Chương 256 ~ 260

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 256 : Cao phú suất (cao to, giàu có, đẹp trai)

  Tiểu Nhu và Khả Hinh cùng Nhã Tuệ, ba cô gái đứng ở trong phòng khách nhỏ nhà Mạn Hồng, chụm thành một cục, bí mật thương lượng.

"Đi không?" Nhã Tuệ tương đối đứng đắn, hơn nữa cũng hết sức bảo thủ, cô nghe Tiểu Nhu nói hay là chúng ta đi thôi, cô lại hoảng sợ vươn tay, chỉ về phía phòng của Mạn Hồng nói: "Cô ấy đã uống say, dù nói thế nào Tào Anh Kiệt cũng là một đàn ông, chúng ta làm sao có thể đi khỏi? Hiện tại người cũng mang lên rồi, chúng ta nên nên mời anh ấy đi ra ngoài mới đúng!"

Tiểu Nhu nghe xong, trợn mắt nhìn về phía Nhã Tuệ rất ngây ngốc nói: "Nhưng không phải Quản lý Trần mới nói không ai thèm lấy mình sao? Hiện tại có thể gả ra ngoài rồi. Chị ấy và Quản lý Tào thích nhau, mặc dù tôi đần, cũng biết chúng ta không nên ở đây làm kỳ đà cản mũi á!"

"Nếu như hai người bọn họ không phải loại quan hệ kia thì sao? Vậy chúng ta không phải bán bạn bè sao?" Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Tiểu Nhu nói: "Cô cũng tin hôm nay Trần Mạn Hồng say rượu nói càn à? Đàn ông theo đuổi cô ấy một bó lớn!"

Tiểu Nhu lại chớp chớp mắt, nhăn mặt, bộ dạng lầu bầu nói: "Quản lý Tào chúng ta không phải người như vậy á. Nếu biết rõ Quản lý không muốn, anh ấy sẽ không tùy tiện làm càn."

"Loại người như cô nhất định gả đi rất dễ dàng!" Nhã Tuệ nhìn cô, hận nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tại sao?" Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, nhìn cô hỏi.

"Ngu ngốc đó!" Lưu Nhã Tuệ cao giọng nói!

Tiểu Nhu rất ủy khuất mím môi, nói: "Nhưng rõ ràng quản lý chúng ta ưa thích Quản lý Tào nha, lúc này, chỉ cần chúng ta đi ra ngoài, chị ấy nhất định gả đi á. Không tin, chị hỏi Khả Hinh xem! ?"

Hai cô gái cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía nét mặt của bọn họ, cô có chút lúng túng cười khổ nói: "Tôi cũng cảm thấy chúng ta nên nên đi, thứ nhất, Tào Phó tổng không phải là người như thế, thứ hai, quản lý chúng ta cũng hơi có ý với anh ấy, chỉ là không qua nổi cửa ải tuổi tác, thứ ba, dù sao cũng đã lớn tuổi. . . . . ."

Nhã Tuệ lập tức trừng cô.

Đường Khả Hinh ho khan một tiếng, không dám nói nữa.

"Nói đúng mà!" Tiểu Nhu lại ngây ngô, sôi nổi nói: "Dù sao cũng đã lớn tuổi, cùng Quản lý Tào ở chung một chỗ, quản lý chúng ta cũng không mất mát gì á!"

"Ơ" Nhã Tuệ vươn tay đâm cái trán Tiểu Nhu, làm đầu cô ngửa ra sau, tức giận nói: "Tôi nhìn cô ngốc như vậy, không ngờ cô cũng cởi mở như vậy"

"Cái này là cởi mở sao!" Tiểu Nhu sốt ruột.

"Dù sao tôi không đi!" Lưu Nhã Tuệ ôm vai kiên quyết nói.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền nháy mắt với Tiểu Nhu, đột nhiên hai mặt giáp công, ôm Lưu Nhã Tuệ khiêng đi ra ngoài.

"Aiz, các người đừng như vậy!" Lưu Nhã Tuệ chết cũng không chịu đi!

"Đi thôi, chúng ta đừng làm kỳ đà cản mũi!" Đường Khả Hinh lập tức đẩy Nhã Tuệ đi ra, thuận tiện đóng chặt cửa lại, trước khi đóng, nháy mắt với Tào Anh Kiệt dí dỏm nói: "Quản lý, cố lên!"

Từ trong phòng, Tào Anh Kiệt mỉm cười nhìn về phía bộ dáng khéo léo của Đường Khả Hinh, thuận tiện đóng cửa lại, trong lòng của anh ấm áp, quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mạn Hồng xõa tóc, bộ dáng có chút lười biếng và quyến rũ, vẻ mặt anh lộ ra dịu dàng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của Mạn Hồng, cảm tính gọi: "Mạn Hồng?"

Trần Mạn Hồng vẫn ngủ ngon.

Tào Anh Kiệt yên lặng nhìn khuôn mặt diễm lệ của cô giống như đóa hoa hồng có gai, rất mê người, làm cho anh không nhịn được cúi người xuống, hôn lên trán của cô, hôn lên chóp mũi của cô, hai mắt hơi xoay tròn, nhìn cánh môi hơi dầy, hấp dẫn của cô, trong lòng của anh đột nhiên bắt đầu dâng lên cảm xúc bị kìm nén đã lâu, nhẹ nhàng hôn trên môi của cô, một cảm giác giống như điện giật, làm cho anh rất mê luyến, mút cánh môi của cô. . . . . .

Trần Mạn Hồng hơi nhíu lông mày, chậm rãi mở hai mắt mờ mịt, thấy Tào Anh Kiệt cúi đầu hôn mình, hai mắt của cô trừng to, đôi tay lập tức đẩy anh ra, hơi tỉnh rượu, kêu to: "Cậu làm gì đấy?"

"Mạn Hồng, anh thật thích em. . . . . ." Tào Anh Kiệt không nói hai lời, không quan tâm cô phản đối, nhanh chóng hôn lên môi của cô, quấn lấy đầu lưỡi cô.

"Ưmh. . . . . ." Trần Mạn Hồng cuộn hai chân, giẫy giụa lung tung, nắm tây trang của anh, muốn đẩy thân thể của anh ra, Tào Anh Kiệt lại cởi tây trang của mình ra, đè ở trên người của Trần Mạn Hồng, bưng mặt của cô, cuồng nhiệt hôn môi của cô, vừa hôn vừa cảm tính khàn khàn hỏi: "Em không phải yêu thích anh sao?"

"Không thích!" Mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên, trong lòng dậy sóng kích động, muốn đẩy anh ra!

"Nói dối! Anh thích em! Anh thật sự thích em! Anh muốn cưới em!" Tào Anh Kiệt vừa dứt lời, người đã hôn Trần Mạn Hồng, cùng quấn lấy đầu lưỡi cô, mút rất say mê, thân thể Trần Mạn Hồng vẫn đang từ chối, nhưng trong chớp mắt, bị thân thể đàn ông và hơi thở trẻ tuổi của anh làm cho mê muội, đầu ngón tay dần dần mềm ra, thân thể từ từ mềm nhũn.

Tào Anh Kiệt cảm thấy cô mềm nhũn, trong lòng vui mừng, không nói hai lời hôn lên môi của cô, tay đã cởi áo khoác đỏ thẫm của cô, còn có mini skirt khêu gợi, nhanh chóng vuốt ngực cô, xoa nắn.

"Ưmh. . . . . ." Mặt của Trần Mạn Hồng lại đỏ bừng, hưởng thụ cảm giác kích thích tê dại, làm cho cô có cảm giác bất chấp tất cả, nhắm mắt lại, hưởng thụ.

Hai mắt Tào Anh Kiệt đầy mê đắm nhìn bộ dáng cô đắm chìm, khẽ mỉm cười, cách áo lót ren, cắn đốm nhỏ một cái!

"A. . . . . . . . . . . ." Trần Mạn Hồng ngẩng đầu kêu nhỏ ra tiếng, cuộn chân dài, xoay người.

Tào Anh Kiệt bị kích tình, lập tức cởi bỏ áo sơ mi trên người ném qua một bên, dùng thân thể mạnh khỏe, ôm chặt thân thể của cô, tay nhét vào phía sau, cởi áo lót của cô, bộ ngực đầy đặn mê người lộ ra, hai mắt Tào Anh Kiệt nóng lên, lập tức cúi xuống, khẽ liếm đốm nhỏ phấn hồng, cắn nhẹ, mút nhẹ.

"A. . . . . ." Mạn Hồng lại không chịu nổi, kêu nhỏ ra tiếng.

Tào Anh Kiệt nghe tiếng kêu kích tình, trong lòng càng hưng phấn, vừa liếm nhẹ đốm nhỏ của cô, vừa vươn tay đè xuống chốt cửa sổ, cửa sổ tự động đóng lại, rèm cửa sổ cũng lập tức rũ xuống, gian phòng trong chớp mắt tối xuống, anh nhanh chóng thoát quần lót trên chân cô, tách hai chân của cô ra, nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, nhanh chóng hưởng thụ tiến vào giữa hai chân của cô.

"A. . . . . ." Rốt cuộc Trần Mạn Hồng bị kích tình rên rỉ, mở mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tào Anh Kiệt đang kích động cúi xuống nhìn mình, bộ dáng đắm đuối, cảm xúc của cô nhất thời giận, tát anh một bạt tai.

"Chát" một âm thanh vang lên!
Tào Anh Kiệt cũng không nhúc nhích, hai mắt vẫn nóng bỏng nhìn Trần Mạn Hồng nói: "Anh yêu em!"

Hai mắt Trần Mạn Hồng ửng đỏ, đột nhiên không thốt nên lời, chỉ vươn tay ôm chặt cổ của anh, hôn lên môi của anh, Tào Anh Kiệt cũng ôm chặt hông của cô, ôm lấy thân thể của cô, điên cuồng tiến vào giữa hai chân của cô, càng không ngừng ma sát, tiến vào, làm cho thân thể của mình không ngừng bị kích thích, anh bắt đầu thở gấp, thật thích cô gái trước mặt, lập tức đè cô ở trên giường, nhắc hai chân của cô, lại điên cuồng tiến vào.

Trần Mạn Hồng đầu ngửa ra sau, cuộn hai chân lên, đón anh tiến vào, lại bắt đầu thở gấp không ngừng rên rỉ.

Tào Anh Kiệt nghe tiếng rên của cô như sóng, đâm càng mạnh hơn, vừa đâm vào, vừa hưởng thụ xoa nắn bộ ngực sữa của cô, loại cảm giác này, sắp lên đỉnh làm cho anh vừa tiến vào vừa cười! !

Ngôi lầu nhỏ.

Nhã Tuệ ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn hết sức không yên tâm, cắn kẹo que hương táo nói: "Tôi không nên gọi điện thoại cho Mạn Hồng sao?"

Đường Khả Hinh đang bận rộn ở trong phòng, cũng không có đáp lời cô.

"Này! ! Cô cũng không lo lắng sao?" Nhã Tuệ có chút tức giận xoay người, nhìn Đường Khả Hinh ở phía bên trong, hết sức hết sức bất mãn nói.

"Lo lắng cái gì? Quản lý chúng ta không phải người như vậy! Cô đừng nghĩ quá nhiều!" Đường Khả Hinh tiếp tục lật quyển vở nhỏ, cầm bút ghi chép cái gì.

"Rốt cuộc cô làm gì bên trong?" Nhã Tuệ xoay người, cau mày nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi.

"Không có gì!" Đường Khả Hinh nói xong, liền ghi chép vào quyển vở nhỏ.

Tiểu Nhu tắm xong, lại mặc áo ngủ vịt Donald của Khả Hinh, vừa cầm khăn lông lau tóc vừa đi ra ngoài nói: "Dường như cô ấy ghi chép tên và điện thoại của ai!"

"Nghĩa là sao?"

"Tôi cũng không biết. . . . . ." Tiểu Nhu ngồi ở trên ghế sa lon thật thoải mái, hưởng thụ máy điều hòa không khí.

Nhã Tuệ quay đầu, nhìn về phía cô nói: "Chừng nào cô đi ?"

Tiểu Nhu quấn khăn lông trên đầu, quay đầu lại, trợn to mắt muốn nói, Quản lý Lưu, không phải chị yêu thích tôi sao? Nhưng vẫn không nói, bởi vì Nhã Tuệ nhất định sẽ nói không thích, cô hé miệng cười nói: "Đem nay tôi ngủ với chị mà."

"Mùa thu sắp tới rồi! Có người cũng không thèm máy điều hòa nơi này nữa !" Nhã Tuệ nói xong, tự cầm lấy quyển sách xem.

"Ôi chao. . . . . ." Tiểu Nhu lầu bầu đứng lên, chạy vào gian phòng tìm Khả Hinh, thấy Khả Hinh vẫn còn ghi chép điện thoại gì đó, cô liền ngạc nhiên hỏi: "Khả Hinh, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?"

Khả Hinh như học sinh tiểu học, cũng không ngẩng đầu lên cầm bút vừa ghi chép vừa nói: "Ngày mai cô sẽ biết!"

Sáng sớm hôm sau!

Tiểu Nhu ôm Nhã Tuệ ngủ say sưa, gian phòng này đã sớm truyền đến tiếng động cực nhanh, hai cô gái hé mắt, mở một đường nhỏ, nhìn về phía Đường Khả Hinh, người đã hết nhanh nhẹn chui vào trong ngăn kéo, đem quần áo bên trong, từng cái từng cái ném ra bên ngoài, ném lên giường, trên bàn, khắp trên sàn nhà, mặt Nhã Tuệ vo thành một nắm, người còn chưa tỉnh ngủ, đã hoa mắt nhìn quần áo từng cái từng cái tiếp tục bị ném ra bên ngoài, cô bất đắc dĩ thở dốc một hơi nói: "Này. . . . . . cô làm gì đấy ? Tối hôm qua cô ngủ rất trễ, dậy sớm làm gì?"

"Cũng tám giờ rồi!" Rốt cuộc Đường Khả Hinh tìm ra cái váy lụa ngắn màu trắng, cùng một cái áo khoác len mỏng màu xanh dương, cô cầm bộ quần áo này, vẻ mặt cười thật kích động.

"Thế nào? hôm nay cô muốn mặc bộ quần áo này sao? Cô muốn mặc, cô cũng đừng bới tung cả hộc tủ ra chứ!" Nhã Tuệ nặng nề duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó vô cùng mệt mỏi cúi thấp đầu nhìn Tiểu Nhu giống như heo, chân dang ra để ngang trên người của mình, cô cố ý lườm Tiểu Nhu một cái, mới lắc đầu nói: "Ngủ giống như heo! Trong nhà thật sự là chăn heo đấy!"

"Quần áo này không phải cho tôi mặc, cái này cho cô mặc đấy! Năm ấy lúc sinh nhật cô, tôi tặng quà sinh nhật cho cô!" Đường Khả Hinh đột nhiên cười híp mắt nhìn về phía Nhã Tuệ, nói.

"Tại sao phải mặc?" Nhã Tuệ vẫn chưa tỉnh táo lại, mở đôi mắt to mơ màng nhìn về phía Đường Khả Hinh!

"Buổi trưa hôm nay cô sẽ biết!" Đường Khả Hinh lại mỉm cười thần bí.

Khách sạn Á Châu!

Buổi sáng Nhã Tuệ mới vừa đi làm không đến bao lâu, đột nhiên nghe Đường Khả Hinh gọi điện thoại cho mình, nói buổi trưa hôm nay, muốn mình thay cái váy ngắn lụa và áo khoác màu xanh dương, chuẩn bị đi xem mắt, cô vừa nghe đã khiếp sợ kêu lên nói: "Cái gì? Xem mắt? Cô bị phát điên à? Chuyện này cô cũng không có hỏi tôi, cô tự mình quyết định?".

Đường Khả Hinh mặc đồng phục Hoàn Cầu, vừa bước đi qua đại sảnh khách sạn Á Châu, vừa nói: "Tại sao tôi phải hỏi cô? Năm nay chị cũng 26 rồi ! Chưa tới hai năm nữa cô đã hai mươi tám! Chị tính độc thân cả đời như tôi à? Nhưng tôi không có ý định ở cả đời với cô đâu?"

"Cô! Cô thật không có lương tâm!" Nhã Tuệ tức giận giơ chân nói: "Cô muốn gì?"

Đường Khả Hinh dừng ở đại sảnh khách sạn, không có lưu ý ở phía sau Tổng Giám đốc Tưởng mới vừa đi xuống xe, cũng đi tới đại sảnh khách sạn. . . . . . Cô tiếp tục chân thành nói: "Một cô gái cho dù có sự nghiệp, bên cạnh không có đàn ông thì sẽ giống như chúng ta, thay bóng đèn, di chuyển tủ treo quần áo, mọi thứ đều tự mình làm lấy, tương lai cô làm sao làm hả? Cô nhất định phải tìm một người đàn ông ! Cô yên tâm, tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm một người đàn ông xứng đáng, lập tức gả đi! Sau này chúng ta cũng sẽ không giống như Quản lý Trần! Quá đáng sợ! Hôm qua chị ấy điên rồi!"

Tưởng Thiên Lỗi dừng ở phía sau cô, nghe nói vậy, hai mắt hơi lộ ra nụ cười giễu cợt.

"Vậy đối phương là đàn ông thế nào, dù sao cô cũng nên bàn trước với tôi một chút chứ?" Nhã Tuệ sốt ruột!

"Yên tâm! Có vóc dáng, có vẻ ngoài, có xe, có nhà, có tiền, có chững chạc, điển hình cao phú suất! !" Hai mắt Đường Khả Hinh rất chắc chắn, rất bình tĩnh gật đầu nói! !

"Có thật không?" Nhã Tuệ nghe vậy, trong lòng bắt đầu buông lỏng, liền hạ thấp giọng hỏi: "Cô đừng trêu chọc tôi nha. . . . . . Nhưng cô tìm người ở đâu vậy?"

"Tôi tự nhiên có biện pháp! ! Yên tâm đi! Nhất định là cao phú suất! Người tôi muốn kết thân cũng là cao phú suất! !" Đường Khả Hinh nói dứt lời, sắc mặt cứng rắn, bước nhanh về phía trước!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn theo bóng lưng cô vội vã đi ở phía trước, chớp mắt một cái, mới nghiêng mặt hỏi Đông Anh ở bên cạnh: "Cái gì gọi là cao phú suất?"  

Chương 257 : Chuyện lớn cả đời

  Đông Anh nhịn cười, nói với Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại: "Tôi cũng không hiểu rõ, dường như là. . . . . . vế trên của một câu danh ngôn tương đối phổ biến. . . . . . Nhưng rốt cuộc xuất xứ ở nơi nào, tôi không rõ ràng lắm. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, suy nghĩ một chút, phát hiện người nọ có chút nhàm chán, liền đi khỏi.

Đông Anh nhìn bóng lưng của anh, mình không nhịn được nở nụ cười, vội vàng đi theo!

Phòng làm việc Tổng Giám đốc Trang!

Có một người phụ nữ mang thai, đẩy một cái xe trẻ con, mới vừa muốn đi vào nói gì với Tổng Giám đốc, không ngờ vừa đóng cửa, đứa bé bị kẹp tay, miệng của đứa bé mếu máo, oa oa khóc, kêu to: "Cha, cha, cha. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên đang buồn ngủ thiu thiu từ chỗ ngồi bật dậy, mê man man nhìn không gian yên tĩnh xung quanh, mới biết vừa nằm mơ, anh thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi trên trán, rồi nói: "Hù chết lão tử! Thì ra đang nằm mơ!"

Hình ảnh Tinh Xuyên lại nhẹ nhàng tới trong đầu.

Cả người anh giống như rối rắm suy nghĩ đến Tinh Xuyên, suy nghĩ một cô gái khêu gợi như vậy, tại sao lại là em gái của Giai Giai ? Tại sao lại là mẹ đứa bé? Tại sao lại là đồng tính luyến ái? Vẻ mặt của anh muốn khóc, mới vừa muốn thương tiếc đoạn tình cảm này chết đi, sau đó cửa phòng làm việc phịch một tiếng mở ra, Đường Khả Hinh lập tức xông tới kêu to: "Lão đại!"

Trang Hạo Nhiên ôi một tiếng, giật mình, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh hấp tấp xông tới, anh lập tức cầm tài liệu trên bàn ném về phía cô, tức giận nói: "Không biết lớn nhỏ! Cho rằng bây giờ tôi và cô quen thuộc rồi, cô liền tùy tiện không gõ cửa tiến vào đúng không? Cô không biết bây giờ tôi đang bận rộn sao?"

"Anh bận rộn cũng sẽ không ném tài liệu! Mới vừa tôi đã hỏi chị Tiêu chị Đồng, chị ấy nói anh ở bên trong si tình xong rồi ngủ!" Đường Khả Hinh cười híp mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cố ý lườm cô một cái, nhìn bộ dáng cô đầy hưng phấn, suy nghĩ cô chắc là không sao, liền thu lại vẻ mặt hỏi: "Làm gì xông tới như vậy! ? Không có chuyện làm đúng không? Có rất nhiều chuyện để cho cô bận rộn đấy !"

Đường Khả Hinh lập tức nịnh nọt đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, hai tay chống ở trên mặt bàn, làm bộ đáng yêu, chớp đôi mắt to xinh đẹp.

Trang Hạo Nhiên ngửa ra sau, hí mắt nhìn cô, nói: "Rốt cuộc cô muốn giở trò gì?"

"Tối hôm nay tôi. . . . . ."

"Xin nghỉ thì khỏi nói! Tối nay cô phải đến hầm rượu với tôi!" Trang Hạo Nhiên đứng lên, rất không có thân phận đi tới nhặt tài liệu trên đất lên, mới đi trở lại, cầm bút máy muốn phê duyệt tài liệu.

"Tối hôm nay, tôi muốn đi xem mắt. . . . . ." Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói.

"Cái gì?" Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh, cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại: "Cô nói cô muốn đi đâu?"

"Xem mắt!" Cái đầu nhỏ của Đường Khả Hinh lại đung đưa trái phải, rất lấy lòng cười nói.

"Cô điên hả? mới bây lớn, cô liền gấp gáp chuyện cả đời rồi hả ?" Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn về phía cô!

"Cuộc đời người phải kết hôn! Cho dù má trái của tôi không đẹp, tôi vẫn có người thích! Tôi muốn hi vọng vào tương lai ! ! Cho dù tình yêu có to tác đến cỡ nào, cũng không sánh bằng một bạt tai cay đắng trong thực tế" Đường Khả Hinh nói những lời này rất chắc chắn! !

Trang Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt cô giống như thay đổi, liền vươn tay sờ sờ cái trán của cô, có chút lo lắng nói: "Cô không có phát sốt chứ? Có muốn gọi bác sĩ xem cho cô hay không?"

"Không có!" Đường Khả Hinh lại tức giận nói: "Rốt cuộc anh có phê chuẩn hay không ! ?"

"Phê phê! ! Cô cũng nói là chuyện lớn cả đời, tôi có thể không phê sao? Tại sao trong khoảng thời gian này có nhiều người muốn nói chuyện lớn cả đời với tôi vậy? Ghét!" Trang Hạo Nhiên tức giận nói xong, liền chuẩn bị xem văn kiện.

"Vậy. . . . . ." Con ngươi Đường Khả Hinh lập tức sáng lên, nói: "Cà phê ghế dài ở tầng trệt Khách sạn Á Châu, anh giúp tôi ký hóa đơn được không?"

Trong chớp mắt, Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, ah một tiếng cười nói: "Cô do tôi sinh ra sao? Tại sao tôi phải giúp cô ký hóa đơn?"

"Nuôi binh ngàn ngày mà. . . . . ." Đường Khả Hinh bắt chước lời của anh, cười hihi!

"Cũng không biết cô có lợi ích hay không! Không ký!" Trang Hạo Nhiên không chịu ký cho cô, trực tiếp nói: "Nơi đó giá rất thấp, còn muốn tôi ký hóa đơn, quỷ hẹp hòi!"

"Một ly cà phê 120 đồng! Tôi hơi khát nước, có thể uống ba đến năm ly!" Đường Khả Hinh lại năn nỉ Trang Hạo Nhiên: "Tổng Giám đốc, cầu xin anh, anh giúp tôi ký hóa đơn nha, có được hay không. . . . . . Có được hay không. . . . . ."

"Aiz! Phiền chết rồi!" Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nóng mắt nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, cố ý trừng mắt về phía cô nói: "Còn chọc phá lão tử nữa, sẽ không nuôi cô !"

Anh nói chưa dứt lời, cũng đã cầm điện thoại lên, thông báo thư kí hành chánh nói: "Hôm nay ở "Cà phê" 13 tầng nhà hàng tây, đặt cho Khả Hinh một phòng cảnh biển, chuẩn bị bữa tối dưới nến cho hai người ! Mặc kệ cô ấy muốn ăn cái gì đều tính vào tài khoản của tôi."

"Vâng!" Thư kí hành chánh lập tức đáp lời! !

"Tổng Giám đốc! ! Cám ơn anh!" Đường Khả Hinh cười ngọt ngào đứng lên!

"Không có việc gì mau cút!" Trang Hạo Nhiên không muốn chú ý đến cô nữa. Anh nhìn đồng hồ.

"Vâng!" Đường Khả Hinh vui vẻ xoay người đi khỏi!"Chờ một chút!"

Đường Khả Hinh nhất thời sửng sốt xoay người, nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút, liền cười nói: "Ngày hôm qua canh gà uống rất ngon."

"Nếu như anh thích, tôi có thời gian sẽ nấu cho anh!" Đường Khả Hinh vèo một cái xoay người, thật vui vẻ lách mình đi ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Trang Hạo Nhiên nhìn cánh cửa kia một cái, nhưng vẫn không nhịn được nở nụ cười.

Hôm nay nhất định là một ngày náo nhiệt.

Tào Anh Kiệt hăm hở lái chiếc Ferrari của mình dừng ở bãi đậu xe dành cho lãnh đạo cấp cao, tắt máy, dừng xe, liền không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, ngày hôm qua ăn thịt, hôm nay miệng còn chưa lau xong, vẻ mặt hài lòng làm cho bộ dáng anh nhìn rất đáng đánh đòn, bọn Lâm Sở Nhai cũng lái xe chạy nhanh đến bãi đậu xe, vừa nhìn thấy bộ dáng của Tào Anh Kiệt, bọn họ lập tức xông tới, bắt được anh, đè anh ở trên xe, Lâm Sở Nhai đứng ở chính giữa, tháo cà vạt ra, nới dây lưng, đè ở trên người của Tào Anh Kiệt, tức giận hỏi: "Nói! ! Ngày hôm qua có hay không?"

"Cái gì có hay không?" Tào Anh Kiệt không nhịn được bật cười, rất hả hê nhìn về phía bọn họ nói: "Các người ngày nào cũng như vậy, tôi không thể tới một lần sao!"

"Mẹ nó, chớ giả bộ lần đầu!" Vẻ mặt Lâm Sở Nhai phách lối nhìn về phía Tào Anh Kiệt, nói!

"Mẹ nó, lần đầu đấy!" Tào Anh Kiệt tức giận đẩy anh ra, mới nói: "Tôi là xử nam, làm sao dám cùng Mạn Hồng của tôi ở chung một chỗ mây mưa điên cuồng chứ? Tôi muốn biểu hiện thân thể cường tráng và kỹ thuật cao siêu của tôi, ngày hôm qua tôi lên ba lần, nắm được cô ấy rồi, loại cảm giác đó, rất đẹp! Mấy cầm thú các người muốn giống như tôi cũng không được!"

"Phi!" Tô Lạc Hoành khinh bỉ anh nói: "Nói cái gì cậu cũng dám nói! Ai biết cậu chưa lên đã rơi xuống hay không?"

"Cút! Trái đất không hoan nghênh anh!" Tào Anh Kiệt đẩy Tô Lạc Hoành ra, mới vừa muốn bước đi, không ngờ nhìn thấy ở trước mặt có một chiếc xe BMW màu đỏ lái tới bãi đậu xe nhân viên, chậm rãi dừng ở một vị trí nào đó, tắt máy xe, sau đó nhìn thấy Trần Mạn Hồng mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt, váy ngắn màu đen bó sát người, mái tóc xoăn hấp dẫn, tay cầm túi xách, nhấn hộp điều khiển từ xa, mới muốn bước đi, đột nhiên nhìn thấy bọn người Tào Anh Kiệt, cô ho hai cái, nhìn về phía bọn Lâm Sở Nhai cung kính gật đầu, sau đó lúng túng lách mình đi về phía trước.

Phốc! Bọn Lâm Sở Nhai không nhịn được bật cười!

"Cười cái gì?" Tào Anh Kiệt vừa nhìn thấy Mạn Hồng, tình cảm sôi trào, lập tức bước nhanh tới, lúc Trần Mạn Hồng muốn đi ra bãi đậu xe, lại nắm chặt cổ tay của cô, kéo thân thể của cô lại, rất ngọt ngào hôn trên môi của cô!.

"Anh làm gì vậy?" Mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên, liếc bọn Lâm Sở Nhai một cái, mới nói nhỏ: "Ở đây nhiều người như vậy, anh điên rồi sao?"

"Quan tâm đến bọn họ làm khỉ gió gì ! Hôn một chút!" Tào Anh Kiệt không nói hai lời, liền ôm cái eo nhỏ nhắn của Trần Mạn Hồng, hôn mạnh trên môi của cô, nhưng vừa tiếp xúc với thân thể của cô, anh lại bị sôi trào, lại mút môi của cô, đầu lưỡi xông vào quấn lấy đầu lưỡi cô.

"Ưmh. . . . . ." Trần Mạn Hồng đỏ mặt, sau khi cùng anh hôn cuồng nhiệt một lúc, liền nhanh chóng đẩy anh ra, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, liền xoay người bước đi khỏi.

"Tối nay anh đón em tan việc, trực tiếp về nhà của anh!" Tào Anh Kiệt nhìn về phía bóng lưng Trần Mạn Hồng vội chạy trốn, đột nhiên cười nói.

"Người ta cũng đã đi xa, cậu khiêng người ta về nhà đi!" Lâm Sở Nhai mỉm cười đi khỏi, mấy người đàn ông cũng cười nói đi ra bãi đậu xe, hỏi: "Lão đại đã tới chưa?"

"Lúc nào anh ấy cũng đến sớm hơn chúng ta! Đây không phải là lỗi của chúng ta." Tô Lạc Hoành cười nói.

Trần Mạn Hồng nở nụ cười ngọt ngào đi về phía tòa nhà nhân viên, lại thấy Nhã Tuệ mới ăn điểm tâm xong, vẻ mặt có chút căng thẳng đi ra, bước chân chậm chạp, cô lập tức đi lên phía trước, hỏi: "Nhã Tuệ! Cô làm sao vậy?"

Nhã Tuệ xoay người nhìn thấy Trần Mạn Hồng, lo lắng nhìn về phía cô nói: "Cô. . . . . . ngày hôm qua cô không có sao chứ. . . . . . Tào Phó tổng. . . . . ."

Hai mắt Trần Mạn Hồng chợt lóe, ah một tiếng, có chút xấu hổ cười nói: "Không có việc gì. Rất tốt."

Nhã Tuệ cúi đầu, trừng mắt về phía cô.

"Thật sự rất tốt. Nhưng cô làm sao vậy? Bộ dáng này? Thật mới mẻ nha!" Hôm nay tâm trạng Trần Mạn Hồng thật tốt, không nhịn được trêu chọc cô.

Nhã Tuệ nghe vậy đột nhiên cảm thấy phiền não, khẽ cắn môi dưới nói: "Khả Hinh. . . . . . buổi trưa cô ấy sắp xếp cho tôi xem mắt. . . . . ."

"Cái gì?" Trần Mạn Hồng cho rằng mình nghe lầm, trợn mắt nhìn cô, hỏi lại: "Sắp xếp cái gì?"

"Xem mắt. . . . . ." Lưu Nhã Tuệ đỏ mặt nói.

"Phốc! Ha ha ha ha ha. . . . . ." Trần Mạn Hồng không nhịn được cất tiếng cười to nói: "Cô cũng có ngày này!"

"Được rồi! Tôi không muốn đi! Ai lại sắp xếp kết thân với người vào giữa buổi trưa chứ? Con bé kia không biết làm gì?" Nhã Tuệ lại đỏ mặt nói.

"Đứa ngốc, tại sao không đi? Phải đi! ! Nhất định phải đi! Cô ấy nghĩ như vậy là đúng! Năm nay cô cũng 26 rồi, không chọn người, sẽ trễ!" Trần Mạn Hồng lập tức nắm chặt cánh tay cô, tò mò hỏi: "Đối phương là người nào?"

"Không biết!" Nhã Tuệ bất đắc dĩ thở dài.

"Chỉ cần là cao phú suất là được!" Trần Mạn Hồng lại mỉm cười ngọt ngào.  

Chương 258 : Chẳng lẽ cậu ta là phụ nữ

  Buổi trưa cũng đến nhanh, ăn xong đồ ăn Trung Quốc, sau đó Nhã Tuệ phải đến Câu lạc bộ phụ giúp một tay, cô có vẻ không yên, thỉnh thoảng nhắc cổ tay nhìn đồng hồ.

Kỳ Gia Minh căn dặn Phó quản lý mới tới, chắc chắn vào giờ nghỉ trưa, hệ thống sẽ ra món ăn mới, bởi vì tháng này báo nhiệm vụ hơi nặng nề, anh vừa nhấn mạnh một món ăn nào đó, vừa nhìn Nhã Tuệ đứng ở trước phòng ăn biển nhìn sản phẩm bày trên kệ thủy tinh, có chút không yên, lại thở một hơi, nhìn cổ tay, anh mỉm cười, liền để tài liệu xuống, đi về phía Nhã Tuệ cười nói: "Có phải cô đang vội hay không? Nếu như đang vội, cô có thể đi trước, không có chuyện gì."

"Không có. . . . . . Không có đâu. . . . . ." Mặt Lưu Nhã Tuệ hơi hồng, thả cổ tay xuống.

"Được rồi, được rồi, có chuyện gì phải làm thì đi làm nhanh đi, đừng nhàm chán ở chỗ này!" Kỳ Gia Minh cười hết sức thoải mái, nói: "Cô đã vượt qua thời gian kiểm tra, cô chắc chắn là quản lý rồi, chúng ta đều giống nhau, hiện tại chúng tôi cũng không dám thất lễ với cô."

"Ôi chao, quản lý!" Nhã Tuệ có chút mềm mỏng nhìn về phía Kỳ Gia Minh, bật cười.

"Mau đi đi!" Kỳ Gia Minh rất sảng khoái vỗ vỗ bả vai của cô, nói: "Buổi chiều phải đi trợ giúp Câu lạc bộ, nhất định rất mệt mỏi. Hiện tại thả lỏng một chút cũng tốt."

"Vâng." Nhã Tuệ nghe vậy, chỉ đành phải mỉm cười đáp lại, sau đó sẽ hơi căng thẳng thở một hơi, liền xoay người đi khỏi, trong lòng cũng không biết đang căng thẳng cái gì, cảm thấy lần đầu tiên làm chuyện loại này, đầu ngón tay hơi run, cứ có cảm giác quá lúng túng, nhưng dù sao cũng là con gái, ôm một chút ảo tưởng đi vào tòa nhà nhân viên, thay lại váy màu trắng của mình, còn có áo khoác màu xanh dương nhạt, buộc đầu tóc nhẹ nhàng, đơn giản xinh đẹp, nhưng tràn đầy suy tư, thật căng thẳng đi ra tòa nhà nhân viên, đi về phía đại sảnh Khách sạn Á Châu, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi dẫn tất cả lãnh đạo cấp cao cùng bọn Đông Anh đi ra ngoài, cô lập tức đứng ở một bên, rất cung kính cúi đầu, dịu dàng chào: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một cái, nhớ tới câu cao phú suất, trong lòng không biết vì sao lại buồn cười, lên tiếng trả lời, liền đi về phía trước.

Dường như Nhã Tuệ cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi hơi cười nhạo mình, liền ngẩng đầu lên nhìn anh đã xoay người đi khỏi, bóng lưng vừa đen lại lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt của cô lập tức không tốt, hừ một tiếng, liền xoay người, đi qua đại sảnh náo nhiệt buổi trưa, thỉnh thoảng đụng phải khách mình quen thuộc, càng thêm khom lưng chào hỏi, mỉm cười tạm biệt khách, rốt cuộc nhìn thấy một phòng cà phê trang nhã ở đầu kia khách sạn, mặt của cô lập tức đỏ lên, mười con ngón tay hận không được xoắn vào nhau, trái tim đập thình thịch, lo lắng đến cả người rịn mồ hôi lạnh, thậm chí não bộ của cô càng lúc càng thiếu dưỡng khí, cô thở dài một hơi, cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa dựa theo lời như Khả Hinh nói, chỉ định bàn số 12 gần cửa sổ trong phòng cà phê trang nhã, có một người đàn ông ngồi trước bàn để một đóa hoa hồng rực rỡ, cô tò mò đi về phía trước, quả nhiên xa xa nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thường nhưng nhìn hết sức tao nhã, cầm tờ báo xem, thoảng ra một mùi nước hoa đàn ông dễ ngửi. . . . . .

Trái tim của Nhã Tuệ không khỏi nhảy lên, trên mặt nở nụ cười không như không cười, có cảm giác bóng dáng này không quá kém, liền có chút căng thẳng gọi nhỏ: "Chào anh. . . . . ."

Tờ báo soạt một tiếng, buông xuống, người đàn ông trước mặt ngẩng đầu lên.

Nhã Tuệ cũng mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, nhất thời cái ót chiêng trống vang lên "bùm bùm", tuyệt vọng sụp đổ nhìn vẻ mặt Kỳ Gia Minh khiếp sợ nhìn mình, cô cũng khiếp sợ nhìn về phía Kỳ Gia Minh, không thể tin nổi kêu lên: "Quản lý! Là anh? Làm sao anh biết ở chỗ này?"

Kỳ Gia Minh cũng có chút ngượng ngùng bật cười nói: "Tôi . . . . . Tôi bị Tào Anh Kiệt nói với tôi, có một cô gái xinh đẹp thanh nhã đáng, yêu động lòng, đức hạnh hiền lành, ngưỡng mộ tôi đã lâu, muốn cùng tôi kết thân sao? Không phải tôi đến rồi sao? Nhưng. . . . . ."

Anh có chút buồn cười nhìn về phía Nhã Tuệ! .

"A . . . . . . " Nhã Tuệ cảm thấy mặt mũi bị ném ra ngoài hành tinh rồi, cô vội dậm chân, không chịu nổi nói: "Đường Khả Hinh! Rốt cuộc cô làm gì vậy?"

"Đến đây! Ngồi một chút!" Kỳ Gia Minh bật cười, kéo Nhã Tuệ ngồi xuống.

Mặt của Nhã Tuệ hồng giống như trái bí rợ, ngồi tại chỗ, quay đầu đi chỗ khác, không nhịn được vẻ mặt đưa đám, nghẹn ngào!

"Nhã Tuệ . . . . . ." Kỳ Gia Minh có chút cười xấu hổ, hết sức chân thành nói với cô: "Cô cũng biết, tôi cũng rất thích cô, nhưng loại thích này không phải là loại thích kia. . . . . ."

"Quản lý, anh hiểu lầm tôi..," Nhã Tuệ mất mặt vội vàng muốn giải thích.

"Đừng đừng đừng! Trước hết cô đừng kích động, hãy nghe tôi nói!" Kỳ Gia Minh phì cười nói: "Tôi à, tôi cũng cảm giác mình thật không tệ, nhưng làm chung với cô nhiều năm, tôi tính khí nóng nảy, thói quen xấu, tính nết không tốt cô cũng biết đấy, ngay cả tôi nuôi một chút ước mơ cho các cô gái hi vọng cũng không có, cho nên thật sự không thể nói đến chuyện tình yêu, cô hiểu chưa? Tôi cũng không phải từ chối cô, nhưng. . . . . ."

"Có tới không?" Trước quầy tiếp tân Từ Trạch Minh, bạn thân của Kỳ Gia Minh, nghe nói anh hôm nay muốn xem mắt, mình cũng hết sức sốt ruột, vẻ mặt hưng phấn đi tới hỏi: "Cô bé kia như thế nào, là người ở đâu?"

Nhã Tuệ nghe lời này, lại muốn bật khóc, hận không được tìm một cái hang chui xuống, chết cho xong.

Kỳ Gia Minh nháy mắt nhìn Từ Trạch Minh, lại nhìn về phía Nhã Tuệ.

Vẻ mặt Từ Trạch Minh không thể tin nổi nhìn về phía Nhã Tuệ, bật cười nói: "Không thể nào? Nhã Tuệ! Hôm nay người quản lý muốn xem mắt là cô à? Trời ạ, cô thích Gia Minh từ lúc nào vậy?"

"Ôi chao! Không phải! Ôi chao, mất mặt chết!" Lưu Nhã Tuệ tức giận đứng lên, không nói hai lời liền chạy lấy người, mới vừa đi chưa được mấy bước, Trần Mạn Hồng hưng phấn chạy tới, hỏi: "Cao phú suất có tới không? Ai vậy!"

". . . . . . . . ." Nhã Tuệ thật sự ném mặt mũi xuống Thái Bình Dương rồi, lại che mặt bật khóc!

"Khóc cái gì? Không được thì thôi!" Trần Mạn Hồng không nói hai lời, liền liếc về phòng cà phê trang nhã, nhìn thấy hai tên khốn kiếp Kỳ Gia Minh và Từ Trạch Minh đang ở chỗ đó cất tiếng cười to, cô lập tức hiểu ra, nhìn về phía Nhã Tuệ cười tiếng nói: "Không thể nào? Cô nói cao phú suất, không phải là Quản lý Kỳ của cô chứ! Ôi chao, mẹ ơi! Cô muốn cùng thứ người như thế nói yêu đương, còn cần Đường Khả Hinh à? Tôi ra lệnh một tiếng, tặng một giỏ lớn cho cô."

Lưu Nhã Tuệ không nói nên lời, vừa lấy điện thoại di động ra, vừa tức giận gọi: "Đường Khả Hinh, nghe điện thoại!"

"Ngáp...!" Đường Khả Hinh ngồi ở chỗ thư ký, toàn thân như lạnh run, hít mũi một cái, cầm điện thoại lên, nghe.

"Đường Khả Hinh!" Nhã Tuệ nhanh chóng đi khỏi đại sảnh, tức giận đi ra phía sau vườn hoa, vừa đi vừa tức giận nói: "Xem cô làm chuyện rất tốt! Cô có thể giới thiệu Quản lý Kỳ cho tôi? Tôi còn đang ngạc nhiên con bé chết tiệt cô, làm sao biết nhiều cao phú suất như vậy thì ra cô gom người của khách sạn chúng ta! Cô muốn giới thiệu người nào cũng được, cô lại giới thiệu Quản lý Kỳ! Ngay cả cánh cửa ra vào bộ phận cũng không có bước ra, mắc cỡ chết người!"

Đường Khả Hinh lập tức cầm microphone thật xa, ôi một tiếng, phì cười nói: "Tôi . . . . . ngày hôm qua tôi xem tư liệu trong khách sạn chúng ta, tôi . . . . . Theo quan điểm của tôi, tôi cảm thấy anh ấy thật không tệ, nếu cô không hài lòng, tôi giới thiệu những quản lý khác cho cô? Dù sao tối nay tôi đã giữ một phòng ăn trang nhã cho cô, đến lúc đó. . . . . ."

Nhã Tuệ tức giận đến muốn nổ phổi, nói: "Những người đó cô không cần giới thiệu, tôi cũng biết vậy! Sau này cô cút xa một chút cho tôi, còn làm những chuyện này nữa, xem tôi có thu thập cô không! Bạn bè cũng không cần làm nữa!"

Bộp! Điện thoại tắt ngủm!

Vẻ mặt của Lưu Nhã Tuệ lúc đỏ lúc xanh đi tới sau vườn hoa, ngồi xuống ghế dựa trước cây tương tư màu đỏ, khổ sở không thở nổi, nghĩ tới mới vừa còn ôm mộng thiếu nữ, lại bị phá vỡ, cô vừa ngại mất thể diện, vừa thở dốc một hơi.

Đám người Lâm Sở Nhai mới vừa muốn đi qua phía sau vườn hoa, đi về phía phòng ăn biển ăn cơm, lại thấy Nhã Tuệ một mình thật cô đơn ngồi ở ghế dựa, bên cạnh cây tương tư tỏa bóng mát ở trên người của cô, có chút khổ sở làm cho người ta động lòng.

Lâm Sở Nhai dừng bước lại, nhìn về phía cô, nói: "Mọi người đi trước đi, tôi có chút chuyện.""Chuyện gì vậy?" Tô Lạc Hoành cười hỏi.

"Đi đi!" Lâm Sở Nhai không để ý bọn họ.

"Ồ!" Mấy người đàn ông vừa nói vừa cười đi khỏi, Lâm Sở Nhai một mình bước đi trên con đường nhỏ đầy hoa cỏ xanh biếc, đi tới trước mặt của Nhã Tuệ, nhìn cô hôm nay mặc giản dị, lộ ra một chút trong sáng và dịu dàng, không giống mặc vào đồng phục nguội lạnh, đột nhiên mỉm cười.

Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Sở Nhai mặc tây trang sọc màu xám tro, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt dịu dàng mỉm cười nhìn về phía mình, cô có chút căng thẳng đứng lên, rất cung kính gọi: "Phó tổng. . . . . ."

Lâm Sở Nhai nhìn về phía bộ dáng Nhã Tuệ, liền hỏi: "Sao vậy?"

"À. . . . . . Không có việc gì, đột nhiên có chút nhàm chán, ở lại một chút. . . . . ." mặt của Nhã Tuệ ửng đỏ, yếu ớt nói.

"Nghe nói Khả Hinh giới thiệu bạn trai cho cô, không hài lòng sao?" Lâm Sở Nhai đoán được.

". . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ không lên tiếng.

"Ngồi đi." Lâm Sở Nhai mỉm cười ngồi xuống, nhẹ nắm tay Nhã Tuệ cũng ngồi xuống, quay đầu nhìn nửa khuôn mặt cô, xinh đẹp dịu dàng, ánh mắt khẽ chớp, cái mũi nhỏ cao nhọn, lộ ra cá tính hiền hoà, môi khẽ mím lóe lên màu hồng sáng bóng, là cô gái Phương Đông rất điển hình.

Nhã Tuệ cảm thấy có người nhìn mình, liền quay đầu sang, thấy ánh mắt dàng của Lâm Sở Nhai dịu, mặt của cô đỏ lên, quay đầu đi, không dám lên tiếng.

"Cô xấu hổ như vậy, cho dù kết thân cô có thể nói cái gì? Có phải cô chưa từng nói tiếng yêu hay không?" Lâm Sở Nhai hỏi.

Nhã Tuệ cười khổ nói: "Nào có thời gian yêu, hoàn cảnh trong nhà vẫn luôn không tốt, thật ra tôi không quá thông minh, không có thiên phú như Khả Hinh, cho nên tôi rất cố gắng mới thi đậu đại học khách sạn. Ở trong trường học, tôi nhìn người khác nói yêu thương, tôi liền cầm sách giáo khoa học anh văn, tôi thật muốn vào Khách sạn Á Châu, đó là khách sạn ai cũng khát vọng muốn vào, sau khi tôi đi vào, tôi cho rằng cuộc sống có thể dễ thở hơn nhưng mới phát hiện, cuộc cạnh tranh chính thức mới bắt đầu, mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi quý, 6 tháng, một năm, đều có kiểm tra không dứt, cũng gánh vác nhiệm vụ không hết, mệt mỏi không thở nổi, có lúc tan việc, ngay cả tắm cũng không tắm nổi, toàn thân phát run nằm lỳ ở trên giường ngủ, Mạn Hồng như thế, tôi cũng như thế, rất nhiều đồng nghiệp đều như thế. . . . . ."

Lâm Sở Nhai thật yên tĩnh lắng nghe, sau đó quay đầu, mỉm cười hỏi: "Năm nay Nhã Tuệ bao nhiêu tuổi?"

"Tôi . . . . . qua ba tháng nữa, tôi đã 26 rồi. . . . . ." Nhã Tuệ có chút đỏ mặt nói.

"Tại sao cô không giống Khả Hinh?" Lâm Sở Nhai cười nói: "Cô ấy luôn luôn chính mình cao 1m62, thật ra chỉ có 1m58 hay 59, bởi vì chuyện này, lão đại của chúng tôi vẫn thận trọng và nghi ngờ."

Nhã Tuệ nghe vậy, cũng không nhịn được nói: "Cô có chút bướng bỉnh."

"Thật ra số tuổi này là đẹp nhất, hiểu chuyện, chín chắn, xinh đẹp, bản thân hơi trong sáng, là một cô gái tốt đáng để cho người khác mong đợi, chỉ là duyên phận chưa tới thôi. . . . . ." Lâm Sở Nhai cười nói.

"Anh không cần an ủi tôi đâu." Nhã Tuệ không nhịn được bật cười.

"Tôi không có an ủi cô. Đây là lời thật. Cô rất tốt. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhìn về phía cô, rất nghiêm túc nói: "Cô quả thật không tệ."

Nhã Tuệ có chút sững sờ ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

"Đi, tôi mời cô ăn cơm, lúc nảy khẳng định mất mát, tâm trạng không tốt, chưa ăn cơm. . . . . ." Lâm Sở Nhai không nói nữa, liền dắt tay Nhã Tuệ. . . . . .

"Không, không cần. . . . . ." Mặt của Nhã Tuệ ửng đỏ, muốn rút tay về.

"Đi thôi." Lâm Sở Nhai nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhã Tuệ, đi dọc theo con đường đá nhỏ ở trước mặt, bước nhanh.

Nhã Tuệ vừa đi, vừa cúi đầu, nhìn người đàn ông này nắm tay của mình, cầm rất chặt, mặt của cô không tự chủ ửng đỏ.

Gió biển thổi lất phất, cây dừa lay động!

Một phòng ăn trước cửa sổ sát đất, có hai bóng dáng ngồi ở nơi đó bật cười vui vẻ.

Lâm Sở Nhai là một người tuyệt đối hài hước, chọc cho Nhã Tuệ thẹn thùng bật cười, anh vừa cắt thịt bò bít tết, kể những chuyện thú vị lúc mình học ở Anh quốc, cắt gọn một khối thịt sườn, nhẹ nhàng đưa đến trong đĩa của Nhã Tuệ, mới nói: "Ăn đi, khối thịt này mềm nhất."

Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, trong lòng đột nhiên ngọt ngào.

Phòng làm việc Tổng Giám đốc Trang!

Đường Khả Hinh phịch một tiếng, lại mở cửa phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên, kêu: "Tổng Giám đốc . . . . . . "

Trang Hạo Nhiên đang chăm chú xem tài liệu, đột nhiên lại bị tiếng kêu làm giật mình, anh tức giận cầm bút máy chỉ về phía Đường Khả Hinh, nói: "Cô tìm đường chết hả! ! Mỗi lần đi vào đều không gõ cửa, có phải cô muốn cút ra khỏi Hoàn Cầu hay không! ?"

Đường Khả Hinh muốn bật khóc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi tay chống ở trước bàn làm việc của anh, căng thẳng nói: "Nghe nói Nhã Tuệ đang cùng Lâm phó tổng ăn cơm!"

"Ăn cơm thì ăn cơm, giống như con kiến chết trong nhà của cô, ghét!" Trái tim Trang Hạo Nhiên vẫn đập thình thịch, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, trong lúc nhất thời quên mất số liệu mới vừa nhìn ở nơi nào.

"Nhưng Lâm Sở Nhai là đàn ông sao?" Đường Khả Hinh kêu to lên!

Trang Hạo Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Chẳng lẽ cậu ta là phụ nữ?"  

Chương 259 : Hẹn hò

  "Anh ấy không phải đàn ông, anh ấy là cầm thú!" Đường Khả Hinh kêu la!

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh, không nói nên lời, nói: "Bình thường tôi mắng không sao, dù sao cậu ta cũng là cấp trên của cô, cô không thể nói chuyện như vậy.

"Tổng Giám đốc!" Đường Khả Hinh rất sốt ruột nói: "Tôi rất quan tâm đối với chuyện lớn cả đời của Nhã Tuệ, cô ấy có thể chọn, nhưng tuyệt đối không thể chọn Lâm phó tổng, mỗi ngày sáng trưa tối, đến cả nửa đêm bọn họ thay đổi phụ nữ khắp nơi, nhưng Nhã Tuệ nhà chúng tôi là cô gái nhà lành!"

"Ôi chao, mẹ ơi, cô thật sự hiểu rất rõ người đàn ông kia rồi ! Cậu ta chính là cầm thú! Được rồi, tôi giúp cô kêu cậu ta trở lại!" Trang Hạo Nhiên lập tức cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Lâm Sở Nhai.

Phòng ăn Ngự cảnh!

"Lúc đó, tôi còn đang suy nghĩ, tại sao tôi đi qua bên cạnh cô gái kia thì cô ấy tát tôi một bạt tai, thì ra là tên nhóc Tô Lạc Hoành giở trò quỷ, cô ấy là cao thủ Taekwondo, tát tai này làm cho tôi lùng bùng lổ tai cả một tuần lễ." Lâm Sở Nhai cười nói.

"Ha ha ha. . . . . ." Nhã Tuệ không nhịn được che miệng cười, cười thật vui vẻ.

Lâm Sở Nhai nhớ tới cuộc sống thời đại học, hiện tại cũng cảm thấy buồn cười, sau đó cầm dao nĩa lên, cắt một khối thịt bò, đưa đến trong đĩa của Nhã Tuệ, mới nói: "Đây, đừng chỉ lo cười, ăn đi, cô hơi gầy. . . . . ."

Nhã Tuệ thật vất vả nhịn cười, mới vừa muốn ăn thịt bò bít tết, nhưng lại không nhịn được bật cười, cười đến run cả người.

Lâm Sở Nhai nhìn bộ dáng cô, mình cũng không nhịn được bật cười, có chút cảm thán nói: "Đã lâu không có gặp một cô gái nhỏ, nói đến thời đại học, cô có thể cười vui vẻ như vậy rồi."

Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, có chút không hiểu, mỉm cười nhìn về phía anh.

"Ăn đi. . . . . ." Lâm Sở Nhai cũng vô cùng vui vẻ, cắt thịt bò bít tết cho cô, lúc này điện thoại di động vang lên, anh thuận tiện nhận máy.

"Bây giờ cậu ở chỗ nào?" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng hỏi.

"Đang dùng cơm. . . . . ." Lâm Sở Nhai có chút buồn cười nói: "Không phải anh gọi tới gói cho anh chứ? Hóa đơn này do anh ký đấy!"

"Ít nói nhảm! Lập tức trở về cho tôi!" Trang Hạo Nhiên nói ngay.

"Tại sao? Người ta còn chưa ăn cơm xong?" Lâm Sở Nhai không chịu!

"Lăn trở về ngay! Nếu không lăn trở về, tháng sau phái cậu đi Châu Phi cho Lạc Đà ăn!" Trang Hạo Nhiên bộp một tiếng, cúp điện thoại!

Lâm Sở Nhai sửng sốt, cầm điện thoại di động, không hiểu nhìn về phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng có chút ngạc nhiên nhìn về phía anh nói: "Anh làm sao vậy?"

Lâm Sở Nhai có chút áy náy nhìn về phía Nhã Tuệ, cười nói: "Thật xin lỗi, lão đại của chúng tôi đột nhiên nổi điên, muốn tôi trở về một chuyến. Cho nên tôi không có cách nào ăn trưa với cô rồi, tôi ký hóa đơn trước, cô nhớ ha, ở chỗ này ăn thoải mái. . . . . ."

Anh nói xong, nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ, đem đơn hóa ký xong, sau đó xin lỗi mỉm cười, vỗ nhẹ bả vai của cô, nói: "Ăn từ từ. Có cơ hội, lại mời cô ăn một bữa cơm, bồi thường nha."

"Không có gì, không có gì, anh bận việc gấp, có thể là việc công rồi, chúc anh mọi việc thuận lợi. Cám ơn bữa trưa hôm nay của anh. . . . . ." Nhã Tuệ liền vội vàng đứng lên, nhìn về phía Lâm Sở Nhai cung kính nói.

"Cám ơn" Lâm Sở Nhai liếc nhìn cô một cái, mới nhanh chóng xoay người đi khỏi.

Trang Hạo Nhiên đặt điện thoại xuống, mới nhìn Đường Khả Hinh, nhịn cười nói với cô: "Hài lòng chưa? Bà cô!"

Lúc này Đường Khả Hinh mới thở dốc một hơi nói: "Làm tôi sợ muốn chết, nếu thật sự thân thiết với Lâm phó tổng thì làm thế nào?"

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Cô yên tâm, Nhã Tuệ không phải tuýp phụ nữ Lâm Sở Nhai thích."

"Làm sao anh biết?"

"Cậu ta thích hấp dẫn, phụ nữ hấp dẫn mang tính khiêu chiến, Nhã Tuệ cùng đi ăn với cậu ta! Nhiều lắm cũng là vì cô ấy là bạn bè của cô, cho nên thuận tiện ăn một bữa cơm mà thôi. Tôi nói. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói xong, liền nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Cô trông nom chuyện lớn cả đời của bạn cô, chi bằng cô quan tâm chuyện lớn cả đời của mình một chút đi, không phải cô muốn hẹn xem mắt đàn ông ở Nhã Các sao? Tôi cũng quên hỏi cô, người đàn ông kia là người như thế nào?"

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, lập tức cười nói: "Tốt! Anh ấy rất tốt!"

Trang Hạo Nhiên nheo mắt nhìn về phía cô.

Cô cũng nheo mắt nhìn về phía anh!

Trang Hạo Nhiên lập tức cầm bút lên, gõ mạnh vào trán của cô, mới nói: "Xem cô nghịch ngợm kìa, nhớ nhìn kỹ người đàn ông xem mắt, nếu như cảm thấy anh ta có thể, mang tới cho tôi xem, vượt qua kiểm tra của tôi rồi thì cô mới có thể nói yêu thương"

"Tại sao?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, mở tài liệu ra, lại liếc mắt nhìn cô, mới nói: "Không có lý do gì!"

Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm.

"Còn không cút ra ngoài cho tôi," Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận nhìn về phía cô nói: "Cô cho rằng ai cũng giống như cô vậy à? Ngày ngày rỗi rãnh, tôi rất bận rộn!"
Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, mới lầm bầm thẳng bước đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa, ầm một tiếng.

"Ôi chao!" Trang Hạo Nhiên lại sợ hết hồn, trái tim muốn rớt ra, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa kia, tức giận nói: "Dọa chết người rồi! Nhất định là học sập cửa từ con bé Tiêu Đồng chết tiệt kia !"

Phòng làm việc Tổng Giám đốc Tưởng Thiên Lỗi!

Tưởng Thiên Lỗi ngồi trước máy vi tính, nhìn về phía màn hình lớn trước mặt, hai mắt lộ ra thâm trầm, giống như chữ phía trên đúc bằng chì, toàn bộ hình ảnh rối rắm thành từng đoàn.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi" Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt trả lời.

Đông Anh mỉm cười đẩy cửa đi vào phòng làm việc, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: "Tổng Giám đốc, phòng ăn Nhã Các 'cảnh biển' đã đặt xong, tất cả mọi thứ anh muốn sắp xếp, tôi đều đã sắp xếp xong rồi, xin hỏi còn căn dặn gì nữa không?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, mỉm cười nói: "Không có, cám ơn cô."

"Không cần khách sáo." Đông Anh mỉm cười lui ra ngoài.

"Đông Anh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn về phía cô.

"Vâng" Đông Anh lập tức dừng bước, cung kính gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, nói: "Tối nay, cô biết phải nên làm như thế nào chứ?"

"Biết, anh yên tâm." Đông Anh mỉm cười nói.

"Ừ. Đi ra ngoài đi." Tưởng Thiên Lỗi không nói chuyện nữa.

Đông Anh im lặng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, đứng ngoài cửa, có chút rầu rỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, trong lòng đang suy nghĩ, tất cả sẽ thuận lợi sao?

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đứng lên, đi về phía trước cửa sổ sát đất, nhìn trời lam biển biếc phía ngoài cửa sổ, sóng lớn mãnh liệt, con chim biển trên từng ngọn sóng, kêu chói tai, bay đi, trong đầu của anh hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia và câu nói: "Tôi không biết trong thế giới của anh, rốt cuộc tình yêu là cái gì? Là có nhau một lần hay có nhau mãi mãi? Là dắt tay của cô ấy hay ở xa xa nhìn cô ấy hạnh phúc? Mà tôi nhìn thấy các người không cam lòng muốn có nhau một lần, cũng không thể có nhau mãi mãi, cũng không thể dắt tay của cô ấy, cũng không thể ở phía xa xa chúc phúc cho cô ấy. . . . . . Vậy tình yêu này của anh được xem là cái gì chứ? Nếu như có một ngày, anh và cô ấy đã già, sau đó quay đầu lại, các người nhớ lại cái gì đây? Tưởng Thiên Lỗi. . . . . ."

Anh lặng lẽ nhớ tới những lời này, nhớ tới ánh mắt sâu kín của Đường Khả Hinh lộ ra khó hiểu, hai mắt của anh chợt lóe lên, lại ngẩng đầu nhìn về phía sóng biển nơi xa, thoáng qua sầu muộn phát tán ra xung quanh.

Một tiếng thở dốc tràn ra.

Trời và biển theo thời gian càng không ngừng kéo dài ra, nhưng rốt cuộc bọn họ biết quý trọng thời gian sao? Biết một người nhớ nhung sẽ dài bao nhiêu sao? Biết một người chờ đợi, sẽ dài bao lâu sao?

Đường Khả Hinh mỉm cười nghe tiếng sóng biển ngoài cửa sổ, hôm nay đã nhập xong một hóa đơn cuối cùng vào trong máy vi tính, thở phào một hơi.

Tiêu Đồng đang cầm tài liệu đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Làm xong chuyện rồi hả ?"

"Ừm!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu!

"Thật không chịu tiết lộ một chút, người đàn ông tối hôm nay là ai vậy?" Tiêu Đồng thật sự hết sức tò mò nhìn cô, cười nói.

"Ha ha ha. . . . . . Không chịu!" Đường Khả Hinh bật cười nói xong, liền cầm điện thoại di động màu trắng có màn hình cực lớn Trang Hạo Nhiên đưa cho mình, có chút thần bí tìm số điện thoại của người khác, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên mỉm cười, đứng dậy đi tới phòng thay quần áo, đổi lại áo sơ mi chiffon màu hồng của mình, váy ngắn màu đen, mang giày bệch, sửa lại tóc ngắn của mình một chút, vui vẻ cầm túi xách, đi tới phòng ăn nhã các.

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục nhìn màn hình máy vi tính, phân tích số liệu, tiếng gõ cửa vang lên, anh cũng không ngẩng đầu, đáp: "Vào đi".

Đông Anh mỉm cười đi tới, nói với Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tổng Giám đốc, hiện tại đã bảy giờ tối, thời gian đã đến."

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, liền gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài cửa sổ, một áng mây hồng cuối cùng đã biến mất, liền đứng lên, nhắc tây trang màu đen, tự mình mặc vào, cài cúc áo tây trang xong, bước ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, không cần Đông Anh đi theo, một mình đi về phía thang máy.

Nhã Các nhà hàng tây 26 tầng nằm trong tòa nhà chính Khách sạn Á Châu, trước mặt nhìn ra phong cảnh trên biển xinh đẹp nhất thành phố, mà đặc biệt nhất, nó là phòng ăn theo kiểu di động, chỉ cần khách đồng ý, căn phòng có thể ở trong tầng lầu xoay tròn xuống dưới, hoặc cả tầng lầu bay lên không trung, xoay tròn 360 độ, thưởng thức phong cảnh mặt biển.

Cửa thang máy mở ra!

Đường Khả Hinh thật vui vẻ đi ra thang máy, nhìn về phía quản lý đã sớm ra đón tiếp, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tôi là thư ký. . . . . . Tổng Giám đốc Trang, tôi tên là Khả Hinh. . . . . ."

"Vâng, chúng tôi đã nhận được thông báo của bộ phận hành chính, mời cô đi theo tôi . . . . ." Quản lí Chu mỉm cười mời Đường Khả Hinh đi vào phòng VIP cao cấp.

Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía căn phòng sang trọng ấm áp, đột nhiên mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy VIP bí mật, nhìn thang máy sắp đến tầng lầu Nhã Các, hai mắt của anh lộ ra một chút dịu dàng, trong tay cầm cái hộp nhỏ, khẽ mỉm cười.

Thời gian đã tám giờ.

Đại sảnh khách sạn Á Châu.

Một chiếc xe Mercedes phiên bản dài chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn, Như Mạt mặc váy ren dài màu xanh nhạt, vén mái tóc bồng trang nhã, đeo hoa tai ngọc trai, tay cầm túi xách Gucci, mang giày cao gót màu trắng, đi về phía đại sảnh khách sạn Á Châu, nhìn thấy Đông Anh cúi đầu đi tới, liền mỉm cười hỏi: "Đông Anh, Tổng Giám đốc Tưởng đâu?"  

Chương 260 : Đừng đi

  "Tổng Giám đốc đang ở Câu lạc bộ. . . . . ." Đông Anh mỉm cười nói.

"Hả?" Như Mạt ngạc nhiên nhìn về phía Đông Anh nói: "Hiện tại anh ấy ở trường đua ngựa?"

"Đúng vậy." Đông Anh lại nhẹ nhàng đáp lời.

Như Mạt có hơi thất vọng nói: "Nếu như vậy, vậy tôi đi về trước."

Đông Anh mỉm cười nói: "Cô đã đến rồi, hôm nay phòng ăn nhã các có món ăn mới nhất, không bằng mời Như Mạt tiểu thư đi qua thưởng thức?"

"Không cần. . . . . ." Như Mạt có hơi thất vọng muốn xoay người đi khỏi.

"Như Mạt tiểu thư mời. . . . . ." Đông Anh lại mỉm cười xin phép cô đi trước.

Như Mạt tò mò nhìn cô một cái, chỉ đành bảo người giúp việc ở phía sau lưng không cần đi theo, cô nhấc khẽ đuôi váy, theo Đông Anh vào thang máy, nhấn tầng lầu Nhã Các nhà hàng tây.

Cửa thang máy mở ra.

Đông Anh mỉm cười mời Như Mạt đi ra thang máy.

Như Mạt nhìn cô một cái, có hơi nghi ngờ mỉm cười, nhấc khẽ đuôi váy, dọc theo đại sảnh trang nhã, bước lên thảm màu tím, theo thói quen đi về phía phòng VIP trang nhã, nhưng Đông Anh lại xua tay mời Như Mạt xoay người đi vào "phòng cảnh biển", Như Mạt lại kinh ngạc nhìn về phía Đông Anh, dịu dàng nói: "Đông Anh, cô cũng biết, tôi cũng không thích dùng cơm trong phòng, tôi sẽ không thoải mái. . . . . ."

"Biết rồi, mời cô vào. . . . . ." Đông Anh mỉm cười đẩy nhẹ cửa.

Như Mạt lại ngạc nhiên nhìn cô một cái, có chút không vui cất bước đi vào phòng cảnh biển, nhất thời nhìn thấy trong phòng đầy ánh nến nhỏ sáng rực, cô sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, nghiêm nghị phong độ đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, đang khẽ mỉm cười nhìn mình. . . . . .

Trong chớp mắt, hai mắt Như Mạt đỏ thắm, nghi ngờ nhìn về phía anh, tại sao lại ở chỗ này?

Đông Anh không lên tiếng nữa, chỉ im lặng đóng cửa lại.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất, hai mắt lộ ra thâm tình, nhìn về phía Như Mạt.

Lúc này hai mắt Như Mạt đã rưng rưng, mới phát hiện vây quanh giữa hai người là một đoàn hoa hồng hình trái tim, ngay chính giữa đặt một đóa hoa hồng màu trắng, có vẻ rất giống như tâm ý, cô kích động mỉm cười, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, từ trong sâu thẳm tâm hồn gọi anh: "Thiên Lỗi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng gọi như thế, hai mắt lóe lên một cái, nhìn ra tâm trạng của anh có chút căng thẳng, nhưng vẫn thở nhẹ, bước về phía Như Mạt, cúi xuống, nắm nhẹ hai tay của cô, bóp nhẹ, rồi cùng đi về phía đoàn hoa hồng hình trái tim, cho đến khi hai người đứng ngay chíng giữa, vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi có chút căng thẳng thở ra một hơi, Như Mạt chớp đôi mắt mơ mộng nghi ngờ nhìn anh. . . . . . .

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe lên mãnh liệt, rốt cuộc thấp giọng nhẹ nhàng chậm rãi, cảm tính, khàn khàn nói: "Anh nhớ lần đầu tiên anh gặp em là ở rất nhiều rất nhiều năm trước, khi đó, em là một cô bé xinh đẹp hay thẹn thùng. . . . . ."

Như Mạt ứa lệ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi sâu kín hồi tưởng lại quá khứ, khẽ mỉm cười, có chút hoài niệm nói: "Thật ra lúc anh mới gặp gỡ em cũng đã rất kinh ngạc, tại sao trên thế giới này có thể có môt cô bé xinh đẹp như vậy . . . . . . Trong chớp mắt, anh đã bị em hấp dẫn thật sâu. . . . . ."

Như Mạt mỉm cười nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi lại nhẹ nhàng chậm rãi nhớ lại: "Khi đó, anh nhìn em ngồi ở trên xích đu nhà của chúng tôi, mặc váy trắng xinh đẹp, bay tới bay lui, đôi mắt to sáng lấp lánh, rất thu hút, lúc đó, anh đã biết, rất nhiều hình ảnh sẽ ghi vào trong tim anh, mãi mãi sẽ không bao giờ quên. . . . . ."

Nước mắt Như Mạt lăn xuống.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút đau lòng nói: "Anh cũng cho rằng, tinh thần và thể xác em cũng sẽ mãi ở trong thế giới của anh, rực rỡ giống như đóa hồng, đã qua nhiều năm, món ăn em thích anh đều thích, anh thích mùi hương tỏa ra từ người em, anh thích những chuyện em làm, thậm chí vì anh, đi học quản lý khách sạn, anh luôn nhận tình yêu của em, nhưng cho lại em thật ít, thậm chí anh đã quên mất tâm trạng của em, em yêu thích, em vui vẻ, em hạnh phúc, bao gồm nỗi khổ sở của em. . . . . . Anh nhốt em vào trong thế giới của anh, cho rằng như vậy em sẽ hạnh phúc, sẽ vui vẻ, nhưng. . . . . . Anh lại bỏ quên nổi khổ sở lớn nhất trong lòng em, đó chính là thiếu sót. . . . . ."

Nước mắt Như Mạt từng viên lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô theo năm tháng nhuốn vào chút tiều tụy, anh đau lòng vươn tay khẽ xoa mặt của cô, thật lòng nói: "Thật ra đêm đó em kết hôn, anh rất khổ sở, anh không thể tin được, trên thế giới này, người anh yêu nhất lại phản bội anh, đi khỏi anh..anh tức giận hận không được hủy diệt toàn thế giới, đã qua nhiều năm rồi, mặc dù anh vẫn yêu em, nhưng anh cũng thật hận em, hận em tại sao muốn đi khỏi anh . . . . . Nhưng anh sai rồi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

Như Mạt kích động nhìn Tưởng Thiên Lỗi, muốn nói gì đó, lại không dám nói ra, chỉ sợ nói một câu, trong chớp mắt sẽ hủy diệt ước mộng.
Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn Như Mạt, hai mắt rưng rưng, giọng nói run rẩy nói: "Nếu khi đó, anh không tập trung tranh đấu với Hạo Nhiên, nhất định sẽ phát hiện em bị nhà họ Tần ép khổ sở như vậy, cho tới trước lúc em cưới, anh nhìn ánh mắt của em lúc đi khỏi rất buồn bã. . . . . ."

Như Mạt đột nhiên khổ sở rơi lệ, thâm tình nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, cố nén nước mắt hiện lên trong hai tròng mắt, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nói: "Thật xin lỗi, đã nhiều năm vẫn hận em, thật xin lỗi, đã nhiều năm vẫn không tha thứ cho em. . . . . ."

Như Mạt cố nén thân thể run rẩy, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi bưng chặt khuôn mặt của Như Mạt, mạnh thở một hơi, vẫn đau lòng nói: "Rất nhiều năm vẫn cầm tay em, muốn buông ra, nhưng buông ra trong chớp mắt, giống như sinh mạng quan trọng nhất sẽ biến mất, thống khổ và mất mát, làm cho anh không thở nổi, muốn chết đi, cho dù anh cố gắng như thế nào, nhưng số phận luôn là để cho anh trở lại bên cạnh em, anh bắt đầu chấp nhận, bắt đầu thỏa hiệp, bắt đầu tiếp nhận. . . . . . Có lúc, trong chớp mắt, muốn dắt tay của em, cùng em biến mất khỏi đất nước này, dẫn em đến chân trời góc biển, nhưng anh biết rõ, em sẽ không đi theo anh . . . . . Bởi vì cuộc đời của em, thiếu nợ nhà họ Tần quá nhiều, anh tôn trọng tình thân này của em, anh cố nén tình cảm của chính anh. . . . . . Anh có thể đè nén cả đời, chỉ cần em có thể hạnh phúc. . . . . ."

Như Mạt đau lòng đưa hai tay ra, bưng mặt của anh, thâm tình rơi lệ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nắm nhẹ hai tay của cô, đau lòng cúi đầu, nước mắt kiên cường lóe lên trong ánh nến, kích động nói: "Nhưng gần đây, anh giống như cảm thấy anh sắp mất em, nếu anh không bắt được em, anh sẽ mất em. . . . . ."

"Sẽ không, anh mãi mãi sẽ không mất em..em yêu anh. . . . . ." Như Mạt rơi lệ nói.

"Không. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi thở dài nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, thâm tình vội nói: "Có lúc, số mạng thật đáng sợ, trong chớp mắt, nó có thể mang đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời người, anh không chấp nhận số mạng, nhưng đối mặt với tình yêu của em, anh tình nguyện tin tưởng luân hồi, hi vọng kiếp sau có thể gặp em. . . . . . Nhưng hiện tại anh không chờ được kiếp sau, bởi vì giữa chúng ta, từng kỷ niệm đều là khổ sở, vậy em mang hạnh phúc nào để tìm anh ở kiếp sau? Anh hi vọng kiếp này em có thể hạnh phúc, anh chắc chắn kiếp này cũng chỉ có anh mới có thể cho em hạnh phúc. . . . . . Anh không muốn lãng phí thời gian nữa, anh khát vọng cùng người anh yêu nhất ở chung một chỗ. . . . . . Tha thứ cho anh đã từng đối với người khác động lòng, tha thứ anh đã từng mệt mỏi, nhưng anh quả thật yêu em, Như Mạt, anh yêu em. . . . . ."

Như Mạt cảm động bật khóc, gật đầu nói: "Em biết rõ. . . . . . Em luôn cho rằng anh yêu em . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn Như Mạt, nhìn người phụ nữ mình yêu cả đời, đột nhiên ở trước mặt cô, chậm rãi quỳ xuống một chân, nắm nhẹ tay của cô, đặt ở trên môi hôn, thâm tình nhìn cô, móc ra một cái hộp nhung đỏ thẫm, mở ra ở trước mặt của Như Mạt, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, xuất hiện. . . . . .

Như Mạt kinh ngạc rơi lệ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, vẻ mặt kích động nói: "Như Mạt, chúng ta kết thúc loại cuộc sống khổ sở này đi, qua nhiều năm, em khổ sở lựa chọn, tuy rằng nó không để cho nhiều người hạnh phúc, anh và em cùng nhau kết thúc cuộc sống khổ sở này đi, mặc kệ tình yêu giữa chúng ta bị bao nhiêu người chê bai, anh đều chấp nhận tiếp nhận nó, anh có thể vì tình yêu của chúng ta, buông tha tất cả mọi thứ anh đang có, chỉ cần em chấp nhận ở bên anh. . . . . . Được không? Giao cho anh một cơ hội, để cho em được hạnh phúc một lần nữa. . . . . ."

Như Mạt khiếp sợ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn thâm v quỳ gối trước mặt cô, nhìn cô, nói tiếp: "Như Mạt. . . . . . Dũng cảm một chút, đi ra khỏi cái lồng tù đó, hôm nay anh không muốn tôn trọng cuộc sống của em nữa, bởi vì cuộc sống của em và tình yêu giữa chúng ta đều sai. . . . . . Chúng ta đều sai. . . . . . Như Mạt. . . . . . dũng cảm một chút, đi về phía anh, anh sẽ làm cho em hạnh phúc, mặc kệ bao nhiêu người trách mắng chúng ta, anh đều nhất định sẽ bảo vệ em, chống đỡ mũi tên nhọn đáng sợ nhất trên thế giới này, anh tình nguyện một mình chịu đựng vạn tên xuyên tim, chỉ cần em tới đến trước mặt của anh là được. . . . . ."

Nước mắt Như Mạt tuôn như suối, mọi thứ xung quanh giống như hỗn loạn, không biết nên làm sao?

"Như Mạt!" Tưởng Thiên Lỗi khổ sở và đau lòng nhìn cô. . . . . ."Gả cho anh đi! Anh sẽ làm cho em hạnh phúc, vứt bỏ gông xiềng trong cuộc đời của em, gả cho anh đi! Tương lai, anh sẽ cho em một hôn lễ lớn nhất thế kỷ, đón cô dâu xinh đẹp nhất thế giới của anh. . . . . ."

Như Mạt đột nhiên mỉm cười, mới vừa muốn cúi đầu, cũng đang trong lúc này, điện thoại di động vang lên, cô sững sờ, đột nhiên lau khô nước mắt, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là điện thoại nhà, cô kích động alô một tiếng. . . . . .

"Cô chủ, cô mau trở lại, hôm nay tâm trạng cậu chủ đột nhiên thật không tốt, vết thương cũ đột nhiên tái phát, hiện tại gấp rút đưa đến bệnh viện!" Quản gia đột nhiên gọi Như Mạt.

Như Mạt hoảng hốt, gấp gáp gọi: "Anh ấy đi bệnh viện lúc nào?"

"Hiện tại vừa mới tới, cậu ấy vẫn luôn gọi tên của cô!" Quản gia nhanh chóng nói.

Như Mạt lập tức căng thẳng nói: "Ông nói với anh ấy, nói tôi lập tức đến bệnh viện ngay!"

"Vâng!"

Như Mạt cúp điện thoại, đột nhiên nóng lòng rơi lệ cúi đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng gấp gáp khổ sở nhìn Như Mạt, van xin nói: "Đừng đi, Như Mạt. . . . . . Đừng đi. . . . . . Để cho anh sống ích kỷ một lần, đừng đi. . . . . . Tối nay ở lại. . . . . . Anh cầu xin em, Như Mạt. . . . . ."

Như Mạt khổ sở nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rơi lệ nói: "Thiên Lỗi, vết thương đạn bắn của Vĩ Nghiệp bị tái phát, đây là chuyện rất nghiêm trọng, em không thể không trông nom, nếu như không có nhà họ Tần, chúng ta cũng không có bắt đầu, cũng sẽ không có tình yêu, thật xin lỗi, tối nay em nhất định phải tới, chuyện của chúng ta, ngày sau bàn lại. . . . . . Thật xin lỗi!"

Cô nói xong, đột nhiên nhẫn tâm đứng lên, chạy ra bên ngoài! !

Tưởng Thiên Lỗi một mình ngồi trước đoàn hoa hồng, hai mắt ứa lệ, xẹt qua một chút khổ sở tuyệt vọng, tay chậm rãi rũ xuống, chiếc vòng tròn nhỏ hẹp dùng để nhốt chặt một cuộc đời, đột nhiên từ trong hộp nhung lăn ra, rơi vào trong cánh hoa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro