591-595

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

591
Tầm mắt Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo, thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, như là rất không thể tin nổi.

Anh trầm mặc không có trả lời như vậy, làm cho Cảnh Hảo Hảo có chút lo lắng bất an, tay cuốn cuốn hợp đồng, liền nói: “Tôi biết mỗi ngày anh bề bộn nhiều việc, cho nên, chờ anh rút ra thời gian thì gọi điện thoại cho tôi là được rồi.”

Anh không có nghe sai chứ, cô lại có thể lên tiếng nói mời anh ăn cơm......

Ngay vừa rồi anh còn nghĩ, khi nào thì bọn họ sẽ có lần gặp mặt sau......

Lương Thần rũ mi, che giấu vui sướng nơi đáy mắt mình, muốn để cho chính mình biểu hiện bình tĩnh một chút, nhưng giọng nói, vẫn tiết lộ ra kích động nơi đáy lòng anh: “Được.”

“Vậy tôi xuống xe.” Cảnh Hảo Hảo chỉ chỉ cửa xe.

Lương Thần tiếp tục gật gật đầu, tay cầm lấy tay lái, bởi vì cao hứng, hơi trở nên có chút dùng sức.

Cảnh Hảo Hảo ở trên xe dừng một lát, cô lại có thể phát hiện, chính mình có chút không muốn xuống xe, lập tức, cô liền bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, sau đó ngay lập tức nâng tay lên, đẩy cửa xe ra.

Lúc đóng cửa xe, Cảnh Hảo Hảo nói một câu:“Gặp sau.” với Lương Thần ở trong xe.

Lương Thần nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt gắt gao khóa chặt Cảnh Hảo Hảo, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Gặp sau.”

Cảnh Hảo Hảo nắm cửa xe, nhìn chằm chằm Lương Thần hơi thất thần một chút, sau đó đóng cửa xe lại, xoay người đi vào tiểu khu.

Lương Thần ngồi ở trong xe, vẫn đợi cho thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, mới khởi động xe, rời đi.

............

Bởi vì Linh Mộc tiên sinh đã muốn sửa đổi hợp đồng, công ty Hải Hâm không có tổn thất kinh tế gì, lúc này đây phong ba hợp đồng xuất hiện sai lầm cứ như vậy rơi xuống.

Cảnh Hảo Hảo vẫn đi làm trong công ty như cũ, bởi vì chuyện lần này, thư ký tổng giám đốc Trần luôn cố ý né tránh cô, cũng không có như lúc trước, mang tất cả công việc có thể giao cho Cảnh Hảo Hảo liền giao cho Cảnh Hảo Hảo, cho nên bởi vậy, ngược lại làm cho mỗi ngày Cảnh Hảo Hảo trôi qua thanh nhàn rất nhiều.

Cô đã nói muốn mời Lương Thần ăn cơm, Lương Thần cũng đáp ứng rồi, hai ngày đầu, Cảnh Hảo Hảo chỉ nghĩ đến Lương Thần bề bộn nhiều việc, cũng không có quá nhiều suy nghĩ, nhưng trong nháy mắt đến ngày thứ ba, điện thoại Lương Thần vẫn không có gọi tới, lúc Cảnh Hảo Hảo đi làm, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man lên.

Sẽ không phải là Lương Thần quên chuyện cô muốn mời anh ăn cơm chứ?

Cảnh Hảo Hảo chỉnh di động ở chế độ rung, để lại ở trên mặt bàn, cả ngày đều không có cảm giác chấn động nào, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn thường thường cầm lấy di động xem.

Mãi cho đến lúc tan tầm, di động vẫn luôn không có động tĩnh gì, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo mạc danh kỳ diệu liền hiện lên một tầng mất mát nhỏ.

Cầm lấy túi xách của mình, chậm rãi xuống lầu, ngồi xe buýt, về nhà.

Buổi tối Cảnh Hảo Hảo cũng không có khẩu vị quá tốt, liền tùy ý nấu một bát mì ăn hết, rồi leo lên giường sớm.

Thời gian còn sớm, Cảnh Hảo Hảo không có chút buồn ngủ, bật ti vi lên, tùy ý nhìn xem.

Cô xem là một tiết mục văn nghệ rất khôi hài, người dẫn chương trình bên trong, hài hước khôi hài, chọc cho người xem toàn trường cười ha ha, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại không thể nào cười được, ngược lại cảm thấy đáy lòng như là thiếu một thứ gì đó, trống rỗng.

Trong phòng thực im lặng, tiếng cười trong TV không ngừng, ở dưới tiếng cười phụ trợ kia, Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy ngực mình càng nặng nề, dứt khoát liền nâng tay lên, tắt ti vi, tiến vào trong ổ chăn chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Kết quả vừa mới nhắm mắt lại, Cảnh Hảo Hảo giống như là nhớ tới cái gì, lấy di động từ trong túi xách mình ra, chỉnh rung thành tiếng chuông, đặt ở bên gối của mình.

592
Đợi khi Cảnh Hảo Hảo hoàn thành một loạt hành động này, nhắm mắt lại ngoan ngoãn nằm ở trong ổ chăn, cô mới hơi ngây ngẩn cả người.

Cô lại có thể...... Sợ hãi chính mình sau khi ngủ say, không tiếp được điện thoại của anh, cố ý chỉnh thành chuông báo.

Trời ạ, cô đang làm cái gì?

Trong phòng ngủ im lặng, Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình một chút một chút, trở nên đặc biệt nhanh.

Đây là hiện tượng chưa bao giờ có từ khi cô chào đời đến nay.

Trái tim Cảnh Hảo Hảo nhảy lên hồi lâu, cô mới hốt hoảng phục hồi tinh thần lại, nâng tay lên, đặt ở chỗ trái tim của mình, ánh mắt trở nên có chút mờ mịt.

Giống như có thứ gì đó, không chịu sự khống chế của cô, lặng yên không một tiếng động thay đổi.

......

Buổi tối Lương Thần đưa Cảnh Hảo Hảo về xong, nhận được điện thoại của nhà cũ, là mẹ gọi tới, bảo anh đi qua ăn cơm tối.

Từ khi qua tết trung thu, anh đã thật lâu không trở về qua, có thể bởi vì Cảnh Hảo Hảo hẹn anh ăn cơm, tâm tình rất tốt, liền trực tiếp tan tầm lái xe trở về nhà cũ.

Vào cửa, liền nhìn thấy Duyên Hoa ngồi ở trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm với mẹ của mình.Duyên Hoa thấy anh tiến vào, mỉm cười với anh: “Anh Lương Thần, anh tới rồi?”

Mẹ Lương Thần cười vẫy vẫy tay với con của mình: “A Thần, hôm nay tới rất sớm, đến xem khăn lụa Duyên Hoa mang từ nước ngoài về cho mẹ này, đẹp mắt không?”

Lương Thần ném chìa khóa xe trên bàn, chậm rãi ngồi ở bên cạnh mẹ của mình, bởi vì tâm tình tốt, thật sự đi nhìn lướt qua khăn lụa mẹ cầm trong tay một chút, sau đó dùng ngữ khí thực có lệ, nói một câu: “Cũng không tệ lắm.”

“Đó là đương nhiên, ánh mắt Duyên Hoa luôn tốt lắm.” Mẹ Lương Thần nói xong, liền nhìn thoáng qua Duyên Hoa, nói: “Vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi?”

“Bác gái, không phải gần đây bác rất nhàm chán sao? Cháu nói chúng ta đi chùa Vạn Phúc đi, nghe nói nơi đó rất linh thiêng, cháu muốn đi cầu một chuỗi phật châu mang theo, cháu có một người bạn nói cho cháu biết, cô ấy muốn mang thai, liền đi nơi đó cầu một chuỗi hạt châu, kết quả còn chưa tới ba tháng, liền thật sự mang thai.”

“Thật sự hiệu nghiệm như vậy?” Đáy mắt mẹ Lương Thần hiện lên một tia hứng thú: “Vậy chúng ta ngược lại ngày mai có thể đi nơi đó.”

Từ trước đến nay Lương Thần không có hứng thú với những đề tài phụ nữ này, nhưng nghe được phật châu, liền nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo, sau đó buông tờ báo cầm trong tay, ngẩng đầu, hỏi Duyên Hoa: “Có bảo vệ bình an không?”

Đáy mắt Duyên Hoa hơi thoáng hiện lên một tầng vui sướng, từ nhỏ cô ta đã thích Lương Thần, nhưng không có dũng khí tỏ tình, chỉ có thể vẫn cố ý giả bộ rất thích Từ Dung, quấn quít lấy anh hỏi chuyện Từ Dung, thật ra cô ta chỉ vì có thể nói chuyện được với anh, sau đó cô ta nghe được tin tức anh muốn kết hôn từ trong miệng của chị mình, còn biết đối tượng anh muốn kết hôn, lại có thể cùng trong công ty giải trí với mình, tên Cảnh Hảo Hảo, bộ dạng xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trình độ học vấn không thể nào hơn minh tinh hạng ba.

Cô ta nghĩ thế nào cũng không ra, Lương Thần - một người đàn ông ưu tú như vậy, sao lại để ý Cảnh Hảo Hảo - một người phụ nữ như vậy?

Vì thế cô ta còn thương tâm hồi lâu, phải biết rằng cô ta chính là vì có thể ở thành phố Giang Sơn nhìn thấy anh mỗi ngày, mới giả bộ rất thích quay phim, ở lại công ty giải trí TS.

Sau đó hôn sự anh thất bại, cô ta thật sự rất cao hứng, hiện tại đây vẫn là lần đầu tiên trong đời, Lương Thần chủ động tìm cô mở miệng nói chuyện, Duyên Hoa có chút kiềm chế không được hưng phấn của mình nói: “Cái gì cũng có thể cầu được, bình an, con cái, hôn nhân, đủ loại......”

598
“Hạt châu tốt nhất là loại nào?” Lương Thần lại hỏi.

Đáy mắt Duyên Hoa càng sáng hơn: “Bồ đề tử, em đã muốn đi chùa Vạn Phúc cầu một phật châu bồ đề tử.”

Lương Thần không có hé răng, chỉ gật gật đầu, liền gục đầu xuống tiếp tục xem báo chí của mình.

Ăn xong cơm tối, Lương Thần cũng không có đứng lên chạy lấy người như thường ngày, ngược lại nghiêng đầu, nhìn thoáng qua mẹ của mình, hỏi: “Ngày mai mẹ đi chùa Vạn Phúc?”

“Đúng vậy, Duyên Hoa nói đi với mẹ.”

Lương Thần suy nghĩ một chút, liền nói: “Ngày mai con lái đưa hai người cùng đi.”

......

Chùa Vạn Phúc cách thành phố Giang Sơn có bốn tiếng đường xe, cho nên ngủ lại ở trong chùa một đêm.

Vào ban đêm, Lương Thần chọn một chuỗi phật châu bồ đề tử, đưa cho phương trượng khai quang cho nó.

Quá trình khai quang suốt hai tiếng đồng hồ, anh liền quỳ gối trên bồ đoàn, từ châm nến đỏ đến khi phương trượng niệm xong kinh văn, nến đỏ cháy hết, mắt anh nháy cũng không nháy một chút, vẫn luôn đang nhìn phật châu kia.

Duyên Hoa và mẹ Lương Thần liền đứng ở phía sau, Duyên Hoa nhìn phật châu bồ đề tử Lương Thần khai quang kia, giống mình y như đúc, bất giác nghĩ đến Lương Thần đây là muốn chuẩn bị tặng cho chính mình, bởi vì qua năm ngày nữa, chính là sinh nhật của cô ta.

Đáy lòng Duyên Hoa hơi thoáng hiện lên một chút kích động.

......Ngày hôm sau, trở lại thành phố Giang Sơn từ chùa Vạn Phúc, đã là tám giờ tối, Lương Thần đưa mẹ và Duyên Hoa về nhà, đã là mười giờ.

Anh lái xe, vòng một vòng từ chỗ Duyên Hoa, vòng đến dưới lầu Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, lấy phật châu từ trong túi ra, cầm ở trong lòng bàn tay xoay xoay, sau đó liền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua căn phòng của Cảnh Hảo Hảo, phát hiện đã tắt đèn, liền lẳng lặng ngây người trong chốc lát, lái xe, trở về biệt thự giữa sườn núi.

......

Tối hôm qua Cảnh Hảo Hảo miên man suy nghĩ hồi lâu mới ngủ, ngủ muộn, hôm sau tỉnh lại cũng có chút trễ, nhưng cô mở di động ra, suy nghĩ đầu tiên trong đầu, cũng không phải nhìn thời gian, ngược lại muốn đi nhìn điện báo một chút.

Phát hiện không có điện thoại Lương Thần gọi tới, Cảnh Hảo Hảo thoáng có chút mất mát, liền vội vàng mặc quần áo, thu thập chỉnh tề chính mình, đi công ty.

Cả một buổi sáng, vẫn mất hồn mất vía như trước, đến buổi chiều, công ty có hoạt động, Cảnh Hảo Hảo lại không có hứng thú gì, ngồi ở trên vị trí của mình, nhìn đồng nghiệp chơi đùa vui vẻ.

Chịu đựng đến bốn giờ chiều, Cảnh Hảo Hảo nghĩ một ngày này, Lương Thần khẳng định sẽ không liên hệ cô, liền dứt khoát ghé vào trên bàn.

Giấc ngủ tối hôm qua có chút không đủ, cho dù tiếng cười mọi người trong văn phòng ồn ào thành một mảnh, đặc biệt tranh cãi ầm ĩ, Cảnh Hảo Hảo vẫn lâm vào mộng đẹp.

Tuy rằng chỉ ngắn ngủn trong chốc lát, Cảnh Hảo Hảo vẫn mơ một giấc mộng, cô mơ thấy Lương Thần, mặt đối mặt ngồi nói chuyện phiếm với cô, hai người hàn huyên hồi lâu, giọng nói của anh rất êm tai, ôn nhuận dễ nghe, còn muốn mê người hơn ca khúc cảm động cô nghe vào tối hôm qua.

Ánh mắt Lương Thần trong mộng rất đẹp, sâu thẳm như là hồ sâu, mang theo lực hấp dẫn nồng đậm, làm cho cô dần dần bị mất phương hướng. Thậm chí, làm cho cô ngừng hô hấp.

Cảnh Hảo Hảo chính là bị chính mình nghẹn tỉnh, cô mở to mắt, đầu tiên là thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới phát giác chính mình mơ cái gì, cả người chợt lập tức đứng lên từ trên vị trí.

Cô lại có thể mơ thấy Lương Thần...... Hơn nữa giọng nói và ánh mắt của anh trong mộng lại chân thật như ạậy...... Rõ ràng chính là cô đã khắc vào trong trí nhớ.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Cảnh Hảo Hảo đột nhiên vang lên, cô cầm lấy vừa nhìn, là Lương Thần gọi tới, cô sợ tới mức tay run rẩy, điện thoại liền rầm rơi ở trên bàn.

594

Bởi vì chấn động, điện thoại chậm rãi di động ở trên bàn, phát ra âm thanh ong ong ong.

Màn hình sáng ngời nhất diệt, Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm mặt trên Lương Thần tên, một chút nghĩ đến chính mình vừa mới làm cái kia mộng, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, sau đó liền vươn tay, cầm lấy điện thoại di động.

Cô hít sâu một hơi, làm cho tâm tình của mình bình phục xuống, sau đó tiếp nghe điện thoại, ngữ khí đặc biệt trấn định nói với bên trong: “Alo?”

“Hảo Hảo sao?” Giọng nói quen thuộc của Lương Thần cách điện thoại truyền đến.

“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo nói không rõ đáy lòng là tư vị gì, chỉ cảm thấy nghe được giọng nói của anh, liền có một loại cảm giác thân thiết khó có thể nói nên lời, dâng lên từ dưới đáy lòng.

Cảnh Hảo Hảo hung hăng nuốt nuốt nước miếng, nắm di động, tiếp tục hỏi: “Anh gọi điện thoại đến, là muốn để tôi mời anh ăn cơm sao?”

“Ừ.” Lương Thần lên tiếng, nói: “Anh lập tức đến dưới lầu công ty em.”

“Ừm.” Cảnh Hảo Hảo lên tiếng, liền cắt đứt điện thoại, sau đó ánh mắt chợt trợn to, anh nói anh lập tức đến dưới lầu công ty?

Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng nắm túi xách trên bàn lên, sau đó nhanh như chớp chạy vào trong toilet, đứng ở trước gương, đầu tiên là chải tóc mình lại một lần, sau đó lấy hộp phấn mang theo bên người ra, hơi vỗ lên một tầng, làm cho làn da thoạt nhìn càng thêm nhẵn nhụi oánh nhuận, lúc này mới xoay một vòng trước gương, xác nhận không có vấn đề gì, mới cầm lấy túi xách, tốc độ cực nhanh vọt tới trong thang máy, nhấn số tầng một, liền đặc biệt sốt ruột nhìn con số nhảy xuống từng bậc.

Mấy chục giây ngắn ngủi, Cảnh Hảo Hảo lại chờ có chút không kiên nhẫn, cửa thang máy vừa mở ra, Cảnh Hảo Hảo bỏ chạy đi ra ngoài, sau đó lúc đi vào đại sảnh lần nữa, bước chân Cảnh Hảo Hảo lập tức chậm lại, bộ dáng biểu hiện ra đặc biệt bình tĩnh, không nhanh không chậm đi đến cửa.

......

......Địa điểm ăn cơm, là Lương Thần chọn lựa, món ăn Giang Chiết, ở phòng ăn xoay tròn nơi tòa nhà cao nhất của thành phố Giang Sơn.

Đó là nơi cao nhất thành phố Giang Sơn, ngồi ở trước bàn ăn, xuyên thấu qua cái bàn, từ phòng ăn xoay tròn, có thể thu toàn bộ cảnh đêm thành phố Giang Sơn vào trong mắt.

Người trong phòng ăn xoay tròn rất nhiều, cũng rất im lặng, có âm nhạc du dương vờn quanh chung quanh, không khí thoạt nhìn vô cùng lãng mạn.

Cảnh Hảo Hảo bưng ly rượu, đưa tới trước mặt Lương Thần, chạm ly với anh: “Tuy rằng đã từng nói qua câu cảm ơn với anh, nhưng vẫn muốn nói lại lần nữa.”

Cảnh Hảo Hảo hơi tạm dừng một chút: “Cám ơn.”

Ở dưới bầu trời đêm đầy ánh sao ngoài cửa sổ, thần thái Lương Thần thoạt nhìn rất tuấn lãng, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nói: “Không quan hệ.”

Sau đó liền dẫn đầu giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Mới vừa rồi lúc Lương Thần nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo thực sâu thẳm, mở miệng giọng nói dễ nghe êm tai, giống y như cảnh tượng trong giấc mộng cô nằm úp ngủ trong phòng làm việc vào chiều hôm nay, Cảnh Hảo Hảo lập tức giật mình tại chỗ, chỉ cảm thấy không khí chung quanh phòng làm việc trở nên có chút loãng, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.

Giống y như cảm giác ngừng thở trong giấc mộng của mình.

Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo qua một lúc lâu cũng không có uống rượu, nghĩ đến cô không thích uống, liền gõ bàn một cái, hỏi: “Muốn anh giúp em đổi một ly nước trái cây không?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, lúc này mới ý thức được chính mình lại có thể đang thất thần, vì che giấu xấu hổ, cô vội vàng giơ ly rượu lên, một hơi, ừng ực uống không còn một mảnh.

Buông ly rượu, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Lương Thần còn đang nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt vô cùng thâm thúy, nhìn đến cô tâm hoảng ý loạn.

595

Cô nhịn không được hơi giật mình một chút, liền nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, vì dời đi tầm mắt Lương Thần dừng ở trên mặt của mình, nâng tay lên, chỉ vào một chỗ nói: “Đó không phải là công ty của anh sao?”

Lương Thần nhìn theo ngón tay Cảnh Hảo Hảo, bốn chữ đèn nê ông “tập đoàn Giang Sơn”, đặc biệt chói mắt ở trong bóng đêm.

Cảnh Hảo Hảo cảm thấy nét bốn chữ kia có chút quen thuộc, giống như từng thấy qua ở nơi nào, liền nghiêng đầu, suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu, hỏi: “Bốn chữ tập đoàn Giang Sơn kia, sẽ không phải là viết dựa theo bốn chữ của anh chứ?”

“Ừ.” Lương Thần lên tiếng: “Anh viết trên giấy, bọn họ cầm lấy vẽ, coi như là chữ viết của anh.”

Cảnh Hảo Hảo xoay qua, nhìn chằm chằm bốn chữ tập đoàn Giang Sơn kia, kéo môi một cái, nói: “Còn rất soái khí.”

Lương Thần bị lời nói của Hảo Hảo chọc cười khẽ một chút.

Cảnh Hảo Hảo đột nhiên lại quay đầu, hỏi: “Tôi nghe người ta nói, trước kia anh ở Bắc Kinh, sao lại đột nhiên nghĩ tới trở về thành phố Giang Sơn?”

“Căn mạch ba anh ở Bắc Kinh tương đối sâu, lúc ấy bảo anh xuất ngoại lưu học, anh lại không muốn đi, muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng ông ấy lại đã an bài hết thảy cho anh ở Bắc Kinh, anh không thích loại cảm giác đó lắm, cho nên liền trực tiếp chạy tới Giang Sơn, nơi này là cố hương của anh, hơn nữa cách Bắc Kinh cũng có vẻ gần.”

“Nhưng Bắc Kinh là thủ đô, nếu ở Bắc Kinh, có lẽ tương lai của anh sẽ rất tố, chẳng lẽ anh không hối hận?”

“Không hối hận.” Lương Thần dừng một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nói: “Ngược lại, anh còn thực may mắn anh trở lại thành phố Giang Sơn.”

“Vì sao?”

Tầm mắt Lương Thần hơi dừng một chút, trong nháy mắt này, mặt tuấn mỹ trở nên có chút mơ hồ, qua một lúc lâu, anh mới mở miệng nói: “Bởi vì ở nơi này, anh gặp được người anh muốn gặp nhất.”

Thật ra anh muốn nói, bởi vì ở nơi này, anh gặp được cô.Nhưng lại cảm thấy nói như vậy, tựa hồ có chút mạo muội, dù sao anh và cô, đã không còn quan hệ gì.

Cho nên, vẫn là dùng một lời nói uyển chuyển.

Nếu có thể, anh càng muốn từ nhỏ liền lớn lên ở nơi này, có lẽ như vậy...... anh có thể sớm gặp được em, sau đó có lẽ em và Thẩm Lương Niên liền không có những bắt đầu kia, mà anh và em...... có lẽ sẽ là không phải là cảnh tượng giống như vậy......

Người muốn gặp nhất, là người anh thích sao?

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hiện lên một loại chua xót nói không nên lời, cô có chút khổ sở, lại vẫn cố nở nụ cười hỏi: “Là người anh thích sao?”

Ánh mắt Lương Thần dừng ở Cảnh Hảo Hảo, gật gật đầu.

Chính mình và Lương Thần cùng một chỗ lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy anh quan tâm người phụ nữ nào, hơn nữa tin tức đưa tin bên lề, cũng đều là nói anh giữ mình trong sach.

Người kia sẽ là ai?

Đổi lại trước đây, Cảnh Hảo Hảo mới không quan tâm người Lương Thần thích là ai, nhưng hiện tại, cô lại rất muốn biết.

Cho nên, cô liền cắn cắn khóe môi, ngữ khí chua sót đến chính cô cũng không có phát hiện: “Người kia là ai? Cô ta có ở thành phố Giang Sơn không?”

Người kia là em...... Cô ấy ở ngay trước mặt anh.

Hai câu nói đơn giản như vậy, Lương Thần lại không có dũng khí nói ra miệng, anh có chút sợ, chính mình vừa mở miệng, sẽ làm cho khoảng cách thật vất vả mới kéo gần được giữa cô và anh tan biến.

Trước kia, Lương Thần vẫn cảm thấy chính mình là không gì không làm được, nhưng đợi khi anh yêu thương một người, anh mới phát hiện, ở trước mặt người anh yêu, anh lại có thể là một người nhát gan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro