634-635

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Loại chuyện này, không phải là nên giải thích cho người mình yêu, hoặc là với người yêu của mình sao?

Sẽ không phải là......

Thân thể Cảnh Hảo Hảo theo bản năng buộc chặt lại một chỗ.

Làm sao có thể...... sao Lương Thần có thể thích cô, cô đang suy nghĩ miên man cái gì?

Cảnh Hảo Hảo rất nhanh đẩy cửa ra, đi vào phòng ngủ, dùng sức đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa, thở dốc từng ngụm.

Cô nhất định là điên rồi, mới có thể hiện ra suy nghĩ như vậy ở trong đầu.

Sau một lúc lâu Cảnh Hảo Hảo mới bình ổn tâm tình của mình, chậm rãi đi đến bên giường, bò lên, sau đó cầm di động của mình, chậm rãi mở ra, nhìn bên trong rất nhiều tin nhắn Lương Thần gửi đến, đều là anh gửi cho cô vào mấy ngày hôm trước, đại đa số đều là một ít lời nói hỏi cô ăn cơm, đang làm cái gì.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm những tin nhắn kia hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng đè xuống ở trên bàn phím: [ Anh nói cho em biết những lời này, em có thể xem thành anh đây là đang giải thích với em không?]

......

Lương Thần trong phòng khách, bởi vì Cảnh Hảo Hảo không rên một tiếng tiến vào phòng ngủ nên cảm thấy mất mát, đột nhiên nghe được di động vang lên, liền liếc mắt nhìn một cái, kết quả nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, tâm anh, đột nhiên như là bị thủy triều ấm áp bao vây, ấm áp, ôn nhu, anh cũng nhẹ nhàng gõ hai cái ở trên bàn phím: [ Có thể ]

......

Cảnh Hảo Hảo vẫn đang nắm lấy di động, không chuyển mắt nhìn chằm chằm màn hình, lúc cô thấy trên màn hình xuất hiện hai chữ “Có thể” này, trái tim vốn thật vất vả mới bình tĩnh lại, tốc độ nhịp tim lại nhanh hơn.

Anh đã nói là đang giải thích với cô.......

Hô hấp Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút không ổn, hơn nửa ngày, cô mới tiếp tục đánh một hàng chữ, gửi tới: [ Vì sao anh lại giải thích với em? Không phải Duyên Hoa tỏ tình với anh ư? Cô ấy tốt như vậy, sao anh lại không thích cô ấy?]

......

Lương Thần nhìn tin nhắn này của Cảnh Hảo Hảo, hơi nhíu nhíu mày.
Duyên Hoa tỏ tình với anh, sao cô biết được?

Chẳng lẽ ngày đó, cô đi toilet tìm anh?

Lương Thần trầm tư một chút, tiếp tục gửi cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn hồi đáp: [ Đêm đó, em ở tiệc sinh nhật Duyên Hoa, nghe được bao nhiêu đối thoại của tụi anh?]

......

[ Không có nghe được bao nhiêu, chỉ nghe được lời tỏ tình của cô ấy, em liền rời đi.]

Cảnh Hảo Hảo trả lời chi tiết, sau đó lại bổ sung một tin nhắn, giải thích nói: [ Em không phải cố ý nghe lén các người nói chuyện, em chỉ muốn đi tới toilet tìm anh, đúng lúc nghe được.]

......

Cô nghe được Duyên Hoa tỏ tình, không từ biệt với anh liền rời đi.

Còn có đêm nay...... Cô ở trước mặt anh thường xuyên nhắc đến tên Duyên Hoa......

Lương Thần nghĩ đến đây, cảm thấy một tia sáng nơi đáy lòng đột nhiên trở nên càng thêm sáng ngời lên.

Đây không phải là đại biểu cho, thật ra Cảnh Hảo Hảo có chút cảm giác với anh không?

Cô để ý xì căn đan giữa Duyên Hoa và anh, cũng để ý Duyên Hoa tỏ tình với anh?

Giống như là anh để ý Thẩm Lương Niên......

Có quan tâm mới có để ý, anh cũng không thể lý giải thành, thật ra Cảnh Hảo Hảo là đang quan tâm anh đúng không?

Lương Thần càng nghĩ, càng cảm thấy hy vọng của mình ở chỗ Cảnh Hảo Hảo càng lớn, anh ôm một tia tâm tình thăm dò, gửi một tin nhắn cho Cảnh Hảo Hảo: [ Hảo Hảo, em muốn biết người anh thích là ai không?]

Gửi tin nhắn này xong, Lương Thần liền phát hiện trong lòng bàn tay của mình lại phủ kín mồ hôi.

Anh từng đối mặt với đủ loại vấn đề khó khăn trong thương trường, đều có thể làm đến trấn định ung dung, gặp nguy không loạn, nhưng hiện tại, anh lại có thể khẩn trương, có chút bối rối.

Có một loại đáp án, tựa hồ có thể miêu tả sinh động bất cứ lúc nào.

Cảnh Hảo Hảo nhìn tin nhắn Lương Thần gửi đến trên di động kia “Hảo Hảo, em muốn biết người anh thích là ai khônh?”, cả người trong nháy mắt liền như dừng ở nơi đó.

Hô hấp của cô trở nên có chút dồn dập, qua nửa ngày cũng chưa nâng ngón tay lên, gõ chữ xuống trên bàn phím.

......

Lương Thần trong phòng khách, cảm thấy thời gian như vậy, giống như là bị đau khổ kéo dài vô hạn.

Anh ngừng thở, đợi di động của mình vang lên.

Một giây, một phút, mười phút...... Suốt 20 phút, Cảnh Hảo Hảo không có trả lời tin nhắn cho anh.

......

Qua không biết bao lâu, Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng giật giật thân thể, mới phát hiện động tác nằm úp sấp của mình, làm cho cánh tay của mình đều trở nên có chút run lên.

Cảnh Hảo Hảo lật người, lúc này mới nhẹ nhàng gõ vài cái lên di động trong tay: “Là ai?”

Cô còn chưa gửi đi, liền cảm thấy ngón tay của mình run rẩy lợi hại, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó liền nhấn gửi đi.

......

Di động truyền đến tiếng vang ting ting trong lòng bàn tay, Lương Thần không có dừng lại liền mở khóa điện thoại di động, trong nháy mắt anh nhấn mở tin nhắn điện thoại di động kia, anh rõ ràng nhìn thấy đầu ngón tay của mình đang run rẩy.

Tin nhắn mở ra, rơi vào mi mắt anh, là hai chữ: [ Là ai?]

Lương Thần nhìn chằm chằm hai chữ kia hồi lâu, anh mới hít một hơi, thật sâu sau đó nhẹ nhàng nhấn hai cái, không chút do dự gửi ra ngoài.

......

Trong nháy mắt di động vang lên ở bên tai, Cảnh Hảo Hảo theo bản năng kéo chăn, chôn mình vào.

Cô mơ hồ cảm thấy trái tim mình, có thể nhảy ra trong ngực bất cứ lúc nào.
Cô ở trong ổ chăn tối đen, ước chừng ngây người năm phút đồng hồ, mới miễn cưỡng vươn tay, sờ soạng di động, vẫn núp ở trong chăn như trước, mở khóa, nhấn mở tin nhắn Lương Thần gửi đến.

Phản ứng đầu tiên của cô, là nhắm hai mắt lại, cô ở trong ổ chăn tối đen, tinh tường cảm giác được tiếng hít thở của mình là dồn dập như vậy, sau khi lông mi của cô run rẩy thật lâu, mới nhẹ nhàng nâng lên, sau đó cô tinh tường thấy được một chữ trên màn ảnh di động của mình.

Chỉ có một chữ.

Em.

......

Trong nháy mắt này, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy có tiếng sấm ầm ầm nổ tung trong đầu của mình, sau đó, máu toàn thân cô như là bị đông lại, ngừng chảy xuôi, không khí quanh thân như là bị tháo nước, không thể hô hấp.

Cô cứ như vậy bình tĩnh nhìn di động trong lòng bàn tay, nhìn đối thoại trên màn hình.

-- Hảo Hảo, em muốn biết người anh thích là ai không?

-- Là ai?

-- Em.

Qua hồi lâu, hồi lâu, Cảnh Hảo Hảo mới nhẹ nhàng giật giật tròng mắt, cô một phen xốc chăn lên, hé miệng, dùng hết toàn lực hô hấp.

Sau đó ở trong đầu nổ tung thành một mảnh của mình, Cảnh Hảo Hảo hao hết toàn lực tìm kiếm hồi lâu, tìm kiếm ra một câu:  Lương Thần thích cô, người Lương Thần thích là cô......

......

Lương Thần vẫn duy trì tư thái vừa mới ngồi ở trong phòng khách, anh rốt cục nói ra miệng.

Ngày anh và cô lĩnh giấy hôn thú, vốn vào ngày kết hôn đó, anh từng muốn tỏ tình với cô, trì hoãn lâu như vậy, rốt cục cũng nói ra miệng.

Mặc kệ cô là cự tuyệt, hay là đáp ứng.

Anh vẫn luôn thích cô.

Lương Thần chậm rãi tựa vào trên sô pha, phát hiện chính mình gửi đi một chữ đơn giản như vậy, nhưng lại hao phí nhiều khí lực của anh như vậy.

Anh chậm rãi nâng đầu, nhìn đèn sáng trên trần nhà, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro