Chương 240: Từ Cầm giết số tám?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Độ thân mật của Từ Cầm: +1! Tâm ý tương thông, phối hợp ăn ý, mối quan hệ của hai người đã trở nên thân thiết hơn."

Lời nhắc nhở của hệ thống lại xuất hiện trong đầu Hàn Phi, lời nhắc này xuất phát từ trong lòng Từ Cầm.

"Chị, không phải chị cũng nghĩ như vậy đấy chứ?"

Cất con dao đã được lau kỹ đi, Từ Cầm nhìn cánh tay bị thương của Hàn Phi, nhẹ giọng nói hai chữ: "Không vội."

Dưới sự dẫn dắt của Từ Cầm, họ rời khỏi tầng ba, đi qua những căn phòng trống, theo một quy luật đặc biệt đi đến tầng một.

Gần như tất cả các căn phòng trong tòa nhà cũ nát này đều đã được làm thông, nhưng hầu hết các phòng đều được bố trí như những cái bẫy, nếu không chú ý thì sẽ chết rất thê thảm.

"Mọi người ở đây nghỉ ngơi một lát, chị sẽ đi tìm chút đồ ăn và thuốc." Từ Cầm xoay người bước vào phòng bếp, căn phòng này dường như là cứ điểm của cô ấy trong Nhà đồ tể.

Chỉ vài phút sau, mùi thịt nồng đậm đã thoang thoảng bay ra từ trong bếp.

Mũi của Hàn Phi đã bị mùi hôi thối tra tấn suốt đêm, lúc này sau khi ngửi thấy mùi thơm đó, hắn cảm thấy như đang ở trên thiên đường.

"Nguyên liệu rất tươi ngon, nên thị không chuẩn bị quá nhiều." Từ Cầm bưng chậu sắt bước ra khỏi phòng bếp, đôi mắt cô ấy đỏ rực, ngón tay gầy guộc tái nhợt, áo khoác đỏ tươi vẫn còn rỉ máu.

Người bình thường nhìn thấy cô ấy bưng chậu thịt ra từ trong bếp, phản ứng đầu tiên nhất định là cạy cửa mà trốn, lo lắng mình sẽ trở thành đối tượng tiếp theo trong chậu sắt.

Nhưng Hàn Phi biểu hiện lại rất ấm áp, hắn ngồi ở bên bàn rất chỉnh tề, nhìn Từ Cầm cùng chậu thịt, ngón trỏ liên tục gõ.

Trị số may mắn của Hàn Phi cực cao, cùng với khả năng kháng nguyền rủa đối với máu thịt và các loại dao kéo của Đồ tể lúc nửa đêm, đủ loại điều kiện tiên quyết cho phép hắn thưởng thức món ăn của Từ Cầm một cách thoải mái.

Nước thịt đặc sệt trong chậu sắt tỏa ra mùi thơm sảng khoái, Hàn Phi dùng cánh tay phải còn lại, nóng lòng muốn ăn.

Hàn Phi ăn như hổ đói, thấy hắn ăn ngon miệng như vậy, Khóc cũng liếm liếm môi, tò mò cắn một miếng thịt.

Nó căn bản vẫn là một đứa trẻ, nhưng trong ký ức chỉ có tuyệt vọng, hiện tại có Hàn Phi giúp đỡ, bản năng trẻ con của Khóc cũng chậm rãi lộ ra.

Nhai miếng thịt do Từ Cầm làm trong miệng, Khóc vừa ăn miếng đầu tiên, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhưng khi nó chuẩn bị cắn miếng thứ hai, cơ thể gầy yếu bắt đầu toát ra nguyền rủa màu đen, miếng thịt mà nó nuốt vào bụng tựa như vẫn còn sống, dường như vẫn còn phát ra tiếng gầm của dã thú.

Phải mất rất nhiều sức lực, với sự giúp đỡ của Từ Cầm, Khóc mới loại trừ được nguyền rủa.

Nó ôm lấy bụng của mình, đi xa khỏi bàn ăn, nhìn Hàn Phi ăn lấy ăn để, trong mắt nó chỉ có hâm mộ.

"Hóa ra không phải ai cũng đủ tư cách để ăn những món chị ấy nấu."

Nhìn hai người cười cười nói nói bên cạnh bàn ăn, Khóc kéo con rắn đen nhỏ đang cố gắng bò lên người Hàn Phi, đi tới một bên.

Hàn Phi thật sự là được thưởng thức đồ ăn ngon, sau khi chuyển nghề thành công, ham muốn của hắn đối với máu thịt mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều.

May mắn thay, nghề Đồ tể lúc nửa đêm của hắn có đặc tính nghề nghiệp hoàn toàn mới, nếu không, hắn rất có thể sẽ bị mất phương hướng trong quá trình ăn nuốt liên tục.

Cả một chậu thịt lớn đã bị Hàn Phi ăn hết, kỳ thực hắn cũng phải chịu đựng qua nguyền rủa, nội tạng như bị đánh hết cú đấm này đến cú đấm khác, nhưng hắn không lộ ra vẻ đau đớn vì không muốn làm cho Từ Cầm không thoải mái.

Dựa vào tính kháng nguyền rủa của mình đối với máu thịt, lại thêm bản thân nguyền rủa cũng không mạnh lắm, Hàn Phi đã chống đỡ qua được.

Sau khi ăn xong chậu thịt lớn đó, Hàn Phi không chỉ bình phục gần hết thương tích mà khả năng kháng nguyền rủa đối với máu thịt cũng tăng lên một chút.

Sau khi rèn luyện trường kỳ, nói không chừng Hàn Phi có thể tạo ra một kỳ tích miễn nhiễm với nguyền rủa của máu thịt.

"Chị, phòng này là của chị à? Làm thế nào mà chị lại có bất động sản riêng ở Ngõ Súc Sinh thế?" Hàn Phi nhìn xuống bụng, rõ ràng là ăn nhiều thịt như vậy, nhưng lại không có cảm giác no.

"Có rất nhiều nguyền rủa khác nhau trong ý thức của chị, một trong số chúng xuất phát từ sâu trong Ngõ Súc Sinh. Có một nữ đầu bếp đã cầu xin chị giết và đưa cô ta đi. Mất kiểm soát, chị đã biến thành một phần của nguyền rủa." Từ Cầm khác với các oán niệm bình thường, cô ấy là một tập hợp nguyền rủa, sức mạnh của cô ấy không thể đơn giản đánh giá bằng hệ thống oán niệm.

Ban đầu Hàn Phi không nghĩ tới chuyện này, khi Từ Cầm vừa nói, hắn mới nhớ ra nhân cách phụ số 8 của Nhện là một nữ đầu bếp, độ phức tạp về tính cách chỉ đứng sau nhà văn, trước vụ giết người đầu tiên thì vô cùng tốt bụng; sau vụ giết người đầu tiên, tính cách của cô ta thay đổi đáng kể, từ một đầu bếp biến thành một đồ tể.

"Chuyện này xảy ra đã lâu rồi. Lúc đó người quản lý tiền nhiệm vẫn chưa mất tích. Sau khi biết được chị đi đến Ngõ Súc Sinh, ông ấy còn nhờ chị tìm một người."

"Tìm người?"

"Người đó tên là Nhện. Quản lý tiền nhiệm chỉ biết cái tên này mà không có thêm bất kì thông tin gì khác. Đến bây giờ chị vẫn chưa tìm thấy anh ta." Từ Cầm cất chậu sắt đi: "Sau khi giết nữ đầu bếp, chị đã có được một phần sức mạnh của cô ta, cũng thừa kế cả căn phòng và mặt nạ của cô ta trong tòa nhà."

Nhẹ nhàng gõ vào chiếc mặt nạ hình lợn ở trên mặt, Từ Cầm đưa ra một thông tin quan trọng khác: "Mỗi chiếc mặt nạ đều có một con số đằng sau nó. Tạm thời chị không biết ý nghĩa của những con số này, nhưng rất nhiều người trong tòa nhà đều thu thập mặt nạ, có vẻ như sau khi tìm thấy mặt nạ thì sẽ tìm ra thứ gì đó."

"Vậy con số đằng sau mặt nạ của chị là bao nhiêu?"

"Số tám." Từ Cầm không hề giấu giếm, nói ngay lập tức.

"Đó hẳn không phải là trùng hợp. Con số đằng sau mỗi một chiếc mặt nạ có thể là tượng trưng cho những nhân cách khác nhau của Nhện." Hàn Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Từ Cầm, trong đầu lại nghĩ đến một vấn đề khác, cô ấy đã giết chết nhân cách số 8, biến nó thành nguyền rủa.

Nếu như nhà văn muốn đạt được cứu rỗi theo cách như trước đây, liệu có cần phải giết chết Từ Cầm hay không?

"Có lẽ mình nên thay đổi suy nghĩ. Trong hiện thực, Nhện đã giết chết tất cả các nhân cách. Kết quả là ông ấy và Cánh bướm chỉ có thể coi là hòa. Ông ấy biết điểm yếu của Cánh bướm, nhưng đã không tận dụng được nó. Về lý thuyết, cần có một giải pháp hoàn hảo hơn."

Trong lúc Hàn Phi đang cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Ánh mắt của mấy người trong phòng lập tức thay đổi, như thể đã trải qua huấn luyện, tất cả đều nhìn về phía cửa phòng.

Lấy con dao ra, Từ Cẩm mở cửa.

Một đứa trẻ mang cặp sách, mới tám chín tuổi, đứng ở cửa.

Bình thường một đứa trẻ ở độ tuổi này lẽ ra đã biết rất nhiều thứ, nhưng đứa trẻ đứng ở cửa lại khờ khạo, có vẻ như bị bệnh não bẩm sinh.

Nó lắp bắp mãi cũng không thể diễn đạt được ý mình muốn nói gì, có lẽ do sốt ruột quá nên nó lấy giấy bút mang theo trong cặp ra.

Một lúc sau, nó vẽ một bức tranh rồi đưa cho Từ Cầm, trên tờ giấy ố vàng có vẽ một bác sĩ đang cầm mặt lợn.

Sau khi nhìn thấy bức tranh, Từ Cầm ra hiệu cho Hàn Phi ở yên trong phòng không được đi lung tung, rồi cô ấy đi theo đứa trẻ.

"Nhân cách phụ số 7 của Nhện là A Mộng, có tật nói lắp, trí tuệ kém phát triển và thích vẽ tranh. Tất cả những điều này đều trùng khớp với đứa trẻ vừa rồi."

Khoảnh khắc Hàn Phi nhìn thấy đứa trẻ, trong đầu hắn hiện lên một thông tin tương ứng: "Đứa trẻ này có thể sống sót trong Nhà đồ tể, thật không đơn giản. Nó dường như có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người khác không thể thấy được."

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Hàn Phi ra hiệu cho Khóc và rắn đen không được cách mình quá xa, hắn mơ hồ cảm giác được có chuyện sắp xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro