Vô sự mà ân cần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày thứ hai.

Trước khi đến phòng học, Lisa trước tiên về nhà trọ một chuyến.

Cô chưa kịp lấy chìa khóa ra, cửa túc xá đã soạt một cái bị người từ bên trong kéo ra, "Lili, cậu đã trở lại rồi!"

Park Chaeyoung vẻ mặt vui vẻ đứng ở cửa, đoán chừng là nghe được tiếng bước chân của cô.

Đã quen ở một người, loại cảm giác đột nhiên có người thay mình mở cửa để cho Lisa sửng sốt một chút.

"Ừ a! Nhanh nói cho tớ biết một chút, tối hôm qua hẹn hò thế nào a?" Lisa vội vã không gấp bát quái.

Chaeyoung chần chờ một chút, mở miệng nói, "Tớ nói cho Jimin chân tướng của mọi việc."

Lisa sửng sốt một chút, "À? Cái gì nói cho hắn biết cái gì?"

"Tớ nói với hắn, hẹn hắn đi ra ngoài là chủ ý của cậu, mà chính tớ ngay từ đầu thật ra thì nhiều ít cũng muốn ôm lấy hắn dùng hắn làm Han Suk Hwang giận, tớ không muốn lợi dụng hắn, cho nên vẫn là nói cho hắn biết, lấy trạng thái bây giờ của tớ, cũng quả thực không có biện pháp lập tức tiếp nhận một đoạn cảm tình khác, chuyện này với hắn không công bằng" Chaeyoung trả lời.

"Được rồi... " Lisa than thở.

Lấy tính tình của Chaeyoung, cái kết quả này cô nhiều ít cũng đoán được một chút, lúc đầu cô cũng không có hi vọng nào hai người này có thể đến với nhau nhanh như vậy được.

"Không sao, dù sao thì trước tiên làm bằng hữu đã, Jimin là người rất tốt, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều" Lisa an ủi.

" Ừ" Chaeyoung gật đầu một cái, ngay sau đó mở miệng nói, "Đúng rồi, tối hôm qua cha tớ gọi điện thoại cho tớ, lấy lý do nói vốn xảy ra vấn đề, không có chuyển tiền cho Han gia, đồng thời cũng đã trong bóng tối rút vốn từ một vài hợp đồng khác, bên kia cũng không có chút hoài nghi nào."

Lisa cười một tiếng, "Park thúc thúc làm việc dĩ nhiên là không có vấn đề, cậu hãy yên tâm! Đi thôi, đi xuống ăn cơm!"

Hai người vừa nói một bên thu thập xong sách vở sau đó đi xuống lầu.

Đang chuẩn bị cùng nhau đi đến phòng ăn ăn cơm, không khéo lại đụng phải một người làm người ta phát ngán.

Suk Hwang trong tay xách sữa đậu nành, sủi cảo hấp, không kịp chuẩn bị mà chặn lại đường đi của hai người, gương mặt tuấn tú bên hiện lên nụ cười rõ ràng không quá tình nguyện, nhìn thấy Chaeyoung mở miệng nói, "Chaeyoung, còn không có ăn điểm tâm đi, anh đã mua đồ ăn sáng cho em rồi nè, em không phải là thích nhất là sữa đậu nành cùng Sủi cảo hấp sao?"

Lisa thấy vậy, hơi nhíu mày, sách, vô sự mà ân cần...

Tám phần mười là Han gia bên kia không an lòng, cho nên nhắc nhở qua Han Suk Hwang đi.

Lúc này mới nhớ tới nhắc nhở không khỏi cũng quá muộn.

Thấy vẻ mặt Suk Hwang ôn nhu cực ít, Chaeyoung nhất thời trở nên hoảng hốt nhưng rất nhanh mặt liền lạnh đi "Tôi cũng không thích, sữa đậu nành nhà kia quá tinh, sủi cảo hấp cũng không tiện ăn, đây là đồ mà Choi Ae-ri yêu thích."

Sắc mặt của Suk Hwang nhất thời cứng đờ, "Ây... *Ho khan*, thật sao? Anh đã mua cho em một lần mà, anh nhớ rõ ràng em nói rất yêu thích a!"

Chaeyoung trong lòng cười lạnh, đó chỉ là bởi vì hắn hiếm thấy mua cho mình một lần điểm tâm, cô làm sao có thể nói không thích chứ?

Bây giờ nhớ lại, hắn lúc ấy mua rất nhiều thứ, còn dặn dò cô phân cho người cùng nhà trọ ăn chung.

Cái gì phân cho những người khác rõ ràng chính là cố ý mua cho Choi Ae-ri đi!

Hai người kia từ sớm cũng đã ám thông khúc khoản, vẫn là ở trước mặt cô diễn kịch.

"Dù sao thì anh mua cũng mua rồi, không ăn thì lãng phí a, em cứ cầm đi!" Suk Hwang nói xong muốn đem bữa ăn sáng hướng trong tay cô nhét vào.

Lisa ở một bên nhìn cũng là hết ý kiến, ngay cả lấy lòng đều tặng đồ không có chút thành ý nào như vậy, đem người ta làm trạm thu rác rưởi? Hay hắn cho là, tất cả mọi người đều ngu ngốc giống như hắn?

Mới vừa rồi từ xa xa thời điểm thấy Suk Hwang, Lisa cũng đã len lén gửi cho Jimin một cái tin nhắn ngắn.

Có thể nắm lấy cơ hội hay không thì nhìn ngộ tính của chính hắn đi nha.

Lisa theo trên điện thoại di động thu hồi ánh mắt, ngay sau đó vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Suk Hwang lẩm bẩm, "Han đội trưởng, Chaeyoung đã nói hết rồi cô ấy không thích, tại sao anh còn phải buộc cô ấy ăn a, cô ấy cũng không phải là thùng rác..."

Suk Hwang nghe xong một chút, nhất thời mặt đen lại, sắc mặt âm vụ hướng Lisa trợn mắt nhìn sang, "Cái gì mà thùng rác chứ, đồ xấu xí, cô đừng ở chỗ này khích bác ly gián, tôi chẳng qua chỉ là không muốn lãng phí mà thôi!"

Suk Hwang không để ý tới Lisa nữa, cố nén tức giận tiếp tục dụ dỗ nói, "Chaeyoung, chuyện lúc trước anh biết là anh làm hơi quá phận một chút nhưng nếu như không phải là chuyện của em làm hại Ae-ri trước, anh cũng sẽ không xảy ra hạ sách đó, lúc ấy nếu anh không ra mặt giải vây cho Ae-ri, cô ấy sẽ bị bao nhiêu người hiểu lầm cùng đả kích? Em và Ae-ri quan hệ tốt như vậy, chẳng lẽ em nhẫn tâm sao?"

Park Chaeyoung cho là mình sẽ đau lòng, nhưng khi nghe được những lời này cũng chỉ còn lại sự chết lặng, cười nhạt một cái nói, "Cho nên anh nhẫn tâm để cho em bị hiểu lầm cùng đả kích, thật sao?"

Han Suk Hwang cho tới bây giờ đều không đem Chaeyoung đặt ở trong lòng, nguyên tưởng rằng chỉ cần hắn đối với cô khá một chút, nói lời mềm mỏng với cô, cô tuyệt đối sẽ bảo ba cô ấy trở lại, cảm kích rơi nước mắt, nào biết Chaeyoung lại sẽ không nể mặt hắn như vậy.

Vì vậy Suk Hwang dần dần mất kiên nhẫn, mặt lạnh xách lấy túi nylon trong tay, giọng nói mang vẻ mấy phần cao cao tại thượng lại không kiên nhẫn, "Chaeyoung, bạn trên mạng nói những thứ kia là điều anh cũng không thể nào đoán trước được, lại nói bọn họ nhiều lắm chỉ là nói em mấy câu thôi, đối với em lại không tạo được tính chất tổn thương thực tế nào, em chẳng lẽ bởi vì chút chuyện nhỏ này liền phải cùng anh tuyệt giao sao? Anh mặc dù không cẩn thận nhớ lộn sở thích của em, nhưng anh thật tâm nói xin lỗi với em mà!"Trong miệng nói là thật lòng, nhưng thanh âm lời nói này lại không hề có một chữ nào thể hiện sự thật lòng.

Suk Hwang còn làm bộ làm tịch diễn thuyết, đột nhiên, một cái bóng tựa như một trận gió vọt tới trước mặt bọn họ.

Chỉ thấy nam sinh cao lớn anh tuấn đầu đầy mồ hôi chạy tới trước mặt bọn họ, khom người thở hồng hộc, "Chae... Chaeyoung..."

"Park Jimin... " Chaeyoung có chút kinh ngạc nhìn Jmin quần áo đều đã bị mồ hôi làm ướt, "Anh làm sao vậy?"

"Anh không sao không việc gì! Anh mua cho em bữa ăn sáng, nhưng mà anh lại không biết em thích ăn cái gì, cho nên mỗi thứ cũng mua một chút!"

Chỉ thấy Jimin ngay cả tay để lau mồ hôi cũng không có, trong tay bao lớn bao nhỏ, thậm chí ngay cả cánh tay đều treo đầy mọi thứ, thật là không khỏi quá khoa trương, người không biết còn tưởng rằng hắn là người giao thức ăn nữa chứ!

Xem gói hàng, Jimin mua cũng là thơm (ngon) tràn đầy lầu bữa ăn sáng, nhưng lại cơ hồ đem thơm (ngon) tràn đầy lầu trong menu có tất cả đều mang tới.

So sánh Jimin cái này đuổi theo cô em số lượng và thành ý, Han Suk Hwang một ly kia sữa đậu nành một hộp sủi cảo hấp thật là mộc mạc được không thể nhìn a!

Quả nhiên, Suk Hwang vừa nhìn thấy Jimin liền đổi sắc mặt, lại nhìn một cái hắn vật trong tay, càng là sắc mặt đen như đáy nồi.

Chaeyoung ngẩn người, "Nhưng... Cái này cũng quá nhiều... Em làm sao có thể ăn thế nào nhiều..."

Jimin lập tức nói, "Em chọn lựa đi, thích ăn lấy đi là được!"

"Đây chẳng phải là rất lãng phí sao?"

"Sẽ không sẽ không, còn dư lại, anh lấy đi ném cho trong lớp đám kia thằng nhóc, bọn họ được (phải) sướng chết! Em nhanh chọn đi!"

Chaeyoung nhìn đối phương mồ hôi trên mặt, còn có trong con ngươi tràn đầy khẩn trương, cự tuyệt tại trong miệng vòng mấy vòng, rốt cục vẫn phải không thể nói ra miệng, "Vậy cũng tốt, cám ơn Jimin."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro