526-531_ Phần kết 2 - Không thể tìm thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 526

⸢Phòng bệnh, 09:12 AM⸥

Tập trung trước lối vào phía đông của Khu liên hợp vào 19:00 ngày mai. Chúng ta sẽ giải cứu Kim Dokja bên ngoài [Bức tường cuối cùng].

Jung Heewon nhận được tin nhắn đó vào đêm qua. Người gửi là Han Sooyoung. Cũng giống như mọi khi, tin nhắn của cô ấy khá cộc lốc.

Sau khi nhận được tin nhắn đó, cô sững sờ nhìn bên ngoài cửa sổ một lúc lâu.

⸢Jung Heewon không muốn quay lại kịch bản.⸥

Cô đã chiến đấu chăm chỉ hơn bất kỳ Hóa thân nào khác. Cô muốn cứu Kim Dokja hơn bất cứ ai, và cũng rất muốn kết thúc kịch bản. Và cuối cùng, cô đã đến được nơi này.

⸢Bức tường cuối cùng mà cô ấy nhìn thấy ở những trang cuối của kịch bản.⸥

Ngay cả bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là tất cả những ký ức sống động đó lại ùa về. Những kỷ niệm chiến đấu bên cạnh Kim Dokja sau khi anh trở thành 'Kẻ thù của câu chuyện'.

Cô sống sót sau trận chiến kinh hoàng khi các Câu chuyện ồ ạt lao tới, bằng cách hạ gục rất nhiều kẻ, hết lần này đến lần khác. Họ đã phá hủy bức tường, và cô đã đến được bến đỗ cuối cùng của mình.

⸢Thế mà, Han Sooyoung bây giờ lại bảo cô lên chuyến tàu đó một lần nữa.⸥ Cô ấy đang bảo cô đến chỗ của [Bức tường cuối cùng] một lần nữa.

Cô ấy đang nói rằng họ đã bỏ quên thứ gì đó trên toa tàu khi họ bước xuống. "Heewon-ssi."

Lúc này, Jung Heewon mới nhận thấy bàn tay run rẩy của mình đang nắm chặt tấm màn.

"Hyunsung-ssi, anh cũng nhận được nó?" "Phải."


"Anh nghĩ sao?"

"... .Dokja-ssi mà chúng ta nhớ đang ở ngay đây với chúng ta."

'Kim Dokja' mà họ nhớ hiện đang say ngủ. Đôi mi đã quên đi mọi bi kịch của thế giới này khẽ rung lên. Jung Heewon lặng lẽ đặt tay lên mắt anh.

Một số bi kịch cuối cùng rồi sẽ biến mất khi chúng không được nhìn thấy.

⸢Kim Dokja này chính là 'Kim Dokja' mà họ nhớ đến.⸥

Kim Dokja sống sót sau ga Geumho, Chungmuro, Gwanghwamun, Quỷ giới, Olympus, Tây Du Ký và thậm chí là cả Bức tường cuối cùng cùng với mọi người, đang ở ngay trước mắt cô. Anh nhớ tên thanh kiếm của Jung Heewon, và anh cũng nhớ đến vết thương lòng của Lee Hyunsung. Anh ấy nhớ về lời hứa với những người đồng đội của mình.

Vì vậy, nói một cách cơ bản, đây chính là 'Kim Dokja' mà họ yêu quý, và là người mà cô muốn bảo vệ.

Người ta sẽ tự hỏi liệu có ổn không khi phân chia một người một cách dễ dàng như vậy, nhưng vấn đề này không liên quan đến 'Avatar'. Ngay từ đầu, ý nghĩa của việc thích một người là bởi vì bạn thích một phần của người đó.

Máu nhuộm trên vết thương của Kim Dokja phát ra tiếng 'Pa-susu' và bốc hơi thành khói.

Những Câu chuyện vỡ vụn bay lơ lửng trong không trung, trước khi phân tán ra ngoài cửa sổ và bay lên bầu trời phía trên. Jung Heewon không biết những Câu chuyện đó sẽ đi đến đâu. Có thể là chúng sẽ bị hủy diệt vĩnh viễn, hoặc có lẽ chũng sẽ trở lại với Kim Dokja kia.

⸢Kim Dokja, người nhớ về 'Cách sống sót', người luôn yêu thích một câu chuyện duy nhất đó.⸥

Jung Heewon không biết gì về một Kim Dokja như vậy. Không ai có thể yêu một thứ mà họ không biết nhiều về nó. "Hyunsung-ssi."

"Vâng?"


"Nếu Dokja-ssi là chúng ta, anh ấy sẽ làm gì?" Lee Hyunsung sau một lúc lâu vẫn không trả lời.

*

⸢Phòng bệnh, 01:31 PM⸥

Như thể đã có rất nhiều người đến thăm, vô số hoa và quà đã được đặt ngay ngắn trên bàn của phòng bệnh. Chúng là những món quà được chuẩn bị cho khoảnh khắc Kim Dokja thức dậy.

Jang Hayoung nghịch các cánh hoa một chút, trước khi từ từ tiến về phía Kim Dokja.

"Anh là Kim Dokja mà tôi nhớ, phải không? Kim Dokja, người đã cứu tôi lúc ở Quỷ giới."

Đồng hồ đặt gần đầu anh đang kêu tích tắc.

Người đàn ông đã khiến thời gian đóng băng của Thế giới Quỷ thứ 73 lại tiếp tục chuyền động.

Người đàn ông đã khiến cậu, tuyệt vọng trước bức tường của tiềm lực, lại có thể tiến về phía trước.

Quỷ vương của sự cứu rỗi.

"Thực ra hồi đó tôi không muốn quay lại Trái đất." Jang Hayoung cười khổ và nói. "Tôi không có bất kỳ kỷ niệm đẹp nào về nơi này."

Cậu là một nhà du hành qua các chiều không gian.

Như trường hợp của hầu hết những người nhảy qua các chiều không gian, bản thân quá trình này là không chắc chắn. Một ngày nọ, khi đang làm thêm giờ đến khuya như mọi khi, cậu ngã quỵ xuống khi cảm thấy một cơn đau quặn thắt đột ngột trong tim. Khoảnh khắc tắt thở, cậu ấy nghĩ 'mình đã sống quá chăm chỉ', và nếu có kiếp sau, cậu ấy đã thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ 'làm việc chăm chỉ nữa'. Và khi mở mắt ra, cậu thấy mình đang ở Quỷ giới.


Jang Hayoung nhìn những cư dân của Khu liên hợp đổ xô đi đâu đó để ăn trưa và lẩm bẩm. "Cuối cùng tôi đã làm việc chăm chỉ một lần nữa, vì anh."

*

⸢Phòng bệnh, 06:24 PM⸥

"Tung nó đi. Đến lượt của tớ rồi."

Cùng với lời nói của Lee Gilyoung, Shin Yoosung đã tung đồng xu 100 won lên. Nó quay một vòng trong không trung và đáp xuống mu bàn tay cô. Là mặt trên.

"Chúng ta đã tung nó bao nhiêu lần?" Lee Gilyoung hỏi. "99."

"Vậy, nó là 49 trên 50."

Lee Gilyoung phủi tay và đứng dậy, khiến Lee Jihye đang ngồi trên giường của người thăm bệnh hỏi. "Mấy đứa vẫn đang chơi cái trò đánh cuộc đó à? Đánh cuộc về việc Dokja ahjussi vẫn còn sống nếu nó là mặt trên hay gì đó?"

"Chị đang nói gì vậy? Ahjussi vẫn đang sống mà?" "Được rồi, vậy lần này đánh cuộc chuyện gì?"

Bọn trẻ không trả lời. Lee Jihye cau mày. "Hai đứa có thực sự tin chuyện đó không?"

"Ý chị là gì?"

"Là chuyện về sự tồn tại của một Dokja ahjussi khác mà chúng ta không biết. Về việc chú ấy không rời khỏi tàu điện ngầm...."

Hai đứa trẻ không trả lời lại. Lee Jihye, sững sờ nhìn Kim Dokja, đột nhiên bật dậy và chỉ vào anh. "Ahjussi này là Dokja ahjussi mà chị biết, được chứ?"

"...."

"Chú ấy là ahjussi đã cứu các em, cũng như đã cứu chị, hiểu chưa?"


"Bọn em biết."

"Mấy đứa nghĩ đó là tất cả?"

Lee Jihye tiếp tục nói lý do tại sao Dokja này mới là thật.

Nhưng kỳ lạ thay, cô ấy cảm thấy Kim Dokja ngày càng xa rời khi những lời lập luận của cô ấy tiếp tục được nêu ra.

"Và, và cả...."

Lee Jihye nắm chặt lấy bàn tay nhợt nhạt của Kim Dokja.

Nó không có cảm giác thực tế đối với cô ấy. Cô gần như không thể già đi cùng với chủ nhân của bàn tay này. Cô được học về việc đánh mất một người quý giá, và được dạy những giá trị mà cô cần phải bảo vệ. Và bằng cách nào đó cô ấy đã có thể bắt đầu hít thở trở lại trong thế giới hỗn độn này.

Kim Dokja cũng vậy, chắc hẳn đã học tất cả những điều đó từ người khác. Shin Yoosung lẩm bẩm. "... Ahjussi chắc hẳn cũng có một thời thơ ấu."

Câu chuyện sáng lập ra 'Quỷ vương của sự cứu rỗi' trong <Star Stream> là 'Vua của thế giới không vua'. Tuy nhiên, đó là sự khởi đầu của 'Quỷ vương của sự cứu rỗi', không phải của Kim Dokja.

⸢Rất có thể, sự khởi đầu của con người Kim Dokja không hoành tráng như vậy.⸥

Để tồn tại với cái tên Kim Dokja, Kim Dokja đã phải trải qua những câu chuyện gì?

"Unnie." Shin Sooyoung hỏi lại. "Gì?"

"Ngày mai chị có định đi không?" "Chúng ta đã đồng ý là không đi mà?" "Nhưng, chị vẫn sẽ đi, phải không?"

"Không, chị sẽ không. Chị không muốn quay lại kịch bản một lần nữa đâu."

Lee Jihye nhìn xuống đỉnh đầu của những đứa trẻ đã dần cao hơn trước khi cô nhận ra.


Chúng là những đứa trẻ mà cô vẫn phải chăm sóc.

Shin Yoosung và Lee Gilyoung lặng lẽ nhìn lên cô ấy, trước khi cô bé đưa tay ra. "Noona, chị muốn thử không?" Lee Gilyoung hỏi.

Lee Jihye không nói nên lời nhìn đồng xu đang nắm chặt trong tay. Sau đó, từ từ tung nó lên không trung. Nó xoay tròn và lòng bàn tay cô lại nắm lấy nó. Tuy nhiên, cô ấy đã không thể mở tay ra.

"Unnie?"

Cảm giác khi đồng xu bị bắt trong tay cô; cô không thể biết đó là mặt trên hay mặt dưới, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đồng xu đã tồn tại.

"Chị ổn chứ?"

Lee Jihye cảm nhận kết cấu của đồng xu trên tay mình lâu thật lâu.

*

⸢Phòng bệnh, 10:48 PM.⸥

Người đầu tiên mở lời là Yoo Sangah.

"Lượng Câu chuyện vẫn đang giảm xuống thấp hơn."

Như thể sự sụp đổ của một dạng sống mà lẽ ra phải mất vài thập kỷ mới xảy ra lại đang diễn ra ngay lập tức, máu của Kim Dokja tiếp tục bốc hơi. Lee Sookyung hỏi. "Seolhwa-ssi, có cách nào để....?"

"Ngay bây giờ....."

"Chúng ta không thể đi theo phương pháp đã dùng để cứu cả hai chúng ta sao? Chẳng hạn như sửa chữa Câu chuyện."

Lee Seolhwa khẽ thở dài và nói trong khi chuyển ánh nhìn về phía Yoo Sangah.

"Chúng tôi đã chọn phương pháp sửa chữa trong Câu chuyện cho cả

Sookyung-ssi và Sangah-ssi bởi vì hệ thống của <Star Stream> vẫn hoạt động bình thường vào thời điểm đó."


Đó là một thế giới mà các kỹ năng và Dấu thánh tồn tại. Mọi thứ trên thế giới đóng vai trò là thành phần của câu chuyện. Vì vậy, việc 'điều trị' trong một thế giới như vậy chỉ là sửa chữa các Câu chuyện.

"Gần đây, các kỹ năng hay Câu chuyện đã ngừng kích hoạt như trước. Ngay cả Aileen-ssi và tôi cũng đang dần mất đi sức mạnh của mình." Lee Seolhwa nói

".... Đó có phải là do ảnh hưởng khi <Star Stream> dần biến mất?" "Với cách mọi thứ đang diễn ra, đó là khả năng có thể xảy ra nhất."

"Lý do tại sao vết thương của Dokja-ssi không lành hẳn cũng tương tự như vậy."

Kim Dokja trước mắt họ là một tồn tại được tạo ra từ kỹ năng [Avatar]. Và [Avatar] là một kỹ năng thuộc hệ thống <Star Stream>.

Lee Seolhwa đã đưa ra chẩn đoán cuối cùng. "Dokja-ssi cuối cùng sẽ biến mất nếu anh ấy cứ ở lại nơi này."

Lee Sookyung không nói nên lời nhìn Kim Dokja.

Thế giới mà anh dành cả cuộc đời để tạo nên giờ đang giết chết anh. Như thể, thế giới nơi những câu chuyện đã kết thúc không còn cần đến Kim Dokja nữa.

Lee Sookyung đưa tay chạm vào má Kim Dokja đang ngủ say. "... .Nếu mẹ biết rằng con sẽ kết thúc như thế này, có lẽ mẹ nên ngăn con lại."

Khoảnh khắc bàn tay bà chìa ra chạm vào má anh, một Câu chuyện nở rộ giữa hai người. Đó là câu chuyện khi hai người chiến đấu bên trong [Lâu đài bóng tối]. Lee Sookyung vẫn nhớ những gì đã xảy ra khi đó.

Khuôn mặt anh khi nhìn bà qua [Bức tường thứ 4] giữa họ; giữa hai người luôn tồn tại một bức tường. Nhưng Kim Dokja đã gõ vào bức tường đó trước khi bà có thể, đó là lần đầu tiên anh làm vậy.

Ngay cả khi bà quay ngược thời gian, bà vẫn sẽ thất bại trong việc ngăn cản con trai mình.

Lee Sookyung nhìn chằm chằm vào Kim Dokja một lúc lâu trước khi nắm tay con trai mình, một bàn tay luôn yêu những cuốn sách. Rất có thể, một Kim


Dokja khác vẫn đang bận rộn lướt trên màn hình điện thoại bằng chính đôi tay này khi đi trên tàu điện ngầm.

"Có lẽ mẹ không nên đặt cho con cái tên Dokja."

*

⸢Lối vào phía đông của Khu liên hợp công nghiệp, 8:00 PM.⸥

Trong khi đứng như hai cái cây với chiều cao không tương xứng, Han Sooyoung và Yoo Joonghyuk đang đợi những người bạn đồng hành của họ đến. Những cơn gió lạnh mùa đông làm ướt má họ, và hơi thở ấm áp phả ra từ miệng họ.

Han Sooyoung nhét tay vào trong túi áo parka và càu nhàu. "... Không có ai đến cả."

Họ đã lường trước một chuyện gì đó như thế này. Han Sooyoung thúc cùi chỏ vào bên hông Yoo Joonghyuk.

"Này, không phải chỉ cần chúng ta là đủ rồi sao? Nếu chúng ta kết hợp bộ não tài tình của tôi và sức mạnh chiến đấu phi thường của anh, thì.... "

"Không thể chỉ với hai chúng ta."

"Argh, tại sao không? Cho đến nay anh vẫn ổn khi ở một mình, phải không? Nhưng lần này, sẽ là hai người chúng ta, anh biết đấy?"

Thay vì trả lời, Yoo Joonghyuk lặng lẽ nhìn vào bàn tay của mình. Một chiếc nhẫn trong suốt đang xoay phía trên bàn tay đó.

[Dấu thánh 'Hồi quy' đang tiến hóa.]

Vô số lượt hồi quy mà anh đã trải qua đang quằn quại bên trong chiếc nhẫn đó.

"Cô không hiểu 'hồi quy' nghĩa là gì," Yoo Joonghyuk nói, khi anh từ từ bóp méo chiếc nhẫn trong lòng bàn tay. "Cô không biết điều gì sẽ xảy ra mỗi khi tôi trải qua quá trình hồi quy."

Những Câu chuyện nắm chặt trong bàn tay anh gào thét lên trong đau đớn.


Các câu chữ nổ ra như trứng côn trùng. Đó là những tiếng la hét của những người đã lặp lại cái chết nhiều lần trong suốt cuộc đời của anh.

"Không có cái gì gọi là một sự hồi quy hoàn hảo, giống như không có Câu chuyện nào không có sự hy sinh. Nếu tôi hồi quy lần nữa...."

Khả năng cao là anh ấy sẽ lại mất một người nào đó. Thế giới sẽ chìm vào một thảm kịch khác.

Thay vào đó, thế giới sắp được tạo ra để cứu Kim Dokja có thể sẽ bị phá hủy mà chẳng thể cứu được ai. Han Sooyoung đáp. "Tôi biết điều đó. Và..."

Cô đảo mắt về phía lối vào của Khu liên hợp và tiếp tục nhìn. Từ khi nào? Một vài cái bóng kéo dài đang tiến đến gần họ dưới ánh sáng mùa đông lạnh giá.

"Những người kia cũng biết điều đó."

Chương 527

Han Sooyoung giải thích kế hoạch bằng những từ ngữ rõ ràng, ngắn gọn. Một, để giải cứu Kim Dokja, họ phải vượt qua [Bức tường cuối cùng].

Hai, để vượt qua [Bức tường cuối cùng], họ cần tổng cộng năm [mảnh vỡ].

Ba, mảnh vỡ duy nhất còn lại trong thế giới này là [Bức tường thứ 4] do avatar của Kim Dokja sở hữu.

Bốn, để có được bốn mảnh còn lại, họ phải thực hiện 'hồi quy nhóm' và chuyển sang một thế giới khác.

Các đồng đội nhìn nhau với vẻ mặt hơi sững sờ sau khi nghe kế hoạch rất ngắn gọn đó.

Người đầu tiên hỏi là Lee Jihye. "... Liệu điều đó có khả thi không?" "Gã này đã nói là có, nên tôi chắc chắn là vậy." Han Sooyoung trả lời.


Sau khi nhận được ánh mắt của cô ấy, Yoo Joonghyuk gật đầu. "Nó khả thi. Tuy nhiên, Dấu thánh của tôi vẫn chưa hoàn toàn tiến hóa, vì vậy, có thể mất một thời gian nữa. Dù sao chúng ta cũng cần thời gian để chuẩn bị trước."

"....Khoan đã. 'Hồi quy' mà người nói đến, Sư phụ, nguyên tắc của nó là gì?"

"Khi tôi kích hoạt hồi quy, tất cả chúng ta sẽ trở về quá khứ, trở lại điểm xuất phát của các kịch bản."

"Vậy còn thế giới của chúng ta thì sao?"

"Một đường thế giới hoàn toàn mới tách biệt với đường này sẽ được tạo ra. Nếu cô muốn đếm số lần hồi quy, thì... Đó sẽ là lượt thứ 1865."

Đường thế giới thứ 1865.

Đó là một con số đáng kinh ngạc đến nỗi những người đồng đội chỉ có thể chớp mắt sửng sốt.

"Vậy, anh đang nói rằng chúng ta nên lặp lại mọi thứ một lần nữa."

Như thể cô ấy đã mong đợi điều gì đó như thế này trước khi đến đây, biểu hiện của Jung Heewon khi nói những lời đó đầy quyết tâm. Tuy nhiên, không phải ai cũng có quan điểm giống cô.

"Theo hiểu biết của tôi, sự 'hồi quy' lần này của anh hơi đặc biệt, phải không?" Yoo Sangah là người nói những lời này. "Tôi đã đọc về 'hồi quy' bên trong thư viện của Dokja-ssi nên tôi cũng biết một vài điều về nó. Tất cả các lượt hồi quy của anh cho đến nay đều dựa trên thế giới quan của 'Cách sống sót'. Nhưng, lần hồi quy này có hơi đặc biệt."

Những người khác dường như cuối cùng đã nhận ra, ít nhất là một chút, rằng cô ấy đang nói về điều gì.

'Đường thế giới' hiện tại khác với các lượt hồi quy trong quá khứ của Yoo Joonghyuk. Đây là đường thế giới tồn tại vì mong muốn nhìn thấy 'kết thúc' của Yoo Joonghyuk.

Một phần của [Bức tường thứ 4] được chuyển đến, và điều đó dẫn đến một thế giới nơi thực tế và hư cấu kết hợp thành một. Bằng chứng là lượt hồi quy này có sự góp mặt của một số người không phải là nhân vật trong 'Cách sống sót'.


"Tất cả chúng ta thực sự có thể hồi quy cùng nhau không? Anh có thể đảm bảo với chúng tôi rằng chuyện này sẽ thành công không?"

Nếu 'hồi quy' của Yoo Joonghyuk được kích hoạt với tiêu chí hoạt động là 'Cách sống sót', thì một số đồng đội, chẳng hạn như Yoo Sangah và Lee Gilyoung, không thể đi cùng anh ấy.

Yoo Joonghyuk từ từ chớp mắt và trả lời. "Kỹ năng Hồi quy sẽ lấy đường thế giới mà tôi đang ở làm tiêu chuẩn để kích hoạt."

"Điều đó có nghĩa là 'Dokja-ssi' này cũng có thể đi cùng chúng ta." Yoo Sangah chỉ vào Kim Dokja đang nằm trên giường bệnh phía sau họ.

Lý do khiến Kim Dokja của thế giới này chết dần là do sức mạnh của hệ thống đang ngày càng suy yếu. Nhưng nếu họ có thể mang theo Kim Dokja này với [Hồi quy nhóm], thì anh ấy sẽ một lần nữa tiến vào hệ thống của <Star Stream>.

Yoo Joonghyuk nhẹ gật đầu. "...Có lẽ."

"Vậy thì, mọi chuyện đã ổn. Bất cứ ai không đồng ý điều này, hãy giơ tay lên."

Shin Yoosung thận trọng giơ tay trước giọng điệu tự mãn của Han Sooyoung, người đang nghĩ rằng sẽ không có ai phản đối quyết định này.

"Argh, nhóc nghĩ mình đang làm gì đấy?" Han Sooyoung hỏi ngược lại.

".... Em không chắc liệu đây có phải là điều nên làm hay không. Không phải ahjussi luôn muốn Joonghyuk ahjussi ngừng hồi quy sao?"

"Dù sao thì tên ngốc đó cũng chưa bao giờ thực sự quan tâm đến những gì chúng ta muốn. Huề nhau cả thôi."

"Nếu Joonghyuk ahjussi hồi quy, các kịch bản trên thế giới sẽ lại bắt đầu. Rất nhiều người sẽ chết. Và họ sẽ lại bị ném vào bi kịch. Các Chòm sao sẽ sử dụng con người như đồ chơi của họ... Và rất nhiều người thậm chí sẽ không thể vượt qua kịch bản đầu tiên."

Shin Yoosung đã đúng.

Có thể nói rằng cô ấy là Hóa thân thấu hiểu suy nghĩ của 'Kim Dokja' hơn bất kỳ ai trong số những người đồng đội.


Và chắc chắn rằng, anh ấy không muốn tạo ra một nỗi đau khổ như vậy.

Tuy nhiên, suy nghĩ của Han Sooyoung lại khác. "Và vì vậy, nhóc nghĩ rằng 'đau khổ' sẽ không xảy ra nếu chúng ta không hồi quy?"

"Sao?"

Han Sooyoung khẽ thở dài và nhìn lên khoảng không. "Này nhóc kia. Định ngồi đó nhìn bao lâu nữa?"

Khi câu hỏi đó kết thúc, một quả cầu lông bóng mượt bất ngờ xuất hiện trong không trung.

[Bah-aht?]

Han Sooyoung không hài lòng với cách Biyoo sử dụng chiến thuật đôi mắt cún con trông hết sức vô tội. "Nhóc lại dùng trò này nữa rồi."

Điều đó đã khiến Yoo Joonghyuk lên tiếng. "Biyoo."

Biyoo ho khan một chút trước khi mở miệng. [Dù mọi người có hồi quy hay không, các thế giới khác vẫn sẽ tiếp tục bị phá hủy.]

Tiếng Hàn trôi chảy của Biyoo khiến Shin Yoosung há hốc miệng.

Cô đã biết rằng Dokkaebi nhỏ bé này có thể nói chuyện. Nhưng đây là lần đầu tiên kể từ lúc ở tàu điện ngầm mà họ có thể trò chuyện trong thời gian dài.

"....Làm sao bạn biết điều đó?"

[Bởi vì bây giờ tôi là 'Vua Dokkaebi', đó là lý do tại sao.]

Sau khi kêu 'E hèm!', Biyoo vỗ vào ngực mình bằng cánh tay nhỏ bé của cô ấy.

Cô ấy không những không phải là Dokkaebi trực thuộc Cục mà còn tình cờ là người kế thừa toàn bộ <Star Stream> của Vua Dokkaebi.

Lý do duy nhất khiến sức ảnh hưởng của <Star Stream> vẫn tồn tại là do cô ấy, đồng thời, sự biến mất dần dần của nó là kết quả của việc không còn Dokkaebi nào khác ngoài Biyoo tồn tại.

[Có thể mọi người không nhận thức được điều này, nhưng các đường thế giới đang được sinh ra trong mỗi phút mỗi giây.]


"... Mỗi phút mỗi giây?"

[Đúng rồi. Bất cứ khi nào tồn tại trong một thế giới đưa ra quyết định về điều gì đó, một thế giới hoàn toàn mới sẽ ra đời. Mỗi khi bạn tung đồng xu đó, Yoosung-ah, một thế giới mới đã được sinh ra và bị phá hủy.]

Các đường thế giới về cơ bản giống như một cành cây bị phân chia bất cứ khi nào lựa chọn được đưa ra, Biyoo giải thích.

['Hồi quy' chỉ đơn giản là một phương pháp đặc biệt để chọn 'đường thế giới', vậy thôi. Nó giống như việc trở lại thời điểm mà bạn đã lựa chọn để bắt đầu một nhánh mới.]

Đó là một hành trình khám phá bằng tâm trí. "Nếu vậy, cho đến nay, đã có bao nhiêu thế giới...."

Biyoo lại mở miệng như thể cô ấy đã đọc được nỗi tuyệt vọng vô bờ bến của những người đồng đội. [.... Chỉ có Cha mới biết được điều đó.]

'Cha'.

Chỉ có một người mà Biyoo gọi là 'cha' trong tất cả các đường thế giới. Chòm sao chịu trách nhiệm thành lập nên <Kim Dokja Company>.

Sự tồn tại đã trở thành 'Giấc mơ cổ xưa nhất' của vũ trụ này.

[Mọi người chỉ có thể thay đổi một đường thế giới trong số vô số đường khác ngoài kia.]

*

Các đồng đội bắt đầu sốt sắng lên kế hoạch vào ngày hôm sau. Dự án <Bắt mực>. Han Sooyoung đã nghĩ ra cái tên đó.

"Một lần nữa, tiêu chuẩn về 'dạng sống' được <Star Stream> chấp nhận là gì?"

Vì tất cả đều quyết định sẽ 'hồi quy' một lần nữa, họ phải đưa ra một kế hoạch thực sự hoàn hảo.


Các đồng đội thường thảo luận về những phương pháp để chinh phục hoàn toàn và kỹ lưỡng các kịch bản, và một chủ đề mà ý kiến của họ dường như mâu thuẫn hơn bất kỳ chủ đề nào khác là 'kịch bản đầu tiên'.

"Còn vi trùng thì sao? Vi trùng cũng là dạng sống, phải không? Nếu ta phun axit clohydric lên tay, chúng ta sẽ nhận được, chẳng hạn như, mười nghìn Xu?"

"Nếu một điều như vậy được chấp nhận, thì một người không làm gì cũng sẽ sống sót. Cơ thể của chúng ta vẫn luôn tự động tiêu diệt vi trùng."

"Nhưng một số người đã sống sót mà không làm gì cả."

"Chúng ta không thể để số phận quyết định cho mình. Chúng ta chắc chắn phải giết một thứ gì đó."

"Em đã giết một con châu chấu để sống sót hồi đó. Và em nghe nói Dokja hyung thậm chí còn dùng đến việc bóp nát trứng châu chấu để kiếm Xu."

Han Sooyoung lặng lẽ lắng nghe các ý kiến khác nhau và bắt đầu ghi chúng vào sổ ghi nhớ.

"Vậy thì. Trứng côn trùng được tính là dạng sống theo tiêu chuẩn của <Star Stream>."

"Nhưng tại sao vi trùng lại không được tính?"

"Tôi nghĩ nó có liên quan đến việc người ta có thể nhận thức được dạng sống đó hay không. Chúng ta có nên hỏi Biyoo về điều này không?"

Ngay cả 'Đội Anna' gồm Selena Kim và Iris cũng được thêm vào nhóm, và cuộc họp chiến lược thậm chí còn trở nên nhộn nhịp hơn trước.

"Hướng đi này là cái tốt nhất có thể thực hiện."

"... .Không, chờ đã. Cái này tốt hơn. Theo [Dự đoán đạo văn] của tôi... "

Kim Dokja không tồn tại trong lượt hồi quy tiếp theo đang chờ họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không biết gì cả.

Yoo Joonghyuk sở hữu ký ức của lượt thứ 1863 mà anh ta có được từ 'Kẻ mưu phản bí mật', và...

Han Sooyoung sở hữu [Dự đoán đạo văn].


Và Yoo Sangah đã đọc các bản ghi chép trong thư viện của [Bức tường thứ 4].

⸢Và cuối cùng, họ là những sinh vật duy nhất vượt qua được [Bức tường cuối cùng].⸥

Han Sooyoung cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi cuộc họp đầu tiên kết thúc. Chỉ mới một tuần trôi qua; Theo Yoo Joonghyuk, 'hồi quy nhóm' chỉ có thể kích hoạt sau khoảng thời gian một tháng kể từ bây giờ.

Các đồng đội đôi khi sẽ tranh luận về các phương pháp giải quyết kịch bản. "Vật phẩm ⸢Con cừu hiến tế vĩ đại nhất⸥. Cô nhất định phải... .. "

"Cô quên rằng Dokja-ssi đã chết hồi đó rồi sao? Nếu cô làm theo cách này.... " Họ ghét kịch bản hơn bất kỳ ai khác.

Ngay cả vậy, khi họ thảo luận về nó, bằng cách nào đó, mọi người lại có vẻ hào hứng về một điều gì đó.

Tại sao lại như vậy? Họ đã lấy lại được thực tại của mình bằng cách chật vật sống sót trong các kịch bản, nhưng làm sao họ có thể vui vẻ như vậy khi thảo luận về kế hoạch quay trở lại 'kịch bản'?

⸢Thực tại không nhất thiết phải là một 'địa điểm'.⸥

Có lẽ, điều này là do tất cả bọn họ đều không thể quên được một người.

Có lẽ, họ không thể quên được khoảng thời gian họ đã cùng người đó sống sót sau các thảm kịch kinh hoàng.

"Tôi vẫn nhớ mọi thứ về [Hầm ngục rạp chiếu]. Dokja-ssi đã làm điều này ở đây...."

Vị trí nơi mỗi người bạn đồng hành tham gia nhóm có thể khác nhau. Khoảng thời gian mà họ nhớ, và 'Kim Dokja' mà họ nhớ, cũng khác nhau.

Bất chấp tất cả những điều đó, giống như cách mà vô số lượt hồi quy của Yoo Joonghyuk cuối cùng tập hợp lại để trở thành 'một người', đó cũng là một câu chuyện tương tự đối với Kim Dokja.

"[Ngai vàng tuyệt đối]. Theo lời của Dokja hyung... "


Những mảnh ghép của Kim Dokja mà những người khác nhau yêu mến đã tập hợp lại để trở thành một Kim Dokja. Và...

".... Tôi nhớ khi đó."

... Và những mảnh ghép của Kim Dokja được tập hợp theo cách đó đã khiến những người đồng đội bắt đầu yêu thích những mảnh ghép khác, những phần vẫn còn xa lạ đối với họ.

Han Sooyoung từ từ quay đầu lại và bắt gặp bóng dáng Yoo Joonghyuk đang ngồi theo tư thế hoa sen. Những vòng tròn ánh sáng màu vàng cuộn quanh toàn bộ cơ thể anh khi anh cần mẫn luyện tập để tiến hóa Dấu thánh của mình.

Han Sooyoung lặng lẽ quan sát anh một lúc, trước khi hỏi một câu. "Này. Tôi đang tò mò về một điều."

"Tôi đang tập trung, vì vậy đừng làm phiền tôi."

"Trước kia anh nói với tôi rằng anh đã nhớ lại những kí ức ở lượt thứ 0, phải không?"

Một trong những vòng tròn màu vàng đã văng ra. Khi những tia lửa yếu ớt nhảy múa xung quanh anh, Yoo Joonghyuk khẽ nâng mí mắt.

Han Sooyoung cười toe toét và hỏi lại. "Chính xác thì anh đã nhớ gì?" Anh ngập ngừng một lúc lâu trước khi trả lời. "Kim Dokja đã ở đó." "Cái gì? Thật à?"

"Đó là lý do tại sao tôi trở nên chắc chắn. Chắc chắn rằng Kim Dokja vẫn còn sống và được coi là 'Giấc mơ cổ xưa nhất'."

"Dù sao thì, anh ta đã làm gì ở đó?"

"Tôi không thể nhớ rõ mọi thứ, nhưng...." Yoo Joonghyuk nặng nề cau có nhìn vào [Hắc quỷ kiếm] của mình, trong khi nói với giọng sôi sục. "Tôi biết chắc chắn rằng cậu ta đã đánh vào sau đầu tôi."

*


Tôi vừa mở mắt ra vừa cảm nhận được rung động ồn ào của tàu điện ngầm.

⸢N gủ thê m cũng kh ông sao đ âu Ki m Dok ja⸥ "Tôi ngủ đủ rồi."

Tôi duỗi thẳng tay chân nặng nề của mình, và cảm nhận được sức sống đang từ từ quay trở lại phần còn lại của cơ thể.

Hầu hết sức mạnh tôi dùng để xem lượt 0 đã phục hồi. Cánh tay phải mà tôi hy sinh để tạo điều kiện cho Yoo Joonghyuk hồi phục cũng đã gần như mọc lại hoàn toàn.

Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ hơn trước. Tôi có nên nói rằng tổng thể kích thước cơ thể của tôi đã bị thu nhỏ lại không?

⸢Yoo Joonghyuk bắt đầu cuộc sống thứ hai của mình.⸥

Yoo Joonghyuk khi anh ấy sống trong lượt đầu tiên đang được chiếu trên màn hình hiển thị.

Tôi nhớ lại hình dáng của anh ấy khi rời khỏi lượt 0. Mặc dù anh ấy đã đi đến Kết thúc lý tưởng nhất mà tôi có thể nghĩ ra, anh ấy vẫn chọn hồi quy.

Để tìm ra lý do tại sao anh ấy lại được sinh ra trên thế giới này.

Để tìm ra nguyên nhân đằng sau sự tồn tại của anh ấy trong thực tế này. "Bức tường thứ 4."

⸢Hử m⸥

"Nếu mọi sinh vật được sinh ra bởi vì ai đó đã 'đọc' họ.... Cậu có nghĩ rằng có một tồn tại đang đọc về tôi ở đâu đó?"

[Bức tường thứ 4] không trả lời. Có thể, thậm chí chính nó cũng không có manh mối nào về vấn đề này.

Tôi bắt đầu tưởng tượng ra một 'người đọc khác' đang quan sát tôi từ đâu đó. Tuy nhiên, nó khó hơn tôi nghĩ. Giống như 'Giấc mơ cổ xưa nhất' đầu tiên, một vị thần rất có thể là một sinh vật yếu ớt, bất lực. Đó thậm chí có thể là một người mà tôi từng biết.

Có lẽ đó là một trong những thành viên của <Kim Dokja Company>?


Chẳng lẽ tôi tồn tại ở nơi này vì họ đang tưởng tượng về tôi?

⸢Mu ốn xe m khôn g?⸥

Tôi chuyển mắt về phía màn hình đang hiển thị lượt đầu tiên của Yoo Joonghyuk. "Có lẽ để sau đi. Dù sao tôi vẫn còn rất nhiều thế giới khác để xem."

Khoảng thời gian đó, tốc độ của tàu điện ngầm bắt đầu giảm dần.

[Chuyến tàu sẽ bay qua vùng rìa của giấc mơ.]

Một số màn hình bị tắt, và thay vào đó, toàn cảnh vũ trụ được hiển thị bên ngoài cửa sổ.

Thậm chí trước khi tôi có thể hỏi, [Bức tường thứ 4] đã lên tiếng trước.

⸢Vùn g rìa củ a vũ tr ụ, khu vự c ranh g iới của c ác chiều k hông gia n khác⸥

Những tia sáng yếu ớt có thể được nhìn thấy trong bầu trời đêm tối đen như mực của vũ trụ.

Điều này có vẻ khá khác với vũ trụ của <Star Stream>. Bởi vì, vũ trụ đặc biệt này có hình dạng giống như một cái cây bị biến dạng.

"...Có những gì ở đó? Có vũ trụ nào khác với vũ trụ của tôi không?"

⸢'Star Stream' ch ỉ là một tr ong nhiề u thế giớ i quan tr ong v ũ trụ lớ n hơn⸥

[Hiện tại, đoàn tàu đang bay qua vùng rìa của 'Cây ảo ảnh'.]

[Hiện tại, đoàn tàu đang đi qua trục thời gian của Chiều không gian tối.]

Cây ảo ảnh. Dường như đó là tên của cái cây này.

... Nhưng mà, tôi có nhầm lẫn không? Tôi nghĩ rằng trước đây tôi đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.

"Chúng ta có thể đến đó không?"

⸢R ất ngu y hiểm n ên tốt hơ n là k hông⸥ "Có 'Giấc mơ cổ xưa nhất' nào ở đó không?"

⸢C ó nhưn g với cá i tên k hác⸥


Vô số rễ cây vươn dài bên dưới, thân cây được tạo ra từ vô số linh hồn, và phía trên tất cả, cành cây hòa vào bầu trời đêm. Rễ và cành quanh quẩn trong khoảng không gian rộng lớn của vũ trụ để kết nối với nhau, và một thứ giống như một con mắt khổng lồ nằm ở giữa - một con mắt đơn độc, chiếu sáng vũ trụ với ngọn lửa sôi sục, lấp lánh. Khoảnh khắc ánh mắt của tôi bắt gặp ánh mắt đó, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh không thể giải thích được.

[Đã xảy ra sự cố trong hệ thống!]

Tốc độ của tàu điện ngầm nhanh chóng giảm xuống cùng với một tiếng ồn. Đèn bên trong toa tàu nhấp nháy và tắt lịm mà không hề báo trước, một tiếng rít của kim loại vang vọng bên trong. Điều này gần giống như khi kịch bản đầu tiên bắt đầu. Tiếng chuông lớn nổ vang bên tai tôi, ngay sau đó là tiếng nghiến ken két kỳ quái giống như tiếng máy móc.

Có thứ gì đó đang tiến đến cửa sổ của tàu điện ngầm.

⸢Ki m Dok ja ngu y hiể m⸥

Và sau đó, tôi nhìn thấy một tia sáng duy nhất.

⸢Tồ n tại tuy ệt đối từ ch iều kh ông gian kh ác⸥

Cuối tia sáng đó là một lưỡi kiếm duy nhất. Ánh sáng này cắt ngang qua tầng bóng tối và bay thẳng vào, dường như chia cắt toàn bộ vũ trụ trong quá trình này. Tôi đã nhìn thấy rõ ràng kỹ thuật đó là gì.

Đó là 'một nhát đâm'. KWA-BOOOM!!

Tôi té xuống sàn một cách vụng về khi vụ nổ phát ra.

Theo phản xạ, tôi đánh thức Câu chuyện của mình và vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ để phát hiện ra thanh kiếm đã chém đứt ngang lối vào của đoàn tàu. Đó là một thanh kiếm có lưỡi tối hơn chính bản thân bóng tối. Và một người đàn ông khỏa thân đang đứng đó trừng trừng nhìn tôi, tay anh ta nắm chặt thanh kiếm.

"Thằng khốn, ngươi có phải là << Big Brother >> không?"


Chương 528

Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm người đàn ông khỏa thân trong sự kinh ngạc. Tình huống này thực sự vô cùng khó hiểu.

"Ta đang hỏi liệu ngươi có phải là << Big Brother >> hay không."

"... .Không, chờ một chút. Tôi mới là người nên hỏi ở đây. Anh là ai? Và cái gì là

<< Big Brother >>?"

"Có vẻ như ngươi không phải là << Big Brother >>. Nhưng, làm thế nào mà ngươi có thể vượt qua được Time Fall để vào đây? Ngoài ra, đây là tàu gì? Một tàu điện ngầm... Đây có phải là một loại Tòa tháp Ác mộng khác không? Làm thế nào mà nó có thể hoạt động?"

Anh chàng này, rõ ràng là anh ta không hề hiểu được những lời tôi nói.

Nghĩ mà xem, anh ta làm hỏng đoàn tàu của người khác và đột nhập vào bên trong, chỉ để bắt đầu lải nhải liên tục về những thứ của mình.

Tôi ngay lập tức kích hoạt [Quan điểm của người đọc toàn trí]. Và sau đó, chứng kiến một thông báo mà tôi chưa từng thấy trước đây.

[Cá nhân được áp dụng là một 'Nhân vật' từ thế giới quan mà bạn không quen thuộc.]

... .Một "Nhân vật" từ thế giới quan mà tôi không quen thuộc?

Gần như cùng lúc đó, ánh sáng rực rỡ đột nhiên chiếu ra từ đôi mắt người đàn ông khỏa thân.

[Ai đó đang kťch hoạt sức mạnh không được đăng ký với hệ thống!] Những đĩa tròn đang xoay mạnh mẽ trong võng mạc của anh ta. [Sự tồn tại cÉa không gian khác đang theo dõi bản chất thật cÉa bạn!]

[Cảnh báo! Sức mạnh này không thể bị chặn hoàn toàn bởi 'Bức tường thứ 4'!]

... .Hả?

Tsu-chuchuchut!


Cùng với những tia lửa bùng lên trước mắt tôi, tất cả các Câu chuyện trong tôi bùng nổ như thể để chống lại sức mạnh của đối phương. Những thứ đang phản ứng một cách trực quan nhất là...

[Bản chất cÉa Dấu thánh 'Hồi quy' đang quằn quại.] [Câu chuyện, 'Địa ngục vĩnh hằng', đang nhe nanh!]

Ngay lập tức, một phần nội thất của tàu điện ngầm đã biến thành quang cảnh địa ngục trần gian mà Yoo Joonghyuk đã trải qua. Người đàn ông khỏa thân nhìn thế giới chìm trong màu đỏ thẫm và biểu lộ một vẻ kinh ngạc.

"'Thế giới cố hữu' này là... Chẳng lẽ, ngươi là một kẻ hồi quy?"

... .Thế giới cố hữu?

Tôi định đáp trả, rằng điều đó nghe giống như những gì Kim Namwoon sẽ nói. Nhưng sau đó, thanh kiếm đen của người đàn ông đột nhiên bắt đầu rung lên đầy thù hận.

"Ngươi là một tên khốn đã quay lưng lại với thực tại. Vì vậy, hãy chết đi."

Ngay khi ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập trong lưỡi kiếm của anh ta di chuyển về phía tôi...

[Tàu đang vào lại đường ray bình thường.]

[Quyền hạn cÉa 'Giấc mơ cổ xưa nhất' đang kťch hoạt!]

[Hệ thống đang loại bỏ các vật chất lạ được tìm thấy bên trong!]

Cùng với tiếng 'Shu-wuwuk!', người đàn ông đang chĩa kiếm vào tôi nhanh chóng bị hút về phía lối ra.

"Ngươi dám!"

Anh ta đâm kiếm vào lối ra và giữ vững, kiên quyết chịu đựng sự gia tốc của đoàn tàu.

Đúng vào lúc đó, cơ thể tôi được chuyển đến một khu vực khác của tàu điện ngầm.

[Hệ thống chiến đấu khẩn cấp đang kťch hoạt!]


[Một phần cÉa tàu điện ngầm được sử dụng trong quá trình sẽ bị loại bỏ.]

Tôi nhìn lại thì phát hiện phần đuôi của con tàu mà người đàn ông khỏa thân đang bám vào đã tách ra khỏi phần còn lại và giờ đang trôi dạt vào vũ trụ. Và người đàn ông giận dữ bắt đầu lao về phía tôi.

Thân thể của người đàn ông đó, với các cơ bắp trên toàn thân căng lên, khiến tôi cảm thấy kinh hoàng không thể giải thích được.

"Nhanh lên! Tên khốn đó đang đuổi theo chúng ta!"

⸢Đừ ng lo tê n đó khô ng thể chạ y ra khỏi tr ục thời g ian⸥

Người đàn ông đó đã đuổi theo tàu điện ngầm với tốc độ đáng sợ, nhưng vẫn không thể leo lên tàu lần nữa. Như thể một bức tường trong suốt tồn tại giữa anh ta và đoàn tàu. Anh ta tiếp tục cần mẫn chạy trên đường ray của con tàu, nhưng từ một khoảnh khắc nào đó, anh ta dừng những bước chân thình thịch của mình lại và lặng lẽ nhìn về hướng này.

Chỉ sau khi bóng dáng của tên đó đã ở rất xa, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. ".... Đó là cái gì?"

⸢Sát Vương Jae hwan⸥

(Jaehwan là một nhân vật trong bộ truyện khác cÉa tác giả Sing Shong, có tên là 'The World After the Fall')

... .Sát Vương?? (Kẻ tàn sát các vị vua)

⸢M ột con qu ái vật đã r èn luyện nhi ều tỷ nă m trong tr ục thời gi an⸥ Tôi nhất thời nghi ngờ thính giác của chính mình.

"Cậu nói bao nhiêu năm cơ?"

⸢T ôi cũng kh ông biết r õ, anh ta tồ n tại trư ớc khi tôi đ ược tạo r a⸥

Anh chàng đó còn lâu đời hơn cả [Bức tường thứ 4]? Tôi nổi da gà chỉ với khái niệm về khoảng thời gian đáng kinh ngạc đó.

Liệu một con người có thể chịu đựng hàng tỷ năm mà không bị mất trí? ...

.Không, chờ một chút. Thực ra đầu anh ta có vẻ không ổn lắm.


"Nhưng, tại sao anh ta lại bị mắc kẹt trong đó hàng tỷ năm?"

⸢Đ ể tiêu diệ t hệ thố ng của vũ tr ụ mà a nh ta thu ộc về⸥ "Chúng ta sẽ không đụng độ anh ta nữa chứ?"

Có lẽ [Bức tường thứ 4] đã quá mệt mỏi, vì không có lời hồi âm nào. Chắc nó đang bận sửa con tàu bị hư.

Tôi phủi áo khoác, cái mà thanh kiếm của tên khốn điên rồ tên Jaehwan đã lướt qua một lúc trước đó. Đó thực sự là một đòn đâm kiếm đáng ghét. Không có Chòm sao hay Người siêu việt nào mà tôi từng gặp cho đến nay có thể thực hiện một đòn đâm mạnh mẽ như vậy.

Liệu hàng tỷ năm có khiến một con người gặp tình trạng khốn khổ đó không?

Việc khôi phục hệ thống hẳn đã hoàn thành, bởi vì những Câu chuyện từ các đường thế giới lần lượt xuất hiện lại trên cửa sổ của đoàn tàu. Yoo Joonghyuk từ lượt đầu tiên bắn một ánh mắt kinh hoàng lên bầu trời cũng nằm trong số đó.

Tôi lặng lẽ trừng mắt nhìn lại anh ấy một chút, nhưng tôi chợt sợ hãi một điều. "Bức tường thứ 4."

⸢G ì⸥

".... Yoo Joonghyuk bây giờ bao nhiêu tuổi?"

*

"Chúng ta sẽ khởi hành sau một tuần nữa."

Cuối cùng, Dấu thánh của Yoo Joonghyuk đã hoàn thành quá trình tiến hóa của nó. Những người đồng ý tham gia Dự án <Bắt mực> đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi của họ.

"Aileen-ssi, Boksoon-ssi, Youngran-ssi. Chúng tôi sẽ để Khu liên hợp lại dưới sự chăm sóc của các bạn."

"Tôi hiểu rồi. Vậy là cô cũng quyết định rời đi."


Lee Sookyung cười nhạt khi mọi người tạm biệt họ. "Đúng." Tuy nhiên, không phải ai cũng quyết định đi cùng họ. "Chúng tôi không thể đi."

Một vài người trong 'Đội Anna', bao gồm cả bản thân 'Anna Croft', đã chọn ở lại thế giới này.

"Hệ thống đang dần suy yếu, và thế giới này là nơi gần nhất với Kết thúc mà tôi nghĩ đến. Đó là lý do tại sao chúng tôi sẽ ở lại thế giới này. Tuy vậy, có một người muốn đi cùng các bạn trong nhóm của chúng tôi, vì thế... nếu không quá khó khăn, mọi người có thể chấp nhận cô ấy không?" Anna Croft hỏi.

Người duy nhất trong Đội Anna tham gia <Bắt mực> không ai khác chính là 'Selena Kim'. Cô ấy cười ngượng nghịu và giải thích ngắn gọn rằng dù có chuyện gì thì cô ấy cũng phải trả một món nợ cho Kim Dokja.

Han Sooyoung xác nhận lần cuối. "Còn ai nữa không? Mọi người từ Khu liên hợp công nghiệp đã ở đây hết chưa?"

Bất ngờ thay, người do dự giơ tay là Han Myungoh.

"Cái gì thế này, ahjussi? Rõ ràng là chú sẽ đi, phải không?" "Tôi giơ tay để nói với cô rằng tôi không thể đi."

".....Cái gì?"

Cô biết rằng mối quan hệ ban đầu giữa Han Myungoh và Kim Dokja không mấy thân thiện. Tuy nhiên, cô ấy nhận ra rằng, khi họ trải qua các kịch bản cùng nhau, họ sẽ thân thiện hơn một chút, nhưng điều này...

"Tôi không thể đi."

Chỉ sau khi nghe những lời đó, Han Sooyoung mới nhận ra rằng anh ta đang nắm tay một cô gái trẻ.

⸢Trong lượt hồi quy này, có một số người mà họ căn bản là không thể đi cùng.⸥

Han Sooyoung lặng lẽ nhìn vào mặt cô gái. Bề ngoài, cô bé có vẻ như đang ở độ tuổi thiếu niên, nhưng tuổi tinh thần của cô ấy có lẽ còn chưa đến năm.


Những đứa trẻ được sinh ra sau khi kịch bản bắt đầu không thể đi cùng họ trong quá trình hồi quy. Bởi vì, đứa trẻ này đã không tồn tại từ lúc đầu.

Han Sooyoung nhìn sang khuôn mặt già nua của Han Myungoh, trước khi mở miệng. "Hiểu rồi. Ahjussi, chú có thể ở lại."

"Tôi sẽ để Dokja-ssi lại cho mọi người."

"Chú nên lo lắng cho mình trước. Và vì chú sẽ ở lại phía sau, nên hãy quan tâm đến các vấn đề của Khu liên hợp. Chú sẽ rơi vào tình trạng thiếu nhân lực sau khi chúng tôi rời đi. Nếu tôi bắt gặp chú chơi trò chơi điện tử trong một góc tối nào đó, tôi sẽ nhảy qua đường thế giới và đá vào mông chú, hiểu không?"

Sau đó có rất nhiều chiếc xe lao tới từ xa. Từng làn sóng đám đông nhảy ra khỏi chiếc sedan màu đen của họ và vội vã ùa tới như thủy triều.

"Đại diện Han Sooyoung-nim! Xin hãy cho chúng tôi một cuộc phỏng vấn!" Han Sooyoung cau mày trầm tư.

"Có đúng là cô đang lên kế hoạch hồi quy hàng loạt cùng với Hồi quy giả không?"

Màn hình hiển thị trong quảng trường đang phát sóng khuôn mặt của cô ấy trong thời gian thực. Các chữ cái không thể nhầm lẫn, 'LIVE', cũng được đính ở góc của chương trình phát sóng. Khuôn mặt cô ấy đã bị phô bày ra cho phần còn lại của đất nước mà không có sự đồng ý của cô ấy.

"Chúng tôi biết rằng Đại diện Kim Dokja-nim coi trọng thực tế hiện tại hơn tất cả. Trong trường hợp đó, tại sao cô lại đưa ra quyết định như vậy?"

"Điều gì sẽ xảy ra với đường thế giới này? Cô đang nói rằng cô sẽ từ bỏ thế giới này?"

Han Sooyoung cười khúc khích trước những phóng viên đang tấn công cô như thể cô là kẻ phản bội tồi tệ nhất trong lịch sử hay gì đó từa tựa như vậy. "Từ bỏ thế giới này? Thực sự? Các người nghĩ chúng tôi sở hữu thế giới này hay gì à?"

"Đại diện-nim, cô có trách nhiệm đối với điều này...."

"Nhưng thế giới này có cần chúng tôi nữa không? Khi các kịch bản đều đã kết thúc?"


Ngay trong khoảnh khắc đó, biểu cảm của các phóng viên đã biến đổi. Ống kính máy ảnh của họ tỏa sáng rực rỡ như thể họ bắt được một tin tức đặc biệt, và bắt đầu quay cận cảnh khuôn mặt của Han Sooyoung hơn nữa. Cô ấy xác nhận hình ảnh của mình trên màn hình và tiếp tục nói.

"Điều gì sẽ thay đổi nếu chúng tôi ở lại đây? Các người sẽ chỉ nghĩ ra những điều luật kỳ lạ để cố kiểm soát chúng tôi. Các người nghĩ rằng chúng tôi không biết về việc Donghoon đã làm hết sức mình để ngăn chặn những điều luật được thông qua trong Quốc hội? Các người không cần chúng tôi nữa. Không, thay vào đó, các người sợ chúng tôi."

"Nhưng chúng ta không thể biết khi nào các kịch bản sẽ lại bắt đầu! Điều gì sẽ xảy ra nếu các Dokkaebi xuất hiện trở lại trên thế giới....!"

Han Sooyoung cười sảng khoái. Vì mọi chuyện đã đi đến mức này, cô ấy nghĩ rằng như thế này sẽ tốt hơn. "Ý các người là một ai đó như cô ấy, phải không?"

Một thứ gì đó giống như một chiếc khinh khí cầu khổng lồ đang lơ lửng ở vị trí mà cô ấy đang nhìn. Các phóng viên nhận ra danh tính của thứ bí ẩn đó đều hét lên vì kinh hãi.

[Tôi là Biyoo, Vua Dokkaebi của thế giới này.]

Cô ấy nghe rất mạnh mẽ, như thể các kịch bản đang bắt đầu lại, nhắc nhở họ về điểm khởi đầu của nỗi kinh hãi dẫn đến sự hủy diệt của thế giới này.

Biyoo bắt đầu cười khúc khích như thể cô ấy biết tất cả về nỗi sợ hãi của họ.

[Những thứ được sinh ra cuối cùng rồi sẽ bị phá hủy. Tuy nhiên, hành tinh này sẽ ổn thôi. Miễn là không có chiến tranh hạt nhân, nó sẽ kéo dài hàng chục nghìn năm mà không có vấn đề gì. Nhưng, đôi khi các bạn vẫn sẽ phải né tránh một vài tiểu hành tinh có thể bay tới chỗ các bạn.]

Sau khi nghe những gì Dokkaebi vừa nói, đôi mắt của các phóng viên đều trợn tròn vì kinh ngạc.

Thật không may, vấn đề thực sự vẫn chưa được nói ra.

[Kịch bản chính của các bạn thực sự đã kết thúc. Tuy vậy... tôi vẫn có quyền đưa ra các kịch bản phụ.]


Vẻ mặt của các phóng viên trở nên nhợt nhạt một cách chết chóc khi nghe từ 'kịch bản phụ'.

"C-Chạy đi! Dokkaebi đó, nó sẽ-!"

Và sau đó, một thông báo hiện ra trước mắt họ.

[Một kịch bản phụ mới đã đến!]

Cửa sổ thông báo không được rõ ràng lắm, có lẽ do sự sụp đổ của Cục. Ngay cả vậy, cũng không khó để đọc được nội dung của nó.

[Các bạn không bắt buộc phải tham gia vào kịch bản này. Chỉ những người có lòng mong muốn mới được chấp nhận, và chỉ những tình nguyện viên đủ tiêu chuẩn mới được thông qua sàng lọc cẩn thận.]

[Kịch bản phụ này chỉ dành cho những người tham gia một cách tự nguyện.]

[Bởi vì <Star Stream> đã bị phá hủy, tôi không có bất kỳ phần thưởng nào để tặng các bạn. Tuy nhiên, nếu bạn giúp đỡ <Kim Dokja Company>...]

Biyoo mỉm cười như thể cô ấy hài lòng với vẻ ngoài của chính mình khi nhìn vào màn hình hiển thị.

[Ít nhất, các bạn sẽ được sống lại những khoảnh khắc mà các bạn luôn hối tiếc.]

*

Và một tuần nữa trôi qua kể từ đó.

[Kịch bản phụ, 'Bắt mực', đã có một tình nguyện viên mới.]

Những người đã cố gắng sống sót cho đến kết thúc các kịch bản. Những người đã đánh mất thứ gì đó quý giá đối với họ đã lần lượt tập trung tại Seoul.

Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào làn sóng người đang đến và cau mày trầm tư. "....Có quá nhiều người. Điều này có thể gặp một chút khó khăn."

"Chúng ta phải mang theo càng nhiều càng tốt. Đó là cách duy nhất để cứu được nhiều người khác."


Ngay cả khi chỉ nhìn thoáng qua, đã có khoảng hơn năm trăm tình nguyện viên. Các thành viên của <Kim Dokja Company> đã phỏng vấn họ một cách cẩn thận, và thông qua việc phân tích lượt hồi quy, họ đã xác định được những người có lý do để loại ra.

Sau đó Yoo Joonghyuk và Han Sooyoung đặc biệt tập trung vào việc đào tạo họ, và cho họ làm quen với tất cả các kỹ năng cần thiết.

Và, sau một nỗ lực phối hợp để lọc đi lọc lại, tổng số tình nguyện viên còn lại giảm xuống còn một trăm.

Một trăm người này là tất cả những người họ có thể mang theo từ đường thế giới này.

".... Chúng ta thực sự có thể quay trở lại quá khứ?"

Người đặt câu hỏi đó là Julius, người sở hữu thuộc tính 'Người phán xử của ba thế hệ'. Anh ta được xếp hạng thứ 52 trong 'top 100 người mạnh nhất', biệt danh của anh ta là 'Người phán xử của sự phẫn nộ'.

Anh ta đã phải mất tất cả gia đình, bạn bè và đồng đội ở đất nước của mình, và đã phải sống với nỗi đau và sự tức giận nhắm vào thế giới.

Tuy vậy, anh ta không phải là người duy nhất.

Có thể nhìn thấy khuôn mặt của Asuka Ren của Nhật Bản, và thậm chí cả Fei Hu của Trung Quốc và Ranvir Khan của Ấn Độ, giữa đám đông. Những Hóa thân mạnh nhất có thể sống sót trong các kịch bản đều đã tập trung ở đây.

Julius hét lên. "Hãy nói cho chúng tôi biết sự thật! Chúng tôi đã không nói gì và chịu đựng chế độ tập luyện của các người cho đến bây giờ, phải không?! Có thật là chúng ta có thể quay lại quá khứ không?"

"Không, đó là một lời nói dối." Yoo Joonghyuk trả lời.

"Anh đang nói cái.... Nếu vậy, tại sao các người còn tập hợp chúng tôi lại.... "

"Những gì các bạn sắp trở lại không phải là 'quá khứ'. Không, nó chỉ đơn giản là một thế giới khác. Dù có làm gì đi nữa, con người không bao giờ có thể quay lại quá khứ của mình."

"Tôi không đến đây để nghe điều hiển nhiên đó...!"


"Những gì đã xảy ra sẽ không bao giờ thay đổi. Những người mà các bạn yêu quý đều đã chết."

Giọng điệu của anh ấy đã chặn miệng những người khác.

"Họ sẽ không nhớ đến các bạn. Họ sẽ không nhớ được cái chết của chính mình, cũng như không nhớ khoảng thời gian họ đã ở bên các bạn. Mỗi khi các bạn nói chuyện với họ, các bạn sẽ dần nhận ra rằng quãng thời gian sống cùng nhau sẽ không bao giờ có thể là của các bạn nữa."

Nỗi đau sâu sắc đang lan tỏa trong từng lời anh nói.

Những lời này đến từ người đàn ông duy nhất trong số họ đã sống trong khi nhớ về những thế giới đã biến mất.

"Các bạn sẽ ngày càng trở nên cô đơn hơn, và cuối cùng, các bạn sẽ chỉ còn lại một mình. Sẽ không ai có thể hiểu được nỗi đau của các bạn. Và thay vì hiểu nỗi đau của các bạn, thế giới sẽ bắt đầu gọi bạn là hồi quy giả và nguyền rủa các bạn vì đã đánh cắp tương lai của người khác. Không ai trong số các bạn sẽ thuộc về bất cứ nơi nào, và dần héo mòn đi trong khi vẫn còn sống."

Đây là lời nguyền của sự hồi quy.

"Ngay cả khi đó, các bạn vẫn sẽ chọn hồi quy?"

Và đây cũng là bài kiểm tra cuối cùng để trở thành hồi quy giả.

Những người đến đây để trở thành một kẻ như vậy bắt đầu trao đổi ánh nhìn. Một số người sợ hãi trước sự đe dọa và lùi lại, trong khi một số người khác, những người đã tự rèn luyện bản thân trước những gì sắp xảy ra, bắt đầu hít thở sâu. Và rồi, ai đó từ từ bước tới.

Đó là Asuka Ren, người Nhật đã chiến đấu cùng với <Kim Dokja Company> ở [Vùng đất hòa bình]. Ngoài ra, cũng là một người đã mất nhiều đồng đội hơn bất cứ ai ở đây.

"Tôi biết rằng dù tôi có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể mang trở lại tất cả những gì tôi đã mất. Nhưng, nếu tôi hồi quy...." Cô nắm chặt thanh katana của mình, ngẩng đầu lên và nói. "Ít nhất, tôi có thể cứu được đường thế giới đó."

Và sau đó, từng người một bắt đầu tiến lên đứng cạnh cô ấy.


"Tôi không quan tâm nếu nỗi đau của tôi là vô nghĩa. Ngay cả khi mọi thứ chỉ là ảo ảnh."

"Chỉ một lần thôi, nếu tôi có thể cứu họ chỉ một lần....!"

Đây là quyết tâm của họ. Một số bị thu phục bởi nhiệt huyết của chính họ, trong khi một số chìm trong nỗi buồn.

Và mỗi người trong số họ đều khao khát quá khứ của mình. Yoo Joonghyuk biết sự thật.

⸢Tất cả bọn họ đều sẽ phải hối tiếc về khoảnh khắc này.⸥

Anh ấy có thể nói điều gì đó. Anh ấy có thể nói cho họ biết những gì mà đồng đội của anh ấy từ những lần hồi quy lặp lại đã nói với anh.

⸢"Đội trưởng. Anh phải sống vì hiện tại. Đừng lạc vào những điều đã xảy ra trong quá khứ."⸥

⸢"Tất cả đều chỉ là ảo ảnh, vậy thôi."⸥

Những người đồng đội đã chết của anh ấy ở lượt hồi quy trước đã nói những điều đó trong lượt sau. Mỗi khi nghe thấy chúng, Yoo Joonghyuk lại lặng lẽ lau kiếm và chịu đựng.

Không ai trong số họ có thể hiểu được.

Họ không thể hiểu rằng có một người nào đó trên thế giới này không bao giờ có thể sống ở hiện tại.

"Làm ơn, hãy đưa chúng tôi đi cùng với anh, Vua chinh phục."

Và đó là lý do tại sao Yoo Joonghyuk hiểu những người đang đứng trước mắt mình. Quá khứ là hiện tại duy nhất họ có thể lựa chọn, và không ai có quyền nói với họ rằng họ đã sai.

Không, chà, có lẽ một anh chàng nào đó sẽ buộc phải nói rằng họ đã sai.

⸢"Đừng bao giờ nghĩ rằng, chỉ cần bỏ lượt này, thì lượt sau của anh sẽ tốt hơn. Bởi vì, rất có thể, lượt mà anh đang muốn từ bỏ chính là 'lượt hồi quy duy nhất' mà anh có thể nhìn thấy tận cùng của thế giới này với tư cách là một 'con người'.⸥


Yoo Joonghyuk từ từ nhắm mắt lại.

Liệu anh của hiện tại có thể đáp lại những gì Kim Dokja đã nói khi đó không? Anh không chắc.

Thế nhưng, anh chắc chắn một điều.

⸢Có một người trên thế gian này muốn từ bỏ 'nhân tính' của mình để xem một câu chuyện nào đó.⸥

Yoo Joonghyuk đứng dậy và cất giọng.

"Chúng ta sẽ khởi hành. Hãy gọi các Chòm sao."

Chương 529

Lee Sookyung đang đứng trước ngôi sao tăm tối nhất. "Cô sẽ đi với chúng tôi chứ?"

[Chòm sao, 'Nữ hoàng cÉa mùa xuân tăm tối nhất', đang từ từ mở mắt.]

Địa điểm mà Persephone nghỉ ngơi không phải là Địa phủ. Đó là vì lối đi dẫn đến nhà cô đã biến mất sau khi <Star Stream> sụp đổ. Hiện cô đang ở trong phòng dành cho khách đặc biệt trong Khu liên hợp công nghiệp. Cô ở đó, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm mỗi ngày - như để lĩnh hội được những Câu chuyện cổ xưa nhất.

[Thực tế là tôi vẫn còn sống, ít nhất thì điều đó có nghĩa là ■■ của tôi không phải là nơi này.]

Cô từ từ quay đầu lại, trong mắt vẫn tỏa ra chút ấm áp. Sự ấm áp, bị bỏ lại bởi một ai đó. Lee Sookyung biết Câu chuyện đó là của ai.

[Câu chuyện, 'Lời hứa cÉa màn đêm tăm tối nhất', đang tiếp tục kể câu chuyện cÉa nó.]

Đó là từ Vua của Địa phủ, người đã thề sẽ ở bên cạnh cô cho đến tận thế. Và như anh hứa, anh đã chết thay cho Persephone vào ngày tận thế.


[Đi thôi. Chúng ta phải cứu đứa trẻ đó.]

*

Jung Heewon gõ vào cánh cửa cũ nát của phòng dành cho khách đặc biệt trong Khu liên hợp.

"Có ai ở đây không?"

Cô xoay nắm đấm, và cánh cửa dễ dàng mở ra. Những gì chào đón cô ngay sau đó là một bức tượng nhỏ ba chiều.

⸢⸢Kim Dokja, thoát ra khỏi bụng rồng nước!⸥⸥

Đó là bức tượng nhỏ của Kim Dokja từ lần chui ra khỏi con rồng nước. Không chỉ vậy, câu nói mà anh ấy đã thốt ra trong sự kiện này cũng hiện lên bên dưới bức tượng đó.

⸢"Được rồi. Đã đến lúc phải ra ngoài."⸥

Jung Heewon nhìn chằm chằm vào tác phẩm điêu khắc 3D kỳ quái đó với khuôn mặt hơi sững sờ. Đó không phải là bức tượng nhỏ duy nhất.

⸢⸢Kim Dokja, phá hủy Ngai vàng tuyệt đối!⸥⸥

⸢⸢Kim Dokja, giải phóng Quỷ giới!⸥⸥

".... Ngay cả phòng của Yoosung hay Gilyoung cũng không được như thế này."

Như thể cô ấy đến để tham quan, Jung Heewon nghiên cứu từng bức tượng nhỏ một. Khi nhìn dọc theo một hàng những mô hình hành động này, được sắp xếp theo năm và số kịch bản, cô đột ngột nhớ lại quá khứ của họ. Uriel hẳn là đã theo dõi Kim Dokja trong tất cả những khoảnh khắc này.

Trong số này có một chiếc xúc tu đang giơ lên của một con mực, dường như là một phần trong bộ sưu tập 'phiên bản giới hạn đặc biệt'.

⸢⸢Xúc tu cuối cùng của Chú Mực Kim Dokja (made by Yangsan)⸥⸥


Cô nhìn thứ này với một ánh mắt khó hiểu, trước khi đưa tay ra. Nhưng, ngay khi tay cô chạm vào tủ kính trưng bày, một giọng nói thật vang lên.

[Nếu cô bất cẩn chạm vào nó, Uriel sẽ thực sự nổi điên.]

Đã bao lâu rồi? Một Tổng lãnh thiên thần với vẻ ngoài khá tàn tạ đang ngồi bên chiếc bàn gần tủ trưng bày. Không, chờ đã - gần đây không còn nhiều người có thể nhận ra cô ấy là Tổng lãnh thiên thần nữa.

Người phụ nữ lặng lẽ lật từng trang sách, thậm chí không thèm nhìn dù cô là người bắt đầu cuộc trò chuyện. Jung Heewon lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mi dài của người phụ nữ này trước khi hỏi cô ấy. "Gabriel. Cô có biết Uriel đang ở đâu không?"

[Chòm sao, 'Hoa huệ nở trên Bảo bình', đang bộc lộ sự hiện diện cÉa cô ấy.]

Sức mạnh của một Câu chuyện lan tỏa như những gợn sóng từ toàn bộ thân thể cô ấy. Có lẽ đây là cách Tổng lãnh thiên thần thể hiện sự kiêu hãnh cuối cùng của mình.

[Hỡi Hóa thân cuối cùng của Eden.]

Gabriel nhẹ nhàng đóng cuốn sách lại, đôi mắt cô sáng lấp lánh. Có vẻ như cô ấy đã tìm ra lý do tại sao Jung Heewon đến thăm.

[Tôi từng vượt qua đường thế giới trước đây. Và đó thực sự là một trải nghiệm chóng mặt. Nhưng những gì các bạn đang cố gắng làm còn khó khăn hơn cả lần đó. Các bạn sẽ không thể sống sót trở về đâu.]

"Đây có phải là cách Eden chọc ghẹo người khác không?"

[Đây là thực tại của các bạn. Các bạn không nên chạy trốn khỏi nó. Các bạn không thể nghiêm túc xem xét lại việc từ bỏ kết thúc mà các bạn đã giành được bằng cách hạ bệ <Star Stream> sao?]

'Thực tại'. Sức nặng của từ đó khẽ đè lên ngực Jung Heewon. Nhưng thay vì trả lời, thay vào đó, cô ấy nhìn xung quanh nội thất của căn phòng một lần nữa.

Chiếc giường tầng được chia sẻ bởi Uriel và Gabriel nằm ở góc. Và từ <EDEN> được dán phía trên nó như một tấm áp phích.

⸢Tinh vân 'Eden' đã chấm dứt. Không ai có thể phủ nhận sự thật đó.⸥


"Điều tạo nên thực tại của một người không phải là hoàn cảnh hay địa điểm."

Dù Eden đã hết, ai đó vẫn chọn căn phòng này là Eden của cô ấy. Bởi vì, các Tổng lãnh thiên thần vẫn còn ở đây.

⸢Ngay cả khi chỉ có hai người.⸥

"Nhưng đó là một Eden trông rất ngầu."

Jung Heewon quay lại và thấy Gabriel đang nhìn cô với đôi mắt run run. "Cô có thể cho tôi biết Uriel đang ở đâu không?"

[....Đằng sau cô.]

Jung Heewon nhìn lại, và rõ ràng là, Uriel đang ở đó.

Cô ấy hẳn là vừa trở về sau chuyến mua sắm đồ ăn vặt của mình, vì cô ấy, với thân hình nhỏ nhắn, đang cầm trên tay những bọc lớn chứa đủ loại đồ ăn vặt.

Đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo của cô ấy mở to như thể cô ấy khá giật mình. Jung Heewon nhìn chằm chằm vào Chòm sao tài trợ của cô ấy một lúc lâu.

Ánh sáng rực rỡ của một Tổng lãnh thiên thần hầu như không thể cảm nhận được từ Uriel. Đôi cánh từng nằm trên lưng cô đã biến mất từ lâu. Ngay cả quần áo của cô cũng đã thay đổi. Thay vì chiếc váy đen yêu thích, cô mặc một chiếc áo hoodie màu xám và một chiếc quần thể thao.

[He, Heewon-ah.]

Jung Heewon hiểu rõ hơn ai hết lý do tại sao Uriel lại có vẻ ngoài như vậy. "Uriel."

⸢Thật sự mà nói, chẳng phải Uriel sẽ hạnh phúc hơn nếu cô ấy ở lại đây?⸥

Tổng lãnh thiên thần Uriel đã thực hiện các kịch bản từ rất lâu, lâu hơn rất nhiều so với chính Jung Heewon. Nếu là vậy, liệu có nên kéo cô ấy trở lại vực sâu địa ngục đó thêm một lần nữa?

Thay vì mở miệng nói gì, Jung Heewon siết chặt nắm tay. Khi cô ấy làm vậy, một ngọn lửa mờ nhạt bốc lên từ đó.

[Hỏa ngục].


Ngọn lửa thuần khiết nhất trên thế giới này, thứ mà nhà tài trợ đã tặng cho cô.

Khoảnh khắc ngọn lửa đó được thắp lên, bóng tối luôn mờ ảo của căn phòng được chiếu sáng bởi một tác phẩm điêu khắc khác phát ra cùng một ngọn lửa. Jung Heewon quay đầu về phía đó mà không cần suy nghĩ nhiều, và nhìn thấy một bức tượng nhỏ có khuôn mặt giống hệt cô. Hóa ra, không chỉ có các 'Kim Dokja' ở trong căn phòng này.

Như thể bị thôi miên, Jung Heewon tiến lại gần tủ kính và nhìn vào trong. Cô ấy đang ở đó, cầm [Thanh kiếm của Thẩm phán] và bắn ra [Hỏa ngục] trắng tinh.

⸢⸢Hóa thân duy nhất của tôi⸥⸥

Jung Heewon đã cố gắng kìm nén cảm xúc mạnh mẽ trào dâng bên trong mình và nói. "Uriel."

[Heewon-ah.]

Khoảnh khắc cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ấm áp đó, Jung Heewon đã nhận ra một điều. Nhà tài trợ của cô ấy đã biết tất cả mọi thứ.

"Làm ơn, hãy cổ vũ tôi khi tôi sống cuộc sống đó thêm một lần nữa."

Cô từ từ quay đầu lại và thấy Uriel đang nở một nụ cười buồn bã. Như thể để hỏi liệu điều này sẽ ổn hay không. Và đối với một Uriel như vậy, Jung Heewon đã quỳ xuống.

"Xin hãy trở thành nhà tài trợ của tôi một lần nữa."

*

"Hắc Hỏa Vực Long ngốc nghếch đó đã biến đi đâu mất vậy? Hỏa Long~!" "Tướng quân! Ông đang ở đâu vậy, tướng quân của tôi??"

Những giọng nói đó đến từ Han Sooyoung và Lee Jihye, hiện đang tìm kiếm Chòm sao của họ. Và giữa biển người hỗn loạn, Yoo Joonghyuk đang nhìn cô em gái bên cạnh mình. Trên khuôn mặt cô bé là một cái bĩu môi to bự, cô có lẽ đang tức giận vì điều gì đó. Anh thở dài ngao ngán. "Em sẽ an toàn hơn khi ở lại đây."


"... .."

"Thế giới này sẽ sớm ổn định. Và thế giới này sẽ.... " "Nhưng, anh sẽ không ở đây, oppa."

Đây là lần đầu tiên Yoo Mia không sử dụng kính ngữ.

Yoo Joonghyuk định trả lời, nhưng vào giây cuối cùng, anh đã thay đổi điều mình muốn nói. "Bọn anh sẽ trở lại."

"Khi nào?"

"Sau khi đi đến tận cùng của đường thế giới kia, và sau khi giải cứu Kim Dokja." "Và đó sẽ là khi nào?"

Yoo Joonghyuk không thể trả lời.

"Quá nguy hiểm. Anh không thể đưa em đến đó." "Đồ nói xạo."

Một dấu vết mờ nhạt của hào quang siêu việt thoát ra từ cơ thể của Yoo Mia. Không thể nhầm lẫn, đó chính là Trạng thái của một Người siêu việt.

Đáng ngạc nhiên hơn, Yoo Mia đã thức tỉnh giai đoạn đầu tiên của Người siêu việt sau khi luyện tập chỉ trong vài tháng qua. Cô bé là Người siêu việt trẻ tuổi nhất trong lịch sử, đó thực sự là một cấp độ tài năng đáng kinh ngạc.

"Nếu bây giờ anh định nói vậy, tại sao anh không ngăn em tập luyện? Em đã được huấn luyện y hệt như Gilyoung oppa và Yoosung unnie, phải không?"

"..."

"Hãy thành thật với em đi, oppa."

Yoo Joonghyuk nhìn vào đôi mắt không chút dao động của cô bé, và từ từ nhắm mắt lại.

Họ đã đưa ra một kế hoạch, để không mất một ai. Nó tuyệt vời hơn và hoàn hảo hơn bất kỳ kế hoạch nào khác.


Tuy nhiên, các biến số luôn có thể xuất hiện mà không cần báo trước. Và Yoo Mia, cô bé có thể rơi vào nguy hiểm. Yoo Joonghyuk cụp mắt xuống, hơi khuỵu gối và nhìn thẳng vào Yoo Mia.

"... .. Anh muốn em đi cùng bọn anh." Đó... là câu trả lời cô ấy muốn nghe.

Bàn tay nhỏ bé của cô vỗ nhẹ lên đầu anh.

".... Ngay khi em hồi quy, các đồng đội của chúng ta sẽ đến đón em."

"Dù sao thì tất cả các anh đều đã chết nếu không nhờ có em trong 'Cuộc chiến cướp cờ'."

Sau khi nói xong, Yoo Mia há to miệng. Yoo Joonghyuk nhìn sâu vào trong miệng cô bé, và định nói gì đó với nét mặt cau có. Nhưng sau đó...

"Hey! Chúng tôi đã tìm ra tất cả!"

Han Sooyoung đang thực hiện một cú khóa cổ chết người với Hắc Hỏa Vực Long và đi tới đó trong khi vẫy tay. Đằng sau cô ấy, có thể nhìn thấy Lee Jihye đang bám vào tay của Hải Chiến Thần và Kiếm sĩ số một của Goryeo.

Thay vào đó, Yoo Joonghyuk lại cau mày với họ. "Và con khỉ đó đang ở đâu?" Han Sooyoung hất cằm lên.

[Chòm sao, 'Người giải phóng cổ đại nhất', đang tỏ ra mình rất quan trọng.]

Yoo Joonghyuk nheo mắt và nhìn lên không trung. Tề Thiên Đại Thánh nhếch mép đang lơ lửng trên đó.

"Anh đến từ khi nào?"

[Chẳng phải cậu đang chuẩn bị quá chậm sao? Nếu maknae của tôi chết vì sự chậm trễ của cậu, tôi sẽ xé xác cậu ra thành từng mảnh ngay tại chỗ.]

Mặc dù, có vẻ như Trạng thái của anh ta đã giảm và <Star Stream> đã bị phá hủy, một Thần thoại không được gọi là 'Thần thoại' mà không có lý do của nó. Chỉ có Tề Thiên Đại Thánh mới có khả năng phát ra sức mạnh như vậy ngay cả khi 'hệ thống' đã biến mất từ lâu.


Yoo Joonghyuk trả lời ngắn gọn. "Nếu anh cản đường tôi, tôi sẽ không ngần ngại hạ gục anh."

Tề Thiên Đại Thánh mỉm cười, hàm răng trắng như ngọc của anh ấy hoàn toàn lộ ra.

[Tại sao không kết thúc trận chiến còn dang dở của chúng ta trong lượt tiếp theo? Hãy cùng tìm hiểu xem cậu có thể tiếp cận được một phần nhỏ nhất nào của 'Kẻ mưu phản bí mật' không....]

"Được rồi, được rồi, chắc chắn rồi. Mọi người chuẩn bị xong hết chưa?"

Giọng nói của Han Sooyoung khiến khuôn mặt của các Hóa thân đang chờ đợi hiện lên vẻ căng thẳng.

Tất cả các thành viên của <Kim Dokja Company> tham gia vào chuyến hồi quy này đều tụ tập xung quanh. Yoo Sangah, Jung Heewon, Lee Hyunsung, Shin Yoosung, Lee Gilyoung, Lee Jihye, Lee Seolhwa và Jang Hayoung. Ngoài ra, ngay cả Lee Sookyung và Selena Kim cũng vậy.

Cư dân của Khu liên hợp công nghiệp ra ngoài để tiễn biệt họ. "Vua chinh phục, xin hãy nhớ những gì tôi đã nói với anh." "Fei Hu, tương lai của lục địa nằm trên vai anh."

"Ranvir Khan–"

Và giữa đám đông, một Dokkaebi nho nhỏ đang lơ lửng trên không trung. "Biyoo."

Shin Yoosung vô thức đưa tay ra. Biyoo, ở lại cùng với những người dân khác, mang một vẻ mặt mơ hồ buồn bã.

⸢Biyoo không thể đi cùng họ.⸥

Giống như con gái của Han Myungoh, Biyoo cũng là một tồn tại được sinh ra sau khi thế giới bị hủy diệt. Cô ấy không thể trở thành 'người kể chuyện' trên con đường mà họ sắp bước trên.

Biyoo nói như để an ủi những người đồng đội. [Đừng quá buồn. Cho dù mọi người đi đến đường thế giới nào, tôi sẽ luôn cổ vũ mọi người. Tôi là 'Vua


Dokkaebi' cơ mà. Nếu tôi luyện tập chăm chỉ hơn một chút, và nếu tôi khám phá ra các di sản mà những Người đàn ông mặt bướu để lại nhiều hơn, tôi cũng có thể vượt qua các đường thế giới. Nếu vậy thì chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau.]

"Chúng tôi sẽ đợi bạn. Cho dù là hàng vạn năm sau."

Biyoo kêu lên "Ba-aht!". Và pháo nổ khắp Khu liên hợp công nghiệp như những trận bắn pháo hoa quy mô lớn.

"Chúng ta sắp khởi hành."

[Dấu thánh, 'Hồi quy nhóm Lv.1', đang kťch hoạt!]

Cuối cùng, Yoo Joonghyuk bắt đầu hồi quy. Vào thời điểm Dấu thánh của anh được kích hoạt, cơ thể của Yoo Joonghyuk và những người đồng đội của anh được nhuộm trong cơn mưa ánh sáng rực rỡ. Chính lúc đó.

"Đồ khốn nạn chết tiệt!! Các người thậm chí còn không thèm đến đón tôi....!!"

Gong Pildu chạy đến từ đằng xa và hét lên giận dữ, trước khi nhảy vào cơn mưa ánh sáng của nhóm người đang hồi quy.

Kwa-kwakwakwakwakwa-!! Thế giới bắt đầu tan rã.

Các đồng đội nắm chặt tay nhau và nhìn chằm chằm vào thế giới đang biến mất. Nụ cười rạng rỡ của Biyoo biến mất.

Liệu họ có thể gặp lại nhau?

Một cơn đau như thể linh hồn của họ vỡ tan thành những mảnh nhỏ xuất hiện ngay sau đó. Shin Yoosung nghiến chặt răng.

⸢Yoo Joonghyuk luôn phải một mình chịu đựng những khoảnh khắc này.⸥ May mắn thay, lần này anh không đơn độc.

Shin Yoosung nhanh chóng nhận ra rằng cô ấy đang du hành trong dải ngân hà xa xôi. Khung cảnh xung quanh ngày càng rời xa cô ấy với tốc độ quá nhanh để có thể nhìn thấy. Và những <Star Stream> khác cùng các đường thế giới khác cũng có thể được nhìn thấy. Các Vị thần bên ngoài, bị bỏ rơi bên trong đống tro tàn của những câu chuyện đó đang kêu gọi những người đồng đội.


[[Aaaaaaah]] [[BênnàyBênnàyBênnàyBênnàyBênnày]]

Han Sooyoung nắm chặt tay Shin Yoosung hơn nữa và lớn giọng. "Giữ vững tinh thần nếu em không muốn bị cuốn vào đó."

Shin Yoosung liên tục quay lại nhìn các Vị thần bên ngoài đang ngày càng xa. Kim Dokja đã cứu các 'Vị thần bên ngoài' trong lượt hồi quy cuối cùng. Anh ấy đã đặt tên cho những câu chuyện bị lãng quên này. Ngay cả vậy, vũ trụ này vẫn bị lấp đầy bởi rất nhiều thứ bị lãng quên khác.

Han Sooyoung lại lên tiếng. "Chúng ta không phải Kim Dokja. Chúng ta không thể cứu tất cả những thế giới đó."

Không chỉ Shin Yoosung mà những người đồng đội khác đều biết điều đó.

⸢'Họ' hiện tại đã quá bận rộn để cứu một thế giới duy nhất trước mắt họ.⸥

....Nhưng một ngày nào đó.

⸢Các câu chuyện không thể tìm thấy kết thúc đều đang chảy về một nơi nào đó.⸥ Các Vị thần bên ngoài ở đằng xa đều biến thành những dải ngân hà xinh đẹp.

Một thảm kịch trông thật khiến người say đắm khi nhìn từ xa.

Han Sooyoung hét lên. "Hey! Có phải việc này sẽ mất nhiều thời gian? Anh có chắc chúng ta đang đi đúng..."

Đúng lúc đó, họ bị tiếng động như sấm của một cuốn sách bị xé toạc ập vào mặt. Xoẹtttttt-!!

[Đường thế giới đã phát hiện ra việc kťch hoạt 'Hồi quy nhóm'!] [<Star Stream> đang chỉ ra Xác suất cÉa Dấu thánh được áp dụng!]

[Dấu thánh được áp dụng là một sức mạnh vượt quá giới hạn cÉa Xác suất!]

Có gì đó không ổn ở đây. Tsu-chuchuchuchut!


Ngay khi Han Sooyoung chuẩn bị hét lên điều gì đó, khung cảnh phía trước đã bị bóng tối nuốt chửng và biến mất. Và khi cô mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình bị bỏ rơi trong một cánh đồng giống như một cánh đồng tuyết trắng xóa.

"....Cái quái gì thế?! Tôi đang ở đâu vậy??"

Không thể thấy các đồng đội của cô đâu nữa. Người duy nhất cô có thể nhìn thấy là Yoo Joonghyuk, đang mang một biểu cảm ngốc nghếch trên khuôn mặt.

"... ..Các đường thế giới bị vướng vào nhau." Yoo Joonghyuk nói.

"Anh đang nói cái gì vậy?! Chúng ta đã chuẩn bị tất cả mọi thứ không đúng cách sao??"

Yoo Joonghyuk nhắm mắt lại và bắt đầu cảm nhận điều gì đó, trước khi mở miệng lần nữa. "Chúng ta đã chuẩn bị đúng cách. Và những người đồng đội còn lại của chúng ta... Có vẻ như họ đã đến lượt thứ 1865 một cách an toàn. Chỉ có chúng ta là đang ở đây."

"Và 'đây' là đâu?"

".... Rất có thể, chúng ta đang bị mắc kẹt trong khoảng cách giữa các đường thế giới."

Han Sooyoung quan sát xung quanh cô một lần nữa.

Một số kiến trúc đồ sộ, tối đen như mực đang hiện lên ở vài chỗ xung quanh trong cánh đồng trắng như tuyết này.

"Đợi một chút. Tôi sẽ thu thập nhiều Câu chuyện hơn và kích hoạt lại Dấu thánh." Yoo Joonghyuk nói.

"Làm vậy mất bao lâu? Nhanh lên, được không? Nếu chúng ta đến đó quá muộn, dù là kế hoạch của chúng ta hay là gì đi nữa thì chúng cũng sẽ đi thẳng vào lòng đất!"

Yoo Joonghyuk dường như đang tập trung cao độ, vì anh ấy không buồn trả lời.

Han Sooyoung đột ngột đứng dậy tại chỗ và đưa tay về phía kiến trúc gần nhất. Khi cô ấy làm vậy, một thứ gì đó giống như những hạt than chì đen tuyền đã nhuộm vào tay cô ấy.

"Cái quái gì vậy...."


Và ngay giây phút tiếp theo, hình dạng tổng thể của cấu trúc đã được vẽ ra trong tâm trí cô.

⸢ㅁ⸥

Cô ấy chắc chắn về nó. Cấu trúc này, nó có hình dạng như thế này. Và đối với cấu trúc khác trước mặt cô ấy...

⸢ㅓ⸥

Từ từ, rất chậm, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Cô bắt đầu đọc từng cấu trúc một. Và mỗi cái nhanh chóng trở thành một cụm từ duy nhất.

⸢Quan điểm của độc giả toàn trí⸥

Chương 530

Quan điểm của độc giả toàn trí.

Han Sooyoung nheo mắt sau khi nhìn thấy cụm từ đó. "... .Không phải đó là tên kỹ năng của Kim Dokja sao?"

Tại sao một thứ như vậy lại được khắc trong khoảng cách giữa các đường thế giới?

Những dòng chữ tiếp tục.

⸢Điều này là không thể tránh khỏi, tôi nghĩ. Và lý do tại sao tôi chấp nhận hành động của mẹ cũng là như thế này.⸥

⸢Lý do tại sao tôi bắt đầu viết một bài luận không thể giải thích được...⸥

⸢Lý do tại sao tôi phải trở thành con trai của một kẻ giết người...⸥

Những ký tự này đang di chuyển về một hướng nhất định với tốc độ không đổi. Những dòng chữ liên tiếp trải dài từ quá khứ đến tương lai. Chính lúc này, Han Sooyoung nhận ra điều gì đó.

'Hồi quy' là một hành động phân nhánh ra một thế giới mới từ một 'điểm nhất định trở đi' trong khi đi ngược lại đường thế giới hiện tại.


Vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu họ bị mắc kẹt trong loại khoảng không này trong khi đi ngược lại đường thế giới? Nếu đó là những gì thực sự đã xảy ra, thì thời điểm này, nơi mà người ta có thể đọc được những dòng chữ như vậy hẳn phải là...

"Này, Yoo Joonghyuk! Điều này...!"

Khi nhìn lại, cô ấy nhận ra rằng Yoo Joonghyuk cũng đang nhìn 'thứ gì đó khác'.

Boom, ka-booom-!

Cánh đồng tuyết rung động ầm ầm.

Ai đó đang đập vào khoảng trống giữa các đường thế giới mà họ đang mắc kẹt.

⸢"Thả bà ấy ra! Tôi nói, thả bà ấy ra, ngay bây giờ!!"⸥

⸢Kim Dokja đã khóc.⸥

Tình huống này, lẽ nào là....?

⸢Tôi bắt đầu điên cuồng đập vào tường.⸥

⸢Tôi nổi da gà. Để nghĩ rằng mọi thứ đều sẽ trở thành những câu chuyện. Để nghĩ rằng, mọi hành động chúng ta thực hiện và mọi lời chúng ta nói sẽ trở thành kịch bản và biến thành các câu phía trên bức tường.⸥

⸢"Câm miệng! Đây là cảm giác của tôi!"⸥

Cô không thể nhìn thấy mặt anh ấy. Nhưng, Han Sooyoung có thể nói chỉ bằng cách đọc những câu này. Kim Dokja chính là người đã nói những lời này - Kim Dokja đã chiến đấu ở đâu đó, trong quá khứ của lượt thứ 3 trong 'Cách sống sót'.

⸢Kim Dokja muốn biết. Anh ấy nên làm gì? Anh ấy phải làm gì để phá bỏ bức tường này? Đây có thể là cái giá phải trả vì đã đọc 'Cách sống sót'? Có phải thực tại của chính tôi đang trở thành một cuốn tiểu thuyết bởi vì tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết đó?⸥

Khi Han Sooyoung đọc những câu này, cô đã chắc chắn về điều đó. Han Sooyoung nói: "Đây là lúc ở [Lâu đài bóng tối].

"... .. Lâu đài bóng tối?"


"Sự kiện này xảy ra ngay sau khi Kim Dokja chiến đấu chống lại 'Kẻ ăn giấc mơ'. Anh ấy đã nói với tôi về điều đó một thời gian trước. Anh ấy bị mắc kẹt bên trong kỹ năng của chính mình, và.... "

Ngay trước khi họ đi đến kịch bản cuối cùng, Han Sooyoung đã có cơ hội nói chuyện với Kim Dokja cả đêm. Đó là để thảo luận về kế hoạch của họ trong tương lai, nhưng cũng là để nói về những vấn đề của quá khứ. Họ nghĩ rằng một số thứ mà họ không thể giải quyết sẽ có khả năng trở thành manh mối cho tương lai.

- Bây giờ nghĩ lại, khi đó tôi cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Ai đó đã gọi tôi, nhưng... Nếu không có giọng nói đó, có lẽ tôi đã gặp rắc rối nghiêm trọng.

"Này, Kim Dokja!!"

"Han Sooyoung, đừng lãng phí thời gian nữa. Đây chẳng qua chỉ là một lịch sử đã được ghi lại."

'Khoảng trống' phải tồn tại như một khoảng trống. Chỉ khi đó phần còn lại mới không tồn tại như những khoảng trống.

Nhưng, thực tế là những câu văn có thể được tìm thấy ở một nơi như thế này, chẳng phải điều đó có nghĩa là vẫn còn những câu chuyện mà họ chưa đọc?

Han Sooyoung lại đưa tay về phía những ký tự khổng lồ. Những hạt đen như mực lần này cũng nhuộm đen tay cô.

Nhưng, chúng không phải là các hạt than chì. Không, chúng là những hạt đen rất nhỏ và rất mịn được tạo ra từ các số một và số không.

Han Sooyoung thậm chí còn nắm lấy ký tự này chặt hơn trước.

Nếu đây là câu chuyện đã được ghi lại, thì có thể thay đổi bản ghi này không, bằng một cách nào đó?

[Một Câu chuyện mới cÉa Hóa thân 'Han Sooyoung' đang thức dậy!]

Tsu-chuchuchuchut!

Một cơn mưa tia lửa rộng lớn bùng nổ và bắt đầu tấn công toàn bộ cơ thể cô. Cứ như thể mọi câu văn tồn tại trên đời đều đang trừng mắt nhìn cô.

Yoo Joonghyuk kêu lên. "Đồ ngốc... Bây giờ không phải là....!"


[Câu chuyện, 'Chuyên gia sửa đổi', đã bắt đầu kể chuyện!]

Tsu-chuchuchuchut! "Này! Tỉnh lại đi!"

Khi cô nắm chặt câu văn, sức sống ẩn chứa trong nó được truyền sang cô. Đó là cuộc đời của Kim Dokja. Cuộc đời anh, sống vì mục đích viết câu này lên [Bức tường cuối cùng].

Han Sooyoung hét vào mặt Kim Dokja hiện đang vật lộn với [Bức tường thứ 4]. "Đây là kỹ năng của anh! Đừng để bị nuốt chửng bởi kỹ năng của chính anh!"

Như thể cô ấy đang cố gắng sửa lại câu văn đã ghi, cô ấy nắm lấy toàn bộ dòng chữ đó và lắc mạnh. Có lẽ cô ấy đã sai. Kim Dokja có thể tự mình vượt qua nguy hiểm này, và giọng nói của cô ấy có thể không bao giờ đến được với anh.

Ngay cả vậy, Han Sooyoung vẫn để lại câu nói của mình lên trên [Bức tường]. Tsu-chuchuchuchut!

Bởi vì, có thể, chỉ là có thể, ai đó bên kia bức tường có thể nghe thấy cô ấy. "Han Sooyoung, quá trình hồi quy lại sắp bắt đầu rồi!"

"Câm miệng! Này, anh cũng vậy! Mau nói gì đó đi!"

Hình bóng của Han Sooyoung và Yoo Joonghyuk lại bắt đầu tản ra dưới những tia sáng rực rỡ. Tuy nhiên, trước khi hoàn toàn biến mất, Yoo Joonghyuk đã cau có nói điều gì đó.

"Hủy kỹ năng của cậu đi, Kim Dokja."

*

Yoo Sangah chớp chớp mắt kinh ngạc.

Những tia sáng yếu ớt bao quanh cô. Màn hình phía trước dường như lắc lư không ổn định. Nó đang hiển thị hồ sơ nhân sự mà cô ấy vừa duyệt.

"...Ah."


Mọi thứ đều cảm thấy không thực tế đối với cô. Cô chớp mắt một lần nữa, và cảm nhận được những cảm giác từ cơ thể yếu ớt của mình. Đây là cơ thể của một Hóa thân, không được che chở bởi 'phước lành' của hệ thống, cũng như đã mất đi sức mạnh của các kỹ năng và Dấu thánh. Đây là cảm giác của một con người.

Cô ấy thực sự đã trở lại.

Những việc cô cần làm lần lượt hiện lên trong đầu cô. Đầu tiên, hãy xác nhận điểm bắt đầu hồi quy của cô. Cố gắng liên lạc với các đồng đội khác thông qua các đường dây liên lạc khẩn cấp. Và sau đó....

Cô bất ngờ lao ra khỏi chỗ ngồi, khiến nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô. Cô nhớ lại từng cái tên cũ quen thuộc. Chẳng hạn như, phó phòng Kim Minwoo, trưởng phòng Jang Eunyeong, và...

"Haha, vậy cô nghĩ sao về đội nhân sự? Sangah-ssi, cô có thích ở đây không?"

Người đàn ông đi về phía cô với thái độ như muốn gây gổ - đó là giám đốc điều hành Kang Younghyun. Và người đang kiên trì theo sau ông ta... trưởng phòng tài chính, Han Myungoh. Người sau, thận trọng đọc bầu không khí cho đến lúc đó, ngượng ngùng mỉm cười nhìn về phía cô. Anh ta không phải là 'Han Myungoh' mà cô đã biết trong bốn năm qua. Rốt cuộc, người mà cô biết đã không vượt qua lượt hồi quy này.

"Yoo Sangah-ssi, đợt bán hàng mà cô thực hiện lần này thật sự rất tốt...."

Không nói một lời, cô bắt đầu chạy. Cô lướt qua giám đốc điều hành Kang và lao vào hành lang. Đột nhiên, cảm giác về thực tại của cô dường như mờ đi.

Cô ấy đã thực sự thành công hồi quy?

Quang cảnh thế giới đã từng rất quen thuộc lướt qua cô.

Cô ấy thường đến đây làm việc vào giờ cố định vào mỗi buổi sáng và về nhà vào một thời gian định trước.

Đó là quy tắc của thế giới này, và cô ấy đã chăm chỉ tuân theo nó. "Này, nhìn bên đây! Yoo Sangah-ssi!"


Thẻ nhân viên của cô ấy cũng giống hệt như vậy. Đã có lúc, trong cuộc sống trước đây, cô ấy đã phải vật lộn rất nhiều để có được thứ này đeo trên cổ mình. Như thể thứ nhỏ bé này có thể làm bằng chứng cho giá trị thực sự của cô ấy.

Khi cô ấy đến văn phòng của đội QA, hoàn toàn hụt thở, một số nhân viên bắt đầu nhận ra cô ấy.

"Ơ? Yoo Sangah-ssi?"

Chiếc điện thoại cất trong túi cô liên tục kêu lên - những tin nhắn được gửi đến, chỉ trích sự rời bỏ vị trí đột ngột của cô. Và sau đó, những tiếng hét lớn vang lên từ phía sau cô.

Yoo Sangah tiến đến một vách ngăn nhất định, từng bước một.

⸢Người mà cô nhớ, anh ấy đang ở đó.⸥

Một người đàn ông đeo tai nghe nhìn lên cô.

Pin dự phòng luôn được sạc ở góc của vách ngăn. Đó là nơi 'Kim Dokja' mà cô nhớ đang ở.

Kim Dokja, trước khi các kịch bản bắt đầu.

Không nhận ra điều đó, cô đưa tay ra và nắm lấy hai má anh. "Ư....??"

Đôi mắt của Kim Dokja mở thật lớn. Những người xung quanh, giật mình vì hành động đột ngột của cô, bắt đầu lẩm bẩm. Nhưng, những lời cô hiện tại đang nghe không đến từ bọn họ.

⸢"Yoo Sangah, tại sao cô lại nhẫn tâm đến vậy? Giống như cách 'Kim Dokja' này là Kim Dokja, 'Kim Dokja bị bỏ lại ở nơi đó' cũng là Kim Dokja. Cô đang..."⸥

Những lời nói của Han Sooyoung đang lấp đầy trong đầu cô. Tại sao hồi đó cô ấy lại lạnh lùng đáp lại như vậy?

"Dokja-ssi."

Thế nhưng, giờ đây cô đã biết. Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Kim Dokja này, làm sao cô có thể không nhớ được chứ?


⸢"Sooyoung-ah. Tôi cũng có những kỷ niệm mà tôi trân trọng."⸥

Cô ấy không phải là 'tác giả' như Han Sooyoung, cũng không phải là 'nhân vật chính' như Yoo Joonghyuk.

Không, cô ấy là Yoo Sangah. Yoo Sangah, là đồng nghiệp của Kim Dokja và cũng là bạn của anh ấy.

Không hiểu vì lý do gì, nước mắt trào ra che khuất tầm nhìn của cô, nhưng cô vẫn cố gắng cười thật rạng rỡ.

⸢Cô ấy quay lại đây để bảo vệ Kim Dokja này.⸥

Môi của Kim Dokja nhấp nhô lên xuống. Đôi mắt âm u của anh bắt đầu hiện lên vài tia sáng như thể cuối cùng anh đã nhận ra cô. Và khi chứng kiến những tia lửa mờ mờ nhảy múa trong đôi mắt đó, Yoo Sangah đã mở miệng.

"Hãy cùng đi tìm câu chuyện mà anh đã quên nào."

*

Yoo Sangah dẫn Kim Dokja đi và ngay lập tức rời khỏi tòa nhà công ty. Để chắc chắn, cô ấy cũng không quên hét vào mặt những người khác, khi họ lao qua các hành lang.

"Bây giờ vẫn chưa muộn, vì vậy hãy rời khỏi văn phòng và cố gắng bắt một con châu chấu, ít nhất là vậy!"

Cả hai đi đến ga Gwanghwamun, và người đầu tiên đến đó, Jung Heewon, đã chào họ. Cô đứng dưới những bức tượng chưa bị hư hại của Vua Sejong và Lee Soonshin, và vẫy tay.

"Yoo Sangah-ssi!"

Không khỏi hạnh phúc trong lần hội ngộ này, họ đã mạnh mẽ ôm nhau. Có vẻ như người duy nhất đến được đây cho đến nay là Jung Heewon.

"Có chuyện gì với Dokja-ssi vậy?"


"... Trạng thái ký ức của anh ấy vào lúc này dường như không ổn định. Anh ấy đang gặp bối rối khi cố gắng nhận thức thực tế."

Cô chỉ có thể đoán rằng trạng thái này diễn ra vì anh ấy là một Avatar. "Còn Joonghyuk-ssi và Sooyoung-ssi?" Yoo Sangah hỏi.

"Tôi vẫn chưa thể liên lạc với họ. Tôi không biết về Joonghyuk-ssi, nhưng Sooyoung-ssi là kiểu người thường sẽ gọi mọi người trước khi làm bất cứ điều gì khác, vì vậy...."

Đã vài giờ kể từ khi họ hồi quy thành công.

Hai người đó thậm chí có thể mượn điện thoại để liên lạc với những người khác. Do đó, việc họ không làm vậy có nghĩa là một cái gì đó có thể đã xảy ra ở đâu đó.

"Còn những người khác?"

"Gilyoung-ee hiện đang ở vùng nông thôn, trong khi Yoosung-ee và Jihye nói rằng họ có thể đến đây hơi muộn. Về phần Hyunsung-ssi... "

"Hộc! Hộc!! Heewon-ssi! Sangah-ssi!"

Một con gấu khổng lồ đang chạy về phía họ từ xa trong khi vẫy cả hai tay. Con gấu đang mặc một bộ quân phục.

"Ehng? Nhưng mà, không phải anh nói sẽ không thể ra ngoài vì bị kẹt trong căn cứ sao?"

"Thực ra tôi đã rời đi mà không có sự cho phép." ".... Làm vậy có ổn không?"

"Thế giới sắp bị hủy diệt, vì vậy nó sẽ không có vấn đề gì cả."

"Vẫn còn một khoảng thời gian nữa cho đến lúc đó để nói 'sắp', anh biết đấy."

Trong khi nói, Jung Heewon cho mọi người xem màn hình điện thoại của cô ấy hiển thị thời gian biểu.

⸢D-28 cho đến khi bắt đầu kịch bản.⸥

Lee Hyunsung làm một vẻ mặt nghiêm trọng. "... .Không phải chúng ta định hồi quy về ngày trước khi các kịch bản bắt đầu sao?"


"Tôi nghĩ như thế này tốt hơn. Chúng ta sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị, vì vậy chúng ta có thể cứu được nhiều người hơn theo cách này.

Vrrr...

Mọi người bắt đầu xuất hiện trong phòng trò chuyện mà họ đồng ý tham gia trước khi đến đây. Jung Heewon đã sử dụng ứng dụng dịch để đọc các tin nhắn được gửi đến.

- Fei Hu của Trung Quốc đã đến nơi an toàn. Tuy nhiên, có rất nhiều bụi mịn.

- Ranvir Khan của Ấn Độ, tôi đã đến, không có vấn đề gì. Đang ở cùng một mùi hương thật hoài niệm.

- Đây là Asuka Ren từ Nhật Bản. Tôi nhìn thấy trần nhà quen thuộc. Không có vấn đề gì ở đây cả, cho đến nay. ('・ω・')

100 Hóa thân mạnh nhất của đường thế giới trong quá khứ, đã hồi quy thành công, hiện đang tụ họp tại một nơi.

Các đồng đội nhìn nhau đồng loạt gật đầu. "Hãy bắt đầu chiến dịch."

*

⸢D-21⸥

- Lệnh bắt giữ đã được ban hành đối với 'Trung úy Lee', người bị tình nghi đánh cắp một kho vũ khí lớn từ căn cứ quân sự...

- Sự lan truyền đột ngột của 'thuyết ngày tận thế' trên internet gần đây đã khiến một số chuyên gia ...

⸢D-14⸥

- 'Thuyết ngày tận thế', được cho là sẽ bùng nổ như một mốt nhất thời, vẫn không có dấu hiệu giảm bớt sau hai tuần.


- Người theo chủ nghĩa tận thế 'Selena Kim' kêu gọi mọi người chuẩn bị đồ đạc cho cuộc biến động bất ngờ sẽ xảy ra sau hai tuần nữa...

- Một số cá nhân nổi tiếng trong giới tài chính đã ủng hộ cho thuyết ngày tận thế, khiến công chúng chỉ trích...

⸢D-7⸥

- Nhiều ống thuốc chứa vi khuẩn được đánh dấu để nghiên cứu đã bị đánh cắp từ một công ty dược phẩm nổi tiếng...

- Thời gian gần đây, cơn sốt sưu tập trứng ếch đã tràn sang các em nhỏ ở độ tuổi thanh thiếu niên...

⸢D-1⸥

- Cuối cùng, chỉ còn một ngày nữa là đến 'ngày tận thế' theo như lời tiên tri của nhà khải huyền 'Selena Kim', và...

⸢D-DAY⸥

Lee Seolhwa nhìn ống thuốc nhỏ đang nắm chặt trong tay.

- Côn trùng sống hoặc trứng của chúng đã được cho vào bên trong ống thuốc.

- Để cứu càng nhiều người càng tốt, chúng tôi thậm chí còn lan truyền vị trí của các ống cấp cứu ẩn trên internet.

- Và bây giờ, đã đến lúc cầu nguyện cho sự may mắn.

⸢4 giờ trước tận thế.⸥

- New Delhi, Ấn Độ. Công tác chuẩn bị đã hoàn tất.

- Bắc Kinh, Trung Quốc. Việc chuẩn bị cũng đã hoàn tất ở đây.

- Washington, Hoa Kỳ. Chúng tôi cũng đã sẵn sàng.

⸢1 giờ trước tận thế.⸥

- Seoul, Hàn Quốc. Chuẩn bị, hoàn tất.

⸢10 phút trước tận thế.⸥


- Đội Shin Yoosung và Lee Gilyoung. Hoàn thành việc triển khai đến vị trí của tuyến tàu điện ngầm số ba.

Hiện đang ở sân ga Apgujeong chờ tuyến tàu điện ngầm số ba.

Trong khi nghe tiếng tàu điện ngầm ầm ầm gần hơn, Shin Yoosung đột nhiên mở miệng. "Nó sẽ hiệu quả chứ?"

"Tất nhiên. Cậu có bao nhiêu quả trứng ếch trên người?" "102. Thế còn cậu?"

"524."

Shin Yoosung nhíu mày và nhìn chằm chằm vào chai PET của Lee Gilyoung.

"Này cậu! Nếu cậu lấy nhiều như thế cho bản thân, vậy còn những người khác thì sao....?!"

"Argh, họ đều mang theo ống thuốc bên mình, nên mọi thứ sẽ ổn thôi. Nếu tôi trở nên mạnh mẽ hơn cái tên đen thui xấu xa đó, tôi sẽ trở nên vô cùng giàu có trong khoảng thời gian này! Với cái này, tôi sẽ....!"

Đúng lúc đó, một người đã giật chai PET khỏi tay Lee Gilyoung. Cậu bé giật mình quay lại và nhanh chóng phát hiện ra một người đàn ông quen thuộc đang đứng đó.

"Là anh, cái tên đen thui xấu xa!"

"Joonghyuk ahjussi? Chú đến từ khi nào vậy?!"

"Vừa mới tới. Một vấn đề xảy ra với Dấu thánh và chúng tôi bị trì hoãn."

Yoo Joonghyuk thở hổn hển và lau mồ hôi trên trán trong khi nhét chai PET vào bên trong áo khoác.

"Còn Kim Dokja?" Anh ấy hỏi.

"Seolhwa unnie đang ở với anh ấy vì tình trạng của anh ấy rất kém. Có lẽ vì kịch bản chưa bắt đầu nên anh ấy vẫn ổn được một lúc, nhưng sau đó lại bất tỉnh."

"Và việc chuẩn bị cho chiến dịch?" "Tất cả đã hoàn thành."


Thay vì bắt đầu giải thích dài dòng, Shin Yoosung chỉ đơn giản đưa một chiếc điện thoại dự phòng cho Yoo Joonghyuk.

Trong lúc đó, Lee Gilyoung càu nhàu rút ra một chai PET khác. "Hừm. Tôi biết ngay anh ta sẽ ăn cắp cái của tôi, vì vậy tôi đã chuẩn bị một cái khác sớm hơn!"

⸢06:55 PM⸥

Một chiếc tàu điện ngầm khác đang tiếp cận họ từ xa. Cả ba người cùng leo lên tàu. Tuyến tàu điện ngầm số ba này có mùi giống hệt như trước đây. Một khung cảnh yên bình, nơi không một ai lo lắng về ngày tận thế sắp đến, đang hiện ra trước mắt họ.

Trong khi nhìn vào bóng tối của đường hầm đang lướt qua, Lee Gilyoung đột nhiên lẩm bẩm một mình. "... .Vậy, các kịch bản thực sự sẽ bắt đầu chứ?"

Với vẻ mặt hơi không tự tin, cậu lén nhìn về phía Yoo Joonghyuk. Trong suốt 28 ngày qua, cậu bé đã chuẩn bị cho ngày tận thế chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác. Tuy vậy, hơi trớ trêu thay, bây giờ cậu lại lo lắng rằng ngày tận thế sẽ không xảy ra.

Yoo Joonghyuk nói với cậu bé đang lo lắng. "Nó sẽ bắt đầu. Dù sao, nó cũng đã làm như vậy trong 1864 lần qua."

Đó là những lời đến từ người đàn ông đã chờ đợi ngày tận thế trong một thời gian rất dài. Anh không nói gì nữa và lặng lẽ nhìn đồng hồ.

Ba phút. Hai phút. Một phút. Và cuối cùng...

⸢07:00 PM⸥

Cùng với một tiếng rít lớn, tàu điện ngầm ngay lập tức dừng lại một cách đột ngột. Tất cả những hành khách đều hoảng sợ hét lên khi bóng tối bất ngờ ập đến. Và trong khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn này, chỉ có ba người mang vẻ mặt nhẹ nhõm.

Như thể để chiếu sáng bóng tối đen tuyền này, giọng nói của Yoo Joonghyuk vang lên.

"Chiến dịch, <Bắt mực>, bây giờ sẽ bắt đầu."


Chương 531

⸢Một lần nữa, 1 giờ trước ngày tận thế.⸥ "... .Chết tiệt, mình đang ở đâu vậy?"

Han Sooyoung ôm đầu quay cuồng và vội vàng nhìn xung quanh. Điều cuối cùng cô nhìn thấy là bóng dáng của Yoo Joonghyuk biến mất trong làn mưa ánh sáng. Cô nhanh chóng nhìn vào cơ thể của mình.

Nó đã thành công.

Cánh tay gầy đi nhiều và các cơ bắp mất đi sự dẻo dai.

Cô ấy không thể cảm nhận được bất kỳ Câu chuyện nào mà cô ấy đã biên soạn, những kỹ năng mà cô ấy đã luyện tập, thậm chí cả Dấu thánh của cô ấy.

Nhưng đó không phải là vấn đề. Họ đã nghĩ ra phải làm gì với những vấn đề như vậy, khi kịch bản lại được tiến hành. Không, vấn đề thực sự là...

"Khỉ thật, mình không còn nhiều thời gian nữa."

Pin điện thoại của cô gần như đã cạn và cô không thể xác nhận tình trạng của các đồng đội vào lúc này. Thật là một may mắn trong số những bất hạnh mà bằng cách nào đó cô ấy đã tải được vị trí của các đồng đội từ phòng trò chuyện.

"... Những người này, họ đã làm khá tốt dù không có mình."

Chỉ cần một lần đọc lướt qua là đủ để cô ấy biết được họ đã đi đến đâu trong quá trình của chiến dịch. Mặc dù vậy, điều đó cũng không quá gây ngạc nhiên, vì ngay từ đầu cô ấy chính là người phụ trách chiến dịch này.

Nhưng sau đó, đôi mắt của Han Sooyoung quét qua bản đồ các vị trí đã triển khai và bắt đầu run lên.

"Đồ ngốc đó...."

Cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh mình.

Mặc dù nó có thể rất khít khao, nhưng dường như vẫn còn đủ thời gian.


*

⸢30 phút trước tận thế.⸥

Đôi mắt Lee Jihye đờ đẫn nhìn đồng hồ bỗng bị chặn lại bởi một mái tóc đen. "Này, Mít ướt ơi. Cậu định ở lại buổi học tối hôm nay à?"

"K-không. Ờ... ừm."

Đã 28 ngày kể từ khi hồi quy, nhưng cô vẫn chưa quen với biệt danh đó. 'Mít ướt'.

Lần cuối cùng cô nghe thấy ai đó gọi mình như vậy là khi nào?

Ngày xưa, cô từng có những biệt danh khác tương tự như vậy. Và cô đã thực sự trở lại thời điểm đó.

"Có thật không? Tớ chỉ muốn hỏi thôi, nhưng tại sao lại đột ngột như vậy?" Đôi mắt cô gái kia cong lên như đang cười.

Mỗi ngày trong suốt 4 năm qua, Lee Jihye chưa bao giờ quên được đôi mắt ấy. Chúng thuộc về một cô gái có làn da trắng nhợt với cơ thể có phần nhỏ nhắn hơn cô. Chiếc áo đồng phục học sinh của cô ấy bị thiếu một cúc. Thẻ tên cũ nát của cô ấy, vẫn có thể nhìn thấy tên cô ấy trên đó.

⸢Khi cô ấy mở mắt ra, một đôi mắt đỏ ngầu sẽ nhìn chằm chằm vào cô ấy.⸥

Bàn tay phải run rẩy của Lee Jihye đang nắm chặt ống quần của bộ đồng phục thể dục.

⸢"Jihye-yah, sẽ ổn thôi."⸥

Lee Jihye tuyệt vọng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của mình.

⸢"Cậu phải sống."⸥ "Lee Jihye?"

Bàn tay của bạn cô ấy tiến lại gần từ trên không. Lee Jihye tránh bàn tay đó gần như thể cô ấy bị động kinh.


".....Ồ xin lỗi. Cậu vừa mới nói gì đó à?" Cô vội vàng hỏi. "Cậu ổn không?"

"Ừ, tớ ổn."

"Cậu có muốn cùng nhau trốn ra ngoài vào lúc bảy giờ không?" "Chúng ta không được phép!!"

Lee Jihye bật dậy khỏi chỗ ngồi và hét lên trước khi cô ấy kịp nhận ra. Các bạn cùng lớp ngồi gần cô đều nhìn về hướng cô ngay lập tức. Cô ấy ngồi xuống và nói lại. "Chúng ta sẽ trở thành học sinh năm cuối chỉ sau một thời gian ngắn nữa thôi, phải không? Vì vậy, chúng ta phải học tập chăm chỉ cho việc đó."

"... ..Mít ướt này, cậu có chắc là cậu không bị bệnh không?"

⸢20 phút trước tận thế.⸥

Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu tiết học tối đầu tiên vang lên. Lee Jihye lấy ra một thứ gì đó từ túi trong của cô ấy, một chiếc hộp nhỏ được bọc trong một lớp giấy nhăn nhúm.

"Bori-yah. Đây." "Nó là cái gì?"

Bạn cô ấy nhìn thấy chiếc hộp và đưa tay ra. Tuy nhiên, trước khi giao món đồ, Lee Jihye đã nói với người bạn của mình một cách quả quyết.

"Cậu không được mở nó ra ngay bây giờ. Okay? Chỉ được mở nó ra vào mười phút trước bảy giờ. Hiểu chưa?"

"Cậu không, giống như là, bỏ côn trùng vào trong này chứ? Cậu biết tớ yếu tim lắm mà, phải không?"

Lee Jihye sững người trong giây lát trước những lời đó. "... ..Không, đừng lo lắng. Tớ chắc chắn đảm bảo rằng cậu sẽ không chết."

Cô ấy nói xong điều mình muốn nói và đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó, cô ấy rút ra một thanh trường kiếm cất sau tủ khóa của lớp học. Người bạn ngạc nhiên nhìn về phía cô.

"....Cậu đi đâu đấy?" Bạn cô hỏi.


"Nhà vệ sinh."

Lee Jihye ngay lập tức rời khỏi lớp học. Đúng lúc đó, giáo viên phụ trách đi về phía cô.

"Lee Jihye? Em đang làm gì đấy? Quay về lớp! Các tiết học buổi tối đã bắt đầu rồi! Và em đang mang gì sau lư- "

"Cô giáo-nim, hôm nay cô có trực không?"

Đó là cô giáo dạy đạo đức đeo kính gọng sừng, dáng người mảnh khảnh và đôi mắt có phần hốc hác.

"Cô giáo-nim, lát nữa đừng quên mở tủ khóa số 2 trong phòng giáo viên nhé!"

Lee Jihye lướt qua người giáo viên, nhưng bà ấy đã vội vàng đưa tay lên vai cô.

"Cái gì? Em đang định đi đâu đấy... Urgh? Tại sao con bé lại mạnh vậy... Này! Lee Jihye!!"

Lee Jihye chạy nước rút. Cô ngay lập tức chạy xuống cầu thang, vào phòng giáo viên và lấy trộm chìa khóa của phòng phát thanh. Sau đó cô chạy lên tầng ba, tim như muốn nổ tung trên đường đi.

⸢Kịch bản đầu tiên của địa điểm 'Trường nữ sinh Taepung' bắt đầu sớm hơn các địa điểm khác vài phút.⸥

Đó là lý do tại sao Lee Jihye đã triển khai tại chính địa điểm này.

Trong khi thở hổn hển, cô cố gắng mở khóa cửa và nhìn thấy khung cảnh khá quen thuộc của phòng thu. 'Trường nữ sinh Taepung' tự hào có thiết bị phát thanh khá cao cấp. Không chỉ vậy, trường còn được trao quyền phát thanh đến các khu vực xung quanh trong trường hợp khẩn cấp.

Trong khi nghe thấy giọng nói của cô giáo vẫn đang tìm kiếm mình phát ra từ tầng dưới, Lee Jihye đã kéo nguồn điện khẩn cấp chuẩn bị trước đó ra. Sau đó cô bình tĩnh thiết lập các thiết bị phát thanh.

Khi cô kết nối hệ thống dây điện, một số ký ức trong tâm trí cô cũng bắt đầu được kết nối.

Cô ấy từng làm việc ở đây với tư cách là một thành viên của nhóm nhạc, và trong giờ ăn trưa, cô sẽ chơi bản nhạc mà cô thích. Đó là cuộc sống của cô.


⸢Ít nhất, cho đến khi tận thế ập đến.⸥

Cô nhận ra điều đó một lần nữa khi nhìn những người bạn vẫn còn sống của mình. Người duy nhất sống sót trong lớp học vào ngày định mệnh đó chỉ có duy nhất một mình cô.

"... Lee Jihye."

Cô giật mình vì giọng nói đó và nhìn lại thì phát hiện có một người không ngờ đến đang ở đó.

"Sooyoung unnie?"

Chắc cô ấy đã đợi được một lúc rồi. Han Sooyoung nhấc người ra khỏi bóng tối và lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Lee Jihye, trước khi lên tiếng. "Trông em không được ổn cho lắm."

"Em ổn mà." Lee Jihye im lặng một lúc rồi lại nói. "Kịch bản. Nó sẽ bắt đầu, phải không? Nếu không, em có thể bị đình chỉ sau chuyện này, chị biết đấy."

"Nó sẽ bắt đầu. Nhân tiện, em không nên bắt đầu kịch bản từ nơi này. Em nên nhanh chóng đi đến một địa điểm khác. Hãy để chị chăm sóc chỗ này cho em."

"Không. Đây là nơi em cần bắt đầu." Lee Jihye mỉm cười. "Bởi vì, dù sao đây cũng là nơi 'quỷ kiếm bị thương' được sinh ra."

Sau đó, cô ấy từ từ hít vào.

Việc thiết lập các thiết bị cuối cùng đã hoàn tất.

⸢10 phút trước tận thế.⸥ Và sau đó, 'nó' bắt đầu.

Cùng với tiếng 'Ku-gugugu', có thể cảm nhận được sự thay đổi của 'bản chất' thế giới. Sau đó, những âm thanh giống như tiếng trống bị xé toạc phát ra từ một vị trí không xác định. Và điều đến sau đó là....

[Ôi trời. Kênh ở đây đã được mở ra sớm hơn dự kiến. Ah, ah, các bạn có nghe thấy tôi nói không?]

Lee Jihye nhìn Han Sooyoung. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của người kia, cô đã biết. Nói một cách khôi hài, họ chỉ sống vì giây phút này.


[Không cần phải hoảng sợ, mọi người. Trước hết hãy để tôi nói điều này. Tình huống này, không phải là quay phim đâu. Đây không phải là một vụ khủng bố, cũng không phải là bạn đang mơ. Không, mọi người, các bạn-]

Đó là giọng nói của Dokkaebi mà cô ghét nhất. Tiếng la hét vang lên từ mọi lớp học.

[Kịch bản chťnh #1 - Bằng chứng cho giá trị đã bắt đầu.]

Đó là tín hiệu để bắt đầu chiến dịch theo kế hoạch của họ.

- Buổi phát phát thanh khẩn cấp sẽ bắt đầu. Giọng của Lee Jihye phát ra từ loa.

- Mọi người nghe tôi nói. Các bạn đang ở trong phòng học, vui lòng mở tủ chứa dụng cụ vệ sinh, còn các bạn ở phòng giáo viên vui lòng mở tủ số 2! Mau lên!

Lee Jihye biết. Các đồng đội của cô ấy chắc hẳn đang có vẻ mặt giống hệt cô ấy. Mọi người có lẽ đang chứng kiến cảnh tượng này qua màn hình hiển thị mà Dokkaebi đã phát lên.

- Mọi người không cần thiết phải giết lẫn nhau. Ít nhất là lúc này, không cần.

Lee Jihye nghĩ về các đồng đội của mình. Cô nhớ lại những lời đã hứa với họ trước khi đến thế giới này.

⸢".... Ít nhất tôi muốn chọn thứ mà tôi sẽ giết."⸥

Shin Yoosung sẽ không bắt đầu bằng việc giết một con chó con nữa, và...

⸢"Tôi sẽ cứu dì của tôi."⸥

Lee Gilyoung sẽ cứu người mà cậu ấy căm ghét.

⸢"Thay vì tiến vào quân đội một lần nữa, tôi thà tự sát trước."⸥ Lee Hyunsung sẽ rời khỏi quân đội, và...

⸢"Tôi thực sự muốn cứu cụ bà đó từ hồi đó."⸥

Yoo Sangah sẽ cứu người mà cô ấy đã không làm.


⸢"Xác suất sẽ chỉ cho phép một cơ hội. Có nghĩa là, 'Hồi quy nhóm' không thể được sử dụng hai lần.⸥

Và Yoo Joonghyuk sẽ không bao giờ hồi quy nữa. Cuối cùng...

⸢"Trong lượt này, tôi sẽ không trở thành 'quỷ kiếm bị thương'."⸥

Khi tiếng ồn ào bên trong ngôi trường dần lắng xuống, Lee Jihye lại mở miệng.

- Mọi người, các bạn đã tìm được một cái cho riêng mình chưa?

Cũng giống như Kim Dokja của quá khứ ném châu chấu cho người khác...

- Mọi người hãy ném những thứ đó xuống sàn bằng tất cả sức lựcc của mình! Cùng với những lời đó, Lee Jihye đã bẻ gãy ống thuốc đang cầm chặt trên tay. [Bạn đã giết tổng cộng 133 dạng sống.]

[Vụ tàn sát đã phá hÉy: 133 quả trứng ếch]

[Số Xu nhận được sẽ giảm một nửa khi bạn tàn sát các dạng sống thiếu khả năng phòng thÉ.]

[Tổng cộng đạt được 6650 Xu.]

....

...... ..

......

[Kịch bản chťnh #1 - Bằng chứng cho giá trị đã kết thúc.]

⸢Một lần nữa, họ sẽ tạo ra một câu chuyện không thể tìm thấy ở bất cứ đâu.⸥

Dokkaebi phụ trách đã phát hiện ra tình huống đang diễn ra một cách chậm trễ và xuất hiện trước mặt Lee Jihye.

[Cái quái... Này, cô gái! Chuyện này nghĩa là gì? Làm thế nào cô có thể....!]

Và ngay giây tiếp theo, một cơn bão mạnh mẽ do hệ quả của Xác suất bắt đầu ập vào toàn bộ kịch bản. Ngoài ra, tiếng ồn của một lượng lớn Xu bị hút ra cũng đến từ một hướng không xác định.


Lee Jihye nhận ra điều gì đang xảy ra ở đây. Tsu-chuchuchuchut!

[Các Chòm sao-nim thân mến!! Đây là một sự hiểu lầm! Giám đốc... Không, chờ đã! Đây không phải là lỗi của tôi.... Kho dự trữ của Cục... Uwaaaah!]

Cùng với tiếng động khi kênh bị giải tán, Dokkaebi cấp thấp hét lên và biến mất.

⸢07:00 PM⸥

Và đó là sự khởi đầu.

Bầu trời đêm của Seoul được phản chiếu trên cửa sổ của phòng thu. Cô nhìn thấy vết nứt đang mở ra ở phía bên kia của bầu trời.

⸢Tuyến tàu điện ngầm số ba.⸥

"Mọi người hãy bình tĩnh! Lấy một trong những thứ này và ném nó xuống! Mau lên!"

⸢Gwanghwamun.⸥

"Đừng hoảng sợ, và đập vỡ những cái chai các bạn vừa nhận được xuống sàn! Hãy làm điều đó và các bạn sẽ sống sót!"

⸢Bệnh viện.⸥

"Có ai chưa nhận được ống thuốc không??"

Tại khắp các địa điểm ở Seoul, những sự kiện bất ngờ diễn ra cùng một lúc. Kịch bản được sắp xếp trước đang thay đổi.

[Những thành tựu không thể tin được đang xảy ra đồng thời tại mọi vị trť cÉa kịch bản!]

[Một lượng lớn Xu đang được lấy ra từ Cục!]

Toàn bộ <Star Stream> run rẩy vì sự bùng nổ của lượng Xu.

[<Star Stream> choáng váng trước sự biến động đột ngột cÉa kịch bản!]

[Các Dokkaebi cÉa Cục đang phát hoảng khi lượng Xu bị lấy ra quá nhiều, và...!] [Nhiều Chòm sao quan sát Bán đảo Triều Tiên đang....!]


Lễ rửa tội của những đồng xu nổ tung trong không khí như pháo hoa - đó là cảnh tượng của một thế giới sắp đi đến kết thúc. Lee Jihye nhìn lại bên cạnh mình và thấy Han Sooyoung cũng đang ngước lên bầu trời.

Như thể, cô ấy đang tìm kiếm những người đang nhìn họ từ bầu trời đêm. "Hãy đi và cứu ahjussi."

Chiến dịch của họ vừa được tiến hành.

*

Trong khi phun ra những hơi thở nặng nề và gấp gáp, tôi tỉnh lại.

⸢Không rõ bao lâu đã trôi qua.⸥

Tôi từ từ cố gắng di chuyển cơ thể của mình. Cánh tay, chân, vai... không nghi ngờ gì nữa, phản hồi mà tôi nhận được đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

⸢Ki m Dok ja, cậu đã tr ở nê n bé nh ỏ hơn rất nh iều⸥

Tôi cười chua chát và nhìn xuống bàn tay đang teo nhỏ của mình. Ngón tay tôi đã ngắn đi ít nhất một cm so với lần cuối cùng tôi nhìn thấy chúng. Với một giọng hơi kiệt sức, tôi hỏi. "... Tôi đã thấy bao nhiêu lượt hồi quy cho đến nay?"

⸢7 8 6 lư ợt⸥

Tôi không hề biết rằng việc đọc một thứ gì đó bằng mọi tế bào trong cơ thể của mình lại khó khăn đến mức này.

Mỗi khi Yoo Joonghyuk và đồng đội của anh ấy trải qua một lần hồi quy, tôi cũng phải sống qua khoảng thời gian đó.

Lượt thứ hai, lượt thứ ba, thứ tư và thứ năm...

⸢Đ ó là s ố ph ận củ a Giấc mơ cổ xưa nhất⸥

Tôi đọc, rồi lại đọc, Câu chuyện được tạo ra bởi vô số lựa chọn, và tôi đã liên tục theo dõi rất nhiều đường thế giới khác nhau tạo ra từ đó.

⸢Kim Dokja đọc thế giới như thể anh ấy đang đi bộ dọc theo một bãi biển xa.⸥


Làn sóng Câu chuyện cuộn vào rồi cuộn ra. Và tôi dần đánh mất một thứ gì đó của mình mỗi khi điều này xảy ra. Khi tôi đột ngột nhớ ra một điều gì đó và quay đầu nhìn, tôi thấy dấu chân của chính mình để lại. Những dấu chân đó sẽ sớm bị sóng cuốn trôi đi, và sau khi nhìn chằm chằm vào những dấu vết đang dần biến mất, tôi lại tiếp tục bước về phía trước.

Bất cứ khi nào tôi nhớ lại việc tôi đang dần quên đi nhiều thứ trong cơn lũ Câu chuyện này, tôi bắt đầu nghĩ về lượt hồi quy mà tôi đã sống. Và sau đó là hạnh phúc của những người vẫn đang sống ở đó.

Nếu tôi đã... "... ..Ơ?"

Các đầu ngón tay của tôi đang run rẩy.

Tôi đột nhiên không thể nhớ nổi số lượt hồi quy mà tôi đã sống. Tôi vô tình nhìn lại phía sau, nhưng điều duy nhất còn lại ở đó là những lượt hồi quy trong quá khứ của Yoo Joonghyuk.

⸢Và những gì còn lại cuối cùng, sẽ chỉ còn là mong muốn được xem 'câu chuyện tiếp theo'.⸥

Tôi nhìn xuống bàn tay của mình, bây giờ đã nhỏ hơn rất nhiều. Điều gì đang chờ đợi tôi ở cuối cuộc hành trình dài đằng đẵng này?

⸢Kim Dokja nhớ lại 'Giấc mơ cổ xưa nhất' mà anh ấy nhìn thấy trong Kịch bản cuối cùng.⸥

Liệu sau cùng tôi có trở thành 'Giấc mơ cổ xưa nhất' mà tôi đã nhìn thấy hồi đó không?

Liệu tôi có mất hết ký ức và trở thành một khối vô thức khổng lồ mơ về một vũ trụ vô tận?

⸢Anh ấy không muốn kết thúc như vậy.⸥ Tôi cần phải suy nghĩ. Tôi cần phải nhớ.

Khi tôi nhận ra, tay tôi đang nắm chặt lấy điện thoại như một thói quen cũ. Thế giới nhỏ bé này đã bảo vệ tôi bất cứ khi nào tôi trở nên quá lo lắng và quá căng thẳng.


Màn hình đen, pin đã bị mất cách đây khá lâu, phản chiếu khuôn mặt tôi.

Tôi đã tạo ra một Câu chuyện đơn giản và sử dụng nó để vận hành điện thoại. Điều đó đã khiến một hình nền quen thuộc bật lên. Và đó là nơi mà cuốn tiểu thuyết bắt đầu tất cả mọi thứ đang ở.

- Ba cách sống sót trong một thế giới bị hủy diệt (phiên bản cuối cùng).txt Cho đến bây giờ, tôi vẫn cố tình tránh đọc phiên bản cuối cùng này.

Tôi sợ rằng, nếu tôi đọc nó, một thứ gì đó sẽ không thể thay đổi nữa. Tôi không muốn tương lai mà những người đồng đội của tôi sống lại bị quyết định bởi một câu chuyện do người khác viết.

⸢Tuy vậy, chẳng phải hiện giờ mọi thứ đều đã ổn rồi sao?⸥

Câu chuyện của <Kim Dokja Company> đã kết thúc, và ■■ của tôi cũng đã được quyết định.

⸢Nếu tôi đọc nó, có thể nào tôi sẽ nhớ ra tất cả những gì mà tôi đã quên?⸥ Tôi vẫn không biết tls123 là ai.

Và đó là lý do tại sao tôi tò mò.

Tác giả đã viết gì trong 'phiên bản cuối cùng' này? Tác giả đã đưa ra kết luận gì?

Và câu chuyện này, nó được cho là sẽ kết thúc ở đâu và như thế nào?

Tôi từ từ hít vào một hơi và đưa ngón tay đã teo nhỏ về phía tệp văn bản. Cũng giống như ngày hôm đó khi tôi lần đầu tiên đọc 'Cách sống sót'.

⸢Và như vậy, đó là cách mà buổi đọc cuối cùng của Kim Dokja bắt đầu.⸥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ghjhj