Osin của anh(full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Vừa bước vào phòng làm việc, Tư Đồ Trác cởi ngay áobành tô ra khỏi người.

“Cà phê.”

“Đã pha xong, tôi sẽ mang vào ngay.” Cô thư ký vội cầmáo bành tô móc vào móc sau đó treo vào tủ quần áo.

“Bản hợp đồng hợp tác với ông chủ Hoàng.” Tư Đồ Trácluôn nói thẳng vào vấn đề chính vì anh không muốn mất thời gian, sau đó lậtnhanh bản hợp đồng xem lướt qua hơn 10 trang giấy, cầm bút ký roẹt.

“Em đã sắp xếp lại thời gian, sau cuộc họp tổng giámđốc có hai tiếng để nghỉ.” Trợ lý Quan Lĩnh cầm lấy bản hợp đồng tổng giám đốcvừa phê duyệt.

Anh là người xuất sắc vượt qua kỳ huấn luyện trợ lýgắt gao, dù là nam nhưng anh cẩn thận và chỉn chu không thua gì phụ nữ.

“Mọi người đã đến đủ chưa?”

Tư Đồ Trác mở laptop nhìn vào màn hình xem sàn giaodịch chứng khoáng điện tử.

“Trưởng phòng Tài chính và Kinh tế xin phép đến muộnvì kẹt xe.”

“Thật sao? Anh gọi điện nói anh ta không cần đến nữa,hợp đồng đã được giao cho phó phòng Vương, anh ta có thể nghỉ ngơi được rồi.”Tư Đồ Trác lạnh lùng nói.

“Vâng, em sẽ gọi điện cho trưởng phòng Trần.”

Trưởng phòng Trần và phó phòng Vương luôn đối đầu vớinhau, mặc dù hai người làm việc cùng văn phòng và là cấp trên cấp dưới nhưnghai người bằng mặt mà không bằng lòng, lần này họ cùng cạnh tranh ai sẽ là ngườiphụ trách hợp đồng hợp tác kinh doanh với công ty Á Đông.

Cuộc họp hôm nay cũng là để quyết định hợp đồng đó sẽvào tay ai, tiếc là trưởng phòng Trần vì kẹt xe mà bỏ lỡ cơ hội.

Tư Đồ Trác tiếp tục dán mắt vào màn hình laptop theodõi giá cổ phiếu. Điện thoại chợt đổ chuông. Anh cầm lên nghe, mày cau lại ngaysau đó.

Tắt máy, anh nói: “Cuộc họp thường niên phải kếtthúc trong vòng 1 tiếng rưỡi, những cuộc hẹn sao 3 giờ dời lại hết cho tôi.”

“Nhưng…”

“Có vấn đề gì không?” Tư Đồ Trác lạnh lùng quét mắtnhìn trợ lý riêng của mình.

Quan Lĩnh vội nói: “Không có việc gì, thưa tổng giámđốc.”

“Tốt!”

Nói xong, Tư Đồ Trác đi nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Anh cao 1m85, một bước của anh bằng ba bước của phụnữ, hơn nữa tốc độ cũng vô cùng nhanh, rất ít người có thể đuổi kịp được anh.Quan Lĩnh cũng là một người cao lớn nên anh có thể theo chân sếp của mình.

Tư Đồ Trác, người đứng đầu trong ngành công nghiệpbán dẫn, sau khi thừa kế sự nghiệp, anh đã tiến hành một loạt cải cách trong bộmáy nhân sự.

Anh sa thải hàng loạt nhân viên, tuyển những ngườitài năng, chỉ trong vòng một năm đã đưa doanh thu của tập đoàn tăng vượt bậc, đứngđầu trong ngành công nghiệp bán dẫn nhiều năm liền.

Với tầm nhìn rộng, anh luôn đi trước người khác mộtbước. Là một người đàn ông đẹp trai thành đạt, nhiều tạp chí đã bình chọn anhlà người đàn ông độc thân được nhiều người phụ nữ mến mộ nhất. Tuy nhiên, chuyệnđời tư của anh luôn là một dấu chấm hỏi.

Với những doanh nhân nổi tiếng như anh, giới truyềnthông luôn ráo riết săn lùng scandal.

***

Chiếc xe Seden màu đen dừng xịch trước căn biệt thự.Tư Đồ Trác đẩy cửa xuống xe đi nhanh đến cửa.

Vào trong biệt thự, Tư Đồ Trác đứng dưới chân cầuthang quát to.

“Tư Đồ Việt, mày xuống ngay cho anh!”

Không có bất kỳ động tĩnh gì.

“Tư Đồ Việt, anh biết mày có ở trên đó, cho mày mộtphút để xuống, nếu không…”

Anh chưa nói hết câu đã thấy một người xuất hiện ở đầucầu thang.

“Tức thật! Đang ngủ tự nhiên có người phá đám!” Tư ĐồViệt, em trai của Tư Đồ Trác ngái ngủ bước xuống cầu thang.

“Mày đổi giờ bay sao không nói?” Tư Đồ Trác quát.

Vì muốn ra sân bay đón thằng em mớ ngủ này mà anh đãphải ký nhanh hợp đồng với ông chủ Hoàng, khi cuộc họp thường niên chưa diễnra, thằng nhóc gọi điện nói đã xuống đến sân bay làm anh phải rút cuộc họp xuốngnửa tiếng, các cuộc hẹn sau ba giờ đều phải dời lại, có trời mới biết công tyđã bị tổn thất những gì.

Nó là em trai anh nhưng hành vi cố tình đi chệch đườngray của nó khiến anh phát bực.

“Hi, anh Hai, lâu quá không gặp.” Tư Đồ Việt nheo mắtnhìn anh trai nở nụ cười như mùa thu tỏa nắng.

“Mày đổi giờ bay sao không nói?” Không quan tâm đếnnụ cười sáng chói của em trai, Tư Đồ Việt tức giận hỏi.

“Em nói rồi mà, em có gọi điện cho anh đó thôi? Hayem mớ ngủ? Chết toi.” Ngủ nhiều đôi khi cũng khiến người ta nhầm lẫn giữa thựcvà mơ.

Tư Đồ Trác lạnh lùng buông từng chữ.

“Đúng là mày có gọi điện nhưng xuống máy bay mày mớigọi.”

“Thật hả?” Tư Đồ Việt ngáp một cái, thấy mình cũnglà một thằng có kỷ luật.

“Hai việc đó khác nhau.”

“Khác chỗ nào được mà khác?” Anh cũng muốn nói chuyệnvới anh trai nhưng bởi vì buồn ngủ quá nên anh lảo đảo đi xuống cầu thang ngồiphịch trên sofa.

“Dĩ nhiên là khác. Nếu lúc mày lên máy bay mày gọicho anh thì anh đã cử người đi đón mày không để mày đi taxi về nhà một mình.Mày có biết an ninh bây giờ loạn như thế nào không? Lỡ mày lại bị bắt cóc nữathì sao?”

Năm Tư Đồ Việt bốn tuổi từng bị một nhóm người bắtcóc, lúc đó cả nhà anh như có bóng đen u ám bao quanh, mặc dù nhờ sự giúp đỡ củacảnh sát cứu được nó ra nhưng chuyện đó đã khiến ai nấy trong nhà đều sợ hãi.

A Việt lúc đó còn nhỏ, có lẽ không nhớ những gì đã xảyra nhưng anh lớn hơn nó 3 tuổi, anh không thể nào quên được những vết thương màbọn bắt cóc đánh đập nó. Từ đó trở đi, anh luôn phải chú ý đến em trai mình.

“Có ai bắt cóc em đâu vì em đã về nhà an toàn đóthôi.” Tư Đồ Việt ngồi thẳng lưng, rất muốn nói chuyện với anh trai nhưng hai mắtanh cứ ríp cả lại.

“Mày còn ngồi đó mà lý sự cùn. Từ giờ mày đừng xuấthiện ở chỗ đông người nguy hiểm nữa nghe rõ chưa?”

“Em biết rồi, biết rồi”. Gục gặc đầu.

“Tư Đồ Việt!”

Tư Đồ Trác quát lớn làm Tư Đồ Việt đang ngủ gục giậtmình.

“Anh Hai, anh Hai làm cái gì nói to dữ vậy. Giật cảmình!”

“Tư Đồ Việt, rốt cục mày có nghe anh nói không hả?”Thằng nhóc chết tiệt, nó làm như anh đang tụng kinh không bằng?

“Có mà!” Nói dối sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề.“Anh Hai, mấy giờ rồi?”

“11h28.” Tư Đồ Trác giơ tay nhìn đồng hồ.

Tư Đồ Việt liền nhảy dựng khỏi ghế sofa.

“Chết rồi, sao thời gian trôi nhanh quá!”.

Tư Đồ Trác nhíu mày, “Có chuyện gì làm mày kích độngdữ vậy?”

“Phỏng vấn.”

Tư Đồ Trác nheo mắt, “Mày muốn đi phỏng vấn?” Côngty đang thiếu người quản lý nó còn định đi phỏng vấn ở đâu?

“Làm gì có? Em muốn phỏng vấn người khác.” Tư Đồ Việtbay lên cầu thang để thay bộ đồ ngủ trong 2 phút.

“Ở đâu? Chừng nào? Phỏng vấn công việc gì?” Tư ĐồTrác hỏi vọng lên.

“Ở đây. Hai phút nữa. Người giúp việc.” Tư Đồ Việtnói to.

“Mày đăng tin lúc nào?” Tư Đồ Trác trừng mắt nhìncánh cửa đóng im ỉm.

“Sau khi em vừa về nước em lên báo mạng đăng, có rấtnhiều người đăng ký phỏng vấn.” Anh rất thích náo nhiệt.

“Sao mày không nói với anh?”

“Thì giờ em nói rồi đó.”

Tư Đồ Việt đi ra cửa cười toe toét… rất đáng đập.

“Mày tuyển người giúp việc làm gì?”

“Vì… từ nhỏ em đã quen được chăm sóc rồi”. Tư Đồ Việtnhìn tập danh sách những người đăng ký phỏng vấn, nuốt ực một cái.

***

“Cửa ở sau lưng, xin mời.” Tư Đồ Trác vứt tờ lý lịchvào sọt rác.

“Tại sao cô lại đến đây phỏng vấn công việc này?” Vẫncâu hỏi đó với người ứng tuyển thứ 57.

“Bởi vì từ nhỏ tôi đã có mong muốn được bảo vệ chủnhà cho nên tôi muốn làm người giúp việc.”

Không muốn giẫm lên vết xe đổ của người trước đó,người ứng tuyển thứ 57 hào hứng ngẩng cao đầu ưỡn ngực hùng dũng hiên ngang nóira quyết tâm của mình.

“Cô nên đi làm quân nhân. Cửa ở sau lưng, xin mời.”Tờ lý lịch được vứt vào sọt rác.

“Tại sao cô lại đến đây phỏng vấn công việc này?”

“Bởi vì tôi cần tiền, ba mẹ tôi đều thất nghiệp, cácem tôi đều đang đi học, gánh nặng kinh tế đè lên vai tôi.” Người ứng tuyển thứ58 buồn bã kể lể lý do thiếu tiền, nhà nghèo, áp lực kinh tế. Phải chăng hoàn cảnhnhư vậy ông chủ sẽ cảm động?

“Tiền lương chúng tôi trả không đủ để trang trải chitiêu cho cả gia đình, mời về!” Lý lịch lại bị vứt vào sọt rác.

“Không! Tôi rất cần tiền. Làm ơn hãy thuê tôi ~~~”.Hết cách, cô gái đành giở chiêu năn nỉ.

“Làm việc ở hộp đêm nhanh có tiền hơn. Cửa ở saulưng, xin mời!”

Tư Đồ Trác lạnh lùng nói, dù trước mặt anh là một côgái xinh đẹp, có thân hình bốc lửa.

“Hộp… hộp đêm.” Cô gái nghĩ rằng mình nghe nhầm.

“Với nhan sắc của cô, chỉ cần cô cố gắng là có thể cảithiện được kinh tế của gia đình cô.” Tư Đồ Trác ra hiệu cho quản gia đưa cô gáira ngoài cửa.

Thấy người thứ 58 cũng bị mời về, Tư Đồ Việt buột miệng.

“Anh Hai tuyển người kiểu gì vậy, sao không tuyển đượcai hết.”

“Ở nhà có đủ người giúp việc rồi sao mày còn muốntuyển thêm?” Tư Đồ Trác không đồng tình với ý muốn của em trai.

“Vì mấy người đó nói chuyện không hợp với em, em cầnngười trẻ tuổi.” Please ~~ Tuổi trung bình của những người giúp việc trong nhàlà 46 tuổi, orz nói gì cũng không hiểu.

“Người giúp việc chỉ cần làm được việc.”

“Em đồng ý với anh điều này nhưng năng lực làm việclà một chuyện còn hiểu những gì mình nói hay không mới là vấn đề. Em nói“shit”, thím Thẩm liền lấy cho em một ly kem tươi.” Thực sự không thể nào có thểchịu đựng được.

“Họ không hiểu tiếng Anh.”

“Vì họ không hiểu tiến Anh nên em mới nói không hợp,em cần một người có thể hiểu được những gì em nói.”

“Đợi 3 ngày nữa anh sẽ kiếm cho mày một người giúpviệc chuyên nghiệp và có thể đảm bảo an toàn cho mày, trong vòng 3 phút sẽ giảiquyết được yêu cầu của mày.”

Tư Đồ Việt mở to mắt nhìn anh trai, không thể nào hiểunổi, lần nào mở miệng ra cũng nói hai chữ “an toàn”.

“Anh Hai, em cần một cô bé giúp việc thông minh hoạtbát, anh làm ơn đừng đưa tới một người gây phiền phức cho em nữa đi.”

“Anh đang muốn tốt cho mày. Làm sao biết được trongsố những người đến phỏng vấn hôm nay ai là sói đội lốt cừu.” Sói ở đây ám chỉnhững kẻ độc ác và lừa đảo, tiếp cận với mục đích trục lợi.

“Làm gì có? Mà người thứ 59 đâu rồi nhỉ?”Tư Đồ Việtthích thú nhìn ra cửa chỗ người thứ 59 đang gặm bánh mỳ.

Tư Đồ Trác cũng nhìn theo ánh mắt của em trai. Vàanh nhìn thấy một cô gái giống hệt con sóc nhỏ.

Đôi mắt to đen láy, hai chiếc răng cửa lộ ra, dođang gặm đồ ăn nên hai má phồng lên, cô có thân hình nhỏ bé ngồi xổm trong gócnhư con sóc nhỏ đang vui vẻ ăn đồ ăn mình kiếm được.

Đang ăn hăng say, bỗng có cảm giác như có ai đó nhìnmình, Tiêu Tung Thục ngừng ăn.

Ngước mắt lên quả nhiên nhìn thấy có ba ánh mắt đangnhìn chằm chằm vào cô, một của ông quản gia và hai của hai người đàn ông ngồitrên sofa.

Chết tiêu! Đến lượt mình rồi sao.

Mỉm cười, làm bộ thản nhiên, cô bỏ nửa cái bánh mìăn dở vào trong bì ni long lấy dây thun buộc lại, kéo khóa ba lô bỏ vào trongsau đó đeo ba lô lên vai, động tác rất nhanh chóng và linh hoạt.

Nhảy một cái, cô đến trước mặt cả ba cúi đầu.

“Xin lỗi ạ, vì thấy ba người nói chuyện vui vẻ nêntôi tranh thủ, mong rằng ba người không để ý.”

“Không sao.” Tư Đồ Việt lên tiếng trước, anh cảm thấytừ nét mặt cho đến mọi hành động của cô gái này đều rất thú vị.

“Đến lượt tôi phỏng vấn rồi sao?” Ủa! Hình như cómùi thức ăn! Tiêu Tung Thục liếc mắt qua lại phát hiện ra miệng mình dính mẩubánh mỳ liền lè lưỡi ra liếm sạch.

“Phụt!” Tư Đồ Việt không nhịn được liền cười phụt.Người mà làm như động vật. Cái lưỡi cũng dài thật, như lưỡi của ếch truyềnnhân.

Không thấy buồn cười như em trai, Tư Đồ Trác trừng mắtnhìn cô nữ sinh nhỏ bé đeo ba lô.

Cô gái này có lẽ còn rất nhỏ, tuổi đời anh đoánkhông đến hai mươi. Ban đầu nhìn cô rất giống một con sóc nhỏ nhưng giờ khi đãnhìn kỹ anh thấy giống người mới từ trên núi xuống.

Bộ dạng lôi thôi nhếch nhác quẩy thêm cái ba lô tođùng đi phỏng vấn, đây là lần đầu tiên anh gặp một người bất lịch sự như cô. TưĐồ Việt khoanh tròn vào tờ lý lịch.

“Mời ngồi.” Dù xác định không tuyển cô nhưng anh vẫnmuốn cho cô một cơ hội. Nếu cô thực sự muốn làm công việc này, cô cần phải thayđổi ấn tượng ban đầu với anh.

“Vâng, cám ơn.” Cô đi đến sofa ngồi xuống.

Cầm tờ lý lịch, Tư Đồ Trác không ngẩng đầu lên hỏi.“Tại sao cô lại đến đây phỏng vấn công việc này?”

“Vì tôi chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, không biếtsử dụng máy vi tính, không có bằng lái xe, cho nên nghề giúp việc thích hợp nhấtvới tôi.”

Khi nói ra bằng cấp của mình, gương mặt Tiêu Tung Thụctràn đầy tự tin, cô ngẩng cao đầu ưỡn ngực, từ đầu đến cuối đều mỉm cười.

Nhưng Tư Đồ Trác thì há cả miệng ra, đây là lần đầutiên anh gặp một người tự tin với tấm bằng trung học. Làm như là có rất ít ngườilấy được tấm bằng đó?

Là người đứng đầu tập đoàn có hàng trăm nhân viên, tấtcả đều có bằng đỏ, cho nên anh thấy cô gái này rất kỳ quặc, tự hào với việc mìnhchỉ có bằng trung học và còn cảm thấy tự tin khi không biết sử dụng máy vitính.”

Vì cô kỳ quặc nên Tư Đồ Trác chưa muốn mời cô về.

“Vậy sở trường của cô là gì?”

“Làm việc nhà, giặt quần áo, thông bồn cầu, việc gìtôi cũng làm được”.

“Phì!” Tư Đồ Việt lại cười phì. Trời! Buồn cười quá.Thông bồn cầu mà cũng được gọi là sở trường sao? Đây là lần đầu tiên anh nghe mộtngười nói như vậy. Ha ha ha~

Mặt đen thui, Tư Đồ Trác vẫn muốn cho cô một cơ hội.“Còn gì nữa?”

“Tôi còn có thể quét sân, hốt rác, lau cửa sổ, thaytã với tốc độ cực nhanh.”

Nói đến tốc độ làm việc, cô rất tự tin.

“Phì!” Tư Đồ Việt ôm bụng cười.

Tư Đồ Trác hít sâu, rất muốn vứt lý lịch vào sọtrác.

“Cô nghe cho rõ đây, ở đây không có trẻ sơ sinh.”

“Thật hả?” Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi sau đó nở nụ cười.“Không sao, tôi có thể thay tã cho người già.”

“Ha ha ha.” Tư Đồ Việt ngả người ra ghế sofa cườito, còn Trư Đồ Trác vẫn làm mặt lạnh khiến người khác không thể biết được anhđang nghĩ gì nhưng sau 5 phút phỏng vấn thì trán anh đã nổi đầy gân xanh.

“Ở đây cũng không có người già.” Anh trừng mắt nhìncô gái ngu ngốc – người ứng tuyển thứ 59. Anh không thể giải thích được tâm trạngcủa mình lúc này.

Anh chưa từng gặp người nào coi việc thông bồn cầuvà thay tã là sở trường.

“Cũng không có người già sao?” Tiêu Tung Thụcnghiêng đầu suy nghĩ rồi nở nụ cười tươi như hoa. “Không sao, chừng nào anh giàtôi sẽ chăm sóc cho anh, tin tôi đi, tốc độ làm việc của tôi cực nhanh, tôi sẽkhông để anh bị ốm.” Cô tự tin nói.

“Ha ha ha. Hài hết sức. Tôi thích cô rồi đó.”

Tư Đồ Việt ôm bụng cười lăn cười bò, cười chảy cả nướcmắt.

“Tư Đồ Việt, trật tự đi!”. Mặt Tư Đồ Trác không cảmxúc, anh nhíu mày trừng mắt nhìn Tư Đồ Việt.

Nhưng Tư Đồ Việt không sợ anh trai, càng cười to hơnvà còn nói:

“Anh Hai! Cô này được đó, nhận cô ấy vào làm. Vừa cóthể thông bồn cầu lại có thể thay tã, già trẻ gì cô ấy cũng làm được. Chừng anhcũng già mà, đằng nào trong tương lai anh cũng phải có em bé, sướng quá rồi còngì.” Nói xong, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của anh trai, Tư Đồ Việt tưởng tượng ra cảnhanh trai mình đóng bỉm cười đau cả bụng.

“Mày mới là người sướng nhất. Mày đừng quên anh đangtuyển người giúp việc cho mày, người cô ấy chăm sóc sẽ là mày đó.” Dứt lời, TưĐồ Trác nhìn xuống quần của em trai, cười khẩy một cái.

“Ặc…” Bị phủ đầu, Tư Đồ Việt lúng túng sờ mũi, khôngdám cười nữa.

“Tên cô là gì?” Tờ lý lịch bị nhòe nước nên anhkhông thể nhìn rõ.

“Tiêu Tung Thục.” Cô nói to.

“Tên gì?” Tư Đồ Trác nghe không rõ.

“Tiêu Tung Thục!” Cô nói to hơn. “Tiêu trong ‘tiêutường’, tung âm đồng âm với ‘tùng thụ’, thục trong ‘thục nữ’, phát âm giống consóc nhỏ nên biệt danh của tôi là ‘Sóc Nhỏ’”. Khi cô nói, hai chiếc răng cửa lóesáng dưới ánh nắng mặt trời trông rất giống một con sóc nhỏ.

“Phì!” Tư Đồ Việt lại phì cười nhưng khi Tư Đồ Trácliếc mắt qua anh liền im bặt.

Dù rằng bình thường lời nói của anh cũng rất có sứcnặng nhưng nếu chọc tức anh Hai, anh Hai sẽ có những cách trả thù rất tàn nhẫn,cho nên tốt hơn hết không nên để cái miệng hại cái thân.

Tư Đồ Trác đưa mắt nhìn người ứng tuyển thứ 59, dùcho cô có là con thỏ nhỏ hay con sóc nhỏ, anh chỉ cần quan tâm đến tác phongchuyên nghiệp và an toàn.

Anh đã quá quen với những người thủ đoạn. Để tạo ấntượng tốt với ông chủ họ sẽ nói quá lên về năng lực của mình. Khoác lác, nịnh bợtạo ấn tượng tốt với ông chủ để có được việc làm.

Nhưng với người thứ 59 này thì lại khác, cô khôngkhoác lác về bản thân ngược lại còn rất ngốc nghếch. Nếu một ông chủ bình thườngcó lẽ sẽ không tuyển cô nhưng anh thì nghĩ rằng mình sẽ nhận cô vào làm việc,dù sao một người ngốc nghếch không phải là người nguy hiểm.

“Cô nói sở trường của cô là nấu ăn, bây giờ tôi muốnkiểm tra, nếu cô qua cô sẽ được nhận vào làm việc ở đây.”

“Thật ạ?” Hai mắt cô sáng rực.

“Hãy làm các món Trung, hai người ăn, 5 món mặn và 1món canh, khẩu vị nhẹ nhàng đừng cho quá nhiều dầu mỡ, nguyên liệu có sẵn trongtủ lạnh, tôi cho cô một tiếng đồng hồ.” Anh muốn biết sở trường của cô có thể đạtđến trình độ nào.

“Ô kê, tôi sẽ làm ngay bây giờ.” Gỡ ba lô, cô chạyngay đến cánh cửa phòng gần nhất nhưng sau đó chạy ra ngay. “Cho hỏi, phòng bếpở đâu?”

Tư Đồ Trác biết ngay cô sẽ hỏi câu đó, đúng là ngốcquá, anh giơ ngón tay chỉ về phía phòng bếp.

“À, cám ơn.”

Cô nhanh chân chạy đi nhưng chạy được nửa đường thìquay đầu lại hỏi. “Căn phòng vừa nãy có phải toilet không ạ?”

“Ừm!”

“Whao! Toilet của các anh rộng thật đấy, rộng hơnphòng của tôi. Có bồn tắm, có ti vi, có cả phòng tắm hơi, rất sang trọng, cókhi còn hơn cả khách sạn.”

“Rốt cục cô có định đi nấu cơm không?” Tư Đồ Trácquát.

“Dạ dạ, tôi quên mất.” Tiêu Tung Thục giật mình nhớra công việc chính của mình, cười lúng túng chạy nhanh đến phòng bếp.

Cô phải đi nấu cơm!

Chương 2

“Ừm, ngon quá ngon quá, món nào cũng ngon.” Sau khiđã tẩn một bụng, Tư Đồ Việt khen nức nở.

“Đồ ăn hợp khẩu vị với ông chủ nhỏ khiến tôi thấy rấtvui.” Quản gia đã nói nhỏ với cô căn biệt thự này thuộc sở hữu của nhà Tư Đồ vàhai người phỏng vấn cô là hai cậu chủ nhà Tư Đồ.

“Cô có bằng nấu ăn hả?” Khác với Tư Đồ Việt ăn nhưquỷ chết đói, Tư Đồ Trác ăn rất tao nhã, dù đầu lưỡi đang thôi thúc anh hãy ănthật nhiều nhưng anh kiềm tốc độ lại chỉ ăn từng miếng nhỏ.

“Dạ, không có.”

“Tay nghề nấu nướng của cô khá lắm.” Nếu người nàođó thực sự có năng lực, anh sẽ không tiếc lời khen.

“Cám ơn ông chủ đã khen ngợi, nếu ông chủ thích ănnhững món tôi nấu như vậy, tôi rất sẵn sàng được phục vụ ông chủ.”

Nghe cô nói, Tư Đồ Trác lên tiếng. Anh không muốn đểem trai quyết định, mặc dù tay nghề nấu nướng đã đủ tiêu chuẩn nhưng vẫn cònnhiều hạng mục chuyên nghiệp khác cần phải xem xét.

“Tạm thời cô trúng tuyển, tiền lương hai vạn mộttháng, bao ăn, bao ở, sau ba tháng thử việc tiền lương của cô tăng lên ba vạn,ngoài ra còn có tiền thưởng theo quý, phúc lợi xã hội, mỗi tháng cô được nghỉ 4ngày, cô thấy sao?”

“Tuyệt quá!” Cô nhảy dựng lên, thể hiện trạng tháiphấn khích.

“Tối nay tôi sẽ về muộn, không cần chuẩn bị cơm chotôi, thời gian sau đó cô có thể nghỉ ngơi.”

“Tôi biết rồi, thưa ông chủ.”

“Đừng gọi tôi là ông chủ mà hãy gọi là cậu chủ.” Tấtcả những người giúp việc trong nhà Tư Đồ đều xưng hô với anh như vậy.

“Dạ, vậy tôi phải gọi ông chủ nhỏ như thế nào?” Côquay đầu hỏi.

“Cũng vậy thôi, nhưng cô gọi tôi là ông chủ nhỏ cũnghay đó.”

“Dạ.” Tiêu Tung Thục ngây ngô đứng cạnh bàn.

“Ở đây không còn việc gì nữa, cô đi tìm quản gia hỏiphòng của mình.”

“Dạ, chào cậu chủ, ông chủ nhỏ cứ từ từ ăn.” TiêuTung Thục tung tăng đi ra khỏi phòng bếp, vừa đi vừa hát líu lo.

“Anh Hai, em thấy Sóc Nhỏ dễ thương ghê.” Vừa dễthương vừa vui tính.

“Ừm.” Nhanh chóng chuyển chủ đề. “Giờ anh phải đếncông ty, mày được nghỉ một tuần, sau đó phải đến công ty làm việc.”

Tư Đồ Việt làm bộ buồn ngủ.

Đùa chắc, anh không thích công việc kinh doanh, lầnnày về nước anh đã quyết định sẽ làm công việc mình thích. Anh thích cuộc sốngtự do như khi ở Mỹ, không có thời gian giúp anh Hai quản lý công ty.

He he he, nhưng đó sẽ là bí mật không thể để ông anhbiết được, nếu không anh chết chắc. Trong 36 kế, chuồn là thượng sách.

“Chuyện đó nói sau đi. Em buồn ngủ rồi, đi ngủ đây.”

***

Tối khuya, Tiêu Tung Thục đang rửa chén bát trong bếpthì nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách liền chạy ra xem, quả nhiên đó làTư Đồ Trác ba ngày nay không về nhà.

“Cậu chủ đã về.” Cô cười khanh khách chào mừng cậuchủ.

Không ngờ tối khuya còn có người trong phòng khách,Tư Đồ Trác thấy không vui. “Khuya rồi sao cô không ngủ mà làm cái gì vậy?”

“Tôi vừa nấu mấy món cho ông chủ nhỏ ăn khuya, giờđang dọn dẹp.” Cô thành thật.

“Khuya rồi nó còn đòi ăn?” Anh hơi nghi ngờ những lờicô nói, bước vào bếp cầm bình nước lên thì thấy bồn rửa chén chất đầy xoong nồichén bát mới tin lời cô.

“Ông chủ nhỏ nói mình bị lệch múi giờ nên rất nhanhđói.”

“Ừm.” Anh quay lại phòng khách, mệt mỏi buông ngườixuống sofa.

Công ty gần đây bận rộn với dự án mới, cả công ty đềutăng ca, anh là người đứng đầu bận tối mắt tối mũi ba ngày nay không được ngủ.

“Cậu chủ đau đầu ạ?”

“Sao cô lại hỏi vậy?”

“Tại tôi thấy mày cậu chủ nhíu chặt.” Cô làm nhíumày. “Ở đây có hai nếp nhăn, nếu thêm một nếp nhăn nữa cậu chủ có biết mình sẽbiến thành gì không?

“Biến thành cái gì?” Người thứ 59 không lo rửa chénmà chạy lại chỗ anh lảm nhảm.

“Đó là chữ “sông”, ba dòng không phải là đồng bằngđúng không? Tuyệt diệu quá nhỉ?” Nói xong, cô cười phá lên.

“Không, tôi chỉ thấy lạnh.” Anh chọc cô.

“Vậy hả, nhưng tôi thì lại thấy rất buồn cười.” Cô sờmũi, ngượng nghịu, thấy mình đã thất bại. “Viện trưởng nói nếu tâm trạng củangười nào đó không tốt thì chỉ cần chọc cho họ cười thì tâm trạng của họ sẽ tốthơn, cho nên tôi mới kể chuyện cười cho anh nghe.”

“Tiếc là cô đã không thành công.”

Nói vậy nhưng Tư Đồ Trác lại mở mắt ra nhìn cô.Không ngờ một cô gái đầu óc có vấn đề như cô lại nhìn ra tâm trạng anh không tốt.

“Xin lỗi, hay để tôi mát xa cho cậu chủ nhé.”

“Mát xa?” Anh lại mở to mắt nhìn cô.

“Đúng vậy, cậu chủ cảm thấy đau đầu hay mệt mỏikhông phải sao? Mát xa có thể thư giãn gân cốt, đầu óc thư thái, hãy để tôi mátxa, cậu chủ sẽ thấy hiệu quả ngay thôi.”

“Cô cũng biết mát xa?” Anh hơi nghi ngờ.

“Số một đó nha.” Cô giơ ngón tay cái.

Dù không tin lắm nhưng nhìn cô tự tin và nóng lòngmuốn được mát xa, anh nghĩ ngợi một lúc rồi miễn cưỡng đồng ý. “Đi rửa chén tiếpđi sau đó rửa tay rồi ra mát xa cho tôi.” Anh không quên vừa nãy tay cô vừa đụngvào đống xoong nồi đầy dầu mỡ.

“Ô kê.” Cô liền chạy ngay vào trong phòng bếp rửa nốtđống xoong nồi.

Sau khi quay trở lại phòng khách, cô không mát xangay lập tức mà bắt đầu tập thể dục, gập người thành hình chữ U ngược, đá caochân, đấm bốc làm Tư Đồ Trác ngồi một bên chết lặng.

“Cô đang làm cái gì vậy?”

“Giãn cơ, như vậy tôi mới vận dụng hết toàn lực.” Côvừa làm mấy động tác vừa hỏi. “Cậu chủ muốn mát xa kiểu Nhật hay kiểu Thái?”

“Kiểu nào an toàn nhất?”

Anh cảm thấy cô muốn đánh đấm anh chứ không phải mátxa… Anh bắt đầu thấy hối hận vì đã đồng ý với cô.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ. “Vậy thì kiểu Trung Quốc đi.”

“Kiểu đó là kiểu gì?”

“Rất khó để giải thích cho cậu chủ hiểu. Cứ thử rồisẽ biết.” Nói xong, cô ra tay ngay.

***

“A…” Đầu tiên là tiếng hét to kích tình.

“Hm…” Sau đó là tiếng rên rỉ kéo dài.

“Ư…” Tiếp theo đó là tiếng nỉ non dập dờn.

Lúc cao lúc thấp, lúc to lúc nhỏ mỗi tiếng rên đềukhiến người khác đỏ mặt, đánh thức một người vốn bị mất ngủ.

Ông, người giúp việc lâu năm nhất trong nhà Tư Đồ,người nhiều tuổi nhất, tóc đã bạc trắng – Quản gia Trần. Ông đi theo tiếng rênrỉ đó và đến trước cửa phòng của Tư Đồ Trác, đầu óc bắt đầu rối loạn, cảm thấyxấu hổ, khiếp sợ, vui sướng, tò mò và cả lo lắng, đủ 5 trạng thái cảm xúc.

Ông xấu hổ vì những âm thanh đầy nhục dục gấp gáp vàquá to, không hề đứng đắn này lại phát ra từ trong phòng cậu chủ cả vốn ít nóiít cười, nếu những người khác nghe thấy phải chăng cậu chủ sẽ bị mất hình tượng.

Ông khiếp sự vì cậu chủ không được bình thường dùkhông thể khẳng định cậu chủ là người trong sáng lành mạnh nhưng đột nhiên cậuchủ đưa một người phụ nữ về nhà qua đêm, chuyện này là sao?

Ông vui sướng vì trong tưởng tượng của ông, cậu chủlàm như vậy phải chăng nhà Tư Đồ sắp có thêm một thành viên mới? Ông sẽ lựa lúcnào đó hỏi ý của cậu chủ sau đó báo tin vui với ông chủ và bà chủ.

Ông tò mò vì trong suốt 36 năm làm quản gia ở đây,những tin đồn lớn nhỏ đều đến tai ông, ông rất tò mò về người vợ tương lai củacậu chủ sẽ là người thế nào.

Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng, ôngđang lo lắng một chuyện.

Ông lo vì tiếng rên rỉ đó quá lớn và suốt hai tiếngđồng hồ. Ông phải công nhận rằng cậu chủ rất “khỏe” nhưng dù sao cũng đâu phảimình đồng da sắt, lâu như thế rồi… Thực sự rất nguy hiểm, ông sợ rằng sẽ nguyhiểm đến tính mạng.

Do dự một lúc lâu, quản gia Trần quyết định làm kẻ xấuphá đám chuyện tốt của cậu chủ, ông đưa tay lên cửa và gõ cộc cộc.

“A… Ai đó?” Sao tiếng rên rỉ kéo dài là giọng của TưĐồ Trác.

Quản gia Trần cố gắng nói bằng giọng tự nhiên.

“Là tôi, quản gia Trần. Cậu chủ có khỏe không?”

“Rất khỏe. Có việc gì?”

“Không có việc gì! Không có việc gì!” Có đánh chếtông cũng không dám nói cho cậu chủ biết ông đứng ngoài cửa nghe lén nãy giờ.

“Không có việc gì sao?” Giọng nói sung sướng đượcthay vào đó là giọng bực bội. Nửa đêm chạy tới gõ cửa phòng sau đó nói không việcgì?

“À vâng… Không phải, tôi có việc…có việc. Tôi muốn hỏicậu chủ có muốn ăn khuya không?”

“Không, tôi không đói.” Quả nhiên là từ chối.

Thể lực tốt thật! Làm việc lâu như vậy mà không đóichứng tỏ rằng sức khỏe của cậu chủ thật dồi dào. Quản gia Trần cảm thấy tự hàonhưng vẫn không khỏi lo lắng vì làm việc quá sức như vậy sẽ không tốt cho sứckhỏe của cậu chủ.

“Cậu chủ không định nghỉ ngơi một chút sao?” Quảngia Trần nói bóng gió.

“Thì tôi đang nghỉ ngơi đây!”

“Nhưng… nhưng…”

Ngay lúc quản gia Trần đang đứng lắp bắp, trongphòng vọng ra tiếng chửi thề sau đó cánh cửa được mở bật ra.

“Chết tiệt! Rốt cục có vấn đề gì với ông vậy?” Tư ĐồTrác áo ngủ xộc xệch, đầu tóc rối bời đúng như một người vừa “làm việc” xongnhưng mặt anh tối sầm lại, đứng khoanh hai tay, ánh mắt đáng sợ.

“Cậu chủ, cậu có sao không?” Quản gia Trần nhìn Tư ĐồTrác từ trên xuống dưới.

“Tôi rất khỏe cho đến khi ông đến gõ cửa. Hãy giảithích lý do tại sao hai giờ sáng ông còn đến gõ cửa phòng tôi, cả đêm qua tôiđã không được ngủ rồi.”

“Cả đêm không ngủ?” Trời! Tối nay ông phải nói với vợhầm canh gà nhân sâm cho cậu chủ bồi bổ.

“Cậu chủ, ai vậy?” Đột ngột có một cái đầu thò ra cửa.

“Tiêu Tung Thục?!” Quản gia Trần không thể tin vào mắtmình. Ông cảm thấy như có ai đó bổ mình một cú sau đầu khiến ông thấy choángváng. “Cháu… cháu… cháu… Tại sao lại là cháu? Thành viên mới của nhà Tư Đồ, vợtương lai của cậu chủ trong tưởng tượng của ông là một cô gái hiền thục nết nađã đổ sụp.

“Sao lại là cháu hả? Chú nói gì cháu không hiểu?”

“Cậu… Cậu chủ… Tiêu Tung Thục… Con bé… Trời ơi là trời!”Quản gia Trần đưa ngón tay lên chỉ qua chỉ lại giữa hai người. Ông rất muốn lalên nhưng vì ở đây có cậu chủ nên ông chỉ có thể hét trong lòng.

Nhìn mặt quản gia Trần tái mét, người thông minh nhưTư Đồ Trác dĩ nhiên biết ông đang nghĩ gì. Mặt anh tối thui, giận sôi máu. “Ôngđang nghĩ lung tung cái gì vậy?”

Bởi vì đang hết sức đau lòng nên quản gia Trần khôngchú ý đến sự tức giận của Tư Đồ Trác. “Hỏng hết rồi… Cậu chủ cho lão nói mộtcâu, không ổn đâu.”

Nhìn Tiêu Tung Thục, quản gia Trần khẽ thở dài.

Cô nheo hai mắt lại. Thực sự không thể nào hiểu đượccả hai người đang nói đến chuyện gì, cô chen vào. “Chú Trần, chú nói gì cháukhông hiểu? Cháu mát xa cho cậu chủ có gì không được?”

“Không nên, không nên, nói thẳng ra là không được,dù là mát xa… Hả? Cháu nói cái gì? Cháu nói cháu mát xa cho cậu chủ hả?”

“Dạ, thấy cậu chủ mệt mỏi nên cháu đã mát xa cho cậuchủ nhưng vì cơ bắp của cậu chủ khá rắn chắc nên cháu đã nói cậu chủ về phòng nằmsấp trên giường để cháu mát xa theo kiểu Thái… Có gì không được?

“Hả…” Quản gia Trần hiểu ra da đầu liền run run.

“Quản gia Trần, tôi cũng đang muốn biết không ổn ởchỗ nào.”

Đang lên thiên đường tự nhiên rớt bịch, Tư Đồ Trácmuốn nghĩ cách xử lý người trước mắt.

Quản gia Trần không dám ngẩng đầu lên đối diện vớiánh mắt tối thui của cậu chủ, ông lùi ra đằng sau một bước sau đó ngáp dài.

“A! Ngủ ngon thật! Ủa? Kỳ lạ? Sao chúng ta lại đứngđây?” Ngước đầu lên nhìn Tư Đồ Trác. “Cậu chủ? Chết rồi. Bệnh mộng du của tôi lạitái phát phải không? Haizzzzz. Xin lỗi cậu chủ, tôi không cố ý đánh thức cậu chủ.Cậu chủ vào trong phòng ngủ tiếp đi.”

Rồi ông khoác tay lên vai Tiêu Tung Thục đang đứngngây người. “Tiêu Tung Thục, cháu làm tốt lắm. Việc làm của cháu rất đáng khenngợi, cháu tiếp tục phục vụ cậu chủ cho tốt, đừng có làm biếng nghe rõ chưa?”

Chú Trần nói mình bị mộng du sao biết cô mát xa chocậu chủ? Mặc dù không hiểu gì nhưng Tiêu Tung Thục vẫn gật đầu.

“Mời cậu chủ tiếp tục nghỉ ngơi, tôi xin phép.”

Nói xong, quay người đi thật nhanh về phòng.

***

Suốt cả đêm không được ngủ, dù rất uể oải nhưng TiêuTung Thục vẫn không quên đánh thức Tư Đồ Việt.

Gõ cửa mấy cái cho có lệ, cô mở cửa ra rồi đi vàophòng. “Ông chủ nhỏ, dậy đi.”

Cô đặt khay đồ ăn trên bàn trong căn phòng tối thuisau đó kéo roẹt rèm cửa màu xanh đậm, để ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào phòng.

Tư Đồ Việt nằm trên giường trùm chăm kín đầu đểtránh ánh nắng mặt trời.

“Đừng có ồn ào, tôi đang ngủ.”

“Nhưng bây giờ là 12 giờ trưa rồi.” Cô vừa nói vừa cầmđiều khiển tắt máy lạnh.

“Cô làm cái gì vậy?”

“Anh có dặn tôi mà.”

“Có không?”

“Có, hôm qua anh dặn tôi nhất định phải gọi anh dậyvào giờ này.”

“Tôi đổi ý rồi…” Việc quan trọng nhất lúc này vớianh là ngủ, trừ khi có động đất hay trời sập nếu không đánh chết anh cũng khôngdậy.

Anh vừa mới nghĩ trong đầu ngay lập tức có trận độngđất làm anh sợ tới mức nhảy dựng trên giường.

“Á! Động đất! Động đất.” Tư Đồ Việt hoảng loạn tìmchỗ núp.

“Động đất ngừng rồi, anh đừng có sợ nữa.” Không hoảnghốt như Tư Đồ Việt, cô tỉnh bơ đứng cạnh giường.

Xác định chắc chắn không còn động đất, Tư Đồ Việt mớibình tĩnh lại. “Sóc Nhỏ, vừa nãy động đất cô có sao không?”

“Không sao, ông chủ nhỏ dậy ăn cơm đi, anh còn phảira ngoài nữa mà.”

Làm gì có động đất. Vừa rồi cô cố tình lắc mạnh giườnghù ông chủ nhỏ. Nhưng cái giường size king này nặng thật làm cô mệt hết sức.

Người tỉnh, cái mũi cũng tỉnh theo ngửi được mùi thứcăn thơm phức, Tư Đồ Việt ngay lập tức bay đến bữa trưa của mình như con hổ đói.

Vừa ăn anh vừa hỏi “Tôi phải ra ngoài chi vậy?”.Chưa ngủ đủ giấc, đầu óc cứ mơ mơ màng màng.

“Ông chủ nhỏ chưa nói với tôi.” Mới sống chung nhàcó vài ngày nhưng cô đã quá hiểu con người Tư Đồ Việt. Anh là một người sống cựckỳ mâu thuẫn, nhìn lười biếng như vậy nhưng thực ra rất gian manh, tuy nhiêncũng không phải lúc nào cũng ranh ma, đôi khi vẫn có lúc ngốc nghếch, như lúcnày.

“Thật hả?” Tư Đồ Việt chẳng nhớ hôm nay mình có hẹnvới ai nhưng quên đi, anh phải ăn cơm đã, thế là anh nhồm nhoàm tiếp tục ăncơm. Rồi sực nhớ ra một chuyện, anh ngẩng đầu lên hỏi. “Anh tôi đâu?”

“Cậu chủ đi làm rồi.”

“Anh ấy có hỏi gì tôi không?”

“Không.”

Tư Đồ Việt liếc đôi mắt gian manh qua lại, nhai vànuốt cơm rồi đột ngột khoác tay lên vai cô, nói nhỏ hết mức có thể. “Sóc Nhỏ, nếusau này anh tôi hỏi gì về tôi, cô đừng có ngây thơ hỏi gì trả lời nấy mà cô cứnói không biết gì hết nghe rõ chưa?”

“Dạ, tôi biết rồi.”

“Sau đó, cô phải nhớ vấn đề anh tôi hỏi nói cho tôibiết ngay, nghe rõ chưa?”

“Bất cứ vấn đề gì hả?”

“Ừ.”

“Dạ, nhưng mà sao phải làm như vậy?”

“Đừng hỏi nhiều.” He he, tuyển người giúp việc đểchăm sóc mình là giả còn làm gián điệp mới là thật.

Lần này về nước anh đã biết trước việc thế nào anhHai cũng bắt anh đến công ty làm việc nhưng anh không thích nên anh mới gấp rúttìm một người giúp việc đáng tin làm gián điệp theo dõi anh Hai.

Hiện giờ anh Hai đang bận rộn ở công ty sẽ không chúý đến anh, nhưng thời gian tới có lẽ khó mà trốn được. Thế nên anh cần tranh thủlúc này để chuẩn bị vài thứ, sau đó sẽ cao chạy xa bay.

Trước mắt thì ông anh chưa lệnh cho anh nhưng anh sợcó thể khi đột nhiên nhớ ra sẽ bắt anh đến công ty làm chân sai vặt. Thế nênanh mới cần một gián điệp.

“Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, cô nhớ kỹ nhữnglời tôi dặn.” Anh nhấn mạnh.

“Dạ, chào ông chủ nhỏ.” Không dám ngáp, cô ngoanngoãn vẫy tay.

“Cho hôn một cái.” Tư Đồ Việt kéo cô lại hôn cái“chút” vào má.

Thói quen của ông chủ nhỏ thật là ~~~

Lúc Tiêu Tung Thục cố chịu đựng nụ hôn của Tư Đồ Việtthì quản gia Trần đột ngột vào phòng và chứng kiến cảnh đó.

“Chào chú Trần.” Tư Đồ Việt vui vẻ chào quản gia.

“Chào cậu chủ. Cậu chủ phải ra ngoài hả?” Sắc mặt quảngia không thay đổi, cứ như là ông không có ấn tượng gì với cảnh vừa xem.

“Dạ.”

“Cậu chủ đi cẩn thận.”

Thấy Tư Đồ Việt đi tới, quản gia Trần vội vàng luira đằng sau chục bước.

“Làm gì đi nhanh dữ vậy, đúng là gừng càng già càngcay.” Vẫn bước lại.

“Cậu chủ vẫn nhiệt tình như năm nào.”

“Vậy hả?” Bước qua trái.

“Ha ha, tiếc là tôi không có phúc được hưởng.” Bướcqua phải.

“Tôi có làm gì chú đâu mà chú sợ.” Tư Đồ Việt cườihì hì, ngoắc ngoắc ngón tay: “Đứng im, không được nhúc nhích.”

“Cậu chủ, đừng đừng…:

“Đứng im!” Ra lệnh.

“Hu…” Ông bật khóc run rẩy bước lại nhưng đưa haitay lên che mặt.

“Sợ gì? Nhiều năm nay chú phải quen rồi chứ.” Tư ĐồViệt cười to sau đó kéo hai tay quản gia xuống hôn vào mặt ông đống nước miếngrồi cười toe toét đi ra cửa.

Quản gia Trần quay đầu, chảy một giọt nước mắt làmra vẻ tội nghiệp cho đến khi Tiêu Tung Thục lên tiếng.

“Chú quản gia, chú có sao không?”

Lau nước mắt, ông dõng dạc. “Vẫn… khỏe.” Nếu biếttrước cậu chủ đã ngủ dậy, có đánh chết ông cũng không bước vào phòng để rồi nhưcon dê đi vào hang cọp và chịu nhục nhã.

“Cậu chủ không có bệnh gì đâu, chú đừng có lo.” Nhìnmặt quản gia vừa tức giận vừa xấu hổ, cô cảm thấy nên an ủi ông một chút.

“Không phải chuyện đó nhưng đàn ông với đàn ông, saomà ghét thế.”

Cậu chủ học ở nước ngoài từ nhỏ bị ảnh hưởng của lốisống bên đó, khi về nước không cần biết người khác có muốn không ép phải chàonhau theo kiểu phương Tây.

“Thì chú cứ coi anh ấy như đứa bé đi.” Cô cũng đãnghĩ như vậy.

“Cậu chủ to cao như vậy sao có thể coi là đứa bé?”Mà cậu chủ để lại nhiều nước miếng thật, không lẽ cậu chủ cố tình chọc ông? Cólẽ ông phải về ôm vợ khóc tu tu tu.

“Cũng phải.”

Sau khi cầm khăn lau sạch nước miếng trên mặt, quảngia Trần mới bình tĩnh lại. “Tiêu Tung Thục nghe cho rõ đây. Chú có nhiệm vụ muốngiao cho cháu, phải thành công không được phép thất bại.”

“Có chuyện gì quan trọng vậy ạ?” Đột nhiên được giaomột nhiệm vụ quan trọng, cô sốt ruột mở to mắt, cảm thấy lo lắng.

“Cậu chủ cả bận rộn ở công ty ba ngày nay và cả đêmqua không ngủ, chú sợ có thể cậu chủ bị kiệt sức nên đã nói thím Trần nấu canhgà nhân sâm bồi bổ khí huyết cho cậu chủ. Cháu hãy giúp chú đem đến công ty chocậu chủ.”

“Có vậy thôi ạ?” Cô thở hắt ra thất vọng. Chú Trầncũng thật là. Có vậy mà cũng làm bộ quan trọng, hóa ra chỉ là muốn cô đi thaythế.

“Dĩ nhiên không phải nhờ cháu đi thay đơn giản vậyđâu.” Quản gia Trần nói ra mục đích chính. “Sáng nay chú hiểu lầm cậu chủ vàcháu khiến cậu chủ rất tức giận, nhân dịp cháu đi đưa canh gà, chú muốn nhờcháu tranh thủ xem dò hỏi xem cậu chủ đã hết giận chưa.”

“Hóa ra là như vậy… Mà sao chú không tự đi?” Vậy làchuyện bị mộng du là giả.

“Không được không được, nếu cậu chủ vẫn còn tức giậnthì chú chết chắc.” Tính tình cậu chủ như thế nào ông biết rất rõ, thủ đoạn trảthù của cậu chủ có thể khiến người khác sống không bằng chết. Ông vẫn còn muốnsống lâu sống khỏe.

“Cho dù là vậy nhưng sao cứ nhất thiết phải là cháu,để thím Trần đi cũng được mà.” Thím Trần là vợ của quản gia Trần vốn đảm nhiệmcông việc bếp núc nhưng từ khi ông chủ nhỏ chỉ định cô làm việc trong bếp, thímTrần vui sướng tha hồ ra vườn hoa ngắm cảnh.

“Kêu cháu đi là có lý do, thím Trần không biết mátxa, nếu cậu chủ vẫn còn tức giận, cháu sẽ mát xa cho cậu chủ để cậu chủ khỏengười hết tức, hiểu chưa? Ha ha ha!” Dứt lời, quản gia Trần thầm nể phục mìnhtính toán đâu vào đó.

Nghe quản gia Trần nói xong, trán Tiêu Tung Thục xuấthiên ba vạch đen. “Chú Trần, chú hay quá ha…”

“Cháu quá khen rồi.” Sống đến từng này tuổi, ông đềukhông biết liêm sỉ được viết như thế nào. Ha ha ha.

Chương 3

Trong lúc đó, Tư Đồ Trác đang ngồi trong phòng làmviệc phê duyệt văn bản. Bỗng một cơn đau dội lên từ dạ dày làm anh giật mình.

Ôm bụng, anh sực nhớ ra tối qua mình không ăn cơm,hèn gì dạ dày mới đau như vậy.

Đói quá! Thở dài, anh bỏ cây bút máy xuống bàn, cầmhợp cơm Quan Lĩnh để sẵn định bụng cấp tốc ăn rồi tiếp tục xử lý công việc.Nhưng khi mở hộp cơm nhìn mấy món nguội ngắt anh hết muốn ăn.

Trước đây anh vốn không phải là người kén ăn nhưng từkhi ăn đồ ăn người thứ 59 nấu khẩu vị của anh đã thay đổi. Mấy ngày ở công tytăng ca lần nào ăn cơm anh cũng nhớ đến những món ngon cô nấu, tiếc là do quá bậnrộn nên anh không thể về nhà ăn cơm.

Nhưng thực sự không thể ngờ rằng người thứ 59 ngoàinấu ăn ngon ra còn có khả năng mát xa số một, dù ba ngày không ngủ nhưng saukhi được cô mát xa anh cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nếu bây giờ có cô ở đây, anh sẽ kêu cô làm cơm vànhân tiện mát xa cho anh.

Nhưng tên cô là gì nhỉ? Anh chỉ nhớ được biệt danh củacô có liên quan đến động vật nhưng không thể nào nhớ ra được.

Thường thì những điều nhỏ nhặt anh rất hay quên,không muốn ghi nhớ vào trong đầu.

Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên cắt đứt luồngsuy nghĩ của Tư Đồ Trác, anh bắt máy.

“Có chuyện gì?”

“Thưa tổng giám đốc, dưới sảnh có một cô gái tự giớithiệu là người giúp việc trong nhà tổng giám đốc, nói có việc muốn gặp.”

“Tên gì?”

“À… vâng…” Quan Lĩnh lắp bắp.

“Không biết sao?” Tư Đồ Trác nhíu mày.

“Dạ, không phải, do tên của cô gái này rất đặc biệt,cô nhân viên lễ tân nói “Sóc Nhỏ” gì đó….” Dù không chắc có đúng hay khôngnhưng Quan Lĩnh vẫn buột miệng nói.

Vừa nghe thấy cái tên đó, Tư Đồ Trác liền sực nhớra. Đúng rồi, tên của người thứ 59 là Tiêu Tung Thục.

“Tổng giám đốc có biết cô gái này không? Nếu khôngem sẽ nói bảo vệ mời cô gái về.” Vì tổng giám đốc không thích trả lời phỏng vấncủa giới truyền thông, nên có rất nhiều phóng viên dùng mọi cách để tiếp cận vớitổng giám đốc. Bởi vì thế lực lượng bảo vệ kiểm soát rất nghiêm ngặt tất cả nhữngngười vào ra công ty.

“Đừng, để cô ấy lên.”

“Dạ?” Nghe Tư Đồ Trác trả lời, Quan Lĩnh kinh ngạc.

“Đưa cô ấy đi thang máy chuyên dụng của tôi, nhanhlên”. Anh nhấn mạnh.

“Dạ?” Kinh ngạc gấp bội.

“Còn ngồi đó, tâm trạng của tôi đang không được tốt,nếu chậm trễ tôi sẽ hỏi tội anh.” Anh cảm thấy Quan Lĩnh hôm nay thật lề mề.

Đúng lúc dạ dày anh đang đau thì Sóc Nhỏ đến, anh đãcó thể nói cô làm cơm cho anh ăn, dù không biết tại sao cô lại đến công ty tìmanh.

“Vâng… vâng…” Quan Lĩnh vội vã trả lời.

***

“Cậu chủ, quản gia Trần nói tôi đem canh gà đến chocậu chủ.” Vừa bước vào phòng làm việc, Tiêu Tung Thục nói ngay.

“Tự nhiên tốt bụng, chắc chắn có mưu kế, đưa canh gàchỉ là cái cớ, thực tế là muốn nhờ cô hỏi xem tôi còn tức giận không, tôi nóiđúng chứ?” Anh vạch trần mưu mẹo của quản gia Trần.

Tiêu Tung Thục mở to mắt sửng sốt càng khiến đôi mắtđen láy sáng lên. “Ai… không có đâu…”

“Thế thì sao? Tôi nói không đúng chỗ nào?”

Tiêu Tung Thục nheo mắt trái rồi nheo mắt phải,trong lòng thấy vô cùng khó xử. Một bên là ông chủ, một bên là quản gia, tuyệtđối không thể gây ác cảm với bất kỳ bên nào, biết trả lời sao bây giờ… A! Cô biếtrồi.

Đầu óc lóe sáng, cô cười tươi như hoa, sau đó cungkính cúi gập người.

“Cậu chủ anh minh, thông minh hơn người, cậu chủ thậtsáng suốt, tiểu nhân không dám có ý kiến.”

“Mấy câu nịnh nọt đó ai dạy cô vậy?” Một người ngốcnghếch như cô không thể nghĩ ra được những câu đó.

“Tôi học trên ti vi.” Bị nắm thóp, cô chột dạ le lưỡi.

Không ngờ được cô lại làm hành động đáng yêu vàkhiêu khích đó, Tư Đồ Trác đầu tiên sửng sốt sau đó cảm thấy chỗ nào đó động đậy.

Chết tiệt! Sao cơ thể anh lại có phản ứng với cô?

Tư Đồ Trác trừng mắt nhìn xuống, sợ hãi với nhu cầusinh lý của mình nhưng rất nhanh sau đó anh đã tìm được lời giải thích hợp lý.Nhất định là do gần đây anh quá bận rộn không có thời gian đi thỏa mãn nhu cầusinh lý nên mới nổi thú tính chứ không có chuyện anh thích cô.

Chắc chắn không phải vậy.

Dùng sức mạnh ý chí đè nèn dục vọng, anh cầm ly càphê đen để trên bàn uống ực để giải tỏa cơn khát khô của cổ.

Sau khi kiềm chế được dục vọng, anh lên tiếng. “Lạiđây đổ giùm hộp cơm sau đó đi nấu cơm cho tôi.”

“Còn canh gà thì sao?” Cô dè dặt giơ cà mèng đựngcanh gà lên. Dù lúc nãy cậu chủ rất hưng phấn nhưng bây giờ không truy cứu mưukế của quản gia Trần và cô nữa, phải chăng cả hai đều không sao?

“Nuốt không nổi, đổ đi!”. Bây giờ anh không muốn ănmấy món bổ dưỡng đó. Dục vọng khó khăn lắm mới kiềm chế được, bây giờ ăn canhgà vào chắc xịt máu mũi.

“Nhưng canh gà thím Trần phải hầm trong 2 tiếng lậnđó, đổ đi áy náy lắm…” Cô thấy tội món canh gà nên ngước mắt lên nhìn anh.

Từ trước đến giờ một khi đã quyết đinh, anh sẽ khôngthay đổi nhưng khi nhìn vào mắt cô, trong lòng anh bỗng dưng nảy sinh cảm giácnhư mình là người có lỗi.

“Nói cô đổ đi thì cô đổ đi đừng có cãi.” Anh nổi cáuđể che giấu cảm xúc.

“Nhưng…” Dù rằng cậu chủ đã ra lệnh nhưng cô thấy tộithím Trần. “Cậu chủ nuốt không nổi cũng được nhưng không đổ đi được không?”

“Phiền quá.”

“Cậu chủ.” Cô không từ bỏ ý định cầu xin.

Không chịu đựng được ánh mắt của cô nhìn anh, nhấtlà khi anh nhìn vào đôi mắt đó, thú tính lại nổi lên khiến anh phải đầu hàngngay lập tức.

“Phiền quá, thích thì khỏi đổ. Cô đem để chỗ khácđi, tôi không muốn ngửi thấy mùi canh gà.”

Anh bịt mũi quay mặt sang chỗ khác.

“Ya! Cám ơn cậu chủ, cậu chủ là người tốt”.

“Thôi khỏi nịnh, lần sau cô mà cãi lại tôi, tôi chocô cuốn gói về nhà.” Cô gái ngốc nghếch này không ngờ lại cứng đầu như vậy, anhthấy hơi hối hận vì đã tuyển cô.

“Dạ, thưa cậu chủ.” Giữ lại được canh gà, cô cảm thấysung sướng.

“Còn đứng đó làm gì, sao không đi làm cơm đi?”

“Dạ.” Suýt chút nữa quên mất việc phải nấu cơm.

“Cậu chủ muốn ăn gì?” Cuộc sống của kẻ lắm tiềnkhông thiếu thứ gì, trong phòng làm việc cũng có một phòng bếp nhỏ.

“Gì cũng được.” Tâm trạng thay đổi. “Miễn đừng bổquá.”

Nói xong, anh rời khỏi bàn làm việc đi nhanh vàotrong phòng tắm.

Chết tiệt! Lần này anh không thể tự chủ được, anh cầnxối nước và phải là nước lạnh.

Sau khi xối nước lạnh lên người, Tư Đồ Trác mới thấynhẹ nhõm.

Anh không thể tin được mình lại dễ dàng nảy sinh hammuốn như vậy, và cũng không thể tin rằng với một người có sự tự chủ hơn ngườinhư anh phải mất rất lâu mới kiềm chế được dục vọng sôi sục.

Trước đây, dù bị các cô gái xinh đẹp đến mấy quyếnrũ, anh vẫn có thể tự chủ được nhưng lần này chỉ với một động tác le lưỡi củacô, anh đã nổi thú tính, kỳ lạ thật.

Nhìn gương mặt cô xem, cũng dễ thương, thân hìnhcũng tàm tạm nhưng không phải mẫu người anh thích. Hơn thế nữa, cô còn lâu mớicó được sự dịu dàng, nữ tính.

Người ngây thơ con nít như cô lại khiến một người chỉthích các cô gái xinh đẹp gợi cảm nổi thú tính. Điều này là sao ta!

Dọn xong bàn ăn, lúc Tiêu Tung Thục bắt tay chùixoong nồi thì thấy Tư Đồ Trác ra khỏi phòng tắm, cô vội vàng chạy lại.

“Mời cậu chủ dùng cơm…” Nói đến đó, cô im bặt.

Đột nhiên trán bị một bàn tay to chụp lên nên cô mởto mắt nói không nên lời.

“Rõ ràng chỉ là một cô bé ngốc nghếch, tại sao lạinhư vậy?” Anh cảm thấy giận cả bản thân mình và cô, nếu cô không le lưỡi thìanh đã chẳng phải đi tắm nước lạnh.

Cô chỉ là một cô bé giúp việc nhưng tại sao lại cóthể làm cho anh mất tự chủ.

Tại sao lại như vậy?

Anh vừa giận vừa tức, giơ ngón trỏ lên cốc trán cô.

“Đau!” Tự nhiên bị cốc vào đầu, Tiêu Tung Thục sữngsốt sau đó kêu lên đau đớn.

“Tại sao cô cứ cười hoài giống con sóc chi vậy? Haycô cố ý?” Mỗi khi cười miệng cô lộ ra hai chiếc răng cửa nhìn đáng yêu không cưỡnglại được.

“Tôi đâu có…” Định mở miệng cãi lại nhưng hành độngsau đó của anh khiến cô không nói được gì nữa.

Đưa mắt xuống nhìn thấy bàn tay to của anh đang bóp mámình đau điếng, Tiêu Tung Thục hít sâu.

Đau! Đau quá! Cơn đau lên đến tận não nhưng nhìn ánhmắt khủng bố của Tư Đồ Trác, cô không dám nhúc nhích.

“Với lại, mặt cô phì quá nhìn như quả banh. Cô nêngiảm cân đi.”

Thực ra mặt cô không quá phì, hai má phúng phính rấtđáng yêu, nhưng vì đang tức giận nên anh phải bóp má cô cho hả giận.

“Không có phì…” Hai má bị bóp lại khiến cô nói khôngrõ lời, và cũng vì đau quá nên mặt cô nhăn nhó.

Liệu có phải cậu chủ đang tính sổ vụ cô và quản giaTrần móc nối với nhau thăm dò thái độ của anh hay không? Nếu vậy thì cách trừngphạt này của anh có phải biến thái quá không?

Nhưng nếu cậu chủ thực sự đang tức giận thì chỉ cầntrừ lương là được sao còn bóp má cô làm gì? Đau quá!

“Có phì!”

Cô dậm chân cãi lại. “Không phì!” Con gái ghét nhấtlà bị người khác nói mình mập, cô cũng không ngoại lệ.

“Cô còn cãi nữa hả?” Anh nhíu mày thấy cô cãi lạicàng bóp mạnh hơn.

Cô đau đến mức đỏ hoe hai mắt: “Anh ăn hiếp tôi!”

“Tôi ăn hiếp cô hồi nào? Tại má cô phúng phính quánên phải để người ta bóp.”

Thấy mắt cô đỏ hoe, anh đau lòng hơi thả tay ra.

Nhưng làn da cô rất mịn màng làm anh thích thú chonên không buông tay ra mà tiếp tục vuốt ve hai bên má cô.

“Làm gì có!”

“Đáng đời!” Tư Đồ Trác nhếch môi, hết véo má, mân mêtới xoa nắn đủ kiểu trên gương mặt đáng yêu của cô.

Anh cũng biết những hành động này không giống anhchút nào nhưng đứng trước cô anh không thể tỏ ra lạnh lùng, cứ như một thằngnhóc chưa lớn nổi.

“Cậu chủ… Á… Đau quá!”

Dù anh không bóp mạnh nhưng cô vẫn thấy đau, hai máđều ở trong lòng bàn tay anh, cô có cảm giác khó mà thoát ra được.

“Cô có biết tôi cũng đau lắm không?” Đàn ông nổi hammuốn cơ thể rất đau, cô là đầu sỏ còn dám la đau. Hừ!

“Anh đau hồi nào?”

“Tôi rất đau lòng!” Anh chỉ nói một nửa sự thậtnhưng đó không phải là vấn đề anh quan tâm. Hiện tại anh vẫn không thể nào tinđược rằng anh lại có thể nổi thú tính với cô.

“Gì kỳ vậy?” Cô thực sự không hiểu sao anh lại cảmthấy đau lòng, hay là… “Để tôi đoán nhé, có phải lúc nãy anh vào toilet do táobón, hay là anh bị bệnh trĩ?”

“Táo bón? Bệnh trĩ?” Anh gầm muốn bật nóc nhà.

“Chứ anh làm gì lâu lắc trong toilet vậy?” Bị trĩ cókhi còn chảy máu nữa, liệu có phải không nhỉ?

Tư Đồ Triết im lặng sau đó quát to. “Tiêu Tung Thục,cô đang chọc tức tôi hả?”

Nói khùng điên lảm nhảm. Cô làm anh đau lòng chưa đủsao mà còn muốn hạ thấp danh dự của anh. Cô đúng thật là… đúng thật là… cô gáingu ngốc nhất trên đời.

Anh tàn nhẫn bóp mạnh hai má cô.

“Á đau quá đau quá!”. Cô trào nước mắt không chịu đượcbắt đầu la hét. “Đừng… làm vậy.”

“Dù cho cô có kêu rát cổ cũng không ai đến cứu côđâu.” Anh cố tình hù dọa cô khiến cô càng thấy sợ hãi.

“Đừng… đừng…” Cô cố vùng ra.

Nhìn cô khóc thét sợ hãi, anh vốn không thấy tức giậnnữa nhưng dáng vẻ cô run rẩy sợ hãi rất đáng yêu nhất là cái mũi hồng và cái miệngnhỏ phả ra hơi thở thơm tho gợi cảm làm anh không muốn cả hai tách nhau ra.

“Nói, sau này cô có dám cãi lại tôi nữa không?” Taykhông tự giác kéo đầu cô sát lại.

“Đâu có đâu. Tôi chỉ muốn làm sáng tỏ sự thật.”

Do đang sợ hãi nên cô không chú ý đến hành động đentối của anh, làm bộ đáng thương.

Nhìn cô rưng rưng nước mắt thực sự có thể khiến ngườikhác đi vào con đường tội lỗi. Tim đập thình thịch, anh từ từ cúi đầu xuống.

“Ắt xì!” Mũi ngứa ngáy khó chịu do nhiều nước mũinên Tiêu Tung Thục bất ngờ hắt xì.

Bị mưa phùn bay vào mặt, anh bừng tỉnh, tình tiếtlãng mạn cũng vụt biến mất.

Trừng mắt nhìn Tiêu Tung Thục, Tư Đồ Trác lại cảm thấyhành động đi chệch đường ra của mình không thể nào hiểu nổi.

Đầu tiên anh nổi thú tính với cô, sau đó lại trêu chọccô và bây giờ anh muốn hôn cô. Rốt cục tại sao lại như vậy?

Tiêu Tung Thục ngay lập tức biết tội của mình. Nhìnthấy mặt anh tối sầm, trừng mắt nhìn cô, cô run run lắp bắp giải thích:

“Tôi… Tôi không cố ý.”

Anh đang cảm thấy khiếp đảm với sự không bình thườngcủa mình.

“Anh giận hả?” Thấy anh không trả lời, cô càng run,tranh thủ lúc anh không chú ý lùi ra sau mấy bước nhưng cảm thấy vẫn ở trongvòng nguy hiểm nên vội chạy tới núp sau bàn làm việc lấy tập hồ sơ che đầu.

Nhìn hành động đáng yêu của cô, nhất là đôi mắt to sợhãi đang len lén nhìn anh, anh không thấy tức giận nữa, chỉ thấy nghi ngờ hìnhnhư anh bị bệnh.

“Hình như hôm nay tôi bị ma nhập.” Anh lẩm bẩm.

Tiêu Tung Thục gật đầu cái rụp, nhỏ giọng hùa theo.

“Dạ, dạ.” Cô cảm thấy cậu chủ hôm nay không bình thường.

“Tiêu Tung Thục.” Anh đột ngột gọi tên cô bằng giọnglạnh lùng.

“Dạ, có.” Do sợ hãi nên cô trả lời lí nhí.

“Quên chuyện hôm nay đi.”

“Tại sao?” Anh chọc cô, làm cho cô thê thảm, dù côkhông ghi thù thì làm sao có thể quên được chứ?

“Không có lý do gì hết, tôi nói cô quên là cô phảiquên.” Anh quát to nhưng không phải để nói với cô mà là nói với chính mình.

Hôm nay anh thực sự không bình thường, nhưng vìkhông dám đi tìm hiểu nguyên nhân cho nên anh bắt buộc chính mình phải quênchuyện hôm nay.

“Dạ. Tôi sẽ quên!”

“Lại đây mát xa cho tôi.” Cách tốt nhất là lấy cáiuy của ông chủ ra để không phải nghĩ nhiều.

“Cậu chủ không muốn ăn cơm hả?” Chưa thể chắc chắnanh đã hết giận, cô không dám đến gần.

“Tôi còn cả đống việc cần xử lý, trong lúc tôi ăncơm cô đứng một bên mát xa để không lãng phí thời gian.” Trong khi trước đó anhđã lãng phí đến một tiếng đồng hồ.

“Dạ.” Thấy anh ngoắc ngoắc ngón tay, cô đành nuốt ựcsự sợ hãi từ từ bước lại gần.

“Nhanh lên, đồ ăn nguội hết rồi.” Anh quát to rồi điđến sofa.

Rõ ràng là anh ăn hiếp cô cho nên đồ ăn mới nguội,bây giờ lại bắt cô phải nhanh chân, đúng là “A bá!” Tiêu Tung Thục chửi mắnganh trong bụng nhưng cô vẫn bước nhanh hơn theo đúng ý anh.

Sau khi ngồi xuống ghế, Tư Đồ Trác bắt đầu thưởng thứcbữa trưa của mình.

Thực sự phải nói rằng đồ ăn cô nấu ngon nhất, saunày anh sẽ gọi cô đến công ty nấu cơm để anh khỏi phải ăn thứ cơm hộp khó nuốt.

Dù bao tử đang kêu réo nhưng Tư Đồ Trác ăn rất taonhã còn Tiêu Tung Thục đứng sau lưng ngoan ngoãn mát xa cho anh.

Cùng lúc được hưởng thụ hai sự sung sướng, anh thíchthú tới mức quên cả việc đã quá giờ cơm trưa.

“Cậu chủ.”

“Chuyện gì?” Vì đang no nê và sảng khoái nên giọngnói của anh trở nên dịu dàng.

“Chuyện anh bị trĩ và táo bón tôi sẽ giữ bí mật,không nói cho ai biết đâu.”

“Cô lại chọc tức tôi hả? Cô…” Đúng lúc anh nổi cáuthì cô nhắm nghiền hai mắt ngủ khò trên vai anh làm Tư Đồ Trác vừa tức vừathương.

“Đứng mà cũng ngủ được. Cô thật là…”

Đang định mắng cô thì sực nhớ ra tối qua cô đã bận rộnđến khuya sau đó phải mát xa cho anh cả đêm, bây giờ cô lại còn đến đây nấu cơmvà tiếp tục mát xa cho anh, chắc chắn vẫn chưa ngủ đủ giấc, cơn giận dữ tronganh bỗng chốc xẹp xuống.

Thả đũa, anh nhẹ nhàng gỡ hai tay cô đang đặt trênvai anh ra rồi rời khỏi ghế bế cô bước lại đặt xuống sofa. Anh không đi làm việcmà ngồi xổm bên ghế nhìn vào gương mặt ngây thơ đáng yêu.

“Rốt cục trên người cô có ma lực gì mà hết lần nàylên lần khác khiến tôi nổi thú tính với cô?”

Vuốt nhẹ hai má phúng phích, anh không thể hiểu nổibản thân, cảm thấy mình không bình thường.

“Không biết đã bao lâu rồi tôi không nạt nộ ngườikhác và còn ăn hiếp họ? Tôi nhớ lần cuối cùng tôi chọc cho một đứa con gái khóclà năm tôi tám tuổi. Cô tài thật đó.” Nhớ lại những hành động của mình, anh cườikhẽ, lắc đầu.

Một người đàn ông đã 30 tuổi còn chọc gái, mặc dù cảmthấy không hợp chút nào nhưng trong lòng lại trào dâng thứ cảm xúc ngọt ngào.

Anh nhếch môi cười đứng dậy cởi áo vest đắp cho cô đểcô không thấy lạnh.

“Ngủ đi, chuyện ngày hôm nay xin hãy tha thứ chotôi.”

***

Sau chuyện xảy ra ở phòng làm việc, Tư Đồ Trác nhậnra anh càng ngày càng chú ý đến Tiêu Tung Thục.

Chỉ cần có thời gian, anh sẽ đi tìm cô rồi bước lạigần để cô nhìn thấy anh, và cũng là để được nhìn thấy nụ cười tươi như hoa củacô.

Khi cô tập trung làm việc mà không nhận ra sự có mặtcủa anh, anh sẽ tìm lý do nào đó để bắt chuyện với cô nhằm thu hút sự chú ý củacô.

Như lúc này, dù biết cô đang bận rộn lau cửa kínhnhưng anh vẫn chạy lại nói chuyện với cô.

“Tôi muốn uống nước trái cây.” Anh lên tiếng để côbiết sự tồn tại của mình.

“Anh muốn uống nước trái cây gì?” Cô ngừng lau.

“Hỗn hợp các loại trái cây.”

“Anh có thể chờ một chút được không? Tôi đang laukính, chờ một chút nữa thôi.”

“Tôi muốn uống bây giờ.” Anh cắt ngang, không thíchviệc cô cứ dán mặt vào cửa kính.

Đồ độc tài! Cô liếc mắt nhìn anh một cái, bỏ khănlau kính xuống, sau đó đi cà rề vào trong bếp. Tư Đồ Trác cũng đi theo sau.

“Tôi không thích ăn nho, cho nhiều táo, cho thêm mậtong, đừng bỏ nhiều đá, một ít là được.” Anh nói một lèo.

“Dạ dạ dạ.” Cô lấy đống trái cây từ trong tủ lạnh rađúng ý anh sau đó lấy máy xay sinh tố để trên bàn.

Tư Đồ Trác không ra khỏi phòng mà đứng một bên nhìncô gọt trái cây.

Không hiểu tại sao anh rất thích nhìn cô làm việcnhà.

Khi cô tập trung làm bất kỳ việc gì anh đều không thểdời mắt đi đâu được, nhất là khi cô đối mặt với những vết bẩn cứng đầu nào đó,nghiến cả răng để chùi hoặc giặt cho sạch làm anh phải bật cười.

Anh chưa bao giờ thích nhìn người khác làm việc nhà.Lạ thật.

“Mặt cô dính cái gì đỏ đỏ.” Anh đột ngột nói.

“Ở đâu vậy?”

“Ở đây.” Anh bước lại gần đưa tay lên má cô.

Bị bàn tay lạnh chụp lên má, những hành động khủng bốngay lập tức tái hiện lại trong đầu khiến cô nhớ lại chuyện lần trước bị anh ănhiếp, cô đứng tách ra ngay.

“Anh lại muốn véo má tôi nữa phải không?” Cô lớn tiếnghỏi.

“Làm gì có.” Anh đáp.

Cô không còn tin anh được nữa. “Cậu chủ bận rộn lắmmà phải không? Anh đừng nên lãng phí thời gian của mình nữa, đi làm việc đi.”

“Hôm nay là Chủ nhật, tôi nghỉ.”

“Vậy anh đi coi ti vi chứ đứng trong này làm gì?” Cômuốn đuổi anh ra khỏi phòng bếp.

“Tôi ở đây có làm gì cô đâu?”

“Anh ở trong này chắc chắn là có âm mưu. Anh muốn ănhiếp tôi nữa đúng không?” Lúc phỏng vấn thì lạnh lùng nhưng hóa ra lại là một kẻxấu xa, trên ti vi báo chí đều nói rằng đây là một người đàn ông nghiêm túcđúng là nhảm thật.

“Cô nghe tin đồn về căn biệt thự này chưa?” Anh độtngột chuyển đề tài.

Nhìn vẻ mặt anh bí hiểm, Tiêu Tung Thục ngây thơ chúý ngay. “Tin đồn gì?”

“Nghe nói trước đây căn biệt thự này là của một cặpvợ chồng, cô vợ là một người phụ nữ đảm đang dịu dàng còn ông chồng là một kẻtrăng hoa bay bướm. Tối nào cô vợ cũng ở nhà nấu những món ngon nhiều dinh dưỡngchờ chồng nhưng anh ta không về nhà mà đi bồ bịch trai gái. Hậu quả là cô vợkhông chịu đựng nổi sự phản bội của chồng, có một ngày kia, chị ta đã cắt cổtay tự tử ngay trong phòng bếp.”

Nghe được cái kết khủng khiếp, Tiêu Tung Thục sợ quála to. “Anh đừng có xạo.”

“Tôi xạo cô làm gì, cô không tin thì đi hỏi người tađi, nghe nói ông Vương từng nhìn thấy bóng ma của một người phụ nữ trong phòngbếp này.”

“Anh đừng có xạo, anh đừng có xạo.” Cô càng nghecàng run lẩy bẩy, đột nhiên có cảm giác lạnh xương sống. Trong phòng bếp này thựcsự có hồn ma sao?

“Tin hay không là tùy cô.”

Nói xong, anh cầm chai nước đi thẳng ra cửa. “Cô nóitôi ở trong này làm phiền cô, vậy tôi ra ngoài xem ti vi.”

“Cậu chủ!” Cô bỏ quả táo đang gọt dở chạy ngay lạiníu áo không cho anh đi ra ngoài.

“Sao vậy?” Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô.

“Tôi…”

“À, ép xong nước trái cây làm sandwich cho tôi. Tôiđói rồi.” Nói xong, anh bỏ tay cô ra làm bộ như muốn đi ra ngoài.

“Cậu chủ!” Cô lại bám chặt lấy anh. “Anh đang rãnhmà đúng không? Tôi ở đây một mình buồn lắm, hay anh ở đây nói chuyện với tôinha.”

“Không được, tôi mà ở đây cô lại nói tôi ăn hiếpcô.”

Cô ngước gương mặt đáng thương lên nhìn anh.

“Tôi sẽ không nói như vậy nữa. Anh ở lại đi.”

Thấy cô sợ tới mức sắp khóc, anh đột nhiên cười phálên. Cười xong, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô. “Lúc nãy tôi lừa cô đó.”

“Cái gì?”

“Không có tin đồn gì cả, cũng không có hồn ma, biệtthự này xây mới.”

Nghe anh nói xong, cô sửng sốt mấy giây sau đó mớiphản bác lại. “Anh lại ăn hiếp tôi, vậy mà nói không có âm mưu. ĐỒ LỪA ĐẢO!” Côđịnh thụi anh một cú.

Một tay giữ hai tay cô, tay còn lại bóp má cô.

“Tại cô rất dễ lừa!”

“Anh lại bóp má tôi.” Cô muốn đánh đấm nhưng hai tayđã bị anh giữ chặt, cho nên chỉ có thể la hét. “Tôi thừa biết anh luôn có âmmưu, và lần nào cũng muốn ăn hiếp tôi. Anh là đồ ở ác!”

“Ở ác mới sống lâu.” Nhìn trong mắt cô là anh, khônghiểu sao anh lại cảm thấy rất ngọt ngào trong lòng.

Anh thích cô chỉ nhìn một mình anh.

“Đừng có véo, đau lắm.” Cô đá đá chân.

“Cô phải làm việc cho cậu chủ xấu xa này cả đời.”Anh lơ đãng thốt ra một câu. Khi hiểu được ý nghĩa câu nói đó, anh hơi giậtmình nhưng không ghét điều đó.

Qua mấy ngày sống chung với cô, anh không thể hiểuđược cảm giác của anh với cô là gì.

“Gì? Tôi không muốn, anh là đồ hư hỏng…”

“Cô nói cái gì? Cô dám nói tôi như vậy hả?”

Lần trước anh đã cảnh cáo cô không được cãi lại thếmà bây giờ cô vẫn không chịu nghe lời.

“Anh là đồ hư hỏng… Á! Đau quá! Anh lại ăn hiếp tôi.Đồ tồi.”

Chương 4

“Tôi nói này, liệu có phải cậu chủ cả thích Sóc Nhỏkhông nhỉ?” Thím Thẩm có nhiệm vụ dọn phòng đứng ngoài cửa bếp ló đầu vào nhìntrộm.

“Nhưng cậu chủ vốn đâu có thích mấy cô bé ngây thơ…”Thím Trần bây giờ là người làm vườn cũng ló đầu vào phòng bếp để xem phim.

“Đúng vậy, cậu chủ ba mươi tuổi, còn Sóc Nhỏ mới haimươi, nếu cậu chủ thích Sóc Nhỏ thì chẳng phải là trâu già gặm cỏ non sao?” BàPhúc Hảo là người quét dọn cũng ló đầu nhìn vào nhưng thân hình đồ sộ của bà cóchút khó khăn.

“Hay cậu chủ chỉ coi con bé như em gái?” Lái xeVương kinh ngạc.

“Mấy người nói sai cả rồi!” Một giọng nói khác vanglên.

Nghe vậy, bốn người phấn khởi quay đầu nhìn thấy quảngia Trần, mắt liền sáng lên.

“Vậy ông nói đi là thế nào?”

“Để tôi nói cho nghe…” Liếc mắt qua lại nhưng chỉ cườicười.

“Nói nhanh đi làm gì phải úp úp mở mở?” Cả bốn ngườiđều nóng lòng muốn biết.

“Vội cái gì?” Ông chậm rãi nói. “Gần đây mấy ngườicó thấy cậu chủ dính vào Tiêu Tung Thục không?”

“Có, cậu chủ ngày nào cũng lượn lờ quanh con bé. Haylà…”

Trong đầu xuất hiện những cảnh mờ ám, cả bốn ánh mắtđều sáng rỡ.

Quản gia Trần nói: “Những điều mấy người nói đều khôngsai nhưng đó là vì cậu chủ coi trọng năng lực của Tiêu Tung Thục, con bé vừa cóthể nấu ăn ngon vừa có thể mát xa, lại phối hợp ăn ý với tôi… Ý tôi là con bé rấtđược việc, nhanh nhẹn, nên cậu chủ mới tin tưởng nó, thích tìm con bé, mấy ngườilo mà giúp đỡ nó làm việc.”

“Xùy ~~~” Cả bốn đều mở to mắt, thất vọng vì khôngnhư những gì họ tưởng tượng.

“Mấy người không tin sao. Tôi nói rồi, một cô gáinông thôn như Tiêu Tung Thục, cậu chủ không mê được đâu. Thế nên giữa hai ngườiđó không có chuyện đen tối xảy ra. Hay tôi và mọi người đánh cược nhé, tôi chắcchắn… Ủa, đâu hết rồi?”

Chẳng ai thèm chú ý đến ông, tất cả đều tản ra đilàm việc của mình.

Việc cậu chủ thích Sóc Nhỏ là “xì-căng-đan” mới nhấttrong biệt thự nhà Tư Đồ.

***

Một tuần sau, Tư Đồ Trác mới phát hiện ra nhiều ngàynay không thấy Tư Đồ Việt đâu, anh liền gọi Tiêu Tung Thục là người giúp việcriêng của em trai.

“Cậu chủ út đâu?”

“Tôi không biết, hai ngày nay đều không thấy.”

“Hai ngày?” Tư Đồ Trác nhíu mày. “Nó đi đâu?”

“Tôi không biết. Ông chủ nhỏ không nói với tôi.” Côlàm đúng theo như lời dặn của Tư Đồ Việt, cái gì cũng nói không biết, trên thựctế đúng là cô không biết thật.

Cúi đầu suy nghĩ, Tư Đồ Trác nhớ ra mấy ngày nay anhmải mê làm việc không chú ý đến A Việt.

“Sau này phiền cô theo dõi cậu chủ út, ngày nào cũngphải báo cáo lại với tôi.” Anh đoán thằng nhóc A Việt đang có âm mưu hay chơitrò gì đó.

“Hả?” Cô há hốc miệng.

“Có vấn đề gì không?”

“Dạ… có một vấn đề nhỏ.” Làm quái gì có vấn đề nhỏmà là vấn đề cực kỳ lớn. Mới có một tuần mà cô đã rơi vào tình thế khó xử thếnày.

Một bên là cậu chủ cả, một bên là ông chủ nhỏ, cảhai đều muốn cô làm gián điệp, cô không biết phải nghe ai?

“Vấn đề gì?”

“Dạ.” Cô vắt óc nghĩ ra được một lý do. “Bởi vì giờgiấc của cậu chủ không bình thường, tôi không thể theo dõi được đâu.”

“Không sao, cô theo sát được lúc nào thì theo sau đóbáo cáo lại với tôi.”

“Dạ. Tôi hiểu rồi.” Cô miễn cưỡng đồng ý. Cô đến đâyđể làm người giúp việc thế mà kết quả lại trở thành gián điệp hai mặt. Thảm rồi!

“Ừm, không còn vấn đề gì nữa thì thay quần áo rồi đira ngoài với tôi.”

“Đi đâu ạ?”

“Đừng hỏi nhiều, cứ đi thay quần áo đi.” Anh ra lệnh.

“Nhưng hôm nay tôi muốn ở nhà xem ti vi, không đi đượckhông?” Hôm nay là Chủ nhật, cô đã cố gắng làm xong tất cả công việc để được xemphim thần tượng.

“Tôi nói cô không nghe hả?” Anh trừng mắt nhìn khiếncô thấy da đầu mình run run.

“Được rồi, tôi đi là được chứ gì, anh đừng nhìn tôibằng ánh mắt đó, sợ lắm.” Không được xem phim thần tượng, cô rầu rĩ lẩm bẩm.

“Cô nói cái gì?” Anh dịu giọng hỏi nhưng đưa tay lênlàm bộ muốn véo hai cái má phúng phính của cô.

“Á!” Cô hoảng hốt lùi ra sau ba bước. “Tôi không nóigì hết, không nói gì hết.” Cô rối rít xua tay, sợ lại bị anh khủng bố.

Nhìn cô sợ hãi muốn chạy mất dép trông rất đáng yêu,anh nhếch môi cười.

“Thay vì thời gian cô đứng cãi lại tôi đi thay quầnáo có tốt hơn không, nếu để tôi chờ…” Anh lại giơ mười ngón tay lên.

“Tôi đi thay liền… đi liền bây giờ.” Cô đi nhanh vềphòng.

Tức thật! Lại ăn hiếp mình.

Vừa chạy lên cầu thang, Tiêu Tung Thục vừa chửi mắngTư Đồ Trác.

***

“Whao! Sân golf.” Tiêu Tung Thục nhìn sân golf rộnglớn, thốt lên.

“Chỉ là cái sân golf, có gì đẹp đâu.”

“Rất rộng, khắp nơi đều là cỏ xanh mướt, thật mát mẻ.”Phong cảnh trải rộng trước mắt làm cô thấy nhớ cô nhi viện trên núi.

Từ nhỏ cô đã sống ở một cô nhi viện trên núi, bốn bềlà núi là rừng, rất trong lành. Nhưng sau khi vào thành phố tìm việc làm, điđâu cũng thấy các ngả đường đông đúc, lâu rồi mới được ngửi mùi của cây cỏ.

“Vì thế nên cô mới thích sân golf đến vậy?”

“Không phải, tôi yêu thiên nhiên.” Cô cười tươi nhưhoa dang hai tay ra đón gió, nhắm hai mắt ngẩng mặt lên trời để ánh nắng mặt trờichiếu rọi.

Nhìn nụ cười tươi như hoa của cô, Tư Đồ Trác nhếchmôi cười sau đó làm theo cô, dang hai tay ra ngẩng đầu phơi nắng.

A, gió nhẹ mơn man, ánh nắng ấm áp, mùi cỏ thoangthoảng, thực sự khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

Trước đây anh chỉ mải chơi golf không ngắm cảnh, bâygiờ anh học cô cách cảm thụ thiên nhiên và cảm thấy dường như anh đã bỏ lỡ nhữngcảm giác tuyệt vời.

“Tổng giám đốc Tư Đồ.”

Có ai đó gọi to làm Tư Đồ Trác và Tiêu Tung Thục đềumở mắt ra.

Nhìn thấy người vừa mới đến, Tư Đồ Trác nhàn nhạtchào.

“Tổng giám đốc Ôn.”

“Xin lỗi vì đã đến muộn.” Ôn Nhung Phương nói vậynhưng trên mặt chẳng có vẻ gì là áy náy.

Dù công ty của ông ta không quy mô bằng tập đoàn TưĐồ nhưng dựa vào vị thế là đối tác quan trọng trong chiến lược phát triển của tậpđoàn Tư Đồ, nhất là 30% vốn đầu tư trong chiến lược đó là của ông ta rót vàonên ông ta không thấy mình dưới cơ.

“Không sao.” Tư Đồ Trác đáp lại.

“Hôm nay là sinh nhật con gái tôi nhưng ông bố đãngtrí này lại quên mất hẹn đi đánh golf với cậu, vì thế để xin lỗi nó tôi đã đưacon bé đi cùng, mong rằng cậu sẽ không thấy phiền.”

Ôn Nhung Phương cười cười kéo con gái lên.

“Không.” Tư Đồ Trác nhìn lướt qua cô con gái.

Ôn Nhung Phương không chú ý đến thái độ lạnh nhạt củaanh, tiếp tục giới thiệu. “Con gái tôi tên là Ôn Ngọc, rất xinh đẹp phải không?Nhìn nó ngượng ngùng vậy thôi chứ chơi golf không thua gì cánh đàn ông chúngta. Sau này Tổng giám đốc Tư Đồ muốn tìm bạn chơi cùng cứ tìm nó.”

“Ba ~~~” Cô gái xinh đẹp dậm chân, nũng nịu.

“Con xấu hổ cái gì? Tổng giám đốc Tư Đồ là đối táclàm ăn với công ty chúng ta, con phải nhân cơ hội này học hỏi anh để sau nàycòn quản lý công ty nghe chưa?”

Ôn Nhung Phương trách mắng con gái rồi quay sang nóivới Tư Đồ Trác: “Hai năm trước, con gái tôi đã lấy được bằng Tiến sĩ Quản trịkinh doanh ở Mỹ, hiện đang là cánh tay phải của tôi. Con bé rất thông minh, nhờnó mà năm ngoái doanh thu của cả công ty đã tăng lên 5%”.

Nói đến con gái, vẻ mặt Ôn Nhung Phương đầy vẻ tựhào.

“Có cô con gái thông minh như vậy, tôi tin rằng côngviệc kinh doanh của ông luôn thuận buồm xuôi gió.”

Dù cô gái trước mặt xinh đẹp trắng trẻo da dẻ mịnmàng nhưng Tư Đồ Trác chỉ nhìn Ôn Nhung Phương, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn côgái ngốc nghếch đang đuổi theo một con bướm.

“Dĩ nhiên rồi, nhưng con gái lớn cũng phải gả chồng,nó thích ai là cứ đòi lấy chồng cho bằng được.”

Ôn Nhung Phương không biết đang vô tình hay cố tìnhnói bóng gió ám chỉ con gái mình thích Tư Đồ Trác, ánh mắt rất mờ ám.

Mặt Ôn Ngọc liền đỏ lên. “Ba ~~~!”

Rồi liếc nhìn Tư Đồ Trác, ánh mắt long lanh.

Không trả lời câu nói bóng gió của Ôn Nhung Phương,Tư Đồ Trác gọi to:

“Tiêu Tung Thục.”

“Dạ, có.” Đang đuổi theo con bướm, Tiêu Tung Thục liềnđứng khựng lại, điểm danh.

“Con bướm đó chọc tức cô hay sao mà cô phải đuổitheo nó?”

Anh véo hai má phúng phính của cô, rất không thíchviệc cô chơi giỡn đến mức mồ hôi nhễ nhại.

Lại véo má mình.

Sực nhớ tới kinh nghiệm đau thương, cô hoảng hốt lalớn.

“Tôi không có ăn hiếp nó, tôi đang chơi đùa với nómà.”

“Chơi đùa với một con bướm? Cô mấy tuổi rồi? Trẻcon.” Anh lại véo thêm mấy cái nữa nhưng không mạnh tay.

Không thấy đau, cô mới thả lỏng người nhưng má cứ bịanh véo, cô mất hết hứng chu miệng ra.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, đây là người nhặt bóng của anhhả?” Ôn Nhung Phương nhìn thấy Tư Đồ Trác thể hiện những hành động thân mật vớiTiêu Tung Thục liền nghi ngờ quan hệ giữa hai người.

“Không, cô ấy là nhân viên của tôi.”

“Ở công ty?” Vì nhìn cô không giống một nhân viênvăn phòng cho nên Ôn Nhung Phương liền tò mò.

“Ở nhà.”

“Là người giúp việc phải không?” Ôn Nhung Phươngnhìn Tiêu Tung Thục bằng ánh mắt khinh thường.

Dù Ôn Nhung Phương nói đúng nhưng Tư Đồ Trác khôngthích thái độ coi thường người khác của ông ta.

Cho dù công việc của Tiêu Tung Thục đúng là thuộc loạilao động phổ thông nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy công việc đó đáng xấu hổ,ngược lại anh còn nể phục năng lực làm việc nhà của cô.

Trong vòng chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà cô có thể lauchùi căn biệt thự sáng choang như khách sạn năm sao, sắp xếp mọi thứ gọi gàngđâu ra đó khiến ai cũng nể phục.

Khi phỏng vấn cô, anh đã nghi ngờ năng lực của cô,thế nhưng sau một tháng sống chung nhà, cô đã hoàn thành xuất sắc công việc củamình, hơn nữa còn vượt qua cả mong muốn của anh, anh đang nghĩ đến việc tănglương cho cô.

Anh nhíu mày phản bác lại vì Tiêu Tung Thục.

“Cô ấy đúng là người giúp việc nhưng năng lực làm việccủa cô ấy rất xuất sắc, xứng đáng để gọi là chuyên gia.”

Thấy Tư Đồ Trác không vui, Ôn Nhung Phương ngượngngùng sờ mũi không nói gì nữa.

“Hôm nay tổng giám đốc Tư Đồ đưa cô ấy đến để nhặtbóng ạ?” Ôn Ngọc lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im lặng và cũng là để biếtTiêu Tung Thục là gì với Tư Đồ Trác.

“Không phải.” Tư Đồ Trác trả lời Ôn Ngọc nhưng lạinhìn Tiêu Tung Thục.

Anh đưa cô đến đây là để cô thư giãn đầu óc.

Mặc dù cô là người giúp việc còn anh là ông chủ,công việc của cô đúng là phải lau chùi dọn dẹp biệt thự nhưng cô quá hăng saylàm việc khiến anh thấy khó chịu, bởi vì ôm đồm quá nhiều việc sẽ rất mệt ngườinên anh buộc lòng phải đưa cô ra khỏi biệt thự.

Đánh golf vốn để xã giao, thường thì anh sẽ để QuanLĩnh cùng đi nhưng lần này anh không phân biệt công tư mà đưa cô đi theo.

“Vậy thì tại sao?” Ôn Ngọc rất muốn biết câu trả lời.

“Cũng không quan trọng lắm.” Tư Đồ Trác cầm quảbóng. “Không còn sớm nữa, tôi và cô ấy một đội, Tổng giám đốc Ôn và cô Ôn một đội,ta bắt đầu thôi.”

***

Ngay gậy đầu tiên Tiêu Tung Thục đã đưa được bóngvào lỗ khiến cả ba đều giật mình.

“Một gậy đã vào lỗ.” Nhìn quả bóng bay cao sau đó lọtlỗ, Ôn Nhung Phương há hốc miệng, đến ông còn phải mất đến ba gậy.

“Whao! Chó táp nhầm ruồi.” Tiêu Tung Thục kinh ngạc.

Họ đánh golf theo lượt, sau đó tính tỉ số, cô chưa từngđánh golf bao giờ nên lúc đầu đứng ngoài quan sát đến lượt cô đánh không ngờ mớiđánh một gậy đã đưa được bóng vào lỗ.

Tư Đồ Trác kinh ngạc hỏi: “Cô biết chơi golf?”

“Làm gì có. Tôi xem người ta chơi golf trên ti vi.”Cô còn chẳng biết luật chơi như thế nào.

“Vậy sao cô làm được?” Nhiều năm đánh golf, anh chưabao giờ nhìn thấy ai mới một gậy đã đưa được bóng vào lỗ.

“Tôi cũng không biết nữa.” Cô chỉ có thể trả lời nhưvậy.

“Cô lợi hại thật.” Không được Tư Đồ Trác chú ý, thấyanh chỉ nhìn và nói chuyện với Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc chạy ngay lại nói chuyệnvới Tiêu Tung Thục cốt để thu hút sự chú ý của Tư Đồ Trác.

“Hên xui! Hên xui!” Được người đẹp khen ngợi, TiêuTung Thục bối rối.

“Nhưng ở đây cách lỗ đầu tiên 350, vậy mà cô mớiđánh một gậy đã đưa được bóng vào lỗ, thể lực cô tốt thật đấy, tôi ngả mũ báiphục.” Dù đang khen ngợi nhưng người thông minh biết ngay có cả sự mỉa maitrong đó, nhưng Tiêu Tung Thục thì không thể biết được điều đó.

“Cám ơn cô đã khen ngợi, tôi không tự tin lắm vào thểlực của mình.” Cô vui vẻ xua tay.

“Chà, tôi chỉ mong bằng được một nửa cô, có vậy tôimới có thể chơi tốt hơn được.” Ôn Ngọc làm bộ yếu thế.

“Thể lực chỉ cần rèn luyện là được mà, nếu cô muốncó thể lực tốt, cô có thể tập thể dục bằng nhiều cách, chẳng hạn như giặt nệm,mát xa cho đàn ông… Á, cậu chủ làm gì vậy?” Tư Đồ Trác bất ngờ véo má cô.

“Nói nhiều quá, đến lỗ tiếp theo.”

Nói xong, anh đeo túi gậy lên vai đi thẳng về phíatrước.

“Xì.” Đang nói thì bị cắt ngang, cô quay đầu cười vớiÔn Ngọc sau đó đuổi theo Tư Đồ Trác. “Cậu chủ, để tôi đeo túi cho.”

“Cô đừng có ồn nào nữa.” Anh bước chậm lại để cô đuổikịp.

“Tôi ồn ào hồi nào?” Cô chạy hộc hơi mới đuổi kịpanh.

“Cô còn nói mình không ồn ào? Cả sân bóng đều nghegiọng của cô.”

“Làm gì đến mức đó.”

Anh cúi đầu xuống nhìn cô lùn hơn mình nhiều liền bậtcười. “Một gậy đã đưa được bóng vào lỗ nhưng lỗ tiếp theo không dễ đánh đâu,bên trái là hố nước, cô nghĩ xem nên đánh thế nào?”

“Tôi đánh xạ lụi, đánh nhanh để còn về xem ti vi.”

Cô đang nghĩ xem làm thế nào để đánh nhanh nhất sauđó về nhà xem phim thần tượng, ít ra còn có thể xem được đoạn cuối.

“Ở đây có tất cả 18 lỗ, chắc phải chơi đến hai hiệp.”

“Hả? Tôi không chơi nữa, không chơi nữa.”

Nhìn cô tức tối dậm châm, anh gỡ mũ che nắng chụplên đầu cô. “Im!”

“Năn nỉ anh đó, tôi không muốn chơi nữa, không chơinữa đâu ~~~”

Không quan tâm đến cô, anh tiếp tục đi thẳng về phíatrước để Tiêu Tung Thục đuổi theo sau khóc la, theo sau đó là tổng giám đốc Ônvà con gái, cả hai đều không vui.

“Ba! Tư Đồ Trác thích cô gái kia hả?”

Ôn Ngọc thấy ghen tị vì Tư Đồ Trác chỉ chú ý đến conbé kia.

“Không phải đâu, cô gái kia nhìn quá tầm thường.”

“Nhưng anh ấy rất thân mật với nó.”

Véo má, đeo túi và không hề nhìn mặc cô.

“Có lẽ cậu ta chỉ coi nó như em gái.”

“Thật ạ?” Cô rất muốn tin lời ba mình nhưng trựcgiác mách bảo với cô không phải vậy.

“Ba biết con thích Tư Đồ Trác nhưng tình cảm khôngthể gượng ép được, rất khó mới có cơ hội gần gũi với cậu ta, con phải nhân cơ hộinày tiếp cậu cậu ta đi…”

“Nhưng còn cô gái kia…” Nó đã thu hút hết sự chú ý củaTư Đồ Trác.

“Con không tự tin sao?” Ôn Nhung Phước khích tướng.

“Dĩ nhiên là có.”

“Vậy đi thu hút sự chú ý của cậu ta đi, làm cho cậutay thích con. Tư Đồ Trác là người nổi tiếng lạnh lùng, có lẽ lúc đầu sẽ hơikhó khăn nhưng bằng sự thông minh duyên dáng của con và…” Ôn Nhung Phương nhìnTư Đồ Trác cười nói. “Và chúng ta lại là đối tác của tập đoàn Tư Đồ, đó cũng làmột lợi thế.”

***

“Hơ! Mệt quá!” Tiêu Tung Thục như quả bóng bị xì hếthơi, nằm bẹp trên mặt bàn.

“Đánh vậy mà cũng mệt.” Chó táp nhầm ruồi chỉ được mộtlần, gậy đưa bóng lọt lỗ đó đúng là hên xui, các gậy sau cô đều đánh trật lấtlàm ai cũng cười.

Gậy nào của Tiêu Tung Thục không đưa bóng bay vào hốnước thì cũng sa hố cát, cô bị quần tơi tả suốt 18 lỗ cho đến tận bữa tối.

“Mệt quá. Không biết đánh bao nhiêu gậy nữa.” Tay,eo, mông, cả người đều rã rời.

“562 gậy”. Tư Đồ Trác nói.

“Thảm thật.” Ôn Ngọc ngồi một bên chế nhạo, sau đócười tươi yểu điệu nói. “Nhưng chỉ cần chăm chỉ luyện tập sẽ đánh tốt thôi.”

Được an ủi, Tiêu Tung Thục cảm động suýt nữa thìkhóc.

“Cám ơn chị đã khích lệ nhưng có đánh chết tôi cũngkhông chơi golf nữa.”

Nghe thế, mắt Ôn Ngọc sáng lên, làm bộ tiếc nuối: “Vậycô không thể chơi golf với cậu chủ được nữa rồi nhỉ?”

“Cảm tạ trời đất.” Tiêu Tung Thục vui vẻ nói to khôngngờ gáy bị đập mạnh một cái liền ôm đầu.

“Không có ý chí, đánh dở thì càng phải luyện tập.”

“Tôi không tập…” Nghĩ đến việc anh sẽ lại dẫn cô điđánh golf, cô liền ôm cánh tay anh năn nỉ. “Cậu chủ, đừng tra tấn tôi nữa, tôitình nguyện bị phạt lau chùi dọn dẹp biệt tự từ trên xuống dưới, chỉ cần cậu chủđừng bắt tôi đi đánh golf.”

Thấy cô ôm cánh tay mình, Tư Đồ Trác cảm thấy tronglòng trào dâng cảm xúc ngọt ngào. Anh nhếch môi cười, vuốt mái tóc đuôi ngựahơi rối của cô. “Cô lảm nhảm gì vậy?”

Thấy Tư Đồ Trác cưng chiều Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọccàng đố kị, liếc mắt nhìn ba mình.

Người thông minh như Tư Đồ Trác dĩ nhiên biết việcÔn Nhung Phương cố tình đưa con gái theo là có ý đồ nên anh đã lơ đẹp Ôn Ngọc.

Anh cứ nghĩ rằng hai cha con họ biết ý mà rút luikhông ngờ đến giờ vẫn chưa thôi hy vọng.

Không phải đây là lần đầu tiên các cô gái muốn tiếpcận anh, với những tình huống như thế này, anh đã quá quen và biết cách đốiphó.

“Chúng ta không cần phải ký hợp đồng ngay bây giờ, nếutổng giám đốc Ôn đã bỏ lỡ sinh nhật của con gái thì ông hãy dành thời gian chocon gái, chúng tôi về trước.”

“Hả?” Không ngờ được rằng anh lại nói như vậy, ÔnNhung Phương sửng sốt.

“Tối nay tôi có tổ chức một bữa tiệc mừng sinh, nếuTổng giám đốc có thời gian, xin vui lòng đến chung vui…” Ôn Ngọc dũng cảm mờiTư Đồ Trác.

“Xin lỗi, tôi phải về nhà ăn cơm.” Anh kéo Tiêu TungThục đang ngủ gục trên bàn dậy.

Ôn Ngọc vẫn không từ bỏ ý định. “Chúng ta có thể đếnmột nhà hàng nào đó ăn cơm.”

“Tôi quen ăn cơm nhà.” Tư Đồ Trác thẳng thắn trả lời.

“Đồ ăn ở nhà ngon đến vậy hả?”

Thấy anh liên tục từ chối, Ôn Nhung bỏ luôn hình tượngdịu dàng, gắt gỏng.

“Rất ngon, hợp khẩu vị của tôi.” Anh vừa nói vừanhìn Tiêu Tung Thục đang nhăn trán nhíu mày vì cả người đau nhức.

Sau khi ăn đồ ăn cô nấu, anh liền chán ngấy việc phảiăn đồ ăn bên ngoài, hàng ngày điều anh mong chờ nhất là hết giờ làm việc được vềnhà ăn bữa tối do cô chuẩn bị sau đó sẽ được cô mát xa.

Nhưng điều quan trong nhất là anh thích cảm giác khicó cô ở bên anh.

Không có cô, anh luôn cảm thấy cô đơn.

Đang rã rời cả người, bỗng dưng có sự đụng chạm làmTiêu Tung Thục có cảm giác như bị điện giật.

“Úi!” Cô nhảy dựng lên nhìn qua nhìn lại. “Có điện ởđây. Chỗ nào đó bị rò điện.”

“Chỗ nào rò điện? Đang nằm mơ hả? Về thôi.” Anh lạivéo hai má phúng phính của cô.

“Về nhà?” Cô sửng sốt sau đó sung sướng nhảy dựnglên. “A! Được về nhà rồi, tôi sắp được xem phim rồi.”

Vì quá vui sướng, cô quay lại bắt tay Ôn Ngọc. “Hômnay rất vui khi được làm quen với chị. Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”

Sau đó cô bắt tay Ôn Nhung Phương. “Chú Ôn, rất hânhạnh được biết chú, cháu chúc chú luôn dồi dào sức khỏe. Tạm biệt.”

Sau khi bắt tay cả hai người đó, cô hí hửng đuổitheo Tư Đồ Trác, rời khỏi sân golf.

Nhìn Tư Đồ Trác lạnh lùng bỏ đi, Ôn Ngọc bực bội.

“Ba, anh ấy đâu có coi cô bé giúp việc đó là em gái,rõ ràng anh ấy thích con nhỏ đó mà…”

“Không ngờ, mắt thẫm mỹ của Tư Đồ Trác lại kém như vậy.”

Với một người lạnh lùng nghiêm túc như Tư Đồ Trác lạithích một cô gái tầm thường, điều này khiến ông thấy bất ngờ.

“Nếu là một cô gái hoàn hảo thì con chịu thua nhưngsao lại là đứa con gái ngây thơ quê mùa đó?” Ôn Ngọc nắm hai tay lại nhìn bónglưng Tiêu Tung Thục đi xa dần. Cô phải làm sao để chiếm được tình cảm của Tư ĐồTrác đây?

Ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Tư Đồ Trác, côđã ngưỡng mộ anh. Sau khi biết anh thông minh tài giỏi như thế nào, cô quyếttâm nếu không phải anh thì không lấy.

Trong ba năm đó, cô đã từ chối rất nhiều người đànông theo đuổi mình tập trung học tập sau đó đến công ty của gia đình rèn luyệnbản thân để xứng đôi với anh, vậy mà anh lại chỉ cười với cô gái quê mùa đó,hơn nữa, cô ta chỉ là một đứa giúp việc tầm thường.

Có lẽ chẳng qua anh chỉ nhất thời say mê con nhỏ đó,cô sẽ đưa anh ra khỏi bùa mê thuốc lý của nó.

Cô sẽ làm cho anh nhận ra rằng chỉ có cô mới xứngđáng với anh.

Chương 5

Về đến nhà, Tiêu Tung Thục liền đi chuẩn bị bồn tắmcho Tư Đồ Trác sau đó xuống bếp nấu bữa tối cho hai người. Cô muốn nhanh chónglàm xong công việc để xem bộ phim thần tượng yêu thích.

Nhưng khi đứng trước bồn rửa chén, cả người đau nhứcrã rời, cô than thở.

“Eo đau nhức, chân cũng đau, tại cậu chủ hết, nếukhông phải tại anh ấy thì mình đâu có bị đau như thế này.”

“Cháu đau ở đâu?” Một bóng người chạy vào trong bếp.“Cậu chủ lại ăn hiếp cháu hả?”

Thấy người vừa mới vào là thím Thẩm, Tiêu Tung Thụcgật đầu. “Dạ, cậu chủ lại bắt nạt cháu.” Nếu không bị kéo đi đánh golf thì thắtlưng cô đã chẳng đau thế này.

“Không thể nào? Cậu chủ ăn hiếp cháu cả ngày sao?” Mộtngười khác nói, giọng vừa mừng vừa lo.

Cô nhìn thấy đó là bà Phúc Hảo.

“Không hẳn là một ngày, anh ấy cũng cho cháu uống nước.”

“Thì phải cho cháu uống nước chứ nếu không bổ sungnước cháu sẽ chết mất.” Sau bà Thẩm Hảo, thím Trần cũng xông vào bếp.

Tiêu Tung Thục gật đầu. “Dạ, nếu không uống nước chắccháu sẽ ngất xỉu.” Hôm nay trời rất nóng, nếu không uống nước có lẽ cô đã bịsay nắng.

“Ngoài cho cháu uống nước ra, cậu chủ còn làm gìcháu không?” Không biết từ lúc nào ông Vương cũng đi vào bếp. Hầu như những ngườigiúp việc đều tập trung hết trong bếp.

“Cậu chủ ép cháu chơi bóng, đội mũ cho cháu, giúpcháu mang túi gậy, véo má cháu, cốc đầu cháu, giật tóc cháu.” Tiêu Tung Thục bắtđầu kể lể những việc Tư Đồ Trác đã làm với mình.

“Chơi bóng, đeo túi?”

“Đội mũ, véo má?”

“Cốc đầu, giật tóc?”

Cả đám người mở to mắt nhìn lần nhau rồi cười rất mờám.

“Chẳng lẽ đây là kiểu yêu đương cải trang thành nhữngngười trong truyền thuyết?” Bốn người bắt đầu suy luận.

“Vậy cả hai đã đi đâu?” Cả bốn sốt ruột hỏi.

“Sân golf.” Tiêu Tung Thục thành thật.

“Woa! Lại còn ở sân golf. Không hổ danh là cậu chủ.”Cả bốn người cười khanh khách, tiếng cười vừa mờ ám vừa dâm tà làm trên đầuTiêu Tung Thục xuất hiện ba vạch đen.

Đến sân golf chơi bóng mà cười ghê vậy nhỉ? Thím Thẩmvà mọi người có sao không? Hay là bị bệnh rồi?”

“Mệt mỏi cả ngày rồi còn ở đây nấu cơm? Đi ra đi, vềphòng nằm nghỉ, giao chỗ này lại cho các thím.”

Bà Phúc Hảo kéo Tiêu Tung Thục ra khỏi phòng bếp.

“Nhưng… cậu chủ…”

“Các thím sẽ nói với cậu chủ, làm cháu mệt như vậycòn bắt cháu nấu cơm, thật không biết thương hoa tiếc ngọc, cứ để ông Vương nóicho.”

Tiêu Tung Thục ngơ ngác, càng nghe càng không hiểu mọingười đang nói gì.

“Dù rằng tuổi còn nhỏ hay bị người ta ăn hiếp nhưngsao cháu lại để cậu chủ dễ dàng làm cháu hư hỏng như vậy, có thể cậu chủ có hơibá đạo nhưng cháu không thể chuyện gì cũng nghe theo lời cậu chủ như vậy, cháuphải nói ra suy nghĩ của mình nghe rõ chưa?”

“Nhưng nếu không nghe lời thì anh ấy sẽ đe dọacháu.” Chỉ cần nghĩ đến việc cậu chủ véo má bóp mặt là cô lại sợ run người, anhlại hay nắm lấy điểm yếu đó để ăn hiếp cô, năm lần bảy lượt đe dọa cô.

“Đe dọa cháu nữa ư?” Bà Phúc Hảo sợ hãi kêu lên. “Cậuchủ lại là người như vậy. Thật quá đáng!”

“Tôi quá đáng chỗ nào?” Một giọng nói vang lên.

“Dĩ nhiên là đe dọa Sóc Nhỏ, không ngờ cậu chủ lạicó thể làm hư hỏng con bé.”

“Tôi làm cô ấy hư hỏng khi nào?”

“Hôm nay ở sân golf.” Bà Phúc Hảo phẫn nộ vung taylên nhưng ngay khi bà quay đầu nhìn thấy mặt Tư Đồ Trác lạnh lẽo liền cứng đờ.“Cậu… cậu chủ.”

“Tôi làm Tiêu Tung Thục hư hỏng khi nào? Nghe lạ quá,bà phải nói cho rõ ràng.”

Tư Đồ Trác nở nụ cười nhưng đó không phải là nụ cườihiền lành.

Cả bốn người vốn tụ tập trong bếp nhưng khi nghe giọngTư Đồ Trác liền chạy hết ra ngoài.

“Mọi người hẹn nhau ở đây để chờ tôi và Tiêu Tung Thụcvề sao?” Tư Đồ Trác nhíu mày nhìn bốn người chen chúc đứng một chỗ.

Thím Thẩm hay ông Vương đã làm việc ở đây mấy chụcnăm, họ nhiều chuyện như thế nào anh còn không biết sao?

Nhân lúc anh tắm, họ đi tìm Tiêu Tung Thục để hỏichuyện. Đúng lúc anh khát nước đi xuống bếp nghe được.

“Thì còn thế nào nữa? Cả ngày không thấy Sóc Nhỏ,chúng tôi dĩ nhiên là lo lắng cho con bé, con bé về thì chúng tôi phải đến hỏithăm.” Thím Thẩm lên tiếng.

“Đúng như vậy, mà cậu chủ cũng thật là, đưa con béđi sao không nói tiếng nào, làm chúng tôi cứ tưởng con bé bị bắt cóc.” Thím Trầnhùa theo.

“Cậu chủ, lần này người sai là cậu chủ, lần sau nếuđưa con bé đi đâu, tốt xấu gì cũng phải nói với chúng tôi một tiếng, để chúngtôi không gấp như kiến bò trên chảo nóng, may là chưa báo cảnh sát đó.” Ông Vươnglên tiếng, nhưng tất cả đều là nói dối.

“Mọi người biết gì mà nói?” Tư Đồ Trác không địnhtính toán với họ, anh chỉ nghĩ đến việc họ nói về việc “làm cô hư hỏng”. “Lúcnãy tôi nghe ai đó nói tôi làm Tiêu Tung Thục hư hỏng, đó là chuyện gì, tại saotôi không biết?”

Thím Trần nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường. “Cậuchủ đang giả vờ phải không?” Đàn ông dám làm mà không dám nhận.

Tư Đồ Trác nhìn ánh mắt khinh thường của thím Trầnliền không vui. “Sao tôi phải giả vờ. Làm chuyện gì khiến người khác hiểu lầm bảnthân mình phải là người rõ nhất chứ?”

“Đúng thế, cháu cũng là người biết rõ nhất, cậu chủlàm cháu hư hỏng lúc nào?” Tiêu Tung Thục cũng lên tiếng để làm sáng tỏ.

“Con bé ngốc nghếch này, bị ăn hiếp mà còn nói giúpcậu chủ, sao cháu hồ đồ vậy?” Bà Phúc Hảo hiểu lầm Tiêu Tung Thục muốn che giấutội lỗi của Tư Đồ Trác.

“Cháu không có hồ đồ, đúng là cậu chủ hay ăn hiếpcháu nhưng anh ấy làm cháu hư hỏng hồi nào?” Tiêu Tung Thục hỏi.

“Không phải làm cháu hư hỏng thì làm cái gì?” ÔngVương thở phì phì. “Ép cháu chơi bóng, véo má cháu, lần đầu tiên của cháu mà lạimuốn cháu trên sân golf, nếu không phải cậu chủ thì chú đã mắng là thú đội lốtngười rồi.”

“Muốn cháu hả?” Tiêu Tung Thục buồn bực.

“Chính là lấy mất sự trong trắng của cháu, cướp đờicon gái của cháu, làm nhục danh tiết của cháu.” Thấy cô vẫn ngây thơ, bà Phúc Hảotốt bụng giảng giải.

Sau khi nghe bà Phúc Hảo giải thích, Tiêu Tung Thụcmở to mắt, rồi cười phá lên.

“Ha ha ha, cậu chủ muốn cháu hả? Mọi người hiểu lầmrồi, ôi trời! Ha ha ha.” Cô ôm bụng ngồi xuống ghế sofa. “Đúng là cậu chủ hayăn hiếp cháu nhưng cậu chủ chỉ ép cháu chơi golf thôi, với lại ở sân golf còncó chú Ôn và chị Ôn, sao có thể… Ha ha ha.”

Nghe Tiêu Tung Thục giải thích, cả bốn người như thấymột đàn quạ đen bay qua đầu… và đờ người.

“Làm cô ấy hư hỏng? Hừ, trí tưởng tượng của mọi ngườiphong phú quá rồi.” Tư Đồ Trác trừng mắt nhìn bốn người họ, cảm xúc trên mặt đủdọa chết người.

“Ai yo, cháu vừa về, chú và các thím chạy đến hỏihan hóa ra là hiểu lầm cháu và cậu chủ làm chuyện không trong sáng.” Tiêu TungThục chùi nước mắt, cô nghĩ rằng mình cần phải làm sáng tỏ chuyện này. “Khôngcó khả năng đó đâu ạ, dù sao thì cháu cũng có chồng sắp cưới, sao có thể cùngngười đàn ông khác làm chuyện không trong sáng được ạ.”

“Hả! Cháu có chồng sắp cưới hả?” Quản gia Trần nãygiờ núp sau cánh cửa nghe lén rốt cục cũng nhảy ra vui sướng ra mặt. Vậy là ôngvẫn có thể ảo tượng về hình tượng cô chủ trong giấc mộng.

“Cháu có chồng sắp cưới rồi sao?” Thím Thẩm và mọingười ngây ra như phỗng.

“Cô vừa nói cái gì? Chồng sắp cưới?” Tư Đồ Trác cuốicùng mới lên tiếng, mặt lạnh hơn bình thường như đóng một lớp băng dày, ánh mắtcũng trở nên khủng bố.

“Dạ, tôi có chồng sắp cưới rồi.”

“Cô vừa nói cái gì, nói lại cho tôi?” Tư Đồ Trác muốnxác nhận lại một lần nữa, khuôn mặt càng lạnh, ánh mắt càng khủng bố.

“Tôi nói rồi tôi đã có chồng sắp cưới từ khi mườisáu tuổi, anh ấy đối xử rất tốt với tôi.” Cô hồn nhiên nói mặc kệ tâm trạng phứctạp của mọi người. “Có lẽ sang năm sẽ kết hôn.” Nghĩ vậy nhưng mặt cô chợt buồnbã, bắt đầu thấy đau đầu.

Thực ra anh Thú chỉ coi cô như em gái, người anh Thúyêu là chị Nguyệt Hà nhưng không hiểu tại sao anh lại thông báo với mọi ngườicô và anh đã đính hôn không cần biết lúc đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, lúc đó côvẫn còn quá nhỏ, đúng già giết hại mầm non của nước nhà.

“Sao trước đây cô không nói với tôi?” Anh gầm lên.

“Anh có hỏi đâu.” Cô tỉnh bơ.

Anh liền trừng mắt nhìn cô sau đó bỏ đi, không hỏigì khác cũng không nổi cáu, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy hai bàn tay anh nắmchặt lại thành nắm đấm, trán nổi đầy gân xanh.

“Ố ồ, nói không làm hư hỏng người ta mà thực ra làmuốn lắm rồi.” Thím Thẩm nói.

“Kết quả Sóc Nhỏ đã có chồng sắp cưới, đúng là bi kịch,ha ha ha.” Bà Phúc Hảo nói.

Nhìn Tư Đồ Trác bực bội bỏ đi, mọi người ai nấy đềuhiểu tâm trạng của anh, cười hì hì, nhưng người trong cuộc là Tiêu Tung Thục lạichẳng hiểu gì.

Cô vò đầu tự hỏi. “Có chuyện gì vậy nhỉ?”

***

Sáng sớm hôm sau, mặc dù cả người đau nhức nhưngTiêu Tung Thục vẫn cố gắng đi lau chùi phòng vệ sinh.

“Chà bên trái, chà bên phải, sáng lấp lánh.”

Cô ngồi một bên bồn cầu vừa kỳ cọ vừa lắc lắc cáimông nhỏ.

Chà xong bồn cầu, cô chuyển sang bồn tắm mát xa, lúcquay người lấy nước tẩy nhìn thấy bóng đen lù lù trước cửa toilet, cô vội bướclùi ra sau, tim đập thình thịch.

“Á!” Thấy bóng đen đến gần, cô bước ra sau ba nước,khi nhận ra đó là Tư Đồ Trác, cô mới vỗ ngực thở dài. “Cậu chủ, hóa ra là cậu,sao không nói gì cả? Làm sợ gần chết.”

Anh không nói gì, bước lại gần, thân hình cao lớn đứngchắn trước mặt cô.

“Anh… làm gì vậy?” Thấy anh không nói gì, cô nuốt ựcmột cái.

Vẫn không nói câu nào, anh ngồi xổm xuống trừng mắtnhìn cô, trong ánh mắt có cả sự hoang mang.

Bị ánh mắt của Tư Đồ Trác khủng bố, da đầu cô runrun, có cảm giác không ổn.

“Nếu… nếu cậu chủ muốn dùng toilet, tôi sẽ ra ngoàingay lập tức.” Dứt lời, cô định đứng dậy đi ra cửa.

“Không được nhúc nhích.”

Tiêu Tung Thục định chạy trốn nhưng khi nghe Tư ĐồTrác ra lệnh liền cứng đờ cả người.

Anh giữ cằm cô nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc lâumới lên tiếng.

“Rõ ràng ngoại hình không phải mẫu người tôi thích.”

Thấy mặt anh ghé sát, Tiêu Tung Thục không dám nhúcnhích thậm chí không dám thở mạnh, nhưng khi nghe anh nói như vậy, môi cô run rẩy,nổi cáu không lý do.

Đúng vậy, nhan sắc cô trung bình, không xinh đẹpnhưng có nhất thiết anh phải nói toạc ra như vậy không? Lần trước ở phòng làmviệc anh cũng nói như vậy, bây giờ lại nói nữa là sao? Muốn ăn hiếp cô sao?

Nếu thấy ngoại hình cô bình thường thì đừng có nhìn.

Vốn dĩ rất tức giận và tủi thân, hơn nữa thấy gươngmặt đẹp trai ghé sát, cô cảm thấy buồn vô cùng, quay mặt đi không thèm nhìnanh.

“Xin lỗi nhé, tôi nhan sắc bình thường mặc kệ tôi.”

Dường như không nhận ra cô đang tức giận, anh tiếp tụcnói.

“Rõ ràng là chỉ có 158.”

158? Một con số quen thuộc, hình như đó là chiều caocủa cô.

Hừ, hết chê ngoại hình cô bình thường giờ lại cònchê cả chiều cao của cô? Thật là… muốn chọc cô khóc phải không? Cô thấy cay cayhai hốc mắt.

“Ừ thì sao, tôi lùn tịt đó.” Cô la lên.

“Rõ ràng chỉ có 32B.”

32B. Nghe cũng quen, cô nhớ hình như ngực của cô…

Cơn giận bốc cao trong đầu, cô quay đầu lại, hai mắtđỏ hoe.

“Anh đừng có quá đáng.”

Anh lại nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô, dõng dạc.“Nhưng em lại khiến tim anh rung động.”

“Hả?” Nước mắt sắp trào ra nhưng vì những lời này củaanh mà chảy ngược trở lại.

“Anh rất ít khi nổi cáu nhưng em lại có thể khiếnanh phát điên.”

Khóe môi run run, cô bất mãn nói. “Đừng có đổ thừacho tôi, do anh khó tính mà.”

Tư Đồ Trác làm như không nghe cô nói, anh nói tiếp.

“Anh cũng rất ít khi ăn hiếp người khác nhưng mỗi lầnnhìn thấy em, anh lại muốn ăn hiếp em.”

“Tôi cũng muốn hỏi anh, tôi chọc anh hồi nào mà anhcứ ăn hiếp tôi hoài vậy?”

Không trả lời câu hỏi của cô, anh nói tiếp. “Trướcđây có một ngày, anh nói em quên chuyện xảy ra ngày hôm đó, em còn nhớ không?”

“Nhớ rất rõ.” Cô sốt ruột nói. “Tôi rất biết nghe lời,quên sạch sẽ, không thù dai.”

Anh thở dài. “Nhưng anh không quên được.”

“Hả? Tại sao vậy?” Cô tò mò.

“Bởi vì anh không muốn quên.” Anh mỉm cười. “Quên rồisẽ thấy rất luyến tiếc.”

“Hả?” Cô ngây người vì chưa bao giờ nhìn thấy anh cườihiền lành đến vậy.

“Nhưng điều quan trọng nhất là, càng ngày anh càngnhận ra hình như anh thích em.” Anh nói ra câu trả lời.

“Cái gì?” Cô mở to mắt, nước mắt đã hoàn toàn biến mất,chỉ còn trong mắt là sự kinh ngạc.

Mới vừa nãy còn nói cô này nọ, bây giờ lại nói thíchcô, cậu chủ chắc chắn bị điên rồi, cũng có thể bị mắc bệnh mộng du.

Mộng du?

Đúng rồi, cậu chủ đang bị mộng du, nếu không sao cóthể nói thích cô trong khi bình thường rất hay ăn hiếp cô.

Nhưng nếu cậu chủ thực sự bị mộng du thì chẳng phảiđây là cơ hội của cô sao?

Cô liếc mắt qua lại, sau đó len lén đưa tay lên véohai má của anh.

“Đau không?” Nhìn khuôn mặt đẹp trai, cô cười toetoét, hết véo má đến xoa nắn, cốt để trả thù.

“Đau.” Tư Đồ Triết không phản kháng, để mặc cô véomá anh.

“Anh tỉnh chưa?”

“Anh đang rất tỉnh táo.”

“Đùa hả, nếu anh tỉnh táo thì đã không nói thíchtôi.” Cô nói chắc như đinh.

Hóa ra người bị mông du không phải quản gia Trần màlà cậu chủ. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy người bị mộng du.

Không ngờ cậu chủ không cười không nói lạnh lùngnghiêm túc lại mắc bệnh mộng du, nếu cô đi rao khắp nơi chắc người ta sẽ cười ầmĩ.

Tư Đồ Trác nhíu mày nhìn hành động trả thù của cô,nhếch môi cười. “Em đang trả thù anh phải không?”

Không ngờ người bình thường giỏi chịu đựng như côcũng thù dai, có cơ hội là trả thù ngay.

“Đúng vậy, tôi đang trả thù vì anh luôn ăn hiếptôi.” Cô cười đắc ý.

“Anh ăn hiếp em vì em rất dễ thương.”

Bởi vì cô rất dễ thương nên tim anh mới xao động, vìthế anh mới ăn hiếp cô để che giấu tình cảm trong tim.

“Anh lừa tôi hả, anh vừa mới chê ngoại hình của tôibình thường mà.” Cô cảm thấy kỳ cục, buồn bực nhìn anh. “Kỳ cục quá, không phảianh bị mộng du hả? Sao có thể nói chuyện với tôi?”

“Bởi vì anh không có bị mộng du.”

“Gì?” Cô sợ hãi dừng mọi động tác.

“Trả thù xong rồi chứ? Còn muốn véo má anh nữakhông?” Ngay sau đó đến lượt anh vuốt ve má cô, ánh mắt sáng lên nhìn cô nồngnàn.

“Á!” Cô giật mình khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh,vội lùi lại.

“Em là người may mắn, nếu trước đây em làm như vậy vớianh, anh sẽ khiến em chết đi sống lại nhưng bây giờ, anh sẽ trừng phạt bằngcách hôn em.”

“Hôn hả? Làm gì vậy?” Đầu óc Tiêu Tung Thục rối loạn.

“Ừm. Hôn em cũng để chứng minh anh thực sự yêu em.”Nói xong, anh vươn tay ra kéo cô đang hoảng loạn vào lòng, sau đó không để cô kịpphản ứng, anh cúi đầu dán miệng lên môi cô.

“Ưm…” Cô mở to mắt trước hành động bất ngờ của anh,không ngừng giãy dụa nhưng bị kẹp trong cánh tay rắn chắc không thể nhúc nhích.

Ở trong lòng anh, bị anh hôn cuồng nhiệt, cô sợ đếnmức mất cảm giác phản kháng, chỉ có thể mở to mắt nhìn vào đôi mắt dịu dàng nhưmặt nước hồ của anh.

“Răng cửa của em choáng chỗ quá nhưng môi em thật mềmmại và ngọt ngào giống như đang ăn trái cây.”

Dường như hôn thôi không đủ, anh há to miệng nhấpnháp cả miệng cô.

Sau khi mút bờ môi ngọt ngào chán chê, anh từ từ đưalưỡi vào trong khoang miệng ẩm ướt, quấn lấy đầu lưỡi run rẩy, làm cô sung sướng.

Tiêu Tung Thục chưa từng hôn ai ngay lập tức cảm thấynhư bản thân đã mất hết tự chủ, để anh muốn làm gì thì làm, cướp cả lý trí vàhơi thở của mình, cướp luôn cả trái tim cô, cả người nóng bừng, nụ hôn càng dàithêm. Từng giờ phút trôi qua, cô cảm thấy khó thở, bắt đầu giãy dụa. Khi thấycô đòi vùng ra, anh mới dứt khỏi môi cô.

“Anh đã chứng minh anh không phải thích em mà anhyêu em mất rồi.” Áp trán mình lên trán cô, anh cười nhẹ, nói giọng khàn khàn, từngtiếng một đê mê gợi cảm làm tai cô run rẩy.

Tiêu Tung Thục vội hít thở ô xi, không có thời giannghe anh nói.

Lý trí dần khôi phục lại, cô nhận ra anh vừa làmchuyện gì với mình, bắt đầu giãy dụa nhưng anh không cho cô chạy trốn.

Anh cúi đầu hôn cô thật lâu, thật sâu, thật dịudàng, khiến cô quên cả đất trời.

Anh cứ hôn, cô cứ giãy dụa, và những nụ hôn càng trởnên cuồng nhiệt, cơ thể nhỏ bé lả dần cho đến khi kiệt sức, ngồi ngoan ngoãn.

Chương 6

Cô không thể tin được.

Không thể nào tin được cậu chủ lại hôn cô.

Và cô càng không dám tin rằng cô không hề phảnkháng, ngoan ngoãn để anh hôn một, hai, ba, bốn… vô số lần.

Trời ơi! Chuyện này là sao? Rõ ràng ngày hôm qua vẫncòn bình thường, tại sao chỉ qua có một đêm, cuộc sống của cô đã bị đảo lộnhoàn toàn.

Mới tối qua, cô nói mình đã có chồng sắp cưới khôngthể làm chuyện không trong sáng với người đàn ông khác, bây giờ làm sao cô dámnhìn mặt những người khác nữa đây?

Mặc dù cô bị ép hôn nhưng trong lòng cô không ghét bịhôn.

“Òa! Mình không phải là người, mình không có đạo đức,phẩm chất, mình là một cô gái dâm đãng.” Tiêu Tung Thục đỏ mặt, tự mắng chửichính mình.

Nhưng dù cô có xấu hổ đến như thế nào thì cảm giáclâng lâng bay bổng không thể nào tan biến, trong đầu cô lúc nào cũng là hình ảnhTư Đồ Trác ôm chặt cô, cuồng nhiệt hôn cô và nhìn cô bằng ánh mắt như mặt nướchồ.

Mặt lại đỏ bừng, Tiêu Tung Thục đưa hai tay lên vỗmá để hạ bớt nhiệt độ nhưng má vẫn nóng rực.

“Sóc Nhỏ.” Trong đám người đang đi trên hè phố chợtcó ai đó gọi to.

Nghe có người gọi biệt danh của mình, Tiêu Tung Thụcnhìn về phía đám đông nhận ra người thân.

“Chị Nguyệt Hà.”

Cô đứng dậy chào người chị luôn yêu thương cô.

Cả hai đều lớn lên ở cô nhi viện, chị Nguyệt Hà lớnhơn cô bốn tuổi. Khi còn ở cô nhi viện, chị luôn chăm sóc cô. Không chỉ có mìnhNguyệt Hà mà các anh chị khác trong đại gia đình luôn yêu thương các em nhỏ,sau khi vào đời tất cả luôn đùm bọc nhau.

“Chị tưởng mình nhìn nhầm không ngờ đúng là em.”Tiêu Nguyệt Hà mỉm cười, gương mặt đẹp lạnh lùng bỗng chốc sáng bừng khiến nhữngngười đi đường ngoái đầu nhìn.

“Sao em ngồi đây? Mà nè, làm gì mà mặt đỏ vậy, hayem bị say nắng?”

“Dạ, không phải.” Tất cả đều tại cậu chủ, nếu cậu chủkhông… Nghĩ đến đó, mặt cô lại đỏ bừng.

“Mặt đỏ như vậy còn nói không phải say nắng.” NguyệtHà dịu giọng, chỉ với người thân cô mới tỏ thái độ như vậy.

Cô lấy trong túi xách ra chiếc khăn tay và chai nướckhoáng rồi đổ nước vào khăn, sau đó áp lên mặt Tiêu Tung Thục.

Quen với sự chăm sóc của Tiêu Nguyệt Hà, Tiêu TungThục ngẩng đầu lên để chị gái hạ nhiệt cho mình. Cô hỏi.

“Chị Nguyệt Hà đi ăn cơm ạ?”

“Ừm.” Tiêu Nguyệt Hà vốn không phải là người nói nhiều.

“Sao chị không đi cùng với anh Thú?”

“Anh ấy bận.” Nguyệt Hà trả lời. “Em nói tìm được việclàm rồi sao lại ngồi đây ngẩn người?”

Đối với cô em gái ngây thơ này, các anh chị đều rấtquan tâm đến con bé, sau khi tốt nghiệp Trung học, các anh chị đã sắp xếp mộtcông việc cho con bé ở công ty nhưng cô em gái này vốn không thích đọc sách vàcũng chẳng biết sử dụng máy vi tính, ghét cả việc dựa vào quan hệ cướp chén cơmcủa người khác nên tự đi tìm việc làm.

Con bé hết làm giáo viên mầm non, chuyển sang làm quảnlý viện dưỡng lão và bây giờ làm nghề giúp việc, công việc luôn thuận lợi khôngnhận lấy bất kỳ tủi thân gì nên các anh chị không ép em nữa.

“Em được nghỉ.” Thực ra cô trốn ra ngoài.

Lúc cậu chủ buông cô ra, cô hét lên sau đó chạy rakhỏi biệt thự, bắt taxi đi lâu lắc rồi đến đây ngồi.

“Ăn gì không?”

“Em nuốt không nổi.”

Đầu óc cô hiện giờ rất rối bời.

Tự nhiên lại bị cậu chủ chụp hôn cuồng nhiệt, ngoàixấu hổ ra cô còn cảm thấy rất đau lòng. Nếu coi như chưa có chuyện gì xảy rathì cô không làm được. Nhưng nếu không làm như chưa có chuyện gì xảy ra thì saocô dám đối mặt với cậu chủ đây?

“Đi dạo phố với chị đi.” Hôm nay tâm trạng cô khôngvui nên cô muốn ra ngoài hít thở không khí.

“Dạ.”

“Thế thì đi thôi.”

Trong lúc đó, ở biệt thự nhà Tư Đồ, không thấy TiêuTung Thục đâu, Tư Đồ Trác chạy xuống lầu hỏi người giúp việc.

“Có thấy bé Tung đâu không?”

“Bé Tung ~~~ ? Ai vậy? Chưa nghe tên bao giờ?” ThímThẩm biết rồi mà còn giả vờ hỏi.

“Đừng có giả vờ. Rốt cục thím có biết bé Tung đi đâukhông?” Không quan tâm đến việc thím Thẩm đang chế nhạo mình, gương mặt đẹptrai vẫn lạnh lùng nhưng để lộ sự lo lắng.

“Tôi không biết, con bé hét lên rồi chạy đi đâu mấttiêu.” Cố ý bổ sung. “Đừng nói với tôi sáng nay cậu làm con bé hư hỏng nên nó mớikhông dám về.” Nói xong, bà liếc mắt nhìn người nào đó.

Và bị anh trừng mắt nhìn lại.

“Có khi nào con bé đi tìm chồng sắp cưới khóc lóc rồikhông?” Thím Trần đứng một bên ném đá xuống giếng.

Nghe vậy, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo, anh bước rakhỏi cửa ngay sau đó.

“Sốt ruột, sốt ruột, hì hì.” Thím Trần đắc ý vì mưukế của mình đã thành công.

“Xem kìa, cậu chủ thực sự đã làm Sóc Nhỏ hư hỏng.” Mớichỉ đoán thôi nhưng nhìn thái độ cậu chủ, đến tám chín phần đã làm gì đó vớiSóc Nhỏ.

Đứng núp nãy giờ sau cây cột, bà Phúc Hảo thấy Tư ĐồTrác ra khỏi nhà liền cung cấp một thông tin sốt dẻo. “Nghe ông Vương nói, cậuchủ và Sóc Nhỏ ở trong toilet cả buổi sáng.”

Nhóm bà tám từ khi phát hiện ra cậu chủ có nhữnghành động mờ ám với Sóc Nhỏ liền phân công nhau theo dõi nhất cử nhất động củacả hai.

“Chắc chắn là như thế.” Thím Thẩm nói.

“Ai yo, không biết đã làm đến bước nào rồi?” Bà PhúcHảo cười mờ ám.

“Chắc bà bước ba.”

“Tôi nghĩ bóng đã vào gôn rồi.” Thím Trần nháy mắt mờám.

“Hì hì, tốt quá rồi, nếu Sóc Nhỏ được lên làm cô chủthì tất cả chúng ta đều vui sướng. Nếu cậu chủ kết hôn với một thiên kiêm tiểuthư chảnh choẹ hư hỏng thì tất cả chúng ta thảm chắc.” Bà Phúc Hảo phân tích.

“Đúng vậy, đúng vậy. Sóc Nhỏ làm cô chủ là tốt nhất,bởi vì tay nghề nấu nướng của con bé là số một, nếu nó sống ở đây, tất cả chúngta sẽ được ăn sơn hào hải vị cả đời.”

“Ha ha ha, tôi và ông Vương cũng nghĩ như vậy.” BàPhúc Hảo nói.

“Thống nhất như vậy đi, mấy người chúng ta phải giúpSóc Nhỏ để con bé lên làm cô chủ, được chứ?”

“Nhưng còn quản gia Trần phải làm thế nào? Ông ta vốnlà người không ưa Sóc Nhỏ nhất.”

“Kệ xác lão già đó, ông ta không thích là chuyện củaông ta, chỉ cần mấy người chúng ta thích là được rồi, có tôi ở đây, ông takhông dám làm chuyện xấu đâu.” Thím Trần nói chắc như đinh.

“Rồi rồi, thống nhất như vậy đi.”

Cả bốn người vui sướng vỗ tay.

***

“Á! 8 giờ rồi.” Nhìn đồng hồ, Tiêu Tung Thục nhảy dựnglên.

Tiêu Nguyệt Hà xách túi lớn túi nhỏ, nhỏ giọng hỏi.

“Cũng đến giờ ăn tối rồi, em muốn ăn gì?”

“Dạ… Chị Nguyệt Hà đi ăn đi, em phải về.”

Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, cô bỏchạy khỏi nhà mà không nói tiếng nào hình như cũng đã hơn mười tiếng đồng hồ.Quản gia Trần chắc chắn đang nổi giận, còn thím Thẩm và mọi người cũng đang lolắng.

“Đừng lo, ăn cơm xong, chị sẽ lái xe đưa em về.”

“Nhưng..”

“Chẳng lẽ họ bắt em phải về đúng giờ?” Khi cả hai đidạo phố, cô biết Sóc Nhỏ đang làm giúp việc trong nhà Tư Đồ.

“Dạ, không phải.”

“Thế thì tại sao?”

“Tại…” Tiêu Tung Thục không biết phải trả lời như thếnào. Nếu chị Nguyệt Hà biết cô nói dối có lẽ chị ấy sẽ mắng cô xối xả.

Nhìn Tiêu Tung Thục lúng túng, Nguyệt Hà nhướn mày,có ngay câu trả lời. “Em đã nói dối mình được nghỉ đúng không?” Cô nghĩ khảnăng đó rất cao.

“Dạ…” Tiêu Tung Thục chột dạ, cúi đầu.

Thấy thái độ của cô, Nguyệt Hà biết mình đã đoánđúng, cô cảm thấy mất vui. “Tại sao lại trốn việc?”

Môi run run, cô không thể nói mình bị người khác chụphôn cuồng nhiệt, vì quá xấu hổ nên phải bỏ chạy, cho nên chỉ có thể lắp bắp giảithích. “Em không cố ý…”

“Đừng có biện hộ. Viện trưởng đã dạy chị em mìnhkhông được vô trách nhiệm như vậy mà.”

Bị chị gái mắng, cô cãi lại. “Nhưng chị Nguyệt Hà,chị cũng trốn việc mà phải không?”

Nghe Tiêu Tung Thục nói như vậy, Nguyệt Hà không thốtnên lời, chống tay lên trán sau đó mệt mỏi nói. “Là lỗi của chị, chị đã rủ rêem.” Cô quên mất chính mình là người rủ rê con bé đi dạo phố.

“Chị Nguyệt Hà, con người ai mà chẳng có những lúcáp lực phải ra ngoài hít thở không khí, thư giãn đầu óc, chị đừng tự tráchmình.”

Tiêu Tung Thục nhìn chị gái uể oải, liền an ủi.

“Em nói đúng.” Nguyệt Hà đồng tình. “Nhưng nếu đã trốnviệc thì phải về nhận lỗi ngay. Để chị chở em về.”

Tiêu Tung Thục liền nhíu mày.

Tiêu rồi, cô chưa muốn đối mặt với cậu chủ.

Sau khi xuống xe, cô vẫy tay tạm biệt Nguyệt Hà rồinúp sau cổng ôm cột chắp tay cầu khẩn.

“Ai di đà Phật, xin Phật tổ cho cậu chủ không có ởnhà, thím Thẩm và mọi người đã ra ngoài mua đồ để con vào nhà không ai phát hiệnra.”

Đúng như lời khẩn cầu của cô, phòng khách biệt thự tốiom, dù có hơi kinh ngạc nhưng Tiêu Tung Thục liền tận dụng ngay cơ hội lấy chìakhóa mở cửa lén lút đi lên lầu.

Cô vừa đi vừa nín thở nhìn ngó quanh quất quan sátxung quanh, sợ chỉ cần ai đó bật điện cô không biết phải trốn ở đâu.

Sau một hồi cực khổ, rốt cục cô cũng vào được phòngmình, nhưng lúc đang định thở ra thì bất ngờ bị một người bịt miệng, ôm chặt từphía sau.

“Ưm ưm…” Cả người cô cứng đờ.

“Đừng nói gì, nếu không tôi sẽ giết cô.”

Người phía sau thấp giọng nói rất khẽ như không muốnnhững người khác nghe thấy.

Tiêu Tung Thục sợ hãi vội vàng gật đầu.

“Những người khác đâu?”

Cô lắc mạnh đầu.

“Cô nói gì?”

“Ưm… ưm..” Cô lại lắc mạnh đầu lần nữa vì miệng đã bịbịt kín.

Người đó hiểu ý cô. “Muốn tôi buông ra, cô phải đồngý không la lên, nếu không…” Một con dao sáng lóa dí vào mũi cô. Dưới ánh trăng,sống dao lóe sáng lạnh lẽo.

Thấy con dao, Tiêu Tung Thục rất muốn khóc nhưng côvẫn giữ bình tĩnh, gật đầu.

Sau khi thấy cô gật đầu, người đó liền thả tay ra.

Anh ta đứng vào trong bóng tối. “Những người khácđâu.”

“Không biết. Tôi vừa về nhà.”

Vừa được tự do, cô liền chạy lên trước để chắc chắnrằng con dao không thể làm mình bị thương.

“Vì thế nên cô không biết Tư Đồ Trác có ở nhà haykhông?”

Sao anh ta lại biết tên cậu chủ? Nhìn kẻ đột nhậpche mặt, cô hoảng hốt. Phải chăng anh ta biết cậu chủ sống ở đây nên đã đột nhậpvào biệt thự. Trong đầu xuất hiện những thành phần đại ca xã hội đen đáng sợ,Tiêu Tung Thục bắt đầu cảm thấy lo lắng cho những người khác trong biệt thự nhàTư Đồ.

Nhưng, nghe giọng anh ta quen lắm.

“Sao tôi hỏi cô không trả lời, cô gái?” Không biết từkhi nào, kẻ đột nhập đã bước lại gần, giơ con dao lên. Nhìn thấy con dao lóesáng, cô đổ mồ hôi. “Tôi không biết, tôi về nhà đã không thấy cậu chủ đâu.”

“Thật chứ? Mình may thật. Cơ hội đây rồi.” Kẻ đột nhậpđột ngột thả dao xuống.

Quan sát mọi động tác của kẻ đột nhập từ khi anh tathả dao xuống và đi về phía mình, tim Tiêu Tung Thục như muốn rớt ra ngoài.Ngay sau đó, khi kẻ đột nhập gỡ khăn che mặt và bật điện, cô liền nhỏ giọng gọi.“Ông chủ nhỏ?”

***

“Dậy ngay.” Sau khi giọng nói đó vang lên, chăn cũngbị kéo ra.

Không có chăn, Tiêu Tung Thục lồm cồm ngồi dậy, dụimắt mơ màng. “Mấy giờ rồi?”

“8 giờ sáng.”

“8 giờ? Hả… 8 giờ rồi.” Cơn buồn ngủ nhanh chóng biếnmất, cô nhảy dựng trên giường. “Chết rồi, tôi chưa nấu bữa sáng, chắc chắn cậuchủ đang rất tức giận.

“Đúng là cậu chủ đang rất tức giận.” Ai đó lên tiếng.

“Thật hả? Chết tôi rồi, phải làm sao bây giờ? Bìnhthường anh ấy rất hay ăn hiếp tôi, vậy mà tôi còn chọc tức anh ấy… Chết tôi rồi,chết tôi rồi.”

Cô định lao ra cửa thì đụng phải bức tường vừa cao vừacứng. “Hứ! Cái gì vậy?”

Xoa xoa cái mũi ê ê, cô rưng rưng nước mắt ngẩng đầulên, hoảng hồn khi thấy Tư Đồ Trác.

“Á!” Cô lùi ra sau ba bước.

“Em làm như vừa nhìn thấy ma vậy hả?” Mặt Tư Đồ Tráctối sầm.

“Dạ…” Thấy anh trừng mắt, cô vội sửa lại. “Không phảinhưng cũng chẳng khác ma là mấy.” Câu sau cô nói nhỏ.

“Hôm qua em đi đâu?” Không muốn mất thời gian, anhđi thẳng vào vấn đề chính.

Vừa nghe đến “hôm qua”, mặt cô liền đỏ bừng.

“Không, không đi đâu cả… chỉ đi loanh quanh trongthành phố.”

“Với ai?”

“Có nói anh cũng không biết.” Vì đang xấu hổ nên côkhông dám nhìn vào anh, thái độ né tránh càng làm Tư Đồ Trác hiểu lầm, anh nổicáu ôm chặt lấy cô.

“Em đi với chồng sắp của của em đúng không?”

“Anh… anh làm gì vậy?” Bị anh ôm một cách thô bạo,cô giãy dụa. “Thả tôi ra!”

“Nói!” Không để cô giãy dụa, anh càng siết chặt, giữcằm cô kéo sát lại. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô vừa tức vừa ngượng, nhưng nhìn thấyhai mắt anh thâm quầng liền không dám phản kháng.

“Sao mắt anh thâm quầng vậy? Anh không ngủ được hả?”

“Em còn dám hỏi anh. Không nói tiếng nào bỏ chạycũng không thèm gọi điện về khiến anh phải đi tìm em suốt cả đêm, về nhà thì thấyem nằm ngủ trên giường, em muốn chọc anh tức chết phải không?”

“Em xin lỗi.” Nghe anh nói đi tìm cô suốt cả đêmkhông ngủ, cô liền chột dạ le lưỡi.

Mắt vừa nhìn thấy hành động đó của cô liền tối sầm lại.

Tay đặt sau gáy, anh nút ngay lấy đầu lưỡi của cô,hai đôi môi quấn quít lấy nhau, nhân lúc cô đờ người, ra sức mút cạn những gìngọt ngào trong miệng cô.

Anh như con sói đói khát, ôm chặt cô, dùng đôi môi sởhữu cái miệng nhỏ thơm tho, tay sờ soạn vuốt ve cơ thể mềm mại.

Anh nóng lòng lái xe đi tìm cô suốt cả đêm, lo lắngcô ngây thơ ngốc nghếch sẽ bị kẻ xấu lợi dụng? Và anh cảm thấy ghen tức khôngbiết liệu cô có đi tìm gã chồng sắp cưới hay không? Hai suy nghĩ đó bám theoanh làm lòng anh rối bời.

Không tìm thấy cô, anh không chịu đựng nổi liền gọiđiện cho sở cảnh sát nhờ họ giúp đỡ.

Tìm khắp nơi vẫn không thấy, kết quả người giúp việcgọi điện nói cô đang ngủ trong phòng, anh vô cùng tức giận vội vã trở về nhà.

Dứt khỏi môi cô, anh vẫn không buông cô ra mà ôm chặt.“Sau này em không được đi đâu nữa.”

Tiêu Tung Thục thở hổn hển, mệt lả dựa vào ngườianh.

“Em thật lộn xộn, để tránh việc sau này em chạy lungtung, từ giờ trở đi em phải luôn ở bên cạnh anh.”

Sau khi hít thở bình thường, cô bắt đầu vùng vằng.“Em… em không muốn vậy.” Cô lại bị anh hôn.

“Đừng nhúc nhích, nếu không anh sẽ làm ‘ăn’ em.” Anhkhó khăn lắm mới kiềm chế được dục vọng đang sôi sục, kết quả cô động đậy, thútính lại nổi lên.

“Anh…” Cô cũng đã học qua về giáo dục giới tính, khicảm thấy có vật cứng cọ vào cơ thể mình, mặt cô đỏ bừng không dám nhúc nhích nữa.

Thấy cô cứng người, Tư Đồ Trác thở dài. “Thực ra,anh đang hy vọng em nhúc nhích.” Có như vậy anh mới đường đường chính chính“ăn” cô.

Hiểu ý, cô đấm một cú vào ngực anh.

“Anh là đồ dê xồm.”

“Anh dê xồm vì em luôn quyến rũ anh.” Anh dùng chópmũi cọ vào chóp mũi cô.

“Không có mà.” Hành động thân thiết của anh làm mặtcô đỏ bừng.

“Còn nói không có? Mới nãy em le lưỡi ra đó.”

Lần trước ở công ty không phải cơ thể anh có vấn đềmà anh không thể tự chủ được trước sức hút của cô, chỉ cần cô le lưỡi, anh liềnnổi ham muốn.

“Em le lưỡi sao có thể quyến rũ được anh.” Cô muốn hỏicho rõ ràng.

Anh nói như kiểu cô cố tình quyến rũ anh, thật quáđáng.

“Đối với một người đang muốn em thì bất kỳ hành độngnào của em cũng có thể quyến rũ được anh.” Anh cười đen tối.

Câu nói của anh quá dâm tục khiến cô xấu hổ lại đấmanh một cái.

“Cho dù như vậy nhưng anh vẫn không được hôn em.”

Cả hai thân thiết quá mức khiến cô thấy không quen.Cô đẩy ngực anh ra để tạo giữa hai người một khoảng cách.

“Em không thích hả?” Hỏi như vậy nhưng Tư Đồ Trác lạirất tự tin. Khi hôn cô, anh biết cô không ghét bị anh hôn, thậm chí anh còn biếtcô rất thích.

Cô trừng mắt nhìn anh, nói vào vấn đề chính.

“Dù gì thì em cũng đã có chồng sắp cưới, anh làm nhưvậy với em tức là đang dụ dỗ con gái nhà lành.”

“Nói đến đây…” Anh cũng muốn nghe cô giải thích rõràng.

Anh để cô ngồi trên giường, sau đó kéo ghế ngồi trướcmặt cô, khoanh hai tay lại, vẻ mặt hình sự.

“Làm gì vậy?” Cô đề phòng.

“Anh hỏi em, chồng sắp cưới của em là ai?”

“Anh hỏi để làm gì?”

“Dĩ nhiên là để nắm thông tin về tình địch, biết ngườibiết ta trăm trận trăm thắng.” Nghe anh nói vậy, mặt cô lại đỏ lên.

Cô can đảm hỏi. “Anh… yêu em thật hả?”

“Ừm, em vui không?” Anh lại véo má cô.

Cô gạt tay anh xuống. “Làm gì có.”

Hôm qua cô đau đầu vì không biết phải đối mặt với anhnhư thế nào, kết quả cô nhận ra điều đó thật thừa thãi vì anh lúc nào cũng chọccô khiến cô chẳng có thời gian để xấu hổ.

Hết hôn cô rồi lại trêu chọc cô, cô cảm thấy lúngtúng vì cả hai đang trong mối quan hệ giữa ông chủ người giúp việc bỗng dưng lạitrở thành người yêu.

“Em vẫn chưa trả lời anh.” Anh lên tiếng cắt đứt luồngsuy nghĩ của cô.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, cô biết anh thực sựyêu cô. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định nói cho anh biết về quá khứ của mình,vì thế cô bắt đầu kể lể về chuyện của Nguyệt Hà và anh Thú cãi nhau, anh Thútuyên bố cô là vợ chưa cưới như thế nào.

“Vậy là em không yêu chồng sắp cưới của em?” Tư ĐồTrác hỏi vào vấn đề chính.

“Không, em yêu anh Thú.” Cô hồn nhiên nói nhưng khinhìn thấy ánh mắt không vui của anh liền giải thích. “Tình yêu của em gái vớianh trai.”

“Vậy thì tốt.” Lại hỏi. “Hôm qua em đi với ai?”

“Em đi dạo phố với chị Nguyệt Hà.”

Anh đột nhiên nở nụ cười.

“Đi chơi vui không?”

Thấy anh cười, cô cũng cười theo. “Dạ, rất vui.”

“Em đi chơi vui…” Nói đến đó, nụ cười biến mất, trênmặt là cảm xúc tàn ác. “Em vui nhưng anh không vui. Em có biết em làm anh lo gầnchết, vì đi tìm em mà suýt nữa anh gọi điện đến cả Cục cảnh sát.”

Cô thấy da đầu run run. “Chuyện nhỏ như vậy, anh đừngcó nổi nóng.”

“Thật sao? Nếu bây giờ anh véo má em cho hả giận, emsẽ không tính toán ha.” Vừa nói vừa giơ tay lên.

Nghe vậy, cô liền bỏ chay. “Đừng mà…”

“Em chạy đâu cho thoát.” Dứt lời, anh chạy theo côlàm cô sợ quá khóc gào.

Thế là trong cả buổi sáng, cả hay chạy đuổi nhautrong phòng, làm đám người chen chúc đứng ngoài cửa nghe lén chạy xuống lầuchúc mừng nhau rối rít.

Nhóm bà tám cuối cùng cũng có thể khẳng định Sóc Nhỏsẽ trở thành cô chủ nhà Tư Đồ.

***

“Quản gia, bình hoa trong phòng khách héo rồi, cháuđi thay nha.”

“Đừng có nói chuyện với tôi.” Quản gia Trần mặt màytối sầm.

“Chú sao vậy? Tâm trạng của chú không được vui.”

Ông hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cô sau đó bỏ rangoài phòng bếp.

Định làm cô chủ tương lai của nhà Tư Đồ chắc. Cònlâu ông mới chấp nhận.

Sau khi quản gia Trần vừa đi, Tư Đồ Trác đi vàophòng bếp.

“Chào cậu chủ.” Mặc dù cả hai đã là người yêu, nhưngcô vẫn không quên thân phận của mình là người giúp việc nhận lương của chủ, vẫndậy sớm, chăm chỉ làm việc nhà.

“Gọi anh là Trác.” Anh cúi đầu hôn cô.

“Dạ? Anh bị ấm đầu hả?” Cô chọc anh. “Thời đại nàymà còn gọi tên một chữ, lạc hậu quá. Với lại, em vẫn đang trong giờ làm việc,em sẽ gọi anh là cậu chủ.” Cô vừa nói vừa đặt món mỳ Ý lên bàn.

“Em thật rắc rối.”

“Không phải, em đang làm đúng bổn phận của mình.”

Không muốn tranh luận với cô, anh nói thẳng vào vấnđề chính.

“Hôm nay đi với anh đến công ty.”

“Tại sao?”

“Hôm nay ông chủ Ôn đưa con gái đến công ty ký hợp đồng.”

“Thế nên?” Cô không hiểu ý anh.

Nhìn cô mù mờ, anh thả nĩa xuống, cốc đầu cô.

“Em không biết là cô Ôn thích anh hả?”

“Gì? Có chuyện đó sao?” Cô kinh ngạc.

“Lần trước ở sân golf, em không nhận ra à?”

“À, chuyện đó…” Thực sự là cô không phát hiện ra.

Anh cảm thấy thất vọng với đầu óc ngốc nghếch củacô. “Để thể hiện lập trường của mình, lúc ký hợp đồng, anh muốn em ở cạnh anh.”

“Có được không? Em không phải nhân viên của công ty,lúc anh đàm phán em không có ở đó lại hay hơn.” Cô nói ra suy nghĩ của mình.

“Nhưng em là người yêu của anh, các cô gái đều thíchanh, em phải thực hiện nghĩa vụ của em đuổi mấy cô đó đi.” Anh cuốn mỳ đút chocô.

Những lời anh nói làm cô đỏ mặt và cảm thấy ngọtngào, vì trong trái tim anh cô chiếm một vị trí đặc biệt.

“Thì anh cứ từ chối họ.”

“Nếu từ chối được anh cần gì phải dẫn em đến côngty.” Có thể biết rằng ở sân golf, cô Ôn phát sóng dữ dội như vậy nhưng cô nhóckhông nhận ra.

“Phải đi ạ?” Cô cảm thấy mình không cần phải đếncông ty, cứ nghĩ đến việc cô Ôn xinh đẹp thông kinh kết anh, cô cảm thấy hơi ngại.

“Nhân tiện em nấu cơm cho anh luôn.”

“Xì, đây mới chính là ý đồ của anh.”

“Anh bảo em cho anh ăn đồ ăn ngon làm bây giờ dạ dàyanh trở nên kén ăn.” Anh mỉm cười, quấn mỳ đút cho cô, chơi trò em một miếng,anh một miếng.

“Thôi được rồi, em sẽ mát xa cho anh nữa.” Cô biếtanh làm việc vất vả, nên cũng muốn giúp đỡ.

“Em coi giùm môi anh bị gì đi!”

“Môi anh bị làm sao?”

“Môi khô quá, cần ít nước miếng của em.”

Cô đỏ mặt. “Em xin anh đó, anh chú ý hình tượng mộtchút được không? Lúc anh phỏng vấn em, anh lạnh lùng lắm mà. Tại sao bây giờanh cứ như một người khác vậy?”

“Với người yêu thì phải khác.”

Nói xong, anh hôn vào môi cô.

Thực ra anh cũng không ngờ rằng mình lại thế này,trước đây anh luôn giữ hình tượng nghiêm nghị lạnh lùng.

Và bây giờ anh cười nhiều hơn, tâm trạng cũng sảngkhoái hơn.

Từ khi có cô anh luôn cảm thấy vui vẻ.

Tình yêu đúng là khiến con người ta cảm thấy yêu đời.

Chương 7

Nhìn thấy tổng giám đốc phá lệ đưa một cô gái đi vàocông ty, cả công ty liền bàn tán xôn xao, đoán già đoán non thân phận của côgái, hầu hết đều đặt cược 10 đồng đó là người giúp việc của tổng giám đốc vì cônhân viên lễ tân từng gặp cô gái này.

Nhưng khi thấy tổng giám đốc thân mật ôm cô gái, cảcông ty nhốn nháo, tiền đặt cược tăng từ 10 đồng lên 100 đồng. Các nhân viênnam đều sửa chức danh của cô gái thành bạn gái của tổng giám đốc, còn 99% cácnhân viên nữ nhất quyết không sửa, 1% còn lại không đặt cược vì lòng các cô đềuđã tan nát.

“Em thấy có rất nhiều người nhìn em.” Tiêu Tung Thụcnói ra cảm giác của mình.

Nhìn mặt cô không thoải mái, Tư Đồ Trác trừng mắtnhìn đám nhân viên tò mò.

“Không có gì đâu em.” Anh ôm cô đi vào thang máychuyên dụng.

“Chừng nào thì chị Ôn đến?” Ở trong thang máy, cô ngẩngđầu hỏi.

“Mười giờ.”

“Vậy trong khoảng thời gian này em làm gì được nhỉ?”Cô phấn khởi nói. “Em sẽ lau chùi toilet cho anh rồi thông bồn cầu luôn, lầntrước em thấy nó bị tắc thì phải.”

Làm việc nhà là sở thích của cô, vì thế cô mới đăngký làm người giúp việc. Từ nhỏ cô đã quen lao động chân tay, tự nhiên không cóviệc gì làm cô thấy không quen.

Nghe cô nói anh muốn ngất xỉu. “Anh dẫn em đến côngty không phải để em quét dọn.”

“Tranh thủ thôi mà.”

“Em vẫn muốn làm cái việc thông bồn cầu hả?” Anh nhớkhi phỏng vấn, cô nói thông bồn cầu là sở trường của mình, lúc đó anh khôngnghĩ gì nhưng bây giờ nhìn cô nóng lòng muốn được làm việc đó anh bắt đầu thấyđau đầu.

“Nó bị tắc mà.”

“Em có thể nằm trên sofa đọc tạp chí hoặc nghe nhạc.”Anh đề nghị.

“Em không thích.”

“Hay em chơi game trên máy tính.”

“Không thèm.”

“Em muốn làm việc đó thật sao?” Anh thở dài, nhận racô là người thích làm những công việc vất vả.

“Dạ.” Cô trả lời. “Với lại em vẫn đang trong giờ làmviệc, không thể ngồi chơi không.”

Thấy cô nghiêm túc, anh cười cười không tranh luận vớicô nữa. Đúng là một cô nhóc cứng đầu nhưng anh lại càng thấy yêu cô hơn.

Từ khi quan hệ giữa cả hai thay đổi, cô vẫn làm côngviệc của mình không hề nghĩ đến địa vị mà lười biếng, có thể thấy cô không phảilà người ham vinh hoa phú quý.

Chỉ với một điều đó cô đã hơn hẳn rất nhiều cô gái.

Rời khỏi thang máy, anh ôm cô đến trước mặt QuanLĩnh, vui vẻ giới thiệu.

“Cô ấy tên là Tiêu Tung Thục, bạn gái của tôi, cảngày hôm nay cô ấy sẽ ở đây.” Không quên dặn dò. “Cô ấy hơi ngốc nghếch, nếu cóthời gian anh hãy để ý cô ấy giùm tôi.”

Nói xong, Tư Đồ Trác nheo mắt nhìn Tiêu Tung Thụcnhưng cô quay sang mỉm cười chào Quan Lĩnh.

“Chào anh, chúng ta lại gặp nhau, cám ơn anh vì lầntrước đã đưa tôi lên.”

Thật không hổ danh là người xuất sắc nhất vượt quahàng ngàn ứng cử viên, nhìn tổng giám đốc vốn lạnh lùng nghiêm nghị ôm một côgái vào công ty và còn giới thiệu cô là bạn gái nhưng Quan Lĩnh vẫn không biểulộ ra ngoài sự khiếp sợ.

Anh mỉm cười, tiếp đón Tiêu Tung Thục nồng nhiệt.“Chào chị Tiêu, em họ Quan, là trợ lý của tổng giám đốc, nếu chị cần gì hãy gọiem.”

“Thật hả?” Tiêu Tung Thục nói to. “Vậy cho hỏi anh cóbàn chải chà bồn cầu và axit clohydric không?”

“Hả?” Nụ cười trên môi cứng đờ, nhìn Tiêu Tung Thục,Quan Lĩnh cảm thấy như anh đang nói chuyện với người ngoài hành tinh.

“Bàn chải tốt nhất là loại có đầu nhọn, bởi vì có thểđánh bay được các vết bẩn cứng đầu, còn axit clohydric tôi thường dùng nhãn hiệu“Dushan” vì loại này có tác dụng rất mạnh, mùi của nó không gắt, quan trọng nhấtlà không độc hại với người sử dụng, nhưng nếu không có thì dùng loại khác cũngđược. Tôi đang cần, anh có không?”

“…” Đáp lại Tiêu Tung Thục là sự im lặng.

“Anh Quan?”

Vì không nghe thấy Quan Lĩnh trả lời câu hỏi củamình, mặt anh chàng cũng rất kỳ quặc nên Tiêu Tung Thục quay sang thì nhìn thấyTư Đồ Trác đang cúi đầu xuống cố nén cười.

Sau một lúc vắt óc nghĩ bàn chải dùng để chà bồn cầuvà axit clohydric, Quan Lĩnh mới bình tĩnh trả lời.

“Xin lỗi chị, bây giờ em không thể trả lời được câuhỏi của chị, nhưng chị chờ 5 phút, em sẽ gọi ngay đến bộ phận dọn vệ sinh, hỏihọ trong công ty có dự trữ mấy thứ đó không, nếu không có em sẽ nói họ chuẩn bịcho chị.”

“Ừm, phiền anh rồi.” Nhìn mặt Quan Lĩnh méo xệch, côquan tâm. “Anh vẫn khỏe chứ?”

“Em khỏe, cám ơn chị đã quan tâm.”

Nói xong, anh gật gật đầu quay lại bàn làm việc gọiđiện thoại.

“Anh ấy bị làm sao vậy nhỉ?” Cô lo lắng hỏi Tư ĐồTrác.

“Không sao đâu, tâm trạng của cậu ta hiện giờ nhưcâu nói ‘người giỏi có kẻ giỏi hơn’.” Anh kéo cô đi vào trong phòng làm việc đểQuan Lĩnh không cảm thấy mất mặt.

“Là sao?”

“Có lẽ cậu ta sẽ buồn bã cả ngày.”

Sau một hồi chà bàn chải qua lại, rốt cục Tiêu TungThục cũng kỳ cọ sạch sẽ các vết bẩn, toilet của Tư Đồ Trác trở nên bóng loáng,có thể soi được gương.

Nhưng cô chưa kịp kéo Tư Đồ Trác vào xem thì hai chacon tổng giám đốc Ôn đến, vì thế cô bỏ các dụng cụ dọn dẹp xuống, rửa sạch tayrồi chạy ra ngoài pha cà phê.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, đã lâu không gặp. Cậu vẫn khỏechứ?” Vừa bước vào phòng, Ôn Nhung Phương giơ tay ra tươi cười, đứng bên cạnhông là Ôn Ngọc gật đầu mỉm cười.

“Tôi khỏe, cám ơn ông đã hỏi thăm, mời ngồi.” Tư ĐồTrác mời hai người ngồi xuống ghế sofa.

“Lần trước vì sinh nhật của tôi đã làm trì hoãn việcký hợp đồng, tôi rất xin lỗi, vì thế tôi đã tự tay làm vài cái bánh quy để tạ lỗi,hy vọng tổng giám đốc Tư Đồ sẽ thích.” Ôn Ngọc mỉm cười nói.

Thấy mấy cái bánh quy, Tư Đồ Trác nhíu mày. “Xin thứlỗi cho tôi, tôi không thích đồ ngọt, cám ơn ý tốt của cô Ôn.”

“Tôi biết anh không thích đồ ngọt nên đã làm bánhquy mặn.” Cô đã thuê thám tử để điều tra về Tư Đồ Trác nhưng thực sự rất khó đểnắm bắt được thông tin về anh, nhưng ít ra cô cũng biết được vài sở thích củaanh.

Tình yêu đi qua dạ dày của người đàn ông trước tiên,cô rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình, chỉ cần anh thưởng thức nhữngmón cô làm sẽ biết rằng cô không chỉ giỏi giang mà còn là đảm đang trong việc nộitrợ.

Biết được hàm ý sâu xa của cô, Tư Đồ Trác chẳng vuivẻ gì, ngược lại anh cảm thấy phiền phức.

Anh đã thể hiện rất rõ thái độ của mình nhưng tạisao Ôn Ngọc vẫn chưa chịu từ bỏ?

Anh cảm thấy coi thường những cô gái bám dai nhách,nếu cô không từ bỏ, có lẽ anh phải nói rõ cho cô hiểu.

Nhưng bé Tung chạy đâu rồi nhỉ? Hay cô chưa xuấtquân đã rút lui không kèn không trống?

Nếu như vậy anh nhất định phải véo má cô thật mạnh đểtrừng phạt cô.

Cốc cốc!!!

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa. Anh tưởng QuanLĩnh vào lấy tài liệu nhưng không ngờ đó là Tiêu Tung Thục bê cà phê vào.

“Cà phê đến rồi đây, mỗi người một ly nhé.”

Thấy Tiêu Tung Thục, Tư Đồ Trác thở phào nhẹ nhõmnhưng sắc mặt hai cha con tổng giám đốc Ôn không được tốt.

“Sao người giúp việc lại có thể tự tiện đến công tycủa ông chủ như vậy, thật kỳ cục.” Ôn Ngọc liếc mắt nhìn Tiêu Tung Thục, trongđầu cô đang nghĩ không hiểu con nhỏ sao lại ở đây?

“Tôi dẫn cô ấy đến, cô Ôn ý kiến cái gì?” Nghe giọngđiệu chanh chua của cô nàng, Tư Đồ Trác phản kích ngay.

Đây là phòng làm việc của anh, anh là người quyết địnhai có thể vào, ở đâu ra người ngoài được ý kiến? Nghe giọng cô ta giống như tựcho mình là chủ nhân của nơi này, thật nực cười.

Thấy anh không vui, Ôn Ngọc giật mình nhỏ giọng nói.“Dĩ nhiên là tôi không có ý kiến gì rồi, tôi chỉ buồn bực vì cô Tiêu không biếtgì về công việc sao có thể ở đây?”

“Vì tôi thấy buồn, dẫn cô ấy theo.” Nói xong, Tư ĐồTrác ôm eo Tiêu Tung Thục, hành động của anh thể hiện rõ mối quan hệ thân mậtgiữa cả hai. Tự nhiên bị Tư Đồ Trác ôm eo, Tiêu Tung Thục lúng túng suýt nữathì làm đổ khay cà phê.

“Cậu chủ, cậu chủ làm cái gì vậy? Cà phê xém nữa thìđổ.”

Để khay xuống bàn, cô gạt tay anh ra, sau đó tươi cười.

“Chú Ôn, chị Ôn, xin mời uống cà phê, do tôi khôngbiết hai người thích uống gì nên tôi chỉ pha cà phê không thôi, tôi để đường vàsữa bên cạnh, nếu muốn hai người có thể thêm vào.”

“Em không công bằng, sao họ có cà phê còn anh khôngcó?” Tư Đồ Trác nhìn hai tách cà phê liền ý kiến.

“Vì anh nghiện cà phê nên em không cho anh uống nữa.Từ giờ trở đi anh chỉ được uống nước trái cây, trong nước trái cây có vitamin Cgia tăng sức đề kháng cho cơ thể, quan trọng là nó đủ chất, tốt cho tiêu hóa…Và anh phải biết rằng, nó rất tốt nhất là với anh…” Cô nháy mắt ám chỉ anh mắccăn bệnh không tiện nói ra.

Trán anh ngay lập tức nổi đầy gân xanh nhưng sau đóbiến mất ngay. Anh thở dài, nghĩ đến việc cô luôn khăng khăng cho rằng anh bịtáo bón và trĩ, anh không biết nên nói thế nào để cô tin là anh không mắc hai bệnhđó.

Thấy cả hai nói chuyện thân thiết, Ôn Ngọc càng đố kịtrong lòng, cô ước gì có thể tát Tiêu Tung Thục hai cái rồi đuổi ra khỏi vănphòng. Nhưng để giữ hình tượng, cô phải kìm nén sự tức giận, gượng cười.

Không muốn để cả hai người đó tiếp tục đắm chìm vàotrong thế giới chỉ có hai người, cô bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.

“Thật khó uống.” Cô đưa ra lời nhận xét.

“Hả? Sao vậy?” Lần đầu tiên bị người khác phê bình,Tiêu Tung Thục kinh ngạc.

“Có vị chát, chắc chắn là do pha không đúng cách, lạicòn nghe cả mùi khét, do nước quá nóng và đun lâu.” Ôn Ngọc nói trái với lươngtâm, đây là cà phê ngon nhất mà cô được uống, nhưng vì ghét Tiêu Tung Thục nêncô đã nói như vậy.

“Vậy hả? Nhưng lúc nãy tôi uống thử thấy ngon lắmmà.” Tiêu Tung Thục nghi ngờ, sau đó vui vẻ hỏi. “Chị Ôn, gần đây chị đã đikhám sức khỏe chưa?”

Không hiểu ý của Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc hỏi lại. “Tạisao lại hỏi tôi như vậy?”

Tư Đồ Trác và Ôn Nhung Phương cũng nhìn Tiêu Tung Thụcbằng ánh mắt khó hiểu.

“Vì tôi đoán vị giác của chị có vấn đề, rõ ràng càphê tôi pha ngon như vậy sao chị lại nói khó uống? Tôi khuyên chị nên đi khám sứckhỏe gấp, để phát hiện bệnh kịp thời và chữa trị.”

Trong lòng Tiêu Tung Thục cảm thấy quan tâm đến sứckhỏe của Ôn Ngọc nên mới đề nghị cô như vậy nhưng không ngờ được rằng mặt cô liềntối sầm.

Đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn để cà phê bắn tungtóe, Ôn Ngọc tức giận trừng mắt với Tiêu Tung Thục. “Cô láo thật! Sao cô dám rủatôi bị bệnh?”

“Không phải như vậy, chị hiểu lầm rồi, tôi đang lo lắngcho sức khỏe của chị mà. Tôi từng đọc trên báo, có một bệnh nhân bị cảm đánh mấtvị giác, cô ấy cảm thấy không sao, cứ nghĩ hết cảm vị giác sẽ tự động quay trởlại nhưng sau này bác sĩ đã chuẩn đoán vi rút cảm cúm đã làm tê liệt dây thầnkinh vị giác của cô ấy, cuối cùng suốt đời cô ấy đã không thể nếm được bất kỳthứ gì.”

“Cô…”

Do ngốc ngếch nên Tiêu Tung Thục không nhận ra Ôn Ngọcđang tức sôi máu, tiếp tục giảng giải. “Chị Ôn, vì muốn tốt cho chị nên tôikhuyên chị nên đi khám bệnh, nếu không chị sẽ phải hối hận cả đời.”

Vốn đã phát điên khi thấy Tư Đồ Trác thân thiết vớiTiêu Tung Thục và bây giờ khi nghe được những lời đó cơn giận dữ càng bốc cao,Ôn Ngọc đứng bật dậy, chống nạnh chửi ầm ĩ:

“Cô có gan nói lại lần nữa xem.”

“Hả?” Thấy Ôn Ngọc hét toáng lên, Tiêu Tung Thục sợhãi lùi lại hai bước, ngã vào lòng Tư Đồ Trác.

Tư Đồ Trác ôm cô, chẳng những không an ủi cô mà còncười phá lên, cười to đến mức tất cả những người có mặt đều há cả miệng ra.

“Con gái à…” Kéo áo con gái, Ôn Nhung Phương cảm thấyxấu hổ trước hành động bất lịch sự của con gái.

Ông không thể tin được một cô gái ngoan ngoãn luôngiữ hình tượng như con gái ông lại có thể biến thành người đàn bà chanh chuaquát mắng người khác, dù cho việc ký hợp đồng có thành công hay không, nhà họÔn đã vì cô mà phải chịu mất mặt.

Thấy Tư Đồ Trác cười phá lên như vậy, Ôn Ngọc mới nhậnra hành động ngu xuẩn của mình.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cảm giác xấu hổ lan trànkhắp người, cô không dám nhìn vào Tư Đồ Trác mà liếc mắt nhìn ba mình nhưng ÔnNhung Phương trừng mắt nhìn cô, sau đó quay mặt sang chỗ khác.

Tư Đồ Trác vẫn cười to làm Ôn Ngọc xấu hổ muốn tìm lỗnẻ chui đầu xuống.

“Tôi…”

Biết bản thân mình vừa tỏ thái độ bất lịch sự nhưngvì không muốn xin lỗi Tiêu Tung Thục và thấy cha không giúp cô giải vây, Ôn Ngọcê mặt muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Thế nên, cô lấy túi xách vội vàng đi lướt qua bàn đểra cửa, nhưng do cô không chú ý nên quai túi xách quét qua mặt bàn hất hộp bánhquy cô làm rơi xuống đất, cô chỉ muốn bỏ chạy ngay tức khắc nên giẫm gót giàylên những chiếc bánh làm chúng vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.

Những chiếc bánh quy đẹp đẽ được bọc trong giấy bónggiống như hình tượng đẹp đẽ mà cô đã xây dựng bấy lâu, vì quá mỏng manh nênkhông thể trụ vững, chỉ cần vài câu nói vô tình là có thể vỡ vụn.

***

“Em nói sai gì sao?”

Sau khi Ôn Ngọc bỏ đi, Ôn Nhung Phương lấy lý dokhông được khỏe cũng đi về, kết quả việc ký hợp đồng không thành, điều này khiếnTiêu Tung Thục cảm thấy vô cùng áy náy.

Cô cứ nghĩ rằng nhất định là do cô nói sai điều gìđó nên mới làm chị Ôn phát điên, nếu cô không nói gì thì đã chẳng xảy ra chuyệnviệc ký hợp đồng bị trì hoãn.

“Em không nói gì sai hết, trên thực tế, em nói hay lắm.”

Tư Đồ Trác ôm cô vào lòng, đầu dựa vào ngực cô, cốnén cười.

Túm đầu anh kéo lên, cô trừng mắt.

“Anh không thấy chị Ôn nổi cáu hả? Mà nè, đừng cótranh thủ ăn đậu hủ của người ta.”

“Em nè, đậu hủ của em hơi nhỏ, lâu lắm anh mới thấy,anh chưa kịp ăn em đã kéo anh ra, cho anh ăn đi mà.” Anh muốn ám chỉ ngực cô nhỏ.

“Anh…” Cô nổi cáu đứng bật dậy.

“Nhưng nhìn rất đẹp, săn chắc và vun cao.” Anh liền bổsung thêm.

Nghe anh nói vậy, cô vừa tức vừa vui, bối rối khôngbiết đối phó với anh như thế nào. Tư Đồ Trác nhân cơ hội đó kéo cô vào lòng, ômchặt.

“Ghét ghê!”. Cô vẫn chưa hết giận, giãy dụa đòithoát khỏi anh, nhưng không được, đành phải trừng mắt.

Không để cô lại nổi cáu, anh nói ngay sang chuyệnkhác.

“Nói thật, vừa rồi em thể hiện rất tốt, khiến họ bỏđi hết.”

“Anh đang móc mỉa em hả?” Cô không biết là anh đangnói thật lòng. Hợp đồng vì cô mà trì hoãn việc ký kết, sao có thể nói là chuyệntốt.

“Anh nói thật đó, thực ra việc ký hợp đồng anh đãnói Quan Lĩnh làm việc với họ nhưng ông chủ Ôn kiên quyết muốn đàm phán vớianh. Anh đang nghĩ không biết phải làm thế nào để hai cha con ông ta bỏ của chạylấy người, không ngờ em nói có mấy câu mà hai người đó đều bỏ đi hết, anh rấtvui.”

“Không ký được hợp đồng sao anh lại vui?” Cô vẫn cảmthấy vô cùng áy náy.

“Thực ra không ký được hợp đồng cũng không sao, mặcdù công ty Ôn thị là đối tác lý tưởng nhất nhưng có rất nhiều công ty khác cũngmuốn hợp tác với Tư Đồ, nếu Ôn thị không đáp ứng được những yêu cầu của anh,anh vẫn có thể đơn phương hủy ngang việc hợp tác, tìm đối tác khác.”

Nghe anh nói như nước đổ đầu vịt, nhưng Tiêu Tung Thụcvẫn thấy lo lắng. Mặc dù cô không am hiểu về lĩnh vực kinh doanh nhưng cô nghenói nếu hủy bỏ việc hợp tác, nếu bên nào vi phạm sẽ bài bồi thường và chắc chắnđó không phải là số tiền nhỏ.

“Liệu có tổn thất gì không?” Cô hỏi.

“Dĩ nhiên là có.” Anh nói chắc như đinh.

“Vậy sao anh nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì vậy?”Cô không thể nào hiểu nổi.

“Đừng coi thường năng lực và thực lực chồng tươnglai của em. Ôn thị dù sao cũng chỉ là một công ty nhỏ, anh cần quái gì họ.”

Nói xong, anh đưa tay bắt đầu cấu véo hai má cô.

“Xì, anh lại véo má em…” Cô nhéo nhéo tay anh nhưngkhông địch lại được đành để anh muốn làm gì thì làm.

“Mềm mại quá, anh muốn cắn một cái.” Véo thôi khôngđã, nhìn hai má phúng phích cô, anh rất muốn cắn.

Cô cứng đờ cả người. “Anh nói thật hả?”

Vốn định nói cho vui nhưng khi thấy phản ứng đángyêu của cô, Tư Đồ Trác không còn muốn nữa mà trong đầu xuất hiện câu nói. “Nóikhông bằng làm liền.” Đây là câu danh ngôn kinh điển, vì thế anh nghe theo lờikhuyên của cha ông, làm liền.

Cô chỉ kịp thấy anh há miệng cắn một cái vào cái máphúng phính của mình.

“Đừng mà… Á!”

Tiếng hét thất thanh sau đó im bặt.

Nghe tiếng hét, Quan Lĩnh ngồi ngoài văn phòng đanglật cuốn bách khoa toàn thư tìm kiếm thông tin về bàn chải chà bồn cầu và axitclohydric liền ngẩng đầu lên, sau đó cuối xuống tiếp tục nghiên cứu cuốn báchkhoa toàn thư.

Không ngờ kiến thức về bàn chải chà bồn cầu và axitclohydric lại hay đến vậy, khiến anh say sưa đọc, hèn gì chị Tiêu yêu thíchcông việc cọ rửa bồn cầu.

***

“Tức quá!”

Sau khi buông mình xuống sofa, Ôn Ngọc như nổi cơnđiên, hất tất cả đồ đạc trước mặt xuống đất.

“Con còn dám nói nữa. Hôm nay con bị sao vậy, tạisao lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy? Con có biết mặt mũi của nhà họ Ôn chúngta đều bị mất hết chỉ vì con không?”

Vì không ký được hợp đồng, sau khi về nhà, Ôn NhungPhương buồn bực, thấy con gái la hét, ông liền lên tiếng trách móc.

“Đừng có trách con, tất cả đều tại con nhỏ giúp việcrỗi hơi đến phá đám, cố tình liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc Tư Đồ trước mặtcon, để lên mặt với con đấy.” Ôn Ngọc muốn đổ hết tội cho Tiêu Tung Thục.

“Sao lại liên quan đến con bé? Con không nghe Tư ĐồTrác nói cậu ta đưa con bé đến sao?” Ôn Nhung Phương biết con gái đang muốn đổtội cho người khác.

“Tại nó hết, nó rủa con bị bệnh trước mặt Tư ĐồTrác. Nó ỷ được cưng chiều tỏ ra kiêu căng không coi con ra gì.” Nhớ lại nhữnggì Tiêu Tung Thục nói, cô càng cảm thấy phẫn nộ, vung tay hất bình hoa.

“Do con phản ứng thái quá. Ba nghe còn biết nó đangquan tâm đến con.” Ôn Nhung Phương nhíu mày.

“Rõ ràng nó cố ý mà.” Cô đột nhiên tái mặt ngã vàoghế. “Đúng là nó cố ý để làm cho con tức giận, con thật ngu ngốc…”

“Nghĩ nhiều làm gì, con không chịu suy nghĩ đến việcký hợp đồng, hôm nay con bất lịch sự lắm, không cần biết hợp đồng có được kýhay không, chuyện lớn chưa thành, sợ rằng Tư Đồ Trác sẽ đổi ý không hợp tác vớichúng ta nữa.” Ôn Nhung Phương chỉ nghĩ đến công việc, không muốn an ủi con gáiđang bị kích động.

Trong lòng ông, chuyện công ty là quan trọng nhất,thứ hai là việc Tư Đồ Trác có thể trở thành con rể ông hay không, nhưng khinhìn thấy thái độ của anh đối với con gái ông, rất khó để chiếm được tình cảm củaanh, cho nên lúc này ông chỉ quan tâm đến hợp đồng hợp tác với Tư Đồ.

Dường như không nghe cha nói gì, Ôn Ngọc lẩm bẩm.

“Nhìn bề ngoài ngốc nghếch mà hiểm thật, Tư Đồ Trácchắc chắn bị trúng bùa mê của con nhỏ nên mới thích nó… Anh ấy thật tội nghiệp,con phải nghĩ cách khiến anh ấy nhận ra bộ mặt thật của nó.”

Nghe con gái nói vậy, Ôn Nhung Phương khuyên nhủ.“Con đừng ảo tưởng nữa, thái độ của cậu ta thể hiện rõ ràng như vậy, con cũngthấy những hành động của cậu ta với cô bé giúp việc rồi đó, có lẽ cậu ta đã yêucon bé đó.”

“Nhưng con nhỏ đó là kẻ lừa đảo. Nó không giống nhưbề ngoài của nó đâu.” Ôn Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên nói to.

Nghe con gái chỉ bô bô về Tư Đồ Trác mà không quantâm đến tình hình khó khăn trước mắt của công ty, Ôn Nhung Phương tức giậnnhưng vẫn dịu giọng khuyên nhủ con gái.

“Thế thì đã sao? Việc quan trọng nhất bây giờ là hợpđồng, con phải nhớ công ty có phát triển được hay không đều phụ thuộc vào lần hợptác này, dù sao hai người đó cũng chưa kết hôn ngay bây giờ, chờ sau khi việcđàm phán thành công, con cướp lại cũng chưa muộn.”

“Không được, chờ đến lúc đó sẽ không kịp nữa, trongthời gian ngắn như vậy nó đã làm cho Tư Đồ Trác yêu nó, có thể nói con nhỏ đóđã giở thủ đoạn, ai mà biết được con nhỏ đang dùng thủ đoạn nào đó để lừa Tư ĐồTrác cưới nó. Con phải làm cho Tư Đồ Trác nhận ra bộ mặt thật của nó. Sau đó đánó đi.”

Tưởng tượng ra cảnh cô giúp Tư Đồ Trác thoát khỏibùa mê của ma nữ, sau đó anh sẽ mỉm cười cảm kích, trong lòng Ôn Ngọc trào dângmột ý chí mãnh liệt.

Đúng vậy. Một người thông minh xuất sắc như Tư ĐồTrác làm sao có thể để lọt lưới con bé giúp việc xấu xí ti tiện, cô sẽ cứu anhra.

“Con làm được không?” Rốt cục không chịu nổi việccon gái không nghĩ đến công ty, Ôn Nhung Phương lên tiếng răn đe. “Ba nói conkhông nghe, chẳng lẽ với con Tư Đồ Trác quan trọng hơn công ty?”

Ôn Nhung Phương cảm thấy con gái mình đã thay đổi.

Khi chưa gặp Tư Đồ Trác, con gái ông luôn nghĩ chocông ty. Sau khi gặp Tư Đồ Trác, cô đã trở nên say đắm người đàn ông đó, trongđầu óc toàn hình ảnh của Tư Đồ Trác, mỗi lần gặp mặt đều trở nên mất bình tĩnh,lơ ngơ như bò đội nón.

Giống như hôm nay, dù là ba của cô nhưng ông vẫn cảmthấy xấu hổ vì hành động của con gái.

Mắt Ôn Ngọc đột nhiên sáng lên, không trả lời ba màhỏi. “Ba, tháng sau là lễ mừng thọ của ba đúng không?

“Con hỏi làm gì?” Ôn Nhung Phương mệt mỏi xoa haibên thái dương, uể oải ngồi xuống sofa.

Ôn Ngọc chớp chớp mắt, sôi nổi. “Cũng không có gìquan trọng, con muốn tổ chức một bữa tiệc.” Cái cô thiếu chính là cơ hội, chỉ cầncó cơ hội, cô nhất định sẽ làm cho Tư Đồ Trác nhận ra cô mới là người xứng đángvới anh.

“Sau đó thì sao?” Ông nghĩ con gái đang có ý đồ gìđó.

“Sau đó dĩ nhiên con phải tạ tội với Tư Đồ Trác, conbiết con sai rồi, con đã không xin lỗi nên ba hãy tổ chức tiệc mừng thọ mời TưĐồ Trác để con có cơ hội xin lỗi anh ấy.” Ôn Ngọc tỏ thái độ thành khẩn. “Bađang lo lắng Tư Đồ Trác nổi giận sau đó không hợp tác với công ty chúng ta nữađúng không? Tất cả là lỗi của con, con sẽ giải quyết chuyện này.”

Thấy con gái nhận lỗi, vì công ty mà hứa hẹn, ÔnNhung Phương nở nụ cười.

“Được rồi, lần này con phải cư xử cho đúng mực, đừnglàm mọi chuyện trở nên hỏng bét, nếu không tình thế của chúng ta giống như câunói ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’”.

Chương 8

Hôm kia, biệt thự nhà Tư Đồ nhận được thiệp mời dongười của nhà họ Ôn đưa đến, đề bên trên là lễ mừng thọ Ôn Nhung Phương ngày mườilăm tháng sau, rất hân hạnh được mời Tư Đồ Trác.

Sau khi đọc tấm thiệp, Tư Đồ Trác không nghĩ nhiềuquăng lên bàn. Đúng lúc đó trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại,Tư Đồ Trác định bắt máy nhưng Tiêu Tung Thục nhanh chân hơn chạy đến nhấc ốngnghe.

“Dạ, đây là nhà Tư Đồ, ai vậy ạ?” Người ở đâu dâylúc đầu im lặng nhưng sau khi nghe giọng của Tiêu Tung Thục liền lên tiếng.

Tiêu Tung Thục đứng nghe điện thoại bỗng dưng vẻ mặttrở nên lúng túng, rồi cười toe, trả lời.

“Anh đang nói gì vậy, sao tôi không hiểu gì cả? Anhnhầm số rồi phải không? Ở đây là nhà Tư Đồ… Dạ, không sao, chào anh.”

Gác điện thoại, cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đămchiêu của Tư Đồ Trác, liền chột dạ.

“Người ta nhầm số.” Cô vội vã giải thích sợ Tư ĐồTrác phát hiện ra.

“Anh biết rồi, em vừa mới nói.” Thấy cô giấu đầu lòiđuôi, anh nheo mắt lại. “Sao lâu rồi anh không thấy A Việt?”

Không ngờ anh lại nhắc đến Tư Đồ Việt, cô hơi mở tomắt. “Dạ, không thấy ạ? Mấy ngày trước em có gặp ông chủ nhỏ, em còn nấu cơmcho anh ấy nữa.”

“Nấu cơm? Lúc nào?” Anh nhớ hình như cả tháng naykhông thấy A Việt trong bàn ăn.

“Dạ… dạ… Bữa tối mà em chạy ra ngoài đó.” Cô lúngtúng, tay nhớp nháp đầy mồ hôi, vội chùi vào tạp dề trước ngực.

“Thật sao? Vậy thì là nửa tháng trước chứ sao em lạinói mấy ngày trước?” Quan sát thái độ của cô, Tư Đồ Trác hỏi phủ đầu.

“Không khác nhau mấy, không khác nhau mấy, ha ha.”Cô gượng cười để che giấu sự lúng túng của mình.

“Tối hôm đó A Việt có nói gì không?”

“Dạ, không nói gì cả, chỉ ăn cơm thôi.”

“Ăn cơm xong, A Việt làm gì?”

“Em không biết, tại mệt quá nên sau đó em đi ngủ sớm,không biết ông chủ nhỏ đi đâu.” Cô làm đúng như lời dặn của Tư Đồ Việt, chuyệngì cũng nói không biết.

Nhìn vào mắt cô, Tư Đồ Trác biết cô đang nói dối.

Nếu anh đoán không nhầm thì lần này về nước Tư Đồ Việtkhông có ý định quản lý công ty, hơn nữa thằng nhóc ranh ma còn lập kế hoạchnào đó, có lẽ là từ lúc tuyển nữ giúp việc.

Anh nghĩ thằng em mình cô tình tuyển một cô bé giúpviệc ngốc nghếch để người ta nghĩ rằng nó luôn có ở nhà, và mục đích khác nữalà tìm một gián điệp biết nghe lời giúp che giấu hành tung của nó.

Bởi vì anh bận rộn nhiều việc nên không phát hiện rakế hoạch lưu manh đó.

“Vậy là em không biết nó đi đâu?” Tư Đồ Trác cười hiền.

“Dĩ nhiên, em cũng bận rộn, sao em biết được. Haha.”

Tiêu Tung Thục bật cười, nhưng người thông minh cóthể nhìn thấy trán cô lấm tấm mồ hôi.

Được lắm. Hóa ra bé Tung mà anh yêu say đắm lại làgián điệp của A Việt.

Hơn nữa, chuyện đã tới nước này rồi, cô vẫn nói dốiđể bao che cho A Việt… Phải trừng phạt cô như thể nào để hả giận? Hay là cấuvéo má cô?

Không, cách đó vẫn còn quá nhẹ, có lẽ anh phải “xử”cô ngay tại chỗ và thậm chí là cưỡng hiếp cô.

Ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô lùi ra sau một bước. “Cậuchủ, nụ cười của anh sát thương người khác đó.”

“Em nhầm rồi.” Anh đứng dậy, bước lại gần.

“Á!” Thấy anh chỉ cần bước hai bước đã rút ngắn đượckhoảng cách, cô vội vàng bỏ chạy.

“Còn dám chạy!” Anh vươn tay kéo cô lại dễ như trởbàn tay. “Em là cô gái không có lương tâm, em biết là anh yêu em như thế nào màem còn tình nguyện làm gián điệp cho A Việt, bao che cho nó. Em muốn anh tức chếtcó phải không?”

Nghe anh nói, Tiêu Tung Thục đang giãy dụa liền cứngđờ người ngay tức khắc. Nhưng có đánh chết cô cũng không thừa nhận. “Em khôngcó, em không có, buông em ra ~~~”

Bàn tay to không thương tiếc phát mạnh một cái vàomông cô. “Dám nói dối!”

“Hu!” Không ngờ anh lại nhẫn tâm dùng hình phạt vềthể xác, cô kêu la.

“Nói! A Việt đang ở đâu?”

“Em đã nói là em không biết sao anh hỏi em hoài, cònđánh em nữa? Anh quá đáng!” Cô vung tay loạn xạ. “Buông em ra ~~~ Buông em ra~~~”

“Dám nói dối!” Phát đầu tiên là để cảnh cáo nhưng côvẫn cứng đầu cứng cổ, anh nheo hai mắt lại, phát thêm mấy cái vào mông cô.

Tiêu Tung Thục đau quá la hét vang cả biệt thự.

“Á Á Á! Đau quá, bạo lực, giết người, cứu tôi ~~~”

“Nói!” Anh lại giơ cao tay.

“Không nói!” Thà chết chứ nhất quyết cô không chịukhuất phục, nước mắt giàn dụa.

Thấy cô khóc, anh giơ cao tay nhưng không đánh. “Rốtcục thằng nhóc cho em cái gì quý giá mà em luôn giúp nó?”

“Không có gì hết, làm người phải giữ uy tín.”

“Uy tín cái đầu em. A Việt là gì của em, còn anh làgì của em, em phải hiểu rõ chứ? Uy tín cái con khỉ, anh là người đàn ông củaem.” Đúng là cô nàng ngốc nghếch.

“Nhưng em đã hứa với ông chủ nhỏ rồi.” Cô buột miệng,nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.

“Em…” Sự cứng đầu của cô làm anh tức điên. “Bướng bỉnhquá! Phải áp dụng hình phạt về thể xác với em.”

Nghe anh nói “áp dụng hình phạt về thể xác”, cô mởto hai mắt, hoảng hốt. “Anh đánh cũng đánh rồi, anh còn muốn làm gì nữa?”

“Còn muốn làm gì hả? Dĩ nhiên là cưỡng hiếp em.” Anhcười tàn ác.

“Hả???”

Đánh không thương tiếc giờ lại còn muốn “ăn” cô. Ápdụng hình phạt về thể xác thực chất là trừng phạt lên cơ thể.

Nhân lúc cô đang sững sờ, anh ôm cô đi đến sofa nhẹnhàng đặt cô xuống sau đó nằm đè lên trên.

Nụ hôn của anh khiến cô đê mê, mãi mới thốt đượcthành lời. “Đừng…”

“Anh sẽ làm em phải thích.” Anh cười khẽ.

“Nhưng…”

Vừa mới mở miệng, anh liền ngậm hết những lời cô địnhnói.

Vốn dĩ trong lòng đang cảm thấy giận dữ nhưng saukhi nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô, cơn giận ngay lập tức bốc hơi khôngcòn dấu vết.

Nghe tiếng cô thở gấp nhẹ nhàng, anh càng muốn xâmnhập vào nơi ngọt ngào, hơn nữa dục vọng đang sôi sục trong cơ thể, cảm giác đêmê càng khiến hai cơ thể quấn quít lấy nhau, tận hưởng cảm giác nóng bỏng run rẩy.

Đầu tiên là áo, sau đó là quần jean, anh bắt đầu cởiđồ cho cả hai, cơ thể khát khao được hòa làm một…

Đúng lúc đó, cửa biệt thự đột ngột mở ra, ánh nắng mặttrời chiếu rọi vào trong phòng khách trở nên sáng choang và có thể nhìn thấyhai thân hình đang quấn lấy nhau trên sofa.

“Tiêu Tung Thục, chị cháu đến tìm cháu… Á! Cháu…cháu… cháu… đang làm cái gì vậy? Stop, stop lại ngay cho chú…”

Quản gia Trần, quản gia già nhất và làm việc lâu nămnhất trong nhà Tư Đồ, trong 57 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên ông thấynhư trời sắp sập.

***

Nhìn quả bí đỏ trên đầu quản gia Trần, hai tay runrun xách hai thùng nước, quỳ ở cửa sổ chịu phạt, Tiêu Nguyệt Hà cảm thấy may mắnvì mình không bị phạt.

“Cô là chị của bé Tung?”

“Dù không phải ruột thịt nhưng còn yêu thương nhauhơn ruột thịt, nên tôi đúng là chị của con bé.”

Nhìn mặt Tư Đồ Trác không hề đỏ, giống như chưa từngcó chuyện gì xảy ra, rất bình tĩnh, Tiêu Nguyệt Hà thầm thán phục anh.

Khác với anh, Sóc Nhỏ mặt tái mét, len lén nhìn cô,núp sau cái gối ôm. Cô quay sang nhìn thấy Tư Đồ Trác đang âu yếm nhìn cô nhócxấu hổ.

“Em định núp đến bao giờ?” Anh giật cái gối ôm.

Tiêu Tung Thục vội giật lại. “Đừng chú ý đến em, cứcoi như em không có ở đây.”

Nghĩ đến việc, người khác nhìn thấy mình nude bánthân, Tiêu Tung Thục xấu hổ muốn chết, sau này cô còn mặt mũi nào gặp họ nữa.

“Em nên bịt tai lại.” Tư Đồ Trác trêu cô.

“Đừng có chú ý đến em, đừng có chú ý đến em.” Cô lạinúp sau cái gối, không dám nhìn Tiêu Nguyệt Hà.

“Sóc Nhỏ, Tư Đồ Trác là cậu chủ của em, em lén lútquan hệ với cậu chủ từ lúc nào?”

Tiêu Tung Thục cứng đờ cả người nhưng cô không còn mặtmũi nào để trả lời. Tư Đồ Trác ngồi một bên nghe mấy chữ “lén lúc quan hệ”, cảmthấy không thích liền lên tiếng để làm sáng tỏ.

“Không phải lén lúc quan hệ mà là yêu đương côngkhai.”

“Hả? Chuyện lớn như vậy sao người chị này lại khôngbiết?” Tiêu Nguyệt Hà cười dịu dàng nhưng trong ánh mắt ẩn chứa tia sắc bén.

“Là lỗi của tôi.” Tư Đồ Trác nhận lỗi. “Do tôi khôngdạy dỗ cô ấy tốt nên cô ấy chưa nói cho mọi người biết sự tồn tại của tôi.”

“Anh nói do lỗi của anh nhưng tại sao tôi lại nghethành lỗi của Sóc Nhỏ?” Người đàn ông này còn không thấy xấu hổ.

“À, cô Tiêu nói hơi quá rồi, tôi nghĩ rằng việcchúng tôi yêu nhau không có gì sai và dù sao đó cũng là chuyện riêng tư, khôngcần ai khuyến khích.”

“Ý của anh Tư Đồ tôi hiểu nhưng nghe anh nói “khôngcần ai khuyến khích” nghĩa là không muốn ai biết? Tại sao anh lại không muốn aibiết?”

Nghe câu nào của Tiêu Nguyệt Hà cũng sắc bén, Tư ĐồTrác biết rõ nhìn bề ngoài cô xinh đẹp yếu đuối không thể là cô gái không hiểuchuyện nhưng trái lại cô rất khôn khéo, cực kỳ thông minh, vì thế anh cần phảiđảm bảo với cô về tương lai hạnh phúc của Tiêu Tung Thục, dù sao suýt chút nữaanh đã làm chuyện đó với Sóc Nhỏ trước mặt chị gái của cô nhóc.

“Những lời cô Tiêu nói không sai, thực ra tôi địnhkhi nào thích hợp sẽ gửi thiệp đến người thân và bạn bè của bé Tung, thông báotin vui của tôi và cô ấy.” Tư Đồ Trác nói ra kế hoạch của mình.

“Thiệp? Có phải loại thiệp mà tôi đang nghĩ đếnkhông nhỉ?” Lúm đồng tiền trên má Tiêu Nguyệt Hà và đôi mắt đều trở nên sắcbén, có khả năng sát thương người.

Nếu anh ta đúng là người tốt sẽ không coi Sóc Nhỏnhư trò chơi, nếu không phải như vậy, anh ta tới số rồi.

“Tôi không biết cô Tiêu đang nghĩ đến loại thiệpnào? Ý tôi là thiệp vàng in chữ song hỉ, dán ảnh của tôi và bé Tung, cô Tiêu đãhài lòng chưa?”

Nghe được lời hứa của Tư Đồ Trác, nụ cười trên môiTiêu Nguyệt Hà mới trở lại bình thường, không còn sát thương nữa.

Được, tính ra anh ta cũng hiểu chuyện đấy.

“Nếu anh cho tôi thời gian cụ thể để tôi và tất cảcác thành viên trong gia đình tin tưởng, tôi sẽ vừa lòng.”

Hiểu ý Tiêu Nguyệt Hà, Tư Đồ Trác nói ngay. “Ngàynày tháng sau.”

“Không được, thời gian quá gấp, nhà chúng tôi rấtđông, nhiều thành viên đang ở nước ngoài không về kịp.”

Tư Đồ Trác liền sửa lại. “Ngày này hai tháng sau.”

“Hai tháng sau thì còn được nhưng không nhất thiếtphải là ngày hôm nay, hãy tìm ngày lành.” Sau đó lại hỏi. “Anh định đưa baonhiêu?” Cô đang hỏi sính lễ.

“Nhà cô Tiêu yêu cầu bao nhiêu, tôi sẽ đưa bấynhiêu.” Anh không tiếc tiền, nhất là tiền để cho người con gái anh yêu.

“Tốt, anh cũng có thành ý đấy, nhà gái chúng tôi sẽlo bánh kẹo, thiệp mời, tiệc rượu, hai tháng sau anh chỉ cần đem ảnh tới vàthông báo với ba mẹ anh là được.”

“Ok, cứ quyết định như vậy.”

“Quyết định như vậy ha.”

Giống như đã đàm phán thành công hợp đồng kinhdoanh, hai người nhìn nhau cười, còn Tiêu Tung Thục xấu hổ ngồi một bên núp saugối ôm không ngờ được rằng tương lai của mình đều đã được định đoạt.

“Không biết anh đã nghe chuyện chồng sắp cưới củaSóc Nhỏ chưa?” Tiêu Nguyệt Hà buột miệng hỏi để quan sát sát thái độ của Tư ĐồTrác.

“Chuyện đó là sao?” Tư Đồ Trác cười nhẹ.

“Anh không sợ bị đánh hả?” Biết anh thực sự yêu SócNhỏ nên cô mới nói ra chuyện đó chứ cô không bao giờ kể chuyện nhà với ngườingoài.

“Tôi không lo điều đó.”

“Anh cũng tự tin quá nhỉ?”

Tư Đồ Trác cười không trả lời.

“Chuyện quan trọng đã đàm phán xong rồi, bây giờ nóiđến chuyện chính.” Nguyệt Hà sực nhớ mục đích đến chơi của mình, vươn tay giậtcái gối ôm che mặt Tiêu Tung Thục.

“Á! Gối của em.” Tiêu Tung Thục kêu thảm thiết.

“Trên người em có cục thịt nào to để người ta nhìnkhông? Có đáng để lấy gối che không?” Chuyện đám cưới đã thỏa thuận xong, nênTiêu Nguyệt Hà không còn ý kiến gì khác.

“Có mấy cục thịt bị người ta xem sạch bách hết rồi.Sau này em còn mặt mũi đâu nữa…” Không có gối ôm, mặt Tiêu Tung Thục đỏ bừngnhư máu dồn hết lên mặt.

“Im miệng!”

Nghe chị gái mắng, Tiêu Tung Thục đang kêu la liềnim bặt.

“Cứ coi như chị chưa nhìn thấy gì, em quên chuyện đóđi…” Tiêu Nguyệt Hà dịu giọng.

“Sao được…” Suýt nữa thì bị người ta nhìn thấy hết rồi.

Nguyệt Hà nói ra mục đích đến chơi của mình. “Tuầnsau em rãnh không? Tổng giám đốc muốn đưa em đi dự tiệc mừng thọ.”

“Lại là tiệc mừng thọ? Sao tháng này nhiều tiệc mừngthọ vậy?” Tiêu Tung Thục chun mũi.

Anh Thú cũng hay thật, rõ ràng thích chị Nguyệt Hà lạinói chị Nguyệt Hà đến hẹn với cô. Có lẽ anh Thú muốn đưa cô đi dự tiệc vì chịNguyệt Hà chăng? Tại anh sợ nếu đưa chị Nguyệt Hà đi, đám đàn ông háo sắc sẽ vâyquanh chị làm anh phải ôm thùng giấm chua.

Ai da, anh Thú cũng xấu bụng thật, sự khổ nào cũng tốngcho cô, đầu tiên là lấy cô ra lừa chị Nguyệt Hà, bây giờ lại coi cô là tấm biathay thế cho bạn gái.

“Sao vậy? Hôm đó em cũng phải đi dự tiệc mừng thọ aihả?”

“Dạ, ông chủ Ôn.”

Nguyệt Hà chớp mắt. “Vậy là mục đích của chúng ta giốngnhau rồi.”

“Cần phải đính chính một chuyện, bé Tung là củatôi.” Tư Đồ Trác ôm eo Tiêu Tung Thục.

Lúc nhìn thấy thiệp mới, anh đã nghĩ đến một kế hoạch.

Mục đích của anh là khiến cô Ôn hết hy vọng tự độngrút lui và mặt khác cũng muốn công khai giới thiệu bé Tung, sau đó đến cô nhiviện gặp Viện trưởng cầu hôn, nhưng không ngờ được rằng anh phải tiến hành đámcưới gấp gáp như vậy.

“Sóc Nhỏ em muốn đi với ai?” Tổng giám đốc và Tư ĐồTrác đều muốn đưa Sóc Nhỏ đi cùng, điều này khiến Nguyệt Hà cảm thấy khó xử, vìthế cô để cho Sóc Nhỏ lựa chọn.

“Không đi được không ạ? Em muốn ở nhà xem phim thầntượng.” Cô không chọn ai cả, chỉ chọn cái ti vi, vì Chủ nhật chiếu tới cảnh caotrào, không xem rất đáng tiếc.

“Dĩ nhiên là không được.” Tư Đồ Trác và Tiêu NguyệtHà đồng thanh quát to.

Chuyện quan trọng như vậy tại sao cô nhóc không hiểu?Chuyện này có liên quan đến tương lai của cô, vậy mà cô lại muốn ở nhà xemphim.

“Xì! Sao không được? Em không am hiểu lĩnh vực kinhdoanh, đến đó em cũng đâu biết nói chuyện với ai, chán ngắt. Nói thật nhé, emvà chú Ôn cũng đâu có thân thiết, em đến đó làm gì, thà ở nhà xem phim thần tượngthích hơn.”

Nhìn nụ cười trên môi Tiêu Tung Thục, Tư Đồ Trác cảmthấy đau đầu. Cô nhóc này lại quên chuyện Ôn Ngọc mê chồng tương lai của mình.Cô ngốc đến mức không nghĩ đến âm mưu có thể xảy ra trong bữa tiệc đó.

Chỉ cần một liều thuốc mê là gài anh vào tròng,trong khi cô nhóc lại muốn ở nhà xem phim thần tượng, mặc kệ anh sống chết rasao… Sao cô lại ngu ngốc đến mức nguy hiểm cận kề mà cũng không biết?

Thấy Tư Đồ Trác day trán, Tiêu Nguyệt Hà thấy cảmthôngvới anh.

Sóc Nhỏ vốn ngốc nghếch ngây thơ, cô quá rành, vàigiây trước đó cảnh báo tận thế sắp đến, nhưng chỉ vài giây sau cô nhóc sẽ quênngay, hình như trong đầu con bé không có khái niệm “sự nguy hiểm.”

Yêu phải cô nhóc ngây thơ này, cô có thể tưởng tượngra tương lai Tư Đồ Trác sẽ phải buồn rầu nhiều, cô còn lo lắng rằng anh sẽ sớmbạc đầu.

“Sóc Nhỏ, hôm đó em hãy đi dự tiệc với Tư Đồ, chị sẽgiải thích với tổng giám đốc.” Tiêu Nguyệt Hà cao giọng.

“Nhưng…” Chị gái đã nói cô không thể không nghenhưng vẫn lừng khừng.

“Không có nhưng nhị gì cả, trưa hôm đó chị sẽ mangquần áo đến cho em, mặc dù em đi cùng với anh Tư Đồ nhưng em đừng có làm bẽ mặtnhà họ Tiêu, phải trang điểm cho thật đẹp.”

Tiêu Tung Thục nhíu mày. “Phiền thật.”

“Nếu em thấy phiền hay đi cùng tổng giám đốc đi, chịnghĩ anh ấy rất thích trang điểm cho em.”

Tiêu Tung Thục sợ tới mức nhảy dựng lên. “Á! Emkhông đi đâu. Anh Thú là ông “trùm” rắc rối, nếu để anh ấy trang điểm em chếtchắc.”

Anh Thú luôn sống căn cơ tiết kiệm từng đồng nhưnganh lại rất hào phóng với các em trong cô nhi viện, cái gì cũng mua thứ đắt nhất,bây giờ khi đã kiếm được nhiều tiền, nếu không trang điểm cho các em gái lòe loẹthay mặc đồ óng ánh, anh sẽ không hài lòng.

“Vậy em muốn chị đi thay em phải không?” Tiêu NguyệtHà mỉm cười.

“Dạ.” Chỉ cần không phải đi cùng anh Thú, chuyện gìcô cũng làm.

Ngồi một bên nghe hai chị em nói chuyện, Tư Đồ Tráccảm thấy tò mò về “tổng giám đốc” mà Tiêu Nguyệt Hà nhắc đến.

Khi hiểu ra người được gọi là tổng giám đốc đó chínhlà “anh Thú” mà bé Tung nói, anh không biết tại sao anh ta lại biến thành tổnggiám đốc.

Theo như anh nghĩ, anh Thú đó là trẻ mồ côi sao lạilà tổng giám đốc.

“Cô Tiêu, cô vừa nói tổng giám đốc…” Anh hỏi.

“Tiêu Thú Dạ, tổng giám đốc tập đoàn Kính n.” TiêuNguyệt Hà nhẹ giọng trả lời.

“Tập đoàn Kính n?” Tư Đồ Trác nói to.

Quy mô của tập đoàn này không thua gì tập đoàn Tư Đồ,Kính n kinh doanh lĩnh vực khách sạn nổi tiếng khắp thế giới. Bé Tung của anhlà em gái của ông trùm của “những khách sạn năm sao”?”

“Sao vậy? Sóc Nhỏ chưa nói với anh hả? Tất cả chúngtôi đều lớn lên ở cô nhi viện Kính n, viện trưởng đã thành lập nhiều cô nhi việntrên thế giới, sau đó chúng tôi đã thành lập tập đoàn Kính n.”

Ai nói trẻ mồ côi không được học hành đến nơi đến chốn?Họ đã cố gắng đọc sách nâng cao kiến thức.

Viện trưởng đều coi tất cả như con, rất mực yêuthương, nên tất cả những người con của Viện trưởng đều nỗ lực học tập. Thể lựctốt, lại chăm chỉ làm việc gom góp tiền, cố gắng học hành thành đạt sau đó mởcông ty, lấn dần ra các mối quan hệ trong xã hội, “Kính n” từ một khách sạn nhỏphát triển quy mô thành khách sạn lớn, từ khách sạn lớn trở thành khách sạn caocấp ở châu Á và cuối cùng đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh khách sạn như bâygiờ.

Kính n có được sự thành công như ngày hôm nay là đềunhờ vào sự nỗ lực của tất cả các thành viên trong gia đình.

“Vì thế cô mới nói các thành viên trong gia đình hiệnđang ở nước ngoài…”

“Đó là các tổng giám đốc và phó tổng giám đốc quảnlý các khách sạn ở các nước. Dù gì Sóc Nhỏ cũng là thiên kim của tập đoàn Kínhn, các anh chị ấy sẽ không bỏ lỡ chuyện cả đời của con bé.”

Mặc dù họ đã nỗ lực để có được thành quả như ngàyhôm nay nhưng không bao giờ quên những gì mình đã nhận được ở nơi mình lớn lên,các thành viên trong Kính n vẫn chăm chỉ làm việc, không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.

Nghe Tiêu Nguyệt Hà nói, Tư Đồ Trác liền quay mặtnhìn Tiêu Tung Thục.

Anh không thể nào tin được rằng cô nhóc ngốc nghếchTiêu Tung Thục lại là thiên kiêm tiểu thư nhà họ Tiêu, vậy mà anh khi đó đã coicô như người mới từ trên núi xuống.

Không thể tin được có ngày anh lại nhìn nhầm.

Không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Tư Đồ Trác, TiêuTung Thục chỉ nghĩ đến những gì Tiêu Nguyệt Hà vừa nói, vội hỏi. “Chuyện cả đờicủa em là chuyện gì? Chuyện gì vậy chị?”

Đúng là ngốc nghếch. Cô không hiểu những gì Tư ĐồTrác và chị mình nói là chuyện gì.

Ha ha, cô nhóc không biết lại hay, có vậy mọi chuyệnmới suôn sẻ.

“Chẳng có gì đâu, em nghe lầm rồi đó.”

“Em không nghe lầm, tai em nghe rất rõ.” Tiêu TungThục nghi ngờ.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tiêu Nguyệt Hà, Tư ĐồTrác chen vào, thu hút sự chú ý của cô nhóc. “Bé Tung, quản gia Trần sắp xỉu rồi.”

“Hả?” Người nào đó liền quay mặt nhìn.

“Ông ấy đang cố hết sức giữ quả bí, chắc không trụđược nữa.” Anh nhìn mặt mày quản gia tái mét, sắp ngã khuỵu xuống.

Nãy giờ ngồi nói chuyện cả nửa tiếng, có lẽ phạt ôngta như vậy đã đủ, nhưng để tha cho ông ta, anh cũng cần lợi dụng điều đó.

“Hai thùng nước trên tay chú ấy quá nặng, tay chú ấyđang run rẩy.” Tiêu Nguyệt Hà nói thêm.

“Trời ơi!” Vì xấu hổ và mải nói chuyện mà cô quên mấtviệc quản gia Trần bị phạt.

Nhìn thấy quản gia Trần có thể té xỉu, cô đứng bật dậychạy lại để cứu ông ấy.

“Chuyện đó cứ quyết định như vậy.” Tiêu Tung Thục vừađi khỏi, Tiêu Nguyệt Hà nói.

“Ừm.” Tư Đồ Trác trả lời.

“Chuyện cô Ôn thích anh tôi cũng biết, cô ta mời anhđến dự tiệc chắc là có âm mưu gì đó.”

“Tôi biết, tôi có thể đoán ra được cô ta muốn làmgì.”

“Anh biết rồi thì tốt.” Tiêu Nguyệt Hà như dỡ bỏ đượctảng đá trong lòng. “Tôi về nhé.”

“Cô không đợi bé Tung?”

“Không, rắc rối lắm.” Có điên mới ở lại để nghe conbé lèo nhèo.

Cô khoát tay đi thẳng ra cửa mặc kệ Tiêu Tung Thục gọimình sau lưng.

Chương 9

Còn 5 ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của ông chủ Ôn,Tiêu Tung Thục vẫn chăm chỉ làm việc như thường ngày trong biệt thự nhà Tư Đồ,hoàn thành tốt các công việc được giao. Nhưng từ hai hôm trước, cứ đến hai giờchiều, cô biến mất, hai tiếng sau lại có mặt.

Quản gia Trần là người phát hiện ra chuyện kỳ lạ đóliền dành cả buổi chiều để theo dõi cô, muốn biết rốt cục cô đang làm trò mèogì.

Ông đã biết từ trước rằng cô bé Tiêu Tung Thục ngungốc là kẻ lừa đảo, đầu tiên con bé làm cậu chủ mê nó, sau đó tìm cách lôi kéosự ủng hộ của những người giúp việc. Định trở thành cô chủ tương lai của nhà TưĐồ bằng cái thân hình gầy hình gầy nhom của nó sao, lại còn chẳng xinh đẹp gì?”

Hừ. Đừng có mơ. Ông nhất định sẽ vạch trần được thủđoạn của con nhỏ.

Hiện tại ông đang theo dõi trong hai giờ mất tích đócon nhỏ làm gì. Nếu may mắn, ông sẽ nắm được nhược điểm của nó, hạ bệ nó khỏi vịtrí cô chủ của nhà Tư Đồ.

Nghĩ đến đó, quản gia Trần cười ha ha.

Cô chủ tương lai trong tưởng tượng của ông là một mỹnhân dịu dàng thanh lịch, thông minh xuất sắc, làm sao có thể để con bé TiêuTung Thục phá hủy.

Ông ngồi ảo tưởng cho đến khi nhìn thấy một chiếc xeô tô màu xanh đậm thì bừng tỉnh.

Ông căng mắt quan sát thấy Tiêu Tung Thục lén lút đira từ cửa sau, sau đó đi chậm rãi về phía chiếc ô tô, dáo dát nhìn trước ngósau nhưng sợ người khác phát hiện.

“Hừ! Nhìn nó rất khả nghi, có cả xe đưa đón, trăm phầmtrăm là đi ngoại tình.”

Sau khi chiếc xe màu xanh lao đi, quản gia Trần mớibước ra khỏi gốc cây.

Cầm máy ảnh chụp lại biển số xe, ông chui ngay vàotrong ô tô khởi động, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe đó.

Chiếc xe quẹo trái, ông cũng quẹo trái, thận trọnggiữ một khoảng cách nhất định.

“Cậu chủ đối xử với nó như vậy sao nó lại dám đi ngoạitình. Thật quá đáng. Mình biết nó có vấn đề không ngờ vấn đề lại quá khủng khiếp.”Quản gia Trần trừng mắt nhìn chiếc xe phía trước, khẳng định Tiêu Tung Thụcđang ôm ấp đàn ông trong xe, liền cảm thấy căm hận thay cho cậu chủ.

Đã nói con bé không có tư cách nhưng cậu chủ lại cứmê nó, ông sẽ cung cấp chứng cứ để cậu chủ biết bộ mặt thật của con nhỏ.

Lúc quản gia Trần ngồi trong xe mắng chửi Tiêu Tungthì có một chiếc xe ô tô màu đen nhập vào hàng. Chiếc xe từ từ lăn bánh bámtheo hai chiếc xe màu xanh và màu trắng, như hổ đang rình mồi.

“Sớm muộn gì ‘anh ấy’ cũng biết thôi.”

“Cô không nói, sao anh ấy biết được.”

Trong căn phòng bí mật, một chàng trai nói thầm vớimột cô gái.

“Nhưng tôi sợ lắm, nếu ‘anh ấy’ mà biết thì tôi chếtchắc.” Cô gái lo lắng nói.

“Có tôi ở đây, cô đừng có sợ.” Chàng trai nói chắcnhư đinh, sau đó làm nũng. “Tôi thèm…”

“Không được, thời gian gấp quá rồi, tôi phải về.” Côgái nghiêm giọng, muốn thoát khỏi anh chàng.

“Nhưng tôi chưa thỏa mãn, lần nào cô cũng ở đây có mộttiếng, tôi chưa nhấm nháp đủ.”

“Một tiếng đi về, ở đây thêm một tiếng đã là quá mứcrồi, anh còn chưa thỏa mãn?” Cô gái kêu lên.

“Dĩ nhiên là chưa thỏa mãn. Tôi ước gì ngày nào côcũng ở đây.”

“Đùa hả, anh cũng biết là điều đó không thể được.”Cô gái nói.

“Ai, hối hận quá, tại sao tôi lại đam mê âm nhạc,còn “anh già” thì cứ bắt tôi đi làm, nếu không như vậy thì tôi đã chẳng bỏ cănbiệt thự để đến chui rúc trong cái chuồng chó này sáng tác. Ai, cũng tại tôiquá tài năng, ca khúc nào do tôi viết cũng bán chạy làm tôi bị các ca sĩ giục cakhúc, tôi thật tội nghiệp.”

“Tôi không có rãnh ở đây nghe anh tự sướng, tôi phảivề rồi nếu không người ta nghi ngờ.” Cô gái cầm túi xách đi ra cửa.

“Rồi rồi, mai lại đến nha.”

“Chuyện đó nói sau.” Cô không dám hứa trước, còn phảixem tình hình.

“Cho hôn cái…” Ôm cô gái, chàng trai cúi đầu mỉm cười.

Cô gái nhíu mày. “Anh bỏ thói quen hư hỏng này đi, nếukhông có ngày mang vạ đó.”

“Chừng đó tính sau.” Nói xong, chàng trai cúi xuốnghôn cô gái, đúng lúc đó cánh cửa mở rầm một cái, cả hai người không kịp phản ứngchỉ thấy ánh đèn flash từ máy ảnh lóe sáng liên tục chụp lại cảnh tình tứ của cảhai.

Rắc rắc rắc, tiếng bấm máy vang lên làm cả hai thấykỳ quặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh đèn rất chói mắt làm cả haikhông thể mở mắt ra được.

“Ha ha ha, rốt cục tôi cũng bắt được nhược điểm củacô. Cô là cô gái hư hỏng, đi ngoại tình, lừa cậu chủ.” Quản gia Trần nhìn cảhai, đắc ý giơ máy ảnh lên.

“Đó là giọng của quản gia Trần.” Tiêu Tung Thục liềnnhận ra giọng của người đó.

“Hóa ra là chú ấy.” Tư Đồ Việt cũng nhận ra giọngnói đó, dù qua ánh đèn flash anh không nhìn rõ mặt nhưng giọng nói đó không thểcủa ai khác được.

“Á! Cậu chủ út. Sao lại là cậu?” Mặt quản gia Trầntái mét, không ngờ rằng Tiêu Tung Thục lại ngoại tình với cậu chủ út. Hỏng bétrồi… Hỏng bét rồi…

“Là tôi thì sao? Tôi thích tay nghề nấu nướng củaSóc Nhỏ nên ép cô ấy ngày nào cũng phải đến nấu cho tôi ăn.” Dứt lời, Tư Đồ Việtcười đểu, ngoắc ngoắc ngón tay về phía quản gia Trần. “Chú Trần lại đây chàotôi.”

“Cậu chủ, đừng chào kiểu đó.” Trán quản gia Trần lấmtấm mồ hôi, hối hận vì đã bám càng đến đây.

Hóa ra Sóc Nhỏ không phải đi ngoại tình mà đến đây nấucơm cho cậu chủ út. Nếu biết sớm có đánh chết ông đã không tự chui đầu vào lưới.Ông rất hối hận.

“Sao vậy? Hơn một tháng không gặp, chú có biết làcháu nhớ chú như thế nào không? Sự nhớ nhung khiến cháu buồn bã, thật may chúđã xuất hiện, nhất định cháu phải thể hiện cho chú thấy cháu nhớ chú như thếnào.”

Thấy quản gia Trần đứng im không nhúc nhích, Tư ĐồViệt liền bước chân lên.

Quản gia Trần như con chim nhỏ sợ cành công, thấyanh bước lại gần với nụ cười khủng bố càng run rẩy.

“Đừng…” Không dám nhìn vào nụ cười khủng bố đó, quảngia Trần đưa hai tay lên che mặt.

“Sao không nói gì? Sao phải ngượng? Chú Trần, chú dễthương ghê.” Tư Đồ Việt vui vẻ nói còn quản gia Trần thì khóc thét.

“Cứu… cứu… tôi với…”

Đúng lúc quản gia Trần hét lên, ngoài cửa xuất hiệnmột bóng người cao lớn.

“Em trai, lâu quá không gặp.”

Nghe giọng nói đó, Tư Đồ Việt đứng khựng lại, đờ người.

Anh quay lại nhìn thấy Tư Đồ Trác nhếch môi cười, mặttối sầm. “Anh Hai!” Ngay cả giọng nói cũng trở nên cứng đờ.

“Nghỉ ngơi hai tháng đủ chưa?” Tư Đồ Trác cười hỏi.

“Dạ đủ rồi anh Hai.”

“Tốt, chút nữa mày cần nhiều thể lực.” Sau đó, đưatay về phía quản gia Trần. “Đưa máy ảnh đây.”

“Vâng.” Quản gia Trần cười tươi rói vội vàng đưa máyảnh cho cậu chủ.

Ha ha. Nếu ông nhớ không nhầm thì vừa nãy công có chụpđược mấy bức ảnh thân mật của cậu chủ út và Tiêu Tung Thục, nếu cậu chủ nhìn thấychắc chắn sẽ tức giận.

Cậu chủ út là người một nhà dĩ nhiên cậu chủ sẽkhông phạt nhưng Tiêu Tung Thục thì có thể.

Đã công khai yêu nhau lại tình tứ với người đàn ôngkhác, sẽ bị quy vào tội “dâm đãng”. Không biết chừng cậu chủ sẽ đá Tiêu Tung Thụcđi. He he he, vậy là vị trí cô chủ nhà Tư Đồ sẽ là người khác, ha ha ha.

Cầm máy ảnh, nhìn bức hình chụp, cảm xúc trên mặt TưĐồ Trác không thay đổi nhưng anh nghiêng đầu liếc Tiêu Tung Thục đang chột dạlè lưỡi mới trả máy ảnh lại cho quản gia Trần.

“Quản gia Trần, những bức ảnh này là giả à?”

“Chuyện quan trọng như vậy sao tôi dám làm giả?” Quảngia Trần cười nói, chờ Tư Đồ Trác nổi giận.

“Có phải vừa nãy cậu chủ út muốn hôn ông?”

“Vâng.” Quản gia Trần nói to. “Cậu chủ đến rất đúnglúc, mong cậu chủ hãy lấy lại công bằng cho tôi, mọi người đều biết tôi là ngườiđã có vợ, dù đã già nhưng ngoài vợ tôi ra, tôi thực sự trong sạch, không thíchthói quen hư hỏng của cậu chủ út… Cậu chủ út luôn đùa giỡn tôi, khiến tôi cảmthấy rất tủi thân.”

“Thật chứ?” Nhìn Tư Đồ Trác nở nụ cười, Tư Đồ Việtthấy run sợ. “Tôi sẽ cho ông cơ hội được trả thù, ông thấy sao?”

“Được hả cậu chủ? Dù sao tôi cũng là người hầu…”

Ông không hận cậu chủ út, ông chỉ cảm thấy tủi thân,cho nên nếu có cơ hội được trả thù, ông cũng khó mà từ chối.

“Người hầu cũng có quyền.”

Nghe Tư Đồ Trác nói vậy, quản gia Trần cười tươirói.

Đúng rồi, mặc dù ông chỉ là người hầu nhưng dù saocũng là người, có quyền, nếu không thực hiện quyền của mình thì thật có lỗi vớibản thân.

“Cho nên ông hãy tính tổng cộng số lần cậu chủ út đãhôn ông, sau đó hôn lại cậu chủ út bấy nhiêu lần.”

Rõ ràng là người nói nhưng lại giống ác ma đang nói.

Quản gia Trần và Tư Đồ Việt không dám tin đó là Tư ĐồTrác.

“Cậu chủ [anh Hai] đang đùa phải không?”

“Không.” Cậu trả lời dứt khoát làm cả hai hoa mắtchóng mặt. “Gậy ông đập lưng ông, rất công bằng, hai người cứ ở đây mà tínhtoán sòng phẳng với nhau.”

“Không!” Quản gia Trần và Tư Đồ Việt nói to.

“Đáng đời.” Nhếch môi cười tàn nhẫn. “Một người pháhỏng chuyện tốt của tôi, một người lén lút lừa tôi bỏ trốn, nếu không phạt haingười thì thật có lỗi với bản thân.”

Anh biết từ trước việc bé Tung liên lạc với A Việt,cho nên anh đã lập kế hoạch theo dõi bé Tung với mục đích để bắt thằng nhóc lườibiếng về.

Không ngờ quản gia Trần cũng chen vào chọn đúng ngàyhôm nay bám theo bé Tung, xông vào chụp ảnh náo loạn làm anh đứng bên ngoài lolắng A Việt sẽ nhân cơ hội đó bỏ trốn.

Cũng may là thằng nhóc có thói quen ôm hôn ngườithân…

“Cậu chủ [anh Hai] đừng mà…” Cả hai đều kêu to.

Làm bộ như không nghe thấy, Tư Đồ Trác phất tay chongười vây quanh cả hai. “Các anh đứng đếm xem họ ôm hôn mấy lần về báo cáo vớitôi. Sau đó áp giải cả hai về biệt thự, giam lỏng.”

“Đừng!” Lại gào thét.

“Hừ!” Tư Đồ Trác hừ một tiếng sau đó ôm Tiêu Tung Thụcđang đờ người bỏ đi.

Sau khi quay lại biệt thự, Tư Đồ Trác ôm Tiêu TungThục vào phòng của mình.

“Muốn nói gì không?”

“Không…” Tiêu Tung Thục rụt cổ, lắc mạnh đầu.

“Chắc chứ?” Anh nheo mắt lại.

Tiêu Tung Thục cảm thấy da đầu mình run run. “…Có,nhưng em không dám nói.”

“Không dám nói thì để anh nói, em thấy sao?” Không đểcô trả lời, anh nói tiếp. “Tuần trước anh hỏi em có biết A Việt ở đâu không, emnói không biết, em vẫn còn nhớ chứ?”

“Không nhớ… rõ…” Nhìn đôi mắt nheo lại của anh, cô vộisửa lại. “Có!”

“Vậy sao em lại biết chỗ ở của A Việt? Hay em địnhnói tình cờ gặp nhau?”

“Cũng có thể như vậy.” Cô gãi đầu.

“Em còn dám nói?” Anh trừng mắt.

Thấy anh thực sự nổi giận, dù ngốc nghếch nhưng cô vẫnbiết nên nói gì. “Anh à, anh đừng giận nữa, em không cố ý lừa anh, tại ông chủnhỏ cầm dao dọa em.”

“Nó dám cầm dao dọa em?”. Tư Đồ Trác đứng bật dậy khỏighế.

“Là giả, con dao đó là giả.” Cô vội vã giải thích,trấn an anh. “Ông chủ nhỏ cố tình làm vậy để em sợ thôi.”

Quay đầu nhìn vào mắt cô, xác định cô không nói dốiđể bao che cho thằng nhóc kia, Tư Đồ Trác mới ngồi xuống ghế.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ông chủ nhỏ nói với em rằng không muốn quảnlý công ty, chỉ muốn làm những gì mình thích, anh ấy nói về kế hoạch bỏ trốn khỏinhà, nói với em không được kể cho anh biết, nếu có thể hãy che giấu giùm anh ấy.”Cô kể hết mọi chuyện tối hôm đó.

“Và em còn quan tâm đến nó?” Anh thản nhiên hỏi,không lộ vẻ ghen tuông.

Cô cười ngây ngô. “Giúp người phải giúp cho trótmà.”

“Em… tức quá.”

Cô không biết hành động của cô chính là đang phản bộianh, cô không biết rằng anh đang ghen với A Việt.

Rốt cục ở trong lòng cô, anh chiếm bao nhiêu phần.

Tại sao cô có thể dễ dàng quan tâm đến người khácnhư vậy, làm bạn trai chính thức của cô là anh phải nổi cơn ghen, nghi ngờ tìnhcảm của cô dành cho mình?

Thấy mặt anh tối sầm, giọng nói bực bội, cô theo bảnnăng quỳ xuống cạnh anh dụi đầu vào chân anh, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt vô tội.“Anh đừng giận nữa mà, em biết em sai rồi, em đảm bảo sẽ không có lần thứ hai.”

Dù đang tức giận nhưng khi nhìn vào đôi mắt to củacô và thấy cô chủ động lại gần, cơn giận biến mất ngay tức khắc.

Chưa bao giờ cô chủ động lại gần anh, thế nên anh mỉmcười kéo cô lên ôm vào ngực.

Hai tay siết chặt cơ thể mảnh mai, anh hỏi.

“Dù chuyện đó anh đã tha thứ cho em, nhưng em vẫn phảigiải thích cho anh chuyện máy ảnh.”

“Máy ảnh gì cơ?” Cô không hiểu.

“A Việt hôn em sao em không phản kháng?”

Thực sự là lúc nhìn thấy bức ảnh trong máy ảnh, anhrất muốn đấm vào mặt thằng em trai. Nhưng vì có nhiều người ở đó nên anh cố chịuđựng, nhưng phạt thì vẫn cần phải phạt nên anh đã phạt nó bằng cái miệng của quảngia Trần.

“Sao lại phản kháng? Ông chủ nhỏ thường làm vậy vớiem mà.” Cô thành thật.

Gân xanh nổi đầy trán Tư Đồ Trác. “Ý em là… đâykhông phải lần đầu tiên Tư Đồ Việt hôn em?”

Cô ngây thơ trách móc thói quen xấu của Tư Đồ Việt.

“Dạ, từ khi em làm việc ở đây, ông chủ nhỏ đã làm vậyvới em. Quản gia Trần nói đó là thói quen xấu của ông chủ nhỏ, nào nào chào hỏicũng đều ôm hôn, tạm biệt cũng ôm hôn, thực sự chẳng vệ sinh chút nào. Em đãnói như vậy với anh ấy nhưng anh ấy vẫn làm theo ý mình.” Cô chun mũi. Dù khôngcó phản ứng gì nhưng cô không thích bị ôm hôn, nhưng vì là ông chủ nhỏ nên côphải cố chịu.

“Được lắm, được lắm, được lắm.” Tư Đồ Trác im lặngtrong ba giây, sau đó mở miệng nói ba chữ “được lắm” làm Tiêu Tung Thục run lẩybẩy.

“Cái gì được lắm ạ?”

“Tư Đồ Việt, mày được lắm”. Chào hỏi mà cũng ôm hôn.Hành động đó không thể chấp nhận được.

Nhìn ánh mắt sát thương của anh,cô nuốt ực một cái.“Thế nên?”

“Vì thế nên thằng nhóc chết chắc.”

Người con gái của anh mà cũng dám ôm hôn, chán sốngrồi sao? Dù Tư Đồ Việt chưa biết bé Tung đã là vợ sắp cưới của anh nhưng khi biếtđược nó hôn cô vô số lần, tội chết có thể tha nhưng không thể thoát được, thằngnhóc đó chết với anh.

“A ha. Tốt quá. Không phải chuyện của em.” Khôngnghe thấy tên mình, Tiêu Tung Thục thở phào nhẹ nhõm.

“Ai nói không phải chuyện của em?” Vòng tay càng siếtchặt.

“Em cũng bị phạt hả?” Cô hoảng sợ mở to mắt.

Anh đột nhiên cười tàn ác làm cô không dám mở miệngnói gì nữa.

Nghĩ đến việc cô nhóc ngốc nghếch hết lần này đến lầnkhác làm anh ôm thùng giấm chua mà cô vô tư không biết gì, anh lại nổi cáu.

Nghĩ đến việc cô để thằng nhóc Việt ôm hôn hết lầnnày đến lần khác, anh ghen muốn điên.

Nghĩ đến việc sắp được ăn cô thì bị lão già họ Trầnphá đám, dục vọng trong anh lại bùng phát.

A Việt đã bị nhốt, quản gia Trần bị giam lỏng, đâylà thời cơ để anh đền bù cho bản thân.

Nhận thấy ánh mắt khác lạ của anh, cô có cảm giáckhông ổn. “Anh… anh muốn làm gì?”

“Anh muốn làm gì em không biết sao?” Anh nâng cằm côlên nhìn sâu vào mắt cô. “Rõ ràng đã bị anh ăn hiếp nhiều lần sao lại không thểbiết anh sắp ăn hiếp em?”

“Anh…” Thấy mắt anh mờ ám, cổ họng cô liền khô khốc,tim đập nhanh như gõ trống, nói không nên lời.

Ghé môi sát lại, nhìn hai má ửng hồng của cô, anh nhếchmôi. “Anh sắp ăn hiếp em, có sợ không?”

Ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt da thịt của cô,cô sợ hãi nhắm mắt lại, cơ thể càng trở nên nhạy cảm, mỗi khi anh thở vào ngườicô đều làm cô sợ run và cảm thấy hưng phấn.

“Sợ không?” Anh thập giọng hỏi, hai tay vuốt ve haimá phúng phính của cô, khiêu khích.

Được anh vuốt ve làn da nhạy cảm, cô rụt đầu khôngquên cho anh câu trả lời, ngượng ngùng lắc đầu.

Thấy cô thẹn thùng đáp lại, anh cười khì cúi đầu hônchụt lên trán cô.

“Em có biết anh định ăn hiếp em như thế nào không?”Anh hỏi ý cô, anh không muốn chuyện tối nay do một mình anh quyết định và muốnlàm.

Cảm nhận được khao khát đậm đặc của anh và cũng biếtđược bản thân mình cũng muốn được làm anh thỏa mãn, nên cô cắn môi, cảm thấyngượng ngùng, mong chờ, sợ hãi… đủ loại cảm xúc. Khẽ gật đầu.

Trong lúc chờ đợi cô trả lời, Tư Đồ Trác rất sợ cô sẽkhông cho, chắc hẳn anh lại phải đi xối nước lạnh, thật may đã nhận được cái gậtđầu của cô.

Sau khi thấy cô khẽ gật đầu, anh mừng rỡ hôn cô cuồngnhiệt.

“Cám ơn em đã đồng ý.” Dứt lời, anh bế cô bước nhanhđến giường sau đó đặt cô xuống.

Đứng cạnh giường, ánh mắt anh nóng rực như muốn luộcchín con tôm nhỏ là cô.

“Mở mắt ra.”

Cô đưa hai tay che mặt lắc đầu, thẹn thùng không nóigì.

Hơi thở anh trở nên dồn dập, anh trèo lên giường gỡhai tay cô ra nhưng vẫn thấy cô nhắm tịt hai mắt giống như đang sợ hãi cảnh khủngbố nào đó. Vì thế anh cúi đầu xuống bật cười, cất giọng khàn khàn đê mê khiếncô run rẩy.

“Không sao, anh sẽ làm cho em phải mở mắt ra.

Nói xong, anh bắt đầu cởi quần áo của cô, làm cô lalên, mở to hai mắt.

Ngay khi cô mở mắt ra, anh liền dán miệng vào môicô, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nồng nàn của anh giao với đôi mắt bối rối của côđể cô không thể trốn né được.

“Nhìn anh, anh muốn em phải nhớ anh ăn hiếp em nhưthế nào?” Sau nụ cười đểu, anh tiến hành ngay sau đó, không bỏ qua bất kỳ thứgì ngọt ngào của cô.

Đêm hôm đó, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc mạnh mẽvà tiếng rên rỉ kéo dài, trong biệt thự không có ai phá đám, cho nên Tư Đồ Trácđã ăn hiếp triệt để người con gái anh yêu.

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, đã đếntiệc mừng thọ của ông chủ Ôn, giữa trưa, Tiêu Tung Thục bị Tiêu Nguyệt Hà kéođi trang điểm làm đầu tóc đến sẩm tối mới về.

Cô ngượng ngùng trong bộ váy, lúng túng với đôi giàycao gót, loạng choạng đi vào trong biệt thự.

Người mở cửa là ông Vương, vừa nhìn thấy Tiêu TungThục xinh đẹp, liền hỏi.

“Xin lỗi, cô là ai?”

“Chú Vương, đừng giả vờ nữa, là cháu nè.” Cho rằngông Vương giả vờ, Tiêu Tung Thục nhăn mũi.

Trời ơi, đôi giày cao gót này sao người có thể mangđược. Cô thầm oán hận người đã phát minh ra giày cao gót, có thể ngã chết người.

Có trời mới biết cô đã ngã bao nhiêu lần khi mangnó, cô không chắc mình có an toàn về nhà với cái vũ khí chết người này sau khitham dự bữa tiệc tối nay.

Nhận ra giọng của Tiêu Tung Thục, ông Vương sợ hãila lên. “Sóc Nhỏ?”

“Dạ, chú đi lấy cho cháu đôi dép lê. Cháu đau chânquá.” Cô ngồi phịch xuống ghế sofa.

Không đi lấy dép lê, ông Vương đứng bên cạnh than thở.“Đúng là người đẹp vì lụa…”

Bà Phúc Hảo cũng vào góp vui, sau đó sợ hãi. “Ôi trời,tôi không nhận ra con bé nữa.”

Nghe cả hai kêu la, Tiêu Tung Thục trừng mắt sau đóngả người xuống ghế nệm muốn nằm nghỉ nhưng chỉ được một lúc cô bị đánh thức bởihơi thở nóng rực.

“Em đẹp lắm…” Không biết Tư Đồ Trác đã đến từ lúcnào. Ánh mắt anh biểu lộ ra sự cáu giận vì không thể thõa mãn dục vọng đangbùng phát khiến cô xấu hổ đến mức mười đầu ngón chân đều run rẩy.

“Nhờ make up đó, anh đừng có nhìn em bằng ánh mắtđó.” Cô đỏ mặt, đưa tay che tầm mắt anh không ngờ anh nhân cô hội túm tay côkéo vào lòng.

“Dĩ nhiên là muốn nhìn em quyến rũ anh.” Cúi đầu xuốngrất muốn hôn cô cuồng nhiệt nhưng sợ làm hỏng lớp son môi nên vùi đầu vào cổ côhít hà.

“Á!” Cô sợ hãi kêu lên.

“Thơm quá. Em xịt nước hoa ~~~”Anh dán môi vào cổcô.

“Chị Nguyệt Hà xịt cho em.”

“Anh thích mùi hương này, sau này em hãy xịt nữanha.” Anh vừa nói vừa hôn lên làn da trắng mịn sau gáy khiến cô thở dốc, bật ratiếng rên rỉ.

“Cậu chủ, không còn sớm nữa.” Mặc dù không muốn làngười phá đám nhưng ông Vương vẫn phải lên tiếng nhắc nhở.

“Đúng thế, đi trễ người ta lại nói này nói nọ. Với lại,đi dự tiệc với vết ‘dâu tây’ ở cổ mọi người sẽ xì xầm đó.” Bà Phúc Hảo nói.

Đang say đắm bởi những nụ hôn của Tư Đồ Trác, khinghe hai người đó nói, Tiêu Tung Thục mới nhận ra cả hai vừa diễn cảnh nóng 18+ngay trong phòng khách liền cảm thấy xấu hổ.

“Dạ!” Cô vội đẩy anh ra.

Nhìn hai má cô ửng hồng, anh ngửa đầu cười to. “Saunày còn đi nhiều hội nghị, sao em lại ngượng?”

“Hội nghị gì nữa? Làm gì có.” Cô xấu hổ đấm một cúvào ngực anh.

“Em chắc chứ?” Anh ôm cô đi ra cửa, chuẩn bị đi dựtiệc.

“Chắc.”

“Nhưng anh không thể nói nói trước mình có giữ đượctự chủ khi bị em quyến rũ.”

Mặt cô lại đỏ bừng.

“Đồ dê xồm.” Cô thụi anh một cú.

“Nhưng em rất thích bị anh dê xồm.”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Thật không? Hay chút nữa về hai đứa mình lên giườngchứng minh điều đó.”

“Đừng có ồn ào nữa.”

Cứ như vậy, cả hai ồn ào ngồi trong xe đi dự tiệc.

Chương 10

Vừa vào trong hội trường, Tư Đồ Trác liền bị một đámngười vây quanh kéo đi để lại một mình Tiêu Tung Thục đứng ngó quanh quất tìmTiêu Nguyệt Hà. Cô không quen ai ở bữa tiệc mừng thọ này, chỉ biết chị NguyệtHà và anh Thú nên muốn tìm hai người để không thấy lẻ loi.

Nhưng khi chưa tìm được Nguyệt Hà thì có một người đứngchắn trước mặt.

“Chị Ôn, lâu quá không gặp, chị vẫn khỏe chứ?” Cô mỉmcười chào.

“Sao cô lại ở đây?” Ôn Ngọc lên tiếng chất vấn. Nhìnthấy Tiêu Tung Thục trang điểm xinh đẹp, cơn ghen tị cuồn cuộn trong lòng cô.

Cô không ngờ con nhỏ giúp việc chai mặt như vậy, dámđến dự tiệc mừng thọ của giới thượng lưu, lại còn xuất hiện bên cạnh Tư ĐồTrác.

“Tôi đi cùng cậu chủ đến đây.” Tiêu Tung Thục thànhthật.

Sau khi nghe câu trả lời của cô, cơn ghen tức lạidâng trào trong lòng Ôn Ngọc, con nhỏ này thật không biết xấu hổ, nói theo kiểucứ như Tư Đồ Trác đang yêu nó.

“Cô chai mặt nói anh ấy đưa cô đi phải không?” Cònlâu mới tin Tư Đồ Trác muốn đưa con nhỏ theo, Ôn Ngọc nhếch môi cười khẩy. “Chắccô phải bỏ nhiều tiền để trang điểm nhỉ, nhưng thật đáng tiếc không thể che giấuđược bản chất ti tiện, bộ quần áo cô đang mặc thật lố lăng.”

“Tôi cũng thấy như vậy.” Tiêu Tung Thục chẳng nhữngkhông cảm thấy tủi thân mà ngược lại tán gẫu vui vẻ như với người bạn của mình.“Nghe nói đôi giày này trị giá 5 vạn, nhưng mang vào đau chân quá, xém té mấy lần,còn bộ váy này 50 vạn, tôi thấy nó mỏng quá mặc không ấm, cái áo ngực thít chặtkhiến tôi thấy khó thở, cho nên bộ váy sang trọng và đôi giày này hợp với aithì hợp chứ tôi mặc vào công nhận lố lăng thật.”

Thấy Tiêu Tung Thục bị chế giễu mà nét mặt không đổilại còn vui vẻ tán gẫu, Ôn Ngọc cảm thấy con nhỏ này rất đáng gờm.

“Cô đang đóng kịch với tôi phải không? Tôi đã biết bộmặt thật của cô từ lâu rồi.”

“Đóng kịch? Bộ mặt thật?” Tiêu Tung Thục ngơ ngác.

“Để lên làm cô chủ nhà Tư Đồ, cô không từ thủ đoạnnào.”

Tiêu Tung Thục càng nghe càng không hiểu. “Hả? ChịÔn, chị đang hiểu lầm gì hả?”

Nhìn Tiêu Tung Thục tỏ vẻ ngây thơ, Ôn Ngọc khinhthường.

Con nhỏ này đóng kịch khá lắm, giả vờ ngây thơ hòngqua mặt được Tư Đồ Trác.

“Cô đừng có giả vờ với tôi, cô cũng giống mấy đứacon gái khác thôi, mơ cao trở thành phượng hoàng, cô cũng thông minh đấy, khôngđể Tư Đồ Trác phát hiện ra bộ mặt thật của cô. Nhưng xui cho cô, là tôi đã nhìnthấu cô, tôi không để cô đạt được mục đích đâu.”

Hôm nay cô định quyến rũ Tư Đồ Trác, cô tin rằng vớingoại hình của mình, Tư Đồ Trác không thể cưỡng lại được. Nhưng điều mà côkhông ngờ rằng con nhỏ giúp việc lại đi theo anh. Con nhỏ không biết xấu hổ thìcô còn giữ ý tứ làm gì.

Tiêu Tung Thục chớp chớp mắt không biết cô đang rơivào tình huống gì, nên không hiểu Ôn Ngọc đang nói gì.

Nếu bây giờ cô nói gì đó sẽ chỉ khiến chị ấy tức giậnnên cô không biết phải nói sao.

“Chị Ôn, nói thật từ nhỏ đến giờ, chị là người duynhất nói tôi thông minh. Mặc dù tôi không hiểu chị nói gì nhưng nghe giống nhưbà mẹ trên các phim truyền hình ngăn cấm tình yêu của con cái… Chị diễn xuấthay lắm.”

“Cô…” Thấy Tiêu Tung Thục không hề hoảng loạn, lạicòn khen mình diễn xuất hay, Ôn Ngọc tức giận. “Cô vẫn còn muốn tiếp tục đóng kịchnữa sao? Được thôi, tôi sẽ đóng kịch với cô, để xem lòng dạ cô đắc ý được đếnbao giờ.”

Hãy đợi đấy.

Tiêu Tung Thục bật cười. “Lòng dạ tôi? Chị đang nóigì vậy?” Cô đúng là ngốc thật, cô Ôn nói lòng dạ gì đó là sao ta? Nếu cậu chủbiết, anh ấy sẽ nghĩ gì nhỉ.

“Cô cười cái gì? Lòng dạ của cô như thế nào tôi biếthết. Cô là con đàn bà xấu xa, lưu manh, ti tiện, vô sỉ, hiểm độc, gian xảo, giỏiđóng kịch, dối trá.” Nhân lúc không có Tư Đồ Trác ở đây, rốt cục Ôn Ngọc đã cóthể mắng chửi cái gai trong mắt mình.

Nhìn cái miệng cô ta liên tục mắng chửi, Tiêu TungThục sững sờ, đồng thời cảm thấy tủi thân vì cô không có như vậy.

“Cho hỏi… chị đang chửi tôi?” Cô phải hỏi cho rõ vìbiết đâu cô nghe nhầm.

“Nhảm nhí!”

“Hả?” Hóa ra không phải nghe nhầm, đúng là đang chửicô. “Chị, tôi có thể nhận tôi ngốc thôi được không, còn mấy điều khác tôi khôngnhận đâu.”

“Tôi không có chửi cô ngốc.” Ôn Ngọc lớn tiếng. Nóichuyện với cô gái này thật tức chết.

“Ừ nhỉ, lúc nãy chị nói tôi thông minh.” Thở dài,Tiêu Tung Thục không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, có phải đang cãi nhaukhông nhỉ, giống như giành bạn trai trên ti vi. “Nghe đồn chị Ôn thích cậu chủcủa tôi hả?”

Nghe Tiêu Tung Thục nói đến vấn đề chính, Ôn Ngọc tưởngrằng cuối cùng cô đã chịu gỡ mặt nạ để đôi coi liền cảnh giác.

“Thế thì sao?”

Tiêu Tung Thục bật cười. “Chẳng sao cả? Tôi thấy mắtnhìn người của chị rất khá.”

“Dĩ nhiên, để xứng đôi với anh ấy, tôi luôn nỗ lực họctập.” Ôn Ngọc tự tin nói. “Trong bữa tiệc này, người nổi bật nhất ngoài Tư ĐồTrác ra là tôi, chỉ có tôi mới xứng đôi với anh ấy.”

“Nhìn quanh đúng là vậy thật.” Đẹp trai đẹp gái đi vớinhau rất xứng nhưng trên thực tế, đâu phải cứ anh đẹp trai chị đẹp gái đi chungvới nhau. Trên phim truyền hình, toàn thấy mỹ nhân cặp quái vật hoặc anh đẹptrai yêu chị xấu quắc nhưng tốt nhất đừng nên nói ra mắc công lại bị chửi. TiêuTung Thục lẩm bẩm trong đầu.

“Tôi không thể tin được rằng cô lại vô liêm sỉ tiếpcận Tư Đồ Trác, thậm chí còn dùng thủ đoạn để lừa gạt anh ấy.”

“Tôi lừa anh ấy hồi nào? Toàn là anh ấy ăn hiếp tôimà.” Tiêu Tung Thục oan ức nói.

Ôn Ngọc không tin. “Cô không xứng với anh ấy, cô chẳnggiúp đỡ được gì cho anh ấy trong công việc, cô chỉ là một đứa giúp việc mà theonhư tôi đoán cô còn chẳng có bằng đại học. Thật chẳng hợp chút nào. Sao cô cóthể đứng cạnh anh ấy được chứ.”

Ôn Ngọc nhấn mạnh mấy chữ “chẳng hợp chút nào.”

Tiêu Tung Thục nghĩ bụng, hóa ra là cô đang bị tìnhđịch móc mỉa. Nếu sớm biết thế này cô im ru ngay từ đầu để chị ta muốn nói gìthì nói. Nhưng Ôn Ngọc còn định móc mỉa bao lâu nữa đây? Chân của cô đau nhứcquá, cần phải tìm chỗ ngồi nghỉ.

“Tôi biết nhà Tư Đồ rất giàu nhưng cô có chắc anh ấysẽ yêu cô cả đời không? Cô không sợ mình giống như con dã tràng hả? Nếu mụcđích của cô là tài sản nhà Tư Đồ, tôi cũng có thể cho cô, chỉ cần cô cho tôi mộtcon số, tôi sẽ viết sec cho cô.”

Thấy Tiêu Tung Thục cúi đầu, tưởng mình đã phủ đầuđược tình địch, Ôn Ngọc liền dịu giọng, định nhỏ nhẹ dụ dỗ, cô tin rằng mụcđích của Tiêu Tung Thục chỉ vì tiền.

Ký sec nữa cơ đấy. Đúng là phim chiếu trên ti vi phảnánh đúng thực tế.

Kẻ lắm tiền thường làm như vậy. Tiêu Tung Thục cườigượng, bởi vì chân cô đau.

“Chị Ôn, chuyện tình cảm không thể gượng ép được, nếuchị thích cậu chủ của tôi như vậy, thì chị cứ nói thẳng với anh ấy, tôi tin anhấy sẽ cho chị một câu trả lời thỏa đáng.”

Tiêu Tung Thục khéo léo nói Ôn Ngọc hãy tìm đúng ngườimà nói chuyện tha cho cô để cô đi tìm ghế nhưng những lời cô vừa nói Ôn Ngọc lạinghĩ khác.

Ôn Ngọc nghĩ rằng Tiêu Tung Thục nói những lời đó vớihàm ý, dù chị có đi tỏ tình với anh ấy chị cũng chẳng có cửa đâu. Chắc chắn anhấy sẽ từ chối tình cảm của chị và rồi chị cũng bị thất tình thôi.

Vì thế mặt Ôn Ngọc tối sầm lại, đúng lúc đang địnhchửi đổng lên thì có một giọng nói vang lên.

“Sóc Nhỏ, em đứng đây làm gì?

“Chị Nguyệt Hà!” Thấy cứu tinh, Tiêu Tung Thục vui vẻ.“Chị Nguyệt Hà, chân em đau quá, em có thể…”

“Không được.” Phản đối ngay. “Cởi giày trước mặt mọingười kỳ cục lắm, dựa vào chị, chị dẫn em đi tìm ghế.

“Dạ!”

Nghe chị gái nói có thể đi tìm ghế ngồi, Tiêu TungThục liền đi theo Tiêu Nguyệt Hà.

Vì có người nên Ôn Ngọc không dám la lối rít gào, côđi theo Tiêu Tung Thục ghé tai nói nhỏ: “Tôi sẽ không để Tư Đồ Trác lọt vào lướicủa cô đâu. Hãy chờ xem.” Dứt lời, Ôn Ngọc làm bộ như chẳng có chuyện gì, đi thẳnglên trước.

Nhìn Ôn Ngọc bỏ đi, Tiêu Nguyệt Hà hỏi. “Hai người vừanói chuyện gì?”

“Chẳng có chuyện gì cả.” Tiêu Tung Thục không muốnnhắc lại chuyện mình bị Ôn Ngọc móc mỉa.

“Thật chứ?”

“Anh Thú đâu?” Tiêu Tung Thục đánh trống lảng.

“Đi gặp Cảnh Hoa và Thủ Tĩnh.”

“Anh Cảnh Hoa và anh Thủ Tĩnh cũng đến hả chị? Vuiquá. Em muốn đi gặp hai anh ấy.” Nói xong, chạy nhanh đi.

Tiêu Nguyệt Hà giữ tay cô lại. “Chân đang đau chạyđi đâu? Để chị xem, nếu không sao thì em có thể đi gặp các anh ấy.”

“Dạ.” Tiêu Tung Thục luôn nghe lời Tiêu Nguyệt Hà.Cô ngoan ngoãn để chị dắt đến chỗ sáng.

Sau khi Tiêu Nguyệt Hà kiểm tra xong vết thương ởchân Tiêu Tung Thục, các khách mời đã đến đông đủ, nhân vật chính của bữa tiệc– Ôn Nhung Phương bước tới sân khấu cùng với con gái để phát biểu.

“Các vị khách quý, chân thành cám ơn các vị đã dànhthời gian đến dự bữa tiệc mừng thọ của tôi, nhưng trước khi cắt bánh, xin quý vịhãy nghe con gái tôi nói vài lời.”

Dứt lời, bên dưới vang lên một tràng pháo tay, nhưnghầu hết những người vỗ tay đều là các chàng trai trẻ.

Họ đã nghe người ta nói nhiều về Ôn Ngọc cho nên đếnđây chủ yếu để biết mặt cô nàng, vì thế khi nghe giới thiệu Ôn Ngọc lên sân khấuliền vỗ tay nhiệt tình.

Đi xuống sân khấu, Ôn Nhung Phương nói gì đó với congái sau đó đi đến biệt thự cách hội trường không xa.

Hôm nay bị cảm, ông cảm thấy đau đầu nhưng vì bữa tiệcđã bắt đầu, khách đã đến đông đủ, ông tin tưởng con gái mình sẽ thay ông tổ chứcchu đáo nên yên tâm quay về biệt thự nằm nghỉ.

“Kính thưa quí vị, hôm nay là tiệc mừng thọ 60 tuổicủa ba tôi, tôi rất vui vì các vị đã dành thời gian đến chúc thọ ba tôi, nhưngvì tuổi cao sức yếu nên ba tôi không còn khỏe mạnh như trước để tiếp chuyện cácvị. Có người nói nhà có nhất lão như có nhất bảo, nhưng tôi cho rằng ba tôikhông chỉ là “bảo” của nhà họ Ôn, mà còn là “hỉ” của nhà họ Ôn. Bởi vì nhờ batôi mà công ty Ôn thị mới phát triển mạnh mẽ được như ngày hôm nay.”

Ôn Ngọc nhỏ giọng phát biểu, bên dưới vỗ tay rần rần.Cô mỉm cười đợi tiếng vỗ tay ngớt dần nói tiếp.

“Nói đến chữ ‘hỉ’ tôi mới sực nhớ ra gần đây tổnggiám đốc Tư Đồ cũng có chuyện vui.”

Chủ đề vừa chuyển, ánh điện liền chiếu về phía dướisân khấu chỗ Tư Đồ Trác đang ôm Tiêu Tung Thục, mọi ánh mắt đều đổ dồn về ngườicon gái ngồi bên cạnh Tư Đồ Trác.

“Tổng giám đốc Tư Đồ nổi tiếng trên thương trườngnhiều năm nay chưa nghe anh có bạn gái bao giờ, thế nhưng báo chí mấy ngày nayđăng tin tổng giám đốc Tư Đồ đang yêu say đắm, hôm nay có thể thấy tin đồn đókhông phải là không có căn cứ, không biết tổng giám đốc Tư Đồ có đồng ý chia sẻvới các khách mời tối nay hay không?”

Thấy Tư Đồ Trác ôm Tiêu Tung Thuc, Ôn Ngọc cảm thấyghen tức. Không để Tư Đồ Trác kịp từ chối, cô ta bảo nhân viên cầm micro đưacho anh.

Tư Đồ Trác liền cầm lấy micro.

“Tên cô ấy là Tiêu Tung Thục.” Câu đầu tiên, Tư ĐồTrác muốn giới thiệu tên của người con gái ngồi bên cạnh.

Nghe Tư Đồ Trác công khai giới thiệu cái tên quê mùacủa Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc sửng sốt một lúc mới lấy lại được tinh thần.

Trời ơi, sao anh lại giới thiệu con nhỏ xấu xí đó vớimọi người? Anh không sợ người ta chế nhạo sao? Anh điên rồi.

Ôn Ngọc hít sâu, mỉm cười để kìm nén cơn tức giận.“Vậy là có lẽ tổng giám đốc đang yêu?”

Cô không khẳng định. Bởi vì cô không tin điều đó vàcũng là để anh phản bác điều đó.

“Không phải có lẽ mà đúng là tôi đang yêu.” Tư ĐồTrác dõng dạc khẳng định cậu nói của cô ta và cũng muốn công khai chuyện tình cảmcủa mình.

Nghe anh tuyên bố đang yêu say đắm Tiêu Tung Thục,Ôn Ngọc cảm thấy cõi lòng tan nát, lớn tiếng hỏi điều cô đã nghi ngờ từ lâu. “Tạisao lại là cô ấy? Tại sao?” Thực ra cô muốn hỏi tại sao là con nhỏ đó mà khôngphải mình?

“Vì cô ấy ngốc nghếch một cách đáng yêu.”

Nghe tổng giám đốc vốn lạnh lùng nghiêm nghị nói nhưvậy, mọi người sửng sốt sau đó cười rộ lên.

Tiêu Tung Thục nghe anh nói vậy quay sang thụi anh mộtcú làm tất cả mọi người lại bật cười vang cả hội trường.

Không khí vui vẻ không ngờ khiến Ôn Ngọc cảm thấy bịtổn thương. Trung tâm bữa tiệc phải là cô, người vui nhất phải là cô, tại saoTư Đồ Trác lại ôm con nhỏ đó đi? Tại sao lại nhìn nó bằng ánh mắt say đắm? Vàcòn công khai tình cảm của cả hai?

Còn cô là cái gì?

Vì anh, cô đã cố gắng học tập. Để chờ anh, cô nhẫntâm từ chối tình yêu của nhiều người say đắm cô. Nhưng hiện tại cô lại phảinghe những tiếng cười chúc phúc của mọi người dành cho anh và Tiêu Tung Thục,làm sao cô có thể chịu đựng nổi.

Cô không cam lòng. Cô không cam lòng. Cô đã vì anhmà trả giá nhiều như vậy nhưng anh không biết. Sao cô lại luôn nghĩ đến anh? Côtuyệt đối không thể để một mình cô phải chịu đau khổ.

Ôn Ngọc hít sâu, nheo đôi mắt lạnh lẽo nhìn cái nắmtay của hai người ngồi trước sân khấu, sau đó nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén.“Không ngờ người yêu của tổng giám đốc đặc biệt thật đấy, anh không quan tâm đếnviệc cô ấy chỉ mới có bằng trung học sao?”

Lời vừa dứt, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.

Có người nói bằng cấp của Tiêu Tung Thục có quan trọnglắm đâu, người khác nói những lời Ôn Ngọc vừa nói không hay ho cho lắm, dù rằngcô không tỏ thái độ coi thường Tiêu Tung Thục nhưng tố cáo bằng cấp của ngườikhác trước mặt nhiều người như vậy là hành vi bất lịch sự.

Nghe vậy, Tư Đồ Trác sờ đầu Tiêu Tung Thục nói nhỏ vớicô đừng lo lắng sau đó lên tiếng.

“Cô gái thông minh quá cũng không tốt lắm.” Trongcâu nói của anh có hàm ý.

“Xin lỗi anh Tư Đồ, tôi nghĩ rằng phụ nữ thời hiện đạiđều phải thông minh, không ngừng nỗ lực, không thể dựa vào trí thông minh ít ỏi,dùng thủ đoạn để vào nhà giàu làm người giúp việc, thấy người sang bắt quànglàm họ để một bước lên tiên.”

Ôn Ngọc liếc ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Tung Thục,tất cả mọi người đều nhận ra đó là ánh mắt coi thường. Chẳng lẽ cô Ôn đang ámchỉ ai đó…

“Cô đang nói đến những nhân viên nữ trong công ty củatôi?” Tư Đồ Trác không chút hoang mang trả lời.

“Vậy còn cô gái ngồi cạnh anh thì sao? Nghe đồn côgái này từng tham gia vào công việc kinh doanh của công ty, một người giúp việcthì có thể làm được gì, không biết tổng giám đốc Tư Đồ đang nghĩ gì vậy?” Nhữnglời Ôn Ngọc nói khiến mọi người nghi ngờ.

“Em là duy nhất với anh, vì em nấu ăn rất ngon, làmanh tăng lên mấy kí, nếu nhiều năm sau này, anh trở nên béo phì, em vẫn sẽ yêuanh chứ?” Nói xong, anh đưa micro đến trước mặt Tiêu Tung Thục, sau đó trừng mắtvới người trên sân khấu.

“Chỉ cần anh không bắt nạt em, em sẽ nghĩ lại, khôngchăm anh thành heo mập.” Đỏ mặt trước những ánh mắt mờ ám của mọi người, TiêuTung Thục nói ra câu đó với hàm ý cô sẽ sống với anh suốt đời.

Nghe hai người nói chuyện với nhau, mọi người lại cườirộ lên. Không khí bữa tiệc lại trở nên vui vẻ, nhìn hai người trao nhau ánh mắtđắm say, Ôn Ngọc càng phát điên.

“Tư Đồ Trác và cô Tiêu yêu nhau đắm say quá nhỉ, chắcsớm muộn gì cũng phải báo tin vui cho mọi người, không biết hai bên gia đình đãbiết nhau chưa? Nghe nói cô Tiêu xuất thân từ cô nhi viện, sau này khi làm dâunhà giàu, sao thích nghi được?”

Cô không muốn ngừng lại, nếu không nã pháo vào TiêuTung Thục thì cô không phải là Ôn Ngọc.

Lời vừa dứt, người ta lại xì xầm bàn tán, ai nấy đềukinh ngạc trước thái độ của Ôn Ngọc.

“Không biết cô Ôn nói sao thích nghi được tức là gìnhỉ?” Câu hỏi này là của Tiêu Nguyệt Hà ngồi cùng với Tư Đồ Trác và Tiêu TungThục.

“Xã hội thương lưu, lễ nghi, ngôn ngữ, khả năng giaotiếp, ứng xử… Tổng giám đốc Tư Đồ là người đứng đầu một tập đoàn lớn, phải cầnmột người vợ có thể hỗ trợ trong công việc chứ?” Ôn Ngọc đắc ý nhìn Tư Đồ Trác.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Tư Đồ Trác dõng dạcnói.

Nụ cười trên mặt Ôn Ngọc cứng đờ.

“Tổng giám đốc đang nói đùa phải không? Là người quảnlý một công ty lớn chẳng lẽ anh không cần người có thể hỗ trợ mình?”

“Dĩ nhiên là cần, tất cả nhân viên của tôi đều là nhữngngười có năng lực, nếu không có họ, tập đoàn Tư Đồ đã không được như hôm nay.”Mỗi một công ty đều có bộ máy như kim tự tháp, nếu không có những trụ cột vữngchắc sẽ thành đống đổ nát trên sa mạc.

“Ý của anh là không cần vợ tương lai của mình cónăng lực giúp anh quản lý công ty?”

“Nói thật, tôi không muốn vợ tôi phải đi đâu cả, tôichỉ muốn cô ấy ngoan ngoãn ở nhà.” Tư Đồ Trác nhìn Tiêu Tung Thục. “Nếu có thể,tôi muốn cô ấy đừng tiếp tục làm công việc vất vả, bẩn thỉu, và cũng đừng thíchxem phim thần tượng mà chỉ nhìn tôi bởi vì ngoại hình của tôi không thua gì cácnam diễn viên chính trong các bộ phim thần tượng.”

Nghe Tư Đồ Trác chân thành thể hiện tình cảm với bạngái, trong đó còn có cả sự giận dỗi, mọi người lại vỗ tay hưởng ứng.

Hay! Tổng giám đốc Tư Đồ vốn là người lạnh lùngnhưng không ngờ anh cũng có thể nói được những lời như vậy.

Tràng pháo tay khiến Ôn Ngọc càng mất tự tin.

Cô đã công khai thân phận thấp kém của Tiêu Tung Thụcnhưng không ai mỉa mai con nhỏ? Tại sao Tư Đồ Trác lại trả lời thay con nhỏ? Tạisao mọi chuyện lại không như cô muốn? Tại sao Tiêu Tung Thục không bằng cô lạiđược ủng hộ như vậy?

Ôn Ngọc cảm thấy đau lòng, ghen tức, cô không quantâm đến hình tượng của mình và công ty, tức giận chất vấn Tiêu Tung Thục.

“Nhưng nó là trẻ mồ côi, anh không sợ nó tiếp cậnanh vì tài sản của anh sao?”

Lời vừa dứt, không ai lên tiếng, tất cả đều im lặng.

Mọi người nhìn Ôn Ngọc rồi nhìn Tư Đồ Trác, người nhạybén có thể biết được tâm trạng hiện giờ của Ôn Ngọc.

Thái độ của Tư Đồ Trác trở nên lạnh lùng làm khôngkhí của bữa tiệc càng căng thẳng.

Không ai dám mở miệng xì xầm, họ đang chờ câu trả lờicủa Tư Đồ Trác.

“Vấn đề đó có quan trọng không?” Tư Đồ Trác hỏi.

“Tại sao lại không quan trọng? Nó xuất thân nghèo khổnên không vì tiền thì tại sao phải đi làm người giúp việc? Nếu nó tiếp cận anhvì tiền, anh cũng để yên hả?” Ôn Ngọc không quan tâm đến việc mình tức giận sẽkhông giữ được hình tượng. Cô thầm nghĩ phải cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thậtcủa Tiêu Tung Thục.

Nghe Ôn Ngọc sắc bén chất vấn, không khí yên lặngbao trùm cả bữa tiệc.

Nhân vật chính của tiệc mừng thọ vốn dĩ là Ôn NhungPhương rốt cục lại là Tư Đồ Trác. Vốn dĩ đây là một bữa tiệc mừng thọ vui vẻ lạitrở thành đại hội phê bình. Tốt nhất, lần sau đừng tham dự.

“Người họ Tiêu chúng tôi không thiếu tiền.” Một giọngnói lơ đãng vang lên, đó chính là Tiêu Thú Dạ.

Tiêu Thú Dạ - ông trùm của ngành kinh doanh khách sạn.Việc anh lên tiếng vì Tiêu Tung Thục, mọi người đoán rằng hai người quen biết nhau,cả hai đều cùng họ Tiêu, rất có thể là họ hàng?

“Cái gì?” Ôn Ngọc nhìn Tiêu Thú Dạ.

Nghe đồn anh sống khá tự do, nhưng là một người rấtthông minh, kiếm tiền ngay từ khi học trung học, sau đó mười mấy năm thành lậptập đoàn Kính n.

Nhưng cho dù vậy lĩnh vực kinh doanh của anh khôngliên quan đến ngành khoa học kỹ thuật, tại sao anh lại tham gia vào chuyện này.

Ngậm xì gà nhưng không châm, thắt cà vạt nhưng khônggài đến 4 nút áo sơ mi, áo vest khoác trên ghế dựa, anh nhìn Ôn Ngọc bằng ánh mắtlưu manh.

“Người nhà họ Tiêu chúng tôi đều đến từ cô nhi viện,tôi cũng vậy, mặc dù ai cũng biết kiếm tiền nhưng tôi đảm bảo với cô, người nhàhọ Tiêu chúng tôi đều có năng lực, không bao giờ dựa vào tiền bạc của ngườikhác để phất lên. Nhưng nếu em gái tôi thích tài sản nhà Tư Đồ, tôi sẽ không từthủ đoạn để chúng vào tay nó.”

Những lời Tiêu Thú Dạ vừa nói khiến cả bữa tiệc xônxao.

Whao! Chuyện lớn! Hóa ra vợ chưa cưới của tổng giámđốc Tư Đồ là em gái của tổng giám đốc tập đoàn Kính n.

Các paparazi đang ẩn nấp bất chấp nguy hiểm chạy lêntrước sân khấu, chụp lại mặt của Tiêu Tung Thục để đưa lên trang nhất số báo rangày mai.

“Anh nói Tiêu Tung Thục là em gái của anh?” Không biếtcó phải do đèn flash chói mắt quá hay không mà Ôn Ngọc cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Dù không phải ruột thịt nhưng còn thân hơn ruột thịt.”Những người từng lớn lên ở cô nhi viện Kính n có mặt trong bữa tiệc đều nói nhưvậy.

“Nãy giờ tôi ngồi nghe cảm thấy cô có ác cảm với emgái tôi. Thậm chí còn lên án nó thấy người sang bắt quàng làm họ. Tôi muốn hỏicô nó chọc tới cô chưa, sao cô dùng hết cách này đến cách khác để sỉ nhục nó?”

“Tôi…”

“Hay là cô ghen tị cả ngày nó bị Tư Đồ Trác ăn hiếp,khó chịu khi thấy nó ngày nào cũng phải vất vả phục dịch anh ta, cô thấy nó thườngxuyên phải mát xa cho anh ta nên muốn chen vào phá đám?” Nói xong, Tiêu Thú Dạtrừng mắt nhìn Tư Đồ Trác.

Thằng khốn! Mày dám coi Sóc Nhỏ là osin của mày. Saukhi chuyện này kết thúc, hãy xem tao xử mày như thế nào.

“Tôi… tôi không có ý đó.” Bị Tiêu Thú Dạ trừng mắt,Ôn Ngọc mới bừng tỉnh lí nhí nói.

Nhìn mọi người quét ánh mắt lại lẽo thất vọng vềphía mình, mặt Ôn Ngọc liền trắng bệch.

Trời ơi, cô vừa làm gì vậy?”

Nghĩ đến hành động bất lịch sự tối nay của mình, ÔnNgọc cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ. Nghĩ đến công ty và ba, cô cảm thấy hoảng loạn.

“Tôi hỏi cô sao cô không trả lời? Dám ăn hiếp ngườinhà họ Tiêu, coi chừng tôi đem quăng xuống biển cho cá mập ăn thịt, không cầnbiết là đàn ông hay đàn bà.” Không giữ hình tượng lãng tử, Tiêu Thú Dạ chỉ thẳngvào mặt Ôn Ngọc.

Sau đó, anh túm lấy cà vạt của Tư Đồ Trác. “Thằng khốn,mày và tao vào trong toilet giải quyết.”

“Anh Thú! Đừng anh.” Tiêu Tung Thục vội đứng dậyngăn cản.

“Sao lại không được? Nó ăn hiếp em gái của anh, coiem như con osin.”

“Em xin anh đó, em tự nguyện vào nhà anh ấy làm ngườigiúp việc.” Tiêu Tung Thục mở to mắt. Anh Thú lại nổi điên rồi.

“Một nguồn tin thân cận báo với anh nó ăn hiếp em,anh phải xử lý nó.” Chưa nói xong, Tiêu Thú Dạ đấm một cú vào mặt Tư Đồ Trác.

Cả bữa tiệc nhốn nháo. Mọi người đều lùi ra sautránh, các phóng viên giơ máy ảnh lên chụp lia lịa, đám người xô đẩy nhau, hấtngã bàn ghế, vì thế không ai để ý đến trên sân khấu có một người cõi lòng tannát, nước mắt giàn dụa.

Cô không ngờ con vịt xấu xí Tiêu Tung Thục lại hóathành thiên nga có nhiều tiền hơn cố, tất cả đều chê cười cô, cô còn mặt mũinào nữa… Còn tương lai của công ty sẽ ra sao?

Cô không biết phải nói thế nào với ba? Cô phải làmsao bây giờ?

“Anh Thú đừng đánh nữa.” Tiêu Tung Thục kéo Tiêu ThúDạ ra. “Chị Nguyệt Hà vào can đi chị, anh Cảnh Hoa và anh Thủ Tĩnh đâu, hai anhcũng vào kéo anh ấy ra đi.”

“Chị ghét bạo lực nhưng chị là con gái không can đượcđâu.” Tiêu Nguyệt Hà khoát tay.

“Để anh Thú đấm cho anh ta mười cú rồi bọn anh vàocan.” Hai người anh đứng ở khá xa không hề muốn xông vào can.

“Trời ơi, sao lại như vậy? Rốt cục là sao đây? AnhThú, xin anh đừng đánh nữa. Này Tư Đồ Trác, sao anh không đánh trả?”

Đây là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ họ tên của Tư ĐồTrác không ngờ lại trong tình huống này.

Tư Đồ Trác đang cố gắng tự vệ. “Anh có thể đánh anh ấy hả??

Chương 11 End

“Đồ điên. Anh muốn để bị đánh chết hả?”

“Ok! Được rồi.” Được vợ cho phép, Tư Đồ Trác tung nắmđấm vào mặt đối thủ. Tiêu Thú Dạ cười ngạo nghễ tiếp tục tung đòn.

Hai người càng đánh càng hăng, càng bạo lực làm TiêuTung Thục hối hận.

“Trời ơi! Hai anh đừng đánh nhau nữa ~~~ Ai báo cảnhsát đi. À không, gọi xe cấp cứu… Ai làm ơn vào can hai anh ấy đi ~~~”

Bữa tiệc mừng thọ rốt cục bị biến thành hài kịch.

“Anh còn cười được?” Tiêu Tung Thục đang xứt thuốccho Tư Đồ Trác trừng mắt.

“Anh trai em cũng không phải là tay vừa, nắm đấm củaanh ấy rất khỏe.” Tư Đồ Trác vẫn còn cười.

“Đồ điên, bị đánh còn cười được.” Nghĩ lại cô khôngkhỏi sợ hãi.

Nhìn hai hốc mắt cô đỏ hoe, anh biết cô khóc vì nhữngvết thương trên người anh.

Cảm thấy ấm áp, anh ôm cô vào lòng.

“Em đau lòng hả?”

“Hừ!”

Cô quay đầu không thèm nhìn.

Thấy cô không nói gì, anh cũng không ép, nhếch khóemôi có dính cục máu đông lên cười. “Anh Thú nói hai tháng sau sẽ lại đến.”

Cô nhóc ngốc nghếch dễ lừa. Không nén nổi tò mò, côhỏi. “Anh ấy đến chỗ nào?”

“Địa điểm tổ chức lễ cưới.”

“Đám cưới hả? Ai muốn làm đám cưới?” Lòng hiếu kỳcàng tăng thêm.

“Đến lúc đó em sẽ biết.” Thừa nước đục thả câu.

“Xì, nói cho em biết đi ~~~”.

“Không được, nếu bây giờ nói cho em mất hay.”

Đây là thỏa thuận giữa anh và người nhà họ Tiêu. Vìtheo như tính nết của cô nhóc, cô nhóc sẽ bỏ trốn vì sợ những nghi thức rườm ràtrong hôn lễ.

Cho nên, từ giờ đến lúc đó phải giấu kín bưng mọichuyện.

“Sao không được? Nói cho em biết đi ~~~”. Không ngheđược câu trả lời, Tiêu Tung Thục cong môi nói.

“Tốt nhất em không cần phải biết.” Anh buồn cười hônlên đôi môi trề ra của cô.

“Làm gì phải bí mật dữ vậy? Nói cho em biết đi, cùnglắm bữa đó em cầm bàn chải chà bồn cầu và chai axit clohydric đến phá đám cưới.Có vậy mà cũng giữ bí mật với em.”

“Cầm bàn chải chà bồn cầu và axit clohydric đến pháđám cưới hả? Chắc là em sẽ làm như vậy. Ha ha ha~~~”. Tưởng tượng ra cảnh cô mặcváy cưới trắng muốt cầm bàn chải và chai axit, Tư Đồ Trác cười sặc, cười đến mứcvết thương trên miệng rách toạc ra đau rát.

“Cứ cười đi, cười nữa đi. Lừa em vui quá ha. Emkhông thèm quan tâm đến anh nữa. Anh cứ cười cho đã đi. Hừ!”

Cô tức giận đóng rầm nắp hộp y tế, thở phì phì địnhđi ra cửa.

“Ai, lại giận hả?” Anh giữ tay cô lại.

“Hừ!”

“Được rồi, ở lại anh nói cho nghe.”

“Thật hả?” Hai mắt Tiêu Tung Thục sáng lên, cườikhanh khách ngồi trong lòng Tư Đồ Trác. “Anh nói đi, ai làm đám cưới vậy?”

“Anh không thể nói câu trả lời cụ thể, anh chỉ có thểnói cho em biết nhân vật chính của ngày hôm đó là chị gái của em Nguyệt Hà.” Cóthể coi phù dâu là nhân vật chính không nhỉ? Tư Đồ Trác nghĩ trong đầu.

“Chị Nguyệt Hà hả? A! Chẳng lẽ chị Nguyệt Hà sẽ làmđám cưới với anh Thú.”

Ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Trác, hai mắt Tiêu Tung Thụcsáng lấp lánh.

“Ya! Hay quá! Hay quá!”

Nhìn thấy cô đang lầm to, Tư Đồ Trác không muốn giảithích, vì anh cố tình làm cô hiểu lầm. Anh làm bộ mệt mỏi ngã người xuống giường.

“Bé Tung! Anh mệt quá...”

“Thật ạ? Vậy em không làm phiền anh nữa, anh ngủ điha.”

“Sao không giúp anh mát xa?”

“Nhưng em sợ ấn trúng vết thương… Được rồi, để emmát xa cho.”

Nghe vậy, Tư Đồ Trác liền cởi quần áo.

“Khoan đã, anh cởi quần làm gì?”

Cởi áo thì còn hiểu được nhưng cởi quần… Có cần thiếtkhông?”

“Không cởi quần sao làm việc được.” Anh trả lời, quầnáo trên người biến đâu mất hết.

Cô ré lên, đỏ mặt quay sang chỗ khác.

“Em muốn mát xa cho anh mà…”

“Đúng như vậy, nhưng không phải mát xa theo kiểu“yêu đương” đó…”

Anh ôm cô từ phía sau, nghĩ đến việc hai tháng saucô đã chính thức là vợ anh, nhếch môi cười.

“Anh… anh… Đừng có sàm sỡ em.” Cô run rẩy gạt bàntay đang sàm sỡ mình, nhưng vì hơi thở nóng hổi đang phả vào tai và cơ thể đànông nóng rực gần sát, chân tay bỗng xụi lơ.

“Yên tâm, tối nay anh bị thương, anh không thể sàm sỡem, nhưng anh cho phép em được sàm sỡ anh.” Anh kéo bàn tay nhỏ của cô đặt trênbiểu tượng đàn ông của mình.

“Á!” Cảm nhận được cái đó là cái gì, cô vội rút taylại. Cho dù cả hai đã làm chuyện đó nhiều lần với nhau nhưng cô vẫn thấy rấtlúng túng.

“Tối nay, em được ăn hiếp anh, em thấy sao?”

Anh cười khẽ rồi kéo cô ngã xuống giường, điều chỉnhtư thế để cô ngồi trên người anh.

“Đừng mà…”

Với tư thế lạ lẫm, cô giãy dụa muốn đứng dậy nhưngkhông làm được.

“Có chắc là em không không muốn? Đây là cơ hội để emtrả thù anh. Cho dù em có mạnh bạo như thế nào, anh cũng không phản kháng.”

Vừa nói vừa ma sát “cái đó” vào nơi nhạy cảm của côlàm cô run rẩy.

“Anh…”

Mặt cô đỏ bừng sau hành động đó của anh, lý trí cũngdần biến mất.

“Hãy yêu anh như anh yêu em ~~~”

Giọng nói gợi cảm của anh như bùa mê rót vào tai khiếncô không còn là chính mình.

Ánh mắt Tiêu Tung Thục dần trở nên đê mê, bàn tayanh lại đang vuốt ve bên dưới khiến cô vừa thở hổn hển vừa buột miệng rên rỉ.

Cô cúi đầu hôn anh cuồng nhiệt, sau đó hai tay bắt đầusờ soạn khắp cơ thể rắn rỏi…

Đêm hôm đó, cô đã làm đúng như lời anh nói, ăn hiếplại anh.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro