Chương 268: Món quà của quản lý tòa nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mũ bảo hiểm hỗ trợ tâm lý của Deep Space Technology thể hiện thế giới nội tâm của người bệnh, thay thế cảm xúc của họ bằng các vật phẩm và màu sắc cụ thể.

Minh Mỹ đã ở trong căn phòng đầy đủ các loại màu sắc cực mạnh này từ rất lâu rồi, nội tâm của nó hoàn toàn khác với biểu hiện thường ngày, nó là một người điên ngụy trang rất sâu.

Nó không biết mình trở nên như thế này từ khi nào, có lẽ vì không khí chung của gia đình, hay có lẽ vì điều gì đó mà nó đã làm khi còn nhỏ.

"Trong bụng của chó nhồi bông, mèo nhồi bông, gấu nhồi bông đựng con bé..."

Những ký ức về quá khứ sẽ luôn hiện về trong tâm trí, nó cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt, nhưng nội tâm lại không có cảm giác tội lỗi hay hối hận.

Cuộn mình trong góc phòng, tự đáy lòng giấu đi con người thật của mình, không ngừng niệm những câu kỳ quái, như thể chỉ cần tiếp tục phát điên thì có thể trốn mãi ở đây.

Không trưởng thành, tinh thần có vấn đề, tội lỗi chủ yếu do cha nó chịu, khi vụ án xảy ra nó chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể làm được chuyện gì?

Dựa vào bức tường của căn phòng, Minh Mỹ không biết mình đã ở đây bao lâu, nó chỉ biết rằng mình đã an toàn.

Căn phòng đầy màu sắc lộng lẫy và đẹp đẽ, dưới tác động của đủ loại cảm xúc mạnh mẽ, ngược lại chính bản thân Minh Mỹ lại không thu hút chút nào, không ai có thể liên tưởng nó với một vụ án giết người độc ác.

Ôm hai đầu gối, duy trì sự im lặng, có lẽ mọi thứ rồi sẽ qua đi.

Nhắm mắt lại, Minh Mỹ muốn ngủ trong căn phòng đầy màu sắc này, nhưng nó chợt thấy ớn lạnh.

Cảm giác lành lạnh giống như có một cái xác chết đang túm vào cổ nó.

Đôi mắt bất chợt mở ra, Minh Mỹ thấy những bức tường đầy màu sắc xung quanh đã biến mất, nó xuất hiện trong một căn phòng tối mờ.

Tiền giấy vứt trên mặt đất, không có đồ đạc nào trong nhà còn nguyên vẹn, trong góc có một chiếc đàn tế đã cũ nát.

"Đây là đâu? Mũ bảo hiểm trị liệu tâm lý cũng có thể tạo thành cảnh tượng cụ thể như vậy?"

Minh Mỹ từ trong góc đứng dậy, nó nhìn xung quanh với một chút lo lắng, mọi thứ ở đây quá chân thật.

"Chiếc mũ bảo hiểm hỗ trợ tâm lý có thể khôi phục một vị trí nào đó trong trí nhớ, nhưng trong trí nhớ của mình chưa hề đến đây."

Minh Mỹ, người điên điên khùng khùng trước mặt cảnh sát, trong căn phòng cổ quái này vẫn có cảm giác bối rối .

Nó rất thông minh, nó lo lắng rằng đây là phương pháp điều tra mới nhất của cảnh sát.

Ngón tay bấu chặt vào bức tường nứt toác, Minh Mỹ chợt nghe thấy tiếng động khe khẽ ở đâu đó sau lưng, nó quay lại nhìn thì cánh cửa chống trộm cũ kỹ ở phòng khách không biết đã bị mở ra từ lúc nào.

Không một ánh sáng trong hành lang u ám, trên mặt đất có rất nhiều mảnh vỡ gương soi, dường như có thứ gì đó phản chiếu trong mỗi mảnh vỡ.

"Trong căn phòng còn có người khác?"

Nhìn vào căn phòng tối đen và tĩnh mịch, Minh Mỹ lùi lại, nhịp tim nó bắt đầu tăng nhanh, lo lắng và sợ hãi từ từ nổi lên.

Có ai đó dường như đang nhìn chằm chằm vào nó trong bóng tối, cảm giác đáng sợ đó khiến nó rùng mình.

Mắt cá chân lộ ra ngoài của Minh Mỹ chợt cảm thấy lạnh, nó lùi lại mấy bước, nơi nó vừa ở là đống tiền giấy ố vàng, dày cộp.

"Là côn trùng à?"

Lấy hết can đảm, Minh Mỹ duỗi ngón tay và từ từ rút tờ tiền ra, để lộ khuôn mặt lem luốc những vết sơn đỏ lớn.

"Người, người giấy?"

Bị người giấy nhìn chằm chằm, Minh Mỹ có cảm giác kỳ quái, nó luôn cảm thấy người bên kia đang cười!

Lồng ngực tức, tim đập nhanh, Minh Mỹ cố gắng nắm lấy thứ gì đó bằng tay, nó cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.

Di chuyển bước chân, nhưng Minh Mỹ phát hiện bất kể nó đi đến đâu, người giấy trên mặt đất dường như đều đang nhìn nó, nhãn cầu, làn da bằng giấy và màu sơn sáng trên má của đối phương đều in sâu vào tâm trí.

Bất giác đi đến góc tường, bên tai Minh Mỹ đột nhiên vang lên tiếng khóc!

Nó lập tức ngoảnh đầu, nhưng sau lưng nó chỉ là một bức tường.

"Tiếng khóc là truyền đến từ đâu? Có một đứa trẻ?"

Minh Mỹ không dám ra khỏi phòng, nó giẫm lên tờ tiền trên sàn, đi từng chút một về phía phòng ngủ.

Rắc rắc...

Cánh cửa tàn tạ bị đẩy ra một chút, Minh Mỹ nhìn vào phòng ngủ: "Có ai ở đó không?"

Phòng ngủ trống không không có ai, nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng vang lên.

"Có ai ở đây không? Ai đang ở trong phòng?" Thân thể Minh Mỹ không khỏi run lên, trong phòng ngủ hay phòng khách đều không có ai, chẳng lẽ tiếng khóc phát ra từ bức tường?

Nhìn bức tường nứt toác, ánh mắt của Minh Mỹ từ từ hướng lên, vừa nhìn lên đỉnh đầu nó liền choáng váng, sau đó trong đầu bùng lên nỗi sợ hãi khó tả!

Trên trần nhà in đầy dấu tay của trẻ con!

Những dấu tay đó vẫn đang tăng lên! Liên tục di chuyển! Tiếp tục bò về phía nó!

"A..!"

Phát ra tiếng hét chói tai, Minh Mỹ chạy ra khỏi phòng, những dấu tay đó không có ý định bỏ qua cho nó, vẫn đuổi theo đằng sau nó.

Hoảng loạn chạy trốn, Minh Mỹ loạng choạng chạy lên lầu, dường như có một đôi tay vô hình đang véo vào cổ nó, bắt đầu từ từ dùng lực!

"Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây!"

Dấu tay sau lưng ngày càng gần, những bóng đen khổng lồ đang nhanh chóng tiến đến trong bóng tối.

Minh Mỹ tuyệt vọng chạy trốn, đôi mắt nó đảo qua cánh cửa đóng chặt, tai nó tràn ngập đủ thứ âm thanh kỳ lạ, bao gồm cả tiếng khóc, tiếng cười, tiếng chặt chém, tiếng nhai nuốt.

Nó bất lực hỏi, nhưng không ai trả lời.

Va chỗ nọ chạm chỗ kia, tay và chân của nó đã bắt đầu nổi lên những vết thương, nó đang lăn lộn trong hành lang tối tăm, sự hoảng sợ đã chiếm lấy mọi dây thần kinh của nó.

Không dám dừng lại, nó gõ từng cánh cửa phòng đi qua, cố gắng trốn vào một góc và muốn có người ra giúp.

Tiếng cười và tiếng khóc của đứa trẻ đồng thời xuất hiện, nó đột nhiên cảm thấy lưng mình trĩu xuống.

Cứng cổ quay lại, Minh Mỹ phát hiện sau lưng mình đầy trẻ con!

Khuôn mặt chúng trắng bệch, vừa khóc vừa cười, túm chặt tóc Minh Mỹ, kéo da thịt nó, như muốn chui vào người nó vậy!

"Đùng!"

Bước hụt, Minh Mỹ lăn xuống cầu thang, cánh tay bị thương, khuôn mặt sạch sẽ loang lổ vết máu.

Sau cú ngã, nó phát hiện ra vết máu dày trên bậc thềm hành lang.

Mất bao lâu để một chỗ tích tụ nhiều máu như vậy?

Không có tiếng trả lời, Minh Mỹ hét lên và vùng dậy, nó lao lên lầu như một con thú.

"Có ai không, làm ơn giúp tôi với, làm ơn..."

Nước mắt chảy dài trên má, nó leo lên tầng tám, cuối cùng nó nhìn thấy một cánh cửa khép hờ.

Dáng vẻ ngoài cửa mơ hồ quen thuộc, nhưng nó cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chạy vào nhà.

Đóng cánh cửa chống trộm dày cộp nhanh nhất có thể, Minh Mỹ nắm lấy tay nắm cửa, cơ thể vẫn đang run rẩy.

Giọng nói quái dị bên tai nó dường như đang dần rời đi, Minh Mỹ dựa vào cánh cửa, nó nhìn theo đôi mắt mèo trên cánh cửa một cách vô thức.

Nghiêng người, mặt dán ở trên mắt mèo, khi nó hoảng hốt chuẩn bị nhìn ra ngoài, nó phát hiện mắt mèo hóa ra toàn một màu trắng.

Khi nó cho rằng màu trắng đó là vết bẩn, màu trắng trong mắt mèo đột nhiên chuyển động, sau đó đồng tử màu đen lật ra!

Trong mắt mèo là con ngươi của một người sống!

"Bụp!"

Minh Mỹ sợ đến ngã về sau, nó ngồi trên đất, đại não còn chưa tỉnh lại sau cú sốc vừa rồi, tay nó lại chạm vào thứ gì đó.

Ngoảnh đầu nhìn lại, trên mặt đất có ném đồ chơi nhồi bông bị xé rách.

Bộ lông màu nâu hơi vểnh lên, Minh Mỹ mơ hồ cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Dùng ngón tay vê bộ lông, khi Minh Mỹ nhìn vào mảnh vụn của món đồ chơi nhồi bông, cũng nhìn về hướng phòng khách.

"Ở đây..."

Một cảm giác quen thuộc đến rợn người nổi lên trong lòng, Minh Mỹ khó có thể tin rằng nó đã thực sự trở về ngôi nhà "của riêng mình"!

Nó rất rõ mọi sự bày biện, nhưng tại sao trong tủ giày ở cửa lại có bốn đôi dép đi trong nhà?

Đôi mắt nó dán chặt vào đôi dép lê thừa trong tủ giày, trong đầu nó hiện lên một cái tên không thể không nhớ tới.

"Ứng Nguyệt?"

Đột nhiên có tiếng chạy từ trong nhà, Minh Mỹ vội vàng bật dậy khỏi mặt đất, nó nắm chặt lấy tóc mình, suýt chút nữa xé rách da đầu.

"Không thể nào!"

Cách bài trí của căn phòng vẫn giống như trước khi Ứng Nguyệt qua đời nhiều năm trước!

Những mảnh vụn đồ chơi nhồi bông vương vãi khắp sàn nhà dính đầy máu.

Minh Mỹ run rẩy nhìn về phía phòng ngủ của chính mình, trong phòng của công chúa màu hồng, có một đống búp bê trên mặt đất, ở giữa đống búp bê, có một cô bé rất yếu ớt đang ngồi!

Cô giống như một con búp bê, ngồi trong đống búp bê, lặng lẽ nhìn bể cá bên giường.

Minh Mỹ đã từng làm tan chảy giác mạc mắt của bố mẹ Ứng Nguyệt rồi ném vào bể cá, sau đó lại đổ nước trong bể cá vào chai dung dịch giác mạc, tất cả những điều này đều là việc nó đã làm trước đây, bí mật này rõ ràng ngoài nó và Ứng Nguyệt đã chết thì không có ai biết cả.

Nhưng tại sao vào lúc này, mọi thứ lại xuất hiện trở lại!

Mọi dây thần kinh đều run lên, nét mặt của Minh Mỹ đã hoàn toàn biến dạng vì sợ hãi.

Lúc này, cô gái nhỏ đang ngồi trong đống búp bê, lẳng lặng nhìn bể cá, chậm rãi quay đầu lại.

Khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé ấy rất dịu dàng và dễ thương, nhưng trên đôi mắt của cô bé chỉ có hai cái lỗ đen !

"Minh Mỹ... Chị đã đợi em rất lâu, cuối cùng em cũng đến chơi với chị rồi..."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, nhịp tim của Minh Mỹ gần như ngừng đập, nó chạy về phía cửa như điên, vặn nắm cửa một cách tuyệt vọng, nhưng dù nó có làm gì đi chăng nữa thì cửa cũng không thể mở được.

Tất cả thú nhồi bông đều đang bò, mắt mở ra ở tất cả các kẽ hở trong nhà, bao gồm tủ quần áo, ván đầu giường, bàn, ngăn kéo, vân vân...

Ứng Nguyệt đã xuất hiện trong phòng khách từ lúc nào, hai lỗ đen trên khuôn mặt cô bé nhìn chằm chằm vào Minh Mỹ.

"Bố và mẹ của em đâu? Cả nhà em không phải rất thích nhìn chằm chằm vào chị hay sao?"

Một nhà mắt đều đang được mở ra, tiếng hét cuồng loạn của Minh Mỹ vang lên từ trong phòng!

Nửa tiếng sau, căn phòng của Ứng nguyệt được mở ra, lúc này Hàn Phi đang yên lặng đứng ở cửa.

Minh Mỹ không còn ở trong phòng nữa, nhưng dường như có thêm một vài con búp bê.

Ứng Nguyệt nhỏ bé dịu dàng vẫn ngơ ngác đứng trong phòng khách, cho đến khi phát hiện Hàn Phi đã vào nhà, cô bé mới ngẩng đầu lên.

"Em có hài lòng với món quà của anh không?"

Hàn Phi ngồi xổm trước mặt Ứng Nguyệt, đau lòng nhìn cô bé: "Chuyện đã hứa với em, anh nhất định sẽ làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro