Our First Love Story [update chap 19 part 3 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 19 - Kiss, Kiss, Kiss and Kiss

(Part 3)

At the beach,

Fany's POV

.

.

.

Chúng tôi lái xe ra bãi biển và tôi thấy mừng vì dường như xung quanh chả có ai. Chúng tôi cởi giầy và đi dạo dọc bãi biển một lúc trước khi ngồi xuống cùng ngắm mặt trời lặn. Không phải lúc nào chúng tôi cũng có dịp đến đây nên cả hai đều cảm thấy rất thích thú.

"Vậy... cậu thích cuộc hẹn này chứ?" Taeng hỏi tôi. Sự thật là, tôi rất thích nhưng lại không muốn để cậu ấy biết. Như thế sẽ vui hơn.

"Cũng được"

"Thật không? Cậu không hối hận chứ?"

"Tại sao mình phải hối hận?"

"Mình chỉ sợ là cậu sẽ chán... Mình không giỏi trong việc làm người khác vui, cho nên..."

"Sao cậu không bao giờ tự tin hơn một tí đi chứ? Mình chưa bao giờ thấy buồn chán khi có cậu ở bên cạnh cả..."

"Làm sao mà thế được? Ngay cả khi mình im lặng không nói tiếng nào suốt cả một ngày sao?"

"Được rồi, nếu thế thì... chắc chắn là rất chán nếu như cậu không nói nhưng mình không quan tâm lắm. Đôi lúc sự im lặng giữa chúng ta cũng rất đẹp... nó đem lại một cảm giác thoải mái và yên bình. Một cách khác để thể hiện tình cảm."

"Ghê quá đi!"

"Đừng có chọc mình" Tôi đánh cậu ấy. "Nói một cách nghiêm túc... cậu nên tự tin thêm một tí đi. Mình không thích khi nhìn thấy cậu nghi ngờ chính bản thân mình như thế Taengoo à!"

"..."

"Được rồi... để mình nói cậu nghe điều này... chỉ một lần thôi đó... Thật xấu hổ khi phải nói ra" Tôi báo trước. "Mình nghĩ cậu rất rất tuyệt"

Taeng dừng lại và nhìn vào mắt tôi. "Cậu mới 18 tuổi nhưng đã làm việc cho một tập đoàn lớn, cậu không bao giờ nghe giảng trong lớp nhưng vẫn là một học sinh thuộc hàng top trong trường, cậu trông như một đứa trẻ nhưng đã có thể sống tự lập một mình... và trên hết, cậu vẫn rất dễ thương như một đứa bé."

Taeyeon cười ngượng ngùng trước lời khen của tôi nhưng rồi thái độ của cậu ấy có vẻ hơi chùng xuống. "Cậu... cậu có nghĩ là nhiều người đang ghen tỵ với mình không? Cậu có nghĩ rằng cuộc sống mình đang có là một cuộc sống hạnh phúc?"

"... Taeyeon..."

"Dường như mình có tất cả những gì mà mọi người đều mơ ước Tiffany à... nhưng tại sao... tại sao mình vẫn không cảm thấy thật sự hạnh phúc? Tại sao những giấc ngủ của mình lại chưa bao giờ được bình yên lấy một lần? Tại sao mình không thể bước chân đến nhà hàng mà không có cái cảm giác đang bị hàng trăm ánh mắt soi mói? Hay chỉ đơn giản là tại sao mình không thể đỡ một người đứng dậy mà không làm cậu ấy phải sợ hãi mà bỏ chạy?"

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Taeng nói nhiều như thế về cảm giác của chính mình. Tôi thật sự rất buồn khi cậu ấy có những ý nghĩ như vậy... bởi vì tôi không thể làm được gì cho cậu ấy... bởi vì ngay từ đầu tôi đã không ở bên cạnh cậu ấy...

"Đứng nhất trong trường thì được cái gì chứ... nếu như mình không có ai để khoe về nó?" Cậu ấy nói một cách buồn bã. Taeyeon chưa bao giờ thừa nhận rằng cậu ấy nhớ ba mẹ; cậu ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ, như thể chưa bao giờ cần đến họ, nhưng cả hai chúng tôi đều biết là không phải như vậy.

Hai mắt tôi bắt đầu nhòe đi sau khi nghe những lời như thế. Tôi ghét chính bản thân mình khi không ở cạnh cậu ấy những lúc như thế... Ước gì... Ước gì tôi có cậu ấy ngay từ đầu.

Tôi đặt nhẹ tay mình lên đôi má ấy và nở một nụ cười. "Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra... dù cậu có đang ở đâu hay cần bất cứ điều gì đi chăng nữa, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu"

"Thật không..."

"Dù cậu có là một Kim Tae Yeon giàu có, thiên tài hay chỉ đơn giản là một đứa trẻ nghịch ngợm như những lúc ở cùng mình... cảm giác của mình đối với cậu vẫn sẽ không đổi." Tôi nói một cách chân thành. "Mình thích... một Kim Tae Yeon ngọt ngào, người mà không ai có thể biết và mình cũng thích luôn cái sự lém lỉnh đầy trẻ con của cậu, chưa bao giờ cậu làm cho mình cảm thấy nhàm chán cả..." Tôi hít một hơi thật sâu trước khi nói cho cậu ấy cảm giác của chính mình. "Mình... Đơn giản là mình yêu cậu, Taeyeon à. Mình yêu cậu và mọi thứ thuộc về cậu." Tôi nhìn xuống chân và nói một cách e dè.

Taengoo cầm lấy tay tôi và nắm thật chặt. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau và tưởng chừng như cả thế giới xung quanh mình đang bất động. Chỉ có hai chúng tôi đứng đó, cảm nhận một cách trọn vẹn hơi ấm của những hạt cát dưới chân, với tiếng sóng yên ả đang vỗ từng chặp đều đặn lên bãi biển... Và có lẽ tôi đã để lạc hồn mình vào đôi mắt ấy.

Đây là lần thứ ba chúng tôi ở trong hoàn cảnh như thế này, khi mà lẽ ra bước tiếp theo phải là... một nụ hôn. Nhưng lần này, không ai, không bất cứ thứ gì có thể phá vỡ được khoảnh khắc này.

Tôi vừa thú nhận với Taeyeon tình cảm của mình dành cho cậu ấy và giờ đây lẽ ra tôi đang hy vọng cậu ấy sẽ nói một điều gì đó, nhưng tôi biết cậu ấy sẽ không làm thế. Thay vào đó, cậu ấy lại phản ứng theo một cách không thể tuyệt vời hơn được nữa.

Taeng vẫn nắm chặt tay tôi, và một cách nhẹ nhàng nhất có thể... mặt cậu ấy từ từ áp sát và tôi. Ngay lúc này đây, tôi chỉ có một cảm giác ngờ ngợ. Nó không hoàn toàn là một cảm giác tích cực. Lần trước, Taeyeon đã để tôi một mình... Tôi không thể không lo lắng về những gì cậu ta sẽ làm tiếp theo đây.

Và rồi mọi thứ bắt đầu dừng lại. Tim tôi như ngừng đập, tâm trí tôi bắt đầu trống rỗng, ánh mắt như mờ đi... và... môi tôi... đang cảm nhận được làn môi của Taeng... thật mềm... và thật ngọt... Người tôi yêu đang hôn tôi.

Tôi từ từ nhắm mắt lại và tận hưởng cảm giác bờ môi Taeyeon đang miết chặt lấy môi mình. Nụ hôn của chúng tôi diễn ra nhẹ nhàng... đúng như những gì tôi đã từng tưởng tượng.

Tim tôi hơi đau một tí khi cậu ấy kết thúc nụ hôn, nhưng rồi lại cảm thấy yên lòng với nụ cười ngọt ngào của Taeng. Mặt tôi bắt đầu đỏ lên sau khi nụ hôn chấm dứt, và Taeng đang nhìn sâu vào mắt tôi nhưng điều đó cũng không giúp được gì.

"Mặt... mặt trời đang lặn kìa... hmm... có lẽ chúng ta nên... ngồi xuống?" Cậu ấy đề nghị. Taeyeon bắt đầu lắp bắp làm tôi cảm thấy khá hơn một tí.

Trông cậu ấy xấu hổ thật dễ thương, tôi không kìm lòng được và đã hôn cậu ấy một lần nữa. Một nụ hôn phớt, chỉ một cái chạm nhẹ trên môi nhưng cũng đủ để tôi và cậu ấy cùng nở một nụ cười hạnh phúc.

Taeyeon ngồi xuống và kéo tôi xuống theo. Tôi ngồi trong lòng cậu ấy, rồi cậu ấy vòng tay ôm chặt lấy tôi. Tôi không thể tin được là việc này lại có thể diễn ra một cách tự nhiên đến như vậy, không e dè và cũng không một chút lưỡng lự.

"Chúng ta có thể ngồi như thế này mãi mãi không?" Tôi hỏi thầm.

Tôi biết là Taeng đang cười khi cậu ấy ấn nhẹ cằm mình lên vai tôi. "Mình thích thế" Cậu ta cũng thì thầm trả lời. "Nhưng rồi chúng ta còn phải ăn, rồi phải thay quần áo nữa... và cậu biết đó, Yuri sẽ nổi điên lên nếu không thấy chúng ta và..."

Một điều thú vị khác mà tôi phát hiện ra từ buổi hẹn ngày hôm nay... một cách khác để làm Taeng ngừng nói. Rất dễ dàng và có lợi cho cả hai... và cũng rất vui nữa. Đúng thế, tôi hôn Taeng lần nữa, so với lần hôn trước thì lần này có vẻ... sâu hơn và... nồng nhiệt hơn.

"Làm sao mình có thể ngắm mặt trời lặng khi cậu cứ hôn mình thế này chứ?" Taeng trêu tôi.

"Cậu không cần phải hôn lại mà..."

"Thì... mình chỉ lịch sự thôi..."

"Thật không? Thật không?" Tôi cười.

Cậu ấy lại quá dễ thương. Tôi nhanh chóng hôn phớt cậu ấy lần cuối trước khi cả hai cùng ngắm cảnh tượng tuyệt vời trước mắt. Thật khó để không chọc cậu ấy... và cũng rất khó để không hôn cậu ấy... nhưng lần này tôi có thể kiềm chế được bản thân. Chúng tôi ngồi đó, thật bình yên khi cả hai không nói gì và cùng nhau ngắm mặt trời lặn.

.

.

.

The Kwon Residence,

Yuri's POV

Tôi không biết là Sica hoàn toàn mù tịt đến thế trong vấn đề nấu nướng. Cứ tưởng cả hai cùng nấu sẽ vui lắm nhưng tôi đã lầm. Ngay khi Sica bắt đầu vào giúp tôi, tôi đã yêu cầu cậu ấy chỉ đứng đó và nhìn. Sica hét loạng cả lên khi tôi lấy một quả dưa leo từ tủ lạnh ra. Đúng nghĩa là cô ấy la ầm lên và dọa sẽ đá tôi ra ngoài nếu không quăng nó đi. Tôi không hiểu về vụ dưa leo này lắm nhưng rồi cũng không hỏi cô ấy.

YoonA và Seohyun giúp tôi nấu ăn trong khi Sica giám sát cả ba chúng tôi. Sau bữa tối, chúng tôi cùng xe phim, và rồi tôi bất chợt gặp phải một tình huống mà trước đó gần như tôi đã quên bẵng đi mất... YoonHyun.

Seohyun sẽ ngủ ở phòng nào bây giờ? Nếu là tôi, tôi sẽ để cho em ấy ngủ trong phòng của khách, nhưng bởi vì YoonA ở đây... chắc là con bé sẽ đòi ngủ cùng với cô bạn gái bé nhỏ của nó.

Ngay khi bộ phim vừa kết thúc, YoonA và Seohyun đứng dậy và tôi bắt đầu lúng túng. "Hai... hai đứa đi đâu thế?"

"Trễ rồi, tụi em đi ngủ đây!" YoonA nói như thể đó là một điều hoàn toàn tự nhiên vậy.

"Yeah... huh... em dẫn Seohyun đến phòng của khách đi" Tôi nói.

"Tại sao? Cậu ấy sẽ ngủ cùng với em"

"Yeah... việc đó thì..." Tôi bắt đầu.

"Được rồi... chúng ta cũng đi ngủ luôn đi. Đi nào Yuri, nhanh lên!" Sica kéo tôi đi trước khi tôi kịp nói điều gì.

"Cậu lại đang làm cái gì thế?" Sica hỏi tôi ngay khi cả hai vừa bước vào phòng.

"Gì chứ? Không có gì cả!"

"Cậu không thể để hai đứa một mình được à?"

"Được rồi, được rồi! Nhưng nếu Taeng biết chuyện hai đứa nó ngủ chung... trong bóng tối như thế... thì tất cả đều là lỗi tại cậu đấy nhá!" Tôi cảnh báo Sica trước khi đi vào phòng tắm. "Ờ! Cậu có muốn... tắm chung không?" Tôi hỏi với một nụ cười ranh mãnh.

"Cậu mơ hả, Kwon Yuri!!!" Cô ấy liền ném cái gối về phía tôi trước khi nhảy lên giường.

"Chuyện này đã xảy ra nhiều lần trong những giấc mơ của mình rồi!" Tôi nháy mắt rồi vội đóng cửa lại trước khi cô ấy kịp ném thêm cái gối thứ hai.

Khi tôi tắm xong thi Sica đã ngủ được một lúc. Ban đầu tôi nghĩ cô ấy chỉ đang giả vờ thôi nhưng không phải thế. Việc này cũng chả có gì ngạc nhiên cả... Jessica mà.

Tôi rón rén bước lên giường, cố để không làm phiền nàng công chúa mê ngủ bên cạnh. Có chút thất vọng khi cả hai chúng tôi chưa có giây phút riêng tư nào trong suốt cả ngày hôm nay nhưng tôi sẽ không phàn nàn gì về điều đó. Vẫn còn ngày mai để bù đắp cho sự thiếu vắng những nụ hôm của ngày hôm nay kia mà!

Tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm Sica và kéo cô ấy lại gần mình hơn. Không lâu sau đó, tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

The Kim Residence,

Fany's POV

Chúng tôi vẫn tiếp tục ngồi đó sau khi mặt trời đã lặn được một lúc rồi mới quyết định đi về nhà. Trước khi về, Taeyeon và tôi ghé qua một tiệm ăn để ăn chút gì đó. Tôi vẫn còn rất vui vì cả hai có thể thoải mái với nhau như thế này.

Thật tự nhiên khi giờ đây chúng tôi đã có thể nắm tay nhay ngay khi vừa bước chân ra khỏi xe, cậu ấy có thể vuốt tóc tôi, và tôi có thể thoải mái chạm vào khuôn mặt ấy... khuôn mặt mà tôi ngày đêm luôn mơ về nó.

Nhưng khi chúng tôi vừa về đến nhà thì mọi thứ có phần hơi... kỳ cục. Thông thường, theo những gì tôi nghe được thì phần lớn những cuộc hẹn đều kết thúc ngay trước nhà của cô gái, nhưng trường hợp của chúng tôi... mọi việc phức tạp hơn thế nhiều khi chúng tôi lại sống cùng nhau trong một căn nhà và hơn thế nữa... trong cùng một căn phòng.

Tôi không biết Taeng có cảm thấy thế không nhưng chúng tôi bắt đầu hành động rất e dè và có phần hơi ngượng ngùng khi bước vào phòng. Không còn những động chạm, cũng không còn những lần hai đứa nhìn thẳng vào mặt nhau. Thật là kỳ lạ... điều này quá thân mật.

Taeyeon nhường tôi tắm trước và tôi lợi dụng cơ hội này để đi ngủ trước khi cậu ấy tắm xong. Không khí nơi đây thậm chí còn tệ hơn khi cả hai chúng tôi cùng nằm trên một chiếc giường. Tôi có thể nghe được hơi thở của Taeng và điều đó càng làm cho tôi cảm thấy hồi hộp hơn.

Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Taeng cũng lấy hết can đảm để lên tiếng. "Cậu có nghĩ... mọi thứ rồi đây sẽ trở nên kỳ cục như thế này mỗi khi chúng ta ở một mình trong phòng không?" Cậu ấy hỏi.

"Mình hy vọng là không"

"Hmm... Chúng ta không nên như thế đúng không? Ý mình là... đây đâu phải là lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau. Không có gì phải cảm thấy kỳ cục cả."

"Không... Không có gì"

"Được rồi... giờ thì thoải mái đi nào..."

"Cậu bảo mình thoải mái nhưng tại sao cậu vẫn hồi hộp thế?"

"Mình không có... không có mà..."

"Chắc chắn có..." Tôi trêu cậu ấy.

"YA! CẬU CÓ ĐỂ YÊN CHO MÌNH NGỦ KHÔNG HẢ!"

"Cậu để yên cho mình ngủ thì có!"

Thứ cuối cùng tôi nhận ra ngày hôm nay là cách mà Taengoo và tôi giải quyết sự e dè của cả hai - đánh nhau. Tôi tin chắc là những đôi khác sẽ có cách giải quyết tốt hơn nhưng tôi rất thích điều này.

Sau khi đánh nhau một hồi, Taeyeon bắt đầu ôm lấy tôi và ngủ. Ban đầu tôi nghĩ đây chắc cũng chỉ là thói quen khi ngủ của cậu ấy vì trước đây đêm nào cậu ấy chả làm việc này, nhưng hóa ra cậu ấy vẫn chưa ngủ, và điều đó làm tôi bỗng cảm thấy hạnh phúc hơn.

"Ngủ ngon Fany-ah" Taeyeon nói rồi hôn lên trán tôi.

"Goodnight Taengoo" Tôi thì thầm trước khi đặt tay mình lên cậu ấy và bắt đầu nhắm mắt lại.

Tôi không thể mơ về một ngày, một cuộc hẹn, và một kết thúc có thể tốt hơn thế. Đối với tôi, Taeyeon là người yêu ngọt ngào nhất mà tôi từng biết.

Và ngay lúc này đây... con người ấy đang thuộc về tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro