Long Ngạo Thiên x Lục Trạch (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Show chỗ ngủ cho vui tí😗 thấy cái ghế gỗ đó ko chỗ ngủ đấy các bác, chưa được về đâu









Diễn viên nổi tiếng thì làm sao?

Diễn viên nổi tiếng thì có thể để mấy người đưa tôi ra làm trò cười cho thiên hạ à?

Lục Trạch đăm chiêu nhìn từ tầng cao nhất của thành phố nhìn xuống.
Sinh mạng, cũng chỉ nhỏ bé vậy thôi! Tự nghĩ rằng bạn thân mình chết đi rồi thì bọn họ có nhớ đến mình hay không.

"Chậc. . .nhảy từ đây xuống có chết luôn không nhỉ?"  Đôi mắt cậu thẫn thờ nhìn xuống dưới mặt đường.
Dân cư ở đây khá đông đúc từ trên nhìn xuống chỉ thấy xe cộ chen chúc nhau.

Còn không có bóng dáng của một người đi bộ nữa kia.

reng. . .

reng. . .!reng

Lục Trạch, em đừng nghĩ bậy!

Bình tĩnh nghe chị nói được không.
Từ bên trong điện thoại, giọng của một người phụ nữ vang lên.

Em rất bình tĩnh mà chị! Nếu từ tầng cao nhất của tòa nhà này rơi xuống thì sẽ sao nhỉ?

Như một kẻ điên dại, Lục Trạch mệt mỏi nói.

Đôi mắt trầm tư ấy lại nhìn ngắm khung cảnh từ tầng cao nhất nhìn xuống.

Nếu em chết rồi thì mọi người sẽ không chửi em nữa đúng không hả chị An An?
Ngay lập tức, cô gái đó tức giận mà mắng cậu "Em là đồ ngốc, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết cả thôi!"

Em ngốc thật! Đến cuối cùng em cũng được nghe chị mắng rồi!

Ngay lập tức, Lục Trạch trèo ra khỏi lan can tầng thượng.
Cơ thể từ từ, từ từ rơi xuống.
Trong chớp mắt, cơ thể cậu nằm trên một chiếc ô tô đang chạy trên đường này.

Chiếc ô tô cũng bất ngờ mà phanh lại làm cho giao cho bị ách tắc.
Chiếc điện thoại cũng bay ra xa, cô gái đang nói chuyện với cậu vì không nghe thấy tiếng nói của Lục Trạch nữa mà chạy ngay đến.

Đội ngũ nhân viên y tế đến thì đã không kịp nữa rồi! Đừng nói là tay chân, đến cả hộp sọ của cậu cũng bể rồi.
Tin tức diễn viên nổi tiếng Lục Trạch chết ngay lập tức được truyền thông báo chí đăng lên.

Chỉ cần vài giờ thôi, ai cũng biết chuyện Lục Trạch tự tử.
Tài khoản weibo, facebook, tiktok, douyin của cậu cũng bị xoá mất tăm.
Còn lý do cậu tự tử luôn là dấu chấm hỏi đối với fan.

Chẳng ai biết đâu được diễn viên nổi tiếng, đang ở đỉnh cao của sự nghiệp lại chọn cách tự kết liễu đời mình một cách ngu ngốc như vậy.
Tại một toà nhà lạ lẫm, ở tầng cao nhất của tòa nhà đó.
Một chàng thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nằm trên giường khó chịu mở mắt ra.
Còn khó chịu hơn nữa là cái tiếng máy móc cứ vang vảng bên tai.

[Kí chủ! Kí chủ]

[Cậu tỉnh chưa?]

Ngay bây giờ, Lục Trạch từ từ mở mắt rồi từ từ ngồi dậy.

"Mày là ai? Ta chưa chết sao?"

Chiếc hệ thống bất lực mà nói rằng

"cậu chết rồi!"

Không biết cậu nghĩ sao mà nhảy từ tầng cao thế mà không chết chứ.

"Rồi tại sao ta ở đây? Diêm Vương đâu?"

[Cậu xuyên không rồi! Tôi chính là người sẽ giúp cậu trong mọi thế giới]
Vừa nói, cái tên hệ thống kia còn bật ánh hào quang xung quanh làm như kiểu tự hào lắm.

"Nhưng ta không muốn sống"
Lục Trạch phắt dậy đến bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới.

Nhưng chỗ cậu nhìn xuống lại không có đáy.

[Nhảy xuống đây cũng không chết được đâu]  Hệ thống khinh thường nhìn cậu.

Dù sao đây cũng chỉ là mộng cảnh do trí tuệ nhân tạo tạo ra.

Nếu muốn chết cũng phải xin hắn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lục Trạch nhảy xuống đó thật.

Tuy nhiên thì vừa rớt xuống thì tên hệ thống đã vớt cậu lên.

[Hệ thống đã trói buộc linh hồn cậu rồi! Không có chết được đâu]

Mặc quần áo chỉnh tề, Lục Trạch đưa ngón tay chỉ vào bản thân mình.

Cái vẻ mặt đẹp trai này lại tỏ vẻ khó chịu "Tại sao lại chọn tôi chứ!"

Hệ thống ngập ngừng nói: [Cậu là người duy nhất có độ phù hợp với nhân vật 99,98%].
Bằng khuôn mặt hoài nghi, Lục Trạch  có vẻ không tin được.

Phù hợp đến 99,98% sao, cũng gần như là hoàn hảo quá rồi đi.

[Bổn hệ thống nói thật đó, cậu không tin thì thôi] - Tên hệ thống này nhìn vẻ mặt cậu như đang hoài nghi bản thân mình sau đó còn bày con icon giận dữ trước mặt cậu.

"Được rồi! Ngươi muốn ta làm gì thì nói con mẹ đi"

[Hiện tại cậu đang ở thế giới ảo của tôi tạo ra nên cậu chỉ có thể nghe lời tôi thôi!]

"Biết rồi!"

Các tình tiết này cậu hiểu rõ như in rồi.

Đơn giản vì cậu làm diễn viên, mấy bộ phim kiểu này cậu đã thử vai qua rồi! Cơ mà thử vai xong thì quản lý báo trượt suốt.

[Thế giới cậu phải vượt qua đó là thế giới tiểu thuyết đam mỹ]

Ngay lập tức, Lục Trạch đập mạnh trên bàn "Cái gì? Ta là trai thẳng đó! Đam mỹ cái gì chứ?"
Hệ thống cũng quá quen thuộc với việc này rồi.

Chủ nhân trước cũng là nói như vậy rồi yêu nhân vật nam phụ trong đó.
Nhưng lần này, hệ thống muốn cậu nghiêm túc công lược nam chính.

Tuy nhiên, hệ thống lại cấm cậu yêu đương với tất cả các nhân vật trong này.
Bảo người ta cong lược mà không cho người ta tự do yêu đương.

Tên hệ thống này cũng làm khó cậu quá rồi đi.

[Cậu xem cốt truyện trước nhé!]

Nói xong, trước mặt cậu xuất hiện một màn hình lớn, ở trên đó chính là thông tin về nhân vật mà cậu sẽ thay thế.
Người này cũng cùng tên với cậu là Lục Trạch

Tính cách kiêu căng ngạo mạn, còn là con trai của chủ tịch tập đoàn Lục.

Đặc biệt, cậu ta cũng là diễn viên nổi tiếng giống cậu.

Quả thật nhân vật cậu đảm để cũng không khác gì cậu.

"What? Tôi kiêu căng ngạo mạn chỗ nào vậy chứ?"

Lục Trạch không kìm chế nổi cảm xúc tức giận mà mắng.

[Kí chủ! Cậu bình tĩnh chút đi]
[Chỉ là độ phù hợp với nhân vật thôi mà. Làm gì mà căng thế chứ]

"Được rồi! Xem như mấy người giỏi đi."

Cậu lướt xuống một chút nữa chính là tóm tắt cốt truyện của thế giới cậu phải xuyên qua.
Nhưng mà! Cốt truyện lại không phải là cốt truyện mới đau chứ.
Phần trên hệ thống đó kí hiệu bốn chữ TÓM TẮT CỐT TRUYỆN to đùng nhưng phần bên dưới lại trống không.

"Ủa?? Rồi cốt truyện đâu"

[Hệ thống bị lỗi, thông báo hệ thống bị virus xâm nhập]

"Cái đệt! Lại chuyện gì nữa vậy. Hệ thống nhà ngươi đang đùa ta đấy à"

Miệng mồm thì cũng mạnh đấy nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy bất an lo lắng.

Cơ thể cậu một lần nữa nhấc bổng lên không trung.
Một cái hố đen xì hút Lục Trạch và cả cái tên hệ thống cute hột me đó vào trong.

Lục Trạch nhanh tay cầm lấy cái thành giường để khỏi bị kéo đi. . .

[Kí chủ! Cậu bình tĩnh một chút đi]
[Đây là chuyện bình thường thôi]

Được cái tên hệ thống an ủi thì ngay lập tức cái hố đen chết tiệt kia đưa cậu cuốn vào trong đó mất rồi!

"Aaaaaa. . . ."
Xoay một vòng lớn, Lục Trạch chóng mặt quá mà ngất đi.

Còn hệ thống thì còn phải đi bảo trì. . .

Ánh nắng ấm áp chiếu qua từng giọt sương long lanh trên lá.

Từng chùm tia sáng mặt trời nhỏ chiếu vào người thanh niên đang nằm trên chiếc giường rộng hai mét kia.
Cậu từ từ mở mắt ra, nhưng lại phải nhắm mắt lại vì cũng đã mấy ngày không thấy ánh nắng mặt trời.

Bây giờ tỉnh dậy có chút chói a~
Cốc...cốc...cốc

"Ai vậy!"

Long Ngạo Thiên nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

Sau đó thì cũng chịu dậy khỏi giường rồi lếch xác ra mở cửa.

"Cô là. . . ."

Cậu có vẻ hơi ngơ ngác, cô gái đứng trước cậu lại là một cô gái có nét đẹp và chỉ có một từ có thể miêu tả được đó là "Huệ chất lan tâm"
Nó chính là kiểu mẫu con gái mà cậu thích.

Người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là người cao quý mà thanh khiết.
Bầu không khí bỗng trở nên lạ lùng đến khó tả.

"Lần sau cố gắng dậy sớm một chút! Không thì chị xử bằng gia pháp đấy"

Cô gái bưng đồ ăn điệu bộ rất tự nhiên mà bước vào phòng cậu.

"Phòng còn bừa bộn hơn cả ổ chuột nữa"

[Chào mừng kí chủ]

[Tôi đã trở lại với cậu rồi đây]

"Sao bây giờ mới chịu xuất hiện hả?
Cậu tức giận mà quát"

Nhưng lại quên mất hình bóng của cô gái ở trong phòng.
Cô gái ấy nhìn xung quanh thấy không thấy ai nên cảm thấy kì lạ.

Có lẽ trong trường hợp này ai cũng nghĩ rằng Lục Trạch bị tự kỷ rồi!
Nhưng không, bằng bản năng tâm linh của người chị thì cô gái ấy muốn hỏi thêm một chút về "con ma" mà cậu mới quát xong.

"Trong phòng này còn có ai khác sao?
Bây giờ Lục Trạch mới chợt tỉnh ra rằng chỉ có mình mới thấy được cái con hệ thống bánh bèo bánh kia.

"Dạ không có ai ạ! Em nói con muỗi á mà"

[Kí chủ! Cậu có thể nói chuyện với tôi thông qua thần giao cách cảm ạ]

[Nghĩa là cậu chỉ cần suy nghĩ cái gì thì tôi có thể trả lời cậu]

Mặc dù không biết cái gì nhưng Lục Trạch cũng gật đầu cho có.
Vậy cô gái xinh đẹp này là ai đây? Trong đầu cậu toàn suy nghĩ có câu này thôi.
Bỗng! Cậu nhớ ra nhiệm vụ của mình đến đây là để công lược.

Chẳng lẽ đây là đối tượng công lược của cậu sao.
Lục Trạch nhìn cái nhan sắc này mà chìm đắm.
Lúc này, cô gái đang dọn dẹp lại phòng cậu.

Từ chiếc giường còn đầy áo rồi đến cái chăn ngủ dậy chưa chịu gấp. . .!tất tần tật đều được cô gái này xử gọn.

[Đây là chị gái nguyên chủ! Tên là Lục Gia Hy]

[Về tính cách của Gia Hy thì cậu tự tìm hiểu đi]

Nói là cậu lười nhưng khi gặp tên hệ thống này mới biết, hệ thống còn lười hơn cả Lục Trạch.

"Xong rồi!"

"À, vâng ạ! Cảm ơn chị"

Lời này của cậu thốt ra làm cho Lục Gia Hy thấy là lạ.
Bình thường cậu nhóc này cực kỳ kiêu căng, có khi nào biết cảm ơn mình đâu.

[Kí chủ! Cậu nói sai rồi]

[Trong kịch bản thì cậu phải ứng xử thật thô lỗ, phải thật đáng ghét chứ?]

Hệ thống tiếp tục nhắc nhở.

"Không phải đến đây để công lược sao? Tạo thiện cảm tốt với mọi người thì sẽ dễ công lược hơn"

Rẹt. . .rẹt. . .

Lại là hệ thống bị gì nữa đây? Có phải là cổ quá nên bị lỗi tiếp không vậy chứ.
Xong rồi thì hệ thống lại biến mất, còn dặn dò gì với Lục Trạch.
Đến đối tượng công lược là ai cậu vẫn chưa biết mà.
Ngồi thêm một lúc nữa thì Lục Gia Hy bị quản lý điều đi chụp hình quảng cáo cho thương hiệu nước hoa nổi tiếng.

Nói tóm lại thì kiếp trước cũng làm diễn viên rồi cho nên mấy cái ảnh cũng không là gì đối với cậu.
Một vị lão sư đến muốn gặp riêng cậu để trao đổi một số chuyện "riêng tư".

Ở đây cũng quá là lạm dụng quy tắc ngầm rồi a~
. . .
"Anh có việc muốn tìm em ạ!"
Lục Trạch ngây ngốc hỏi.

Cũng là mới xuyên đến nên còn chưa hiểu quy tắc ở đây, thậm chí tên đứng trước mặt cậu là ai cậu cũng không biết.
Người đàn ông ân cần ôm lấy eo cậu.

Dường như hắn thân thiết với nguyên chủ rồi.
Nhưng, cậu là Lục Trạch của hiện tại chứ không phải Lục Trạch của trước đây nữa rồi.
Chỉ một vài thao tác đơn giản, Lục Trạch dễ dàng lật úp hắn ta lại rồi đánh túi bụi.

"Vô sỉ! Biến thái! Còn dám xàm sỡ tôi sao?"

Gương mặt thiếu niên xinh đẹp ấy lại trở nên giận dữ chỉ trong một giây.

Người đứng trước mặt cậu cũng đã ngất từ lúc nào rồi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro