Quyển 4 - Chương 1: Phụ tử ra trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa cung mờ mờ, cát đá sụp đổ.

Nơi này là tầng cuối cùng của địa cung, mượn chút ánh sáng chiếu vào, phần lớn không gian đã bị cát đá chôn vùi, hiện trường lộn xộn.

Nơi gần cơ quan, có hai bóng người rơi vào trong hôn mê, một nửa thân thể bọn họ chôn ở trong cát đá, chỉ có tay hai người là vững vàng chộp vào vị trí trên cơ quan, người trên người dưới, không ai nhường ai.

Không có gì ngoài bóng dáng hai người, nhìn quanh hiện trường đều là cát đá đổ nát, không thấy bất cứ ai.

"Vân nương tử? !" Bạch Sở Mục nhìn một cái liền nhận ra một người trong đó.

Phía sau hắn một nam tử áo bào trắng khác ánh mắt híp lại, một đôi mắt phượng tỏa ra sự lạnh lùng và cao quý, hiển nhiên, hắn cũng nhận ra Vân Khê, đáy mắt dâng lên một vòng nước xoáy, thần bí khó lường.

"Sư huynh, mau nhìn! Là Vân nương tử!" Bạch Sở Mục bới Vân Khê từ trong cát đá ra ngoài, toàn thân trên dưới người nàng đều dơ bẩn, trên mặt, trên người nhiều nơi đều có vết thương.

Tầm mắt Nam Cung Dực xẹt qua Vân Khê, rơi vào đống cát đá cách nàng không xa, khom người nhặt lên thập vật thần khí rải rác trong đó. Hắn cũng không biết đó chính là thần khí, chẳng qua là trên nó phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt hấp dẫn hắn.

"Chẳng lẽ đây chính là thập đại thần khí gia tộc trong truyền thuyết?" Lão giả áo bào trắng túm lấy thần khí trong tay Nam Cung Dực, như nhặt được chí bảo, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

"Không sai! Nhất định đây chính là thập đại thần khí rồi! Trước đây lão phu đã sớm nghe, nghe nói tin liên quan đến việc thập đại thần khí của thập đại gia tộc phát ra uy lực, nghe nói nó xuất phát từ trong tay một vị võ giả thiên tài chí tôn của Vân tộc, chỉ có người thuần huyết mạch trong thập đại gia tộc mới có thể khởi động được sức mạnh của nó..."

"Nhưng vì sao mà thoạt nhìn nó lại giống vật phẩm trang sức của nữ nhân thế?" Bạch Sở Mục cầm một thần khí quan sát tỉ mỉ, thật là tò mò.

Lão giả áo bào trắng nói: "Đó là bởi vì bản thân vị võ giả thiên tài chí tôn của Vân tộc này chính là nữ tử, cho nên mới có thể dựa theo sự yêu thích của mình mà luyện chế thần khí."

"Thì ra là cõi đời này còn có nữ nhân biến thái như vậy!" Bạch Sở Mục nhún vai, một trận cảm thán, hắn vốn là cảm thấy Vân Khê thân là một nữ nhân đã đủ biến thái rồi, ai ngờ trong gia tộc họ Vân còn tồn tại một người càng cao thủ càng biến thái hơn so với Vân Khê, quả nhiên là không phải là người một nhà, thì không tiến gia môn a.

"Văn trưởng lão, theo ngươi nói, chỉ có huyết mạch thuần khiết của thập đại gia tộc mới có thể khởi động sức mạnh của thần khí, như vậy tại sao thần khí lại ở trên tay của nàng?" Nam Cung Dực nói một câu thức tỉnh mọi người.

"Nàng cũng họ Vân, chẳng lẽ là hậu nhân của vị võ giả thiên tài chí tôn kia, cho nên nàng cũng có năng lực có thể mở ra sức mạnh thần khí?" Văn trưởng lão, cũng tức là lão giả áo bào trắng, kinh ngạc nói.

"Chúng ta quản chuyện này làm gì? Chỉ cần xác định nàng chính là người sử dụng thần khí, chúng ta đem nàng mang về Tam Đại Thánh Địa, để nàng tiếp nhận xét xử của hội trọng tài trưởng lão, không phải sao?" một trong hai gã nam tử hắc bào lãnh khốc nói.

"Không sai! Chỉ cần chúng ta mang nàng về, giao cho hội trọng tài trưởng lão, như vậy chuyện người của Huyễn Dạ Tinh Hải cố ý bao che người tự tiện sử dụng thần khí cũng không có cách chối cãi, lúc ấy xem Dạ Cô Phong phải làm thế nào mà giải trình với hội trưởng lão."

Ba vị lão giả liếc mắt nhìn nhau, cười âm hiểm.

Đồng thời, Bạch Sở Mục và Nam Cung Dực cũng nhìn nhau một cái, người trước lộ ra vẻ lo lắng, người sau thì ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta nhìn không ra tâm tư thực sự của hắn.

"Văn trưởng lão, vậy hắn phải làm sao bây giờ?" Bạch Sở Mục chỉ cung chủ vẫn rơi vào trong hôn mê.

Văn trưởng lão hí mắt trầm tư nói: "Nói vậy hắn chính là cung chủ Thánh cung rồi, hắn cũng không phải là người lương thiện gì! Chúng ta mang tất cả về, hội trưởng lão sẽ có sự xét xử đối với hắn. Bạch Sở Mục, Nam Cung Dực, hai người các ngươi chịu trách nhiệm áp tải bọn họ, không được để chạy mất!"

"Dạ, Văn trưởng lão!" Bạch Sở Mục và Nam Cung Dực đồng loạt đáp lời, sau đó một người khiêng một, ra khỏi lối vào địa cung, tìm đường cũ trở về.

Sau khi năm người rời đi, qua hồi lâu, đám người Đoan Mộc Hùng từ lối vào tầng thứ mười địa cung hai xông vào, thấy tình cảnh trước mắt, mấy người đều rơi vào trong kinh ngạc. Trận kịch liệt rung lắc vừa rồi, bọn họ cũng nhận lấy không ít ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng này so với tầng thứ mười hai địa cung, quả là thua xa.

"Người đâu? Làm sao lại không thấy rồi?" Vân hộ pháp nhìn quanh, không khỏi lo lắng, tôn chủ và phu nhân đồng thời mất tung tích, cái này sao mà được?

Lúc này, một tiếng kêu rên từ trong đống cát đá truyền ra. Vân hộ pháp nhạy cảm cảm ứng được rồi, hắn bổ nhào đến nơi truyền ra âm thanh, khom người dùng sức đào bới đất đá, cho đến lộ ra một gương mặt tuấn tú quen thuộc, hắn lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.

"Tôn chủ, ngài không sao là tốt rồi!"

Long Thiên Tuyệt mơ mơ màng màng, đợi mở mắt ra, hình ảnh hiển thị rõ hoàn toàn. Hắn bò dậy khỏi đống cát đá, nhìn quanh, ánh mắt đột nhiên sắc bén hẳn lên: "Khê Nhi đâu?"

Vân hộ pháp nói: "Thuộc hạ vừa mới đến tầng này, không nhìn thấy bóng dáng phu nhân, có lẽ bị chôn ở bên trong cát đá."

"Vậy còn không nhanh đào?" Long Thiên Tuyệt tăng thêm ngữ điệu, cũng bất chấp vết thương trên người, ra sức đào ở bốn phía.

Đám người Đoan Mộc Hùng cũng không nhàn rỗi, rối rít tìm kiếm ở trong đống cát đá.

"Khê Nhi, nàng nghe được ta nói không?"

"Khê Nhi, nhanh lên một chút trả lời ta một tiếng!"

Sợ thương tổn người trong đống cát đá, Long Thiên tuyệt không dám dùng kiếm khí tới đào, mà là dùng mười ngón tay đào bới. Hắn vừa đào, vừa gọi Vân Khê, dần dần, vẻ lo lắng nơi đáy mắt càng ngày càng đậm hơn.

Trong đống cát đá lộ ra một mái tóc đen, hắn vui mừng quá đỗi: "Khê Nhi! Khê nhi nàng đừng sợ, ta ở chỗ này!" Hắn tiếp tục dùng mười ngón tay liều mạng đào, cho đến khi hắn thấy trong đống cát đá lần nữa lộ ra một góc áo màu tím, mặt của hắn thoáng cái liền đen.

Hắn đứng dậy, hung hăng đạp một nhát vào vị trí lộ ra, rồi tiếp tục đào nơi khác.

Đoan Mộc Hùng và đám người Vân hộ pháp tận mắt nhìn thấy vẻ mặt Long Thiên Tuyệt trước sau biến đổi, rồi tận mắt nhìn thấy một cú đạp vô tình kia, mấy người đồng loạt sợ run cả người.

Quá độc ác!

Đãi ngộ này khác biệt cũng quá lớn đi?

Đáng thương Hách Liên Tử Phong...

Tiếp đó đào ra một người, quần áo màu đen, là Độc Cô Mưu.

Long Thiên Tuyệt lần nữa thất vọng.

Một cú đá hung hăng đá vừa rồi kia, đã đập tỉnh Hách Liên Tử Phong đang hôn mê, hắn kêu rên, mơ hồ tỉnh lại.

Người của Tư Đồ gia chủ giúp Hách Liên Tử Phong, tự mình tiến lên, kéo hắn từ trong đống cát đá ra ngoài.

"Khê nhi đâu?" Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên của Hách Liên Tử Phong cũng là hỏi thế, hơn nữa còn giống như đúc với câu hỏi của Long Thiên Tuyệt.

Trong lòng Long Thiên Tuyệt vốn có một mồi lửa, không chỗ để chút, bây giờ nghe đến câu hỏi của Hách Liên Tử Phong, hắn khí giận công tâm, một bạt tai liền hướng về phía Hách Liên Tử Phong.

Tư Đồ gia chủ vội vàng chống chọi, khuyên nhủ: "Long tôn chủ, bình tĩnh chớ nóng!"

"Hách Liên Tử Phong, ta nhịn ngươi đã lâu rồi!" Long Thiên Tuyệt nhìn chằm chằm Hách Liên Tử Phong, lạnh lùng nói, "Khê nhi là nữ nhân của ta, ngươi tốt nhất cách xa nàng một chút, ngươi không xứng gọi tên của nàng!"

Hách Liên Tử Phong rét lạnh cười, không chút nào yếu thế: "Ta và Khê Nhi biết nhau trước, nếu bàn về giao tình, ngươi sao có thể so với ta chứ? Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn, làm cho nàng mang thai con của ngươi, Khê Nhi sao lại gả cho ngươi?"

Long Thiên Tuyệt giận dữ, mắng: "Ta và Khê Nhi chính là lưỡng tình tương duyệt, nàng gả cho ta, cũng là cam tâm tình nguyện. Mà ngươi, nàng đối với ngươi chẳng qua là đồng tình, ngươi vẫn mơ tưởng ỷ vào thân thế đáng thương của mình tới tranh thủ đồng tình của nàng! Hách Liên Tử Phong, ta cho ngươi biết, là một người đàn ông, ngươi khiến ta rất xem thường! Thân thế đáng thương thì sao? Bị mẹ ngươi vứt bỏ thì sao? Chẳng lẽ như vậy có thể để cho ngươi tranh thủ đồng tình của người khác sao? Lấy cớ mặt dày mày dạn quấn lấy Khê Nhi sao? Hách Liên Tử Phong, ngươi không phải là một người đàn ông!"

Sắc mặt Hách Liên Tử Phong lúc trắng lúc xanh, oán hận nhìn chằm chằm Long Thiên Tuyệt không nói, mặt mày cũng đang hung hăng co quắp.

Đoan Mộc Hùng và Dung Thiếu Hoa, cùng mấy người Dung lão gia chủ nhìn hai người mắng nhau, không khỏi lắc đầu thở dài, hai người này đều là đại nhân vật nổi tiếng của Ngạo Thiên đại lục, vì một nữ nhân, mà giống như đàn bà chanh chua ầm ĩ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nói ra cũng không có người tin.

Độc Cô Mưu tỉnh lại, bò ra khỏi đống cát đá, thấy cảnh tượng này, hắn cứ tưởng là mình còn đang hôn mê. Nhưng mà rất nhanh, hắn phục hồi tinh thần, bình tĩnh phủi bụi đất trên người mình, đứng yên ở một bên, hắn tiếp tục làm như không tồn tại.

Tư Đồ gia chủ kẹp ở giữa Long Thiên Tuyệt và Hách Liên Tử Phong, cảm giác được sức ép mạnh mẽ đến từ hai người, thình lình rùng mình một cái, nói: "Nhị vị, ta thấy..."

Không đợi hắn phát biểu ý kiến của mình, hai người đồng loạt quát hắn: "Im miệng!"

Tư Đồ gia chủ co cổ lại, hai người này đắc tội với ai cũng đều không tốt.

"Long Thiên Tuyệt, ngươi chớ khinh người quá đáng!" Hách Liên Tử Phong bước về phía Long Thiên Tuyệt, hai tay túm lấy cổ áo của hắn, tay phải vung quyền, đấm về phía trên mặt hắn.

Long Thiên Tuyệt làm sao có thể để cho hắn đánh tới? Một tay bắt được quả đấm của hắn, hai người cùng dùng lực, đánh nhau cùng một chỗ.

Bởi vì hai người đều bị sức mạnh thần khí lúc trước liên lụy, suy giảm tới kinh mạch, tạm thời không cách nào thi triển Huyền lực, nhưng công phu quyền cước vẫn còn. Trận đánh này, toàn bộ đều dựa vào sức lực, ngươi một quyền ta một cước, không có kỹ xảo gì, mấy người tại chỗ thấy vậy ngẩn ra, hai người này có phải là nhân vật phong vân vang dội của Ngạo Thiên đại lục hay không?

"Làm sao bây giờ? Có muốn khuyên can hay không?" Dung Mậu Xuân nhíu mày, hắn cũng không ngờ tới sự việc sẽ phát triển như thế.

Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, nhị vị này cũng không phải là dễ trêu, ai dám tiến lên đi khuyên can?

"Đừng để ý đến bọn hắn! Vẫn là nhanh chóng tìm biểu muội quan trọng hơn." Dung Thiếu Hoa liếc hai người đang đánh nhau trên mặt đất một cái, khóe môi hứng thú nhếch lên, khó có thể thấy hai vị này biểu hiện thất thố như thế, hắn xem còn không kịp, tại sao phải ngăn cản?

Đoan Mộc Hùng và Dung lão gia chủ, cùng với đám người Tư Đồ gia chủ cực kỳ đồng ý, cũng không để ý tới hai người, tiếp tục tìm người.

Cùng lúc đó, Long Thiên Thần dẫn hai huynh muội Hách Liên Tử Ngữ và Vân Tiểu Mặc, Đoan Mộc Tĩnh, cũng đến tầng địa cung thứ mười hai. Hách Liên Tử Ngọc mất đi một cánh tay, đến nay vẫn còn hôn mê, hai người Hách Liên Tử Ngữ và Long Thiên Thần vịn hắn đi ở cuối cùng, Vân Tiểu Mặc nắm tay bàn nhỏ bé của Đoan Mộc Tĩnh dẫn đầu đi vào không gian.

Vân Tiểu Mặc vừa mới đi vào, liền thấy được Hách Liên Tử Phong và Long Thiên Tuyệt đánh nhau cùng một chỗ, biểu hiện trên mặt hắn rất là phong phú, hai con mắt mở tròn trịa, cái miệng nhỏ nhắn trương thành hình chữ O. Sau khi ngu ngơ xong, hắn nắm quả đấm nhỏ, chạy vội về phía bọn họ.

"Đồ tồi! Không cho bắt nạt phụ thân ta!"

Tiếng nói non nớt của hắn khiến cả đám người như bị sét đánh

Nếu là đổi lại những người khác, lời này cũng không có vấn đề gì, chẳng qua phải biết rằng phụ thân của hắn là tôn chủ Lăng Thiên Cung nổi danh lừng lẫy, một đời Tà tôn, một đại nhân vật như vậy, ai có thể bắt nạt được hắn?

Đang lúc mọi người nhìn soi mói, bóng dáng nho nhỏ của Vân Tiểu Mặc đã vọt tới trước mặt hai kẻ đang đánh nhau, từng quả đấm nhỏ đập vào trên người Hách Liên Tử Phong. Đừng xem hắn thân thể nhỏ, đánh đấm cũng không ngốc, tay thì đập, còn chân thì đá, thỉnh thoảng lại kéo tóc Hách Liên Tử Phong.

"Bắt nạt phụ thân ta! Bắt nạt phụ thân ta!"

Mọi người thấy được như vậy thì trợn mắt hốc mồm, người nhà này quả nhiên đều không phải là người bình thường a!

Chỉ trong chốc lát, vốn là hai nam nhân đánh nhau, liền biến thành phụ tử liên thủ công kích Hách Liên Tử Phong, Hách Liên Tử Phong khổ không thể tả. Hắn nào dám ra tay đánh đứa bé, nhưng hết lần này tới lần khác sức lực của đứa bé này không phải lớn bình thường, bị hai phụ tử giáp công, trên mặt hắn vết bầm rất nhanh dày dặc, đầu tóc bị kéo, chật vật không chịu nổi.

Hách Liên Tử Ngữ đi vào một bước, nhìn thấy một màn như vậy, nàng thấp giọng hô lên, liền nhanh chóng ném đệ đệ cho Long Thiên Thần, chạy tới khuyên can.

"Đừng đánh! Các ngươi đừng đánh! Đại ca, ngươi không sao chứ?"

Có nhi tử hỗ trợ, Long Thiên Tuyệt trút hết ác khí trong lòng, cũng không thèm tiếp tục lằng nhằng với Hách Liên Tử Phong, hắn còn muốn tiếp tục tìm kiếm Khê Nhi của hắn, cho nên lôi kéo nhi tử, rời xa vòng chiến.

Vân Tiểu Mặc còn chưa đã nghiền, hai tay bị phụ thân hắn nắm, nhưng đôi chân còn tiếp tục hướng trên người Hách Liên Tử Phong chào hỏi: "Đồ tồi! dám bắt nạt phụ thân ta, hừ hừ!"

Trên mặt Long Thiên Tuyệt liền hiện ra vẻ sáng láng, một tay hắn ôm lấy nhi tử, đứng thẳng người, khen: "Nhi tử ngoan! Đồ tồi thì phải hung hăng dạy dỗ!"

Long Thiên Thần u mê, có chút không rõ tình hình.

"Phụ thân, mẫu thân đâu?" Vân Tiểu Mặc yên tĩnh lại, quét một vòng, không nhìn thấy bóng dáng mẫu thân.

Ánh mắt Long Thiên Tuyệt buồn bã, trên thực tế vừa rồi còn trong quá trình tìm kiếm, hắn cũng đã nhận thấy được không ổn. Cả không gian nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng dựa vào giác quan nhạy cảm của hắn, trong không gian trừ hắn, Hách Liên Tử Phong và Độc Cô Mưu, hắn không phát hiện ra sự tồn tại của ai khác, không chỉ không thấy Khê Nhi, đến cung chủ cũng không thấy. Chẳng lẽ là cung chủ bắt Khê Nhi? Hay là...

"Xem ra biểu muội thật không có ở nơi này, nơi có thể tìm chúng ta đã tìm rồi, nơi này trừ ba người các ngươi ra, không có tung tích ai khác, hơn nữa cửa ra vào địa cung bị mở ra, nói không chừng bọn họ đã ra ngoài." Dung Thiếu Hoa phân tích.

"Khê Nhi nhất định là bị bắt rời đi, nếu không nàng sẽ chờ ta và Tiểu Mặc ở chỗ này." Long Thiên Tuyệt híp mắt, từ từ tỉnh táo lại, cẩn thận quan sát bốn phía.

Rất nhanh, hắn phát hiện mấy dấu chân ở lối ra, hắn để Vân Tiểu Mặc xuống, khom người nhìn sự đặc thù của dấu chân.

"Có ít nhất năm người tiến vào địa cung, Khê Nhi vô cùng có khả năng là bị bọn họ mang đi." Con ngươi của hắn đột nhiên lạnh lẽo, quay đầu nhìn về Vân hộ pháp, "Ngươi đi gọi Băng hộ pháp, Phong hộ pháp ra! Bổn tôn đi trước đuổi theo, dọc đường có để lại ám hiệu, các ngươi theo sau tới!"

"Dạ, tôn chủ!" Vân hộ pháp đáp.

"Chúng ta cùng đi đi, bây giờ ngươi bị trọng thương, chưa chắc có thể thắng được đối phương." Dung Thiếu Hoa trịnh trọng nói.

Phụ tử Dung lão gia chủ gật đầu, cũng tỏ vẻ đồng ý.

Đoan Mộc Hùng ôm lấy cháu gái, nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng chia nhau đuổi theo, có tin tức sớm liên lạc."

Long Thiên Tuyệt cảm kích quét một vòng, ôm nhi tử dẫn đầu chạy ra khỏi cửa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro