Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 48: MẬT MÃ CHẾT CHÓC 07 + 08 ~ HAI CHƯƠNG MỘT LƯỢT NÈ ~

Dưới ánh nến, bộ xương trắng nhởn cùng bộ hỉ phục đỏ thẫm tạo ra sự đối lập rõ ràng, cảnh tượng quỷ dị này khiến các bạn học đều dựng hết lông tơ.

Đêm qua Việt Tinh Văn ngủ tại phòng số một, bên cạnh cậu lại là phòng giấu xác? Cậu nổi da gà, kìm nén cơn buồn nôn, quay đầu nói với Giang Bình Sách: "Rõ ràng hung thủ này tâm lý biến thái, giết nhiều người như vậy, còn mặc đồ tân nương cho người chết, bày chỉnh tề ở đây, muốn trang trí chỗ này thành 'Phòng triển lãm tân nương' à?"

Sáu thi thể được xếp thành hàng không chỉ mặc trang phục giống nhau, cả tư thế ngồi trên ghế cũng giống hệt nhau, giống như mấy ma-nơ-canh dùng để trưng bày trong cửa hàng quần áo. Chỉ có điều, những "ma-cơ-canh" này đã biến thành xương trắng.

Giang Bình Sách phân tích: "Hung thủ căm thù tân nương váy đỏ tới vậy, có thể là từng bị tân nương váy đỏ tổn thương, lòng căm hận, dần dần tâm lý trở nên lệch lạc, nên mới bình ổn lại nỗi căm phẫn trong lòng bằng cách giết các tân nương?"

Việt Tinh Văn gật đầu tán thành, "Rất có thể là vậy. Điều tôi thấy lạ là chúng ta chỉ phát hiện sáu bộ xương, nhưng đêm qua lại có bảy quỷ tân nương đuổi giết chúng ta, số lượng không khớp. Một người nữa đâu?"

Giang Bình Sách đảo mắt nhìn xung quanh, nói: "Hai căn mật thất đều có diện tích 2×6 mét, vừa đủ để bổ sung vào phần khuyết trên bản vẽ thiết kế, tầng hai không thể có mật thất nào khác nữa. Nhưng chiều cao vẫn còn thiếu 1 mét, chứng tỏ vẫn còn một tầng chúng ta chưa phát hiện ra."

Việt Tinh Văn nói: "Mọi người ra ngoài tìm thử đi."

Mọi người ra khỏi mật thất.

Chiều cao đo từ bên ngoài khách điếm là 7 mét 5, chiều cao bên trong cộng lại chỉ có 6 mét 5, thiếu mất 1 mét, hoặc là có tầng lửng ở giữa, hoặc là trên nóc nhà có tầng gác mái. Việt Tinh Văn trèo lên bàn gỗ, kiễng chân, gập ngón tay gõ lên trần nhà, vừa làm vừa nói: "Hai người một phòng, kiểm tra cẩn thận trần nhà và sàn nhà, xem có chỗ nào rỗng ruột không?"

8 người nhanh chóng chia nhóm tìm kiếm trong các phòng, Giang Bình Sách ở lại cùng Việt Tinh Văn, Việt Tinh Văn kiểm tra trần nhà, Giang Bình Sách tìm dưới sàn nhà, "tìm kiếm kiểu trải thảm" gần như không bỏ sót một tấc nào.

Song, họ không phát hiện thêm một cánh cửa nào khác.

Hai người ra khỏi phòng số một, Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân cũng đã tìm xong phòng bên cạnh, "Không phát hiện cửa ngầm."

Kết quả của các đồng đội khác cũng không khác gì.

Toàn bộ tám phòng trên tầng hai đều không có phát hiện, Việt Tinh Văn đứng trên hành lang đăm chiêu, "Trần nhà và sàn nhà đều không có cửa, chủ khách sạn cũng không tới mức chặn kín tầng lửng cao một mét từ lúc xây chứ? Không thể ra vào?"

Cao Vĩnh Cường nói chen vào: "Hay là chúng ta dỡ căn nhà này xem sao?"

Mọi người: "..."

Khoa Kiến trúc mấy cậu đụng chuyện gì khó giải quyết là dỡ bằng hết à?

Việt Tinh Văn bất lực quay đầu nhìn cậu ta: "Không thể dỡ, tối chúng ta còn phải ngủ trên giường mới nhận được manh mối về nội dung trong mơ, hiện tại vẫn chưa thu thập đủ manh mối, cậu dỡ nhà hết thì manh mối của chúng ta sẽ bị chặt đứt."

Cao Vĩnh Cường đỏ mặt, "Tôi, tôi nói đại vậy thôi."

Giang Bình Sách híp mắt quan sát kết cấu tòa nhà, rõ ràng chiều cao thiếu 1 mét, sao có thể không tìm ra lối vào phòng được? Bỗng nhiên não hắn chợt lóe lên, nói: "Không tìm thấy bên trong, thì tìm từ bên ngoài."

Hắn và Việt Tinh Văn nhìn nhau, lập tức xoay người xuống tầng, sau khi ra khỏi khách điếm, Giang Bình Sách khẽ giơ tay phải, dùng hệ tọa độ vẽ một phương trình parabol, đưa toàn thể đồng đội bay thẳng lên nóc nhà.

Cao Vĩnh Cường ảo não vỗ ót, "Sao tôi không nghĩ ra nhỉ! Chúng ta không tìm thấy lối vào trong khách điếm, cũng không thể phá hoại các phòng bên trong, nhưng chúng ta có thể dỡ từ bên ngoài – không phải dỡ thẳng từ trên nóc xuống là được rồi sao!"

Giang Bình Sách nói: "Mọi người kiểm tra cẩn thận một lượt, xem có viên ngói nào lỏng lẻo không."

Mọi người chia nhóm bắt đầu kiểm tra từ bốn góc, không tới nửa phút sau, Cao Tiểu Hân bỗng cầm một viên ngói lên, nói: "Em tìm được rồi, ở chỗ này!"

Việt Tinh Văn rảo bước đi tới, thấy dưới chỗ bị miếng ngói che khuất giờ xuất hiện một tấm gỗ có thể di chuyển.

Tần Miểu chủ động nói: "Tôi với Tần Lộ vào trong dò đường trước, nam sinh mấy cậu đều cao to, vào trong không dễ đi."

Việt Tinh Văn chuyển nến cho cô, dặn dò: "Cẩn thận."

Tần Miểu và Tần Lộ cùng nhảy vào mật thất, hai người họ không tới một mét bảy, vóc người đều mảnh khảnh, cúi người vào trong mật thất tiện hơn Giang Bình Sách 1 mét 89 và Việt Tinh Văn 1 mét 84 nhiều.

Một lát sau, Tần Lộ thốt lên: "A..."

Việt Tinh Văn lo lắng hỏi: "Sao thế?"

Tần Miểu nói: "Chúng tôi thấy rất nhiều valy đồ, để Tần Lộ dùng mảng kiến tạo chuyển ra ngoài cho các cậu xem."

Vài giây sau, hai chị em mặt mày xám tro ra trèo ra khỏi mật thất, Tần Lộ nói: "Trong này lâu rồi không có ai quét dọn, chỗ nào cũng mù mịt bụi, tớ với chị tìm quanh một lượt, ngoài valy đồ thì không phát hiện gì khác."

Cô nói xong liền lấy quả địa cầu ra, di chuyển mảng kiến tạo đưa rất nhiều valy đồ xuống mặt đất.

Mọi người đều ngạc nhiên trước số lượng valy này – vậy mà có tới 10 cái!

Kích cỡ valy không đồng đều, có đen trắng, màu sắc, còn có những chiếc vẽ hình hoạt hình, tất cả valy đều là đồ hiện đại, chứng minh suy đoán lúc trước của họ là đúng – Họ hoàn toàn không xuyên về cổ đại mà đây vẫn là thế giới hiện thực, có điều khách điếm được trang trí theo phong cách cũ.

"Gác lửng" cao một mét còn thiếu, là nơi chủ khách điếm giấu valy hành lý?

Lưu Chiếu Thanh đau đầu day trán: "Chủ khách điếm này là tên biến thái cuồng sưu tầm à? Tầng hai có một phòng sưu tầm quần áo, một phòng sưu tầm thi thể tân nương, trên nóc nhà còn có một phòng chuyên để giấu valy?"

Việt Tinh Văn nhìn 10 valy màu sắc hỗn loạn, đăm chiêu nói: "Ra ngoài chụp ảnh cổ phong có cần mang theo valy hành lý không? Tôi chỉ mang theo valy khi đi du lịch thôi."

Cao Tiểu Hân chỉ vào chiếc valy chính giữa, nói: "Cái hình Mickey màu hồng ở giữa đó, y hệt cái của tớ, có thể đựng được đồ trang điểm và quần áo cho ba ngày ở ngoài. Hồi trước tớ cũng từng chụp ảnh cổ phong rồi, chụp một ngày là xong. Dù có chụp ngoại cảnh đồ cưới cũng không ai đem valy đi chụp ảnh chứ?"

Tần Miểu chau mày nói: "Chỗ này giống homestay hơn nhỉ? Những valy đồ này là của khách trọ mang tới?"

Kha Thiếu Bân nâng kính, vẫn rất khó hiểu: "Nếu là homestay thì sao không có công tắc điện với wifi? Homestay hiện đại không có điện, không có mạng, không có nhà tắm cũng có người ở à? Điện thoại hết pin cũng không sạc được phải không..."

Việt Tinh Văn vẫn cảm thấy không đúng.

Nếu là ra ngoài chụp ngoại cảnh, cố ý trang trí thành kiến trúc cổ phong, họ có thể giải đáp được vấn đề khung cảnh cổ phong ở đây, nhưng lại không giải thích được nguyên nhân xuất hiện của nhiều valy đồ như vậy. Nếu là homestay thì đúng như Kha Thiếu Bân nói, dù có phỏng theo phong cách cũ, nhưng đến điện cũng không có thì ai muốn ở chỗ hẻo lánh thế này?

Tổng cộng có 10 chiếc valy, con số này cũng rất kỳ quái.

Việt Tinh Văn nói: "Mở valy ra xem sao."

Mọi người xuống khỏi nóc nhà, nhanh nhẹn mở hết valy ra...

Những chiếc valy của con gái, bên trong chất đầy váy vóc xinh đẹp, áo phông và mỹ phẩm, những chai chai lọ lọ trong đó Việt Tinh Văn mù tịt, đưa hết cho đám Tần Miểu xem. Còn valy của nam thì có dao cạo râu, tất, giày thể thao nam.... Họ còn phát hiện có sách trong mấy valy, gồm một cuốn tên "Jane Eyre" và hai cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Mọi người nhìn nhau.

Ba cô gái đứng bên cạnh đang thảo luận rất sôi nổi: "Một chai trong này đã vài nghìn rồi phải không? Giàu quá đi." "Mỹ phẩm của nữ sinh này toàn là đồ xịn Hàn – Nhật không..."

Việt Tinh Văn hoàn toàn không hiểu đồ dùng của con gái, cậu đi qua hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Cao Tiểu Hân nói: "Nhìn vào giá cả của mỹ phẩm trong valy thì mấy cô gái này đều rất giàu, hơn nữa còn rất coi trọng ăn vận, có nữ sinh kia riêng son thôi đã mang tận năm cây."

Tần Lộ bổ sung: "Chủ nhân của valy màu trắng này không đem theo mỹ phẩm nào, túi đựng đồ dùng vệ sinh của cô ấy chỉ có sữa rửa mặt và một chai dưỡng ẩm, hẳn là dạng nữ sinh thích để mặt mộc, không trang điểm."

Còn về phong cách ăn mặc, đúng là chín người mười vẻ, có người mang váy ren đen gợi cảm, cũng có người mang váy dài kiểu nữ thần đơn thuần, còn có người mang cả valy đồ thể thao cool ngầu... Lộn xộn y chang valy của mấy cậu con trai.

Việt Tinh Văn nhìn mấy valy xếp đầy đất, huyệt Thái Dương nảy bùm bùm, "Manh mối này quá nhiều quá lộn xộn, sắp xếp lại cái đã."

Giang Bình Sách nói: "Phân loại ra xếp lại đi, tôi viết danh sách."

Việt Tinh Văn gật đầu, tìm một chỗ râm dưới mái hiên khách điếm rồi ngồi xuống cùng Giang Bình Sách, Việt Tinh Văn xé một tờ giấy đưa hắn, Giang Bình Sách nhanh chóng vẽ ra một bảng thống kế cụ thể.

Giang Bình Sách điền "10" vào phần "Số lượng valy", sau đó hỏi: "Của nam và nữ lần lượt là bao nhiêu?"

Việt Tinh Văn nhanh chóng tính xong xuôi, "3 nam, 7 nữ."

7 nữ sinh, con số này trùng hợp khớp với bảy quỷ tân nương, nhưng có phải 7 valy đồ này thuộc về 7 người chết hay không, Giang Bình Sách vẫn chưa thể quyết định, hắn đánh một dấu hỏi vào chỗ này, tiếp tục kiểm đếm viết danh sách.

Mọi người mất hơn một tiếng để kiểm kê hành lý.

Trong danh sách sau cùng, gồm có 20 bộ trang phục cho nữ, 6 bộ là của nam, 4 đôi giày, rất nhiều mỹ phẩm, còn có ba quyển sách, Việt Tinh Văn rất chú ý tới ba quyển sách này, hơn nữa còn đánh dấu lên valy.

Giang Bình Sách chau mày nhìn valy xếp đầy trước mắt, nói: "Tôi cảm thấy quần áo không phải manh mối quan trọng, nó quá lộn xộn, phong cách gì cũng có, giống như valy một nhóm người mang theo để du lịch. Hẳn là khách điếm cung cấp chỗ nghỉ tạm thời, valy là do khách trọ để lại, giải thích thế này là hợp lí nhất."

Việt Tinh Văn đồng ý với suy đoán của hắn: "Trong hiện thực cũng có những homestay có phong cách đặc biệt, các hotboy hotgirl mạng rất hay đến ở những homestay đó để chụp ảnh. Không có điện, wifi, rất có thể là chủ khách sạn cố ý làm vậy để cho mọi người được cảm nhận chân thực như xuyên về cổ đại? Nhưng tôi cảm thấy nếu là homestay thì vẫn chưa đủ thuyết phục."

Các bạn học càng nghe càng nhức đầu.

Hiện có quá nhiều manh mối, lại không có sợi dây nào để xâu chuỗi chúng lại.

Lưu Chiếu Thanh nghi hoặc nói: "Nhưng cái này liên quan gì tới giấc mơ của chúng ta? Quả thật cảnh tượng trong mơ rất giống cổ đại, thầy lang đeo giỏ thuốc lên núi hái thuốc, cứu một tiểu thư bị rắn độc cắn, khung cảnh hoàn toàn không giống ở đây."

Cao Tiểu Hân nói tiếp: "Tang lễ mà em mơ thấy cũng là tang lễ theo phong cách cổ đại, tân nương được đưa vào quan tài, có mấy người khiêng cô ấy đi về hướng đông, sau đó chôn cô ấy xuống đất, còn dựng bia..."

Việt Tinh Văn hỏi: "Có thấy rõ trên bia viết gì không?"

Cao Tiểu Hân lắc đầu, "Không nhìn rõ."

Việt Tinh Văn hơi chau mày, cậu có quá nhiều thắc mắc chưa giải đáp được.

Những giấc mơ lẻ tẻ, khách điếm kỳ quái, đủ loại trang phục cổ đại trong phòng cất giữ, 6 bộ xương trắng váy đỏ trong phòng cất xác tầng hai, còn có cả rất nhiều valy giấu trên tầng gác mái...

Rốt cuộc manh mối nào mới có thể xâu chuỗi tất cả lại?

Việt Tinh Văn suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, cậu bỗng tóm được mấu chốt trong lời Cao Tiểu Hân nói: "Đợi chút, Cao Tiểu Hân, cậu nói đám người trong mơ của cậu khiêng quan tài đi về phía đông, cậu chắc là phía đông chứ?"

Cao Tiểu Hân sững sờ, gật đầu nói: "Chắc chắn, tang lễ được cử hành vào lúc chạng vạng, trời sắp tối rồi, mặt trời sẽ xuống núi từ phía tây, nhưng họ vẫn luôn đưa lưng về phía mặt trời mà đi, không phải đó là phía đông sao?"

Việt Tinh Văn lập tức đứng dậy nhìn sang đồng đội, "Đàn anh, phiền mấy anh với hai chị em Tần Lộ sắp xếp lại valy đồ, cất lại đồ vào trong valy như ban đầu rồi tạm thời đặt vào sảnh lớn tầng một. Những người còn lại theo tôi đến khu rừng phía đông xem thử."

8 người chia hai nhóm hành động.

Việt Tinh Văn men theo con đường khúc khuỷu ra ngoài khu rừng, đây là một mảnh đất hoang, nhưng hoa cỏ dại rất tươi tốt, tối qua khi bị mấy nữ quỷ đuổi theo họ chỉ cắm đầu chạy thẳng, chỗ họ chạy đến nghỉ ngơi chính là vùng đất ngoài ranh này.

Kỳ lạ là khi nữ quỷ đuổi theo tới đây lại dừng bước, cảm giác như thể chúng bị thứ gì đó trấn áp vậy.

Liên hệ với cảnh tượng "đưa tang" trong giấc mơ mà Cao Tiểu Hân nói... Nếu giấc mơ và hiện thực có liên quan đến nhau, vậy có phải trong hiện thực cũng có một tân nương bị bỏ vào quan tài, chôn xuống đất không?

Bốn người tiếp tục đi về phía đông.

Đi khoảng nửa cây số, tiếng hệ thống lanh lảnh quen thuộc chợt vang lên: "Cảnh cáo, bạn đã đi tới ranh giới trường thi, sau khi rời khỏi trường thi sẽ hủy bỏ tư cách thi."

Bốn người đồng thời dừng lại, Việt Tinh Văn trông thấy một tấm bia dựng ngay trước mặt.

Trên bia khắc: "Ái thê Tô Uyển Tâm chi mộ".

***

Cô gái họ Tô!

Cuối cùng cũng tìm thấy manh mối quan trọng, còn thiếu một tân nương được chôn ngay trên ngọn đồi cách khách điếm không xa. Họ Tô, trùng khớp với tân nương Tô tiểu thư mà họ thấy trong mơ.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, họ đều nhìn thấy vẻ hưng phấn trong mắt đối phương.

Cao Tiểu Hân nhìn bia mộ trước mắt, mặt tái nhợt, "Trong giấc mơ của em, Tô tiểu thư kia bị chôn ở một mảnh đất trống, xung quanh bia mộ không có nhiều hoa cỏ thế này..."

Quả thật xung quanh bia mộ nở đầy một loài hoa dại màu xanh, chúng nở thành từng khóm, tràn đầy sức sống.

Việt Tinh Văn hỏi: "Có ai biết loài hoa dại này không?"

Cao Tiểu Hân nói: "Đây là hoa forget me not, ý nghĩa của nó là tình yêu tôi dành cho người mãi không thay đổi."

Việt Tinh Văn đăm chiêu nhìn bia mộ, sau đó nói: "Đào lên xem thử đi."

Trừ Giang Bình Sách vẫn bình tĩnh, Cao Vĩnh Cường và Cao Tiểu Hân vừa nghe câu này liền trợn mắt, Cao Vĩnh Cường rùng mình, không khỏi run giọng: "Đào, đào mộ á?"

Việt Tinh Văn nói: "Không phải khoa Kiến trúc mấy cậu phát máy xúc à? Cậu không nhận được sao?"

Cao Vĩnh Cường: "..."

Việt Tinh Văn vỗ vai cậu ta: "Đừng sợ, ban ngày ban mặt không có ma đâu. Chúng ta phải phá giải bí ẩn của khách điếm, đương nhiên phải tìm thấy thi thể của tất cả các tân nương trước rồi – Cứ đào đi."

Cao Vĩnh Cường méo mặt, giơ tay phải gọi máy xúc ra.

Chắc hẳn cậu ta là sinh viên Kiến trúc đầu tiên dùng máy xúc đi đào mả rồi...

Cao Vĩnh Cường dở khóc dở cười điều khiển máy xúc đào từ mặt bên, Việt Tinh Văn đứng bên cạnh cảm thán: "May mà lần này được ghép lớp với sinh viên Kiến trúc, nếu không chúng ta mà cầm xẻng trông bếp lọ mọ đào từ từ, chắc đào tới mùa quýt luôn."

Giang Bình Sách gật đầu: "Ừ."

Cao Vĩnh Cường: "..."

Cuối cùng cậu ta cũng giúp được việc, chính là đào mồ.

Máy xúc phập vài ba phát đã đào được một cái hố to đùng quanh đó, quả nhiên bên dưới là một cỗ quan tài gỗ sơn.

Việt Tinh Văn cũng đủ mạnh dạn, cậu nhảy thẳng xuống dưới đẩy nắp quan tài ra.

Nằm trong quan tài là một tân nương váy đỏ, thi thể đã phân hủy hết, chỉ còn bộ xương trắng, nhưng ngón áp út tay phải của bộ xương lại đeo một chiếc nhẫn kim cương cực to, lấp lánh dưới ánh nắng.

Việt Tinh Văn nói: "Đây hẳn là nữ chính xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của chúng ta, Tô Uyển Tâm."

Manh mối đã khớp rồi, nhưng thời không lộn xộn lúc thì cổ đại lúc thì hiện đại vẫn khiến Việt Tinh Văn không hiểu nổi, Giang Bình Sách vươn tay kéo cậu ra khỏi hố, thấp giọng nói: "Đã đủ 7 tân nương rồi, về sắp xếp lại manh mối đi."

Việt Tinh Văn gật đầu, bốn người cùng quay về khách điếm.

Khi quay về khách điếm, bốn người Lưu Chiếu Thanh đã sắp xếp xong đống valy, họ tìm riêng ba cuốn tiểu thuyết ra để lên bàn. Việt Tinh Văn bảo mọi người đợi trong nhà ăn tầng một trước, còn cậu lên tầng cầm hai con búp bê vải xuống.

Trong nhà ăn có bàn tròn và tám chiếc ghế, vừa đủ để mọi người dùng làm phòng họp tạm thời.

Việt Tinh Văn ngồi lên ghế đánh số "1", cẩn thận quan sát hai con búp bê vải.

Tối qua thắp nến, ánh sáng mờ tối nhìn không được rõ, hôm nay quan sát cẩn thận khi trời sáng rõ, Việt Tinh Văn phát hiện sau lưng búp bê vải có một đường thêu chỉ đen vô cùng lộn xộn, so sánh với đường thêu ngay ngắn bên cạnh, quả đúng là khác biệt giữa "người bán đăng" và "người mua nhận".

~ Có người đã khâu lại búp bê vải, hơn nữa còn là người không giỏi may vá.

Việt Tinh Văn nói: "Đàn anh, cho em mượn dao phẫu thuật."

Lưu Chiếu Thanh giơ tay phải, biến ra một con dao rồi đưa cậu, Việt Tinh Văn nhanh nhẹn cầm dao khều đứt đường chỉ ở chỗ đó, dỡ con búp bê vải ra.

Thấy mộ, nói đào là đào; tìm thấy đạo cụ quan trọng như vậy, không hề do dự nói dỡ là dỡ... Việt Tinh Văn mới giống người làm tháo đỡ đó? Cao Vĩnh Cường thầm nghĩ, bỗng nhiên cậu ta thấy Việt Tinh Văn lôi một đống vải từ trong người búp bê ra.

Mấy tấm vải đều có màu xám, có mấy tấm trong đó có viết số...

71-16-30

99-16-9

281-22-1

......

Các bạn học ngồi vây quanh bàn tròn đều hưng phấn: "Mật mã số xuất hiện rồi sao?!"

Việt Tinh Văn vô thức nhìn sang Giang Bình Sách, hỏi ý kiến đối phương, người sau lắc đầu, thấp giọng nói: "Mấy chuỗi số này không có quy luật, cũng không liên quan gì đến nhau, hẳn là không liên quan đến tính toán mà phải tìm manh mối tương ứng ở chỗ khác."

Số... thứ gì tương ứng với những chuỗi số này?

Việt Tinh Văn tiếp tục dỡ con búp bê còn lại, nhưng cậu không phát hiện con số nào bên trong con búp bê nam.

Căn phòng chợt yên lặng.

Lưu Chiếu Thanh kiềm chế hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Chương trình học lần này khó vậy à? Manh mối nhiều váng cả đầu rồi."

Kha Thiếu Bân chợt đánh trống bụng "ùng ục", tai cậu đỏ chót, nhỏ giọng nói: "Cả ngày chúng ta chưa ăn gì rồi, mọi người không đói à?"

Bận rộn cả một ngày, không biết trời đã tối từ lúc nào. Lúc trước (Trước đó) thần kinh họ vẫn luôn kéo căng, quên mất chuyện ăn uống, có Kha Thiếu Bân nhắc nhở, mọi người mới cảm thấy bụng mình trống rỗng.

Việt Tinh Văn xoa vùng bụng trống rỗng, nhận ra một vấn đề rất quan trọng: "Cuộc thi yêu cầu chúng ta sinh tồn sáu ngày, nhưng không cung cấp thức ăn? Chúng không đến mức bắt chúng ta chết đói đâu, xem ra lại phải tay làm hàm nhai rồi."

Cao Tiểu Hân nói: "Vừa rồi trên đường ra ngoài rừng em nhìn thấy rất nhiều quả dại, chắc là ăn được."

Tần Lộ nói tiếp: "Tôi thấy trong rừng có trồng một vùng măng lớn, khách điếm có bếp, chúng ta có thể xào măng ăn; trong rừng còn có rất nhiều nấm, y chang loại nấm mỡ bán trong siêu thị, cũng ăn được."

Việt Tinh Văn: "..."

Các chị em nhạy cảm với đồ ăn quá, có lẽ môn tự chọn lúc trước đã bỏ đói họ đến mức ám ảnh tâm lý rồi.

Thấy mọi người đều đã thấm mệt, Việt Tinh Văn dứt khoát quyết định: "Được rồi, hôm nay mới ngày đầu tiên, chúng ta không thể phá án trong một ngày được. Ăn cơm trước, ăn xong thảo luận tiếp."

Mọi người chia nhau đi thu thập quả dại, măng và nấm, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách thì vào rừng nhặt củi.

Việt Tinh Văn vừa đi vừa nghĩ, Giang Bình Sách nhìn dáng vẻ suy nghĩ nghiêm túc của cậu, không cắt ngang mạch tư duy của cậu.

Một lát sau, Giang Bình Sách đã nhặt được một bó củi lớn, lúc này Việt Tinh Văn mới hồi thần, nói: "Tôi bất chợt có một suy nghĩ, có thể giải thích một vài điểm đáng ngờ hiện tại."

Giang Bình Sách nói: "Nói nghe xem."

Việt Tinh Văn sắp xếp lại suy nghĩ, nghiêm túc phân tích: "Giấc mơ của chúng ta và thế giới hiện thực có một cảm giác chia cắt rất kỳ lạ, trong mơ là bối cảnh cổ đại, hiện thực lại là hiện đại, không thể trực tiếp đánh dấu bằng. Nhưng giấc mơ và hiện thực lại có rất nhiều chi tiết liên quan đến nhau. Ví dụ như nữ chính trong mơ họ Tô, trong hiện thực, cô gái trên bia cũng họ Tô."

Giang Bình Sách nhớ lại tấm bia họ vừa phát hiện, phân tích tiếp: "Trên bia viết là 'Ái thê Tô Uyển Tâm', người trong giấc mơ có thể gọi Tô tiểu thư là 'ái thê' chỉ có Triệu công tử từng bái thiên địa với cô. Nói không chừng, tấm bia này là do một người họ Triệu dựng?"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Tôi cũng nghĩ vậy. Giấc mơ giống như một câu chuyện cổ đại do một người nào đó viết lại sau những trải nghiệm của mình, không thể trùng khớp hoàn toàn với hiện thực, nhưng lại phán ảnh lại vài việc trong hiện thực. Nữ chính Tô tiểu thư là nhân vật mấu chốt để xâu chuỗi giấc mơ và hiện thực. Trong mơ, Triệu công tử bệnh hết thuốc chữa, gia đình cưới Tô tiểu thư về xung hỉ, cuối cùng Tô tiểu thư qua đời. Trong hiện thực, có lẽ anh Triệu kia cũng bị bệnh gì đó, Tô tiểu thư ở bên dốc lòng chăm sóc, cuối cùng cũng qua đời ngoài ý muốn?"

Giang Bình Sách cẩn thận suy nghĩ về những gì Việt Tinh Văn nói, hắn đáp: "Có thể là vậy. Dùng một câu chuyện kể ra những trải nghiệm của mình một cách kín đáo, dùng bối cảnh hiện thực thì giống tự truyện quá, nên đổi thành cổ đại?"

Việt Tinh Văn nói tiếp: "Chủ nhân của khách điếm này rất có thể là hung thủ giết chết tân nương. Đầu tiên là khách điếm có kết cấu rất kỳ lạ, tầng hai có hai phòng chứa đồ, trên nóc còn làm một phòng chứa lớn cao một mét, người bình thường xây phòng không thể xây như vậy. Rõ ràng hắn đã ủ mưu sẵn, cố tình thiết kế một khách điếm kỳ lạ như vậy, tiện cho việc giết người giấu xác."

Giang Bình Sách đồng ý: "Có lý. Kết cấu của khách điếm này quả thật được thiết kế có chủ đích. Hắn không trùng hợp đến đây giết người, mà cố tình kéo người tới đây, giết chết, sau đó giấu trong phòng chứa."

Hung thủ giết người liên hoàn có một loại là chủ động tấn công, tìm kiếm mục tiêu khắp nơi, địa điểm giết người không cố định; còn một loại khác là hung thủ như trong vụ này, tìm kiếm mục tiêu sau đó dẫn tới địa bàn của mình, rồi mới giết đối phương.

Địa bàn của hắn ta, đương nhiên giết người sẽ xuôi tay hơn.

Việt Tinh Văn nói: "Chúng ta phát hiện rất nhiều valy đồ trên tầng gác mái, rõ ràng có rất nhiều người từng đến đây ở. Rừng núi hoang vu không có điện, không có mạng, vì sao người hiện đại phải tới chỗ xa xôi thế này để ở homestay? Một mình hắn ta không thể bắt cóc mười mấy người được, cho nên, chắc chắn hắn ta có thủ đoạn thu hút những người này chủ động đến khách điếm của mình."

Giang Bình Sách nói: "Ví dụ như chụp ảnh cổ trang?"

Việt Tinh Văn lắc đầu, "Tôi cảm thấy chỉ chụp ảnh thôi thì chưa đủ hấp dẫn, studio có thể chụp ảnh cổ trang nhiều không đếm xuể, phong cảnh ở khách điếm này cũng không phải hạng nhất nhì gì. Nếu là homestay thì càng không đủ hấp dẫn, ở đây mấy ngày không điện không mạng còn không tắm rửa được, có lẽ người hiện đại sẽ phát điên mất." Cậu dừng một lát, nói: "Còn một cách nữa để hút khách, vừa rồi tôi không nói với mọi người, sợ tôi đoán sai sẽ khiến mọi người cũng sai lệch theo."

Giang Bình Sách nhẹ nhàng đặt tay lên vai Việt Tinh Văn, "Không sao, hai chúng ta thảo luận trước."

Việt Tinh Văn cười, nói: "Suy đoán của tôi hơi mạnh dạn, cậu đừng nghĩ tôi nghĩ bừa là được."

Ánh mắt Giang Bình Sách dịu dàng: "Không đâu."

Việt Tinh Văn không cười nữa, cậu nghiêm túc nhìn Giang Bình Sách, nói: "Cậu từng nghe tới 'Kịch bản sát' chưa?"

(Kịch bản sát: Một trò chơi gần giống ma sói, among us nhưng mà made in china)

Giang Bình Sách: "..."

Kịch bản sát là trò chơi cực kỳ nổi tiếng trong giới trẻ những năm gần đây, hắn chưa từng tham gia chơi nhưng từng được nghe tới. "Kịch bản sát", là dựng ra kịch bản một vụ mưu sát, những người tham gia vào trò chơi phải sắm vai nhân vật của mình, có người là nạn nhân, có người đóng vai hung thủ, có cả kẻ tình nghi, người qua đường....

Kịch bản sát kích thích và nguy hiểm hơn ma sói, vì mỗi kịch bản đều không giống nhau, nội dung vụ án mỗi lúc một vẻ, đáng sợ hơn nữa là hung thủ ở ngay bên cạnh bạn.

Giả dụ chủ nhân khách điếm dùng "Kịch bản sát cổ phong chân thực" làm mồi câu, chiêu mộ những người trẻ tuổi thích thử thách, mạo hiểm trên mạng tới đây chơi kịch bản sát, sau đó nhân lúc họ không chú ý liền giết chết nữ sinh mặc giá y....

Giang Bình Sách hơi ngạc nhiên nhìn Việt Tinh Văn: "Sao cậu lại nghĩ tới kịch bản sát?"

"Phòng ăn dưới tầng một ấy, lúc cậu nói 'hội nghị bàn tròn' thì hình ảnh một nhóm người mặc đồ cổ trang ngồi họp lướt qua đầu tôi. Tám vị trí, tám căn phòng, đồ cổ trang đủ kiểu dáng, nếu như khách điếm này đơn thuần là homestay hay studio thì không sao giải thích thấu đáo được."

Việt Tinh Văn đổi chủ đề, nói: "Nếu là nơi chuyên để chơi 'Kịch bản sát cổ phong', khi khách trọ vào trong khách điếm sẽ mặc những trang phục cổ đại khác nhau, như thể xuyên về thời cổ đại. Điện thoại, máy tính, những thứ hiện đại hóa sẽ bị chủ nhân khách điếm tạm thu, trong hai ngày tiếp theo họ sẽ chơi kịch bản sát cổ đại phiên bản tự trải nghiệm, như vậy là thông suốt rồi phải không?

Bởi vì là trải nghiệm chân thực, nên trong mỗi căn phòng đều không xuất hiện đồ dùng hiện đại.

Không có đèn điện, nhưng có sẵn nến, đá lửa để thắp sáng; bàn tròn tầng một có tám vị trí, có thể dùng làm phòng họp để suy luận, phân tích trò chơi, cũng có thể dùng làm nhà ăn. Tự làm bếp núc, có thể cho mọi người trải nghiệm cảm giác cuộc sống cổ đại tự hái đồ nấu ăn...

Chắc chắn sẽ có những người thích kích thích, thích mới mẻ nối đuôi nhau đến đây.

Chủ khách điếm lại chọn vài mục tiêu trong đó, coi đó là con mồi của mình.

Những người chơi đó tới đây chỉ là để sắm vai một nhân vật trong kịch bản, chơi một trò thú vị. Họ không thể lường trước được đây lại là một vụ "mưu sát" chân chính, số mệnh của họ đã sớm bị kịch bản phân chia rõ ràng.

-o0o-

S: Gợi ý pass chương 69: Hiện giờ, thư viện có thể chứa tối đa bao nhiêu học sinh. Pass chỉ có số. (Vd: 12345) Một con số cụ thể, không cần tự bịa, chỉ đường: Q2 (Đoạn vào ký túc xá)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro