Chương 2.2 (Ngoài lề)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông Seoul ùa về, nhuộm trắng mọi con phố, phủ lên những mái nhà một lớp tuyết dày. Gió thổi hiu hiu, mang theo cái lạnh buốt len lỏi vào từng kẽ áo. Su Ji, một cô bé nhỏ nhắn, xù xì như chú chim non, háo hức ngắm nhìn khung cảnh mùa đông kỳ diệu từ khung cửa sổ nhỏ.

Bên ngoài, những bông tuyết trắng tinh khôi như những bông hoa tuyết rơi nhẹ nhàng, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Bọn trẻ con hân hoan nô đùa trong tuyết, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp các con phố. Su Ji cũng muốn được tham gia vào niềm vui đó, nhưng em còn quá nhỏ, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Bỗng nhiên, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Su Ji. Đó là bố, người đàn ông luôn mang đến cho em sự ấm áp và che chở. Bố đang dọn dẹp tuyết trước nhà, gương mặt mồ hôi nhễ nhại nhưng nụ cười hiền hậu vẫn nở trên môi.

Su Ji reo lên sung sướng, hai chân ngắn cố gắng chạy thật nhanh về phía bố. "Bố ơi!", em reo lên, nhào vào ôm chầm lấy bố. Bố cúi xuống, ôm em vào lòng, vỗ về mái tóc mềm mại của em.

Su Ji thích thú khi được bố bế lên cao, nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Bố đưa em đi dạo trong tuyết, em vui vẻ nô đùa, ném những quả cầu tuyết vào bố. Bố cũng cười, nụ cười dịu dàng và ấm áp như ánh nắng mặt trời.

Khi chơi đủ, bố đặt Su Ji xuống, xoa đầu em và nói: "Bé ngoan của bố, vào nhà đi kẻo lạnh". Su Ji ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay bố đi vào nhà.

Khi những bông tuyết trắng xóa phủ kín con đường, tôi và bố trở về nhà sau một buổi chơi đùa ngoài trời. Bụi tuyết bám đầy quần áo hai bố con, khiến mẹ cau mày quát mắng: "Sao lại để bẩn quần áo thế hả? Nhìn xem, hai bố con như hai con lợn vậy!".

Bố tôi, vốn hiền lành và ít khi cãi lại mẹ, chỉ biết khẽ khàng xin lỗi và cúi đầu im lặng. Lúc này, tôi cảm thấy có chút lo lắng và sợ hãi, nhưng cũng thương cho bố vì phải chịu đựng những lời trách móc của mẹ.

Để xoa dịu cơn giận của mẹ, bố tôi liền tìm cách dỗ dành. Bố nhẹ nhàng cởi áo khoác cho tôi, rồi lấy khăn lau đi những bông tuyết bám trên tóc và mặt tôi. Bố nở nụ cười hiền hậu, vuốt ve mái tóc tôi và nói: "Con gái ngoan của bố, đừng lo lắng nhé. Bố sẽ dọn dẹp sạch sẽ ngay thôi!".

Nhìn thấy cử chỉ dịu dàng và nụ cười ấm áp của bố, mẹ tôi cũng dần hạ giọng. Mẹ vỗ vai tôi, rồi quay sang bố tôi và nói: "Thôi được rồi, lần sau hai bố con cẩn thận hơn nhé!".

Bầu không khí trong nhà dần trở nên ấm áp hơn. Bố tôi dọn dẹp quần áo bẩn, còn mẹ tôi chuẩn bị bữa tối nóng hổi. Cả gia đình quây quần bên mâm cơm, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ trong ngày. Niềm vui và sự ấm áp của ngôi nhà nhỏ bé đã xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông, sưởi ấm trái tim tôi và mang đến cho tôi những ký ức khó phai

Hạnh phúc xưa giờ chỉ còn là những mảnh vỡ vương vãi trong ký ức của Su Ji. Hình ảnh người đàn ông từng ấm áp, yêu chiều vợ con nay đã biến thành gã nghiện rượu xa lạ, khuôn mặt ông cọc cằn, dữ tợn, ánh mắt u ám và đầy những lo âu. Tất cả sự thay đổi này đều xuất phát từ ngày định mệnh khi bố và Su Ji bắt gặp mẹ quen biết với một người đàn ông khác.

Ngày hôm ấy, bầu trời xám xịt, u ám như chính tâm trạng của Su Ji. Bố đưa cô bé đi mua đồ chơi, cả hai vô tình ghé vào quán cà phê quen thuộc. Từ góc khuất, Su Ji nhìn thấy mẹ, người phụ nữ thường nở nụ cười rạng rỡ chào đón họ mỗi khi về nhà, đang trao nụ hôn nồng nàn cho một người đàn ông xa lạ.

Su Ji chỉ mới là một đứa trẻ, nhưng cô bé cũng cảm nhận được sự hốt hoảng hiện rõ trên khuôn mặt bố. Gương mặt hiền lành của ông trở nên trắng bệch, món quà đồ chơi ông mua cho cô bé cũng vì thế mà rớt xuống đất. Su Ji quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nắm chặt áo bố và nhìn về hướng mẹ mình với đôi mắt ngây thơ.

Dù mọi chuyện được giải quyết êm thấm, mẹ Su Ji cũng đã dứt khoát từ bỏ mối quan hệ sai trái, bà quay trở lại cố gắng hàn gắn vết thương lòng cho gia đình, vẫn là người phụ nữ chu đáo, dịu dàng như ngày nào.Tuy nhiên, những tổn thương trong quá khứ vẫn là vết nhơ khó phai trong tâm trí mỗi người.

Bố Su Ji không thể vượt qua được cú sốc tinh thần, khiến ông căm ghét bản thân vì không đủ tốt để giữ chân vợ  Ông chìm đắm trong men rượu để quên đi những dằn vặt, những mặc cảm tội lỗi. Rượu trở thành liều thuốc giải độc cho tâm hồn ông, nhưng nó cũng biến ông thành một con người hoàn toàn khác. Ông trở nên cáu kỉnh, vũ phu và thường xuyên mắng chửi vợ con.

Bầu không khí trong nhà củng vì nó mà luôn căng thẳng và ngột ngạt. Cô đã sợ hãi bao nhiêu mỗi khi nhìn thấy ông say rượu, cô chỉ biết trốn mình trong phòng và khóc nức nở

Nhưng kể cả dùng đến men rượu củng không thể xóa nhòa đi những tổn thương trong quá khứ, nó chỉ càng khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Ông dần vì nó mà chìm sâu trong vũng lầy của sự nghiện ngập, đánh mất chính mình củng như gia đình này

Mùa thu đã về, những cơn gió se lạnh khẽ lùa qua khung cửa sổ, mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa sữa và âm thanh xào xạc của lá cây. Bầu trời cao vời vợi điểm xuyết những đám mây trắng bồng bềnh, như những dải lụa mềm mại tô điểm cho bức tranh thiên nhiên thêm huyền ảo. Từng tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua những tán cây, tạo nên những mảng sáng lung linh trên mặt đất.

Ký ức về người mẹ hiền dịu, tần tảo ngày nào hiện về trong tâm trí Su Ji, khiến trái tim cô nhói đau. Bóng hình mẹ xa dần, lấp lánh trong những giọt nước mắt lăn dài trên má. Ký ức về một đêm tối đầy ám ảnh ùa về, khi bà bỏ cô đi, để lại cô bơ vơ trong căn nhà tồi tàn, lạnh lẽo. Bóng đêm bao trùm lấy cô, nuốt chửng tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng.

Cô nhớ như in từng cử chỉ, hành động của mẹ trong đêm hôm ấy. Bóng bà lén lút mở cửa ra đi, không hề hay biết rằng đứa con yêu quý của mình đang nép ở góc phòng mà chứng kiến tất cả. Cô nhìn thấy mẹ cùng người đàn ông đó, là người mà bố và cô đã bắt gặp trong năm xưa. Su Ji đau đớn nhận ra sự thật phũ phàng: mẹ đã lừa dối, đã phản bội gia đình thêm lần nữa.

Nỗi đau như xé nát trái tim Su Ji

Bầu trời cao vυυ, từng đám mây trắng bồng bềnh trôi lững như những mảnh ký ức vụn vặt. Nắng chiều tà nhuộm vàng rực cả một góc trời, tô điểm cho khung cảnh thêm thơ mộng. Nhưng trong lòng Su Ji, những tia nắng ấy chẳng thể xua tan đi được nỗi buồn mênh mông đang chực trào.

Tưởng chừng như việc bước ra khỏi căn phòng để hít thở không khí trong lành sẽ giúp Su Ji lấy lại sự bình tĩnh. Nhưng rồi, đôi chân lại vô thức dẫn dắt cô đến một nơi xa lạ, tách biệt hoàn toàn với mẹ. Su Ji nhận ra, cô vẫn chưa đủ can đảm để đối mặt với người phụ nữ đã từng là tất cả của mình.

Nỗi thất vọng và tức giận len lỏi trong từng ngóc ngách tâm hồn cô. Mười năm đã trôi qua, nhưng vết thương lòng mà mẹ để lại vẫn luôn ám ảnh cô mỗi ngày.

"Xin lỗi con". Nhưng lời xin lỗi ấy liệu có thể xóa nhòa đi những tổn thương mà Su Ji đã phải trải qua? Đâu phải một câu xin lỗi là có thể bỏ qua tất cả mọi thứ

Su Ji không biết mình phải làm gì. Nên ở lại bên cạnh mẹ, tha thứ cho tất cả và tiếp tục cuộc sống hay nên chọn cách riêng cho mình? Quá khứ dù có cố gắng quên đi bao nhiêu lần cũng không thể nào phai nhòa. Nó luôn hiện hữu, nhắc nhở Su Ji về sự tan vỡ của gia đình và nỗi đau mà mẹ đã gây ra.

Mẹ đã từng có một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống mà bao người mơ ước. Nhưng tất cả đã sụp đổ chỉ trong phút chốc vì một người đàn ông khác. Nỗi đau đó không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mẹ mà còn gieo rắc cho con gái mình những tổn thương khó phai.

Su Ji lặng người, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Nỗi buồn như một màn sương giăng kín tâm hồn non nớt của cô, khiến mọi thứ xung quanh trở nên u ám và ảm đạm. Gánh nặng vô hình của những tổn thương và thất vọng đè nặng lên đôi vai gầy mỏng, khiến cô chìm trong suy tư và mệt mỏi.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, xé toạc bầu không khí tĩnh lặng. Cô giật mình, đưa tay với lấy chiếc điện thoại quen thuộc. Màn hình hiện lên tên người gửi tin nhắn:

@Cà Rốt:" Mình nhớ cậu quá (>.<)y-~"

Nụ cười bẽn lẽn nở trên môi cô khi đọc tin nhắn của Ha Rin. Giọng văn ngọt ngào, đầy tình cảm của người con gái mình yêu thương như một tia nắng ấm áp len lỏi vào trái tim cô, xua tan đi những u buồn và mệt mỏi. Cô nhớ về những ngày tháng xưa, khi Ha Rin còn là một cô gái lạnh lùng, ít nói. Giờ đây, tình yêu đã biến đổi Ha Rin, khiến cô trở nên bám người, có chút đáng yêu, mang đến cho Su Ji cảm giác ấm áp, bình yên mà bấy lâu nay cô đã khao khát.

____________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro