Chương 310: Dì Giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ streamer có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc dễ thương này rõ ràng là rất có hứng thú với người phụ nữ phòng 1044.

Nếu như không phải anh Hoa không cho phép, có lẽ cô ấy đã chạy vào phòng 1044 từ lâu rồi.

"Không được bàn luận về chuyện này sau 0 giờ!" Anh Hoa dùng khóe mắt liếc nhìn chiếc váy đỏ được gấp cẩn thận, sau khi thấy chiếc váy đỏ không có gì bất thường, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Chúng tôi còn phải đi tuần tra. Cô mau chóng tắt nhạc đi, đừng tự mình tìm tới phiền phức nữa."

Nữ streamer thể hiện bộ dáng đau khổ nhưng cô ấy vẫn đồng ý tắt nhạc và dừng livestream lại.

Khi nữ streamer trở về phòng ngủ tắt nhạc, Hàn Phi đứng ở cửa nhìn thoáng qua, trong phòng 1084 này có rất nhiều camera và camera giám sát được tháo rời.

"Chúng ta đi thôi, không cần lo cho cô ấy." Tiểu Phương đột nhiên thúc giục, dường như anh ta đã phát hiện ra điều gì đó, giơ tay nắm lấy ống tay áo của anh Hoa.

Hàn Phi cảm thấy tình trạng của Tiểu Phương không ổn nên chống lại ý nghĩ muốn vào nhà kiểm tra, cùng hai nhân viên bảo vệ rời khỏi tầng tám.

Đèn kích hoạt bằng giọng nói ở tầng chín bật sáng, khi đi đến giữa tầng tám và chín, Tiểu Phương căng thẳng nhìn Hàn Phi và Anh Hoa, vẻ mặt kinh hãi.

"Mọi người đều không phát hiện ra chuyện gì à?"

"Phát hiện cái gì?"

"Cô gái đó thờ một bức di ảnh trong phòng vệ sinh. Bức ảnh đen trắng cho thấy chính là cô ấy!" Tiểu Phương hết sức sợ hãi: "Cô ấy đã chết rồi phải không? Người sống làm sao có thể cảm thấy hứng thú với quỷ như vậy được?"

"Cậu nói như vậy lại nhắc nhở tôi, góc áo trên của cô gái đó có vệt nước. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ấy không phải đang livestream mà là đang ở trong phòng vệ sinh." Hàn Phi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Giữa cô gái phòng 1084 và cô gái phòng 1044 hẳn là có một mối liên hệ nào đó, có thể là máu mủ hoặc cũng có thể là bạn bè.

"Nếu không chúng ta quay lại xem một chút đi?" Đề nghị của Hàn Phi đã bị anh Hoa và Tiểu Phương từ chối, khi cả ba đang loay hoay không biết có nên quay lại hay không, tầng chín đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.

Cùng lúc đó, đèn kích hoạt bằng giọng nói tắt, ba nhân viên bảo vệ nắm chặt lấy nhau.

"Đừng, đừng căng thẳng, có một bà lão sống ở tầng chín, hẳn là bà ấy..." Anh Hoa giơ đèn pin lên, đi ở phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa thoát hiểm ở tầng 9. Trên hành lang tối đen là một bà lão mặc áo khoác đen, đeo khăn quàng cổ màu đen.

Sau khi nhìn thấy bà lão, anh Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Dì Giả, sao nửa đêm bà lại chạy ra ngoài? Còn chưa tới bốn giờ đâu."

Bà lão mặc áo khoác đen nhíu mày: "Ta đã già rồi, tỉnh giấc tương đối sớm, ta luôn ngủ không yên, muốn ra ngoài đi dạo một chút."

"Dì Giả, một nhân viên bảo vệ vừa mới mất tích cách đây không lâu, thời gian này bà nên ở nhà đi ạ."

"Ở nhà không ngủ được, tâm tình rối bời, ra ngoài vẫn thấy thoải mái hơn." Dì Giả xua tay: "Ta đã sống hơn 80 tuổi rồi, đã sớm sống đủ rồi. Các cháu không cần phải lo lắng cho ta đâu."

Bà lão này có tính cách hết sức bướng bỉnh, nhất định không chịu về phòng, cũng không nói rõ nguyên nhân cụ thể, Hàn Phi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Dì Giả, có phải lúc nào bà cũng gặp ác mộng khi ngủ ở nhà không?" Hàn Phi cố gắng làm cho giọng điệu của mình khéo léo một chút.

"Cháu định chào hàng gì đó trợ giúp ngủ ngon cho ta sao? Không cần đâu." Bà lão tính tình rất kỳ quái, không thích nói chuyện với người trong tòa nhà, cũng không nghe lời khuyên, đẩy anh Hoa ra và đi đến lối đi an toàn ở bên phải.

"Chúng ta không ngăn cản bà ấy sao?" Hàn Phi không hiểu khi nhìn thấy anh Hoa đứng yên tại chỗ, điều này khác hẳn với sự nhiệt tình mà anh ta thể hiện trước đó.

"Không khuyên được, bà lão đó là cư dân sớm nhất trong tòa nhà. Bà ấy có tính cách đặc biệt quái dị, lúc nào cũng thức dậy từ 3 giờ 30 phút sáng và lang thang khắp tòa nhà. Bà ấy còn có rất nhiều thói quen kỳ lạ, chẳng hạn như không bao giờ đi thang máy, không bao giờ lên tầng thượng, không bao giờ gọi tên mọi người và cũng chưa bao giờ thấy cười." Anh Hoa chỉ là thuận miệng kể, nhưng Hàn Phi lại ghi nhớ trong lòng.

Hắn luôn cảm thấy bà lão hình như biết điều gì đó, đối phương không làm những điều đó, giống như đang cố ý trốn tránh nguyền rủa chết chóc trong tòa nhà.

Nhìn bóng lưng bà lão từ xa, bà ấy chống vào tường, thỉnh thoảng sẽ ngẫu nhiên kiểm tra chiếc khăn quàng cổ của chính mình.

Khi chiếc khăn dịch chuyển, một hoa văn hình bướm đẫm máu đã lộ ra.

Bà lão này cũng là chậu hoa của Cánh bướm?

Hàn Phi để mắt tới, cảm thấy bà lão trước bốn giờ mỗi ngày đều đi loanh quanh trong tòa nhà, có lẽ là đang tìm kiếm cái gì đó.

"Cửa vào tòa nhà đã khóa. Chỉ cần bà ấy còn ở trong tòa nhà, có lẽ mình vẫn còn có thể gặp được." Hàn Phi muốn một mình đi gặp bà lão, nhưng bây giờ chưa phải lúc, bởi hai bên chênh lệch nhau quá nhiều, rất dễ bị lừa gạt còn giúp đối phương kiếm tiền.

"Đi thôi, tầng chín chưa từng xảy ra chuyện gì, tầng này vẫn khiến người ta rất yên tâm."

Lời nói của anh Hoa một lần nữa khiến Hàn Phi nghi ngờ sâu hơn, tại sao tầng chín nơi người già sống lại là an toàn nhất? Mọi chuyện không hay có phải đã sớm được bà lão giải quyết hết?

Tiếp tục tuần tra, bà lão quái dị kia dường như là phúc tinh của ba nhân viên bảo vệ, bốn tầng liên tiếp đều không gặp phải chuyện gì, mãi cho đến tầng thứ mười bốn.

Khi Hàn Phi bước ra khỏi góc bậc thang tầng mười ba, một cỗ khí tức lạnh lẽo bao trùm lấy hắn.

Hàn Phi rùng mình một cái, nhìn con số 14 trên tường, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.

"Có một người điên sống ở tầng mười bốn, hy vọng đêm nay anh ta không phát bệnh." Anh Hoa vốn không muốn dừng lại ở tầng mười bốn, nhưng hết lần này đến lần khác lại xảy ra chuyện ở tầng này.

Camera giám sát hành lang bị đập hỏng, khóa cửa thoát hiểm cũng bị tháo, nhiều loại rác thải sinh hoạt vương vãi trên mặt đất, nhơ nhớp khắp nơi.

"Lúc 0 giờ chúng ta tuần tra, camera giám sát và khóa cửa vẫn bình thường mà!" Tiểu Phương đi ngang qua đống rác, muốn kéo Hàn Phi, nhưng lại thấy hắn đang chăm chú nhìn vào đống rác: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"

"Rác thải sinh hoạt cũng phản ánh tính cách của một người, đại khái có thể suy ra một phần thông tin." Hàn Phi cầm gậy cao su trên tay lật qua lật lại đống rác, một lúc sau, cánh tay của hắn lơ lửng trên không trung.

"Có phát hiện gì à?" Tiểu Phương và anh Hoa cùng nhau nhìn vị trí gậy cao su của Hàn Phi, cả người đều không ổn.

Trong một chiếc túi đóng gói bình thường, cất giấu một nửa ngón tay bị đứt lìa còn đang chảy máu.

"OMG!" Tiểu Phương liên tục lui về phía sau hai bước, anh ta nắm chặt quần áo Hàn Phi: "Đây là án mạng sao! Là giết người!"

Hàn Phi tỏ vẻ sợ hãi, nửa ngày mới phản ứng lại, giống như là vẫn chưa quen nhìn thấy máu thịt, hơi buồn nôn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Hai người bình tĩnh cho tôi! Đừng hoảng sợ!" Anh Hoa miễn cưỡng giữ bình tĩnh, đang định kéo Hàn Phi dậy thì Tiểu Phương bên cạnh đột nhiên hét lên.

"Phía sau! Anh Hoa, anh nhìn phía sau đi!"

Anh Hoa và Hàn Phi đồng thời quay đầu lại, trong hành lang tầng 14, một cánh cửa chống trộm được mở, có khuôn mặt dò xét bước ra, đang nhìn họ trong bóng tối.

"Kia hình như là phòng 1144 phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro