Sắc đẹp thịnh yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Evilhtn, tặng chap cho bn, vì bn vote đầu tiên. ^^

____________

Trước khi đi ngủ, Lisa gửi cho Jungkook một cái tin nhắn ngắn.

[Jungkook, người ta rất muốn gặp anh nha, mỗi ngày đều nhớ anh đến mức ngủ không yên giấc, em chuẩn bị cùng lão sư xin học ngoại trú, không ở nhà trọ nữa, cho nên bắt đầu từ thứ sáu này, em sẽ trực tiếp về nhà ở á! Anh có vui hay không? ]

Bây giờ Seo Ye-Eun đã trở lại phía bên Jungkook cô cũng muốn nắm chặt hơn một chút, cộng thêm sắp đến thời gian thi vào trường cao đẳng, cô còn có thể nhân cơ hội nay tìm Jungkook giúp cô bù lại một chút kiến thức số học, nhất cử lưỡng tiện.

Không qua mấy giây tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại di động vang lên, Jungkook trả lời cho cô một chữ: [ ừ ].

Lisa trốn trong chăn trộm cười, ai, cô thật là muốn biết Jungkook mỗi lần nhìn thấy tin nhắn kiểu tê dại người này của cô rốt cuộc có biểu tình gì.

Thật là bội phục anh mỗi lần lại còn đều có thể bình tĩnh như vậy mà nói chuyện với cô.

[Đúng rồi đúng rồi! Đại Bạch có ở nhà không? Em muốn cùng chơi với Đại Bạch! ] Lisa lại cố ý nhắn thêm một câu nữa.

Gào, cô thật sự rất muốn Đại Bạch nha!

Chính là không biết Đại Bạch có ở Cẩm Viên hay không a.

Lần này đầu kia điện thoại di động cách rất lâu mới có tin nhắn trả lời lại: [Nó có ở nhà ].

Quá tốt rồi!

Nghĩ đến việc cô trồng cải trắng cùng với Đại Bạch, Lisa nhất thời đối với việc trở về Cẩm Viên đều không còn bài xích nhiều nữa.

Đêm khuya, Cẩm Viên.

Kang Soo-wang đột nhiên bị ông chủ nhà mình kêu tới, nói hắn làm một nhiệm vụ mà hắn nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới.

Jeon Jungkook: "Đi tìm đem Slutte trở về Cẩm Viên đi."

"Dạ? " Kang Soo-wang sửng sờ.

Hơn nửa đêm rồi ông chủ còn muốn để hắn đi lê trên núi tìm Slutte về sao?

Tên kia vào lúc này còn không biết đang đi săn ở nơi nào vậy mà ông chủ lai muốn hắn tới chỗ nào tìm nó chứ!

Trời tối trăng mờ, ông chủ không sợ hắn bị dã thú tha đi hả?

"Còn có việc gì sao? " Jungkook ngước mắt lên nhìn hắn một cái.

"Không! Không có! Thuộc hạ đi tìm liền đây..."

"Trước thứ sáu tìm tới là được."

" Vâng ... " Soo-wang đau khổ mà lĩnh mệnh hắn phải mang người lên khắp núi mà tìm lão hổ về.

Thật sự không nghĩ ra vì sao ông chủ lại muốn tìm Slutte gấp như vậy chứ?

Còn gia hạn trước thứ sáu nhất định phải tìm được nữa chứ?

Sáng ngày thứ hai.

Lisa theo thói quen mang ra túi trang điểm cực lớn của mình.

Lấy ra xong mới phát hiện tối hôm qua mặt của cô đã bị lộ.

Cho nên, trang điểm có còn có tác dụng gì được nữa chứ?

Tiếp tục trang điểm chính là giấu đầu hở đuôi nhưng nếu không trang điểm hậu quả mà cô phải nhận cũng không khá hơn chút nào.

Cô còn đang đắn đo suy nghĩ, dưới lầu đột nhiên truyền tới một trận âm thanh huyên náo, mơ hồ còn kèm theo tên của cô.

"Làm sao lại ồn ào như vậy? " Lisa cau mày.

Chaeyoung từ sân thượng đi vào nhìn cô một cái bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng nói, "Cậu tự đi nhìn đi..."

Lisa vẻ mặt mê mang, "Tình huống gì vậy?"

Lisa thả bộ trang điểm trong tay xuống gãi đầu một cái, đứng dậy hướng sân thượng đi tới.

"A a a a a —— nữ thần! Nữ thần! Nữ thần! Lisa nữ thần!"

"Nữ thần đi ra! Nữ thần ta yêu ngươi! Nữ thần mới vừa rời giường bộ dáng xinh đẹp hơn thiên tiên ta muốn gào khóc gào khóc a!"

"Nữ thần ta có một món qua muốn tặng cho ngươi!"

Lisa mới vừa đi lên sân thượng thiếu chút nữa tiếng quát hò hét khoa trương ở dưới lầu xông vào màng nhĩ.

Lúc này cô mới phát hiện ra ở dưới lầu một đám người đông nghịt đang vây quanh, phần lớn đều là nam sinh.

Mà bên cạnh phòng của cô còn có mấy tòa nhà trọ nữ sinh khác cửa sổ mấy dãy đó cơ hồ tất cả đều mở ra, tất cả mọi người đều đang thò đầu ra xem náo nhiệt, chỉ là e sợ cho thiên hạ không loạn, quản lý tòa nhà nghe được động tĩnh đã ra hiệu tới nhắc nhở nhiều lần nhưng căn bản vô dụng.

Cô trên trán đầy hắc tuyến trong nháy mắt quét xuống, mặc dù ít hay nhiều cũng sẽ có phiền toái nhưng điều này so với trong tưởng tượng của cô còn khoa trương hơn.

Bất quá cũng khó trách, tối hôm qua nhiều người như vậy vừa chụp hình lại vừa thu hình, sự tình khẳng định đã sớm truyền khắp nơi rồi, cộng thêm sinh hoạt của học sinh luôn khô khan buồn chán cho nên nếu có một chút một ít chuyện có thể Bát Quái thì rất tốt nha, huống chi cảnh tượng tối hôm qua bùng nổ như thế.

Lớp F.

Ji-hun thấy vẻ mặt ghét bỏ của Diệp Oản Oản sắc mặt nhất thời tối lại "Còn không phải là nhìn thấy cậu khóc quá đáng thương nên tớ mới mạo hiểm trinh tiết khó giữ của mình giúp cậu giải được nguy hiểm sao, cậu lại còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ như vậy!"

Cô nghe chung quanh thét chói tai, nhìn qua mấy nữ sinh không ngừng chạy tới vây xem quả thật là nói gì không nói, nói như vậy thật làm cô nghẹn lời.

Seong Syeol khó giữ được của cậu ta rất quan trọng sao? Giờ thì mạng nhỏ của cô cũng sắp khó giữ được rồi a!

Ánh mắt mấy nữ sinh nhìn chằm chằm cô kia quả thật là như sói như hổ.

Đang lúc này, trong tiếng thét chói tai hưng phấn, đột nhiên vang lên một cái âm thanh bén nhọn "Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Dáng dấp đẹp mắt thì thế nào? Dáng dấp đẹp mắt liền có thể ở khắp nơi cấu kết đàn ông sao?"

"Đúng vậy! Ji-hun rõ ràng là nam nhân của tiểu Syeol!"

"Cô ta đúng kẻ thứ ba không biết xấu hổ!"

Nghe được những lời này, biểu tình trên mặt Ji-hun nhất thời lạnh xuống, "Tôi trở thành nam nhân của cô ta lúc nào sao tôi lại không biết?"

Seong gia muốn cùng Jeon gia có chút quan hệ để có thể nhờ vả nên cố gắng đem con gái mình đưa tới muốn kết thành thông gia.

Ji-hun chẳng qua chỉ là nhìn gương mặt đó của cô ta coi như thuận mắt, cho cô ta mấy phần mặt mũi, cô ta ngược lại lấy điều đó suy diễn để hắn thành nam nhân của cô ta?

Người hầu nhỏ của Seong Syeol bị lời của Ji-hun tự đánh vào mặt mình nhất thời không nói ra lời.

Mà Syeol nhìn lấy Ji-hun đối với Lisa bộ dạng bảo vệ cùng bênh vực kí đã sớm giận đến phát run, cười lạnh không dứt hướng Lisa nhìn lại nói "Kim Lisa, là tôi xem thường cô, cô ngược lại thật là có bản lãnh, ngay cả Ji-hun đều là đối với cô nói gì nghe nấy! Trên phương diện mị hoặc nam nhân này, tôi quả thật tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong!"

Lisa không nói gì nhưng trong lòng đã ói không biết bao nhiêu lần, cô là đại chất tử kính già yêu trẻ, nghe lời mà Seong Syeol nói có vấn đề gì đó không đúng lắm a?

Ji-hun sắc mặt đã càng phát ra vẻ không kiên nhẫn, "Không muốn chết liền im miệng đi!"

Seong Syeol giờ phút này đã hoàn toàn bùng nổ, mặt mũi gần như vặn vẹo giọng the thé nói, "Im miệng, tớ tại sao phải im miệng! Chẳng lẽ tớ nói sai sao? Rõ ràng chính là cô ta không biết xấu hổ cướp nam nhân của tớ!"

Lisa sắc mặt lạnh lùng, "Bạn học Seong Syel, tớ nghĩ là cậu dường như đã nghĩ sai rồi cái gì rồi, tớ đã sớm nói qua chuyện tớ đã có bạn trai, lấy điều kiện bạn trai của tớ thì tớ thực sự không cần phải cướp đồ đạc của người khác nha."

Nghe nói như vậy, sắc mặt của Ji-hun nhất thời đen như đáy nồi, cô coi như là muốn chứng minh sự thanh bạch của mình thì cũng đừng hướng trên người của cậu đâm một đao như vậy chứ!

Về phần Seong Syeol chính là ở tại chỗ cười trào phúng lên tiếng, "Hàaa...! Bạn trai của cô so với điều kiện của Ji-hun còn khá hơn sao? Lisa, cô cũng thật là dám nói! Cô biết Ji-hun là ai không?"

Đứng ở một bên người hầu nhỏ nhất thời liên tục phụ họa, "Thật là cười chết người! Loại nói dối cũng không sợ đau đầu lưỡi! Đem chúng ta trở thành người không có kiến thức ngu ngốc sao? Cô ta là hồ ly tinh cũng chỉ xứng cấu kết với lão đầu tử có tiền mà thôi!"

Người ở chung quanh nghe lời nói của Lisa xong cũng không nói gì, người hầu nhỏ của Seong Syeol kia lời nói mặc dù có chút khó nghe nhưng ngược cũng là sự thật, dù sao Lisa bây giờ chính là một thiên kim không ai muốn, duy nhất có chỉ có một gương mặt có thể so sánh cùng Seong Syeol – thế gia tiểu thư, còn mấy thứ còn lại hoàn toàn không có cách nào sánh được.

"Lisa này mặt dày như da trâu nha!"

"Lúc trước cô ta còn thổi phồng lên nói cái gì mà bạn trai của cô ta so với Ji-hun còn đẹp trai hơn gấp trăm lần!"

"Quá nổ rồi nha!"

Đám người đang mồm năm miệng mười nghị luận, không biết ai đột nhiên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ phát ra một tiếng thét kinh hãi —— "Oa! Tốt... Thật là đẹp trai —— "

"Làm sao có người như vậy được?"

"Các cậu mau nhìn người nam nhân đối diện kia đi! Mau nhìn mau nhìn a!"

Mọi người chỉ thấy đối diện trên thiên kiều có một người đang đi lại, nam nhân mặc một bộ tây trang màu đen thuần, sóng mũi cao, lãnh đạm môi mỏng màu anh đào, hai hàng lông mày đen tỉ mỉ đường ranh hoàn mỹ, da trắng ngần giống như được nhuộm trắng giống như thần thoại Hy Lạp.

Bên người của nam nhân có một người khác đang đứng, thần thái cung kính thay hắn giữ một cái ô màu đen, mà nam nhân đứng ở dưới ô dù, từng bước từng bước đạp mưa gió mà tới giống như một bức tranh sơn thủy.

Nếu không có tiếng nói trong bụng mình về Ji-hun thì mọi người đã không đủ tỉnh táo để gắng gượng vượt qua trận sắc đẹp thịnh yến này, bọn họ không chút dao động đứng ở tại chỗ, không dám phát ra một tia âm thanh nào tựa hồ sợ phát ra một chút âm thanh sẽ đánh vỡ hình ảnh mộng cảnh này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro