end 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Hảo Hảo ngồi ở đối diện, nghe mẹ Lương Thần cẩn thận và nghiêm túc nói xong hôn lễ phải làm như thế nào, mới có thể có vẻ khí phái mười phần, còn nói, nhất định phải mời toàn bộ người có uy tín danh dự ở thành phố Giang Sơn tới đây. 

Thật sự giống như là Lương Thần từng hứa hẹn với cô, anh nhất định sẽ làm cô phong phong quang quang gả cho anh. 

Hóa ra, chân chân chính chính kết hôn, lại là cảm giác như vậy. 

Vừa thấp thỏm, lại cảm động, còn mang theo từng đợt từng đợt chờ mong và mong đợi nhè nhẹ. 

...... 

Sau khi Cảnh Hảo Hảo và mẹ Lương Thần tách ra, liền lập tức gọi một cú điện thoại cho Lương Thần. 

Lương Thần vừa nhận được điện thoại, Cảnh Hảo Hảo liền vội vàng hỏi: “Lương Thần, đến tột cùng anh ãẫ làm như thế nào, khiến cho người nhà anh đồng ý em qua cửa?” 

Lương Thần tự nhiên sẽ không nói cho Cảnh Hảo Hảo biết, chuyện mình nháo tự sát: “Còn không phải bởi vì bộ dạng em khiến người thích sao?” 

Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo không biết rốt cuộc Lương Thần làm được như thế nào, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn nói chính sự trước khi cúp điện thoại: “Lương Thần, anh đi công tác trở về, mang em đi gặp ba và anh cả anh, mặc kệ bọn họ từng có vấn đề gì với anh, nhưng đó đều đã là quá khứ, tương lai chúng ta vẫn phải đối mặt với bọn họ.” 

Lương Thần ngẩn người ở đầu kia điện thoại, sau đó mới biết được, lời này của Cảnh Hảo Hảo là ý tứ gì, giọng nói của anh, trở nên hơi có chút trầm thấp: “Được, Hảo Hảo, em thật sự là vợ tốt của anh.

...... 

Thân thể Lương Thần cũng không đáng ngại, ngày hôm sau xuất viện, vào lúc ban đêm, mang theo Cảnh Hảo Hảo trở về nhà cũ nhà họ Lương. 

Không giống với lần đầu tiên, lễ vật lần này, không phải Lương Thần chuẩn bị, mà là Cảnh Hảo Hảo tự tỉ mỉ đi trung tâm thương mại chọn lựa. 

Những món đồ này liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, không phải là đắt tiền nhất, cũng là tính chất tốt nhất. 

Thực phù hợp với trình độ tiêu phí của Cảnh Hảo Hảo. 

Lương Chu Thiên liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, đồ đó, không phải con mình mua. 

Thật ra, thường thường một chút chuyện nhỏ, là có thể thay đổi cái nhìn của một người đối một người khác. 

Đáy lòng Lương Chu Thiên hài lòng, trên mặt cũng không động thanh sắc, nhưng lúc bữa cơm kết thúc, Lương Chu Thiên mở miệng đầu tiên sau khi mở bữa ăn này: “Hôn lễ là tháng năm tháng sau?” 

Lương Thần gật đầu. 

Lương Chu Thiên nói với Lương Viễn ngồi ở một bên: “Mấy ngày sau đầu tháng sau năm trước là lúc dọn ra.” 

Tuy rằng chỉ là hai câu ngắn ngủi, nhưng vẫn làm cho Cảnh Hảo Hảo thông minh, hiểu được ông đây là đang gián tiếp tiêu tan hiềm khích lúc trước của mình. 

Dù sao, con ruột của mình muốn kết hôn, sao có thể sẽ không nhớ rõ ngày này? 

Đơn giản đây là đang nói cho mình biết, ông đây là chấp thuận chính mình qua cửa. 

Có một số việc, luôn cần mọi người ăn ý không hề không đề cập tới. 

Liền ví dụ như, cô từng bị điều tra, buộc rời đi. 

...... 

Mẹ Lương Thần chờ đợi Lương Thần kết hôn đã lâu, hiện tại rốt cục bụi bậm rơi xuống, thiết bản boong boong, lại là hôn sự của người cuối cùng trong đám con cháu dưới gối của mình, cho nên mọi chuyện đều là bà tự mình làm việc. 

Thế cho nên, khiến cho lần kết hôn này của Cảnh Hảo Hảo, tuy rằng không có thai, nhưng giống như là Cảnh Hảo Hảo kết hôn lần trước, vẫn là chuyện gì cũng không cần cô quản. 

Chỉ là, tuy rằng Cảnh Hảo Hảo không cần quản cái gì, nhưng dù sao kết hôn là Cảnh Hảo Hảo, mẹ Lương Thần vẫn là chuyện lớn việc nhỏ đều sẽ hỏi ý kiến của Cảnh Hảo Hảo như trước, lớn như cảnh tượng bố trí hôn lễ, thấp như hình thức màu sắc thiệp mời. 

Lần trước là vì Cảnh Hảo Hảo mang thai, mới chọn hiện trường làm hôn lễ ở biệt thự giữa sườn núi của Lương Thần. 
Chương 805: Kết hôn [ kết thúc 7] 

Hôn lễ lần này, chọn địa điểm tiệc rượu là khách sạn lớn nhất thành phố Giang Sơn, khách sạn Tứ Quý. 

Vốn mẹ Lương Thần nghĩ là tổ chức hôn lễ ở trong tòa thành vùng ngoại ô thành phố Giang Sơn, phong cảnh khí phái. 

Nhưng lúc Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo nghe được đề nghị của bà, đồng thời đều lắc đầu phủ quyết. 

Mẹ Lương Thần hỏi ý kiến bọn họ, hai người ai cũng không có đi nhìn ai, nhưng đáp án trong miệng, đều là nhất trí. 

Lương Thần nói: “Khách sạn Tứ Quý.” 

Cảnh Hảo Hảo nói: “Con cảm thấy khách sạn Tứ Quý là được.” 

Mẹ Lương Thần một năm tham gia qua không ít hôn lễ của bạn bè, lúc trước, mọi người đều là tìm khách sạn Tứ Quý quý nhất thành phố Giang Sơn để tổ chức, mấy năm nay, ngược lại chơi nổi lên lãng mạn, đều bắt đầu chạy đến trang viên, tòa thành, giáo đường vùng ngoại thành, cho nên mẹ Lương Thần nhịn không được lên tiếng hỏi một câu: “Khách sạn Tứ Quý có thể có chút rất tục không.” 

Lúc này đây, vẫn là Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo trăm miệng một lời lắc đầu, nói: “Không tầm thường. Mặc dù mẹ Lương Thần có chút tiếc nuối, nhưng vẫn tuân theo tôn trọng ý kiến của chú rể và cô dâu, đặt hôn lễ ở khách sạn Tứ Quý. 

Thật ra bà đâu biết được, khách sạn Tứ Quý...... Là nơi Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo lần đầu tiên quen biết. 

Lần gặp đầu tiên trong đời, mặc kệ từng là khó chịu cỡ nào, bắt đầu bi thống, nhưng chung quy cuối cùng lại vẽ lên một kết quả hoàn chỉnh tốt đẹp. 

...... 

Hôn sự lần trước, Lương Thần cố ý giấu diếm, cho nên mới khiến cho chỉ có bạn tốt người thân của nhà họ Lương biết, bên ngoài hoàn toàn không biết điểm mấu chốt. 

Nhưng hôn sự lần này, lại vô ý để lộ dưới một tình huống cơ duyên xảo hợp. 

Đó là lúc Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo bay đi Aegean Sea quay chụp ảnh cưới, đúng lúc bị một phóng viên giải trí của thành phố Giang Sơn chụp ảnh, gửi đến trên Weibo của mình. 

Thời đại này, internet vĩnh viễn đều là trình độ truyền bá khắp nơi tính bằng giây. 

Lương Thần là truyền kỳ của thành phố Giang Sơn, cũng là kim cương vương lão ngũ độc thân mà mọi người cả nước đều biết, tướng mạo tài sản hạng nhất, tuy rằng anh không có Weibo, nhưng ở trên Weibo, không ít người đều giống như ôm khát khao và vui đùa, gọi Lương Thần là chồng mình. 

Cho nên đám ảnh chụp áo cưới của Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đăng lên internet liền nhanh chóng được hoan nghênh. 

Lương Thần cũng không có cố ý đi chèn ép, ở đáy lòng anh, anh là hận không thể để cho toàn thế giới đều biết anh cưới Cảnh Hảo Hảo làm vợ. 

Vì thế, anh ngồi yên không để ý đến như vậy, ngược lại khiến cho phóng viên truyền thông điên cuồng đào móc. 

Ở trong thế giới phóng viên, người có tiếng tăm vĩnh viễn đều sẽ không có bí mật, còn chưa đến nửa ngày, thời gian, hiện trường hôn lễ của Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đều bị lộ ra, tự nhiên, liên quan đến Cảnh Hảo Hảo cũng nháy mắt nhảy vào trong ánh mắt đại chúng một lần nữa. 

Vì thế, khi Cảnh Hảo Hảo nhận được điện thoại của Tiên nhi, đăng nhập vào Weibo, nhìn thấy fan của mình lại có thể tăng lên mấy trăm vạn chỉ trong vài tiếng ngắn ngủn, so với trình độ lửa nóng của tin tức nổ mạnh mà ngôi sao trong làng giải trí cố ý chế tạo ra, chỉ có hơn chứ không kém. 

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhịn không được có chút hậm hực lên, cầm di động gọi một cuộc điện thoại cho chú rể tương lai, nói: “Lúc em ở trong vòng giải trí, cũng không có nổi tiếng, hiện tại em rời khỏi vòng giải trí, mở một tiệm hoa, lại có thể trong khoảng thời gian ngắn, nổ tiếng đại giang nam bắc, thật sự là quá phận!” 

Nhưng mà, lời nói của chú rể tương lai càng quá phận: “Nếu không có anh, em cảm thấy em có thể nổi tiếng đại giang nam bắc?” Đi đến Chương/817

Chương 806: Kết hôn [ kết thúc 8] 

Từ khi Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo từ biệt ở trong bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn, liền thật sự không còn có gặp qua nhau nữa. 

Thời gian trôi qua thật nhanh, tính toán cẩn thận, giờ đã qua hơn nửa năm, từ đầu mùa xuân băng tuyết hòa tan đến cuối mùa thu trời cao khí sáng. 

Trong nửa năm này, Thẩm Lương Niên ở trong thành phố Giang Sơn, thật ra là gặp qua Cảnh Hảo Hảo một lần, đó cũng là chuyện hơn hai tháng trước, lúc ấy, tình trạng thân thể của anh, đã muốn hỏng bét đến không thể hỏng bét hơn, một ngày 24 tiếng, gần như mỗi thời mỗi khắc đều không thể rời khỏi thuốc, từ lúc buổi sáng ban đầu tỉnh lại đánh răng, sẽ ói máu, đến bây giờ không có ngày nào là không ói ra một bãi máu. 

Khi đó, mới vừa vào mùa hè không lâu, Cảnh Hảo Hảo mặc một thân váy màu trắng sữa, ngồi ở sau xe đạp của Lương Thần, ôm thắt lưng của cô, ý cười trong suốt không biết đang nói cái gì. 

Lúc ấy, anh đang cúi người, chịu đựng dạ dày đau đớn, đứng ở ven đường, chờ người đại lý bất động sản xem xong phòng ở của mình, báo giá bán ra. 

Trong nháy mắt anh nhìn thấy cô, liền quên tất cả đau đớn, ánh mắt như là dính ở trên thân thể của cô, nhìn cô dần dần biến mất. 

Hồi lâu sau, anh mới hồi phục tinh thần lại, cũng không để ý mình hoàn toàn không có nghe rõ giá, liền lung tung gật gật đầu với nhân viên báo giá, báo số thẻ, làm giao dịch tại chỗ. 


Ngày đó, anh rời khỏi thành phố Giang Sơn, về tới trên trấn nhỏ mà mình và Cảnh Hảo Hảo đã sinh ra. 

Rời khỏi trấn nhỏ này gần mười năm, trở về lần nữa, trấn nhỏ loáng thoáng vẫn là bộ dáng khi sống lúc bé, chỉ là đường không còn là đường bùn đất hố bất đồng như trước nữa, mà được sửa thành đường xi măng bằng phẳng, ven đường không phải là xe ngựa xe ba bánh, mà đổi thành xe hơi. 

Anh lôi kéo va ly hành lý, dọc theo đường, đi một lát, cuối cùng bước chân liền dừng ở cửa nhà trước đây, đây là một khối tài sản duy nhất cha để lại cho anh sau khi chết, năm đó anh bán rẻ mảnh đất này đi, mua cho Cảnh Hảo Hảo một cái điều hòa. 

Nơi này, chứa đựng tuổi thơ của anh, cũng chứa đựng quen biết và gần nhau của anh và Cảnh Hảo Hảo. 

Phòng ở nơi này, được người xây lại lần nữa, cửa lớn không có đóng, Thẩm Lương Niên lôi kéo va ly đi vào, sau đó, mảnh đất từng bán đi 5000 đồng, bây giờ được anh dùng 50 vạn mua trở về một lần nữa. 

Tuy rằng phòng ở từng xây lại lần nữa, nhưng là, trong sân ngoài trải một tầng gạch đất, những thứ khác cũng không có thay đổi gì. 

Mùa hè Cảnh Hảo Hảo thích xách băng ghế nhỏ ngồi ở cây táo kia, hiện tại bộ dạng vẫn tươi tốt như trước, phía trên còn kết quả táo nhỏ màu xanh. 

Thẩm Lương Niên đứng ở trong sân, liền có thể ảo tượng ra từng màn Cảnh Hảo Hảo mười một mười hai tuổi kia, thắt hai cái bím tóc đi lại ở trong sân. 

Thẩm Lương Niên trở lại trấn nhỏ này, không còn có đi thành phố Giang Sơn nữa. 

Trấn nhỏ không thể phồn hoa bằng thành phố Giang Sơn, cuộc sống cô đơn mà lại buồn tẻ, anh và người trong trấn nhỏ cũng không quen thuộc, bởi vì bệnh nặng quấn thân, cũng không thích ra cửa nhiều. 

Anh từng, không thích chú ý tin tức giải trí, cũng không thích xem ti vi, ngẫu nhiên sẽ xem chút tin tức thời sự và kênh tài chính và kinh tế. 

Hiện tại anh, ôm thân thể bệnh tật, chỉ đang đợi chết, càng không có những thứ chí lớn hùng vĩ kia, cho nên rất ít xem ti vi. 

Vì tránh né Kiều Ôn Noãn quấn quít chặt lấy, anh ngẫu nhiên mới có thể mở di động một lần, đến sau đó, dứt khoát di động cũng không mở nữa. 

Thẩm Lương Niên là mở máy vào trước năm ngày hôn lễ của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần. 
Chương 807: Kết hôn [ kết thúc 9] 

Chiều hôm đó, dạ dày anh, đột nhiên trở nên đặc biệt đau đớn, anh nằm ở trên giường, ngón tay nắm rách chăn, lại vẫn không thể giảm bớt. 

Trên trán phủ kín từng giọt mồ hôi lớn, giãy dụa suy nghĩ muốn đi tìm thuốc, mới phát hiện, thuốc mình mang khi rời khỏi thành phố Giang Sơn, đều đã uống xong rồi, vốn còn muốn chiều hôm nay, đi bệnh viện trong trấn lấy một ít. 

Trong nhà chỉ có một mình anh, anh lại quật cường không có vì đau đớn mà kêu ra một tiếng đau đớn. 

Cuối cùng, anh là bị đau ngất xỉu đi. 

Đợi khi anh lại tỉnh lần nữa, người hư thoát không có một chút khí lực, còn nhìn thấy trên giường, nơi nơi đều phủ kín vết máu. 

Anh nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng không có suy nghĩ gì. 

Không biết rốt cuộc nằm bao lâu, cảm thấy khi hơi có chút khí lực, anh mới đứng lên, cầm di động đã rất nhiều ngày chưa bật lên ở một bên tới, mở ra. 

Kiều Ôn Noãn vẫn gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, nói đến thật sự là buồn cười, người bị anh ghét nhất, cũng là người nhớ mong anh nhất trên thế giới này. 

Lúc anh cầm di động trầm tư, Weibo lại ting ting đến một tiếng nhắc nhở. 

Mở Weibo ra, mới phát giác, tin tức ùn ùn kéo đến phía trên đều là hôn sự của cô ấy và anh ta. Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm ảnh cưới của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần bị lộ ra ngoài trên màn hình di động, nhìn cảnh tượng phía sau. 

Ánh mắt của anh, trở nên có chút hoảng hốt. 

Ảnh cưới này, là đi khắp toàn cầu chụp đi 

Trong biển sâu, trên bầu trời, trên núi cao, vượt qua chuyện xưa [ Romeo cùng Juliet ] rất tốt đẹp ở Italia, ở nước Pháp lãng mạn, Aegean Sea - biển tình yêu...... Những ảnh cưới này, thật đúng là xinh đẹp, thật là lãng mạn! 

Cảnh Hảo Hảo trên ảnh cưới, nét mặt tươi cười như hoa, giữa mặt mày Lương Thần đều là tình ý ấm áp vờn quanh. 

Vẻ mặt bọn họ, thoạt nhìn rất hạnh phúc. 

Mà anh thì sao? 

Biểu tình bây giờ của anh, là bộ dạng gì? 

Ngón tay Thẩm Lương Niên run rẩy dời sang một bên, lấy từ phía dưới ra một cái hộp màu đỏ, mở ra, lấy từ bên trong ra cái nhẫn mình từng mua cho Cảnh Hảo Hảo, vẻ mặt của anh ngẩn ra một lúc. 

Không biết là thời gian ngủ vào ban ngày có chút lâu, hay là bị hôn sự đó chấn động đến quên đi đau đớn trong dạ dày, Thẩm Lương Niên đi xuống từ trên giường, khoác một cái áo, đi ra khỏi nhà. 

Anh dọc theo đèn đường mờ nhạt, đi thẳng đến một mảng lớn đồng ruộng phía tây trấn nhỏ. 

Trong toàn bộ đồng ruộng, tối như mực không có một chút bóng người, Thẩm Lương Niên đi không mục đích không biết bao lâu, sau đó nhìn thấy trong đồng ruộng có ánh đèn pin lay động. 

Thẩm Lương Niên dừng bước chân, loáng thoang nghe được tiếng nước, biết, đây là có người tưới nước ban đêm. 

Người tưới, tựa hồ cũng nghe được tiếng bước chân, lên tiếng hỏi một câu: “Là ai?” 

Thẩm Lương Niên không có hé răng, đi phía trước hai bước, liền chạm mặt với người nọ. 

Mặc dù qua mười năm, nhưng Thẩm Lương Niên vẫn nhớ rõ người tóc trắng xoá trước mặt này là ai, anh rất cung kính hô một tiếng: “Hiệu trưởng.” 

Đây là hiệu trưởng hơn mười ở trường tiểu học nơi trấn nhỏ của anh, cũng là của Cảnh Hảo Hảo . 

Đứa bé trước kia, hiện tại lớn lên, hiệu trưởng cũng không nhận được anh là ai, nghe được anh gọi hiệu trưởng, cười toe toét, hỏi: “Em là?” 

“Thẩm Lương Niên.” 

Hiệu trưởng tuy rằng lớn tuổi, nhưng trí nhớ cũng không kém, nghe cái tên này, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nói: “Con nhà lão Thẩm.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro