Chương 981: Ẩn tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Hề Hề xua tay, ý bảo nàng không cần để ý "Lão Vương quả thật mập quá rồi, mà nó còn phạm lỗi trước, nó không nên vô cớ trộm đồ của cô."

Lúc này Y Mỹ mới biết tên con mèo mập chết tiệt đó là Lão Vương.

Cái tên này cũng đặc biệt thật.

Y Mỹ khô khan nói "Hay là ta lấy lại túi thơm này, dù sao nó cũng rách rồi."

Tiêu Hề Hề "Không sao, chỉ xước chút thôi, lát nữa bổn cung sẽ sai người khâu lại."

Y Mỹ lại thở dài trong lòng, Quý phi nương nương không chỉ dịu dàng mà còn khoan dung độ lượng, thật sự là một người rất tốt rất tốt!

Trước đây nàng không hiểu vì sao Hoàng đế cứ muốn độc sủng Quý phi.

Bây giờ nàng thấy Quý phi được sủng ái là chuyện đương nhiên!

Người tốt như vậy, không sủng nàng thì sủng ai?!

Y Mỹ thậm chí còn thấy bất bình cho Quý phi.

Dựa vào xuất thân của Quý phi, đường đường là công chúa một nước, chỉ có thể làm phi.

Đúng là ấm ức quá rồi!

Trong cuộc trò chuyện giữa hai người, Phương Vô Tửu tận tụy đóng vai trò công cụ phiên dịch.

Để trả công phiên dịch vất vả cho y, lúc y rời đi, Tiêu Hề Hề nhờ Bảo Cầm gói một hộp cẩu kỷ đen cho y.

Nghe nói cẩu kỷ đen này bổ dưỡng hơn cẩu kỷ thông thường, đặc biệt thích hợp với những người thích dưỡng sinh như y.

Phương Vô Tửu vui vẻ nhận lấy.

Sau khi Y Mỹ rời cung Vân Tụ, Tiêu Hề Hề gọi Sở Kiếm tới, nói nhỏ vào tai y dặn dò.

Sở Kiếm nghe xong, không mấy tình nguyện nói.

"Tại sao nhất định phải là đệ? Không thể là người khác sao."

Tiêu Hề Hề cười nói.

"Vì người khác không đáng tin như đệ!"

Sở Kiếm gãi gãi má, cười ngốc nghếch nói "Thật sao?"

"Đặc biệt là khi đệ cười, trông ngu ngơ ngốc nghếch, vừa nhìn là biết đáng tin!"

Sở Kiếm "......"

Nụ cười của Sở Kiếm lập tức biến mất.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng an ủi "Đừng buồn, rất nhiều cô nương thích người thật thà lại ngốc nghếch, đệ thế này rất có tiền đồ!"

Sở Kiếm nửa tin nửa ngờ.

Tiêu Hề Hề "Chờ đệ làm xong, ta đãi đệ ăn cừu nướng nguyên con."

Sở Kiếm lập tức hưng phấn, xoa xoa tay cười nói "Thế có tốn kém quá không."

Tiêu Hề Hề cười nói "Đến lúc đó chúng ta chia ra, đệ phụ trách mang cừu đến, ta phụ trách chuẩn bị gia vị, không hề tốn kém!"

Sở Kiếm "......"

Phải rồi, tỷ có tốn kém gì đâu.

Đến lúc đó là đệ mới tốn kém!

Sở Kiếm hít một hơi thật sâu, đỏ mắt nói "Đệ phát hiện một chuyện."

Tiêu Hề Hề "Chuyện gì?"

Sở Kiếm lớn tiếng nói "Chỉ cần là lời sư tỷ nói, một dấu chấm câu đệ cũng không tin!"

Hét câu này xong, y ngấn hai hàng nước mắt bỏ chạy.

Tiêu Hề Hề buồn cười, cười ra tiếng ngỗng.

Bảo Cầm bất lực nhìn nàng, thầm nghĩ đứa con gái ngốc nghếch của mình thật sự vẫn chưa lớn, chuyện nhỏ nhặt gì cũng có thể vui cả ngày.

Y Mỹ đang ngồi trên kiệu, ngón tay vuốt ve túi thơm trên thắt lưng, trong đầu vẫn đang nghĩ về chuyện của Quý phi nương nương.

Nàng thật sự rất tò mò, sao Quý phi nương nương lại rời quê hương, gả đi xa như vậy?

Chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì?

Lúc này Y Mỹ tình cờ thấy Phương Vô Tửu đang vác rương thuốc chuẩn bị đến Thái y viện, liền nhanh chóng gọi y lại.

Phương Vô Tửu khom người hành lễ "Vi thần bái kiến Tam công chúa điện hạ."

Y Mỹ gọi y lại hỏi chuyện của Quý phi.

"Quý phi nương nương là công chúa của nước Nam Nguyệt, tại sao phải ngàn dặm xa xôi gả đến Thịnh Kinh?"

Phương Vô Tửu khẽ cười, bình tĩnh nói.

"Năm đó nước Nam Nguyệt xảy ra nội loạn, bên ngoài có Mạc Bắc nhìn chằm chằm như hổ đói, Nam Nguyệt vương không còn cách nào khác đành phải nhờ công chúa Nam Phượng tới Thịnh Kinh cầu cứu. Hoàng đế tốt bụng đồng ý xuất binh chi viện nước Nam Nguyệt, điều kiện duy nhất là muốn công chúa Nam Phượng vào cung làm phi."

Y Mỹ nghe xong bàng hoàng.

Thì ra Quý phi nương nương vì đại nghĩa quốc gia mới ở lại trong cung làm phi.

Chẳng trách khi nhắc tới chuyện này, Quý phi nương nương lại lộ ra vẻ bất lực như vậy.

Công chúa một nước vốn là cành vàng lá ngọc, nhưng vì đại cục mà phải hy sinh hạnh phúc cả đời, bằng lòng vào cung làm phi, tấm lòng và ý chí như vậy thật đáng khâm phục!

Phương Vô Tửu chú ý tới biểu cảm của nàng, đại khái đoán được nàng đang nghĩ gì, liền ra sức khen ngợi nói.

"Bệ hạ yêu công chúa Nam Phượng từ cái nhìn đầu tiên, công chúa vừa vào cung đã được phong làm Quý phi, từ đó luôn được thánh sủng, bệ hạ và Quý phi thật sự là trời sinh một đôi!"

Y Mỹ nhếch khóe miệng chế nhạo.

Gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên? Không phải vì háo sắc thôi sao!

Tên nam nhân này không chỉ là móng heo, còn là kẻ háo sắc mặt dày!

Hắn vốn không xứng với Quý phi nương nương vừa dịu dàng vừa dũng cảm!

Y Mỹ hận mình không phải là nam nhân.

Nếu nàng là nam nhân, nàng sẽ cướp Quý phi nương nương đi!

Phương Vô Tửu than thở "Tiếc là Quý phi nương nương số khổ, trước đó bị kẻ gian làm bị thương, đến giờ nội thương chưa khỏi, cần hoa Hải Sinh mới có hy vọng hồi phục."

Đôi mắt Y Mỹ sáng lên, vội nói "Nước Thiên Đảo chúng ta có hoa Hải Sinh, lần này chúng ta còn mang hoa Hải Sinh vào kinh nữa!"

Nàng chỉ biết Hoàng đế Đại Thịnh cần hoa Hải Sinh, nhưng không biết hắn cần hoa Hải Sinh để làm gì.

Lúc này nàng mới biết Hoàng đế muốn dùng hoa Hải Sinh trị thương cho Quý phi nương nương!

Nhìn từ góc độ này, Hoàng đế cũng không cặn bã đến vậy.

Phương Vô Tửu cười khổ nói "Dù các người có hoa Hải Sinh, cũng chưa chắc đưa cho chúng ta."

Y Mỹ vô thức siết túi thơm đeo trên thắt lưng.

Nàng nhớ lại dáng vẻ hốc hác, tinh thần không tươi tỉnh của Quý phi, còn có nét mặt khổ sở của Quý phi khi uống thuốc.

Quý phi tốt bụng với mọi người như vậy, vì đại nghĩa quốc gia mà hy sinh hạnh phúc của bản thân, nhưng vẫn phải chịu bệnh tật giày vò, thật đáng thương!

Y Mỹ hạ quyết tâm "Ta nhất định sẽ thuyết phục Khu mật sứ đại nhân tặng hoa Hải Sinh cho Quý phi nương nương!"

Nét mặt Phương Vô Tửu lộ vẻ kinh ngạc "Hoa Hải Sinh quý giá như vậy, Khu mật sứ chắc sẽ không đồng ý đâu?"

Y Mỹ hất cằm, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo thường ngày.

"Ta là công chúa, mẫu thân của ta là Hoàng hậu của nước Thiên Đảo, cậu của ta là đại tướng quân, các ca ca của ta đều được phụ hoàng trọng dụng. Ai cũng yêu thương ta, chỉ cần ta lên tiếng, cả Khu mật sứ đại nhân cũng phải nể mặt ta, trừ khi ông ta không còn muốn sống ở nước Thiên Đảo nữa."

Nàng là đích công chúa duy nhất của nước Thiên Đảo, lớn lên trong muôn ngàn yêu thương chiều chuộng, nàng rất có lòng tin vào bản thân.

Chỉ cần không liên quan đến quốc gia đại sự, phụ hoàng mẫu hậu đều bằng lòng chiều chuộng nàng.

Chỉ một đóa hoa Hải Sinh thôi.

Nàng muốn tặng thì nàng tặng.

Phương Vô Tửu lại hành lễ "Đa tạ Tam công chúa điện hạ giúp đỡ, vi thần vô cùng cảm kích."

Y Mỹ hừ một tiếng kiêu ngạo "Ngươi cứ chờ xem, ta sẽ sớm mang hoa Hải Sinh đến tặng cho Quý phi nương nương."

Nói xong, nàng phất tay ra hiệu cho kiệu tiếp tục tiến về phía trước.

Phương Vô Tửu đứng đó nhìn bọn họ rời đi với ánh mắt đầy ẩn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro