C321-325

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 321: Chúc Mừng [6]

Anh cố ý tăng thêm hai chữ “Phúc khí” này, làm cho người ta trong nháy mắt liền hiểu được, anh là đang nói mát.

Từ Dung hiểu Lương Thần, cảm giác được không khí trong lời nói người đàn ông càng ngày càng không thích hợp, liền hoà giải lên tiếng nói: “Đêm nay, chúng ta tụ hội ở nơi này? Vẫn là chỗ cũ à?”

Lương Thần ngược lại không có tiếp tục khó xử nói tiếp, chỉ chậm rãi tựa vào trên sô pha, cầm lấy tạp chí một bên vừa lật xem, vừa thuận miệng nói: “Chỗ cũ thôi.”

Âm trong lời nói của Lương Thần vừa rơi xuống định, cửa phòng thay đồ cách đó không xa liền bị mở ra.

“Lương tiên sinh, ngài xem bộ này có thích hợp hay không?”

Lương Thần quay đầu, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo mặc lễ phục màu đỏ do mình chọn duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, làn da của cô vốn trắng nõn, phối với màu đỏ thẫm, có vẻ giống như sứ trắng, trong suốt long lanh.

Ở trong phòng thay quần áo, người nơi này còn trang điểm nhàn nhạt cho cô, tóc dài đen nhánh bối lên, lộ ra cổ tinh xảo, thoạt nhìn cực kỳ kinh diễm.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lương Thần, Từ Dung cùng Thẩm Lương Niên đều nhìn thẳng mắt.

Lương Thần hồi thần đầu tiên, đứng lên, đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, sau đó đi đến trước quầy trang sức một bên nhìn nhìn, chỉ vào một bộ trang sức trân châu hồng nhạt, bảo người phục vụ lấy ra, tự mình đeo cho Cảnh Hảo Hảo, lúc này Lương Thần mới vừa lòng gật gật đầu, nói:“Không tệ.”

“Vậy Lương tiên sinh vẫn là quét thẻ tính tiền sao?”

“Ừ.” Lương Thần lên tiếng, lấy từ trong túi của mình ra một tấm thẻ, đưa cho người phục vụ: “Không có mật mã, trực tiếp cà đi.”

Sau đó liền ôm Cảnh Hảo Hảo đi trở về trước sô pha, chờ Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống, còn săn sóc bưng cho Cảnh Hảo Hảo một ly nước.

Kiều Ôn Noãn nhìn thấy Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trang phục lộng lẫy đến xuất thần, đáy lòng hơi có chút không thoải mái, sau đó nghiêng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo, giống như thân thiết nói: “Lương tổng đối với Hảo Hảo thật đúng là rất tốt, cũng không biết, Lương tổng và Hảo Hảo khi nào thì kết hôn?”

Kết hôn với Cảnh Hảo Hảo?

Sáu chữ này, khiến đáy lòng Lương Thần hung hăng rung động một chút, cả đời này của anh, cho tới tận bây giờ, cũng chưa từng nghĩ tới kết hôn...... Hiện tại, Kiều Ôn Noãn vừa hỏi như vậy, trong đầu anh đột nhiên liền luẩn quẩn quanh hình ảnh kết hôn với Cảnh Hảo Hảo...... Sau đó tầm mắt kìm lòng không đậu liền dừng ở trên từng loạt từng loạt áo cưới xinh đẹp cách đó không xa...... Cảnh Hảo Hảo gả cho anh...... Sáu chữ này chậm rãi thổi qua ở trong đầu anh, làm cho đáy lòng anh, không biết xảy ra chuyện gì, lại dâng lên một chút chờ mong.

Kiều Ôn Noãn nhìn Lương Thần qua một lúc lâu cũng không nói gì, ánh mắt liền liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, trong lời nói ẩn giấu tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ Lương tổng còn chưa nghĩ tới muốn kết hôn với Hảo Hảo sao?”

Sao Cảnh Hảo Hảo lại không hiểu hàm nghĩa che dấu trong những lời này của Kiều Ôn Noãn, cô theo Lương Thần thì như thế nào? Ăn no uống say, hưởng thụ cuộc sống xa hoa người bên ngoài không hưởng thụ được thì như thế nào? Người đàn ông này, cuối cùng cũng sẽ không cho cô một thứ quan trọng nhất với người phụ nữ, đó là: Danh phận.

Cảnh Hảo Hảo cũng biết, Kiều Ôn Noãn đây là đang đả kích mình.

Lương Thần lại chậm rãi kéo tinh thần về vào lúc này, nhất thời liền hiểu được Kiều Ôn Noãn là muốn khiến cho Cảnh Hảo Hảo khó chịu, liền lập tức mở miệng, không nhẹ không nặng nói: “Hảo Hảo, không phải là tôi muốn cưới là cưới, hai người chúng tôi, cưới hay không chưa bao giờ quyết định bởi tôi, mà ở chỗ Hảo Hảo có lấy chồng hay không.”

Muốn ở chỗ của anh quét mặt mũi Cảnh Hảo Hảo?

Vậy phải xem anh có cho cơ hội hay không.

Chương 322: Chúc Mừng [7]

Cô ta càng muốn thấy Cảnh Hảo Hảo khó chịu, anh lại càng là muốn nâng Cảnh Hảo Hảo lên mây.

Không chỉ có như thế, anh còn muốn để cho Kiều Ôn Noãn biết, anh vẫn còn đang lấy lòng Cảnh Hảo Hảo!

Kiều Ôn Noãn vốn định khiến cho Cảnh Hảo Hảo khó chịu, nhưng thật không ngờ, nháo đến cuối cùng, lại đổi lấy là cục diện Lương Thần theo đuổi Cảnh Hảo Hảo, cho dù đáy lòng rất mất hứng, trên mặt vẫn biểu hiện cực kỳ cao hứng ngượng ngùng kéo kéo môi.

......

Tính tiền xong, Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo dẫn đầu rời đi, lúc ra khỏi trung tâm thương mại, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên muốn đi toilet, Lương Thần liền nói ở cửa chờ cô.

Với người bên ngoài mà nói, có lẽ sẽ tin tưởng lời nói của Lương Thần, nhưng đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, cô lại cảm thấy, đây chính là lí do thoái thác đường hoàng của Lương Thần.

Cô đối với Lương Thần mà nói, chỉ là đồ chơi tâm huyết dâng trào, đợi cho anh có một ngày chán ghét, cô vẫn là phải rời đi.

Vốn cô từng còn khát vọng có một gia đình hòa thuận, sau đó lại có một đứa nhỏ đáng yêu, bọn họ cùng ở trong một sổ hộ khẩu, sau đó trên thế giới này, cô không bao giờ cô đơn một mình nữa, nhưng bởi vì Lương Thần xuất hiện, quấy rầy toàn bộ hết thảy của cô.

Thứ tốt đẹp của phụ nữ, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đêm đầu tiên, thanh xuân, mối tình đầu, những thứ này đều là thứ mất đi sẽ không bao giờ có nữa, mà đúng lúc phụ nữ muốn dùng hai loại này để đổi lấy hạnh phúc cả đời, mối tình đầu và thanh xuân của cô đều cho Thẩm Lương Niên, đêm đầu tiên của cô cho Lương Thần, hiện tại trên người cô không có thứ tốt đẹp gì, ngày nào đó, rời khỏi Lương Thần, ở thành phố Giang Sơn này, ai lại sẽ cần cô?

Kiều Ôn Noãn có thể mặc áo cưới xinh đẹp, làm cô dâu của Thẩm Lương Niên, mà cô...... có lẽ cả đời này, đều không có cơ hội làm cô dâu......

Gần đây, tâm tình của cô, dần dần đi ra từ trong bi thương mình và Thẩm Lương Niên chia tay, nhưng bởi vì một câu kia của Kiều Ôn Noãn, lại biến thành tâm tình lại xuống dốc.

Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên bồn cầu, cảm thấy tương lai của mình ảm đạm không ánh sáng, thẳng đến điện thoại cô đột nhiên chấn động, là Lương Thần gọi điện thoại tới, cô mới chậm rãi đứng lên, đi ra toilet.

Vừa ra tới, cô liền thấy được Thẩm Lương Niên ở trong hành lang, người đàn ông dựa lưng vào vách tường, như là đang đặc biệt đợi cô, nghe được tiếng bước chân, liền xoay qua, nhìn thấy là cô, liền đứng thẳng thân mình, nhìn chằm chằm cô không có lên tiếng.

Cảnh Hảo Hảo tạm dừng một chút, liền dời tầm mắt, mở bước chân, đi về phía trước, càng tới gần Thẩm Lương Niên, Cảnh Hảo Hảo càng cảm thấy toàn thân mình chết lặng, cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, để cho chính mình nhìn không chớp mắt, trấn định tự nhiên đi qua từng bước một từ trước mặt Thẩm Lương Niên.

Nhưng mà, ngay tại lúc cô sắp lướt qua bên người Thẩm Lương Niên, người đàn ông lại đột nhiên vươn tay, bắt tay cô.

Tay anh, vẫn dày rộng ấm áp như trước, Cảnh Hảo Hảo lại không có an bình và hạnh phúc lúc trước, ngược lại liền vội vàng xao động muốn hất ra.

Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Lương Niên đã bắt lất cổ tay cô, nâng lên cao cao, hung hăng vung lên trên mặt của mình.

Cho dù Cảnh Hảo Hảo không dùng được lực, nhưng khí lực của Thẩm Lương Niên vẫn để cho tay Cảnh Hảo Hảo tạo thành một cái tát vang dội ở trên mặt anh.

Một cái tát như vậy, đánh cho Cảnh Hảo Hảo nháy mắt giật mình tại chỗ.

Thẩm Lương Niên không dừng lại kéo tay cô, liên tục quăng hai bạt tai trên mặt của mình.

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, dùng sức kéo tay của mình xuống từ trong lòng bàn tay của Thẩm Lương Niên.

Chương 323: Chúc Mừng [8]

Thẩm Lương Niên nhìn Cảnh Hảo Hảo, dung nhan quen thuộc, so với lúc ở bên người anh, thoạt nhìn càng xinh đẹp hơn, trên người mặc quần áo và trang sức sang quý hoa lệ anh chưa từng mua cho cô, giữa mặt mày trải qua trang điểm, có cảm giác độc đáo xinh đẹp vờn quanh.

Anh không tự chủ được liền nghĩ đến, ở trong hội sở, cô im lặng ngồi ở bên người Lương Thần, mặt mày cong cong cười yếu ớt với Lương Thần, thần thái bình tĩnh chúc phúc anh và Kiều Ôn Noãn...... Liền giống như ở đáy lòng của cô, anh không tồn tại chút nào.

Anh biết, đây là anh nên có, anh xứng đáng, nhưng anh vẫn đau, mười năm của anh và cô, đi từ trong hoàn cảnh cằn cỗi mà lại gian nan tới mười năm, cứ như vậy bởi vì anh nhất thời tinh trùng lên não, hoàn toàn vẽ một dấu chấm hết.

Lúc đó, anh còn ôm tâm lý may mắn, cho là chuyện của anh và Kiều Ôn Noãn vĩnh viễn sẽ không bại lộ, hiện tại anh mới biết được, trên thế giới này, không có bí mật nào, không phải không đến, là thời điểm chưa tới mà thôi.

Đáy mắt Thẩm Lương Niên, đột nhiên trở nên nong nóng, anh cũng không chờ Cảnh Hảo Hảo mở miệng, liền nói thẳng: “Ba cái tát này, là anh nên có, cái tát thứ nhất là tôi vốn nói mang em cao bay xa chạy, kết quả lại lỡ hẹn, cái tát thứ hai là anh cho Kiều Ôn Noãn cơ hội thương tổn em, cái tát thứ ba là anh thật xin lỗi em......”

Thẩm Lương Niên như là sợ hãi lời nói của mình, nói không hết, ngữ điệu rất nhanh nói: “Hảo Hảo, những thứ này đều là anh gieo gió gặt bảo, anh chẳng trách người khác, nhưng Hảo Hảo em tin tưởng anh, anh chưa từng nghĩ tới muốn dùng tiền cắt đứt tất cả giữa chúng ta, tấm thẻ kia không phải anh muốn đưa cho em. Hảo Hảo, em tin anh.”

“Lương Niên, tôi tin anh thì như thế nào?” Cảnh Hảo Hảo nghe xong lời nói của Thẩm Lương Niên, sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh: “Anh sắp kết hôn với Kiều Ôn Noãn, tôi là phụ nữ của Lương Thần, đáy lòng anh rõ ràng, đời này hai chúng ta cũng sẽ không có khả năng nữa, cho nên, anh thật sự không cần giải thích với tôi nhiều như vậy......”

Cho dù hiện tại, anh giải thích rõ ràng toàn bộ hiểu lầm giữa chúng ta, chúng ta vẫn sẽ không trở lại như trước được nữa, có chút hiểu lầm, không bằng vẫn tồn tại, như vậy dù sao cũng tốt hơn thật lòng yêu nhau nhưng lại bị buộc tách ra, bởi vì oán hận vĩnh viễn đều dứt bỏ dễ dàng hơn.“Anh biết, nhưng anh......” Thẩm Lương Niên vừa mới nói mấy chữ, đột nhiên Từ Dung liền vội vàng đi tới từ một bên: “Lương Niên, tôi biết cậu sẽ tới nơi này gặp cô ấy mà, cậu thật sự là không muốn sống nữa ư, có phải cảm thấy bây giờ còn chưa đủ hỗn loạn không!”

Từ Dung vừa hung tợn thấp giọng nói chuyện, vừa vội vàng đi đến trước mặt Thẩm Lương Niên, ôm bờ vai của anh, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Lương Thần đã đi qua tìm cô rồi, nếu bị cậu ấy nhìn thấy hai người lại ở trong này lén gặp mặt, hai người cũng sẽ không có quả ngọt để ăn đâu.”

Từ Dung nói xong, liền mạnh mẽ đẩy Thẩm Lương Niên, đi vào trong toilet.

Thẩm Lương Niên theo bản năng kháng cự khí lực của Từ Dung, muốn đi về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh nhìn Thẩm Lương Niên muốn giãy khỏi Từ Dung, chậm rãi mở miệng nói: “Lương Niên, anh là tồn tại trong quá khứ và là hư vô trong lúc này của tôi.”

Trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Lương Niên liền tái nhợt một mảnh, toàn thân liền không có một chút khí lực.

Tồn tại trong quá khứ, hư vô lúc này...... Nhưng cho dù là hư vô thì như thế nào? Hảo Hảo, mặc dù em không thể cùng một chỗ với tôi, tôi vẫn sẽ đòi lại toàn bộ nợ Kiều Ôn Noãn thiếu em!

Từ Dung trực tiếp đẩy mạnh một hơi Thẩm Lương Niên vào toilet, sau đó, Cảnh Hảo Hảo chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, cô quay đầu, liền nhìn thấy Lương Thần bước nhanh tới đây.


Chương 324: Đả Kích [1]

Cảnh Hảo Hảo thu hồi tất cả cảm xúc khi gặp phải Thẩm Lương Niên, giả bộ bình tĩnh nhìn Lương Thần đứng ở trước mặt mình.

Mặt mày người đàn ông hơi có một tia vội vàng, trong nháy mắt nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, thần thái anh chuyển biến tốt hơn rất nhiều, cúi đầu, hỏi: “Sao lâu như vậy mới đi ra?”

“Người trong toilet có chút nhiều, chờ thời gian lâu một chút.”

Lương Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cửa toilet vài giây, ánh mắt như vậy, nhìn đến đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hơi có chút khẩn trương, chẳng lẽ, anh đã biết cái gì?

Nhưng mà, giây tiếp theo, Lương Thần liền thần thái lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo bình thản như thường, không có nghi ngờ gì, vươn tay, sửa sang lại quân áo Cảnh Hảo Hảo một chút, ôm thắt lưng của cô, đi ra trung tâm thương mại.

Trợ lý nhìn thấy Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi ra, lập tức mở cửa xe ra, Lương Thần chỉ chỉ trong xe, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Em đi lên trước, tôi đi bên cạnh mua chút đồ.”

Sau đó, lại nói với trợ lý: “Chú chờ ở chỗ này.”

Sau đó, xoay người, liền quay trở lại trong trung tâm thương mại một lần nữa.

Trợ lý ngồi ở trên ghế lái, mở xe ra, bật điều hòa trong xe, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, anh ta vừa mới làm xong hết thảy, di động liền vang ting ting một tiếng, trợ lý cầm lấy, nhìn tin nhắn gửi đến trên đó, lập tức bất động thanh sắc xóa bỏ, sau đó nghiêng đầu, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, tôi xuống xe hút điếu thuốc, cô ở chỗ này đợi một lát.”

Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu.

Lúc trợ lý đẩy cửa xe ra đi xuống, đột nhiên như là nhớ tới đến cái gì, đưa di động của mình cho Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, lúc cô đến, không phải nói để di động ở trong nhà ư? Nếu cô chờ nhàm chán, trước hết lấy di động của tôi trò game đi.”

Nói xong, trợ lý lại nói mật mã mở khóa cho Cảnh Hảo Hảo biết, sau đó liền đi xuống xe, đóng cửa.

Bên trong xe chỉ có một mình Cảnh Hảo Hảo, chờ đến rất nhàm chán, cô liền cầm di động của trợ lý, xem Weibo một chút, kết quả giây tiếp theo, di động liền vang lên nhắc nhở có một tin nhắn tới, Cảnh Hảo Hảo hạcửa kính xe xuống, nói với trợ lý hút thuốc bên ngoài: “Điện thoại của anh có tin nhắn.”

Trợ lý tiếp nhận, nhìn một chút, liền đưa cho Cảnh Hảo Hảo.

Lúc Cảnh Hảo Hảo tiếp nhận, di động đúng lúc dừng ở trang tin nhắn, lúc cô ấn trở về trang chính, liền nhìn thấy trong cột tin nhắn có một nội dung quen thuộc: “Hảo Hảo, anh là Lương Niên, mấy ngày nay anh đã sắp bàn thành hiệp nghị với Lương tiên sinh......”

Tuy rằng chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng Cảnh Hảo Hảo liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là tin nhắn Thẩm Lương Niên từng gửi cho mình.

Ngón tay Cảnh Hảo Hảo hơi hơi dừng lại, theo bản năng liền nhấn mở, sau khi nhìn thấy nội dung, cùng với nội dung tin nhắn mình đã nhận được kia, hoàn toàn là giống y như đúc!

“Hảo Hảo, anh là Lương Niên, mấy ngày nay anh đã sắp bàn thành hiệp nghị với Lương tiên sinh, buổi tối đầu tiên đêm giáng sinh anh sẽ ký hợp đồng với anh ta, bán tập đoàn Thiên Vinh đi. Từ nay về sau, ở thành phố Giang Sơn sẽ không còn thứ gì đáng giá để anh vương bận, cho nên Hảo Hảo, anh đặt cho em một tấm vé máy bay, là bay đi nước Mỹ, nếu em còn thích anh, như vậy vào ba giờ chiều đêm giáng sinh, em chỉ cần mang theo chứng minh nhân dân đến sân bay gặp mặt với anh là được rồi, chúng ta rời khỏi thành phố Giang Sơn, đi tìm một thế giới không có bất luận kẻ nào quen biết chúng ta, trôi qua cuộc sống đơn giản hai người của chúng ta.”

Và người liên lạc mà trợ lý Lương Thần đã gửi tin nhắn này là “Kiều Ôn Noãn”.

Chương 325: Đả Kích [2]

Và người liên lạc mà trợ lý Lương Thần đã gửi tin nhắn này là “Kiều Ôn Noãn”, ngày tháng vừa vặn chính là ngày mình nhận được tin nhắn của Thẩm Lương Niên.

Nói cách khác...... vào ngày chính mình nhận được tin nhắn của Thẩm Lương Niên chưa bao lâu, Lương Thần liền biết được sự tồn tại của tin nhắn này, sau đó anh đã gửi tin nhắn đó cho Kiều Ôn Noãn?

Mấy ngày đó, cô trôi qua thật cẩn thận, cẩn thận từng chút, sợ chính mình lộ ra một chút dấu vết, khiến cho Lương Thần và thím Lâm cảnh giác, đợi khi cô thuận lợi chạy đến sân bay từ tổ phim, cô còn ngây thơ nghĩ rằng mình thật sự chạy thoát, hiện tại nhớ lại, hóa ra hết thảy đều là cô ý nghĩ kỳ lạ tự cho là đúng, thật ra Lương Thần đã sớm biết được hết thảy, chỉ là bất động thanh sắc nhìn cô diễn trò và ngụy trang, sau đó ném hết thảy vấn đề khó giải quyết anh cần ra tay cho Kiều Ôn Noãn đi xử lý.

Kiều Ôn Noãn khẳng định là không muốn để cho Thẩm Lương Niên và cô cao bay xa chạy, tuy rằng cô không biết rốt cuộc Kiều Ôn Noãn dùng biện pháp gì khiến cho Thẩm Lương Niên lên giường với cô ta, nhưng cô nghĩ, tuy rằng Kiều Ôn Noãn làm quân cờ trong chuyện lần đó, nhưng lại có thu hoạch, ít nhất hiện tại cô ta sắp gả cho Thẩm Lương Niên.

Mà Lương Thần, chỉ cần làm một đế vương nắm giữ hết thảy, cao cao tại thượng ngồi mát ăn bát vàng, ngồi thu ngư ông đắc lợi.

Duy chỉ có cô và Thẩm Lương Niên là lưỡng bại câu thương, càng chạy càng xa...... Cuối cùng đến mức không thể vãn hồi.

Lương Thần rõ ràng có thể công bố hết thảy, khống chế cô không cho cô đi sân bay, nhưng anh cố tình cái gì cũng không làm, muốn mượn tay Kiều Ôn Noãn, hoàn toàn đánh nát quan hệ vốn lung lay sắp đổ của cô và Thẩm Lương Niên!

Thật không hổ là...... nhân vật truyền kỳ của thành phố Giang Sơn, thần thoại trong thương giới, bày mưu nghĩ kế khôn ngoan sâu đậm, hoàn toàn không phải là nói chơi!

Ngón tay Cảnh Hảo Hảo nắm di động của trợ lý hơi run rẩy một chút, đang lúc cô xuất thần, cửa xe đột nhiên bị mở ra, Lương Thần một thân cao nhã tây trang, ý cười dạt dào ngồi ở bên thân thể của cô, nhìn chằm chằm di động trong tay cô, sắc mặt hoàn toàn tự nhiên mở miệng hỏi: “Đã thấy rồi sao?”

Chỉ bốn chữ, nói đến Cảnh Hảo Hảo chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần.

Người đàn ông nhìn ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Hảo Hảo, ý cười trên mặt càng sâu.

Cảnh Hảo Hảo nháy mắt tỉnh ngộ, khó trách lúc trợ lý đưa di động cho cô, dừng lại ở trang tin nhắn, mà tin nhắn trên đó, chỉ có một tin nhắn gửi cho Kiều Ôn Noãn này, hóa ra tin nhắn này, hoàn toàn chính là Lương Thần cố ý để cho cô nhìn thấy!

Mục đích anh làm như vậy, là gì?

Lương Thần giống như nhìn thấy đáy lòng nghi hoặc của Cảnh Hảo Hảo, hàm chứa cười tiến đến bên tai Cảnh Hảo Hảo, nhẹ giọng mở miệng nói: “Hảo Hảo, không cần tính toán giấu diếm tôi chuyện gì, chỉ cần tôi muốn biết, trên thế giới này vốn không có chuyện tôi không biết được, tôi cũng từng nói tôi không thích em gặp mặt Thẩm Lương Niên.”

Trên thế giới này vốn không chuyện gì có thể trốn khỏi mắt anh? Từ Dung giành trước một bước tới đó mang Thẩm Lương Niên đi, nhưng anh vẫn còn có thể biết anh ấy và cô gặp mặt ở trong toilet. Anh để cho cô xem tin nhắn này, rõ ràng là đang nói cho cô biết, khoảng cách giữa cô và Lương Niên, rốt cuộc lớn bao nhiêu! Để cho cô thu hồi tâm tư nhỏ kia của cô!

Lương Thần xuyên qua cửa kính xe bên phía Cảnh Hảo Hảo, nhìn thấy Thẩm Lương Niên và Từ Dung đi ra từ trong trung tâm thương mại, đột nhiên vươn tay, kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, cúi đầu, liền hôn lên môi cô, thuận thế hạ cửa kính xe phía sau Cảnh Hảo Hảo xuống.

Lương Thần nghiêng đầu, chuyên chú hôn môi Cảnh Hảo Hảo, trong lúc ngẫu nhiên nâng mí mắt lên, nhìn thấy gương mặt tái nhợt cứng ngắc của Thẩm Lương Niên, anh càng không ngừng cố gắng làm sâu nụ hôn với Cảnh Hảo Hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro