Chương 6: Lịch sử bị sửa đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thường xuyên tưởng tượng, nếu Bifitu sau này trở thành Pharaoh, hắn sẽ trở thành một vị vua như thế nào?

Khí phách, cao ngạo, tập quyền, thiện chiến, danh chấn bốn phương. Vương triều hắn vốn phồn hoa như vậy, hắn nhất định sẽ thống trị lâu dài.

Nhưng tại sao trong sách sử lại không ghi có tên của hắn.

Trong suốt như một giọt nước mưa xinh đẹp, nhưng giọt nước mưa ấy lại hòa tan vào dòng lịch sử, dù tìm kiếm như thế nào, cũng không tìm thấy dấu vết gì. Chẳng lẽ Bifitu không thừa kế ngai vàng trở thành Pharaoh sao? Hay hắn chỉ là một Pharaoh bình thường cho nên tất cả đều không được ghi lại.

Cô lâm vào vô vàn câu hỏi, nhưng vẫn không đủ dũng khí để đi tìm câu trả lời. Bởi vì cô sợ cuối cùng tìm được đáp án sẽ làm bản thân cô rơi vào hoàn cảnh đau khổ cả đôi đường.

------

Năm 2006, phía đông Cambridge nước Anh.

"Kinh tế Ai Cập cổ theo thể chế thành lập, quyền lợi tuyệt đối nằm trong tay vua. Pharaoh theo cách nói của tôn giáo thì đó là 'người trung gian' giữa dân và thần thánh, vua có quyền lợi cao nhất, cũng có thể điều động và tập trung lượng lớn nô lệ, dân thường để xây dựng các công trình đồ sộ"

"Nhưng thời đại này chính là lấy vật đổi vật, mặc dù các quốc gia đều có đoàn thương nhân vì lưu thông kinh tế và quốc gia đem đến những ảnh hưởng không thể xem thường, người Tiểu Á phát hiện ra phương pháp luyện kim loại, chế tạo vũ khí dùng trong chiến tranh và các công cụ sinh hoạt của người dân, không riêng gì những tù binh mà còn có những thương nhân có tầm nhìn xa"

"Quân chủ Ramesses đệ nhị, không chỉ biết dùng vương quyền làm nên các công trình vĩ đại di sản văn hóa, mà đồng thời cũng cùng các thương nhân quốc gia khác quan hệ rất tốt, đạt được kĩ thuật, do đó trong các cuộc chiến tranh liên tục chiến thắng. Thời đại vương triều thứ 19 là huy hoàng nhất, thời kì hắn thống trị là thời kì hoàng kim nhất..."

"Như vậy em cho rằng kinh tế thể chế Ai Cập với xã hội phong kiến có gì khác nhau ?"

"Đương nhiên không giống, Ai Cập ba ngàn năm trước, nô lệ vẫn là thành phần sản xuất chính. Bị ép buộc lao động không có nhân quyền của nộ lệ vẫn được áp dụng. Cho nên thể chế kinh tế của Ai Cập là một thể chế nô lệ điển hình"

"Nhưng em cũng có nhắc tới những thương nhân lữ hành ..."

"Những thể chế kinh tế có quy mô nhỏ không thể gây ảnh hưởng lớn đến cả thể chế xã hội"

"Em bao nhiêu tuổi ?"

"Mười bảy tuổi"

Dưới đài, nhóm người nghiên cứu học thảo luận nhiệt liệt. Ivy đứng trên bục giảng tự tại uống một ngụm nước. Nếu thông qua phỏng vấn hôm nay, như vậy cô chính thức là một sinh viên đại học Cambridge. Ở đây có thể dốc lòng vào nghiên cứu môn kinh tế sử học mà mình yêu thích nhất, tâm tình cô hơi nhảy nhót một chút.

Cuối cùng cũng có thể dứt bỏ được cuộc đấu tranh lợi ích bên trong gia tộc! Rời xa Luân Đôn nơi bị không khí áp lực của gia tộc, vào trường học theo hoàn cảnh đơn thuần. Ivy cảm thấy thoải mái trong người. Từ lần 'sự kiện mất tích' tới nay, toàn bộ gia tộc Modi Etter có thể nói là gà bay chó sủa không yên. Mỗi người đều sợ hầu tước Modi Etter giận cá chém thớt mà đưa đến trên người mình. Bởi vì sau mấy tháng hầu tước vẫn chưa tìm được người đứng sau lưng vụ 'bắt cóc giả', nên ông dường như lâm vào trạng thái 'gặp người liền giết'.

Nhóm người thân thích tuy rằng oán giận Ivy nhưng trong thời gian này cũng tạm thời không dám làm gì cô. Nên cô cũng có thời gian yên tĩnh, toàn tâm toàn lực cho đợt thi tuyển vào đại học Cambridge, tất nhiên buổi phỏng vấn rất thuận lợi. Xem ra ngày hôm trước phát biểu luận văn vẫn có ích, nhóm giáo sư kia tất cả đều xoay quanh vấn đề kinh tế Ai Cập cổ đại mà hỏi cô. "Luận đề càng hẻo lánh, càng làm cho bọn họ thêm hứng thú". Ivy thì thào tự hỏi.

"Ivy? Modi Etter" Một lão giáo sư run rẩy ở chỗ ngồi đứng lên, dỡ cặp kính nặng nề trên mắt. "Tôi còn có một vấn đề"

Ivy lo lắng nhìn ông, sợ ông hỏi một câu mà mình không biết "Vâng, mong thầy chỉ bảo"

"Em thấy thế nào về sự huy hoàng của Ramesses đệ nhị"

Tại sao lại hỏi một vấn đề không liên quan thế này? Ivy nhất thời ngây ngẩn cả người.

"Đừng lo lắng, đây chỉ là một vấn đề không quan trọng thôi, nghĩ được cái gì thì nói cái ấy"

Ây, hù chết cô. A...về Ramesses đệ nhị sao? Hiểu biết không nhiều lắm. Cụ thể mà nói, là một Pharaoh như thế nào? Sớm biết hỏi nhiều về hắn thì cô đã sớm tìm hiểu rồi, nếu trong luận văn nhắc tới thì bây giờ cũng chỉ có thể tiếp tục thôi....sẽ như thế nào đây? Chắc không khác gì so với Seti đệ nhất nhỉ ?

Trong đầu Ivy xuất hiện dáng vẻ tàn bạo của Seti đệ Nhất, đó đúng là một cảnh sống động, giống như chỉ mới ngày hôm qua vậy, bây giờ lại như xuất hiện trước mắt "Đầu tiên, là thế lực quân sự không chê vào đâu được. Dựa vào vũ lực mạnh mẽ trấn phục các quốc gia xung quanh, Syria, Libya, Hittite...làm bọn họ không dám xâm phạm biên giới."

Sau đó thì sao? "Sau đó mở đường lưu thông hàng hóa, sứ giả các quốc gia cống nạp châu báu, vật liệu, trong chiến tranh thì đưa tù binh. Có được kĩ thuật tiên tiến nên tôn trọng và thừa nhận sự tồn tại của thương nhân lữ hành"

Còn có... "Xây dựng rầm rộ, tạo nên bị thế vương quyền không thể dao động, dùng tôn giáo để khống chế sức lao động của dân chúng. Đồng thời cũng dùng một ít vật chất hay thi thố để cổ vũ nô lệ, người dân"

Còn có...trong đầu Ivy đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của công chúa xinh đẹp kia, đột nhiên nhớ tới câu mà Bifitu đã khí phách tuyên bố: Mathao Nijiru, công chúa thứ mười bảy của Hittite từ nay sẽ trở thành phi tử của ta. Nếu ngươi đối với Ai Cập bất chính thì ta nhất định sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục.

"Còn có..." Cô khó khăn mở miệng, trong lòng có chút không tự nhiên "Còn có hôn nhân chính trị. Trong suốt 90 năm cuộc đời của Ramesses đệ nhị, hắn cưới hơn hai trăm phi tử, trong đó có đủ công chúa của các quốc gia khác đến con gái của các trọng thần. Khiến cho chính quyền của hắn ngày càng thêm được củng cố"

Nói đến đó, nhóm người nghiên cứu học đột nhiên im lặng nghe đã bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Giáo sư đặt câu hỏi hưng khí đứng lên nói "Lúc trước em trả lời rất tốt, nhưng có phải nhớ nhầm lịch sử không ?"

Hả? Sao có thể? Ivy liếc mắt nhìn giáo sư một cái. Cho dù cô không hiểu biết lịch sử nhưng Ramesses đệ nhị là một quân chủ nổi danh, tất cả những hiểu biết của cô về hắn căn bản đều ở trong sách về Pharaoh. Làm ơn đi, có thể thương xót một chút không, đừng dựa vào tuổi cao mà nói sảng chứ, cô không qua được buổi phỏng vấn thì làm sao đây.

Nhưng mà giáo sư cũng không nhận thấy được tâm trạng này của Ivy, ông tiếp tục chậm rãi nói "Ramesses đệ nhị kế vị Seti đệ nhất không đến hai năm thì mất. Ngoài ra hắn cũng chỉ cưới ba thê thiếp. Ngoại trừ công chúa Mathao Nijiru và em gái là tế ti thì chỉ có một công chúa ngoại quốc cũng mất sớm là Nefertari. Đệ nhị không có người kế vị."

Cái gì !!!!!

Nhìn biểu tình nghiêm túc của lão giáo sư, Ivy cảm thấy bản thân mình có cảm giác bị lừa gạt......

---------

Sắp đến mùa Đông, Luân Đôn lại bắt đầu có những cơn mưa phùn lạnh lẽo, mọi người đều mặc quần áo ấm, lấy ô che đi. Vẫn duy trì khoảng cách nhất định, chậm rãi bước trên đường không có lấy chút cảm tình.

Đột nhiên một cô gái chạy qua, đôi giày màu đỏ ướt sủng dẫm lên nước mưa trên đường, vang lên thanh âm. Tuy rằng miệng lễ phép nói xin lỗi nhưng vẫn khiến cho người đi đường liếc nhìn. Có lẽ cô gái kia nhìn như không phải người thích quấy rối. Mọi người nhỏ giọng oán giận, nhìn cô gái lỗ mãng kia vọt vào thư viện.

"Tôi không tin!"

Ivy bối rối đi vào khu lịch sử của thư viện, tìm kiếm bộ sách lịch sử Ai Cập cổ đại. Thư viện không rộng lắm nhưng lại vô cùng yên tĩnh, tâm tình Ivy lại thì không như vậy. Các loại suy nghĩ như cơn thủy triều dâng lên, bên tai như có từng đợt sóng đánh vào. Trong đầu còn quanh quẩn lời nói của giáo sư đại học Cambridge ở buổi phỏng vấn hôm trước: Ramesses đệ nhị kế vị không đến hai năm thì mất ... chỉ cưới ba vị thê thiếp .... còn có một công chúa ngoại quốc - Nefertari. Đệ nhị không có người kế vị ...

Cô không tin!!!

Bởi vì cô nhớ rất rõ, cô thề trên danh nghĩa trí tuệ của mẹ và cô, lịch sử về Ramesses đệ nhị không phải như vậy!!

Trong sáu mươi năm trị vì, có hơn 90 vị hậu đại, hắn có sáu vị hoàng hậu, mười mấy bà vợ cùng vô số hoàng phi. Trong đó có con gái của các quan thần, cả công chúa địch quốc đến mỹ nữ thiên hạ....Trong khoảng thời gian 90 năm, hắn nam chinh bắc chiến, lập nên vô số chiến công, xây dựng rầm rộ, kiến trúc nổi tiếng là thần miếu Abu Simbel....vì vậy, Ramesses đệ nhị trở thành Pharaoh huy hoàng nhất Ai Cập cổ đại – vương triều thứ 19, cho nên cũng có nhiều người so sánh với hoàng đế Khang Hi của Trung Quốc.

Nếu hắn kế vị không đến hai năm thì mất thì những thành tựu hão huyền đó chỉ là lời nói suông thôi sao! Cô, Ivy chẳng lẽ luôn bị ảo tưởng thế sao?

"Tìm được rồi!" Ivy hưng phấn từ chỗ ngồi mà nhảy dựng lên, hét to một tiếng, sau đó lại cuống quít che miệng lại. Nhưng mà cũng không khống chế được ánh mắt bất mãn của những người xung quanh, tất cả đều giương mắt nhìn.

Ivy nhỏ giọng nói xin lỗi. Nhưng mà vẫn khống chế không được hưng phấn trong lòng.

[Ramesses đệ Nhị]

Tìm được rồi! Tất cả đáp án sẽ tra ra manh mối. Cô cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập kịch liệt, như muốn nhảy ra khỏi thân thể vậy. Cô nhẹ nhàng mà run run, mở ra trang thứ nhất.

Ramesses đệ nhị, nổi tiếng là Pharaoh Ai Cập cổ dũng mãnh thiện chiến - Con trai thứ bảy của Seti đệ nhất, nhưng lại được phong là 'con trưởng của quốc vương'

—"Điện hạ là con trai thứ bảy của Pharaoh nhưng cũng là 'nhiếp chính vương tử' còn 'con trưởng của quốc vương, tương lại là người thừa kế Ai Cập' một câu đáng vào trong đầu Ivy.

—"Điện hạ hẳn là đang cùng các đại thần thảo luận về công việc của nông dân ...." Lại một câu, Ivy dùng sức lắc lắc đầu.

Seti đệ Nhất còn giao cho Ramesses đệ nhị quản lý mỏ đá Aswan, cũng luyện cho việc quản lý dân chúng, xây dựng kiến trúc vĩ đại. Vì tương lai hắn là người kế vị.

—"Lần này có rất nhiều nông dân nguyện ý khi sông Nile dâng lên sẽ đến quặng Aswan làm thợ kéo, xem ra Kim Tự Tháp mà phụ vương muốn xây sẽ nhanh chóng hoàn thành!" Ivy cảm thấy chân mình khó có thể chống đỡ thân thể, cô chậm rãi kéo ghế qua, ngồi xuống.

Nếu không phải sinh mệnh hắn ngắn ngủi, kế vị hai năm thì mất, thành tựu Ramesses đệ nhị có thể vươn xa hơn Seti đệ nhất, hay như tổ phụ Ramesses đệ nhất, lưu danh thiên cổ...

"Lẽ nào, không thể như vậy được..." Hốc mắt Ivy đỏ lên, cảm xúc đè xuống như vỡ đê....

Các bức họa lưu lại từ thời Ramesses đệ nhị, trong văn thư ghi lại hắn có ba vị thê thiếp. Thân là con của Pharaoh được Seti đệ nhất lựa chọn là công chúa Hittite - Mathao Nijiru, em gái tế ti [danh tính không ghi lại] do các vị đại thần tiến cử, và công chúa ngoại quốc được sủng ái nhất - Nefertari. Thời gian ngắn ngủi khi còn sống, hắn cho xây dựng nhiều thần miếu, phàm nơi nào có tượng, tất cả đều có hình ảnh của Nefertari, còn có một câu nói 'Mặt trời mỗi ngày vì nàng mà mọc lên'. Điều đó đã thể hiện tình cảm của Ramesses đệ nhị với Nefertari

Nhưng dựa theo những ghi chép, sinh mệnh của Nefertari rất ngắn ngủi, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Từ những thông tin được lưu lại trên các bức họa thì có thể thấy được sự hoài niệm của Ramesses đệ nhị đối với Nefertari, nhưng lại không có thông tin gì về vị phi tử này, thậm chí ngay cả nguyên nhân cái chết cũng không được ghi lại.

"Bộp" Ivy đóng sách lại, giơ tay lên xoa trán, trong đầu giống như có thiên quân vạn mã chạy ngang, gầm rú, làm cho cô khó suy nghĩ được rõ ràng.

Vớ vẩn! Vớ vẩn! Cái này căn bản là đầu đuôi lẫn lộn, thượng đế đúng là thích đùa.

Bifitu chính là Ramesses đệ nhị, Ramesses đệ nhị chính là Bifitu! Mà cô là nhân vật nhỏ chưa biết tên, thế nhưng lại can thiệp lung tung vào thời đại, thay đổi lịch sử!

Cái gì mà công chúa ngoại quốc? Cái gì mà sinh mệnh ngắn ngủi! Nefertari vốn không phải như vậy, vì Nefertari chính là Ivy, một người hiện không biết trời cao đất dày lấy tên của một người Ai Cập.

Ngu xuẩn...lúc trước Nefertari là người Ai Cập, làm sao có thể biến thành công chúa ngoại quốc!? Nefertari chân chính là phi tử được sủng ái nhất của Ramesses đệ nhị. Thần miếu Abu Simbel cũng được cùng ngồi với Pharaoh, trong sách sử cũng nhắc tới vị mỹ nữ Ai Cập này, vị vương phi mà Seti đệ nhất lựa chọn cho nhiếp chính vương tử Ramesses đệ nhị, vị vương phi được Ramesses đệ nhị sủng ái nhất giữa chốn hậu cung...Đúng vậy, vì nàng rất đặc biệt cho nên đời sau đều sẽ biết tên nàng, cho nên Ivy cũng mới có thể biết tên nàng, cho nên Ivy mới sử dụng tên này làm tên Ai Cập cổ của mình.

Nếu Ivy chính là Nefertari. Như vậy Nefertari chân chính ở đâu?

Ai có thể nói cho cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc trước nói Ramesses đệ nhị thọ chín mươi, vì sao bây giờ lại nói kế vị hai năm thì qua đời?

Lúc trước có hơn hai trăm vị phi tử, chín mươi mấy vị con cháu sao bây giờ chỉ có ba vị thê thiếp, hơn nữa không có con cái...?

Bifitu, vì sao? Anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì....

Thời điểm Ivy ngẩng đầu lên, kí ức lần nữa hiện ra, khoảng thời gian cô muốn quên đó nhưng cô chưa từng thật sự quên đi được, cho dù có bao nhiêu quyết tâm, thì con người chỉ hét to, thô bạo, bốc đồng đó đã khắc thật sâu vào trong trí nhớ của cô, không thể nào quên đi được...

Ivy cẩn thận ôm cuốn [Ramesses đệ nhị] vừa mượn ở thư viện về, dùng áo khoác che nó lại để tránh bị nước mưa làm ướt.

Mấy tháng trước, cô cũng ôm một quyển sách như vậy, còn có các loại sách khác về Ai Cập cổ đại đi ra từ thư viện, cũng viết luận văn về nền kinh tế và chế độ nô lệ ở Ai Cập cổ đại. Bài luận văn này chính là cánh cửa vào đại học Cambridge của cô.

Vài ngày trước, vì để tranh thủ có thể được nhập học sớm, luận đề của cô lại tiếp tục xoay quanh về Ai Cập cổ đại, vốn dĩ rất thuận lợi nhưng nửa đường lại bị giáo sư kinh tế sử học cắt ngang. Nói ra một lịch sử hoàn toàn khác với sự biện luận của cô. Bài luận văn này đã từng được nhất trí thông qua. Vậy mà đến cuối cùng bài luận văn mà cô luôn tự hào lại bị chụp mũ là 'chỉ nói suông về lịch sử'. Do vậy mà con đường nhập học của cô lại bị lung lay.

Cô tức giận chạy tới thư viện Luân Đôn. Thế nhưng sự tự tin đó cũng biến mất sau khi nhìn những gì viết trong cuốn sách ấy, chỉ còn lại khó hiểu và hoang mang.

Cô không thể nhớ lầm được, lịch sử cũng sẽ không lừa gạt cô. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng xuất hiện tình huống như vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng, chính là cô đã đến Ai Cập cổ đại, thay đổi lịch sử ...

Ivy hít một hơi thật sâu, ôm cuốn sách thật chặt. Sau đó cúi đầu chậm rãi bước đi. Cái loại áp lực thay đổi lịch sử này làm cho cô cảm thấy mỗi bước đi rất nặng nề và gian nan. Mưa rơi trên đầu cô, chảy xuống mặt rồi thấm lên cả quần áo. Mái tóc dính sát vào da, dáng vẻ rất chật vật nhưng cô lại như không có cảm giác gì. Cô chỉ thầm nghĩ là nên về nhà nhanh để có thể suy nghĩ lại tất cả mọi việc đang diễn ra hỗn loạn trong đầu mình.

Một chiếc xe hơi màu nâu lẳng lặng đi bên cạnh Ivy nhưng cô không hề phát hiện.

Người trong xe nhẹ nhàng gõ cửa sổ nhưng vẫn không khiến cô chú ý.

Cô tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, đột nhiên có một cái gì ấm áp trùm lên cô, thì ra đó là một chiếc áo khoác. Sau đó, một đôi bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, hồi lâu do dự rồi buông ra.

Ivy lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ nhưng biểu lộ ra sự quan tâm rất rõ ràng.

"Vy Vy, em ở đây làm gì? Đừng để bị cảm lạnh"

Ivy nhìn Ngải Huyền, đột nhiên có một loại cảm giác khác thường xuất hiện trong lòng, giây phút đó, sự bất lực của cô, sự yếu đuối của cô dương như sắp tới bờ vực sụp đổ. Thân thể cô vì nước mưa lạnh rét mà run lên nhè nhẹ, còn giọng nói bởi vì tâm tình không tốt mà trở nên nghẹn ngào "Anh Huyền...Em phải làm sao đây, em đã phạm sai lầm rất lớn, em đã thay đổi...."

Nio1 cũng chưa kịp nói xong thì Ngải Huyền đã ôm cô vào lòng. Thật lâu sau, Ivy còn tưởng có lẽ anh Ngải Huyền cũng thích mình, bởi vì cái ôm kia không giống với cái ôm của một người anh quan tâm đến em gái. Nhưng lúc đó, khi bị Ngải Huyền ôm cô cũng chỉ lo khóc, vì chính mình đã thay đổi vận mệnh của Bifitu....

"Cho dù có phạm sai lỗi lầm gì, anh sẽ bên cạnh em....không cho người trách em, cũng sẽ không cho người khác xem thường em". Ngải Huyền nhẹ nhàng nói bên tai Ivy, nhưng thanh âm ấy lại khiến cho cô cảm thấy rất an tâm.

Ivy gật gật đầu.

"Ivy, anh....anh cảm thấy dường như rất lâu rất lâu về trước anh đã từng hứa với em, sẽ bảo vệ em...thật tốt..." Nhìn dáng vẻ Ivy ỷ lại trong lòng mình, Ngải Huyền đột nhiên thì thào nói một câu.

Ivy ngẩng đầu, mê mang nhìn Ngải Huyền.

Ngải Huyền cũng mê mang nhìn Ivy.

Qua vài giây, hai người đều 'cười húc khích' một tiếng. Ngải Huyền nhẹ nhàng lau đi nước ở khóe mắt Ivy "Em gái ngốc, làm sai chuyện gì để rồi phải khóc? Rất không giống em chút nào"

"Em sợ nói ra thì anh cũng không tin..." Ivy càng ôm chặt quyển sách trong lòng.

"Em nói cái gì anh cũng tin" Ngải Huyền vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của Ivy "Vào trong xe rồi từ từ nói? Dù sao cũng là mùa Đông, anh không muốn em bị cảm"

Ngải Huyền xoay người đi đến chiếc xe đậu ven đường. Đột nhiên, góc áo anh từ từ bị kéo lại. Quay đầu chỉ thấy Ivy đang cúi mặt, tay trái đang cầm góc áo anh.

"Sao vậy?"

Ivy cúi đầu không mở miệng.

Ngải Huyền quay người đi đến, khom người nhìn cô, hỏi "Sao vậy?"

Đôi mắt Ivy hồng hồng, chậm rãi nói: "Nếu....em nói là nếu ...."

"Ừ, em cứ nói" Ngải Huyền dịu dàng nhìn Ivy, giúp cô lau đi bọt nước vương lại trên tóc.

"Nếu...em quay về mấy ngàn năm trước...sau đó..." Ivy có chút ngượng ngùng tiếp tục nói, cũng mặc kệ ý nghĩ rất vớ vẩn gì đó. Cô cắn cắn môi rồi tiếp tục nói "Anh vừa nói, dù có chuyện gì thì đều sẽ bảo vệ em phải không?"

Ngải Huyền gật gật đầu.

"Vậy nếu...em đi đến mấy ngàn năm trước...không cẩn thận đi đến một thời không khác, một quốc gia xa lạ có những con người xa lạ. Không có quyền lực, không có tiền tài, không có gia thế.....anh sẽ đi cùng em sao? Anh làm sao bảo vệ em đây? Nếu em bị người khác bắt nạt, em gọi tên anh, anh sẽ xuất hiện sao? Nếu em cô đơn, em nhớ đến anh, thì anh sẽ đến gặp em và ôm em như vậy....sao?"

Ivy nói rất nhiều. Cô luôn luôn tự hào về tư duy của mình, nhưng bây giờ lại thừa nhận rằng bản thân mình vừa rồi nói một chuỗi không hề có logic, không hề có trình tự. Thật giống như đem tất cả những suy nghĩ không hiểu ném hết cho Ngải Huyền. Cô cảm thấy vô cùng mất mặt cho nên vẫn luôn cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Ngải Huyền.

Nhưng mà Ngải Huyền không nói gì, cũng không cười nhạo, châm chọc Ivy, vẻ mặt bây giờ của anh chỉ là trầm mặc.

Giằng co trong chốc lát, sự im lặng giống như sương mù bao quanh lấy hai người, tiếng mưa như cắn nuốt các âm thanh trên thế giới. Ivy cuối cùng vẫn không nhịn được đành mở miệng "Bỏ đi, bỏ đi ... em thật là không bình thường. Anh cứ xem như em chưa nói gì đi..."

Ngẩng đầu thấy được ánh mắt của Ngải Huyền giống như trời xanh trong suốt. Cặp mắt màu xanh biển kia càng làm cho Ivy yêu thêm một chút. Đôi mắt ấy cũng giống như đôi mắt của cô vậy khiến trong lòng cô luôn trăm ngàn lần nghĩ tới, nếu Ngải Huyền không phải anh trai mình thì tốt biết bao nhiêu ...

"Vy Vy" Ngải Huyền gằn từng tiếng rất thật nói "Nếu anh không thể cùng em đi đến thời đại đó, thì anh ở thời đại đó sẽ ở cùng em, bảo vệ em...anh tin tưởng rằng em đi đến đâu, thời đại nào cũng đều có anh. Không có anh thì cũng có anh ở thời đại kia. Anh sẽ ở cùng với em, giống như bây giờ, giống như anh trai của em, giống như..."

Giống như anh trai của em....

Cảm động trong lòng của Ivy cuối cùng cũng bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Giống như anh trai của em....

Ivy hoàn toàn tuyệt vọng.

Ngụ ý ở đây là cho dù ở thời đại nào, hay nơi nào, Ngải Huyền cũng sẽ không là Ngải Huyền của Ivy, cho dù không phải anh em thì Ngải Huyền cũng sẽ quan tâm Ivy, giống như anh trai vậy.

Ngải Huyền, vĩnh viễn giống như anh trai của Ivy...cho dù không phải là anh trai, cho dù không phải...

Mưa...rơi xuống...

Lời nói của Ngải Huyền khiến máu của Ivy trở nên lạnh hơn cả mưa...

Thích anh trai cùng huyết thống đó là một điều sai trái, hoang đường. Cô đành phải vui vẻ mà chịu đựng.

Gặp gỡ Bifitu, thay đổi lịch sử huy hoàng. Đó lại là một việc làm sai trái, nhưng mà cô phải....đem chuyện sai lầm nảy sửa chữa lại.

------

Ivy tắm nắng ở tầng trên đi xuống, nhân viên thẩm mỹ viện vội vàng chạy tới tháo giúp kính bảo hộ, lại đưa cô đến trước gương "Tiểu thư Modi Etter, cô cảm thấy hài lòng không?"

Ivy ngây ngốc nhìn cô gái có nước da màu đồng bên trong kính, lắc lắc rồi xoay một vòng. OK, quả thật chính là mình.

"Có thuốc phun cầm tay không ?"

"Có có" Nhận viên không ngừng gọi người đi lấy, lại vội vàng giới thiệu "Thuốc phun của chúng tôi có nguồn gốc từ Mỹ vào những năm 1960, ưu điểm lớn nhất là không gây hại cho làn da. Hiệu quả của nó nhanh nhất là 20 phút, chậm nhất là 3 giờ, dùng xong khiến làn da vẫn rất tự nhiên. Rất nhiều diễn viên điện ảnh đã sử dụng..."

Ivy khoát tay "Tiền không thành vấn đề"

Nhân viên lập tức gật đầu, ngoan ngoãn khép miệng lại.

"Có tóc giả không? Tóc ngắn, màu đen, thẳng..."

"Có có có, chỗ chúng tôi đều có đủ tất cả các loại chất liệu, xin giới thiệu với cô loại tóc Hàn Quốc..."

"Nhìn phải thật tự nhiên, tính tiền chung với thuốc phun" Ivy vừa nói vừa thong thả đi, nhân viên gật đầu đi theo sau cô. Đại gia a, thật không tiếc tiền!

Cô còn cần rất nhiều thứ nên không muốn lãng phí nhiều thời gian. Ivy đưa thẻ tín dụng, thanh toán tiền tắm nắng, bó ngực và tóc giả

Ra khỏi thẩm mỹ viện, phía sau còn truyền lại tiếng 'Mong quý khách lần sau lại đến' của đám nhân viên. Ivy bước nhanh về phía trước. Gió mùa Đông vẫn còn hơi rét lạnh. Ivy đem cổ áo kéo lên, nhưng vẫn để lộ da thịt vừa tắm nắng khiến người đi đường đều phải chú ý.

Họ nhất định sẽ nghĩ 'Nhất định là không bình thường, mới mùa Đông đã cố ý làm da trở thành như vậy"

Cô không rảnh mà bận tâm những chuyện ấy, bước chân càng nhanh hơn.

Đi qua ba ngã tư rồi chuyển hướng đến một căn nhà rất nhỏ. Nhìn bên ngoài chỉ dùng khóa sắt nhưng phải đi qua hai cửa, sau đó ngừng ba giây, lại gõ cửa một lần thì mới có người mở cửa, mời khách vào.

Trong phòng nho nhỏ treo đầy các loại súng ống, quân phẩm, súng săn, súng báo hiệu, súng lục, súng trường, súng ngắm, súng tự động...tất cả mọi thứ, cái gì cũng có.

Cha cô giới thiệu cho cô nơi này, nói là chỗ quen biết.

"Nơi này của tôi có bán tất cả các loại súng ngay cả vệ binh hoàng gia Anh cũng chưa từng thấy qua!" Hầu tước Modi Etter là nơi quen biết nên Pallesen - chủ nơi này tự hào nói. So với tốc độ máy bay thì chỉ có hơn chứ không kém, khiến lỗ tai Ivy bị chấn động mạnh "Cô muốn mua súng loại gì? Cô gái nhỏ?"

Ivy nhỏ giọng nói "Tôi không có giấy phép dùng súng"

"Cái gì?!" Pallesen lớn tiếng hỏi.

"Tôi không có giấy phép dùng súng!"

"Cái gì??? Cô gái nhỏ à, lúc tôi làm lính đánh thuê đạn pháo ầm ầm bên tai, nên nói chuyện với tôi thì nói to một chút !"

Ivy có hít hết khí lực, lớn tiếng hét "Tôi không có giấy phép dùng súng!!!!!"

Trầm mặc một phút, Pallesen đột nhiên cười ha hả, làm con chim nhỏ kiếm ăn bên cửa sổ bay đi mất "Nếu cô không có giấy phép dùng súng thì sao lại đến nơi này"

'Xoạt' một tiếng đem rèm cửa kéo lại, Pallesen mở ngọn đèn u ám.

"Thế dùng cái gì, muốn đi đâu?"

"Đi Bắc Phi....quốc gia chiến loạn, muốn..."

"OK, cô cũng không phải lính đánh thuê. Có thể là buôn bán hoặc gián điệp ....không đúng, không đúng. Cảm giác không giống, phóng viên? Học giả? Hay khách du lịch? OK, OK, không cần giải thích cho tôi, là dùng để phòng thân..." Pallesen hoàn toàn không để ý tới Ivy muốn nói cái gì, một lần nữa lại chui vào kho hàng hỗn loạn bên trong, rất nhanh tìm kiếm, thân thể to lớn đưa lưng về phía Ivy, cúi người xuống nên chỉ có thể nhìn thấy cái mông khổng lồ và đôi chân.

"Đây!" Pallesen ném cho Ivy cái gì đó màu bạch kim. Ivy cẩn thận quan sát thì ra đó là một cái đèn nhỏ.

"Đèn pin.....?"

"Đèn pin chiến thuật Surefire, pin bền, có thể sử dụng dưới nước, chiếu liên tục 48 giờ" Pallesen đứng trước kho hàng tiếp tục nói "Trong bóng đêm chiếu vào hai mắt đối phương khiến hắn có thể mù tạm thời...cô hẳn là biết thứ này"

Ivy nhìn chiếc đèn pin Surefire, cô biết nhưng không nghĩ nó lại lợi hại như vậy.

"Tiếp theo là bình xịt Eaglekey!" Pallesen cao giọng, một ống kim loại nhỏ như cây bút bay vào trong tay cô "Không có hại cho thân thể nhưng xịt vào mắt hoặc mũi có thể làm cho người ta ngất đi"

Ivy tiếp nhận rồi đùa nghịch một chút. Không tệ.

"Thật tốt, xịt nó vào mắt hoặc mũi người khác chắc chắn sẽ rất hiệu quả"

"Tôi còn muốn một cây súng"

"Súng? Súng lục?" Pallesen quay đầu, trên trán còn vương lại những giọt mồ hôi rất nhỏ "Muốn loại gì? Tự động bắn? Hay súng lục ngắn?"

"Ách..."

"Tôi chỉ cho cô mấy cái?"

"Không, không cần. Tôi chỉ muốn một cây Smith & Wesson 38...."

Hưng phấn trên mặt Pallesen lập tức chuyển biến thành thất vọng "Súng lục như vậy không có cá tính....về công năng phương diện tôi có thể giới thiệu cho cô một số tốt hơn"

"Không....không cần tốt như vậy..."

"Okay, loại súng thường" Pallesen đi ra khỏi kho hàng, lại trước quầy mở một ngăn kéo, bên trong có đủ các kiểu súng và linh kiện, thay đổi vài linh kiện, bỏ đạn rồi đưa cho Ivy "S&W 38, đã nạp đạn, mở chốt an toàn là có thể dùng...cô biết chứ?"

Ivy gật gật đầu.

"Tôi tặng cho cô một kẹp đạn" Pallesen đưa một kẹp đan bỏ vào một cái hộp nhỏ rồi giao cho Ivy.

Ivy đem kẹp đạn và súng cất vào túi xách.

"Có cần trang bị các dụng cụ nghe trộm? Di động bình thường để bắt tín hiệu điều tra không?"

"Ách...chắc là không dùng đến"

"Hệ thống vệ tinh định vị toàn cầu? Bom hẹn giờ mini?"

"Đều....đều không dùng đến"

"Ống nhòm? Thế nào? Quân dụng của qunâ đội Mỹ" Pallesen đem ra một cái kính viễn vọng có thấu kính màu đỏ. Ivy đang do dự một chút thì Pallesen đã đem kính viễn vọng nhét vào túi "Cầm đi, cô sẽ dùng đến nó. Còn có đạn tín hiệu, tổng cộng có bốn màu. Bắn lên trời có thể liên tục 5 phút, bán kính chắc đến vài km, tôi còn tặng cô một cái súng báo hiệu nhỏ. Mua bán xong"

"Ách....có thể thanh toán bằng thẻ không?"

Pallesen nở nụ cười vang như bình thường "Tiền mặt, lính đánh thuê như chúng tôi chỉ cần tiền mặt"

------

Ivy tiêu hết tiền mặt có trên người, ôm túi xách đi rồi gọi một chiếc taxi, đi về nhà.

Tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ cần đeo vòng tay rồi chờ đợi thời cơ thích hợp.

Có lẽ không thể trở lại hoàn toàn ở thời đại kia của Bifitu, có lẽ sẽ có đi mà không có về, nhưng mà cô muốn thử, nhất định phải thử, bằng không thì cô sẽ không thoát khỏi áy náy và e ngại với hắn.

"Nếu không thể cứu được vương tử thô bạo kia thì chỉ sợ kế hoạch nhập học của mình cũng bị ngâm nước nóng..." Ivy tự nhủ rồi tự thuyết phục chính mình "Hơn nữa.... mình cũng không thể để hắn chết như vậy, như thế là không có nhân đạo. Còn ....phải làm cho Nefertari chân chính quen hắn rồi thành hôn mới được..."

Ivy nắm chặt quyển sách trên tay.

Trong cuộc đời, có lẽ sẽ phạm rất nhiều sai lầm. Có những sai lầm, phạm rồi cũng sẽ không sao cả. Có những sai lầm, cam tâm tình nguyện mà phạm phải, mà có những sai lầm nhìn nhẹ như lông hồng, nhưng nặng như núi Thái Sơn, không muốn sai phạm thì tốt nhất là gánh vác trách nhiệm một chút

Nhìn xuyên qua ô cửa kính trên xe, có thể nhìn thấy bầu trời Luân Đôn vô cùng vắng vẻ sự lo lắng, hoàn toàn không giống với Ai Cập. Ai Cập trong trí nhớ thì bầu trời trong xanh luôn đầy nắng, đất vàng đã sinh ra những đứa con của mặt trời, những tầng kiến trúc vĩ đại ẩn chứa những lý giải huy hoàng ...

Đúng vậy, cô phải duy trì sự huy hoàng ấy, để cho vị Pharaoh nổi tiếng ấy đi về đúng với lịch sử. Có được vương triều hoa lệ, ổn định và hòa bình lâu dài, khắc sâu trong lòng mọi người.

Lần này, chỉ làm một người đứng xem, rồi nhẹ nhàng thay đổi lịch sử lại như cũ...

Nhưng điều này là nên làm nhưng vì sao cô không cảm thấy nhẹ nhõm ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro