Ruy băng đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( https://archiveofourown.org/works/40300341 - strawberrymochie)

Mặt trời đã bắt đầu lặn. Cậu bé tộc Uchiha chạy nhanh ra khỏi rừng rừng. Anh phải trở về nhà nhanh. Do ngủ quên sau buổi tập nên anh đã thất hứa với mẹ là sẽ về nhà trước khi mặt trời lặn.

Vừa ra khỏi rừng, anh tiếp tục chạy. Cho đến khi bắt gặp một dải ruy băng màu đỏ trông cực kỳ quen thuộc, Sasuke tự hỏi lần cuối mình nhìn thấy nó là ở đâu.

Chàng trai trẻ lấy nó và bỏ vào túi.

Sasuke trở nên hoảng hốt khi nghe thấy tiếng động. Anh đi theo âm thanh phát ra từ khu vực đó.

Sasuke đuổi theo tiếng ồn cho đến khi đến sân chơi.

Anh ấy nhận thấy một nhóm trẻ em đang bắt nạt ai đó ở đó. Sasuke tiến tới chỗ nhóm trẻ để tìm xem chúng đang bắt nạt ai.

Hồng

Anh để ý đến mái tóc màu hồng.

'Nàng tiên màu hồng đến từ khu rừng!' Sasuke hét lên trong đầu.

Cậu bé trở nên tức giận và đối đầu với những kẻ bắt nạt, xua đuổi chúng. Anh bước tới trước mặt cô và dang rộng hai tay ra để che chắn cho cô. Bảo vệ cô khỏi những kẻ bắt nạt.

Sasuke đã thành công và những kẻ bắt nạt bỏ chạy.

Sasuke quay lại đối mặt với cô gái đang nằm trên mặt đất. Khi cúi đầu, Sasuke đặt một đầu gối xuống đất.

Sasuke nghiêng người để nhìn rõ khuôn mặt cô gái và đưa tay gạt đi phần tóc mái che mắt cô. Cô gái nao núng trước sự đụng chạm của anh, không muốn nhìn anh.

"Giờ thì ổn rồi, những kẻ bắt nạt đã bỏ đi" anh nhẹ nhàng nói.

Sasuke nhớ ra điều gì đó và đút tay vào túi, rồi đưa cho cô ấy chiếc ruy băng màu đỏ. Sasuke có ấn tượng rằng dải ruy băng thuộc về cô.

"Tớ cho rằng đây là của cậu" anh giải thích.

Khi nhìn thấy dải ruy băng của mình, cô gái thở hổn hển và ngước nhìn anh.

Cô gái ngập ngừng nắm lấy dải ruy băng và cố gắng buộc nó quanh đầu.

"Hãy để tớ giúp cậu" Sasuke nói rồi buộc dải ruy băng quanh đầu cô. Cô gái vẫn bất động khi Sasuke đề nghị đặt dải ruy băng lên đầu cô.

"Ở đó. Xong rồi" anh nói, nụ cười của anh khiến má cô ấm áp.

"Cảm ơn," cô lẩm bẩm.

"Tại sao những đứa trẻ đó lại cố gắng bắt nạt cậu?" Sasuke hỏi khi giúp cô đứng dậy.

"Ừm..." cô gái lẩm bẩm trong khi nghịch nghịch gấu váy của mình. Không muốn tiết lộ lý do tại sao những đứa trẻ đó bắt nạt cô.

Nhưng dù sao thì cô cũng đã nói với anh rằng,

"Họ chế nhạo tớ vì tớ có vầng trán to," cô lẩm bẩm, cúi đầu xuống và nhìn xuống chân mình.

"Cái gì!?" Sasuke kêu lên.

"Chúng không lớn đến thế! Thành thật mà nói, nó trông rất hợp với cậu!"

Anh vừa nói vừa đặt ngón tay lên trán cô.

"Cậu trông rất đáng yêu!" " Anh ấy đã nói với nụ cười trên môi.

Lời khen khiến cô gái đỏ mặt.

"Ồ, tên cậu là gì?"

"Sakura, Haruno Sakura"

"Tên tớ là Sasuke, Uchiha Sasuke!"

"Rất vui được gặp cậu, Sakura"

"Tớ cũng vậy" Sakura xấu hổ thừa nhận.

"Sasuke! " Một giọng nói gọi anh. Sasuke quay lại để xem ai đã gọi mình. Đó là Itachi.

"Mẹ đang lo lắng cho em, chúng ta về nhà thôi," Itachi nhận xét.

'Tôi hoàn toàn quên về điều đó!'

Anh tự nói với chính mình.

"Tớ phải về rồi, hẹn gặp cậu vào ngày mai" Sasuke nói, quay mặt về phía Sakura.

Sakura gật đầu.

Sasuke đến gần anh trai mình. Anh dừng lại khi Sakura hét lên với anh.

"Cảm ơn cậu rất nhiều, Uchi-san! Hẹn gặp cậu vào ngày mai! " Sakura nói, nở một nụ cười dễ thương và vẫy tay chào tạm biệt anh.

"Không có chi, Sakura!"

"Cậu có thể gọi tôi là Sasuke, không sao đâu."

Sasuke trả lời, hơi đỏ mặt khi nở một nụ cười rạng rỡ dành riêng cho gia đình anh.

Sakura càng đỏ mặt hơn với nụ cười đó.

Sasuke lao tới chỗ anh trai mình "Xin lỗi Itachi, tôi em ngủ quên mất "

"Không sao đâu và nhớ nói với mẹ nhé" Itachi nói

Itachi nhìn vào lưng Sasuke, nơi Sakura vẫn chưa rời đi.

Itachi nở một nụ cười thân thiện với Sakura. Sakura sửng sốt khi chàng trai mỉm cười với cô, và cô xấu hổ bỏ chạy về nhà.

Itachi cười khúc khích và nhận xét "dễ thương."

Anh không hề biết rằng em trai mình đang cau có với anh.

"Đi thôi" Itachi nói khi cả hai đi về nhà.

Hai anh em im lặng bước đi và không nói gì cho đến khi Itachi lên tiếng.

"Vậy ra là cô bé ấy" Itachi nói và liếc nhìn em trai mình với nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.

"Im đi, anh trai," Sasuke càu nhàu, quay đầu đi khỏi anh trai mình.

Anh đang cố giấu đi sự đỏ mặt của mình.

Itachi cười nhạo Sasuke sau khi nhận thấy tai cậu ấy chuyển sang màu đỏ.

"Itachi, anh thật phiền phức! " Sasuke bước nhanh hơn vì không muốn anh trai trêu chọc mình nữa.

'Cuối cùng em cũng nói chuyện được với con bé, tốt rồi nhé, Sasuke.'



'Anh có biết cách nói chuyện với một cô gái không, Itachi?'

'Tại sao em lại hỏi anh như vậy?'

'Em không nói gì với anh hết! Tạm biệt! '

Với khuôn mặt đỏ bừng, Sasuke lè lưỡi với anh trai mình và bỏ chạy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku