Chương 325: Phần thưởng nhiệm vụ nhân tính của Trang Văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng chữ đỏ như máu được viết trên tờ giấy bùa úa vàng, những ký hiệu màu đen được giấu dưới bức tường lớn bong tróc, tro tàn do đốt tiền giấy có thể được nhìn thấy khắp nơi trong phòng khách, những bức ảnh khác nhau vẫn được ném trên sàn nhà.

Hàn Phi cầm lên một bức ảnh gần hắn nhất, trong ảnh là một người phụ nữ bị dây xích khóa chặt, mắt cá chân của cô ta đã bị dây xích rỉ sét xích vào.

Bụng dưới hơi phồng lên, đầu cụp xuống, tóc che mặt, một tay đỡ người, tay kia vươn về phía máy ảnh, dường như đang cưỡng lại việc bị chụp một bức ảnh như vậy.

Chiếc chăn ngả đen, làn da trắng; dây xích dày cộp, cánh tay mảnh khảnh; người bị chụp cố gắng đưa tay ra chặn ống kính, người chụp ảnh không mảy may đoái hoài mà tiếp tục chụp.

Chỉ là một bức ảnh, mọi thứ đều hiện ra rõ ràng và chướng mắt đến vậy.

"Bùm!"

Có tiếng va chạm của kim loại trong phòng ngủ, sợi dây trên trục cửa bị kéo, chuông linh hồn được treo trên đó vang lên, giọng nói kỳ quái của một người đàn ông phát ra từ trong phòng.

Trong giọng nói của người đàn ông, có một tiếng hét của một người phụ nữ khác, như thể gã sắp xé nát trái tim và lá phổi của mình, nó không còn có thể đơn giản được đo bằng nỗi đau.

Cầm tấm ảnh trong tay, Hàn Phi chậm rãi hướng đến phòng khách, hiện tại hắn không rõ trong phòng có quỷ nhảy lầu hay không.

"Căn phòng này rất tà môn."

Căn phòng tràn ngập những dòng chữ kỳ quặc và đáng sợ, trên tường còn được khắc những dòng chữ bùa chú để xoa dịu vong hồn, điều kỳ lạ nhất là đồ đạc trong nhà dường như tuân theo một quy luật nhất định, giống như một chiếc quan tài được mở ra.

Hàn Phi đã bước vào căn phòng 1244 trong trò chơi tòa nhà chết chóc và hiện thực, nhưng nơi đó ít ngột ngạt và tuyệt vọng hơn nhiều so với căn phòng trong thế giới tầng sâu.

Vừa bước chân vào cửa, Hàn Phi lập tức cảm nhận được sự khác biệt trong căn phòng này, mọi đồ đạc trong phòng đều như dính vào một thứ gì đó khủng khiếp và nặng nề.

Tiếng hét bên tai không ngừng vang lên, tiếng chuông linh hồn muốn hành hạ người ta phát điên, nhưng người đàn ông niệm thần chú càng lúc càng nhanh.

Tránh khỏi ảnh chụp trên mặt đất, Hàn Phi yên lặng đến gần phòng ngủ chính.

Trên cửa treo một con búp bê trừ tà bện bằng tóc, cửa phòng ngủ không đóng chặt, Hàn Phi đứng bên ngoài nhìn qua khe cửa.

Phòng ngủ chính lớn nhất trong nhà được bài trí giống như một phòng tang, trên tường treo ảnh mẹ của Trang Văn, lúc đó Trang Văn còn nhỏ đang khóc và quỳ trên mặt đất, đầu được ôm bởi một người đàn ông trung niên cực kỳ xấu xí, người đàn ông đang dùng bút viết lên lưng cô những lời trấn tà.

Người đàn ông vừa viết trong miệng vừa nói những lời cổ quái, phát âm của ông ta có chút đặc biệt, Hàn Phi chỉ có thể nghe hiểu một phần, đại ý là con quỷ trên người mẹ Trang Văn đã chạy sang người Trang Văn, Trang Văn chính là một tai họa.

Nhưng ngay lúc Hàn Phi mở cửa ra, đột nhiên sau lưng hắn vang lên tiếng của một bé gái.

"Chú là ai?"

Hàn Phi đang trong trạng thái căng thẳng, sợ tới mức quay đầu lại ngay lập tức.

Một bé gái đứng sau lưng trông rất dễ thương, đặc biệt là đôi mắt sáng và dịu dàng, như thể rất tò mò về mọi thứ trên đời.

"Chú muốn đi cứu cô bé bị bắt nạt kia." Hàn Phi có gì nói nấy, nói ra việc mình vừa mới muốn làm.

Cô bé nghe xong mặt đầy nghi ngờ: " Trong phòng còn có cô bé nào khác sao?"

"Cô bé ở ngay đây...." Hàn Phi lại nhìn về phía phòng ngủ chính, di ảnh treo bên trong đã không phải là của mẹ Trang Văn, mà biến thành Trang Văn.

Bức ảnh đen trắng này khác với tất cả những bức ảnh trên sàn phòng khách, Trang Văn trong di ảnh ít nhất trông cũng bình thường.

Bên dưới di ảnh là hai người giấy giống như người thật, trên cơ thể của chúng viết đầy các dòng chữ khác nhau.

Trước mặt người giấy, còn có một nam một nữ đang nằm.

Một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, trông vô cùng xấu xí đang khắc thứ gì đó lên người bọn họ, những thứ đó giống với dòng chữ trên người giấy, người đàn ông trung niên dường như muốn người giấy kia đi chết thay cho đôi nam nữ kia.

Miệng đang lẩm bẩm những gì đã nói với Trang Văn trước đó, người đàn ông trung niên từ từ lấy ra một con dao khắc mảnh mai, tẩm chu sa, khắc những chữ trừ tà trên cơ thể đôi nam nữ.

Đôi nam nữ kia không ngừng la hét, khuôn mặt xấu xí của người đàn ông trung niên đầy đau đớn, nhưng ông ta vẫn phải làm như vậy.

Nhìn thấy con gái của thầy trừ tà chịu trừng phạt, biểu cảm của Hàn Phi vẫn nghiêm túc như cũ.

Cô bé bên cạnh hơi khó hiểu, cô bé cho rằng Hàn Phi không biết mấu chốt, ngắt quãng nói: "Bọn họ đều là kẻ xấu, đừng đối tốt với bọn họ."

"Chú khó chịu không phải vì đồng cảm bọn họ, chú chỉ nghĩ đến người phụ nữ kia cũng từng bị đối xử như vậy, nên trong lòng mới cảm thấy khó chịu." Hàn Phi lặng lẽ đóng lại cửa phòng ngủ chính, khi nói chuyện với cô bé, hắn cũng không quên kiểm tra các phòng khác.

Rất nhanh Hàn Phi phát hiện ra một chuyện rất thú vị, cứ sau khi đẩy một cánh cửa ra, hắn sẽ nhìn thấy những kí ức đau khổ của Trang Văn, nhìn thấy những chuyện đáng sợ mà Trang Văn đã từng gặp phải.

Nhưng mỗi khi cô bé xuất hiện, khung cảnh trong phòng lại thay đổi, chỉ còn lại khung cảnh cả nhà thầy trừ tà bị trừng phạt.

Trong trái tim của tòa nhà chết chóc dung hòa kí ức của người chết, nhưng cô bé kia dường như không nhìn thấy những kí ức tồi tệ đó.

Sau khi đi hết các phòng, Hàn Phi dừng lại tại cửa ban công, hắn nhớ lại lời thoại của mình và bé gái trong game tòa nhà chết chóc.

Ngoảnh đầu lại nhìn cô bé ngây thơ, Hàn Phi mở miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn không đặt ra câu hỏi đã cài đặt sẵn trong game tòa nhà chết chóc.

Nâng cánh tay lên, Hàn Phi sờ sờ đầu của cô bé: "Cháu ở đây, mỗi ngày nhìn thấy những cái này, thực sự cảm thấy vui sao?"

Chớp chớp mắt, cô bé hoàn toàn không hiểu hết ý của Hàn Phi, suy nghĩ hồi lâu rồi lắc lắc đầu.

"Nếu không cảm thấy vui, vậy cháu có muốn rời khỏi đây, đi xem một thế giới khác, bên ngoài cánh cửa này có rất nhiều thứ mà cháu chưa từng thấy bao giờ. Chú không đảm bảo rằng tất cả chúng đều tốt đẹp, nhưng ít nhất một trong số chúng có thể mang lại cho cháu hạnh phúc thực sự." Hàn Phi không thể bù đắp cho những gì đã xảy ra trong thế giới hiện thực, tất cả những gì hắn có thể làm là sờ đầu đứa trẻ trong thế giới tầng sâu.

"Bên ngoài căn nhà?" Cô bé do dự, khi cô bé bắt đầu run rẩy, những bùa chú dày đặc trên cửa ban công đột nhiên rung lên, sau đó có một tờ bùa chú rơi ra.

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến, Hàn Phi biết nguồn gốc hận ý của quỷ nhảy lầu ở trên ban công, lập tức nắm lấy tay cô bé, lui về phía sau.

Chuông linh hồn khắp phòng vang lên điên cuồng, những tờ bùa chú rơi trên cửa ban công, cánh cửa ban công nhìn có vẻ bình thường cũng bắt đầu rung lên, như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

"Căn phòng này quá nguy hiểm, chú sẽ đưa cháu rời khỏi đây trước." Ôm cô bé lên, Hàn Phi không đi ra ban công, trực tiếp chạy tới bên ngoài phòng 1244!

Khi hắn rời khỏi phòng, một lời nhắc của hệ thống vang lên trong đầu:

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Phần thưởng nhiệm vụ mà bạn đã chọn trong phòng 1244 là là Trang Văn."

"Con của Trang Văn đã chết, cô ấy không thể chấp nhận sự thật, nên đã coi nhân tính cuối cùng như đứa con của mình, mà tia nhân tính cuối cùng này có thể mới chính là Trang Văn thực sự. Đây có lẽ là bản năng của người mẹ, ngay cả khi đã trở thành quái vật căm ghét tất cả mọi thứ, cũng nguyện ý để lại chút tốt đẹp cuối cùng cho con của mình."

"Chú ý! Bạn đã lấy đi tia nhân tính cuối cùng của Trang Văn, bạn sẽ vĩnh viễn bị Trang Văn truy đuổi, không giới hạn thời gian và địa điểm! Không chết không nghỉ!"

Trước âm thanh nhắc nhở của hệ thống, tờ bùa chú trên cửa ban công toàn bộ đã biến thành tro bay, một giọng nói bị đè nén đến kinh hãi vang lên ở cửa ban công.

"Anh sẽ chết nếu bị tôi bắt được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro