Mộng Hoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------

"Yêu,
là chết ở trong lòng một ít.
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?"
- Xuân Diệu

-------

Trong những ngày mà hoàng hôn chậm rãi rơi xuống dãy núi phía xa, ta thường nhớ về nàng. Những kí ức ấy, những khoảnh khắc ngắn ngủi, cứ tựa như cánh hoa bị gió cuốn đi, rồi chợt vỡ nát trong hư vô. Màu trời ngả tím, lòng ta như bị bóp nghẹt bởi một cảm giác mơ hồ, vừa ngọt ngào, vừa đớn đau.

Ta - Orter Mádl, kẻ luôn ám ảnh với luật lệ và là một Thần Giác, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mềm yếu bởi những xúc cảm của loài người.

Nhưng rồi, nàng xuất hiện, như một cơn gió lướt qua miền cỏ xanh, để lại trong lòng ta một vết thương không thể nào lành.

Ta từng nghĩ mình là kẻ mạnh mẽ, không gì có thể làm lung lay, nhưng nàng, với ánh mắt tinh khôi và nụ cười dịu dàng, đã lặng lẽ đâm sâu vào trái tim ta một nhát kiếm vô hình.

Ta biết đó là tình yêu, nhưng tình yêu của ta, cũng giống như bông hoa nở trong cơn giông, mong manh và đầy rẫy nguy cơ.

Đúng vậy, yêu nàng, ta cảm thấy mình như đã chết đi một phần, phần còn lại chỉ là những đêm dài với nỗi nhớ không nguôi.

Ta vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng. Đó là một buổi chiều tĩnh lặng, ánh mặt trời rót xuống mặt đất những tia sáng vàng dịu. Những cây thông cao lớn bao phủ ngọn đồi, tạo thành một bức màn xanh đậm trải dài đến tận chân trời.

Không gian ấy, với sự yên bình và thanh khiết, như được vẽ ra từ một giấc mơ, nơi mà lòng ta chưa từng biết đến sự chao đảo.

Ta đã bắt gặp nàng đứng lặng lẽ giữa rừng thông, như một đóa hoa sen trắng giữa hồ nước biếc. Nàng không phải là người thuộc về nơi đây, cũng chẳng phải là một phù thủy cao cường như ta, nhưng nàng mang trong mình một thứ ma lực kỳ lạ, khiến ta không thể nào rời mắt.

"Ngươi là ai?"

Ta đã hỏi, giọng nói trầm lặng như gió thoảng.

Nàng nhìn ta, đôi mắt trong veo tựa như mặt hồ phẳng lặng.

"Tôi là một kẻ lạc lối, giữa rừng sâu và những đêm dài không ngủ," Nàng đáp, giọng nói mềm mại như lụa, nhưng ẩn chứa sự kiên định đến lạ lùng.

Từ giây phút đó, ta biết rằng nàng không chỉ là một bóng hình thoáng qua, mà là một phần của cuộc đời ta. Nhưng càng gần nàng, ta càng nhận ra rằng trái tim ta không phải là nơi nàng thuộc về.

Những ngày bên nàng, ta đã thấy lòng mình rung động, những cảm xúc vốn dĩ xa lạ đối với một kẻ như ta bỗng nhiên trở nên quá đỗi thân thuộc.

Nàng đã dạy ta cách yêu, cách lắng nghe trái tim mình, nhưng đồng thời, nàng cũng dạy ta rằng tình yêu không phải lúc nào cũng đem lại hạnh phúc.

Ta đã từng muốn bảo vệ nàng, che chở cho nàng khỏi những hiểm nguy, nhưng rồi ta nhận ra rằng, chính ta mới là mối hiểm nguy lớn nhất đối với nàng.

Ta là một kẻ đầy quyền năng, nhưng trước nàng, ta lại cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất lực. Ta không thể giữ nàng bên mình, không thể mang lại cho nàng hạnh phúc mà nàng xứng đáng có được.

Ngày nàng rời đi, trời đổ mưa, những cơn mưa rào nặng hạt như khóc thương cho một mối tình dang dở. Ta đứng lặng yên, để mặc những giọt mưa lạnh buốt thấm qua làn da, nhưng trái tim ta còn lạnh lẽo hơn thế.

Ta biết mình sẽ không bao giờ có thể quên nàng, cũng như không thể nào xóa bỏ được vết thương mà nàng đã để lại trong lòng ta.

Nàng ra đi, mang theo cả ánh sáng của đời ta, để lại ta trong bóng tối vô tận. Nhưng ta biết rằng đó là điều tốt nhất cho nàng. Ta không thể ích kỷ giữ nàng lại bên mình, để rồi nàng sẽ bị cuốn vào những cuộc chiến

Ta, Orter Mádl, một kẻ không biết sợ hãi, giờ đây lại cảm thấy lòng mình trống rỗng đến lạ. Ta đã từng nghĩ rằng tình yêu chỉ là một thứ yếu đuối, nhưng giờ đây ta mới hiểu rằng, nó là một trong những sức mạnh lớn nhất, nhưng cũng là nguồn cơn của nỗi đau vô tận.


Thời gian trôi đi, những mùa hoa nở rồi tàn, nhưng nỗi nhớ về nàng trong ta không hề phai nhạt. Ta nhớ những buổi chiều êm ả, khi hai chúng ta ngồi bên nhau dưới tán cây thông già, lắng nghe tiếng gió thổi qua những ngọn cỏ.

Những khoảnh khắc ấy giờ đây trở thành những ký ức xa xôi, nhưng lại đẹp đẽ đến mức khiến ta muốn khóc.

Nàng đã dạy ta rằng, yêu không phải là sở hữu, mà là buông bỏ. Nhưng ta vẫn không thể buông bỏ được nàng, không thể quên đi nụ cười của nàng, ánh mắt của nàng, và cả những giây phút ngọt ngào mà chúng ta từng có bên nhau.

Nỗi nhớ ấy như ngọn lửa cháy mãi trong lòng, không bao giờ tắt, chỉ chờ đợi một cơn gió thổi qua để bùng lên dữ dội.

Với ta, nàng là tất cả, là lý do khiến ta tiếp tục sống và chiến đấu. Nhưng đồng thời, nàng cũng là nỗi đau lớn nhất của ta, là cái bóng đen u ám mà ta không bao giờ có thể thoát ra.

Ta biết mình phải mạnh mẽ, phải tiếp tục con đường đã chọn, nhưng mỗi khi nhớ đến nàng, lòng ta lại chùng xuống, như một chiếc lá mỏng manh rơi giữa dòng sông dữ. Ta không thể giữ nàng bên mình, nhưng ta cũng không thể quên đi nàng. Nỗi nhớ ấy, tựa như một vết thương không thể lành, cứ âm ỉ và dai dẳng, kéo dài qua từng mùa mưa nắng.

Những ngày qua, ta vẫn tiếp tục chiến đấu, vẫn đi trên con đường của mình, nhưng lòng ta không còn lành lặn như trước.

Ta đã mất đi một phần của chính mình, phần mà ta biết rằng sẽ không bao giờ trở lại.

Nàng đã mang theo một phần của trái tim ta, để lại ta trong sự trống rỗng và cô đơn vô tận.

Nhiều khi, ta tự hỏi, nếu như ngày đó ta không gặp nàng, có lẽ ta sẽ không phải chịu đựng nỗi đau này.

Nhưng rồi ta lại nhận ra rằng, dù có đau đớn, ta vẫn không hối tiếc vì đã yêu nàng. Nàng đã mang đến cho ta những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất, những cảm xúc mà ta chưa từng biết đến.

Nàng đã khiến ta trở thành một con người khác, tốt đẹp hơn, nhưng cũng đầy tổn thương.

Ta đã yêu nàng, và sẽ mãi mãi yêu nàng, dù cho tình yêu đó chỉ là một vết thương không bao giờ lành. Và ta biết rằng, dù có bao nhiêu thời gian trôi qua, dù cho những mùa hoa có nở rồi tàn, ta vẫn sẽ nhớ đến nàng, như một giấc mộng đẹp đã qua, nhưng không bao giờ có thể quên.

Một buổi chiều nọ, trong khi đi dạo trên những con đường rợp bóng cây, ta nhìn thấy một bông hoa dại mọc ven đường.

Bông hoa nhỏ bé, mong manh nhưng kiên cường, vươn mình giữa những hòn đá lạnh lẽo. Ta chợt nhớ đến nàng, nhớ đến sự kiên cường của nàng trong những lúc khó khăn, nhớ đến nụ cười của nàng khi đối diện với những thử thách.

"Em luôn mạnh mẽ như vậy sao?" Ta từng hỏi nàng.

Nàng cười nhẹ, đôi mắt như chất chứa hàng vạn tâm sự.

"Mạnh mẽ không phải là không sợ hãi, mà là dám đối mặt với nỗi sợ của chính mình," nàng đáp, và những lời nói ấy đã khắc sâu vào tâm trí ta.

Ta từng nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng trước nàng, ta nhận ra mình cònmềm yếu hơn ta tưởng. Nàng đã khiến ta nhận ra rằng, đôi khi, sự mạnh mẽ thật sự không phải là sức mạnh cơ bắp hay quyền năng phép thuật, mà là khả năng đối diện với những cảm xúc trong lòng. Đó là khi ta phải chấp nhận rằng mình đã yêu, và yêu là đau.

"Ta sẽ không để em đi một mình," ta đã nói với nàng vào một buổi tối, khi ánh trăng soi sáng những cành lá xào xạc.

Chúng ta đứng bên bờ hồ, nơi mặt nước phẳng lặng phản chiếu hình ảnh của hai kẻ lạc lối.

Nàng nhìn ta, đôi mắt sáng ngời trong ánh trăng, như đang cố gắng thấu hiểu những lời ta vừa nói.

"Orter, ngài không thể đi cùng em mãi mãi. Con đường em chọn không dành cho kẻ như ngài."

"Vậy thì hãy để ta bảo vệ em," ta đáp, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa kiên quyết vừa bất lực.

Nàng mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ, mà là một nụ cười buồn bã, như thể nàng đã biết trước mọi thứ.

"Ngài không thể bảo vệ em khỏi chính bản thân e, Orter. Và em cũng không muốn ngài phải đau đớn vì em."

"Ta không sợ đau đớn," ta nói, cố gắng giữ cho giọng mình không run lên. "Ta chỉ sợ mất em

"Ngài sẽ không mất em," nàng thì thầm, như thể đang an ủi cả ta lẫn chính mình.

"Nhưng đôi khi, yêu thương cũng có nghĩa là để người mình yêu đi trên con đường mà họ đã chọn, dù con đường đó không có mình."

Những lời nói của nàng như một mũi dao đâm thẳng vào tim ta, nhưng ta biết nàng nói đúng. Ta không thể giữ nàng lại bên mình, không thể thay đổi quyết định của nàng. Nàng là một ngọn gió tự do, và ta chỉ là kẻ cố gắng níu giữ những gì không thuộc về mình.

Nhưng dù biết như vậy, lòng ta vẫn không thể nguôi ngoai. Ta vẫn muốn tin rằng, dù có xa cách, nàng sẽ mãi nhớ đến ta, như ta đã và sẽ mãi nhớ đến nàng.

Đêm đó, dưới ánh trăng bàng bạc, ta đã ôm nàng vào lòng, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Nàng không phản kháng, chỉ lặng yên trong vòng tay ta, như thể đó là một điều tất nhiên. Trái tim ta đập mạnh trong lồng ngực, và ta cảm nhận được nhịp tim của nàng, nhẹ nhàng và yếu ớt, nhưng đầy quyết tâm.

"Em sẽ không quên ta chứ?" ta hỏi, giọng nói của mình nhẹ như hơi thở.

"Không," nàng đáp, giọng nói của nàng cũng nhẹ nhàng như cơn gió đêm.

"Em sẽ luôn nhớ đến ngài, Orter. Nhưng ngài phải hứa với em, rằng ngài sẽ tiếp tục sống, tiếp tục chiến đấu, làm tròn trách nhiệm của một Thần Giác, ngay cả khi không có em bên cạnh."

"Ta hứa," ta đáp, dù lòng ta đau như cắt.

"Nhưng em cũng phải hứa rằng, em sẽ không bao giờ quên những gì chúng ta đã có."

"Em hứa," nàng nói, và ta biết rằng đó là lời hứa cuối cùng giữa chúng tôi.

Khi ánh bình minh ló dạng, nàng đã rời xa, mang theo cả trái tim ta. Ta đứng lặng yên nhìn theo bóng nàng khuất dần trong sương mù, lòng tràn đầy những cảm xúc mà ta không thể gọi tên.

Ta đã mất nàng, nhưng đồng thời, nàng cũng mãi mãi sống trong ta, trong những ký ức, trong nỗi nhớ và trong tình yêu không bao giờ phai nhạt.

Những ngày tháng sau đó, ta đã cố gắng để quên nàng, để tiếp tục cuộc sống mà ta đã chọn. Nhưng dù có cố gắng thế nào, ta vẫn không thể xóa bỏ được hình ảnh của nàng trong tâm trí.

Nàng như một vết thương sâu, dù đã lành lại nhưng vẫn để lại những dấu vết không thể nào phai.

Nhiều đêm, khi nằm một mình trong bóng tối, ta tự hỏi rằng nếu ta không yêu nàng, liệu cuộc đời ta có khác đi không?

Liệu ta có thể sống mà không phải chịu đựng nỗi đau này?

Nhưng rồi ta nhận ra rằng, dù có đau đớn, ta vẫn không hối tiếc vì đã yêu nàng.

Đúng vậy, yêu nàng, ta đã chết đi một phần, nhưng ta cũng đã sống, sống thật sự, trong những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.

Ta không thể quên được nàng, không thể quên những ký ức mà chúng ta đã có, nhưng ta biết rằng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Ta phải bước tiếp trên con đường của mình, phải mạnh mẽ hơn để đối diện với mọi thứ mà cuộc đời này mang đến. Nhưng trong lòng ta, nàng vẫn luôn là một phần của ta, một phần không bao giờ biến mất.

Vào một ngày cuối thu, khi lá vàng rơi đầy trên con đường nhỏ dẫn đến nơi mà chúng ta từng gặp nhau, ta lại cảm nhận được nỗi nhớ nàng trỗi dậy. Những ký ức ùa về, khiến lòng ta chùng xuống, nhưng cũng đồng thời mang lại một chút ấm áp, như ánh nắng cuối ngày len lỏi qua những tán lá.

"Em vẫn luôn ở đây," ta thì thầm, như đang nói chuyện với chính mình, nhưng ta biết rằng nàng có thể nghe thấy.

"Dù ta có đi đến đâu, nàng vẫn luôn ở trong trái tim ta."

Bóng hoàng hôn đổ dài trên con đường, và ta bước đi, để lại sau lưng những ký ức, những nỗi đau và cả những mơ mộng không thành. Ta không biết tương lai sẽ mang đến điều gì, nhưng ta biết rằng, dù có thế nào, nàng sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời ta.

Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ta cảm thấy như nàng đang đứng đó, ngay bên cạnh ta, mỉm cười với ta như ngày nào. Ta không quay lại, không muốn phá vỡ ảo ảnh ấy. Ta chỉ bước tiếp, biết rằng nàng sẽ luôn ở đó, trong trái tim ta, mãi mãi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro