Timeless love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( https://archiveofourown.org/works/32597269 - sassysaku )

Sasuke, 6 tuổi, tức giận với anh trai mình vì đã lừa cậu một lần nữa trong trò chơi trốn tìm. Anh cũng muốn học Phân thân Bóng tối từ anh trai mình nhưng cha anh nói rằng còn quá sớm để anh học thuật này. Không phải nii-san cũng học nó ở tuổi của anh ấy sao?

Anh đang lang thang trong rừng sau khi phân thân của anh trai biến mất. Nii-san của anh lại lừa anh một lần nữa. Anh nắm chặt đôi tay nhỏ bé của mình và bắt đầu bước đi xung quanh. Anh nghe thấy tiếng sụt sịt từ đâu đó trong rừng nhưng nó dừng lại ngay lập tức. Sasuke không quan tâm nhiều đến âm thanh vì nghĩ rằng đó là trí tưởng tượng của mình. Nhưng anh dừng bước khi nghe thấy tiếng nức nở đứt quãng một lần nữa.

Sasuke nhắm mắt lại và tập trung về hướng nơi cậu nghe thấy tiếng động. Anh không thể cảm nhận được bất kỳ chakra nào. Người đó có khả năng kiểm soát chakra xuất sắc hoặc là dân thường. Anh trai anh đã dạy anh cách giúp đỡ bất cứ khi nào ai đó gặp khó khăn. Cuối cùng anh cũng xác định được nơi phát ra tiếng nức nở và bắt đầu đi về hướng đó.

Sasuke nhìn thấy một cô bé tóc hồng trạc tuổi mình đang ngồi dưới gốc cây với đầu gối che mặt. Anh có thể nghe thấy tiếng nức nở và tiếng nấc thỉnh thoảng từ cô.

Anh quỳ gối trước mặt cô và lịch sự hỏi cô "Này? Sao cậu lại khóc?"

Cô bé ngẩng đầu lên và Sasuke nhìn thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt xanh to tròn của cô bé. Anh luôn là người mê mẩn đôi mắt màu xanh lá cây. Những người trong tộc anh chỉ có đôi mắt đen giống anh.

Với một giọng nói nhẹ nhàng và sợ hãi, cô thút thít "Cậu định chế nhạo tớ à?"

Sasuke trưng ra vẻ mặt bối rối và lẩm bẩm "Hả?"

Cô chỉ ngón tay vào trán mình và nói tiếp "Cậu không trêu chọc trán tớ à?"

"Hả tại sao?"

Sasuke thực sự bối rối không hiểu tại sao lại có người bắt nạt cô ấy vì trán. Anh sẽ đồng ý rằng nó lớn hơn mức trung bình một chút nhưng nó không có gì bất thường. Ngượng ngùng, anh cũng thừa nhận cô gái ngồi trước mặt mình khá dễ thương.

"Nó rất to."

"Pfffttt. Cậu đang khóc vì điều đó à? Đi với tớ. Kaa-san của tớ sẽ chữa lành vết thương cho cậu."

Không nhận được bất kỳ lời xác nhận nào, Sasuke nhanh chóng kéo khuỷu tay cô gái sau khi phớt lờ tiếng rít của cô. Anh nhìn cô nghĩ rằng cô sẽ lại khóc nhưng cô lại mỉm cười ngượng ngùng với anh.

"Anou, tên cậu là gì?"

"Sasuke. Uchiha Sasuke. Còn cậu?"

" Haruno Sakura "

Anh không khó hiểu vì sao cô ấy lại có tên như vậy. Cô có mái tóc hồng giống như những cây hoa anh đào mà mẹ anh đã trồng ở sân sau nhà họ.

Sasuke nhanh chóng về tới nhà mình ở khu nhà Uchiha và gọi mẹ mình.

"Ồ Sasu-chan, con đã về"

"Kaa-san, mẹ có thể vui lòng đến đây được không?"

Mikoto bước ra khỏi bếp khi con trai gọi cô. Cô nhìn thấy thằng bé đang đứng cạnh một cô bé trạc tuổi mình. Cô bé có vết bầm tím trên tay. Cô bé nghịch nghịch mép chiếc váy màu xanh lá cây của mình và Mikoto cố gắng không nhướng mày trước sự đáng yêu của cô bé.

Cô nhìn con trai mình và hỏi cậu bé, "Bạn của con là ai, Sasuke-chan?"

Cô bị sốc khi thấy con trai mình chuyển sang màu hồng nhưng vẫn cố nói một cách lạnh lùng "Đây là Sakura. Con tìm thấy câụ ấy trong rừng. Mẹ có thể chữa lành cho câụ ấy không, kaa-san?"

Mikoto cảm thấy niềm tự hào dâng trào trong lồng ngực khi cô nhận ra rằng mình đã nuôi dạy một cậu con trai ngoan ngoãn và chu đáo. "Ồ, ừm, chắc chắn rồi"

Sau khi cô vé được chữa lành và vết thương được băng bó, Sasuke, như một quý ông, đề nghị đưa cô về nhà nhưng cô từ chối.

"Không sao đâu. Cảm ơn Sasuke-kun. Vì tất cả"

Cô ôm anh thật chặt và cả hai đều đỏ mặt khi tiếp xúc.

Đó là cách Sasuke gặp người vợ tương lai của mình, Sakura.

Đôi mắt xanh mở to, tò mò nhìn ông với vẻ kính sợ khi một cô bé kêu lên: "Ông ơi, vậy ra đó là lần đầu tiên ông gặp bà ngoại ạ?"

Sasuke nhìn lại đứa cháu gái đang ngồi trên đùi mình. Ông nhận thấy cậu cháu trai 17 tuổi của mình cũng đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của mình.

Anh mỉm cười nhìn cô bé trong lòng mình "Đúng vậy, Sayuri-chan. Đó là cách ông gặp bà của cháu"

Mái tóc đen của Sayuri, giống với mái tóc của ông cô, bồng bềnh lên xuống trong sự phấn khích. Chuyển động này giống Sakura đến mức Sasuke không thể không mỉm cười. Đã gần 55 năm kể từ ngày anh gặp vợ như lần đầu nhưng ký ức vẫn còn in rõ trong tâm trí anh.

Anh đang chìm đắm trong suy nghĩ nên không nhìn thấy Sakura và Sarada bước vào phòng. Ông được cảnh báo khi cháu gái của ông bật ra khỏi lòng ông và hét lên "Mẹ ơi, bà ơi."

Anh nhìn Sarada với nụ cười tự mãn trên môi "Sarada-sama, ngài về nhà chưa?"

Sarada lắc đầu thích thú và cười khúc khích "Papa, đừng trêu chọc con."

"Chắc chắn rồi" Sasuke mỉm cười khi nghĩ về ngày con gái anh được trao danh hiệu Hachidaime.

Ông nhìn Sarada và các cháu với nụ cười hài lòng trên môi. Sakura chú ý đến anh và nở nụ cười xinh đẹp với anh.

Sarada vỗ tay để thu hút sự chú ý của con gái " Được rồi, Sayu-chan, Satoshi-kun. Hãy để chúng tôi đi. Papa đang đợi chúng ta."

"Được rồi, mẹ ơi" Sayuri vừa nói vừa vẫy đôi bàn tay nhỏ bé của mình với ông bà "Tạm biệt ông ngoại và bà ngoại."

Sasuke ra hiệu cho con gái lại gần và chạm vào vầng trán cũng lớn hơn bình thường một chút, giống với trán của vợ và con gái anh.

Sakura nắm chặt bàn tay nhăn nheo của anh và kéo anh vào trong nhà. "Đi nào Anata, hôm nay là một ngày dài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku