Chưa đặt tiêu đề 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc tiếng chuông cửa vang lên, Jeong Taeui có một dự cảm không lành. Hạt đậu rơi khỏi đôi đũa trên tay anh . Sau vài giây, tiếng chuông cửa lại reo lên lần nữa. Ngón trỏ Jeong Taeui gõ gõ lên bàn , hồi hộp nhìn ra cửa . Anh đã có dự cảm không lành từ lúc nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. Không , nói đúng hơn, tôi đã thấy chẳng lành từ cái lúc tỉnh dậy với cái đầu gối đau nhức trong ngày mưa này rồi. Đầu gối tôi luôn đau nhức khi trời mưa hay những lúc thời tiết tệ. Nhưng nó cũng không ổn vào một ngày bình thường như hôm nay.Chính vào lúc tôi đang dùng bữa sáng đơn giản với chút đồ uống trong tâm trang tồi tệ không khác gì cái thời tiết âm u này . Tiếng bước chân đến từ bên ngoài. Bên trong là cái chung cư xuống cấp được xây vào 20 năm trước , đừng nói đến tiếng bước chân , dù có là mèo con vào trong đây thì tiếng động ấy sẽ vang đến tận sân thượng .

Dưới tầng thượng 3 tầng là nhà của Jeong Taeui , hơn 7 giờ sáng, ngay khoảnh khắc anh nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, anh đã có dự cảm xấu. Khoảnh khắc tiếng chuông cửa vang lên thì cái dự cảm xấu đó đã nhanh chóng trở thành hiện thực. Một vài người đến với ngôi nhà này. Anh trai anh , người đã chẳng nghe ngóng được tin tức gì từ lần anh ấy rời khỏi nhà 4 ngày trước-người duy nhất sống chung nhà với anh ấy- đương nhiên cũng không phải người đang nhấn chuông, vì anh có chìa khoá mà. Sự xuất hiện áp bách bên ngoài cửa , tiếng chuông vang lên khi anh đang trầm ngâm suy nghĩ tiếng bước chân và tiếng gõ cửa lần nữa vang lên. Đầy uy lực sắc bén. Hoà với tiếng giầy quân đội.

Khoảnh khắc nghĩ đến giày quân đội, cảm giác tồi tệ càng trở nên mãnh liệt hơn, và chuông cửa reo liên tục ba bốn lần . Tôi thậm chí còn chưa được thưởng thức chai rượu gạo của mình, tôi mất kiên nhẫn đặt đôi đũa xuống. Người đàn ông bên ngoài cửa mang đến cảm giác chẳng lành không hề có dấu hiệu dừng lại. Có một người mà tôi quen cũng giống vậy, người không gõ cửa , không gọi, mà chỉ nhấn chuông liên tục , khiến tâm trạng tôi trở nên tồi tệ hơn nữa.

"........."

Chính xác là sau 12 lần chuông cửa vang lên , Jeong Taeui khoác áo vào rồi ra mở cửa . Cánh cửa mở ra, người đàn ông bên ngoài lùi lại một bước. Đôi giày quân đội không dính hạt bụi nào. Trên đôi giày ấy là người đàn ông với bộ quân phục nghiêm chỉnh. Nói rõ hơn, nên gọi là đồng phục thì đúng hơn, không phải quân phục, nhưng nơi người đàn ông làm việc cũng không khác quân đội là bao. Huy hiệu bằng bạc nhỏ treo trên cổ áo trông ngứa mắt thật sự. Không phải ai cũng có thể chịu được để đeo trên mình tấm phù hiệu đó.

Chẳng có chuyện gì tốt xảy ra khi người đàn ông với cái phù hiệu đó bước vào ngôi nhà này. nhắc đến chuyện đó , đây đã là lần thứ tư tôi thấy người đàn ông này mặc bộ đồng phục đó. Bàn tay gỡ chiếc mũ đen xuống. Người đàn ông mỉm cười dịu dàng với Jeong Taeui

'' Lâu rồi không gặp. Có chuyện thú vị gì không?''

Đã khoảng 3 năm kể từ lần cuối tôi gặp người đàn ông này. Đã có rất nhiều chuyện thú vị trong khoảng thời gian đó.

Anh đã suýt chết khi đang gỡ bom trong quân đội và suýt chết vì đánh nhau. Tôi đã xuất ngũ khi thậm chí còn chưa đi được nửa chặng đường. Jeong Taeui nhìn người người đàn ông với ánh mắt phức tạp ,nhăn mày nói

'' Cháu không biết còn điều gì thú vị xảy ra với cháu mà chú mình không biết nữa không. Chú à, có thể sẽ có điều gì đó xảy đến với cháu . Chú vào đi ạ.''

Vì một lý do nào đó mà tôi cảm thấy thật tồi tệ . Cũng không phải là tôi ghét người đàn ông này, nhưng tôi thấy không thoải mái khi ông ấy đến thăm trong bộ đồng phục đó.Nghĩ lại thì, có vẻ chú ấy đến để gặp anh trai anh. Dù sao thì anh cung không may mắn cho lắm. Jeong Taeui đứng nghiêng sang một chút anh có cảm giác mình đang mời ôn dịch đến nhà vậy. Đôi mắt của người đàn ông,nhìn khuôn mặt đó kìa , trông vui vẻ quá ha, không có chút xíu cảm giác áy náy nào hết . Người đàn ông bước vào nhà, Jeong Taeui vừa đóng cửa vừa hỏi

"Chú đến từ lúc nào vậy ạ?"

"Hai tiếng trước, ngay khi vừa đáp chuyến bay."

"Chà tuyệt thật...Nhưng cháu nghĩ chú đến vô ích rồi ạ. Huyng không có nhà."

Người đàn ông đang thư thái thả mình trên sôpha hoàn toàn trái ngược với bộ đồng phục không một nếp nhăn , nhìn thẳng vào anh sau khi nghe anh nói.

"Không có nhà ư? Bao giờ thì nó quay lại?"

"Cháu không rõ. Anh ấy bỏ đi được 4 ngày rồi. Cháu chả nghe được tin tức gì về anh ấy cả. Chú đi đến tận Hàn chỉ để gặp anh cháu thôi sao? Vậy thì chú đi một chuyến vô ích rồi."

"Có cách nào liên lạc với nó không?"

"Chú có thể thử xem , nếu được ngay thì đó đã khôngphải là Jeong Jaeui rồi."

Jeong Taeui nói trong khi ngồi xuống đối diện với người đàn ông.

Anh trai của Jeong Taeui có thể được xem như là một người có một cuộc sống rất đỗi bình thường. Nếu anh ấy phải ở bên ngoài khoảng một hai ngày thì anh ấy sẽ báo trước rồi mới đi. Tuy nhiên cũng có những lần anh ấy đi mà chẳng nói gì trong vài ngày, có vẻ lần này chính là như vậy. Có lúc anh ấy trở về sau ba bốn ngày, nhưng cũng có khi chả có tin tức gì về anh ấy trong suốt hai tháng trời, thế nên lần này tôi cũng không rõ bao giờ anh ấy mới về. Nhưng lần này tôi có cảm giác mình sẽ là người không về một thời gian. Bốn ngày trước, khi anh đang đi trên đường, anh trai anh nói những lời anh không hiểu nổi rồi rời đi

" Một người sống mãi trong may mắn cũng chẳng có gì thú vị. Anh sẽ đi tìm kiếm sự đen đủi."

Jeong Taeui chìm trong hồi tưởng về hình ảnh cuối cùng trước khi anh trai anh rời đi . Anh ấy là một người khá khó hiểu , những lời cuối cùng đó cũng không rõ ràng . Nhưng...

"Hừm, phải làm sao đây ..."

Anh nhìn sang chú anh, người đang lầm bầm trong khi day trán suy nghĩ. Jeong Taeui nghĩ . Anh muốn trải nghiệm xui xẻo. Kiểu người gì thế này không biết .Anh trai anh là một người sẽ không bao giờ có khả năng nếm thử bất hạnh cho đến cuối cuộc đời.

Jeong Taeui có một người anh trai sinh cùng ngày cùng giờ. Dù đều sinh ra từ một cội nhưng anh trai có vẻ khá khác với Jeong Taeui - anh ấy có một tri thông minh siêu phàm. Thậm chí dùng từ thiên tài thế giới cũng không đủ để miêu tả anh ấy. Nếu không phải vì anh trai tôi là một người có lối sống dễ dãi, không màng danh lợi , thì có lẽ bây giờ anh ấy đã thổi bay cả một lục địa rồi cũng nên. Anh trai anh- người mà LHQ luôn thèm muốn - có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực thiên văn , khoa học - công nghệ thậm chí cả nghê thuật. Còn Jeong Taeui, thì anh khá là bình thường. Cũng có thể miễn cưỡng xem là trên mức bình thường một chút. Ít ra thì tôi cũng không dưới mức trung bình . Cũng có những lần tôi được ca ngợi là khá gan dạ trên chiến trường. Tuy nhiên, những lần Taeui được khen là xuất sắc, đó đều là dựa vào chính sự nỗ lực của anh. Anh hơi khác một chút so với anh trai mình - người đạt được điểm số cao nhất mà thậm chí không cần phải bỏ ra nửa sự cố gắng của người khác .Tuy nhiên, Jeong Taeui chưa từng ghen tị với anh trai mình.Anh thấy cũng khá ổn ,dù sao thì anh cũng chả muốn có năng lực thiên bẩm đó như anh trai. Thứ anh thấy ghen tị ở anh trai mình không phải bộ óc hay khả năng thiên bẩm. Điều khiến anh ghen tị chính là sự may mắn của anh ấy. Anh trai Jeong Taeui - Jeong Jaeui là một người siêu may mắn thậm chí sự may mắn ấy còn vượt xa cả bộ óc siêu phàm mà anh ấy sở hữu . Nó may mắn đến nỗi dùng từ ngôi sao may mắn cũng không đủ để miêu tả . Ngay cả khi gặp tình huống nguy hiểm, Jeong Jaeui vẫn an toàn không một vết xước. Bạn hỏi tôi anh ấy may mắn ra sao ư? Anh ấy chưa từng nhặt được cái ví tiền nào hồi còn đi học vì anh ấy không cần nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro