Chu Dã x Địch Tây Tạp (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Dã tiến vào đám người đang bủa vây xung qua Địch Tây Tạp, hắn nhìn thấy cậu ấy bị trói lại, áo quần bị xé rách. Hắn như phát điên lên khi thấy hình ảnh đó, hắn vung từng cú đấm như trời giáng vào đám chân tay của Hổ Thiết. Khiến chúng méo mó, nằm rạp xuống đất, nếu bị trúng đòn vào mặt chí ít cũng phải vỡ xương hàm, còn nếu vào chân hay tay chắc cũng tàn tật cả đời.

Chu Dã tay không tấc sắt, hắn lao vào đám người hung hãn kia. Từng kẻ một bị hắn đánh cho ngã gục, nhưng Chu Dã cũng chịu không ít cú đánh mạnh lên đầu. Mặc dù bị thương nhưng hắn vẫn từng bước tiến đến chỗ Địch Tây Tạp. Máu từ thái dương hắn chảy ra, rơi xuống từng giọt nơi cằm. Sắp tới rồi còn vài bước chân nữa thôi "Địch Tây Tạp đừng sợ, tôi đến bên em đây rồi"

Hổ Thiết hung dữ, mặc dù gã đã bị Chu Dã đánh đến trọng thương, nhưng chút sức lực cuối cùng cũng đủ giúp hắn đâm thẳng con dao nhọn hoắt vào người Chu Dã từ phía sau. Lúc này Chu Dã chưa thể chạm vào Địch Tây Tạp, hắn đã khụy gối xuống trước mặt cậu ấy. Không dừng ở đó, sẵn cây sắt gần đó, gã với lấy và cầm trong tay, Hổ Thiết kéo gậy sắt lê trên mặt đất rồi vung lên cao. Lúc này Địch Tây Tạp chỉ biết hét lên.

"Không................"

Cây gậy sắt đó đập thẳng vào đầu Chu Dã, khiến hắn nằm bất động trên sàn nhà, tại ngay phía chân Địch Tây Tạp. Máu từ mắt, mũi Chu Dã vẫn chảy ra.

"Đại ca hắn chết rồi, chúng ta rút thôi" Vội vã cả đám người đó nhanh chóng rút khỏi nơi nhà kho cũ này. Sau khi một kẻ nói rằng Chu Dã đã chết.

Địch Tây Tạp nhìn xuống chỗ Chu Dã nằm, cậu hét lên...

"Anh dậy cho tôi, dậy ngay cho tôi. Khốn kiếp, ai khiến anh đến đây hả? Ai khiến hả?" Địch Tây Tạp gào lên. Địch Tây Tạp giật sợi dây trói tay lỏng ra. Cậu vẫn không thoát được sợi dây đó, chỉ là cậu có thể đến gần chỗ hắn hơn một chút. Cậu dịch người ngồi sát xuống chỗ Chu Dã Bạch nằm, tay vẫn trói phía sau và không thể chạm xuống hắn.

"Đứng dậy, anh đứng dậy cho tôi. Cái bộ dạng thường ngày của anh đâu rồi?  Sao còn không mau đứng dậy cởi trói cho tôi....."

Nước mắt Địch Tây Tạp rơi trên khuôn mặt đầy máu của Chu Dã. Hắn nằm trên vũng máu đỏ, khuôn mặt hắn dường như không còn nhận ra bởi vết máu dày đặc lại. Hắn cứ nằm ở đó mặc cho Địch Tây Tạp gọi hắn như thế nào. Giờ hắn đâu còn nghe được lời nói của Địch Tây Tạp nữa đâu.

"Tại sao lại đến cứu tôi chứ? Mau trả lời tôi đi..., tại sao,..... tại sao cơ chứ.....?"

Địch Tây Tạp càng gọi thì hắn càng nằm im, hắn nằm im lặng tại đó một cách đáng sợ. Cậu gục đầu vào khuôn mặt đầy máu, cánh tay bị trói níu cậu lại, hằn lên vết máu trên cổ tay cậu, Lúc này Địch Tây Tạp chỉ biết khóc trong vô vọng.

"Làm ơn, dậy đi. Không phải anh nói thích tôi sao?"

Địch Tây Tạp nấc lên, trong lòng cậu đau không thể nào chịu được. Cậu gục xuống mặt hắn...

"Chu Dã, anh đừng bỏ tôi một mình...."

Hơn nửa giờ sau Bạch Đằng mới định vị được nơi của Chu Dã và Địch Tây Tạp. Sau đó nhanh chóng đưa Chu Dã đến bệnh viện.

"Anh ấy thế nào rồi. Làm ơn cho tôi biết anh ấy thế nào rồi"

Địch Tây Tạp chạy theo sát cạnh giường đẩy Chu Dã vào phòng cấp cứu, cứ thể vồn vã hỏi bác sĩ. Họ không cho cậu vào bên trong phòng lúc phẫu thuật. Địch Tây Tạp đứng phía ngoài cửa, bàn tay dính đầy máu của Chu Dã, cậu bám chặt vào cánh cửa, sẵn sàng mở ra nếu có ai đó sắp đi ra. Đã hơn 4 tiếng trôi qua vẫn không có dấu hiệu gì cả. Địch Tây Tạp vẫn đứng chờ phía ngoài, người cậu ấy run lên. Cậu ấy chưa bao giờ lại thấy sợ như vậy? Chẳng biết vì sao cậu lại muốn nhìn hắn như lúc này.
Trong giây phút đó, giây phút mà cậu thấy Chu Dã đạp cửa xông vào. Trong lòng cậu đã có hắn. Thực sự tim cậu đã bừng tỉnh lên khi hắn xuất hiện. Đến khi hắn cố gắng chỉ đến nói với cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn thì cậu càng đau lòng hơn. Đêm qua hắn từng nói, ước gì hắn có thể biết mất, điều đó chắc sẽ làm cậu vui hơn. Nhưng thực chất cậu chẳng hề vui chút nào. Lúc này đây, lúc mà hắn có thể sẽ biến mất khỏi cậu mãi mãi thì cậu lại đau đến quặn lòng.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, Địch Tây Tạp đã vội vã lao người đến chỗ bác sĩ. Cậu rối lên hỏi..

"Chu Dã sao rồi, mau nói cho tôi biết, anh ta sao rồi?"

Túm lấy áo của bác sĩ, Địch Tây Tạp không làm chủ được mà gào lên.

Nhiều người phải đến kéo Địch Tây Tạp ra.

"Cậu bình tĩnh đã, phải bình tĩnh để nghe tôi nói...."

Vị bác sĩ với đôi mắt buồn nhìn cậu khiến cho Địch Tây Tạp càng thêm lo lắng.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vết thương ở lưng và đầu rất nặng, mất quá nhiều máu, có lẽ cậu ấy không qua khỏi đêm nay. Xin thứ lỗi cho chúng tôi..."
_________________hihi🐸______________

Những câu nói đó đã làm tai Địch Tây Tạp dần ù đi, tay chân cậu dần run lên. Cậu không thể đứng vững được nữa. Đi đến cánh cửa nhìn vào con người đang nằm bất động trên ga giường trắng kia. Cậu trào nước mắt ra, đấy không phải hình ảnh Chu Dã  hàng ngày mà vẫn hay bắt nạt cậu.

"Nếu cậu muốn vào , xin hãy bình tĩnh, đừng kích động. Tốt nhất người nhà hãy ở bên bệnh nhân lúc này." Vị Bác sĩ nói xong và rời đi khỏi phòng bệnh.

Địch Tây Tạp còn chẳng nghe thấy gì nữa, cậu cứ thế tiến vào ngồi bên cạnh Chu Dã. Người hắn vết thương, vết bầm tím khắp nơi. Hơi thở yếu dần đi. Cậu lặng lẽ ngồi nhìn vào khuôn mặt ấy hàng giờ liền. Nước mắt cứ thế rơi ra...Địch Tây Tạp giận bản thân mình chưa nói được lời nào, đang nghẹn đắng trong lòng. Địch Tây Tạp không nghĩ đây sẽ là lần cuối cậu được thấy Chu Dã, chẳng lẽ đúng như mong muốn của cậu. Không phải cậu đã rất mong hắn sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu sao.

"Anh còn không mau tỉnh lại, không tỉnh dậy tôi sẽ oán hận anh cả đời này. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Không bao giờ tha thứ cho những việc anh đã làm với tôi" Nước mắt Địch Tây Tạp chảy ướt đẫm tay hắn. Nước mắt rơi xuống mỗi lúc nhiều hơn, nhòe cả đi cả hai mắt.

"Anh còn không dậy là tôi sẽ bỏ anh đi đến chỗ Trương Minh để hắn thao tôi đấy"

" Không phải anh muốn nghe tôi rên rỉ khi làm tình cùng anh sao? Tỉnh dậy đi tôi sẽ làm tất cả những gì anh muốn........... Làm ơn đi..........tôi cầu xin anh đấy......."

Địch Tây Tạp gục xuống, cậu nắm lấy  tay của Chu Dã nấc lên từng cơn đau đớn đến quặn lòng.

Cả căn phòng trở nên u buồn, tiếng khóc của Địch Tây Tạp chưa dừng lại, khiến cho ai nghe thấy cũng cảm thấy rất bi thương, đau khổ đến cùng quẫn.

"Chu Dã...anh đừng để tôi lại một mình có được không? Tôi thực sự...thực sự cần anh"

Đã nhiều giờ đồng hồ trôi qua. Địch Tây Tạp vẫn ngồi bên cạnh Chu Dã. Lấy ra trong túi bông hoa bồ công anh mà Chu Dã đã từng dúi vào ngực Địch Tây Tạp bữa lần trước. Bông hoa đã bị gãy dập, chỉ còn 1 cánh sót lại trên đài hoa. Địch Tây Tạp khẽ đưa tay đẩy cánh hoa bay lên. Hi vọng ước nguyện đó sẽ không bao giờ trở thành sự thật.

Một người ra đi để lại bao nhiêu tiếc nuối và để lại nỗi đau khôn nguôi cho kẻ ở lại. Khuôn cảnh tang tóc diễn ra, những chiếc vải màn trắng xóa bay theo chiều gió, nỗi buồn bao trùm lên không gian tĩnh lặng. Căn phòng với vải màn trắng giăng khắp nơi, Địch Tây Tạp ôm lấy di ảnh vào trong lòng, đôi mắt mơ hồ không còn sức sống. Địch Tây Tạp lặng lẽ khóc trong lòng, tâm can cậu dường như đang rỉ máu, đau đến nhói lòng. Tâm trạng cậu rối bời, và sau này cậu sẽ sống sao đây, cậu đã không còn gì nữa cả, không còn ai bên cạnh nữa.....Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với cậu như vậy.?..... Chiếc quan tài nằm giữa nhà, từng nén nhang được thắp lên, mùi hương của sự đau thương, tang tóc.....Ngày đó, khi cha cậu ấy đã ra đi mãi mãi, bỏ lại cậu ấy một mình trên cõi đời này. Địch Tây Tạp nhớ mãi cảm giác khi người thân rời bỏ cậu mà đi. Và đến lần này cậu không muốn thấy lại cái cảnh như vậy. Cậu sợ cảm giác đó lại quay trở lại, nó sẽ khiến cậu không chịu đựng được. Sợ rằng vết thương trong lòng cậu càng nứt rộng ra, đau tựa dao cắt. Cậu không muốn lòng cậu chết đi thêm một lần nữa. Càng không muốn Chu Dã rời xa cậu.

Trong đêm đen đó, khoảng không trống rỗng, Địch Tây Tạp khóc đến khản cổ, nước mắt rơi đẫm trên tay Chu Dã. Cậu nắm lấy bàn tay đó không rời và đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng không muốn buông bàn tay ấy ra chút nào cả. Trong lòng cậu như thế nào, thì cậu đã hiểu rõ. Trái tim cậu đã có hình ảnh của hắn.

"Chu Dã, ở lại với tôi. Đừng bỏ tôi lại một mình!"

Tia nắng xuyên qua khe cửa, khẽ chạm vào mi mắt của Chu Dã, không biết bởi hắn nghe thấy được tiếng khóc của Địch Tây Tạp hay bởi một lý do nào đó đã làm thần chết vuột mất cơ hội dẫn hắn theo. Tay hắn vẫn bị Địch Tây Tạp nắm chặt, cậu ấy nằm gục sát trên giường, có lẽ thiếp đi vì quá mệt mỏi. Đôi mắt hao gầy đó đã cạn nước mắt vì hắn. Hắn mở mắt ra nhưng không cử động, cứ mãi nhìn cậu ấy một lúc lâu. Giờ đây hắn mới nhận ra rằng, hắn yêu con người này hơn cả bản thân mình. Hắn có thể đánh đổi lấy mạng sống của mình để cậu ấy được an toàn. Trái tim hắn đang dần ấm lên khi nhìn thấy Địch Tây Tạp bên cạnh hắn lúc này. Chu Dã  nhìn thêm chút nữa rồi hắn khẽ chạm ngón tay vào lòng bàn tay Địch Tây Tạp, Chỉ một chút cử động của hắn cũng làm cậu ấy choàng tỉnh. Cậu vội nhìn vào khuôn mặt hắn.

"Anh ..anh ....anh dậy rồi sao" Nước mắt lại rơi.

"Đừng.... khóc nữa"

Địch Tây Tạp vẫn rơi nước mắt khi nhìn thấy hắn đã tỉnh lại.

"Tôi đau lắm..."

"Anh đau chỗ nào, để tôi gọi bác sĩ"
Hắn nắm lại tay cậu... "Là tôi đau lòng khi thấy cậu khóc.."

Địch Tây Tạp quẹt ngang mắt, cậu giấu đi đôi mắt đỏ hoe, vội nhìn qua chỗ khác. Nhưng rồi lại không kiềm chế được mà ứa nước mắt ra.

"Anh ngốc thật, tại sao lại đến đó, tại sao phải cứu tôi cơ chứ"

"Tôi đã nói rồi mà, vì tôi thích em...Thực sự thích em"

Địch Tây Tạp nấc lên "Con mẹ anh...anh làm tôi lo. Rất lo, anh có biết không hả? Nếu anh không tỉnh dậy thì tôi biết làm sao hả?"

"Tôi phải tỉnh dậy chứ. Tôi sợ em chạy đến chỗ Trương Minh lắm" Chu Dã ớt nói, nhưng điều này cũng khiến Địch Tây Tạp cảm thấy an lòng. Cậu nhận ra những gì đêm qua cậu nói Chu Dã đều nghe thấy hết. Vì hắn đang còn đau nên cậu liền an ủi..

"Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi sẽ mãi ở bên anh" Địch Tây Tạp cười lên nhưng khóe mắt cậu vẫn đỏ hoe. Cậu cúi xuống áp má vào ngực Chu Dã. Tay hắn đưa chậm lên khẽ vuốt lên mái tóc mềm của cậu ấy.

Nơi tình yêu bắt đầu là đây, họ cảm nhận được sự đồng điệu của con tim. Địch Tây Tạp cảm thấy được sự chân thành từ Chu Dã. Còn Chu Dã dường như đã yêu còn người Địch Tây Tạp từ rất lâu rồi, chỉ có điều là hắn thể hiện tình yêu của mình bằng những cách quái gở. Một tình yêu đẹp thắp sáng cả hai con tim đầy vết thương rỉ máu.

Nghe tin Chu Dã bị Hổ Thiết đâm đến trọng thương khiến Trương Minh điên lên, thực ra trong công việc làm ăn ra thì Trương Minh còn là bằng hữu tốt của Chu Dã. Trương Minh cho đàn em truy lùng Hổ Thiết khiến hắn phải trốn chui, trốn lủi. Mãi đến khi gã bị cảnh sát bắt và khép vào tội buôn bán ma túy, chất cấm...thì Trương Minh mới chịu dừng lại.

Đã gần nửa tháng trôi qua, vết thương trên người Chu Dã dường như cũng đã lành hẳn. Hắn đi lại bình thường. Bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, lần đầu tiên Địch Tây Tạp quấn đến Chu Dã như vậy, họ dành cho nhau những yêu thương mà chưa bao giờ thổ lộ. Chu Dã cắn một ngụm lên môi Địch Tây Tạp một cách cưng chiều nhất. "ANH YÊU EM"

"Đi, đi theo anh" Chu Dã lại kéo Địch Tây Tạp đến cánh đồng hoa bồ công anh, như lần trước hắn dã từng dẫn cậu đi. Mỗi lần hắn buồn hắn đều đến đây, nơi này sẽ làm nỗi buồn cùng cánh bồ công anh theo gió mà cuốn bay.

"Không phải khi nào buồn anh mới đến đây sao?" Địch Tây Tạp thắc mắc quay ra hỏi Chu Dã.

"Ừ tôi buồn chứ. Thực sự lúc này tôi rất buồn vì..."

Hắn tiến sát cậu hơn và thì thầm vào tai cậu " vì.....chưa được nghe em rên rỉ khi làm tình cùng tôi" Vừa nói Chu Dã ôm lấy Địch Tây Tạp, đặt lên đôi môi cậu một nụ hôn ngọt ngào.
Tay hắn khẽ cởi từng nút áo trên người Địch Tây Tạp, đến khi mảnh áo đó vuột khỏi cơ thể trắng nõn của cậu ấy. Nhẹ nhàng nằm xuống bãi hoa bồ công anh đang rung rinh theo chiều gió. Những cánh hoa khẽ bám vào mái tóc mềm, bám trên cơ thể phiếm hồng của Địch Tây Tạp. Gợi nên nét dục tình mà hắn khó có thể kiềm chế lại được.

"Em đẹp quá" Hắn hôn lên môi, mắt, mũi của cậu ấy. Cúi xuống ngực, hắn mút nhẹ lên hai hạt đậu hồng, khiến Địch Tây Tạp phải bật ra tiếng rên nhỏ. Đôi môi Chu Dã mò mẫn trên đầu ngực, hôn lấy cơ thể tuyệt đẹp kia.
Trút bỏ toàn bộ quần áo trên người, hai cơ thể hòa vào nhau, ôm lấy nhau lăn qua lăn lại khiến một vùng hoa bồ công anh bị rạp xuống. Những cánh hoa bám đầy lên cơ thể bọn họ. Tạo nên không khoảng trời thơ mộng nhất.

Tiểu bảo bối của Địch Tây Tạp cũng cương cứng lên, chính nó cũng đòi biểu tình để được Chu Dã cưng nựng. Chu Dã cúi xuống đưa trọn tiểu bảo bối vào trong miệng hắn. Lưỡi hắn chà lên dọc thân tiểu bảo bối, lướt lên, lượt xuống đều đặn từng nhịp, đầu lưỡi mạnh bạo bóc tách cái lỗ nhỏ trên đầu dương vật của Địch Tây Tạp. Một dòng điện kích hoạt chạy qua người Địch Tây Tạp, đánh sập mọi ý chí kiên cường của cậu ta. Tiểu bảo bối của cậu ấy vẫn bị miệng Chu Dã giữ lại. Tình huống thật cấp bách, Địch Tây Tạp dang rộng đôi chân ra tận hưởng sự khoái lạc.

"A...a..ưm...ưm....thoải mái lắm...sướng lắm.....không được nữa rồi, sướng quá....đừng mà" Địch Tây Tạp rên lên từng đợt dâm dục, cơ thể cậu uốn lên xuống theo từng nhịp mút của Chu Dã.

_________ngại qué ngại qué________

Dòng điện trong người Địch Tây Tạp như muốn tốc kích lại, bất chấp điều gì đang diễn ra, từ tận xương cụt dòng tinh dịch phóng ra theo cái lỗ nhỏ bắn thẳng vào khoang miệng của Chu Dã. Địch Tây Tạp rên lên vì quá sướng, thoải mái đến cùng cực.

Chu Dã dùng ngón tay quyệt lấy ít tinh dịch còn dính lại trên khóe miệng đặt vào cửa mật của Địch Tây Tạp, trực tiếp tiến vào.

"A...a..a..." Địch Tây Tạp rên rỉ kêu lên.

Ngón tay của Chu Dã bắt đầu thâm nhập vùng cấm địa. Thật mềm, nóng, ngón tay Chu Dã bị siết chặt lại. Nhanh chóng những ngón tay đó cố tình đẩy ra đưa vào, từ chậm đến nhanh dần lên, từ cạn cho tới sâu, từ nhẹ nhàng cho đến mạnh mẽ.

"A...a...a..Địch Tây Tạp nức nở, âm thanh từ miệng cậu ấy phát ra hết sức lẳng lơ, dâm đãng."Đừng mà,... đừng mà, .....sâu quá rồi...sướng ...a ..a..."

Chu Dã không thể chịu được hơn nữa khi nghe những rên rỉ khoái lạc vô cùng cực đó. Hắn nhào lên cơ thể Địch Tây Tạp, cắm gặm lấy núm vú đã cứng ngắc như hạt đậu. Hắn ra lưỡi liếm ướt cơ thể Địch Tây Tạp một mảng. Tách mạnh hai chân của cậu ấy ra, cầm cự vật nóng hổi, săn chắc, cứng như thép đặt ngay cửa mật đạo.

"Xin anh..."

"Em xin tôi cái gì..."

"Xin anh thao nhanh đi...." Nghe được những lời này của Địch Tây Tạp khiến Chu Dã không chịu được cảm giác mê hồn, khiêu khích vào tận sâu lòng người. Tay hắn giữ hai bên hông của cậu ấy. Từ từ đưa cự vật tiến vào bên trong cơ thể Địch Tây Tạp.

"Bảo bối à, bên trong em thật nóng ấm, chặt quá, kẹp chặt lão đại của tôi rồi..." từng hồi liên tiếp đẩy vào, rút ra. Khiến Địch Tây Tạp đê mê, chìm đắm trong cơn hoan lạc.

"A...a.. sướng quá đi mất, thật là sâu, ...kích thích quá...sướng quá..."

Chu Dã thấy cơ thể trần chuồng của Địch Tây Tạp đang run rẩy, uốn éo theo từng động tác lên xuống khiến hắn càng công phá nhanh hơn. Hắn tấn công từng đợt vào vách ruột yếu đuối của Địch Tây Tạp, nơi nhảy cảm, tìm đến điểm G, hắn ra sức công kích. Làm Địch Tây Tạp run bắn lên.

Địch Tây Tạp rên rỉ một cách thống khổ, khuôn mặt khiêu lãng dính đầy hoa bồ công anh làm Chu Dã càng kích động hơn. Túm lấy cằm của Địch Tây Tạp "Em thật dâm đãng" Hắn liên tục đẩy cự vật của mình sâu hơn vào trong mật đạo. Địch Tây Tạp sướng đến mức cả vách ruột cũng phải tiết ra chất nhớt rỉ ra ngoài theo cùng nhịp đẩy. Thêm một lần nữa tiểu bảo bối cầm cự không được mà phóng những dòng tinh dịch trắng đục lên thẳng bụng Chu Dã.

"Em sướng đến vậy sao, chưa gì đã bắn đến tận 2 lần" Chu Dã vừa nói, hắn trở người Địch Tây Tạp lại, nâng mông cậu ấy lên. Tiếp tục cắm mạnh sâu vào trong mật đạo, bàn tay giữ chặt hông cậu ấy, lắc mạnh từng đợt một.

"a...a...a. không chịu được nữa rồi..."

Cặp mông tròn trịa, trắng mịn của Địch Tây Tạp rung lên cùng dập vào bắp đùi của Chu Dã phát ra những tiếng gợi dục nhất. Chu Dã trút hết sinh khí, lấp tràn đầy vào mật đạo. Hắn nằm xuống ngay cạnh Địch Tây Tạp, ôm cậu vào lòng. Mặc cho cự vật vẫn bị kẹp chặt trong mật đạo. Hai cơ thể như hòa lại một.

"TÔI YÊU EM"

"EM CŨNG VẬY"

Giữa cánh đồng hoa bồ công anh trắng muốt, cơ thể hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau. Ánh chiều hoàng hôn trải xuống, cánh hoa bồ công anh theo gió bay đi.

Rúc rúc vào ngực ấm của Chu Dã "Anh không tính về sao?"

"Không, tôi muốn thao em thêm lần nữa"

"Á..á. đừng...đừng mà...đừng mà..a...a..a"

Tình yêu như món quà.....hãy trao đi rồi sẽ được nhận lại.

Vào một ngày đẹp trời chẳng nắng chẳng mưa gì

Trương Minh: "Địch Tây Tạp, cậu đây rồi tôi tìm cậu mãi từ bữa giờ, cậu đã đi đâu, mau cùng tôi lên phòng"

Địch Tây Tạp: "Được, tôi theo anh lên phòng"

Chu Dã: "Em dám"

Địch Tây Tạp: "Không phải anh nói em cần làm việc sao"

Chu Dã: "Em làm việc, như chỉ phục vụ mình tôi thôi."

Trương Minh: "Nhanh đi, cậu đã hứa sẽ làm tôi sướng như lần trước rồi mà, tôi tìm cậu để được sướng nữa đây."

Chu Dã: "Hai người đang làm điều gì khuất tất sau lưng tôi? Nói mau?"

Trương Minh: "Chu Dã ngươi biết không, cậu nhóc này có tài đấm lưng rất tuyệt. Bữa tôi bay từ Mỹ về đến hộp đêm ấy. Ngồi lâu trên máy bay khiến lưng đau nhức vậy mà cậu ấy massage một trận là đỡ ngay luôn. Hôm nay ta đến đến nhờ cậu ta làm trận nữa cho sướng."

Chu Dã: "Bộ muốn là được sao?"

Tay hắn quàng qua người Địch Tây Tạp ôm ghì vào lòng. Hóa ra lần đó Địch Tây Tạp cùng Trương Minh lên phòng để làm chuyện "mờ ám" này đấy.

_________________👾👾________________

Địch Tây Tạp cuối cùng cũng chấp nhận ở bên Chu Dã. Không biết có phải đó là tình yêu hay không? Hay chỉ là giây phút nhất thời cảm động vì Chu Dã đã đến cứu Địch Tây Tạp lần đó. Kể từ khi hắn thoát khỏi bàn tay tử thần đến giờ, sức khỏe cũng không còn được tốt như trước. Mỗi lần hắn ôm Địch Tây Tạp ngủ là cậu ấy lại sờ thấy được vết sẹo lớn sau lưng hắn. Vết sẹo đó như nhắc Địch Tây Tạp về ngày cậu chứng kiến hắn vì cậu mà mạng sống của hắn cũng không màng. Rồi nếu như sau này không may cậu gặp phải chuyện xấu hơn như vậy, liệu Chu Dã có đến kịp hay không?

“Sao thế? Em đang nghĩ gì?”

Chu Dã hỏi Địch Tây Tạp khi cậu mải suy nghĩ điều gì đó. Cậu chợt ra khỏi cái mớ lung tung đó.

“À không, em không nghĩ gì”

Chu Dã kéo sát Địch Tây Tạp gần mình hơn. Hắn xoa xoa mấy cái sau lưng cậu rồi hắn nhắm mắt lại.

“Địch Tây Tạp này! Ngày xưa, anh đối xử với em tệ vậy. Em có hận anh không?”

“Hận anh thì được gì cơ chứ?”

Địch Tây Tạp thở khẽ trong lòng Chu Dã. Hắn đưa tay lướt trên eo của cậu rồi lại nói tiếp.

“Trước đây, anh đã từng yêu một người......”

Chu Dã nói lấp lửng rồi dừng lại. Làm Địch Tây Tạp tò mò, ngửa mặt lên nhìn hắn. Hắn nhìn lại rồi tiếp tục câu chuyện của mình.

“...đã từng rất yêu một người. Nhưng cậu ấy không hề yêu anh.”

“Cậu ấy đâu rồi?”

“Anh cũng không biết, sau này khi chia tay, anh đã không còn gặp cậu ấy nữa”

Địch Tây Tạp chẳng hiểu sao Chu Dã lại kể cho mình nghe điều đó.

“Thế nếu giờ cậu ấy quay lại, anh có tiếp tục yêu cậu ấy không?”

“Tất nhiên là không. Vì anh đang yêu em mà”

Những chuỗi ngày tiếp theo Chu Dã thường xuyên đến hộp đêm. Có nhiều đêm hắn có việc nên đi không về nhà. Địch Tây Tạp không hề ưa thích cái công việc của Chu Dã tẹo nào. Nhưng cậu chẳng thể nói ra hay bảo anh ta ngừng những công việc đó lại. Tối hôm đó Chu Dã không về Địch Tây Tạp nằm không ngủ được. Cậu nghĩ về việc sau này cứ sống mãi như vậy sao, rồi sẽ đi đến đâu cơ chứ. Rất muốn nói với Chu Dã “Có thể cùng em tránh xa nơi thành phố ồn ào, đầy cám dỗ này và chúng ta có thể cùng nhau sống một cuộc sống yên bình ở một vùng quê nhỏ được không.?” Chắc chắn câu trả lời là không. Nên Địch Tây Tạp cũng chẳng muốn hỏi.

Địch Tây Tạp ghét những lần Chu Dã trở về nhà với mùi rượu nồng mặc. Ghét những cuộc trao đổi làm ăn mờ ám của hắn. Ghét việc phải nghe tiếng cầu xin của những người bị hắn dồn vào đường cùng trong những cuộc làm ăn. Ghét việc có người bảo vệ 24/24 vì lo sợ sẽ gặp chuyện như lần với Hổ Thiết. Mỗi ngày với Địch Tây Tạp lại càng ngột ngạt hơn. Lâu lâu Chu Dã lại đưa cậu đi đến đồng cỏ hoa bồ công anh nhưng dạo gần đây hắn bận chẳng còn thời gian đưa cậu đi. Cậu cảm thấy cuộc sống của cậu dần khác với những gì mà Chu Dã đang có.

Sáng hôm sau

Khi Địch Tây Tạp tỉnh dậy, cậu nhìn quanh và chỉ thở dài vì biết Chu Dã vẫn chưa về. Địch Tây Tạp có chút uể oải, cậu dậy đi rửa mặt, đánh răng rồi xuống phía dưới nhà. Sau khi chính thức là người của Chu Dã thì mọi người đã đổi cách xưng hô và có phần lễ phép với cậu. Không như những ngày đầu cậu về đây. Có chút không thoải mái nhưng Địch Tây Tạp cũng không nghĩ nhiều. Chú chó Enut vẫn luôn lắng nghe những gì mà Địch Tây Tạp kể mỗi ngày. Đang cùng Enut ngồi phía ngoài sân sau thì trong nhà nghe thấy tiếng chuông cửa. Địch Tây Tạp cũng không đứng dậy, vì cậu biết đã có người mở cửa và cũng không nghĩ đó là Chu Dã. Bởi anh ta khi về chẳng bao giờ bấm chuông như vậy.

Địch Tây Tạp cũng không buồn đứng dậy để vào bên trong xem sao, cậu vẫn ngồi cạnh Enut. Cũng có khá nhiều tiếng ồn trong trong nhà, điều đó cũng làm chú chó Enut dỏng tai lên nghe ngóng.

“Enut.....”

Tiếng một người nào đó đang gọi Enut. Địch Tây Tạp cũng quay lại xem tiếng đó là từ ai. Enut nghe tiếng gọi tên mình thì nó sủa lên mấy tiếng. Có vẻ như nhận ra giọng gọi quen thuộc nên Enut biểu hiện rất vui mừng. Chỉ ngay sau đó ít phút thì một thanh niên trẻ xuất hiện trước mặt Địch Tây Tạp, cậu ta vừa đi đến vừa luôn miệng gọi chú chó Enut.

Enut nhìn người đó một lúc rồi nó cũng nhận ra đó là ai và lập tức chạy đến ve vẩy dưới chân người lạ mặt đó. Chàng trai cũng nhìn thấy sự có mặt của Địch Tây Tạp, cậu ta liền lên tiếng.

“Là người mới đến làm cho Chu Dã sao? Cậu tên gì?”

Địch Tây Tạp không biết đó là ai, nhưng nghe cậu ta nói vậy thì chắc chắn là người quen biết của Chu Dã. Thêm vào đó Enut nhìn cậu ta rất thân thiết, coi bộ đã từng ở đây. Địch Tây Tạp nhìn cậu ta.

“Tôi..tôi không phải người làm...”

Nhưng có vẻ như cậu ra không đoái hoài đến sự có mặt của Địch Tây Tạp, quay xuống vuốt vuốt chú chó mất cái rồi nói chuyện với nó..

“Enut à, chồng tao dạo này không cho mày ăn hay gì sao mày gầy quá vậy. Mày yên tâm tao sẽ xử tên Chu Dã đó”

Địch Tây Tạp không mấy thoải mái khi nghe những lời đó. Cậu nhớ lại chuyện hôm trước Chu Dã từng kể về một người mà hắn đã rất yêu. Phải chăng người đó là cậu ta. Chắc chắn hắn đã sớm biết cậu ta trở về nên mới nói về chuyện đó với cậu trước. Địch Tây Tạp vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh. Dù gì cậu cũng đã là người của Chu Dã, không lẽ trong lúc này chịu để yên cho một kẻ khác gọi người của mình là chồng sao. Địch Tây Tạp gọi Enut lại.

“Enut lại đây, lại đây nào cậu bé”

Enut vừa nghe thấy tiếng Địch Tây Tạp gọi mình nhưng nó lại không lỡ rời khỏi bàn tay lâu ngày không gặp này. Nó lưỡng lự một lúc rồi lại nghe tiếp tiếng Địch Tây Tạp gọi.

“Enut...không nên như vậy với người lạ. Lại đây nhanh nào cậu bé ngoan”

Cuối cùng Enut cũng vẫy đuôi đi đến chỗ Địch Tây Tạp. Sau khi Enut trở về dưới chân mình thì Địch Tây Tạp mới nhìn cậu ta rồi nói.

“Chào cậu! Tôi không biết cậu là gì của Chu Dã.  Nhưng tôi thì không phải người làm của Chu Dã. Tôi là người yêu của anh ấy”

Người đó nhìn Địch Tây Tạp có vẻ ngạc nhiên, không nói thêm câu nào. Cả hai đứng nhìn nhau với ánh mắt vừa nghi ngờ, vừa tò mò. Đúng lúc đó Chu Dã đã về, có vẻ như có người nói rằng người quen của hắn đã đi ra sân sau nên hắn xuất hiện lúc mà cả hai đang nhìn nhau căng thẳng. Chu Dã thấy được họ đã gặp nhau, và không khí hơi căng thẳng. Chu Dã hơi ho nhẹ rồi lên tiếng.

“Đằng Kỳ sao em lại ở đây?”

Chu Dã gọi tên cậu con trai lạ mặt đó. Lập tức cậu ta quay lại, vừa thấy Chu Dã thì Đằng Kỳ vội chạy đến ôm chặt lấy hắn.

“Anh đây rồi, người ta nhớ anh muốn chết”

Chu Dã nhìn đến chỗ Địch Tây Tạp rồi vội đẩy nhẹ Đằng Kỳ ra. Mặt hắn có vẻ lúng túng không biết nên làm gì trong lúc này. Địch Tây Tạp cũng không nói gì cả. Sau khi Chu Dã đẩy Đằng Kỳ ra bèn đến chỗ Địch Tây Tạp, tay hắn đặt sau lưng cậu.

“Giới thiệu với em, đây là Đằng Kỳ.”

Sau đó hắn lại nhìn đến Đằng Kỳ “Còn đây là người yêu anh, Tên là Địch Tây Tạp”

Đằng Kỳ vẫn không hề để ý đến lời giới thiệu đó. Cậu ta sáp lại gần và ôm lấy tay Chu Dã.

“Anh à, em đói, em bay từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa được ăn gì hết”
Chu Dã muốn thoát tay ra khỏi tay cậu ta nhưng Đằng Kỳ vẫn giữ chặt. Hắn đang lúng túng thì Địch Tây Tạp liền cầm tay Chu Dã giật mạnh đi.

“Không phải chúng ta cũng chưa ăn sáng sao. Đi nào, cũng vào nhà ăn sáng”

Đằng Kỳ bị bỏ rơi lại phía sau nhưng cậu ta cũng không dừng lại, gương mặt ranh mãnh liếc nhìn Địch Tây Tạp một cái rồi đi theo hai người họ vào nhà.

Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, Địch Tây Tạp ngồi sát Chu Dã và cậu ấy hướng mắt đến Đằng Kỳ rồi cười nhẹ.

“Cậu ngồi đi, tôi không biết có cậu đến nên không kịp chuẩn bị gì cho cậu. Ăn tạm nhé”

Đằng Kỳ vẫn tỏ vẻ mặt vui tươi, cậu ta ngồi xuống ghế đối diện với Chu Dã và Địch Tây Tạp. Nhìn mấy món ăn trên bàn xong rồi nhìn Chu Dã.

“Anh à, anh giúp em ăn rau được không? Em không thích ăn rau này”
Chu Dã đưa đôi đũa đến phần đồ ăn của Đằng Kỳ định gắp chỗ rau đó ra khỏi đĩa thì Địch Tây Tạp nhanh hơn tiến đến.

“Để tôi giúp cậu”

Chu Dã rút tay về và hắn thấy tình hình có vẻ căng thẳng. Đằng Kỳ nhõng nhẽo không được, cậu ta đành ngồi ăn chỗ thức ăn đó rồi vừa ăn vừa tỏ vẻ khó chịu.

Sau khi ăn bữa sáng xong. Chu Dã kéo Địch Tây Tạp vào phòng.

“Anh xin lỗi đã không nói với em là sáng nay Đằng Kỳ đến”

“Vậy là anh đã đồng ý cho cậu ta ở lại đây?”

“Anh không đồng ý nhưng anh không cản được”

“Cậu ấy là người yêu cũ của anh?? Không phải cả hai đã chia tay rồi sao??”

“Thực ra thì...anh và cậu ấy.....”

“Chưa chia tay đúng không??”

“Ý anh là....”

Chu Dã chưa nói hết câu thì cửa phòng bỗng nhiên mở bật ra. Đằng Kỳ đi vào rất tự nhiên. Cậu ta nhìn qua hai người một cái rồi nhoẻn miệng cười.

“Em ở phòng này nhé!”

Chu Dã lên tiếng ngay “Không được, em ra ngoài, anh có chuyện nói với em”

Chu Dã vừa trả lời vừa đi đến nắm lấy cánh tay của Đằng Kỳ mà kéo mạnh ra ngoài. Địch Tây Tạp đứng giữa phòng thở dài một cái, cậu ngồi xuống giường và suy nghĩ những điều vớ vẩn sắp đến.

Bên ngoài phòng

“Đằng Kỳ, em có thôi làm loạn đi không?”

“Em làm gì, em chỉ muốn đòi lại những thứ thuộc về em mà thôi. Trong đó có cả anh nữa”

“Đằng Kỳ, chuyện của chúng ta đã dừng lại rồi. Em đừng có như vậy được không?”

Đằng Kỳ nhìn Chu Dã với ánh mắt như muốn khóc.

“Chúng ta còn chưa chia tay mà. Không phải anh nói em chỉ cần đi qua đó 1 năm, khi em về anh và em sẽ như cũ sao? Đáng ra người tức phải là em chứ? Tại sao lại như vậy?”

“Đằng Kỳ....”

Đằng Kỳ đưa tay lên gạt nước mắt..
“Như vậy có phải là anh lừa gạt em không.”

“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau, giờ anh đưa em đi đến chỗ mới. Em ở đó nghỉ ngơi đi đã”

“Không, em sẽ ở đây, sẽ không đi đâu cả”

“Đằng Kỳ....”

“Để cậu ấy ở đây đi, cậu có thể ở phòng tôi.” Cả hai nhìn lại thì thấy Địch Tây Tạp đã đừng gần đó từ khi nào. Trên tay cậu ta là túi đồ vừa được kéo ra khỏi phòng. Mặt Địch Tây Tạp lạnh đi nhưng không có chút tức giận. Cậu ấy nhắc lại.

“Em dọn qua phòng phía dưới, em nhường cậu ấy phòng này.”

Đằng Kỳ có chút vui cậu ta liền hớn hở “Em biết ngay thế nào cậu ta cũng biết điều mà”

Địch Tây Tạp đi đến chỗ Chu Dã rồi đưa hắn ra vali.

“Anh còn không mang giúp đồ cho em. Em dọn cả đồ của anh rồi. Tối chúng ta ngủ ở phòng kia. Em cũng tính qua phòng đó mấy lần rồi.”

Chu Dã cầm lấy túi đồ cho Địch Tây Tạp rồi bị cậu ấy kéo đi theo. Đằng Kỳ đứng giữa lối đi tức lên mà không làm được gì.

“Cách đây một năm anh nói với Đằng Kỳ dừng lại. Nhưng cậu ấy không muốn thế và cậu ấy tìm đủ mọi cách để anh thay đổi quyết định. Cậu ấy còn có ý định tự tử. Nên anh đã nói rằng sau khi cậu ấy đi nước ngoài về, anh sẽ suy nghĩ lại mối quan hệ của anh và cậu ấy. Anh không ngờ Đằng Kỳ lại đến đây. Anh thật khó xử, anh cũng đã nói với Đằng Kỳ giữa anh và cậu ấy kết thúc rồi. Anh chỉ sợ...”

“Sợ cậu ta sẽ đi tự tử sao?”

Địch Tây Tạp liếc nhìn Chu Dã một cái. Lúc này cả hai đang ở trong căn phòng vừa mới dọn xong. Địch Tây Tạp đi đến gần Chu Dã hơn. Cậu ôm lấy hắn, tựa nhẹ đầu vào vai Chu Dã.

“Vậy anh cứ nghe theo con tim anh mách bảo. Nếu như anh còn yêu cậu ấy. Em sẽ ra đi, em không trách cứ anh gì đâu. Bởi vì em cũng là kẻ đến sau mà”

Chu Dã ghì chặt Địch Tây Tạp vào trong lòng.

“Cấm em nói thế, việc anh với Đằng Kỳ, anh sẽ nói rõ với cậu ấy. Anh sẽ không để em đi đâu cả”

Chu Dã nói vậy Địch Tây Tạp có chút an tâm nhưng trong lòng cậu vẫn còn rất mơ hồ. Sau khi quyết định cho Đằng Kỳ ở lại. Chu Dã cũng nói rõ với Đằng Kỳ về mối quan hệ giữa hắn và cậu ấy đã kết thúc. Nhưng Đằng Kỳ không chịu nên đã ra điều kiện lại với hắn ta. Rằng cậu ấy sẽ ở lại 1 tuần lễ. Trong tuần lễ đó nếu như vẫn không có kết quả gì cậu ấy sẽ ra đi.

Ngày đầu tiên Chu Dã chỉ về lúc buổi sáng, trưa hôm đó hắn đi có việc và có nói lại với Địch Tây Tạp đến hôm sau hắn mới về. Địch Tây Tạp cũng quá quen với việc Chu Dã vắng nhà nên cũng không thấy làm lạ. Đằng Kỳ thì liên tục điện thoại hỏi Chu Dã về chưa nhưng hắn chỉ nghe máy một lần.
Cảm giác như sự có mặt của một người đã từng là người yêu của Chu Dã và một người đang là người yêu của anh ta ở cùng một nhà thì rất không thoải mái. Đằng Kỳ vì đã từng ở đây nên cậu ta quen thuộc với tất cả. Nên mọi thứ Đằng Kỳ rất thành thạo, ngay cả những người giúp việc của Chu Dã đều biết cậu ấy và họ còn tỏ ra rất vui mừng khi Đằng Kỳ trở về. Địch Tây Tạp cảm thấy có chút ngột ngạt và bị cô lập. Trước đây cậu đến với Chu Dã cũng chỉ là để trả nợ tiền cho cha cậu mà thôi. Không như Đằng Kỳ, cậu ấy được Chu Dã săn đón, có thời gian cưa cẩm và chinh phục.

Lúc Địch Tây Tạp đang ở ngoài sân sau, Đằng Kỳ xuất hiện và cất giọng.

“Nghe nói...trước đây cậu là kẻ ở của Chu Dã”

Cũng không có gì phải giấu diếm Địch Tây Tạp “Ừ” lạnh một tiếng. Điều đó làm Đằng Kỳ nhếch miệng cười khinh.

“Tôi còn nghe mọi người nói, cậu làm ở hộp đêm của anh ấy..”

“Ừ”

“Nghe bảo cậu phục vụ đàn ông....”

“Ừ”

“Haha....tôi cứ tưởng người Chu Dã kiếm là ai chứ, chỉ là để chơi qua ngày thôi sao”

Địch Tây Tạp vẫn giữ khuôn mặt bình thản

“Đúng là tôi đã từng là người ở của anh ấy, từng làm ở hộp đêm, từng phục vụ đàn ông. Nhưng người đàn ông đó, chỉ có mình Chu Dã”

Nói xong Địch Tây Tạp đi lướt ngang qua Đằng Kỳ một cái nhẹ. Đằng Kỳ vẫn không dừng lại, cậu ta quay lại hét lớn.

“Để rồi xem, Chu Dã sẽ chọn ai”
Địch Tây Tạp không trả lời, cậu đi thẳng vào nhà.

Những ngày tiếp theo, hầu như Chu Dã đều tránh gặp mặt Đằng Kỳ nên hắn đều mượn cớ đi làm. Đằng Kỳ thì ngược lại, luôn tìm cách để gặp Chu Dã. Có khi cậu đi theo đến hộp đêm và đợi bằng được hắn ở đó. Mỗi lần như vậy Đằng Kỳ cũng mượn rượu uống thật say như vậy mới có thể có cơ hội để Chu Dã đưa về nhà. Địch Tây Tạp không hề nói nhỏ một câu nào. Chu Dã cũng không hề ân ái với Chu Dã kể từ khi Đằng Kỳ xuất hiện. Nói chung trong lòng Địch Tây Tạp không mấy thoải mái và cũng muốn mọi chuyện qua nhanh.

Ngày hôm thứ 4, Đằng Kỳ cố tình đến hộp đêm để tìm Chu Dã. Vì cậu ta chắc chắn Chu Dã đang ở đó vì đã có người mách cho cậu ta biết. Sau khi đến và đi thẳng vào bên trong hộp đêm. Đằng Kỳ tìm đến chỗ Chu Dã đang ngồi với một vị khách lạ mặt. Kẻ đó tên là Thẩm Nguy. Hắn là kẻ rất đáng sợ, ngay cả Cố Bạch cũng phải rất thận trọng trong những lần làm ăn với hắn.

“Chu Dã anh đây rồi, em tìm anh mãi”

Đằng Kỳ đến và vội khoác chặt tay mình vào tay Chu Dã. Đang lúc có khách và cũng chỗ đông người nên Chu Dã không muốn làm mất mặt ai. Hắn từ tốn đưa nhẹ tay ta khỏi tay cậu.

“Sao lại tới đây?”

“Em nhớ anh mà” Đằng Kỳ nũng nịu với Chu Dã. Gã Thẫm Nguy nhìn thấy, gã hớp một ngụm rượu, cười nửa miệng.

“Thay người mới rồi à? Cậu em dạo nọ đâu rồi?”

Ý của Thẩm Nguy muốn nhắc đến cậu em dạo nó chính là muốn nói đến Địch Tây Tạp. Vì Địch Tây Tạp đã đi cùng Chu Dã đến đây nhiều lần. Chu Dã cười nhẹ.

“À....”

Chưa kịp để cho Chu Dã nói thì Đằng Kỳ đã chen ngang.

“Chu Dã hiện giờ chỉ có mình tôi thôi. Tôi là người yêu duy nhất của anh ấy”
Chu Dã cau mày “Đằng Kỳ, em nói gì vậy?”

Thẩm Nguy cười lớn  “Chu Dã! anh khá thật. Mà cái cậu lần trước ấy, tôi cũng rất thích cậu ta. Xem ra không biết tôi có cơ hội thưởng thức không nhỉ?”

Sơ xuất một lần đã để Thẩm Nguy gặp Địch Tây Tạp. Lần đó Gã nhớ mãi và luôn tìm cách tiếp cận Địch Tây Tạp. Chu Dã biết định ý định xấu của gã nên từ đó hắn không đưa Địch Tây Tạp đến hộp đêm thêm lần nào nữa. Vì trước giờ gã ta mà đã nhìn trúng con mồi nào thì con mồi đó khó thể thoát khỏi được bàn tay của gã. Chu Dã lại không muốn đối đầu với gã, vì gã còn khó nhằn hơn tên Hổ Thiết rất nhiều lần. Chu Dã gượng cười lại.

“Hừm, nếu anh Thẩm muốn tìm người, để lần sau tôi sẽ tìm cho anh một cậu nhóc “mới tinh”. Như vậy mới xứng tầm với anh chứ đúng không nào”

Thẩm Nguy cười lớn hơn, đưa ly rượu về phía Chu Dã “Được...vậy thì tôi cảm ơn anh trước vậy”

Tối hôm đó Đằng Kỳ cố tình uống rượu và giả vờ như mình quá say, cứ thế té sát vào người Chu Dã. Hắn ta phải đưa cậu lên xe và sau đó cả hai cùng về nhà. Lúc này đã qua nửa đêm. Mặc dù Chu Dã đã cố gắng đi vào nhẹ nhàng nhưng Địch Tây Tạp vẫn biết là hắn về. Vì lúc này cậu còn chưa ngủ. Chu Dã đưa Đằng Kỳ về phòng, vừa đặt Đằng Kỳ xuống thì cậu ta đã vội kéo hắn lại phía mình và vội vã hôn hắn. Chu Dã đẩy Đằng Kỳ ra, vì không muốn lớn tiếng, nên Chu Dã nói nhỏ nhẹ.
_________________ng#🗿_______________

“Đằng Kỳ, em say rồi, ngủ đi”

“Ưm...thực sự không say, em muốn ngủ với anh”

“Chúng ta không thể”

“Ứ...sao không, trước đây không phải anh đã nói chỉ thích làm tình cùng xem sao? Em muốn...”

Đằng Kỳ lại tiếp tục kéo Chu Dã trở lại giường và hôn hắn. Trong lúc này Chu Dã không hề biết Địch Tây Tạp đã đứng ở phía cửa phòng. Cậu ấy nhìn thấy cảnh đó và vội vã bước đi. Ánh mắt Đằng Kỳ cũng vừa vụt qua và biết được Địch Tây Tạp đã nhìn thấy Chu Dã hôn cậu ta. Trong lòng đắc ý lắm, cậu ta tiếp tục nhìn Chu Dã bằng ánh mắt buồn khi hắn đẩy mạnh cậu ra.

“Đúng là anh không còn thương em nữa”

“Chúng ta hết rồi, kết thúc rồi. Anh thực sự xin lỗi, ngày anh chỉ nói vậy để em yên tâm đi ra nước ngoài. Anh chỉ...”

“Em hiểu rồi, anh đi đi, đi về với cậu ấy đi”

Chu Dã chỉ nói như vậy, ngay sau đó hắn ra khỏi phòng Đằng Kỳ để trở về phòng của Địch Tây Tạp. Đằng Kỳ lúc này ngồi dậy chỉ cười khẩy một cái. Xem ra cậu ta không những không say mà còn tính toán điều gì đó.

Chu Dã đi về phòng Địch Tây Tạp, lúc này Địch Tây Tạp quay mặt về phía trong tường. Hắn cởi đồ ra rồi ném sang một bên. Sau đó tiến đến phía Địch Tây Tạp và bắt đầu đưa tay sờ vào trong áo cậu ấy. Cùng lúc hắn kéo người cậu lại và hôn lên môi Địch Tây Tạp một cái. Bất ngờ Địch Tây Tạp đẩy Chu Dã ra làm hắn cau mặt nhìn cậu.

“Em sao vậy...?”

Hạ Mộc không hề trả lời, cậu kéo chăn trùm kín đầu lại.

“Em mệt”

Chu Dã giật mạnh tấm chăn mỏng đó ra khỏi người cậu ta. Sau đó hắn kéo mạnh người Địch Tây Tạp trở lại nằm ngửa và đè xuống hôn mạnh lên môi cậu ta. Địch Tây Tạp bị hắn ấn chặt làm đau phần vai lên tức giận đẩy thật mạnh Chu Dã ra. Ngay sau đó, cậu vùng vằng định bỏ ra khỏi giường thì hắn liền kéo mạnh cậu lại khiến cậu ngã xuống..

“Khốn kiếp, em muốn gì hả?”
Chu Dã nhìn hắn với ánh mắt tức giận

“Câu này đáng nhẽ em nên hỏi anh mới đúng chứ”

Chu Dã một lần nữa lại thấy ánh mắt kinh thường của Địch Tây Tạp. Cái ánh mắt mà từ ngày đầu gặp cậu, cho đến những ngày tiếp theo đều bị cậu nhìn như vậy. Hắn rất ghét ánh mắt đó, chính vì ánh mắt đó nên hắn đã lỡ ra tay với cậu bao nhiêu lần. Lần này cũng vậy, ngay sau khi Địch Tây Tạp ném cho hắn ánh mắt đó thì hắn vô cùng tức giận. Thêm những chuyện mấy ngày nay hắn gặp phải và một cuộc bạo dục diễn ra ngay sau đó.
Hắn đè cậu xuống và chỉ quan tâm đến việc hắn muốn thỏa mãn bản thân hắn. Sau khi thô bạo cởi đồ cậu ra và chẳng hề có phần dạo đầu, hắn đã cầm cự vật của mình mà cứ thế đâm mạnh vào người Địch Tây Tạp.

Hắn không thèm để ý đến cảm giác và biểu hiện đau đớn ở trên khuôn mặt Địch Tây Tạp. Có lẽ trước giờ cậu đã quá nhiều lần bị hắn làm như vậy, nên ngay cả lúc này hắn đang liên tục đâm mạnh vào người cậu thì cậu cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Sau khi thỏa mãn xong hắn nằm qua một bên và để Địch Tây Tạp trần truồng nằm tại đó. Nước mắt cậu chảy ra nơi đuôi mắt và dường như hắn đã để ý thấy. Có chút hối hận vì đã  đối xử với cậu như vậy. Chu Dã liên đến gần Địch Tây Tạp và kéo cậu sát lại chỗ hắn nằm.

“Xin lỗi...anh xin lỗi”

Địch Tây Tạp cố gắng nuốt nước mắt lại bên trong, cổ họng mặn đắng và như nghẹn cứng lại. Cậu thực sự muốn khóc thật lớn hay muốn đánh hắn một trận vì đã làm trái tim cậu đau như vậy. Cậu muốn hét lên với hắn rằng hắn là của cậu, cậu không hề muốn san sẻ cho bất cứ ai. Mấy ngày nay cậu quá mệt mỏi rồi. Ấy nhưng mà cậu không thể nói được như vậy. Trong lúc này, quá rối bời....cậu cố gắng kiềm chế và run lên hỏi hắn một câu.

“Có phải....em chỉ như là người tình nô lệ của anh thôi phải không??”

“Đừng nghĩ nhiều nữa mà em cũng đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.”

“Anh chưa trả lời em”

“Ngủ đi, đừng hỏi nữa”

Chu Dã mệt mỏi và hắn không hề muốn nói thêm câu nào. Chỉ một lát sau hơi thở hắn đã đều đặn, tay hắn vẫn ôm lấy Địch Tây Tạp trong lòng. Lúc này Địch Tây Tạp không muốn ngủ, cậu mải suy nghĩ về tình cảm của Chu Dã thực ra là như thế nào.

Hôm sau, Địch Tây Tạp không gọi Chu Dã dậy, cậu cứ để hắn ngủ thêm chút nữa. Mãi cho gần đến trưa sau khi Chu Dã choàng tỉnh dậy thì hắn nhớ rằng có cuộc hẹn gấp. Vội vã rời nhà mà không hề nói với Địch Tây Tạp câu nào. Thấy Chu Dã vội vã rời nhà như vậy Địch Tây Tạp cũng chỉ biết thở dài.

Khoảng chừng 30 phút sau khi Chu Dã đi khỏi thì Địch Tây Tạp nhận được tin nhắn của Hắn. Hắn muốn cậu đến một địa chỉ rất lạ. Không chần chừ ngay sau đó Địch Tây Tạp đã thay đồ và đi ra khỏi nhà để đến chỗ địa chỉ mà Chu Dã hẹn. Lúc đó Đằng Kỳ vẫn còn ở trong nhà, cậu ta nhìn ra và thấy Địch Tây Tạp đi khỏi nhà. Chỉ đứng nhìn chăm chút một lúc rồi nở một nụ cười nhẹ.

Địch Tây Tạp đâu biết rằng tin nhắn đó chính là do Đằng Kỳ nhắn

Có lẽ chap sau end truyện luôn nha mọi người tại vì hết ý tưởng rồi với lại đọc lại truyện mà thấy sót cho Địch Tây Tạp quá lên End sớm thôi🐸🐸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro