AllLâmTịch: Truth or Dare

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: 0 | lf_attribution_ab76b922-e954-4b9a-91e4-212e31271bde | lofter:/
Trans: Cú
Chưa beta nhe^^

Phim: ta trở thành thảm họa thế giới
__________
1.

Đêm giao thừa đến, các con phố trong tại Cực Quang Thành ngày nào cũng tấp nập nhộn nhịp. Trẻ em tụ tập thành từng nhóm cùng dắt nhau ra phố chơi.

“Là dịp tốt để thu thập tin tức.” Lâm Tịch ngồi bên cửa sổ, nhìn đám người náo nhiệt bên ngoài, bình thản nói.

"Nhưng tôi vẫn không hiểu -" Lâm Tịch quay đầu lại, gõ nhẹ lên một hộp trò chơi "Truth or Dare ver Pro Max" trên bàn.

Lâm Tịch chăm chú nhìn mọi người có mặt trong căn phòng này: “Hộp này là có ý gì?”

Bạch Dã lay cổ tay, hộp thẻ trong nháy mắt đã ở trong tay hắn. Nhìn thấy Lâm Tịch đang nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi, hắn từ từ nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, Hồng Tinh Lục.”

"Cực Quang Thành có ngày lễ theo luật định, đương nhiên Hiệp Hội Hoàng Hôn chúng ta cũng sẽ làm theo phong tục địa phương." Bạch Dã kéo dài âm giọng, vẻ mặt có chút lười nhác, mang theo nụ cười bất cần.

Sở Xuân Phong ở một bên chỉnh lại cặp kính gọng bạc, mỉm cười ấm áp với Lâm Tịch, giải thích: “Gần đây tôi không có nhiều việc lắm, nên theo một ý nghĩa nào đó, quả thực có thể nói là ngày nghỉ.”

Giản Trường Sinh vẫn đang chăm chú nghe, giơ tay chỉ vào hộp bài Bạch Dã đang cầm với vẻ mặt kỳ quái: "Ngày nghỉ, chẳng lẽ là..."

Bạch Dã búng ngón tay, khóe miệng nhếch lên: "Chúc mừng, trả lời đúng rồi!"

2.

Trong căn phòng, rèm cửa kéo lại thật kín, đèn vàng ấm áp được bật lên. Lâm Tịch và bốn người khác ngồi quanh một chiếc bàn tròn, chính giữa đặt một chồng bài đã xáo trộn.

“Khoan.” Giản Trường Sinh không khỏi phàn nàn, “Đang là ban ngày, chúng ta chỉ là chơi board game bình thường thôi mà, mắc gì phải ra vẻ bí mật như này?”

Bạch Dã đặt ngón trỏ lên môi, ra vẻ thần bí: “Phong cách.”

Khóe miệng Lâm Tịch khẽ nhếch lên, có lúc cậu thực sự hối hận khi tham gia Hiệp Hội Hoàng Hôn. Bây giờ cậu chỉ muốn kết thúc trò chơi càng sớm càng tốt nên chủ động hỏi: “Ai bắt đầu trước?” Vừa nói, cậu vừa vô thức nhìn về phía Bạch Dã, người nói nhiều lời nhất nãy giờ trong số họ.

Bạch Dã khoanh tay dựa vào lưng ghế, giống như một con báo lười biếng. Ánh mắt hắn tình cờ chạm phải ánh mắt của Lâm Tịch, trong giọng nói mang theo ý cười: "Được rồi, nếu Hồng Tinh Lục muốn thì để tôi bắt đầu trước nhé?"

Sở Xuân Phong cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không phản đối đề nghị này.  Giản Trường Sinh nhún vai, nói rằng điều đó không quan trọng. Lâm Tịch có chút bất lực.

3.

Bạch Dã cũng ngẫu nhiên chọn một lá bài từ trên cùng, nhướng mày sau khi đọc nội dung được viết, liếc nhìn Lâm Tịch bên cạnh và đọc to: "Dare, hãy ôm lấy công chúa của bạn - Người chơi ở bên trái và thực hiện mười lần squat."

Người chơi ngồi bên trái Bạch Dã là Lâm Tịch.

Bạch Dã mỉm cười đắc ý, lịch sự đưa tay về phía Lâm Tịch: "Xin mời, Hồng Tinh Lục."

Lâm Tịch sắc mặt có chút khó coi, cậu nhìn chằm chằm bàn tay Bạch Dã hồi lâu, thở dài, cứng ngắc đứng dậy.

Ngay lúc Lâm Tịch đứng dậy, Bạch Dã nhanh chóng nhấc hai chân của Lâm Tịch lên, nâng cậu lên bằng tay phải và thậm chí còn vô ý chạm vào chúng.

"Ngươi!" Lâm Tịch mặt đỏ bừng, sau khi du hành xuyên thời gian, cậu chỉ vì một trò chơi mà bị một người đàn ông trưởng thành ôm kiểu công chúa.

Bạch Dã di chuyển. Hắn bước một bước về phía khu vực trống trải và bắt đầu thực hiện yêu cầu thử thách.

Bạch Dã di chuyển quá nhanh, để không bị ngã, Lâm Tịch buộc phải vòng tay qua cổ hắn. Hơi thở nóng bỏng của Bạch Dã vang vọng bên tai Lâm Tịch, khiến chóp tai cậu có chút nóng lên.

Mười lần squat thực sự đã được hoàn thành rất nhanh, nhưng Lâm Tịch cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua và cậu nóng lòng muốn trở lại chỗ ngồi sau khi được thả xuống.

Bạch Dã cũng cảm thấy không bình thường lắm, tiểu hậu bối ngoan ngoãn của hắn vừa rồi ôm lấy cổ hắn... Bạch Dã mím môi, chạm vào phần gáy của mình,  nơi Lâm Tịch ôm lấy.

Sắp xếp theo chiều kim đồng hồ, lượt thứ hai là Lâm Tịch.

4.

Lâm Tịch chọn bừa một lá bài, khuôn mặt vốn không vui của cậu hoàn toàn tuyệt vọng ngay khi nhìn thấy dòng chữ trên đó. Cậu lật ngược lá bài trên bàn, không muốn nói gì.

Cuối cùng Bạch Dã dùng kỹ năng Thần Đạo để trộm đi tấm thẻ, lúc này hắn mới biết trên đấy viết gì khiến Lâm Tịch phản ứng dữ dội như vậy.

"Phụt- hahahaha." Bạch Dã không nhịn được cười.

Sở Xuân Phong đi tới nhìn xem, lập tức đưa tay bịt miệng mình, nhưng tiếng cười vẫn thoát ra mấy lần.

Bạch Dã đập bài lên bàn, Giản Trường Sinh tò mò thò đầu, sau đó cười một tràn lớn: "Hahahahahahahahaha."

Chỉ có Lâm Tịch nắm chặt nắm tay, không nói gì. Trên tấm thẻ ghi rõ ràng: "Dare, mặc quần sexy cho đến khi trò chơi kết thúc."

5.

Một lúc sau, Lâm Tịch miễn cưỡng bước vào phòng tắm với một bộ sườn xám do Bạch Dã tài trợ. Cậu ta định dùng kỹ năng Thần Đạo, nhưng Bạch Dã đã phản đối.

"Nhưng tôi muốn nhìn thấy cơ thể thực sự của cậu mặc sườn xám." Khi Bạch Dã cười nói điều này một cách không kiêng dè, trái tim của Lâm Tịch như vụn vỡ.

“…Tôi có thể nhận thua không?”

Bạch Dã búng ngón tay, ngay lập tức một bộ sườn xám màu đỏ tươi xẻ cao lên tận đùi, tà ác cười nói: "Cậu nghĩ thế nào?"

Lâm Tịch vẻ mặt dữ tợn mở cửa phòng tắm, ba người còn lại một lúc sau nghe thấy tiếng động liền lập tức quay lại.

Họ nhìn thấy Lâm Tịch đang đứng ở cửa. Bộ sườn xám đỏ làm nổi bật vòng eo nhỏ và đôi chân của cậu ấy, gần như xẻ đến đầu bắp đùi. Nhìn từ bên cạnh, có thể nhìn thấy làn da mềm mại phía trong của cậu qua nó. Nó trái ngược hoàn toàn với phần viền cổ cao khiến người ta càng muốn nhìn trộm hơn.

“Mẹ kiếp…” Giản Trường Sinh trợn tròn mắt, gần như chết lặng, lau mũi để tránh bị phát hiện mình đang chảy máu mũi.

Sở Xuân Phong dường như đứng hình tại chỗ, môi cứ mấp máy mãi không nói được câu nào.

Doki-Doki! (🦉: :))))) )

Bạch Dã sờ lồng ngực mình, cảm thấy mãn nguyện trước cảnh tượng này.

Hắn phải lừa cậu mặc nó thêm vài lần nữa trong tương lai. Ba người đồng thời suy nghĩ.

Lâm Tịch kéo kéo sườn xám của mình, tuyệt vọng nghĩ, thật nhục nhã...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro