"Thiên Thần Của Tôi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không một nhóc con nào không biết rằng: thiên thần là một cô gái xinh đẹp, có đôi cánh trắng muốt, và vòng hào quang sáng rực trên đầu. Thiên thần luôn "hé môi cười", có đũa phép hoặc không, nhưng nhất thiết là phải mặc váy trắng. Trắng muốt ấy!

Vậy nên, thật nực cười khi một cậu học sinh mới chuyển đến trường tôi, tóc lỉa chỉa nhuộm màu hạt dẻ, mắt thâm quầng (hay kẻ mí đen?), mang balô đen kịt, ưu điểm duy nhất là nụ cười toe ra hình chữ nhật trông ngồ ngộ, nhưng cứ hí ha hí hửng kiểu như "vác cả nắng vào răng" ý, lại tự xưng mình là "thiên thần". Nhưng đó lại là profile của một nam sinh mới chuyển vào trường tôi, trong box làm quen của forum trường, vỏn vẹn một dòng chữ: "Tôi nghĩ mình là một thiên thần".

***

Tôi không thích, không thích từ kiểu cách (đi học mà thế à?) đến cái cách tự xưng mình là "thiên thần" thế kia. Và tôi phản pháo trên forum: "Bạn nghĩ sao mà nói bạn là thiên thần? Chắc tôi là Thượng đế đó!" và cái emo cười ha ha đáng ghét. Ở phía trên là một loạt post bóng gió các loại, nên tôi chọn cách nói thẳng cho... bõ ghét.

***

Hôm sau, "Thiên thần" đến tận lớp tìm tôi. Vừa thấy cái hất đầu của lớp trưởng ra hiệu có bạn đến gặp, tôi... run. Chẳng lẽ chỉ vì vài dòng post mà lại bị kêu ra dằn mặt sao. Nhưng tôi vẫn bước ra:

–Cậu gặp tớ có gì không?

– Xuống canteen với tớ nhé! – "Thiên thần" mời tôi với nụ cười rạng rỡ. Tôi đâm ra hoang mang. Sao không... dằn mặt ngay tại đây, lại rủ xuống canteen làm gì? Không lẽ để đông người thấy hơn?

Chúng tôi chọn một góc khuất trong canteen, hai ly trà sữa và một gói bim bim. Để chấm dứt tình trạng căng thẳng, tôi mở lời trước:

–Cậu mời tớ làm gì vậy?

– Làm quen – "Thiên thần" tỉnh bơ, miệng vẫn nhai bim bim không ngừng, tay đung đưa li trà sữa  trong khi tôi suýt sặc. "Vì sao?" Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, "Thiên thần" nói gọn lỏn:

– Vì làm quen với cậu chắc là vui đấy.

Tôi buột ra mà không hề cố ý:

– Nhưng tôi chẳng thích cậu chút nào cả.

"Thiên thần" cười lớn. Tôi trố mắt ra nhìn trong khi cậu ta vui vẻ trả lời câu than thở của tôi:

– Rồi cậu sẽ thích, mọi người cũng vậy. Tôi là thiên thần mà.

Cậu ta không chỉ "chảnh", cậu ta còn "không bình thường" nữa. Tôi trở lên lớp với cái suy nghĩ: "Nói gì thì nói, Byun BaekHyun, BaekHuyn ấy, không thể là một thiên thần, theo mọi nghĩa!"

***

"Thiên thần" bước vào và quậy tung cuộc sống của tôi lên, từ dạo đó. Cậu ta có thể nghĩ ra rất nhiều trò quái đản, ví dụ như chạy qua lớp tôi, mang theo cả túi bim bim cùng 1 ly trà sữa bạc hà, quẳng vào với lời nhắn:

– Cho cậu đấy!

...rồi lại chạy biến đi. Cả túi – không phải một bịch – nên tôi share cho cả lớp ăn chung, còn trà sữa thì một mình mình uống =]]. Lúc khác, "Thiên thần" lại đội... nón lá đến trường. Thật mắc cười khi dưới chiếc nón lá lại lấp ló mớ tóc màu hạt dẻ, còn trên chiếc nón dán dòng chữ đỏ: "Tôi là thiên thần". Ai cũng thấy là lạ, ai cũng cười, ai cũng bình phẩm chỉ trỏ.

Sil's POV: Cái này tớ chém gió đấy các cậu ạ, vì ở HQ làm gì có nón lá =]]

Nhưng rất ít người thấy "Thiên thần" hì hụi bóc lớp decan dán đó ra, đưa cho cô bán canteen trong trường khi thấy cô ấy không có mũ. Tôi bắt gặp "Thiên thần" trong nhà bếp của canteen, luôn miệng chuyện trò và tay thì thoăn thoắt rửa cốc chén với mọi người trong đó. Tôi không thích điều này chút nào. Việc một đứa học sinh vào canteen để phụ giúp, nếu không phải là người nhà, thật kì quặc làm sao. Dù tôi chẳng biết vì sao lại kì quặc... Có thể đó là một thói quen trong suy nghĩ...

***

Sáng sớm.

Cả trường đang xôn xao về trận đấu bóng tay đôi của "Thiên thần" – lính mới và... nam thủ lĩnh đội bóng rổ của trường: Kim Jongin. Xung quanh, tôi nghe những tiếng thì thầm, lao xao, nghi ngờ về một "thủ thuật đánh bóng tên tuổi". Dù không phải một fan của BaekHyun– chắc chắn, nhưng thực tâm tôi không nghĩ "Thiên thần" làm vậy. Đó không phải là thói quen của cậu ta.

Vả lại người ta nhầm. Người ta quen với những cô nàng cá tính pro bóng rổ. Là những cô nàng ý! Không phải một chàng trai nhỏ nhắn với câu thách đấu "Muốn chơi cùng tớ chứ?" như vậy. Khi Baekhyun nói thế, nhiều người sẽ nghĩ rằng cậu ta chơi bóng rổ rất cừ. Nhưng họ đã sai, và hoàn toàn không biết "Thiên thần" cực-kì-tệ về bóng rổ.Kim Jongin– trong một lần thấy những đường bóng không-thể-tệ-hơn của "Thiên thần" –đã chấp nhận lời thách đấu trẻ con của cậu ta. Chỉ đơn giản cho bõ ghét, ghét mái tóc, ghét cách ăn nói, ghét cả lối kiểu cách của "Thiên thần". Nhưng lí do vì sao cậu ta lại muốn thi đấu thì tôi chịu. BaekHyun điên mà.

Trận đấu tay đôi diễn ra chưa đầy 7 phút, không kịch liệt, không sôi nổi, chán vô tả. "Thiên thần" thua ngay sau một cú vào rổ 3 điểm từ vòng ngoài của Jongin. Mọi người cười khẩy, nhún vai, kéo tay nhau ra về. Nhưng chẳng ai ra được đến cửa vì tiếng hét của cậu ta vang lên. Cực đỉnh:

– "Wow! Jongin ah! Cậu chơi pro quá!"

Không phải khen lấy lệ. BaekHyun hét một cách đầy phấn khích. Jongin đứng ngẩn người trên sân bóng, tay vẫn ôm chặt quả bóng cam như không hiểu chuyện gì. Còn "Thiên thần" tiếp tục hào hứng:

– "Đây là trận đấu đầu tiên của tớ ở trường này đó. Trời ơi, quá may mắn khi ngay lần đầu đã được chơi với cậu."

Jongin gật đầu, vẻ lúng túng thấy rõ. Trước khi về lớp, cậu ta vẫn quay lại hét:

– "Cảm ơn cậu nhé, Kim Jongin!"

"Thiên thần" lại chạy biến đi. Còn tôi, lúc đó vẫn đang quay lại nhìn sân bóng, nên kịp thấy hắn vẫy tay chào lại. Đội trưởng "siêu cấp kiêu ngạo" vừa chào tạm biệt "lính mới".

***

Năm học mới đã qua được một tháng. Một tháng với những dồn dập biến cố – mà đôi khi tôi nghĩ nó có vẻ... đáng yêu. Dạo này tôi hay đi với "Thiên thần" nhiều hơn, không còn bị lôi kéo và phải khó chịu mà theo cùng. Tôi tập được thói quen dậy sớm, để qua nhà đón "Thiên thần" đi học. BaekHyun không hề nhẹ cân, rất nặng là đằng khác, nhưng tôi không cảm thấy khó khăn hay nề hà gì khi chở cậu ta cả. Căn bản, tôi tự cảm thấy bản thân rất vui khi được cùng "Thiên thần" đi học. Gần đây tôi có để ý, cậu ta có thói quen hát khi ngồi sau xe tôi.

–" Cậu luôn hát khi ngồi sau xe ai đó à?"

– "Gần như thế. Nhất là buổi sáng..."

– "Sao kì cục vậy?"

– "Có gì kì cục đâu? Sao có những chuyện bình thường mà người ta lại cứ nghĩ là kì cục nhỉ?"

Tôi ậm ừ không nói gì. Ngay cả tôi thỉnh thoảng cũng hỏi câu ấy, nhưng rồi cũng quên. Đôi khi có những việc bình thường nhưng người ta cứ nghĩ là kì cục. Và họ không làm nữa dù muốn hay không.

***

Sự thật là không phải ai cũng ghét "Thiên thần".

Bằng chứng là cái tên đội trưởng đội bóng rổ kiêu ngạo ấy luôn cười với cậu ta mỗi khi thấy cô ấy tập thể dục, tập chạy, tập lướt bóng trong sân. Sau đó, cả đội bóng rổ cũng phải "tập" cách cười như thế; khi "Thiên thần" đã chào hắn rồi, lại quay sang chào từng người một trong đội, đính kèm tên rõ ràng. Còn ổ bánh mì "Thiên thần" mua trong canteen bao giờ cũng "đậm đà" hơn của bất kì ai khác. Tôi cũng được hưởng theo phần đặc biệt đó, vì đôi khi tôi cũng xuống canteen cùng cô ấy. Những người khác dần quen với hình ảnh cậu bé tóc tai lỉa chỉa màu hạt dẻ bưng bê, dọn dẹp trong canteen. Khi người ta quen, thì người ta bớt cười, và bớt bình phẩm hẳn.

Cứ như vậy, trong trường, khi "Thiên thần" đi tung tăng dọc các hành lang, đã có những ánh mắt, những cái vẫy tay, và tiếng gọi:

– "Ơi! Thiên thần!"

Có ai đó, không phải chỉ một người, đã bắt đầu gọi cậu ta là "Thiên thần"; giống như tôi. Có phải vì cậu ta biết cách biến những điều "kì cục" trở lại bình thường, và như thế, người ta có thể làm nó mà không lăn tăn?

Tôi giấu kín suy nghĩ của mình không để ai biết; rằng tôi bắt đầu cảm giác một sự thay đổi xung quanh tôi đang diễn ra, mà nguyên nhân là từ "Thiên thần". Những gói snack share chạy đều một vòng quanh lớp; những lời hỏi thăm của các cô canteen "khó tính" và "kẹo kéo", những nụ cười "mang cả nắng vào... răng, tôi nói thật, giờ không còn là đặc quyền của "Thiên thần". Bạn bè quanh tôi không hiểu từ bao giờ bỗng cười với nhau theo cách mà BaekHyun hay cười.

***

Party trường.

Một Party chào mừng lễ Halloween do Ban Chấp hành đoàn trường tổ chức, với chủ để cực "mở" – Tự tin là chính mình. Chúng tôi được "phím trước": "được phép ăn mặc càng quái càng tốt". Tôi chọn giải pháp mặc bộ đồ giống Tuxedo – vừa có mẫu sẵn, vừa đẹp.

– Cậu sẽ hoá trang thành ai? – "Thiên thần" hỏi.

– Uhm, chưa biết... Còn cậu?

–Tớ cũng chưa biết.

Tôi ngạc nhiên với câu trả lời. Tôi cứ nghĩ BaekHyun sẽ hoá trang thành thiên thần, với áo choàng trắng, cánh trắng và vòng thánh.

"Sil's POV: Chỗ kia tính ghi là váy trắng, cơ mà chị Hyun dù thụ đến mấy cũng là con trai, nên thôi để "áo choàng" cho hợp =]]"

– Sao cậu không hoá trang thành thiên thần? Cậu là "Thiên thần" mà?

– Đã là "Thiên thần" thì cần gì hoá trang.

BaekHyun cười.

***

Chúng tôi có mặt ở sân trường vào bảy giờ tối. Đèn và lồng đèn, dây trang trí và phông nền, bong bóng bay và chong chóng xoay, đủ các thứ rực rỡ lấp lánh.

Xung quanh chúng tôi, mọi người đều đến trong trang phục hoá trang. Từ trong truyện tranh đến phim, từ tiểu thuyết đến âm nhạc. Mỗi người khoác lên mình một bộ cánh của một ai đó. Chỉ riêng chúng tôi lẻ loi. Hôm nay tôi mặc một chiếc áo thun xé, quần bò rách te tua, vòng tay da đính khuy kim loại, băng rô, dây lưng đen. Đó là một trào lưu nhạc rock từ những năm... 80 của thế kỷ trước. Mọi khi, tôi không bao giờ dám show bản thân mình trong bộ cánh đó cho người khác xem. Chẳng ai biết rock năm 80 với Michael Jackson là thế nào. Còn BaekHyun , cậu ta mặc như mọi khi: jean ống ngắn ống dài, sơmi trắng cắt ngắn ống tay áo, tất xanh đỏ tím vàng, tóc mái búi củ tỏi trông rất..kì quặc. ><

Bạn bè xúm đến quanh chúng tôi. Một điều gì đó kì lạ đang diễn ra, khi người ta không chú ý lắm đến "Thiên thần" – vì bộ cánh cậu ta mặc không khác gì phong cách thường ngày củacậu ta– mà chú ý đến tôi. Kim Jongin từ đâu chạy đến:

– Trời! Trông cậu quái quá thể!

Tôi lo lắng:

– Mọi người cũng hoá trang mà, đâu phải mình tớ...

– Chả biết –Hắn cười, trông thật đáng ghét – Chắc vì cậu... không hoá trang nên quái.

Đâu đó là giọng của những đứa bạn khác:

– Hoá ra cậu thích mặc kiểu này à?

– Ừ, phong cách rock của năm 80.

– Đến giờ mới cho bà con biết à nha...

– Hehe, tại ngại. Thấy kì cục!

– Bình thường mà, có gì kì cục đâu!

Những tiếng lao xao rộn lên. Tôi quay sang "Thiên thần". Nụ cười của cậu ta như muốn bảo "Thấy chưa? Có gì kì cục đâu khi mặc đồ mình thích?" Tôi hào hứng:

– Lạ nhỉ, mọi người đang rộn lên vì cái style xấu mù này...

– À, không phải vì cái style kì cục ấy, mà vì cậu, vì lần đầu tiên họ thấy cậu show bản thân mình ra cho họ.

Tôi không kịp phản bác hay đồng ý với những lời BaekHyun nói, bởi nỗi hào hứng, tự tin và phấn chấn rất lạ đang dâng ngập đầu tôi.

***

Party kết thúc.

Mọi người ai nấy từ từ ra về hết, đến khi trong trường cũng chỉ còn mình tôi và BaekHyun. Cậu ta hì hụi dọn dẹp hết cái này sang cái khác mặc cho bác bảo vệ bảo rằng ngày mai sẽ có người đến dọn. Nhing cậu ta loay hoay làm việc như thế, tôi- với cương vị là một thằng đàn ông thì chẳng thể nào khoanh tay đứng nhìn được. Thế là tôi ngán ngẩm đến chỗ cậu ta, giúp bưng bê và nhặt hết số rác còn sót lại. Đến khi cả sân trường gần như sạch bong rồi, BaekHyun mới bảo:

"Thôi, vậy cũng tạm được rồi, chúng mình về nhé?"

Tôi thề rằng tôi đã rất sung sướng khi nghe "Thiên thần" nói câu ấy đấy!!

***

Chúng tôi về cùng nhau. Con đường Seoul rộng lớn bên giờ thật hẹp trong mắt chúng tôi, vì chúng tôi chỉ đi có hai người, và hai cái miệng lúc nào cũng bi bi bô bô với nhau lúc này bỗng dưng bị khóa chặt. Tôi căn bản không biết mình nên nói gì với "Thiên thần", còn cậu ta thì cứ chăm chăm nhìn về phía trước,không them quay sang lảm nhảm với tôi như mọi ngày, dường như đang suy nghĩ về chuyện gì đó..

Dột nhiên đôi chân nhỏ bé của BaekHyun khững lại, cậu ta quay sang tôi cười chúm chím:

"Yeolie a, cậu nhắm mắt lại đi!"

Tôi có chút bất động, nhưng cũng máy móc làm theo.

"Cậu đưa hai tay ra phía trước nhé?"

Lúc này đôi lông mày của tôi chau lại, vì tư thế này trông khá là giống một kẻ ăn xin. Một lần nữa, tôi lại máy móc làm theo.

Uhmm...Tôi nghĩ rằng với cái tính cách quái đản của BaekHyun thì cậu ta trêu chọc tôi bằng cách sẽ thả vào tay tôi một con côn trùng đại loại như gián chuột gì đấy, nhưng không, thứ cậu ta đặt vào tay tôi lại là một khối lập phương rất xốp, như được bọc bằng giấy gói quà. Và khi tôi mở mắt ra, đó dung là một gói quà thật, còn được bọc rất cẩn thận nữa. Ôi thần linh ơi...

Trong khi tôi còn đang bang hoàng và ngỡ ngàng vì sự xuát hiện của món quà thì BaekHyun đã cười toe:

"Chúc mừng sinh nhật cậu, Chanyeol-ssi"

".."

"Cảm ơn cậu vì suốt thời gian qua đã ở bên tớ.."

".."

"Uhm..tớ không biết là cậu có thích hay không nhưng tớ đã mất 3 ngày để chọn nó đấy ><"

".."

".."

".."

Mọi chuyện sau đó tôi thực sự không muốn nhớ tẹo nào. VÌ sao ư? Vì nó rất kì quặc, rất kì quặc ấy. Aaaaaa.. tôi chết mất chết mất, tôi lại nghĩ về nó nữa rồi ahhhhh..

Được rồi, được rồi, tôi không vòng vo nữa, mọi chuyện sau đó..chính là..tôi..là tôi đã hôn "Thiên thần"!!!!!! Tôi chính xác không biết đã từ lúc nào nhào bổ đến kiss cam cậu ta >< Cái duy nhất tôi cảm nhận được lúc đó chính là sự ngọt ngào từ đôi môi nhỏ xinh của BaekHyun, cái mùi thơm thơm tỏa ra từ mái tóc màu hạt dẻ ấy, và tôi đã ôm cậu ấy trong tay. Tôi đã không hề thắc mắc rằng tại sao cậu ấy biết sinh nhật tôi, và tại sao cậu ấy lại mua món quà này. Tôi chỉ biết rằng, BaekHyun rất ấm, ấm áp như những hạt tuyết bất ngờ rơi trên vai chúng tôi. Cái ôm ấy, thực sự là khởi đầu cho những kỉ niệm tươi đẹp sau này của chúng tôi...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Hết chưa? Chưa hết đâu!! ^^

.

.

.

.

.

.

.

.

5 năm sau..

"Yeolie a, Yeolie a.. Anh xem xem, em mặc bộ màu trắng đẹp hay bộ màu nâu đẹp?"

".."

"Yeolie a, Yeolie a.. Anh nhìn đi, đôi tất nào sẽ hợp với bộ đồ hơn hả?"

".."

"Yeolie một .."

CHàng trai trẻ tuổi lúc này mới chịu buông tờ báo xuống, nhìn vợ mình đang xoay vòng vòng trước gương rồi với tay lấy tách café, nhấp một ngụm và phán một câu xanh rờn:

"Em mặc bao bố là đẹp nhất rồi, đừng chọn đồ nữa."

***

"Wow! ChanYeol, BaekHyun, hai cậu ngày càng đẹp đôi đó nha, các cậu định khi nào cho chúng tớ thấy mặt em bé đây hả?"

"Thiên thần của chúng tớ vẫn xinh tươi như ngày nào nhỉ? Ô ChanYeol, mặt cậu làm sao thế kia?"

"À..à..là tớ không cẩn thận bị mèo cào trúng thôi a.."

"Haha, cậu ngốc thật đấy.. BaekHyun..cậu nhớ bôi thuốc cho ChanYeol, đừng để cậu ta đưa bộ mặt như vậy ra đường nhé!"

BaekHyun đưa tay làm dấu OK với LuHan và SeHun, đợi đến khi hai người họ đi mất, cậu với quay sang cười cao ngạo với chồng:

"Thế nào?"

"Hừ, em thật ác độc, phá hỏng bộ mặt tuyệt sắc nam nhân của chồng mình, em thật dung là đồ tiểu miêu"

Những lời trên ChanYeol chỉ dám nói trong bụng, còn ngoài mặt thì cười haha như thể không có chuyện gì, căn bản anh không biết sau bộ mặt "Thiên thần" đáng yêu của vợ lại có them phần "Ác quỷ" như thế này.

"Jongin, Kim Jongin!"

BaekHyun vẫy vẫy tay, í ới gọi tên người đàn ông điển trai đang nói chuyện với ai đó ở bàn buffet.

"A..BaekHyun..Chào. ChanYeol..Chào.."

Jongin đi tới, người kia cũng núp núp theo sau.

"Jongin bây giờ đã đẹp trai hơn hẳn rồi nhỉ?" BaekHyun cười.

"Cậu thôi nịnh nọt tớ đi..Trông cậu cũng bảnh ra phết đấy!" Jongin "hồn nhiên" cười lại và lập tức nhận được ánh mắt sắc lạnh của người bên cạnh BaekHyun.

"E hèm" ChanYeol đằng hang một tiếng rõ to, bàn tay đang nắm lấy tay BaekHyun siết chặt hơn một chút, mặt ngông lên như kiểu "Thích tán tỉnh vợ bố mày không?"

Cả Jongin và BaekHyun đều thấy khó xử. BaekHyun chau mày nhìn chồng,

"Hôm nay ăn gan trời hay sao mà gan thế? Bị cào chưa đủ phê hay sao còn đang làm cái trò con bò gì vậy??"

"Gan trời gan đất gì ăn cũng ăn rồi. Em thật quá đang, dám tán tỉnh người đàn ông khác trước mặt chồng mình."

"Anh bị hâm tửng hay gì? Không thấy cậu ta dắt người yêu theo sao?"

"Anh không cần biết, anh chỉ thấy em đang liếc mắt đưa tình với hắn thôi"

"Á à Park ChanYeol, anh được lắm, tối nay về tôi sẽ cho anh chết!"

"Blahh..blah ..."

XIn chú thích rằng cuộc hội thoại trên được diễn ra giữa hai cặp mắt với nhau, hay còn được giang hồ gọi là "đấu mắt".

Jongin thấy tình thế căng thẳng liền cười haha, nắm lấy tay người đằng sau cười toe toét:

"ChanYeol, BaekHyun..giới thiệu với hai người, đây là người yêu tớ,KyungSoo"

".."

Chẳng ai quan tâm đến lời nói của Jongin, làm cho hắn ta them phần quê mùa =]].

Cậu nhóc nấm lùn đưa tay chào hai người họ, rồi lật đạt kéo Jongin đi chỗ khác, còn xì xầm gì đó với Jongin, bảo rằng không nên làm phiền hai người họ.

".."

"Anh được lắm, tôi sẽ cho anh ăn chay một tháng"

"OK thôi..mà khoan dã, em vừa mới nói cái gì??"

"OK thì cứ vậy mà triển đê. Hắc hắc"

"Không được..khoan đã Byun BaekHyun, em không thể làm vậy.."

".."

"Khoan đã BaekHyun..BaekHyun a... đừng vậy mà, em sẽ giết chết 'Tiểu Chan' đó"

".."

"Baekhyun a .."

Đâu đó vang lên tiếng hét trong vô vọng của người đàn ông 25 tuổi lẽo đẽo chạy theo đuôi vợ mình để năn nỉ "chuyện kia", ai trong bữa tiệc cũng bang hoàng vì sự ngây thơ và chong xáng của anh ta. VÌ sao à? Vì anh ta là Park ChanYeol chứ sao.

__KẾT THÚC__


Cái kết nhảm quá, mà au hết ý sạch ý tưởng rồi :(( ahuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro