Trang sức chakra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sarada mệt chết đi được. Cô vừa hoàn thành sứ mệnh hộ tống một lãnh chúa trẻ kéo dài 3 ngày và giờ cô chỉ muốn về nhà, thưởng thức bữa ăn ấm áp do gia đình nấu và nghỉ ngơi.

Bản thân nhiệm vụ không có gì đặc biệt khó khăn, họ chủ yếu chỉ phải đối phó với những tên cướp lừa đảo và tránh những động vật hoang dã trên đường đi. Điều làm cho việc đó trở nên mệt mỏi chính là bản thân khách hàng. Anh ta là một lãnh chúa trẻ đến từ Trà quốc và kể từ khi gặp nhau, anh ta không ngừng cố gắng tán tỉnh cô, đến mức ngay cả Mitsuki cũng không cười nữa sau vài giờ. Trong suốt thời gian đó, Sarada không chỉ có để đối phó với những nỗ lực tán tỉnh của lãnh chúa trẻ, cô cũng phải đối phó với việc cố gắng ngăn Boruto giết người, làm tổn thương khách hàng, người mà lẽ ra họ phải bảo vệ, bởi vì rõ ràng Mitsuki sẽ không làm vậy. Trên thực tế, cô còn nghi ngờ rằng cậu ấy thậm chí có thể giúp đỡ người đồng đội hiếu động của họ.

Rất may, hành trình quay trở lại nhanh hơn và thoải mái hơn nhiều nhưng Sarada vẫn cảm thấy như mình có thể ngủ trong khoảng 24 giờ tới.

Họ nhanh chóng dừng lại ở tháp Hokage để báo cáo nhiệm vụ của mình. Boruto ngay lập tức bắt đầu phàn nàn về khách hàng của họ với bố. Ngài Đệ Thất thực sự đã xin lỗi Sarada và nói điều gì đó về việc chú ấy không nghĩ rằng vị lãnh chúa trẻ sẽ giống cha mình, Sarada không hiểu nhưng cô không hỏi gì nữa vì cô chỉ muốn về nhà.

Đệ thất thực sự đã cho họ nghỉ ngơi vài ngày,nhiều hơn bình thường chỉ vì một nhiệm vụ hộ tống và Sarada nghĩ Hokage đặc biệt nhìn cô khi chú ấy nói điều đó. Gần như thể chú Naruto đặc biệt muốn cô có được sự nghỉ ngơi khó nhọc mới có được. Cô đánh giá cao điều đó.

Cô nhớ lại khoảnh khắc đó khi chỉ cách nhà mình vài bước chân.

Cô rên rỉ trong lòng và càng cảm thấy mệt mỏi hơn. Thở dài, cô cố gắng tập trung vào các giác quan của mình để xác định xem bố mẹ cô đang ở đâu trong nhà, nếu họ có ở nhà.

Cô thực sự không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì mà một đứa con gái không nên thấy bố mẹ mình làm nữa hơn những gì cô đã làm.

Đặc biệt là trong vài tuần vừa qua sau khi trở về từ nhiệm vụ của họ.

Và nghĩ đến việc cô từng cho rằng bố mẹ cô không yêu nhau. Cô muốn cười nhạo bản thân lúc đó của mình.

Đôi khi cô tự hỏi chính xác thì chuyện gì đã xảy ra trong nhiệm vụ của họ bởi vì sau đó bố mẹ cô thực sự trở nên gắn bó với nhau gấp đôi. Đôi khi cô còn thắc mắc liệu họ có thực sự đi làm nhiệm vụ hay chỉ nói vậy nhưng thực sự là đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai.

Cô cảm nhận được chakra của cả cha mẹ mình trong phòng khách và cô cảm thấy sợ hãi.

"Không phải họ đang làm dở việc gì đó phải không?" Cô nghĩ và đỏ mặt khi bước đi chậm lại.

Cô thực sự không muốn bước vào chỗ ba mẹ lần nữa.

Với cách hành xử của bố mẹ cô, có vẻ như họ đang cố gắng bù đắp khoảng thời gian đã mất.

Sarada gật đầu với chính mình 'Ừ, có lẽ đó là lý do tại sao.'

'Tuy nhiên, họ không cần phải làm tổn thương tôi' Cô nghĩ tiếp và nhăn mặt. Cô đã đi vắng ba ngày, nên bố mẹ cô có lẽ đã tranh thủ việc có được ngôi nhà cho riêng mình...

'Họ không quên hôm nay mình sẽ về nhà phải không?' Cô cau mày.

Sarada cảm thấy khó chịu khi nhớ lại một số ký ức đau thương với cha mẹ mình nên chakra của cô tăng vọt một chút, đó chỉ là vì cô muốn cảnh báo rằng cô sẽ đến để nếu cả hai thực sự đang mắc kẹt trong chuyện gì đó, họ sẽ tự sửa chữa.

Cô đi đến cửa nhà họ, bước chân cô rất to và bất cẩn mở cửa để tạo ra nhiều âm thanh nhất có thể. Sau đó cô nói to "Tadaima!"

Cô giữ các giác quan của mình theo dõi chakra của cha mẹ mình và cô cảm thấy bối rối vì nó vẫn như cũ. Họ rất thân thiết với nhau, mặc dù lúc này họ đang tiến về phía cửa. Có phải bố cô lại bám víu lấy mẹ nữa không?

"Okaeri, Sarada" Cô nghe thấy giọng nói của mẹ mình ngay khi cô bước vào tầm nhìn của mình.

Nhưng mẹ chỉ có một mình.

'Huh?'

Cô vẫn có thể cảm nhận được chakra của cha mình ở gần, đến từ mẹ.

"Papa đâu?" Cô hỏi khi cởi giày ra.

"Anh ấy vẫn chưa về nhưng có lẽ anh ấy đang trên đường về nhà. Anh ấy chỉ phải chạy một số việc vặt cho Naruto thôi"

"Papa không có ở đây à?" Sarada hỏi, thậm chí còn bối rối hơn "Nhưng tại sao con—"

Và sau đó cô có thể xác định chính xác nguồn chakra đến từ đâu. Nó thực sự là từ mẹ cô, trên tay mẹ, từ chiếc nhẫn màu đỏ mới mà cô thỉnh thoảng để ý thấy mẹ đeo.

"Tại sao chakra của Papa lại đến từ chiếc nhẫn đó?" Cô hỏi mà không thực sự suy nghĩ.

"Ồ" Mẹ cô nói và mặt lập tức đỏ bừng.

Sarada cảm thấy vừa buồn cười vừa bực tức. Mẹ cô có lẽ sẽ không bao giờ quên được tình cảm của mình với bố. Họ đã kết hôn được nhiều năm rồi.

"À, papa con thực sự đã làm cái này cho mẹ" Mẹ cô nói khi cả hai cùng di chuyển tới phòng khách.

"Tự làm? Giống như sử dụng chakra của papa?" Cô hỏi, rất tò mò. Cô không biết đó là điều có thể làm được.

"Ừ, trong nhiệm vụ của chúng ta" Mẹ cô nói, mỉm cười dù mặt vẫn còn đỏ bừng.

"Mama, khi mama nói nhiệm vụ, ý mama thực sự là nhiệm vụ phải không? Hay đó là thứ mà người lớn hai người dùng làm mật mã cho—"

"Sarada!" Sakura nói, bây giờ còn đỏ hơn nữa "Đó là một nhiệm vụ. Con biết đấy, mẹ không thể kể chi tiết cho con được nhưng đó là nhiệm vụ cấp S"

"Nhưng tại sao papa lại đưa cho mama một chiếc nhẫn trong khi làm nhiệm vụ. Đợi đã, mama, mama có thai à??"

"Sarada!" Và bây giờ mẹ cô trông giống hệt một quả cà chua.

Mẹ cô cần một chút thời gian để bình tĩnh lại, vì vậy Sarada đợi mẹ quằn quại xong và (không hiệu quả) trách móc cô, hoặc ít nhất thì nó nghe như thế. Mẹ nói có một chút không mạch lạc.

"Mẹ không mang thai" Mẹ cô cuối cùng cũng nói được đàng hoàng "Chỉ là... à, cứ coi như nơi chúng ta đến thực hiện nhiệm vụ là nơi mà phụ nữ đã kết hôn thường đeo nhẫn—"

"Ah" Sarada nói ngay "Papa ghen tị phải không?"

Và một lần nữa, mẹ cô lại quay lại màu cà chua.

Sarada lắc đầu với bố mẹ mình. Cô phải thừa nhận rằng họ khá thú vị, hành động như thể họ là những thanh thiếu niên đang yêu nhau, mặc dù họ đã có một cô con gái tuổi teen.

"Nhưng tại sao mama luôn không đeo nó?" Sarada hỏi tiếp khi cô đã thoải mái hơn trên chiếc ghế dài, sự kiệt sức của cô cuối cùng cũng giảm bớt khỏi cơ thể.

Nó thực sự khác biệt khi bạn ở nhà.

"Chà, mama không muốn mất nó. Mama thực sự không thể đeo nó trong bệnh viện vì luôn cần phải khử trùng tay" Mẹ nói.

"Vậy đeo nó như một chiếc vòng cổ thì sao?"

Mẹ cô chỉ lắc đầu, mỉm cười "Mama không muốn mạo hiểm. Con biết không, khi mama còn nhỏ, mama có một chiếc vòng cổ yêu thích. Papa con thực sự đã tặng nó cho mana như một món quà sinh nhật. Mặc dù vậy, mama nghĩ papa chỉ làm điều đó vì nghĩa vụ" Sakura cười.

"Đó là một mặt dây chuyền hoa anh đào. Nhưng mama đã đánh mất nó trong một lần làm nhiệm vụ trong trận chiến. Hiện tại mama không nhận được nhiều nhiệm vụ bên ngoài nữa nhưng mama vẫn không muốn mạo hiểm. Nó quá quý giá" Mẹ cô nói.

"Con đoán là vậy" Sarada chỉ nói, nhìn mama có vẻ hơi buồn.

"Mama luôn có thể đeo nó khi ở nhà" Mẹ cô tiếp tục nói "Tốt hơn hết hãy giữ nó ở đây để giữ nó an toàn"

"Ừm" Sarada lên tiếng.

"Tadaima!"

Cả hai người họ đều nghe thấy giọng nói của papa phát ra từ ngoài cửa.

"Anata, anh về rồi!" Mẹ cô lập tức đứng dậy.

"Sarada, đi tắm rửa rồi chúng ta có thể ăn tối" Cô nói với Sarada và tiếp tục chào đón cha mình.

Cô chỉ đi và làm theo lời mẹ dặn nhưng trong lòng đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Sau bữa tối, Sarada lập tức lui ra nhưng thay vì về phòng mình, cô lại đi vào phòng làm việc của cha mẹ. Cô đi qua giá sách và nhìn qua những cuộn giấy mà bố mẹ cô đã xếp chồng lên nhau, tìm kiếm một cuốn cụ thể.

Có vẻ như cô đã tìm thấy thứ gì đó để thu hút sự chú ý của mình trong thời gian nghỉ ngơi kéo dài này.

Đúng ba ngày sau khi về nhà, cô mới tặng quà cho mama trong bữa tối của họ.

Sakura, trông có vẻ bối rối, ngập ngừng nhận lấy nó.

"Sarada?" Mama hỏi "Cái này dùng để làm gì?" Sakura chắc chắn rằng không có dịp hay lý do nào để ăn mừng cả.

"Mở nó ra đi mẹ" Cô nói, hơi đỏ mặt một chút.

Sakura và Sasuke nhìn nhau một lúc rồi Sakura mở túi giấy ra.

Bên trong là một đôi vòng tay bạc.

"Sarada..?" Sakura gọi, vẫn còn bối rối.

"Sakura, nhìn vào hình khắc bên trong" Sasuke nói, đôi mắt vẫn tinh tường như mọi khi.

Sakura đã nhìn và tìm thấy những biểu tượng fuinjutsu quen thuộc.

"Con chỉ nghĩ thế này, mama có thể mang theo chiếc nhẫn của mình mọi lúc. Và nó vẫn an toàn" Sarada vội vàng nói, không nhìn cha mẹ mình.

Cô cảm thấy khá ngượng ngùng.

"Ồ!" Sakura nói, giờ đang rạng rỡ.

"Cảm ơn Sarada. Đây là... Con thực sự rất chu đáo" Sakura nói, bây giờ trông như muốn khóc.

"Đừng khóc mà!" Sarada phàn nàn, nhăn mặt với mẹ.

Quá phấn khích, Sakura rút chiếc nhẫn trên ngón tay mình ra và thử chiếc vòng tay đựng đồ.

Sakura đặt những chiếc vòng lên nhau và theo cách đó, các biểu tượng trên mỗi chiếc vòng sẽ liên tục. Cô đặt chiếc nhẫn vào giữa, sau đó thêm một chút chakra khi kích hoạt fuinjutsu. Ngay lập tức, chiếc nhẫn biến mất trong chiếc vòng tay.

Sau đó, cô nhặt cả hai chiếc vòng tay và đeo từng chiếc vào cổ tay.

Trong một khoảnh khắc, Sakura cảm thấy rất ấm áp, cảm nhận được chakra của cả chồng và con gái trên mình.

"Thật đấy, Sarada, cảm ơn con" Sakura nói.

Sarada chỉ gật đầu, trông vẫn còn ngượng ngùng.

Sau đó Sakura nhìn chồng mình, người đã mỉm cười suốt thời gian qua, chỉ nhìn con gái và vợ mình. Họ trao nhau những nụ cười có ý nghĩa bằng ngàn lời nói.

Sau đó, để cứu con gái khỏi xấu hổ hơn nữa (đôi khi con bé thực sự rất giống anh), Sasuke quyết định thay đổi chủ đề.

"Đó là một fuinjutsu rất hay. Con đã tự học nó à?" Anh hỏi.

Và cứ như vậy, họ vừa tiếp tục bữa tối vừa nói chuyện, mỗi thành viên trong gia đình đều cảm thấy lồng ngực ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku