Em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau nhiều lần trở về quá khứ, Takemichi dường như đã bị sự mệt mỏi khi phải cố gắng thay đổi cả một tương lai nhấn chìm. 

Không có việc gì tốt mà miễn phí cả. Tất nhiên, việc qua lại giữ các thời không của em cũng vậy. Takemichi biết, tâm trí em đang dần trở nên bất ổn hơn bao giờ hết. 

Nhiều khi, em chỉ muốn giam mình lại trong một góc phòng, ôm chặt lấy bản thân mình để xua tan những suy nghĩ tự làm bị thương chính bản thân em. 

Em cứu vớt bọn họ, vậy... ai đến cứu vớt em đây? 

Em tự hỏi những lần mình thay đổi quá khứ nhằm dẫn đến một tương lai tốt đẹp hơn liệu có đúng không, trong khi cô gái mà em hằng mong cứu được lại không hề biết em đã phải chịu đựng nhiều thế nào? 

Cho em nhắm mắt lại nhé, chỉ một chút thôi.

.

.

.

Dù ít hay nhiều thì mọi người xung quanh Takemichi dường như đang dần nhận ra gì đó. 'Người hùng' của họ đang thay đổi. 

Không còn là nụ cười tỏa nắng đầy vui vẻ hay là những lời động viên khích lệ dù cho em có là người bị bầm dập , không còn là ánh mắt lấp lánh luôn tin vào một người mai tươi đẹp ngời sáng. 

Em lạ lắm. 

.

.

.

Năm 2005.

"Tôi có thể ngồi đây được chứ?" Takemichi ngẩng đầu lên, ánh mắt màu đại dương như mặt gương sáng bóng nhìn thẳng lên gương mặt chàng trai đang đứng cạnh. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt điểm trai tuấn tú khi cười trông càng thu hút bao ánh nhìn xung quanh. Nhưng có vẻ không phải một người xấu, vậy nên, Takemichi gật gật đầu coi như đồng ý. 

Từ khi tự nói với lòng mình sẽ không dính líu đến bất kì ai ở Touman, bất kì ai ở quá khứ nữa, Takemichi cảm giác như cả linh hồn và thâm tâm em trở nên thư thái hơn hẳn, đồng thời cũng quyết định ở lại đây, cứu vớt chính bản thân em. Em nghĩ cho người khác thế là đủ rồi. 

Đưa mắt nhìn nhìn chàng trai đối diện, cố lục trong trí nhớ không hề có hình ảnh của người này, em mới an tâm buông lỏng cảnh giác. 

Cả một buổi chiều, hai người tuy ngồi cùng bàn nhưng lại câu được câu không nói chuyện, thực sự là một cuộc nói chuyện thảm đến không nỡ nhìn. 

.

.

.

Sau ngày hôm đó, mỗi lần Takemichi đến quán nước kia, lại thấy bóng hình người con trai nọ, vẫn là chiếc bàn cũ, vẫn là vị trí cũ. Nó làm em cảm thấy giống như... giống như người ấy đang chờ đợi em vậy...

Nhưng khí tức bảo hộ của người ấy, thật làm em có cảm giác an tâm.

.

.

.

Năm 2017.

"Michin, anh đã dặn em đừng ăn kem vào mùa đông mà." Yukio chầm chậm từng bước từng bước đi đến đằng sau người thiếu niên có mái tóc rối màu đen sáng tuyệt đẹp. Giọng nói như ẩn chứa tức giận làm thiếu niên đang lén lút bước ra khỏi cửa hàng bên đường, tay còn cầm theo một que kem phải khựng lại. 

Từ từ quay về đằng sau, đôi mắt màu đại dương ngâm đầy nước, như gặp phải chuyện gì uất ức đến muốn khóc. Ánh mắt như phát ra các vì sao mà tội nghiệp nhìn chằm chằm Yukio, nhưng hiển nhiên không thể làm lay chuyển được người đàn ông ấy.

"Em hiểu rồi, Yukio đã không còn thương em nữa chứ gì..." Bờ môi nhỏ nhắn chúm lại, hai bên má hơi phồng lên giận dỗi, hàng mày dài rũ xuống, trông hệt như một chú cún đáng thương bị bỏ rơi. 

Cuối cùng, Yukio cũng đành phải chịu thua cái tuyệt chiêu này của em, bất đắc dĩ thở dài gật đầu. 

Takemichi vui sướng nhảy bổ vào trong lòng anh, vui vẻ ôm lấy cổ anh, cánh tay vì không đeo bao tay mà lạnh ngắt chơi xấu vuốt vuốt lên mặt anh. 

Yukio gặp phải trêu chọc cũng chỉ cưng chiều mỉm cười, kéo khóa áo khoác xuống, lôi kéo em đứng vào cùng, rồi lại kéo khóa áo lên, thầm may mắn khi trước mua áo có mua cỡ rộng một chút. 

Takemichi vừa hưởng thụ sự ấm áp, vừa ăn từng miếng kem bạc hà được đút tới tận miệng. 

Hai người cứ như vậy trêu đùa nhau suốt dọc đường. Đến tận khi, bầu trời u ám ngày đông ngả màu tối, Takemichi cũng mệt mỏi mà dụi dụi mắt. Yukio trực tiếp nhấc bổng em lên, để em tựa đầu lên vai mình yên giấc, thả chậm bước chân, từ từ đi trên con đường quen thuộc trở về nhà. 

Mọi thứ cứ sẽ yên bình như vậy, chỉ là nếu anh không nhìn thấy người không nên thấy, gặp phải người không nên gặp. 

Ánh mắt Yukio tối lại, không thèm để ý trực tiếp vòng qua. 

Sano Manjiro ngơ ngác nhìn bóng người cao lớn đi qua mình, thâm tâm vội vã, muốn níu kéo, muốn giữ lấy người ấy. Nhưng quay đầu lại thứ cậu bắt gặp lại là hình ảnh người kia dùng ánh mắt nhu tình, dịu dàng kéo khăn choàng bị rơi trên đầu vai của người trong lòng kia lên. 

Từng ánh mắt như lưỡi dao cứa qua tim cậu, từng cử động dịu dành như hàng ngàn mũi tên sắc nhọn dằn vặt cậu. Nhưng khi cậu định mở miệng hỏi, lại thấy ánh mắt người mang hàm ý im lặng lướt qua. 

.

.

.

"Kenchin... tớ đã gặp lại anh ấy rồi... 12 năm, lâu thật đấy..." Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng khẽ rũ xuống, che khuất biểu cảm khuôn mặt u ám của Manjiro lúc này. Tiếng nói ồm ồm thều thào không rõ. 

Quả nhiên, 12 đúng là rất dài. Đến cả anh ấy, cũng tìm được cho mình một chân trời mới. 

Ryuguji im lặng không nói, vẫn chuyên tâm sửa chữa chiếc xe ở đối diện. 

Một quá khứ không có Takemichi có khi lại tốt. Hina đồng ý lời tỏ tình sớm của Kisaki, mà Kisaki cũng vì thế từ bỏ ý định đi lên thao túng giới bất lương, Ema và Izana đều không chết. Một tương lai tươi sáng và hạnh phúc.

"Yukio anh ấy... cũng có người thương rồi..."Manjiro vùi đầu vào khuỷu tay áo, cố che đi từng giọt nước mắt đau thương rơi xuống từ nơi khóe mi. 

Rõ ràng cậu mới là người đến trước, rõ ràng cậu biết Yukio sớm hơn, tại sao mà người đó lại hiển nhiên được hưởng thụ ấm áp ôn nhu của anh, mà cậu thì chỉ được ban cho một ánh mắt sắc lạnh. Chỉ vì cậu mang họ Sano hay sao? Chỉ vì họ của cậu, trùng với người anh yêu sao? Ha. Cái tính độc chiếm đáng ghét đó.

.

.

.

Yukio Fuutaraki đã từng, đã từng rất yêu quý Manjiro, đứa em trai nhỏ tuổi không cùng huyết thống này. Đó là vì Manjiro khi ấy, là em trai của Shinichiro Sano, em trai của người mà Yukio thương. 

Yukio và Shinichiro là hai người chủ trương ý kiến tạo nên thời đại bất lương, tạo ra một bang Hắc Long nắm trong tay mạch máu của bất lương ở toàn bộ Tokyo lúc bấy giờ. Mà hai người còn có một thân phận khác ít người biết, họ là người yêu. Tình yêu thanh thuần thời niên thiếu, cũng là thứ tình yêu đẹp nhất trong đời người.

.

.

.

Năm 2003.

Cảnh tượng người con trai tóc đen ngã xuống ngay trước mặt anh, đôi tay anh run run đưa ra đỡ lấy thân ảnh kia, ôm cũng không dám ôm mạnh, chỉ sợ hơi dùng lực, người trong lồng ngực anh sẽ vỡ nát mất. 

Đôi mắt mở to thất thần, nơi gian cửa hàng xe tối đen chỉ còn lại tiếng khóc ấm ức của hai đứa trẻ, trong đầu anh giờ đây không thể nghĩ được gì hết, nó như một cuộn chỉ tơ rối loạn bị người dùng sức vò, trái tim anh bị bóp nghẹt như bị người dùng sức mà nắn, mà bóp. Khó khăn đến không thể thở được. 

Mặc kệ dòng máu ấm nóng đỏ tươi nhuộm màu chiếc áo sơ mi trắng tinh. Tầm mắt anh mờ dần, đau đớn, mệt mỏi. 

Shin, đừng bỏ tôi lại. Một hành tinh không thể tồn tại nếu mất đi ánh sáng đâu. Anh đừng ích kỉ như thế. 

.

.

.

Năm 2005.

Lang thang đi trên con đường trống vắng, ánh đèn đường mờ mờ ảo, mái tóc đen đã dài ngang vai chứng tỏ chủ nhân của nó chẳng muốn quan tâm, gọng kính khổ lớn như muốn che khuất cả gương mặt điểm trai. 

Yukio kéo thấp mũ áo tránh né ánh mắt nghi ngờ của cô nhân viên cửa tiệm, đang định bước ra ngoài lại đụng phải một cậu con trai có thân hình nhỏ nhắn, mái tóc vàng óng rối loạn, đôi mắt trong mang màu của đại dương bao la rộng lớn như đang phát sáng vậy, chói lòa đến không ngờ, như mang theo cả hi vọng mãnh liệt về một tương lai tươi sáng. Nhưng đi kèm với gương mặt nhỏ xinh đẹp lại là những vết bầm tím đến đáng sợ. Đánh nhau sao?

Chưa đợi cậu thiếu niên đi xa, Yukio đưa tay kéo cậu lại, nhỏ giọng nói: "Vết thương này, tôi giúp em." Đưa tay chỉ chỉ đuôi mắt tím lịm. Yukio thích thú nhìn cậu bạn nhỏ cười ngượng xua tay. 

Không chỉ ánh mắt, đến tính cách cũng giống như vậy. 

Tìm được anh rồi, Shin.

.

.

.

Năm 2017.

Yukio nhẹ nhàng đặt Takemichi xuống giường, kéo tấm chăn dày đắp lên cho em, vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại, hơi cúi người xuống, thành kính đặt lên khóe môi em một nụ hôn phớt qua. 

Ánh mắt anh rối bời hiện rõ. Có lẽ hiện giờ, chính anh cũng đã không hiểu được lòng anh nữa rồi. 

.

.

.

"Takemicchi?" Manjiro hình qua tấm kính cửa tiệm đồ ngọt, hình thấy được Yukio, hiển nhiên cũng sẽ thấy được cái người đang ăn ngon lành miếng bánh mà anh đút cho ở phía đối diện. 

Vậy mà, lại là cậu sao? Quả nhiên là cậu nhỉ? Đúng rồi, cậu giống anh ấy đến thế cơ mà. 

Manjiro ngượng cười, đẩy cửa bước vào, không ngần ngại đi đến bên chiếc bàn của đôi người đang còn ngọt ngào. 

"Takemicchi, lâu rồi không gặp. Cậu vẫn khỏe chứ?" Manjiro ngồi xuống bên cạnh Takemichi, thân quen bấu víu lấy bờ vai mảnh khảnh. 

"Tch." Yukio ở đối diện làm như không quen biết với Manjiro, thân thiện mỉm cười chào hỏi. 

"Bạn của em sao?" 

"Không, chỉ là đã đừng gặp mặt thôi, không đến mức thân thiết." Takemichi đã tự hứa với lòng mình sẽ không dính líu đến những người này, 12 năm rồi, thêm nửa cuộc đời nữa sẽ khó sao. Vậy tại sao vẫn gặp chứ?

"Em là Manjiro, Manjiro Sano. Rất vui được gặp anh." Manjiro cong cong đuôi mắt, đưa tay ra ngỏ ý muốn làm quen. 

"Yukio Fuutaraki, lần đầu gặp mặt." Yukio cũng không keo kiệt mà tặng lại cho cậu một nụ cười mỉm ôn nhu. Hai bàn tay bắt lấy nhau, từ trong mắt như thấy được ý muốn của đối phương, nụ cười trên khóe môi càng thêm đậm sâu khó hiểu. 

.

.

.

"Cậu ấy nói đều là sự thật sao?" Ánh mắt Takemichi ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông mình luôn tin tưởng, vậy mà lại lừa dối em suốt từng ấy năm, anh coi em là gì chứ, thế thân sao? 

Yukio rối rắm, theo thói quen muốn tiến lại ôm lấy em, dỗ dành đôi ba câu như mọi khi. Nhưng chưa đợi anh đến gần, Takemichi đã đưa tay ra ngăn cản. 

"Không, Yukio, những cái ôm hôn có thể giải quyết một vài vấn đề nhỏ. Nhưng giữ chúng ta đi đến bước này, thì nó đã không còn là nhỏ nữa. Nói cho em biết đi, Yukio. Anh coi em là gì chứ?" Đôi mắt em bắt đầu ngấm lệ, con ngươi bị phủ một tầng hơi nước làm tầm nhìn trước mặt em nhanh chóng nhòa đi. Takemichi cúi đầu xuống hòng ngăn đi những giọt lệ trĩu nặng. Em đau quá. Trái tim em như đã trống rỗng rồi.

"Yukio, chúng ta... li hôn đi."

.

.

.

Yukio coi Takemichi là người thế thân. Vậy Takemichi, em biết không? Em biết. Em biết chứ. 

Thỉnh thoảng, khi cả hai cùng đi chơi. Yukio sẽ mua cho em vài lon Coca lạnh, Takemichi sẽ luôn cười thật tươi nhận lấy, nhưng trong thâm tâm em lại âm thầm rơi lệ. Em không uống được đồ uống có gas, anh biết không? Anh biết. 

Ngẩn người nhìn miếng bánh hương Vani được đưa đến bên miệng em, Takemichi cười thật hạnh phúc nhìn Yukio ôn nhu đút cho em từng miếng bánh, em vẫn vui lòng mở miệng đón lấy, nhưng ai biết trái tim em đau nhường nào. Em bị dị ứng với Vani, anh biết không? Anh biết. 

Áp lại cảm giác khó chịu bứt rứt trong thâm tâm, Takemichi vẫn cầm lấy bàn tay ấm áp của anh mà cong khóe mắt, nhưng đuôi mắt em nhuốm màu bi thương anh nào thấy. Em sợ bóng tối, anh biết không? Anh cũng biết. 

Anh biết tất cả, nhưng mà anh cứ như cố tình lơ đi. Tại sao chứ? Yukio, anh đã từng thật lòng với em chưa?

.

.

.

Giờ thì em biết rồi. Biết người thích uống Coca kia, biết người thích cả Vani và cũng... không hề sợ bóng tối. 

Shinichiro Sano. 

.

.

.

Yukio Fuutaraki có yêu Takemichi không? Có, anh có yêu Takemichi, yêu em thật lòng. Chỉ có điều, bóng hình người thanh niên năm ấy vẫn cứ mãi quanh quẩn trong trái tim anh, đuổi cũng không đi được. 

.

.

.

"Không! Anh không cho phép!" Yukio ngỡ ngàng nghe lời nói xa cách từ bờ môi hồng nhuận. Sự tức giận từ từ bao chùm lấy tâm trí anh, anh cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của em, kéo thật mạnh về phía sau khiến em mất đà lảo đảo mà ngã xuống nền nhà lạnh buốt. 

Takemichi đưa ánh mắt hoảng sợ ngước đầu lên nhìn con người kia, anh vẫn đứng đó, ánh mắt đỏ lừ mất đi sự ôn nhu thường ngày mà khoác lên màu căm giận. Em nghe thấy anh thều thào những lời lẽ của ác quỷ. 

"Li hôn? Ai cho phép chứ?" Yukio cười khẩy, mặc kệ sự chống đối giãy dụa của em, cầm lấy tay em kéo lê trên sàn gỗ, lực tay của anh mạnh đến kinh người, Takemichi đã dùng hết sức lực bình sinh mà vẫn không thể thoát khỏi nó. 

"Đừng mà! Xin anh! Dừng lại đi! Yukio!" Nước mắt em rơi lã chã, gương mặt đỏ bừng lên vì sợ hãi, trong đầu em hiện lên những hình ảnh ác độc, em sợ, em thực sự sợ rồi. 

"Đừng nhốt em mà, Yukio! Yukio! Thả em ra! Em sai rồi! Em biết sai rồi!" Quỳ gối trong căn phòng tối om không một ánh đèn, em cố gắng đập mạnh vào cánh cửa gỗ mong anh sẽ nguôi giận, em kiên trì đánh mạnh vào khung cửa khiên cố đến bật máu. Em đau lắm, Yukio. 

Yukio đứng bên ngoài mặc kệ từng tiếng kêu gào tuyệt vọng của em, anh tựa lưng vào cánh cửa cảm nhận từng cú đấm mạnh khiến cánh của run nhẹ. Đến em cũng muốn bỏ anh đi sao? Ai cho phép chứ? 

.

.

.

"Và mày nhốt nó lại?" Takeomi nhướng mày nhìn thằng anh em đã từng vào sinh ra tử. Mấy cái thằng như nó, đừng nhìn bên ngoài ôn nhu hay cười như thế, trở mặt một cái lại lấy dao đâm kẻ mà giây trước nó gọi là đồng đội như chơi. Loại người ấy chính là người đánh sợ nhất. Nói gì đến một thằng còn có tính chiếm hữu nặng như Yukio. 

Người khác không biết chứ Takeomi gã chính là người biết rõ nhất, biết rõ rằng Yukio đã âm thầm dẫn đường Takemichi vào bóng tối tuyệt vọng rồi thình lình xuất hiện cứu vớt em như một vị thần, biết rõ Yukio đã âm thầm trừ khử từng người từng người một xung quanh Takemichi như thế nào, cũng biết cả việc bố mẹ Takemichi bị "tai nan giao thông" mà qua đời ra sao.

"Ừm. Em ấy muốn rời khỏi tao." Yukio mân mê điếu thuốc trên tay, anh không muốn nghĩ đến hình ảnh lúc ấy anh đã tuyệt vọng như thế nào. Không muốn nghĩ đến, không muốn nhớ ra.

"Không phải mày bảo thằng nhóc đó có chứng sợ bóng tối à?" Takeomi như nhớ ra gì đó, bâng quơ nhắc lại.

Yukio chợt giật mình, tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay anh bỏng rát, nhưng anh chẳng quan tâm. Ánh mắt anh nhanh như chớp thay đổi, rồi lại nhanh chóng nhảy lên con xe bên cạnh phóng đi. 

Sao anh có thể không nhớ chứ. Vì một thời gian sống trong bóng tối tuyệt vọng dẫn đến chứng bệnh sợ bóng tôi và tự ngược đãi bản thân của em. Thời gian ấy là do ai mà ra chứ, còn không phải tại anh sao? Hay tại vì Shinichiro cũng không bị mắc bệnh ấy, nên anh đã quên mất. Anh đã cố tình quên nó đi.

Làm ơn, Takemichi, anh xin lỗi, đừng bỏ anh lại.

Căn phòng bị đập phá bừa bộn, đồ vật trong phòng như có một trận lốc cuốn qua mà mỗi nơi một món, chiếc bình xứ bị vỡ tan tành ở ngay giữ phòng, nhưng duy chỉ không thấy Takemichi. Yukio như phát điên, lục tung cả căn phòng rộng lớn, cuối cùng anh tìm thấy em ôm mình ngồi co ro trong góc tủ quần áo, hai mắt vô hồn, trong tay em là mảnh xứ sắc nhọn, máu tươi nhuốm đỏ chiếc áo len trắng ngà. Miệng em vẫn lẩm bẩm những từ ngữ vô nghĩa. 

"Takemichi... Takemichi..." Yukio muốn tiến đến ôm em vào lòng, nhưng anh càng tiến lại gần, thì em lại càng ôm người co rụt lại. 

Em sợ hãi lắm. Xung quanh em toàn là bóng tối thôi. Yukio? Yukio? Anh đâu rồi, Yukio. Em đau quá. 

_End_

___________________________________

: Một fic nhỏ viết khi bị vã ngược Take ;-; 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro