Chương VII: Phần kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Elias Brandt Dale Raeven rời khỏi cỗ xe ngựa, sững sờ, kinh hãi với cảnh tượng trước mặt mình.  

Trải dài trước mắt ông là khung cảnh hoang tàn đổ nát.

Thật khó có thể tin nơi này từng là thủ đô của Vương quốc. Sẽ dễ chấp nhận hơn khi ai đó nói đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng đó không phải sự thật. Khuôn cảnh trước mặt ông là hiện thực, là kết quả của cuộc thảm sát.  

Hầu tước Raeven nhăn nhó nhìn thấy thảm kịch trước mắt mình.  

Cần bao nhiêu nhân lực và thời gian để có thể biến một thành phố rộng lớn như thủ đô thành đống đổ nát này?  

Tất cả đều vượt quá sức tưởng tượng của ông, kẻ duy nhất có thể biến điều này thành sự thực là Vua Pháp sư, một sinh vật vô nhân tính.  

Ai đó tiến tới từ phía sau lưng và nói chuyện với ông.  

"Hầu tước..."  

Đó là một quý tộc tới từ lãnh địa của ông, người đã đi cùng ông tới đây. Mặc dù mới chỉ là một nam tước, Hầu tước Raeven đánh giá cao năng lực của anh ta. Đủ để ông lên kế hoạch ưu tiên trao cho anh ta một tước hiệu cao hơn trước những người khác.  

Vì lí do đó, khi được thuộc hạ của Vua Pháp sư hỏi rằng có quý tộc nào đủ xuất chúng để được tha mạng, đây là người thứ hai được ông đề cập tới. Ngay cả một người ưu tú đến vậy cũng không thể cất lời trước khung cảnh này, bởi ngay cả anh ta cũng đang run rẩy kinh hãi. Anh ta hẳn cũng đang trải qua cùng một thứ cảm xúc với Raeven khi phải chứng kiến khung cảnh đổ nát này.  

Hầu tước Raeven quay lưng lại và xác nhận rằng cả mười hai quý tộc ông lựa chọn đều đã xuống xe.  

"Hãy chuẩn bị cho buổi yết kiến."  

Không một ai lên tiếng phản đối và điều đó cũng hoàn toàn tự nhiên. Họ đã được triệu tập tới đây bởi Vua Pháp sư vậy nên sẽ chẳng ai trong số họ dám nói những lời như :"Đừng làm vậy". Họ chẳng có đủ dũng cảm để làm thế — không, sẽ chính xác hơn khi nói không ai trong số họ đủ ngu ngốc để làm vậy.  

Vấn đề hiện tại là, họ đã được triệu tập tới đây mà không có thêm một chỉ dẫn cụ thể nào.  

Hầu tước Raeven nhìn quanh và phát hiện ra một công trình vẫn còn đứng vững: cung điện. Phần pháo đài, vốn để bảo vệ cho cung điện, đã bị xóa bỏ hoàn toàn.  

Lí do Hầu tước Raeven có thể nhìn thấy cung điện từ nơi ông đang đứng là bởi đống đổ nát xung quanh đã được dọn dẹp một cách có chủ đích.  

Một công trình duy nhất đứng vững giữa một đống hoang tàn. Raeven đã không thể suy nghĩ một cách thông suốt về điều này, nhưng đây chắc chắn không phải biểu tượng của sự cứu rỗi. Trái lại, nó đã trở thành biểu tượng cho thứ bạo lực ghê tởm không thể diễn tả được khiến bất cứ ai phải kinh hãi khi nhìn thấy.  

 "Hãy tiến về phía trước."  

Đoàn tùy tùng của Hầu tước Raeven đang đứng trên đống đổ nát nơi từng là tường thành của thủ đô, vậy cung điện còn cách họ khá xa. Mặc dù có lẽ sẽ nhanh hơn nếu sử dụng xe ngựa, nỗi lo sợ làm phật lòng Vua Pháp sư là quá lớn. Dù sao thì họ cũng đã đến sớm hơn kế hoạch, vậy nên sẽ có đủ thời gian để họ có thể tự đi bộ tới cung điện.  

Hầu tước Raeven loạng choạng tiến về phía trước.  

 "Đây có phải là con đường đó...?"  

 Ông nghe có người ở phía sau thì thầm.  

Con đường chính hướng tới cung điện hoàn toàn trống trải. Nó sạch sẽ như thể vừa được ai đó quét dọn vậy.  

Nói một cách khác, thứ duy nhất không bị đụng đến ở đây là con đường. Không một ngôi nhà hay bức tường nào còn sót lại hai bên đường. Có vẻ như chúng đã bị tháo dỡ và đốt sạch. Trên đường tới thủ đô, họ cũng đã chứng kiến nhiều ngôi làng và thành phố bị phá hủy, tuy vậy, không một nơi nào trong số đó chịu sự phá hủy như đang được thấy ở đây.  

"Hầu tước, người dân của thủ đô..."  

"—Đừng nhắc đến chuyện đó nữa."  

Họ hẳn đang lo lắng cho người dân của thủ đô. Tuy nhiên, Raeven không nghe được chút gì về việc họ bị chuyển đi nơi khác hay thấy bất kì người tị nạn nào bên ngoài thủ đô. Dựa vào điều đó, số phận của họ đã quá rõ ràng.  

Hầu tước Raeven nhìn vào đống đổ nát bên cạnh mình. Liệu có bao nhiêu người bị chôn bên dưới? Ông cảm thấy như mình đang bước đi giữa một nghĩa địa khổng lồ.  

Raeven không dùng mũi để thở nữa, ông không muốn phải ngửi thấy mùi xác người thối rữa. Nhưng, thật ngạc nhiên, hoàn toàn chẳng có mùi hôi thối nào xung quanh. Trong không khí chỉ còn vương lại duy nhất mùi khói bụi.  

Họ đã đi được một lúc rồi nhưng khoảng cách đến cung điện vẫn còn rất xa.  

Phải chăng trái tim họ đang trở nên yếu đuối trước khung cảnh bi thảm này? Raeven nghe ai đó thì thầm.  

"—Tên vua điên loạn."  

Hầu tước Raeven ngay lập tức quay người lại và hét lên.  

"Lũ đần độn này!"  

Ánh mắt sắc bén của ông lướt qua đám quý tộc và ngay lập tức nhận thấy một người với khuôn mặt tái nhợt và liên tục co giật.  

Những quý tộc sống đủ lâu đáng ra phải học được cách kiểm soát cảm xúc bản thân để che giấu đi biểu cảm của mình, dù vậy, khung cảnh xung quanh khiến ông có chút đồng cảm.  

Ông có thể hiểu cảm xúc của họ lúc này, nhưng ngay cả khi ông đồng tình với suy nghĩ đó, họ đang ở đây. Sẽ không khôn ngoan khi biến họ thành kẻ thù, vậy nên ông buộc phải quở trách đám quý tộc.  

"Các người đều là những kẻ tài năng xuất chúng, đó là lí do tại sao ta lại chọn cứu các ngươi... vậy nên cố gắng đừng biến những nỗ lực của ta trở nên vô nghĩa... Không cần phải xin lỗi hay cảm ơn ta. Chỉ cần cố hiểu được việc chúng ta đang làm."  

Không một ai đáp lại, nhưng ông tin rằng ý định của mình đã được truyền đạt đến tất cả bọn họ.  

"Hầu tước-sama. Umm, nếu tiếp tục bước đi trong im lặng, tâm trí chúng ta hẳn sẽ chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực. Ngài nghĩ sao về việc thảo luận những chủ đề tích cực hơn?"  

 "...Đó là một đề nghị hợp lí. Vậy... hãy nói về sự ra đời của đứa con thứ hai của ta được chứ?"  

Các quý tộc đồng thanh chúc mừng ông. Trong vài tháng khổ sở vừa qua, với Hầu tước Raeven, đây là tin vui duy nhất đã giúp ông vượt qua tất cả. Đó là lí do tại sao ông nói về chủ đề này hết lần này tới lần này.  

Ông có thể khen ngợi đứa con mới chào đời của mình suốt nhiều tiếng không nghỉ.  

Khi ông quay trở về với mặt đất, họ đã đi được nửa đường tới cung điện.  

Có lẽ ông đã nói có chút — đúng vậy, có chút — quá dông dài.  

Mặc dù vẫn còn rất nhiều điều muốn kể, ông biết rằng đã đến lúc để dừng lại. Raeven giả vờ ho một cách có chủ đích.  

"Được rồi, chúng ta có thể nói thêm về con trai ta sau khi trở về. Chúng ta nên đề xuất gì cho Vua Pháp sư để con cháu chúng ta có thể sống hạnh phúc mãi về sau đây?"  

Họ đã thảo luận điều này rất nhiều lần trước khi tới đây, nhưng giờ là lúc để đưa ra kết luận cuối cùng.  

Hầu tước Raeven nhìn quanh đảm bảo không có tên lính của Vua Pháp sư nào ở đây.  

"Đây là câu hỏi chúng ta buộc phải đối mặt, sau cùng thì Vua Pháp sư Bệ hạ vẫn là một Undead. Không giống như con người, sự cai trị của ông ta sẽ kéo dài mãi mãi. Liệu con cháu chúng ta có quên đi cảnh tượng thảm khốc này và làm điều gì đó khiến Bệ hạ phải phẫn nộ một lần nữa?"

"Quả vậy. Mặc dù con cháu của chúng ta có lẽ sẽ không sao, nhưng đời con cháu của chúng lại khiến tôi lo lắng."  

"Sau cùng, vẫn luôn có những kẻ ngu ngốc xuất hiện bất kể thời đại nào."  

"...Thực sự thì, liệu chúng ta có thực sự phải lo lắng xa đến vậy? Điều gì đến rồi sẽ phải đến, sao ta không để cho chúng tự sinh tự diệt? Ban cho chúng một cái chết nhanh chóng?"  

Câu nói đủ để khiến bất cứ ai mang trong mình niềm kiêu hãnh về dòng máu quý tộc phải kinh ngạc, tới từ một nữ lãnh chúa, người mà cả gia đình chỉ mới được ban cho danh hiệu quý tộc vào đời cha của cô. Cô ở đây để đại diện cho người cha đang bệnh nặng.  

Do dòng dõi quý tộc của gia đình cô không quá lâu đời, rất nhiều người tỏ thái độ khó chịu.  

"Nhìn vào khung cảnh trước mặt đi, mọi thứ sẽ chẳng dừng lại ở việc một gia tộc bị tàn sát đâu." Lời nói của Raeven khiến cô cúi đầu xấu hổ, "...Vậy nên có một việc chúng ta bắt buộc phải làm: Lưu giữ lại khung cảnh này cho hậu thể và kể cho chúng về tấm thảm kich đã diễn ra ở nơi này. Chúng ta phải cầu xin Vua Pháp sư Bệ hạ giữ lại tàn tích này."  

"Chúng ta sẽ không xây dựng lại thành phố từ đống đổ nát hay sao?"  

Câu hỏi vang lên từ bên phải Raeven và ngay lập tức được đáp lại từ phía bên trái.  

"Xây dựng lại tất cả sau khi đã bị hủy hoại đến mức này hay sao? Chẳng phải như vậy là quá sức viển vông?"  

Hầu tước Raeven đồng ý với câu trả lời. Tuy vậy, quyền năng của Vua Pháp sư là thứ mà không phải ông hay bất cứ người bình thường nào có thể hiểu hết được. Có lẽ ngài ấy muốn xây dựng lên một thành phố lí tưởng từ đống đổ nát, và điều đó cũng giải thích cho việc san phẳng tất cả mọi thứ.  

Nhưng, nếu họ cứ bám lấy suy nghĩ này, mọi thứ sẽ chẳng đi đến đâu cả.  

"Ngoài ra, còn vấn đề con tin thì sao? Thưa Hầu tước?"  

Đây là chủ đề mà ông ghét nhất.  

Raeven cắn chặt môi.  

Họ không chắc liệu Vua Pháp sư có yêu cầu họ gửi con tin hay không, nhưng, so với việc phải để ông ta đưa ra yêu cầu, sẽ tốt hơn nếu họ chủ động đề xuất ý tưởng này từ trước. Hầu tước Raeven vắt óc và đi đến kết luận cuối cùng.  

"Ta sẽ là người đề xuất chuyện này tới Vua Pháp sư."  

Nói cách khác, ông đang yêu cầu họ phải chủ động giao nộp con tin. Rất nhiều quý tộc chắc chắn bất mãn với quyết định này, nhưng chẳng ai trong số họ dám lên tiếng hay tỏ thái độ.  

Sau khi đưa đến quyết định chung cho một vài đề xuất, họ cuối cùng cũng đã đến nơi.  

Trước mặt Raeven và những người còn lại là một đống đổ nát cao như núi chặn lối vào. Trên đỉnh của nó là một Undead.  

Sinh vật đó đang nói chuyện với Thủ tướng của Vương quốc Ma thuật, Albedo. Có lẽ cuối cùng họ cũng nhận ra sự hiện diện của các quý tộc khi dừng việc thảo luận và quay sang quan sát nhóm của Raeven.  

Khoảng cách giữa họ không quá xa, nhưng Raeven đoàn tùy tùng của mình vẫn vội vàng chạy tới.  

Khi tới gần hơn, họ cuối cùng cũng nhìn ra hình dáng thực sự của ngọn núi nơi Vua Pháp sư đang ngồi. Well, mặc dù sẽ không thực sự chính xác khi dùng từ "hình dáng thực sự" vì đó dù sao vẫn là một đống đổ nát, nhưng khi đặt dưới một góc nhìn khác thì lại không phải vậy.  

Đặt trên đỉnh là một thứ phát sáng: vương miện của Vương quốc.  

Đó là một chiếc ngai vàng được làm từ những mảnh vỡ, một tác phẩm tượng trưng cho sự sụp đổ của Vương quốc.  

Thật khó để tin rằng những mảnh vụn này được lấy từ thủ đô. Có lẽ chúng đã được chuyển tới từ một nơi nào đó khác.  

Thật kinh tởm.

Thứ quái vật có thể nghĩ ra ý tưởng này và biến nó thành sự thực, thật sự đáng kinh tởm.  

Họ chạy với tất cả sức lực và vội vàng quỳ gối trước ông ta như thể vừa vấp ngã.

"Chúng thần tới đây để bày tỏ lòng tôn kính của mình với Vua Pháp sư Bệ hạ."  

Hầu tước Raeven cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn của Vua Pháp sư đang hướng vào mình.  

"Raeven, phải chứ? Ngươi đến vừa đúng giờ. Dù vậy, hừmm... ta nên nói sao nhỉ? Ngươi nên thả lỏng một chút...? Ngươi ướt sũng mồ hôi rồi."  

"T-thần thật sự xin lỗi khi để Bệ hạ phải thấy bộ dạng thiếu tôn trọng này này."  

Sự gần gũi của ông ta khiến Raeven kinh ngạc. Đó cũng chính là lí do khiến ông kinh sợ.  

Tâm trí ông gào lên nhắc nhở về một cạm bẫy vô hình. Tình hình của họ sẽ chỉ ngày càng trở nên tồi tệ hơn nếu tiếp tục giữ bộ dạng thảm hại này. Raeven vội vàng rút ra một chiếc khăn tay và lau mồ hôi trên trán của mình.  

"...Ta là người đã triệu tập các ngươi tới đây, theo lẽ thường ta đáng ra mới phải là người chào đón. Tuy nhiên, ta ghét những cuộc trò chuyện vô nghĩa, vậy nên hãy đi thẳng vào vấn đề chính."  

"Chúng thần hiểu!"  

Phải chăng ông ta định đề cập đến thứ nào đó mà Raeven và những người còn lại chưa hề tính đến?  

"Quân đội của Vương quốc Ma thuật đã được cử đi tiêu diệt các thành phố phía Tây và Phía Nam nơi này. Bọn họ sẽ quay trở lại sớm thôi. Các ngươi sẽ điều hành lãnh địa của mình như bình thường. Mặc dù sẽ có những sự thay đổi về lãnh địa trong tương lai, hiện tại tại chưa phải là lúc — ta nói phải chứ, Albedo?"  

"Vâng, đúng như Ainz-sama đã nói."  

"Tốt. Từ giờ trở đi, Albedo sẽ thông báo tới các ngươi nếu có bất kì sự thay đổi nào về lãnh địa của mình. Hãy tiếp tục tuân theo những nguyên tắc đã có từ trước."  

Không chỉ Raeven, mà cả các quý tộc khác cũng hùa theo tán thành.  

"Các ngươi còn câu hỏi hay điều gì phân vân nữa không?"  

"Không còn gì cả! Chỉ là, để tỏ rõ lòng trung thành của mình, chúng thần mong được đưa ra một vài đề xuất tới Bệ hạ."  

Hầu tước Raeven những tưởng mình sắp ho ra máu. Nói ra những lời vừa rối khiến ông căng thẳng tột độ, ông để ý thấy Vua Pháp sư đang quay đầu nhìn về một nơi xa xăm. Ông ta có lẽ đang nghĩ "Đám nhân loại dám mở miệng nói chuyện với ta trong khi từ chối trả lời câu hỏi? Thật là một lũ ngạo mạn."  

Phải chăng ông đã khiến ông ta phật lòng? Lòng Raeven nặng như chì. Nếu đám thuộc hạ đẩy thêm hàng xấp tài liệu lên bàn ngay khi ông sắp sửa xong việc, ông hẳn cũng sẽ có biểu cảm giống như Vua Pháp sư ngay lúc này. Raeven nghĩ vẩn vơ trong khi tìm cách thoát khỏi hiện thực.  

Sau khoảng thời gian tưởng chừng như kéo dài tới vô tận, Vua Pháp sư lên tiếng một cách lười biếng, "Hmmm, vậy sao? Hãy thảo luận những đề xuất đó với Albedo sau buổi gặp này."  

"Vậy thì đã đến lúc kết thúc cuộc gặp mặt này... Phải rồi, để cho loài người nhận ra sự ngu dốt khi dám đối đầu với ta và vương quốc ma thuật, nơi này sẽ được bảo tồn. Dù vậy, sẽ khá là phiền phức nếu để dịch bệnh phát triển ở nơi đây. Vậy nên, ma thuật sẽ được yểm lên thành phố này sau khi mọi thứ đã bị đốt thành tro. Lệnh cấm sẽ được áp dụng để không một ai được phép tiến vào khu vực này.  

"Thần đã hiểu!"  

"—Albedo, triệu hồi Guren tới đây và đốt sạch tất cả. Tuy nhiên, vẻ đẹp của cung điện cần được bảo tồn. Di chuyển tất cả đồ nội thất và những thứ khác về E-Rantel."  

"Thần đã hiểu."  

Mặc dù tò mò muốn biết Guren là ai, đó hẳn không phải là thứ ông nên biết. Nếu phải phân chia mọi việc ra thành 'nên biết' và 'đừng bao giờ cố tìm hiểu', tất cả mọi thứ liên quan đến Vua Pháp sư hẳn sẽ thuộc về vế sau.  

"Giờ thì, mặc dù Vương quốc đã bị phá hủy hoàn toàn — Raeven, ta phải hỏi ngươi. Hậu quả của việc ngu ngốc tới mức đứng lên chống lại ta giờ đây đã trở nên rõ ràng rồi, phải chứ?"  

"Vâng... Sự ngu ngốc khi dám chống lại quyền năng của Vua Pháp sư Bệ hạ giờ đây đã trở thành thứ kiến thức phổ biến mà muôn đời sau sẽ chẳng một ai có thể quên được."  

Do đang cúi đầu, ông chẳng thể biết biểu cảm của Vua Pháp sư — mà tất nhiên, ông ta cũng chẳng có da thịt để mà biểu lộ chút cảm xúc nào — nhưng, ông vẫn có thể cảm nhận được chút niềm vui trong câu nói của ông ta.  

"Vậy sao? Vậy việc làm của chúng ta đã đem lại thành công lớn. Ta rất hài lòng với kết quả này."  

Lắng nghe những lời của Vua Pháp sư, kẻ đã tàn sát tám triệu người dân Vương quốc, khiến Raeven kinh tởm tới buồn nôn. Nhưng ông chẳng thể làm gì ngoài cầu nguyện.  

Rằng ngày nào đó, sẽ có một vị anh hùng giải thoát thế giới khỏi con quái vật này.  

 ●  

"Ta chẳng làm gì sai cả!"  

Philip lẩm bẩm câu nói mà hắn đã lặp đi lặp lại suốt cả tuần nay.  

Đúng vậy, hành động của hắn chắc chắn không phải là thứ đã châm ngòi chiến tranh. Tất cả đều là âm mưu của Vương quốc Ma thuật. Khi nghĩ về việc đó, mọi thứ đều trở nên hợp lí.  

Hắn đã bị lợi dụng.  

Có lẽ lí do cho việc lãnh địa của hắn chẳng bao giờ có nổi một vụ mùa bội thu hay việc các đề xuất cải cách của hắn chẳng bao giờ được thực hiện là do kế hoạch của Vương quốc Ma thuật.  

Bọn chúng hẳn đã mua chuộc đám dân đen hoặc bôi nhọ tên tuổi mình. Mình biết bọn chúng luôn âm mưu gì đó. Tất nhiên, đó chắc chắn là lí do!  

Philip với khỏi giường, đưa tay về phía tủ đầu giường. Hắn nắm lấy cái chai trên bàn và lắc xung quanh, nhưng hắn biết rõ nó đã rỗng ngay khi nhấc lên.  

"Tch!"  

Philip tặc lưỡi và nhìn quanh phòng.  

Nằm vương vãi khắp phòng là những vỏ chai rỗng. Cả căn phòng ngặp ngụa mùi rượu, nhưng mũi của Philip đã quá quen với nó đến nỗi chẳng thể nhận ra sự khác biệt.  

Hắn nhặt bừa một chai rượu trên mặt đất và đưa lên miệng, nhưng chẳng còn giọt nào.  

"Mẹ kiếp!"  

Hắn ném cái chai đi.  

Tiếng chai vỡ làm hắn càng bực mình hơn.

"Oy! Ta hết rượu rồi!"  

Ngay cả khi hắn hét lên, cũng chẳng có ai đem rượu đến cho hắn nữa. Bình thường vẫn luôn có đám hầu gái — đám người của Hilma — đứng chờ ở trong phòng, nhưng giờ khi nghĩ về họ, hắn đã chẳng thấy ai được một khoảng thời gian rồi.  

"Mang thêm rượu tới đây!"  

Hắn hét lên thêm lần nữa.  

Cơ thể hắn chao đảo xung quanh. 'Oww!' Hắn nhăn mặt khi bám lấy thành giường cố tự đứng vững. Không phải do việc say xỉn, cơ thể hắn trở nên nhu nhược phần lớn là do đã không rời khỏi căn phòng này nhiều ngày nay.  

Philip bước chậm rãi về phía cánh cửa.  

"Oy! Mọi người chết đâu hết rồi?!"  

Hắn hét lên khi đá mạnh vào cánh cửa. Hắn không dám đấm vào cửa do sợ đau.  

Không một ai trả lời. Hắn tặc lưỡi, mở cửa, và lấy hết sức hét lên thêm một lần nữa.  

"Các người điếc hết rồi sao! Ta nói hết rượu rồi! Mang thêm đến đây!"  

Vẫn chẳng một tiếng đáp lại.  

Philip rời khỏi căn phòng đầy giận dữ.  

Căn nhà đã yên ắng được một khoảng thời gian rồi.  

Cha hắn và gia đình của người anh trai đã rời đi vì Philip muốn chiếm lấy căn nhà chính cho riêng mình. Ngoài hắn ra chỉ còn lại người hầu ở đây.  

Mặc dù đây là dinh thự của quý tộc, nó chỉ phù hợp với một nam tước thông thường. Hắn có thể dễ dàng đi tới phòng ăn từ phòng riêng của mình.  

Ngay khi mở cửa bước vào phòng ăn, mắt Philip trợn tròn.  

Đó là do hắn nhận thấy một người phụ nữ với bộ y phục màu trắng, ngồi bình thản trên một trong những chiếc ghế ở bàn ăn.  

"Ồ, ngươi dậy rồi đấy sao? Ngươi làm ta đợi lâu đến thiếu mức chút nữa là đã tự mình lên lôi ngươi xuống rồi."  

Đó là Thủ tướng của Vương quốc Ma thuật, Albedo. Nụ cười của cô vẫn chẳng thay đổi chút nào từ lần đầu hắn gặp cô. Cô cũng không có vẻ tức giận với Philip sau vụ việc đó. Đột nhiên, suy nghĩ rằng Vương quốc Ma thuật thậm chí còn chẳng bận tâm tới việc hắn đã làm vụt qua tâm trí của Philip.  

Đúng vậy.  

Nếu thực sự tức giận trước hành động đó, họ hẳn đã xâm lược lãnh địa của Philip đầu tiên. Mặc dù vậy họ đã không làm thế, nói cách khác, họ hoàn toàn không tức giận với hắn. Trái lại, họ nên cảm thấy biết ơn vì hắn đã tạo ra lí do chính đáng để bắt đầu cuộc chiến với Vương quốc. Có lẽ cô ấy đến đây để cảm ơn hắn.  

Không, không. Có lẽ cô ấy còn không hề hay biết. Có lẽ họ còn chẳng biết chính Philip là người đã làm tất cả mọi việc.  

Nụ cười của Albedo khiến Philip không thể ngăn bản thân mỉm cười lại với cô.  

"C-cảm ơn ngài đã tới nơi tồi tàn này, Albedo-sama. Thần thật không thể tin rằng ngài lại phải ngồi đợi ở đây! Thần chắc chắn sẽ giáo huấn lại đám người hầu của mình."  

Albedo sững sờ trong chốc lát, trước khi mỉm cười gượng gạo.  

"Để có thể đạt tới mức độ này, thật sự hết sức ấn tượng. Ngay cả ta cũng có chút kinh ngạc... fufu, ta tới đây để kết thúc chút công việc còn dang dở, nhưng trước đó, ta có đem đến một món quà. Ngươi muốn xem thử chứ?"  

Đặt trên bàn là một chiếc hộp màu trắng rộng ít nhất năm mươi phân mỗi chiều.  

Philip cảm thấy hối hận vì đã nán lại trên giường quá lâu trong khi cởi bỏ nắp hộp quà. Một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ chiếc hộp khiến mũi hắn ngứa ngáy. Với sự tò mò và háo hức của mình, Philip mở chiếc hộp và nhìn vào trong.  

Đó là đầu của Nam tước Delvin và Nam tước Rokerson.  

Nỗi đau tột cùng nào mà họ đã phải chịu đựng trước khi chết? Biểu cảm méo mó trên khuôn mặt họ khiến hắn ghê tởm.  

"—Eeeek!"  

Albedo bình tĩnh nói chuyện với Philip, người vẫn còn đang đông cứng.  

"Cả gan làm ta bẽ mặt đến vậy? Bọn ta đã lên kế hoạch để sử dụng một tên ngốc, nhưng ngay cả ta cũng không thể hình dung một kẻ như ngươi lại tồn tại trên đời."  

'Woosh', Albedo đứng dậy.  

Khuôn mặt của cô vẫn mỉm cười, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, ngay cả Philip cũng hiểu.  

Cô đang cực kì điên tiết.  

Nếu hắn không nhanh chóng rời khỏi đây, mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ.  

Philip quay đầu bỏ chạy, nhưng trong lúc hoảng loạn hai chân hắn vấp vào nhau, khiến hắn ngã nhào.  

'Clop, clop', tiếng bước chân ngày càng tiến gần hơn. Cô ta đã tới chỗ hắn.  

"Giờ thì — đến lúc phải đi rồi."  

"Không! Không! Tôi không muốn đi đâu cả!"  

Cố gắng tự bảo vệ bản thân, hắn co tròn người lại như quả bóng.  

"Ngươi thực sự nghĩ rằng ăn vạ như một đứa con nít sẽ giúp ngươi thoát khỏi tình huống hiện tại?"  

Tai của hắn bị kéo mạnh, cơn đau khiến não hắn phải tự hỏi bản thân phải chăng tai của hắn đang bị xé khỏi đầu.  

"Đau! Đau! Dừng lại!"  

"Vậy thì bước. Nào, đứng dậy."  

Philip muốn đẩy tay Albedo, thứ đang kéo tai hắn, ra chỗ khác. Tuy nhiên, dù đôi bàn tay cô thon thả và mảnh khảnh như của một người phụ nữ, sức mạnh của nó vượt xa hắn.  

"Đau! Đau quá!"  

Hắn bị kéo đứng dậy.  

Tầm nhìn của hắn mờ đi vì nước mắt, nhưng Philip vẫn vung nắm đấm về phía mặt Albedo. Tuy nhiên, tay hắn dễ dằng bị tóm gọn, và rồi—  

"Hiyaaaaah!!"  

Nắm đấm của hắn tưởng chừng như bị nghiền nát tới tận xương, bắt đầu vang lên những tiếng nứt vỡ.  

"...Nếu ngươi tự bước đi, ta sẽ không nghiền nát tay ngươi nữa, thấy sao nào?"  

"Tôi hiểu rồi! Hiểu rồi! Tôi sẽ đi! Làm ơn đừng làm vậy nữa!" Áp lực trên tay hắn biến mất. "Tại sao...? Tôi đã làm gì chứ?"  

Những giọt nước mắt sầu thảm của Philip tuôn ra như thác đổ.  

Hắn đã cố gắng làm tốt tất cả mọi thứ, nhưng không chỉ chưa từng thành công lấy một lần, giờ lại còn bị đối xử như vậy.  

Tại sao hắn lại phải chịu đau khổ?  

Tại sao chẳng một ai tới để cứu hắn? Phải chăng bọn chúng đã bán rẻ hắn để đổi lấy sự an toàn?  

Một lũ hèn nhát.  

Tất cả bọn chúng đều là một lũ hèn nhát.  

Albedo hoàn toàn chẳng bận tâm khi Philip khóc than cho bàn tay và đôi tai của hắn. Cô tiếp tục bước đi như thể hắn không tồn tại. Philip đi theo không chút chống cự, khi mà cô vẫn giữ chặt tai hắn.  

Họ bước ra ngoài từ phía cửa chính.

"—Eeeek!"  

Philip hét lên khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt mình.

Một khu rừng đã mọc ra ngay trước căn biệt thự.  

Nhưng không như bình thường, khu rừng này không có cỏ cây.  

Những cái cây với hình dạng kì dị ở khắp nơi.  

Những cành cây bằng tay và chân.

Được đính vào.

Dân làng đang ở đây.  

Tất cả đàn ông, đàn bà, già, trẻ, lớn, bé đều bị đính vào những cành cây. Không tha một ai.  

Tất cả bọn họ bị đâm từ dưới lên trên.  

Nỗi thống khổ có thể nhận thấy trên từng khuôn mặt, không một ngoại lệ. Máu chảy ra từ mọi lỗ hổng và đọng lại dưới chân cọc.  

Bọn họ đã làm việc này khi nào? Không thể nào có chuyện Philip không nhận ra tất cả chuyện này.  

"Đây... chẳng phải mơ đâu. Ta đã dùng ma thuật để cách âm căn phòng. Hẳn là mọi thứ đã rất yên ắng, không phải sao? Haaah, nếu khôn ngoan hơn một chút, ngươi hẳn đã nhận ra có điều gì đó không ổn... nhưng theo những gì ta thấy, ngươi hoàn toàn chẳng biết gì cả tới tận lúc này."  

Philip cố gắng dùng hết sức lực gỡ tay Albedo khỏi tai mình một lần nữa. Albedo đắp trả bằng cách đấm vào mặt hắn.  

"Ta đã dự định để đám dân làng tự mình hành quyết ngươi, nhưng vậy thì quá nhàm chán. Người mà ta ngưỡng mộ, Ainz-sama, đã nhấn mạnh việc nâng cao kinh nghiệm thực tế và huấn luyện. Đó là lí do tại sao ta quyết định thử nghiệm một số phương pháp tra tấn thu thập thông tin lên ngươi. Ngươi vẫn còn — chút hữu dụng với ta."  

Nhìn thấy khuôn mặt của Albedo với nụ cười kéo dài tới tận mang tai, Philip đánh mất chút nhận thức cuối cùng còn sót lại.  

"Haaah... tên này, thật tình...? Haaah, tốt thôi. Sau cùng thì, nguyện ước cuối cùng của cha ngươi, 'để tên ngốc đó nếm trải nỗi đau của tất cả mọi người!', ta sẽ thực hiện nó."  

Nhưng Philip chẳng còn có thể nghe được những lời cô nói.  

 ●  

Albedo nói rằng cô ấy cần phải giải quyết một vài vấn đề còn dang dở và rời đi giữa đường trở về. Ainz trở lại phòng một mình và nói với hầu gái được cử chăm sóc anh ngày hôm nay một cách đầy trang trọng.  

"Ta cần xem xét lại kế hoạch nhân sự cho Vương quốc Ma thuật trong tương lai. Ở lại đây và không cho phép bất cứ ai đi qua."  

Ainz nhận thấy người hầu gái được phái đồng hành cùng anh đánh mắt về phía bên kia của căn phòng, nơi hầu gái phụ trách căn phòng của anh đang đứng. Cô ấy hẳn đang định nói, "Tôi sẽ để mọi việc ở đây lại cho cô, thần xin phép được chờ Ainz-sama ở phía bên ngoài căn phòng." Đó là cách mà họ vẫn thường làm.  

Ainz biết trước điều này, nên anh ngay lập tức hành động trước.  

"Ta cần suy xét những việc liên quan tới nhiều năm tới. Bất kì sự sao nhãng nào cũng có thể làm phiền tới dòng suy nghĩ của ta, ngươi hiểu chứ?"  

"Vâng! Thần sẽ cố gắng xóa bỏ sự hiện diện của bản thân từ giờ trở đi!"  

Mặc dù Ainz muốn nói ý anh không phải vậy, nhưng vậy không phải cũng được hay sao? Thật lòng thì, càng nghĩ nhiều về vấn đề này càng khiến anh không muốn nghĩ về nó nữa.  

"Tốt. Vậy thì, có vẻ như hiện tại ngươi vẫn chưa thể làm được việc đó, tốt nhất ngươi nên ở lại đây."  

"Vâng, thưa Ainz-sama."  

Hầu gái phụ trách chăm sóc anh đứng yên lặng phía sau bàn làm việc. Ainz thì đi thẳng một mạch về phòng ngủ của mình.  

Cơ thể anh hoàn toàn bình thường, nhưng tâm trí anh thì không. Ainz nhảy vào giường của mình như đang lặn vào một cái bể bơi.  

Tấm đệm nhẹ nhàng đón lấy cơ thể anh.  

Một cú lặn tuyệt vời.  

Nếu đánh giá về thời gian trên không trung, khoảng cách lướt, địa điểm rơi, tư thế hạ cánh, vân vân và vân vân, động tác lặn của anh hẳn sẽ nhận được vô vàn lời khen từ các chuyên gia.  

Đây là kĩ năng anh có được thông qua kinh nghiệm từ việc luyện tập vô số lần bởi anh vẫn luôn làm vậy mỗi khi tâm trí kiệt quệ và mệt mỏi.  

"Haaaah!"  

Ainz thở phào nhẹ nhõm giống như một lão đàn ông trung niên. Tiếng thở dài đó cung vô cùng hoàn hảo. Một trăm phần trăm những người được hỏi sẽ đồng ý rằng đó là một tiếng thở dài phù hợp với một gã đàn ông trung niên. Lí do cho việc đó cũng giống như cũ, Ainz đã lặp đi lặp lại hành động này vô số lần.  

Ainz lăn qua lăn lại trên giường.  

Vừa trở về từ đống đổ nát ở thủ đô nên cơ thể anh bám đầy bụi bẩn. Mặc dù biết rằng sẽ thật hợp lí nếu đi tắm slime vào lúc này, anh lại hoàn toàn không có tâm trạng để làm thế.  

Thật mệt mỏi...  

Liệu anh có thành công trong việc diễn vai phản diện? Anh đã xử lí vụ việc với kẻ mặc giáp Platinum đúng cách? Mặc dù có vô số việc cần được xem xét từ mọi khía cạnh, họ cuối cùng cũng có thể giải quyết được một vấn đề lớn.  

 —Không.  

Đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch dài hạn của họ, mọi việc chắc chắn sẽ ngày một khó khăn hơn. Nói thì là vậy, họ đã hoàn thành xong việc hủy diệt trên quy mô lớn, phần đơn giản nhất của kế hoạch. Việc sắp tới là phá hủy ở những quy mô nhỏ hơn, nói cách khác, công việc đòi hỏi độ chính xác cao. Vấn đề đau não cuối cùng, chính là công cuộc tái thiết và xây dựng sau đó.  

Trước đó, lãnh thổ của Vương quốc Ma thuật rất nhỏ bé — không kể đến bình nguyên Katze — dù vậy nó lại có chư hầu là những đất nước lớn mạnh. Tuy vậy, mọi thứ giờ đã khác. Họ giờ đây đã có một vùng lãnh thổ rộng lớn, những vấn đề phát sinh theo cấp số là điều không thể tránh khỏi.  

Tất nhiên, người vẫn luôn bận rộn xử lí mọi công chuyện chính là Albedo, nhưng nếu có vấn đề nào đó thực sự nghiêm trọng xảy đến, cô chắc chắn sẽ tìm đến Ainz để tham vấn. Những vấn đề xảy ra trong tương lai chắc chắn sẽ phức tạp và khó khăn hơn hiện tại rất nhiều. Anh hoàn toàn không có chút niềm tin vào việc bản thân sẽ xử lí những vấn đề đó một cách ổn thỏa.  

Cùng với đó, anh không thể hình dung nổi mình đã làm sai ở đâu. Giờ, không chỉ có Albedo và Demiurge, hai thiên tài của Nazarick ở bên cạnh, cô gái tâm thần đầy hứa hẹn Renner cũng đã tham gia vào hàng ngũ của Nazarick. Cô ta hoàn toàn chả liên quan gì tới Yggdrasil, một kẻ ngoài cuộc, không bị ràng buộc bởi luật lệ của trò chơi, và có thể đánh giá Ainz từ một góc nhìn hoàn toàn khách quan. Điều thậm chí còn đau đầu hơn nữa là trí tuệ của cô ta thậm trí còn có thể sánh vai với hai thiên tài hàng đầu của Nazarick.  

Liệu anh có thể tiếp tục vai diễn Ainz Ooal Gown mà anh vẫn luôn xây dựng trước một người như vậy?  

"—Mình muốn bỏ chạy!"  

Đó là sự thật — đến từ sâu thẳm trong trái tim của Ainz.  

 Ainz như thể một người làm công ăn lương thực thụ, người đã phạm phải một lỗi nghiêm trọng mà có thể sẽ bị phát hiện vào ngày hôm sau đi làm.  

Có lẽ mình đã tới giới hạn rồi. Chẳng phải đã đến lúc để mình để cho mọi người biết rằng bản thân không có chút tài năng nào hay sao? Phải chăng mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc đó?  

Nhưng—  

Cứ nghĩ đến việc ngày đó rồi sẽ đến... Mình không tưởng tượng được thái độ của tất cả sẽ như thế nào... chết tiệt. Vậy vẫn chưa đủ để kích hoạt ức chế cảm xúc hay sao...?  

Cứ như thể kĩ năng của Ainz đang nói với anh rằng không có gì đáng phải lo ngại vậy.  

Ainz cân nhắc đi cân nhắc lại nhiều lần và cuối cùng cũng đi đến kết luận.  

 "—Được rồi, mình sẽ bỏ trốn."  

Tuy nhiên, nói thì dễ hơn làm. Không đời nào việc vứt bỏ tất cả để bỏ chạy lại có thể chấp nhận được cả. Nó giống như việc không giao các tài liệu thay thế nhân sự nhưng đã đem tất cả tiền lương để đi du lịch một tháng trước khi nghỉ việc vậy. Đó chắc chắn không phải một cách nghỉ việc có thể chấp nhận được.  

Nếu cứ đơn giản nói, "được rồi, mình sẽ bỏ trốn" rồi thực sự bỏ trốn, anh chắc chắn sẽ bị đánh giá.  

Anh cần một lí do chính đáng cho hành động của mình.  

Anh thực sự không có lí do nào cả sao?  

Ainz vắt kiệt bộ não không tồn tại của mình.  

Đúng rồi!  

Một ý tưởng vụt léo lên.  

Anh đã lên vô số kế hoạch dành ra kì nghỉ cho thuộc hạ, nhưng tất cả đều công cốc. Nếu vậy — sẽ ra sao nếu anh tự lấy mình ra làm gương?  

Để có thể thoát khỏi Nazarick dù chỉ một chút, và giao tất cả mọi việc cần thiết lại cho Albedo, chắc chắn sẽ an toàn hơn giao tất cả mọi việc lại cho anh.  

Nhưng có khả năng cô ấy sẽ nói rằng Ainz, với tư cách là đấng tối cao của Nazarick, cần tham gia vào các kế hoạch của họ. Nếu cô ấy nói vậy...  

"Mình đã từng viện lí do để họ tự lập trong trường hợp mình qua đời, vậy mình có thể sử dụng một biến thể của nó. Chẳng hạn như mình trở nên không thể liên lạc được, còn Albedo sẽ đứng ra chủ trì mọi việc — đó có lẽ sẽ là một lựa chọn hợp lí."  

Ainz nắm chặt tay.  

Chỉ là—  

Mình nên đi đâu đây?  

Anh có thể cải thiện mối quan hệ của họ với Đế quốc và mối quan hệ của anh với Vua Jircniv bằng việc ghé thăm Đế quốc.  

Hoặc anh có thể tới nghiên cứu những dãy núi nơi Vương quốc của Người lùn tọa lạc.  

Còn Thánh quốc—  

Một lựa chọn tồi tệ, đằng nào cũng chẳng còn gì giá trị ở nơi đó nữa cả.  

Vô số những ý tưởng nảy ra trong đầu anh và càng lúc càng trở nên phức tạp.  

Và rồi, Ainz chợt nhớ tới một việc.  

Hay là mình gửi mấy đứa nhóc đi kết thêm một vài người bạn elf nhỉ?  

Aura và Mare. Anh đã từng nghĩ tới việc này trước đây, liệu anh có đẩy cho chúng quá nhiều việc hay không. Mặc dù việc này không quá bất thường nếu so với thế giới đó, Yamaiko vẫn nhiều lần nhắc đi nhắc lại với anh rằng cách làm của họ là sai. Nếu vậy, có lẽ anh nên đối xử khoan dung hơn với đám nhóc.  

Vậy, anh nên làm gì đây? Có nên đưa chúng đi du lịch?  

Đó là một ý tưởng không tồi... không, chẳng phải đó là một kế hoạch xuất sắc hay sao? Nếu mình làm vậy, nó không chỉ cho thấy một ví dụ cụ thể về kì nghỉ dành cho Thủ vệ Tầng, mà còn là một bài thử, để xem liệu Nazarick sẽ ứng phó như thế nào khi không có họ.  

Anh đã để ý tới vấn đề quá tải công việc của các Thủ vệ Tầng từ lâu. Có lẽ anh sẽ có thể tìm ra giải pháp cho việc đó thông qua kì nghỉ này.  

"Được rồi!"  

Sau khi hoàn thành xong một vài công việc còn dang dở, anh sẽ đưa đám trẻ tới Vương quốc tộc Elven để kết bạn.  

Ainz đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng với kế hoạch khắc sâu trong tâm trí.  


_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro