Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đà Lạt Thẳng Tiến

Như đã hẹn từ trước ngày đi chơi của cả nhóm đã đến, chỉ mới bốn giờ hai lăm khi mà mặt trời còn chưa thức giấc, người người nhà nhà đều chìm trong giấc mộng thì trong một con hẻm nhỏ đang có một căn nhà đang sáng đèn cùng vài thanh thiếu niên đang xì xầm to nhỏ bên trong. Căn nhà hai tầng cũng khá rộng rãi toát lên vẻ hiện đại. Trong căn bếp đối diện phòng khách đang có những âm thanh xì xèo từ cái bếp điện, một cô gái mặc bộ đồ ngủ đang chiên trứng. Nhỏ bỏ trứng kên dĩa mì trộn bênh cạnh, hướng mắt nhìn về phía phòng khách nói "Ê Thiên Bình gọi giúp tao coi Song dậy chưa, tao bận nấu mì không tiện kêu nó."


"Rồi để tao gọi nó. Ấy mới bốn giờ thôi á còn tiếng nữa mới đến giờ đi." Nghe tiếng Kim Ngưu vọng lên từ dưới bếp Hoàng Thiên Bình vừa để ba lô ở trước cửa nhà vừa nhìn điện thoại xem giờ tiện thể gọi nhỏ bạn dậy chợt ánh mắt cậu chú ý đến người nào đó đang bước xuống cầu thang chàng trai đó hiện đang nhìn cậu cái giọng trầm trầm có chút ngái ngủ "Thì còn sớm mà làm gì rần rần vậy?"

"Ủa sao mày ở nhà tao?" Hoàng Thiên Bình ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu nhìn Đặng Bảo Bình đầu dầy chấm hỏi trước bộ dạng quần áo xộc xệch cậu ta vừa ngồi xuống ghế sofa phía sau, vẻ mặt đờ đẫn vì mới tỉnh dậy. Thiên Bình nhớ hôm qua có mỗi Kim Ngưu là chạy qua nhà cậu ngủ nhờ vì nhà nhỏ khá xa, sáng mà chạy qua cũng không tiện mấy. Còn thằng này đến hồi nào sao cậu chẳng nhớ?

"Thì qua tao với chị Sư Tử qua nhà mày ngủ nhờ cũng tại bà chị tao nói sáng phải dậy sớm trời thì lạnh lười lái xe nên lôi đầu tao qua nhà mày." Bảo Bình dựa đầu vào gối bên cạnh vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa thuật lại lý do vì sao mình có mặt tại đây "À qua chị Yết mở cửa cho tụi tao chứ không phải là đột nhập trái phép đâu đấy."

"Thì ai nói gì đâu má." Thiên Bình nhìn thằng bạn mà cười trừ chỉ hỏi có một câu mà nó trả lời thêm mấy câu không liên quan bộ mới ngủ dậy là ngáo ngáo thế ư?

"Ủa dậy hết rồi à, đói không? Chị nấu gì cho ăn nhé." Hoàng Thiên Yết đi từ bếp ra trên tay là cốc sữa nóng cô nhìn lên đồng hồ treo trên tường rồi nhìn sang mấy đứa nhỏ hỏi.

"Thế có phiền chị quá không dù sao tụi em cũng ngủ nhờ nhà chị đêm qua rồi." Đặng Sư Tử cùng kiều Kim Ngưu đi theo sau Thiên Yết trên tay cầm dĩa bánh mì sandwich cô đặt nó xuống bàn ở phòng khách nói "Mà em với Ngưu cũng làm bánh mì rồi chị ạ, không cần nấu gì thêm đâu."

"À thế cũng được, ăn lót dạ đi nếu mà lát đói thì dọc đường ghé quán nào đó ăn sáng, mà không biết mấy đứa kia có ăn sáng không." Thiên Yết cầm lấy bánh mì mà Kim Ngưu đưa, cô đảo mắt nhìn sang Bảo Bình và Thiên Bình đứa thì gật gù chưa tỉnh ngủ đứa thí cắm mặt vào điện thoại, Kim Ngưu và Sư Tử sau khi thay quần áo thì kéo nhau ra ngoài sân ngồi xích đu hóng gió. Mà cũng chẳng biết hai đứa nó hóng gió hay muốn nhiễm bệnh, bên ngoài lạnh thấy mẹ mà ra đấy chi không hiểu. Thiên Yết phán xét hai cô nàng kia một lúc chợt điện thoại trong tui rung lên, lấy ra xem hoá ra là cô nàng Hạ Xử Nữ gọi "Alo bé tới đâu rồi?"

"À thì sắp đến rồi nhưng mà tụi em không biết nhà chị nằm đâu." Đáp lại câu hỏi từ Hoàng Thiên Yết là cái giọng trầm ấm của Trần Cự Giải, ban đầu cô có chút bối rối vì sao tên người gọi là Xử Nữ mà người nhận là Cự Giải? Cô còn tưởng mình ghi nhầm tên, dường như hiểu được suy nghĩ của cô Cự Giải bèn giải thích là đang đi cùng nhóm Xử Nữ và Ma Kết. Nghe vậy Thiên Yết hỏi "Tụi em đang đứng đâu?."

"Dạ ở đầu hẻm á chị kế bên là cửa hàng tiện lợi."

"Cũng gần năm giờ rồi, cứ đứng đó đi tụi chị ra ngay mấy đứa chờ chút nhé." Cự Giải vâng một tiếng rồi tắt máy, Thiên Yết cũng kêu mấy đứa trong nhà xách hành lý đi ra đầu hẻm tụ họp cùng mọi người.

...

Bên ngoài hẻm vào nhà Hoàng Thiên Bình lúc này. Một nhóm thanh thiếu niên đứng ở gốc lề đường balo và vài chiếc vali được để tùy tiện bên cạnh, cô gái với mái buộc đuôi ngựa đang cặm cụi sắp xếp lại mấy món đồ để vào ba lô song Xử Nữ đi đến phía chàng trai vừa kết thúc cuộc trò chuyện.

"Sao rồi chị ấy nói gì?" Hạ Xử Nữ nhận lại điện thoại từ Trần Cự Giải.

"Chị ấy bảo sẽ ra ngay không cần tụi mình vào trong, dù sao cũng gần năm giờ rồi."

"Thế cũng được để tao gọi xem bác tao đi đến đâu rồi."

"Chà đi xe nhà mày à?" Nguyên Ma Kết đứng cách đó không xa nghe Hạ Xử Nữ gọi bác thì cũng vô cùng ngạc nhiên mà hỏi. Vì theo trí nhớ của cậu thì những cuộc đi chơi nhóm rất nhiều lần rồi chỉ có hai lần là được bác của Xử Nữ đưa đi đón về tận nhà.

"Ừ cũng coi là may mắn, đợt này thì free đấy bác tao mấy nay cũng rảnh nên lúc tao hỏi bác là có tiện chở tụi mình không thì bác oke." Trong lúc Xử Nữ đang gọi điện cho bác mình thì vừa lúc nhóm Song Ngư đến Nhân Mã vừa đi vừa vát ba lô trên lưng một tay thì kéo vali, Cự Giải còn tường hôm nay anh chàng kia đem nhiều đồ hơn thường ngày nhưng ba lô màu hường thì có gì đó không đúng lắm. Hoá ra là cách Nhân Mã vài bước chân cô nhóc Phương Song Tử đang thảnh thơi đi phía sau, Phạm Huỳnh Song Ngư vừa thấy nhóm Ma Kết liền vẫy tay chào song cũng rẻ ngay vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

"Chà hai người đón Song Tử à?" Trần Cự Giải nhìn Trương Nhân Mã rồi nhìn sang con nhóc Song Tử có chút trêu chọc, đáp lại câu hỏi của cậu là vẻ mặt vui vẻ của Song Tử, cô nhóc mỉm cười mà nắm tay Nhân Mã lắc lư qua lại đáp "Vâng ạ qua em có nhờ anh Mã đến đón em."

"Ghê ta." Nhìn thấy biểu hiện của Song Tử như thế Ma Kết bèn cười gian không biết cậu ta đang nghĩ gì trong đầu rồi lại xem xét sang người anh kia, gương mặt thanh tú tràn trề sức sống vẫn không chút biểu cảm nào, đôi mắt bồ câu khẽ nheo lại nhìn chằm chằm Nguyên Ma Kết như thể muốn nói "Đừng nghĩ lung tung."

"Mọi người đã có mặt đủ hết chưa?" Từ đằng xa tiếng của Đặng Sư Tử vang vọng từ trong con hẻm, âm lượng tuy không quá to nhưng không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm thì có chút ồn ào.

"Sư à be bé cái mồm lại cưng mọi người xung quanh còn ngủ đó cưng." Thiên Yết đi cạnh cũng bị giọng của Sư Tử làm cho giật mình cô vội đánh nhẹ vào vai cô nàng một cái nhắc nhở. Sư cũng cười cười bảo em quên.

"Hình như là đủ rồi." Hoàng Thiên Bình đi đến đứng cạnh phương Song Tử, miệng lẩm bẩm đếm sĩ số "À đâu, hình như thiếu thiếu."

"Không thiếu đâu đủ rồi á, cặp vợ chồng nào đó đang hú hí trong kia kìa." Nguyên Ma Kết gỡ một bên tai nghe xuống song chỉ tay về hướng cửa hàng tiện lợi bên cạnh, vừa hay có hai người một nam một nữ bước ra và tất nhiên là nghe được toàn bộ câu nói vừa rồi của cậu.

"Ê em mày nói gì vậy Dương?" Phạm Huỳnh Song Ngư cong môi cười thích thú, anh hơi nghiêng đầu xoay sang nhìn Nguyên Bạch Dương đi bên cạnh. Trái ngược với vẻ mặt vui vẻ của Song Ngư thì Bạch Dương chỉ cau mày xua tay đáp "Vớ va vớ vẩn."

Cô nói rồi lấy trong túi đựng đồ ăn mà mình vừa mua ra một lon cà phê, đi đến chỗ Hoàng Thiên Yết đang cắm mặt vào màn hình điện thoại nhắn tin với ai đó, đoạn Bạch Dương giơ lon cafe trước mặt nhỏ bạn gây chú ý mà hỏi "Uống không?"

"Ấy tao quên là nhờ mày mua cà phê, nãy tao lỡ uống sữa rồi." Thiên Yết nhìn con bạn cười cười tỏ ý xin lỗi, tay đẩy nhẹ lon cà phê về phía Bạch Dương trong khi nhỏ đang nhìn cô với ánh mắt phán xét. Trong tình huống này nếu như bình thường là đã mắng cô rồi nhưng không hiểu sao chưa đến ba giây nhỏ đã xoay người bảo "Thế thôi."

Nguyên Bạch Dương bĩu môi trên mặt viết rõ hai chữ đáng ghét, rõ là hôm qua trước khi cô ngủ còn nhắn tin dặn là sáng qua thì nhớ mua giùm lon cà phê vậy mà giờ thì bảo lỡ uống sữa rồi, còn cái lon này thì sao đây? Cô đâu có biết uống cà phê đen. Trong lúc Bạch Dương vừa đi vừa nghĩ xem nên thanh lý cái lon này cho ai thì vô tình đâm đầu vào vai người nào đó khiến cô cũng giật mình mà dừng mọi hành động, được vài giây liền cảm thấy người ta đang nhìn mình Nguyên Bạch Dương cũng ngước lên xem mình va trúng ai, à hoá ra là Đặng Bảo Bình cái thằng nhóc cao hơn cô nửa cái đầu đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu kiểu làm gì mà đứng đơ ra thế kia. Bạch Dương sau khi lấy lại bộ não vừa đi chơi xa bèn cười nhẹ tỏ ý xin lỗi vì lỡ va phải cậu, vừa hay não cũng nhảy số cô bèn hỏi "À nhóc biết uống cafe đen không?"

"Có ạ, sao thế chị?" Nghe được câu trả lời như ý mình đoạn cô dúi lon cà phê vào tay cậu nhóc mỉm cười nói "Cho em."

"À em cảm ơn." Bảo Bình theo phản xạ nhận lấy lon caffe, rồi nhìn về phía Bạch Dương đã đứng cạnh Song Ngư trò chuyện từ lúc nào. Đầu cậu bắt đầu sinh ra vạn câu hỏi vì sao trước hành động vừa rồi của chị ta "Sao nay lại cho mình đồ uống? Thường ngày có bắt chuyện với mình đâu? Nay còn cười với mình? Càng nghĩ càng thấy sai..."

"Ủa ủa hai người kia thân nhau từ bao giờ vậy?" Kim Ngưu chứng kiến cảnh tượng trên thì có chút bất ngờ trong đầu không ngừng suy diễn ra những câu chuyện phong phú.

"Chỉ là tiện tay cho thôi." Đáp lại câu hỏi của con bé Kiều Kim Ngưu là giọng điệu dửng dưng của Phạm Huỳnh Song Ngư chả ai mượn mà trả lời thay cho Bạch Dương vì anh biết lon cà phê đó vốn là của Thiên Yết, lúc nãy trong cửa hàng tiện lợi anh có hỏi cô sao lại mua cà phê đen vì nhớ nhỏ này nào biết uống "Sao mày không cho tao lon caffe đó?"

"Nhiều chuyện, tao cho ai là quyền của tao." Bạch Dương lườm Song Ngư vì cái mỏ lanh chanh của anh chàng, cô cũng tiện tay đánh vào vai hắn một cái cho bỏ ghét.

Tầm năm phút nữa trôi qua nhóm bạn trẻ còn rôm rả bàn lịch trình với nhau trong lúc chờ xe đến. Không lâu sau từ xa tiếng động cơ xe vọng lại, Hạ Xử Nữ thấy chiếc xe mười sáu chỗ chạy về phía họ đang đứng cũng kêu mọi người chuẩn bị lên xe.

"Ê ê đi ra tao ngồi kế Cự Giải." Nguyên Ma kết vừa lên xe định ngồi cạnh thằng bạn chí cốt liền bị Hạ Xử Nữ nắm áo kéo ngược ra sau, còn chưa kịp để cậu định thần lại chuyện gì vừa xảy ra cô nàng nhanh chóng chiếm chỗ đáng ra sẽ thuộc về Nguyên Ma Kết.

"Ơ chỗ tao mà. Mày phải ngồi bên ghế phụ kế bác mày chứ." Sau ba giây định thần lại Ma Kết vội kéo tay Xử Nữ ý muốn giành lại chỗ trong khi cô nàng nhất quyết không nhúc nhích mà lườm anh cãi "Méo nhé! Tao giành chỗ này rồi, mày biến."

"Mày nhường nó đi cãi với nó chi." Trần Cự Giải nhìn Hạ Xử Nữ ngồi cạnh đang bĩu môi phồng má thì cũng bất giác nhếch mép cười.

"À ok tao nhường chúng bây." Nguyên Ma Kết như nhận ra điều gì đó bèn xua tay ý chẳng thèm ngồi cạnh Cự Giải nữa chỗ ngồi thôi mà ngồi đâu chẳng được. Nghĩ thế Ma Kết định lên hàng ghế phía trên ngồi, vừa xoay người đã bắt gặp vài ánh mắt phán xét từ hàng ghế phía trên và vài người còn đứng ngoài xe đang nhìn mình châm châm.

"Anh ngơ ra làm gì thế? Không ngồi thì tránh ra cho em ngồi." Kiều Kim Ngưu vừa bước lên xe liền bắt gặp ông anh họ đang đứng như trời trồng, cô bé bèn liếc Ma Kết kèm theo cái vỗ vai đầy yêu thương rồi ngồi cạnh Xử Nữ, Ma Kết sau ba giây suy nghĩ cũng ngồi xuống cạnh cô em họ.

"Có cái chỗ ngồi mà cũng tranh nữa trời." Hoàng Thiên Yết ngồi ở hàng ghế phía trước nhóm lộn xộn Trần Cự Giải, cô chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen đang dần chuyển sắc, bên cạnh là nhỏ bạn thân Bạch Dương đang lục lọi tìm gì đó trong túi xách nhỏ đeo bên hông cạnh nhỏ con nhóc Phương Sang Tử đang gật gù chuẩn bị ngủ gục.

Hàng trên thì khá im ắng khi Bảo Bình, Thiên Bình và Nhân Mã người thì đeo tai nghe nhắm mắt lim dim chìm vào giấc mộng người còn lại trùm áo khoác dựa đầu vào vai đứa bên cạnh ngủ, còn mỗi Nhân Mã là khá tỉnh táo anh lấy trong túi áo ra một thanh kẹo mà nhăm nhi.

Cuối cùng là Sư Tử và Song Ngư đang buôn dưa lê bán dưa hấu với nhau cạnh ghế bác tài. Vị trí đắc địa để bà tám và cũng như giữ cho bác tài sự tỉnh táo khi cần.

Chuyến xe khởi hành vào lúc năm giờ mười lăm sáng. Dự định là hơn giờ trưa mới đến nơi, vì vậy mấy bạn trẻ cũng thi nhau ngủ để lấy sức.

Cuộc đời sẽ có những chuyến đi khó quên.

Định mệnh là thứ không bao giờ theo ý ta muốn.

Năm tháng ấy, khoảng thời gian ấy tôi mãi vẫn nhớ những kỷ niệm tươi đẹp ngày hôm nay.

Ngày Cập Nhật.

(06/03/2024)   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro