07: Rời xa để quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngược nhưng nếu đọc tới cuối sẽ có quà đó =)))

PARK JI HOON

Đến nay cũng về nhà với ba mẹ được 3 ngày, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Cả hai nhà ở sát nhau, nên ăn cơm thì cùng ăn chung. Hai bố cũng đã biết chuyện của hai đứa và cũng tỏ vẻ ủng hộ chứ không gì là phản đối cả. Cứ như vậy mỗi ngày trôi qua rất bình yên.

Tôi đang ngồi trên bàn lướt facebook, còn cậu ta thì đang nằm trên giường cũng lướt facebook trên điện thoại. Đang lướt lướt thì thấy có nơi để đi chơi, liền quay lại rủ Kuan Lin.

"Này ngày mai đi đến chỗ này ngắm hoa không? Đẹp lắm này." Tôi hỏi.

"Không được, mai tớ phải đi chơi bóng rổ với nhóm cũ ở trường cấp hai rồi."

Hồi năm cấp hai, Kuan Lin chơi bóng rổ trong đội của trường. Vì chơi giỏi, rất giỏi là đằng khác nên được làm đội trưởng. Khi lên cấp ba, vì muốn dành nhiều thời gian hơn với tôi mà không chơi bóng rổ nữa. Cậu ta đã bỏ mấy năm vì mình, nên tôi cũng không cản.

"Ừm, vậy mốt chúng ta đi nhé."

"Hừm, ừm cũng được."

Cứ thế tôi tiếp tục lướt rồi lúc nhìn lên đồng hồ thì đã mười hai giờ. Kuan Lin ngủ quên trên giường, tôi liền tắt máy, chỉnh lại tư thế cho Kuan Lin rồi cũng tắt đèn leo lên giường ngủ.

Sáng hôm sau, lúc mở mắt ra là đã mười giờ, Kuan Lin thì đã đi chơi bóng rổ mất rồi. Một ngày cứ nhàm chán không có Kuan Lin trôi qua, đến bảy giờ Kuan Lin cuối cùng cũng về. Không biết thế nào, cứ vào thẳng tắm rồi leo lên giường nằm, không thèm để ý đến tôi. Tôi cố bắt chuyện nhưng cậu ta cũng chỉ trả lời qua loa, không thèm nở nụ cười như mọi ngày.

Tôi có chút sợ hãi, không lẻ có chuyện gì rồi?

"Này, cậu giận tớ sao?" Tôi run run hỏi.

"Không có gì." Cậu ta không thèm nhìn tôi trả lời cũng qua loa.

Tôi đành im lặng, leo lên giường ngủ. Lần đầu tiên trong ba năm, tôi đã không ôm Kuan Lin ngủ, cậu ta cũng không quan tâm gì mấy. Đến nửa đêm, tôi vẫn còn chưa ngủ được thì Kuan Lin bước xuống giường ra khỏi phòng. Sau một hồi cậu ta quay lại, nằm xuống giường mà ngủ, vẫn không quan tâm mấy việc tôi không ôm cậu ta ngủ.

Sáng hôm sau, cũng như hôm trước, mở mắt dậy đã thấy Kuan Lin đi đâu mất, không thèm kêu tôi dậy. Đến lúc này thì tôi đã thật sự nên lo lắng. Không lẻ cậu ta đã gặp lại tình cũ? Nhưng cậu ta nói đã thích mình từ lúc gặp nhau rồi mà?

Rồi lặp đi lặp lại vài ngày, tôi liền biết có chuyện nhưng hỏi vẫn chỉ nghe được câu trả lời qua loa nên tôi dành dọn đồ về lại chỗ chúng tôi ở lúc Kuan Lin đi ra ngoài. Nên đi thôi, chứ ở bên cạnh nhau mà có một bức tường ngăn chặn thì trái tim còn đau hơn.

Ba mẹ tôi và ba mẹ không biết chuyện gì liền hỏi, nhưng tôi chỉ trả lời là ở trển có chuyện phải đi trước, Kuan Lin sẽ ở lại nhưng cũng sớm về với tôi. Ít nhất tôi tin là vậy.

Lần đầu tiên đi xe lửa một mình, tôi có chút lo lắng, nhưng mọi thứ cứ như thế suôn sẻ trôi qua. Kuan Lin sẽ đi kiếm mình chăng? Hay là cậu ta sẽ không quan tâm mình nữa?

Về tới nhà, tôi liền nằm ịch xuống giường. Sau hai tuần, mọi thứ đã bị phủi bởi một lớp bụi mỏng, nhưng mùi hương của Kuan Lin vẫn còn vương vấn ở đây. Tôi chợt khóc, không lẻ đây là kết thúc của bọn tôi sao?

Cứ thế tôi ngồi đó khóc, trong lòng thì chờ đợi điện thoại đến từ Kuan Lin. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy, đã tám giờ rồi, có lẻ cậu đã về, nhưng lại chẳng quan tâm là tôi đã rời đi rồi sao?

Đây là đêm đầu tiên tôi ngủ mà không có Kuan Lin bên cạnh. Lên facebook thì cậu ta cũng đã không on cả ngày nay. Tôi lại lần nữa khóc nấc, ôm gối của Kuan Lin rồi dần chìm vào giấc ngủ. Hôm qua có lẻ ngủ không được nhiều, nên hôm nay tôi đã chìm vào giấc ngủ, nhưng không sâu. Tới khuya, tôi cảm thấy rất ấm áp, không lẻ cậu đã quay về với tớ?

Mở mắt ra, đúng thật Kuan Lin đang nằm cạnh tôi. Tự nhủ với lòng mình là mơ, nhưng dù là mơ tôi cũng sẽ dành chút thời gian này vì ít nhất tớ còn thấy được cậu.

Tôi khóc và đánh nhẹ vào người Kuan Lin đang vẫn còn mặc chiếc áo khoác dành cho khi mặc lúc ra ngoài.

"Cậu thật xấu, Lin Lin thật xấu, cậu bỏ tớ một mình. Cậu đã không còn thương tớ nữa rồi.." Tôi khóc.

"Xin lỗi, mình xin lỗi Ji Hoon à." Kuan Lin ôm tôi vào lòng, giấc mơ thật quá, làm tôi chả muốn tỉnh dậy chút nào.

Có lẻ cậu ta cũng khóc, nhưng vẫn ôm tôi rất chặt. Tôi cũng thế, ít nhất còn được gặp nhau trong mơ nên cũng phải ôm lại thật chặt.

Tôi lại chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sự sau gần hai ngày.

Sáng hôm sau, mở mắt dậy, đúng thật là Kuan Lin đã không còn nằm bên cạnh tôi. Thật thất vọng, trái tim tôi một lần nữa như bị bóp chặt.

"Lạch cạch lạch cạch." Tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp.

Không lẻ là Kuan Lin? Hay trộm? Aa trộm không thể nào vào đây được. Mà trộm vào rồi nấu ăn làm gì? Hay là Min Hyun hay Jae Hwan? À hai người đó không biết nấu ăn. Hẳn là mẹ? Mà sao mẹ lại lên đây? Dù không biết đó là ai, nhưng tôi vẫn mong đó là Kuan Lin.

Nhẹ nhàng rời khỏi giường, cũng nhẹ nhàng mở cửa phòng ra xem là ai. Đúng là Kuan Lin, cậu ta đang nấu ăn. Cảm ơn ông trời, vậy là tối qua Kuan Lin đã thật sự trở về. Tôi đẩy cửa phòng chạy một mạch tới ôm lấy Kuan Lin, làm cậu ta giật mình xém cắt phải tay mình.

Cảnh tượng giống tối hôm qua lại lập lại, chỉ có điều chúng tôi đang đứng và có thêm một nụ hôn.

"Xin lỗi Ji Hoon à, vì mấy ngày qua.." Kuan Lin đang chuẩn bị giải thích thì đã bị tôi chặn lại bằng một nụ hôn khác.

"Không sao, cậu quay lại bên tớ là tốt rồi." Tôi mỉm cười nói.

Rồi cuộc sống quay lại quỹ đạo cũ, bọn tôi gọi về bảo ba mẹ là sẽ ở lại trên đây. Gần cuối hè sẽ quay về một hai ngày. Tuy có chút buồn bã nhưng họ cũng không thể cản con mình, đành dặn dò một chút rồi cúp máy.

Sau đó tôi đã phát hiện ra là tại sao Kuan Lin lại như vậy. Hôm đi chơi bóng rổ gặp lại một người bạn cũ, khi xưa là mỹ nữ của trường. Đột nhiên cô tỏ tình với cậu, bảo là đã thích Kuan Lin từ lâu và tất nhiên Kuan Lin đã từ chối và bảo đã có người yêu rồi và đó là tôi. Cô ta có chút giật mình, và tỏ vẻ kinh tởm vì hai thằng đàn ông yêu nhau. Kuan Lin thì không để tâm, nhưng cô ta lại rất để tâm và đã lén lút hôn Kuan Lin, làm cậu không kịp trở tay.

"Không phải hôn con gái sẽ thấy thoải mái hơn sao?" Cô ta nói với Kuan Lin.

Cậu ta sững sờ rồi giáng cho cô ta một cái tát. Dù có chuyện gì xảy ra, con trai cũng không nên đánh con gái. Cô ta liền giận dữ đòi sẽ tính sổ với cậu ta, nên liền tránh xa tôi mấy hôm để tôi không phải liên lụy. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện về nhà thì đã thấy tôi đi mất. Biết chuyện từ ba mẹ, liền mua vé tàu trong đêm về lại trên nhà này. Điện thoại cũng hết pin nên không còn cách nào liên lạc.

Cậu ta nói hối hận, vì đã bỏ rơi tôi mấy ngày, nhưng nếu đi giải quyết chuyện mà dẫn tôi theo, rồi tôi bị liên lụy thì khổ. Nói ra thì tôi hẳn sẽ lo lắng (thế không nói chuyện rồi không để ý con người ta ôm sẽ không lo lắng sao chời..), với một hồi thì cũng sẽ giấu đầu lòi đuôi. Nên không còn cách nào khác phải giả vờ giận tôi. Tuy Kuan Lin cũng rất đau lòng, nhưng cô ta là mỹ nữ, nên tất nhiên sẽ luôn có một đám con trai theo bám đuôi. Nên xảy ra xô xát là rất cao, cậu ta lại càng không muốn tôi bị thương.

Còn cô gái đó thì cuối cùng cũng chấp nhận lời xin lỗi của Kuan Lin và cô ta cũng xin lỗi lại cậu. Tuy thấy vậy, nhưng cô ta cũng không tới nỗi ác mà giữ trong lòng, vì cũng biết mình sai.

Còn tôi? Dù cuối cùng cũng không được đi ngắm hoa, nhưng người bên cạnh còn đẹp hơn hoa thì đi ngắm làm gì nữa? Đáng ý tôi phải bực mình, nhưng lại thấy hạnh phúc. Có người đã cố bảo vệ tôi như vậy, có người dù bị mỹ nữ tỏ tình nhưng cũng không rung động vì tôi như vậy, hỏi sao không hạnh phúc cơ chứ?

Cả hai chúng tôi rời xa nhau, rồi cuối cùng cũng quay về. Vì đối với tình cảm này, chúng tôi đã không còn thể rời xa nhau được nữa rồi.

Tôi đã quá yêu một người tên là Lai Kuan Lin.

-
END CHAP 07.

Xin lỗi vì chap này hơi ngược aaa. Nhưng mình đã cố để nó ngược nhẹ nhất có thể dồi :( Với không ngược thì hổng có ý tưởng gì để viết hếtt.. Còn định chia ra hai chap, một rời xa rồi một quay về, nhưng nhớ lại thì hứa là chuyện sẽ ngọt nhiều nên gộp lại thành một luôn cho nhanh hết ngược.

Mà truyện cuối cùng cũng đã hơn 200 lượt đọc rồi! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện dù nó hơi bị thiếu muối và rất nhạt nhẽo :((

Tuy lượt vote chỉ giao động 2-4 lượt mỗi chap nhưng mình chả quan trọng chuyện đó, vì mình viết truyện chỉ vì mình thật sự thích cặp này thôi aaa.

À mình đã edit lại "Guan Lin" thành "Kuan Lin" hết rồi. Nếu mọi người không biết tại sao thì bởi bố của Lin nói là cách viết đúng là Kuan Lin. Nhưng Guan Lin cũng đúng nhé! Chỉ là mình muốn ghi theo cách mà Kuan Lin sẽ ghi tên mình thôi :3

Còn Kuan Lin à, nụ cười của cậu rất đẹp đó, không ngượng tí nào đâu, nên hãy cười nhiều lên nhé. Vì khi cậu cười tớ mới cười được thôi :)

Mà mọi người còn sống không? Phân nửa của tôi đã chết hồi hôm trước rồi =)) Nếu ai không hiểu chuyện gì thì đây =))

Tôi đã mất hết máu trong người =)) Nhưng hên đã được truyền máu kịp thời :)) Kuan Lin ngày xưa nay còn đâu aaa =)) Ji Hoon à hãy giữ chồng cho kĩ chút nhé, đừng để nó thả thính con dân nữa :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro