Chương 166: Thiên vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong địa đạo tối mịt, ánh sáng từ vài ba chiếc điện thoại quả thật chẳng thấm vào đâu.

"Gì đây? Sao dưới học viện Bạch Đế lại có một chỗ như thế này?" Tobis vừa quan sát địa đạo vừa ngoái đầu hỏi Bạch Mạc Ly – hiện đang được hai thằng thuộc hạ của gã xách theo, "Hay là bọn mày giấu gì dưới này? Vũ khí? Kho báu? A! Chẳng lẽ là két?! Két Desno?!" Nghĩ vậy, Tobis phấn khích không thôi.

Kể từ khi mười bốn tuổi, chưa bao giờ Bạch Mạc Ly rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như hôm nay. Cả người y mềm nhũn nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, y mượn ánh đèn nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng khó tránh khỏi hoảng hốt, bên dưới Bạch Đế của y có một địa đạo mà y không hề biết?! Sao lại thế này? Ai đã đào nó? Đào ra làm gì?

Bọn họ nào biết rằng, thứ chờ đợi họ không phải là kho tàng báu vật, mà là sào huyệt của một tên biến thái khát máu.

Càng đi không khí càng ẩm thấp, có lẽ là do ngoài trời đang mưa to, nước mưa ngấm xuống đất mà thành.

Mộc Như Lam cầm đèn pin thong thả bước đi, cô đi cũng được khá lâu rồi, đường hầm quanh co khúc khuỷu, thỉnh thoảng chẻ ra hai ba nhánh, cứ như tổ kiến vậy.

Rốt cuộc vị kia đã đào bao nhiêu địa đạo vậy? Ghê thật, chỉ trong thời gian ngắn đã dựng lên được một nơi phạm tội như thế, tinh thần kiên trì đến mức điên cuồng này cũng đáng khen ngợi đấy chứ nhỉ?

Để đạt được mục đích, biến thái có thể nhẫn nại hơn cả các loài ăn thịt khi mai phục con mồi, chúng sẵn sàng bỏ ra một năm rưỡi hoặc hơn, thậm chí khi cần thiết chúng còn hóa thân thành những bậc kỳ tài, nhìn địa đạo này xem, quả thực không khác gì tác phẩm của một bầy kiến thợ khổng lồ.

Mộc Như Lam vừa đi vừa tính, đường này hình như dẫn đến khu trượt tuyết, ở đó có hai nữ sinh mất tích, đường kia hình như dẫn đến khu sân golf, ở đó cũng có một nữ sinh mất tích... Ra vậy, mỗi nhánh thông với một địa điểm, địa điểm phạm tội càng nhiều thì càng khó bị lùng ra, hơn nữa học viện Bạch Đế quá rộng, ai mà tưởng được sẽ có người đào hẳn một hệ thống địa đạo dưới này cơ chứ.

Cô biết tên biến thái nọ hoạt động dưới lòng đất nhưng không ngờ đường lại chằng chịt đến thế, không biết có may mắn tìm ra nơi phạm tội cuối cùng không đây.

Mộc Như Lam cầm đèn pin, miệng ngâm nga nghe thật nhàn nhã, con đường sau lưng cô tối om, hắc ám như một bàn tay quỷ đang vươn ra muốn bắt người ăn thịt.

++++

Bệnh viện tâm thần Coen.

Joey ngáp ngắn ngáp dài trong văn phòng viện trưởng, cố tách hai mí mắt ra mà nhìn Mặc Khiêm Nhân ngồi làm việc, sau đó lại ngáp cái nữa, "Amon, tắt báo động được chưa vậy?" Cứ tưởng sẽ có kẻ liên tiếp tấn công vào hệ thống bảo vệ của Coen, vậy mà cuối cùng chẳng có gì cả ngoài hai đợt đầu tiên.

Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn tờ đơn xin nghiên cứu đã bị từ chối bao nhiêu lần mà vẫn cố chấp trình lên, nghe Joey nói vậy, hắn vừa viết lời từ chối vừa bình thản đáp, "Được rồi."

Hai mắt Joey sáng lên, thoáng cái đã tỉnh táo hơn rất nhiều, "Vậy là chúng tôi làm việc lại bình thường được rồi phải không?" Cuối cùng cũng được cho nghiên cứu sinh vào viết luận văn này nọ tiếp rồi! Gần đây bệnh viện có lệnh cấm người lạ làm ví hắn xẹp lép, cả danh tiếng của Coen cũng có vẻ đã giảm mất một chút rồi!

Mặc Khiêm Nhân phớt lờ Joey mà dán đôi mắt lạnh lùng lên tờ đơn xin tiếp theo. Trong bàn tay sinh ra để cầm dao mổ, chiếc bút máy nhẹ nhàng chuyển động... Robert Ruiz, chuyên gia tâm lý học tại đại học Yale, muốn gặp Caesar; mà người tên Gino hắn vừa từ chối cũng muốn gặp Caesar, có quan hệ gì đây?

Thấy Mặc Khiêm Nhân trầm ngâm, Joey bèn đi tới chỗ bàn làm việc đọc thử tờ đơn, "Caesar?"

Vì từng là sĩ quan cấp cao trong Thủy quân lục chiến nên trước nay Caesar luôn bị giam kín để tránh làm lộ bí mật quân sự, và cũng không một ai được phép nghiên cứu tâm lý hắn – gắt gao không thua gì hình thức biệt giam của Hans. Được cái mấy năm gần đây Caesar tương đối biết điều, vả lại có một số bí mật quân sự đã không còn là bí mật nữa nên Caesar cũng được thả lỏng bớt, có điều vẫn không thấy ai đề nghị được nghiên cứu hắn, bởi họ gần như đã quên bẵng rằng trong Coen còn giam một vị cựu sĩ quan huyền thoại.

Mặc Khiêm Nhân đóng tập tài liệu lại, đơn xin của giáo sư tâm lý học đó tới được đây chứng tỏ thân phận của ông ta là thật, nhưng hắn tin vào trực giác của mình hơn, nên là từ chối thôi.

Bỗng chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông, Mặc Khiêm Nhân bắt máy, là bộ phận bảo vệ gọi lên thông báo có thư gửi hắn.

Bức thư nhanh chóng được chuyển lên cho Mặc Khiêm Nhân. Để bày tỏ thành ý, mọi người thường viết thư tay thay cho mail và điện thoại, vì thế ở Coen rất hay nhìn thấy giấy, bất kể là văn kiện hay tài liệu, thư từ.

Thư này được gửi đến từ New York.

Tờ giấy trắng mở ra giữa những ngón tay hằn rõ khớp xương, từng dòng chữ Trung chỉnh tề đập vào mắt Mặc Khiêm Nhân, hắn cau mày, thử gọi một cuộc cho Mộc Như Lam nhưng chỉ nhận được thông báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng.

Chẳng lẽ bây giờ Mộc Như Lam không còn trong học viện Bạch Đế?

Tim bất giác đập nhanh, Mặc Khiêm Nhân cúp máy, quay sang bảo Joey, "Chuẩn bị vé máy bay cho tôi."

++++

Mộc Như Lam vừa đi vừa lấy điện thoại ra, định tắt máy nhưng thấy tín hiệu mất rồi nên thôi. Cô bỏ điện thoại vào lại trong túi rồi đưa tay sờ lên vết máu trên vách hầm, căn cứ vào độ đông đặc thì máu này cũng được một thời gian rồi, vậy tức là đã có nạn nhân?

Cô nhíu mày, chẳng lẽ mình tính sai? Không thể nào, thợ săn còn chưa bắt đủ mồi thì làm sao mà chuyển sang bước tiếp theo được? Phải tóm hết chúng nó thì mới có thể toàn tâm toàn ý thưởng thức chứ?

Tiếp tục soi đèn pin về bóng đêm tối mịt đằng trước, không biết có phải cô đi nhầm hay không mà nãy giờ vẫn chưa gặp một căn phòng nào cả.

Phía bên kia, đám Tobis xách theo Bạch Mạc Ly mò mẫm trong địa đạo, hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, đi muốn rục cả chân mà vẫn chưa tìm được lối ra, cứ như mê cung vậy.

"Ê! Rốt cuộc là phải đi hướng nào?" Tobis trừng Bạch Mạc Ly.

Đáp lại, Bạch Mạc Ly chỉ nhìn Tobis bằng ánh mắt lạnh toát làm gã phải nhăn mặt gắt lên, "Che mặt nó lại cho tao! Che lại mau!" Khiếp thật, mới bị nhìn thôi mà đã thấy như mình sắp chết đến nơi.

"Đại ca! Phía trước có ánh sáng!" Tên thuộc hạ đi trước mở đường mừng rỡ quay đầu hô to, "Ánh sáng màu vàng, có khi là vàng đấy ạ!"

"Mau mau mau!" Tobis phấn khích vô cùng, vội vàng chạy lên trước thật nhanh.

Ánh sáng càng ngày càng gần, thế nhưng khi bọn họ nhìn rõ khung cảnh ở cuối con đường, sự hào hứng đã nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi bàng hoàng.

Nơi này không rộng lắm, trông từa tựa một cái hang hình tròn, bên trái trói rất nhiều nữ sinh mặc đồng phục Bạch Đế, bên phải bày một đống máy móc lạ lùng, ở giữa là một cái nồi lớn đang tỏa ra một thứ mùi quái dị, cạnh đó có một cây cột pha lê cực kỳ đẹp và một cây nữa chưa hoàn chỉnh, với một cô gái trần truồng bị khảm chặt thân dưới vào trong!

Cái quái gì thế này?!

Nhìn thấy mấy cô gái bị trói, Bạch Mạc Ly giật mình kinh ngạc, những sinh viên bị mất tích?! Ở ngay bên dưới học viện?!

Các nữ sinh bị trói trong góc tròn mắt nhìn nhóm người áo đen vừa xuất hiện, sau đó mừng rỡ kêu lên, "Cuối cùng học viện cũng tới cứu chúng tôi rồi sao?! Làm ơn cởi trói cho chúng tôi! Cứu chúng tôi với!"

Bọn Tobis nhìn nhau một hồi mới tạm tiêu hóa được tình huống, chúng bảo các nữ sinh bình tĩnh lại rồi hỏi cặn kẽ mọi chuyện, và câu trả lời của họ thật sự đã khiến chúng phải xám ngoét mặt mày.

Biến thái?! Cái địa đạo này là do biến thái đào ra, còn họ là sinh viên Bạch Đế bị biến thái bắt cóc để làm cột pha lê người?! Mẹ ơi! Này còn hoang đường hơn cả chuyện chúng bắt trói đại Boss nữa, cơ mà đến chúng còn bắt trói Bạch Mạc Ly được thì việc gì một kẻ biến thái lại không thể bắt cóc sinh viên Bạch Đế!

Vứt tạm Bạch Mạc Ly vào góc hang, bọn Tobis đi ra ngoài thầm thì bàn tán.

"Đại ca, giờ sao?" Ở đây có biến thái, còn có cả những nữ sinh bị bắt cóc, nếu chúng là chính nhân quân tử thì tất nhiên sẽ cứu họ ra, vấn đề là bây giờ chúng đang bị Đế chế Bạch truy đuổi, Bạch Mạc Ly còn đang nằm trong tay chúng đây này!

Tobis nhìn mấy nữ sinh kia, đoạn nhìn sang Bạch Mạc Ly, bất chợt gã nhếch miệng, "Tao có một ý hay! Bọn mày cầm súng đi tìm và xử thằng biến thái kia đi, sau đó chúng ta trốn trong này vài ngày, chờ vòng vây của Đế chế Bạch bớt gắt gao rồi hẵng ra. Còn mấy đứa con gái này... Ha ha... Bố mẹ chúng mà biết con mình bị bắt cóc và sát hại ngay trong Bạch Đế, nhất định sẽ nổi trận lôi đình cho xem!" Đôi mắt gã hiện rõ sát ý, dù sao cũng sẽ chẳng có ai đi đối đầu với Đế chế Bạch chỉ vì một gia tộc nhỏ, đã vậy gã sẽ chuẩn bị sẵn cho Đế chế Bạch vài quả bom, nếu gã không qua được vụ này thì Đế chế Bạch cũng đừng hòng sống yên ổn!

Mấy tên thuộc hạ hết nhìn nhóm nữ sinh rồi lại nhìn gã đại ca, cuối cùng vẫn phải tuân lệnh. Theo lời các nữ sinh thì tên biến thái đó đã ra ngoài lấy nguyên liệu, bây giờ chắc hẳn sắp về rồi, bọn chúng phải tìm ra và xử đẹp hắn trước khi hắn kịp gây ra bất cứ chuyện gì, đừng quên đây là sào huyệt của hắn ta đó, tiên hạ thủ vi cường!

Bọn thuộc hạ đi hết chỉ còn lại mỗi Tobis, gã tới chỗ cái nồi nhòm xem thử, trong đó đang nấu một đống gà vịt trắng, ngoài ra còn có một tấm lọc lông. Tobis quay sang nhìn đôi cánh sau lưng cô gái xinh đẹp trong cột pha lê, tên kia đã dùng lông chim thật để làm cánh sao? Chẳng trách chúng đẹp như thế, trên thế giới này đẹp nhất chính là sự chân thật, mỹ nữ phải thật, cánh chim cũng phải thật thì mới có thể tạo ra một cây cột pha lê người đẹp đến nhường này!

Tobis đứng trước cột pha lê, buột miệng tấm tắc, "Đẹp quá..."

Thấy thế, những cô gái sau lưng gã không khỏi giật giật cánh tay bị trói, "Bác gì ơi, bác cởi trói cho chúng tôi trước được không?"

Tobis quay đầu nhìn nhóm nữ sinh trẻ trung xinh đẹp kia, đây đều là những vị thiên kim tiểu thư kiêu kỳ, bình thường khó ai với tới nổi. Chỉ một đám đàn bà con gái, vậy mà cũng dám giẫm đạp lên đứa con trai duy nhất của gã...

Gương mặt núc ních của Tobis nặn ra một nụ cười dâm đãng, méo mó bởi hận thù, "Trước sau gì cũng phải chết, chi bằng để bác đây dạy các cháu biết thế nào là sướng đi..."

Đang chuẩn bị đi qua chỗ rẽ, Mộc Như Lam chợt dừng chân, áp tai lên vách tường, hình như có tiếng bước chân? Cô căng tai lên nghe, đúng là có thật, ở ngay lối đi bên kia. Mộc Như Lam nheo mắt, nhón chân định lùi về, cùng lúc đó một tên đàn ông mặc vest đen bất thình lình đi ra, đèn pin hai bên chiếu thẳng vào mắt nhau, không cần nhìn kĩ xem cô là ai, tên thuộc hạ của Tobis đã lập tức giương súng bắn về phía Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam bị bất ngờ, không lường được đối phương lại là một tên mafia có súng, may sao hắn ta cũng bị lóa mắt ngắm không chuẩn nên viên đạn đi lệch vào đầu vai cô, không nguy hiểm đến tính mạng, bởi vai chủ yếu chỉ có xương, đạn bắn vào tuy rất đau nhưng sẽ không chảy quá nhiều máu.

Mộc Như Lam cau mày lui lại về đường cũ, ánh mắt thoáng chốc trở nên sâu hoắm quỷ dị, kẻ tấn công này muốn giết cô sao? Thật bất lịch sự, đã vậy thì mi chết luôn đi!

Tên mafia kia có vẻ cũng không ngờ mình lại đụng phải biến thái nhanh thế, hắn nã súng xong không thấy xác đâu thì liền đuổi theo, nào ngờ Mộc Như Lam không hề chạy đi mà lại ngồi phục sẵn ở khúc ngoặt, chiếc điện thoại rớt cạch xuống đất, hắn trợn mắt nhìn cô gái được ánh đèn yếu ớt rọi lên nửa khuôn mặt, nửa mặt còn lại chìm trong bóng tối, điềm nhiên đến rợn người. Trên cổ hắn, một cái xẻng gấp dính bùn đang cắm ngập vào trong, máu nhuộm đỏ tươi một mảng...

Bịch, ngã xuống giờ chỉ còn là một xác chết.

Mộc Như Lam cầm cái xẻng nhuốm máu, vẻ mặt dửng dưng như thể đó chỉ là một con vật. Trên thực tế, trong mắt đa số tội phạm tâm thần, trừ chúng ra, những kẻ còn lại đều không phải người mà chỉ là con vật mang hình dáng của người. Giết, ăn thịt, hay làm gì họ, đều không thể gây cho chúng một mảy may áp lực nào.

Có tiếng bước chân, bọn mafia đang dồn tới nơi phát ra tiếng súng...

"Chà! Xem ra tụi nó xong việc rồi!" Đang xé quần áo một nữ sinh, Tobis nghe thấy tiếng súng thì càng thêm khoái chí, "Từ giờ chỗ này là địa bàn của tao! Còn bọn mày là con mồi của tao ha ha!"

Các nữ sinh đã chẳng còn sức để kháng cự nữa, những ai bị bắt trước hiện đã rệu rã vì đói, tên biến thái đó chỉ cho họ uống nước chứ không cho ăn gì cả; còn những nữ sinh mới bị bắt gần đây thì đang sợ điếng người luôn rồi, cứ tưởng là vị cứu tinh, nào ngờ lại là một gã súc sinh định hiếp rồi giết họ!

Bạch Mạc Ly nhìn Tobis bằng ánh mắt lạnh toát, Tobis thấy thế bèn cố ý làm chậm lại, gã xốc váy một nữ sinh lên rồi cởi khóa quần, miệng cười khả ố, "Sao nào? Có cảm tưởng gì khi thấy sinh viên của mình bị hiếp không hả người sáng lập học viện Bạch Đế? A, suýt nữa thì quên, 'ngài' Bạch có tiếng lãnh khốc vô tình, dù sao cũng người bị hiếp cũng không phải 'ngài', chắc chả bận tâm đâu nhỉ..." Nói đoạn, cái nhìn của Tobis dành cho Bạch Mạc Ly dần trở nên khác lạ, bỗng đột nhiên gã đứng dậy, bỏ qua cô gái xinh đẹp mình vừa chấm mà tiến thẳng về phía Bạch Mạc Ly.

Lửa giận phừng lên trong mắt Bạch Mạc Ly.

Tobis đi đến trước mặt Bạch Mạc Ly, nhìn y một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt dâm tà. Có lẽ là vì Bạch Mạc Ly đem lại cảm giác quá áp đảo nên bình thường chẳng ai dám ôm ý định khinh nhờn, bây giờ nhìn y bằng con mắt khác mới thấy, dáng người y rất đẹp, cao gần 1m9, không quá lực lưỡng nhưng vẫn có thể cảm thấy được nguồn sức mạnh tiềm tàng trong từng thớ thịt, hơn nữa gương mặt y... Chậc chậc, nếu bỏ qua cặp mắt hung bạo kia thì quả thật cũng đẹp trai đấy.

Một Bạch Mạc Ly cao quý đường bệ thường ngày, nay lại bất lực mặc cho gã định đoạt, cái viễn cảnh y phải thuần phục dưới thân gã khiến Tobis hưng phấn đến mức rịn mồ hôi, thứ đang tơ hơ ngoài quần cũng phấn khích theo. Thế nhưng cặp mắt của Bạch Mạc Ly vẫn làm gã kiêng sợ, cực chẳng đã, Tobis bèn cởi áo khoác ra chụp lên mặt Bạch Mạc Ly.

"Ha ha ha... Để xem mày còn hù tao được nữa không!"

Bị cái áo che mất tầm nhìn, Bạch Mạc Ly cảm giác được áo sơmi của mình bị giật bung ra, một bàn tay thô ráp sờ soạng khắp ngực y, nhục nhã và phẫn nộ cơ hồ đập tan tác dụng của thuốc gây tê, lão già chó chết này, y phải băm vằm gã!

Máu rỏ tí tách, không gian lặng như tờ càng làm nổi bật tiếng thở nặng nhọc, ai muốn cướp đi sinh mạng quý báu của cô đều sẽ phải trả giá đắt, và Mộc Như Lam cũng đã phải trả giá cho hành động của mình.

Vai cô đau như sắp tàn phế...

Mộc Như Lam tay chống xẻng, tay kia sờ lên vai, máu nhanh chóng nhuộm đỏ bàn tay cô, vừa nãy đánh mạnh quá. Sinh mệnh luôn kiên cường mà mong manh như thế, muốn giết được người không phải chuyện đơn giản, xử lý một lúc bốn người lại càng khó hơn.

Mộc Như Lam nhặt đèn pin lên và cầm theo một khẩu súng, mấy khẩu còn lại thì lấy hết đạn ra nhét vào túi. Nhìn bộ vest đen trên người bọn kia, cô nhướng mày, đám này là ai? Sao lại có mặt ở đây? Tên biến thái nọ là đồng loại của cô, đáng lẽ phải không có thứ gọi là đồng minh chứ...

Phía trước có ánh đèn, cuối cùng cô cũng đã tới trung tâm tội ác của tên biến thái, thế nhưng sự xuất hiện của đám đàn ông có súng ban nãy khiến Mộc Như Lam không khỏi đề cao cảnh giác, có vẻ mọi chuyện đã bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát...

Trời đã về khuya mà cơn mưa vẫn rả rích không dứt.

Tại cổng sau của học viện Bạch Đế, người của Đế chế Bạch tìm kiếm cả buổi mà vẫn không có kết quả: bọn họ bao vây ở bên ngoài chờ lũ nhãi nhép kia tự chui đầu vào rọ, nào ngờ đợi mãi vẫn chẳng thấy tên nào đi ra, vào tìm một hồi thì mới phát hiện xe của chúng dừng giữa đường nhưng trong xe lại không có ai. Bên trái là tường rào của học viện Bạch Đế, bên phải là vách núi dựng đứng, không thể nào trốn đi được, trừ phi chúng có cánh!

"Chết tiệt! Chúng chạy đi đâu rồi?!" Bạch Hổ tức giận vò mái tóc đã đẫm nước mưa, nói đoạn đưa mắt trừng Hắc Báo – lúc này cũng đang rất sốt ruột, "Bảo cậu đi giám sát mà cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Camera bị hỏng mà cũng không biết!" Bằng không họ đã biết bọn khốn Tobis đã đem Boss của họ lên trời hay xuống đất rồi! Tuy rằng điều này là không tưởng!

"Tôi... Tôi..." Hắc Báo giương cặp mắt thâm quầng lên, không tìm ra được lời nào phản bác, quả thật hắn đã lơ là, bởi chẳng ai nghĩ là sẽ có kẻ dám khiêu khích Đế chế Bạch!

"Thôi, cấp trên đã cho trực thăng tiến hành lục soát toàn diện rồi, có lẽ cái xe này dừng ở đây chỉ để đánh lạc hướng chúng ta thôi, tản ra tìm đi." Tuyết Khả cố giữ cho giọng mình bình tĩnh, Boss của họ đã vượt qua bao nhiêu năm thăng trầm, sao có thể bị lũ tép riu đánh bại được? Tuy vậy họ cũng nên xem lại bản thân, họ đã quá cao ngạo, quá tự tin, nên mới trúng kế của lũ tép riu này, cũng giống như thiên tài luôn mắc lỗi ở những chỗ đơn giản vậy, đừng quên con kiến tuy nhỏ nhưng khi cắn vẫn sẽ đau.

"Vâng." Mọi người phần ai nấy lên xe rời khỏi đây, tiếng động cơ xa dần rồi biến mất hẳn.

Mưa lộp độp rơi, trên vách núi cao chót vót, một bóng đen khả nghi thò đầu ra ngó nghiêng. Thấy mấy chiếc xe đã chạy xa, hắn ta thả cái lồng trên tay xuống để nó rớt đúng vào bụi cây um tùm, làm lũ gà bên trong giãy cánh kêu to, sau đó hắn thả tiếp cái thùng thứ hai nhưng lần này lại cẩn thận hơn nhiều, có vẻ là sợ làm hỏng vật đựng bên trong. Xong xuôi, hắn ta nắm lấy một sợi dây thừng đã được buột chặt vào thân cây, từ từ tụt xuống vách núi rồi nhanh chóng biến mắt sau bụi cây...

Bụi cây bị mưa quật cong, vừa hay che khuất lối vào, ai mà ngờ ở thế kỉ XXI vẫn còn tồn tại loại đường hầm bí mật này cơ chứ.

Cùng lúc đó, máy bay cất cánh rời khỏi sân bay San Francisco, Mặc Khiêm Nhân xem đồng hồ đeo tay, đây là chuyến bay nhanh nhất đến New York, nhưng vẫn phải tốn ít nhất năm tiếng mới tới nơi...

Không hiểu sao, hắn cảm thấy hơi bồn chồn, trái tim cứ vô cớ nhói lên, nhanh đến nỗi hắn cho là ảo giác, tóm lại bây giờ hắn nhất định phải đến bên Mộc Như Lam.

++++

Mộc Như Lam từ từ tiến vào nơi phát ra ánh sáng, đập vào mắt cô là hơn mười cô gái bị trói chặt, trong đó có người đã bất tỉnh, một số khác thì yếu đến mức mở không nổi đôi mắt tuyệt vọng. Bỗng qua làn khói trắng cuồn cuộn tỏa ra từ chiếc nồi, họ nhìn thấy bóng dáng của ai đó, trong một thoáng, họ cho rằng mình đã chết nên mới thấy được thiên sứ. Thế nhưng cô gái tỉnh táo nhất ngay lập tức nhận ra, đó là Mộc Như Lam! Người đứng thứ đầu bảng tổng hợp thành tích!

Mộc Như Lam đưa tay làm dấu im lặng, bọn họ chăm chăm dõi theo từng hành động của cô, trái tim bất giác đập nhanh, gần như quên cả thở.

Mộc Như Lam nhìn quanh động để rồi phải giật mình khi trông thấy một gã đàn ông béo nục nịch đang liếm láp cơ thể một người đàn ông khác...

Ghê tởm đến lợm giọng.

Không biết gã ta là ai, nhưng nhìn thôi cũng biết chẳng phải hạng tốt lành gì, chẳng lẽ gã ta chính là tên biến thái?

Mộc Như Lam giơ súng nhắm vào gáy gã đàn ông, chỉ tiếc vết thương trên vai phải khiến cô đau quá không bắn chuẩn được, cuối cùng chỉ bắn trúng vai gã ta.

Mộc Như Lam toát mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ phải đổi sang cầm súng tay trái. Gã đàn ông bị cô bắn hoảng sợ quay đầu lại, còn ai khác ngoài vị phụ huynh làm mafia mới diễn thuyết trong nhà hát hôm nay? Cô giật mình, tại sao lại là gã ta?

Nhớ lại sát ý của bọn áo đen ban nãy, Mộc Như Lam bắn thêm hai phát lên đùi gã, khiến gã không chết nhưng cũng không thể gây thêm chuyện gì bất lợi.

"A!" Bị trúng liên tiếp ba phát súng, Tobis đau đớn thét lên, ánh mắt gã nhìn Mộc Như Lam vừa sửng sốt lại vừa sợ hãi, người của Đế chế Bạch?!

"Lăn sang bên kia đi được không?" Mộc Lam Lam trỏ súng sang một góc trống khác, mấy tên này làm cô rối hết lên rồi, thật không giống kế hoạch của cô gì cả, sao tự dưng lại xuất hiện nhiều nhân vật lạ thế này? Sao khách của Bạch Mạc Ly lại chạy tới đây? Nếu cô giết gã ta thì có khi nào Bạch Mạc Ly vốn đã hận Kha gia sẽ tấn công Kha gia luôn không? Chà, đáng suy ngẫm đây...

Tobis vội vàng dùng tay lê người đến chỗ Mộc Như Lam vừa bảo, gã hoang mang nhìn Mộc Như Lam, đám thuộc hạ giờ này vẫn chưa về, nói không chừng là đã bị cô gái này giết rồi, mà cô ta lại mặc đồng phục Bạch Đế, vậy cô ta là sinh viên bị biến thái bắt tới hay là người của Đế chế Bạch đến cứu Bạch Mạc Ly?

Mộc Như Lam liếc Tobis rồi lại nhìn sang chàng trai đã bị gã ta cởi áo sơmi và suýt nữa là cởi cả quần. Đầu anh ta bị che nên Mộc Như Lam không nhận ra ngay được, cô ngồi xổm xuống, cầm góc áo vest kéo xuống, thế là hai bên mặt đối mặt, bàng hoàng!

Đây nhất định là ảo giác.

Mộc Như Lam lặng người, định để cái áo về lại chỗ cũ nhưng nghe thấy tiếng nghiến răng của y thì lại kéo xuống, đoạn, cô nhìn Bạch Ly bằng ánh mắt của một đứa trẻ đang ngắm kiến ven đường. Ngạc nhiên qua đi, cô nàng biến thái bắt đầu cảm thấy thú vị, đây mà là Bạch Mạc Ly sao? Áo bị cởi phanh, ngực nhớp nháp nước bọt, quần lót hớ hênh... Đúng là thê thảm hết chỗ nói, đã thế còn suýt bị một lão già ghê tởm đè nữa chứ?

Bạch Mạc Ly không ngờ người đầu tiên xuất hiện trước mặt mình lại là Mộc Như Lam, hơn nữa còn trong một hoàn cảnh nhục nhã thế này, giống như mặt xấu xí nhất thảm hại nhất của mình bị kẻ mình căm thù nhất nhìn thấy vậy.

Đôi mắt sắc lẻm của y cơ hồ phun ra lửa, y không hề cảm kích khi được cứu mà chỉ thấy lửa giận phừng lên, càng ngày y càng căm ghét Mộc Như Lam!

"Ra vậy, bị tiêm thuốc tê rồi phải không?" Nhận ra nguyên do khiến Bạch Mạc Ly ra nông nỗi này, Mộc Như Lam gật gật đầu, dùng thuốc tê tuy là bỉ ổi thật nhưng phải công nhận là vô cùng hữu dụng.

Cơ mà chuyện này có liên quan gì cô đâu? Có thể cô đã vô tình khiến Bạch Mạc Ly mang ơn mình, nhưng y đã có ác cảm với cô từ lâu, bây giờ cô lại nhìn thấy bộ mặt nhục nhã của y, dù có được cứu thì y cũng sẽ chẳng cảm kích cô đâu, trái lại còn phẫn nộ nữa kìa. Nhìn xem, nếu bây giờ y cử động được thì có khi đã nghĩ đến việc giết cô rồi ấy chứ.

++++

Trong địa đạo tối mịt, có kẻ đang từ từ đẩy một lồng toàn gà vịt và một cái thùng không biết chứa thứ gì đi về phía hang động...

Hoàn toàn không có đèn pin hay bất kỳ tia sáng nào, vậy mà hắn ta vẫn có thể đi một mạch không gặp chút khó khăn, cứ như đây là sân sau nhà hắn vậy, trong bóng đêm đen kịt, chẳng có gì ngoài tiếng bánh xe lăn lộc cộc...

++++

Mộc Như Lam quay đầu nhìn ra lối đi, ở đó tối đen và lặng ngắt như một cái động không đáy.

Cô cau mày, giữa chừng xảy ra bất trắc, Bạch Mạc Ly và đám mafia hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, lại thêm vết thương trên vai khiến cô chẳng còn mấy sức để đối chọi với tên biến thái nữa...

Mộc Như Lam đứng dậy đi tới chỗ các nữ sinh rồi thoăn thoắt cắt dây thừng, các nữ sinh bấy giờ mới thật sự có cảm giác được giải thoát, họ nhìn Mộc Như Lam mà nước mắt rơi lã chã, "Điện hạ..."

"Suỵt, đừng khóc, đứng dậy nhanh lên, tất cả cố gắng lên, tôi giúp các cô ra khỏi đây." Mộc Như Lam đưa mắt nhìn con đường tối như mực, cô cảm nhận được... mùi máu trên người tên đồng loại đang càng ngày càng gần, nguy hiểm lắm rồi!

Để sống sót, một người yếu đuối đôi khi có thể làm được nhiều chuyện khó tin hay thậm chí là kinh khủng, nhưng cũng đôi khi, càng muốn làm lại càng thấy rõ mình không có năng lực.

Vài nữ sinh đã không còn đứng dậy được, một trong số đó chộp lấy tay Mộc Như Lam, "Báo cảnh sát đi! Liên lạc với nhà trường!"

"Ở đây không có sóng, hơn nữa tên biến thái sắp trở lại rồi, nếu các cô không mau đứng dậy thì tới lúc đó chúng ta sẽ phải chết hết!" Mộc Như Lam nghiêm giọng, thần thái sáng rực như thái dương mà thâm trầm tựa đầm nước ấy khiến họ không cách nào làm trái, hoảng loạn trong lòng cũng vơi đi phần nào. Bọn họ hít sâu rồi nắm lấy tay của cô, cuối cùng cũng đứng dậy được.

"Nghe này, bây giờ các cô đỡ nhau dậy, tuyệt đối không được hoang mang, tôi sẽ dẫn các cô ra ngoài, được chứ?" Mộc Như Lam nhìn họ một lượt, tất cả đều là sinh viên Bạch Đế, đầy đủ không thiếu một ai, xem ra cô đã tính đúng, các sinh viên bị bắt cóc đều còn sống. Cô cho biến thái vào đây là để làm bọn Bạch Mạc Ly khốn đốn chứ cũng không muốn liên lụy người vô tội, bằng không cô đã chẳng xuống tận đây cứu họ, mặc dù nếu họ chết thật thì cô cũng sẽ không quá áy náy. Chỉ hiềm Bạch Mạc Ly tự dưng xuất hiện làm tốn không biết bao nhiêu thời gian của cô, bây giờ tên biến thái sắp đến rồi!

Sắp chết khát thì tìm thấy ốc đảo, các nữ sinh nào còn giữ được vẻ lạnh lùng cao quý thường ngày, giờ đây họ chẳng khác gì những con cừu đã được huấn luyện, tất cả đều tuân theo Mộc Như Lam.

"Đi."

"Khoan!" Một nữ sinh nhìn sang Bạch Mạc Ly, chần chừ hỏi, "Vậy còn anh ấy thì sao? Không mang anh ấy theo à?" Họ chạy hết để lại một mình Bạch Mạc Ly thì y sẽ bị tên biến thái giết mất...

Mộc Như Lam nhìn về phía Bạch Mạc Ly, Bạch Mạc Ly cũng nhìn lại cô, một lạnh nhạt tỉnh táo, một lãnh khốc sắc bén.

Cứu Bạch Mạc Ly ra ngoài thì địa vị của cô ở Đế chế Bạch sẽ chuyển biến ngay lập tức, Bạch Mạc Ly dù ghét cô đến mấy cũng không thể phủ nhận ơn cứu mạng của cô, kiểu ơn tình này là khó trả nhất.

Hiện Bạch Mạc Ly đã nói được rồi, nhưng y chỉ im lặng nhìn Mộc Như Lam đăm đăm.

Mộc Như Lam dời mắt, dứt khoát tiến về trước, "Không, tôi không đủ sức lo cho anh ta, đi thôi."

Đã trong dự đoán, cũng đúng thôi.

Toàn thân không cử động được, y rõ ràng là một gánh nặng, các nữ sinh đã chẳng còn mấy sức rồi, mang theo y chỉ tổ khiến họ mệt mỏi hơn, cơ hội trốn thoát ít đi, Mộc Như Lam chọn như vậy là hoàn toàn chính xác. Vứt bỏ gánh nặng thì sẽ mới có khả năng đi xa hơn, trên đời này, làm gì có ai gặp cảnh khốn cùng mà vẫn không bỏ rơi một kẻ gãy tay gãy chân?

Bạch Mạc Ly nhếch môi cười lạnh.

Thế nhưng chính vào lúc này, một tiếng cầu cứu yếu ớt bỗng vang lên từ đằng sau, Mộc Như Lam quay đầu, thấy cô gái bị khảm nửa người vào cột pha lê đang nhìn mình, cô ấy rất yếu, nhưng ý chí lại vô cùng mãnh liệt, "Cứu, cứu tôi... Xin cô... Cứu tôi với... Tôi không muốn chết, tôi còn có việc phải làm, cứu tôi với, làm ơn..."

Mộc Như Lam nhìn cô ấy, bước chân khựng lại.

Những nữ sinh khác lo lắng nhìn Mộc Như Lam, bọn họ không quen hai cô gái đã bị làm thành cột pha lê, hai người này không phải sinh viên Bạch Đế, mà người đang cầu cứu thì đã bị khảm hơn nửa vào cột rồi, hoàn toàn vô phương cứu giúp, chẳng lẽ lại khiêng cô ấy theo sao?!

"Cứu tôi, xin cô đấy, cứu tôi với..." Cô gái kia dường như cũng biết mình thế này không chạy được, nhưng vẫn kiềm lòng không đặng mà cầu cứu Mộc Như Lam.

"Điện hạ..." Một nữ sinh sốt ruột nhìn Mộc Như Lam, tên biến thái sắp trở lại rồi, phải chạy ngay mới kịp!

"Cầm lấy đèn pin, đi một lát thấy ngã rẽ đầu tiên thì chạy vào, thấy có xác chết cũng đừng hoảng sợ, cứ đi qua bọn họ rồi chạy thẳng về trước, đừng có dừng chân, sau khi thoát được khỏi đây thì báo cho người ta đến cứu tôi, hiểu chưa?" Mộc Như Lam đột nhiên nói.

Như cảm nhận được điều gì, tên đàn ông đang đi về phía nãy chợt bước chậm giậy, ngay sau đó hắn ta đẩy nhanh tốc độ, tiếng bánh xe vang lên lộc cộc như thể sẽ lật xe bất cứ lúc nào.

Mộc Như Lam biến sắc, đẩy nữ sinh kia một cái, "Mau!"

Bị giọng điệu khẩn trương của Mộc Như Lam ảnh hưởng, các nữ sinh cũng căng thẳng theo, bất chấp mọi thứ mà đỡ nhau chạy ra ngoài, bước chân họ vội vàng, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Bạch Mạc Ly thấy Mộc Như Lam thực sự ở lại thì lòng phức tạp, cô gái này...

Mộc Như Lam đi đến trước mặt cô gái bị khảm vào cột, thấy cô ấy nước mắt giàn giụa nhìn mình cầu cứu, cô đặt tay lên má cô ấy, miệng cười dịu dàng, đôi mắt ấm áp như biết sưởi ấm, "Không sao đâu, đừng sợ, tôi sẽ giúp cô sống sót ra khỏi đây."

Trong ký ức, hai bé gái kia cũng giống như cô ấy bây giờ, dù cô đã nhắm mắt vờ như không biết gì cả, chúng vẫn cầu cứu cô, cứu mình cứu mình cứu mình xin cậu cứu mình với, nó ám trong đầu cô như một lời nguyền vĩnh cửu. Cái cảm giác ấy thật khó chịu, người ta tê tâm liệt phế cầu xin mình giúp đỡ nhưng mình lại chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Do là di chứng lưu lại từ trước khi biến thái hoàn toàn nên nó là chuyện duy nhất có thể làm Mộc Như Lam thấy hổ thẹn, nhưng có lẽ sau ngày hôm nay, nó sẽ không còn tồn tại nữa.

Cô gái kia không ngờ Mộc Như Lam thật sự sẽ ở lại, nhìn vào đôi mắt cô, cảm nhận được cái ấm trên má, nước mắt cô ấy lại rơi lã chã, "Cảm ơn cô... Hu hu... Cảm ơn." Chưa biết rốt cuộc cô ấy có sống sót ra ngoài hay không, nhưng trên đời có một người lạ đồng ý ở lại đầm rồng hang hổ vì mình, đã là điều tốt đẹp nhất mà thượng đế ban cho rồi...

Mộc Như Lam cởi áo khoác màu đen ra phủ lên cơ thể trần trụi của cô gái, để lộ chiếc sơmi trắng và bả vai đầy máu đỏ.

Bàn tay cứng đơ của Bạch Mạc Ly từ từ siết chặt lại, y nhìn Mộc Như Lam chằm chằm. Cô không đủ sức lo cho y nên thản nhiên bỏ y lại, vậy mà nhoáng cái đã giúp đỡ thậm chí là đưa mình vào nguy hiểm vì một kẻ xa lạ còn phiền hơn cả y? Thì ra không phải là cô không đủ sức, thì ra trong cảnh khốn cùng cô vẫn sẽ cứu giúp kẻ gãy tay gãy chân, nhưng quan trọng là... Người mà cô chọn! Bạch Mạc Ly y còn chẳng bằng cô gái sắp chết kia!

Thực ra y cũng không nên vì chuyện này mà cảm thấy Mộc Như Lam bất công hay gì, bởi bọn họ vốn đối địch nhau, y luôn có ác ý với cô, và cô cũng chẳng dành tí thiện cảm nào cho y. Ngặt nỗi, có cô gái kia làm ví dụ so sánh, một điều dễ hiểu như thế bỗng chốc trở nên vô cùng khó chấp nhận, có lẽ đây chính là khuyết điểm của nhân tính.

Cô gái Mộc Như Lam này... quả thật đáng hận, đáng căm ghét!

Tiếng bánh xe vang lên từ đằng xa, Mộc Như Lam đứng tựa tường gần lối vào, lấy đạn trong túi ra cho vào súng, tay phải mới động một chút đã đau như có đinh đâm vào xương, không thể cử động mạnh được... Chậc, thử vận may vậy.

Cách cách, súng đã lên nòng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro