Chương 28: Bị lộ hết tất cả.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu là ai?"

Jeongwoo lạnh lùng thốt ra ba chữ kia khiến Jieun sững sờ tại chỗ, cô ấy nhìn ánh mắt lạnh lùng lại xa lạ của cậu thiếu niên thì càng cảm thấy không biết nên làm gì.

Bị lộ rồi? Sao có thể vậy được chứ?

Không chỉ Jiyeon, mà Jieun cũng chưa từng gặp qua người hoàn toàn có thể phân biệt được hai chị em bọn họ, hơn nữa cô ấy còn chưa nói câu nào Jeongwoo đã nhìn ra rồi, sao có chuyện này được chứ?

Phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là chẳng lẽ Jiyeon đã sớm nói cho Jeongwoo sự thật?

Sau đó chơi cô ấy một vố?

Jieun nhanh chóng xua tan ý nghĩ này, cô ấy biết Jiyeon là người như thế nào, cho dù Jiyeon có thực sự yêu Jeongwoo đi chăng nữa thì cô cũng sẽ nói rõ ràng với cô ấy, sẽ cạnh tranh công bằng với cô ấy, sẽ không dùng những loại thủ đoạn vụn vặt thế này.

Cô ấy ổn định tâm trí, bắt chước vẻ mặt của Jiyeon rồi cười với Jeongwoo: "Tất nhiên tôi là Jieun rồi, Jeongie, còn chưa đến một ngày, ngay cả bạn gái mình cậu cũng không nhận ra nữa rồi hả?"

Phong thái và giọng nói của Jieun vô cùng linh hoạt, hai chị em bọn họ cùng nhau lớn lên, diễn qua diễn lại chỉ là chuyện thường tình như cơm bữa.

Cô ấy đến gần Jeongwoo một bước, nhỏ giọng nũng nịu nói: "Được rồi, đừng đùa nữa, cho tôi vào đi."

Jeongwoo hoàn toàn không bị lung lay, anh không có ý định đứng dậy, vẻ mặt càng ngày càng lạnh: "Cậu không phải là Jieun, tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc cậu là ai?"

"Tôi thật sự là Jieun!"

"Cậu không phải."

"Tôi thực sự là Jieun!" Jieun có chút sụp đổ: "Cần tôi cho cậu xem thẻ căn cước của tôi không?"

Lời của bọn họ thu hút sự chú ý của những người ở hàng ghế sau.

Jaehyuk ngẩng đầu khỏi điện thoại, cậu ta kỳ quái nhìn Jieun rồi lại nhìn Jeongwoo: "Jeongwoo, đầu óc cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Đây rõ ràng là Jieun mà! Đừng nói với tôi đột nhiên cậu mất trí nhớ đấy nhá."

Haruto cũng kinh ngạc nhìn Jieun: "Đúng đấy, cậu ấy không phải Jieun thì còn là ai được nữa, không lẽ là quỷ sao?"

Hai người cậu một câu tôi một câu, đều cảm thấy Jieun không có vấn đề gì, người có vấn đề là Jeongwoo.

Tâm trạng Jieun thoáng thả lỏng, rõ ràng đây mới là phản ứng của người bình thường!

Thế nhưng Jeongwoo lại ngoảnh mặt làm ngơ, anh lạnh lùng nhìn cô ấy: "Nếu cậu là Jieun, vậy cậu nói cho tôi biết, hôm qua chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"

Chuyện này hôm qua Jieun đã học thuộc lòng rồi, cô ấy vô cùng tự tin nói: "Hôm qua tôi đến nhà cậu vì muốn nhờ cậu giúp đỡ chuyện của Jeon Jonghan."

"Ở trong nhà đã làm gì?"

"Ừm... chơi trên điện thoại?"

Chuyện này Jiyeon chưa nói cho cô ấy!

"..." Mặt Jeongwoo không chút biểu cảm, anh gằn từng chữ: "Chúng ta hôn nhau cả buổi chiều."

"?"

Nghe những người đang hóng hớt ở góc hàng sau: "?"

"Không thể nào!" Jieun kinh ngạc thốt lên: "Sao tôi không biết?"

Tại sao Jiyeon không nói cho cô ấy biết về chuyện quan trọng như vậy?

Jeongwoo hoàn toàn mất kiên nhẫn, mặt mày tối sầm lại: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Choi Jieun đi đâu rồi? Hai người có quan hệ gì..."

Anh dừng lại, nhớ tới gì đó, "Lẽ nào cậu là cái người cậu ấy gọi là chị kia?"

"..."

Cô ấy thật không biết phải nói gì nữa, Jeongwoo dường như còn chưa biết sự thật mà chỉ đơn giản nhận ra bọn họ mà thôi.

Jieun vẫn chưa hết hy vọng, kiên trì nói: "Chuyện đó... Thật ra tôi có hai nhân cách, chuyện hôm qua tôi không nhớ lắm."

Jeongwoo chậm rãi nói: "Hôm qua chúng tôi hôn rất mãnh liệt."

"..."

"Môi của cô ấy còn bị tôi cắn rách nữa."

"??"

Jieun trợn tròn mắt không thể tin được.

"Khụ!" Đám người hóng hớt phía sau cũng suýt chút nữa sặc nước miếng.

"Không chỉ vậy." Jeongwoo liếc nhìn Jieun: "Tóc của cậu dài hơn cô ấy ít nhất năm cm, quầng thâm mắt cũng không còn nữa, có tàn nhang sáng màu quanh khóe mắt, vành tai rất sạch sẽ không còn dấu vết bấm khuyên lúc trước, cậu muốn nói với tôi nhân cách thứ hai của cậu có một thân thể khác sao?"

Lời của Jeongwoo thực sự nói lên sự khác biệt, ngoại trừ biểu cảm thần thái ra thì cách nói chuyện của cô ấy cũng làm anh cảm thấy vô cùng xa la, cho nên anh vừa liếc mắt đã nhận ra Jieun trước mắt là giả rồi.

Cô ấy không phải là Choi Jieun.

Lời anh vừa nói ra, bầu không khí đã rơi vào yên lặng.

Jaehyuk nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu mới khô khan nói: "Jeongwoo, mắt cậu thật ra là kính hiển vi đấy à? Không tham gia siêu trí tuệ thì đáng tiếc lắm."

Jeongwoo cũng lười để ý tới cậu ta, anh lạnh lùng nói với Jieun: "Tại sao cậu lại đi học thay em gái cậu? Jieun đâu rồi?"

"..." Jieun thật sự không biết nên trưng ra vẻ mặt gì nữa, chỉ biết nói một câu duy nhất: "Tôi thật sự là Jieun."

Jeongwoo cau mày còn muốn hỏi gì nữa thì điện thoại trong ngăn kéo rung lên, anh lấy ra xem, là một tin Kakao.

"Anh Jeongwoo, chuyện hôm qua anh kêu em tra em đã tra được rồi. Gia đình Choi Jieun thu nhập rất bình thường, ba là nhân viên tiêu thụ, mẹ là nhân viên văn phòng, Choi Jieun có một người chị song sinh, tên Choi Jiyeon, nghe nói tính cách của hai người rất khác biệt, cô em dịu dàng ít nói hơn, học tập cũng tốt hơn, còn tính cô chị thì mạnh mẽ hơn, thích đánh nhau, gây chuyện... Đây đều là những gì em nghe được từ hàng xóm láng giềng."

Jeongwoo nhìn mấy từ miêu tả cô chị, vài ba câu ngắn ngủi làm anh lập tức hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra, anh ngước mắt lên nhìn Jieun, ánh mắt tối sầm lại: "Chẳng lẽ, người ở cùng với tôi luôn là chị cậu?"

Jieun: "..." Lời bị cậu nói ra hết rồi, tôi còn nói được gì nữa?

"Ý gì vậy?" Jaehyuk và Haruto ở đằng sau nghe đến ngây cả người, bọn họ bị lời nói của anh nói làm cho mơ mơ màng màng.

Jieun cũng không vờ vịt nổi nữa, cô ấy rưng rưng ôm mặt khóc: "Được rồi, tôi thực sự không phải là Jieun mà cậu biết, lúc trước theo đuổi cậu... Đều là chị gái tôi Jiyeon."

Jieun ỉu xìu nói ra toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra, cho dù thế nào cô ấy cũng không ngờ được, mới đến trường chưa đầy năm phút mà mọi chuyện này đã bị đưa ra ánh sáng.

Jaehyuk nghe xong cảm thấy vô cùng vi diệu: "Cậu thích Jeongwoo, cho nên muốn chị cậu đến theo đuổi cậu ấy giúp cậu? Cô ấy ăn no dửng mỡ à? Tính toán cái gì vậy?"

Jieun thành thật nói: "Mẹ tôi hứa sẽ cho chị ấy một triệu won."

một triệu won...

một triệu...

Vẻ mặt Jeongwoo vô cùng đáng sợ, ánh mắt âm trầm, hàm dưới căng cứng, môi mỏng mím chặt thành một đường, cả người lộ vẻ u ám nguy hiểm.

Đã lâu rồi Haruto không thấy anh tức giận như vậy, vội nói: "Cô chị cũng chưa chắc là vì tiền đâu, nói không chừng theo đuổi xong đã nảy sinh tình cảm rồi cũng nên? Cậu nói phải không, cô em Jieun?"

"Không đâu." Jieun cong môi, có hơi buồn bực: "Chị ấy gửi cho tôi tệp văn bản hai mươi lăm ngàn chữ, muốn tôi học thuộc lòng, dù thế nào cũng không được để bị lộ."

Jeongwoo hơi nheo mắt: "Văn bản gì?"

"Là những chuyện nhỏ nhặt lúc chị ấy ở cùng cậu."

"Cho tôi xem."

Jieun không dám trái lời anh, bất đắc dĩ lấy điện thoại đưa tệp văn bản cho anh xem.

Jeongwoo nhận lấy điện thoại, dòng đầu tiên anh nhìn thấy là: [Nhật ký công lược của Jiyeon]

[Ngày mười chín tháng chín, sữa của tôi rơi vào người cậu ấy, tuy không cố ý nhưng đã thành công thu hút sự chú ý của em rể tôi√]

[Áo ngực của mẹ tôi rơi xuống trước mặt em rể, thành công thu hút sự chú ý thêm lần nữa√]

[Đạt được thành tích ngồi cùng bàn với em rể√]

[Em rể cũng ăn bữa sáng tôi đưa rồi√]

[Em rể chọc ghẹo tôi lúc đút tôi ăn trứng, ps: Ngày thoát khỏi biển khổ không còn xa nữa rồi√]

...

Đâu đâu cũng toàn là em rể và... đâu đâu cũng đều là ghi chép hành động.

Sắc mặt Jeongwoo hoàn toàn tối sầm lại.

*

Cùng lúc đó, Jiyeon đã trở lại Hanlim, cô lại trang điểm lộng lẫy đến mức người thân cũng không nhận ra, cặp sách đeo chéo, mặc một chiếc áo len sọc xám khói và quần jean, uể oải bước vào lớp kém nhất của ban.

Bên trong chướng khí mù mịt, ầm ĩ‌ muốn chết đi được.

Một số nam sinh tôi đuổi cậu đánh, ôm lấy nhau ẩu đả, đánh nhau đến hăng say, những người khác hút thuốc chơi game ở hàng cuối cùng, cười đùa không chút nghiêm chỉnh.

Hầu hết nữ sinh thì ngồi ở chỗ mình nói chuyện về phim truyện, theo đuổi thần tượng và anime, bàn tán xem đám cóc ghẻ trong trường trông ai giống con người hơn, trên bàn bày một đống đồ ăn vặt.

Ồn ào đến mức gà bay chó sủa.

Jiyeon đứng ở cửa phòng học một lúc, cảm thấy giống như đã qua mấy đời rồi, ở Sopa lâu rồi nên bây giờ hình như cô không quen với không khí lớp học như vậy.

Cảm thấy hơi thất vọng cùng mất mát.

Jiyeon lắc đầu thở dài, đi về phía chỗ ngồi của cô, Soojin dùng một cây kẹo mút để chào đón cô trở lại, hoàn toàn không có chút thành ý: "Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng thoát khỏi biển khổ."

Jiyeon có hơi ghét bỏ: "Sao lại là vị ô mai?"

Soojin liếc mắt: "Có là tốt lắm rồi, cậu còn kén chọn, không ăn thì trả đây!"

Jiyeon xé giấy bọc ra rồi cho cây kẹo vào miệng rồi thở dài nói: "Bỏ đi, miễn cưỡng cho qua, tiết đầu là môn gì?"

"Sao tớ biết được."

"..." Jiyeon nhìn thời khóa biểu, rồi lấy sách giáo khoa cho tiết học buổi sáng ra.

Soojin mở to mắt nhìn động tác của cô: "Này cậu không sao đấy chứ? Từ Sopa về xong thì đổi tính đổi nết à? Em rể cậu cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì rồi?"

Sau khi Jiyeon lấy sách ra thì nằm xuống bàn, miệng ngậm kẹo lùng bùng trả lời: "Tớ lấy ra nhưng cũng đâu nói là tớ sẽ xem, nhìn cậu như kiểu chưa nhìn thấy thế giới bao giờ ấy."

Soojin thăm dò cô: "Tâm trạng không tốt à?"

"Không có."

Soojin như không nghe thấy: "Vì em rể sao?"

"Đã nói là không mà!"

"Cậu thật sự thích cậu ta rồi à?"

"Cậu xong chưa vậy hả?" Jiyeon đảo mắt, chuyển chủ đề: "Lúc tớ không có ở đây, Jieun không bị lộ đấy chứ?"

"Yên tâm, hình tượng đáng sợ của cậu vẫn in sâu trong lòng bọn họ, không có ai phát hiện ra đâu."

Dù sao Jieun cũng khác Jiyeon nhưng do có Soojin ở bên giúp đỡ nên khả năng bị người ta nghi ngờ càng ít hơn. Hơn nữa, hành vi trước đây của Jiyeon khiến cho rất nhiều người sợ hãi nên cũng không có mấy người dám tới gần cô.

Soojin dừng lại một lúc, đột nhiên nhớ ra gì đó: "Không đợi đã, suýt chút tớ quên cậu ta!"

"Gì?"

"Em gái cậu ấy, nó..."

Soojin vừa nói, khóe mắt cô ấy liếc nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc xuất hiện ở cửa lớp.

"...Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến."

"Gì cơ?" Jiyeon kỳ lạ nhìn qua, một nam sinh tóc nhuộm bạch kim thản nhiên đi về phía cô, trên tay cầm một ít sách.

Cô sững sờ, hồi lâu mới nhận ra, Im Taehyun, anh ta đến lớp bọn họ làm gì, lại muốn đánh nhau à?

Lúc cô đang suy nghĩ thì Taehyun đã bước tới trước mặt cô, nụ cười lười nhác lại vô sỉ, anh ta vứt đống sách bài tập và sách luyện tập trên tay lên bàn của cô.

"Đây là bài tập hôm qua của tôi, hôm nay lại đành phiền cậu làm giúp tôi một chút, vất vả rồi."

"..."

Jiyeon chậm rãi đứng thẳng người, nghi ngờ mình nghe lầm rồi: "Cậu nói lại lần nữa, muốn tôi làm gì cơ?"

Taehyun nhướng mày: "Làm bài tập đó, nhanh vậy cậu đã quên mất tôi còn đang nắm bắt..."

Anh ta còn chưa kịp nói xong thì Jiyeon đã cầm bài tập trên bàn lên đập thằng vào mặt anh ta.

"Là cậu bị điên hay là tôi lên cơn hả? Tôi cmn bài của mình cũng lười làm còn làm giúp cậu? Cậu là cái mẹ gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro