04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dùng xong bữa sáng, Bùi Trân Ánh vùi mình trong xe đẩy, xuyên qua cửa sổ sát đất ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Khu vực trước cổng bệnh viện có một công viên nhỏ, cậu muốn đến đó đi dạo một chút.

Lại Quán Lâm rửa chén đũa xong từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài vui vẻ đáp ứng, đem đôi tay ướt nhẹp xoa xoa trên y phục, liền đẩy Bùi Trân Ánh đi ra ngoài.

Ra ngoài bệnh viện thấy được ánh mặt trời, Bùi Trân Ánh cảm thấy trên người ngay lập tức nhẹ nhõm rất nhiều. Những đứa trẻ sợ bóng tối từ nhỏ đều luôn khát khao dương quang. Đại khái là như vậy đi, cậu nghĩ.

Cậu lang thang vô định trên lối đi nhỏ trong công viên, Lại Quán Lâm chỉ chậm rãi đi theo phía sau cậu, không nói lời nào. Hắn lắng nghe Bùi Trân Ánh độc thoại, nghe từng câu cậu nói.

Đến giữa đường dừng lại nghỉ ngơi một lát, Lại Quán Lâm chú ý tới đôi môi khô nứt của cậu, vì vậy đề nghị đi trước để mua nước.

Bùi Trân Ánh nhìn theo thân ảnh Lại Quán Lâm biến mất ở cuối tầm mắt. Xoay người lại, cậu trông thấy cách đó không xa, một đôi nam nữ đang ôm hôn hạnh phúc. Ánh nắng ấm áp chiếu trên đầu họ ánh lên, ánh thành một màu vàng chói mắt.

Cậu bỗng nhiên chảy nước mắt. 

Cậu suy nghĩ thật lâu, cũng đợi thật lâu. Đợi được Lại Quán Lâm mua nước trở về, cậu ngẩng đầu, viền mắt sưng đỏ.

Cậu nói, Quán Lâm, chúng ta chia tay đi.

Lại Quán Lâm sững sờ, lúc mở miệng rồi, ngoại trừ một câu "Vì cái gì?", những cái khác đều giữ lại không có nói ra nữa.

"Không vì cái gì cả. Tôi hết yêu cậu rồi, tôi chán ghét cuộc sống như thế này."


Ngay tại lúc hắn xoay người đi, Bùi Trân Ánh rốt cục nhịn không được nữa, khóc òa lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro