộc không xác định. Sau đó cô ấy trả lời câu hỏi của tôi. "Ừm, tôi không thực sự có gì muốn nói cả."

Có thể cô ấy đang nói vậy, nhưng không đời nào cô ấy không phàn nàn gì cả.


"Với tư cách là người đại diện đứng đầu của công ty, tôi chỉ có thể xin lỗi mọi người. Tôi biết rằng mọi người đã làm việc chăm chỉ để bảo vệ Seoul trong thời gian chúng tôi vắng mặt."

"Hmm."

"Hẳn là rất khó để...."

"Anh thực sự nghĩ như vậy à? Và không phải như là, ở lại Seoul hẳn là dễ dàng hơn rất nhiều?"

Giọng cô ấy có vẻ sắc bén, khiến miệng tôi phải khép lại trước khi tôi kịp nhận ra.

"Tôi biết mà. Đó là những gì anh đang thực sự nghĩ đến. anh chỉ đang mỉa mai, phải không?"

"Không bao giờ. Tôi sẽ không làm vậy."

"Tôi biết rằng những người khác đã phải bước vào những tình huống nguy hiểm. Ngay cả vậy, việc ở lại Seoul cũng không phải thuận buồm xuôi gió, anh biết đấy." Lee Seolhwa nhìn xuống và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong bụi cây một lần nữa. "Nó hẳn phải ở đâu đó quanh đây...."

⸢Lee Seolhwa chưa bao giờ có ngày nghỉ nào.⸥

Thay vào đó, Câu chuyện của cô ấy bắt đầu lên tiếng bênh vực cô ấy.

⸢Sau khi cả nhóm rời khỏi [Khu liên hợp công nghiệp], cô ấy điều hành khu bệnh viện và chăm sóc các bệnh nhân. Mỗi ngày, những người bị thương vì những vết thương tương tự nhau sẽ đổ xô đến. Cô ấy nhìn họ chết, và trong khi nhìn họ ra đi, cô ấy nghĩ về những người bạn của mình.⸥

"Tôi sẽ không giúp được gì nhiều trong các kịch bản sau này. Tôi nhận thức rõ về tiềm năng của bản thân và Chòm sao của tôi cũng chỉ ở cấp độ Lịch sử.

Nhưng, tôi vẫn nỗ lực hết mình mỗi ngày."

Chắc chắn, cường độ của Trạng thái trôi nổi xung quanh cô ấy cảm thấy khá khác biệt so với trước đây. Không phải là khả năng chiến đấu của cô ấy đã được cải thiện, nhưng mà, tôi nên nói thế nào đây? Nó giống như lượng hiểu biết trong các kỹ năng của cô ấy ngày càng sâu sắc hơn.


"Dù là ai trong <Kim Dokja Company>, tôi đều có thể cứu người đó miễn là người đó còn thở. Tôi có thể đảm bảo rằng sẽ không có ai thiệt mạng ".

Đúng là tốc độ phát triển hiện tại của Lee Seolhwa là không thể so sánh được với bất kỳ lượt hồi quy nào trong tiểu thuyết gốc. Nếu suy đoán của tôi là đúng, thì cô ấy sẽ sớm đạt đến đỉnh cao của 'Thần y của sự sống và cái chết'. Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy là người cần thiết để tôi có thể đạt được cái kết như mong muốn.

"Tôi là người như thế nào trong cuốn tiểu thuyết mà anh đã đọc, Dokja-ssi?" Tôi đã bối rối một lúc bởi câu hỏi bất ngờ. "Cô là một người quan trọng." "Vậy à, đến mức nào?"

Lee Seolhwa là một trong những nhân vật nữ chính xuất hiện trong 'Cách sống sót'. Tuy nhiên, tôi không thể nói rằng cô ấy là người yêu của Yoo Joonghyuk trong quá khứ được. Ngay từ đầu, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ không muốn điều đó được biết đến.... Và quan trọng nhất là, tôi không chắc liệu đó có phải là một mô tả phù hợp với người được gọi là 'Lee Seolhwa' hay không. Cô ấy thực sự là ai?

"Chà, đó... .."

Ngay trước khi tôi có thể tiếp tục, biểu hiện của Lee Seolhwa rạng rỡ và cô ấy la lên. "A! Tìm thấy nó rồi!"

Tay cô ấy đang cầm một bông hoa nhỏ. Đó hẳn là loại thảo mộc mà cô ấy đang tìm kiếm. Tôi ngay lập tức nhận ra đó là gì.

⸢Hoa lửa ma quái màu trắng. Nguyên liệu cuối cùng của viên thuốc 'Sự sống và Cái chết'.⸥

Nhìn thoáng qua, nó trông giống như một bông hoa dại bình thường. Ăn loại thảo mộc này một mình không có tác dụng gì. Tuy nhiên, loại thuốc thần kỳ như [Viên thuốc sinh tử] không thể pha chế được nếu không có loại thảo mộc này.

Cô ấy bắt đầu mỉm cười như một đứa trẻ. Cảm giác sống động mà tôi không thể cảm nhận được từ các trang sách của 'Cách sống sót' đang hiện ra ngay trước mắt tôi.

⸢ Đây là Lee Seolhwa. ⸥


Đó là lý do tại sao tôi hoàn toàn từ bỏ việc nhớ lại những câu chữ trong cuốn tiểu thuyết. Và sau đó, tôi đã nói một số điều khập khiễng không ra đâu vào đâu. "Cô là bác sĩ tốt nhất mà tôi biết."

Lời khen ngợi của một đứa trẻ còn tốt hơn thế.

Dù vậy, Lee Seolhwa vẫn cười toe toét với tôi. "Cảm ơn anh. Ngay cả khi anh không thực sự có ý đó."

"Tôi thực sự có ý đó mà, mặc dù...."

"Hãy đợi tôi. Tôi sẽ sớm biến những lời nói suông đó trở thành hiện thực."

Tôi nhìn cô ấy rời đi để tìm kiếm một loại thảo mộc khác, và chợt nhận ra. Điều cô tò mò trước đó không phải là 'Cách sống sót'. Không giống như tôi, ngay từ đầu cô ấy đã không cần một cuốn tiểu thuyết như vậy.

[Bạn hiện đã giải quyết được 0 khiếu nại.]

Tôi đã không thực hiện được bất kỳ bước tiến nào cho kịch bản, nhưng tôi cũng không cảm thấy quá tệ.

"Nó không dễ dàng lắm, phải không?"

Tôi nhìn lại phía sau và nhìn thấy Yoo Sangah một lần nữa. "... .Vâng, không dễ chút nào."

"Nhưng, đó là điều đương nhiên. Nếu anh có thể hoàn thành tất cả các cuộc trò chuyện mà anh đã trì hoãn như thể chúng là một loại sự kiện nào đó, thì đó sẽ là một điều gì đó xảy ra trong tiểu thuyết, chứ không phải thực tế."

"Tôi cũng đoán vậy."

"Ngay cả vậy, anh vẫn phải tiếp tục."

Tôi gật đầu lia lịa. "Cô nghĩ tôi nên nói chuyện với ai tiếp theo?"

"Sẽ tốt hơn nếu anh tự làm điều đó, nhưng tôi sẽ giúp anh một lần cuối cùng."

Cô ấy dùng tay che mắt và nhìn lướt qua những người bạn đồng hành của chúng tôi. Chính lúc đó, một tin nhắn lọt vào tai tôi.


[Hiện tại, các nhân viên hợp đồng cÉa <Kim Dokja Company> đang cảm thấy không hài lòng.]

... .Nhân viên hợp đồng? Tinh vân của chúng ta có người nào như vậy hả? Yoo Sangah sau đó chỉ vào một chỗ. "Sao anh không đến đó lần này?"

Lúc tôi nhìn về phía đó, tôi nhận ra những ai được gọi là 'nhân viên hợp đồng'.

*

Một lúc sau, tôi nói chuyện với ba người đang đứng trước mặt tôi. "Tôi có vài điều cần thảo luận với mọi người."

"Đó là gì? Tôi thực sự đang bận nên nhanh nhanh lên. Tôi phải đi và tìm 'Di tích Ngôi sao của Hắc Hỏa Long', ngay bây giờ !! "

Han Myungoh cao giọng như muốn thúc giục tôi. Gong Pildu với vẻ mặt thờ ơ của ông ta, và Jang Hayoung đứng cạnh đang bĩu môi. Tôi có thể dễ dàng nói rằng họ không thực sự hạnh phúc khi được triệu tập ở đây như thế này.

Mặc dù họ đã trải qua các kịch bản cùng với chúng tôi, nhưng họ vẫn chưa chính thức gia nhập <Kim Dokja Company>.

"Mọi người, có một điều mà mọi người cần biết."

Tôi quyết định nói với họ một việc mà họ chưa biết, một thông tin mà những người đồng đội trong <Kim Dokja Company> đã biết - 'Cách sống sót'.

Về phần tôi, đó là một quyết định lớn khi nói với họ về điều đó, nhưng trái ngược với dự đoán ban đầu của tôi, phản ứng của Gong Pildu là hững hờ nhất.

"Đã có lúc tôi từng tin mọi thứ trên tờ rơi quảng cáo giá đất. Tôi đoán rằng cậu vẫn còn quá ngây thơ."

"Hả?"

"Những người trẻ tuổi ngày nay...."

Có vẻ như Gong Pildu không thực sự hiểu những gì tôi đang nói.


Mặt khác, Han Myungoh dường như đang bị một cú sốc tinh thần lớn. "V-vậy là cậu đã biết mọi thứ, vậy mà cậu lại để tôi rơi vào tình trạng khốn khổ đó sao??"

Jang Hayoung dường như cũng ngạc nhiên, mặc dù vì những lý do khác nhau. "Thì ra là như vậy. Đó là lý do tại sao anh biết rất nhiều điều về Ma giới.... "

Rất may, phản ứng của họ không tệ như tôi nghĩ. Nhưng rồi một lần nữa, họ đã gặp một kẻ hồi quy và rất nhiều người tái sinh, vì vậy có lẽ, câu chuyện của tôi bây giờ cũng không quá điên rồ đối với họ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng và tiếp tục. "Chỉ có một lý do tại sao tôi nói với mọi người thông tin này. Tôi muốn chính thức tuyển mọi người vào <Kim Dokja Company>."

Câu nói của tôi khiến cả ba nhìn nhau.

Người đầu tiên đáp là Gong Pildu. "Ai cho quyền cậu làm vậy?"

[Hóa thân 'Gong Pildu', đã gia nhập <Kim Dokja Company>.]

... Có thể nào thuật ngữ "giả nai" đã được phát minh cho ông chú này không?

Tiếp theo là Han Myungoh. "Cậu có định giữ lại vị trí trưởng phòng trước đây của tôi không?"

"Chà, chúng ta không có bất kỳ cấp bậc nào như vậy, nhưng nếu anh muốn, tôi có thể tạo ra một cấp bậc cho anh."

"Hãy đảm bảo rằng cậu sẽ trả lương đúng hạn. Còn về chế độ nghỉ thai sản và làm thêm giờ... .. "

[Hóa thân 'Han Myungoh', đã gia nhập <Kim Dokja Company>.]

Cuối cùng, tôi nhìn sang Jang Hayoung.

[Hóa thân 'Jang Hayoung', đã gia nhập <Kim Dokja Company>.]

"... .Được rồi, vậy, Hỏa Long-ah, có một chuyện vừa xảy ra, và đó là...."

Cậu ấy đang sử dụng 'Bức tường' của mình để gửi thông điệp về những gì đã làm đến khá nhiều nơi.


Những tin nhắn chúc mừng từ bạn bè của cậu ấy trong <Star Stream> vẫn tiếp tục tràn về. Trong khi nhìn cậu ấy đang thực sự hạnh phúc, trong đầu tôi cảm thấy phức tạp hơn rất nhiều.

Nếu tôi biết cậu ấy sẽ hạnh phúc như thế này, thì tôi nên để cậu ấy tham gia cùng chúng tôi sớm hơn.

"Mà này Kim Dokja, tại sao anh lại đột nhiên để tôi tham gia cùng các anh?" Cậu ấy chờ đợi câu trả lời của tôi với đôi mắt lấp lánh.

Tôi có một vài lý do tại sao tôi không để Jang Hayoung gia nhập <Kim Dokja Company>. Nhưng ít nhất là ngày hôm nay, tôi không muốn nghĩ về chúng. Tôi chắc chắn là cần cậu ấy. Tuy nhiên, tôi không đưa cậu ấy vào Tinh vân chỉ vì sự hiện diện của cậu ấy là điều bắt buộc với Kết thúc.

"Tôi muốn chứng kiến phần cuối của các kịch bản cùng với cậu." Đôi mắt của Jang Hayoung mở to hơn sau khi nghe tôi nói.

Tôi cảm thấy khó chịu khi nhìn đôi má tái nhợt của cậu ấy run lên như vậy. Không hổ danh là một người có ngoại hình có thể tát vào má Yoo Joonghyuk ít nhất hai lần liên tiếp.

Cậu chớp chớp đôi mắt to trong veo và mạnh mẽ gật đầu. "Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ!"

Cậu nắm chặt tay và bắt đầu gõ chữ một lần nữa.

[Xin chúc mừng! Bạn đã giải quyết khiếu nại cÉa những người lao động theo hợp đồng!]

[Bạn hiện đã giải quyết được 1 khiếu nại.]

Cuối cùng tôi đã thành công với một cái.

Vậy là, trở thành một người đại diện đứng đầu cũng là một điều khó khăn đó chứ hả.

[Chòm sao, 'Hắc Hỏa Vực Long', đang hỏi bạn tin đồn có đúng không.]

Tin đồn gì vậy??


[Chòm sao, 'Hắc Hỏa Vực Long', đang hỏi bạn liệu bạn có thực sự tỏ tình với Jang Hayoung hay không.]

[Chòm sao, 'Người giải phóng cổ xưa nhất', đang hỏi maknae Tôn Ngộ Không... ..]

... Tin đồn kiểu gì đang lan truyền ở đây vậy?

Tôi không biết cậu ấy đang bận rộn gõ cái gì ở đó, nhưng bất kể thế nào, tôi cũng chỉ có thể thấy Jang Hayoung đang chăm chỉ gõ bàn phím tưởng tượng trong không khí.

"Này mọi người. Về ăn bữa tối nào!"

Tiếng hét lớn của Han Sooyoung từ đằng xa.

Một mùi hương thơm ngon thoang thoảng từ đâu đó đã thu hút những người bạn đồng hành và chúng tôi quây quần bên nhau. Sau đó, Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào Yoo Joonghyuk như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.

"Nào nào. Giờ thì chúng ta sẽ nếm thử kỹ thuật nấu nướng cao cấp và vĩ đại của anh nhé?"

"... .Và tại sao tôi phải chia sẻ thức ăn tôi nấu với các người?" Anh ta trừng mắt nhìn những người còn lại trong nhóm bằng một cái nhìn đầy đe dọa, trước khi quay người bỏ đi và ném những lời sau đó ra phía sau. ".... Đồ còn thừa ở đằng kia, sao các người không ăn chúng đi."

Chúng tôi nhìn sang hướng anh ấy đang chỉ. Và ngay lập tức, chúng tôi hoàn toàn không nói nên lời.

⸢Họ đang chứng kiến bản chất của việc nấu ăn.⸥

Tất cả chúng tôi yên lặng ngồi xuống bàn như một bầy chuột bị dụ dỗ bởi người thổi sáo ma thuật, và sau đó, bắt đầu dụi mắt với vẻ hoài nghi.

Đây là những món ăn được tạo ra từ con quái vật mà Lee Gilyoung và Shin Yoosung bắt được, cũng như các loại dược liệu mà Lee Seolhwa đã tìm thấy. Không, chờ đã.... Làm thế nào anh ta có thể tạo ra một bữa tiệc quy mô này chỉ với những thành phần như vậy?

Tôi khá chắc chắn rằng bàn ăn của 'Tần Thủy Hoàng mơ về sự bất tử' cũng không hào nhoáng như bàn này.


"Chà. Sư phụ à, người nhất định phải đến nấu ăn trong đám tang của con, được chứ?"

"Tại sao lại là đám tang? Đó thực sự là một tuyên bố đáng lo ngại."

Cả nhóm bắt đầu vội vàng lao vào ăn hì hục. Jung Heewon, Lee Jihye, Han Myungoh, Gong Pildu, thậm chí cả Jang Hayoung.... Tất cả họ đều đang tập trung nghiêm túc vào việc ăn uống ngay bây giờ.

Ngay cả Han Sooyoung và Yoo Sangah cũng vậy. "Này, khoan đã. Đó là phần của tôi."

"Có đủ cho tất cả mọi người xung quanh. Sao cô tham vậy?" Một số thậm chí còn bắt đầu tranh giành thức ăn.

"Ahjussi, ăn thử cái này nè!" "Hyung, cái này nữa!"

Lee Gilyoung và Shin Yoosung ngồi ở hai bên tôi và xúc từng muỗng thức ăn vào miệng tôi mà không chút nghỉ ngơi. Má tôi phồng lên như một con chuột đồng khi tôi nhai cơm, và tất nhiên, tôi không quên cho bọn trẻ ăn những món ăn kèm trong lúc đó. Nó rất ngon. Thực sự ngon. Quá là ngon, trên thực tế, tôi gần như biết ơn vì 'Cách sống sót' đã trở thành hiện thực trong giây lát đó.

Shin Yoosung đảo mắt nhìn xung quanh khi cô ấy nhai miếng thịt, sau đó cô ấy nhỏ giọng thì thầm. "Giống như chúng ta đang đi du lịch ở trường ấy nhỉ...."

Khi tôi nghe cô bé nói, tôi ngay lập tức muốn tự đá mình đến chết vì cảm thấy biết ơn về việc 'Cách sống sót' đã trở thành hiện thực.

Chuyến đi thực tế của trường - một trong những điều mà trẻ em đã đánh mất ở thế giới này.

Tôi đặt tay lên đầu những đứa trẻ và nói chuyện với chúng. "Em nói đúng. Nó rất giống như một chuyến đi thực tế."

Mặc dù, người học được từ chuyến đi này không phải là những đứa trẻ mà là tôi. "Ahjussi, chú muốn làm gì sau khi các kịch bản kết thúc?"

"Hyung sẽ sống với tôi."


"Tôi không hỏi cậu!"

Những gì tôi muốn làm sau khi các kịch bản kết thúc.... Thông thường, tôi sẽ mỉm cười và nói bóng gió về chủ đề này, nhưng vì một số lý do, tôi.... Cuối cùng tôi đã thốt lên điều gì đó mà không tự nhận ra.

"Tôi muốn mua một ngôi nhà thật lớn và sống cùng mọi người."

Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi nhận thấy không khí xung quanh vốn ồn ào giờ đã chìm vào im lặng một cách kỳ lạ. Lee Jihye, Jung Heewon, Gong Pildu.... Ngay cả Han Sooyoung cũng đang nhìn tôi, miệng cô ấy há hốc vì kinh ngạc.

Jung Heewon là người đầu tiên lên tiếng. "... Trong trường hợp đó, Dokja-ssi, anh sẽ trả tiền nhà, phải không?"

... .Hở?

"Ahjussi, chú thực sự sẽ phải chịu một trách nhiệm nặng nề đấy, vì vậy chú có thể mua một ngôi nhà ở Gangnam."

"Tôi sẽ bán cho cậu mảnh đất của tôi."

"Nếu có thể, ở đâu đó gần trường học của bọn trẻ...."

Tôi không hề biết rằng thứ mà tôi vừa nói ra lại gây ra một trận rì rầm như vậy.

Và vì vậy, cả nhóm đã trò chuyện về ngôi nhà tiềm năng mà tôi sẽ mua trong suốt bữa ăn tối. Thông tin về việc nội thất trông như thế nào, hoặc cần bao nhiêu phòng để có thể....

Việc rửa bát được giao cho tôi và Jung Heewon, hai người thua cuộc trong trò oẳn tù tì. Tôi đã có thể thắng bằng cách sử dụng [Quan điểm của độc giả toàn trí], nhưng tất nhiên tôi sẽ không làm vậy trong chuyến đi này.

[Bạn đã có được một Câu chuyện mới!]

[Bạn đã có được Câu chuyện, 'Người đã nhổ lông lương tâm'.]

... .Ngoài ra, cũng rất vui khi có được một Câu chuyện mới.

Khi tôi đang dọn dẹp bát đĩa, tôi phát hiện một thứ gì đó đang rơi xuống từ bầu trời xa xôi phía trên. Đó là một ngôi sao băng. Những ngôi sao rơi xuống để lại những vệt sáng dài.


Rất có thể, đó là các hành tinh đang thật sự rơi xuống.

<Star Stream> đang tiến tới sự lãng quên của chính nó.

Jung Heewon đứng cạnh tôi nhìn lên bầu trời và lên tiếng. "Nó giống như hồi đó trong [Hầm ngục điện ảnh]."

Tôi gật đầu. Chắc chắn là, nó tương tự như ngày đó. Chúng tôi cũng đã ở cùng nhau như thế này trên sân thượng của ngục tối. Chúng tôi đang nhìn những ngôi sao đang rơi và ước điều ước của mình.

"Dokja-ssi, khi đó anh đã yêu cầu tôi trở thành thanh kiếm của anh."

Thật vậy, tôi đã yêu cầu cô ấy trở thành đồng đội của tôi ở nơi đó. Và sau đó, cô ấy đã trở thành đồng minh mạnh nhất mà bất cứ ai có thể yêu cầu. Nếu không có cô ấy, tôi đã không thể tới được đây.

"... .Nhưng, một người khác đã trở thành thanh kiếm theo nghĩa đen thay vì tôi."

Những lời đó khiến tôi chuyển sang nhìn [Thanh kiếm] đang nằm yên lặng trên mặt đất. Ngay khi tất cả mọi người được hưởng một kỳ nghỉ xứng đáng với họ, người duy nhất đã bỏ lỡ niềm vui này vẫn đang ở ngay đó. Lee Hyunsung với trái tim không đập - anh ấy dường như đã tỉnh lại một cách rời rạc, nhưng anh ấy vẫn ở trong hình dạng một thanh kiếm và không muốn di chuyển.

"Xin đừng lo lắng. Trước khi chúng ta bắt đầu kịch bản tiếp theo, tôi chắc chắn sẽ đánh thức Hyunsung-ssi."

"Anh biết cách?" Tôi gật đầu.

Tuy nhiên, vấn đề của Lee Hyunsung không phải là vấn đề duy nhất mà chúng tôi phải giải quyết.

Bây giờ chúng tôi cần có sức mạnh lớn hơn nhiều. Bởi vì, mục tiêu của chúng tôi không chỉ dừng lại ở việc giải quyết các kịch bản, đó là lý do tại sao.

Để chiến đấu với <Cục> cũng như toàn bộ <Star Stream>, tôi cần bắt đầu thu thập các Chòm sao sẽ sát cánh cùng chúng tôi.

[Chòm sao, 'Bậc thầy cÉa thép', đang nhìn bạn.]


Và Chòm sao tài trợ của Lee Hyunsung sẽ là người đầu tiên tham gia cùng chúng tôi.

Jung Heewon lên tiếng như thể biểu cảm tự tin của tôi để lại ấn tượng cho cô ấy. "Nhân tiện thì, Dokja-ssi?"

"Vâng?"

"Có ổn không nếu anh cứ đứng đây và cố tỏ ra thật ngầu? Ý tôi là, không phải anh đang ở giữa một kịch bản sao? Anh thực sự không phải là một người đam mê việc bị bắt cóc và chết đó chứ? "

"Ờm... .."

Cùng với lời nói của cô ấy, cửa sổ kịch bản hiện ra trước mắt tôi.

[Ngày sắp kết thúc.]

[Bạn hiện đã giải quyết được 1 khiếu nại.]

Tôi xác nhận lại hình phạt thất bại của kịch bản phụ một lần nữa.

+

Thất bại: Chết (?)

+

Tôi nhìn lên ngôi sao băng trên bầu trời.

".... Thôi được, đây rất có thể là Kịch bản cuối cùng của tôi."

Chương 457

Thời hạn cho kịch bản là đến nửa đêm. Đã chín giờ tối, nên chỉ còn chưa đầy ba giờ nữa.

... .Làm thế nào mà thời gian lại trôi nhanh đến vậy?

Tôi nghe nói rằng những khoảnh khắc hạnh phúc sẽ trôi qua rất nhanh. Đó hẳn là sự thật.


⸢Bốn khiếu nại nữa cần được giải quyết. Và chỉ còn ba giờ.⸥

Bất kể có làm gì, tôi chỉ có thể hoàn thành nó vào phút chót. Ngay từ đầu, việc phải giải quyết tận năm nhiệm vụ khó khăn như thế rõ ràng là một sự ép buộc.

Cuối cùng, tôi quyết định dùng đến 'người đó'. "Biyoo-yah."

Dokkaebi có thẩm quyền đối với các kịch bản phụ, vì vậy cô ấy sẽ có thể kiểm soát tốt nó.

Ngoài ra, vì hình phạt thất bại không phải là 'chết' mà là 'chết (?)', Tôi nghĩ rằng họ sẽ không giết tôi thật, và.... Biyoo không trả lời.

"Em đang ở đâu, Biyoo nhỏ dễ thương của chúng ta ơi?"

[Chòm sao, 'Hắc Hỏa Vực Long', đang cười khúc khích trước vận rÉi cÉa bạn.]

[Chòm sao, 'Nữ hoàng cÉa mùa xuân tăm tối nhất', đang kêu gọi bạn nghiêm túc thực hiện kịch bản này....]

Vì kênh đã mở, chắc chắn Biyoo đang ở gần đây, nhưng...? Tôi quyết định rút ra con át chủ bài.

"Ba-aht."

Điều đó làm cho bầu không khí vốn trống rỗng rung lên một chút, sau đó một quả cầu bông có gắn một chiếc sừng nhỏ ở trên nhô lên từ đó.

[Aba-aht.]

Biyoo xuất hiện với một tiếp "Poof!" và bắt đầu cười khúc khích.

Tuy nhiên, tôi không cười đáp lại. "Biyoo-yah. Anh xin lỗi về điều này, nhưng nhóc có thể, giống như là, hủy bỏ kịch bản này....? "

[Eh-oh-bah-aht.]

Tôi không thể biết liệu cô ấy đang cố nói 'eva' hay 'over'.

[Các chòm sao đồng ý với Xác suất cÉa kịch bản này đang từ chối việc hÉy bỏ kịch bản.]


... .Khoan đã, thay vào đó, đây có thể là một kịch bản tiền thưởng không?

[Chòm sao, 'Thẩm phán quỷ diện hỏa thiêng', đang tranh luận rằng kịch bản này là cần thiết cho bạn.]

[Chòm sao, 'Hắc Hỏa Vực Long', đang chỉ trích bạn, nói với bạn rằng đừng sử dụng phương pháp hèn nhát.]

[Chòm sao, 'Công lý hói', đang nói rằng nếu bạn là đồng đội thực sự cÉa họ, thì bạn nên sử dụng lòng dũng cảm và tinh thần ngoan cường cÉa mình để....]

[Chòm sao, 'Thanh kiếm đầu tiên cÉa Goryeo', chỉ đơn giản là từ chối việc hÉy bỏ.]

... .Họ chỉ thống nhất với nhau trong những lúc như thế này, phải không? "....Vâng vâng. Giờ thì tôi hiểu rồi."

[Chòm sao, 'Người giải phóng cổ xưa nhất', đang cổ vũ cho maknae cÉa anh ấy.]

Tôi thực sự không thể quen với Bổ ngữ mới của Tề Thiên Đại Thánh. Chúng tôi đã chia tay nhau ngay sau khi kịch bản 'Tây Du Ký' kết thúc, nhưng tôi biết chúng tôi sẽ sớm gặp lại nhau.

Trong bất kỳ trường hợp nào.... Sẽ là ai đây? Tôi nên nói chuyện với ai tiếp theo đây? Đó phải là một người có nhiều khiếu nại nhất đối với tôi, phải không?

Tôi quan sát từng đồng đội của mình, đang thong thả ngồi quây quần bên nhau sau bữa tối mãn nguyện đó. Đó là khi [Cuộc gặp ban trưa] thình lình được mở ra với tôi.

- Anh đang nhìn cái gì đó?

Được rồi, bây giờ hãy bỏ qua Han Sooyoung. Dù sao vấn đề của cô ấy cũng không nằm ở mức độ mà tôi có thể sửa chữa.

- Anh đang giễu cợt tôi đó hả?

Tôi tiếp tục tìm kiếm ứng viên tiếp theo. Hai người tiếp theo mà tôi lựa chọn là Yoosung-ee và Gilyoung-ee. Trong khi nhìn cả hai đang nằm cạnh nhau và vỗ về cái bụng hơi phồng lên của chúng, cảm giác như thể [Trái cây của Thiện và Ác] đang thì thầm với tôi từ sâu trong tâm trí.

⸢ Nếu đó là rắc rối của bọn trẻ, tôi có thể dễ dàng giải quyết chúng không? ⸥


Ngay cả khi tôi đặt những lý do hèn nhát sang một bên, tôi vẫn cần phải nói chuyện nghiêm túc với Gilyoung-ee.

[Chòm sao tài trợ cÉa Lee Gilyoung đang nhìn chằm chằm vào bạn.]

Mặc dù nhìn bề ngoài vẫn giống như trước đây, Trạng thái của Lee Gilyoung có một dấu vết mờ nhạt của yêu khí tràn ngập trong đó. Bây giờ nói chuyện với cậu ấy có ổn không? Tuy nhiên, nó hơi bị quá công khai nếu là ở đây nhỉ?

[Chòm sao, 'Bậc thầy cÉa Sky Walk', đang quan sát hành động cÉa bạn.] [Chòm sao, 'Hoa huệ nở trên Bảo bình', đang tập trung sự chú ý vào bạn.]

Không chỉ vậy, các Chòm sao cũng đang theo dõi chúng tôi. Tôi thực sự không thể tưởng tượng được các Chòm sao của kênh sẽ phản ứng như thế nào nếu tôi đến và bất cẩn liên lạc với 'bên đó' lúc này.

Ngay cả vậy, ít nhất tôi cũng nên nói chuyện với cậu ấy... ..

[Hiện tại, Giai đoạn 2 cÉa 'Góc nhìn cÉa độc giả toàn trť' đang được kťch hoạt.]

... Bên trong đầu tôi vang lên một tiếng "Bzz!" và kỹ năng được kích hoạt cưỡng bức một lần nữa. Điều này đã xảy ra khá thường xuyên gần đây. Tôi không chắc là do tôi đã đọc 'Cách sống sót' quá nhiều hay do một số lý do khác, nhưng...

⸢Thình thịch, Thình thịch, Thình thịch, Thình thịch.⸥ Giọng nói của họ sớm lọt vào đầu tôi

⸢Dokja-hyung sẽ đến và nói chuyện với mình, phải không? ⸥

⸢Bây giờ anh ấy có qua không? ⸥

... .Hở??

⸢ Tốt hơn hết là mình nên nói với anh ấy về một vấn đề thật toooo.⸥

⸢ Mình phải nói với anh ấy một điều thực sự gây sốc.⸥

⸢.... Nếu Shin Yoosung nói về điều gì đó lớn hơn mình thì sao? ⸥

⸢ Mình chắc chắn phải nói điều gì đó còn sốc hơn cả Lee Gilyoung.⸥ Bước chân của tôi dừng lại.


... Tuy nhiên, đó không phải vì tôi sợ bọn trẻ. Dù sao đi nữa. Thay vào đó, tôi chuyển ánh nhìn sang người đang cúi mình bên cạnh chúng.

⸢....Mình nhớ họ.⸥

Lee Jihye với vẻ mặt buồn bã đang nhìn lên bầu trời xa xăm. Cô ấy thường là một người nói chuyện năng nổ, vì vậy hiếm khi thấy cô ấy làm vẻ mặt như vậy.

Tôi có thể đoán cô ấy đang ám chỉ ai khi cô ấy nói rằng cô ấy nhớ họ.

Kịch bản đầu tiên sẽ là một cơn ác mộng đối với mọi người, nhưng nó đặc biệt tồi tệ hơn đối với cô ấy. Ngay cả khi <Kim Dokja Company> đang ở đây với cô ấy, một người vẫn không thể thực sự thay thế cho một người khác.

Tôi không nói lời nào tiến lại gần cô ấy và vỗ nhẹ vào vai cô ấy. Lee Jihye nhìn về phía tôi. "Ơ? Gì thế này, ahjussi? Chú đã ăn xong rồi à? "

"Ừ."

"Hmm.... Chờ đã, chú đến đây vì kịch bản à? " "Không hoàn toàn là vì điều đó. Nhưng...."

"Tôi không có bất kỳ một phàn nàn cụ thể nào, vì vậy chú không cần phải nói chuyện với tôi? Tại sao chú không nói chuyện với những người khác trước? "

Ngay cả bây giờ, cô ấy cũng lo lắng cho nhưng người khác. Cho dù đang phải chịu đau đớn đến mức nào, cô ấy vẫn nghĩ đến nỗi đau của người khác trước. Lee Jihye từ Chungmuro đã lớn lên như thế. Và cô ấy cũng sẽ trở thành một người lớn như thế.

"Cô có thể nói chuyện với tôi bất cứ lúc nào. Nếu cô không muốn nói chuyện với tôi, thì nói với người khác cũng được. Nhưng không cần phải thu mình vào một góc và để cho mọi thứ mưng mủ lên trong lòng đâu."

Có lẽ cô ấy chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ nói điều gì đó như vậy, bởi vì sau đó Lee Jihye bắt đầu chớp mắt.

"Ahjussi, đừng cố tỏ ra ngầu nữa, được không?"

Cô ấy nhếch mép cười và đấm vào ống chân tôi bằng nắm đấm cứng cáp. Tôi nghĩ xương của tôi bị gãy hay gì đó rồi.


[Bạn hiện đã giải quyết được 1 khiếu nại.]

Một cuộc trò chuyện đơn giản ở cấp độ này không thể giải quyết những rắc rối của Lee Jihye. Ngay cả khi đó, tôi vẫn phải nói chuyện với cô ấy.

Cô ấy lắc nhẹ ly bia của mình và đứng dậy trong khi nói với tôi. "....Được rồi. Vì ăn no rồi nên tôi đi duỗi chân tay một chút."

"Không nên tập thể dục sau khi uống rượu, cô biết đấy." "Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy ổn mà?"

Nhìn thấy cô ấy vung kiếm như vậy, cô ấy chắc chắn là học trò của sư phụ mình, hẳn rồi.

... .Chờ một chút. Bây giờ nghĩ lại thì, có một gã, anh ta mới chính là người nên bất mãn với tôi nhất ở đây, phải không?

Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua khu cắm trại, nhưng kỳ lạ thay, tôi không thể xác định được vị trí của tên ngốc đó cho dù tôi có nhìn chăm chú đến đâu.

"Này, bị điếc à ?? Khi ai đó gọi anh, anh nên... .. "

Cùng với một tiếng 'Chát!' vang dội, ai đó đập vào đầu tôi.

Tôi nhìn lại phía sau và nói với thủ phạm. "Này, Han Sooyoung...." "Gì đây?"

"Yoo Joonghyuk đang ở đâu?"

"Yoo Joonghyuk? Anh ta ở đằng kia kìa.... Ủa?"

Tới lúc đó cô ấy mới nhận ra. Thành thật mà nói, tên đó thường hành động theo ý mình và thường xuyên biến mất mà không báo trước với chúng tôi, vì vậy điều này cũng không gây ngạc nhiên cho lắm. Vấn đề là lần này anh ta không biến mất một mình.

Han Sooyoung nhìn vào cửa sau rộng mở của [Ferrarghini cấp X] và lên tiếng. "... .. 'Kẻ mưu phản bí mật' cũng biến mất."

*


'Kẻ mưu phản bí mật' được bao quanh trong Quả cầu phong ấn trong suốt đáp xuống mặt đất với một tiếng thịch và lăn lộn trong bùn đất. Anh ta vẫn chưa tỉnh. Yoo Joonghyuk lặng lẽ nhìn xuống anh ta, sau đó từ từ rút vỏ [Hắc Quỷ Kiếm] và nói với Kẻ mưu phản.

"Ta biết rằng ngươi đã tỉnh."

Kẻ mưu phản bí mật từ từ mở mắt. Cùng với những tia lửa yếu ớt, năng lượng từ một câu chuyện trào dâng khắp cơ thể anh. Trong khoảnh khắc đó, những câu chuyện của anh đang quay trở lại với anh.

[[Có vẻ như ngươi không biết cách tận hưởng những khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi này.]]

"Ta không có thói quen tận hưởng hòa bình khi kẻ thù đang ở gần mình."

[[Ngươi định giết ta? Đó quả thực là một bước đi khôn ngoan. Tuy nhiên, bây giờ ngươi nên biết rằng ngươi không thể thực sự giết ta.]]

Đó là sự thật. 'Kẻ mưu phản bí mật' là một Yoo Joonghyuk khác. Giết anh ta chỉ đơn giản là tạo ra một thế giới khác.

Ngay cả khi đó, Yoo Joonghyuk vẫn không buông [Hắc Quỷ Kiếm] của mình ra. "Tốt hơn nhiều so với việc nhìn ngươi làm rối tung đường thế giới này."

Kẻ mưu phản cười. Họ đều là Yoo Joonghyuk. Họ có thể đã sống hai cuộc đời khác nhau, nhưng bản chất của họ như một Yoo Joonghyuk là giống nhau. Và đó là lý do tại sao họ có thể hiểu rõ nhất quá trình suy nghĩ của nhau.

[[Ngươi tin rằng chỉ riêng sức mạnh của ngươi là đủ để giết ta? Nếu không có Câu chuyện của Kim Dokja, ngươi hiện tại không thể nào chiến đấu chống lại một 'Vị thần bên ngoài'.]]

"Có thể là như vậy, nhưng giết ngươi thì khá đơn giản. Ta sẽ chỉ cần phá vỡ [Quả cầu phong ấn] đó."

Một dấu vết mờ nhạt của tình trạng bất ổn đang ẩn hiện trong biểu cảm của Kẻ mưu phản.


Hiện tại, 'Kẻ mưu phản bí mật' đang ở bên trong [Quả cầu phong ấn của Rồng Tận thế] không ổn định được tạo ra bởi Uriel ở lượt thứ 999.

"Ngươi đang cố tình không gỡ bỏ [Quả cầu phong ấn]. Nếu ngươi phá vỡ nó, thì những con 'Chó săn vực thẳm' sẽ xuất hiện từ lỗ hổng của không gian và thời gian, đó là lý do tại sao."

Nó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Yoo Joonghyuk đã liếc trộm những ký ức của lần hồi quy thứ 1864, được khắc vào ⸢Địa ngục vĩnh cửu⸥. Đó là nơi anh ta có thể tìm hiểu một phần thông tin về 'Các vị thần bên ngoài'. Những con chó săn vực thẳm - anh cũng biết về những con Chó săn của Tindalos trong thời gian đó.

Họ là những người quét dọn có khả năng phát hiện ra sự biến dạng trong một đường thế giới.

"Chúng chỉ có thể xâm nhập từ những nơi tồn tại góc dưới 90 độ. Bình thường ngươi sẽ không gặp rắc rối bởi một thứ như vài con Chó săn, nhưng với mức độ suy yếu của ngươi, mọi chuyện sẽ thay đổi rất nhiều."

Dòng trạng thái nạp vào [Hắc Quỷ Kiếm] ngày càng dày đặc. Yoo Joonghyuk cũng chưa bình phục hoàn toàn vết thương nên chiến đấu trực diện với Kẻ mưu phản là điều không thể.

Tuy nhiên, việc phá vỡ Quả cầu phong ấn thì lại không phải là một thách thức.

Biểu cảm của Kẻ mưu phản thay đổi, có lẽ sau khi hiểu ra ý định của Yoo Joonghyuk. Đó là khuôn mặt của một người đàn ông đã chấp nhận 'điều gì đó'.

Và như vậy, ngay khi [Hắc Quỷ Kiếm] của Yoo Joonghyuk chuẩn bị ra tay... "Oppa."

Đầu ai đó thò ra khỏi bụi cây. "Anh đang làm gì đấy?"

Yoo Joonghyuk ngạc nhiên và quay đầu về phía cô, hét lên. "Yoo Mia! Đừng lại gần!"


Tiếp đó, cảm giác lo sợ lướt qua vẻ mặt của anh. Bởi vì anh tập trung tất cả nhận thức của mình vào 'Kẻ mưu phản bí mật', anh đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy.

"Quay lại chỗ những người bạn đồng hành của chúng ta! Nơi này nguy hiểm!" "Không muốn."

Cô lạnh giọng đáp lại, thứ mà cô chưa từng làm qua. Yoo Joonghyuk đáp lại với vẻ kinh ngạc. "....Cái gì?"

"Dù sao thì anh cũng không thường xuyên trở về Trái đất, vậy nên đừng cằn nhằn em nữa. Anh đã hứa sẽ ở bên em vài ngày, phải không? Cả Sookyung ahjumma và Youngran ahjumma đều luôn bận rộn, anh biết không? Và em cũng quá mệt mỏi khi phải nghe những câu chuyện quá khứ của Bà Boksoon rồi!"

Yoo Mia phát âm rõ ràng từng từ khi cô ấy sải bước về phía trước. Sự phán đoán của Yoo Joonghyuk bị mờ đi trong giây lát.

Cô nắm lấy sơ hở đó và nhanh chóng chạy ra trước mặt 'Kẻ mưu phản bí mật'.

"Nhân tiện, người này trông giống hệt anh nè, oppa. Chính xác thì cậu là ai thế?"

Chẳng bao lâu, cô đã ở trong khoảng cách có thể chạm vào Kẻ mưu phản. Yoo Joonghyuk trở nên lo lắng. Anh ta muốn vung kiếm của mình ngay bây giờ và phá vỡ [Quả cầu phong ấn], nhưng em gái của anh ta có thể bị cuốn vào luồng không khí nếu anh ta phạm một sai lầm nhỏ nhất ở đây.

Khi anh bắt đầu cân nhắc các lựa chọn của mình, cô đặt tay lên [Quả cầu phong ấn] trong suốt và ngây thơ hỏi người bên trong. "Cậu bị mắc kẹt trong thứ này à? Cậu có muốn tôi giúp cậu thoát khỏi đó không? "

Yoo Joonghyuk khẩn thiết muốn di chuyển và kéo cô bé ra khỏi đó ngay bây giờ. Nhưng vì lý do nào đó, anh không thể.

'Kẻ mưu phản bí mật' đang nhìn chằm chằm vào Yoo Mia.


Đôi mắt anh ấy đang run lên vì một cơn kích động rất mạnh. Ngay cả Yoo Joonghyuk cũng ngạc nhiên khi thấy biểu cảm như vậy xuất hiện trên khuôn mặt của Kẻ mưu phản, một người đã sống qua một khoảng thời gian dài vô tận.

Yoo Mia tiếp tục gặng hỏi anh ta trong khi chờ đợi. "Nào, trả lời tôi đi."

Chương 458

Yoo Joonghyuk đã chuẩn bị vung [Hắc Quỷ Kiếm] của mình lên nếu 'Kẻ âm mưu bí mật' cố gắng làm điều gì đó ngu ngốc, nhưng bất ngờ thay, anh ta thoải mái đáp lời. Anh thậm chí còn sử dụng giọng nói thật của mình.

"Em nói đúng. Tôi đang bị mắc kẹt trong đây."

Lần đầu tiên người ta nghe thấy giọng nói thật, trong sáng của anh.

Điều đó đã khiến Yoo Mia đáp lại với một nụ cười rạng rỡ. "Nhờ oppa của tôi giải thoát cho cậu đi. Anh ấy siêu mạnh luôn, cậu thấy không? "

Cô bé nói với một giọng ngây thơ, nhưng anh trả lời với một cái lắc đầu chậm rãi. ".... Tôi không thể rời khỏi thứ này."

"Cái gì? Tại sao lại không?"

'Kẻ mưu phản bí mật' không trả lời.

"Chờ đã, oppa của tôi đã làm gì đó với cậu à? Anh ấy đã đe dọa cậu bằng những lời lẽ đáng sợ phải không??"

"....Không, không phải vậy." "Không phải à? Vậy thì tại sao? "

Kẻ mưu phản không trả lời. Không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào Yoo Mia. Anh nhìn rất lâu vào một người không còn tồn tại đối với anh.

Và lần đầu tiên, một nụ cười yếu ớt nở trên môi anh. "Đó là bởi vì tôi đã chọn ở đây."


Yoo Joonghyuk nhìn thấy nụ cười đó và không nói được gì. Yoo Mia đang bận rộn hỏi ý của anh là gì, và trong khi đó, Kẻ mưu phản lặng lẽ nhìn lại cô.

Người đó từ từ giơ tay lên, và lòng bàn tay của anh ta phủ lên lòng bàn tay của cô bé qua một lớp màng trong suốt. Kích thước bàn tay của họ khá giống nhau. Hai lòng bàn tay này có thể đã chạm vào nhau sau khi vượt qua thời gian và không gian, nhưng chúng không bao giờ có thể thực sự gặp nhau.

"Ừ? Ừm... "

Sau đó, Yoo Mia chầm chậm chớp mắt và bắt đầu hơi ấp úng. "Tại sao mình lại buồn ngủ vậy....?"

Cơ thể cô từ từ rơi xuống đất. Yoo Joonghyuk nhanh chóng chạy đến bên cô và ôm lấy cô.

"Đồ khốn, ngươi đã làm gì vậy....?!"

[[.... Ta chỉ đang giúp em ấy mơ về những điều tốt đẹp.]]

Yoo Joonghyuk chăm chú nhìn em gái của mình. Chắc chắn, Cơ thể Hóa thân của cô bé không có dấu hiệu của bất kỳ triệu chứng kỳ lạ nào. Không, cô ấy chỉ đơn giản là đang chìm trong một giấc ngủ sâu, nhẹ nhàng thì thầm những câu nói về giấc mơ không thể giải thích được như "bóng chuyền bãi biển" và "bữa tiệc cá mực", v.v.

Anh nhìn chằm chằm vào 'Kẻ mưu phản bí mật' với một biểu cảm phức tạp. Cho dù người này có suy yếu đến đâu, bằng cách sử dụng Yoo Mia, anh ta vẫn có thể thoát khỏi tình huống này khá dễ dàng. Tuy nhiên, anh ta đã không làm điều đó.

Thay vào đó, anh chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của cô bé. ".... Điều gì đã xảy ra với Mia trong thế giới của ngươi?"

[[Cô ấy sống sót.]]

Anh ta trả lời ngay lập tức. [[Và cũng chết.]]

Đó cũng là ngay lập tức.


"Điều đó có... .."

Ngay khi Yoo Joonghyuk mở miệng, anh ấy liền hiểu những câu trả lời đó có nghĩa là gì. Vì vậy, anh ngậm miệng ngay lập tức.

Những tia lửa có vẻ như đang khóc yếu ớt nhảy múa xung quanh. Dưới cái cớ của [Lý thuyết phim bị ngắt kết nối], ký ức của hai sinh vật này run rẩy và Câu chuyện của họ thay đổi.

⸢ Trong một thế giới nhất định, Yoo Mia đã sống sót trong một thời gian dài. Ngay cả sau khi anh chết. ⸥

Thế giới của một người đàn ông sống 1864 kiếp - đó sẽ là thế giới như thế nào?

⸢ Tuy nhiên, ở một thế giới khác, cô ấy đã chết. ⸥

Một hồi quy giả có thể đã sống nhiều 'hiện tại' hơn bất kỳ ai ngoài kia, nhưng trên thực tế, anh ta chẳng khác gì một bóng ma của quá khứ. Anh ta là một tồn tại phải chuyển sang lượt tiếp theo vì anh ta không thể thay đổi quá khứ.

Lượt thứ 0, thứ 1, thứ 2, thứ 3, thứ 4... .. và thứ 1863.

Sinh vật này không phải là 'Yoo Joonghyuk' từ bất kỳ lượt hồi quy nào. Nhưng, anh ấy là 'Yoo Joonghyuk' của tất cả các thế giới, người đàn ông gánh lấy tất cả các thế giới và coi đó như trách nhiệm của mình.

Và đó là lý do tại sao anh ấy giống Yoo Joonghyuk hơn bất kỳ Yoo Joonghyuk nào khác.

[[Ngươi đang thương hại ta.]]

"Ai sẽ làm điều đó với một kẻ... .."

[[Ngươi có tin rằng cuộc đời của ta là một điều bất hạnh không?]]

Yoo Joonghyuk không thể biết đó có phải là một kiểu thông cảm nhắm vào bản thân anh ta hay không. Lưỡi của thanh [Hắc Quỷ Kiếm] mà anh ta nắm chặt đang run rẩy yếu ớt.

Tại sao bây giờ anh lại do dự? Anh đã đi xa đến mức này rồi, vậy còn chần chừ gì nữa? Chỉ vì anh đã nghe một chút về quá khứ của tên khốn này....


'Kẻ mưu phản bí mật' hé môi. [[Ngươi có biết không? Có một cậu bé trên toa tàu điện ngầm phía trước luôn chết trong mỗi lần hồi quy.]]

Câu hỏi đó bất ngờ xuất hiện. Yoo Joonghyuk tự nhiên nhớ lại sự kiện trên chuyến tàu điện ngầm. Kịch bản đầu tiên, cuộc chạm trán đầu tiên với Địa ngục mà mỗi lần anh đều phải trải qua.

Tuy nhiên, Yoo Joonghyuk không nhớ gì về một cậu bé như vậy. Bởi vì, đơn giản là đã có quá nhiều người chết theo cách đó.

[[Trong khi hồi quy nhiều lần, ta đã cố gắng ngăn chặn cái chết của cậu ấy, nhưng không thể.]]

"... .."

[[Cậu ấy thực sự là một cậu bé rất nhỏ. Nhỏ hơn cả Lee Gilyoung. Tuy nhiên, ngay cả một đứa trẻ như vậy cũng phải 'chứng minh sự tồn tại của mình'. Trong tất cả 1863 lần đó, đứa trẻ đó thậm chí không thể chiến đấu một cách đúng nghĩa và phải chết. Cậu ta chết, và chết, và chết đi chết lại.]]

Yoo Joonghyuk không thể nói một lời nào.

Kẻ mưu phản hỏi anh ta một lần nữa. [[Giữa một người đàn ông phải hồi quy 1863 lần và một đứa trẻ phải chết đi sống lại 1863 lần mà không có ký ức về nó, ngươi nghĩ kẻ nào mới thực sự đau khổ hơn?]]

"Đó...."

Kẻ mưu phản đang ngụ ý điều này - rằng sự thương hại không có nghĩa lý gì, không có giá trị gì.

Ngay cả vậy, Yoo Joonghyuk cũng không thể dễ dàng chấp nhận điều đó. Thật vậy, chẳng có ý nghĩa gì khi so sánh tầm quan trọng của những sự khốn khổ khác nhau. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là 'sự đau khổ' này không tồn tại.

[[<Star Stream> cố gắng biến cuộc sống của mọi người thành 'Gi - Seung - Jeon - Gyeol'. Tuy nhiên, một cuộc đời không bao giờ giống như vậy. Không, nó là một điều phi lý có thể kết thúc bất cứ lúc nào, cho dù đó là 'Gi (bắt đầu)', 'Seung (phát triển)', hay thậm chí là 'Jeon (cao trào)'. Và đó là lý do tại sao,


ngay cả khi cuộc sống của ta kết thúc ở đây, nó cũng không đáng ngạc nhiên cho lắm.]]

Cậu bé ở tàu điện ngầm có biểu cảm giống người đàn ông này không? Yoo Joonghyuk không thể nói được.

'Kẻ mưu phản bí mật' nhìn lại anh bằng một đôi mắt tĩnh lặng, bình thản.

Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó một lúc lâu, trước khi dời ánh mắt đi và hạ [Hắc Quỷ Kiếm] xuống.

"... .. Ngươi sẽ phải chứng kiến cái chết của cậu bé đó lần thứ 1864 nếu ngươi hồi quy một lần nữa."

Cuối cùng, anh ta đưa thanh kiếm của mình trở về vỏ của nó. Đây có thể là một quyết định sai lầm. Ngay cả vậy, Yoo Joonghyuk đã quyết định.

Có lẽ anh ta cũng không mong đợi một sự lựa chọn như vậy, bởi vì 'Kẻ mưu phản bí mật' vẫn không nói nên lời trong một lúc lâu.

[[Có vẻ như ngươi đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi Kim Dokja.]]

"Câm miệng lại. Ta có thể giết một người như ngươi bất cứ lúc nào.... "

Nhiều sự hiện diện đang đến gần. Những giọng nói đang gọi anh ta. Đó là Kim Dokja và Han Sooyoung, cùng với những người của <Kim Dokja Company>.

[[Mặc dù ta không muốn thừa nhận điều này, nhưng hãy để ta nói một điều chắc chắn rằng. Thế giới này khác với bất kỳ đường thế giới nào mà ta từng sống cho đến nay. Có lẽ ngươi và nhóm của ngươi sẽ thực sự có thể chứng kiến những gì bên ngoài 'Bức tường' đó.]]

"..."

[[Tuy nhiên, đừng nuôi hy vọng, nghĩ rằng ngươi sẽ thấy Kết thúc mà ngươi mong muốn. Và - ngay cả khi Kết thúc đó không phải là điều ban đầu ngươi muốn....]]

Giọng nói thật của Kẻ mưu phản bỗng trở nên mờ nhạt hơn. Mí mắt anh ta đang dần khép lại. Anh đang rơi vào một giấc ngủ sâu khác.

Ngay khi Kim Dokja bước ra từ bụi rậm, Kẻ mưu phản đã kết thúc những gì anh ta muốn nói.


[[.... Đừng nghĩ rằng thế giới này là một lượt hồi quy thất bại.]]

*

"Chúng tôi đã chơi bóng chuyền bãi biển."

Đó là câu trả lời của Yoo Mia sau khi tôi hỏi cô ấy về những gì đã xảy ra ở đây.

"Tôi đang nói với anh, chúng tôi nướng mực, và tôi đã chơi bóng chuyền bãi biển với oppa của mình. Lẽ nào khả năng hiểu của một người sẽ trở nên thấp hơn nếu anh ta xấu xí hả?"

Tôi muốn nói với cô ấy rằng có ba điều sai trong tuyên bố của cô ấy. Một, chúng ta không ở gần đại dương. Hai, tôi không xấu xí, và khả năng hiểu của tôi là....

"... .Vậy, tôi đoán là không có gì nghiêm trọng xảy ra ở đây đâu." Han Sooyoung thì thầm nhẹ nhõm.

Thật vậy, chúng tôi không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào cho thấy Yoo Joonghyuk đã gây ra một vụ tai nạn, và 'Kẻ mưu phản bí mật' vẫn bị mắc kẹt trong một giấc ngủ sâu.

Tôi đặt lại Kẻ mưu phản vào trong chiếc [Ferrarghini cấp X]. Có một vài điều không hợp lý lắm đối với tôi, nhưng bây giờ không phải lúc để tra hỏi người chịu trách nhiệm cho chuyện này.

"Được rồi, mọi người hãy tập trung lại! Bắt đầu đốt lửa trại thôi!"

Ngọn lửa bốc lên dày đặc và làm sáng bừng cả bóng tối quanh khu cắm trại. Đã gần đến nửa đêm. Sau đó tôi mới nhớ ra một điều quan trọng.

"Chờ chút! Kịch bản của tôi chưa....!"

Chết tiệt, tôi đã quên mất mọi thứ bởi vì Yoo Joonghyuk.

Tôi có thể nghe thấy Biyoo đang ngâm nga "Ba-aht, ba-aht" ngay trên đầu tôi.

[Thời hạn kịch bản đã trôi qua!]

Tôi thực sự sẽ bị giết như thế này à?


[Kịch bản phụ - 'Ngày nghỉ cÉa nhân viên' đã kết thúc!] [Bạn cần giải quyết tổng cộng 5 khiếu nại.]

[Bạn hiện đã giải quyết được 1 khiếu nại.]

[Bạn đã giải quyết tất cả các khiếu nại cÉa nhân viên.]

[Câu chuyện mới liên quan đến <Kim Dokja Company> đang được tạo ra.]

... .Hả?

"Thiệt tình. Giống như anh đã để quên não của mình ở đâu đấy hoặc làm gì đó tương tự như vậy.... " Han Sooyoung lẩm bẩm khi cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Những người bạn đồng hành cười khúc khích với nhau trong khi nhìn tôi.

Sau đó, tôi nhớ lại câu trả lời của họ bất cứ khi nào tôi cố gắng nói chuyện với họ.

- Tôi không có bất kỳ phàn nàn cụ thể nào. Đó là thật à?

"Không ai ở đây sẽ đổ lỗi cho anh cả, anh biết đấy."

Giọng nói hờ hững của Han Sooyoung truyền ra. Chúng tôi ngồi quây quần bên đống lửa trại mà không nói gì thêm. Tôi nghĩ rằng tôi có thể cảm nhận được trái tim của họ chứa đựng trong sự im lặng này và điều đó khiến cảm xúc của tôi dâng trào vì một lý do nào đó.

Jung Heewon chợt nói thêm. "Thôi được, nếu anh muốn tôi tìm chủ đề gì đó để nói chuyện với anh, thì tôi có thể nghĩ ra một điều, nhưng đó không phải là một lời phàn nàn, vì vậy...."

Mặc dù lửa trại ấm áp đang ở trước mặt tôi, tại sao vừa rồi tôi lại cảm thấy ớn lạnh?

"Dù thế nào đi nữa, hôm nay chúng ta đã thực sự được nghỉ ngơi rất tốt. Dù vậy, ai đó trông có vẻ như vẫn chưa được nghỉ chút nào thì phải."

Yoo Sangah nói, và Lee Jihye tiếp lời cô ấy.


"Nhưng, mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này à? Chẳng phải chúng ta sẽ thắp nến và bắt đầu thổn thức, hay viết vài thứ lên một 'cuộn giấy' sao?"

"Đây thậm chí không phải là một chuyến đi học tập thực sự, vậy tại sao chúng ta phải làm vậy? Hơn nữa, cái tờ giấy.... "

Trong khi nghe Han Sooyoung phản bác, tôi bắt đầu suy nghĩ.

'Cuộn giấy' do cô ấy viết, nó sẽ.... Điều đó có thể sẽ khá thú vị, thực sự.

Han Sooyoung đột nhiên ngưng nói tại đó và nhìn tôi trước khi hỏi một câu. "Anh muốn tôi viết một cái cho anh không?"

"Không hẳn. Dù sao chúng ta cũng không phải trẻ con."

"Đợi tí. Chẳng phải anh nói rằng anh chưa từng có người bạn nào và thậm chí còn không thèm đi 'khóa đào tạo thành viên' sao? Tôi đoán là anh chưa bao giờ nhận được một cái nào trước đây."

Nếu tổng năng lượng tinh thần dự trữ của tôi giảm sút trong chuyến đi này, thì tất cả là lỗi của Han Sooyoung.

Một vài thành viên của <Kim Dokja Company> được tiếp thêm động lực mạnh mẽ đã mua bút và những tờ giấy lớn từ [Gói Dokkaebi]. Nghiêm túc mà nói, những Dokkaebi tham lam này thậm chí còn tính tiền cho những thứ như vậy....?

Yoo Joonghyuk ngồi đối diện tôi ở phía bên kia đống lửa trại dường như cũng đang tức giận.

"Tôi sẽ không tham gia vào những thứ như thế này."

... .Mặc dù, lý do tức giận của anh ta dường như hơi khác với tôi.

Tuy nhiên, việc nhìn thấy những người đồng đội của tôi tập trung lại với nhau và viết nguệch ngoạc trên tờ giấy của họ đã cho tôi một góc nhìn mới mẻ về mọi thứ. Giống như đây là một buổi tụ họp dành cho Kim Dokja tội nghiệp

không-có-bạn-bè vậy.

Trong khi mọi người đang viết tên của họ trên tờ giấy và chuyền nó đi, Lee Gilyoung đột nhiên giơ tay lên. "Hyung, em đã mua cái này từ [Gói Dokkaebi], vậy em có thể bắn nó không?"


Shin Yoosung phát hiện ra món đồ chơi trong tay cậu bé và vẻ mặt của cô ấy ngay lập tức sáng rỡ. "Ủa? Đó chẳng phải là thứ mà người ta đã bắn xung quanh sông Hàn sao?"

"Vâng, em nhớ chuyện đó nên em đã mua nó." "Cho tôi bắn nó với!"

"Không đời nào. Cậu tự mua cái của riêng cậu đi. Nó tốn 2000 Xu lận đấy."

Lee Gilyoung hiện đang cầm trên tay một chiếc 'Trực thăng nhảy dù'. Tôi cũng từng thấy thứ này một vài lần. Đó là một món đồ chơi mà khi kéo mạnh sợi dây gắn liền rồi buông ra, nó sẽ bay lên trời đồng thời phát ra ánh sáng rực rỡ.

Món đồ chơi của cậu ấy có vẻ hơi đặc biệt, vì nó có bốn cái cánh lớn hình vuông.

... .Bên cạnh đó, thứ đó có giá 2000 Xu?? "Được rồi, em bắn nó đây!"

Lee Gilyoung bắn chiếc 'Trực thăng nhảy dù' lên không trung. Món đồ chơi bay lên và xoay quanh một cách mạnh mẽ, nhuộm thứ ánh sáng rực rỡ lên khắp chung quanh. Ánh sáng phân tán như thể pháo hoa bắn ra. Mặc dù lẽ ra họ đã phải quen thuộc với những điểm tham quan ngoạn mục hơn thế này, nhưng cả nhóm vẫn thực sự bị ấn tượng.

Các cánh quạt hình vuông của chiếc trực thăng quay nhanh và tạo thành một vòng tròn.

Tôi nghĩ nó giống như một cổng thông tin. Một cánh cổng dẫn đến thế giới mà chúng tôi từng sống. Chúng tôi có thể không thể quay lại nữa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi nhớ về thế giới đó từ nó.

Chính là trong khoảng thời gian đó, một thông báo hệ thống vang lên.

[Hóa thân, 'Lee Gilyoung', đã sử dụng vật phẩm 'Trực thăng nhảy dù (Màn hình quang học cực lớn)'!]

Các cánh quạt của máy bay trực thăng ngày càng lớn hơn, và cuối cùng, biến thành hình dạng giống như một màn hình khổng lồ.

Lee Jihye cau mày thật sâu. "Cái quái gì vậy. Đó là một bảng chiếu ba chiều hả? Giờ chúng ta sẽ phải xem một kịch bản ngay cả ở đây nữa à?"


"Lee Gilyoung, cậu có đọc hướng dẫn sử dụng trước đó không vậy...." "K-không, tôi nghĩ đó chỉ là một chiếc trực thăng, nên tôi...."

Ngay khi cậu bé cố gắng bào chữa, một trận động đất nhỏ bất ngờ làm rung chuyển khu vực lân cận. Biểu cảm của mọi người cứng lại ngay lập tức.

"Lần này lại là chuyện tào lao gì nữa đây....?"

Cùng với lời nói của Han Sooyoung, tất cả chúng tôi đều tập trung vào màn hình trên không. Và khi chúng tôi làm vậy, chúng tôi đã hiểu ra nguyên nhân của trận động đất. Trước hết, nó không diễn ra ở bán đảo Triều Tiên.

'Màn hình quang học' hiện đang hiển thị lục địa Châu Mỹ. Và ngay trước mắt chúng tôi, lục địa rộng lớn đó đang biến mất hoàn toàn.

Bởi vì một hòn đảo khổng lồ đã mọc lên từ nơi sâu nhất của Trái đất. Cùng với lối vào của hòn đảo đó, lục địa Châu Mỹ đã bị xóa khỏi bản đồ. [Đường thế giới này đã đạt đến điểm quan trọng!]

[Sự trỗi dậy cÉa các hòn đảo bị lãng quên đã bắt đầu!]

Yoo Joonghyuk, vẻ mặt đanh lại, khẽ lẩm bẩm. "Sự kết thúc đã bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ghjhj