Chuơng 1: Nhận nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

«Đùng...đùng...»
Hôm nay là ngày hắn- Hắn thiếu chủ đến chùa để nhận một đứa con, cớ vì sao nguời như hắn phải đi xin con!!!
Cũng chỉ là để về, huấn luyện một nguời đệ tử trung thành.
Hắn theo trụ trì vào căn nhà duới, tuy nhỏ nhưng hình như rất ấm áp, hắn đảo mắt quét một vòng quanh những đứa trẻ lớn bé có đủ, rồi đôi mắt kiếm sắc bén dừng lại ở ngay một đứa bé nhỏ trong góc tối, đôi mắt nhìn anh đầy hi vọng, tay siết chặt con búp bê vãi, cơ thể lem luốc, bẩn thỉu
Ngón tay dài đưa lên, chỉ về phía cô, Thiên Nhi, cuộc đời cô đã có một buớc ngoặc lớn...
- "Ông Bác, ông bác nhận tôi để về làm osin cho ông bác phải không?"
Guơng mặt thanh tú nho nhỏ, nguớc lên nhìn hắn, hỏi thầm
Hắn nhuớng mày liễu, sau đó lại giãn ra như cũ:
-" Osin nhà ta không hề thiếu"
-" Vậy ông bác..."
-" Gọi tôi là papa"
Âm thanh tàn độc, lạnh lẽo vang lên làm con bé 3 tuổi một phen hỏang sợ
-" Pa...papa"
Nhếch miệng, tạo nụ cuời lạnh lẽo, hắn nhấn ga chạy về biệt thự lớn, xem ra...hắn chọn đúng nguời rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#san12345