561-570

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

561
Đứng ở tại chỗ, đứng hồi lâu, anh mới xoay người, vào toilet.

......

Cảnh Hảo Hảo trở lại trong phòng bao, mới phát hiện bên trong là một mảnh đống hỗn độn, ngoại trừ hai người phục vụ đứng ở nơi đó thu dọn đồ đạc, người bữa ăn đêm nay, đã sớm không thấy bóng dáng.

Hai người phục vụ cũng không có thấy Cảnh Hảo Hảo, đưa lưng về phía cô khe khẽ nói nhỏ.

“Chị Lệ nói, người đàn ông phát hỏa kia, chính là tổng tài tập đoàn Giang Sơn.”

“Khó trách em cảm thấy nhìn quen mắt như vậy, hóa ra thiếu niên thiên tử là nói về anh ta.”

“Bộ dạng rất đẹp trai, nhưng tính tình thoạt nhìn tựa hồ không được tốt, một giây trước còn đang êm đẹp nói chuyện với tổng tài mập mạp kia, giây tiếp theo liền trở mặt cầm rượu hất người ta, lúc ấy em đứng ở phía sau anh ta, bị dọa sợ.”

“Em là bị dọa sợ lúc anh ta ném ly rượu, chị xem đèn thủy tinh đều bị đập nát hai cái, mảnh thủy tinh đầy bàn, cẩn thận một chút, tránh đâm vào tay......”

Cảnh Hảo Hảo nghe được đối thoại của hai người phục vụ, lập tức sửng sờ tại chỗ.

Lương Thần phát hỏa?

Đối với một tổng tài mập mạp, là ai chứ?

Cô nhớ rõ, trong tổng tài một bàn này, ngoại trừ Lâm đổng vẫn nghĩ hết biện pháp ăn đậu hủ của cô, người khác, cũng không xem như đặc biệt béo.

Chẳng lẽ chính là Lâm đổng?“Tiểu thư, chào cô, xin hỏi cô?” Một phục vụ trong đó thấy được Cảnh Hảo Hảo đứng ở phía sau, lễ phép hỏi.

Cảnh Hảo Hảo bị kéo tinh thần về, cười cười thân thiện với hai người trước mặt: “Tôi tới lấy đồ của tôi.”

“Có phải túi xách này hay không?” Phục vụ đi đến trên ghế một bên, ôm một túi nhỏ màu lam lên.

Cảnh Hảo Hảo nói một tiếng “Cám ơn”, nhận lấy, sau đó hỏi một câu: “Mọi người tan cuộc rồi sao?”

“Đúng vậy, có người mạc danh kỳ diệu phát hỏa, sau đó mọi người đều rời đi.”

“Cám ơn.” Cảnh Hảo Hảo liền nói một câu, rồi cầm túi xách của mình, đi ra phòng bao.

Cảnh Hảo Hảo xuống lầu, đi đến cửa khách sạn Tứ Quý, còn chưa đi tới cửa, đột nhiên cửa thủy tinh mở ra, từ bên ngoài chạy vào một người đàn ông mập mạp, Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức vội vàng né tránh sang bên cạnh, sau đó phía sau liền theo vào một người phụ nữ đeo vàng đội bạc, tê tâm liệt phế hô: “Lâm Vạn Đạt, ông đứng lại đó cho tôi, ông lại có thể sống không kiên nhẫn, ở bên ngoài làm lớn bụng người phụ nữ khác! Hôm nay bà đây sẽ không để yên cho ông!”

Hình ảnh như vậy, cả kinh mọi người trong đại sảnh khách sạn Tứ Quý đều quay đầu lại nhìn.

Trước khi Cảnh Hảo Hảo ra cửa, cũng liếc mắt một cái, phát hiện người đàn ông chạy chật vật phía trước, lại có thể là Lâm đổng, tóc vốn thưa thớt, bởi vì dính nước, treo lộn xộn trên đầu.

Cảnh Hảo Hảo lập tức nghĩ đến lời phục vụ nói trong phòng bao, chẳng lẽ đối tượng Lương Thần phát hỏa, thật là Lâm đổng?

Vì sao anh lại phát hỏa với Lâm đổng?

Hẳn sẽ không phải là...... Cảnh Hảo Hảo đoán đến một nửa, theo bản năng liền đi nhìn bàn tay trái Lâm đổng từng nắm lấy mình, kết quả phát hiện trên mu bàn tay phủ kín vết máu, lòng của cô, nhất thời hung hăng rung động một chút, một loại cảm xúc nói không rõ dày đặc dâng lên từ đáy lòng cô, rất nhanh liền truyền khắp ngũ tạng lục phủ của cô, sau đó cùng với một loại cảm giác quen thuộc đã lâu đánh úp lại.

Cô nhớ rõ...... chính mình lúc trước khi đi “Lưu Kim Tuế Nguyệt” tìm Lương Thần, bị ngăn đứng ở bên ngoài một tiếng, Lương Thần liền làm cho ông chủ “Lưu Kim Tuế Nguyệt” ở bên ngoài chọn lựa lễ phục phơi nắng vài tiếng đồng hồ.

562
Còn có...... lúc mình và Phương Lộ đi dạo phố, nhìn thấy Kiều Ôn Noãn và Thẩm Lương Niên, lúc ấy cô còn chưa biết Thẩm Lương Niên trật đường ray, lòng tràn đầy đều là sự tồn tại của Thẩm Lương Niên, buổi tối cô thương tâm khổ sở, đi quán bar uống rượu, suýt nữa bị người đùa giỡn, kết quả...... sau đó Lương Thần xuất hiện, giận dữ, còn mắt nháy cũng không nháy một chút trực tiếp phế bỏ tay người đã cho cô một cái tát kia.

Còn có...... mình bị anh an bài đi tổ phim quay phim, nữ chính bị đoạt vai diễn lúc ấy, cô ta làm khó mình, cũng là Lương Thần đứng ra bảo vệ cô.

Còn có...... lần mình lái xe đụng Kiều Ôn Noãn bị thương kia......

Lúc trước khi cô bị Lương Thần buộc bồi ở bên người anh, cô chưa từng chú ý đến những chuyện này, đêm nay, nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay Lâm đổng, cô đột nhiên liền nghĩ đến những chuyện này.

Cô vẫn nghĩ đến, từng ly từng tý giữa cô và Lương Thần, cô không có nhớ rõ bao nhiêu, nhưng hiện tại, cô mới phát hiện, chính mình lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.

Anh làm như vậy, là che chở chính mình sao?

Cánh môi Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, đứng ở tại chỗ, chống đỡ cửa không hề nhúc nhích.

Trong đại sảnh lầu một khách sạn Tứ Quý, Lâm đổng còn đang liều mạng chạy, vợ ông ta đuổi theo sau lưng, hai người bà truy tôi đuổi biến toàn bộ đại sảnh thành một đoàn hỗn loạn, không ít người đều đang nhìn chê cười.

Vợ Lâm đổng thật sự rất bưu hãn, bắt được Lâm đổng, liền trực tiếp níu lấy lỗ tai ông ta,  đổ ập đánh xuống Lâm đổng trước mặt nhiều người như vậy.

Một màn như vậy, thoạt nhìn buồn cười mà lại khôi hài, khiến cho chung quanh không ít người đều che miệng nở nụ cười.

Cảnh Hảo Hảo lại đứng ngây ngốc ở tại chỗ, hoàn toàn không có chú ý tới chung quanh rốt cuộc đã xảy ra cái gì, thẳng đến có người tiến vào, nói một câu: “Tiểu thư, xin nhường một chút.”

Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, vội vàng nói một tiếng “Ngượng ngùng”, vội vàng đi về phía ngoài cửa.

Gió buổi tối mùa thu, hơi có chút lạnh, thổi trúng Cảnh Hảo Hảo lạnh run.Đêm này, đã có chút sâu, đã sớm không có xe buýt, Cảnh Hảo Hảo đành phải đứng ở ven đường, chờ xe taxi.

......

Tiền nhiệm, vĩnh viễn đều là một cây gai thăm căn cố đế để ý nhất trong lòng đương nhiệm.

Mặc kệ là bạn trai tiền nhiệm, hay là chồng tiền nhiệm.

Đối với tình yêu nhưng không có gần như của Lương Thần với Cảnh Hảo Hảo mà nói, tiền nhiệm chẳng những là một cây thứ, vẫn là một cái vật nguy hiểm.

Lương Thần bật đèn nháy dừng ở ven đường, trong đầu nghĩ đều là Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, là giống như anh, đêm nay trùng hợp chạm mặt, hay là bọn họ đã sớm gặp?

Ở trên bữa ăn, anh nghe được Lâm đổng hỏi cô, ở công ty Hải Tín ngây người đã bao lâu, cô nói hơn một tháng.

Lúc ấy anh mới biết được, hóa ra Cảnh Hảo Hảo đã trở lại thành phố Giang Sơn hơn một tháng, trong một đoạn thời gian dài như vậy, anh lại có thể không biết cô và anh đã ở cùng trên một mảnh đất, anh còn tưởng rằng cô ở nước Pháp, còn cách mỗi mấy ngày cũng sẽ chưa từ bỏ ý định đi tới nơi đó vọng tưởng có thể gặp cô.

Hơn một tháng, trong thời gian dài như vậy, có phải cô và Thẩm Lương Niên đã muốn gặp hơn một tháng rồi không?

Hiện tại đã không có anh ngăn trở, tuy rằng Thẩm Lương Niên đã từng làm chuyện thật có lỗi với cô, nhưng bọn họ có mười năm quá khứ người khác không thể đụng vào, sai lầm lớn hơn nữa, cũng có thể sẽ được tha thứ.

Dù sao, yêu một người, sẽ kìm lòng không đậu đi bao dung sai lầm của họ.

Cho nên, bọn họ quay lại với nhau, cũng không phải là không có khả năng.

Dù sao, trước kia, bọn họ là từng thật lòng yêu nhau.

563

Mà anh thì sao?

Hiện nay chỉ có thể trở thành một người giống như người xa lạ.

Vào lúc đáy lòng Lương Thần mất mát thành một mảnh, anh nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong cửa khách sạn Tứ Quý đến đường phố đối diện.

Trong nháy mắt cả người anh ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa thủy tinh khách sạn Tứ Quý, nhìn hồi lâu, nhưng không có phát hiện thân ảnh Thẩm Lương Niên, đáy lòng Lương Thần, đột nhiên ruyền đến một đạo vui sướng.

Có thể là chính mình quá mức cho lo lắng, cho nên nghĩ nhiều hay không?

Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, có lẽ chỉ là trùng hợp chạm mặt, chào hỏi một tiếng.

Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi đến ven đường, váy màu lam, bay lên ở trong gió đêm tuôn rơi, thoạt nhìn, tựa như tiên tử xuất trần.

Cô là đang chờ xe taxi sao?

Giờ này, cửa khách sạn Tứ Quý, không phải dễ dàng đón xe như vậy, thời tiết lại lạnh như thế......

Lương Thần nhất thời điều chỉnh tốt xe ghế ngồi, chậm rãi giẫm chân ga, chuẩn bị quay đầu ở con đường phía trước, đưa cô về nhà.

Đầu đường rất gần, chỉ hai phút, Lương Thần liền quay đầu xe, anh hung hăng giẫm một cước chân ga, lúc sắp tiếp cận cửa khách sạn Tứ Quý, Lương Thần xuyên qua cửa kính xe tìm thân ảnh Cảnh Hảo Hảo một chút, lúc anh đang chuẩn bị lái xe qua, có một chiếc xe, giành trước anh một bước, chậm rãi đứng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo.

Xe cũng không có tắt lửa, cửa xe ghế lái mở ra, Thẩm Lương Niên đi xuống dưới từ bên trong, vòng qua xe, đứng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, thay cô mở cửa xe ghế lái phụ ra.

Hóa ra, cô không phải chờ xe taxi, cô là đang chờ Thẩm Lương Niên...... Hóa ra, suy nghĩ miên man lúc ban đầu của anh, mới là thật, sau đó anh lại nghĩ, chỉ là ý nghĩ kỳ lạ của anh.Cảnh Hảo Hảo không thích mình, Cảnh Hảo Hảo là tự nguyện rời đi, cho dù thấy được những chứng minh Lương Viễn cho anh, anh vẫn lừa mình dối người không muốn đi tin tưởng, thậm chí anh siêng năng đi tìm cô, chẳng sợ mỗi lần đổi lấy đều là thất vọng, cũng không chịu buông tha cho, bởi vì chỉ có như vậy, anh có thể thôi miên chính mình ở dưới đáy lòng, Cảnh Hảo Hảo là bị anh cả anh bức đi, không phải tự nguyện rời đi.

Hiện tại, cô xuất hiện, giống như lúc anh quen biết cô ban đầu, bên người của cô có Thẩm Lương Niên.

Giống như hết thảy đều về tới nguyên điểm.

Nhưng hiện tại anh không bao giờ sẽ giống như lúc ban đầu nữa, buộc cô rời khỏi Thẩm Lương Niên, buộc cô cùng một chỗ với anh. Sẽ không cho cô thứ mà mình cho là tốt nhất, mặc kệ cô cần hay là không cần. Sẽ không không lo lắng cảm thụ của cô, làm chuyện mình muốn làm, mà là xem cảm thụ của cô trở thành cảm thụ của mình.

Bởi vì, cô gái tên là Cảnh Hảo Hảo kia, dạy anh yêu một người như thế nào.

Trời biết hiện tại anh muốn dụng lên xe Thẩm Lương Niên cỡ nào, thay thế vị trí xe hiện tại của anh ta, làm những chuyện bây giờ anh ta đang làm.

Nhưng anh không thể.

Anh có thể làm, chỉ làm như không có nhìn thấy hình ảnh ngoài xe, cho rằng bọn họ không có nhìn thấy xe anh ta, cho rằng chỉ vừa mới đi ngang qua, chậm rãi giẫm chân ga, lái đi từ bên cạnh xe Thẩm Lương Niên.

......

“Hảo Hảo, anh đưa em trở về.”

Thẩm Lương Niên mở cửa xe, nói với Cảnh Hảo Hảo đứng ở bên đường lạnh đến hơi phát run.

Cảnh Hảo Hảo liếc mắt nhìn xe Thẩm Lương Niên một cái, cô đứng ở ven đường hồi lâu, cũng không có đợi được xe taxi, cũng biết giờ này sẽ không dễ đón xe ở đây, nhưng lại vẫn lắc lắc đầu, khách sáo nói: “Cám ơn anh, không cần.”

Không vì cái gì khác, chỉ vì cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Thẩm Lương Niên.

564
Không vì cái gì khác, chỉ vì cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Thẩm Lương Niên.

Cảnh Hảo Hảo cự tuyệt, dứt khoát trực tiếp, không lưu tình chút nào.

Thẩm Lương Niên đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, biểu tình trên mặt cũng không bởi vì Cảnh Hảo Hảo cự tuyệt mà có quá nhiều xấu hổ và chật vật, chỉ dùng một đôi mắt, bình tĩnh nhìn Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt giống như lúc trước, ôn nhuận rõ ràng.

Sau một lúc lâu, anh vươn tay, kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo: “Nơi này không dễ đón xe, anh đưa em trở về.”

Cảnh Hảo Hảo như là điện giật, nhanh mà tàn nhẫn hất cánh tay Thẩm Lương Niên ra, lúc này đây cô không có hé răng, chỉ xoay người, đi đến phía trước dọc theo đường phố.

Thẩm Lương Niên lại vươn tay một lần nữa, bắt lấy cánh tay Cảnh Hảo Hảo, anh không nói được một lời trực tiếp kéo Cảnh Hảo Hảo đến cửa xe, nhét cô vào.

Cảnh Hảo Hảo gặp Thẩm Lương Niên vốn bình tĩnh, nháy mắt liền biến thành tức giận: “Thẩm Lương Niên, anh muốn làm cái gì?”

Thẩm Lương Niên cúi đầu, ngoảnh mặt làm ngơ với lời của cô, chỉ im lặng không lên tiếng cài dây an toàn lại cho cô.

Tức giận trong ngực Cảnh Hảo Hảo càng lúc càng lớn, đến ngay cả ngữ khí, cũng mang theo một tia tức giận, trở nên có chút run rẩy: “Thẩm Lương Niên, chúng ta chia tay rồi.”Động tác Thẩm Lương Niên dừng một chút, nâng tay lên, muốn đi đóng cửa xe.

“Thẩm Lương Niên, tôi và anh không có một chút quan hệ.” Cảnh Hảo Hảo căm tức nâng tay lên, trực tiếp cởi dây an toàn, nâng chân lên, một cước đá văng cửa xe Thẩm Lương Niên chuẩn bị đóng lại: “Nếu giữa hai người chúng ta, cứ phải tìm ra một chút quan hệ, đó chính là, tôi và anh là quan hệ người lạ!”

Cảnh Hảo Hảo nói xong, liền tính toán nhảy xuống từ trên xe Thẩm Lương Niên

Sắc mặt Thẩm Lương Niên ngưng trọng che ở trước cửa xe, không có chút dấu hiệu tránh ra, anh nhìn dung nhan Cảnh Hảo Hảo không có bao nhiêu chệnh lệch trong trí nhớ, tròng mắt đen như mực nhẹ nhàng giật giật, sau đó lẳng lặng mở miệng, như là trải qua nghĩ sâu tính kỹ, nói: “Hảo Hảo, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.”

Cảnh Hảo Hảo thần thái hơi hơi giật mình, có chút không thể tin rốt cuộc Thẩm Lương Niên nói cái gì, cô nhíu mày lại, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lương Niên.

Đáy mắt người đàn ông, tràn ngập nghiệp túc, rậm rạp chằng chịt, như là rất hạ quyết tâm.

Cảnh Hảo Hảo sửng sốt trong chốc lát, kéo kéo khóe môi, nở nụ cười, một lát sau, cô thu liễm ý cười, dời tầm mắt, nhìn đèn đường mờ nhạt cách đó không xa, thản nhiên mở miệng, nói: “Thẩm Lương Niên, đừng khôi hài nữa.”

Thẩm Lương Niên như là không có nghe được trào phúng trong giọng nói Cảnh Hảo Hảo, thần thái không chút sứt mẻ, ánh mắt tựa như dòng suối trong, lẳng lặng nhìn cô: “Hảo Hảo, anh là nghiêm túc, anh nghĩ rất lâu, chúng ta cùng một chỗ lần nữa được không? Bắt đầu lại từ đầu......”

Lúc Thẩm Lương Niên nói tới đây, ánh mắt hơi trở nên có chút đỏ hồng, anh nhớ tới lúc thi tốt nghiệp trung học, mình trở về nhà một lần, lúc đó bệnh nặng cha hơi có chuyển biến tốt một chút, còn lôi kéo anh ngồi ở trong sân uống mấy ly rượu nhỏ, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở một bên, vẫn bận trước bận sau, sau lại bởi vì quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi, anh ôm lấy cô, phóng tới trên giường trong phòng, lúc đi ra, cha ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân hút thuốc, cha nghe được tiếng bước chân, xoay qua, chỉ chỉ ghế trước mặt, ý bảo anh ngồi xuống, sau đó nói: “Lương Niên, Hảo Hảo là đứa nhỏ tốt, trên thế giới này con bé không có người thân nào, nếu cha đi rồi, con chính là chỗ dựa duy nhất của con bé.”

565
Hiện tại, Lương Thần và cô đã kết thúc, trên thế giới này, cô thật sự chỉ còn lại có một mình.

Anh không sợ chết, anh sợ sau khi mình chết, Cảnh Hảo Hảo vẫn cô độc không chỗ nương tựa như bây giờ vậy.

Nếu Cảnh Hảo Hảo chịu bắt đầu một lần nữa với anh, anh nguyện ý đi tiếp nhận trị liệu, anh nguyện ý liều mạng sống sót vì cô.

Giọng nói Thẩm Lương Niên có chút khàn khàn nói: “Hảo Hảo, em ngẫm lại anh và em cùng một chỗ nhiều năm như vậy, hiện tại em, chỉ có một mình......”

“Thẩm Lương Niên.” Cảnh Hảo Hảo đột nhiên cắt đứt lời nói của Thẩm Lương Niên.

Thẩm Lương Niên dừng tiếng nói lại, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo.

Lúc nhỏ, cũng không cảm thấy quá cô đơn, càng lớn, càng sợ loại tư vị cô đơn này.

Trong thời gian một năm cùng một chỗ với Lương Thần kia, tuy rằng không có tự do, nhưng bên người đã có thím Lâm và những người hầu kia, ngẫu nhiên sẽ bệnh tâm thần cãi nhau với Lương Thần, nháo đến anh chết tôi sống, có khi là buồn bực, khổ sở, lại chưa từng thấy quá cô đơn.

Thật đúng là sau khi một mình rời khỏi thành phố Giang Sơn, đi nước Pháp, cô mới triệt để hoàn toàn nếm thử được cảm giác cô đơn rót vào cốt tủy kia.

Cho nên, khi Thẩm Lương Niên nhắc tới cô chỉ còn lại một mình, hốc mắt của cô hơi hơi đỏ hồng.

Anh cũng biết bọn họ đi qua nhiều năm như vậy, chính là bởi vì cô dùng hết toàn lực trả giá cho những năm đó, cho nên đến cuối cùng, sau khi chấm dứt với anh, cô mới trở nên chỉ còn lại có một mình.

“Thẩm Lương Niên, không có khả năng.” Cánh môi Cảnh Hảo Hảo có chút run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, khóe môi nhẹ nhàng cong cong, hít vào một hơi nói: “Cho dù hiện tại tôi chỉ có một mình, tôi cũng không nguyện ý cùng một chỗ với anh, giống như hiện tại, tôi tuyệt không muốn dính dáng gì với anh, cho dù là ngồi xe của anh, cũng làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.”
Từng yêu bao nhiêu, nay liền quyết tuyệt bấy nhiêu.

Người tuyệt tình, thường từng có lúc rất thâm tình.

Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, dùng sức đẩy Thẩm Lương Niên một phen, muốn xuống xe.

Thẩm Lương Niên cố định tại chỗ, không hề động, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, như là  muốn tiếp tục mở miệng, Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên liền nâng chân lên, đạp về phía bụng của anh.

Cô đạp vô cùng chính xác, không sai không lệch ngay chính giữa dạ dày của anh, một đạo đau đớn tê tâm liệt phế nháy mắt thổi quét Thẩm Lương Niên, anh lập tức liền ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất, cả người hơi ho khan một tiếng, lại nâng tay lên, bưng kín cánh môi.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm bộ dáng này của Thẩm Lương Niên, nhẹ nhàng cười cười: “Thẩm Lương Niên, những trò xiếc cũ này, anh thật sự không cần chơi với tôi nữa, tôi đã không phải Cảnh Hảo Hảo trước kia, nhìn thấy anh giả đau liền khẩn trương không biết làm sao, hiện tại cho dù anh chết đi, tôi cũng không sẽ vì anh mà rơi một giọt nước mắt nào.”

Cảnh Hảo Hảo nhảy xuống từ trên xe, đi phía trước hai bước, nhìn thấy Thẩm Lương Niên còn ngồi xổm trên đất, biểu tình thoạt nhìn đặc biệt thống khổ, cô dừng một chút, liền xoay qua, dọc theo đường đi, bước nhanh đi về phía trước.

Đúng lúc có xe taxi đi ngang qua, Cảnh Hảo Hảo không có dừng lại mở cửa xe, tiến vào, rời đi.

Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm đèn sau xe taxi biến mất không thấy, lúc này anh mới chậm rãi buông lỏng tay của mình ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay, đều là màu đỏ chói mắt.

......

Một lần đối mặt như vậy, tựa hồ cũng không có thay đổi gì.

Cảnh Hảo Hảo vẫn trôi qua cuộc sống đi làm năm ngày tối muộn, Lương Thần vẫn sặc sỡ loá mắt xuất hiện ở trên đầu đề tin tức thương mại.

Lúc mùa thu gần đến hồi cuối, tập đoàn Hải Hân tiếp nhận một công trình lớn.

566

Là một hạng mục hợp tác với Nhật Bản, hợp đồng là thư ký của tổng giám đốc Trần chuyển giao cho Cảnh Hảo Hảo, để cho Cảnh Hảo Hảo điền kim ngạch, sau đó đóng dấu.

Mười giờ sáng, tổng giám đốc Trần mang theo cao tầng công ty, ở phòng họp chính thức ký kết hợp đồng với khách hàng Nhật Bản.

Cách cửa sổ thủy tinh, Cảnh Hảo Hảo có thể thấy, mặt tổng giám đốc Trần đầy cảnh xuân, tươi cười dào dạt.

Giữa trưa, tổng giám đốc Trần mời khách hàng Nhật Bản đi khách sạn Tứ Quý ăn cơm, ba giờ rưỡi chiều mới trở về, có thể bởi vì ký kết một hợp đồng lớn như vậy, tâm tình cao hứng, uống có chút nhiều, đi đường đều có chút hơi lay động.

Kết thúc hạng mục này, Cảnh Hảo Hảo có vẻ có chút thanh nhàn, ngồi ở trên vị trí, bật máy tính lên, xem tin tức nổi lên trên trang web.

Bốn giờ, quản lí bộ phận tài vụ vội vàng mang đi tới đây, hỏi: “Tổng giám đốc Trần đâu?”

“Tổng giám đốc Trần ở bên trong.” Thư ký tổng giám đốc Trần đáp một câu, đứng lên, đi đến văn phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa: “Tổng giám đốc Trần?”

Bên trong không có trả lời, thư ký của tổng giám đốc Trần đẩy cửa ra, nhìn thấy tổng giám đốc Trần dựa vào ghế làm việc nhắm mắt lại, như là đang ngủ.

Thư ký nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người, nói với quản lý bộ phận tài vụ: “Giữa trưa tổng giám đốc Trần uống có chút nhiều, hiện tại đã ngủ, có chuyện gì đợi lát nữa tổng giám đốc Trần tỉnh, tôi sẽ chuyển đạt giúp anh.”

“Còn chờ cái gì nữa, xảy ra chuyện lớn rồi!” Quản lí bộ phận tài vụ lo lắng ném ra một câu, bước tiến lên, đẩy cửa phòng làm  việc của tổng giám đốc Trần ra, ngay cả cửa cũng không đóng, trực tiếp đi vào: “Tổng giám đốc Trần, hợp đồng ký kết với Nhật Bản  sáng hôm nay xuất hiện vấn đề.”
Tổng giám đốc Trần ngủ mơ mơ màng màng, mở to mắt, nhìn quản lí bộ phận tài vụ sốt ruột thành một đoàn, biểu tình có chút nghi hoặc: “Chuyện gì, cứ gấp gáp như vậy, chậm rãi nói.”

Tổng giám đốc Trần vừa nói xong, liền đứng lên, rót một ly nước, chậm rãi uống một ngụm.

“Buổi sáng hôm nay, chúng ta và Nhật Bản ký kết hợp đồng, rõ ràng là tiền trả cho đối phương là 100 vạn, nhưng số tiền trên hợp đồng, viết lại là một trăm ngàn.”

Nhàn nhã của tổng giám đốc Trần, trong khoảnh khắc đó biến mất vô tung vô ảnh: “Anh xác định không có nhìn lầm?”

“Không có.” Quản lý bộ phận tài vụ đưa hợp đồng tới trước mặt tổng giám đốc Trần: “Tôi đếm qua rất nhiều lần, xác định nhiều hơn một số 0.”

“Choang” Tổng giám đốc Trần nâng tay lên, ném mạnh ly nước trong tay xuống đất, rượu cũng tan gần hết, xoay người, bước đi ra khỏi văn phòng, đổ ập phát hỏa với thư ký bên ngoài: “Hợp đồng ký kết với Nhật Bản vào sáng hôm nay, là ai phụ trách?”

Bởi vì cửa không có đóng, người bên ngoài đã sớm nghe được rành mạch đối thoại bên trong.

Thư ký tổng giám đốc Trần vừa nghe được lời nói của tổng giám đốc Trần, lập tức đứng lên, nhỏ giọng nói: “Là tôi phụ trách.”

“Cô làm việc như thế nào ạậy, một trăm vạn và một trăm ngàn mà cô cũng phân không rõ? Không học tốt toán tiểu học sao?” Tổng giám đốc Trần hổn hển cầm hợp đồng trong tay hung hăng nện ở trước bàn làm việc của thư ký, bởi vì tức giận, cả người vòng quanh hai vòng tại chỗ: “Rốt cuộc cô có đầu óc hay không, cô có biết thọc ra bao nhiêu cái sọt lớn trong công ty không!”

Thư ký tổng giám đốc Trần bị tổng giám đốc Trần mắng đến cổ co rụt co rụt lại, cô ta vội vàng cầm lấy hợp đồng nhìn một lần, xác định số tiền phía trên là một trăm ngàn, sau đó liền mở máy tính của mình ra, phát hiện trong mail tổng giám đốc Trần gửi cho mình, số tiền là 100 vạn.

Sắc mặt cô ta nháy mắt trở nên tái nhợt xuống, cau mày, nghĩ nghĩ cẩn thận, phát hiện, lúc ấy mình trực tiếp giao hợp đồng này cho Cảnh Hảo Hảo đi làm, lúc Cảnh Hảo Hảo hỏi mình số tiền cụ thể bao nhiêu, chính mình tiện mắt nhìn mail tổng giám đốc Trần gửi đến, sau đó đếm con số một chút, đáp một tiếng là một trăm ngàn.

566

Lúc ấy bởi vì công việc bề bộn, cô ta cũng không có kiểm tra cẩn thận, cho nên...... rất có thể là chính mình đếm nhầm rồi.

Một trăm vạn và một trăm ngàn, chênh lệch tròn chín trăm vạn, mang đến cho công ty tổn thất chín trăm vạn, sao cô ta còn có thể đi làm trong ngành này nữa? Nếu làm không tốt còn có thể ngồi tù bởi vì thất trách.

Sắc mặt thư ký tổng giám đốc Trần càng trở nên khó coi, cô ta ngẩng đầu, nói với tổng giám đốc Trần: “Chuyện này thật là ngài phân phó tôi đi làm, nhưng tôi đã an bài cho Cảnh Hảo Hảo.”

Thư ký nói xong, liền xoay qua, ngữ khí có chút khẩn cấp nói với Cảnh Hảo Hảo: “Tôi từng nói với cô nhiều lần, là 100 vạn, 100 vạn, sao cô lại điền thành một trăm ngàn, hiện tại nháo ra chuyện lớn như vậy, cô muốn làm sao bây giờ!”

Hợp đồng kia thật là Cảnh Hảo Hảo điền đóng dấu, hơn nữa lúc ấy cô hỏi thư ký số tiền là bao nhiêu, thư ký nói rành mạch cho cô là một trăm ngàn, cô còn cố ý hỏi lại một lần là một trăm ngàn đúng không? Thư ký gật gật đầu, nói đúng.

Cảnh Hảo Hảo nhất thời mở to hai mắt, theo bản năng mở miệng ra, giải thích nói: “Lúc ấy cô nói với tôi là một trăm ngàn.”

“Tôi nói với cô là một trăm ngàn khi nào?” Đáy lòng thư ký cực kỳ khẩn trương, nhưng trên mặt lại vẫn cố ý bảo trì vô cùng trấn định, cô ta hơi nghiêng máy tính của mình, chỉ vào màn hình nói với Cảnh Hảo Hảo: “Mail tổng giám đốc Trần gửi cho tôi, phía trên viết rõ ràng là 100 vạn, tôi cũng nói cho cô là 100 vạn, chính cô lúc điền hợp đồng, có phải không cẩn thận, viết thêm một số 0 không?”

“Tôi không có điền sai, tôi hỏi cô hai lần, cô nói cho tôi biết đều là một trăm ngàn.” Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, xoay qua, nhìn về phía trợ lý nhỏ phía trước mình: “Tô Tô, lúc ấy cô có nghe thấy, thư ký Trương nói cho tôi biết. thật là một trăm ngàn không.”

Tô Tô nhìn nhìn Cảnh Hảo Hảo, lại nhìn nhìn thư ký tổng giám đốc Trần, cuối cùng lại chỉ lắc lắc đầu, nói: “Lúc ấy tôi cũng bề bộn nhiều việc, cũng không có chú ý tới các người nói cái gì.”Gặp phải loại tranh cãi này, là không ai nguyện ý tiến lên chen một cước, đại đa số, đều là hận không thể trốn rất xa trốn rất xa.

Thư ký tổng giám đốc Trần nghe được Tô Tô nói như vậy, nhất thời âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng đáy lòng cô ta biết Cảnh Hảo Hảo là vô tội, nhưng mặc kệ là khoản tiền lớn 900 vạn hay là lao ngục tai ương, đối với cô ta mà nói, đều là tồn tại sống không bằng chết.

Cho nên, cô ta cũng chỉ có thể thực xin lỗi Cảnh Hảo Hảo, để Cảnh Hảo Hảo gánh oan uổng này thay mình.

Thư ký tổng giám đốc Trần âm thầm để cho chính mình ổn định hơi thở, nhìn tổng giám đốc Trần nói: “Tổng giám đốc Trần, tôi theo ngài nhiều năm như vậy, chưa từng xuất hiện qua sai lầm nào, ngày hôm qua ngài an bài cho tôi rất nhiều nhiệm vụ, tôi phân cho những người phía dưới này, Cảnh Hảo Hảo đến công ty này gần hai tháng, mỗi một chuyện đều làm đến thực không tệ, tôi cảm thấy cô ta rất đáng tin, cho nên mới an bài an bài chuyện kia cho cô ta, nhưng tôi không nghĩ tới, sẽ nháo ra sai lầm lớn như vậy.”

Lời nói của thư ký tổng giám đốc Trần, nói cũng thật dễ nghe, vừa tán dương cô, biểu hiện chính mình thực coi trọng cô, lại đổ tất cả trách nhiệm lên cho cô.

Tổng giám đốc Trần hơi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo: “Hợp đồng là cô đóng dấu? Số tiền là cô điền?”

Cảnh Hảo Hảo nhìn tổng giám đốc Trần, muốn mở miệng giải thích cho chính mình, nhưng cô lại phát hiện, lời mình muốn giải thích, thật sự rất yếu ớt.

Thư ký tổng giám đốc Trần chỉ nói miệng cho cô một con số, cũng không có mail hay tin tức gì có thể làm chứng cớ.

Huống chi, hợp đồng này, xác thực thật là cô điền, cũng là cô đóng dấu

568

Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, lập tức trở nên có chút tái nhợt, cô hơi gật gật đầu với tổng giám đốc Trần.

Tổng giám đốc Trần như là tức đến đầu bóc khói, chỉ vào Cảnh Hảo Hảo, một câu cũng không mắng được, cuối cùng cầm lấy hợp đồng trên bàn, hung hăng ném lên mặt Cảnh Hảo Hảo: “Cho cô thời gian ba ngày, hoặc là bổ sung toàn 900 vạn tổn thất cho công ty, hoặc là cô cứ chờ ngồi tù!”

Tổng giám đốc Trần nói xong, liền nổi giận đùng đùng vào văn phòng, cửa “rầm” một tiếng dùng sức đóng lại.

Toàn bộ khu làm việc của thư ký, im lặng không có chút tiếng vang, chỉ có trong máy tính ngẫu nhiên phát ra âm thanh tích tích rất nhỏ.

Trang giấy hợp đồng tuôn rơi đầy đất.

Tay Cảnh Hảo Hảo dùng sức nắm thành quyền, sau một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu, nhìn về phía thư ký tổng giám đốc Trần.

Ánh mắt thư ký tổng giám đốc Trần và Cảnh Hảo Hảo chỉ là chạm vào nhau một chút, sau đó ngay lập tức dời đi, nhìn chằm chằm máy tính trước mặt mình, cũng không nhúc nhích.

Cảnh Hảo Hảo nhìn sự thờ ơ của thư ký tổng giám đốc Trần, một loại tức giận nói không nên lời liền soạt soạt nhảy lên.

Cô cứ như vậy mạc danh kỳ diệu bị gài một khoản tiền lớn 900 vạn, đừng nói là Cảnh Hảo Hảo hiện tại, cho dù là Cảnh Hảo Hảo diễn xuất trong vòng giải trí trước kia, cũng hoàn toàn không nhấc lên nổi số tiền này!

Càng nghĩ, Cảnh Hảo Hảo càng cảm thấy cơn tức trong lòng mình có chút lớn, cô xoay người, liền nắm tư liệu và máy tính trên bàn, không chỗ nào cố kỵ ném về phía thư ký tổng giám đốc Trần.

Thư ký tổng giám đốc Trần bị Cảnh Hảo Hảo ném đến hét lên hai tiếng, theo bản năng nhảy dựng lên, muốn né tránh, Cảnh Hảo Hảo lại một phen xông lên trước, hung hăng kéo tóc cô ta, không chút do dự nâng tay lên, hung hăng quăng hai cái cái tát lên mặt cô ta.

Thư ký tổng giám đốc Trần bị đánh trúng, cũng không dám đánh trả, thậm chí ngay cả ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo cũng không dám nhìn.

Cảnh Hảo Hảo cầm lấy tóc của thư ký tổng giám đốc Trần hơi dùng sức, sau đó liền hung hăng buông ra, nhấc túi xách của mình lên, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn người trong văn phòng một cái, trực tiếp đi ra ngoài.
......

Cảnh Hảo Hảo đi dọc theo đường cái hồi lâu, cơn tức nơi đáy lòng mới hơi tiêu tán một chút, cô ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn, liền trực tiếp đón xe trở về nhà.

Cô không có bật đèn, trong phòng tối như mực cái gì cũng không nhìn thấy, cô leo lên giường, ôm chăn lui thành một đoàn.

Thời gian tích tắc trôi qua không biết bao lâu, bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng sâu, yên tĩnh đến một chút âm thanh cũng không có, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại không có chút buồn ngủ.

Trong đầu, chớp lên đều là 900 vạn kia, cùng tai ương lao ngục sắp gặp phải.

Tai ương lao ngục...... 900 vạn, cô phải ngồi tù bao nhiêu năm đây?

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, thân thể liền lạnh run rẩy một chút, đáy lòng hiện lên một loại cảm giác kích động và hoảng sợ.

Nhưng cô phải lấy ra khoản tiền lớn 900 vạn từ nơi nào?

Cảnh Hảo Hảo lấy di động ra, nhìn từng số liên lạc trong danh bạ một chút.

Phát hiện, có thể người có thể lấy ra được 900 vạn, có ba người.

Người thứ nhất là Lương Thần, thứ hai là Thẩm Lương Niên, thứ ba là Phương Lộ.

Cảnh Hảo Hảo so sánh tên ba người này ở trong đầu một chút, sau đó không có chút chần chờ đánh rơi Thẩm Lương Niên.

Thật ra cô không cần tìm bất luận kẻ nào, cô chỉ cần gọi cho Thẩm Lương Niên một cú điện thoại, nói cô cần 900 vạn, không cần nói nguyên nhân, Thẩm Lương Niên khẳng định sẽ không chút do dự cho cô.

Nhưng cô thật không muốn có liên quan gì với anh nữa, cho dù là đi ngồi tù, cô cũng sẽ không đi cầu Thẩm Lương Niên hỗ trợ.

569
nhưng 900 vạn này cô có thể cả đời cũng không trả nổi, sao cô có thể mở miệng đi mượn được? Huống chi, chưa chắc cô mở miệng, Phương Lộ liền nhất định sẽ cho mượn.

Sau đó, cũng chỉ còn lại...... Lương Thần.

Nghĩ đến cái tên này, đầu óc Cảnh Hảo Hảo trong nháy mắt tắt máy, qua hồi lâu, mới chậm rãi chuyển động lại.

Người đàn ông kia, xác thực không thiếu tiền, 900 vạn đối với cô mà nói là con số thiên văn, nhưng đối với anh mà nói, có lẽ chỉ là tùy tùy tiện tiện giá của một món đồ.

Cảnh Hảo Hảo chậm rãi lật người ở trên giường, càng thêm không ngủ được.

......

Ngày hôm sau tỉnh lại, trời ngoài cửa sổ đã sáng choang, Cảnh Hảo Hảo là sáng sớm mới ngủ, cầm lấy di động nhìn nhìn thời gian, mười giờ sáng, ngủ chỉ mới hơn ba tiếng.

Cảnh Hảo Hảo bò lên giường, ở trong toilet rửa mặt đơn giản một chút, lúc đi ra, di động trên giường đúng lúc vang lên.

Cảnh Hảo Hảo cầm lấy di động, nhìn thoáng qua, là một dãy số xa lạ.

Cô dừng hai giây, tiếp nghe, bên trong truyền đến một đạo giọng nam nghiêm túc: “Cảnh Hảo Hảo sao?”

“Đúng.” Cảnh Hảo Hảo dừng một chút: “Xin hỏi, ngài là?”

“Tôi ở sở công an đường Nam Sơn thành phố Giang, hôm nay pháp vụ công ty Hải Hâm liên hệ chúng tôi, nói cô thất trách tạo thành tổn thất 900 vạn cho công ty, con số này đã có thể lập án, công ty Hải Hâm bảy tỏ nếu trong thời gian hai ngày cô có thể bồi thường tổn thất cho công ty, bọn họ có thể rút đơn kiện, nếu không được, có thể buổi sáng ngày mốt, sẽ có nhân viên liên quan bên chúng tôi liên hệ với cô.”

Nói là liên hệ, tròng lòng Cảnh Hảo Hảo hiểu được, thật ra chính là tới bắt.

Cô nắm di động, mấp máy môi, thuận miệng hỏi một câu: “900 vạn, theo luật sẽ bao nhiêu năm?”
“Ít nhất hơn bảy năm.”

Bảy năm...... Hiện tại 21 tuổi của cô đã qua hơn phân nửa, bảy năm sau, cô gần 29, lúc đó, thời gian đẹp nhất của phụ nữ hoàn toàn đi vào kết thúc, hơn nữa từng ngồi tù, chỉ sợ cả đời này, cứ như vậy hoàn toàn bị hủy đi......

Cảnh Hảo Hảo nắm di động, ngơ ngác ngồi ở bên giường một lúc, cầm lấy di động, tìm số điện thoại Phương Lộ, gửi qua cho cô ấy một tin nhắn.

Chưa đến năm phút đồng hồ, Cảnh Hảo Hảo nhận được hồi đáp của Phương Lộ: [ Hảo Hảo, con số này hơi lớn, chuyện này tớ không làm chủ được, tớ phải thương lượng với chồng tớ một chút.]

Cảnh Hảo Hảo biết, đây là một cự tuyệt uyển chuyển, cô rũ mi mắt lặng im trong chốc lát, trả lời một tin nhắn: [ Không sao, làm phiền cậu rồi.]

Sau đó, không còn có hồi đáp, Cảnh Hảo Hảo thuận tay đặt một chuông báo, thời gian là mười giờ tối ngày hôm sau.

......

Hai ngày sau, Cảnh Hảo Hảo vẫn vùi ở nhà không có ra cửa, đầu óc vẫn luôn bị vây trong trạng thái chỗ trống.

Phương Lộ và chồng cô ấy thương lượng hai ngày, không có hồi đáp gì.

Lúc chuông báo thức tám giờ tối ngày thứ hai vang lên, cô mới phát hiện, trong bất tri bất giác, đã lặng yên không tiếng động trôi qua hai ngày.

Còn có một đêm, chính là kỳ hạn cuối cùng.

Đầu óc yên lặng hai ngày một đêm không suy nghĩ gì, lúc này mới hơi chuyển động lên.

Bảy năm, chẳng lẽ, cô thật sự phải ở bên trong lao ngục, vượt qua bảy năm sao?

Ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ánh sáng ngọc của ngọn đèn cảnh đêm ngoài cửa sổ, gắt gao mấp máy môi, liền cầm di động lên.

Đầu ngón tay của cô, trượt trên điện thoại mỏng nhẹ hồi lâu, cuối cùng dừng ở trên điện thoại Lương Thần.

570

Cảnh Hảo Hảo mất khí lực hơn nửa ngày, vẫn luôn không có gọi đi.

Lúc trước nghĩa vô phản cố muốn rời đi là cô, vẽ lên dấu chấm hết lên tình trạng quan hệ của bọn họ cũng là cô, hiện tại xảy ra chuyện, cô muốn đi tìm anh hỗ trợ, cô xem anh thành cái gì?

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, ngượng ngùng buông cánh tay xuống.

Nhưng cô thật sự không muốn ngồi tù.... Phương Lộ không được, Lương Thần không được, chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn muốn tìm, Thẩm Lương Niên người cô không muốn tìm nhất để hỗ trợ sao?

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, giãy dụa thành một mảnh.

Cô nắm di động, đi tới tới lui lui ở trên ban công, rối rắm hồi lâu, rốt cục cô nâng tay lên, đánh vào một chữ "Lương” ở trong cột tìm đó, sau đó nhìn thoáng qua Lương Niên và Lương Thần ở phía trên, nhắm mắt, trực tiếp nhấn tên “Lương Niên”, gọi ra ngoài.

Điện thoại vang vài tiếng, tiếp thông.

Đầu kia điện thoại truyền đến một đạo tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Alo?”

Cảnh Hảo Hảo nắm di động nháy mắt đứng ở tại chỗ, cô cầm lấy di động, nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện phía trên viết người liên lạc trò chuyện, lại có thể là “Lương Thần”.

Tại sao có thể như vậy, cô rõ ràng nhấn là Lương Niên mà.

“Alo, Hảo Hảo sao?” Đầu kia điện thoại, lại truyền đến một đạo âm thanh.

Trong lòng bàn tay nắm di động của Cảnh Hảo Hảo, phủ đầy mồ hôi, cô cách điện thoại, nghe được bên trong truyền đến âm thanh lộn xộn, bên trong có rất nhiều người đang nói chuyện, như là đang tham gia bữa ăn nào đó.

......

Lương Thần có một chiếc di động riêng tư, mở máy 24 giờ, chỉ có rất ít người quan trọng có thể đếm được biết đến dãy số này.

Cho nên, di động vừ vang, anh liền lấy điện thoại ra trước tiên, nhìn thấy phía trên là số điện thoại xa lạ của thành phố Giang Sơn.

Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua một lần, cuối cùng có thể nghĩ đến, chỉ có Cảnh Hảo Hảo.Tay nắm di động của anh hung hăng run rẩy một chút, sau đó cả người hung hăng đứng lên từ ghế cơm, tiếp nghe điện thoại.

Bên trong không có âm thanh.

Anh tiếp tục lặp lại câu hỏi lần nữa, vẫn không có âm thanh như trước.

Phía sau là tiếng ly rượu va chạm trong bữa ăn.

Lương Thần nắm di động, rất nhanh đi ra phòng bao, đứng ở trong hành lang yên tĩnh, sững sờ trợn tròn mắt, anh nhìn trần nhà trước mặt, chỉ cảm thấy như mộng như ảo, giống như một trận ảo giác.

Cảnh Hảo Hảo lại có thể gọi điện thoại cho anh.

Lương Thần mất khí lực rất lớn, mới kiềm chế được kích động quay cuồng trong đáy lòng mình, sau đó trầm giọng mở miệng, lại hỏi: “Hảo Hảo, có việc sao?”

......

Cảnh Hảo Hảo càng thêm không biết chính mình cần phải mở miệng, rõ ràng cách một chiếc điện thoại, cô lại phát hiện chính mình khẩn trương hận không thể lập tức biến mất khỏi thế giới này.

Đầu ngón tay nắm di động của cô run run lợi hại.

Lương Thần đầu kia không có chút không kiên nhẫn, cũng không có lên tiếng thúc giục.

Sau một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo cách điện thoại, nghe được tiếng cửa phòng mở ra, sau đó lại là âm thanh lộn xộn, hẳn là Lương Thần lại trở về bữa ăn, bên trong truyền đến tiếng chào hỏi lộn xộn.

“Lương tổng đã trở lại, ngồi.”

“Lương tổng, tôi kính ngài một ly.”

Sau đó là tiếng ly rượu va chạm, sau đó Cảnh Hảo Hảo lại nghe được bên trong truyền đến âm điệu thản nhiên của Lương Thần: “Ngượng ngùng, tôi đột nhiên có việc, phải đi trước một bước, bữa cơm này cứ ghi lại cho tôi.”

Tiếp theo vẫn là tiếng tạm biệt lộn xộn, sau liền hoàn toàn im lặng xuống, sau đó Cảnh Hảo Hảo từ trong điện thoại, nghe được giọng nói Lương Thần, tựa như suối trong, lẳng lặng chảy xuôi tới: “Hảo Hảo, có chuyện gì gặp mặt rồi nói sau, anh lập tức đến chỗ em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro