Giáng sinh nhà Uchiha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ thảm sát, Sasuke không bao giờ tổ chức bất kỳ ngày lễ nào nữa. Không phải Giáng sinh, không phải năm mới, thậm chí không phải sinh nhật của chính anh.

Đối với anh, không còn gì để ăn mừng nữa và dù sao đi nữa cũng không có ai để ăn mừng cùng. Anh chỉ có một mình.

Khi được đưa vào Đội 7, anh vẫn có cảm giác như vậy. Hoặc ít nhất đó là do anh tự nhủ.

Nhưng dù vậy, anh vẫn buộc phải ăn mừng những dịp khác nhau. Sakura biết về ngày sinh nhật của anh và chắc chắn sẽ ăn mừng. Thực ra họ đã tổ chức sinh nhật cho nhau.

Và khi Giáng Sinh đến, anh, Naruto và Kakashi cũng được Sakura kéo theo để cùng nhau ăn mừng.

Sakura không hề vô cảm khi thực sự yêu cầu họ ăn mừng cùng gia đình cô nhưng thay vào đó họ lại ăn mừng như một đội ở Ichiraku. Đó là một việc bình thường đến mức Sasuke không có lý do chính đáng nào để từ chối. Chắc cũng không có gì to tát đâu, chỉ là ramen thôi.

Tất nhiên, Naruto đã đồng ý ngay lập tức và Kakashi cũng chiều theo đồng đội nữ của họ.

Đó là những kỷ niệm tốt đẹp. Không những không phải ở một mình trong một ngày mà những kỷ niệm hạnh phúc ám ảnh anh mà còn phải ở bên những người giống anh—Kakashi
và Naruto cũng là hai người không tổ chức ngày lễ. Vì thế anh không cảm thấy mình không thuộc về. Có cảm giác giống như họ là những mảnh ghép vừa khít với nhau bằng cách nào đó.

Khi rời khỏi Konoha, anh đã không còn tổ chức những bữa tiệc nữa. Trên thực tế, anh thậm chí còn chưa nghĩ đến bất kỳ dịp nào. Và cả Orochimaru lẫn Kabuto đều không tìm thấy thứ gì hữu ích cho những thứ như vậy nên cũng đừng quan tâm đến chúng.

Khi anh trở lại Konoha, lễ Giáng sinh đã trôi qua trong khi anh vẫn còn bị giam giữ.

Anh thậm chí sẽ không biết hôm nay là Giáng sinh nếu Sakura không đến thăm anh.

Chính xác thì Sakura không thể mang đến cho anh những lễ hội nhưng cô đã mang cho anh một ít bánh ngọt và chúc anh Giáng sinh vui vẻ.

Không có gì ngạc nhiên khi sinh nhật năm sau của anh cũng được trải qua với SAkura, lần này là trong bệnh viện. Nó rơi vào một lần kiểm tra phục hồi thể chất của anh , và tất nhiên, Sakura đảm bảo đã chuẩn bị cho ngày hôm đó.

Những lễ Giáng sinh và sinh nhật trong hành trình cứu chuộc của anh có cảm giác rất khác so với hầu hết những lễ Giáng sinh và sinh nhật trong cuộc đời anh cho đến nay.

Sinh nhật của anh thường là lúc anh ấy nghĩ về cuộc đời mình và liệu anh có xứng đáng hay không khi vẫn được sinh nhật. Hoặc suy ngẫm về việc liệu nó có nên được tổ chức hay không.

Tâm trí anh thường chuyển sang những suy nghĩ đen tối trong những khoảng thời gian này và điều duy nhất kéo anh ra khỏi vòng xoáy của mình là một nốt nhạc chắc chắn sẽ đến, khi Sakura và những người khác chào anh.

Mặt khác, lễ Giáng sinh lại hơi khác một chút. Trong thời gian này, anh thường quan sát xem một địa điểm nào đó đang tổ chức lễ kỷ niệm như thế nào, điều đó rất thú vị đối với anh rằng mỗi nơi anh đến sẽ có điều gì đó, dù chỉ là một chi tiết nhỏ, sẽ khiến lễ kỷ niệm của họ trở nên khác biệt, từ lần cuối cùng anh đã trải qua lễ Giáng sinh.

Và luôn luôn, anh vô tình ước rằng Sakura cũng có thể nhìn thấy nó.

Khi anh bắt đầu du hành cùng Sakura, thậm chí còn khác biệt hơn.

Sakura luôn làm to chuyện trong những dịp như vậy, đặc biệt là sinh nhật anh. Cô thực sự, chân thành chúc mừng và ngay cả khi cô ấy không biết điều đó, Sakura là lý do khiến anh  không bao giờ quay lại với những suy nghĩ đen tối đó nữa.

Bởi vì nếu một người tốt như Sakura có thể tìm được thứ gì đó để ăn mừng ngày mình được sinh ra và thực sự hạnh phúc trong ngày đó thì đó cũng không phải là một điều xấu, phải không?

Lễ Giáng sinh cũng khác nhiều vì lần này, Sasuke thường là người dẫn dắt Sakura. Anh chắc chắn rằng họ đang ở đâu đó mà anh đã từng đến trước đây, để anh có thể cho Sakura thấy tất cả những điều mà anh không thể làm được khi lần đầu tiên đến những nơi đó. Đó là điều mà anh thực sự đã bắt đầu mong đợi.

Trong những năm cuối cùng đi du lịch cùng nhau (mặc dù họ không dự đoán đây sẽ là lần cuối cùng của họ), họ đã trải qua ngày sinh nhật của anh một cách hoàn toàn khác, khá thân mật và dễ bị tổn thương đến mức Sasuke thực sự cân nhắc việc đón Giáng sinh năm đó ở Konoha.

Bởi vì lúc đó Sakura đã có thai được năm tháng.

Nhưng Sakura đã thuyết phục được anh. Sakura vẫn muốn trải qua Giáng sinh cuối cùng này chỉ với họ, với ba người họ.

Thay vào đó họ đã tiêu số tiền đó ở Tuyết quốc, không xa Hỏa quốc lắm.

Sakura chỉ đơn giản muốn ngắm tuyết vào dịp Giáng sinh nên anh đã quyết định đến đó.

Tuyết quốc quen thuộc hơn với cả hai người, họ đã từng ở đến hồi còn là genin nhưng Sasuke đơn giản từ chối mạo hiểm để Sakura đi xa đến thế trong tình trạng của cô.

Tuyết quốc là một đất nước nhỏ và không có nhiều điểm du lịch ở đó nhưng người dân ở đó rất thân thiện và Sakura trông rất vui khi được nhìn thấy tuyết và đồ trang trí Giáng sinh của họ. Thế là đủ đối với Sasuke như một món quà Giáng sinh.

Nhưng điều khiến Giáng sinh này trở nên đặc biệt hơn nữa là điều đã xảy ra khi họ đã ổn định chỗ ở trong phòng của mình, trong quán trọ mà họ sẽ ở trong những ngày lễ.

Sasuke đã sắp xếp chỗ ngồi cạnh lò sưởi cho Sakura để giữ ấm cho cô  (tất cả các nhà trọ ở đây đều có lò sưởi vì ở nước họ lạnh quanh năm). Họ đang im lặng và thư giãn, tận hưởng bầu không khí và sự bầu bạn của nhau thì Sakura đột nhiên hét lên một tiếng.

Sasuke đã rất lo lắng và ngay lập tức ở bên cạnh nhưng Sakura lại mỉm cười.

Và không nói gì, cô nắm lấy tay anh và đặt nó vào bụng của mình.

Và rồi anh cảm nhận được điều đó. Con của họ đang đá.

Sakura đã bắt đầu cảm thấy đứa trẻ đang đá từ vài tuần trước nhưng vẫn còn quá yếu để Sasuke có thể cảm nhận được bằng tay.

Nhưng bây giờ ở đó. Đứa bé đá khá mạnh, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy sự biến dạng ở bụng.

"Sasuke-kun, con chúng ta đang chúc anh Giáng sinh vui vẻ!" Sakura vui vẻ nói.

Sasuke đã mỉm cười, một nụ cười thật tươi, thật tươi mà Sakura đã quen với việc nhìn thấy.

Anh vuốt ve nơi anh có thể cảm nhận được đứa con của họ, rồi cúi xuống hôn.

"Giáng sinh vui vẻ" Anh đã nói.

Và lúc đó anh đã nhận ra điều đó. Anh biết chắc chắn rằng những dịp năm sau sẽ lại khác. Anh sẽ kỷ niệm như một người cha và người chồng, cùng với sự bổ sung vào gia đình nhỏ của anh với Sakura.

Và anh chắc chắn sẽ tổ chức lễ kỷ niệm cho họ ngay bây giờ, cùng với tất cả những dịp khác đã được thêm vào, kỷ niệm ngày cưới của họ, sinh nhật của con họ.

Bây giờ anh chắc chắn có rất nhiều điều để ăn mừng và một gia đình để ăn mừng cùng.

"Giáng sinh vui vẻ, Sasuke-kun."

"Giáng sinh vui vẻ, Sakura, arigatou"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sasuke rất lo lắng về Giáng sinh năm nay.

Chỉ là, đây sẽ là dịp Giáng sinh đầu tiên anh dành cho gia đình sau nhiều năm và anh không biết mình sẽ phải đón nhận điều gì.

Việc cuối cùng anh cũng có thể làm là đón Giáng sinh cùng vọ và con mình một lần nữa và không phải một mình, khiến anh thực sự hạnh phúc nhưng cũng thực sự rất lo lắng.

Giáng sinh cuối cùng họ ở bên nhau, Sarada vẫn còn rất nhỏ. Con bé chỉ đơn giản là hạnh phúc với những ngọn đèn Giáng sinh, những chiếc kẹo và những món quà. Có lẽ lúc đó con bévẫn chưa hiểu được ngày lễ.

Bây giờ con bé đã trưởng thành và có lẽ đã có cách riêng để kỷ niệm ngày lễ, cũng như có những truyền thống mà con bé đã làm với Sakura. Và anh không biết gì cả hoặc liệu anh có thể là một phần của nó hay không.

Sakura chỉ cười khi anh chia sẻ những suy nghĩ này với cô. Cô đã nói với anh rằng Sarada chắc hẳn cũng có cảm giác giống anh.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó, được chứ?" Sakura nói với anh "Em đã nói với anh rồi phải không? Cứ tự nhiên đi. Con bé cũng muốn điều này. Có lẽ đã mơ về nó nhiều năm rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi"

"Anh nên tặng quà gì cho con bé đây?" Anh đã hỏi.

"Anh biết đấy, em nghĩ việc anh tổ chức tiệc cùng chúng em sẽ là một món quà dành cho con bé. Nhưng em nghĩ bất cứ điều gì anh nghĩ đến việc tặng Sarada cũng sẽ có tác dụng"

Sasuke cau mày, vẫn đang băn khoăn không biết nên tặng quà gì cho con gái họ.

Sakura lại cười "Thư giãn đi, Sasuke-kun. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ cần đừng cho con bé cà chua là được"

Lúc đó, Sasuke đã miễn cưỡng mỉm cười.

Cuối cùng anh đã mua rất nhiều quà cho cả Sakura và Sarada. Và anh biện minh cho điều đó bằng suy nghĩ rằng anh đã bỏ lỡ việc tặng quà cho họ vào dịp Giáng sinh trước đây. Và bây giờ là cơ hội của anh.

Sakura lại cười khi cô từ bệnh viện trở về nhà, nhìn thấy tất cả những món quà chất đầy dưới gốc cây Giáng sinh của họ. Theo một cách nào đó, cô thậm chí còn không ngạc nhiên về điều đó.

Sasuke chỉ thuần khiết, chu đáo và rộng lượng như vậy thôi.

Vào đêm Giáng sinh, Sasuke vào bếp cùng vợ và con gái, cùng nhau chuẩn bị bữa tối Giáng sinh.

Sakura đã đúng, như mọi khi, tất cả đều vào đúng vị trí một cách tự nhiên. Sarada có vẻ rất thích thú khi được ở đó và Sasuke không thể không cảm thấy buồn vui lẫn lộn.

Anh đã bỏ lỡ điều này trong nhiều năm.

Anh cảm thấy rất hạnh phúc vì bây giờ anh đã có thể trải nghiệm nó. Có những Giáng sinh mà anh thậm chí không thể tưởng tượng nổi mình sẽ có được điều này.

Sau khi chuẩn bị đồ ăn, Sarada giục bố mẹ thay quần áo, thứ gì đó con bé đã chuẩn bị, thứ gì đó khác với bộ đồ ninja thường ngày của họ, để chào mừng sự kiện này.

Họ đang mặc bộ đồ ngủ giống nhau cho cả ba người, chỉ có màu sắc khác nhau.

Bởi vì là ninja, không phải lúc nào cũng đảm bảo được Giáng sinh cùng nhau nên Sarada muốn lễ Giáng sinh này thật đặc biệt.

Sau đó họ ăn bữa tối do chính họ chuẩn bị. Và rồi họ tiến tới phòng khách.

Sarada vẫn chưa chịu bắt đầu mở quà , con bé nói họ phải làm việc đó một cách tử tế vào ngày mai vào sáng Giáng sinh.

Vì vậy, thay vào đó, Sakura đề nghị làm sô-cô-la nóng cho họ, đảm bảo hợp khẩu vị của họ. Sarada nhiều sữa, Sasuke kém ngọt như bình thường.

Sau đó họ ngồi quanh gốc cây và uống rượu. Nhưng Sasuke lại cảm thấy hơi lo lắng. Anh còn phải làm gì nữa? Có vẻ như anh cần phải làm điều gì đó để biến điều này trở nên đặc biệt đối với gia đình mình.

Sakura, người duy nhất có thể đọc được anh như một cuốn sách mở, chỉ đơn giản chạm vào tay anh. Một sự yên tâm, yên tĩnh.

Và sau đó, Sarada hỏi anh "Papa, bố có thể cho con biết trước đây bố đã trải qua những Giáng sinh như thế nào không?"

Sasuke nhìn ánh mắt tò mò và lo lắng của con gái rồi mỉm cười.

"Cha chưa thực sự tổ chức lễ Giáng sinh kể từ khi đi làm nhiệm vụ đó" Anh đã chia sẻ.

"Vậy đây là Giáng sinh đầu tiên của papa sau nhiều năm??"

"Ừ" Sasuke nói.

"Sẽ không thực sự là Giáng sinh nếu không ở cùng gia đình, phải không?" Anh nói, giọng không hề có chút cay đắng.

Nó đơn giản là như vậy.

Sarada cau mày, lần đầu tiên nhận ra điều đó là sự thật. Ít nhất cô và mẹ cô đã có nhau. Suốt những năm đó bố cô không có ai bên cạnh.

"Nhưng" Sasuke tiếp tục nói, không thích nhìn thấy nỗi buồn trong mắt con gái mình "Chúng ta có thể kể cho con nghe về việc chúng ta đã trải qua những Giáng sinh như thế nào khi con còn nhỏ. Có thể con không nhớ những chuyện đó"

Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Sarada.

"Con muốn nghe điều đó! Cả việc mẹ đã trải qua khoảng thời gian đó với mẹ như thế nào trước khi con chào đời!" Cô đề nghị.

Sakura mỉm cười "Ồ, vui lắm. Mỗi dịp Giáng sinh chúng ta lại ở một thị trấn khác phải không?" Sakura quay sang Sasuke.

"Ừ" Sasuke nói, bây giờ đang thư giãn và nhấp một ngụm sô cô la nóng "Chúng ta đã đi du lịch rất nhiều"

"Ở đâu??" Sarada hào hứng hỏi, đứng dậy khỏi ghế và ngồi cùng bố mẹ trên chiếc ghế dài của họ "Họ đón Giáng sinh ở các thị trấn khác như thế nào??"

"Ồ, mẹ có một ý tưởng" Lần này Sakura nói "Bố của con và mẹ có thể kể cho con nghe về Giáng sinh của chúng ta và chúng ta có thể kể cho papa nghe về Giáng sinh của chúng ta?"

"Anh muốn nghe" Sasuke nói. Sakura thường viết thư cho anh về cách họ trải qua Giáng sinh trong những năm anh mất nhưng anh cũng muốn nghe điều đó từ Sarada.

"Chờ đã, em sẽ đi lấy album ảnh!" Sakura mỉm cười nói.

Sakura quay lại với cuốn album và những chiếc  cái chăn.

Và họ đã làm thế. Họ dành đêm Giáng sinh chỉ để trò chuyện, hồi tưởng và chia sẻ những kỷ niệm đẹp, không chỉ trong Giáng sinh mà còn trong những dịp khác.

Và khi màn đêm kết thúc, Sasuke thấy mình ở giữa những cô gái quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Sarada đã ngủ gật, đầu con bé tựa vào lòng anh, còn Sakura nằm ở phía bên kia, đầu cô tựa vào vai anh.

"Con bé thực sự hạnh phúc" Sakura lặng lẽ nói với anh.

"Hn"

"Và anh cũng thế" Sakura nói, niềm hạnh phúc vang lên trong giọng nói của cô.

Sasuke chỉ gật đầu, vuốt ve đầu con gái mình.

"Em thì sao?" Sasuke hỏi Sakura.

Dù đã biết nhưng anh vẫn muốn nghe điều đó từ cô.

"Rất hạnh phúc" Sakura nói, nghiêng người và hôn lên má anh "Em rất vui vì cuối cùng anh cũng về nhà"

Anh gật đầu với cô. Và trong giây lát anh nhắm mắt lại, tận hưởng hơi ấm của cả hai người thật gần gũi với anh, và tất cả những cảm xúc mà nó mang lại cho anh.

Lúc đó Sakura đã ngáp.

Sasuke đã ngừng vuốt ve đầu Sarada và lần này đưa tay về phía Sakura, chạm vào trán cô.

"Em cũng có thể ngủ nếu em buồn ngủ rồi" Anh nói với Sakura

"Em thực sự không muốn di chuyển" Cô nói.

"Anh cũng không"

"Chúng ta có thể ở lại đây" Sakura nói "Khi Sarada tỉnh dậy, chúng ta có thể bắt đầu mở tất cả quà của anh" Cô ấy cười khúc khích.

"Anh thích điều đó" Sasuke nói.

Nói xong, Sakura ngồi về phía Sasuke, trong khi Sasuke cầm cốc và uống phần sô cô la nóng còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku