Chương 1033: Lời khen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uất Cửu tức giận quay lại ngục tối.

"Mở cửa!"

Lão Ngô nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa phòng giam.

Ôn Cựu Thành vừa mới đứng dậy thì bị Uất Cửu lao vào đá ngã xuống đất.

Dù Uất Cửu vẫn mang dáng vẻ yếu đuối của Quận thú phu nhân, nhưng nội lực võ công của gã vẫn còn đó. Cú đá này mạnh đến nỗi làm Ôn Cựu Thành cảm giác như xương sườn trên ngực gãy đôi, đau đớn thở hổn hển, hít sâu một hơi.

Uất Cửu nhấc chân giẫm lên người y, nhếch môi cười lạnh.

"Ngươi dám gài bẫy ta?"

Tất cả huyệt đạo trên người Ôn Cựu Thành đều bị phong ấn, làm y không thể dùng nội lực.

Lúc này, y không còn sức phản kháng.

Nhưng trên mặt y lại mỉm cười.

"Vu Nhị chết rồi?"

Miệng nói ra thì y dùng câu hỏi, nhưng nét mặt của y lại biểu hiện nó là câu khẳng định.

Uất Cửu tăng sức mạnh chân "Vu Nhị chết rồi, ngươi cũng đừng mong sống tốt, ta sẽ khiến ngươi trả giá cho hành động tự cho mình thông minh của mình!"

Ôn Cựu Thành cảm giác nội tạng của mình sắp bị giẫm nát, khuôn mặt đau đớn nhăn nhó.

Lúc này, giọng của Phương Vô Tửu từ đối diện đột nhiên truyền đến.

"Nếu ta là ngươi, việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm cách che giấu cái chết của Quận thú."

Động tác của Uất Cửu khựng lại.

Gã nhìn sang phòng giam đối diện.

Phương Vô Tửu đứng trong phòng giam, nhìn Uất Cửu qua cửa sổ, giọng điệu vẫn điềm nhiên bình tĩnh.

"Thành Phù Phong là căn cứ trọng điểm của Thiên Môn, một khi Quận thú nơi này chết, triều đình nhất định sẽ mau chóng phái người tới đây điều tra nguyên nhân cái chết của Quận thú, hơn nữa sẽ phái một Quận thú mới tới. Đến lúc đó, mọi chuyện mà Thiên Môn các ngươi sắp xếp ở thành Phù Phong sẽ bị triều đình phát hiện. So với sống chết của chúng ta, lợi ích của Thiên Môn hẳn là quan trọng hơn phải không?"

Uất Cửu lạnh lùng nhìn y "Giết hai người các ngươi không mất bao nhiêu thời gian, ta hoàn toàn có thể giết chết các ngươi, sau đó tìm người khác giả làm Giản Thư Kiệt."

Phương Vô Tửu bình tĩnh nói "Nếu như ngươi tạm thời tìm người thay thế Quận thú, rất có thể sẽ để lộ sơ hở. Một khi làm người khác nghi ngờ, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn. Đây có lẽ không phải cục diện mà ngươi muốn thấy."

Uất Cửu nhướng mày "Vậy ngươi nghĩ nên làm thế nào?"

Phương Vô Tửu giơ tay chỉ vào phòng giam bên cạnh.

"Nếu ta đoán không lầm, người bị nhốt ở phòng bên chắc chắn là Giản Thư Kiệt thật. Thay vì tìm người tạm thời tiếp quản, sao không để Giản Thư Kiệt thật ra ngoài."

Uất Cửu liếc nhìn phòng giam bên cạnh, cười nhạo.

"Sở dĩ chúng ta nhốt Giản Thư Kiệt ở đây, chính vì không muốn ông ta cản đường chúng ta. Nếu bây giờ thả ông ta ra, há chẳng phải tự bê đá đập chân mình? Dù muốn lừa người khác cũng không thể dùng cách kém cỏi như vậy."

Đối mặt với châm chọc của gã, Phương Vô Tửu không hề tức giận, thái độ vẫn ôn hòa bình tĩnh.

"Không phải các ngươi bắt được Quận thú phu nhân rồi sao? Các ngươi hoàn toàn có thể dùng mạng của Quận thú phu nhân uy hiếp ông ta, khiến ông ta ngoan ngoãn nghe lời các ngươi, ông ta và phu nhân có tình cảm sâu đậm, nhất định không nỡ để vợ mình chịu khổ."

Uất Cửu nghi ngờ nhìn y "Sao ngươi biết Quận thú phu nhân nằm trong tay chúng ta?"

Phương Vô Tửu "Nếu muốn mạo danh người khác một cách hoàn hảo, không chỉ cần có ngoại hình giống, mà tính cách sở thích cũng phải giống. Những điều này không thể học trong nháy mắt mà phải tìm hiểu từ từ.

Vợ chồng Quận thú chắc chắn sẽ không chủ động tiết lộ thông tin của mình cho các ngươi, chỉ dựa vào mô tả của người khác thì không chính xác. Cách khả thi nhất mà các ngươi có thể dùng chính là nhốt bọn họ lại, ép bọn họ phải cung cấp toàn bộ thông tin của mình cho các ngươi.

Nếu ta là ngươi, đề phòng bọn họ nói dối, ta sẽ tách hai người họ ra, dùng mạng của bọn họ uy hiếp lẫn nhau, buộc bọn họ phải nói thật. Bây giờ Quận thú đại nhân bị nhốt ở phòng giam bên cạnh, vậy Quận thú phu nhân chắc chắn bị ngươi nhốt ở nơi khác. Ta nói có đúng không? Quận thú đại nhân."

Nói xong câu cuối cùng, Phương Vô Tửu giơ tay gõ gõ vào bức tường bên cạnh.

Phòng giam bên cạnh không ai trả lời.

Sắc mặt Uất Cửu tối sầm "Có phải Giản Thư Kiệt đã nói hết với ngươi?"

Phương Vô Tửu khẽ cười "Không có, ta tự mình đoán được đó."

Khi biết Giản Thư Kiệt thật bị nhốt ở phòng giam bên cạnh, y đã đoán được toàn bộ sự việc.

Phương Vô Tửu bình tĩnh nói.

"Sở dĩ ngươi vẫn giữ Giản Thư Kiệt thật là vì ngươi không thể đảm bảo Vu Nhị có thể hoàn toàn thay thế Giản Thư Kiệt. Ngươi cần dựa vào Giản Thư Kiệt cung cấp những thông tin chân thực và hữu ích. Như vậy Vu Nhị mới có thể đóng giả Giản Thư Kiệt tốt hơn, tránh để hắn lộ sơ hở trước mặt người ngoài. Đây là công dụng lớn nhất để ông ta kéo dài mạng sống đến tận bây giờ. Nếu không có công dụng này, e rằng ông ta đã bị ngươi giết chết lâu rồi."

Uất Cửu rút chân đang đặt trên người Ôn Cựu Thành lại, lười biếng vỗ tay. Trong phòng giam vang lên tiếng vỗ tay chậm rãi, nghe vang lanh lảnh.

"Không hổ là đại đệ tử của Huyền Môn, thông minh!"

Sau đó gã lại đổi chủ đề, vẻ mặt đột nhiên trở nên nham hiểm lạnh lùng.

"Nhưng ta ghét nhất là người thông minh!"

Gã vung tay lên, một cây kim bạc bay ra từ trong tay áo, bắn về phía Phương Vô Tửu với tốc độ cực nhanh!

Phương Vô Tửu bước sang một bên, núp sau bức tường.

Chiếc kim bạc bắn trượt.

Uất Cửu nhấc chân đi về phía phòng giam đối diện.

Vốn gã muốn xử Ôn Cựu Thành trước, nhưng bây giờ gã đã đổi ý.

Gã quyết định giết Phương Vô Tửu trước, sau đó từ từ tra tấn Ôn Cựu Thành.

Gã muốn hai kẻ này phải trả giá cho hành động tự cho mình thông minh của mình!

Đúng lúc này, lão Ngô cuống quít chạy tới.

"Cửu công tử, không hay rồi! Tin Quận thú đột ngột qua đời đã bị truyền ra ngoài, hiện giờ quan viên trong thành đều chạy đến phủ Quận thú, ầm ĩ đòi tra rõ nguyên nhân cái chết đột ngột của Quận thú!"

Bước chân của Uất Cửu chợt dừng lại.

Gã khó tin nhìn lão Ngô.

"Không phải ta đã bảo các ngươi không được để tin Quận thú bệnh nặng truyền ra ngoài sao? Tại sao quan viên trong thành lại biết chuyện này?"

Lão Ngô lắc đầu "Thuộc hạ cũng không biết, người tới báo cũng không nói."

Ôn Cựu Thành từ dưới đất ngồi dậy.

Y ngồi trên đất, một tay nhẹ nhàng xoa ngực, vừa chịu đựng cơn đau vừa nói.

"Bây giờ cách duy nhất xoa dịu những quan viên đó là để Quận thú xuất hiện, chỉ cần bản thân Quận thú xuất hiện, tin đồn về cái chết đột ngột của Quận thú sẽ bị bác bỏ."

Uất Cửu biết Ôn Cựu Thành nói đúng, nhưng gã cảm thấy Ôn Cựu Thành và Phương Vô Tửu đều không phải loại người sẽ đưa ra lời khuyên tử tế, hai tên này chắc chắn có ý xấu gì đó!

Nhưng chuyện đến nước này, Uất Cửu không còn lựa chọn nào khác.

Gã phải xoa dịu những quan viên đó càng sớm càng tốt.

Trước khi kế hoạch của Thiên Môn được thực hiện, thành Phù Phong không thể xảy ra biến cố gì!

Uất Cửu lúc này vô cùng hối hận.

Gã không nên coi thường Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành, dù huyệt đạo của hai tên này đã bị phong ấn, tay chân bị xích, vẫn có thể ép tất cả mọi người vào cái bẫy do bọn chúng giăng ra.

"Lần đầu tiên ta gặp các ngươi thì nên một đạo giết chết các ngươi!"

Ôn Cựu Thành nhịn đau cười nói "Ta có thể xem đây là lời khen chúng ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro