chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Hyomin trở về nhà đã là mười hai giờ đêm, cô ngồi trên giường ngẩn người thật lâu, cầm điện thoại trong tay mà vẫn không tin nổi những gì vừa nghe được. Bố cô vừa nói cái gì? Lập tức kết hôn? Cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Hiện tại ra trường còn chưa được một năm, công việc vừa ổn định thì lại bắt cô quay về thành phố ồn ào để cưới một người mà cô không biết mặt mũi, cũng chẳng biết gì về người ta ngoài cái tên Park Jiyeon sao?

Cô quả thật muốn trốn quách đi cho xong. Sở dĩ cô đến một nơi yên tĩnh cách xa thành phố như thế này làm việc là vì chán ghét cái vẻ náo nhiệt của thành phố. Nhưng người bố kia lại bảo nếu Hyomin dám không về, thì đứa em gái mới mười bảy tuổi của cô sẽ thay cô gả ra ngoài để trừ nợ.

Ngay cả con gái nhỏ của mình ông ta cũng bán được sao? Đúng là khốn nạn!

Hyomin buồn bã lo nghĩ suốt một đêm, chẳng thể nào chợp mắt nổi. Sáng hôm sau, cô thu dọn đồ đạc rồi đến trung tâm ngoại ngữ hiện đang làm để xin nghỉ việc. Bởi vì cô nghỉ rất đột ngột nên phải xin lỗi thật lâu, còn nói dối là gia đình cô gặp chuyện nên không thể không dừng việc dạy học ở đây mới được thông cảm cho.

Ngồi trên xe lửa nhìn cảnh vật lướt nhanh qua tầm mắt, Hyomin tiều tụy tựa đầu vào cửa kính. Chẳng hiểu tại sao một người mới hai mươi lăm tuổi, còn đang trẻ trung như cô phải lập gia đình sớm thế này. Hơn nữa không có lễ cưới quái gì cả, chỉ có một tờ giấy đăng ký kết hôn, hạ bút xuống liền trở thành vợ chồng với một người xa lạ. Nói thật, cô có chút sợ hãi. Không phải bố cô đem cô bán cho một tên xã hội đen đấy chứ? Ông ta lại tiếp tục học đòi chơi chứng khoán rồi vỡ nợ sao?

Hyomin mang theo tâm trạng lo lắng trở về thành phố, lúc vừa ra khỏi ga tàu, chào đón cô không phải là người gia đình mình, mà là hai người mặc đồ đen trông có chút đáng sợ.

"Cô Hyomin?"

Một người trong đó cúi chào Hyomin, tuy là hỏi vậy nhưng lại giống như đã xác định thân phận của cô từ trước. Cô hơi hơi lui về sau một bước, cười gượng gật đầu.

"Đúng, xin hỏi các anh là?"

"Cô chủ Park bảo bọn tôi đến đón cô."

Cô chủ Park? Hyomin nghe xong cũng không lập tức đi theo bọn họ, mà là cầm điện thoại lên gọi cho bố cô. Nói chuyện được vài câu, bố liền bảo cô đi thẳng đến nhà họ Park, không cần đến chỗ ông.

Hyomin cắn môi, khẽ thở dài trong lòng rồi quay sang nói với hai người mặc áo đen kia:

"Được rồi. Đi thôi."

Từ trước đến giờ cô luôn là người thích ứng nhanh với hoàn cảnh, bởi vì mẹ mất sớm chỉ để lại hai chị em cô cùng người bố ăn chơi trác táng nên tâm trí cô có chút trưởng thành. Chuyện đã đến nước này, cô không còn cách nào khác ngoài thuận theo. Trước khi chuyển về huyện nhỏ kia làm việc, Hyomin đã gửi em gái Hyoyoen đến nhà dì để dì chăm sóc con bé. Lúc đó cô rất muốn cắt đứt hẳn liên hệ với người bố vô dụng lại đáng ghét của mình, nhưng dù sao cũng là máu mủ, không thể làm gì hơn là hàng tháng gửi tiền cho ông ta tiêu.

Không ngờ tới, ông ta vẫn chứng nào tật nấy, đua đòi người khác mua cổ phiếu chứng khoán, rồi vỡ nợ lần hai.

Suốt quãng đường đi cô đều không nói lời nào, lúc xe dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa, trong mắt cô ánh lên chút ngạc nhiên. Thật... bị bán cho xã hội đen sao?

"Cô Hyomin, mời vào."

Người đàn ông mặc áo đen lên tiếng nhắc nhở khi thấy Hyomin đứng ở cửa chần chờ không di chuyển. Cô đúng là không muốn đến đây có được không!

Hyomin run rẩy nhìn cánh cửa to lớn trước mặt, chỉ sợ sau khi bước vào rồi thì khó lòng trở ra. Thế nhưng trước ánh mắt hối thúc của hai người trông có vẻ giống vệ sĩ kia, cô đành cắn răng đi vào.

Bên trong trang hoàng quả thật đẹp mắt, nhưng Hyomin không có tâm trí đâu để ngắm nhìn, bởi vì hiện tại cô đang rất rối rắm. Đồ đạc của cô không nhiều, những thứ dùng được hầu như đều đã mang theo.

Đón tiếp cô là một người đàn ông trung niên mặc quần tây âu, ông mỉm cười hòa nhã, đưa tay làm tư thế mời hướng về phía cầu thang và nói:

"Park tiểu thư, tôi là Choi quản gia, mời cô đi lối này. Tôi sẽ chỉ cho cô phòng mình và những thứ có thể cũng như tuyệt đối không thể làm khi sống ở đây."

Quản gia trông rất giống ông ngoại Hyomin khi còn trẻ, khuôn mặt vô cùng phúc hậu, đuôi mắt cong cong làm cho người ta có cảm giác khá gần gũi. Cô gật đầu đi theo ông, va li và những thứ khác thì do hai người vệ sĩ ôm giúp.

Sau khi giải thích cho cô những vấn đề chung trong biệt thự, Choi quản gia đặt lên bàn một tờ giấy đăng ký kết hôn. Cô hiểu ý nhấc bút lên, đề xuống tên của mình. Người họ Park kia ắt hẳn là một người rất cầu toàn, chỉ nhìn chữ kí cứng cáp đẹp mắt của anh ta cùng những quy tắc chung sống là biết.

Không được gây ra tiếng ồn khi sống ở đây, không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của người đó. Cô cảm thấy, dường như mình sắp bị nhốt trong một cái lồng đẹp đẽ xa hoa vậy.

Đến gần cuối ngày, hình dáng của Park Jiyeon ra sao Hyomin cũng chẳng biết. Bởi vì con người bận rộn công việc nên không có xuất hiện. Sau khi ăn qua loa bữa chiều ở phòng ăn, Hyomin trở về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Bây giờ cũng đã là sáu giờ chiều, vừa lúc em gái cô đi học về. Cô nhấc điện thoại lên gọi cho Hyoyeon, hỏi thăm dì và em gái vài câu, biết nó vẫn ổn thì mới yên tâm thả mình nằm xuống giường, tìm tư thế thoải mái mà ngủ. Cả đêm hôm qua cô chẳng chợp mắt được bao nhiêu, còn phải đi đường dài trở về thành phố, thật sự rất mệt, vừa nằm không lâu liền mơ màng ngủ mất.

Nửa đêm, Hyomin đang ngủ say chợt cảm giác được bên giường trũng xuống. Cô còn chưa kịp hé mắt ra, một mùi hương đã thoang thoảng bên mũi. Gần như là phản xạ có điều kiện, Hyomin bật dậy.

Cơ thể mới ngồi lên liền bị người nọ đè mạnh xuống giường, hai tay cũng bị khóa trên đỉnh đầu.

Hyomin thoáng chốc sợ hãi kêu ra tiếng:

"Buông ra! Quản gia Choi... ưm..."

Cô còn chưa kịp kêu cứu, một đôi môi mang theo khí lạnh đột nhiên áp xuống môi mềm của cô, hung hăng gặm cắn, đầu lưỡi trơn ướt nhanh chóng trượt vào trong miệng cô. Hơi thở mạnh mẽ mang theo mùi hương bạc hà xộc vào mũi, Hyomin sợ đến mức cứng đờ người, từ trước đến giờ cô chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với người nào, cho dù trước kia có người yêu đi chăng nữa cũng chỉ dừng ở việc chạm môi mà thôi!

Hyomin cảm giác được đầu lưỡi mình bị liếm mút trêu đùa, vừa nhột vừa kích thích, đầu óc oanh một tiếng nổ tung. Người kia sức lực rất lớn, ép đến mức cô thở hổn hển không thể giãy dụa.

Thấy cô phản ứng ngây ngô như thế, cô gái hơi nheo lại ánh mắt, đầu lưỡi đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói, không khỏi khiến người kia dừng động tác.

Cô gái nhỏ dưới thân thừa dịp người trên ngừng hôn lập tức há miệng thở dốc, mùi hương sữa tắm dìu dịu trên người cô khiến người kia hài lòng.

"Park Jiyeon."

Người nọ đột nhiên nói ra tên mình khiến thân thể Hyomin khựng lại, âm giọng khàn khàn quyến rũ, nhờ ánh sáng của đèn ngủ, cô chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ khuôn mặt của người đó. Lúc này, ngay cả tiếng hít thở cũng bị cô ép xuống cực nhỏ. Park Jiyeon ? Là người kết hôntrên danh nghĩa của cô? Chẳng lẽ vừa ký giấy kết hôn xong, bọn họ lập tức động phòng sao?

Như đọc hiểu được ý nghĩ của Hyominn, Jiyeon đưa tay vuốt ve gáy cô, lại nói:

"Cô có biết sau khi kết hôn, nghĩa vụ của người vợ là gì không?"

Hyomin bị con người thô bạo đó đụng chạm lập tức nổi da gà, tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ đến hàm ý trong lời nói kia.

"Là làm ấm giường."

Không đợi Hyomin trả lời, Jiyeon khẽ cười. Dù là cười, nhưng không nghe ra được ý vui. Giọng nói nhàn nhạt chẳng có cảm xúc gì cả.

Hyomin nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng cảm giác tủi thân đang dâng lên trong lòng. Lần nữa mở mắt ra, cô cố gắng bình tĩnh đáp lời Jiyeon, giọng vẫn hơi run:

"Tôi biết."

Ngay từ lúc đặt bút ký giấy kết hôn, cô đã biết sẽ như vậy. Ngoài việc làm ấm giường cho con người này ra, Hyomin có cái gì đặc biệt để cô ta đưa về đây chứ? Ít nhất, cô ta không phải một lão già sắp rụng răng.

Chỉ là, lúc này Hyomin không biết sau đêm nay cô sẽ hối hận đến mức nào, chỉ mong người ở trên mình chính là một ông già không "lên" được!


Jiyeon thấy Hyomin không nói gì, cũng không phản kháng, liền biết cô đã hiểu ý mình. Jiyeon không chút lưu tình kéo váy ngủ của Hyominn lên, bàn tay mang theo hơi ấm phủ xuống đùi cô, nhẹ vuốt ve.

Hyomin cảm giác được động tác của Jiyeon, hơi nâng chân muốn tránh né, lại bị con người đó bóp chặt mông không cho di chuyển. Sợ mình làm người này mất hứng, Hyominn cắn răng nhắm chặt mắt lại, ngoan ngoãn thuận theo mỗi một hành động của người ở trên.

Lòng bàn tay Jiyeon truyền đến cảm giác da thịt mát lạnh lại mịn màng, cô hài lòng cúi đầu, cách một lớp áo đem ngực trái đầy đặn của Hyomin ngậm vào trong miệng, răng nhẹ nhàng cọ qua điểm nhỏ đang nhô cao. Cơ thể Hyomin tản ra mùi hương rất dễ chịu, da thịt cũng đặc biệt nhạy cảm, khi chạm vào liền nổi lên một màu hồng nhàn nhạt. Đáng tiếc trong phòng ánh sáng leo lét, Jiyeon không nhìn được hết. Mà thật ra lúc này cô cũng chẳng muốn biết bộ dạng người nằm dưới ra sao, cô chỉ muốn phát tiết bản thân mình.

Phản ứng đầu tiên của Hyomin sau khi bị Jiyeon hôn lên ngực chính là nhắm tịt mắt lại, môi cũng mím chặt giống như đang sợ hãi.

Jiyeon cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng, thoáng chốc khựng lại. Từng cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống cằm và cổ Hyomin, những nơi đi qua đều để lại cảm giác nóng rực khó nhịn. Hyomin không biết phải làm sao, chỉ có thể để mặc người kia gặm cắn cơ thể nhạy cảm của mình.

Trái tim trong lồng ngực đập một cách điên cuồng, đôi tay rắn chắc của Jiyeon như có ma lực, mỗi lần vuốt ve đều khiến cơ thể Hyomin bủn rủn. Đầu óc cô mơ màng, lúc này dưới thân đột nhiên truyền tới cảm giác lành lạnh. Quần lót đã bị Jiyeon kéo xuống, ngón tay thon dài dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của cô, chậm rãi dùng lực ma sát.

"Ưm..."

HYomin lần đầu tiên bị người ta chạm vào chỗ ấy, quả thật xấu hổ không chịu nổi. Giống như có một dòng điện nhỏ di chuyển trong người, tê dại khiến cô bật ra tiếng kêu khẽ.

Jiyeon một tay sờ nắn bộ ngực nhô cao của Hyomin, tay kia đã bắt đầu vuốt ve trêu chọc hạ thân, kế tiếp liền dùng ngón giữa tiến vào trong hoa huyệt nhưng lại không đi quá xa. Hyomin vừa ngượng vừa sợ, theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng con người bá đạo kia đã nhanh chóng chen vào giữa hai chân cô, tiếp tục xâm chiếm nơi tư mật xinh đẹp ấy.

Jiyeon kéo váy ngủ lên đến tận ngực Hyomin, đôi môi mỏng mang theo hơi ấm liên tục gặm cắn điểm nhỏ trên ngực cô, liếm mút một cách vô cùng thành thạo. Có lẽ đối với Park Jiyeon, việc giường chiếu này quá đỗi quen thuộc, nhưng Hyomin thì lại khác. Trên ngực bị Jiyeon hôn nhồn nhột khó nhịn, dưới thân cũng đã bắt đầu ẩm ướt, tay cô vô tình chạm vào người Jiyeon liền giống như bị bỏng mà rụt trở về. Cuối cùng Hyomin không biết đặt tay đi đâu, chỉ đành che mặt thẹn thùng, ngăn đi tiếng rên rỉ sắp trào ra.

Jiyeon giống như không có nhiều kiên nhẫn, đột nhiên tăng hai ngón tay vào trong hoa huyệt của người phía dưới. Hyomin bị động tác này chọc cho co người lại, cảm giác hơi căng đau khiến vách tường thịt nhanh chóng siết chặt lấy ngón tay người kia.

"Thả lỏng." Jiyeon cúi đầu phả khí nóng vào tai Hyomin, âm thanh ma mị quyến rũ, Hyomin nghe xong cũng không dám làm trái ý, tận lực khiến mình trở nên thoải mái hơn, dù sao cô cũng đã hai mươi lăm tuổi, không còn là đứa con nít nữa.

Thấy Hyomin ngoan ngoãn như vậy, Jiyeon hài lòng dùng ngón trỏ và ngón giữa cọ xát mở rộng lối vào.

Cô gái nhỏ dưới thân đã bị Jiyeon trêu đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển. Hyomin bị kích thích, muốn rên lại chẳng dám rên to, cuối cùng biến thành chút nức nở khe khẽ khiến Jiyeon gần như mất kiểm soát. một động tác dứt khoát Jiyeon hai tay tiến thẳng vào bên trong một cách mạnh mẽ, Hyomin đột nhiên bị vật tiến sâu, cảm giác đau đớn như rách da rách thịt khiến cô nghẹn ngào, hai tay bám chặt vào ga giường mà kêu lên:

"Aaa! Đau quá! dừng một chút... ưm..."

Còn chưa tỏ rõ kháng nghị, người bên trên đã dùng môi chặn đứng những lời tiếp theo của cô, vẫn là hạnh động lúc đầu mạnh mẽ tiến vào trong. Hyomin chỉ cảm thấy cả người khó chịu, nước mắt tủi thân rốt cuộc không kiềm được mà rơi xuống bên gò má.

Thứ kia thô to lại nóng rực, vừa tiến vào đã không chút lưu tình mà chuyển động, hại Hyomin đau đến mức sụt sịt, chân muốn quẫy đạp nhưng không có chút sức.

Jiyeon thân thể cường khoẻ, mà Hyomin dù trưởng thành rồi nhưng thân thể quá đỗi yếu gầy, hình thể quá mức chênh lệch, lại là lần đầu của cô, cho nên có chút không chịu nổi, sắc mặt trong chốc lát biến trắng.

Đã rất lâu rồi Jiyeon không được phóng thích, cho nên phân thân vừa được vách tường thịt mềm mại ẩm ướt bao quanh, Jiyeon liền cám dỗ, cô quấn lấy đầu lưỡi Hyomin, hút hết tất cả hương vị ngọt ngào của cô ấy vào trong miệng. Cho dù Hyomin có kêu khóc cũng không mảy may đả động mà buông tha, tiếng nức nở bị Jiyeon chặn lại, hang đông bên dưới càng co rút thì Jiyeon càng hưng phấn, tốc độ ra vào cũng nhanh hơn ba phần.

Một tay Jiyeon ôm lấy eo Hyomin, tay còn lại mạnh mẽ ra vào trong huyệt động

Ngoài cảm giác đau rát đáng sợ ra, Hyomin chẳng còn biết gì nữa. Cô đưa tay bám lấy vai Jiyeon, mỗi lần bị người này đưa đẩy quá mạnh liền vô tình cào ra mấy dấu đỏ hồng.

Jiyeon nheo lại đôi mắt nguy hiểm, đột nhiên buông tha môi Hyomin, cũng kéo toàn ngón tay ra ngoài rồi dừng lại một chút. Ngay khoảnh khắc Hyomin tưởng mình được nghỉ xả hơi thì người nọ cư nhiên tiến sâu tới trước, lực đạo rất mạnh, lối cũ đã sớm được dọn đường nên Jiyeon dễ dàng hung hăng tiến sâu tận đỉnh vào bên trong. Dùng ngón tay va chạm Hyomin bị bất ngờ kêu to một tiếng, huyệt động nhỏ bé bị lấp đầy khiến cơ thể cô run rẩy, hai bên vách tường ép chặt lấy ngón tay của Jiyeon

"A, đừng... đau quá! Cô điên rồi sao?"

Cô nghẹn ngào ôm chặt cổ Jiyeon với hi vọng cản trở động tác của cô ấy, không ngờ lại bị chính người này cười nhạo.

" xiết chặt như vậy, đúng là không uổng tiền."

Lời nói tàn nhẫn này khiến Hyomin thoáng chốc tổn thương, rồi nhận ra mình bị khinh thường. Hyomin yên lặng rơi nước mắt, không muốn đáp trả lại Jiyeon, kết quả lại chọc giận ác thú này. Tốc độ ra vào của Jiyeon mỗi lúc một nhanh, còn chuyên chọn điểm mẫn cảm nhất của Hyomin mà đẩy mạnh. Âm thanh da thịt ma sát vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng mờ mờ tối, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ của hai thân ảnh trên giường hòa vào nhau, dâm mĩ đến cực điểm.

Hyomin không biết mình đã kêu khóc nhiều đến mức nào, bên dưới liên tục truyền tới cảm giác nóng rát. Cô đau lòng nghĩ, mới ngày hôm qua còn ở một nơi vô cùng yên tĩnh, sống một cuộc sống hết sức bình thường, không ngờ lúc này lại bị người ta cưỡng ép lên giường.

Jiyeon phát tiết toàn bộ sức lực lên người Hyomin, giống như muốn bao nhiêu lần cũng không đủ, thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây đối với cô đều rất đáng sợ. Hyomin mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác được dưới thân ướt át nhầy nhụa mà không khỏi tủi thân.

Đợi đến lúc người cô đã muốn chết lặng, Jiyeon chợt tăng nhanh tốc độ rồi khẽ gầm lên một tiếng, rút ra ngoài. Chỉ là quan hệ tình dục mà thôi, trên danh nghĩa thì Jiyeon là chồng của Hyomin, cô tự an ủi chính mình như vậy, cơ thể vô lực không cách nào nhúc nhích,Hyomin ngả đầu sang một bên, cố gắng kéo chăn che người rồi cuộn tròn lại. Mắt có chút rát, cổ họng cũng vô cùng khó chịu, nhưng cô chẳng còn sức để tẩy rửa thân thể.

jiyeon xong việc, không nói gì, cứ thế đi vào nhà tắm. Thời điểm cô rời khỏi biệt thự là lúc Hyomin đang ngủ say. Đến cuối cùng, Hyomin vẫn chưa có cơ hội nhìn mặt người đầu tiên lấy đi thứ quý giá của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minyeon