MỞ ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng của Ainz, nằm trên tầng thứ chín của Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick. Căn phòng đã chuyển từ phòng ngủ thành phòng làm việc và được đặt gần hành lang nhất. Bên trong, chủ nhân của nó không ở đó nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh mờ nhạt của giấy tờ được lật mở. Bên cạnh bàn làm việc thường xuyên được Ainz sử dụng là một bộ bàn ghế nhỏ hơn nhưng cũng không kém phần đặc biệt. Trên ghế không ai khác ngoài Albedo, Tổng quản các Thủ vệ của Lăng mộ vĩ đại Nazarick, đang xử lý các tài liệu được đặt trên bàn.

Ainz đã chuẩn bị một văn phòng riêng dành cho cô, một văn phòng có vị thế ngang bằng với phòng của anh, một phòng dành riêng cho các thành viên của Guild trong tương lai. Ban đầu, cô thực sự đã sử dụng căn phòng đó như của riêng mình cho mục đích văn thư, nhưng cuối cùng thì cô cũng không thể kìm nén mong muốn được làm việc trong cùng phòng với chủ nhân của mình. Mặc dù ban đầu, những yêu cầu của cô không được đáp ứng dưới bất kỳ phản hồi tích cực nào, nhưng lời cầu xin chân thành về những lợi ích thiết thực trong đề xuất của cô, kết hợp với một loạt các khiếu nại không ngừng, đã nhận được sự chấp thuận từ chủ nhân.

Nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống, Albedo cúi đầu và khẽ bĩu môi. Người hầu gái được chỉ định đến phòng Ainz trong ngày hôm nay (không phải người được chỉ định đi cùng) đang đứng lặng lẽ phía sau cô. Do đó, biểu cảm hiếm hoi của Albedo đã hoàn toàn không bị nhìn thấy. Chủ nhân duy nhất của cô hiện đang ra ngoài làm nhiệm vụ của mình và vì vậy đã không có mặt trong Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick. Anh đang quản lí công việc kinh doanh thường ngày ở thành phố E-Rantel.

Nếu có được sự cho phép của chủ nhân, cô sẽ trừng phạt nghiêm khắc những kẻ ngu ngốc, thông qua một cuộc họp, vì đã dám lấn chiếm thời gian quý báu mà đáng ra cô có thể ở bên chủ nhân của mình.

Tất nhiên, cô biết rằng một yêu cầu như vậy sẽ không bao giờ được chấp thuận. Do đó, cô mạnh mẽ trấn áp mong muốn biến E-Rantel thành biển lửa của mình lại, nhưng những nỗ lực của cô là vô ích. Sự bất mãn trong lòng cô lớn dần và trở thành những lời phàn nàn.

"Thật là khó chịu... đám sâu bọ đó..."

Hơi thở mệt nhọc chứa đầy nỗi kinh hoàng có thể được nghe thấy từ trần nhà, nhưng chúng đã bị Albedo cố tình lờ đi. Cô vẫn chưa quên khi chúng hủy hoại cơ hội của mình và cảm thấy chắc chắn rằng chúng đáng bị sợ hãi ít nhất một vài lần nữa. Mặt khác, cô đã tha thứ cho Mare trong vụ việc đó vì một vài lý do. Để điều chỉnh cảm xúc của mình, Albedo thở dài. Cô nhẹ nhàng xoay vai vài lần trước khi quay lại nhìn đống tài liệu còn lại. (Trans: vụ Albedo đòi hiếp Ainz ấy mà xD)

Cùng với sự mở rộng của Nazarick —không, của Vương quốc Ma thuật — khối lượng công việc của cô cũng đã tăng lên tương ứng.

Về vấn đề đối ngoại

Đằng sau tấm màn thân mật mà họ đã có với nhiều quốc gia khác, bắt đầu xuất hiện những dấu hiện cho sự bắt đầu của một cuộc chiến tranh lạnh.

Mặc dù họ đã xác nhận có sự hiện diện của đám điệp viên từ Thần Quyền, Vương Quốc và Liên Bang trong E-Rantel, Vương quốc Ma Thuật hiện tại chọn cách đơn giản là quan sát hành động của chúng. Khi để cho Demiurge phụ trách những vấn đề này, tất cả những gì Albedo phải làm là ghi nhớ các báo cáo trước mặt cô.

Về vấn đề đối nội

E-Rantel đã xuất hiện một vài sự cố do phân biệt chủng tộc. Mặc dù không có gì để nói, nhưng so với các quốc gia khác, con số của họ là rất thấp.

Các cư dân cũng không thực sự bị ảnh hưởng bởi tình trạng đó. Họ hiểu rõ việc Vua Ma Thuật và đội quân bất tử của ông ta có thể trở nên đáng sợ đến mức nào, đủ để họ chọn giữ lại những suy nghĩ đấy cho riêng mình và sống một cuộc sống yên bình tự do mà họ đang có.

Tỷ lệ tội phạm là rất thấp. Mặc dù tội nhẹ vẫn hay xảy ra, tuy nhiên không ai dám phạm trọng tội. E-Rantel đã trở thành một thiên đường nơi phụ nữ và trẻ em có thể đi bộ trên đường phố vào ban đêm mà không phải lo lắng về sự an toàn của chính họ. Đến mức họ hết tội phạm để thí nghiệm và phải lấy một ít từ Đế chế.

Một tội ác xảy ra trong thành phố yên bình như vậy sẽ trở thành vấn đề cực kỳ quan trọng đối với Albedo. Theo định luật Heinrich, một vụ tai nạn lớn có thể làm xuất hiện 29 vụ tai nạn nhỏ, sau đó dẫn tới hơn 300 hành vi bất qui tắc. Những gì cần phải làm là xử lí bất kỳ vấn đề phát sinh, cho dù chúng nhỏ như thế nào.

Tập tài liệu trong tay cô là hồ sơ tòa án trong vòng một tháng của E-Rantel.

Do các báo cáo hết sức chi tiết, việc đọc ngay cả một trong số chúng sẽ tốn cả đống thời gian. Tuy nhiên, Albedo có thể xử lý những tài liệu này nhanh hơn nhiều so với một người bình thường, mang đến cho người ta cảm giác sai lầm rằng cô ấy chỉ nhìn lướt qua chúng mà chẳng nghĩ ngợi gì.

Cùng với đó, cây bút được giữ trong tay kia của cô di chuyển với tốc độ không tưởng, ghi chú lại những thông tin mà cô thấy thú vị trên một tờ giấy trắng.

Liệu các phán quyết có phù hợp không? Tại sao bị cáo lại phạm tội như vậy? Sự phỏng đoán về mức độ trật tự và tinh thần công cộng hiện nay ở E-Rantel. Việc tạo ra các luật mới có đáp ứng được các vấn đề cần thiết ở trên?

Những vấn đề thông thường sẽ đòi hỏi sự xem xét kỹ lưỡng bởi tất cả quan chức từ mọi nơi trong đất nước, Albedo đang tự mình làm: phân tích, đánh giá, xử lý. Để làm tất cả những điều này, người ta sẽ cần một sự hiểu biết sâu sắc về các vấn đề nội bộ tương đương với những người trong cuộc cũng như sự sáng suốt vượt qua cả nhân loại.

Cây bút của cô ngừng di chuyển ngay khi cô đọc xong bản báo cáo và quá trình ghi chú những từ khóa mà cô đã lưu tâm lại bắt đầu. Rốt cuộc, đó là thứ mà chủ nhân của cô sắp đọc, chữ viết tay không đọc nổi sẽ là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Sau khi dành nhiều thời gian hơn để ghi lại các chi tiết, đề xuất quan trọng nhất và các tài liệu khác mà cô đã dành thời gian để đọc, cuối cùng nó đã sẵn sàng.

Lướt qua các tài liệu đã hoàn thành từ trên xuống dưới, đôi môi của Albedo nở một nụ cười nhỏ. Đây không phải do cô vừa hoàn thành một nhiệm vụ, mà đơn giản là nó được sinh ra từ sự hài lòng mà cô ấy có được khi biết rằng cô đã chứng tỏ mình có ích với chủ nhân. Cô đặt tài liệu trở lại vào quyển sổ và nhẹ nhàng đưa nó lên nơi cô hầu gái đang đứng chờ nhận lấy, người sau đó đặt nó lên bàn của chủ nhân cô.

Đây là tập tài liệu thứ năm mà cô đã hoàn thành trong ngày hôm nay. Một biểu hiện thoáng chút lo âu có thể được nhìn thấy trên khuôn mặt của cô, tình huống hiện tại của cô ấy thật sự không hề ổn chút nào.

Vương quốc Ma Thuật bằng các biện pháp trực tiếp hoặc gián tiếp đã mở rộng đáng kể lãnh thổ của mình, khiến bản thân xuất hiện những rắc rối không hồi kết. So với trước đây, số lượng tài liệu được mang đến đòi hỏi sự chú ý của cô đã tăng lên rất nhiều. Một chủ nhân bị buộc phải xem xét hàng núi tài liệu sẽ thể hiện sự sai sót của tổ chức.

Theo dự định ban đầu, đấng tối cao của cô sẽ chỉ phải đưa ra các mệnh lệnh chung hoặc mục tiêu cho thuộc hạ của mình để họ làm theo và cố gắng đạt được. Tất cả những gì ngài phải làm là ngồi tại ngai vàng và quan sát thuộc hạ của mình làm việc một cách chăm chỉ.

Thực tế là mọi thứ không theo đúng với mong đợi không phải là lỗi từ chủ nhân cô. Những người có thể phù hợp với kỳ vọng của ngài là rất ít, nói cách khác, họ thiếu những cá nhân đủ tài năng. Là người được chỉ định để quản lý các vấn đề nội bộ và nguồn nhân lực của Nazarick, Albedo không thể không cảm thấy xấu hổ với bản thân. Mặc dù cô đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa, tương lai vẫn không chắc chắn.

Làm phiền chủ nhân của mình với những điều tầm thường như vậy sẽ là hành động ngu ngốc, nhưng chính sách đoàn kết chủng tộc, kế hoạch hình thành luật pháp quốc gia, chính sách kinh tế, và những điều khác phải được thông qua bởi chủ nhân... Nếu mình thực hiện tất cả việc kiểm tra tiến độ về các nhiệm vụ được giao cho Thủ Vệ, nó sẽ khiến mọi người khó chịu vì họ sẽ không thể nhìn thấy Momonga-sama, phải không?

Hiện tại, chủ nhân đã giao cho cô quản lí tất cả các công việc của ngài cho dù chúng có quan trọng hay nhỏ nhặt như thế nào. (Trans: Best quăng việc đây rồi :v) Cô cũng được bảo miễn là cô cảm thấy việc xử lí như vậy là phù hợp, thì nó cũng sẽ ổn với ngài ấy. Tuy nhiên, để tránh mọi sự phức tạp không cần thiết, tốt nhất là cô nên để lại quyền phê duyệt cuối cùng cho chủ nhân của mình. Rốt cuộc, ngay cả Albedo đôi khi cũng mắc lỗi.

Có một lần, khi cô chuẩn bị gửi một số kẻ cặn bã ngu ngốc và gia đình chúng đến Nhà tù băng giá vì đã dám thô lỗ với chủ nhân của mình (ít nhất là theo ý kiến của cô) và thắc mắc liệu có nên kết án đó cho sự sự vô lễ và ngu ngốc của chúng. Trước sự ngạc nhiên của cô, chủ nhân của cô đã phản đối hình phạt.

Mình biết Momonga-sama là một người nhân hậu, nhưng mình vẫn...

"Hmm..." 

Albedo bĩu môi. Đối với cô đó thực sự là một biểu cảm hiếm hoi, và chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc khi chủ nhân của cô không ở đó.

Ngay sau đó, nụ cười của cô trở lại khi cô lấy quyển sổ tiếp theo. Trong khi đọc, tâm trí cô bận tâm với một vấn đề khác. Trong số tất cả những Thủ Vệ, có một người mà cô phải hết sức đề phòng— Demiurge.

Khi các hoạt động chống lại Thánh Quốc đã kết thúc, Demiurge đã cất công bận rộn đi xa và thành lập một mạng lưới tình báo lấy Nazarick làm trung tâm. Đối với Albedo, mạng lưới tình báo đó có thể rất khả nghi. Sẽ ổn thôi nếu được lãnh đạo bởi Albedo, Tổng quản các Thủ Vệ, nhưng thật không may là vị trí mới này lại được trao cho Demiurge. Đó sẽ là một tình huống rắc rối.

Nếu có thể, cô ấy muốn tự mình nắm lấy quyền kiểm soát bằng cách để một kẻ dễ điều khiển như một con rối quản lí hệ thống đó.

Một vài khuôn mặt xuất hiện trong đầu cô, nhưng tất cả họ đều thiếu một số kĩ năng.

Nếu mình không thể có được quyền kiểm soát, thì ứng cử viên đủ điều kiện duy nhất nên là Pandora's Actor. Thật khó để chiếm lấy quá nhiều quyền lực như vậy từ Demiurge.

Sẽ không phải là bất khả thi để hắn biết được ý định thực sự của Albedo nếu điều đó xảy ra.

Nếu nó xảy ra, đó sẽ trở thành một vấn đề lớn cần quan tâm. Có lẽ tốt nhất là không làm bất cứ điều gì vội vã ở thời điểm hiện tại.

Chị gái của cô cũng có thể là một lựa chọn hợp lí, nhưng cô ta không phải là đồng minh mà Albedo có thể tin tưởng vô điều kiện. Nếu cô ta phát hiện ra ý định thực sự của Albedo, thì họ hoàn toàn có thể trở thành kẻ thù.

Em gái của cô, cá nhân mạnh nhất ở Nazarick, có lẽ sẽ đứng về phía cô ngay cả khi cô ta phát hiện ra kế hoạch của Albedo. Tuy nhiên, đó là vì chủ nhân của cô đã ra lệnh cho cô ta phải tuân theo mệnh lệnh của Albedo.

Haizz... Thật là một mớ lộn xộn.

Họ đang thiếu nhân lực.

Không, nhân lực không phải là thứ duy nhất họ thiếu. Ngoài ra còn có vấn đề về các khoản tiền mà bản thân Albedo có thể chi tiêu tự do. Trong trường hợp đó, kế hoạch của chủ nhân cô nhằm mở rộng hoạt động bên ngoài Nazarick đã trở nên có lợi cho cô.

Việc tái tổ chức Hội Mạo hiểm giả có thể do mình... hành động của Mare... cần phải cảnh giác với Aura... sự chỉ huy của Cocytus... tin tình báo của Victim... giá trị mạng lưới di chuyển của Shalltear.... việc tích lũy một quỹ bí mật từ nhân lực của Hiệp hội thương gia... nhân lực... và...

Demiurge và cô gái đó, huh...

Phải mất một lúc để Albedo xem xét các vấn đề từ nhiều khía cạnh, một kỳ tích mà không một người bình thường nào có thể làm được, sau đó lông mày của cô hơi nhíu lại.

Điều đó không khả thi. Mình phải thận trọng với Demiurge. Tiếp cận với cô gái đó cũng sẽ quá nguy hiểm. Nếu mình không cẩn thận, cô ta có thể trở thành một đối thủ mà mình sẽ phải cảnh giác, thậm chí còn hơn cả Demiurge...

Cô ấy đã hoàn thành thêm một công việc khác trong khi suy nghĩ về tất cả các loại chiến lược và vươn tay với lấy một tập tài liệu khác.

Tài liệu chứa lượng thông tin hạn chế. Hoặc có thể nó là một vấn đề gần đây đã được trình bày, hoặc nó đã được chuẩn bị bởi một người không quen làm giấy tờ, như Shalltear chẳng hạn.

Albedo liếc nhìn trang bìa có tiêu đề "Các vấn đề mà nhóm hỗ trợ quản lý ngũ cốc của Thánh Quốc gặp phải".

Rõ ràng là nó đã được đề cập trước đây. Albedo không thể nhớ lại bất cứ điều gì liên quan để có thể trở thành một vấn đề.

Có chuyện gì đã xảy ra sao? Albedo chớp mắt vài lần khi cô đọc, đôi mắt cô mở to. Cô đọc lại từ đầu và sau khi xác nhận nội dung của nó không chứa những ý ẩn dụ hay sự giả dối, miệng cô khẽ mở ra như thể đang ngơ ngác.

"Huh?"

Khuôn mặt trang nghiêm thường thấy của cô ấy dường như trở nên bối rối hơn bao giờ hết, như thể cô không thể hiểu những gì mình vừa đọc.

Albedo, một trong những người có trí tuệ hàng đầu của Nazarick, có một biểu hiện hiếm khi được người khác nhìn thấy, một minh chứng cho mức độ nghiêm trọng của tình huống. Mặc dù vậy, tâm trí sáng suốt của Albedo vẫn tiếp tục thúc ép, suy ngẫm về nguyên nhân và khả năng của vấn đề được đưa ra.

Rất có thể là cô ta đã phản bội mình, nhưng liệu có phải đó là do cô ta đã chấp nhận lời đề nghị tốt hơn từ một thế lực khác? Nhưng theo đánh giá của mình, lời đề nghị đó là không có đối thủ... Không, chưa có gì để chắc chắn. Một lần nữa lại thiếu thông tin, huh.

Bất cứ ai thực hiện bản báo cáo này sẽ phải giải thích mọi thứ trực tiếp cho cô. Đồng thời, cô phải thảo luận vấn đề này với Demiurge, đồng nghiệp của cô, người có lẽ có sự liên quan sâu sắc đến vấn đề.

Việc báo cáo với chủ nhân sẽ phải đợi cho đến sau đó.

Cô duyệt hai báo cáo khác, xác nhận rằng chúng không quan trọng, và nói với người giúp việc đứng đằng sau cô.

"Ta phải mở một cuộc họp khẩn cấp. Ta sẽ đến tầng thứ bảy trước để thảo luận với Demiurge. Nếu có ai đến tìm ta, hãy nói với họ rằng ta vắng mặt vào lúc này."

Cô kích hoạt Chiếc nhẫn của Ainz Ooal Gown trên ngón tay đeo nhẫn ngay khi cô hoàn thành việc ra lệnh.

Với tư cách là Tổng quản Thủ Vệ, cô phải luôn ghi nhớ nơi mà mọi Thủ Vệ tầng đang ở tại mọi thời điểm.

Demiurge vừa hoàn thành công việc của mình tại Thánh Quốc. Để chuẩn bị các kế hoạch chống lại Nhà nước Cộng Hòa, Thần Quốc Slane và Liên minh các Thành phố Tự trị (Trans: Sau mình gọi là Liên Bang cho ngắn gọn), anh ta nên trở về nơi ở của mình trên tầng thứ bảy.

Nếu Demiurge không ở đó, cô ấy phải tìm Entoma và sử dụng [Message] hoặc nhờ chị gái của cô để điều tra vị trí của anh ta.

Giữ những suy nghĩ đó trong đầu, Albedo kích hoạt dịch chuyển tức thời.

Tại thủ đô của vương quốc Re-Estize.

Ở đó tọa lạc lâu đài Ro Lente, nơi có cung điện Valencia, bên trong đó là một văn phòng.

Trong văn phòng nơi các vị vua tiền nhiệm thực hiện vai trò của họ, chủ nhân hợp pháp của nó, Ramposa Đệ Tam, đã không có mặt. Thay vào đó, căn phòng đang được sử dụng bởi hoàng tử thứ hai, Zanac Valleon Igana Ryle Vaiself.

Khuôn mặt của Zanac trở nên tối sầm khi anh nhìn chằm chằm vào các tài liệu được đưa tới, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khỏi miệng anh. Chắc chắn không ai có thể giữ một biểu hiện vui vẻ sau khi đọc qua các tài liệu đó, nội dung của nó mô tả chi tiết về tình trạng hiện tại của Vương quốc.

Trong Trận chiến đồng bằng Katze, mặc dù sẽ chính xác hơn nếu gọi đó là một vụ thảm sát, một lượng lớn dân số Vương quốc đã bỏ mạng. Mặc dù vậy, đó không phải là những thiệt hại có thể dẫn đến sự sụp đổ cho Vương quốc. Dân số của Vương quốc là khoảng 9 triệu và trong đó, 180.000 người chết, chỉ mất 2%. Thêm vào đó, vô số người trong số họ là con trai thứ hai hoặc thứ ba của những nông dân, vì vậy họ thực sự chỉ là những người đàn ông vô công rồi nghề. Trong các trường hợp khác, họ đã mất người học việc hầu như không có kinh nghiệm gì. Vì vậy, mặc dù nói ra điều này nghe có vẻ tàn nhẫn, không có giá trị gì bị mất đi qua cái chết của họ.

Mặc dù vậy, họ đã mất 4% số lượng nam giới, những thanh niên trẻ và khỏe mạnh. Tác động tiêu cực của sự mất mát này đã dần trở nên rõ ràng và tất cả đã được nêu rõ trong tài liệu.

Zanac thốt lên một tiếng rên rỉ khi anh đặt tài liệu lên bàn, anh hướng sự chú ý của mình sang người khác trong phòng.

"Oy, em gái. Em định sẽ đối phó với những vấn đề này kiểu gì nếu em là người quản lí?"

Khi nghe câu hỏi, em gái của anh ta, Renner Theiere Chardelon Ryle Vaiself, người ngồi trên một chiếc ghế dài cách xa, mỉm cười khi cô ngẩng đầu lên. Renner, người đang xem qua một bộ tài liệu khác, nở một nụ cười đáng lo ngại.

"Ngay cả khi anh hỏi em sẽ làm gì... Oni-sama, làm sao em có thể đưa ra câu trả lời khi anh thậm chí còn chẳng cung cấp cho em điều gì về câu hỏi của mình?"

"Là về cái này"

Zanac còn chẳng buồn giải thích, anh ta chỉ nhặt tài liệu mình đã đặt xuống và trải chúng ra trước mặt. Renner đứng dậy, đi về phía Zanac và lấy tài liệu từ anh.

"...Đây sao?" 

Sau khi nhìn tài liệu một lượt từ trên xuống dưới, Renner trả lời với giọng điệu bình tĩnh.

"Điều này... Chúng ta chẳng thể làm gì được, không phải vậy sao?"

"Chúa ơi..."

Zanac ngước đầu lên trời.

Nếu em gái anh, người thông minh hơn anh rất nhiều nói điều này, thì thực sự không có gì họ có thể làm nữa cả. Tuy nhiên, với tư cách là những người cai trị, họ không thể từ bỏ mọi thứ một cách dễ dàng như vậy.

"Vấn đề này có thực sự đáng quan ngại đến vậy không? Mặc dù sức mạnh của quốc gia chúng ta đã suy yếu ở thời điểm hiện tại, nhưng đó là tất cả, đó chỉ là tạm thời. Em không nghĩ rằng nó đủ nghiêm trọng để khiến chúng ta phải làm gì đó?"

"Nếu quốc gia của chúng ta bị suy yếu, thì mọi người sẽ bắt đầu chết đói chẳng phải vậy sao?"

Do các cuộc đụng độ lặp đi lặp lại trong quá khứ với Đế chế, việc họ không thể tích trữ đủ ngũ cốc đã liên tục diễn ra cho đến hiện tại. Trong thời điểm này, họ đã bị buộc phải nhượng lại vùng sản xuất ngũ cốc quan trọng ở E-Rantel, nằm dưới sự sở hữu của nhà vua, cho Vương quốc Ma Thuật. Sự mất mát về sinh mạng trên chiến trường cũng có nghĩa là họ đã mất một phần lớn lực lượng lao động.

Có lẽ các tác động sẽ không phát sinh ở thời điểm hiện tại, nhưng nhiều năm sau, rất có thể việc sản xuất ngũ cốc giảm sẽ khiến giá ngũ cốc tăng vọt cho đến khi người nghèo không còn đủ khả năng chi trả. Không, thật sự mà nói thì điều này chắc chắn sẽ xảy ra.

"Việc đó cũng có thể xảy ra"

"Việc đó chắc chắn sẽ xảy ra! Nói đi, em gái, nếu nó không đáng quan ngại như em nói, thì chúng ta sẽ đối phó như thế nào với khả năng hạn hán hoặc một đợt rét xuất hiện, gây ra mất mùa?

"Các Druids cấp cao dường như có khả năng kiểm soát thời tiết, vì vậy em tin rằng ít nhất chúng ta sẽ có cách để đối phó với các vấn đề liên quan đến hạn hán. Khi mà chúng ta chỉ phải thuê các nhà thám hiểm cho việc đó, nên nó sẽ có hiệu quả cao về chi phí. Tuy nhiên, liệu các mạo hiểm giả Druid cấp cao như vậy có tồn tại hay không là điều chúng ta nên tìm hiểu càng sớm càng tốt. Nếu là trong quá khứ, chúng ta có thể luôn luôn dựa vào các mạo hiểm giả từ Đế quốc trong trường hợp khẩn cấp, nhưng bây giờ Đế quốc đã trở thành một quốc gia chư hầu của Vương quốc Ma Thuật, điều đó giờ đã trở nên khó khăn."

"Ah, ta hiểu, để việc xử lí hạn hán như vậy cũng được. Vậy còn đợt giá rét thì sao, em gái?"

"Những Druids cũng sẽ phải xử lí cả với vấn đề đó nữa."

Zanac cẩn thận quan sát khuôn mặt Renner, một người mà quá quen thuộc với anh.

Con bé thật sự không biết về việc đó sao? Zanac nghĩ.

Như Renner đã nói, các Druid cấp cao có thể dùng phép thuật để tạo ra những cơn mưa tạm thời, do đó hạn hán có thể được xử lý. Tuy nhiên, anh nhớ được nghe từ Hầu tước Raeven, người bạn thân tình của mình, rằng phép thuật của những Druids hoàn toàn bất lực trước những đợt gió lạnh.

Đối với một đợt lạnh, thời tiết sẽ phải được duy trì ổn định trong suốt cả mùa. Để đạt được điều đó, mỗi ngôi làng sẽ cần có một Druid cấp cao. Nó chỉ đơn giản là không thực tế chút nào để có thể thu thập vài trăm druid cấp cao, những người vốn dĩ rất khó để có thể tìm thấy.

Trình độ kiến thức về ma thuật này vốn dĩ không phải là một phần trong giáo dục phổ thông, vì vậy nó thậm chí không được dạy ngay cả trong các gia đình quý tộc. Thực tế này áp dụng cho cả hoàng gia. Lý do duy nhất Hoàng tử Zanac biết những điều này là vì anh đã chủ động tìm kiếm về nó.

Việc các ma thuật sư đã không nắm giữ bất kỳ địa vị nào trong Vương quốc có lẽ là điều đáng trách. Nếu nó giống như Đế chế nơi có một người vĩ đại như Ma thuật sư Tri-Arts tồn tại, thì đó có lẽ đã là một câu chuyện hoàn toàn khác. Tuy nhiên, Vương quốc vốn dĩ không biết gì nhiều về ma thuật và việc khao khát những kỵ sĩ dũng cảm, mạnh mẽ đã ăn sâu vào văn hóa của họ. Một ma thuật sư có khả năng thay đổi tình trạng đó đã không bao giờ xuất hiện.

Kết quả là, đám quý tộc tin rằng "ma thuật là hèn nhát" trên chiến trường đã truyền lại quan niệm đó cho các thế hệ tiếp theo. Sự thiếu hiểu biết về ma thuật biến thành sự khinh bỉ, và một vòng luẩn quẩn đã ra đời.

Đối với Zanac, ma thuật là một thứ nghệ thuật có sức mạnh đáng kinh ngạc. Để mọi người tránh xa nó do những truyền thống cũ kỹ, nhàm chán rồi sẽ dẫn đến một ngày mà Vương quốc phải nhận lấy thất bại một cách vô điều kiện trong cuộc tranh giành quyền lực với các nước láng giềng. Do đó, Zanac đã cân nhắc việc thuê một giáo viên, một người am hiểu về phép thuật cho những đứa con tương lai của mình. Đám quý tộc nên làm theo nếu như bọn họ biết được ra hoàng gia đang được giáo dục trong lĩnh vực đó, phải không?

Không, ngay cả khi không làm điều gì đó như thế, sự xuất hiện của Vua Pháp sư, người có thể sử dụng các loại ma thuật mạnh mẽ đã gây ra một sự thay đổi trong tâm trí của người dân cũng như quý tộc Vương quốc. Có lẽ thời đại mà mọi người bắt đầu muốn tìm hiểu về phép thuật cuối cùng đã đến.

Mặc dù, thật đáng thất vọng khi thứ dẫn đến sự thay đổi này lại là một nhân tố bên ngoài, nhưng cuối cùng nó có lợi cho Vương quốc nên họ đã chấp nhận.

Xem xét tới tình trạng hiện tại của Vương quốc, việc Renner không biết là điều đương nhiên. Ngay cả một thiên tài cũng sẽ đi đến câu trả lời sai nếu nói về những thứ mình không hiểu rõ. Tin tưởng mù quáng vào em gái mình có thể trở nên rất nguy hiểm.

Renner, tuy nhiên, rất thân với nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite Blue Roses, vì vậy việc có được thông tin chi tiết về một câu thần chú có lẽ không quá khó với con bé. Có thật là em gái anh, một người có thể được mô tả là một người thông minh một cách bất thường, biết về vấn đề này nhưng còn chẳng bận tâm tìm hiểu về nó với các nguồn thông tin của mình?

Sau cùng, Renner cũng không có lý do gì để nói dối về một chi tiết nhỏ như vậy. Có lẽ đó là một biểu hiện hiếm hoi về việc con bé cũng chỉ là con người; nói cách khác, con bé cũng chỉ là một đứa ngu ngốc.

Rõ ràng là Renner không có hứng thú với ngai vàng, mục đích của con bé dường như quá nhỏ bé đối với Zanac. Thật tốt khi có thể nói rằng mục tiêu đó sẽ trở nên khó khả thi nếu con bé lên ngôi. Ngay cả khi con bé âm mưu chống lại anh, nó sẽ không đem lại lợi ích gì cả.

"—Em gái, một đợt giá rét là quá khó để xử lí ngay cả với năng lực của các Druid."

"Là vậy sao? Nếu vậy thì thật đáng tiếc. Ah! Nhưng vấn đề là về ngũ cốc, phải không? Chúng ta có rất nhiều nguồn cung vì vậy nó không phải là một vấn đề. Đó là một tin tuyệt vời, Onii-sama."

Zanac làm bộ mặt hoàn toàn trái ngược với nụ cười của Renner.

"Giải quyết bằng ngũ cốc, ý em là vậy sao? Ta không muốn chạm vào nó, em có chắc là mọi người sẽ không biến thành undead nếu ăn chúng?"

Nếu ai đó đặt câu hỏi "Liệu Vương quốc có dư thừa ngũ cốc không?", câu trả lời sẽ là có: một nguồn cung cấp ngũ cốc lớn đang nằm chờ trong một số kho hàng của thương nhân. Nhưng, họ không nên tính toán các kế hoạch dựa trên số ngũ cốc nói trên, vì về cơ bản đó không phải là của Vương quốc.

Vương quốc Ma thuật, được cai trị bởi một kẻ kinh hoàng là Vua Pháp sư, đã thuê những nhà kho đó từ các thương nhân của Vương quốc và đặt ngũ cốc ở đó. Chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra trong suốt toàn bộ lịch sử của Vương quốc.

Rõ ràng là các thương nhân được phép bán ngũ cốc, nhưng giá của nó cao hơn một chút so với giá thị trường do thuế quan. Giá được đặt ra bởi Vương quốc Ma thuật mà không có lấy một cơ hội để đàm phán. Như vậy, đã không có một ai mua dù chỉ một chút và chúng vẫn nằm ở đó, trong các nhà kho.

Hiện tại, của cải từ Vương quốc đã không chảy vào Vương quốc Ma thuật, vì vậy thẳng thắn mà nói điều này không gây ra chút bất lợi nào cho Vương quốc. Tình hình hiện tại tạo ra cảm giác như mọi thứ đều ổn. Nhưng Zanac, đồng tình với Renner, đã nghĩ rằng đó là một phần chiến lược của Vương quốc Ma thuật.

"Thánh Quốc đang tiêu thụ cùng một loại ngũ cốc đó, vì vậy số ngũ cốc này sẽ vô hại, phải không?"

"Không, có lẽ chúng muốn ta nghĩ như vậy và chỉ có số ngũ cốc ở thủ đô bị nhiễm độc?"

Renner cười cay đắng.

"Anh không thực sự nghĩ như vậy, phải không?"

"Well, ta đoán là không. Sau cùng, chúng ta đã kiểm tra chúng."

Liên quan đến việc sử dụng các nhà kho ở thủ đô, tuyên bố chính thức của Vương quốc Ma thuật là nhằm lưu trữ lượng ngũ cốc được sử dụng làm viện trợ lương thực cho Thánh Quốc. Rõ ràng, kế hoạch là vận chuyển số ngũ cốc đó đến Thánh Quốc từ các nhà kho này.


Về việc hậu cần:

Do thiếu sự bảo vệ cho các đoàn vận chuyển, nếu họ bị tấn công bởi những tên cướp hoặc quái vật, trách nhiệm đó sẽ thuộc về Vương quốc Ma thuật. Thuê lính đánh thuê sẽ là giải pháp rõ ràng, nhưng Vương quốc Ma thuật đề xuất chỉ cần thêm một lá cờ là đủ để thể hiện rằng những cỗ xe đó thuộc về họ, rõ ràng là một hình thức tự vệ. Vương quốc, muốn tránh những xung đột không cần thiết, đã đồng ý với các đề xuất của Vương quốc Ma thuật với điều kiện là đội quân xác sống của họ không được tiến vào biên giới Vương quốc và phải nộp thuế quá cảnh. Bây giờ khi nhìn lại, chấp nhận việc đó chắc chắn là một quyết định sai lầm.

Về cơ bản, họ đã cho phép các đoàn vận chuyển treo cờ Vương quốc Ma thuật diễu hành qua thủ đô hoàng gia của họ, đến tận bến cảng nơi họ giao thương với Thánh quốc. Điều này cho thấy rõ ràng, đối với cả những con mắt ở trong và ngoài nước, Vương quốc yếu thế như thế nào trước Vương quốc Ma thuật. Bỏ qua việc Vương quốc Ma thuật đột nhiên trở nên nhiệt tình về vấn đề viện trợ như vậy, những chuyến hàng đó vẫn diễn ra thường xuyên và tiếp tục cho đến hiện tại.

Nếu danh dự của một quốc gia bị mất đi từng chút một như thế này, sớm muộn Vương quốc sẽ phải lựa chọn giữa việc tiến hành một cuộc nổi dậy chống lại Vương quốc Ma thuật hoặc quỳ xuống phục vụ họ. Có thể đoán được rằng Đế quốc đã phải trải qua một cuộc tấn công như vậy và buộc phải chọn phương án sau. Đó thật sự là một âm mưu xảo quyệt, nhưng không thể chối cãi tính hiệu quả của nó.

Điều thực sự tồi tệ là việc bọn họ đã làm tất cả những này dưới danh nghĩa viện trợ nhân đạo, Vương quốc hầu như không có cách nào từ chối.

Ma vương đã từng làm đảo lộn thủ đô của Vương quốc, kẻ cuối cùng bị đánh bại bởi Vua Pháp sư, Jaldabaoth, đã lãnh đạo một đội quân demihumans tấn công Thánh quốc. Khu vực phía Bắc đã bị hủy diệt và hầu như không thể nhận ra. So với thiệt hại hắn gây ra ở Vương quốc, Thánh quốc đã phải gánh chịu một số phận tồi tệ hơn. Ít nhất là theo những gì Zanac nghe được.

Mặc dù khu vực phía bắc của Thánh quốc đã gần như bị phá hủy hoàn toàn, nhưng nửa phía nam của họ hầu như không phải gánh chịu thiệt hại nào.

Sau khi Holy Queen qua đời và vị vua mới lên ngôi, cái chết của các quý tộc phía bắc đã gây ra tình trạng bất ổn chung trên toàn vùng đất của họ, các quý tộc phía nam đã bắt đầu lục đục nội bộ, và những vấn đề tương tự khác đã gây ra khá nhiều rắc rối cho Thánh quốc.

Các cuộc xung đột liên tục xuất hiện đã đưa hai nửa của Thánh quốc vào cuộc chiến tranh giành quyền lực và lợi ích riêng cho họ.

Kết quả là việc viện trợ cho người dân phía bắc bị trì hoãn và chậm trễ, một số thậm chí còn không thể có được thực phẩm.

Và thứ cứu giúp họ không gì khác ngoài lượng ngũ cốc được cung cấp bởi Vương quốc Ma thuật, ngũ cốc được vận chuyển từ kho của Vương quốc đến Thánh quốc thông qua các tuyến đường bộ và đường biển.

Một kế hoạch tài tình, Zanac nghĩ trong đầu.

Trong tình cảnh tồi tệ như vậy, họ không có thời gian để mà bàn tán về việc lượng thực phẩm đó đến từ đâu, ngay cả khi chúng là của một đám xác sống.

"Thay vào đó, nếu người cung cấp viện trợ lương thực là chúng ta, thiện chí mà Vua Pháp sư đã nhận được chắc chắn sẽ là của ta. Nhưng, không đời nào chúng ta có thể làm được điều đó trong hoàn cảnh hiện tại."

Nếu trận chiến đó chưa hề xảy ra thì sao?

Không, ít nhất thì, nếu Jaldabaoth không cướp đi lượng lớn các loại tài nguyên trong sự kiện hỗn loạn ở thủ đô hoàng gia, thì ít nhất họ sẽ ở một vị thế tốt hơn so với bây giờ. Nếu họ là những người cung cấp viện trợ lương thực cho Thánh quốc, sẽ không có cách nào mà danh tiếng của đám Undead có thể tốt được như bây giờ.

Nhưng cuối cùng thì đó không phải là những gì đã xảy ra. Sau khi nhận được tin về lễ đăng quang của nhà vua mới, sứ giả do Vương quốc gửi đến đã phải giữ một thái độ lạnh lùng theo các báo cáo sau đó. Đây không phải là một cuộc chiến tranh lạnh bắt nguồn từ chính sách đối nghịch với các nước láng giềng. Mối quan hệ giữa hai nước chưa bao giờ tồi tệ như thế này dưới triều đại của Nữ hoàng quá cố, Calca Bessarez.

Có lẽ các mối quan hệ đã bắt đầu trở nên lạnh nhạt từ trước khi có sự thiếu hụt về ngũ cốc, trở lại khi Vương quốc từ chối cung cấp hỗ trợ quân sự chống lại cuộc xâm lăng của Jaldabaoth. Điều đó có lẽ đá giáng một đòn chí tử vào mối quan hệ giữa hai nước.

Tất nhiên, gửi viện trợ vào thời điểm đó là việc hoàn toàn không phải bàn cãi.

Rốt cuộc thì, đó là thời điểm thậm chí còn hỗn loạn hơn ở Vương quốc sau khi gánh chịu những tổn thất nặng nề do phép thuật mạnh mẽ của Vua Pháp sư, Ainz Ooal Gown. Ngoài ra, họ đã mất đi những chiến binh tinh nhuệ của họ, trong đó quan trọng nhất là tướng quân Gazef Stronoff, nổi tiếng là người mạnh mẽ nhất trong toàn Vương quốc. Họ có thể viện trợ gì để chống lại một con quỷ với sức mạnh như vậy vào thời điểm đó?

Mà suy cho cùng thì bất cứ điều gì họ có thể nói bây giờ sẽ chỉ giống như một cái cớ từ một vương quốc vô tâm, nhưng bất kỳ quốc gia nào khác ở vị trí tương tự như Vương quốc khi nhận được lời cầu xin giúp đỡ như vậy cũng sẽ đáp lại theo cách tương tự. Chỉ có Vương quốc Ma thuật gửi cả viện trợ quân sự và lương thực, nên Vương quốc bị đem ra để so sánh.

Trên thực tế, phía bắc của Thánh quốc đã khá ngả về phía Vương quốc Sorcerous trong mặt ngoại giao.

"Vấn đề cứ nối tiếp vấn đề mà không có giải pháp nào để giải quyết gây ra sự chậm trễ trong việc phản ứng lại với chúng..."

Cuối cùng thì bây giờ anh đã có thể nhìn thấy bức tranh toàn cảnh và các vấn đề lớn tương ứng. Mặc dù điều này dường như là tập hợp của nhiều sự trùng hợp, những tình huống này mang lại cho người ta ấn tượng sai lầm rằng mọi thứ dường như đều được kết nối.

"Không, chẳng nhẽ nào—"

"Onii-sama!"

"Oh!... Oy, em gái. Không cần phải hét lên như vậy, ta vẫn nghe rõ. Ta còn chưa già đến vậy."

"Vì đã bơ đi em gái của mình, người đang đứng ngay trước mặt anh, rồi chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình, em sẽ để lại vài kí ức khó quên cho anh như một cách để trả thù. Vậy anh đang suy nghĩ về điều gì?"

"Không có gì... chỉ là... có lẽ ta đã hơi hoang mang quá mức."

Renner quay về phía anh, ánh mắt đầy sự thương hại, "Em không chắc lắm, nhưng như thế chẳng phải quá hiển nhiên sao. Anh lúc nào cũng nói về những thứ tiêu cực, vì vậy, một cách tự nhiên, đầu óc của anh cũng sẽ luôn xoay quanh những tình huống tồi tệ nhất có thể xảy đến."

Điều đó thực sự có lí. 

"Có lẽ vậy."

"Mhm, chắc chắn là như vậy... còn về Thánh quốc, sự phân chia giữa 2 miền bắc và nam có nghĩa họ chỉ còn một bước chân nữa là rơi vào một cuộc nội chiến, phải vậy không? Nếu là trường hợp đó, thì liệu bên nào sẽ thắng? Mặc dù để mà nói thì một miền bắc đã kiệt quệ dường như không có lấy một cơ hội chiến thắng nào cả..."

"Well, có thể. Việc mất đi một người quá quan trọng ở miền Bắc là một nhân tố ảnh hưởng lớn tới cán cân quyền lực. Rốt cuộc thì, nữ Thánh kị sĩ đó cũng đã chết rồi."

"Em không biết nhiều về việc đó. Phải chăng cô ta rất quan trọng?"

"Mhm. Từ những gì ta nghe được, cô ta có thể sánh ngang với tướng quân của chúng ta. Cô ta từng đến vương quốc một lần trước đây, thật đáng tiếc là ta đã không có cơ hội gặp mặt."

Việc bỏ qua các cuộc họp liên tục tại thời điểm đó để tổ chức một cuộc gặp mặt ngay lập tức với một sứ giả không chính thức là thiếu hợp lí.

Gia đình hoàng gia sẽ bị coi thường nếu tổ chức cuộc gặp mặt đó quá sớm. Vào thời điểm họ sẵn sàng tổ chức cuộc gặp mặt, phái đoàn sứ giả đã rời khỏi thủ đô.

Nếu Vương quốc biết những điều sẽ xảy ra ở hiện tại, họ đã tổ chức một cuộc gặp với cô ta bất chấp những việc khác. Có lẽ nó có thể giúp họ có được một lựa chọn tiềm năng hơn cho tương lai.

"Tại thời điểm đó, phán đoán của em đã đúng về mặt ngoại giao. Nhưng nếu không phải vì em đã luôn can ngăn ta làm điều đó mọi lúc, ta có lẽ đã nghĩ rằng việc gặp mặt họ chẳng phải vấn đề lớn gì. Việc nhà vua gặp họ ngay lập tức chắc chắn là một hành động không phù hợp, nhưng nếu là một hoàng tử làm điều đó, đó hoàn toàn không phải vấn đề."

"Nhưng chẳng phải Onii-sama mới là người tự mình đưa ra quyết định cuối cùng hay sao...?"

Renner bĩu môi. Đó là một biểu cảm dễ thương đến mức dễ dàng chiếm được cảm tình của hầu hết đàn ông, vô số kẻ đã trở thành nạn nhân của nó.

"Onii-sama đã thành công trở thành người kế vị cho ngai vàng hiện tại, nhưng không phải ai cũng ủng hộ sau lưng anh đâu. Bất kì một tin đồn nào, dù nhỏ đến đâu, cần phải được hạn chế. Sẽ rất rắc rối cho em nếu anh không thể giữ được ngai vàng. Oh và một cuộc nổi loạn ở thời điểm hiện tại cũng sẽ là cả một vấn đề. Nếu điều đó xảy ra, anh sẽ chẳng thể thực hiện lời hứa của mình."

"Mhm, đúng là vậy..."

Con bé còn chẳng buồn che giấu ý định của mình, nhưng dù sao thì nó cũng rất thuyết phục.

"Hmm, thường thì đây là cách mọi việc diễn ra... Vương quốc Ma thuật đã cung cấp viện trợ cho miền bắc của Thánh quốc, nếu mọi việc diễn ra theo đúng như kế hoạch, bọn chúng sẽ có một quốc gia dễ dàng bị thao túng trong lòng bàn tay. Liệu chúng ta có nên thử liên lạc với miền nam?

Nếu thực sự là Bắc Thánh quốc đang duy trì mối quan hệ thân thiện với Vương quốc Sorcerous, thì miền nam hẳn sẽ xem Vương quốc Ma thuật như là kẻ thù của họ. Nếu Vương quốc hình thành một liên minh với miền nam, thì có khả năng họ sẽ đối đầu với Vương quốc Ma Thuật.

"Đúng là vậy, đó chắc chắn sẽ mở ra một hướng đi đáng mong đợi. Có một lý do khác khiến hai miền chống lại nhau, đó là do những giáo lý mới của Facless Progenitor (Trans: tên khá là tối nghĩa :< Vô diện Tiền nhân? nói chung chắc ai cũng đoán ra là ai đấy), điều này có thể có lợi cho Vương quốc."

"Aaaaah, người đó..."

Vô diện nhân.

Đó là biệt danh cho người truyền giáo mới đã xuất hiện sau sự hỗn loạn do Jaldabaoth gây ra. Mặc dù có vẻ như tên thật của cô đã được biết đến, nhưng biệt danh đã lan xa hơn nhiều so với tên thật của cô.

Lời dạy của cô ta, được rất nhiều người nghe theo, đó là "Yếu đuối mà không có mong muốn cải thiện bản thân chính là một tội lỗi, mọi người phải cố gắng hướng tới mục tiêu để trở nên mạnh mẽ hơn." Đó ít nhiều là một khái niệm dễ hiểu đối với hầu hết mọi người.

Mặc dù các giáo lí của cô được hỗ trợ rộng rãi ở phía bắc, ngược lại nó không chỉ không phổ biến mà thậm chí còn bị xa lánh ở miền nam.

Tuy nhiên, đây là việc hoàn toàn có thể đoán định được. Đối với giai cấp thống trị, loại tâm lý đó sẽ chỉ đem lại sự bất ổn cho những người đứng đầu.

Có lẽ đó là lý do chính tại sao mỗi quan hệ giữa các quý tộc ở miền nam, những người vẫn còn giữ được quyền lực của họ, và các quý tộc miền bắc đang xuống cấp nhanh chóng.

Có thể nói rằng Vô diện nhân giống như một cộng đồng hơn là một tôn giáo. Do đó, Tứ Đại thần vẫn được tôn thờ như trước đây và đồng thời cũng không hề phát sinh vấn đề với các tổ chức tôn giáo khác. Cùng lúc đó, vị vua mới đăng quang đã chấp nhận sự hiện diện của nhóm này, điều đó càng làm nghiêm trọng hóa sự phân chia miền bắc và miền nam.

"...Nếu như vậy, phải chăng đó là một kẻ giấu mặt?"

Hiển nhiên rằng Vô diện nhân luôn đeo mặt nạ khi xuất hiện trước công chúng.


Phái đoàn ngoại giao tới từ Vương quốc có những câu hỏi tương tự như Zanac liên quan đến Vô diện nhân, vì vậy họ đã hỏi những người đi theo giáo lí của cô. Không quan trọng họ hỏi ai, câu trả lời họ nhận được đều mơ hồ, như thể những người đó sẽ phạm phải những điều cấm kỵ nếu như họ trả lời rõ ràng hơn.

Thật đáng ngờ.

Với việc che giấu đi khuôn mặt của mình, làm thế nào cô ta có thể không tạo ra ấn tượng rằng quá khứ của cô ta có vấn đề?

"Cha mẹ của cô ấy rõ ràng là những chiến binh nổi tiếng. Nếu cô ta không che giấu đi khuôn mặt của mình khi thuyết giảng trước đám đông, có lẽ nó đã có thể nâng cao danh tiếng của cô ấy lên rất nhiều. Có thể là cô ấy che giấu đi vẻ ngoài vì những giáo lí của cô toàn là những lời dối trá?"

"Tại sao có ai đó lại lan truyền một lời nói dối nhàm chán như vậy? Trong trường hợp đó, em không thấy rằng có bất kỳ lợi ích nào cho việc che giấu nhân diện."

"Đúng vậy... hoặc có thể cô ta không phải con người mà là một undead hoặc thứ gì đó tương tự như vậy?"

"...Ý anh là cô ta phục vụ cho Vua Pháp sư?"

"Ta chỉ nghĩ nếu như điều đó là thật, mọi thứ bắt đầu trở nên hợp lí hơn rất nhiều, chẳng phải vậy sao?"

"Điều đó có thể giải thích rất nhiều thứ, nhưng tại sao một người như vậy lại cố tình làm dấy lên sự nghi ngờ từ người khác bằng cách che giấu nhân dạng của mình?"

"Điều đó cũng đúng... Nhưng ngoài ra liệu còn lí do nào khác để che giấu đi nhân dạng bản thân?"

"Cũng có thể cô ta đã nhận phải một số tổn thương trên khuôn mặt trong cuộc xâm lược của Jaldabaoth, nhưng một lần nữa nó đáng lẽ phải được điều trị bằng ma thuật. Trừ khi vết thương gây ra bởi một con quỷ hùng mạnh như Jaldabaoth không thể được chữa lành bằng ma thuật hay thứ gì đó tương tự??"

"Well, giả thiết này thực sự tốt hơn cái trước đó, đặc biệt khi đó lại là một người phụ nữ."

Phơi bày tổn thương trên khuôn mặt sẽ có ích hơn khi có thể thu hút được sự thương cảm từ mọi người, nhưng điều đó còn phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vết thương.

"Trong trường hợp đó, việc đầu tiên chúng ta cần làm là thu thập thông tin chi tiết về hoạt động bên trong của Thánh quốc. Hãy thiết lập kế hoạch hoạt động của chúng ta theo hướng mà ta có thể hỗ trợ ngay lập tức cho phía nam khi cần thiết."

"Như vậy là tốt nhất."

"Khi mà phía nam của chúng ta là Thánh Quốc, nơi mà đến một nửa đất nước thân thiện với Vương quốc Ma thuật và phía đông là Đế quốc, nước đã trở thành chư hầu của Vương quốc Ma thuật. Mọi thứ đã trở nên thật khó để đối phó."

"Yeah."

Ánh mắt của Zanac, vẫn dán vào Renner, người đã trả lời một cách hết sức thờ ơ.

"...Em nói như thể mọi thứ thật đơn giản."

"Eh? Nhưng em còn có thể nói được gì nữa đây? Tình hình hiện tại không thể phủ nhận rằng đã trở nên hết sức tồi tệ nếu anh xem xét tới tình trạng của các nước láng giềng. Ngoài những gì Onii-sama đã nói cho đến giờ, còn có cả vấn đề về các tổ chức ngầm đang phát triển trở lại ở Vương quốc."

"Em đang nói về Eight Fingers, đúng không? Gần đây đã có một số vụ hỗn loạn xảy ra khắp nơi do ma túy. Vậy, bọn chúng đã thực sự phát triển trở lại? Nếu đó không phải là do tên khốn quỷ vương (Jaldabaoth) tự dưng xuất hiện, chúng ta có thể đánh bại một hoặc hai chi nhánh quan trọng của Eight Fingers."

Zanac thở dài.

Với việc mất đi Gazef Stronoff, chiến binh mạnh nhất Vương quốc, chính quyền đã phải thay đổi chính sách để tránh phải đối đầu trực tiếp với Eight Fingers. Họ chỉ đơn giản là thiếu lực lượng mạnh mẽ cần thiết để giải quyết vấn đề này.

Ngoài ra có một người.

Kẻ được chiêu mộ bởi Renner, Brain Unglaus, thực sự có rất nhiều tiềm năng.

Nhưng, tên đó chỉ trung thành với Renner, nên gần như không có cơ hội nào để hắn sẵn sàng phục vụ cho Zanac. Anh đã tìm cách để lấy lòng hắn ta, nhưng dường như điều đó chẳng có ảnh hưởng gì đến hắn cả.

Bản thân mình không có kế hoạch đảm nhận vai trò Tướng quân, vì vậy, có lẽ sẽ tốt hơn khi tiến cử một người đủ tài năng cho vị trí đó. Ta có nên huấn luyện anh ta trở thành một người xứng đáng với vị trí Tướng quân không? Mình ít nhất muốn đưa cho anh ta thanh kiếm, báu vật của Vương quốc, nhưng cha sẽ không bao giờ cho phép điều đó.

Với cha anh, Đức vua, sự hiện diện của Gazef Stronoff quá quan trọng.

Người ta nói rằng quyền lực càng cao thì càng đơn độc.

Nhận thức rõ rằng rồi sẽ sớm đến lượt bản thân phải nhận lấy gánh nặng này, Zanac, không nhận ra rằng, anh đang dần nắm bắt được ý nghĩa thực sự của câu nói đó.

Sự tồn tại của Gazef Stronoff, giống như một ngọn lửa an ủi người cha cô đơn của anh. Mặc dù có sự khác biệt đáng kể về tuổi tác giữa hai người, người ta có thể nói rằng họ thân thiết hơn bạn bè ở một số khía cạnh.

Nghĩ đến việc cha anh có một người như vậy bên cạnh, Zanac không thể không cảm thấy ghen tị.

Là hoàng tử thứ hai, Zanac chưa bao giờ có được một mối quan hệ tình bạn như vậy trước đây. Anh trai của anh là người nắm quyền thừa kế lâu nhất, vì vậy không ai có mong muốn hình thành mối quan hệ sâu sắc với một người chỉ đơn giản là vật thay thế. Có lẽ họ đã đánh giá rằng không đáng để mạo hiểm nhận lấy sự nghi ngờ của Hầu tước Boullope, khi kết bạn với một hoàng tử.

Người duy nhất giữ liên lạc với anh là Hầu tước Raeven, có lẽ vì lo lắng cho tương lai của Vương quốc. Ngay cả vậy, mối quan hệ của họ giống như những người ủng hộ lẫn nhau hơn là bạn bè; kết quả là, Zanac đã buộc phải giữ trong lòng quá nhiều phiền muộn.

Phải chăng anh sẽ phải gánh lấy nỗi cô đơn này trong suốt phần còn lại của cuộc đời? 

(Trans: Câu hỏi của mọi thằng FA)

Zanac lắc đầu, gạt những cảm xúc tiêu cực đó sang một bên. Renner nhìn lại anh ta như thể cô đang nhìn vào một thứ gì đó kì lạ.

Cứ mặc kệ con bé đi, Zanac.

Nhắc tới Brain, sau khi Zanac lên ngôi vua, hành động đầu tiên của anh có lẽ sẽ là lấy lại bốn báu vật của Vương quốc từ cha mình.

Mặc dù anh không chắc cha mình có giao chúng lại dễ dàng như vậy hay không, nhưng điều rõ ràng là anh phải giao phó kho báu đó cho Brain, nếu không, đó sẽ là một sự xúc phạm đối với những hy sinh mà anh ta đã trải qua.

Anh ta không phải là Tướng quân của Vương quốc, anh ta chỉ là cấp dưới của Renner, một tên nông dân không có lấy một lời thề trung thành nào. Nếu kho báu của Vương quốc được trao cho anh ta, không cần phải nói, giới quý tộc sẽ cố chống lại điều đó.

Ngay cả như vậy.

"Vậy nếu chúng ta tuyên bố trở thành một quốc gia chư hầu của Vương quốc Ma thuật thì sao?"

Mục tiêu cả đời của Renner chỉ là sống trong một trang viên nhỏ với Climb, điều vẫn có thể đạt được ngay cả khi họ trở thành một quốc gia chư hầu. Không, nói đúng hơn thì nếu như giá trị của các thành viên Hoàng gia suy yếu, nó đem lại tác động tốt hơn cho sự an toàn của họ. Có lẽ gợi ý của Renner sẽ tạo ra kết quả tốt nhất cho con bé.

"Hmph!" Zanac chế giễu lời đề nghị của Renner, "tình hình các vấn đề nội bộ của nước ta và của Đế quốc là hoàn toàn khác nhau. Đất nước sẽ chìm trong hỗn loạn nếu chúng ta đưa ra đề nghị đó."

Dưới sự lãnh đạo của Hoàng đế Máu, Đế quốc vững chắc như một tảng đá. Các quý tộc bất đồng đã bị thanh trừng từ lâu, đó là lý do tại sao khi họ chọn trở thành một quốc gia chư hầu, không có bất kỳ sự phản đối nào. Bỏ qua thực tế rằng Đế quốc chưa từng trải qua cơn thịnh nộ của Vương quốc Ma thuật. Ngay cả khi họ chán ghét thỏa thuận đó một cách âm thầm, thì cũng không có vẻ như họ muốn nhận lấy bất kì sự trừng phạt nào. Đế chế có một sự hiểu biết rõ ràng về việc Vương quốc Ma thuật có thể trở nên đáng sợ như thế nào. Vương quốc, tuy nhiên, lại ở trong một tình cảnh hoàn toàn khác.

Đến bây giờ, Vương quốc đã bị chia rẽ giữa phe Hoàng gia, phe quý tộc, phe độc lập và một phe mới được thành lập sau trận chiến đó. Sự phân bổ quyền lực giữa bốn phe là khoảng 3: 3: 2: 2.

Rắc rối nhất trong số đó là phe mới được thành lập. Nó bao gồm chủ yếu là những người con thứ từ các gia đình quý tộc đã mất cả người đứng đầu lẫn người kế vị, những người này đã có được thứ quyền lực vốn dĩ không thuộc về họ. Bọn họ thiếu sự nhận thức cơ bản cần có của tầng lớp quý tộc và không có chút tôn trọng nào đối với các quy tắc. Kết quả là, phần lớn những người trong số đó thiếu tính liêm chính và khả năng cư xử. Các báo cáo từ gián điệp cho thấy một vài người trong số đó đã quá say sưa với quyền lực hiện có.

Chúng chính là khối u đang phát triển trong đất nước này.

Tuy nhiên, vì chúng có quyền tự trị trong lãnh địa của mình, nên Vương quốc không thể làm gì được trừ khi chúng vi phạm luật pháp của Vương quốc. Ngay cả khi họ có làm, không có gì đảm bảo về động thái của các phe phái khác khi quyền lực hoàng gia được thực thi. Đây không còn là thời kỳ tiền chiến tranh khi phe hoàng gia chiếm thế thượng phong trong quyền lực chính trị.

Tuy nhiên, đề nghị trở thành chư hầu của Renner không hoàn toàn nên bị bỏ ngoài tai. Nó có thể được xem xét đến nếu tình hình trở nên phức tạp hơn.

"Không, việc đó sẽ không xảy ra. Sẽ không có sự hỗn loạn nào đâu, Onii-sama."

Renner đưa ra lời phản bác một cách tự nhiên.

Đừng có lừa dối ta, Zanac nghĩ.

Mặc dù anh có thể nói rằng cô chẳng hề nghiêm túc với việc này, nhưng đó không phải là vấn đề ngay cả khi Zanac đủ ngu ngốc để bị lừa bởi nó. Zanac đã học cách nhìn thấu bộ mặt của cô từ lâu.

Rõ ràng đó là lý do không nên đặt niềm tin vào những người phụ nữ như con bé.

Giá như Elias ở lại.

Zanac bỗng nhận thấy một cảm giác cô đơn từ tận sâu trong tim mình. Mặc dù anh không thể gọi Hầu tước Raeven là bạn, anh ta vẫn là người đã chia sẻ mối quan tâm của Zanac với Vương quốc. Zanac lo ngại sự thực là họ có thể không còn có thể làm việc bên cạnh nhau nữa, vì những người thay thế cho Hầu tước mà anh đang nắm giữ đều là những kẻ tài năng nhưng cũng rất khó để kiểm soát.

Zanac quay sang nhìn Renner với một gương mặt tự phụ, như thể làm như vậy sẽ giúp anh thoát khỏi nỗi buồn.

"Mặc dù vậy, ta vẫn khó mà tin được rằng Đế quốc đã thực sự nhập khẩu hàng hóa từ Vương quốc Ma thuật."

"Well đó còn chẳng phải một cách hay thay đổi chủ đề, về việc đó em nghĩ... hm, những thứ đó cũng không tệ đến thế với một quốc gia chư hầu như Đế chế, phải không?"

Hàng hóa đem lại doanh thu nhiều nhất mà Vương quốc Ma thuật tạo ra để xuất khẩu đến Đế chế là đám undead. Rõ ràng chúng được phân chia ra thành các loại như lực lượng lao động, nghĩa vụ quân sự, vận chuyển hàng hóa, v.v.

"Oy oy, chúng ta đang nói về đám undead phải chứ? Kẻ thù của sự sống?"

"Tuy nhiên, chúng không cần phải ăn uống và không biết mệt mỏi. Thẳng thắn mà nói, chúng là lực lượng lao động đáng mơ ước. Anh nói đúng khi nghĩ rằng việc nhập đám undead của Vua Pháp sư vào đất nước chúng ta sẽ gặp nhiều rủi ro vì về cơ bản, chúng ta sẽ cho phép quân đội của quốc gia khác tiến vào lãnh thổ của mình. Nhưng mặt khác, đó cũng là một hành động gửi tới Vương quốc Ma thuật thể hiện rằng nước chư hầu của họ không có gì để che giấu cả. Về cơ bản, họ đã đưa cho Vương quốc Ma thuật đầu của sợi dây xích mà họ đã tự tròng vào cổ mình."

Renner ngước đầu nhìn lên trần nhà.

"Theo một khía cạnh khác, đây là một thái độ mà chúng ta nên học hỏi. Đó là cách tốt nhất để cho họ thấy rằng họ có thể dễ dàng đe dọa chúng ta."

"Thật sự, khi một kẻ ở vị thế cao hơn không thể tin tưởng vào những kẻ dưới chân mình, thì chắc hẳn hắn sẽ yên tâm hơn khi nắm vững những điểm yếu của chúng. Ta có thể phần nào hiểu được hành động của Đế quốc nếu ta nhìn theo hướng đó. Dường như E-Rantel và vương quốc người lùn ở núi Azerlisia đã khởi xướng quan hệ thương mại. Họ đang trao đổi những lao động Undead và nguyên liệu thô cho quặng cùng với thiết bị canh tác chất lượng cao do người lùn sản xuất."

Đó là những thông tin mà họ đã nhận được từ gián điệp ở E-Rantel, những kẻ đã thăm dò một số người lùn.

"Vận chuyển hàng hóa trong phạm vi núi Azerlisia có thể được xử lý đơn giản bởi các undead. Rõ ràng chi phí vận chuyển và nhân công về cơ bản là không đáng kể, đến mức họ có thể mua từ những người lùn rẻ hơn là từ chúng ta."

"Đúng vậy."

"—Có phải chúng ta đang bỏ dở kế hoạch thiết lập liên minh với Nhà nước Cộng hòa?"

"Ah đúng vậy, hiện tại nó đang trong quá trình tiến hành, nhưng tình hình không hẳn là khả quan. Mặc dù một Chúa tể rồng đã đồng ý với nó, chúng ta vẫn cần thêm thời gian để thuyết phục đại diện từ các chủng tộc khác. Mặc dù ngay cả khi điều này xảy ra, liên minh cũng không có quá nhiều triển vọng, hiện tại thì chỉ có thể nói vậy thôi."

Điều đó chỉ đúng một phần.

Liên minh chống lại Vương quốc Ma thuật đang hình thành với tốc độ sên bò, nhưng dù sao thì tiến trình vẫn suôn sẻ. Họ đang ở giai đoạn phải dựa vào sự hào phóng và đoàn kết của các quốc gia khác để hy vọng có thể ký hiệp ước hỗ trợ lẫn nhau bằng mọi giá, nói cách khác, đó là một mối quan hệ không đáng tin cậy và không có thỏa thuận bằng văn bản. Một cái gì đó như thế không thể được công bố công khai như một liên minh.

Đơn giản là có quá nhiều thứ cần phải làm để có thể hình thành nên một liên minh chặt chẽ, họ sẽ cần ít nhất vài tháng để sắp xếp cho nó.

"Vậy sao?... Sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể thành lập một liên minh quân sự càng sớm càng tốt. Giờ thì, Onii-sama, khi nào thì anh có kế hoạch lên ngôi? Em cảm thấy như đã đến lúc để anh thực hiện lời hứa của mình."

Lời hứa đó là việc Renner sẽ hỗ trợ cho Zanac để đổi lấy một trang viên bí mật nơi cô có thể sống với Climb, cũng như việc được phép để làm như vậy.

"Về việc đó, chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa thôi. Chắc chắn em đã biết các đề xuất không chính thức đang được xử lý? Ta đã nói chuyện với cha của chúng ta và quyết định chờ đợi ông ấy đưa ra tuyên bố cuối cùng trước khi thực hiện bất kỳ động thái nào."

Nếu nhà vua phạm phải bất kì một sai lầm chết người nào trong việc quản lý nhà nước, ông sẽ phải chịu trách nhiệm và thoái vị.

Nếu ông không phạm sai lầm, ông có thể chỉ cần đề xuất ngày càng nhiều chính sách được thiết lập để làm phật lòng giới quý tộc, cho phép hoàng tử có cơ hội đề xuất các biện pháp nhằm giảm bớt sự bất mãn của họ. Nhà vua sau đó sẽ thoái vị đồng thời anh sẽ giành được sự ưu ái của giới quý tộc sau đó. Mặc dù sẽ để lại những vết nhơ cho triều đại cũ, nhưng lợi ích nó đem lại cho hoàng gia vượt xa những bất lợi.

"Nhân tiện thì, trại trẻ mồ côi thế nào rồi? Em có kế hoạch để tổ chức nấu một cái gì đó cho chúng lần nữa không? Có cần ta hỗ trợ tài chính một chút?"

"Việc đó là không cần thiết, trợ cấp của em vẫn đủ để làm điều đó."

Có lẽ bây giờ chúng đã có khoảng 50 đứa.

Đây là một con số đáng kể, có lẽ là lớn nhất trong số các trại trẻ mồ côi ở Vương quốc. Mặc dù vậy, Renner đã không tìm kiếm sự hỗ trợ từ bên ngoài trong việc điều hành các hoạt động của trại trẻ mồ côi, vốn được tài trợ hoàn toàn thông qua quỹ bí mật của mình. Mặc dù là công chúa thứ ba, tiền trợ cấp của con bé không nhiều, nhưng nó đã tăng lên đáng kể sau khi hai chị gái kết hôn. Nó chắc chắn không thể tự mình tài trợ cho trại trẻ mồ côi, nhưng việc cắt giảm một số lượng lớn người giúp việc đã cho phép con bé làm điều đó.

Bây giờ khi anh nghĩ về nó, em gái anh dường như chỉ mặc một bộ quần áo.

Hoàng gia không nên làm điều gì có thể khiến cho giới quý tộc coi thường họ. Zanac cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng tự hào rằng Renner biết cách tiêu tiền của mình một cách khôn ngoan.

"Có muốn ta chia một phần số tiền trợ cấp của ta với em không? Xét cho cùng, trại trẻ mồ côi là một kỳ tích ấn tượng trong mắt người dân."

"Em không thể đồng ý với việc đó."

Thái độ của cô hết sức cương quyết.

"Nếu có những đứa trẻ xuất sắc trong trại trẻ mồ côi, em dự định sẽ đưa chúng đến trang viên. Em sẽ không cho phép anh lấy bất kỳ ai từ nguồn nhân lực tương lai của em~"

"Aah, Vậy đó là kế hoạch của em sao?..."

"Đúng vậy, em đã yêu cầu Brain-san giúp hướng dẫn chúng về kiếm thuật. Chúng cũng sẽ bắt đầu đi học sớm thôi. Những nỗ lực của em để nuôi dưỡng chúng mới chỉ bắt đầu."

"Vậy thì còn những đứa trẻ không quá xuất sắc thì sao?"

"Ngay cả khi chúng chỉ có thể làm các phép tính đơn giản hoặc viết, vẫn sẽ có một công việc dành cho chúng ở đâu đó. Mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp."

"Vậy thì liệu ta có thể nhận lấy những đứa còn lại?"

"Nếu anh làm điều đó em sẽ rất hạnh phúc. Em sẽ không còn phải lo lắng rằng một số đứa trẻ sẽ bị bỏ lạ—"

Lời nói của Renner đã bị gián đoạn bởi ai đó gõ cửa dữ dội.

"—Có, có chuyện gì? Sự ồn ào này là sao?!"

Ngay khi Zanac lên tiếng, cánh cửa đột nhiên mở ra.

"Thưa ngài! Có việc khẩn!"

Một quý tộc mặc bộ trang phục quen thuộc của triều đình chạy vào phòng. Ông là một trong những quan chức phụ trách các vấn đề nội bộ. Nắm chặt trong tay ông là một mảnh giấy da.

"Chuyện gì?!"

Zanac đưa mắt nhìn vào tờ giấy được đưa cho anh và một biểu cảm ngạc nhiên có thể thấy rõ xuất hiện. Như thể anh không thể hiểu nội dung của nó. Không, nó giống như anh đang hoài nghi với những gì mình vừa đọc.

"Có chuyện gì sao?"

Zanac không đủ sức để trả lời, thay vào đó, anh chỉ đưa tờ giấy da cho Renner trong im lặng. Và sau đó—

"Hah?"

Âm thanh đó hoàn toàn không hề phù hợp với cô, nghe có vẻ như cô đã hoàn toàn chết lặng.

Ôi trời nhìn xem, một lần nữa con bé lại thể hiện khía cạnh của một người bình thường. Zanac gượng cười như thể anh vừa chịu thua một cách tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro