Ardhangini

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( https://archiveofourown.org/works/46251895 - breezysola )

Ardhangini nghĩa là vợ trong đạo Hindu.



Cách đây rất lâu trong hành trình chuộc tội, Sasuke đã tình cờ đến một vùng đất cách xa Hỏa quốc với nền văn hóa đa dạng, phong cảnh tuyệt đẹp và con người nơi đây.

Khi đang giúp đỡ một cặp vợ chồng già và nghỉ ngơi trong nhà của họ, Sasuke đã nghe được một điều thú vị. Một câu chuyện dân gian, một truyền thuyết - bà già ấy đã nói vậy. Vì tò mò nên anh  đã say mê với câu chuyện mà đôi vợ chồng già ấy kể.

Câu chuyện về một vị thần đau buồn và một nữ thần đầy quyết tâm.

Vị thần sau khi mất đi người mình yêu đã sống ẩn dật, từ bỏ mọi bổn phận đã dẫn đến sự hủy diệt. Nữ thần yêu anh từ lâu đã quyết định thực hiện sự đền tội khắc nghiệt nhất để đánh thức vị thần khỏi sự cô lập từ anh. Tình yêu và sự quyết tâm của cô đã đưa anh thoát khỏi sự cô đơn và khiến anh phải lòng cô. Cô ấy đã trở thành sức mạnh của anh ấy, người duy nhất có thể xoa dịu cơn thịnh nộ hủy diệt của anh ta. Nhưng do nghĩa vụ và trách nhiệm của mình đối với vũ trụ nên hai vị thần không thể ở bên nhau lâu hơn. Cuộc gặp gỡ của họ thường rất ngắn ngủi nhưng trong những khoảng thời gian đó họ đã dành cho nhau rất nhiều tình cảm. Dù cách xa nhau nhưng họ hiểu nhau chỉ bằng suy nghĩ. Họ được cho là một nửa của sinh vật vĩnh cửu.

"ardhangini"

ông già thì thầm, nhìn vợ mình.


Sasuke băng qua cổng làng vào lúc nửa đêm, khi không phải toàn bộ làng Lá đều chìm trong giấc ngủ sâu.

Anh hầu như không nhận ra các shinobi đâng núp ở lối vào khi họ tranh nhau ra khỏi cabin để nhìn kỹ anh. Sự ồn ào của họ không làm phiền anh ấy. Anh đã quen với những tư thế thận trọng, đôi lông mày nhíu lại nên anh phớt lờ họ và đi đến nơi anh gọi là nhà, quyết định báo cáo tại tháp hokage vào sáng hôm sau. Con đường Sasuke đi đã trở nên quen thuộc và hy vọng tính khí nóng nảy khét tiếng của vợ anh sẽ không dẫn đến việc thay đổi địa chỉ trong hai tuần anh đi vắng.

Xét cho cùng thì khả năng xảy ra việc đó không hề thấp

Đúng bốn giờ trước khi mặt trời mọc, anh bước vào phòng ngủ của họ. Chiếc đồng hồ kỹ thuật số phát sáng ở góc cho anh ta biết như vậy mặc dù sasuke thích đồng hồ kim truyền thống hơn nhưng anh rất biết ơn vì không phải sử dụng chakra trong phòng tối, điều mà Sakura liệt kê là ưu điểm khi họ tranh luận về việc mua chiếc đồng hồ này vài tháng trước.

"Papa nên làm quen với những công nghệ hiện đại thôi " anh nhớ lại giọng nói trêu chọc của con gái khi nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của anh.

Sasuke chỉ thoáng ngạc nhiên khi thấy Sakura biến mất trên giường trước khi bắt đầu cởi áo choàng và áo ghi lê. Cô ấyđang tắm à , nghĩ rồi anh nhớ đến mùi mồ hôi và bùn khô trên người. Khi anh đi ngang qua hành lang để cất giày, anh ấy nhìn thấy cô ấy đang nằm lên bàn để lộ dãy giấy tờ trước mặt cô ấy.

Mặc dù cô ấy không di chuyển nhưng tiếng ngáy và nhịp đập nhẹ nhàng trong chakra của cô ấy là thứ duy nhất cho thấy cô ấy đang ngủ gật.

Người đàn ông giận dữ và nhìn chằm chằm vào cô một lúc trước khi di chuyển với tốc độ linh hoạt để thả đôi dép ở lối vào. Tiếp theo anh rửa tay, không muốn chạm vào vợ bằng bàn tay bẩn thỉu. Có ba chai nước rửa tay thông thường có hình dạng kỳ lạ nhất mà anh từng thấy xếp chồng lên nhau trên bồn rửa. Sasuke không thấy những hình dạng ngớ ngẩn đó có tính thực tiễn mà thường xuyên sử dụng hình màu xanh lam.

"Màu hồng là của mẹ và màu đỏ là của con, papa" giọng nói của con gái anh quanh quẩn trong tâm trí khi những bọt nước hình thành.

Anh cho rằng con gái mình đang đi làm nhiệm vụ hoặc qua đêm với bạn bè của con bé sau khi kiểm tra các dấu hiệu chakra trong gia đình ngay khi anh bước qua cửa sổ phòng ngủ. Điều này đã trở thành một thói quen để cảm nhận chakra của vợ và con gái ngay khi anh về nhà. Bắt nguồn từ cơn ác mộng đẫm máu kéo dài nhiều năm về gia đình anh—cả quá khứ và hiện tại, đó đơn giản là điều mà Sasuke không buồn thay đổi.

Dịu dàng và cẩn thận, anh bế Sakura lên, không cần cbất cứ sự trợ giúp nào, đặc biệt nếu nó liên quan đến sức mạnh quái vật của một sanin. Với tâm lý của một người chồng lo lắng điển hình, anh cau mày trước sự chênh lệch trọng lượng của cơ thể dẻo dai mà anh đặt lên giường, bằng cách nào đó Sakura lại nhẹ cân hơn so với hai tuần trước và Sasuke tự hỏi liệu vợ mình có bỏ bữa với lý do đi làm hay không, anh quyết định hỏi Sarada khi con bé trở về.

Có một cảm giác không thể giải thích được bên trong anh khi anh nhìn vào khuôn mặt cô, vạch ra những nét lên xuống trên các đường nét của vợ mình, những ngón tay anh lướt qua mái tóc hồng, đôi mắt dõi theo quầng thâm của những đêm mất ngủ. Sasuke bình tĩnh lại trước khi cảm giác tuyệt vọng về thứ gì đó tràn ngập trong mình, đó là sự pha trộn kỳ lạ giữa tình yêu và— sự thất vọng? sợ hãi?— anh ấy không biết. Anh cảm thấy thất vọng vì vợ mình đã không chăm sóc bản thân, sợ rằng nếu anh đi thì sẽ không còn ai làm việc đó nữa. Không giống như anh làm nhưng anh yêu việc anh đang ở đây lúc này, trước sự hiện diện của cô, chạm vào cô, cảm nhận được hình dáng hữu hình của cô và thừa nhận không chút do dự.

"Anh đang ở nhà, Sakura" anh đã rất nhớ vợ mình.

Đống giấy tờ trong phòng khách bị bỏ quên sau cơn đau đầu ngày càng tăng của anh khi anh đứng dưới vòi hoa sen. Anh đổ lỗi cho những đêm không ngủ trong nhiệm vụ của mình là nguyên nhân gây ra căn bệnh đau đầu nhẹ. Sau nhiều năm, anh ấy vẫn khó có thể yên tâm ở bất cứ nơi nào không gần nhà họ.

Bước đi của anh ấy nhẹ nhàng và yên tĩnh, anh hết sức cẩn thận để nước không nhỏ giọt xuống thảm. Sasuke nghi ngờ không ai trong số họ sẽ đánh giá cao mùi mốc từ tấm thảm ướt.

Anh thở dài mãn nguyện ngay khi vừa nằm xuống và cánh tay duy nhất của anh theo bản năng đưa ra ôm lấy vòng eo thon thả của cô. Giống như được trút bỏ mọi gánh nặng đang đè nặng lên mình, nằm lên giường trong chăn mềm và cảm nhận được hơi ấm của người bạn đời. Đây là nơi mà anh ta không cần phải canh gác, là nơi phá bỏ mọi bức tường của anh và anh luôn chào đón nó với vòng tay rộng mở, là nơi mà anh có thể buông bỏ, nơi mà anh ấy biết mình sẽ được an toàn, cảm thấy là chính mình, và là chính mình.

Đây là nơi an toàn của Uchiha sasuke.


Anh ấy đang cháy.

Da của anh như đang bốc cháy, bên trong anh sôi sục và anh thấy một màu đen.

Anh ấy đang cháy.

Trong một khoảnh khắc Sasuke nghĩ mình đã quay lại đó. Trong một trong nhiều giấc mơ vặn vẹo mà anh đã nhốt kín ở nơi sâu nhất trong tâm trí mình. một cơn ác mộng khi anh trai anh trở thành một thứ gì đó không phải là anh, không có thân thể, không có vật chất. chỉ có tiếng hét.

Chỉ có những tiếng kêu đau đớn và trả thù.

Ở đây anh không làm gì để ngăn ngọn lửa đen bỏng rát của amaterasu đang lan rộng khắp người nhưng nó chỉ trong chốc lát thôi. Vì trong giây tiếp theo, anh nghe thấy một giọng nói khác, khàn khàn và vẫn còn ngái ngủ thì thầm với anh .

"-urning, anh bị ốm-"

Sau đó anh cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh chạm vào trán mình và xoa khắp những chỗ mà ngọn lửa đen dữ dội đã thiêu rụi cơ thể anh. Tư thế căng thẳng của anh thả lỏng, khi cơn đau dịu bớt, cái chạm nhẹ nhàng chữa lành làn da bị tổn thương.

Anh ấy lại nghe thấy itachi. Giọng anh trai nhẹ nhàng, buồn bã và tràn đầy yêu thương khi anh luôn thì thầm và tạm biệt.

"–không sao đâu, ngủ đi, sasuke-kun–"

Sasuke để giấc ngủ kéo anh lại vào bóng tối yên tĩnh.


Anh thức dậy đối diện với đôi mắt xanh đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh.

Sakura ngồi cạnh anh, tay cô vắt nước ra khỏi khăn ướt trước khi đặt nó lên trán anh lần nữa. Ánh nắng yếu ớt chiếu vào phòng ngủ thành từng vệt chứng tỏ trời đang sáng sớm. Hành động thông thường của Sasuke sẽ là lăn qua lăn lại và ngủ tiếp cho đến tận sáng muộn và nghỉ ngơi theo yêu cầu của cơ thể. Sau đó anh sẽ làm bữa trưa và gói nó vào những chiếc hộp cơm mà vợ anh rất thích để mang đi làm nhưng hôm nay không phải là một ngày bình thường vì Sasuke vẫn đang sốt.

Anh nhìn xuống  bộ ngực trần  của mình để chắc chắn rằng không có vết bỏng nào. Tất nhiên là không có nhưng giọng nói của itachi vẫn vang vọng trong đầu anh.

"39,4°C là nhiệt độ cao đấy anh yêu"

Sakura đang quan sát anh với ánh mắt sắc bén đến chết người và mặc dù cô dùng từ ngữ trìu mến dành cho anh nhưng nó giống như cô đang nói chuyện với một trong những bệnh nhân của mình vậy với thẩm quyền và anh là một bệnh nhân, Sasuke nhận ra khi anh mở môi định vặn lại nhưng chẳng có gì thốt ra được, anh co rúm lại trước cảm giác nghẹn ngào ở cổ họng, những cơ bắp mỏng manh đã phát triển do cơn sốt và trong miệng còn có vị đắng quen thuộc của thuốc.

"Vết thương của anh không được rửa sạch, sốt là do nhiễm trùng" vợ anh có vẻ tức giận và đúng như vậy. Tuy nhiên, Sasuke chỉ có thể đáp lại bằng cơn đau họng.

"hn" môi anh nhếch lên khi cô cau mày, đôi lông mày hồng nhíu lại.

"đừng 'hn' với em, sasuke-kun. Tại sao anh không làm sạch vết thương đúng cách? Em đã nói với anh nhiều lần về tầm quan trọng của việc điều trị vết thương và là một shinobi giàu kinh nghiệm, anh nên biết rõ hơn" ngay cả khi anh không muốn, bằng cách nào đó, Sasuke có vẻ làm Sakura khó chịu.

Anh đặt bàn tay trên ngực mình vào tay mình và siết chặt một, hai lần trước khi nhìn lên cô "hn, anh xin lỗi. Anh chỉ..." tâm trí anh đấu tranh để tìm từ ngữ. chúng chưa bao giờ thuộc lĩnh vực chuyên môn của anh nên để truyền đạt suy nghĩ của mình, Sasuke siết chặt thêm một lần nữa.

Sakura hiểu. Cô ấy luôn làm vậy, vì đôi mắt cô dịu lại và cô gỡ bỏ phần tóc mái đẫm mồ hôi trên mặt anh "Anh luôn làm em lo lắng đấy, shannaro"

Anh xin lỗi lần nữa.

Cô thở dài, giũ sạch nước ở chiếc khăn còn lại nhúng vào bát rồi lau mồ hôi trên cổ và ngực anh, một sự im lặng thoải mái sau cuộc trao đổi của họ một lúc khi cô cố gắng hạ nhiệt độ của anh ấy. Với Sasuke, tình yêu là như thế này— nằm trong im lặng và để Sakura chăm sóc cho mình. Đó là quãng đường họ đã đi qua trong nhiều năm qua, quá khứ của họ giống như quá khứ đen tối của một buổi sáng tươi sáng.

Só lẽ là do thuốc, có lẽ là do đêm qua mất ngủ, mắt Sasuke bắt đầu nặng trĩu.

"Em nên đi làm đi, anh sẽ qua mang bữa trưa cho em" anh nói, cố chống chọi với cơn buồn ngủ.

"Không, em đã xin nghỉ hôm nay. Em đã gọi cho Shizune-san rồi"

Sasuke bối rối và gần như buồn ngủ, anh ấy hỏi "Tại sao?"

Sasuke chỉ nhận được một nụ cười đáp lại "Sasuke-kun ngốc nghếch. Hãy nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau, nhé?"

Anh muốn phản đối nhưng Sakura đã đắp chăn cho anh và giục anh nhắm mắt lại. Cô ấy không cần phải cố gắng quá nhiều, chỉ cần hai, ba chớp mắt là có thể chìm vào giấc ngủ.


"Đây, Sasuke-kun"

Người đàn ông nói trên mở mắt ra và thấy bát súp trên đùi mình. anh từ từ đưa từng thìa đầy món ăn vào miệng, biết rằng cái bụng trống rỗng và vị đắng của mình sẽ đánh giá cao món ăn lỏng thơm ngon. Ậm ừ tỏ vẻ tán thành, anh ăn thêm bốn thìa súp gà nữa trước khi nhìn vợ.

Sakura ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường, cắt trái cây màu đỏ thành những hình vuông hoàn hảo. Cảnh tượng quen thuộc từ nhiều năm trước, vặn vẹo thứ gì đó bên trong anh và anh lấy thêm một ít từ chiếc bát trên đùi để tránh nó.

"Anh đang nghĩ gì thế?"

"Hn?"

"Trước đó anh đã nhìn chằm chằm một lúc . Anh đang nghĩ gì vậy?"Sakura có vẻ tò mò, đầu nghiêng sang một bên. Đó là điều mà Sasuke luôn thấy đáng yêu.

Anh nói với cô như vậy và cảm thấy hài lòng khi má cô ửng hồng. Đôi mắt xanh lục của cô ấy đảo quanh trong vẻ ngượng ngùng, trước khi bĩu môi và cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Sasuke nhớ lại khoảng thời gian mà đường nét mỏng manh và rụt rè của cô từng khiến anh bối rối. Có lúc anh nghi ngờ tình yêu của cô, vì anh cảm thấy mình không xứng đáng với cô.

"Một truyền thuyết từ một vùng đất xa xôi" anh trả lời, đặt bát sang một bên và nhai món táo Sakura đưa.

"Ồ?" Cô giục, di chuyển đến ngồi cạnh anh trên giường.

"Đó là về một nữ thần và người chồng ngu ngốc của cô ấy"

Cô cười khúc khích và tựa đầu vào vai anh và yêu cầu anh tiếp tục.

"Nữ thần bướng bỉnh vì lý do nào đó lại yêu vị thần ngu ngốc..."

Những đám mây xám dày đặc mưa che khuất mặt trời và làm bầu trời buổi sáng muộn tối sầm khi anh kể cho cô nghe câu chuyện này từ vùng đất xa xôi đó, ghi nhớ mọi biểu cảm của cô, cảm thấy hài lòng trong khoảnh khắc đó.


Mọi người đều biết Uchiha Sasuke không phải là người thích giao tiếp xã hội. Ngay cả trong số các bạn học và giáo viên cũ của mình, người ta hiếm khi thấy anh ấy ở cùng họ. Anh ấy cũng không phải là người thích về thăm nhà. Đặc biệt là khi anh ấy vừa trở về từ một nhiệm vụ, một ngày yên bình bên gia đình là tất cả những gì anh ấy mong muốn sau khi xa nhà

Nhưng Naruto là Naruto. Nên khi anh gõ cửa nhà họ với món ramen ichiraku và hàng loạt lời phàn nàn tuôn ra từ miệng, Sasuke đã để anh làm vậy.

Naruto không ở lại lâu. Hokage đệ thất là một người tốt bụng nhưng bận rộn, họ đều biết. Thật ngạc nhiên khi anh ấy đích thân đến thay vì gửi bản sao bóng tối. Sakura véo đôi má râu ria của bạn mình để xác nhận rằng cậu ấy là thật và Sasuke không thể không nhếch môi khi chứng kiến ​​vị hokage bị vợ mình bắt nạt. Họ nói về gia đình, nhiệm vụ và vài điều tầm thường khác—sự ghen tị trong giọng Naruto khi cậu than vãn về kỳ nghỉ của kakashi không bị cậu ấy chú ý. Sasuke thoáng có cảm tình với anh cho đến khi bạn anh tuyên bố coi mì ramen là món ăn chủ yếu như một sự đền bù.

Khi đồng hồ điện tử của Sakura điểm ba giờ rưỡi, Naruto rời khỏi gia đình Uchiha với bản báo cáo nhiệm vụ và hóa đơn tiền nước nhét trong quần để thanh toán. Thật thú vị khi đích thân hokage thu thập các báo cáo nhiệm vụ và các khoản thanh toán từ họ để gửi vào các phòng ban tương ứng. Mặc dù Sakura nhất quyết tự mình nộp đơn nhưng người bạn tóc vàng của họ còn bướng bỉnh hơn cả hai Uchiha. Anh ta hứa sẽ gửi biên lai kèm theo một bản sao.

Lát sau họ ngồi xuống giường—Sakura với chiếc bàn nhỏ và hồ sơ y tế, Sasuke với cuốn sách mà anh ấy vẫn chưa đọc xong.

Dấu trang được đặt ở đúng vị trí mà anh đã để lại nhưng Sasuke biết rằng các trang đó đã được động vào, có cặn siro ở góc ngoài cùng bên phải có hình đầu ngón tay. À dango , anh nhận ra, liếc nhìn vợ mình, người có vẻ đang tập trung vào công việc. Tuy nhiên đôi má ửng hồng của cô ấy lại nói lên điều gì đó khác.

Anh khịt mũi trước sự giả vờ ngu ngốc của cô và lắc đầu khi cô ngượng ngùng đưa ra lời "xin lỗi".

Trong sự im lặng, anh nghĩ về các vị thần, đang an nghỉ trong một góc khuất của một ngọn núi lớn, tách biệt với các thực thể thần thánh khác, đắm mình trong bầu bạn của nhau. Sasuke tự hỏi liệu vị thần có cảm nhận được những cảm xúc giống như anh khi cơn mưa bắt đầu trút xuống với tốc độ ngày càng tăng dần một cách thoải mái, nhốt anh và Sakura khỏi thế giới hay không. Những giây phút yên bình bên cô ấy mang lại cho anh sự mãn nguyện không thể giải thích được.

Khi anh ấy nhận thấy những khoảng dừng giữa những dòng viết nguệch ngoạc của cô ấy, tay anh ấy sẽ tự động di chuyển đến ngăn kéo bên cạnh anh ấy để lấy một cái kẹp. Cái này có hình quả cà chua trông thật lố bịch khi anh đẩy những lọn tóc hồng ra sau khiến cô mất tập trung.

Sasuke nhìn lại những nhận xét ngớ ngẩn bằng chữ viết tay màu đỏ của vợ anh về các nhân vật trên giấy và cảm thấy một áp lực nhẹ nhàng, ấm áp lên má mình.

"Cảm ơn Sasuke-kun"

"Hn"

Anh lặng lẽ lật sang trang tiếp theo.


"Một nửa của sinh vật vĩnh cửu"

Những từ ngữ xoay quanh đầu anh một cách tự do khi anh cố gắng hiểu chúng. Rốt cuộc, không phải lúc nào anh ấy cũng đào sâu vào những suy nghĩ như vậy. Sở thích của Sasuke nằm ở những suy nghĩ thực tế và trực tiếp chứ không phải những lời nói có ý nghĩa xa lạ.

Anh cẩn thận cuộn quả trứng thành món tamagoyaki đẹp mắt, nửa nghe tiếng bát đĩa va chạm nhau khi vợ anh dọn bàn ăn tối. Sau khi nghỉ ngơi trên giường cả ngày, Sasuke phớt lờ mọi lời phản đối của Sakura để bắt đầu dọn dẹp món ăn cho bữa ăn của họ ngay khi màn đêm buông xuống. Bên ngoài, mưa rơi dày đặc trên mái nhà và mặt đất át đi mọi tiếng ồn khác và anh cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Sarada sẽ về nhà trong vài ngày nữa và không phải trong cơn bão bất ngờ này. Anh cũng biết Sakura, mặc dù cô ấy luôn thích khi tất cả mọi người ở nhà và có thể cùng nhau dùng bữa nhưng việc an toàn và bình yên của gia đình luôn được ưu tiên hơn bất cứ điều gì.

Quay lại, Sasuke thấy vợ mình đang ngâm nga một giai điệu hơi quen mà anh chắc chắn mình đã nghe thấy trên radio của một cửa hàng nào đó trong chợ. Anh cảm thấy tim mình thắt lại trước giai điệu ngọt ngào tràn ngập căn bếp, bởi vì đây chính là thứ tạo nên một ngôi nhà, những người thân yêu quý. Anh ấy biết ơn cô ấy, vì Sarada, gia đình của anh ấy, điều mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có lại.

Đôi khi vẫn có cảm giác khó tin— nhìn thấy chiếc uchiwa được khâu vào lưng Sakura.

Làm thế nào họ đạt đến điểm đó thực sự là một phép lạ. Cô học cách tin tưởng vào bàn tay anh, đầy vết sẹo của những vụ giết người và anh học cách yêu cô một cách dũng cảm nhưng đó không phải là nơi nó bắt đầu. Gữa họ luôn có điều gì đó sâu sắc hơn mối quan hệ của họ, một thứ gì đó gần như thiêng liêng đến nỗi họ không thể đặt tên cho nó cho đến buổi sáng gió mùa đó. Sasuke nhớ lại ngày cô trở thành vợ anh, nhớ ngôi đền nhỏ ẩn mình giữa khe núi, tấm vải trắng bạc màu trên đầu sakura, vị ngọt của rượu sake họ chia sẻ và khoảnh khắc cô trở thành nửa kia của anh.

Có lẽ lý do khiến truyền thuyết tiêu tốn suy nghĩ của anh ấy nhiều như vậy là vì cuộc sống của họ giống với những linh hồn thần thánh trong câu chuyện đến mức nào. Họ chắc chắn đã trải qua nghịch cảnh và khoảng cách lớn lao để đạt được sự đơn giản của đêm nay.

Đột nhiên một tia sét đánh xuống và khi âm thanh mờ dần, đèn tắt, căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn.

"Ồ. Chuyện này không thể xảy ra muộn hơn một chút được chứ?" anh nghe thấy sự hờn dỗi trong giọng nói của Sakura hơn là nhìn thấy nó. Trái ngược với niềm tin phổ biến, những người có sharingan không có khả năng nhìn trong bóng tối khi nhãn thuật không được kích hoạt. Trở lại khi họ còn là genin, Sasuke đã học được điều đó một cách khó khăn và xuất hiện ở điểm hẹn với một vết thương lớn trên cánh tay vào sáng hôm sau.

"Anh yêu, anh có biết chúng ta để nến ở đâu không? Em nghĩ đèn flash ở gần tivi"

Anh đã di chuyển đến những chiếc tủ nơi anh nhớ đã cất những cayy nến cách đây vài tuần, di chuyển quanh chiếc ghế sofa với sự chắc chắn chỉ có được khi đã quen với vị trí của đồ nội thất.

"Đừng cử động, em sẽ ngã đấy. Anh sẽ lấy nến"

"Em sẽ không ngã!" Sasuke chế giễu, biết rõ cô ấy vụng về thế nào.

"Chắc chắn là có"

"Không"

"Sẽ-"

"Sẽ không!!"

"Hn. Phiền phức quá"

"Anh cũng vậy, sasuke-kun. Anh có nhớ Sarada đã nói gì không?"

"Sakura"

Vợ anh cất lên tiếng cười trong trẻo quen thuộc khiến bên trong anh ấm áp, tiếp thêm sức sống cho những ngày tháng của anh và Sasuke mong ước từ tận đáy lòng, anh sẽ có thể tận hưởng món đồ xa xỉ nhỏ bé này trong một thời gian rất dài.


Một lần sau khi làm tình say đắm, vị thần ngồi ngắm cảnh cùng nữ thần bên cạnh.

Khi nhìn thấy vị thần mỉm cười mãn nguyện, nữ thần yêu cầu được biết nguồn gốc. Cô bày tỏ mong muốn được biết mức độ khao khát và hạnh phúc của chồng mình để cảm nhận những gì anh ấy cảm thấy.

Chúa rất yêu quý cô và ban cho cô những gì cô muốn.

Anh ta đã trút bỏ một nửa linh hồn khỏi cốt lõi của mình và chuyển một nửa linh hồn của nữ thần vào mình. Khi được hợp nhất với linh hồn anh, nữ thần cảm nhận được những ham muốn của anh, sự thuần khiết trong tình yêu của anh, sự tận tâm vô tận mà anh dành cho cô.

Sasuke không thể làm được điều đó. Anhchỉ là một phàm nhân bất chấp những gì người khác có thể nói nhưng khi anh cảm thấy Sakura di chuyển dựa vào mình, cảm thấy bàn tay cô lướt qua vai anh và kéo anh lại gần hơn, cảm nhận hơi ấm ẩm ướt của cô mỗi khi anh đẩy, anh bị khuất phục bởi nhu cầu cấp thiết phải cho cô thấy tất cả mọi thứ anh cảm thấy.

Bất chấp cơn mưa nặng hạt bên ngoài, anh vẫn lắng nghe từng tiếng thở hổn hển, từng tiếng rên rỉ, từng hơi thở mà vợ anh thở ra. Nếu sasuke là nhựa cây, anh sẽ nghĩ màn đêm u ám, nguy hiểm đó đã làm tăng thêm niềm đam mê giữa hai người yêu nhau như thế nào, khiến nó trở thành một đêm vô cùng đặc biệt. Nhưng anh ấy thì không và cơn mưa không làm cho sự thân mật giữa họ trở nên đặc biệt hơn, vì mỗi khoảnh khắc với sakura như thế này— được nhìn thấy cô đẫm mồ hôi, kiệt sức và khao khát từ những cái chạm của anh tự nó đã là một đặc ân rồi.

"Sasuke-kun" cô thở hổn hển trước một lực đẩy vừa đủ, đôi mắt cô mờ đi vì ham muốn và tình yêu.

Đưa tay lên má anh, cô kéo anh lại gần cho đến khi môi họ chạm nhau. Sasuke tham lam cắn vào môi cô, rên rỉ khi cô thả tay anh ra và họ bắt đầu chìm đắm. Anh hôn cô cho đến khi họ khó thở, lại với tay về phía cô ngay khi họ vừa uống xong một hơi. Tay anh di chuyển dọc theo cơ thể cô, vuốt ve ngực cô, véo vào núm vú cô, siết chặt hông cô và xa hơn xuống nơi chúng được nối với nhau. Sakura giật mình khi anh xoa vào chỗ phía trên khe hở của cô, một chuỗi tên anh theo sau tiếng rên rỉ quyến rũ.

Anh lùi ra để nhìn cô. Tóc của sakura xõa tung khắp người và mắt nhắm chặt trong niềm khoái cảm mãnh liệt. Điều đó sẽ không xảy ra. Anh ấy muốn nhìn thấy đôi mắt của cô ấy. Anh ấy muốn gặp cô ấy .

"Sakura, nhìn anh này" nó phát ra như một lời cầu xin nhưng sasuke không quan tâm. Mangekyou của anh ấy đã quay tròn và Sakura không có lấy một giây trước khi anh ấy kéo cô ấy vào chiếc máy bay mà anh ấy đã tạo ra. Ảo ảnh cộng hưởng với tất cả những ký ức của anh, tất cả những cảm xúc mà anh có về thời gian họ bên nhau và tất cả những khoảnh khắc anh dành để nghĩ về cô khi họ không còn nữa. đây là nơi mà họ có thể tiến gần đến việc trở thành một linh hồn. Có lẽ anh là một nhựa cây – tin vào một số truyền thuyết cổ xưa và cố gắng tái tạo lại điều gì đó mà chỉ có thần thánh mới có thể làm được. điều gì đó rất có thể chỉ là dối trá.

Nhưng anh ấy đang tuyệt vọng. Để cho cô ấy thấy cô ấy có ý nghĩa như thế nào đối với anh ấy, mọi hành động của cô ấy đều ảnh hưởng đến anh ấy theo cách mà cô ấy không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Khi ảo thuật kết thúc, Sasuke cảm thấy dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Sự cởi mở này đào sâu một điều gì đó nguyên sơ bên trong anh ta, nhưng anh ta không sợ hãi, không phải với sakura. anh đã nhìn thấy những suy nghĩ của cô, được trao cơ hội để tìm hiểu sâu hơn về chúng. Sự tin tưởng trong mắt cô khiến anh kinh ngạc và anh lau dòng nước mắt chảy dài trên má cô. hông anh tiếp tục di chuyển, đẩy vào trong cô với tốc độ nhanh chóng để đưa cả hai lên cao trào.

Sakura thì thầm những lời yêu thương vào tai anh, ôm anh thật chặt và Sasuke hôn khắp mặt cô, hướng dẫn cô vượt qua đỉnh cao của khoái cảm và nghĩ nếu anh là một nhà thơ, thì đây sẽ là cảm giác như thế nào. trút hết mọi sự của mình vào hành động yêu thương này. nhưng sasuke không làm thơ. Anh ấy yêu thông qua hành động của mình nên anh ôm cô khi họ từ trên cao đi xuống, ôm cô vào lòng.

"Anh cần uống thêm một liều thuốc nữa, anh yêu" một lúc sau vợ anh nói, khiến anh cười khúc khích.

"Đó là tất cả những gì em định nói à?" sasuke hỏi, cúi xuống cắn vào môi cô.

"Anh còn muốn nói gì nữa không?" cô ấy phản đối giữa những nụ hôn chậm rãi.

Anh ấy giả vờ suy nghĩ một lúc "không hẳn" mọi thứ đều đã được nhìn thấy và cảm nhận.


Nằm đó, lắng nghe nhịp đập của trái tim Sakura, Sasuke lại nghĩ về các vị thần và câu chuyện về việc họ đã yêu nhau như thế nào trong suốt cuộc đời bất tử của mình. Khái niệm về một cuộc sống vĩnh cửu không lôi kéo được anh. Anh thích một cuộc sống mà anh già đi cùng vợ, nơi anh nhìn thấy cô đeo chiếc nhẫn anh làm, nơi anh sống đủ lâu để nghe thấy tiếng gọi của một đứa cháu. Tuy nhiên, nếu ai đó hỏi Sasuke mãi mãi là gì, anh ấy sẽ biết câu trả lời của mình sẽ là gì. Anh ấy sống một cuộc sống mà mỗi khoảnh khắc với sakura là mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku