Tình Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------

"em muốn làm một cơn gió mát
hờ hững thổi mây trôi nổi bay
bởi nghe nói gió vốn vô tình
chẳng như em quyến luyến nơi anh..."

------

Người ta nói, gió là thứ vô tình nhất trên thế gian. Nó lướt qua mọi nơi mà không vướng bận gì, không lưu lại dấu vết, không nhớ nhung gì, cứ thế đi xa mà không bao giờ ngoái lại. Em đã từng ước mình là một cơn gió như thế, nhẹ nhàng nhưng vô tình, tự do nhưng chẳng hề lưu luyến. Nhưng rồi em nhận ra, có lẽ em chẳng bao giờ có thể làm được điều đó, bởi vì có một người mà em không thể bỏ lại phía sau, một người đã khắc sâu trong trái tim em như ánh sáng trong đêm tối. Người ấy là Rayne Ames.

Rayne, với mái tóc nửa đen và nửa vàng nhìn trông rất lạ mắt nhưng đầy sức mạnh, là một con người đặc biệt. Anh là một trong những pháp sư mạnh nhất tại Học viện Ma thuật Easton, được kính nể bởi sức mạnh vượt trội và sự chính trực không thể lay chuyển. Nhưng đối với em, Rayne không chỉ là một pháp sư tài giỏi, mà còn là người đã vô tình chạm đến trái tim em theo cách mà không ai khác có thể làm được.

Lần đầu tiên em gặp Rayne là khi anh đến thăm em trai mình, Finn, tại ký túc xá của học viện. Khi đó, em chỉ là một học sinh bình thường, sống cuộc sống ngày qua ngày mà không có gì đặc biệt. Nhưng khi Rayne bước vào, không gian như bị bao trùm bởi một cơn gió mạnh, mang theo sự hiện diện áp đảo của anh. Anh đứng đó, cao lớn, mái tóc trắng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đôi mắt sắc bén quét qua mọi người trong phòng. Không ai dám nhìn thẳng vào Rayne, trừ em.

Ánh mắt của anh dừng lại trên em trong khoảnh khắc, và dù đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua, em cảm nhận được điều gì đó rất sâu sắc, rất mãnh liệt trong anh. Cảm giác đó như một làn gió lạnh, nhưng cũng đồng thời mang theo sự ấm áp khó tả. Từ khoảnh khắc ấy, em biết rằng Rayne không phải là người dễ dàng để ai có thể tiếp cận, nhưng đồng thời, em cũng cảm nhận được rằng anh không phải là người vô tâm như vẻ ngoài của mình.

Những ngày sau đó, em thường xuyên bắt gặp Rayne ở khắp nơi trong học viện. Anh đến thăm Finn, trò chuyện với giáo viên, và thỉnh thoảng lại ra tay giúp đỡ những học sinh gặp rắc rối. Dù Rayne luôn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng em có thể thấy được lòng tốt và sự quan tâm sâu sắc của anh, đặc biệt là đối với em trai mình. Chính điều đó đã làm em càng thêm cảm mến Rayne, một tình cảm mà em không thể ngăn cản.

"Em làm gì ở đây?" Giọng nói trầm ấm của Rayne cất lên sau lưng em một buổi chiều nọ, khi em đang đứng ngắm hoàng hôn từ sân trường.

Em giật mình quay lại, nhìn thấy Rayne đứng đó, với vẻ điềm tĩnh quen thuộc. Anh nhìn em, đôi mắt như đọc thấu tâm hồn, khiến em không thể che giấu được gì.

"Em chỉ... muốn ngắm hoàng hôn," em đáp, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Rayne không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến bên em, đứng cùng em nhìn về phía mặt trời đang lặn dần. Cả hai đứng im lặng như thế trong một khoảng thời gian dài, chỉ có tiếng gió thổi qua và tiếng lá xào xạc dưới chân. Nhưng sự im lặng đó không hề khiến em cảm thấy lúng túng, ngược lại, nó mang lại cho em một cảm giác bình yên lạ thường.

"Hoàng hôn đẹp đấy chứ?" Cuối cùng, Rayne lên tiếng, giọng anh như hòa vào tiếng gió, dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.

"Vâng," em đáp khẽ, đôi mắt vẫn dán chặt vào ánh sáng cuối cùng của ngày. "Nó luôn mang lại cho em cảm giác thanh thản, như thể mọi lo lắng đều tan biến theo ánh sáng."

Rayne gật đầu, như thể anh hoàn toàn hiểu những gì em đang cảm nhận. Rồi anh quay sang nhìn em, đôi mắt ánh lên một tia sáng mà em chưa từng thấy trước đây. "Nhưng cũng có những lúc, bóng tối lại là nơi chúng ta tìm thấy bình yên thực sự. Đôi khi, việc để mọi thứ trôi qua một cách tự nhiên lại là cách tốt nhất để tìm thấy chính mình."

Lời nói của Rayne khiến em ngẩn ngơ. Anh không phải là người hay nói nhiều, nhưng mỗi lời anh nói ra đều mang một sức nặng, như thể anh đã trải qua nhiều điều trong cuộc sống mà em không thể nào tưởng tượng nổi. Anh là một người mạnh mẽ, không chỉ về mặt thể chất mà cả về tinh thần, và điều đó khiến em càng thêm kính trọng anh.

Nhưng đồng thời, em cũng nhận ra rằng Rayne luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người, kể cả với em. Dù anh có quan tâm và dịu dàng đến đâu, em vẫn cảm thấy rằng anh không bao giờ để ai lại gần quá, như thể anh sợ rằng nếu để ai bước vào quá sâu trong thế giới của mình, họ sẽ nhìn thấy những điều mà anh không muốn ai biết.

"Rayne, anh đã bao giờ cảm thấy cô đơn không?" Em hỏi, không biết mình lấy can đảm từ đâu để thốt ra câu hỏi đó.

Rayne im lặng một lúc lâu, như thể đang cân nhắc câu trả lời. Rồi anh khẽ nhếch môi, một nụ cười nhẹ nhưng đầy ý nghĩa. "Cô đơn à? Có lẽ... Nhưng anh đã quen với điều đó. Đôi khi, cô đơn không phải là điều xấu, nó giúp anh mạnh mẽ hơn."

Lời nói của anh khiến tim em thắt lại. Em muốn nói với anh rằng không ai nên phải chịu đựng cô đơn, rằng em muốn ở bên cạnh anh, chia sẻ với anh mọi nỗi buồn, mọi niềm vui. Nhưng em biết, Rayne không phải là người dễ dàng mở lòng. Anh là một cơn gió mạnh mẽ, không dễ gì bị lay chuyển.

"Rayne, nếu có một ngày... nếu em không còn ở đây nữa, anh có nhớ em không?" Em hỏi, giọng nói nghẹn ngào, bởi em biết rằng câu trả lời của anh có thể sẽ khiến em đau lòng.

Rayne quay sang nhìn em, đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy suy tư. Anh không trả lời ngay, chỉ im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. "Anh không biết. Nhưng có lẽ, em không cần phải lo lắng về điều đó. Dù có thế nào, cuộc sống vẫn tiếp diễn, và chúng ta cũng phải tiếp tục bước đi."

Câu trả lời của Rayne không khiến em ngạc nhiên, nhưng nó lại khiến em cảm thấy nặng nề. Anh là người luôn sống vì hiện tại, không để quá khứ hay tương lai làm phiền. Điều đó khiến anh trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng khiến anh trở nên xa cách. Em không biết liệu Rayne có bao giờ nhận ra tình cảm của em không, hay anh chỉ đơn giản coi đó như một phần nhỏ trong cuộc sống của mình.

Thời gian trôi qua, mùa đông đến với những cơn gió lạnh cắt da. Em vẫn thường gặp Rayne trong khuôn viên học viện, nhưng anh luôn bận rộn với những nhiệm vụ của mình, và những cuộc gặp gỡ của cả hai dần trở nên hiếm hoi hơn. Dù vậy, mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim em vẫn đập nhanh như lần đầu tiên gặp mặt.

Một buổi tối nọ, khi tuyết rơi trắng xóa khắp nơi, em tình cờ gặp Rayne đang đứng một mình trên sân thượng của tòa nhà chính. Anh đứng đó, im lặng nhìn tuyết rơi, vẻ mặt trầm ngâm.

"Rayne, anh đang nghĩ gì vậy?" Em hỏi khi bước đến bên cạnh anh.

Rayne không quay lại, chỉ tiếp tục nhìn tuyết rơi. "Anh chỉ đang nhớ về những ngày xưa cũ. Những kỷ niệm mà anh tưởng rằng mình đã quên."

"Những kỷ niệm đó có quan trọng với anh không?" Em hỏi, cảm thấy tò mò về quá khứ mà Rayne chưa bao giờ chia sẻ.

Rayne khẽ gật đầu. "Có chứ. Nhưng cũng có những điều mà chúng ta không thể giữ mãi. Đôi khi, việc buông bỏ lại là cách tốt nhất để tiến về phía trước."

Lời nói của Rayne khiến em nhận ra rằng anh đã trải qua nhiều điều mà em không hề biết. Anh không chỉ là một pháp sư mạnh mẽ, mà còn là một con người đã trải qua nhiều mất mát, nhiều nỗi đau. Và chính những điều đó đã tạo nên con người anh ngày hôm nay – mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng đầy nỗi cô đơn.

Em muốn nói với anh rằng em hiểu, rằng em muốn ở bên cạnh anh, chia sẻ với anh những gánh nặng đó, nhưng em biết Rayne sẽ không dễ dàng chấp nhận. Rayne luôn là người tự mình gánh vác mọi thứ, tự mình đối mặt với khó khăn, không muốn ai khác phải chịu đựng cùng anh.

"Rayne," em khẽ gọi tên anh, giọng nói như hòa vào không gian tĩnh lặng, "nếu anh cho phép, em muốn ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua những khó khăn, cùng anh chia sẻ niềm vui và nỗi buồn."

Rayne im lặng, đôi mắt vẫn dõi theo từng bông tuyết rơi. Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc và tiếng tuyết rơi nhẹ nhàng trên mái ngói. Rồi anh khẽ thở dài, một hơi thở đầy mệt mỏi nhưng cũng rất thanh thản.

"Anh biết," Rayne nói, giọng anh trầm lắng và nhẹ nhàng, như thể anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nói ra những lời này. "Anh biết rằng em quan tâm đến anh, và điều đó khiến anh cảm động. Nhưng đồng thời, anh cũng không muốn em phải chịu đựng những gì anh đã trải qua. Anh không muốn em phải gánh chịu bất kỳ nỗi đau nào vì anh."

Em cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Rayne, với tất cả sức mạnh và lòng kiên cường, vẫn mang trong mình một nỗi sợ – sợ làm tổn thương những người mà anh yêu thương. Anh sẵn sàng đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, nhưng lại không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng mình có thể làm tổn thương người khác.

"Em không sợ," em nói, giọng nói kiên định hơn bao giờ hết. "Em không sợ nỗi đau, không sợ khó khăn. Điều duy nhất em sợ là mất anh, là không thể ở bên cạnh anh khi anh cần em nhất."

Rayne quay lại nhìn em, đôi mắt xanh lạnh lùng giờ đây ánh lên một tia sáng mà em chưa từng thấy trước đây – một sự dịu dàng, một sự ấm áp mà anh luôn che giấu. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc em, đôi mắt anh nhìn sâu vào mắt em như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng.

"Anh biết," cuối cùng Rayne cũng nói, giọng anh nghẹn ngào như cố kìm nén một nỗi đau nào đó. "Anh biết em luôn ở bên cạnh anh, và anh biết rằng em sẽ không bỏ rơi anh. Nhưng em cũng phải hiểu rằng, có những điều mà anh không thể để em gánh vác cùng anh. Anh không muốn em phải chịu đựng những gì anh đã trải qua."

Em lặng người, nước mắt trào ra từ khóe mắt mà em không thể kiểm soát. Rayne, với tất cả lòng tốt và sự quan tâm, vẫn giữ khoảng cách với em, vẫn không muốn để em bước vào thế giới của anh. Anh sẵn sàng yêu em, nhưng không muốn em phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

"Em hiểu," em nói trong tiếng nức nở, "nhưng em vẫn sẽ ở đây, vẫn sẽ chờ đợi anh, dù cho có chuyện gì xảy ra. Vì em biết rằng anh là người duy nhất mà em không thể quên, không thể từ bỏ."

Rayne không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ kéo em vào vòng tay anh. Em cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể anh, sự an toàn mà anh mang lại, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được nỗi đau mà anh đang cố che giấu. Anh ôm em chặt, như muốn bảo vệ em khỏi mọi khó khăn, nhưng đồng thời lại giữ một khoảng cách vô hình mà em không thể vượt qua.

Thời gian trôi qua, những cơn gió lạnh lẽo của mùa đông dần nhường chỗ cho hơi ấm của mùa xuân. Tuyết tan, những bông hoa bắt đầu nở rộ khắp nơi, mang lại sức sống mới cho học viện. Nhưng dù cảnh vật có thay đổi, em vẫn cảm thấy trong lòng mình một nỗi trống vắng không thể lấp đầy.

Rayne vẫn là Rayne, người mà em yêu thương nhất, nhưng cũng là người mà em không thể nào chạm đến được trọn vẹn. Anh vẫn ở đó, vẫn quan tâm em, vẫn bảo vệ em, nhưng anh cũng luôn giữ một khoảng cách, như thể anh sợ rằng nếu để em lại gần quá, em sẽ phải chịu đựng những nỗi đau mà anh đang gánh vác.

Và em, dù yêu Rayne đến nhường nào, cũng không thể nào thay đổi được con người anh. Em không thể bắt anh phải mở lòng, không thể ép anh phải chia sẻ những nỗi đau của mình. Em chỉ có thể ở bên cạnh anh, lặng lẽ chờ đợi, hy vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ cho phép em bước vào thế giới của anh.

Nhưng em biết, Rayne là một cơn gió tự do. Anh không thể bị ràng buộc, không thể bị giam cầm. Anh sẽ tiếp tục bay xa, lướt qua cuộc đời em như một cơn gió thoảng, mang theo tất cả những gì em yêu quý nhất. Và em, dù muốn hay không, cũng phải chấp nhận điều đó.

Vào một buổi chiều mùa xuân, khi những cánh hoa anh đào bay khắp nơi, em lại gặp Rayne ở sân trường. Anh đứng đó, dưới gốc cây anh đào lớn nhất, mái tóc của anh hòa cùng màu hồng nhạt của hoa, tạo nên một khung cảnh đẹp như trong mơ.

Em bước đến bên cạnh anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mà em đã quen thuộc. "Rayne," em gọi tên anh, giọng nói đầy cảm xúc.

Rayne quay sang nhìn em, đôi mắt anh ánh lên một tia sáng mà em chưa từng thấy trước đây – một sự dịu dàng, một sự chấp nhận.

"Em biết anh không thể bị ràng buộc," em nói, "nhưng em vẫn muốn ở bên cạnh anh, dù cho có chuyện gì xảy ra. Em không cần anh phải mở lòng hoàn toàn, chỉ cần anh biết rằng em sẽ luôn ở đây, luôn chờ đợi anh."

Rayne im lặng một lúc lâu, rồi anh khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. "Anh biết," anh nói, giọng nói trầm lắng nhưng đầy sức mạnh. "Anh biết rằng em sẽ luôn ở bên anh, và điều đó khiến anh cảm thấy an lòng. Nhưng em cũng phải biết rằng, dù anh có bay xa đến đâu, anh sẽ luôn quay về bên em."

Lời nói của Rayne như một làn gió mát thổi qua tâm hồn em, mang theo một sự nhẹ nhõm mà em không thể diễn tả bằng lời. Anh không hứa hẹn gì nhiều, nhưng chỉ cần những lời đó, em biết rằng tình cảm của mình không phải là vô vọng. Em không cần anh phải ở bên em mọi lúc, chỉ cần biết rằng anh luôn nghĩ về em, luôn dành một góc nhỏ trong trái tim anh cho em, là đủ.

"Em sẽ chờ," em nói, giọng nói đầy quyết tâm. "Em sẽ chờ anh, dù cho có chuyện gì xảy ra."

Rayne nhìn em, đôi mắt anh ánh lên một tia sáng ấm áp. "Anh biết. Và anh sẽ không để em phải chờ đợi quá lâu."

Cuối cùng, Rayne cũng cho phép em bước vào thế giới của anh, dù chỉ là một phần nhỏ. Nhưng với em, điều đó đã là quá đủ. Em không cần nhiều hơn, chỉ cần biết rằng anh cũng yêu em, cũng quan tâm em, là đủ.

Cả hai đứng đó, dưới gốc cây anh đào, nhìn những cánh hoa rơi lả tả xung quanh. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa và vị ngọt ngào của tình yêu mới chớm nở.

Gió vẫn thổi, nhưng lần này, em không còn muốn mình là cơn gió vô tình nữa. Em đã tìm thấy nơi mình thuộc về, và em biết rằng đó là bên cạnh Rayne, mãi mãi.

Dù cho tương lai có ra sao, dù cho cuộc sống có đưa đẩy chúng ta đi đến đâu, em biết rằng em và Rayne sẽ luôn tìm thấy nhau, luôn quay về bên nhau.

Bởi vì, giống như những cánh hoa anh đào rơi rụng mỗi mùa xuân, chúng ta đều là một phần của tự nhiên, của cuộc sống, và sẽ luôn trở lại với nhau, dù cho có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro