5 - trăng khuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Renzo dẫn tôi được đến trước cánh cửa là vội bỏ đi, còn lại cho tôi tự giải quyết. Thật nhanh chóng, tôi kéo cửa.

Con ngươi đỏ tia về tôi đột ngột cùng cơn giận vô cớ. Chao, chẳng lẽ tôi đã đến không đúng lúc? Nhưng xin hãy hiểu cho tôi, mọi chuyện đều là duyên phận theo như cách bất cứ ai cũng có thể nói ra để viện minh cho sự sai lệch thời điểm của mình.

Tôi ôm Sho đi vào, liếc mắt quan sát và bắt đầu hiểu dần dần. Khuôn mặt đã đậm đà xinh xắn thấm tháp những vệt đỏ đỏ hồng hồng tươi mới trang nhã giống bao quý bà hoàng tộc. Bộ kimono tím cao quý điểm bướm đen nhập nhòa duyên dáng tôn lên khuôn người bé xinh của Kozue. Tóc đen nhánh dài mượt lụa là búi cao cẩn thận trong vòng khuôn bó buộc đau nhức, và tay cầm ô, tay cầm túi quà lạ bọc kĩ trong tấm khăn lụa hoa hòe sáng lạng. 

"Cô tính đi đâu sao?"

"Tôi có việc cần phải chuẩn bị cho nghi lễ tháng tới." Cô ta cho tôi biết.

"Ồ?" Tôi dẫn đểu "Đĩa ngọc tôi có thể đưa cho cô, nhưng trước đó, hình như bữa ăn của tôi thiếu sake thì phải?"

"Muốn điều gì, cô chỉ cần yêu cầu, hỡi Senichi-san, cô là khách quý của tôi và Toulucan này."

"Thật tốt, Kozue, thật hiểu ý tôi."

Trong khi Kozue bận tâm với con mắt đang loay hoay mải miết làm đẹp thêm khuôn mặt của một chủng quỷ, tôi lần mò quanh căn phòng ôm mấy chai rượu. Giàu tính mến khách, cô ta còn dặn hẳn tôi, thích có thể nhờ Renzo lấy thêm ở trong kho ra. Tuyệt vời, thật quá sức sung sướng, tôi mỉm cười, đáp thầm trong lòng, chứ nếu có thể nhẹ tay hẳn tôi sẽ quay đầu, "Thật tuyệt hảo", ý tôi là vậy.

Đặt em nằm trên đầu, ôm mấy chai nặng ngọt dòng rượu thơm nồng mùi cay cay, em bê bệt không nói được gì. Còn tôi ư? Tôi sao nhỉ? Bất cẩn, đê mạt và có chút nâng nâng dạt dào trước đêm nay.

Căn phòng tôi về khuya vẫn sáng đèn nến bập bùng chao đảo, tôi thay yakata ra và thổi tắt nến. Nhẹ nhàng vội vã, tôi đặt em nằm xuống futon trước con mắt tỉnh sáo tinh ranh của em. Đây là một con bạch hồ nóng vội, tôi hiểu, nên em sẽ ngỡ ngàng khi tôi còn chưa nằm ngay, tôi sẽ còn tươi tươi mơ mộng về cái thứ đang rọi tỏ căn phòng nhàn nhạt của tôi.

"Ngài Senichi chưa ngủ sao?"

Tôi đứng dậy, còn chưa vội đáp, lững thững cái lưng cúi cầm chén nhỏ và bình rượu lên ngồi ghế dài đặt trước cửa sổ. Và có thể, khuôn mặt lạnh lùng tôi dùng để mỉm cười cho đêm nay khiến em thu hồi lại cái ý muốn trốn đi gặp ai kia chăng. Ồ, em thân yêu, tôi không soi mói nữa, tôi sẽ thật nhã nhặn đêm nay, vì đêm nay là thuộc về tôi kia mà.

Rót chén rượu đầy lưng chừng, tôi nhấm nháp vài ba câu nàng thơ vẫn hay say đắm trong cái phong tình dào dạt.

"Một vùng trời, tràn ngập trăng và trăng/ Ánh trăng tràn ngập, đùa giỡn phong linh."

Tin rằng, bộ dạng nguội lạnh ái tình liếng thoắng mấy dòng haiku đến dìu dặt ngọt lịm, đôi mắt sáng long lanh phảng phất lại sáng trăng bạc nhìn tôi, em nhìn tôi đến độ khó hiểu.

"Ngài Senichi thích ngắm trăng sao?"

"Không, ta nào có. Nhưng hôm nay, ta cảm thấy đúng là người đó, một người đã để ta đợi, lâu lắm rồi."

Bước nhẹ vào thế giới của tôi, bước và nán lại trong đó, cứ vào những đêm trăng là tôi không ngừng mong anh sẽ quay lại vì tôi. Thật đau lòng khi anh ấy cứ ở mãi trong đó, chiếc chìa khóa kẹp gọn trong túi, là tôi, tôi giam giữ anh lâu đến độ mòn mỏi tâm hồn.

Sương phủ bóng, bóng trăng tàn, tan trong khói bạc, mắt em nhòa, ướt đậm cái buồn vui của bao kẻ bình thường có, mà tôi tin chắc tôi là ngoại lệ chăng. Dù buồn dù vui tôi vẫn cứ cười.

Và nhìn em, mắt tôi đã xém lơ mơ hương cay đậm nồng vị rượu trắng, tôi đang buồn lắm. Ngỡ là một cái ôm của em có thể làm tôi quằn quại sung sướng, nhưng tôi biết chắc chỉ là ảo giác lúc cao hứng.

"Sho, ngươi có bao giờ tự hỏi nếu như không thể đợi chờ ai đó, ngươi sẽ làm gì chưa?"

Em ngơ ngác, không hiểu ý tôi.

Tôi quay đi, tiếp tục cầm cái chén rượu hết đổ đầy lại vơi và dâng đến tận miệng. 

Trăng khuyết một vùng, cong tỏ dát bạc phơi lên tấm nệm mỏng chút hơi ấm quái đản từ đâu tôi nhận thấy. Đã có lần, thư ký của tôi khuyên tôi nên xuất ra lời nhạc chơi cùng đàn koto vì thấy tôi cứ hay gẩy đi gẩy lại một điệu đến phát nhàm thành thói quen. Tiếc rằng tôi đã lược bỏ ngay cái ý kiến tồi tệ của cô ả. Quay về với cái giai điệu du dương thấp thoáng tiếng nghèo nàn gào hét, tôi hứng thú với thứ gì đó quen tay hơn là với cái gì đó quá rõ ràng khi nhìn vào. Nhìn xuống cây đàn được Kozue chu đáo đặt sẵn trên bệ, tôi đi lấy và gẩy.

Xa vời vợi, từ âm giới đến tận thiên giới, gió nhọn gẩy đầu nhạc bay xa tít, tôi không biết anh ta có nghe thấy và nhìn xuống tôi không, tên khốn nạn lừa đảo trắng trợn. 

Giữa âm thanh vòn vọt rành rọt ôm ãm cái tai em, mắt em lim dim đến tội, cố mở nó cứ híp lại. Nhưng tôi bất chợt dừng giữa chừng, có thể nhận thấy em vẫn chưa say nồng, cánh cửa mỏng vô thức được bàn tay nhỏ bé ai đó nắm lấy và kéo ra. Vẫn chưa đi sao, cô bà chủ lắm quy tắc? Chưa, hiển nhiên là chưa rồi, giai điệu vàng vọt kia của tôi đã giữ chân cô ta lại. 

"Vẫn chưa ngủ sao Senichi?"

"Kozue vẫn chưa đi mà."

Cô ta hư hỏng, soi mói chuyện riêng tư của tôi thật khiếm nhã. Tôi miễn cưỡng làm cái bộ mặt vui tươi thường ngày, đưa tay lên gảy mấy tiếng nữa cho Kozue nghe.

"Trăng hôm nay đẹp thật đấy."

"Đúng vậy, nhưng chưa phải đẹp nhất, và hình như tôi đã nhận nhầm người rồi."

Tôi chống tay lên bệ cửa và dơ mu bàn tay lên đặt cằm, vẻ buồn chán hứng thú đôi lúc với ai kia, thật khó để giữ mãi cảm xúc đó như mới đầu vẫn thầm tôn kính nó.

"Cô vẫn chờ sao?"

"Ai biết, tôi lỡ hứa mất rồi."

Mất một lúc để Kozue nhìn nhận lại tôi, con quỷ bơ phờ bất cần và có phần bi đát (hiển nhiên là do tôi lười giấu đi), sẽ thành cái gì nếu đây lại là cái tấm lòng chân thật tôi phơi bày ra nhỉ. Ôi đừng, xin hãy nhìn nhận theo hướng tích cực, nếu không bạn thực sự đã đắc tội với tôi rồi. Và Kozue cũng không phải người chậm tiêu, cô ta hiển nhiên muốn giữ chân tôi nán lại đây mãi với mục đích cao xa mà tôi còn chẳng buồn đếm xỉa lấy một lần.

"Xuống uống rượu với tôi đi." Kozue mời tôi.

"Tôi lười lắm," tôi lểu lống đưa ra lời viện tạo của đứa trẻ sống hết mực được chiều chuộng, "dù sao cũng đang uống, Ko-chan vào đây với tôi luôn đi."

Bước ngang qua em, và cái sừng thính nhạy của tôi hơi cựa quậy tới độ chẳng ai biết, trừ khi nó đính chính được gắn lên đầu người nào đó. Ý nó hay rằng em, Sho, con bạch hồ tôi cưng nựng đã say ngủ trong mấy tiếng mê mệt ảo não du dương. Nhịp thở em đều, cả người thả lỏng cùng cái dáng ngủ nghiêm chỉnh đến mức tôi đã phải tự cảm thán trong lòng. 

Kì quặc lòng tôi, nhìn em dưới vừng bạc, sao tôi thấy dịu dàng cả lòng. Kozue rót đầy chén đưa tôi mà tôi vẫn không ngừng ngắm nghía cái điệu bộ đáng yêu em say ngủ.

"Cô thực sự muốn có Sho sao?"

Biết là em đã ngủ nên cô ta chợt thẳng thừng gay gắt. Nhức đầu tôi quá! Tôi đâu nói là muốn, tôi chỉ cần em trong những lúc tôi ở lại đây thôi.

"Tôi đã có người tôi muốn rồi."

Tiếng lanh canh chạm chén đêm trăng vang âm vọng dịp dàng tựa chuông đêm, thanh thoát lạ lùng cái hứng thú tôi lỡ để yên khi nãy. Cùng nụ cười nhàn nhạt tôi rất thích thú đêm nay, nhìn vầng trăng khuyết, nâng chén rượu lên, tôi cạn vơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro