646-650 người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong toàn bộ quá trình Cảnh Hảo Hảo nghe concert, Lương Thần đều đang phục vụ cô.

Cô há mồm, anh liền nhét đồ ăn, cô duỗi tay, anh liền đưa nước uống lên.

Lúc concert kết thúc, Lương Thần vẫn tiếp tục làm động tác như trước của mình, đầu tiên là đứng lên, thay Cảnh Hảo Hảo mặc áo khoác, sau đó hơi cúi người, cài từng viên nút áo cho Cảnh Hảo Hảo, cầm khăn quàng cổ và mũ, tri kỷ đội cho Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới nhấc túi giấy đựng áo sơ mi và gói rác to và thức ăn bị Cảnh Hảo Hảo ăn còn lại, xoay người, nói với Thẩm Lương Niên: “Chúng ta đã lâu không gặp, hẳn là nên uống một ly."

Dừng một chút, Lương Thần liền nói: “Chỉ là hôm nay thời gian không còn sớm, Hảo Hảo còn phải trở về nghỉ ngơi, huống chi......”

Lương Thần nói tới đây, cười cười, thay đổi một lời nói ái muội, nói: "Xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, cho nên chúng tôi đi trước......”

Trên mặt Thẩm Lương Niên cũng không có khởi động cảm xúc quá lớn, anh gật gật đầu, vẫn là thần thái bình tĩnh như vậy, mở miệng giọng nói vẫn như nước lặng, không hề gợn sóng: “Gặp sau.”

“Gặp sau.” Lương Thần nói xong, liền ôm thắt lưng Cảnh Hảo Hảo, xoay người rời đi.

......

Vé vào cửa concert lần này, trong công ty của Thẩm Lương Niên được phát mỗi người một tấm.

Anh vốn không muốn đến, nhưng nhìn thấy Chu Kiệt Luân lại có thể ở trong concert lần này, anh nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo từng rất mê luyến anh ta, nhưng lúc ấy bọn họ nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn không thể xem concert.

Lúc ấy anh âm thầm hạ quyết tâm, tương lai nhất định mang Cảnh Hảo Hảo xem concert của Chu Kiệt Luân một lần, nhưng sau đó khi thật sự có tiền, chuyện này lại bị mắc cạn ở sau đầu.

Hiện tại giai nhân đã không ở bên cạnh, anh lại một lần nữa nhớ tới sự kiện kia, tuy rằng không có giai nhân làm bạn, anh lại vẫn muốn tới nghe một chút.

Chỉ là thật không ngờ, lại có thể chạm mặt Lương Thần và cô ở nơi này.
Cô và anh ta thoạt nhìn rất tốt...... Lương Thần cao cao tại thượng kia, buông xuống tất cả cao ngạo và tự đại, cẩn thận đối đãi cô như vậy, so với anh và cô trước kia càng muốn tốt hơn nhiều.

Có một người như vậy, còn thật sự đối với cô tốt như thế, với anh mà nói, hẳn là một chuyện rất đáng để cao hứng.

Anh và cô đã kết thúc, cô không muốn bắt đầu với anh lần nữa, anh là thật sự yêu cô, anh hẳn nên như trên sách viết vậy, thật sự yêu một người, nhìn cô ấy hạnh phúc, bạn cũng sẽ thực hạnh phúc.

Nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, lúc bạn thật sự yêu một người xuất phát từ nội tâm, bạn sẽ phát hiện, cô ấy có người bồi, có người thương, có người yêu, đáy lòng của bạn, hoàn toàn không có một chút chúc phúc thật tình, bạn có, chính là khổ sở và chua sót.

Trước khi Lương Thần rời đi nói cái gì?

** Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng......** Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, thật sự là biểu đạt không che giấu chút nào, mà cô cũng không có cự tuyệt...... Cô còn tặng cho anh ta áo sơ mi quý giá như vậy.

Thoạt nhìn bọn họ tốt lắm, tốt lắm......

Nhưng anh thì sao?

Một cô gái tốt như vậy, từng đặt ở trước mặt anh, anh không có quý trọng thật tốt, hiện tại anh lại nhớ nhung muốn chết.

......

Đi ra sân vận động, sắc trời bên ngoài đã tối đen, ngọn đèn chiếu xuống tuyết trắng xóa, có vẻ có chút lạnh.

Bên ngoài chật ních người, Lương Thần thật cẩn thận che chở Cảnh Hảo Hảo, đi vào bãi đỗ xe.

Bởi vì chưa ăn cơm tối, Lương Thần thực tự nhiên vào lúc khởi động xe, mở miệng hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu một chút, cuối cùng đáp về một câu: “Tùy tiện.”

Lương Thần vừa lái xe, vừa  nghĩ nghĩ, hỏi: “Lẩu đi?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu: “Ăn lẩu dễ nóng.”

“Món ăn Nam Kinh?”

“Ngày hôm qua vừa ăn xong.”

“Món ăn Quảng Đông?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, lần này ngay cả nói cũng không nói.

“Món ăn Bắc Kinh?”

“Món ăn Hàng Châu?”

“Tôm hùm thành nam?”

Lương Thần liên tục hỏi vài cái, Cảnh Hảo Hảo vốn nói tùy tiện, nhưng món nào cũng bới móc ra điểm xấu, cuối cùng còn liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, nói: “Lương Thần, anh cũng thật lợi hại, chọn món ăn nửa ngày, vẫn không có chọn được một tiệm em thích ăn.”

Lương Thần bị trào phúng, trên mặt vẫn lộ ra ý cười nhợt nhạt như trước, lưu loát đánh chuyển tay lái, sau đó mở miệng hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện.”

“......” Lương Thần trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục chọn mấy nhà hàng hỏi.

Lần này Cảnh Hảo Hảo trực tiếp một chút phản ứng cũng không cho Lương Thần, mà là trực tiếp lấy di động của mình ra, nhấn mở lời bình của mọi người, tìm ở bên trong một lúc, sau đó chỉ một chỗ nói: “Chúng ta đi tiệm này ăn đi, bình luận rất nhiều, hơn nữa đại đa số đều khen ngợi.”

“Được.” Lương Thần ngoan ngoãn phục tùng, không hề nghi ngờ.Cảnh Hảo Hảo rời khỏi lời bình của mọi người, “Hừ một tiếng với Lương Thần, không có chút ngượng ngùng mở miệng nói với Lương Thần: “Lương Thần, anh còn không có lợi hại bằng lời bình của mọi người đâu, tìm một nơi ăn cơm cũng không tìm được!”

Lương Thần lái xe, khóe môi hơi nâng một chút, không có hé răng, chỉ thuần thục khống chế xe, đi nơi Cảnh Hảo Hảo chọn.

Tới nơi, lúc Cảnh Hảo Hảo bỏ điện thoại di động vào trong túi, nhìn thấy có tin nhắn nhắc nhở, liền thuận tay nhấn mở một chút, phát hiện là ngân hàng gửi đến.

Nhắc nhở cho cô là: Số tài khoản của ngài còn lại một đồng.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm màn hình di động của mình sửng sốt trong chốc lát, lật tìm một chút, xem ghi chép cà thẻ của mình một chút, sau đó nghĩ đến ban ngày lúc mình mua áo sơ mi cho Lương Thần, quên tiền gửi ngân hàng ttong thẻ của mình không nhiều lắm, lại có thể không nghĩ qua liền quét thẻ chỉ còn 1 đồng.

Cô vội vàng lật xem ví tiền của mình một chút, nhìn thấy bên trong chỉ có môt tờ mười đồng và năm xu, tâm cả người, đột nhiên lập tức trầm xuống.

Tiền lương của cô, phải tới 20 mới phát, hiện tại tài sản toàn thân cô, chỉ có mười đồng trong ví và 1 đồng trong thẻ

Còn thời gian gần nửa tháng, cô phải vượt qua như thế nào đây?

Bởi vì lần trước gặp chuyện không may trong công ty, cô vay tiền Phương Lộ bị cự tuyệt, tuy rằng lần đó ôố tiền có chút lớn, tình huống đặc thù, nhưng sau khi bị cự tuyệt, Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ rất ít tiếp xúc, cho dù ngẫu nhiên gặp mặt, cũng cảm thấy đặc biệt lúng túng, cho nên Cảnh Hảo Hảo thật có chút chướng ngại tâm lý với vay tiền.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng nhìn thoáng qua Lương Thần bên người, sau đó liền lắc lắc đầu, không được, cô không thể mở miệng vay tiền anh, nếu cô mở miệng, anh khẳng định là đưa tiền cho cô, mà không phải mượn.

Tuy rằng cô thích anh, anh đang theo đuổi cô, nhưng cô còn chưa có đáp ứng làm bạn gái của anh, dùng tiền của anh như vậy...... Tựa hồ có chút không thể nào nói nổi......

Cảnh Hảo Hảo “Tâm sự nặng nề” đi theo Lương Thần vào tiệm ăn, vào lúc Lương Thần gọi món ăn, cô đột nhiên nghĩ đến, trong thẻ xe buýt của cô có tiền, không cần phát sầu về tiền xe đi làm, nếu mỗi ngày Lương Thần đều gặp mặt với cô, tiền ăn cơm cô có thể để cho anh trả......

Đơn giản là cô không cần xài một xu đến ngày phát tiền lương mà......

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, tâm tình rốt cục yên ổn một chút.

Lương Thần ngồi ở đối diện cô, nhìn thoáng qua di động, ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Hảo Hảo, ngày mai anh có thể phải đi công tác, ít nhất phải tới ngày 20 mới có thể trở về.”

Lương Thần ngồi ở đối diện cô, nhìn thoáng qua di động, ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Hảo Hảo, ngày mai anh có thể phải đi công tác, ít nhất phải tới ngày 20 mới có thể trở về.”

Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm Lương Thần, trong não nháy mắt ngây ngốc thành một đoàn, cô há miệng, chỉ là cảm thấy hơi thở có chút không ổn, cách trong chốc lát, mới mở miệng, hỏi: “Anh phải đi công tác?”

“Vừa rồi Tô Tiểu Tả gửi tin nhắn đến, nói công trình bên Thượng Hải xuất hiện một chút vấn đề, cần anh tự mình đi qua nhìn một chút, sau đó chi nhánh công ty thứ mười tám chính thức khai mạc, cho nên đợi sau khi lễ khai mạc kết thúc, anh mới có thể trở về.”

Lương Thần báo rất tỉ mỉ hành trình của mình, nhưng Cảnh Hảo Hảo làm sao có tâm tư quan tâm công trình anh xuất hiện vấn đề, chi nhánh công ty anh khai mạc gì đó, trong đầu cô đều đang lo lắng vấn đề sinh tồn hơn nửa tháng kế tiếp của cô, cho nên Cảnh Hảo Hảo chỉ bình thản gật gật đầu, “ờ” một tiếng.

Món ăn Lương Thần gọi rất nhanh liền bưng lên hết, bày đầy một bàn

Cảnh Hảo Hảo vừa ăn, vừa vắt hết óc phát sầu vì sinh tồn mười lăm ngày kế tiếp của mình.

Ăn cơm tối, thời gian đã có chút không còn sớm, Lương Thần gọi phục vụ đến tính tiền, mang theo Cảnh Hảo Hảo đi ra từ khách sạn.

Con đường này là đường dành riêng cho người đi bộ, cấm xe lái vào, Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo chỉ có thể như lúc đến, dựa theo đường cũ trở về bãi đỗ xe.

Tuy rằng tuyết đọng trên đường phố đã được dọn sạch sẽ, nhưng nước lưu lại, kết thành băng trong đêm khuya, Cảnh Hảo Hảo mặc một đôi giày cao gót tám centimet, dẫm phía trên, thường có chút trượt, nếu không phải Lương Thần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Cảnh Hảo Hảo, không biết cô đã ngã sấp xuống bao nhiêu lần.

Cuối cùng, Lương Thần liền ngồi xổm trước mặt Cảnh Hảo Hảo, cõng cô lên.

Trên đường phố hơn mười giờ vào mùa đông, có vẻ rất yên tĩnh, ánh đèn đường mơ tối chiếu vào trên tuyết trắng hai bên đường, chiết xạ ra ánh sáng ấm áp.Cảnh Hảo Hảo im lặng ghé vào trên lưng Lương Thần, giữa hơi thở đều là mùi hương dễ ngửi trên người Lương Thần.

Cô nhịn không được vươn tay, tay ôm cổ Lương Thần hơi siết chặt.

Lương Thần cảm giác được hai gò má cô gái phía sau dựa vào rất gần cổ của mình, hơi thở như lan của cô lẳng lặng tiến vào bên tai của mình, tê tê, dại dại, gây rối tâm anh cũng ngứa ngáy theo, nhu hòa làm cho anh nhịn không được thả bước chân chậm rãi nhất.

Băng trên đất, chiết xạ ra ánh sáng, Lương Thần dẫm nát từng bước phía trên, lại đi đến đặc biệt vững vàng.

Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, quan sát sườn mặt Lương Thần, cảm thấy đường cong giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động của người đàn ông này, ở dưới đèn đường chiếu xuống, có vẻ càng thêm ôn nhu.

Kkhóe môi của cô, nhịn không được nhẹ nhàng nâng lên, ngữ khí mang theo mềm mại chính mình cũng không phát hiện được, nhẹ giọng mở miệng: “Lương Thần, em có nặng không?”

“Tàm tạm.”

Chung quy vẫn là phụ nữ, đều đặc biệt để ý thể trọng và tuổi của mình, Cảnh Hảo Hảo có chút bất mãn hỏi lại: “Cái gì gọi là tàm tạm?”

Lương Thần nghe ra tức giận nhỏ trong giọng nói cô gái, tuy rằng nhìn không thấy dung nhan của cô, nhưng anh vẫn có thể loáng thoáng tưởng tượng ra vẻ mặt giờ này khắc này của cô.

Khẳng định là hơi bĩu môi, giống như trước kia mình ở trong xe, nhìn thấy cô đứng ở trước xe Thẩm Lương Niên, bởi vì không hài lòng chuyện gì đó mà biểu hiện ra vẻ mặt này.

Cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới, có một ngày, vẻ mặt mà anh rất hâm mộ, lại sẽ xuất hiện bởi vì anh.

Thật ra Cảnh Hảo Hảo cũng không biết bắt đầu từ khi nào, sợ hãi Lương Thần lưu giữ ở đáy lòng cô đã biến mất không còn một mảnh.

Lúc ban đầu khi anh nói anh muốn theo đuổi cô, thật ra đáy lòng cô vẫn có chút khiếp đảm, nhưng tiếp xúc nhiều, cô phát hiện, tính tình anh và Lương Thần cô biết trước kia hoàn toàn giống như là hai người, có một ngày, cô và anh cùng nhau ăn xong cơm tối xem một bộ phim điện ảnh, bộ phim rất phấn khích, cô xem đến tâm tình có chút kích động, lúc đi ra cùng anh vai sóng vai. còn lải nhải thảo luận tình tiết phim với anh, cô thích nam chính bên trong, anh lại chê bộ dáng nam chính kia rất phụ nữ, sau đó nói ánh mắt của cô không tốt, cô tranh cãi không lại anh, liền căm tức nâng tay lên,  hung hăng vỗ một cái lên bả vai của anh.

Tuy rằng lúc ấy là cô đùa giỡn, vung tay tới, nhưng sau khi cô đánh xong, liền sợ hãi.

Cho dù chuyện kia đã qua rất nhiều ngày, nhưng cô vẫn nhớ rõ như trước, ngay lúc đó tay chân mình đều lạnh lẽo, ngừng thở, sợ hãi nhìn anh, cô sợ anh trở mặt với mình trong rạp phim người đến người đi.

Nhưng anh chẳng những không có, ngược lại trên mặt lộ ra ý cười, mở miệng dỗ cô.

Lúc ấy cô thật sự bị một màn như vậy dọa choáng váng, cô đứng sững sờ tại chỗ, đầu óc không có suy nghĩ.

Anh lại không biết ngay lúc đó cô là bị dọa sợ, vẻ mặt khẩn trương nhìn cô, xin lỗi với cô, kéo tất cả sai lầm lên trên người của mình.

Thật ra anh đâu có phạm sai lầm gì với cô?

Chỉ là cô không hiểu chuyện, nói không lại anh, liền động thủ.

Anh là một người đàn ông, đứng ở trước mặt cô, khen ngợi đủ loại nhân vật nam chính kia thật tốt chọc cô bật cười, lập tức làm cho đáy lòng của cô ấm áp.

Mỗi người đều nói, một phụ nữ không hiểu chuyện, nhất định là có một người đàn ông tốt nuông chiều.
Thẩm Lương Niên từng rất tốt với cô, nhưng ở trong tình yêu kia, có lẽ là cô yêu nhiều và sâu đậm hơn, luôn không dám như những cô bạn gái khác, kiêu căng, phát hỏa, đùa giỡn tiểu tính tình.

Nhưng ở trong tình yêu, chuyện mỗi cô gái có quyền hưởng thụ, Lương Thần đều cho cô.

Làm cho cô cảm thấy, hết thảy này cứ như một giấc mộng không chân thật.

Anh đối với cô rất tốt, tốt đến không thể bới móc, đồng nghiệp trong văn phòng nói nếu cô đánh mất anh, tuyệt đối là tiếc nuối lớn nhất cả đời của cô.

Nhưng đáy lòng cô không có rõ ràng, anh đối với cô càng tốt, lòng của cô luân hãm lại càng sâu, nhưng cô càng run sợ trong lòng, cô luôn cảm thấy không có chuyện tốt như vậy rơi đến trên người cô, luôn cảm thấy đây là do mình ý nghĩ kỳ lạ mơ thấy.

Cho nên, cô liền trở nên càng thêm tùy hứng, kiêu căng, đùa giỡn tiểu tính tình trước mặt Lương Thần.

Thật ra đáy lòng cô sợ hãi, sợ anh sẽ không nhân nhượng cô.

Nhưng hết lần này tới lần khác anh càng nhân nhượng cô, cô lại càng muốn thử, cô muốn nhìn xem, đây có phải là anh đang giả vờ hay không.

Nhưng mà, ngày anh theo đuổi của cô, một ngày lại một ngày trôi qua, bao dung của anh với cô càng lúc càng lớn, dung túng càng ngày càng sâu.

Anh khiến cho cô cảm thấy, nơi có anh, cô không phải là một Cảnh Hảo Hảo bình thường, mà là một công chúa được nguoif nâng ở trong lòng bàn tay quan tâm.

Từ khi ba mẹ qua đời, cưng chiều mất mác suốt mười năm của cô, bởi vì có anh, đều bổi thường trở lại.

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, đáy mắt trở nên hơi có chút ấm ướt, ở trên lưng Lương Thần, thay đổi một tư thế thoải mái một chút, ghé vào đầu vai Lương Thần, qua một lát, hỏi: “Lương Thần, gần đây em, có phải rất quá đáng với anh không?”

Lương Thần nghe câu này, động tác cõng Cảnh Hảo Hảo đi đường hơi dừng một chút, đứng ở tại chỗ, anh quay đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Cảnh Hảo Hảo chôn hai gò má trên vai Lương Thần, ấp a ấp úng hồi lâu, mới giọng nói rầu rĩ nói ra biểu hiện tựa hồ luôn cố tình gây sự trong mấy ngày nay một lần, sau đó bổ sung một câu: “Lúc em đùa giỡn tính tình như vậy, có phải anh cảm thấy đặc biệt ủy khuất, đáy lòng đặc biệt khổ sở không?”

Hóa ra cô gái nhỏ là vì chuyện này, mới đột nhiên liền cảm xúc nặng nề như vậy, Lương Thần nhịn không được cúi đầu cười hai tiếng, tiếp tục kéo Cảnh Hảo Hảo lên trên lưng, mở bước chân thong thả, tiếp tục đi về phía trước: “Hảo Hảo, em theo anh cùng một chỗ, không cần giống như người kia, mình vui vẻ như thế nào, liền làm như thé đó.”

Cô nhìn thấy thần thái không rõ ràng của anh, lại nghe được một chút nghiêm túc trong lời nói của anh.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo ấm áp, qua một lát, vẫn mang theo vài phần không xác định mở miệng lần nữa, hỏi: “Lương Thần, anh thật sự không cảm thấy em như vậy rất quá đáng à?”

“Không cảm tâấy.” Lương Thần không có chần chờ gì trả lời, trong giọng nói mang theo mười phần dung túng.

Cảnh Hảo Hảo cong môi cười cười, ôm cánh tay Lương Thần lại nắm thật chặt, sau đó nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, vẫn mang theo vài phần bất an thuần túy mở miệng, giọng nói tinh tế nói: “Nhưng chính em cảm thấy em như vậy có chút cố tình gây sự, không đủ rộng lượng, không đủ hiền lành, không biết chăm sóc người, còn không có tri thức hiểu lễ nghĩa......”

“Hảo Hảo.” Lương Thần mở miệng cắt đứt lời nói Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo ngậm miệng, đợi trong chốc lát, anh nghe được giọng nói Lương Thần, mang theo vài phần nghiêm túc truyền đến: “Anh tìm là một người yêu, anh muốn dùng tâm đi yêu một người, không phải là một bảo mẫu.”

Cảnh Hảo Hảo bị anh chận đến trong khoảng thời gian ngắn có chút nói không nên lời, tay ôm cổ anh của cô hơi giật giật, sau đó có chút lo lắng không đủ nói: “Anh không cần, nhưng người khác sẽ nói......”

“Phụ nữ của anh, làm sao đến phiên bọn họ khoa tay múa chân.” Lương Thần hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo mười phần cao ngạo.Lời nói tràn ngập khí phách như vậy, còn hơn trăm ngàn ngôn ngữ lời ngon tiếng ngọt, làm cho đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, như là đổ mật, ngọt ngào chán ngấy.

Cảnh Hảo Hảo không có lên tiếng, Lương Thần cũng không nói chuyện, hai người cứ im lặng đi trong chốc lát như vậy, giọng Lương Thần, ở ánh đèn tuyết trắng ban đêm, chậm rãi chậm rãi truyền đến: “Hảo Hảo, em là người phụ nữ đầu tiên anh muốn cưng chiều như vậy, cũng là một người duy nhất.”

Trong cổ họng Cảnh Hảo Hảo như là chận cái gì đó, không lên không xuống.

Cô có thể tin tưởng anh sao? Cô có thể xem tình yêu thất bại của Thẩm Lương Niên và cô kia là một lần ngoài ý muốn, tin tưởng mình còn có tốt đẹp mới ư?

Cảnh Hảo Hảo dùng sức nuốt nuốt nước miếng, mới cong môi, cười nói an nhàn nói: “Lương Thần, anh như vậy sẽ chiều hư em.”

“Vậy chiều hư đi, dù sao cả đời này, chỉ có một lần cơ hội nuông chiều không ranh giới như vậy, cho nên Hảo Hảo, em nhất định phải để cho anh có cơ hội tiêu hao vô cùng nhuần nhuyễn này.”

Nhìn một chút, đây là một người đàn ông như thế nào.

Lúc khí phách, giống như toàn thế giới đều bị anh dẫm nát dưới lòng bàn chân.

Lúc nhu tình, giống như người toàn thế giới đều vì anh mà trở nên ấm áp.

Lúc Cảnh Hảo Hảo mười tuổi, gặp Thẩm Lương Niên, cô nghĩ rằng đã gặp hạnh phúc tốt đẹp nhất bên trong cả đời mình.

Nhưng mười năm sau, cái gọi là hạnh phúc tốt đẹp đó lại cho cô một tai họa trí mạng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro