Cuộc gặp gỡ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------

"mọi thứ trên đời đều có
sự sắp xếp của nhân duyên,
có duyên thì ở lại,
hết duyên đành chia xa"

------

Mặt trời dần buông xuống bên bờ sông Yokohama, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp nhưng cũng nhuốm màu man mác buồn. Trong khung cảnh ấy, con đường lát đá ven sông bỗng trở nên lung linh hơn, như thể nó muốn kể những câu chuyện đã qua về những con người từng bước đi trên đó.

Em đang đi dạo, cố gắng tìm kiếm chút bình yên sau một ngày dài mệt mỏi. Những bước chân chậm rãi dẫn em đến một cây cầu cổ kính, nơi từng viên gạch đều như nhuốm màu thời gian. Em dừng lại, tựa vào lan can, ngắm nhìn dòng nước lặng lẽ trôi dưới ánh chiều tà. Trong khoảnh khắc ấy, bạn cảm thấy mình như được hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận từng làn gió nhẹ mơn man qua mái tóc, từng giọt nắng vàng nhẹ nhàng chạm vào da thịt.

Bất chợt, bạn nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Một âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy uyển chuyển, như thể người đó không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng của cảnh vật. Quay lại, bạn bắt gặp hình ảnh một người đàn ông với dáng vẻ uể oải, đôi mắt lấp lánh sự bi ai vô tận. Đó là Dazai Osamu, một thám tử tài ba của Cơ quan Thám tử Vũ trang.

Anh ta mặc một bộ vest màu be nhạt, không hề nổi bật nhưng lại mang đến một vẻ thanh lịch kỳ lạ. Đôi mắt nâu sâu thẳm của anh như chứa đựng cả một vũ trụ bí ẩn, vừa cuốn hút vừa khiến người khác không khỏi xót xa. Mái tóc nâu bồng bềnh nhẹ nhàng bay theo gió, tạo nên một hình ảnh vừa thơ mộng vừa bi thương.

Dazai dừng lại cách bạn vài bước chân, nhìn bạn bằng ánh mắt hiền lành nhưng không kém phần tinh quái. Anh ấy mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa sự mệt mỏi của một tâm hồn bị tổn thương sâu sắc. Giọng nói của anh nhẹ nhàng như gió thoảng qua tai bạn:

"Em có tin vào duyên phận không? Rằng có những con người nhất định phải gặp nhau giữa dòng đời tấp nập này?"

Câu hỏi bất ngờ khiến bạn ngỡ ngàng. Bạn chỉ biết im lặng, cảm nhận sự lôi cuốn khó tả từ người đàn ông trước mặt. Dazai tiến lại gần hơn, ánh mắt anh lấp lánh như muốn thấu hiểu tất cả suy nghĩ của bạn. Anh ấy dựa vào lan can bên cạnh bạn, ngắm nhìn dòng sông đang chuyển mình dưới ánh hoàng hôn.

"Yokohama luôn đẹp nhất vào giờ này," Dazai tiếp tục, giọng anh trầm ấm và dịu dàng.

"Nhưng cái đẹp ấy cũng chỉ là một lớp vỏ bọc cho những bí ẩn và nỗi đau đang ẩn giấu dưới bề mặt. Giống như chúng ta, những kẻ lạc loài giữa nhân gian, phải không?"

Bạn nhìn anh, cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ. Cả hai đứng đó, trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa, như thể mọi nỗi buồn và lo lắng đều tan biến vào hư không.

"Anh là Dazai Osamu, từ Cơ quan Thám tử Vũ trang," anh ấy tự giới thiệu, ánh mắt vẫn không rời khỏi bạn. "Và em là ai, người bạn đồng hành mới của tôi?"

Bạn chớp mắt, bất ngờ trước lời giới thiệu đột ngột và cách gọi đầy thân thiện của anh. Bạn quyết định đáp lại, cảm thấy sự gần gũi từ người đàn ông này.

"Em là [ full name ]," bạn nói, nụ cười thoáng hiện trên môi. "Rất vui được gặp anh, Dazai-san."

Dazai gật đầu, nụ cười của anh thêm phần rạng rỡ. "Tôi nghĩ rằng cuộc gặp gỡ này không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ định mệnh đã sắp đặt để chúng ta cùng nhau trải qua những điều thú vị và khó khăn sắp tới."

Bạn chỉ biết im lặng, cảm nhận sự lôi cuốn khó tả từ người đàn ông trước mặt. Cuộc gặp gỡ định mệnh này sẽ dẫn dắt bạn vào một hành trình kỳ lạ, đầy mê hoặc và bi thương.

---

Từ ngày gặp gỡ ấy, bạn và Dazai bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Anh ấy thường đến quán cà phê nhỏ nơi bạn làm việc, ngồi ở góc quán, tay cầm cuốn sách nhưng ánh mắt luôn dõi theo bạn. Những cuộc trò chuyện dần trở nên dài hơn, sâu sắc hơn. Bạn cảm nhận được rằng, dưới vẻ ngoài lãng tử và những câu nói bông đùa, Dazai là một người đàn ông có tâm hồn nhạy cảm, chứa đựng nhiều nỗi đau và bí ẩn.

Một ngày nọ, khi quán cà phê vắng khách, Dazai mời bạn đi dạo bên bờ sông. Cả hai bước đi trong im lặng, tận hưởng không khí trong lành và mùi hương của những đóa hoa dại ven đường. Dazai đột nhiên dừng lại, quay sang bạn với ánh mắt nghiêm túc.

"Em có biết tại sao tôi lại chọn con đường thám tử không?" Anh hỏi, giọng trầm ấm nhưng chứa đựng sự đắn đo.

Bạn lắc đầu, chờ đợi anh chia sẻ. Dazai nhìn ra xa, đôi mắt anh mơ màng như đang nhìn về quá khứ.

"Tôi đã từng lạc lối, từng sống trong bóng tối và tuyệt vọng," anh nói, giọng anh chùng xuống. "Nhưng tôi nhận ra rằng, cứu rỗi không phải từ việc tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, mà là từ việc giúp đỡ người khác. Đó là lý do tôi gia nhập Cơ quan Thám tử Vũ trang, nơi tôi có thể dùng khả năng của mình để mang lại công lý, hy vọng cho những người cần nó. Tôi làm việc này không chỉ cho bản thân, mà còn để tiếp nối ước nguyện của người bạn đã mất. Chính người bạn ấy đã chỉ cho tôi con đường đúng đắn và giúp tôi tìm thấy lẽ sống mới."

Bạn cảm thấy lòng mình rung động trước những lời chia sẻ chân thành của Dazai. Bạn hiểu rằng, đằng sau vẻ ngoài lãng tử và những câu nói bông đùa, anh là một người đàn ông đầy nhiệt huyết và lòng trắc ẩn.

---

Trong những ngày tiếp theo, bạn bắt đầu tham gia vào công việc của Cơ quan Thám tử Vũ trang. Bạn được giao nhiệm vụ thu thập thông tin và hỗ trợ các thám tử trong quá trình điều tra. Dù không phải là một thám tử chuyên nghiệp, nhưng sự nhiệt tình và tinh thần trách nhiệm của bạn đã được mọi người đánh giá cao.

Dazai luôn ở bên cạnh bạn, hướng dẫn và bảo vệ bạn trong những tình huống nguy hiểm. Anh ấy luôn biết cách làm bạn cảm thấy an toàn và tự tin, dù cho mọi thứ xung quanh có hỗn loạn đến đâu. Mỗi khi bạn cảm thấy mệt mỏi hay lo lắng, ánh mắt và nụ cười của Dazai lại trở thành nguồn động viên lớn lao, giúp bạn tiếp tục đứng vững.

Một buổi tối, sau một ngày dài làm việc căng thẳng, Dazai mời bạn đi dạo trên bờ biển. Gió biển mát lạnh thổi qua, mang theo mùi hương mặn mòi của sóng biển và tiếng rì rào êm dịu. Dazai dừng lại trước một tảng đá lớn, nhìn ra xa nơi đường chân trời và mặt biển gặp nhau, ánh mắt anh trầm tư như đang suy nghĩ về những điều không thể nói ra.

"Em có bao giờ nghĩ rằng, giữa cuộc sống này, chúng ta như những hạt cát bé nhỏ, bị cuốn trôi bởi dòng chảy của số phận?" Dazai hỏi, giọng anh trầm buồn.

Bạn im lặng, ngắm nhìn anh và cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm trong từng lời nói. Bạn hiểu rằng, dù anh là một người đàn ông mạnh mẽ và tài giỏi, nhưng bên trong vẫn chất chứa những tổn thương và mâu thuẫn.

"Nhưng tôi tin rằng, dù cho số phận có đưa đẩy ta đi đâu, ta vẫn có thể tìm thấy ý nghĩa và hạnh phúc từ những điều giản dị nhất," bạn nói, giọng dịu dàng.

Dazai quay sang bạn, ánh mắt anh lấp lánh dưới ánh trăng, nụ cười mỉm nhưng đầy ấm áp. "Có lẽ em nói đúng. Cuộc sống là một chuỗi những khoảnh khắc, và chính những khoảnh khắc ấy mới tạo nên giá trị thật sự."

----

Những buổi chiều chạng vạng, khi ánh mặt trời dần khuất sau đường chân trời và bóng tối bao phủ thành phố Yokohama, bạn và Dazai cùng nhau lạc lối trong những con phố rêu phong, đầy màu sắc huyền bí. Không khí xung quanh như ngưng đọng lại, như để nhường chỗ cho những khoảnh khắc thăng hoa, những cảm xúc lẩn khuất đang dần nảy nở trong bạn.

Khi cả hai người dạo bước bên nhau, từng bước chân đều như làn sóng vỗ về của một nhạc trưởng, hòa quyện với tiếng thì thầm của những con phố nhỏ. Dazai luôn biết cách dẫn dắt bạn qua những con đường ít người qua lại, nơi ánh đèn đường không đủ sáng để làm mờ đi vẻ đẹp kỳ ảo của đêm tối. Anh thích dừng lại bên những quán cà phê cổ kính, nơi ánh sáng vàng ấm áp như tấm chăn mềm mại bao bọc mọi thứ trong vòng tay của đêm đen.

Một đêm, khi bầu trời trên đầu là một bức tranh mực đen đầy sao, Dazai dẫn bạn đến một quán cà phê nằm khuất trong một góc phố hẻo lánh. Cửa quán khẽ kêu cót két khi mở ra, và không khí bên trong có một sự tĩnh lặng sâu lắng. Những chiếc đèn lồng treo lơ lửng từ trần nhà, phát ra ánh sáng dịu dàng, bao phủ mọi thứ trong một lớp ánh sáng vàng nhạt. Dazai gọi hai ly cà phê, và khi những chiếc cốc bằng gốm được đặt lên bàn, bạn cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ chúng.

"Dạo gần đây, anh đã nghĩ về nhiều thứ," Dazai nói, mắt anh nhìn sâu vào cốc cà phê của mình, như thể muốn tìm kiếm một điều gì đó trong làn khói bốc lên. "Em có bao giờ cảm thấy, đôi khi cuộc sống giống như một cuốn sách với những chương không bao giờ kết thúc? Những ký ức, những nỗi đau, chúng không bao giờ rời bỏ ta, chúng chỉ chờ đợi thời điểm để trở lại."

Bạn lắng nghe, tâm trí bạn bị cuốn theo những suy tư của Dazai. Cảm giác này không phải chỉ là sự đồng cảm thông thường, mà là một sự hòa quyện sâu sắc của những tâm hồn đang tìm kiếm sự hiểu biết lẫn nhau. "Đôi khi, em cảm thấy giống như anh," bạn đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chân thành. "Những ký ức cũ cứ quay về, như những cơn sóng không ngừng đánh vào bờ cát, không cho phép ta quên đi chúng."

Dazai nhìn bạn, ánh mắt anh dường như sáng lên trong sự hiểu biết. "Có lẽ chúng ta không thể thay đổi quá khứ," anh nói, giọng anh khẽ rung lên, "nhưng chúng ta có thể chọn cách sống với nó. Có lẽ, cuộc sống không phải là việc cố gắng quên đi mọi thứ, mà là học cách sống hòa hợp với chính mình."

Những lời nói của Dazai như những mảnh ghép của một bức tranh lớn hơn, một bức tranh mà bạn đang từ từ khám phá. Mỗi câu chuyện anh kể, mỗi ký ức anh chia sẻ, đều là một phần của bức tranh toàn cảnh, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện tạo nên một câu chuyện tình cảm đầy sắc thái.

Đôi khi, khi những câu chuyện từ quá khứ của Dazai kết thúc, hai người chỉ ngồi im lặng, để những suy nghĩ và cảm xúc trôi qua trong không khí mờ ảo của quán cà phê. Trong những khoảnh khắc yên tĩnh ấy, bạn có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, như thể bạn đang lắng nghe những lời thì thầm của chính tâm hồn mình.

Những buổi tối bên Dazai không chỉ là những khoảng thời gian thư giãn đơn thuần, mà là những cuộc hành trình nội tâm, nơi bạn và Dazai cùng nhau khám phá những điều sâu sắc về chính bản thân mình. Tình cảm giữa bạn và Dazai không chỉ là sự kết nối về mặt cảm xúc, mà còn là sự chia sẻ những phần thầm kín nhất của trái tim.

Từng khoảnh khắc bên nhau, mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Dazai, bạn cảm nhận được sự rung động trong chính trái tim mình. Có điều gì đó rất đặc biệt trong ánh nhìn của anh, một sự hòa quyện của nỗi đau và hy vọng, của những giấc mơ chưa hoàn thành và những khát vọng chưa thể đạt được. Dù có nhiều điều chưa được nói ra, nhưng bạn cảm nhận được sự đồng cảm sâu sắc, như một nhịp đập chung của những trái tim đang tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống.

"Dazai-san, mỗi lần nhìn vào đôi mắt anh, em cảm nhận được một sự rung động lạ kỳ..." Bạn nói tiếp: "Có điều gì đó rất đặc biệt trong ánh nhìn của anh, như một sự hòa quyện của nỗi đau và hy vọng."

"Những điều mà em thấy trong mắt tôi, có lẽ là những mảnh vỡ của những giấc mơ chưa hoàn thành... Vẫn lạc lối giữa cõi người, mãi tìm kiếm những mảnh ghép cho cuộc đời mình" Nói xong, anh mỉm cười một cách nhẹ nhàng nhìn bạn.

Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng, tận hưởng những phút giây bình yên. Bạn cảm thấy một sự kết nối mạnh mẽ và sâu sắc với Dazai, như thể giữa hai người có một sợi dây vô hình gắn kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro