Pillow Thoughts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Sasuke tỉnh dậy, bên ngoài vẫn còn tối. Anh có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của vợ mình ở bên cạnh và anh lại nằm xuống.

Vẫn còn sớm. Có lẽ anh có thể thư giãn thêm một chút.

Anh quay lại nhìn vợ và mỉm cười khi thấy cô vẫn đang ngủ say. Cơ thể cô hướng về phía anh, hai bàn tay cô nằm sấp giữa chúng. Không cần suy nghĩ nhiều, anh đưa tay mình lên và nắm lấy tay cô. Anh đan những ngón tay của họ vào nhau và thở dài mãn nguyện, kéo nó nằm lên ngực mình.

Một điều Sasuke học được trong chuyến đi cùng Sakura là anh thực sự thích nắm tay Sakura.

Đó không phải là điều anh từng nghĩ tới trước đây. Đó không phải là điều mà anh nghĩ mình sẽ từng nghĩ tới.

Lần đầu tiên chuyện đó xảy ra, nó rất khó xử. Ngạc nhiên thay, ngay cả với chính anh, Sasuke là người khởi xướng việc này.

Đó là vài tuần đầu tiên trong chuyến du lịch của họ và họ vẫn còn hơi lúng túng khi ở bên nhau. Không quá nhiều về việc tương tác ngẫu nhiên mà là về việc chạm vào. Sakura ý thức được việc không hề bước vào không gian riêng tư của Sasuke, như thể cô sợ anh sẽ mời cô đi nếu cô vượt qua ranh giới vô hình. Vì vậy, ngay cả Sasuke cũng có chút ý thức được khi họ ở quá gần nhau.

Nhưng vào thời điểm đó, họ đang băng qua một thị trấn nhỏ ở làng Mưa và nhận thấy có một lễ hội nào đó. Sasuke nhận thấy Sakura có vẻ quan tâm nên anh đề nghị họ qua đêm ở đó và tiếp tục chuyến đi vào ngày hôm sau. Bằng cách đó, Sakura có thể tận hưởng lễ hội dù chỉ một chút. Sakura trông khá hài lòng với điều này nếu tia sáng cô đưa cho anh có thể vượt qua được.

Vì vậy, họ tìm một quán trọ để nghỉ qua đêm và đến buổi tối họ ra ngoài tham gia lễ hội.

Đó là một thị trấn nhỏ nhưng có rất nhiều người ở trung tâm thị trấn. Người chủ quán trọ của họ cho biết họ đón rất nhiều khách du lịch trong thời gian này vì lễ hội.

Vì vậy, khi họ bước vào đám đông và khi họ gần như tách ra, Sasuke chỉ tự nhiên nắm lấy tay Sakura để giữ cô ở bên mình. Anh không nghĩ nhiều về điều đó khi làm điều đó nhưng vì cách Sakura phản ứng—cô đỏ mặt và trở nên khá đỏ và khá tỉnh táo—Sasuke cũng dần nhận thức được hơi ấm trong tay anh.

Nhưng anh không ghét điều đó, anh cũng không nghĩ việc buông Sakura ra và nắm tay cô để không đánh mất cô trong đám đông là lý do ngay từ đầu anh đã làm vậy, vì vậy anh đã không làm vậy.

Nhưng hơn cả sự ấm áp của cô, anh còn có thể cảm nhận được khuôn mặt của chính mình đang nóng lên. Anh có thể cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, thậm chí anh còn cảm thấy hơi xấu hổ vì có thể cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu đổ mồ hôi một chút.

Điều đó chưa bao giờ thực sự xảy ra trước đây. Tất cả là do hoàn cảnh mới của anh ấy.

Nhưng ngay cả với tất cả những điều đó, anh thực sự không hề ghét nó chút nào. Thực ra anh cũng thích cảm giác như vậy. Và điều đó khiến anh bất ngờ vì trước đây anh rất ghét mọi kiểu skinship.

Tất nhiên, nó không phải lúc nào cũng như vậy. Khi còn nhỏ, anh chắc chắn rất thích những cái ôm của mẹ mình và thậm chí còn cố gắng để Itachi bế anh đi khắp nơi. Anh cũng yêu thích bất cứ khi nào cha anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu mình.

Nhưng đó có lẽ cũng là lý do tại sao anh bắt đầu không thích nó sau vụ thảm sát. Những cái chạm ấm áp sẽ chỉ nhắc nhở anh về những gì anh đã mất.

Anh nhớ rằng anh rất đặc biệt về không gian cá nhân của mình trong học viện. Đó là lý do tại sao anh ghét những cô gái cố gắng chạm vào anh. Anh luôn ghét việc Yamanaka từng làm, thậm chí còn hơn thế nữa khi Sakura cũng làm điều đó để cạnh tranh. Sakura luôn tôn trọng không gian của anh ngoại trừ khi có cô gái Yamanaka ở bên.

Nhưng khi được đưa vào Đội 7, dù không có những đụng chạm thân mật đó, anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp như gia đình mình. Và theo thời gian, anh dần dần bắt đầu không còn quan tâm nhiều đến chuyện skinship nữa. Những cú đánh yếu ớt (vui tươi) hay thậm chí là những cú va chạm bằng nắm đấm mà Naruto dành cho cậu, những cái vỗ nhẹ vào lưng hoặc lên đầu Kakashi đôi khi dành cho anh và những cái chạm nhẹ trìu mến tự nhiên của Sakura, cô giúp anh đứng dậy hoặc đỡ lấy mỗi khi anh ngã, hoặc thậm chí chỉ theo bản năng bám lấy anh bất cứ khi nào mất thăng bằng hoặc cảm thấy sợ hãi. Và Sasuke sẽ sớm nhận ra mình đang đáp lại họ. Việc gần gũi với họ về mặt thể chất cũng trở nên tự nhiên.

Anh đặc biệt thoải mái khi chạm vào Sakura. Anh nhớ mình đã che cơ thể Sakura bằng chính mình nếu anh phải bảo vệ cô, anh nhớ đã bế cô và thậm chí còn giữ chặt cổ tay cô bất cứ khi nào anh cần. Anh thậm chí còn nắm tay Sakura vào một lần, khi Orochimaru đưa cho anh ấn chú và anh đang cố gắng chống chọi với cơn đau. Sự đụng chạm của Sakura là điều duy nhất mang lại cho anh sự an ủi dù là nhỏ nhất vào lúc đó.

Và đó là lúc anh biết mình đang đến quá gần họ, với Sakura.

Và Sasuke cảm thấy sợ hãi. Và vì vậy, anh bắt đầu đưa ra những lựa chọn sai lầm.

Anh thở dài trên giường khi nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc khác.

Tại lễ hội đó trong chuyến du hành của họ... anh nhớ, cuối cùng thì đám đông trong lễ hội đó đã ổn định và thưa thớt như thế nào. Và ít nhất trước khi màn bắn pháo hoa bắt đầu, họ đã có rất nhiều không gian ở trung tâm thị trấn. Sasuke lẽ ra đã có thể buông tay ra nhưng anh đã không làm vậy.

Và anh nghĩ rằng đó là do anh đang tiếp tục chuỗi những lựa chọn tốt của minh khởi đầu của những lựa chọn tốt là việc anh hứa với Sakura rằng cô ấy có thể đi du lịch cùng anh sau khi anh chuộc tội và thực hiện lời hứa đó.

Họ đã cùng nhau tận hưởng lễ hội đó. Sasuke thực sự không coi đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ—đối với anh, toàn bộ chuyến đi cùng nhau của họ giống như một cuộc hẹn hò liên tục rồi chuyển sang tuần trăng mật dài sau khi họ chính thức kết hôn.

Và suốt thời gian đó, anh không bao giờ buông tay. Và có lẽ Sakura đã hiểu khi đó, rằng mình không cần phải quá cẩn thận khi ở bên anh, rằng anh không bận tâm đến cô trong không gian cá nhân của anh.

Vì thế sau đó đã có sự thay đổi dần dần. Sakura bây giờ thỉnh thoảng sẽ chủ động nắm tay anh. Nhưng lúc đầu cô vẫn cẩn thận. Sakura chỉ níu giữ anh nếu có lý do và sẽ buông ngay khi không cần phải níu kéo anh nữa. Trong những lúc đó, ngay khi Sakura buông ra, anh sẽ giật lấy tay cô ngay lập tức. Và chẳng bao lâu sau, Sakura đã hiểu anh đang nói gì.

'Hãy nắm lấy tay anh. Anh không bận tâm. Anh thích nó.'

Vì vậy, sau đó, họ nắm tay nhiều hơn, chạm vào nhau nhiều hơn, Sakura khoác tay anh hoặc tựa đầu vào vai anh khi họ ngồi cạnh nhau. Sasuke có thói quen chạm vào trán cô, đặc biệt là bất cứ khi nào anh cảm thấy đặc biệt thích côvà anh thấy mình thích đứng ngay sau cô và tựa cằm lên vai cô bất cứ khi nào họ đứng yên.

Và điều thú vị nhất về điều đó là, có vẻ như Sakura cũng rất thích khi anh làm điều đó.

Khi họ tiếp tục chuyến du lịch, việc chạm vào nhau đã trở thành một điều gì đó tự nhiên, đặc biệt là sau khi họ kết hôn.

Cuối cùng khi Sakura đã là vợ anh, điều mà anh từng rất sợ hãi khi từng nghĩ đến nhưng cảm thấy như điều đó luôn có ý nghĩa khi điều đó xảy ra, anh chỉ có thể nắm tay Sakura - thậm chí không cần bất kỳ lý do gì.

Và lần nào nó cũng mang lại cho anh sự ấm áp, phấn khích và niềm vui như lần đầu tiên nó xảy ra. Nó gợi cho anh nhớ về gia đình, về tình yêu.

Nó nhắc nhở anh rằng có ai đó yêu anh và anh cũng có khả năng và tự do yêu ai đó.

Bàn tay của Sakura mê hoặc anh, thành thật mà nói.

Bàn tay của Sakura trông thật thanh tú và mềm mại như thật, với làn da mịn màng và không tì vết.

Nhưng cũng chính bàn tay đó có thể phá hủy những tảng đá, có thể xử lý vũ khí và chất độc. Trong suốt thời gian đó, chính đôi bàn tay đó đã chữa lành và xoa dịu bệnh nhân của cô ấy.

Cũng chính đôi tay đó đã nâng đỡ và an ủi anh, thậm chí cũng chính đôi tay đó đã trêu chọc anh và gợi lên ngọn lửa đam mê khi họ thân mật.

Có một chút mỉa mai là bàn tay của chính anh lại mang đến cho anh sự xấu hổ, trong khi bàn tay của Sakura lại mang đến cho anh niềm tự hào.

Khi bị mất cánh tay trong trận chiến cuối cùng với Naruto, anh không cảm thấy hối tiếc về điều đó. Anh thực sự nghĩ rằng đó là những gì anh xứng đáng nhận được. Bàn tay đó của anh đã cướp đi rất nhiều mạng sống, đã làm những điều khủng khiếp - không phải nó sẽ tha thứ cho anh khỏi mọi tội lỗi chỉ vì giờ đây nó đã không còn nữa. Nhưng anh muốn nghĩ rằng việc phải sống bằng một tay là một hình thức chuộc tội.

Thành thật mà nói, việc mất đi bàn tay của anh, có những lúc điều đó đối với anh như một niềm an ủi. Khi anh bắt đầu hành trình chuộc lỗi và thậm chí cho đến vài tuần đầu tiên trong cuộc hành trình với Sakura, anh vẫn gặp ác mộng.

Đôi khi đó là chuyện thường lệ - vụ thảm sát gia đình anh. Đôi khi đó là cái chết của Itachi. Và rồi có những lúc, chính khoảnh khắc đó anh suýt giết chết Sakura, chỉ trong giấc mơ thôi, anh đã thành công. Bất cứ khi nào anh mơ về điều đó, khi anh tỉnh dậy, phát hiện ra bàn tay định làm hại Sakura đã biến mất, đó quả là một điều may mắn. Nó khiến anh trở lại hiện thực và trấn an anh rằng anh đã thất bại.

Bây giờ những cơn ác mộng đó hiếm khi xảy đến. Bây giờ anh lại gặp những cơn ác mộng mới, những nỗi sợ hãi mới.

Thường đưa anh về những ngày anh phải xa gia đình một thời gian dài.

Anh sẽ mơ về điều gì đó tương tự như những gì xảy ra trong thời thơ ấu của mình nhưng lần này, anh đang trở về nhà của anh và Sakura, và tìm thấy họ thay vì bố mẹ anh.

Anh rất sợ không thể về nhà được nữa.

Và khi năm tháng trôi qua, anh ngày càng không thể về nhà, chủ yếu là vì sợ anh mang nguy hiểm đến ngay trước cửa nhà họ, anh đánh giá cao tất cả những điều nhỏ nhặt mà anh ngày càng yêu thích làm.

Sasuke vô cùng nhớ việc làm chúng, thậm chí còn cảm thấy như thể ngay cả khi anh ấy đã thưởng thức chúng khi có thể làm được, anh vẫn coi chúng là điều hiển nhiên.

Và bất cứ khi nào anh về nhà, anh đều nhận thấy sự khác biệt này. Bàn tay của Sakura ngày càng gầy đi, làn da ngày càng nhăn nheo theo thời gian, anh có thể nhìn thấy những đường gân ở mu bàn tay cô nhiều hơn, cùng những nếp nhăn nhỏ và những vết thâm nhỏ cứ ngày càng dày lên.

Nó làm tăng thêm nỗi sợ hãi của anh. Anh biết mình đã bỏ lỡ rất nhiều và anh sợ mình sẽ nhớ nhiều hơn, hoặc tệ nhất là một ngày nào đó anh sẽ quay lại và không tìm thấy bàn tay đó để nắm giữ. Rốt cuộc cả hai đều đã già và anh đã lãng phí rất nhiều thời gian cho cuộc săn đuổi trả thù mù quáng của mình.

Vì vậy, mất đi con mắt có thể là một điều may mắn giống như mất đi bàn tay của mình. Vì bây giờ anh đã về nhà. Và anh có thể ở nhà, ít nhất là nhiều hơn trước. Suy cho cùng thì anh vẫn là một ninja.

Và lần này, anh đặt mục tiêu không bao giờ coi bất cứ điều gì là hiển nhiên.

Vậy nên chỉ trong vài phút này Sakura vẫn còn say ngủ và anh chỉ cần nắm tay cô, anh sẽ tận hưởng nó. Anh sẽ khắc sâu nó vào tâm trí và mãi mãi trân trọng cảm giác đó.

Anh thậm chí còn trân trọng bàn tay duy nhất của mình vì đó là bàn tay có thể nắm lấy tay cô.

"Sasuke-kun?"

Chắc hẳn anh đã vô thức siết chặt tay Sakura khiến cô tỉnh giấc. Anh chỉ mỉm cười, thậm chí còn thưởng thức giọng nói thoải mái và buồn ngủ của cô.

"Xin lỗi, anh đã đánh thức em à? Vẫn còn sớm. Hãy ngủ tiếp đi Sakura" Anh lặng lẽ nói với cô.

Nhưng có vẻ như Sakura đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô di chuyển để nằm sấp và đưa đầu lại gần Sasuke. Sasuke vẫn ôm tay cô vào ngực mình. Anh cảm thấy Sakura nắm lấy tay anh lại.

"Anh đang làm gì vậy?" Cô hỏi, mắt hoàn toàn tỉnh táo nhưng vẫn với giọng ngái ngủ.

Anh khẽ lắc đầu "An chỉ thích năm bàn tay của em." Anh nói với Sakura và bây giờ kéo tay cô lên má anh.

Sakura chỉ cười khúc khích "Anh lại trở nên kỳ lạ nữa rồi."

"Anh yêu em" Thay vào đó Sasuke nói với Sakura.

Anh biết được rằng anh cũng thích nói điều đó với vơh mình.

Sakura đỏ mặt ngay lập tức nhưng cô vẫn mỉm cười ngượng ngùng. Anh cũng thích rằng bất cứ khi nào anh làm điều đó, Sakura sẽ luôn có phản ứng giống hệt như vậy.

"Em cũng yêu anh" Sakura nói, gần như tự động. Nhưng Sasuke biết cô chân thành. Sakura luôn chân thành.

Sau đó không hề báo trước, anh điều khiển cả hai người để Sakura nằm ngửa, dưới cơ thể của Sasuke.

Sakura bật cười khi anh bắt đầu hôn vào cổ cô, cảm thấy nhột nhột.

"Sasuke-kun! Chúng ta phải dậy sớm thôi!"

Sasuke lắc đầu "Vẫn còn sớm." Anh lặp lại chính mình, rồi hôn thẳng lên miệng cô khi tay anh di chuyển xuống cơ thể cô một cách quen thuộc.

Trong số rất nhiều điều khác mà anh đã học được rằng anh thích làm cùng Sakura, đây có lẽ là một trong những điều quan trọng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku