Osin của hotboy!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Osin của hotboy!!

Thể loại: truyện tuổi teen.

+ Mai Thanh Thanh con của 1 tập đoàn kinh doanh lớn nhất nước. Nước da trắng, đôi môi mỏng giống mẹ và đôi mắt màu xanh lai của bố, đặc biệt đôi má lúc nào cũng đỏ hồng ==> cực xynh Tính cách tinh nghịch, dễ thương....thích làm cho mọi người vui vẻ nhưng trong lòng cô mang 1 nổi bùn khó nói.

+ Dương Minh Hạo là 1 đại thiếu gia của 1 công ty đá quý nổi tiếng thế giới. Tuy là kon trai nhưng có làn da trắng như kon gái, một khuôn mặt rất ư là kool==> bik bao nàng đã gục ngã dưới chân nhưng chưa yêu ai bao giờ... Tính cách hơi kiu ngạo, tuy ngoài mạt hok wan tâm đến ai nhưng trái tim bên trong rất ấm đấy nhá....

Trong 1 căn phòng màu hồng xinh xắn và gọn gàng, 1 cô gái đang quấn mình trong chiếc chăn. Reng...Reng.... _tiếng chuông báo thức vang lên.....nó chồm dậy tắt và nhìn vào...

- Á! gần 8h rồi...trể mất thoy. Hôm nay là buổi học đầu tiên mà đến trể sẽ gây chú ý mất...

Kết quả cũa việc tối hôm qua ngủ trễ do thức khuya xem phim đây mà. Nó vội chạy vào phòng tắm sửa soạn và thay đồ....

- Mời tiểu thư xuống ăn sáng, ông chủ đang đợi. _ tiếng của ng' quản gia trong nhà.

- Uhm! nói baba ăn trước đi cháu trể học rồi nên hok ăn đâu!

Nói xong nó chạy ra khỏi phòng nhưng hok quên đem theo chiếc dế iu của nó.... 
Vào phòng ăn nó đến ôm 1 ng' đàn ông có khuôn mặt rất hiền từ_ng' mà nó gọi là
papa..._ kèm theo 1 cái hun:

- Thưa pa con đi học!__ nói xong nó vội phóng ngay ra khỏi nhà

- Để pa kiu ng' chở con đến trường...Ông Mai gọi với theo

- Ko cần đâu pa con thix đi xe đạp hơn.
_____________________

Đến trường.

Nó vội vàng gửi xe rồi đến bảng thông báo xem mình học lớp nào....Bổng nhiên RẦM!!! .....nó choáng ván ngả xuống....hình như nó đã va phải ai đó. Nó ngước lên nhìn và định chửi vào ng' cũng vô ý như nó nhưng nó đã đứng ngây ng' ra. Trước mặt nó là 1 đứa kon trai đẹp cực kì.

- Nè đụng vào ng' ta còn hok mau xin lỗi ở đó còn nhìn nữa._ Đứa kon trai đó lên tiếng.

- Á nè nè! Anh bik đánh vần từ "mơ" hok hả? anh cũng có lỗi chứ đâu phải mình tôi. Chưa chữi anh là hên rùi.

- Cái kon nhỏ này.........

- Minh Hạo đi thoy kẻo trễ............._ 1 đứa kon trai đi chung gọi

- Hên cho cô là tôi đang vội chứ ko thì .....

Anh á hả? Hok kịp đâu...hứ....__ bik dc lớp nào nó vội chạy đi

-Thôi đi thôi! Hơi đâu mà đôi co với con bé đó. Mà công nhận nó cũng dễ thương lắm đấy...hihihi....___ ng' này là Gia Chí. Là bạn thân của Minh Hạo và cũng là 1 hotboy trong trường chỉ đứng sau Minh Hạo thoy nhá ^_^

Hạo vừa bước đi thì cảm giác đạp phải cái ji' đó nên nhặt lên xem. Đó là 1 chiếc dtdd màu hồng rất xinh khỏi nói cũng bik àl của con gái. Mở ra xem thì có hình của Thanh và có cả tên đầy đủ của nó nữa." Mai Thanh Thanh à, tên cũng hay đấy. Có cái này rùi thì cô chết với tui...kakaka..." Minh Hạo bước đi mà đầu đầy những toan tính...

Tại lớp 11T__ Lớp của nó và cũng là lớp chọn giỏi nhất khối vì nó học rất giỏi mà.__ cả lớp đang xôn xao thì cô giáo bước vào, đi theo sau là nó.

- Cả lớp trật tự. Năm nay lớp mình có 1 bạn hs mới chuyển đến. Các em nhớ giúp đỡ bạn trong học tập nha!__ Cô giáo nói

- Chào mọi ng'. Mình tên là Mai Thanh Thanh. Có ji' mong các bạn giúp đỡ__ nó nói xong hok wên kèm theo nụ cười khuyến mãi.

Từ khi nó bước vào lớp thì bik bao nhiu cặp mắt của tụi kon trai nhìn nó hình trái tim sáng rực, Còn tụi con gái thì có vẻ hơi gen tị 1 tí và cũng có phần ngưỡng mộ. Cô giáo xếp nó ngồi cạnh Da Hân_ 1 cô gái cũng rất xinh, hiền diệu, dễ mến_ Nó bước xuống và ngồi vào chổ của mình. Buổi học bắt đầu và kết thúc rất vui vẻ và sôi nổi vì vó sự hiện diện của nó nữa mà. Reng....reng.....Tan học.....

- Thanh này! hì...Bạn cho mình xin sdt dc hok có ji' tụi mình dễ liên lạc...__ Hân gọi nó

- Ờ dc đấy! đợi mình tí___ nó lay hoay tìm chiếc dt của mình, nhưng hok thấy__ Ủa, cái dt của mình đầu goy'. Kì ta....._ nó sực nhớ đến vụ va chạm khi sáng_ A đúng rùi. Rơi ở đó chứ hok đâu hết, Hân đi xuống bảng thông báo tìm với mình nha chắc ở đó...

-UHm đi thôi__ Nó kéo tay Hân đi sau khi cô ấy vừa nói xong.

Hai đứa lom khom tìm cả buổi mà hok thấy . Bỗng.........

- Này 2 cô tìm cái ji' đó...u..h....mm...... để tui nhớ coi.....Mai Thanh Thanh đúng hok nà???___ Giọng 1 đứa kon trai vang lên

- Hả? À..ờ......ji' lại là anh nữa hả? sao anh cứ theo tui miết zậy?? Ủa? mà sao anh bik tên tôi??? Hay là anh chính là ng' lấy chiếc dt của tôi đúng hok???___ nó giật mình way lại

- Nè cô nói cho đàng hoàng lại nha. Ai lấy ji' của cô? Chẳng wa tôi nhặt dc nó dưới đất mà hok có chủ thoy___ Ng' con trai đó chính là MInh Hạo

-Cái ji' mà vô chủ hả?? Anh mới ăn nói đàng hoàng lại á! TRẢ TÔI CHIẾC DT MAUUUU........_ nó hét lớn vào mặt Minh Hạo

- Cô....cô.... Mún lấy lại hok mà nói cái giọng đó đó hả? Đã zậy thì có mơ mà lấy lại nha._Minh Hạo tức

Bỗng dưng nó nhớ lại là trong chiếc dt nó có lưu lại những thông tin về nó và gia đình nó. Đặc biệt là có những tấm ảnh của mẹ nó nữa. Nó hok mún để lộ thân phận của mình là 1 tiểu thư nhà giàu. Vì chuyện thân phận mà nó đã chuyển đến đây học, chứ ko là nó đang học ở 1 ngôi trường cũng to như vậy và là trường của nhà nó nữa. Nó sợ ng' ta chỉ nịn nọt và vì quyền thế của gia đình nó mà cho nó hạng cao, nó mún chứng tỏ thực lực thật sự của mình cơ.....

- Thôi dc anh mún sao mới chịu trả tôi cái dt??? Trả tôi chiếc dt rồi anh mún ji' cũng dc.___ nó hạ giọng, vẻ mặt thoáng bùn.

- Ủa... sợ rùi sao??? cái này là cô tình nguyện đó nhà...Để coi.....Tôi thì hok thiếu cái ji'....a đúng rùi...nhà tui thiếu osin cô làm osin cho tôi nha 2 tháng___ Anh cười 1 cách mãn nguyện

- C..c..ái.....cá...i.....g...ì.....??? Anh nói thiệt hay giỡn đó. Tui đây mà đi làm osin cho anh hả? Nghĩ sao zậy? Anh mơ giữa ban ngày à?....__ nó ấp ủng nói hok nên lời

- ờ zậy thôi! coi như tui chưa nói ji'. hehehe...có cái dt sài.....__ Hạo chọc tức nó

- Hừ...anh giỏi lắm. Dc 2 tháng thoy chứ ji'.... Tui nói cho anh bik tôi hok bik làm ji' hết đâu à nha. Anh kiu tui về làm thì đứng hối hận.__ Nó bị dồn vào thế bị động đành phải chấp nhận.

- Trời! cô có phải con gái hok zậy? Cái ji' cũng hok bik hết...Thôi kệ miễn sao tụi mún là dc. Mai tôi đón cô về làm lun đó. Nhớ đó tan học tui wa rướt cô.___ Anh lườm nó rồi đưa trả chiếc dt cho nó, xong anh bỏ đi để lại nó với cái đầu bóc khói.

Nó tức đến nổi chỉ cần 1 tí lửa nhen là nó cháy rùi. Nó way la kiu kon bạn đi về. Mọi chuyện xảy ra nãy giờ ai cũng bik chỉ trừ 2 ng'__ mắt họ lúc nào cũng nhìn nhau thì làm sao bik dc xung quanh đang xãy ra chuyện ji'__ (hihi các bạn bik ai goy' chứ j' nà.....^^)

------------------------------

Về đến nhà nó thay đồ tắm rửa rồi nằm dài trên chiếc giường thân yêu của nó....nghĩ về chuyện hôm nay....thật là bực....nhưng điều quan trọng là làm sao nó nói với ba nó đây... Nó đi wa đi lại lo lắng như 1 bà cụ...." thôi đành nói dối papa lần này zậy"..........Nghĩ xong nó wa phòng pa nó....Cộc..cộc.....

- Ai đó? Vào đi!__ Ông mai lên tiếng

- Dạ là con. Ba ui con mún xin ba chuyện này. Chẳng wa là...là trường con tổ chức cuộc thi đôi bạn cùng tiến. Con...Con mún xin ba cho wa nhà bạn ở để tiện việc học tập....con đi 2 tháng thoy....đúng 2 tháng con về...con hứa sẽ thường xuyên về nhà thăm ba.....nha ba.....ba cho con đi nha ba___ nó nói liên hồi nuũng nịu chư 1 đứa trẻ

- Ko dc. Con mời bạn con về nhà mình đi.__ ông cất sấp tào liệu wa 1 bên

- Baa..... đi mà ba....cho con đi đi.....rủ bạn về thì con bị lộ thân phận mất.....ba thương con nhất mà phải hok ba.....___ nó năn nĩ

- hơi...._ông Mai thở dài_ Thôi dc rôi. Dù ji' mai ba cũng đi công tác nước ngoài đi lần này cũng hơi lâu. Con wa ở với bạn cho vui. Nhưng ba dặn con là phải cẩn thận đó nha. Có ji' là gọi dt cho ba biết nghe chưa....?___ Tuy cho con gái đi nhưng ông cũng hok yên tâm lắm......

- hihi...yeeeeee......ba là số 1..... con thương ba nhất nà........_ nó cười vui sướng_ con về phòng nha ba.. Ba ngủ ngon.

-uhm!.........." Con bé vẫn ngây thơ như ngày nào. Em à nó càng lớn càng giống em." __ ông Mai nhớ mẹ nó.

Nó về phòng trong tâm trạng nửa vui nữa bùn. Vui là vì ba nó cho nó đi, bùn là vì sắp tới nó nghĩ nó sẽ hok dc tự do nữa.... Bỗng nó nhớ đến khuôn mặt của tên đáng ghét đó.... rùi nó cũng chìm sâu vào giấc ngũ.

Nó cũng hok bik là ở trong 1 căn biệt thự khác trong 1 căn phòng, cũng có 1 ng' đang nghĩ về nó...." Kon bé thật ngây thơ...Mà trông nó cũng dễ thương đấy....tiếc là hơi ngang bướng hok phải tiểu thơ...."
____________________________________________

Vừa đến trường, nó thấy hắn đang đi vào...vội chạy lại.....

- Ê! anh kia! đứng lại cho tui hỏi...._ nó nói giọng như ra lệnh

-ủa? cô theo dõi tui nãy giờ hay sao zạ? đi sau lưng nãy giờ đó à?___ anh tỏ vẻ chọc tức nó

- Anh.... xí....Ko kịp đâu!!! Tui mún hỏi anh là ra về chìu nay rướt tui phải hok? QUA LỚP TUI MÀ ĐÓN TUI...TUI HOK CÓ ĐỢI ANH ĐẾN TRỄ THÌ KHỎI NHA........_ nó la lớn

- Á con bé này.... nè nè cô bik tui là ai hok mà dám vênh mặt lên thế? nói cho cô bik tui là hotboy củng trường, là hội trưởng hội học sinh đấy náh. Đồng thời là đại thiếu gia của 1 công ti đá quý nổi tiếng thế giới nhá. TÔI TÊN DƯƠNG MINH HẠO__ anh nhấn mạnh tên mình

- Ơ hơ..hơ.... mắc cười....tui chưa thấy ng' đâu mà vô duyên như anh. Chưa đánh đã khai danh tánh lí lịch ra hết trơn rồi. Anh là ai thì mặc xác anh nói tui chi zạ.....hứ......_ nó mĩa mai Hạo

- G...r..ừ...m...m.mm.... Cô...cô dc lắm.... rùi cô sẽ bik tay tui......Đợi đấy! __ Minh Hạo tức sôi máu, anh bỏ đi....

- Uhm! Tui Hok Có Trốn Đâu Mà Sợ.....hehehehehe!!!!!__ Nó nói với theo.

Vào đến lớp thì mặt nó bí xị lại. Làm sao vui dc chứ. Hồi nãy lỡ chọc tức hắn rùi sau này sẽ khổ thêm thoy. Nó nghĩ cuộc đời nó bất hạnh gặp anh. Nhưng đâu đó sâu thẳm trong lòng nó có 1 chút niềm vui vì dc gặp anh và chọc tức anh.....

- Nè bồ sao zậy? mặt bùn thế? có chuyện à?__ Da Hân hỏi nó

- Hok có ji'. Chuyện hôm wa đó cậu bik rùi. Với lại sáng sớm đã đụng độ với hắn....woãi...._ nó thở ra thở dô

- Hì..... Cho bồ chết ai mượn chọc trúng hotboy làm chi....__ tuy nói con bạn mình nhưng trong đầu Hân đang nghĩ đến ai kia. Ánh mắt ấy, nụ cười thân thiện với cô.... Buổi học wa nhanh, đến giờ nghĩ trưa......

- Hân! đi ăn trưa với mình...__ Nó lay con bạn

- Hả? Uhm... mình cũng đói lắm rồi...... 

--------------------

Cả 2 đi xuống can-tin, sau khi tìm dc chỗ ngồi thì tụi nó bắt đầu nhăm nhi bữa trưa. Bỗng ở đâu 1 đám dứa kon gái tiến lại vây xung wanh 2 đứa. Người dẫn đầu là Ly học cùng lớp với Minh Hạo, tụi này là FC của Minh Hạo và trưởng nhóm chính là Ly. Thấy vậy Hân kéo tay nó đi chỗ khác vì cô bik sẽ có chuyện sắp xãy ra nhưng nó nắm tay con bạn ngồi xuống và tiếp tục ăn..

- Con nhỏ này! thấy tụi tao đứng đây hok mà còn ngồi đó ăn dc à__ Ly hất đổ thức ăn xuống

- Tôi hok wen mấy ng'! Mình đi thôi Hân_ nói xong nó kéo tay kon bạn đi

- Á con nhỏ này mày liều rồi đó! Mày bik mày có tội ji' ko??? _ 1 đứa con gái trong nhóm nói

.............."CHÁT".....nó bất ngờ choáng váng, nó đã bị Ly tát....Hân vội chạy lại giúp con bạn thì bị mấy đứa khác giữ chặt.

- Mấy ng' có wuyền ji' mà đánh tôi? Tôi ko wen bik mấy ng' thì làm ji' mắc lỗi... Thả bạn tôi ra mau....__ nó tức hét lên

........."CHÁT" ....lại thêm 1 cái tát nữa vào mặt nó. Lần này thì mạnh và đau hơn nên nó ngả wụy xuống đất.

- Tao nói cho mày bik mày mà còn đến gần Minh Hạo thì đứng có trách tại sao mày bị còn nặng hơn như zậy._ nói xong Ly bỏ đi cùng với đám con gái đó.

- Hic...mày có sao ko zậy? đau lắm hok? có cần đến phòng y tế hok? Tao xin lỗi hok giúp dc ji' cho mày....__ Hân nói trong nước mắt và sự lo lắng cho nó.

- Có 2 cái tát chứ mấy, nhầm nhò ji'...bồ yên tâm đi ko sao đâu..._ Nó cố tỏ vẻ bình thường hơn cả bình thường để con bạn ko lo lắng cho nó.

Da Hân dìu nó về lớp. Nhưng từ khi nào nước mắt nó đã rơi ra, nó bùn vì 2 cái tát đó thật sự rất đau_ sưng cả mặt lên cơ mà_ và bùn nhất là lí do mà nó bị đánh. Giờ thì nó cảm thấy ghét gặp mặt hắn dễ sợ. Nếu từ đầu nó cẩn thận đi đứng thì đâu có đụng trúng hắn và thì giờ nó đã ko có chuyện ji' rồi......Đến lớp thì nó lại thấy Minh Hạo đứng trước cửa lớp....

- Này 2 cô đi đâu nãy giờ mà tui tìm hoài hok thấy zậy? ___ Minh Hạo thấy nó vội chạy lại hỏi.

Nhưng đáp trả lại là sự im lặng của nó. Hân định kể cho Hạo nghe mọi chuyện xãy ra nãy giờ nhưng nó đã ngăn lại.

- Cô bị điếc hay sao mà hok nghe thấy tôi hỏi hả? Cô bị ji' á hả....mà nè chút nữa tôi wa rướt cô đó đừng có mà wên.__ Anh tức tối

- Bik rồi! Anh về lớp đi._ Nó nói với anh mà hok thèm ngước lên nhìn anh lấy 1 cái vì nó sợ anh thấy cái khuôn mặt nó lúc này, rồi nó đi thẳng vào lớp

Minh Hạo bỏ về lớp mà lòng cảm thấy có chút ji' đó lo lắng..." Nhỏ bị ji' zậy??? Bình thường hay cải mình lắm mà. Sao hôm nay hiền zậy....???....Có chuyện bùn à...? ".....Vừa vào lớp thì thấy Chí chạy đến...

- Nè! cậu bik tin ji' chưa? Con bé osin nhà cậu vừa bị tụi con Ly xử ở can-tin trường đó. Vì cậu đấy! __ Chí hớt hải nói

- Hả? mình mới gặp nó đây mà! Trời ạ... sao nó hok kể mình bik... Hèn ji' hôm nay mình thấy nó lạ lắm....Mà nè nó bị nặng hok.. có sao hok...nó có đánh lại hok....???___ Hạo tuôn ra 1 lèo

- Hahahahaha,......nhìn mặt cậu kìa....Bik lo lắng rùi hỡ nhock.....nghe nói bị tát 2 cái nhưng hok có đánh trả. Mày bik rùi tụi con Ly đông zậy mà..__ Gia Chí cười vì vẻ mặt của thằng bạn. Theo Chí bik thì đó giờ Hạo chưa bik wan tâm đến ai kể cả Chí tuy là bạn thân.

- Mệt wá...Cười cái ji' vui hok mà cười... bực thật hok nói chuyện với cậu nữa..zô học rồi__ Hạo đỏ mặt

Ngồi học mà Hạo cứ mong đến giờ tan học để wa gặp nó hỏi chuyện. Rồi thì cuối cùng cũng đến giờ tan học...chuồng vừa reo thì Hạo đã vội chạy đi tìm nó..... Nhưng nó đã đứng đợi anh trước cổng trường từ bao giờ rồi...

- Ủa? cô đợi nãy giờ lâu chưa? Lên xe đi tôi chở cô về nhà tui._ Anh gọi nó

Từ trường về tới nhà Hạo nó ngồi trong xe mà hok nói 1 lời nào với Hạo cả. Mặc cho Hạo chọc tức nó đủ thứ chuyện. Cuối cùng cũng về đến nơi, nó xách hành lí theo anh vào nhà...

- Này! cô nói thật tui bik đi cô có chuyện phải hok?__ Anh hỏi nó

- Chuyện ji' là chuyện ji'?_ nó làm ngơ

- Tôi bik hết rồi. Hồi trưa ở trường cô bị tụi kon Ly nó đánh phải hok? sao cô hok nói cho tôi bik_ hạo bực

- Ơ cái anh này hay nhợ! Nói cho anh bik thì dc ji'? Chuyện của tui thì tui giải wuyết liên wan ji' đến anh

- Hừ... Chuyện đó có liên wan đến tôi đấy vì tôi mà cô bị như vậy phải hok? tôi rành tụi kon Ly lắm

- Ừa thì sao. Dù ji' cũng xãy ra rồi nói làm ji' nữa. Thôi anh chỉ phòng cho tôi đi.__ nó hok mún nhắc đến chuyện đó nữa

- " Ng' ji' mà wan tâm nên mới hỏi..đúng là làm ơn mắc oán..mà tự dưng mình wan tâm đến nó làm ji' hok bik.." Anh nghĩ trong đầu..____ Phòng cô ở trên lầu đối diện phòng tôi.

Nó đem hành lí lên phòng mình. Mở cửa phòng ra thì nó rất bất ngờ...Căn phòng sơn màu hồng giống phòng nó. Cách trang trí trong phòng trông rất gọn gàng và xinh xắn. Ko nói cũng bik là phòng của con gái.

- Chuyện ji' thế? sao hok thu dọn hành lí đi mà còn đứng ngơ ra như zậy?_ Anh đứng dựa cửa hỏi nó

- Này! phòng này của ai thế? Ừa mà nguyên cái biệt thự này có mình anh ở thoy à? Sao lại có phòng con gái mà dc bày trí hết như thế này?__ Nó hỏi 1 mạch

- trời ạ.. Cô hỏi cũng để từ từ tôi trả lời. tôi ở 1 mình. Căn phòng này là của em gái tôi nhưng nó đã mất sau 1 vụ tai nạn năm ngoái. Từ đó đến giờ tôi vẫn để nguyên như thế. Cô lắm lời wá mau mau rồi xuống nấu cơm cho tôi ăn

- uhm...Ơ mà Hả anh mới nói cái ji'? Nấu cơm á? Tui hok có bik nấu...

- Trời! cô nói thiệt đó hả? Tui hok bik làm sao tối nay có cơm cho tôi ăn là dc. _ nói xong anh đóng cửa cái rầm đi xuống dưới lầu xem tivi.

Nó thu dọn hành lí vào tủ. Nó đi 1 lượt wanh phòng xem tất cả đồ đạt. Nó thấy dc 1 tấm hình trên bàn, là hình của Minh Hạo và 1 cô gái chắc là em của hắn. Trông cô ấy rất xinh và cũng trạt tuổi nó. Tắm rửa xong thì nó xuống lầu xem anh đang làm ji'.

- Cô ngăm cho nước thắm vào ng' hết à hay sao mà lâu zậy? bếp ở đằng kia cô làm ji' đó với nó thì làm miễn sao chút có ji' tôi ăn là dc._ anh chỉ tay xuống bếp

- Hic... tui nói thiệt mà anh hok tin hỡ

- Tôi hok bik! TÔI MUỐN CÓ CƠM !!! ... anh nói lớn

- Thoy mà tha cho tôi bữa nay đi. coi như là ngày đầu tôi làm osin cho anh, chúng ta ra ngoài ăn đi coi như anh đãi tôi hen..__ Nó dụ Hạo

- Cô hay đấy! Thôi dc, dù sao tôi cũng còn trẽ hok mún chết sớm vì món ăn của cô. Dậy chúng ta đi nhà hàng ăn đi. Bực bội... bắt cô về làm osin cho tôi hok bik có phải là sai lầm lớn nhất của đời tôi hok nữa.._ Anh châu mày...

- Anh này đã đồng ý rùi thui còn ý kiến này nọ. Tui nói cho anh bik trước rùi mà tui có bik làm ji' đâu mà anh vẫn cứ bắt tôi về làm osin đấy thôi.

Cả 2 ng' họ bắt đầu đi đến nhà hàng... 

---------------------

Cả 2 bắt đầu đi đến nhà hàng....Minh Hạo dẫn cô đến nhà hàng sang nhất. Từ khi bước vào cho đến khi ngồi ăn Minh Hạo để ý nó rất nhìu vì cảm thấy lạ là nó y như rất wen với việc ăn ở nhà hàng cao cấp...

- Thanh nè! Cô ăn ở đây lần nào chưa mà thấy cô y như đến đây nhìu lần rùi zậy? tui dẫn cô đến đây mà cô hok ngạc nhiên à? Bình thường là mọi cô gái gia đình hem khá giả khi dc dẫn vào đây thì rất vui cơ mà?

- Tôi đến đây rồi_ nó sực nhớ đến chuyện thân phận nó_ Ờ ý tôi là đến với bạn để giao đồ cho nhà bếp thôi. anh hỏi làm ji'? Chuyện bình thường...

- Ờ!

- Thôi ăn lẹ còn về cũng trễ rồi tôi bùn ngủ wá mai còn đi học._ nó nhăn mặt

Sau khi ăn xong và về đến nhà nó vội chạy lên phòng nằm dài trên giường và ngủ liền vì hôm nay đối với nó cũng mệt...Phòng đối diện nó có ng' đang trong tâm trạng rất vui vì sự hiện diện của nó trong căn nhà này....

- Alo! _ đầu dây đt bên kia trả lời

- Tôi nói cho cô bik trước cấm cô đụng đến con bé ấy nữa._ Minh Hạo nói

- Hơ..ko ngờ anh lại wan tâm đến nó thế..tôi chỉ đùa với nó 1 tí thôi mà.__ đầu dây bên kia chính là Ly

- Cô mà còn đụng đến cô ấy 1 lần nữa thì đừng trách. Lần này thì hok giống mấy lần trước đâu nhá con bé ấy là của tôi!

- Anh hay đấy! Đã vậy thì anh xem tôi sẽ làm ji' nó. Con Ly này hok phải dễ bỏ wa đâu. Anh càng wan tâm nó thì tôi sẽ càng làm nó tránh xa anh đấy. Bye chàng hoàng tử của em._ Ly nói bằng 1 giọng hâm dọa rồi cúp máy

Minh Hạo bây giờ rất lo cho nó. Hok hiểu sao nó lại khiến anh lo như thế. Trước giờ anh chưa hề bik wan tâm ai vậy mà......

**********************************

- Dậy mau! Cô có chịu dậy hok hả? Trễ rồi kìa! tôi tưởng cô zậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng rồi chứ. Cô dậy đi học hok hả?____ Hạo đập cửa phòng nó

- Hic... bik rồi tôi ra liền! _ Nó từ từ bước xuống giường

Chuẩn bị xong xui nó vội xuống dưới. Thấy Minh Hạo ngồi đợi cô ở ghế sôpha với vẻ mặt khó ưa.

- Này! Làm ji' ngồi đó mà mặt bí xị zậy sáng sớm đó nha._ nó chọc anh

- Đợi cô đi học chứ làm ji'. Hok bik nhà này tôi làm osin hay cô nữa??? _ Anh liếc mắt nhìn nó.

Cả 2 cùng đến trường. Trên xe họ vừa đi vừa cải nhau om sòm khiến mọi ng' đi đường cũng phải ghé mắt nhìn. Nhưng trông họ cũng rất đẹp đôi. Đến trường, nó vừa bước xuống khỏi xe thì bị biết bao nhiu ánh mắt của mấy đứa con gái nhìn bằng hình viên đạn rợn cả người. Nó vội chạy vào lớp trong khi Hạo đi gữi xe ở bãi. Hạo và nó đều ko bik rằng ở trên lâu có 1 ng' đã thấy nó và anh đi cùng xe. Trong đầu ng' đó đang âm mưu rất nhìu để hại nó. Còn về phần nó, vào đến lớp gặp lũ bạn kéo nó ra hỏi

- Này cậu với hotboy trường mình wen nhau à?_ con Lan hỏi với vẻ ngạc nhiên

- Làm ji' có! mấy ng' rãnh wá suy diễn lung tung. Mình với hắn mà wen nhau á? Chuyện đó hok thể xãy ra đâu mấy bồ ơi. Tôi rất rất ghét hắn.__ nó biện minh

- Dậy sao tụi này thấy cậu đi chung xe với Minh Hạo. Nghi lắm nha. Ghét của nào trời trao của đó đó! heheheh.....__ thêm con bạn nữa chọt vào chọc nó

- Mệt wá! Chị nói cho mấy kưng nghe cho rõ nha. Chị và hắn hok có wan hệ ji' hết. Ok! way lên đi mấy kưng..._ nó càng khẵng định

- Hok có thì thôi! hihi vậy thì mình vẫn còn cơ hội......_ Con Lan vừa nói vừa mơ mộng

Nó định way wa nói chuyện với Hân nhưng con bạn vẫn chưa đến. Bình thường hân đến lớp rất sớm mà. Nó nhìn ra cửa thì thấy Hân và Chí vừa đi vừa nói chuyện trong rất vui vẻ. 2 ng' đi chung với nhau cứ như đôi thiên thần vậy trông họ rất đẹp đôi. mà công nhận 2 ng' này tiến bộ nhanh thật mới đó mà đã cười nói thân mật với nhau rồi. Bù lại nó và anh chỉ toàn cải lộn thôi. Cứ như wan gia ngõ hẹp vậy. Thấy mặt nhau là thế nào cũng có chuyện để cãi lộn.... 

----------------------------

- Hân ghê lắm nha! Thanh thấy hết rồi.....hihihi...._ Nó chọc Hân khi cô vừa vào chỗ ngồi

- hihi có ji' đâu tụi mình chẳng wa đi cùng đường nên hỏi han nhau mấy câu thôi mà..._ Hân đỏ mặt

- Hok có ji' mà đỏ mặt à! Hok wa nổi mắt mình đâu. Hỏi nhỏ cậu nhá..thích anh ta rùi phải hok? kekekeke...._ Nó ghé sát vào tai Hân nói

- Ơ cái cậu này! mà thật ra thì mình ....mình....để ý anh ấy lâu rồi nhưng giờ mới có dịp nói chuyện.. Bồ hok dc nói ai hết nghe chưa...bồ là ng' đầu tiên mình kể đó...._ Hân ngượng ngùng

- Bik ngay mà....hihihi....yên tâm mình sẽ giữ kín...ờ mà nghe nói anh ta là bạn thân của tên đáng ghét đúng hok?

- uhm! đúng rồi. Mà chuyện đó thì liên wan ji' ở đây?_ Hân hỏi

- Trời zậy thì để mình giúp cho. Mình nhờ tên đáng ghét đó hỏi giúp cậu._ Nó suy nghĩ cách nào đễ giúp con bạn

...Reng ...reng...giờ vào học bắt đầu. 2 đứa cũng hok nói chuyện nữa vì thầy giáo đã vào lớp...... Ngồi học mà đầu óc nó cứ nghĩ đến chuyện của Hân làm sao để giúp cô, làm sao nói với hắn giúp 1 tay. Rồi thì cũng hết giờ học. Nó định đi tìm anh thì ko ngờ anh đã đến cửa lớp tìm nó từ lâu rùi. Mấy đứa con gái trong lớp ùa ra vây lấy Minh Hạo. Nhưng anh hok thèm để ý và gọi nó ra.

- Cô đi xuống can-tin với tôi nha_ Minh Hạo hỏi nó

- Ơ tự nhiên rủ tui làm ji'.__ nó nhớ ra chuyện của Hân_ Uhm mà tôi cũng có chuyện nhờ anh giúp đỡ.

Trên đường xuống can-tin bik bao nhiu cặp mắt để ý đến nó và Hạo. Nhưng chuyện đó gần như là bình thường đối với Hạo, còn nó thì bực bội vì cảm thấy mấy ánh mắt của tụi con gái nhìn mình sắt bén. Đến can-tin, tìm dc chỗ ngồi và có đồ uống.....
- Anh kiu tui xuống đây làm ji' zậy?_ nó hỏi

- Thì đi uống nước. Chẵng wa tui rủ mấy thằng bạn mà nó hok chịu đi, đi 1 mình thì bùn nên tôi rủ cô.

- Vậy thôi! Anh rãnh wá ha? mà tôi có chuyện nhờ anh nè!

- Nói!_ mặt anh lạnh lùng

- Gia Chí là bạn thân anh phải hok?

- ừa! _ anh vẫn típ tục nhăm nhi li nước của mình

- Chẵng wa là tôi có con bạn thân đã để ý anh ta từ lâu nhưng hok dám nói. Anh hỏi Chí giúp con bạn tôi coi như là giúp tôi dc hok???_ Vẻ mặt nó thành khẩn
- Hok! _ anh trả lời cụt lũn

- Anh này tôi đang nói chuyện với anh á. Ng' ji' àm bất lịch sự. làm ơn đi mà giúp tôi đi mà.... _ Nó năn nỉ anh, đôi mắt nó nhìn chăm chăm vào mắt anh

- Cô làm ji' nhìn tôi dữ thế! Mất giá sao hỡ? _Anh hỏi nó

- Tôi đang tìm kím đốm sáng lương tâm trong đôi mắt của anh chứ ji'. Cầu mong là có.

- Cô...Mà giúp cô thì tôi dc cái wái ji'?_ Hạo tức

- Thì...thì....anh mún sai tôi làm ji' cũng dc...

- Khỏi....dù ji' cô cũng là osin của tôi mà chuyện đó thì đương nhiên rùi....mà thôi dù sao tôi cũng nể tình cái bộ mặt thành khẩn của cô khi nãy nên tôi sẽ giúp cô lần này. Tồi nay zìa lau dọn nhà cửa đó nha!_ nói xong anh đứng dậy bỏ đi về lớp.

- Á.. cái anh này...ng' ji' đâu mà vô duyên hết biết,.....hứ....hết 2 tháng rùi thì anh bik tay tôi._ nó tức tối

Nhưng giờ thì nó cũng vui vì giúp dc Hân trong chuyện này. Nó vội chạy về lớp để báo cho con bạn bik tin vui. Giờ tan học anh wa lớp nó rồi 2 ng' cùng nhau về trước mọi ánh mắt và sự ngở ngàng của mọi ng'. Và nó hok bik chuyện ji' sẽ sắp xãy ra với nó....Về đến nhà...

- Cô lau nhà đi! _ Anh bỏ đi lên phòng

- Hừ...lau thì lau... 

----------------------------

Nó cất cặp, thay đồ song xui rồi bắt tay vào việc ngay. Nó vừa lau vừa hát líu lo còn múa tới múa lui nữa. Nó hok bik Hạo đứng trên lầu từ nãy giờ thấy hết nhưng ji' nó làm. Anh cười sặc sụa và bước xuống lầu.....

- hahhahaha.....cô làm cái trò ji' đấy? ......_ vừa nói anh vừa ôm bụng cười

- Ế đừng có bước xuống tui lao xà phồng đấy té!!!!!.........

Vừa nói nó vừa chạy lại thì bị trượt chân, anh vội nắm lấy tay nó nhưng do nền nhà trơn wá anh cũng mất đà thế là ..."RẦM".... Cả 2 đều bị té, nhưng giờ thì nó dăng nằm đè lên anh....2 ng' bây giờ hok còn 1 khoảng cách nào hết, môi đã đụng môi.......4 con mắt nhìn nhau......

- Tôi....tôi...nói nhà trơn rồi mà anh còn bước xuống!_ Nó vội ngồi dậy mặt đỏ ửng

- Cô họ "đổ" tên "thừa" hả? Tại cô té chứ tôi có té đâu....!!! _ anh nói mà mặt cũng đỏ chẳng khác j' nó._ Thôi cô lau tiếp đi tôi lên phòng đây.

Nói rồi anh bước đi lên phòng 1 mạch hok dám way lại nhìn nó. Còn nó lúc này thì đứng ngây ng' ra 1 lúc rồi mới chịu bắt đầu lau tiếp. Tâm trạng 2 ng' họ bậy giờ giống nhau .... có ji' đó vui vui trong lòng....... Lau song cái biệt thự này nó mệt lã ng' nẳm dài trên chiếc ghế sôpha ngủ thiếp đi lúc nào hok biết, Minh Hạo định ra khỏi phòng đề xuống ăn cơm ( trên đường về 2 ng' họ có ghé mua đồ ăn ) anh thấy nó nằm ngủ, Anh tiến lại gần ngồi bên cạnh nó và nhìn khuôn mặt nó. Lần này Minh Hạo mới thấy rõ mặt nó, trông nó như thiên thần....Hạo bế nó lên phòng, đắp chăn lại cho nó....anh khẽ mĩm cười rồi bước ra....

Ánh nắng buổi sáng chíu len lõi wa cửa sổ và chiếu lên khuôn mặt nó, làm nó thức giấc...vội nhìn vào đồng hồ thì đã 7h15 rồi...nó bật dậy đánh răng rữa mặt xong định thay đồ thì nhớ ra hơm nay là chủ nhật được nghĩ. Nó bước xuống dưới lầu thì ngữi thấy mùi thức ăn rất thơm....tò mò vào bếp thì thấy Minh Hạo đang dọn các món ăn ra bàn

- Wao.....anh làm đó hả? trông ngon wá hen. tui hok bik anh cũng bik nấu ăn đó.__ nó nhìn anh

- Cô hay nhợ! hok bik nấu thì lấy ji' ăn torng khi đó giờ tui sống 1 mình. Mà con gái ji' ngũ giờ mới dậy._ vừa nói anh vừa tháo chiếc tạp-dề trên ng' ra....

- Ai bĩu cái biệt thự anh to wá làm ji', hôm wa tôi lau hết nó xong thì mún ngã ra chết thôi á ( phải rồi đó giờ nó có lau nhà bao giờ đâu)....ờ mà tôi nhớ tối wa tôi còn nằm trên ghế mà sao sáng nay nằm trong phòng rồi...??? nah bế tôi lên phòng đó hả?...

- Chứ ai khác ngoài tôi nữa? Cô bik là cô nặng lắm hok? Thôi ăn sáng đi...ăn xong rùi thì cô đi siêu thị với tôi tôi mún mua vài thứ. Hôm nay tôi chỉ cô nấu ăn.... Chứ cứ tình trạng này thì tôi làm osin cho cô là có..Hai ng' sau khi ăn xong thì đi ngay. Đến siêu thị anh mua rất nhìu đồ...bắt nó đẩy xe theo anh....Nó tức mún điên lun mà hok nói ji' dc...mua xong mọi thứ rồi anh còn bắt nó xách tất cả ra xe để, còn anh thì hok xách 1 thứ ji'.....Khiến nó càng tức....từ trong siêu thị cho tới bãi gữi xe nó và anh cãi nhau khiến ai cũng nhìn 2 ng' như sinh vật lạ......Về đến nhà, xách mọi thứ vào nhà xong thì nó định chạy lên phòng khóa cửa để ngủ 1 giấc nhưng bị anh bắt lại và loi vào bếp...

- Cô hok trốn khỏi tôi dc đâu...ngoan ngoãn mà làm tôi chỉ cho....._ Anh lườm nó

...“Bước lang thang lạc trong niềm vô tri. Từng bước chân em bơ vơ lững lờ trôi. Cớ sao em lại đi về qua đây, về lại nơi bao yêu dấu...".. Đt của nó vang lên nên Hạo mới bỏ nó ra....

- Alo! - đầu dây bên kia gọi

- A! Ba hả? Con nè...nhớ ba wá à..._ ng' gọi đến cho nó chính là ông Mai

- Uhm! Là ba. Con sao rồi dạo này học hành với bạn sao? Ở đó có thiếu thốn ji' hok nói ba để ba kiu ng' đem đến cho con?_ Ông Mai hiền từ hỏi nó

- Dạ hok ba! Con ở với bạn rất vui. Ba ở bên đó có khỏe hok ba?

- Ừ! Ba khỏe. Con cũng lo giữ gìn sức khỏe đó nha chưa? ba về mà thấy con ốm là ba cấm con đi chơi nữa nghe hok?

- Dạ! Con bik lo cho sức khỏe mình mà..hihi... con lớn rồi mà ba...

- Lớn thì lớn nhưng đối với ba con vẫn còn là 1 đứa con gái bé bỏng thôi con hĩu hok? Thôi ba phải họp rồi. Có ji' ba gọi cho con sau.

- Dạ. bye ba!

- Bye con!

Nói xong nó đi vào bếp thấy anh đang sắp xếp các đồ ăn vào tủ...

- Ai gọi cho cô đấy? Ba cô à?_ anh hỏi

- À..uhm...ba tôi.

- Ông ấy lo cho cô hả? ông có bik cô ở đây hok?_ anh tiếp tục hỏi

- Anh hỏi nhìu thế! Chuyện đó hok có liên wan đến anh thì anh hỏi làm ji' cho mệt zậy hè!_ nó cáu

Anh cũng chẳng thèm hỏi nữa. Rồi bắt đầu chỉ nó cách nấu đồ ăn. Anh cằm con dao sắt rau quả thì nhìn nhanh gọn nhưng khi đưa cho nó thì rớt lên rớt xuống, sắt văn tứ tung. Mém xí nữa là nó khứa 1 đường lên tay anh rồi. Lúc xào đồ ăn dầu văng lên tay nó có tí mà nó sợ wá dục cả cái đủa chạy tọt ra khỏi bếp rồi. Minh Hạo nhìn nó cười wá trời. Nó ắm ức, ráng nấu cho xong để anh khỏi chọc nó nữa. Còn nấu canh thì nó nhầm hủ đường thành hủ muối thế là nồi canh cứ như nồi chè...Cả cái bếp lộn xộn hết trơn vì nó.....Cuối cùng cũng nấu xong dc bữa trưa.

Nó dọn ra bàn hết trơn....Minh Hạo ngồi sẵn ở ghế nhìn vào mý món ăn hỏi nó

- Cái dĩa có mấy cục đen đen đó là ji' zạ?

- Thịt sườn ram chứ ji'. Tại tui wên trở nên nó đổi màu dậy đó..hihi...

- trời ạ! _ anh húp thữ tô canh vội phung ra ngay_ Sặc....Cô nấu chè hả...??? >"<

- tôi lộn hủ đường với muối...._ nó trả lời tỉnh bơ_ ai mượn anh bắt tui nấu chi

- Cô...bực cô hết biết...công tình tui dậy cô sáng giờ..công cóc dậy hả? hên là tui hok có đói. Cô ăn dc thì ăn đi. Hok dc thì dọn, dọn cho sạch cái bếp cho tui luôn! _ Anh tức bỏ lên phòng khách xem tivi.

Để lại nó với cái chiến trường mà nó bày ra....Lần này thì coi như xong....nó tự làm mà phải tự chịu thôi.. Dọn dẹp cả buổi trời mới xong...Nó đi mún hok nổi rán dữ lắm mới lếch nổi lên phòng. Lăn dài trên giường rồi chợp mắt ngủ thiếp đi....

Đối với nó hôm nay cũng thấm mệt…Nó chìm sâu vào giấc ngủ, nó mơ thấy cảnh tượng hôm đó. Cái ngày mà nó chứng kiến mẹ nó ra đi trứơt mặt nó mà nó hok làm ji' dc. Lúc đó nó mới 8 tuổi, một vụ hỏa hoạn đã xảy ra tại căn nhà của nó. Vì cứu nó mà mẹ nó đã mất, nó đứng đấy khóc rất lớn, nó chỉ nhận dc nụ cười cuối cùng trên khuôn mặt của mẹ dành cho nó. Khi đó chỉ có mẹ và nó ở nhà nên mọi chuyện xãy ra chỉ 1 mình nó chứng kiến nên vì thế mà giờ đây nó rất sợ 1 mình trong bóng tối……M..ẹ…..ee..e.ee.e…!!!_ Nó hét toán lên. Minh Hạo nghe tiếng nó hét nên vội chạy lên phòng nó. Anh mở cửa ra, bật đèn lên thì thấy nó đang ngồi co ro ở góc tường trong tâm trạng hỗn loạn, nước mắt nó rơi rất nhìu….Ko bik cái ji' đã thúc đẩy Hạo vội chạy lại ôm nó vào lòng. Người nó run rất run, nó ôm chặt lấy anh…

- Ko sao..ko sao rồi….._ Minh Hạo cố trấn tỉnh nó

Rồi nó cũng lấy lại bình tỉnh. Hạo đỡ nó lên giường, đắp chăn cho nó. Anh ngồi cạnh nó vì tay nó lúc này nắm chặt lấy tay anh. Anh khẽ vén mái tóc nó lên, khuôn mặt nó lúc này rất xinh nhưng có nét ji' đó rất đau khổ mà nó cố kìm nén đã lâu……Ánh sáng chíu vào khắp căn phòng. Nó mở mắt ra và khẽ ngồi dậy đầu nó bây giờ hơi nhứt, nhưng bổng nó cảm giác có ji' đó đang níu tay nó lại. Vội way sang nhìn thì thấy Hạo đang nắm chặt tay nó…..

- Á….aaaaaaaaaa.!!!_ Nó la lên làm Hạo giậc mình

- Chuyện ji' chuyện ji' thế….???

- Anh làm cái wái ji' trong phòng tôi thế? Còn nắm tay tôi nữa?.....buông ra…

- À…ờ….mà cô hok nhớ ji' hết hả? Tối wa tự nhiên cô hét toán lên làm tôi tưởng nhà có ăn trộm nữa chứ. Cô nắm chặt lấy tay tôi ko buông ra nên tôi mới ở đây tới giờ nè….Cô còn nạt nộ ai nữa hữ???__ Anh nổi cáu

- Ơ…tôi …tôi..wên tôi..tôi hok nhớ…cho tôi xin lỗi._ vẻ mặt nó bùn hẵn ra

- mà hôm wa cô sao zậy?

- Hok! Hok có ji'… Á mà hok định đi học hả trễ rồi…_ nó giậc mình nhớ đến hôm nay phải đi học

2 ng' trên đường đến trường hok nói với nhau câu nào. Anh thì có chút lo lắng cho nó, còn nó thì bùn vì giấc mơ hôm wa. Vào đến lớp nó thả cái cặp xuống rồi gục xuống bàn vì mệt mỏi…..

- Nè có chuyện ji' hả? kể nghe coi? Tên đó ăn hiếp cậu hả?..._ Hân lo lắng cho nó

- Hok có sao. Mình hơi mệt thôi. Hắn thì sao dám đụng đến mình…_ nó trả lời nhưng mặt vẫn cuối xuống bàn, bổng nó rơi nứơc mắt

- Thanh sao zậy? hok có ji' sao lại khóc? Có coi mình là bạn hok? Nói mình nghe xem…._ Hân thấy nó khóc

Nó dẫn Hân lên sân thượng của trường rồi từ từ kể lại chuyện mẹ nó ra đi thế nào cho Hân bik. Nó cảm thấy có lỗi trong việc đó nên đó giờ nó rất bùn. Nỗi bùn đó nó chưa hề kể ai nghe kể cả ba nó. Nó khóc òa lên, Hân vội ôm lấy nó và chỉ bik khóc theo con bạn thôi chứ cũng hok bik làm sao để giúp nó trong việc này. Chuông báo hiệu vào học vang lên. Hai đứa từ từ bứơc đi về lớp mà hok bik rằng trên sân thưọng còn có 1 ng' nữa. Đó chính là Minh Hạo, anh lên sân thượng để hóng mát. Bây giờ thì trong lòng anh có cảm giác ji' đó rất sâu sắc về nó. Anh nghĩ nó là đứa con gái rất mạnh mẽ nhưng giờ đây thì anh bik rằng đằng sau vỏ bọc ấy nó chỉ là 1 cô gái yếu đuối cũng cần có ai đó che chở….Buổi học có chút ji' đó khác lạ hơn so với mấy ngày khác chắc tại vì nó. Mọi ngày nó là trung tâm khiến mọi ngưòi vui vẻ nhưng hôm nay nó chả nở dc 1 nụ cười nào cả. Da Hân cũng hiểu dc nó nên cũng hok hỏi ji' thêm nữa chỉ bik im lặng theo con bạn. Tan học về nó muốn đi bộ 1 mình về nên nó kêu anh về trứơc. Nó muốn vơi đi nổi bùn trong lòng, đi dạo là giải pháp tốt nhất để nó có thể làm điều đó….1 giọt nứơc..2..3…giọt nước rơi… trời đã mưa. Nó cũng rất thích những cơn mưa nhỏ. Mà cơn mưa nó thích phải dịu dàng với những hạt nhỏ và mãnh, khi rơi xuống đủ tạo 1 âm thanh râm ran nhẹ nhẹ, tựa như 1 bài hát giúp ta xua đi những nổi bùn….Vừa ra khỏi cổng trưòng thì trời mưa đúng kiểu nó thích nên cũng cảm thấy vui vui. Nó đi bộ dưới mưa, wan sát mọi cảnh vật xung wanh. Mùi mưa nhẹ lướt wa mũi nó lành lạnh và dịu mát. Về đến nhà ngưòi nó ướt sũn…

- Trời đất ơi! Tôi tưỏng cô núp mưa ở đâu đó rồi đợi tạnh hẵn về chứ?...Ai ngờ cô về với bộ dạng này à?.. _ Anh ngạc nhiên với nó

- Sao anh nói nhìu thế? Tránh ra 1 bên cho tôi vào nếu hok mún tôi bệnh._ tâm trạng nó có vẻ bình thưòng lại

Về đến phòng nó mới cảm giác lạnh run người. Chỉ kịp thay đồ rồi nó vội phóng lên giường wấn chăn lại nằm run. Anh cảm giác có ji' đó ko ổn nên gõ cửa vào phòng nó. Đặt tay lên trán, nó đã bị sốt, sốt rất cao. Anh lúng túng hok bik làm sao. Vội xuống pha nứoc chanh cho nó uống, rồi đắp khăn lạnh lên trán nó. Nguyên buổi tối đó anh thức trắng ngồi bên cạnh nó. Tới gần sáng thì nó mới hạ sốt, anh mệt mỏi thiếp đi lúc nào hok hay. Nó tỉnh dậy thấy anh nằm bên cạnh, nhớ lại tối wa anh đã thức trắng đêm vì nó nên nó hok nỡ gọi anh zậy. Nhè nhẹ nó bứơc xuống giưòng và ra khỏi phòng. Một lúc sau Hạo thức dậy hok thấy nó đâu vội chạy xuống lầu tìm thì thấy nó đang làm ji' đó ở dưói bếp…

- Cô làm ji' đó? Khỏe chưa mà thức sớm thế?_ Anh hỏi nó

- À..anh zậy rùi hả? Tôi khỏe rồi. Tôi đang nấu bửa sáng, xong rồi anh ngồi đó đi tôi dọn ra ngay.

- Ăn dc ko đây?_ Anh nhìn vào mấy món ăn và hỏi nó

- Yên tâm đi tôi làm theo sách hướng dẫn chắc cũng hok đến nổi nào. Dù ji' cũng cảm ơn anh tối wa đã chăm sóc tôi.

- Ko có ji'. Cùng 1 nhà cả nên phải zậy thoy. Ăn lẹ còn đi học, cô nấu khá hơn rồi đấy. _ anh hối nó

Hôm nay tâm trạng nó khác hẵn ngày hôm wa. Nó cảm thấy vui vui vì dc anh chăm sóc như zậy. Nó nói cưòi vui vẻ với anh 1 cách tự nhiên hok còn cãi vả nhau như trước nữa. Đến trường, nó còn nở 1 nụ cười tươi tắn với anh trứơc khi bứơc xuống xe. Khiến cho Minh Hạo cũng hơi ngạc nhiên với nó. Nhưng mọi chuyện xãy ra cũng hok dễ dàng, vì Ly đã chứng kiến hết mọi việc. Cô rất tức….” Mày dc lắm. Hãy đợi đấy rồi mày sẽ bik tay tao…” ………Nó cười suốt buổi học, khiến lớp học hôm nay cũng rất vui. Chợt dt nó run lên có tin nhắn. “ Ra chơi xuống can-tin rủ thêm cô bạn của cô nữa vì có Gia Chí đi cùng tôi đấy tôi đãi mọi ng'” là Minh Hạo nhắn cho nó.

- Hân nè! Ra chơi xuống can-tin với mình. Hắn mới nt nói sẽ khao tụi mình đấy._ nó hớn hở

- Thôi mình hok đi đâu, làm biếng wá à!_ Hân có vẻ mệt mỏi

- À há…Hem đi thì đứng hối hận nhá…có ai kia đi nữa đó…kekeke….

- Hả? cậu nói thiệt chứ vậy cho mình đi với…hihihi…._ Hân đổi ngay tâm trạng

Giờ ra chơi, ở can-tin, mọi ng' đều đổ dồn con mắt về phía dãy bàn nơi mà tụi nó đang ngồi. Trông tụi nó rất xứng đôi, đứa nào cũng có nét đẹp riêng mà khiến ai cũng phải ngưõng mộ.

- Hôm nay hok bik có bão hok nữa hy ko có ng' đãi mình chầu này ta._ nó nói vẻ chọc ghẹo

- Xí ! sao cô cứ suy bụng ta ra bụng ng' woài thế. Làm như tôi đây keo lắm vậy. Tại cái chuyện hôm bữa cô nhờ tui giúp đó nhớ hok?_ Minh Hạo nổi sùng với nó

- Chuyện ji' thế? _ Chí và Hân đồng thanh hỏi. Cả 2 ng' vội way lại nhìn nhau rồi đỏ mặt

- À…ờ nhớ chứ. Chuyện đó là bí mật của 2 đứa tui hỏi làm ji' _ Nó ra dấu cho anh bik là đừng nói ra

4 ng' ăn uống nói chuyện vui vẻ với nhau. Mà hok để ý đến xung wanh. Khi về lớp thì nó đi đụng phải Ly_ Cô này cố tình đây_ Minh Hạo vội đẩy nó ra phía sau…

- Cô mún ji' đây! Nhớ những ji' tôi đã nói với cô rùi chứ_ Anh nói với vẻ mặt rất đáng sợ

- hơ..hơ…Đương nhiên là nhớ. Nhưng tôi mún nhắt anh nhớ rằng con Ly này muốn ji' là phải dc. Ko dễ bỏ wa đâu. Dặn con bé đó hãy cẩn thận đấy_ Ly nói với vẻ đầy âm mưu rồi bỏ đi kèm theo cái nháy mắt với nó.

- Thôi mình đi thôi! Có ji' đầu mà để ý. Cô ấy hok dám làm ji' tôi đâu_ Nó cười

- Cô làm như mình hiểu rõ cô ấy lắm vậy. Cô ta là ng' rất nham hiểm tốt nhất cô nên tránh xa cô ta ra._ Chí khuyên nó

- Uhm! Chí nói đúng đó Thanh_ Hân đồng ý với Chí

- hehe…2 ng' đồng lòng wá hen…hok sao đâu đi thoy…._ nó cười và liếc mắt nhìn hân với Chí 2 ng' họ đang đỏ mặt

Tuy ngoài mặt nó nói vậy nhưng trong lòng nó cũng có chút lo lắng. Nhưng ko vì thế mà làm nó mất vẻ hồn nhiên vui tươi trước mắt mọi ng'. Còn về phần Ly thì trong đầu cô có rất nhìu toan tính mà nhửng toan tính ấy đều có liên wan tới nó… Về đến nhà nó thay đồ xong thì xuống bếp bắt đầu nấu ăn…rùi dọn dẹp…

- Hihihi…trông cô đảm đan giống vợ tôi đấy nhỉ_ Minh Hạo lỡ thốt ra

- Anh nói cái ji' nói lại coi tui hok nghe dc ji' hết_ nó đang nấu đồ ăn nên ko kịp nghe
- A.. tui ..tui nói cô càng ngày càng giống osin rùi đó…kakaka….

- Cái anh này… Khen tui 1 câu hok dc hỡ mà cứ toàn là chê hok vậy…Ng' ji' mà…

….” Tại sao anh lặng im chỉ biết yêu trong lòng, giọt lệ anh theo em bước ra đi…nếu khi xưa anh ko bận tâm bao lời nói, nếu khi xưa anh ko lặng thinh trong niềm nhớ, nếu khi xưa anh ko là bạn thân để nói yêu em……Thì hôm nay I want crying for U…thì hôm nay I want missing for U….”_ tiếng chuông dt của Hạo vang lên

- Alo!

- Hạo hả? là ba nè! Con có khỏe ko?_ Đầu đây bên kia chính là chủ tịch Dương cũng chính là ba của Hạo

- Là ông à? Tôi thì đủ sống thôi. Ông gọi cho tôi có chuyện ji' ko?_ Giọng anh lạnh hẵn đi

- Tại sao lúc nào con cũng phải nói những lời như thế với ba zậy hả? Mọi chuyện xãy ra đâu phải ba muốn đâu. Con vẫn còn trách ba đó ư?_ Ông nói với vẻ đau khổ

- Hừ..Tôi thì có tư cách ji' để trách ông chứ? Vì cái tư cách của ông mà đã làm cho Thư phải ra đi, nó ko muốn ông xếp đặt tất cả cuộc đời nó nên nó mới phải bỏ trốn để rồi….ông bik là tôi yêu quý nó bik chừng nào ko? Nó là em gái tôi cũng là CON CỦA ÔNG sao ông nỡ đối xử với nó như vậy?_ anh hét lớn

- Ba..ba xin lỗi… Ba chỉ muốn nó có cuộc sống tốt hơn…vì ba lo cho tụi con mà…._ dường như ông đã khóc

- Đừng xin lỗi tôi. Hãy đi mà xin lỗi mẹ tôi ấy. Vì chuyện của con Thư mà bà ấy giờ đây sống trong bùn đau ông bik ko? Ông có lo dc cho bà ấy ko? Ông chỉ bik có công việc..tiền tài…địa vị mà thôi…_ Nói xong anh cúp máy.

Hình như anh đang khóc. Nó đã nghe thấy mọi chuyện, nó nhẹ bước đến ôm lấy anh. Nó ko ngờ anh cũng có 1 wá khứ và gia đình đau bùn như zậy. Nó cứ ngở anh rất tự hào về ba anh, nhưng ngoài mặt thì là vậy nhưng bên trong anh cũng đang che dấu 1 sự thật. Hoàn cảnh của anh cũng giống nó. Giờ thì anh đang dự đầu vào vai nó khóc như 1 đứa trẻ…

- Tôi..tôi…xin lỗi… tôi lên phòng đây_ Hạo lau nước mắt và bước lên phòng

Nó chỉ bik nhìn theo dáng vẻ mệt nhọc của anh bước đi. Dường như nó mún chạy lại ôm lấy anh thật chặt. Anh cũng giống nó cũng đang che dấu nỗi đau của mình để rồi đến 1 ngày ko kìm chế dc và nó đã vở òa ra. Tình cảm của con người như 1 quả cầu pha lê rất đẹp, nhưng dễ vỡ, khi nó vỡ thì sẽ làm đau 1 ai đó. Ko có bí mật nào là mãi mãi. Cứ che dấu nó đi thật kỉ thì cũng có 1 ngày nó sẽ tự lộ ra. Sao ko chia sẽ cho ai đó thì trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm hơn. Bây giờ, nó và anh đều cảm thấy thoãi mái....

Một ngày mới lại bắt đầu. Hai người hôm nay đến trường mà tâm trạng có phần thoải mái hơn. Vừa đến trường nó đã thấy Hân đang bước vào, nó vội xuống xe…

-Ê, Hân! Hihihi….Đợi mình đi với_ nó gọi

- Ừa! Bồ mới đến à? Tâm trạng sao rồi? còn bùn nữa hok?_ Hân ân cần hỏi nó

- Uhm! Hj' …cũng đỡ rùi hok sao hết….À còn chuyện này! Bồ với anh Chí sao rồi? nghe nói hôm wa 2 ng' hẹn nhau đi chơi mà phải hok?

- Ơ sao cậu bik?_ Hân ngạc nhiên

- Hehehe….mình đây chuyện ji' mà hok bik…

- Cái cậu này… ờ thì cũng bình thường thôi…tại do hôm wa là lần hẹn đầu tiên, 2 đứa mình còn ngại nên cũng ít nói thành ra toàn nhìn nhau mà cười thôi. Nhưng…

- Nhưng nhiu đó thôi cũng đủ hạnh phúc chứ ji'…kakakaka

- Á! Cái cậu này…chưa nói mà bik rồi à….

- Trời! hok bik thì làm sao mang tiếng bạn thân đúng hok..hihihi….thôi đến lớp rồi bớt tám y..

Nó và Hân bước vào chổ. Thấy mấy đứa bạn xôn xao bàn tán chuyện ji' đó thì 2 đứa mới tiến lại hỏi

- Nè! Có chuyện ji' thế?_ Nó hỏi

- Ủa cậu chưa bik tin ji' à?_ Vi lên tiếng( bạn cùng lớp với nó ý. Mách nhỏ cho mý bạn bik nhá Vi là em họ của Ly đấy. Trông cô bạn cũng dễ thương lắm ^_^)

- Tin ji' là tin ji'?_ Hân chen vào

- Mai trường mình tổ chức đi cắm trại trên núi á để mừng ngày thành lập trường._ Vi nói tiếp

- Hả? Cái ji'? ngày mai rồi à? Sao nhanh zậy làm sao mà chuẩn bị kịp_ nó và Hân đua nhau hét lên

- Bởi zậy tụi này đang bàn tính cho ngày mai nè._ 1 đứa khác lên tiếng

Rồi 2 đứa nó cũng gia nhập vào và góp ý kiến cho chuyến đi ngày mai, cho đến khi vào lớp tụi nó mới chịu giải tán. Hôm nay thầy cô cũng hok dạy ji' nhìu vì để thời gian hướng dẫn cho học sinh chuyến đi ngày mai. Tan học, nó và Hân đang đi ra cổng thì xe của Hạo chạy đến, trong xe còn có Chí nữa

- Hai cô vào xe đi còn đứng nhìn ji' nữa?_ Minh Hạo nói

- Ơ! Sao lại có Chí nữa? Chuẩn bị đi đâu hả?_ nó hỏi sau khi bước lên xe
- Thì đi ăn chứ đi đâu. Rủ đông đông cho vui chứ ngày nào tui cũng ăn với cô chắc chết._ Hạo chọc nó

- A cái anh này…có ng' mún đi ăn với tôi còn hok dc nữa chứ ở đó mà anh làm giá…hứ…_ nó liếc anh

- Xí..cô mơ đó à..có ai mù mới chịu đi ăn với cô…

- Gì? À mà nè. Anh nói zỹ chứ mấy ngày nay ai đi ăn với tôi zậy hok bik…hơ hơ thằng mù nào á….kakaka….

- Cô..cô…dc lắm

Hạo Tức đỏ mặt, còn Hân với Chí thì ngồi nhìn 2 ng' mà cười từ nãy giờ. Đến nhà hàng, 4 đứa nó bước vào mà ai cũng phải nhìn vì trông tụi nó rất ư là kute và rất hợp đôi. Sau khi chọn song món ăn

- 2 đứa nghe đến chuyến đi ngày mai chưa?_ Chí hỏi

- Dạ rồi!_ Hân với giọng nói ấm áp

- Thanh! Mai cô đi chung với tui đó!_ Minh Hạo vẻ như ra lệnh

- Ơ.. anh nì ngộ nhờ…Mất mới ji' tui hok đi với lớp tui mà đi với anh_ nó ngạc nhiên

- Tôi hok bik làm sao thì làm ngày mai cô phải đi với tôi OK! Tôi cần osin theo cùng..hhehehe…_ Hạo cười nham nhở

- Anh…anh…wá đán wá nha….hứ…sợ ji' anh chứ..đi thì đi…_ Nó tức

- Thanh nè! Mai mình đi chung với cậu nha._ Hân xin đi cùng

- Bồ chịu đi chung với mình thiệt hả? À wên…zo có ai kia nên mới chịu đi chung với tui đây_ nó nhìn Hân zò xét

- Uhm! Đúng đó Hân đi cùng với Thanh đi. Có Chí đi nữa mà…hihihi_ Minh Hạo rủ Hân

- 2 ng' này…_ Chí và Hân đồng thanh, chuyện này khiến 2 ng' càng đỏ mặt thêm

Ăn xong, ra về thì Chí đón taxi đưa Hân về, còn nó thì về với anh. Trên đường về nhà nó hỏi Hạo 1 câu khiến anh đỏ cả mặt ấp úng hok bik trả lời

- Tui hỏi anh câu này nhá! Hồi nảy rủ tui đi là có ý ji' nói thiệt đi…kekeke…_ Lúc này hok mún nói thôi chứ nói ra thì trông cái mặt nó nham nhở dễ sợ lun.

- ơ…sao..cô..cô hỏi tui chuyện đó…ý ji' là ý ji'….tui..tui…cần osin đi theo thui mờ…..

- hahahaha….tui nói giỡn tý thôi mà đỏ mặt rồi kìa….._ nó cười trên vẻ mặt đau khổ của anh

Nói vậy thôi chứ ai bik dc trong lòng nó rất mún nghe câu trả lời thật sự của anh cơ. Nó ko bik từ khi nào mà hình ảnh của anh đã hiện rỏ trong lòng. Nó cảm thấy rất vui khi dc ở bên anh và ko bik anh cũng có cùng tâm trạng giống nó hay ko, hay chỉ xem nó thật sự như 1 con nhỏ osin. Nghĩ đến đó thì nó bùn hẳn ra. Về đến nhà nó đi thẳng lên phòng, vào phòng tắm liền. Tắm xong nó mới bik là wên lấy đồ, wuấn cái khăn nó đi ra tủ wuần áo. Bổng nó thấy cái chăn trên giường động đậy. Nó từ từ tiến lại dở ra xem thì thấy nguyên 1 con chuột to đùng, trời xui đất khiến sao nó cũng sợ chuột nên thế là nó la mún bể cái nhà….á…aaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………..aaaa aaaaa……….

Minh Hạo đang trong phòng nghe tiếng la của nó vội chạy wa phòng nó, thì thấy nó đang chỉ tay lên giưòng, nhìn thấy con chuột anh vội wơ lấy cây chổi hất nó xuống. Xui cái hất đâu hok trúng trúng nay chân nó, nó nhảy tưng tưng lên vừa nhảy vừa la. Con chuột chạy mất tiu, để lại chiến trường bây giờ là nó và anh. Hok bik sao mà trong khi nhảy cái khăn nó rớt xuống hồi nào mà nó hok hay bik. Thế là cái ji' hok nên thấy Hạo đã thấy hết trơn…Anh bị đứng ng' 1 lúc rồi vội wa ra sau lưng…

- Cô …cô…cô…mặc….mặc….đồ..zô..kìa�����??._ Anh nói hok ra tiếng

- Á!_ Nó hét lên và nhìn xuống thì….

- Tôi tôi về phòng đây_ anh đỏ mặt bước ra

Nó thì vội chạy vào nhà tắm đóng cữa lại….” Trời..ơi…zậy là sao hả trời. Chết mất đi thôi. Hic…làm sao mà để anh ta thấy hết trơn zầy nè. Tiu rồi trời ơi…..aaa…..huhuhu….” Nó ngồi than 1 buổi trong buồng tắm mới chịu ra. Đi tới đi lui trong phòng nó cũng wuyết định đi wa phòng anh để hỏi rõ. Nó wên hok gõ cửa mà mở xong vào. Ai ngờ anh cũng đang thay đồ chuẩn bị mặt đồ vô thì thấy nó vào. Thế là cái ji' lộ ra thì nó đã thấy hết. Giống nó hồi nãy wá đi mất.

- Aaaaaaaaaaa! _ Nó hét lên vội che mặt lại

- Cô …cô vào phòng tui sao hok gõ cửa hả?_ Anh wát lên vội mặc đồ vào

- Anh mặc đồ lẹ đi.Xin lỗi… Tui tui có chuyện mún hỏi anh nên nên tôi gấp wá wên gõ cữa._ Nó nói mà run run

- Xong rồi đó cô mún nói ji' nói đi._ mặt anh nhăn lại vì tức giận

- Tôi …tôi… mún hỏi anh ….là…là…chuynệ..hồi nảy….anh….anh……

- Anh thấy dc bao nhiu % của tui chứ ji'

-hok.. à…mà… ừa đúng rồi. sao anh bik tui định nói cái chuyện đó?

- Thì chhuyện hồi nãy chỉ có chuyện đó thui chứ ji'. Nói cho cô bik là 100%

- HẢ????????? Anh..anh nói thiệt đó hả????????Aaaaaa bắt đền anh đó ……huhuhuhu….._ nó mếu máo lao tới đập anh túi bụi

- ui za…cô làm cái ji' zậy…tui nói chưa hết mà….100% hok thấy ji' hết

- Gì…….?????????Anh anh thiệt hả???

- Ừ ! mệt cô wá. À mà nè còn cô cô cũng đã thấy ji' của tui rồi?

- ờ thì những ji' hok nên thấy thì tui đã thấy rùi….

- Á…nói zậy mà cô còn nham hiễm hơn tui nữa đó hỡ ……

- Anh nói đàn wàn lại nha. Tui nói nhầm chứ bộ. Cái ji' hok nên thấy thì tui hok có thấy…hứ….tui zìa phòng đây

Nói xong nó bước về phòng. Chuyện xãy ra nãy giờ nó và anh cà 2 cũng hok ngờ đến. 2 ng' trước khi ngủ đều nở 1 nụ cười trên môi. Thế là 1 ngày nữa trôi wa. Thời gian trôi wa nhanh thật mới đây mà nó ở nhà anh cũng gần 1 tháng rồi………..Sáng hôm sau. Chuyến đi đã chuẩn bị bắt đầu. Xe chở các học sinh đỗ đầy sân trường. Nó và Hân vừa tìm ra dc chiếc xe của Minh Hạo. Leo lên xe thì chỉ còn 2 ghế, 1 ghế gần Hạo và 1 ghế gần Chí. Đúng thật là 2 ng' này có âm mưu từ trước rồi. Hân hok cần ai nói liền bước đến ngay chổ của Chí và ngồi cạnh anh. 2 ng' này có vẻ càng ngày càng thân thiết nhau hơn. Còn nó, nó bứoc đến chỗ anh, lúc này Hạo đang ngồi gần cửa sổ

- Anh nhường tui ngồi gần cữa sổ dc hok?_ Nó nhỏ nhẹ hỏi anh

- ngồi đâu mà chả dc sao cô lộn xộn thế.

- Tôi tôi bị say xe mà. Làm ơn đi_ nó năn nỉ anh

- Thôi dc rồi. Cô zô đi_ Hạo ngồi xít ra ngoài, cho nó chen vào.

Nó vừa vào thì bổng xe chạy khiến nó mất thăng bằng ngã ra phía sau ngồi lên người anh. 2 Ng' đều hết hồn và đỏ mặt vì nguyên chiếc xe đều dồn mắt về phía nó mà. Trên đường đi nó bị say xe nên trông nó rất xanh xao và mệt.

- Thanh! Cậu có sao hok? Trông mặt cậu tái mét rùi kìa._ Hân way lại sau hỏi con bạn

- Chắc hok sao đâu do mình bị say xe đó._ nó íu ớt trả lời

- Anh Hạo nè em nói nhỏ cái này nhé sát lại đây

- Ji' nữa đây_ Hạo chồm lên sát tai vào

- Anh có thể nắm tay nó hok? Làm zậy sẽ khiến nó wên cái chuyện say xe._ Hân nói nhỏ

- Cái ji'_ Hạo hét lên

- Trời ơi anh làm ji' hét lên thế. Làm ji' mà ghê zạ. Giúp ng' thoy mà. Đi mà trông nó tội chưa kìa._ Hân năn nĩ

Minh Hạo từ từ đưa tay wa nắm lấy tay nó. Nó giậc mình way wa, thì thấy anh đang vờ nhắm mắt. Quay sang nhìn Hân thì thấy con bạn cười, bik ngay là ý đồ của Hân mà. Nhưng công nhận cũng hay thật zo nó cứ suy nghĩ về chuyện anh nắm tay nó mà nó wên hẳn việc say xe đi. 1 hồi mệt mỏi nó ngủ thiếp đi và dựa vào vai anh. Anh lúc này mới mở mắt ra, nhìn nó nở 1 nụ cười. Sau 4h đi xe cũng đến nơi…

- Này cô hok định zậy để xuống xe hả tới nơi rồi._ Hạo gọi nó zậy

- Thanh ơi cậu zậy đi tới rồi nè_ Tới Hân gọi nó mới tình giấc

Nó từ từ xuống xe, hành lí nó thì Hân đã xách phụ. Nhìn xung wanh thấy ai củng uể oải cả, ngồi hơn 4 tiếng đồng hồ trên xe mà biểu. Nhưng hình như trên xe hok ai bị say xe cả chỉ có mổi mình nó là bị thôi. Trông nó lúc này rất mệt thấy rõ lun. Nó đi được mấy bước thì bổng ngất đi, trước lúc ngất nó nghe thấy tiếng anh rất gần bên tai. Một hồi sau nó tỉnh lại thì thấy đang nằm trong lều. Ngồi zậy bước ra ngoài thì trời cũng gần tối thấy mọi ng' đang ngồi way wần bênh đống lửa.

- A! Cậu tỉnh rồi hả? Hết mệt chưa? Lại đây ngồi nè!_ Hân gọi

- Uhm! Mình cũng khỏe rồi. Ủa Hạo đâu sao hok thấy anh ấy?_ Nó nhìn xung wanh

- Em hok nhớ ji' à? Lúc em ngất Minh Hạo đã đỡ em đấy. Cậu ấy còn cõng em trên lưng suốt 1 buổi cho tới lúc tìm dc nơi nay cắm trại đấy. Chắc do mệt wá nên cậu ấy nghỉ trong lều rồi._ Chí nói

- Uhm! Đúng rồi bồ zô xem cậu ấy sao đi._ Hân 1 2 bắt nó vào xem Hạo ra sao

Nó bước vào lều thì thấy anh đang nằm ngủ trông có vẻ rất mệt và ng' anh ra rất nhìu mồ hôi. Nó lấy chiếc khăn nhúng nước rồi tiến lại ngồi gần để lau mặt cho anh. Hạo tỉnh lại thấy nó

- Cô cô làm ji' ở đây?_ Hạo hỏi

- Xem anh sống chết ra sao chứ ji'. Nghe nói anh cõng tôi suốt wãng đường khi tôi ngất phải hok? Thấy zậy chứ coi bộ anh cũng tốt wa hen.

- Hứ… Tôi tốt đó giờ rồi giờ mới bik hả? có mụn wá hok zậy? Mà cô dô đây để chọc tức tôi thôi đó hả?
- hok.. Tôi chỉ mún cảm ơn anh thôi. Anh zậy rồi thì ra ngoài ăn chút j' đi mọi ng' đang đợi kìa.
- A…_ Hạo chuẩn bị đứng zậy thì thấy chân đau nhói

- Anh sao zậy? đau ở đâu hả?_ nó giậc mình hỏi

- Chân tôi đau wá! Chắc hồi nãy do cõng cô nặng wá nên giờ bị zậy chứ ji'.

- Ai bắt anh cõng đâu…thôi để tôi đỡ anh ra

Nó đỡ Hạo ra khỏi liều. Tới chỗ Hân và Chí đang ngồi. 4 ng' sáp lại bắt đầu ăn uống trò chuyện mãi cho tới khuya. Kể đủ thứ chuyện…nhất là chuyện ma….Lâu lâu Hạo way sang hù nó khiến nó giậc mình la toán lên làm ai nhìn nó cũng cười wá trời. Sau một hồi mệt mỏi tụi nó cũng phải đi ngủ nên ai về lều nấy. Nó ngủ chung với Hân và mấy ng' chị cùng lớp với Hạo.( hok có Ly đâu nhá, Ly nằm liều khác goy' ^_^) . Giấc ngủ tối nay có lẽ nó phải rán mà lấy sức để chóng chọng với những chuyện sắp xãy ra với nó. 

Một ngày mới lại bắt đầu. Hai người hôm nay đến trường mà tâm trạng có phần thoải mái hơn. Vừa đến trường nó đã thấy Hân đang bước vào, nó vội xuống xe…

-Ê, Hân! Hihihi….Đợi mình đi với_ nó gọi

- Ừa! Bồ mới đến à? Tâm trạng sao rồi? còn bùn nữa hok?_ Hân ân cần hỏi nó

- Uhm! Hj' …cũng đỡ rùi hok sao hết….À còn chuyện này! Bồ với anh Chí sao rồi? nghe nói hôm wa 2 ng' hẹn nhau đi chơi mà phải hok?

- Ơ sao cậu bik?_ Hân ngạc nhiên

- Hehehe….mình đây chuyện ji' mà hok bik…

- Cái cậu này… ờ thì cũng bình thường thôi…tại do hôm wa là lần hẹn đầu tiên, 2 đứa mình còn ngại nên cũng ít nói thành ra toàn nhìn nhau mà cười thôi. Nhưng…

- Nhưng nhiu đó thôi cũng đủ hạnh phúc chứ ji'…kakakaka

- Á! Cái cậu này…chưa nói mà bik rồi à….

- Trời! hok bik thì làm sao mang tiếng bạn thân đúng hok..hihihi….thôi đến lớp rồi bớt tám y..

Nó và Hân bước vào chổ. Thấy mấy đứa bạn xôn xao bàn tán chuyện ji' đó thì 2 đứa mới tiến lại hỏi

- Nè! Có chuyện ji' thế?_ Nó hỏi

- Ủa cậu chưa bik tin ji' à?_ Vi lên tiếng( bạn cùng lớp với nó ý. Mách nhỏ cho mý bạn bik nhá Vi là em họ của Ly đấy. Trông cô bạn cũng dễ thương lắm ^_^)

- Tin ji' là tin ji'?_ Hân chen vào

- Mai trường mình tổ chức đi cắm trại trên núi á để mừng ngày thành lập trường._ Vi nói tiếp

- Hả? Cái ji'? ngày mai rồi à? Sao nhanh zậy làm sao mà chuẩn bị kịp_ nó và Hân đua nhau hét lên

- Bởi zậy tụi này đang bàn tính cho ngày mai nè._ 1 đứa khác lên tiếng

Rồi 2 đứa nó cũng gia nhập vào và góp ý kiến cho chuyến đi ngày mai, cho đến khi vào lớp tụi nó mới chịu giải tán. Hôm nay thầy cô cũng hok dạy ji' nhìu vì để thời gian hướng dẫn cho học sinh chuyến đi ngày mai. Tan học, nó và Hân đang đi ra cổng thì xe của Hạo chạy đến, trong xe còn có Chí nữa

- Hai cô vào xe đi còn đứng nhìn ji' nữa?_ Minh Hạo nói

- Ơ! Sao lại có Chí nữa? Chuẩn bị đi đâu hả?_ nó hỏi sau khi bước lên xe

- Thì đi ăn chứ đi đâu. Rủ đông đông cho vui chứ ngày nào tui cũng ăn với cô chắc chết._ Hạo chọc nó

- A cái anh này…có ng' mún đi ăn với tôi còn hok dc nữa chứ ở đó mà anh làm giá…hứ…_ nó liếc anh

- Xí..cô mơ đó à..có ai mù mới chịu đi ăn với cô…

- Gì? À mà nè. Anh nói zỹ chứ mấy ngày nay ai đi ăn với tôi zậy hok bik…hơ hơ thằng mù nào á….kakaka….

- Cô..cô…dc lắm…

Hạo Tức đỏ mặt, còn Hân với Chí thì ngồi nhìn 2 ng' mà cười từ nãy giờ. Đến nhà hàng, 4 đứa nó bước vào mà ai cũng phải nhìn vì trông tụi nó rất ư là kute và rất hợp đôi. Sau khi chọn song món ăn

- 2 đứa nghe đến chuyến đi ngày mai chưa?_ Chí hỏi

- Dạ rồi!_ Hân với giọng nói ấm áp

- Thanh! Mai cô đi chung với tui đó!_ Minh Hạo vẻ như ra lệnh

- Ơ.. anh nì ngộ nhờ…Mất mới ji' tui hok đi với lớp tui mà đi với anh_ nó ngạc nhiên

- Tôi hok bik làm sao thì làm ngày mai cô phải đi với tôi OK! Tôi cần osin theo cùng..hhehehe…_ Hạo cười nham nhở

- Anh…anh…wá đán wá nha….hứ…sợ ji' anh chứ..đi thì đi…_ Nó tức

- Thanh nè! Mai mình đi chung với cậu nha._ Hân xin đi cùng

- Bồ chịu đi chung với mình thiệt hả? À wên…zo có ai kia nên mới chịu đi chung với tui đây_ nó nhìn Hân zò xét

- Uhm! Đúng đó Hân đi cùng với Thanh đi. Có Chí đi nữa mà…hihihi_ Minh Hạo rủ Hân

- 2 ng' này…_ Chí và Hân đồng thanh, chuyện này khiến 2 ng' càng đỏ mặt thêm

Ăn xong, ra về thì Chí đón taxi đưa Hân về, còn nó thì về với anh. Trên đường về nhà nó hỏi Hạo 1 câu khiến anh đỏ cả mặt ấp úng hok bik trả lời

- Tui hỏi anh câu này nhá! Hồi nảy rủ tui đi là có ý ji' nói thiệt đi…kekeke…_ Lúc này hok mún nói thôi chứ nói ra thì trông cái mặt nó nham nhở dễ sợ lun.

- ơ…sao..cô..cô hỏi tui chuyện đó…ý ji' là ý ji'….tui..tui…cần osin đi theo thui mờ…..

- hahahaha….tui nói giỡn tý thôi mà đỏ mặt rồi kìa….._ nó cười trên vẻ mặt đau khổ của anh

Nói vậy thôi chứ ai bik dc trong lòng nó rất mún nghe câu trả lời thật sự của anh cơ. Nó ko bik từ khi nào mà hình ảnh của anh đã hiện rỏ trong lòng. Nó cảm thấy rất vui khi dc ở bên anh và ko bik anh cũng có cùng tâm trạng giống nó hay ko, hay chỉ xem nó thật sự như 1 con nhỏ osin. Nghĩ đến đó thì nó bùn hẳn ra. Về đến nhà nó đi thẳng lên phòng, vào phòng tắm liền. Tắm xong nó mới bik là wên lấy đồ, wuấn cái khăn nó đi ra tủ wuần áo. Bổng nó thấy cái chăn trên giường động đậy. Nó từ từ tiến lại dở ra xem thì thấy nguyên 1 con chuột to đùng, trời xui đất khiến sao nó cũng sợ chuột nên thế là nó la mún bể cái nhà….á…aaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………..aaaa aaaaa……….Minh Hạo đang trong phòng nghe tiếng la của nó vội chạy wa phòng nó, thì thấy nó đang chỉ tay lên giưòng, nhìn thấy con chuột anh vội wơ lấy cây chổi hất nó xuống. Xui cái hất đâu hok trúng trúng nay chân nó, nó nhảy tưng tưng lên vừa nhảy vừa la. Con chuột chạy mất tiu, để lại chiến trường bây giờ là nó và anh. Hok bik sao mà trong khi nhảy cái khăn nó rớt xuống hồi nào mà nó hok hay bik. Thế là cái ji' hok nên thấy Hạo đã thấy hết trơn…Anh bị đứng ng' 1 lúc rồi vội wa ra sau lưng…

- Cô …cô…cô…mặc….mặc….đồ..zô..kìa�������._ Anh nói hok ra tiếng

- Á!_ Nó hét lên và nhìn xuống thì….

- Tôi tôi về phòng đây_ anh đỏ mặt bước ra

Nó thì vội chạy vào nhà tắm đóng cữa lại….” Trời..ơi…zậy là sao hả trời. Chết mất đi thôi. Hic…làm sao mà để anh ta thấy hết trơn zầy nè. Tiu rồi trời ơi…..aaa…..huhuhu….” Nó ngồi than 1 buổi trong buồng tắm mới chịu ra. Đi tới đi lui trong phòng nó cũng wuyết định đi wa phòng anh để hỏi rõ. Nó wên hok gõ cửa mà mở xong vào. Ai ngờ anh cũng đang thay đồ chuẩn bị mặt đồ vô thì thấy nó vào. Thế là cái ji' lộ ra thì nó đã thấy hết. Giống nó hồi nãy wá đi mất.

- Aaaaaaaaaaa! _ Nó hét lên vội che mặt lại

- Cô …cô vào phòng tui sao hok gõ cửa hả?_ Anh wát lên vội mặc đồ vào

- Anh mặc đồ lẹ đi.Xin lỗi… Tui tui có chuyện mún hỏi anh nên nên tôi gấp wá wên gõ cữa._ Nó nói mà run run

- Xong rồi đó cô mún nói ji' nói đi._ mặt anh nhăn lại vì tức giận

- Tôi …tôi… mún hỏi anh ….là…là…chuynệ..hồi nảy….anh….anh……

- Anh thấy dc bao nhiu % của tui chứ ji'

-hok.. à…mà… ừa đúng rồi. sao anh bik tui định nói cái chuyện đó?

- Thì chhuyện hồi nãy chỉ có chuyện đó thui chứ ji'. Nói cho cô bik là 100%

- HẢ????????? Anh..anh nói thiệt đó hả????????Aaaaaa bắt đền anh đó ……huhuhuhu….._ nó mếu máo lao tới đập anh túi bụi

- ui za…cô làm cái ji' zậy…tui nói chưa hết mà….100% hok thấy ji' hết

- Gì…….?????????Anh anh thiệt hả???

- Ừ ! mệt cô wá. À mà nè còn cô cô cũng đã thấy ji' của tui rồi?

- ờ thì những ji' hok nên thấy thì tui đã thấy rùi….

- Á…nói zậy mà cô còn nham hiễm hơn tui nữa đó hỡ ……

- Anh nói đàn wàn lại nha. Tui nói nhầm chứ bộ. Cái ji' hok nên thấy thì tui hok có thấy…hứ….tui zìa phòng đây

Nói xong nó bước về phòng. Chuyện xãy ra nãy giờ nó và anh cà 2 cũng hok ngờ đến. 2 ng' trước khi ngủ đều nở 1 nụ cười trên môi. Thế là 1 ngày nữa trôi wa. Thời gian trôi wa nhanh thật mới đây mà nó ở nhà anh cũng gần 1 tháng rồi………..Sáng hôm sau. Chuyến đi đã chuẩn bị bắt đầu. Xe chở các học sinh đỗ đầy sân trường. Nó và Hân vừa tìm ra dc chiếc xe của Minh Hạo. Leo lên xe thì chỉ còn 2 ghế, 1 ghế gần Hạo và 1 ghế gần Chí. Đúng thật là 2 ng' này có âm mưu từ trước rồi. Hân hok cần ai nói liền bước đến ngay chổ của Chí và ngồi cạnh anh. 2 ng' này có vẻ càng ngày càng thân thiết nhau hơn. Còn nó, nó bứoc đến chỗ anh, lúc này Hạo đang ngồi gần cửa sổ

- Anh nhường tui ngồi gần cữa sổ dc hok?_ Nó nhỏ nhẹ hỏi anh

- ngồi đâu mà chả dc sao cô lộn xộn thế.

- Tôi tôi bị say xe mà. Làm ơn đi_ nó năn nỉ anh

- Thôi dc rồi. Cô zô đi_ Hạo ngồi xít ra ngoài, cho nó chen vào.

Nó vừa vào thì bổng xe chạy khiến nó mất thăng bằng ngã ra phía sau ngồi lên người anh. 2 Ng' đều hết hồn và đỏ mặt vì nguyên chiếc xe đều dồn mắt về phía nó mà. Trên đường đi nó bị say xe nên trông nó rất xanh xao và mệt.

- Thanh! Cậu có sao hok? Trông mặt cậu tái mét rùi kìa._ Hân way lại sau hỏi con bạn

- Chắc hok sao đâu do mình bị say xe đó._ nó íu ớt trả lời

- Anh Hạo nè em nói nhỏ cái này nhé sát lại đây

- Ji' nữa đây_ Hạo chồm lên sát tai vào

- Anh có thể nắm tay nó hok? Làm zậy sẽ khiến nó wên cái chuyện say xe._ Hân nói nhỏ

- Cái ji'_ Hạo hét lên

- Trời ơi anh làm ji' hét lên thế. Làm ji' mà ghê zạ. Giúp ng' thoy mà. Đi mà trông nó tội chưa kìa._ Hân năn nĩ

Minh Hạo từ từ đưa tay wa nắm lấy tay nó. Nó giậc mình way wa, thì thấy anh đang vờ nhắm mắt. Quay sang nhìn Hân thì thấy con bạn cười, bik ngay là ý đồ của Hân mà. Nhưng công nhận cũng hay thật zo nó cứ suy nghĩ về chuyện anh nắm tay nó mà nó wên hẳn việc say xe đi. 1 hồi mệt mỏi nó ngủ thiếp đi và dựa vào vai anh. Anh lúc này mới mở mắt ra, nhìn nó nở 1 nụ cười. Sau 4h đi xe cũng đến nơi…

- Này cô hok định zậy để xuống xe hả tới nơi rồi._ Hạo gọi nó zậy

- Thanh ơi cậu zậy đi tới rồi nè_ Tới Hân gọi nó mới tình giấc

Nó từ từ xuống xe, hành lí nó thì Hân đã xách phụ. Nhìn xung wanh thấy ai củng uể oải cả, ngồi hơn 4 tiếng đồng hồ trên xe mà biểu. Nhưng hình như trên xe hok ai bị say xe cả chỉ có mổi mình nó là bị thôi. Trông nó lúc này rất mệt thấy rõ lun. Nó đi được mấy bước thì bổng ngất đi, trước lúc ngất nó nghe thấy tiếng anh rất gần bên tai. Một hồi sau nó tỉnh lại thì thấy đang nằm trong lều. Ngồi zậy bước ra ngoài thì trời cũng gần tối thấy mọi ng' đang ngồi way wần bênh đống lửa.

- A! Cậu tỉnh rồi hả? Hết mệt chưa? Lại đây ngồi nè!_ Hân gọi

- Uhm! Mình cũng khỏe rồi. Ủa Hạo đâu sao hok thấy anh ấy?_ Nó nhìn xung wanh

- Em hok nhớ ji' à? Lúc em ngất Minh Hạo đã đỡ em đấy. Cậu ấy còn cõng em trên lưng suốt 1 buổi cho tới lúc tìm dc nơi nay cắm trại đấy. Chắc do mệt wá nên cậu ấy nghỉ trong lều rồi._ Chí nói

- Uhm! Đúng rồi bồ zô xem cậu ấy sao đi._ Hân 1 2 bắt nó vào xem Hạo ra sao

Nó bước vào lều thì thấy anh đang nằm ngủ trông có vẻ rất mệt và ng' anh ra rất nhìu mồ hôi. Nó lấy chiếc khăn nhúng nước rồi tiến lại ngồi gần để lau mặt cho anh. Hạo tỉnh lại thấy nó

- Cô cô làm ji' ở đây?_ Hạo hỏi

- Xem anh sống chết ra sao chứ ji'. Nghe nói anh cõng tôi suốt wãng đường khi tôi ngất phải hok? Thấy zậy chứ coi bộ anh cũng tốt wa hen.

- Hứ… Tôi tốt đó giờ rồi giờ mới bik hả? có mụn wá hok zậy? Mà cô dô đây để chọc tức tôi thôi đó hả?

- hok.. Tôi chỉ mún cảm ơn anh thôi. Anh zậy rồi thì ra ngoài ăn chút j' đi mọi ng' đang đợi kìa.

- A…_ Hạo chuẩn bị đứng zậy thì thấy chân đau nhói

- Anh sao zậy? đau ở đâu hả?_ nó giậc mình hỏi

- Chân tôi đau wá! Chắc hồi nãy do cõng cô nặng wá nên giờ bị zậy chứ ji'.

- Ai bắt anh cõng đâu…thôi để tôi đỡ anh ra

Nó đỡ Hạo ra khỏi liều. Tới chỗ Hân và Chí đang ngồi. 4 ng' sáp lại bắt đầu ăn uống trò chuyện mãi cho tới khuya. Kể đủ thứ chuyện…nhất là chuyện ma….Lâu lâu Hạo way sang hù nó khiến nó giậc mình la toán lên làm ai nhìn nó cũng cười wá trời. Sau một hồi mệt mỏi tụi nó cũng phải đi ngủ nên ai về lều nấy. Nó ngủ chung với Hân và mấy ng' chị cùng lớp với Hạo.( hok có Ly đâu nhá, Ly nằm liều khác goy' ^_^) . Giấc ngủ tối nay có lẽ nó phải rán mà lấy sức để chóng chọng với những chuyện sắp xãy ra với nó.

nó chui vào lều đánh 1 giấc còn hắn thỳ cứ lo lo " nhỡ mai con nhõ ly làm j' thỳ sao , phải tỳm cách nào thôi "

Sang' hôm sau:

hắn tức tưởi chạy sang lều nó gọi nó dạy , hôm nay còn bao nhiêu việc phải làm mà nó vẫn ngủ như chết , hắn chạy sang thỳ đã thấy hân đang chuẫn bị gọi nó dậy ăn sáng thỳ thấy hắn

Ơ ! Hạo , cậu sang đây gọi Thanh Thanh a'k . Nhờ cậu giúp 1 tay nha , nó ở trong lều i' . Mỳnh gọi mãi nó vẫn k chịu dậy

Hạo gật đầu và vào trong lều , con nhõ ngủ j' mà tay đễ 1 nơi , chân để 1 nơi , con gái con đứa . Anh khẽ chép miệng . Anh gọi

Thanh thanh , dậy mau , đừng để tôi dùng bạo lực đấy . Cô có dậy k thỳ bảo??? Con nhõ tay chân huơ huơ khắp nơi , chân nó khẽ đạp vào người hạo , anh tức muốn xỳ khói . Co' i' tốt gọi con nhỏ mà lại bị trả công thế này đây , con nhõ từ từ mở mắt , nó hét lên

aaaaaaaaaaaaaaa, sao anh lại ở đây , anh vào đây = cách nào - nhõ hỏi mà k suy nghĩ

Cửa mở thỳ tui vào . Đường tui thỳ tui đy . Mà tôi đâu có tự vào , bạn cô mời tôi đấy chứ . Cô có biết bh là mấy jo' rồi k . Chủ dậy mà ôsin k thèm dậy . Cô muôn' tôi phạt cô thêm mấy tháng nữa k hả - hắn nói ra 1 tràng

Bộ anh k thấy mỏi mồm hả . Nói nhiều , dậy thỳ dậy , lắm chuyện . Đồ đàn pà , xi''''......- nó cãi lại

Nó làm vệ sinh cá nhân xong thỳ cung' Hạo ăn sáng , cả 2 cứ cãi nhau chí chóe làm hân và chí cười suốt cả buổi sáng . Ăn sáng sau thầy giáo phân đội đễ đy thăm quan . mỗi đội gồm 1 trai 1 gai' and 1 tấm bản đồ . No' đc phân công đy cùng hắn dù 2 đứa khác lớp ( hắn bảo thầy đấy )

Xui xẽo , Xui xẽo - nó la

Đy thôi , đừng rên rỉ nữa . Chân nó thỳ vẫn đy nhưng mắt cứ ngước đy đâu đâu i' kết quả là nó bị te' bỡi 1 hòn đá , nó hét

Hòn đá chết tiệt , my thiếu việc đễ làm hử

Hắn cầm bản đồ chạy lại

Cô có bị làm sao k ?? - Hắn cầm chân nó lo lắng

Bộ mắt anh đui hả , chân tôi lù lù mà còn hỏi bị làm sao k , tại đy với anh nên tôi mới bị xui xẽo đấy - nó cáu gắt yêu

Hắn đỡ nó lên 1 tảng đá to , hắn nhẹ nhàng băng chân cho nó ( băng = áo đấy ) 


Hắn hét to làm thanh thanh giật mỳnh - Xong rồi và cười sung sướng

Mặt cô ngơ ra - bộ đây là lần đầu tiên anh băng bó cho người khac' hả , ngu zu~ zây.

Cô **** ai đấy , có muốn cái dt cũa cô bay k , ăn nói vz chủ nt hả - hắn vênh mặt lên và đy thẳng , vừa đy vừa huýt sáo

Này nÀy , ank để tôi 1 mỳnh hả , chân tôi đang đau làm sao đy đc - nó với theo

Chết rồi , hắn quên mất tiêu , hắn quay lại chìa lưng ra - lEo lên đy ,may là bổn thiếu gia có lòng tốt đấy .

Nó leo lên lưng hắn

Sao mà cô nặng thế , cô ăn j' đấy - hắn than


Ăn cơm chứ ăn j' , có cõng nhanh lên không , nó chỉ tay va' lúi húi nhỳn vào cái bản đồ

Cô có biết xem bản đồ không đấy , hay lại đy nhầm đường . Hắn giựt lấy cái bản đồ . No' k thua kem' liền giựt lại . Kết quả là 2 người ngã vào nhau ( chưa chạm môi ) , no' mặt đỏ như vừa ăn ớt còn hắn luống cuống đứng dậy

tôi ..... tôi ...... xl~ - hắn xl~ nó

k .. k co' zy' - nó đáp lại

Hắn với nó đy về lều , hắn vừa nằm vừa suy nghĩ đến chuyện hôm nay " sao mỳnh lại rung động trước con nhõ đó nhỷ "

Hôm nay , ngày bọn nó về trường . Trước khy leo lên xe nó đy mua kem thỳ gặp đồng bọn cũa con ly

Con nhõ kia , đứng lại - con ly trừng mắt lên

Nó k chạy vỳ chạy cũng k thoát đc , đồng bọn cũa ly quá đông

Nó quay mặt lại đy theo con nhõ ly , hắn thỳ luống cuống đy tỳm nó , k hiểu nó đy đâu đến jo' nay chưa về

LY SẼ làm j' nó , hắn có tỳm thấy no' k . Tỳnh yêu cũa no' và hắn sẽ ntn ? 

bôp' ......

Cai' tát cũa nhỏ ly giáng vào mặt no' , đôi mắt nhỏ đỏ lừ , trừng trừng nhỳn nó . Nhỏ hét lên

Cái tát này là giành cho tội của mày đã láo và coi tao không ra gi'

Bốp .......- cái tát thứ 2 vang lên

- Cái tát này là do mày cãi và láo với anh Hạo của tao

Bốp .........- Hỳnh như cái tát thứ 3 đau điếng , nó đau nhưng không khóc , không làm gi' , không hét gọi người kíu , chỉ đứng 1 mỳnh chịu trận . Nhỏ ly hét vang , hình như nhỏ uất ức lắm

- Cái tát này là do mày yêu anh Hạo của tao ....?

Nó chẳng làm j' đc cả , sống mũi nó cay cay , nước mắt từ 2 hàng mi bắt đầu rơi . Nó khóc .

Đúng , no' khóc , nó ghét hạo , căm thù anh

- Đánh nó cho tao . Tiếng nhỏ ly ra lệnh , cả đám đàn em của nhỏ lao vào đánh nó tới tấp không thương tiếc . No' đau , đau lắm chứ nhưng không thể làm gì cả

Đùng................

Đung'..........

Đoàng ..............

Tiếng sấm sét vang lên . Trời sắp mưa , nhỏ ly và đàn em đã đy hết

tack' , tack' . Từng giọt mưa rơi xuống đất , nước mắt nó hòa quyện với mưa . Đưa tay hứng nhưng giọt mưa , nó cúi xuống ngất lịm

Sau khy không thấy nó đâu , Hạo lo lắng đến hàng kem tỳm

Thưa bác , bác có thấy 1 cô gái cao chừng này ........... - hạo miêu tả cho ông bán kem

Ak' , cô bé mua cách đây lâu rồi - ông bán kem trả lời từ tốn

Hạo ven theo con đường thẳng , có 1 que kem rơi và đang tan , máu , máu . Hạo tròn xoe mắt nhỳn nó đang nằm dưới đât' . Anh chạy lại chỗ nó xốc nó lên lưng , chạy nhanh về 1 bệnh viện gần đấy . Nó đc vào phòng cấp cứu , lúc đó Hân và Chí cũng tới kịp

Thanh Thanh làm sao rồi , tại anh , hân đánh vào ngực hạo . Anh lo lắng , k khóc ở ngoài nhưng trái tym anh đau , đau điếng


Bác sĩ bước ra , lấp ló sau phòng cấp cứu là xe đẩy của nó . Nó nằm đấy , mắt nhắm nghiền

Ca phẫu thuật thành công nhưng có lẽ để lại biến chứng , mong gia đình đừng quá lo lắng - bác sĩ

Hắn đỡ lo lắng nhưng để lại biến chứng ư , nhỡ nó quên hắn thỳ sao , k , k thể nào thế đc . Chí vỗ vai an ủi thằng bạn than
-
Cô ấy không sao đâu , đừng lo

Hắn chạy vào thăm no' , đã 2 ngày nó chưa tỉnh , hắn vẫn ngồi đấy , không ăn , khong nói chuyện với ai cả . Nó tỉnh dậy , hắn hét lên sung sướng

Tỉnh rồi , cuối cùng cũng tỉnh - hắn vui sướng lắm

Anh là ai , nó tròn mắt nhỳn hắn

Điều hắn lo sợ cũng đến , hắn k trả lời

HahAhA. bị lừa oài - nó ôm bụng cười

Cười giề , vui lắm hả - hắn cáu khy bỵ lừa

Tôi đói - nó xoa cái bụng 2 ngày không ăn j'

Ăn j' - hắn đáp

cái anh này , tôi mới khỏi bệnh đã cãi nhau rồi , anh thật là , nhưng tôi vẫn an cháo đấy nhe' - nó cười tươi rói

Hắn đy mua cháo cho no' , vào thỳ đang thấy nó ngủ

hẮN NHẸ nhàng đặt cháo xuống cho nó 

Hắn đứng ngoài hành lang , 1 mynh' , 1 trái tym , 1 tình yêu luôn hướng tới nó . K byết nó có hiểu không nữa nhưng nó rất xynh ( jo' mới nhận ra ) . HẮn chạy vào phòng xem nó như thế nào thy' thấy bát cháo đã trống rỗng , hắn kêu :

- Quái lạ , bát cháo vừa nãy o*? đây đâu nhỷ ? hjc hjc . Hắn ngó qua giường nó . lẠ nhỷ , nó cũng biến mất , hay nó lại bị bắt cóc . K thể nào , hắn há hốc mồm ra , lo lắng đy tỳm nó

- Tôi đây , anh mua cháo nữa đy , tôi vẫn thấy đói , huhu , nó trả vờ

- Ăn nhiều để biến thành heo ak'

- Mua đy , không tôi mách mẹ tôi đấy . Tại anh nên tôi với bỵ thế này , tôi đói , đy mua đy - nó quay mặt chả vờ giận

- Mua thỳ mua , lắm chuyên - đành đy mua vậy

- Từ jo' nó có người quản nó rồi - mẹ của minh hạo cười hiền

- Cháo đâu , đưa đây - nó chìa tay ra

- Đây , đưa tôi bón cho

Ứ cần , đưa đây , nó giựt cái thìa

K cho , há mồm ra nào

a....nhanh nào

No' đành miễn cưỡng há miệng

E hèm ................. !!! tỳnh cảm gớm - hân cầm túi hoa quả vào thăm nó

K phải đâu - nó chối 


GiA HÂN , bạn có tin mình đánh bạn không . Đầu cắm vào cổ , mông bổ làm đôi không ?? - nó dọa Hân

I am sorry - Hân run run

Hắn chép miệng - con gái gi' mà ăn nói thô lỗ , không byết cô có phải con gái không nữa

Tôi là con trai đấy , còn hơn anh , xí , trai chẳng ra trai , gái chẳng ra gái , anh khác tôi quá nhỷ - Nó vênh mặt lên cãi lại

Thôi Thôi , 2 người đừng lên cãi nhau . bạn bè cả mà - Hân can

Bạn bè - đồng thanh tập 1

Cô , anh ta mà là bạn tôi ư , NEVER - Tập 2

Anh , Cô nói theo tôi , bắt chước - Tập 3

NÀY , CÁC CẬU BẮT NẠT VỢ TƯƠNG LAI CỦA TỚ THẾ HẢ - Gia chí từ đâu xen vào
VỢ TƯƠNG LAI - mặt cả 2 bây giờ ngu đy

ừm , tớ và Hân chuẩn bỵ làm lễ cưới , 2 gia đình đã gặp nhau rồi - chí giải thích

Hả , nhanh vậy - nó hét toáng

Thôi , cậu mệt thỳ ngủ đy , Hân , mỳnh đy thôi - Chí kéo tay hân ra sân , để nó và hắn , người nào người đấy đứng đơ người trong 5 giây

Thôi , ngủ đy , kệ họ - hắn bế nó vào giường , đắp chăn cho nó

NGủ đy nào , ngủ đy , tý nữa tôi mua kẹo cho - hắn dỗ nó như 1 đứa trẻ

Anh lên đây nằm đy , rộng mà ( 2 dường kê lại mà , víp thế )

Không , tôi khôg cần ngủ - hắn từ chối

Đy mà - nó nhõng nhẽo

Được rồi , hắn leo lên ngủ với nó

Hai đứa nhắm mắt , chợt hắn khẽ ôm nó , nó dụi đầu vào ngực hắn , cảm nhận hơi ấm từ người hắn tỏa ra, hắn khẽ mỉm cười , chắc hẳn hắn đang vui và khép mi làm 1 giấc nhẹ

Hôm nay , 1 buổi sáng yên bình , nó nhẹ nhàng rong chơi khy vừa được bác sĩ thông báo ngày hôm nay nó được ra viện , đó chỉ là vui nhì thôi , vui nhất là nó được hắn dẫn đy công viên

Nó khẽ nhén chân đy thật nhẹ , Đập vào vai hắn

Minh hạo , hỳ hỳ - nó cười tươi

đy thôi , hắn nắm tay nó

Hôm nay trông nó thật xinh , nó mặc 1 bộ váy màu hồng phấn , trông rất đáng yêu

Xuất phát nào , nó chỉ tay và kéo hắn chạy tung tăng . Nó chơi các trò chơi độ cao khủng khiếp . Hắn chóng mặt , hét lên

Tôi sẽ kiện cả công viên này - hắn rút điện thoại ra

Chú Minh a' , cháu muốn kiện công viên , chú chuẩn bỵ hồ sơ nhe' - hắn nói mà chẳng để í đến nó

Anh điên à , kiện làm sao được đồ vật - nó ngạc nhiên

được chứ - hắn hếch mặt kéo nó đến quán kem

Cô ăn nhanh lên , tôi muốn dẫn cô đến 1 nơi - hắn vừa nói vừa ăn

Haizzzz...... - nó tò mò nên cũng cố ăn nhanh

===> hắn sẽ dẫn nó đy đâu 

Xong chưa , hắn cuống lên

xong oài , hắn đứng lên thanh toán rồi cùng nó đy ra ngoài cửa

Bây giờ cũng 7h tối nên trời không sáng ( kâu này t/g vyết hơi ngu ngu ) , hắn dẫn nó đy đâu thế này , nơi này cách xa thành phố , nó tối tăm mù mịt , chợt hắn ngồi phịch xuống , dù không nhỳn thấy gì nhưng nó cảm nhận được rằng hắn đang nói gì , không ai nói , hắn chỉ lặng lẽ ngồi , nhỳn lên trời , sao nó không sợ , dù đây là bãi tham ma , nó không hiểu tại sao mình không sợ khi thấy bên hắn , nó thấy mình được che trở

Chào đy - hắn chỉ vào cái mộ phía trước mặt , đặt bó hoa cúc vàng xuống mộ , hắn cúi chào

Con chào mẹ , đây là bạn gái con , cô ấy tên là MAI THANH THANH, mẹ thấy cô ấy có xinh không - hắn nhẹ nhàng hỏi mẹ , dù mẹ hắn đã đy xa mãi

Nó cúi chào - cháu vào bác ạ , cháu là bạn của MINH HẠO

Nó kéo hắn ngồi xuống , hắn kể

- Hoa cúc , thứ mà mẹ tôi thích nhất, có 1 hương thơm kì diệu , nhẹ nhàng và là thứ có ý nghĩa tỏ vẻ thiêng liêng , chân thực , trong sáng ......

Nghe đến đây không hiểu sao nó lại bật khóc . Hắn đứng dậy , nhẹ nhàng bế nó ra xe ( nó ngủ oài mà ) . Nó dựa vào vai hắn khẽ mỉm cười và chìm dần vào giấc ngủ

Hôm nay , cái sáng mùa đông lạnh lẽo , nó đang nằm , hắn sang gọi nó đy học , nó đang ngủ , tay nó cho lên đầu , chân để xuống đất , hắn khẽ chép miệng

- Dậy , dậy mau , có định đy học không hả tiểu thư . Hắn lay lay tay nó

Nó bật dậy như tượng , phun cho hắn 1 câu rất nhẹ nhàng

_ biẾn Thái

Nó và hắn đến trường , gặp gia chí , anh kéo hắn ra sân sau

- Thanh thanh là gì đối với cậu ??

- Cậu hỏi làm gì , cậu ghen ak' ??

- không , hân nhờ mình hỏi thôi

- Mỳnh sẽ trả lời sau

- Ukm' , nhanh nhé , chí đập vào vai hắn rồi chạy

Thằng này , sắp có vợ rồi mà vẫn cái tính trẻ con

Hôm nay thứ 7 , hắn và nó đã quyết định đy picnic mà không có Hân và chí

Vừa đến nơi , 2 kon yêu quái đã đến , nó thỳ mất hứng , còn Hạo mặt ỉu xìu , cố giấu 2 con quỷ nhưng không được ( Chí vz Hân chứ ai )

- A ha , pà đy không rủ tụi này là có í gì ?? - Hân trách yêu nó

- Hỳ hỳ , nó gãi đầu cho qua

2 người rượt nhau trên bãi cỏ

- bắt tớ đy , thack' đó - nó cười và chạy tung tăng

- chờ đấy , hân đuổi theo

2 người con trai thỳ lại đang nói chuyện

Cậu có nhớ tớ đã hỏi cậu không ? lúc này chắc hợp lí để trả lời . Thanh Thanh là gì đối với cậu ?

Hắn mỉm cười

- LÀ TẤT CẢ ĐỐI VỚI TỚ

Hắn chạy đuổi theo nó , hét lên:

Gia Hân , trả bạn gái cho anh ..... 

Một buổi sang ấm áp, không khí trong lành, tiếng chim hót líu lo và tiếng người cười nói ồn ào làm nó thức giấc “chết thật, cũng khá muộn rồi, mà sao mọi người chả ai gọi mình dậy thế nhỉ?” cái bản mặt của nó sưng lên, ra khỏi trại và đi tìm Hân, thấy con bạn đang đứng cùng Chí và Hạo cười nói vui vẻ, tấy nó đến gần hạo mỉa mai “ con gái con lứa gì mà ngủ trưa trầy trưa trật mới chịu dậy thế?”, cái dáng điệu của hán đứng tụa vào gốc cây, đút tay túi quần, khuôn mặt hếch lên làm nó tức muốn đấm cho mấy cái cho hả giận, quay vội sang Hân mà không quên liếc cho Hạo một cái “ cháy xém mình mẩy”, “ sao không gọi tớ dậy với, bỏ rơi bạn bè thế đấy” mạt nó cau có, “ hum qua thấy pà mệt thế, nên tôi để bà ngủ cho khỏe mà, có phải làm gì đâu mà lo chứ” Hân cười nhìn sang Trí. Tiếng loa của thầy giám thị vang lên “ tất cả các em học sinh tập trung lại theo lớp của mình để nghe thầy phổ biến chương trình ngoại khóa hôm nay”, nó được thể kéo con bạn đi “ thôi ai về nhà nấy nhá” rồi đi thẳng mà không them nhìn lại phía sau có một ánh mắt dõi theo nó mãi

“ nhà trường đã đồng ý kết hợp buối cắm trại hôm nay thành một buổi ngoại khóa thú vị cho tất cả các lớp vào hôm nay, sẽ có nhiều trò chơi tú vị được tổ chức để các em cùng nhau tìm hiểu và vui chơi thỏa thích” , có những tiếng reo hò vang lên, thầy lại tiếp tục “ chúng ta hoạt động riêng rẽ theo từng khối lớp và chịu sự hướng dẫn của các giám thị đi kèm, các em tập trung ra 3 khu vực để nhận giám thị , khối 11 sẽ do tôi hướng dẫn, các em tập trung ra phía bên trái ở đàng kia nhé” thầy chỉ tay vê phía một cái cây to tỏa những tán lá rộng lớn, xanh rì, nó nhanh chân kéo Hân đi theo mấy đứa cùng lớp, và trông thấy trong đam đông, tụi cái Ly đang trông về phía nó, cười rất nham hiểm ( nó cảm thấy vậy :d).

“ tiếp thật, cứ tưởng được tự do chứ, ai dè lại họat động riêng như vầy, cậu có thấy chán không” Trí quay sang nhìn Hạo, đôi mắt của cậu ta đang nhìn chăm chú về phía khối 11 tìm kiếm, “ hai cô nàng này lượn nhanh thế nhỉ, mới đây mà đâu mất rồi………..haizzzzzzzz” Trí đặt tay lên vai Hạo, “ nãy giờ kiếm mãi có thấy đâu………. Con nhỏ đó……. Nó có vẻ vui sướng lắm……..” rồi Hạo như chợt nhận ra mình bị hớ, nên im bặt chuyển đề tài “ nhanh ra kia tập trung đi kìa………….. cười gì mà lắm thế ……???” rồi kéo thằng bạn đi nhanh ra chỗ tập trung của khối 12.

Nó có vẻ rất khoái chí vì thoát được “ tên đáng ghét”, mà cũng vì nó thấy hứng thù với buổi cắm trại này, dù gì thì nó cũng cảm thấy thoải mái khi được đên nơi phong cảnh đẹp vầy. tiếng thầy giám thị khối nó vang lên “ bây giờ các em sẽ bắt đầu hoạt động của mình nhé, các em sẽ tham gia một cuộc thin ho nhỏ để thử sức với thử thách thú vị mà nhà trường đã chuẩn bị săn cho chúng ta………….” Thầy ngừng một lát rồi nói tiếp “ từng em một sẽ ra chỗ chiếc hộp màu xanh kia….. “ thầy chỉ tay về bên trái “ và sẽ phải tìm được đồ vật được gi trong mảnh giấy các em lấy được từ chiếc hộp ấy, các em sẽ tìm được nó trong 5 ngôi lều nghỉ chân trên đỉnh núi, em nào mang về sớm nhất sẽ có phần thưởng đặc biệt của nhà trường, còn top 40 đi xuống, sẽ chuẩn bị bữa an cho các bạn, các em nhớ cố gắng hết mình nhé, nào chúng ta bắt đầu” thầy ra hiệu lệnh và từng bạn một tiến tới chiếc hộp lấy ra những mảnh giấy và bước nhanh trên lối mòn dẫn lên đỉnh núi…………… mãi rồi cũng tới nó, cái Hân đã đi trước rồi, chắc cũng khá xa nó “ uhm, thôi thì cũng chả sao , thoải mái mọt chút cũng hay” nó tự nhủ rồi cất bước đi nhanh.


Đi mãi, càng lên cao càng dốc, càng mệt, nó thấy rất nhiều bạn ngồi nghỉ mệt bên đường “ mình thứ mấy rồi nhỉ?” tự hỏi mình ròi nó cũng có lết bước tiếp tục, sau lưng tụi cái Ly cũng lẽo đẹo theo sau……..11h00 trưa, nhễ nhại mồ hôi, nó cũng leo lên tới đỉnh, trên này gió thật mát, co thể trông ra xa, bao quát toàn khu vực này, bát ngát toàn cây cối xanh rì, gió mơn man, bầu trời trong xanh, trên đỉnh này có 5 cái lều nhỏ, có mái che và có ghé ngồi, một chiếc bàn với nhiều đồ vật trong mỗi lều, nó nhanh chóng đi từng cái lều một để tìm thứ nso được giao….. cuối cùng cũng thấy, một chú lậ đật gỗ xinh xắn màu đỏ tươi, “ được rồi, giờ lại xuống thôi, nhanh không lại phải dọn bữa cho mọi người là tiêu đời……..haizzzzzzz” nó rảo bươc một mình theo con đường bên phải chiếc lều thứ 4 nơi nó tìm được con lật đật, bỗng điện thoại rung lien hồi, là ba nó, “ dạ con nghe nè papa…” nó nhỏ nhẹ, đầu dây bên kia van glen giọng nói ấm áp “ 10 ngày nữa ba về, con nhớ về nhà thường xuyên đấy, sắp hết hai tháng ròi, các con học hành tới đâu rồi thế, hôm nào dẫn bạn về nhà chơi nghen con…” ông Mai dặn dò nó, dạ con biết rồi papa, papa đừng quên quà cho con nha….. hihihi. Thôi con chào papa nha, iu papa nhất nà….” Vừa cúp máy xong, nó bị ai đó đẩy mạnh từ phí sau, nó chới với, mất thăng bằng “ á á á aaaaaaaa” giọng nó thất thanh, chiếc diện thoại bị văng mạnh rơi xuống vỡ làm nhiều mảnh, còn nó thì lăn theo con đường dốc đầy sỏi, đá con con, sau đó rơi vào một chõ nào đó có vẻ sâu sâu, đầu va vào dá , bất tỉnh

Khi nó đi theo con đường mòn để xuống núi thì LY cũng đi theo nó phía sau mà nó không hay biết, để rồi bị Ly đẩy mạnh từ phía sau, và Ly chạy ra khỏi con đường ấy ngay lập tức, vì sợ ai đó nhìn thấy, để lại nó nằm dưới cái vực trũng các bên trái con đường mòn chùng 5, 6 m, ai đi qua khó lòng nhìn thấy vì đã bị cây cối che mất,nó nằm im lìm, bất động

Mọi người đã tập trung tại khu trại và chẩn bị ăn trưa, Trí và Hạo tiến lại gần Hân, Hạo hỏi” con nhỏ nhiều chuyện kia đâu rồi……..” vưa nói vừa đưa mắt tìm kiếm, và phát hiện ra Hân đang tỏ vẻ lo lắng, “ sao vậy…???” Hạo quay sang hỏi ngay, “ từ lúc em về đây tới giờ đã hơn hai tiếng, các bạn khác cũng đã về hết mà chưa thấy Thanh Thanh đâu hết, em đang tìm mà mãi chả thấy đâu, không biết cậu áy đâu nữa……. “ nước mắt Hân chợt trào ra, “ đã báo với thầy giám thị chưa…???” Hạo Hoảng hốt 

Sau một hồi lượn lờ hết tất cả các khóm trại của trường, cũng như những chỗ có thể tìm được, cả lũ 3 người, Hạo, Trí,và Hân đanh bất lực, đang đứng ở một gốc cây chờ Hân và Trí từ đằng xa tiến lại Hạo vô tình nghe được đoạn đối thoại của một nhóm nữ sinh

“ liệu có sao không nhỉ, tất cả về hết rồi mà chưa thấy nó đâu kả “ giọng một ai đó cất lên

“ chả sao đâu, tao đẩy nhẹ nó chứ mấy, chăcs đang xuống đây “ giọng thứ hai vang lên, nghe có vẻ quen quen, Hạo tò mò theo dõi cuộc hộit hoại và nhận ra đây là nhóm cái Ly, linh tính mach bảo cho cậu họ đang nói về Thanh Thanh

“ cậu đẩy cái Thanh Thanh xuống đâu thế, tớ sợ có gì đó xảy ra với nó” một giọng lo lắng vang lên

“ chả sao đâu, thế nào mà chả thấy nó chứ, tao đã cảnh cáo rồi, ai bảo nó không nghe, để sem lần này nó có giám lỳ nữa không nhá” Ly gắt lên, nhưng ngay lập túc im bặt, và tái mặt đi, Hạo đứng đó, đôi mắt cậu long lên nhưng ánh nhìn căm giận, như chỉ chực cắn xé Ly ra làm trăm mảnh cho hả giận “ cô đã đẩy cô ấy ở đoạn nào” Hạo hét lên làm lũ con gái đang đứng đó xanh hết cả mặt, “ ở…ở…..ở ngã rẽ đi xuống bên cạnh căn lều thư…..4…….” Ly nói giọng ấp úng , run sợ

Hạo lao nhanh trên con đường dẫn lên dịnh núi, cậu chỉ muốn tới ngay chỗ ấy để tìm Thanh Thanh, theo sau khá xa là Trí và Hân. Mất gần 1tieengs để lên tới căn lều số 4 và ngay lập tức hạo lung sục xung quanh, không ngớt gọi “ Thanh Thanh, ………….. Thanh Thanh”,

“ở đây, ở đây này………… ai đó giúp tôi với………” một giọng nói yếu ớt vang lên, là THanh Thanh,

cô đã tỉnh lại sau khi bị ngất đi khá lâu, đầu cô đau nhức, choáng váng, định đứng giậy men theo con

đường đi xuống nhưng chân đã bị trặc, xước nhiều chỗ , đau quá không đi được. hạo chạy tới bế cô lên

“ cô thấy thế nào?....để tôi đưa cô xuống, nhanh chóng đi bệnh viện……. “ Hạo thở hổn hển vì chạy

gấp, “ không sao mà, tôi ổn cả đây thôi…………… “ thanh nở một nụ cười khả ái, tuy trông cô thương

tích khắp người nhưng vẫn mang một vẻ đẹp thiên thần, đôi mắt cô dần dần cụp xuống, cô không còn

thấy sợ nữa, mất máu ở đầu khiến cô choáng váng, lại ngất đi. Hạo cứ vừa lay, vừa gọi “ tỉnh lại đi con

nhỏ óin này, đừng có ngủ, tỉnh lại đi nhanh lên………. Tôi ra lệnh cho cô đấy” nhưng bất lực cậu cố

gắng bước nhanh hơn, phía xa Trí và Hân cũng đã tới, “ Thanh Thanh………… “ giọng Hân lạc hẳn

đi, rồi nghẹn lại “ cậu ấy……… làm sao thế này?” nước mắt lăn dài trên má Hân. “ phải nhanh chóng

đưa cô ấy đi bệnh viên, nếu không……….” Hạo bỏ dở câu nói, càng bước nhanh hơn, trí và Hân chạy

theo sau.

Đôi mắt Thanh khẽ hấp háy rồi dần mở ra “ ủa, mình sao lại ở phòng rồi ( căn
phòng osin của nó ở nhà Hạo), rồi nhìn sang bên cạnh , chợt thấy Hạo đang
guc bên thành giường, tay còn nắm tay nó. Nó bật ngồi dây ngay, và hét lên “
á…aaaaaaaaaa” làm cho hạo thức giấc, “ ủa cô tỉnh rồi hả, tưởng còn ngủ nữa,
con gái gì mà lì………… “ Hạo nhạo báng nó, nhưng thật ra trong lòng cậu đang
vui mừng không thể tả được, sau gần 5 ngày mê man, nó cũng đã tỉnh, thực sự
Hạo đã rất lo cho nó “ cô có đói không? Tôi làm chút gì cho cô ăn nhé” nó rồi
cậu đi ra khỏi phòng, để cô một mình với dấu chấm hỏi to đùng trong đầu “
ổng bị chập rồi hay sao á, tự nhiên hôm nay hiền thấy sợ “ nhưng nó cũng cảm
thấy vui vui trong long , nó cũng chẳng hiểu gì nó nữa, đầu nó còn đau, và gây
choáng, nó nằm xuống, chặp mắt đi tí xíu

Xoảng…….. một âm thanh chói tai vang lên, cùng một giọng gắt gỏng, nghe quen quen 

“ ông đến đây làm gì, ông về ngay đi……..”, nó chẳng hiểu gì cả, nhưng linh tính mach bảo nó có gì đó không hay đang xảy ra. Lê mình ra cầu thang nó nhìn vọng xuống, một người đàn ông chừng 50 tuổi đang đứng đó, và Hạo, hắn đang chỉ thẳng ra cửa, đôi quăc lên , nó thấy sợ.

“ tôi đã nói rồi, tôi không còn là con ông, tôi không về căn nhà ấy nữa, và ông,
xin đi ngay cho tôi” hắn gầm lên. “ hạo, ba xin con, tất cả lỗi lầm của ba , đúng
thật là rất sai lầm, ba cũng đã hối hận không biết boa nhiêu mà kể, nhung giờ
ba chỉ có mình con, con hạy tha thứ cho ba, ba xin con đấy………….” người đan
ông lớn tuổi cất giọng nói yếu ớt, và nài nỉ hắn, nhưng dường như không thể
lay chuyển được hắn chút nào cả, “ tôi sẽ không tha thứ cho ông, nếu muốn tôi tha thứ, hãy mang em gái tôi trở lại, nếu làm được điều đó, ông hãy quay lại, còn không, thì đừng nhìn mặt tôi nữa” nói rồi hắn đi thẳng lên cầu thang, và bất chợt khụng lại, là nó , đang đứng đó, nhưng cũng nhanh chóng, hắn vẫn giữ bộ mặt lạnh lung, bước thẳng lên phòng, đóng rầm cánh cửa, để lại sau lưng bong một người đang từ từ đổ xuống, và một con bé đang lao nhanh xuống cầu thang “ Bácccccc…………” Thanh Thanh gào lên. 

người đàn ông ấy, trông thật tuyệt vọng và buồn bã, có lẽ chuyện xảy ra với con của ông đã làm ông không thể quên đi nỗi ám ảnh, giống như nó vậy, " lấy cho tôi lọ thuốc trong túi.........." tiếng thều thào khó khăn của ông làm cho nó giật mình, nó vội lục tìm trong túi lấy ra lọ thuốc nhỏ, và nhanh chóng lấy cho ông 3 viên. một lúc sau , khi đã bình tĩnh lại, ông mới để ý đến nó," cháu............là ai vậy?" ông cầm lấy tay nó, " 

cháu............cháu......... cháu là ô...... ôsin của Hạo............" nó ngập ngừng vừa lo, vừa sợ," ô sin?" ông thốt lên ngạc nhiên và nhìn nó chằm chằm " nó ................. đánh cháu ra nông nỗi này sao?" ông hoảng hốt nhìn nó, toàn thân đều có vết tím bầm, đầu băng băng trắng, trông rất là giống " bị hành hung" (), nó lắc đầu lia lịa " dạ không phải đâu ạ, chuyện này không phải là do Hạo, cậu ấy còn là người cứu cháu nữa cơ ạ" nó mỉm cười đỡ ông ngồi lên ghế, lấy cho ông cốc nước, và khuyên ông hãy về đi, nó sẽ lựa lời nói với Hạo sau, khi nào cậu ấy hết giận, nó cũng lo cho sức khỏe của ông nữa. nhìn bóng dáng ông lầm lũi đi về mà lòng nó đau thắt, " cậu ấy cũng mong muốn được về sống với ba, nhưng tại sao cứ phải thể hiện như thế cơ chứ?" nói rồi nó bước chân lên phòng, dừng lại, đắn đo hồi lâu , nó quyết định gõ cửa, bước vào. Hạo đứng đó, đôi mắt nhìn ra xa xăm, nó biết cậu ấy đứng đấy, nhìn xuống nhà và biết ba minh đã về rồi,( vì ban công phòng này nhìn thẳng ra cổng của ngôi biệt thự). " sao cậu phải làm thế với ông ấy......................" ngập ngừng một lát nó nói tiếp " cậu cũng đâu mong muốn ba mình phải sống khổ sở và dằn vặt vì cái chết của em gái........." chưa nói hết câu nó bắt gặp ánh mắt của Hạo , ánh mắt giá lạnh như ngày đầu nó gặp cậu ấy " cô thì biết gì.............. cô thì biết gì về cảm giác của tôi mà nói....." Hạo gắt lên, làm cho nó sững sờ một lúc, nó tức giận "anh cứ ở đó mà uất hận người khác đi, anh cứ ở đó mà ôm lấy nỗi đau của mình đi, anh tửong chỉ có mình anh là đau xót vì cái chết của người thân sao?" nó tức giận, đôi mắt nó long lên, ngân ngấn nước " anh bảo tôi không biết gì ư? ừ đúng! tôi không biết cảm giác của anh, nhưng ...........nhưng tôi biết cảm giác của ba anh................. tôi ............ tôi biết cảm giác đau đớn của việc mất đi người mà mình yêu thương..........." nó gào lên, như tát vào mặt cảu Hạo, và nó bỏ về phòng, đóng của đánh "rầm" một cái rõ mạnh. Hạo bàng hoàng, cậu biết đã làm nó tổn thuơng, đã làm nó khơi dậy nỗi đau về việc mất mẹ, về cái mà nó luôn gặp trong mơ, về cái mà luôn làm nó phải khóc trong đêm, Hạo cảm thấy ân hân

thế là cũng đã trải qua một tuần từ hồi nó giận Hạo tới giờ, jù anh chàng có xin lỗi nó thế nào cũng không được,nên đành ngồi chờ nó nguôi jận, mà không hiểu sao jạo này nhỏ chăm chỉ hẳn ra nhá, tuy về các việc nấu ăn thì không có tiến triển gì nhưng về việc dọn dẹp thì khỏi chê, mọi thứ đều bóng loáng đến i hết cả mắt, làm Hạo cũng thấy giật mình. 

Từ hồi xảy ra chuyện với nó cũng không tháy bọ cái Ly gây sự nữa nên Hạo cũng an tâm, nhưng mỗi đêm khi mở cửa phòng của nó, ngồi nhìn nó ngủ khì sau khi làm việc mệt nhoài thì tự nhiên thấy thương nhỏ vô hạn, bàn tay đẹp đẽ ngày nào giờ hằn lên những vết chai sần, Hạo ân hận lắm. Tại giận nhau, nên chả nói chuyện gì, khiến Hạo cảm thấy trống trải, mỗi lúc như thế cậu lại trầm ngâm ngồi nghĩ lại chuyện xưa. Có lẽ cậu đã quá đau buồn vì việc mất em gái mà dổ hết lên đầu bố mình nỗi oán thương cho em, nhưng cậu đã không để ý đến bố càng ngày càng mệt mỏi, càng gầy đi, ngày còn ở trong ngôi nhà ấy cậu không biết đôi mắt bố đỏ hoe vào mỗi buổi sáng, vì chưa một lần cậu quan tâm tơi bố, và ngôi nhà ngày nào còn tiếng cười vang vọng nay chỉ có bóng bố lẻ loi đi về, nghĩ lại thấy thương bố vô cùng, cậu thật sự đã ân hận..

LỦi thủi về phòng, cậu tự nhủ " mai sẽ làm lành với nhỏ, sẽ đưa nhỏ về nhà chơi, mà mình cũng về với bố................... ở một mình, mình cũng thấy lạnh lẽo quá..............." tiếng thở dài phát ra nghe thật não nề " ngủ ngon nhé nhỏ ô sin.............. và tha lỗi cho tui nha" cậu quay lại nó với nó rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Nó trở mình, nó đâu có ngủ, nó biết hết những gì vừa xảy ra, nhung nó không giám mở mắt, nó sợ................ rồi nó lại nằm đó, gắc tay lên trán và suy nghĩ, hai dòng nước mắt cứ thế tuôn trào thấm vào gối " ơi...................con xin lỗi" nó lẩm bẩm, rồi chìm vào giấc ngủ, màn đêm đang dần qua.............

sáng............ một mùi thơm ngào ngạt len lỏi khắp mọi nhõ ngách của căn nhà, nó bừng tỉnh giấc, 9h00 thôi chết, trễ học rồi.................

luống cuống chạy vô nhà vệ sinh thay đồ rồi phi thẳng xuống nhà, thấy Hạo từ nhà bếp đi ra " dậy muộn nhỉ................ mà cô ............. ăn mặc cái kiểu gì thế kia" nói rồi chỉ vào nó, " đi học thôi, muộn mất rồi kìa.................. " nó vưa thở vừa ngạc nhiên, " khùng..... hôm nay chủ nhật mà, học hành gì.............mau lại ăn sáng rồi đi với tôi ra đây có chút việc " rồi kéo ghế ngồi vào bàn ăn. Nhanh ng thay đồ rồi chạy xuống ăn sáng " 

hôm nay anh nâu nhiều món thế, nhân dịp gì đây................... " nó cười, " tôi chỉ muốn............. làm lành với cô

thôi...............với lại.................... với lại............... " Hạo nhập ngừng " hôm nay là........... sinh nhật cô mà, cô không nhớ sao?" nói xong thì cắm cúi ăn, vì không muốn nhỏ nhìn thấy cậu đang......... đỏ mặt.

Sau một hồi biểu cảm ngộ nghĩnh trên khuôn mặt , nó dừng lại ở bộ mặt ngạc nhiên " sao anh biết???" rồi tiếp tục " tôi cũng quên mất............." nói xong cười một cách ngây ngô. hạo buông đũa " rồi , ăn nhanh lên rồi đi, không lại trễ mất bây giờ......... " nói xong đứng dậy , ra khỏi bàn, nó cũng buông đã theo, dọn ngay bàn ăn, rửa nhanh ng, ra khỏi nhà
bếp thấy Hạo đang trên lầu đi xuống "không nhanh lên nữa, lề mề quá................ nhanh lên coi " tiếng Hạo đuổi theo nó chạy lên lầu.

Dừng xe trước bãi dỗ xe của công viên, nó giật mình thoáng chút hoảng hốt, 
nhưng hạo đã nắm tay nó kéo đi, nhà hàng nhỏ nằm trong khu công viên này là nhà hàng được mệnh danh "thiên nhiên" nhất thành phố, khung cảnh xung quanh đẹp vì hài hòa giữa cây cối và bày trời, thiên nhiên ở đây trong lành và đẹp, gây cho người đến cảm giác thoải mái. Vừa bước chân vào cửa thì 

"bốp, bốp, bốp" .............. ở đâu đó những cánh giấy đủ màu cùng với nhung cánh hoa bay lả tả quanh nó, chưa hết ngacj nhiên, nhưng nóc định thần lại rất nhanh, và hiểu ra chuyện gì đang diễn ra, " happy birthday to Thanh Thanh....mừng ngày đó Thanh Thanh sinh ra đời, happy birthday to you......."

những giọng hát nổi lên, những tràng pháo tay vang dội, nó nhìn các bạn rồi nhìn sang Hạo, từ nhỏ tới giờ chưa lần nào nó được nhiều người chúc mừng và bất ngờ như vậy, những giọt nước mắt trào ra, nó ôm lấy Hân,
con bạn đang ra sức dỗ nó, mọi người cười đùa vui vẻ, Riêng Hạo, có vẻ cậu đang rất vui mừng, vì nhóc có vẻ rất cảm động và bất ngờ, " bõ công mình lên kế hoạch chuẩn bị " Hạo cười thầm.

mọi người ăn xong và bắt đầu đi chơi trong công viên, nhưng nó luôn dè chừng và có vẻ lo lắng, Hạo hỏi cũng không nó, làm sao mà có thể nói " đây là công viên của nhà tôi, ba tôi xây dựng nên công viên này" mặt của nó chợt méo đi, đi lẩn vào đám đông, người quản lý đang đi lại hướng nó " chết tiêu, ông ấy nhận ra mình là tiêu............" lòng nó hồi lộp , lo lắng, nhưng không............. ông lướt qua nó, làm nó thấy nhẹ nhõm, " cầu trời cho đừng ai nhận ra mình " nó không khỏi thầm thì cầu khẩn 


buổi đi chơi của cả nhóm diễn ra vui vẻ và suôn sẻ, may cho nó là không lần nào nó bị nhận ra, hay bị ông quản lý khu vui chơi bắt gặp, nhung hẳn tụi đi cùng sẽ rất lấy làm lạ khi nó giật cái mũ của thằng Duy cùng lớp và vén mái óc của nó lên cho vào trong mũ, thì.............. làm thế sẽ dỡ bị nhận ra mà

lê cái thân mệt mỏi và uể oải , giống như chị cần cho nó một điểm tựa là nó có thể lăn ra mà.......... ngủ, mấy cái trò tốc độ làm nó xanh hết cả mặt, Hạo buồn cười lắm, nhưng không giám cười vì sợ nó cáu . tham gia hết trò này tới trò khác, khiến nó cũng cảm thấy sợ bản thân, nhưng tất cả cuối cùng kết thúc vui vẻ kả, ai về nhà nấy, và tất nhiên nó về cùng Hạo, hai đứa cùng nhà mà

đặt mình xuống chiếc giường, nó chỉ chực thiếp đi

" hôm nay mình không tắm thì liệu có thành con heo không ta?" nó tự nhủ thầm rồi tặc lưỡi, " kệ " , chắc vậy rồi, không kệ sao được, có muốn cũng chẳng còn sức nữa. đang nằm mơ màng thì điện thoại kêu ầm kả lên, nó bực mình lấy chân khều chiếc điện thoại dưới chân lên, gắt vào máy

" giờ mệt lắm, có gì mai nói đi" nó nói dọng uể oải

" sao vậy con?" một giọng nói trầm trầm vang lên

" con làm gì mà có vẻ mệt dữ vậy, có gì không ổn ở bên ấy hả? " tiếng papa nó vang lên trong ống nghe, nó giật mình ngồi hẳn giậy

" ba, ba......." nó gọi thất thanh " sao ba gọi cho con vào giờ này? ba về nhà rồi hả ba?" nó hỏi tới tấp, mà không chờ cho người nghe định thần lại câu hỏi của nó

" ba chưa về đâu, khoảng ngày kia ba mới về, con ở đó vẫn ổn chứ? hai đứa có học hành đang hoàng không đó, sao nghe giọng con có vẻ mệt mỏi vậy, nếu mệt............ con hãy về nhà đi, phải giũ súc khỏe chứ con?" giọng ông Mai lại trầm xuống, khiến nó nghe mà như muốn bật khóc

" con không sao đâu ba" nó nói mà như thấy nghẹn ở cổ

" cũng được hai tháng rồi đấy, con làm mà về nhà đi, ba đi xa không ai chăm con ba không yên tâm, ba đợt này sẽ ở nhà dài ngày, hai ba con mình sẽ đi chơi nhiều nha con, mà ba cũng có chuyện muốn nói với con.............. " giọng ông chợt ngừng lại, có vẻ ông không muốn nói chuyện này qua điên thoại, hay ông chưa muốn nói cho con nghe?

" vâng ! ba, con sẽ về vào ngày ba về, con sẽ nấu mấy món ba thích?" nó nói xong rồi chợt im bặt, nó đâu co biết nấu ăn, với ba thì ba biết nó từ nhỏ giờ chưa hề chạm tay vô bếp mà

" con............ con nấu cho ba ăn sao?" ông cười lớn " ba mong là vậy, ba sẽ mau về, thôi......... con ngủ đi, coi chùng mệt nha con " tiếng tut..tut......tut dài ở đầu dây bên kia, nó gác máy và kéo con gấu bông qua

" sắp về nhà rồi, biết nói sao đây......" nó suy nghĩ ghê lắm , " thôi kệ............ có gì mà phải thấy khó nghĩ, cứ nói những gì mình muốn nói thôi " nói rồi nó chìm vào giấc ngủ

" không biết con bé có chịu không? mình cũng thấy thương con lắm " , ở đầu đó trên một đất nước xa xôi, có một người đàn ông đang chống tay vào cằm, nhìn ra khoảng không của căn phòng trên tầng 13 của cái khách sạn 4 sao, suy nghĩ miên man

cánh của phòng nó cũng bật mở, sau một hồi gõ của không thấy nó trả lời, chắc mẩm nó đã ngủ, Hạo mở cửa bước vào, đứng bên giường nó

" tôi dự định xin lỗi cô chuyện hôm nọ" hắn thở dài, rồi đưa chân quay đi, nhưng lại khụng lại, quay lại phía nó

" tôi định kể cho cô nghe, tôi sẽ về xin lỗi ba, tôi cũng muốn tha thứ cho ông, cho tôi cũng nhẹ bớt lòng, và cũng muốn về ở với ông cho đỡ cô đơn, ông ấy cũng già rồi.......... lại chẳng còn khỏe lắm, nên tôi.................." hắn cũng dừng lại, chả nói hết được lời hắn muốn nói, mà có nói nó cũng có nghe đâu, quay bước ra cửa

" ngủ ngon nha" hắn nhìn nó lần nữa rồi đóng cửa, chả biết nó có thức hay không, có nghe hắn nói hay không nhưng môi nó đang nở nụ cười.

sáng hôm sau, khi nó bừng tỉnh cũng là 8h30, nó hỏa tốc chạy vội xuống nhà,

"sao hôm nay im ắng thế nhỉ ?" nó thắc mắc, thường thì nó sẽ bị dựng dậy bởi tiếng hét i tai của hắn, nhưng sao hôm nay chả thấy đâu, nó mở cả cửa phòng hắn mà cũng chả thấy hắn đâu, lạ

mãi tới gần tối mới thấy hắn đi đâu đó về, nó ở nhà chả có gì làm, chả ai nói chuyện, chả có chỗ chơi, buồn quá nên lôi việc lau dọn ra làm thú vui, nhà của cứ phải nói là i lóa, nhung mãi cũng chả thấy hắn về, nên nó lang thang ra vườn hống ở sau nhà, ở đây hoa đẹp tuyệt, chiều xuống, hoàng hôn càng làm cho những đóa hoa thêm đẹp. đang tha thẩn nên không biết hắn đứng đằng sau tự lúc nào, khiến nó giật mình hét lên khi quay lại thấy hắn mà cư tưởng....... bóng ma

" cô làm thế có thấy qua đáng không?" Hạo nói vẻ hơi giận

" ai biểu anh tự nhiên đứng lù lù đó chi" nó đốp lại

" cô............" hạo không nói được nữa, bỗng nhớ lại lần đầu hai đứa gặp nhau, cũng đốp chát nhau như vầy

" anh đi đâu mà giờ mới thấy mặt" nó tay cầm bông hoa ngoe nguẩy, hỏi

" tôi đi công chuyện của tôi........... mà cô........... phá hoa của tui vậy hả " hắn nói, tay chỉ vào bông hoa

" ghê nha...... đi công chuyện cơ hả, bí mật dữ, mà không nói thì thôi..........." nó kéo dài dọng rồi bước đi, dường như quên luôn câu hỏi thứ hai của Hạo

" tôi định tìm anh nói chuyện này.........." nó đang đi chợt quay lại, nói ngập ngừng

" hai tháng, vậy là cũng hết hai tháng rồi á, tôi định mai sẽ về nhà........... anh thấy sao?" nó nói như dò hỏi

" thì cô cứ về đi" hắn nói không cần do dự , " không phải cô muốn về lắm sao, nhớ ngày nào còn la inh ỏi đòi về mà " Hạo mỉa mai

" thì.............. " nó chọt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, " tôi mai bắt tắc xi về, cảm ơn anh về những ngày tháng qua, thôi, vô ăn cớm đi, tôi làm cơm bưa cuối á" nó ngúng nguẩy đi trước

nhìn dáng nó đi, cái đuôi tóc lắc la lắc lư, Hạo bỗng cảm thấy buồn, và những điều định nói với nó như chôn trong cổ họng, thôi, thế cũng được , Hạo đỡ phải nói lời chia tay

chiếc tắc xi lặng lẽ rời can nhà hai tầng có vòm hoa thiên lý ở cổng, khuất sau ngã tư gần đó, nó cố ngoái lại nhìn những hình ảnh đang gần lùi xa, nơi nó gắn bó hai tháng qua, buồn ghê gớm



buổi sáng cảu tuần mới, nó đang trên đường bước vào lớp thì thấy cái Ly đứng chặn ở cửa

" mày biết tin gì chưa? " nó hất mặt

" tin gì?" nó ngước mắt nhìn

" Hạo _ sắp _ đính _ hôn" Ly nhìn nó cười mỉa mai

" với một con bé không _ phải _ là _ mày" giọng Ly đắc í

" kệ chứ, liên quan gì tao" nó thản nhiên bước qua mặt Ly

" ấy là tao lo cho mày, giờ mày biết thân phận nhé, nghe đâu cô nàng í là con nhà danh giá, gia dình giàu nhất nước ta đấy " nói xong Ly cười bỏ đi

Thanh Thanh bỏ cặp lên bàn, đúng lúc cái Hân cũng vừa ngồi xuống bên cạnh

" cậu có thấy buồn không, tớ nghĩ là không có chuyện đó đâu?" Hân như an ủi nó

" tin đó là đúng đấy, tớ cũng nghe rồi?" no gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, lôi trong cặp ra hai cái bánh mì

" cậu.......... không lo lắng gì sao? sao có thể nói nhẹ nhàng vậy? cậu thích Hạo mà?" Hân nói , như là nó không tin vào mắt mình

" cái đó tùy vào HẠo thôi, tớ phải làm gì đây chứ? chả làm gì cả, vì việc của tớ là............ đợi" nó gặm một miếng bánh mì, liệng cái còn lại sang cho Hân, con bạn chả buồn ăn, nhưng mà nhìn nó thì không............ nhịn được

Hạo biến mất cả tuần sau cái tin đồn " sắp đính hôn lan khắp trường, để nó với những cái nhìn soi mói và chỉ trỏ, thì thầm sau lưng , nhưng nó chả quan tâm, Hân cũng lấy làm lạ vậy lf nó thực sự không thích HẠo một chút nào sao? mà tại sao Hạo cũng biến mất, hỏi Trí thì cậu cũng không biết, thật hết cách

" tôi sẽ không chấp nhận cuộc đính hôn này" Hạo quả quyết, cuối cùng cậu cũng xuất hiện, và quả quyết trước mặt nó cùng với mọi người trong canteen.

" kệ anh chứ, sao ngồi đây nói làm chi, không ăn thì đứng dậy" nó vẫn thản nhiên

" cô không lo sao?" đến lúc này Hạo không còn bình tĩnh

" việc gì phải lo, chuyện của anh cơ mà, đâu phải của tôi, anh muốn gì thì đi tìm co ấy mà nói " nó vẫn ăn, bao nhiêu ánh mắt nhìn nó mà nó vẫn ăn ngon lành

" cô........... " Hạo thở dài, nói không thành lời

" hôm đấy anh sẽ đến phải không , đến buổi lễ đính hôn ấy?" nó hoi

" điên à, tôi đâu có điên?" Hạo bực dọc đáp

" tùy anh thôi, sao cũng được, nhưng mà thấy tọi cô ấy quá, anh không thèm nhìn mặt cô ta, lỡ anh bỏ lỡ đi một điều quan trọng, ông sẽ không hối tiếc chứ?" cô hỏi lại

" tôi hối tiếc? cô khùng hả, tôi phải hối hận sao, vì sao chứ, cô cứ yên tâm , không phải lo gì cả" Hạo cầm tay nó, nó nhanh ng rút tay lại, bê khay đồ ăn

" tùy anh, nhưng anh hãy cố mà đến buổi lễ mà nhìn mặt vợ sắp cưới nhá, không là đừng trách tôi không nói, anh mà hối hận là không quay lại được đâu" câu nói khó hiểu của nó làm cho mọi người càng thắc mắc, nhưng Hạo đã đá ghế cái " rầm" làm họ giât mình quên mất

" tôi nhất định sẽ hủy hôn" Hạo nói với theo nó


" sao rồi?" tiếng ông Mai lo lắng, giờ này mà chưa thấy chú rể tới là sao? ông đã cho người đi tìm, và cũng đã cùng ông thông gia và mọi người chờ đợi 2 tiếng đồng hồ, vậy mà giờ này còn chưa thấy chú rể đâu, nhân vật chính thứ hai thì đang ngồi trong phòng chờ đợi. ông Mai cũng cảm thấy khó hiểu, thực sự ông không tin rằng con ông _ Thanh Thanh lại đồng ý khi ông nói sẽ làm lễ đính hôn cho cô với Dương MInh Hạo, ông cứ tưởng sẽ phải nghe những lời trách móc, giận dỗi, ông đã chuẩn bị tâm lí, nhung không ngờ con gái ông lại đồng ý cái rụp, nhanh và không thắc mắc hỏi han gì, khiến ông không biết bao nhiêu lân nhắc đi nhắc lại " con chắc chứ?"

cánh cửa phòng hội trương mở ra, một người con trai đẹp đẽ trong bộ lê phục xuất hiện, mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu ta _ Hạo cuối cùng cũng đến, cậu bước phăm phăm lên bục. những tiếng thì thầm to hnor sau lưng, mọ người chờ cậu hai tiếng qua, với bao nhiêu ý kiến, giờ càng được nước nói xấu

" tôi muốn nói rằng , cuộc đính ước này không..................... " cậu lên tiếng, nhưng chưa nói hết câu thì bố cậu lấy mất micro

" chúng ta chòa đón nữ nhân vật chính của buổi tiệc này nào" ông chỉ tay về cuối phòng. Thanh Thanh đang tay trong tay với bố bước đến gần, bộ váy nhẹ nhàng màu hồng phấn với chiếc áo mỏng mày trắng khoác ngoài, tôn thêm vẻ tiểu thư nữ tính và vo cùng duyên giáng ,xinh đẹp.

" bác có thể đưa micro cho anh ấy được không ạ" Thanh Thanh mỉm cười với mọi người và quay sang người con trai _ kẻ đang hết _ sức _ ngạc _ nhiên, bằng chứng là đôi mắt mở to, không thể to hơn, miệng há hốc, sững sờ, lắp bắp mãi không thành tiếng

" cô.......... cô............ cô.......... sao lại........... sao cô.......... " tùng tiếng khó khăn được thốt ra, mọi người cũng ngạc nhiên vô cùng

" kìa 1 anh nói nốt những điều muốn nói đi " cô cầm micro đưa cho HẠo

" hay tôi nói dùm anh nhé" Thanh Thanh mỉm cười

" chúng tôi thục sự rất tiếc phải nói với quý vị rằng............... " nói chưa hết câu thì bị giựt lấy micro, không ai khác , đó là Hạo

" không" cậu hét lên, " không có chuyện đó, chúng tôi................... " cậu ngập ngừng, " chúng tôi rất cảm ơn quý vị đã đến dự buổi lệ đính hon giữa hai gia đình, cảm ơn quý vị đã chờ đợi, và rất mong quý vị lượng thứ, xin mời mọi người cùng vui vẻ đi ạ" Hạo dứt lời

" anh điên à, tôi đang giúp anh thực hiện cái điều anh bảo với tôi hôm ở canteen mà" nó chêm thêm vào, giọng mỉa mai

" cô....... cô biết, người sẽ đính hôn với tôi là cô, nhung sao................ nhưng sao............ cô không nói?"Hạo nói vẻ giận

" tại anh, ai biểu cứ một mực không muốn xem hình " con nhỏ " sẽ kết hôn với mình " nó vẫn thản nhiên

hai ông bố cư thế hết nhìn nó, nhìn Hạo rồi lại nhìn nhau, lắc đầu. cứ tưởng sẽ bị hủy bỏ, ai ngờ xảy ra suôn sẻ ( tuy cũng có chút trục trặc) , hai đưa đã quen nhau tự lúc nào, và hình như chúng còn thihs nhau tự lúc nào, nhưng dù sao thì vẫn may mắn là đã trọn vẹn dù không biết sau này sẽ phải cố gằng như thế nào nữa đây

 ______The end_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro