411-420

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

411
Editor: Môca

Giữa trưa hôm sau Lương Thần gọi điện thoại đi, liền nhận được tin tức.

“Lương tiên sinh, trước mắt tôi chỉ có thể xác định cho anh một tin tức, đó chính là Cảnh tiểu thư đã không còn ở thành phố Giang Sơn, về phần đi nơi nào, tôi có thể phải liên hệ người vùng khác đến tra xét.”

Đã không ở thành phố Giang Sơn...... Cô đã không còn ở nơi quyền lực anh thâm nhập nhất.

“Chỉ là, Lương tiên sinh ngài yên tâm, chỉ cần cô ấy còn ở trên thế giới này, mặc kệ là sống hay là chết, tôi cam đoan sẽ toàn lực ứng phó giúp ngài đi tìm, nếu không có việc gì nữa, tôi cúp trước.”

Chặt đứt điện thoại, Lương Thần đứng sững sờ ở trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn trời mờ tối bên ngoài, đáy lòng nặng trịch giống như là ngày đó.

Cô đã đi hai ngày ba đêm rồi, đến bây giờ vẫn không có tin tức, mà cô chặn đường lui lại rắn chắc như vậy, không có lưu lại cho anh dấu vết để lại nào, làm cho anh không thể tìm ra.

Trên người cô mang theo nhiều tiền mặt như vậy, nếu bị người nào thấy được, nổi lên lòng xấu xa...... trong đầu Lương Thần, lập tức hiện ra hình ảnh Cảnh Hảo Hảo bị người sát hại, máu tươi đầm đìa  nằm ở trong rừng núi hoang vắng, cả người anh giật mình một cái, đáy lòng âm thầm nhắc nhở mình không nên suy nghĩ miên man, liền nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người.

Qua không biết bao lâu, cửa phòng làm việc bị người gõ vang, Lương Thần cô đơn không nhúc nhích.

Tô Tiểu Tả thật cẩn thận đẩy cửa ra, bên trong cực kỳ yên tĩnh, áo cơm cha mẹ của cô đứng ở trước cửa sổ sát đất, cũng không nhúc nhích nữa.

Bóng lưng thoạt nhìn đặc biệt ôn hòa, nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô lại có thể thấy được một chút cô đơn từ trên người đại BOSS.

Tô Tiểu Tả nhẹ nhàng hắng giọng một cái, thật cẩn thận mở miệng: “Lương tổng.”

Nếu không phải thân ảnh Lương Thần hơi động một chút, Tô Tiểu Tả sẽ cho là anh hoàn toàn không có nghe được lời nói của mình.“Tôi muốn nhắc nhở ngài, mười hai giờ rưỡi có một bữa tiệc.”

“Ừ.” Lương Thần lên tiếng, nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp mười hai giờ, anh trầm tư trong chốc lát, trực tiếp xoay người đi vào phòng ngủ phía sau văn phòng, thay đổi một bộ đồ mới, rửa mặt chải đầu, sửa sang lại,  ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng như trường ngày đi tham gia bữa tiệc.

Trên bữa tiệc, chạm ly liên tục, không khí hòa hợp.

Trà Long Tĩnh thượng hạng, rót ra từ trong tay phục vụ mặc sườn xám bó sát thân người, phát ra mùi hương lượn lờ.

Trong toàn bộ phòng, hương thơm rượu trà đồ ăn hương lượn quanh.

Lương Thần ở trong giới thương nghiệp lâu như vậy, sớm đã quen loại xã giao và khách sáo này, nhưng hôm nay, anh lại cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, người chung quanh, thì thầm rốt cuộc nói thì thầm cái gì đó với mình, lại nói với nhau cái gì, anh lại không nghe lọt một câu.

Thật vất vả chống đỡ đến khi bữa ăn chấm dứt, lúc trước anh ứng đối thành thạo, lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo thân thể hơi mệt mỏi, lên xe của mình.

Uống rượu vào, tuy không bao nhiêu, nhưng lại càng quay cuồng không ngừng ở trong bụng, anh cố nén dục vọng nôn mửa, dựa vào lưng xe, nhắm hai mắt lại.

Ba giờ chiều, Tô Tiểu Tả gọi điện thoại tới, nói cho anh biết ba giờ rưỡi có một cuộc họp.

Anh ngay cả đáp cũng không đáp một chút, liền cắt đứt điện thoại.

Tầm mắt nhìn chằm chằm xe ngoài của sổ của anh dần dần có chút hoảng hốt, đột nhiên nhìn thấy một cô gái tóc dài màu đen, mặc váy vàng đi ngang qua, anh theo bản năng liền đẩy cửa xe ra, đuổi theo, kéo lấy cổ tay người nọ, nhìn lại, mới phát hiện không phải Cảnh Hảo Hảo.

Anh sững sờ buông lỏng tay ra, đứng ở trên đường cái người đến người đi, lập tức lại thiếu hưng trí đi.

412
Editor: Môca 

Thế gian nhiều người, có thể mỗi một phút mỗi một giây đều có thể nhìn thấy gương mặt mới tinh, nhưng lại không có một người nào, có thể cho anh kinh diễm như lần đầu gặp cô vậy.

Thẳng đến lúc này, anh mới biết được, lúc ấy liếc mắt một cái liền bị khí chất sạch sẽ của cô làm rung động, không phải cô rất đặc thù, mà là kinh hỉ vừa thấy đã yêu.

Trên ngã tư đường, rõ ràng lui tới rất nhiều người, trên ngời khác nhau tản ra hương vị khác nhau, tiếng xe tiếng cười tiếng nói chuyện, nhiều tiếng không ngừng, nhưng Lương Thần lại cảm thấy toàn bộ thế giới, giống như chỉ có một người là anh, cô độc mà lại tịch mịch.

Hảo Hảo, hóa ra...... thành phố không có em, nơi nào cũng là chân trời góc biển, chỉ còn cô độc.

......

Lương Thần từng cảm thấy thời gian không đủ dùng, liều mạng thi chạy cùng thời gian, nhưng hiện tại, anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua thong thả mà lại dài lâu như bây giờ vậy.

Đã là ngày thứ năm.

Cảnh Hảo Hảo vẫn không có tin tức như trước.

Một người sống sờ sờ, ở dưới tình huống anh thông báo ở hai giới hắc bạch tra xét, lại không thể tìm ra chút tung tích nào.

Từ lúc đầu Lương không muốn ăn, đến cuộc sống hàng ngày khó an, thậm chí ngay cả công ty cũng không đi, tính tình cũng trở nên đặc biệt táo bạo, chỉ một chuyện nhỏ, cũng có thể trêu chọc anh tức giận kinh thiên động địa.

Không khí trong biệt thự, trở nên áp lực, người hầu từng người trôi qua lo lắng đề phòng, thật cẩn thận, sợ không cẩn thận sẽ chọc giận Lương Thần.

Thậm chí đến cuối cùng, buổi tối Lương Thần không xuống lầu ăn cơm tối, nhóm người hầu cũng không dám lên lầu để hỏi.

Rốt cục Lương Thần chống đỡ không nổi ngủ thiếp đi, hơn tám giờ tối, anh đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng, toàn thân ra đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn nhìn thời gian, anh chỉ mới ngủ 20 phút.

Đây đã là lần thứ mấy trong mấy ngày nay.

Anh sẽ luôn mơ thấy một vài giấc mơ ly kỳ cổ quái, trong mộng không phải Cảnh Hảo Hảo đã chết, chính là gả cho người khác, hoặc là khiến cho anh giống như con ruồi không đầu, làm sao cũng không tìm thấy cô.

Lương Thần có chút mệt mỏi xuống giường, rót cho mình một ly nước, nhìn chằm chằm ban công, không biết như thế nào, liền giống như thấy Cảnh Hảo Hảo tránh ở ghế mây sau rèm cửa sổ, anh buông ly nước, rất nhanh chạy vội tới, kéo rèm cửa sổ, nhìn thấy là cảnh tượng trống rỗng, chỉ có gió đêm nhè nhẹ, không ngừng thổi vào.

Lương Thần ngơ ngác đứng trong chốc lát, xoay người cầm lấy di động của mình, lại gọi ra một cú điện thoại.

Kết quả nhận được, vẫn như đang tìm kiếm, còn chưa có manh mối.

Giọng nói cứng rắn của Lương Thần, nói: “Tiếp tục tìm cho tôi!”

Sau đó liền phẫn hận cắt đứt điện thoại, đứng ở trên ban công mím môi trầm tư trong chốc lát, liền xoay người, đi trở về phòng ngủ, cầm lấy chìa khóa xe của mình, đi xuống lầu.

Vừa lái xe ở vào thành phố Giang Sơn, Lương Thần vừa đeo tai nghe điện thoại bluetooth, gọi một cú điện thoại cho Từ Dung.

Đúng lúc Từ Dung  đang ở “Golden Age”, Lương Thần trực tiếp sảng khoái chặt đứt điện thoại, đi nơi đó.

Phòng bao xa hoa trụy lạc, là nơi Lương Thần đã sớm bàn chuyện làm ăn quen trong mấy năm nay.

Anh không gần nữ sắc, nhưng trước khi chưa gặp Cảnh Hảo Hảo, cần xã giao, cũng tìm tiểu thư “Golden Age” ngồi ở bên người, làm ra vẻ.

Cho nên, tiểu thư bồi rượu bên trong nhìn thấy anh, lập tức ý cười không thôi tiến lên chào đón, ôm cánh tay anh: “Lương tổng, ngài đã tới?”

Lúc trước tuy rằng đáy lòng Lương Thần chán ghét, còn có thể ngoài cười nhưng trong không cười bày ra bộ dáng, sau đó bất động thanh sắc rút cánh tay của mình ra. Hiện tại Lương Thần lại vì đụng chạm như vậy, nháy mắt trở mặt, anh ghét nhìn chằm chằm một đôi tay trắng nõn đặt ở trên cánh tay mình, nói: “Cô có buồn nôn hay không.”

413
Editor: Môca

Hiện tại Lương Thần lại vì đụng chạm như vậy, nháy mắt trở mặt, anh ghét nhìn chằm chằm một đôi tay trắng nõn đặt ở trên cánh tay mình, nói: “Cô có buồn nôn hay không.”

Tiểu thư bồi rượu tươi cười kiều diễm như đóa hoa nghe được câu này, trên mặt chớp mắt một cái liền trở nên xấu hổ, tay phẫn nộ khoát lên trên cánh tay Lương Thần, cố gắng cong khóe môi lên với Lương Thần, muốn cười một cái, hóa giải không khí, kết quả Lương Thần lại tới một câu: “Chưa học qua hai chữ rụt rè viết như thế nào sao!”

Sau đó Lương Thần liền hất rơi cánh tay của tiểu thư bồi rượu, sắc mặt trầm lãnh ngồi ở trên sô pha.

Trong phòng bao vờn quanh có tiết tấu nhạc DJ, đinh tai nhức óc, Lương Thần cảm thấy nó khiến mình đau đầu, cầm điều khiển từ xa, “bíp” tắt nhạc đi.

Trong nháy mắt trong phòng trở nên có chút yên tĩnh.

Lúc này Từ Dung mới cười buông ly rượu xuống, phất phất tay với tiểu thư bồi rượu ở một bên, ý bảo các cô rời đi.

“Làm sao vậy? Thoạt nhìn tâm tình không tốt.” Từ Dung rót cho Lương Thần một ly rượu, đẩy tới trước mặt anh.

Lương Thần không có hé răng, chỉ yên lặng giơ ly rượu lên, hung hăng rót vào trong bụng.

Chất lỏng cay độc, theo yết hầu cay đến đáy lòng, vừa nóng lại  kích thích.

Từ Dung nhìn Lương Thần trầm mặc không nói, câu môi cười cười: “Như thế nào? Cảnh Hảo Hảo vẫn là không có tin tức?”

Lương Thần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Từ Dung, cầm lấy chai rượu, uống một ly tiếp một ly.

“Tôi nghe người trong công ty cậu nói, cậu đã không đi công ty vài ngày rồi, lúc công trình lớn ký lúc trước, gần đây cũng trì trệ không tiến, cứ như vậy nữa, chỉ sợ cậu phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”Lúc này Lương Thần nhìn cũng không nhìn Từ Dung, như là hoàn toàn không có nghe được lời nói của anh, vẫn không ngừng uống rượu như trước.

Từ Dung cúi đầu, nặng nề nở nụ cười hai tiếng, rút điếu thuốc từ một bên ra, chậm rãi ngậm trong miệng, miễn cưỡng tựa vào trên sô pha, không rên một tiếng nhìn Lương Thần uống hết sạch hai chai rượu tây.

Lương Thần chỉ chỉ chuông phục vụ ở một bên, ý bảo Từ Dung tiếp tục gọi rượu.

“Mượn rượu tiêu sầu, cũng không phải là phong cách của cậu. A Thần, lý tính của cậu đâu?”

“Bớt nói nhảm, bảo cậu gọi rượu thì gọi đi.”

Từ Dung nhấn chuống phục vụ, nói:“Mang hai chai Royal Salute tới đây.”

Tắt chuông phục vụ, Từ Dung xoay qua, nhìn về phía Lương Thần.

Người đàn ông có thể bởi vì uống rượu mạnh, sắc mặt hơi có chút đỏ hồng, mí mắt hơi rũ xuống, lông mi thật dài như là hai cây quạt nhỏ, che giấu đôi mắt của anh, cầm nắp rượu trong tay, chán đến chết ngắm nghía.

Từ Dung cầm điếu thuốc, hút hai hơi, sau đó cầm một điếu thuốc, đưa cho Lương Thần: “Muốn hút hai hơi không?”

Lương Thần tiếp nhận điếu thuốc, Từ Dung tiến tới, châm thay anh.

Lương Thần chậm rãi phun một ngụm thuốc, mùi thuốc lá chậm rãi tản ra ở trong miệng.

Từ Dung ngồi ở một bên, sau khi nhìn khói mù lượn lờ, gương mặt tuấn mỹ bức người kia, đột nhiên nghĩa chánh ngôn từ mở miệng, nói: “A Thần, không phải tôi thích chõ mõm vào, tôi biết có thể lời nói của tôi, cậu không thích nghe, Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên nhận thức suốt mười năm, hiện tại Thẩm Lương Niên trật đường ray, khó chịu là Cảnh Hảo Hảo, nhưng khó chịu thì khó chịu, cũng không đại biểu cho cô ấy nhất định sẽ lựa chọn cậu. Hai ta từng cùng nhau trở về thành phố Giang Sơn từ Bắc Kinh, tôi tận mắt nhìn cậu làm như thế nào để tạo được tập đoàn Giang Sơn như bây giờ, đây là sa trường cậu chinh chiến được, kết quả hiện tại cậu suy sút như vậy, lúc này mới vài ngày, cậu đến cả công ty cũng không đi, chuyện gì trong đó cũng không quản, trước kia cậu cũng không phải như vậy.”


414

Editor: Môca

Lương Thần nghe một chuỗi lời dài như vây của Từ Dung, chậm rãi phun ra một ngụm thuốc, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Từ Dung, có chút bật cười mở miệng nói: “Từ Dung, từ khi tôi tiến vào cho đến bây giờ, tôi chưa nói một câu, chính cậu lại liền ba ba nói nhiều như vậy, cậu có mệt hay không?”

“Tôi đây không phải là quan tâm cậu sao?” Từ Dung trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: “A Thần, chuyện không như ý trên đời, mười phần có hết tám chín phần, có một số việc, cậu lợi hại hơn nữa, cũng là miễn cưỡng không được. Giống như là Cảnh Hảo Hảo, dưa hái xanh không ngọt.”

Ngón tay cầm điếu thuốc của Lương Thần bỗng dưng dùng sức, cứng rắn kẹp gãy điếu thuốc, cả người anh đột nhiên liền tức đỏ mắt, nhìn chằm chằm Từ Dung, phun ra từng chữ: “Tôi càng muốn miễn cưỡng!”

Chuyện không như ý trên đời, mười phần có hết tám chín phần, có một số việc, anh lợi hại hơn nữa, cũng là miễn cưỡng không được, nhưng duy chỉ có chuyện của Cảnh Hảo Hảo, anh sẽ không thỏa hiệp.

Từ Dung nhìn thần thái kiên quyết của Lương Thần, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cúi đầu, ngón tay gõ mặt bàn, nửa ngày sau, mới ngẩng đầu, nói: “A Thần, một phụ nữ mà thôi, cậu cần gì chấp nhất như vậy, cậu thật muốn vì cô ta khiến công ty xảy ra chuyện không may, cậu thấy đáng giá sao? Hiện tại cuộc sống hàng ngày của cậu khó an, cuối cùng giày vò thân thể mình xảy ra không tốt nào, cậu thấy đáng giá sao?”

Sao ở trong tình yêu, mọi người đều thích hỏi vấn đề có đáng giá hay không này?

Lương Thần miễn cưỡng tựa vào trên sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì.

Thẩm Lương Niên nói với anh: Anh muốn biết Cảnh Hảo Hảo đi đâu, còn phải đi tìm người ngoài như anh ta hỏi, xem ra anh còn không bằng một người ngoài như anh ta.Hiện tại Từ Dung lại nói với anh: Chuyện không như ý trên đời, mười phần có đến tám chín phần, có một số việc, anh lợi hại hơn nữa, cũng miễn cưỡng không được. Giống như là Cảnh Hảo Hảo, dưa hái xanh không ngọt.

Ở trong mắt bọn họ, giữa anh và Cảnh Hảo Hảo chính là cách thiên sơn vạn thủy, một mảnh đại dương.

Thật ra tâm tình của anh, cũng có chút khó có thể hình dung, lập tức nghĩ tốt xấu gì Cảnh Hảo Hảo cũng đã cùng một chỗ với anh hơn nửa năm, anh lại là người đàn ông đầu tiên của cô, dựa theo lẽ thường mà nói, cô khẳng định sẽ không quên anh, lập tức lại nghĩ lúc đầu chính mình cưỡng bức cô, đáy lòng của cô khẳng định hận thảm mình, nếu không sẽ không nghĩa vô phản cố trốn tránh anh như vậy, ở đáy lòng của cô, có lẽ vĩnh viễn đều không có sự tồn tại của anh.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện anh cố ý muốn làm, vật anh muốn có được, vốn chưa từng có tính toán buông tha, không đạt mục đích quyết không bỏ qua, hơn nữa mỗi một lần, anh đều là tin tưởng mười phần, nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy đáy lòng trống trơn, bất ổn, không nắm chắc chút nào.

Không cần Thẩm Lương Niên nhắc nhở, anh cũng biết, mười năm của Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, mười năm trôi qua trong cuộc sống nghèo khó nương tựa lẫn nhau, mặc kệ hiện tại kết cục kết thúc như thế nào, cũng không quản hiện tại rốt cuộc cô còn yêu thương Thẩm Lương Niên hay không, mười năm đó không phải là một con số, bên trong ẩn chứa thời gian và ký ức, có thể vĩnh viễn cũng không có thể xóa bỏ trong cả đời này.

Nhưng anh lại chưa từng nghĩ tới muốn buông tha, anh biết đó là một khiêu chiến, nhưng anh vẫn muốn nghĩa vô phản cố, muốn chiếm được Cảnh Hảo Hảo.

Cả đời này của anh, cũng chỉ từng thích một người con gái đó...... À, không đúng, là thích...... Hơn nữa anh cũng tính toán, cả đời này đều chỉ thích một người con gái này.

Lương Thần nghĩ đến đây, chậm rãi mở mắt, hiệu quả cách âm cách âm trong phòng bao đặc biệt tốt, tắt đi âm nhạc, bên trong cực kỳ im lặng, anh chậm rãi quay đầu, nhìn Từ Dung nói: “Nếu đã không thể không yêu, cần gì phải hỏi tôi có đáng giá hay không?”

415
Editor: Môc

Từ Dung kéo kéo miệng: “Cô ta có cái gì tốt? Sao cậu lại yêu như vậy?”

“Cảnh Hảo Hảo không tốt, nhưng cô ấy là người con gái tôi thích.”

Giọng nói Lương Thần, tựa như nốt G chính của đàn violong, trầm thấp du dương thong thả truyền ra.

“Lúc trước, tôi có thể không ăn cơm, có thể không ngủ được, nhưng tuyệt đối sẽ không chậm trễ chuyện công việc, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy Cảnh Hảo Hảo quá quan trọng với tôi, hiện tại cô ấy vừa đi, tôi liền phát hiện, mấy ngày nay, tôi đều không có bất kỳ hứng thú gì với chuyện công ty, hơn nữa tôi đi ra ngoài tham gia bữa tiệc, một chút khí lực ứng phó cũng không có, tôi cũng muốn trở lại ngày trước kia, xem như cô ấy chưa từng xuất hiện qua, bận rộn công việc kiếm tiền, nhưng tôi không thể quay về, tôi không có biện pháp.”

Thẳng đến lúc này, anh mới biết được, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn ở trong đáy lòng của anh, anh có thể buông tha mặc kệ công ty mình dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, có thể buông tha lười ứng phó bữa tiệc, duy chỉ không bỏ xuống được cô, những chuyện từng là chính sự kia, đụng phải cô, lại có thể kỳ tích bàn biến thành chuyện không quan trọng.

Sau đó, anh mới chậm rãi hiểu được, trừ bỏ yêu cô, chuyện gì trên thế gian này cũng là chuyện không quan trọng.

Thời gian cô xuất hiện ở trong sinh mệnh anh ngắn ngủi chưa tới một năm, nhưng cho tới nay thời gian che phủ trong đời này của anh, có một nửa là ánh sáng của cô.

Tôi không có biện pháp.

“Thiếu niên thiên tử” của thành phố Giang Sơn này, từ khi nào thì có thời gian không có biện pháp nào như vậy?Từ Dung nhìn chằm chằm Lương Thần, thật lâu sau, thở dài thật mạnh một hơi, ngữ điệu có chút thổn thức nói: “Cậu nói, sao chuyện lại phát triển thành như vậy?”

“Cậu và Thẩm Lương Niên, tôi đều nhìn ở trong mắt? Trước kia anh rất mơ hồ, nhiều mỹ nữ yêu thương nhung nhớ cậu như vậy, cậu đều bất động thanh sắc nói hai ba câu liền khiến người ta khóc sướt mướt tránh đi.”

“Lúc học đại học, lễ tình nhân lễ giáng sinh cậu đều nhận không ít lễ vật, nhưng bộ dáng chính là cầm những thứ đó, nói thẳng ngay trước mặt người ta, phiền toái cô giúp tôi ném vào trong thùng rác đi, cám ơn.”

“Xem lời này một chút, rất tuyệt tình, lúc ấy tôi thích hoa hậu giảng đường hệ nghệ thuật, nhưng hoa hậu giảng đường kia lại chú ý cậu, tôi nhìn thấy cậu trực tiếp đút bữa sáng người ta tặng cho cậu cho con chó hoang, lúc ấy tôi đặc biệt tức giận không phục.”

“Lúc ấy tôi liền suy nghĩ, người như cậu, trời sinh chính là sát tinh của phụ nữ, không biết tổn thương bao nhiêu tâm mỹ nữ xinh đẹp, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc, thân sĩ phong độ.”

“Mà Thẩm Lương Niên liền không giống với cậu, người theo đuổi cậu ta ở trong đại học cũng không thiếu, tuy rằng không khác gì cậu, nhưng người ta cũng là khách khí cự tuyệt, vĩnh viễn đều là một bộ dáng giữ mình trong sach, tuy rằng lúc ấy chúng ta không biết bạn gái cậu ta là Cảnh Hảo Hảo, nhưng chúng ta đều biết, cậu ta thật sự thủ thân như ngọc vì Cảnh Hảo Hảo, lúc ấy tôi chần chừ cưỡi ngựa xem hoa với bạn gái, tôi nhìn thấy biểu hiện đó của cậu ta, chẳng những không có cười nhạt, tôi ngược lại thật sự rất cảm động vì cậu ta. Trong hoàn cảnh nghèo khó như vậy, lại có được một tình yêu có thể gần nhau như vậy.”

“Kết quả...... Nhìn như một người si tình nhất lại là khốn kiếp nhất, người khốn kiếp nhất lại là một......”

Từ Dung nói tới đây, đột nhiên có chút nói không được nữa, lại thở dài một hơi, nói: “Thật ra Kiều Ôn Noãn - người phụ nữ kia, thực không thể đụng vào được, tôi cảm thấy Thẩm Lương Niên sớm hay muộn cũng sẽ hủy ở trong tay cô ta.”

Lương Thần không nói gì, chỉ chậm rãi lấy ra một điếu thuốc từ trên bàn, sau khi châm, hút một ngụm thật sâu.

416
Editor: Môca
Không biết có phải do Từ Dung đột nhiên nhắc tới chuyện đã qua hay không, Lương Thần hút có chút gấp, hơi bị sặc một chút, ho khan lên.

......

Ngày thứ hai sau khi Lương Thần gặp Từ Dung, cả người giống như là người không có việc gì, vừa sáng sớm liền rời giường, tinh thần toả sáng đi công ty.

Mấy ngày nay chuyện trong công ty bị anh đẩy xuống có chút nhiều, cả ngày anh gần như ngay cả thời gian thở cũng không có, vẫn bị vây ở trạng thái rất bận rộn.

Tô Tiểu Tả biết Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, cho nên lúc đi theo bên người Lương Thần bận rộn, vẫn đều quan sát thần thái Lương Thần, lại phát hiện hình như tính tình của anh không quá nóng nảy, cũng có vẻ có kiên nhẫn, gần như không khác gì lúc trước.

Thần thái như vậy của Lương Thần, làm cho Tô Tiểu Tả quả thực nghĩ đến, người tên Cảnh Hảo Hảo kia, hoàn toàn chưa từng xuất hiện ở trong thế giới của Lương Thần.

Liên tiếp vài ngày như vậy, lúc này Tô Tiểu Tả mới phát hiện, áo cơm cha mẹ của cô không phải không có việc gì, mà là mượn công việc dời suy nghĩ đi.

Có lần chìa khóa nhà của cô rơi ở công ty, buổi tối ở quán bar chơi với bạn đến mười hai giờ, nhớ tới chuyện này, liền vội vàng chạy về công ty, kết quả nhìn thấy đèn văn phòng Lương Thần còn sáng, cô tưởng trước khi Lương Thần đã tắt đèn, liền lén lút đẩy cửa ra, kết quả phát hiện Lương Thần ngồi ở trước bàn công việc, vẻ mặt còn đang nghiêm túc lật xem văn kiện.

Tô Tiểu Tả sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại, rón ra rón rén rời đi.

Sau đó, Tô Tiểu Tả phát hiện, Lương Thần trừ bỏ thời gian ăn cơm, gần như đều đang bận rộn chuyện công ty, chỉ trong một tuần, công ty hoàn thành hạng mục công việc một tháng, nhưng mắt thấy cả người Lương Thần đã muốn gầy đi một vòng, mà những người khác trong công ty, bởi vì Lương Thần tăng ca bận rộn thêm giờ, thường xuyên nửa đêm bị một cú điện thoại của anh gọi tới, yêu cầu văn kiện và hỏi thăm tiến trình gì đó, làm cho các cao tầng cũng giấc ngủ không đủ theo, ngày hôm sau còn phải cố chống thân thể họp gặp khách hàng, một tuần trước công ty còn không có việc gì, tuần này lập tức chuyển thành mỏi mệt không chịu nổi.

Lúc công ty bận rộn, cũng đã xử lý sạch sẽ công việc.Lương Thần gửi đi một email cuối cùng, khi muốn đi tìm một văn kiện mới, lại phát hiện đến ngay cả việc nhỏ vụn vặn hoàn toàn không còn cần anh xử lý trong công ty đều đã bị anh xử lý không còn một chút.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ dưới góc trái máy tính, cách ngày Cảnh Hảo Hảo rời đi, đã qua hai mươi ngày.

Anh theo thói quen cầm lấy di động, tiếp tục gọi một cú điện thoại, hỏi tiến trình tìm kiếm, nhận được tin tức, vẫn là đang tra như trước.

Không biết có phải đã quen với đáp án không có tiến triển gì như vậy hay không, anh phát hiện tâm mình, đã muốn chết lặng không cảm giác đau đớn  gì.

Anh tựa vào trên ghế dựa làm việc, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng lại phát hiện, vừa nhắm mắt lại, đầu óc đều là Cảnh Hảo Hảo.

Không được, anh phải tìm chuyện gì đó để cho mình làm, nếu không anh sẽ bị tra tấn chết.

Lương Thần lật tìm ở trên máy tính, trên mặt bàn nửa ngày, vẫn không có tìm được một chút công việc có thể đi làm.

Mấy ngày hôm trước, anh ngay cả thời gian có thể để cho chính mình thở dốc cũng không có, mượn mệt mỏi cực kỳ đó để chết lặng đầu óc của mình, làm cho chính mình không nghĩ đến cô nữa.

Nhưng hiện tại, anh ngay cả nơi ký gửi dời đi cũng không có.

Anh không thể ngồi ở đây chờ chết nữa.

Lương Thần nghĩ đến đây, liền nắm lấy chìa khóa xe trên bàn lên, trực tiếp xuống lầu, lái xe trở về biệt thự.

417

Editor: Môca

Lương Thần đã không trở lại rất nhiều ngày, người hầu trong biệt thự lại nhớ tới cuộc sống trước khi Cảnh Hảo Hảo chưa tới đây, đại đa số thời gian mỗi ngày đều là rãnh rỗi.

Hiện tại hơn một giờ đêm, Lương Thần trở lại biệt thự, nhóm người hầu đã sớm đã muốn đi vào giấc ngủ, anh trực tiếp ngựa quen đường cũ vào cửa, lên lầu, trực tiếp vào phòng sách, đi đến trước két sắt của mình.

Anh nhìn khóa mật mã trước mặt, mấp máy môi, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Từ Dung một cú điện thoại.

Điện thoại, nửa ngày mới được tiếp nghe, truyền đến giọng nói buồn ngủ mông lung của Từ Dung: “Tôi nói Lương tiên sinh, ngài hơn nửa đêm có gì chỉ giáo?”

“Từ Dung...... Tôi không chịu nổi nữa.”

Từ Dung nghe âm điệu có chút bất đắc dĩ của Lương Thần, biểu tình giật mình, anh mơ hồ cảm giác được kế tiếp Lương Thần muốn nói cái gì, cả người liền thanh tỉnh lại: “A Thần, cậu sẽ không lại muốn rối rắm chứ?”

Lương Thần nắm di động, mấp máy môi: “Hai mươi ngày, tôi vẫn không tìm thấy cô ấy, tôi chờ không nổi nữa, tôi hận không thể nhìn thấy cô ấy xuất hiện ở trước mặt tôi bất cứ lúc nào, cho nên Từ Dung, tôi có thể thật sự phải phạm vào rồi.”

Từ Dung tạm dừng hồi lâu, mở miệng nói: “Đứng ở góc độ của cậu, tôi nên ủng hộ cậu, đứng ở góc độ chính nghĩa, tôi nên phản đối cậu, cho nên, cậu vẫn là đừng nói với tôi.”

“Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng......” Lương Thần liên tục lập lại một lần cuối cùng hai lần, liền “cạch” cúp điện thoại.

Anh nhìn chằm chằm két sắt, nhìn một phút đồng hồ, sau đó nâng tay lên, nhập mật mã vào.
Két sắt cạch một tiếng mở ra, Lương Thần lấy một đĩa CD từ bên trong ra, tay dùng sức siết, sau đó liền cúi đầu, đóng két sắt, xoay người ngồi trước bàn sách, bật máy tính lên, bỏ vào trong khu đĩa CD.

Chưa đến chốc lát, trên màn hình máy tính, liền bắn ra cửa sổ video, là video lần đầu tiên hoan ái của anh và Cảnh Hảo Hảo ở trong khách sạn Tứ Quý.

Cách thời gian lâu như vậy, lúc anh xem lại video này, anh mới phát hiện, biểu tình  Cảnh Hảo Hảo trên đó là bi ai như vậy, như là trải qua tra tấn thống khổ nhất trong cuộc sống, mà trên mặt anh, treo là si mê, thỏa mãn, thoải mái.

Đối lập mãnh liệt như vậy.

Lương Thần nhìn chằm chằm gương mặt Cảnh Hảo Hảo trên video, nhìn hồi lâu, sau đó nhắm hai mắt lại, trong đầu anh tràn ngập giãy dụa, đánh nhau kịch liệt.

Qua khoảng năm phút đồng hồ, Lương Thần mở mắt, thả tốc độ phát hình video tới chậm chạp nhất, như là từng tấm ảnh chụp từ từ lướt qua, anh tìm bên trong ảnh chụp không có lộ ra gương mặt của anh và cô, cũng không có lộ ra bộ phận trọng điểm của anh và cô, lưu lại từng ảnh chụp ở trong file.

Đợi cho Lương Thần làm xong hết thảy, anh liền tắt máy tính đi, chậm rãi đi tới trước cửa sổ phòng khách, nhìn núi xa và bóng cây đen như mực, thần thái trở nên có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Trung Quốc chín trăm sáu mươi vạn cây số, có 32 tỉnh, bốn thành phố trực thuộc trung ương, năm khu tự trị, 282 thị xã, 375 huyện thị, ba vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi sáu thị trấn, tổng cộng có mười ba triệu dân cư.

Nếu anh kiếm từng chỗ một, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp mặt với cô.

Nhưng có một thứ, lại có thể nhanh chóng thâm nhập đại giang nam bắc trong vòng một đêm, đó chính là tin tức.

Cho nên, anh rất muốn ti bỉ vô sỉ một lần, chỉ một lần, một lần cuối cùng, để anh có thể mau chóng biết cô ở nơi nào.

418
Editor: Môca 

Ở trước khi cô chưa rời đi, anh đã bắt đầu quy hoạch cuộc đời của anh và cô, suy nghĩ bọn họ trôi qua như thế nào, nhưng hiện tại, anh đứng cô độc ngẩn người ở trong đêm.

Không biết có phải bởi vì vừa mới xem xong video kia không, trong đầu Lương Thần bất tri bất giác quay về cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp mặt với Cảnh Hảo Hảo.

Hiện tại, đã muốn là trung tuần tháng 4, ngày đó anh thấy cô, là rạng sáng đầu tháng năm, ngày xuân hạ đan xen

Sự xuất hiện của cô, giống như là một đạo tia chớp xinh đẹp, chém xuống bầu trời đêm trong thế giới yên lặng của anh.

Anh trải qua, kích động, nhảy nhót, sau đó liền thuận lý thành chương  biến cô thành phụ nữ của mình.

Lúc đó, anh thật sự nghĩ đến đó chính là quật khởi nhất thời, hiện tại anh mới biết được, thật ra đó là cả đời.

Nếu là cuộc đời của anh, anh không thể cứ trơ mắt nhìn anh biến mất không thấy như vậy.

Hảo Hảo...... Thực xin lỗi, chỉ một lần này, anh chỉ là, hy vọng em có thể trở lại bên người anh......

Lương Thần nghĩ đến đây, thần thái trở nên có chút bình tĩnh, anh chậm rãi xoay người, đi ra phòng sách, trở lại phòng ngủ, nằm ở trên chăn giường mềm mại, giống như Cảnh Hảo Hảo còn nằm ở bên người anh, anh vươn tay, làm một động tác ôm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm ngày hôm sau chưa đến bảy giờ, Lương Thần mở mắt, mặc nghiêm trang đi công ty.

Một ngày bận rộn, đến hơn ba giờ chiều, Lương Thần mới không còn rãnh rỗi nữa, đi đến trước bàn làm việc, bật máy tính của mình lên, nối liền ổ cứng mang đến từ trong nhà, nhìn chăm chú những ảnh chụp mình lấy ra từ bên trong vào tối hôm qua trong chốc lát, liền nâng tay lên, đánh lạch cạch ở trên bàn phím một chút, sau khi dừng lại, anh cẩn thận đọc một lần, xác định không thành vấn đề, liền nhấn máy điện thoại trên bàn.“Hiện tại tôi gửi một loạt ảnh chụp và bản thảo tin tức cho anh, trước bảy giờ tối hôm nay, các tin tức giải trí lớn, truyền thông đều phát ra.”

Cắt đứt điện thoại, Lương Thần nhìn chằm chằm túi nén mình đã đóng gói tốt, ngẩn người một trận.

Khi anh từng không đạt mục đích sẽ không từ thủ đoạn làm bất cứ chuyện gì, đều là đúng lý hợp tình lo lắng mười phần, nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, chính mình còn chưa có bắt đầu hành động, đáy lòng đã nổi lên đau đớn sinh sôi.

Lương Thần gắt gao nhíu chặt mi tâm, thật lâu sau, nâng tay lên, xoa xoa hai gò má của mình, nhấn gửi đi.

......

Đây là trấn nhỏ không thu hút cách thành phố Giang Sơn ở ngoài ngàn dặm.

Cảnh Hảo Hảo cũng không biết rốt cuộc mình đi tới nơi nào, cô ngồi xe buýet đến điểm cuối cùng, đáy lòng không nỡ, sợ Lương Thần có thể tra được cô ở nơi nào, liền ngồi xe tư nhân từ nơi đó, đi một thành thị nhỏ gần đó, giày vò nhiều lần, cuối cùng liền đến trấn nhỏ hiện tại của cô.

Cụ thể trấn nhỏ này tọa lạc ở phương hướng nào của thành phố Giang Sơn, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo cũng không rõ ràng, thậm chí hiện tại cô đã có chút mơ hồ, phân không rõ rốt cuộc mình làm sao đi được đến chỗ này, cô chỉ biết là, cô giống như một kẻ chạy trốn, thay đổi một đống lớn xe tư nhân lại một chiếc xe buýt tư nhân.

Lúc đi, cô không dám mang vật phẩm tùy thân, dọc theo đường đi đều ngựa không ngừng vó biến đổi địa phương, đến ngay cả nghỉ ngơi, cũng là ngồi ở trên xe buýt ngủ, càng đừng nói đến tắm rửa thay quần áo.

Cho nên, đợi đến khi cô đến trấn nhỏ kia, cả người thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, chật vật không chịu nổi.

Cảnh Hảo Hảo mơ hồ có thể nhận ra, trấn nhỏ kia hẳn là thuộc loại vùng Giang Nam, cầu nhỏ nước chảy, lá liễu buông xuống, thoạt nhìn rất dịu dàng nhu tình.

419
Editor: Môca
Đại khái là chạy mệt mỏi, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy trấn nhỏ này hẻo lánh, lại không phồn hoa, cho dù là Lương Thần thật sự muốn tìm kiếm mình, nhất thời cũng sẽ không tìm đến trong loại trấn nhỏ đến thành phố cũng không được tính này, đợi cho anh thật sự lật tìm các thành phố cấp bậc lên trời, chỉ sợ lúc ấy cũng đã qua hơn một năm rưỡi.

Chỉ sợ lúc đó Lương Thần đã sớm quên Cảnh Hảo Hảo cô là người như thế nào rồi.

Chỉ cần một năm, một năm sau, cô liền có thể đi đến những thành phố Thượng Hải, Bắc Kinh, Thâm Quyến tiếp tục trôi qua cuộc sống mình muốn rồi.

Cho nên, Cảnh Hảo Hảo liền lựa chọn đặt chân ngắn ngủi ở chỗ này.

Cô trước đi tìm một khách sạn, làm thủ tục vào ở, sau lại đi trung tâm thương mại gần đó chọn vài món quần áo và đồ dùng rửa mặt, sau khi trở lại khách sạn, cô trước tắm nước nóng một lần.

Cô đã có sáu bảy ngày không có tắm rửa sạch chính mình, tắm sạch khoảng một tiếng, mới cảm thấy rửa sạch chính mình, thay đổi quần áo sạch sẽ, Cảnh Hảo Hảo ra ngoài ngay cả đồ cũng chưa ăn, liền trực tiếp đi ở trên giường khách sạn, lôi kéo chăn che khuất chính mình, nặng nề ngủ.

Lúc này Cảnh Hảo Hảo vừa cảm giác ngủ được rất say, lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Cuộc sống trong trấn nhỏ, thực thoải mái hưu nhàn, đại đa số đều là dậy sớm ngủ sớm, Cảnh Hảo Hảo kéo màn cửa sổ ra, liền nhìn thấy trong công viên đối diện khách sạn, tụ tập rất nhiều người già đang đánh Thái Cực.

Cảnh Hảo Hảo duỗi lưng một cái, rửa mặt đơn giản một chút, xuống lầu ăn bữa sáng, liền đi quanh trấn nhỏ một vòng.

Cảnh Hảo Hảo thế mới biết, thật sự là một trấn nhỏ của Giang Nam, cách Vô Tích có chút gần.
Phong cảnh trong trấ nhỏ rất đẹp, Cảnh Hảo Hảo đi tới giữa trưa, tìm một tiệm nhiều người một chút, ăn cơm trưa, đi ra ghé vào trên lan can cầu đá, nhìn nước xanh biếc và cá nhỏ dưới cầu, đột nhiên liền cảm thấy hết thảy này như là một giấc mộng, không chân thật đến đáng sợ.

Ngay tại mấy ngày hôm trước, cô còn trải qua phản bội của Thẩm Lương Niên và vây giam của Lương Thần, trôi qua nước sôi lửa bỏng khổ không thể tả, nhưng hiện tại, cô lại đã tiêu diêu tự tại sung sướng thể xác và tinh thần ở trong trấn nhỏ tốt đẹp này.

Cảnh Hảo Hảo quyết định ở lại chỗ này, xế chiều hôm đó, liền đi liên hệ trung tâm phòng ốc cho thuê, phòng ở cho thuê ở địa phương nhỏ rất tốt, không giống như là đống lớn thủ tục trong thành phố lớn, Cảnh Hảo Hảo chọn một phòng hướng về phía mặt trời, nộp tiền thuê nhà nửa năm.

Cảnh Hảo Hảo thuê phòng đầy đủ dụng cụ, cũng không cần cô chuẩn bị cái gì nữa, cô đi trung tâm thương mại mua nệm và đệm chăn, đơn giản tăng thêm một ít đồ dùng cuộc sống, sau đó quét tước phòng một chút, đợi cho hết thảy thu thập thỏa đáng, đã sắp hơn tám giờ tối.

Mấy ngày ban đầu Cảnh Hảo Hảo ở trấn nhỏ, trừ bỏ đi dạo chính là lo lắng đề phòng, cô sợ Lương Thần cho video hoan ái của anh và cô ra ngoài ánh sáng, mỗi ngày đều chú ý tin tức.

Qua ba bốn ngày, Cảnh Hảo Hảo phát hiện mặc kệ là vòng giải trí hay là Weibo mới đều rất gió êm sóng lặng, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra quyết sách của cô là đúng, không đi thực hành, vĩnh viễn cũng không biết có khả năng mới.

Dù sao video kia cũng là của hai người anh và cô, anh muốn phá hủy cô, đồng thời cũng sẽ phá hủy chính anh.

Người thông minh giống Lương Thần vậy, quả nhiên sẽ không làm loại chuyện hại người hại mình này.

Từ nay về sau, cô liền giống như những cô gái bình thường trên đường cái kia, không còn có người giam giữ tự do của cô, đoạt lấy tôn nghiêm của cô.

Một đêm kia, Cảnh Hảo Hảo ngủ đặc biệt yên ổn.

420

Editor: Môca
Tiêu phí trong trấn nhỏ không cao, tiền cô bán phòng, cũng đủ cô ở nơi này áo cơm không lo sống hết một đời, nhưng ngày hôm sau Cảnh Hảo Hảo vẫn thả lỏng tâm trạng, đi trấn nhỏ tìm một công việc.

Bán mỹ phẩm ở trung tâm thương mại, tiền lương cũng không cao, một tháng hai ngàn đồng, không kém thu vào lúc đóng vai phụ.

Đối với Cảnh Hảo Hảo nghiệp diễn hơi thông thuận một chút, công ty Thẩm Lương Niên càng làm càng lớn, rồi lại bị Lương Thần nuôi dưỡng cẩm y ngọc thực một trận mà nói, hai ngàn đồng tiền, thật sự không đáng giá nhắc tới.

Nhưng ngày hôm sau khi Cảnh Hảo Hảo mặc đồng phục làm việc của trung tâm thương mại, tóc bối lên hết, đeo một đồ trang sức trang nhã, cùng các đồng nghiệp đứng ở trước quầy, tiếp đãi người khuôn mặt khác nhau, Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy có một cỗ cảm giác thỏa mãn không thể nói nên lời dâng lên từ đáy lòng của mình.

Nếu không phải chuyện Thẩm Lương Niên trật đường ray bị cô biết, nếu không phải Lương Thần xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô, có lẽ cô đã sớm gả cho Thẩm Lương Niên làm vợ, ở nhà như là một bình hoa làm một phu nhân xứng chức giúp chồng dạy con.

Nhưng Lương Thần nhốt, Thẩm Lương Niên trật đường ray lại làm cho cô hiểu được, người sống trên đời, có thể mất đi người yêu, có thể không có thân nhân, nhưng nhất định phải có giá trị sinh tồn của mình.

Cô từng, tuy rằng nghèo khổ, cũng trôi qua thật sự uất ức, đó là bởi vì, cô đang vì tương lai của mình và Thẩm Lương Niên cố gắng.

Nay cô, chỉ còn một người, trong tay có tiền, nhưng cũng phải có một phần công việc đến phong phú chính mình.
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo đang ở trong trấn nhỏ ngoài ngàn dặm, nhưng cũng không phải là không hiểu được biết được tin tức về Lương Thần.

Cùng bán quầy mỹ phẩm với cô, là một cô gái nhỏ 17 tuổi chưa tốt nghiệp trung học, bỏ học đi làm, tên là Tiểu Cẩm, hứng thú lớn nhất mỗi ngày chính là cầm một cái di động thông minh, kết nối wifi trung tâm thương mại, xem đủ loại tin tức, sau đó liền xem tin tức này thành quốc gia đại sự, trình bày cho nhân viên bán hàng chung quanh nghe.

Cảnh Hảo Hảo chính là nghe được tin tức về Lương Thần từ trong miệng của Tiểu Cẩm.

Xác thực mà nói, là tin tức trong công ty Lương Thần.

“Ai nha, các người còn nhớ rõ nam thần của tôi không? Chính là Lương Thần - tập đoàn Giang Sơn kia, hiện tại công ty của anh, cổ phiếu lại có thể rơi xuống, làm sao bây giờ, nam thần của tôi sẽ không phá sản chứ...... hu hu hu...... Tôi không muốn đâu......”

Cảnh Hảo Hảo đứng ở một bên, đang sửa sang lại mỹ phẩm trong quầy, lúc nghe được hai chữ “Lương Thần” này, ngón tay cô bỗng dưng run rẩy một chút, cô xoay qua, nhìn về phía Tiểu Cẩm, sắc mặt có chút tái nhợt hỏi: “Lương Thần?”

“Đúng vậy, thiếu niên CEO tập đoàn Giang Sơn, trong nhà rất có tiền cũng rất bối cảnh, nhưng cố tình bản thân lại không dựa vào trong nhà chút nào, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng tạo ra tập đoàn Giang Sơn bây giờ, lợi hại hơn những phú nhị đại kia nhiều, lúc trước anh ấy còn được rất nhiều trường học cả nước xem thành dốc lòng điển hình, viết vào sách giáo khoa đấy. Mấy năm qua, công ty anh ấy vẫn đều rất thông thuận, sao hiện tại cổ phiếu lại rớt lợi hại như vậy, sẽ không phải là xuất hiện vấn đề gì chứ, hu hu hu, Lương Thần âu ba của tôi.”

Tiểu Cẩm nói rất nhiều, nhắc tới người mình thích, sẽ nói lải nhải không ngừng.

Cảnh Hảo Hảo chỉ nghe xong phần đầu, liền cúi đầu, lấy di động mới mua của mình ra, xem trang web một chút, phát hiện tin tức đầu đề hôm nay, là cổ phiếu tập đoàn Giang Sơn rớt liên tục ba ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro